Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 60: Chương 60: Trường THPT Sao Mai (20)



Trương Tam nhếch miệng, nụ cười khoa trương như xẻ đôi nửa khuôn mặt: “Tôi là học sinh nghèo, lớp trưởng, cậu giúp tôi đi.”
Điều thứ hai 【Quy tắc lớp trưởng】:
【Lớp trưởng cần sẵn lòng giúp đỡ bạn bè. Khi yêu cầu của bạn bè vượt ngoài khả năng giúp đỡ của lớp trưởng, lớp trưởng có thể báo cáo cho giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm sẽ giải quyết.】

“Được, tôi sẽ ghi lại lý do của cậu và báo cáo cho cô chủ nhiệm.”
Tô Thanh Ngư cúi đầu, ghi một dòng chữ nhỏ sau tên Trương Tam.
Nụ cười trên mặt Trương Tam lập tức biến mất, khóe môi xệ xuống, ngồi lại ghế, trừng mắt nhìn Tô Thanh Ngư.
“Lý Tứ.”
Tô Thanh Ngư không để tâm, tiếp tục điểm danh.
Lý Tứ ngoan ngoãn bước lên bục, lấy từ miệng ra 20 đồng tiền âm phủ ướt nhẹp, đặt lên bàn.
Trước khi rời đi, Lý Tứ còn liếc nhìn sổ ghi chép của Tô Thanh Ngư, miệng phát ra âm thanh “khục khục khục” kỳ lạ.
Tô Thanh Ngư đánh dấu tích sau tên Lý Tứ.
“Vương Ngũ.”

Khi học sinh trong lớp lục tục đến đủ, việc thu quỹ lớp của Tô Thanh Ngư cũng gần hoàn tất.
Học sinh quỷ dị trừ Trương Tam ban đầu, đều nộp đủ 20 đồng tiền âm phủ quỹ lớp.
Sáu người thử thách còn lại đồng loạt nói không có tiền.
Trong đó, một người tên Ngô Siêu thậm chí khiêu khích Tô Thanh Ngư: “Lớp trưởng lớp bên cạnh thu quỹ lớp còn phải năn nỉ bạn bè, với thái độ này của cậu chắc chắn không thu đủ quỹ lớp đâu. Còn chút thời gian trước khi tan học, hay là sau tiết một chúng ta tìm góc khuất trong trường, nói chuyện riêng về việc nộp quỹ lớp, hê hê.”
“Không cần.”
Lòng người đôi khi còn phức tạp hơn quỷ dị.
Tô Thanh Ngư ghi lý do sau tên họ rồi tự lấy tiền âm phủ ra bù đủ quỹ lớp.
Buổi chiều có các môn Ngữ văn, Toán, Hóa học, Hóa học.
Trong tiết Ngữ văn, giáo viên đeo kính đen, thần thái tao nhã, giảng bài tự nhiên.
Trong giờ Ngữ văn, giáo viên Ngữ văn thường xuyên quan tâm Tô Thanh Ngư, nhiều lần gọi cô đứng dậy trả lời câu hỏi, thậm chí sau khi cô trả lời, còn không tiếc lời khen ngợi.
“Các em hãy lấy bạn Tô Thanh Ngư làm gương, thể hiện thật tốt. Chỉ khi các em đủ xuất sắc, tích lũy đủ học phần, lớp 12-1 mới có thể tiếp tục tồn tại.”
Lời giáo viên Ngữ văn đầy ẩn ý.
Trong tiết Toán, nội dung giảng của giáo viên Toán hoàn toàn khác với buổi sáng, kiến thức nhảy vọt và rối rắm.
Dù là người giỏi học cũng khó theo kịp tư duy của giáo viên.
Lạc Tử Huyên vốn có thành tích tốt.
Cha mẹ cô ta từng thuê ba gia sư dạy riêng môn Toán.
May mắn thay, bài giảng của giáo viên Toán trùng hợp với nội dung cô ta từng học.
Những người thử thách còn lại không may mắn như vậy.
Ngô Siêu vừa chế giễu Tô Thanh Ngư để vở trắng tinh, không ghi chép gì.
Trong đời thực, anh ta đã tốt nghiệp lớp 12 từ lâu, kiến thức học năm xưa đã trả hết cho thầy cô.
Trong phó bản, anh ta hoàn toàn không theo kịp tiến độ bài giảng.
Bạch Nguyên Hương nhanh chóng ghi lại các trọng điểm bài học.
Tô Thanh Ngư liếc nhìn vở cô ấy, thấy ghi cách sử dụng tính chất hàm số lượng giác để giải bài, tính đơn điệu, chu kỳ, giá trị lớn nhất/nhỏ nhất, trục đối xứng và tâm đối xứng của hàm sin, cos.
Sau giờ học, Ngô Siêu bước đến bàn Tô Thanh Ngư, dùng chân đá vào ghế cô, thái độ tệ hại: “Này, cho tôi mượn vở của cô.”
Do quy tắc bắt buộc giúp đỡ bạn bè, Tô Thanh Ngư không thể từ chối ngay.
Nhưng cô cũng sẽ không giúp loại người này.
Trước mặt Ngô Siêu, Tô Thanh Ngư gọi điện cho cô chủ nhiệm, cố ý giữ giọng nhẹ nhàng, ngoan ngoãn: “Cô ơi, bạn Ngô Siêu muốn mượn vở của em để tham khảo. Em rất muốn giúp bạn nhưng em cũng cần ôn tập ạ.”
Giọng cô chủ nhiệm vang lên từ đầu bên kia, lẫn trong tiếng “xẹt xẹt” như tín hiệu kém.
“Em là lớp trưởng, cần giúp đỡ bạn bè. Nhưng thành tích của em cũng quan trọng, không thể vì bạn bè mà làm ảnh hưởng kết quả của mình. Vậy nên em hãy nói với Ngô Siêu thời gian trả vở. Mượn ngắn hạn sẽ không ảnh hưởng đến em.”
Tô Thanh Ngư vui vẻ đồng ý: “Vâng ạ, cảm ơn cô chủ nhiệm!”
Ngô Siêu đứng cạnh, nghe rõ từng lời: “Cô chủ nhiệm đã bảo cậu giúp tôi, giờ thì cậu hết đường chối chứ? Mau lên, đưa vở đây cho tôi, đừng lề mề, làm người ta bực mình!”
Tô Thanh Ngư khẽ cong môi: “Bạn Ngô Siêu, mời bạn trả vở cho tôi trước khi tan học hôm nay. Mỗi tuần thi một lần, tôi cũng cần ôn tập. Thành tích rất quan trọng với tôi, cho cậu mượn lâu dài sẽ vượt quá phạm vi giúp đỡ của tôi.”
Sắc mặt Ngô Siêu lập tức trở nên khó coi.
Từ quy tắc có thể thấy môn Hóa học rất nguy hiểm.
Hai tiết tiếp theo đều là Hóa học, chỉ có một khoảng nghỉ giữa tiết.
Vở ghi chép rất nhiều nội dung, khoảng nghỉ giữa tiết Hóa học không thể nào chép hết.
Chỉ còn một cách: chép trong giờ Hóa học.
Ngô Siêu nghiến răng: “Cậu cố ý!”
Trang Hiểu Điệp đã sớm ngứa mắt với Ngô Siêu, cô ấy bực bội nói: “Cậu đúng là vô lễ, Thanh Ngư giúp cậu mà cậu còn cằn nhằn. Vừa rồi Thanh Ngư đã gọi điện cho cô chủ nhiệm, thời gian trả vở là quyền cô ấy cho, không phục thì đi mà phản ánh với cô chủ nhiệm!”
Ngô Siêu nào dám tìm cô chủ nhiệm, anh ta nhận vở từ tay Tô Thanh Ngư, nghiến răng: “Hừ! Cứ chờ đấy! Tôi sẽ tìm cách chép xong!”
Tô Thanh Ngư mỉm cười tiễn anh ta đi.
Chép đi.
Cuốn vở này là ghi chép của chính Tô Thanh Ngư, không phải bản Bạch Nguyên Hương đã sắp xếp.
Chữ ghi bên trong chỉ cô mới hiểu.
Nếu Ngô Siêu đủ gan chép vở trong giờ Hóa học, Tô Thanh Ngư sẽ còn vui hơn.
Điều thứ nhất 【Quy tắc lớp trưởng】:
【Lớp trưởng phải đảm bảo mọi học sinh tuân thủ kỷ luật lớp học. Nếu có học sinh mất tập trung, làm việc không liên quan đến học tập trong giờ, lớp trưởng cần lập tức ngăn chặn và ghi tên học sinh vào sổ.】
Cuốn sổ này chính là thanh kiếm trong tay Tô Thanh Ngư.
Chuông vào học vang lên.
Giáo viên Hóa học bước vào lớp, mức độ ô nhiễm của ông ta đã rất nghiêm trọng.
Khuôn mặt trắng bệch như giấy, đôi hốc mắt trống rỗng chỉ có hai vùng tối sâu thẳm, tỏa ra khí tức quỷ dị khiến người ta lạnh gáy.
Giáo viên Hóa học khẽ xoay đầu, cổ phát ra tiếng rắc rắc kinh hoàng: “Các em, tiết Hóa học sẽ học ở phòng thí nghiệm. Hãy theo sát tôi, đừng đi lạc.”
Nói xong, giáo viên Hóa học quay người rời đi, bước chân ông ta không một tiếng động, tốc độ đi bộ cực nhanh.
“Mau đuổi theo, đừng đi lạc!”
Tô Thanh Ngư nắm cổ tay Trang Hiểu Điệp, dẫn đầu theo sau giáo viên Hóa học.
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 61: Chương 61: Trường THPT Sao Mai (21)



Điều thứ tư và thứ sáu 【Quy tắc khóa học】:

【Các môn Ngữ văn, Toán, Ngoại ngữ học tại lớp 12-1. Thể dục học tại sân vận động, Hóa học học tại phòng thí nghiệm. Không được đến muộn, càng không được vào nhầm lớp.】

【Không tin lời giáo viên Hóa học, không vào kho chứa dụng cụ hóa học và tuyệt đối không ở một mình với giáo viên Hóa học.】

Khi Tô Thanh Ngư chạy ra, giáo viên Hóa học đã đến cuối hành lang.

Đó không phải tốc độ con người có thể đạt được.

Ngô Siêu và những người khác cũng lao ra từ lớp, họ vượt qua Tô Thanh Ngư, đuổi theo giáo viên Hóa học.

Tô Thanh Ngư chậm bước, từ chạy chuyển sang đi bộ thong thả.

Lúc này Lạc Tử Huyên và Bạch Hỏa cũng đuổi kịp.

“Thấy cậu chạy nhanh thế, còn tưởng cậu hồ đồ.”

Lạc Tử Huyên dùng ngón tay vuốt lọn tóc bên tai, giọng điệu bình ổn: “Hóa ra cậu đang chơi khăm. Đều là người thử thách, thả cho họ một con đường sống thì đã sao?”

Tô Thanh Ngư cười, lời nói mang chút trêu chọc: “Đừng hiểu lầm, tôi cũng vừa nhớ ra quy tắc nói không được tin giáo viên Hóa học. Tôi định nhắc họ nhưng họ chạy nhanh quá, không kịp nữa.”

Bạch Hỏa mím môi, không biết đang nghĩ gì.

Tính tình Trang Hiểu Điệp phóng khoáng, không để ý đến sự thay đổi cảm xúc tinh tế của Bạch Hỏa, cô ấy lo lắng nói: “Học Hóa ở phòng thí nghiệm, nếu giáo viên không đáng tin, làm sao chúng ta tìm được phòng thí nghiệm?”

“Giáo viên Hóa học không đáng tin, không phải tất cả giáo viên đều thế.”

Tô Thanh Ngư nhìn về phía văn phòng giáo viên Ngữ văn: “Các cậu đợi tôi ở đây, tôi đi hỏi giáo viên Ngữ văn.”

Nửa đầu điều thứ nhất 【Quy tắc học sinh ưu tú】:

【Trừ giáo viên Hóa học, tất cả giáo viên đều thích học sinh ưu tú.】

Trong văn phòng, ánh sáng u ám, có thể nhìn thấy bụi lơ lửng trong không khí.

Giáo viên Ngữ văn đang xem hồ sơ học sinh.

Thấy Tô Thanh Ngư đến, giáo viên Ngữ văn ngẩng đầu hỏi: “Em tìm cô có việc gì?”

“Cô ơi, tiết tiếp theo là Hóa học, em muốn hỏi phòng thí nghiệm Hóa học ở đâu ạ?”

Giáo viên Ngữ văn đẩy gọng kính đen, trả lời: “Ra khỏi tòa nhà dạy học, đi về phía nam, em sẽ thấy một tòa nhà màu trắng. Cửa chính tòa nhà có bảng chỉ dẫn, từ đó đi vào, lên thang máy đến phòng 303, đó là phòng thí nghiệm Hóa học. Các em cần nhanh chân, tiết Hóa học và Thể dục hơi đặc biệt, chuông sẽ reo ba lần. Nếu đến lần chuông thứ ba mà các em vẫn chưa vào phòng thí nghiệm Hóa học sẽ bị coi là đi học muộn. Em là lớp trưởng, phải làm gương, đừng đi muộn.”

Nếu đi muộn, thiện cảm của giáo viên sẽ giảm.

Với tư cách lớp trưởng, Tô Thanh Ngư còn bị trừ gấp đôi học phần.

Tô Thanh Ngư lịch sự đáp: “Cảm ơn cô.”

Cô nhanh chóng quay lại hành lang tòa nhà dạy học, nói với ba người kia: “Ra khỏi tòa nhà, đi về phía nam, tòa nhà trắng chính là phòng thí nghiệm Hóa học.”

Họ chạy về phía nam, lúc này trên đường chỉ còn lác đác vài học sinh.

Rõ ràng vừa rồi lớp có năm mươi học sinh rời đi, giờ lại biến mất sạch sẽ.

Tòa nhà thí nghiệm Hóa học là một tòa nhà trắng thấp tầng ở phía bắc khuôn viên, cao ba tầng, kết cấu gạch bê tông, tường ngoài lấp lánh ánh kim loại trắng, toát lên vẻ lạnh lẽo và bí ẩn.

“Chính là tòa nhà đó.”

Tô Thanh Ngư đến dưới tòa thí nghiệm Hóa học, quả nhiên thấy bảng chỉ dẫn mà giáo viên Ngữ văn nhắc đến.

“Chúng ta lên tầng ba.”

Thang máy đang dừng ở tầng một.

Khi cửa thang máy mở, bảng điều khiển bên phải hiển thị đến mười tám tầng.

Trang Hiểu Điệp sợ hãi nói: “Tòa nhà này nhìn từ ngoài chỉ có ba tầng, chúng ta có đi nhầm không?”

“Hay là đi cầu thang đi?”

Lạc Tử Huyên nhìn số tầng dư thừa, lòng bất an.

“Giáo viên Ngữ văn bảo tôi đi thang máy.”

Giáo viên thích học sinh ưu tú, giáo viên Ngữ văn có thiện cảm cao với Tô Thanh Ngư, đáng tin cậy.

Sau ba tiếng chuông, tiết Hóa học sẽ bắt đầu, nếu họ đi cầu thang chắc chắn không đến kịp.

Cửa thang máy đóng lại.

Thang máy dừng ở tầng hai, cửa mở ra.

Tiếng ồn ào vang lên, Tô Thanh Ngư thấy học sinh qua lại tấp nập trên hành lang, tiếng nổ, tiếng thuốc súng, tiếng chất lỏng bắn tung tóe không ngừng vọng ra từ các phòng thí nghiệm.

Đang đợi ở cửa thang máy là một người đàn ông trung niên mặc áo trắng, tay cầm dụng cụ thí nghiệm, bước vào thang máy.

Ông ta liếc nhìn bảng tầng, nhấn nút tầng 18.

Tô Thanh Ngư và mọi người đều đứng đối diện cửa thang máy, nhưng người đàn ông trung niên bước vào, quay lưng về phía cửa, nhìn thẳng vào tất cả mọi người trong thang.

“Đinh đoong—”

Đã đến tầng ba.

So với sự ồn ào ở tầng hai, tầng này tĩnh lặng hơn nhiều.

Hành lang không bật đèn, cuối hành lang tối đen như mực, hai bên cửa các phòng thí nghiệm đóng chặt, cửa sổ treo rèm dày, mùi thuốc khử trùng nồng nặc từ bên trong tràn ra.

“Xin tránh đường.”

Tô Thanh Ngư vòng qua người đàn ông trung niên, bước vào hành lang.

“Thanh Ngư… mình… mình sợ…”

Chân Trang Hiểu Điệp hơi run, bị Tô Thanh Ngư nắm tay kéo ra.

Khi cửa thang máy đóng lại, người đàn ông quay lưng về phía cửa xoay người, nở nụ cười kinh dị với họ.

Lạc Tử Huyên xoa cánh tay nổi da gà, cô ta nói: “Nơi này âm u, người đàn ông đó lại lên tầng 18, đáng sợ thật!”

Bạch Hỏa cầm lá bùa, dán một lá lên cửa thang máy.

Lúc này, tiếng chuông thứ hai vào học vang lên.

“Phòng thí nghiệm ở 303, chúng ta vào nhanh đi.”

Tô Thanh Ngư nắm tay Trang Hiểu Điệp, bước vào bóng tối.

“Thanh Ngư, cậu có thấy phía trước có người không?”

Trang Hiểu Điệp dụi mắt, phát hiện bóng đen đang lắc lư phía trước.

Bạch Hỏa có thị lực tốt trong bóng tối, anh ta nói: “Là giáo viên Hóa học vừa đến lớp dẫn đường.”

“Hình như ông ta không đi phòng 303…”

Lạc Tử Huyên khẽ c*n m** d***: “Chúng ta có nên qua xem không?”

“Không cần, đến giờ vào học rồi.”

Tô Thanh Ngư chỉ nhắm đến phòng 303.

Cửa phòng thí nghiệm 303 cũ kỹ, trên tường dán bảng thông báo đã quăn góc.

【Quy tắc phòng thí nghiệm Hóa học】

(Thân gửi các học sinh, chào mừng đến với tiết học tại phòng thí nghiệm Hóa học. Nhà trường coi trọng giáo dục khoa học, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ thí nghiệm cho học sinh, hy vọng mang đến trải nghiệm khoa học thú vị. Dĩ nhiên, quá trình thí nghiệm luôn tiềm ẩn bất ngờ và nguy hiểm. Để thí nghiệm diễn ra suôn sẻ, xin các học sinh tuân thủ các quy tắc sau:)

【1. Giáo viên Hóa học là người bình thường, người bình thường có hai tay và hai chân, tay và chân khác nhau, giáo viên Hóa học chỉ dùng chân để đi.】

【2. Cấm sử dụng điện thoại trong phòng thí nghiệm Hóa học.】

【3. Không được vào kho chứa dụng cụ hóa học, nơi đó rất nguy hiểm! Trong kho chỉ có đạo cụ thí nghiệm. Nếu bạn nghe thấy tiếng kêu cứu, không cần để ý, càng không được cố bước vào.】
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 62: Chương 62: Trường THPT Sao Mai (22)



【4. Tất cả hóa chất phải được đặt đúng theo nhãn. Hãy tuân thủ nghiêm ngặt các bước thí nghiệm mà giáo viên Hóa học viết trên bảng, nếu không hậu quả tự chịu.】
【5. Nhân viên bảo vệ sẽ bất ngờ vào phòng thí nghiệm để kiểm tra tình trạng an toàn. Khi nhân viên bảo vệ dừng trước mặt bạn, hãy rời phòng thí nghiệm cùng họ.】
【6. Bạn phải hoàn thành thí nghiệm của mình. Nếu nhân viên bảo vệ đưa bạn rời đi trong lúc thí nghiệm, bạn phải yêu cầu họ cung cấp một phòng thí nghiệm Hóa học khác để hoàn thành thí nghiệm.】

【7. Nếu thang máy dừng ở tầng 3, bạn có thể dùng thang máy để rời đi. Nếu thang máy dừng ở bất kỳ tầng không tồn tại nào, hãy đợi nhân viên bảo vệ xuất hiện và để họ đưa bạn rời khỏi tòa nhà thí nghiệm.】
【8. Nhân viên bảo vệ có làn da đen, đeo thẻ công tác, đi bằng chân. Hãy nhận diện cẩn thận.】
Tô Thanh Ngư đẩy cửa phòng 303, bước vào phòng thí nghiệm.
Trước mắt là vô số chai lọ chứa đủ loại thuốc màu sắc.
Trên tường treo bảng tuần hoàn hóa học và các biểu đồ hướng dẫn thí nghiệm, trông hơi lộn xộn.
Trên bàn thí nghiệm rải rác các dụng cụ và thuốc thử trông như được đặt tùy tiện.
Giáo viên Hóa học đeo khẩu trang, che kín toàn bộ khuôn mặt.
Mỗi một học sinh bước vào, giáo viên Hóa học đánh dấu tích vào sổ.
Ở góc trái bàn thí nghiệm có dán tên học sinh.
Tô Thanh Ngư tìm được vị trí của mình, ngồi xuống quan sát xung quanh.
Ngô Siêu ngồi trên ghế, mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm vào bảng đen giống như các quỷ dị khác.
Có vẻ đã “game over”.
Khi tiếng chuông thứ ba vang lên, tiết Hóa học chính thức bắt đầu.
Những học sinh đến đúng giờ đều là quỷ dị.
Ngoài bốn người Tô Thanh Ngư, các người thử thách khác đều đi muộn.
Là lớp trưởng, Tô Thanh Ngư ghi dấu muộn sau tên những học sinh này.
Giáo viên Hóa học bắt đầu viết phương trình hóa học và các bước thí nghiệm lên bảng.
Ông ta vừa viết vừa giảng giải.
Nhưng nội dung giảng giải hoàn toàn khác với những gì viết trên bảng.
Điều thứ sáu 【Quy tắc khóa học】:
【Không tin lời giáo viên Hóa học, không vào kho chứa dụng cụ hóa học và tuyệt đối không ở một mình với giáo viên Hóa học.】
Điều thứ tư 【Quy tắc phòng thí nghiệm Hóa học】:
【Tất cả hóa chất phải được đặt đúng theo nhãn. Hãy tuân thủ nghiêm ngặt các bước thí nghiệm mà giáo viên Hóa học viết trên bảng, nếu không hậu quả tự chịu.】
Lời nói không đáng tin, nhưng những gì viết trên bảng thì có thể tin.
Tô Thanh Ngư bắt đầu thực hiện thí nghiệm theo nội dung trên bảng.
Khi chất lỏng trong ống nghiệm dần đổi màu, phòng thí nghiệm tràn ngập mùi axit nồng nặc.
Bạch Nguyên Hương luôn ở bên hướng dẫn sát sao, đảm bảo thí nghiệm không sai sót.
Khoảng mười phút sau khi tiết Hóa học bắt đầu, vài người thử thách còn lại vội vã chạy đến.
Người gõ cửa là hai học sinh, một nam một nữ, trông như một cặp tình nhân.
Họ vốn đi cùng Ngô Siêu, nhưng khi thấy Ngô Siêu đã ngồi ở vị trí, sắc mặt họ trở nên rất khó coi.
Nam sinh lấy hết can đảm, nói với giáo viên Hóa học trên bục: “Thầy ơi, em xin lỗi! Bọn em đến muộn!”
Giáo viên Hóa học không đáp, chỉ đưa tay chỉ về phía chỗ ngồi của họ.
Đi muộn không vi phạm quy tắc, chỉ bị trừ học phần.
Cặp đôi nhanh chóng trở về chỗ.
Tô Thanh Ngư đối chiếu danh sách học sinh, biết cô gái tên Từ Tiểu Tiểu, chàng trai tên Trương Hồng Ba.
Cả hai đều là người sống.
Có thể tìm đúng phòng thí nghiệm Hóa học, cũng coi như có chút thông minh.
Thí nghiệm tiếp tục.
Sau đó một người thử thách nữa bước vào.
Tô Thanh Ngư không ngẩng đầu, tập trung vào thí nghiệm của mình.
“Á!”
Một bàn tay từ dưới gầm bàn thí nghiệm túm lấy cổ chân Trang Hiểu Điệp.
Cô ấy hét lên, hoảng loạn lùi lại, khuỷu tay vô tình va vào ống nghiệm trên bàn.
Ống nghiệm rơi xuống sàn, vỡ tan.
Chất lỏng tràn ra có tính ăn mòn mạnh, bốc lên khói trắng.
“Cẩn thận!”
Tô Thanh Ngư vươn tay đỡ Trang Hiểu Điệp, ngăn cô ấy bị hóa chất làm tổn thương.
Lúc này, đèn chiếu sáng trên bàn thí nghiệm của Trang Hiểu Điệp đột nhiên tắt, chỉ còn ánh sáng xanh huỳnh quang yếu ớt từ mép bàn.

“Phải làm sao đây?”
Đối mặt với sự cố, mắt Trang Hiểu Điệp đỏ hoe, sắp khóc.
Tô Thanh Ngư khẽ an ủi cô ấy: “Đừng hoảng, quy tắc không nói không được làm hỏng dụng cụ thí nghiệm, chỉ nói phải hoàn thành thí nghiệm.”
Lạc Tử Huyên căng thẳng làm thí nghiệm của mình, cô ta không có thời gian quan tâm đến sự cố bên này.
Bạch Hỏa ngừng thí nghiệm, liếc nhìn về phía họ.
Giáo viên Hóa học bước đến bên Trang Hiểu Điệp, giọng nói từ sau khẩu trang vang lên trầm thấp, khàn khàn: “Học sinh này, đi vào kho chứa dụng cụ lấy ống nghiệm mới.”
Điều thứ ba 【Quy tắc phòng thí nghiệm Hóa học】:
【Không được vào kho chứa dụng cụ hóa học, nơi đó rất nguy hiểm! Trong kho chỉ có đạo cụ thí nghiệm. Nếu nghe thấy tiếng kêu cứu, không cần để ý, càng không được cố bước vào.】
Lời giáo viên Hóa học nói không đáng tin.
Kho chứa dụng cụ là nơi nguy hiểm hơn.
“Vào kho! Vào kho! Vào kho! Vào kho!”
Giáo viên Hóa học lặp đi lặp lại câu này, giọng ông ta ngày càng the thé như móng tay cào lên bảng đen.
Trang Hiểu Điệp không muốn đi, giáo viên Hóa học vươn tay định nắm cánh tay cô ấy.
Khi tay giáo viên chạm vào quả óc chó trên tay Trang Hiểu Điệp, ông ta rụt tay lại như bị điện giật.
Quả óc chó vỡ thành hai mảnh, rơi xuống sàn.
Giáo viên Hóa học như quên mất lời mình vừa nói, quay lại bục giảng.
Nước mắt Trang Hiểu Điệp rơi lã chã: “Thanh Ngư, xin lỗi, mình làm liên lụy cậu… Thứ cậu tặng mình cũng bị mình làm hỏng…”
“Vỡ thì vỡ, chỉ là đạo cụ quỷ dị mà thôi. Sau này mình sẽ tặng cậu cái mới.”
Tô Thanh Ngư toát lên vẻ tự tin và quyết đoán, cô khẽ phân tích: “Hiểu Điệp, bình tĩnh chút. Giờ có hai cách. Cách thứ nhất, mình nhanh chóng làm xong thí nghiệm, cho cậu mượn ống nghiệm của mình. Cách thứ hai, chờ nhân viên bảo vệ vào. Nếu họ dừng trước bàn cậu, cậu đi cùng họ, yêu cầu họ cung cấp phòng thí nghiệm mới để hoàn thành thí nghiệm.”

Trang Hiểu Điệp kìm nén nỗi sợ hãi và hoảng loạn, gật đầu với Tô Thanh Ngư.
Lúc này Bạch Hỏa ném qua một mẩu giấy.
Tô Thanh Ngư mở ra, nét chữ bên trong mạnh mẽ như tùng bách thẳng tắp: Đợi ta hoàn thành thí nghiệm, để Hiểu Điệp cô nương qua dùng bàn thí nghiệm của ta.
“Cốc cốc cốc—”
Cánh cửa đóng kín bị gõ.
Giáo viên Hóa học ra mở cửa.
Đứng ngoài là “giáo viên Hóa học” từng đến lớp dẫn đường.
“Học sinh đã hoàn thành thí nghiệm theo tôi đến phòng thí nghiệm tiếp theo.”
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Học sinh quỷ dị trong lớp đồng loạt đứng dậy, theo sau “giáo viên Hóa học” đó.
Tất cả học sinh quỷ dị đều đã hoàn thành thí nghiệm.
Trong chớp mắt, phòng thí nghiệm chỉ còn bảy người.
Cặp đôi kia nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Thí nghiệm của họ mới làm được nửa chừng.
Tô Thanh Ngư giơ tay, hỏi giáo viên Hóa học trong lớp: “Thầy ơi, các bạn khác đã làm xong thí nghiệm, em có thể dùng ống nghiệm của họ không?”
Giáo viên Hóa học lắc đầu: “Không được.”
Lời giáo viên Hóa học không đáng tin.
Không được nghĩa là được.
Tô Thanh Ngư lập tức lấy ống nghiệm trống từ bàn thí nghiệm của người khác đưa cho Trang Hiểu Điệp: “Đừng để ý người khác, tiếp tục thí nghiệm của cậu.”
Trang Hiểu Điệp gật đầu: “Ừ.”
“Các em không đi sao?”
Giáo viên Hóa học còn lại trong lớp tháo mũ trùm, lộ ra khuôn mặt gồ ghề, nhìn chằm chằm Tô Thanh Ngư: “Chuông tan học sắp reo rồi.”
Tô Thanh Ngư cười: “Thầy ơi, bọn em phải hoàn thành thí nghiệm thầy viết trên bảng chứ.”
Cô không đi vì vừa thấy “giáo viên Hóa học” xuất hiện ở cửa, mang sandal.
Thứ ông ta dùng để đi là hai bàn tay.
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 63: Chương 63: Trường THPT Sao Mai (23)



Giáo viên Hóa học viết các bước thí nghiệm phức tạp hơn lên bảng.
Tô Thanh Ngư cẩn thận cầm ống nghiệm, chất lỏng bên trong ánh lên màu đỏ tươi.
Kho chứa dụng cụ hóa học nằm ngay trong phòng thí nghiệm, cách một cánh cửa.
“Cạch cạch cạch… cứu tôi… ai đó mở cửa giúp tôi…”
“Tôi bị nhốt trong này rồi…”
Tiếng kêu cứu vọng ra từ kho chứa dụng cụ hóa học.
Giọng nữ khàn khàn, yếu ớt, mang theo vẻ thê lương và mong manh.

Ngược lại, cánh cửa kho bị thứ gì đó đập mạnh liên hồi.
Đèn trên bàn thí nghiệm bắt đầu tắt từ hàng đầu tiên.
Điều thứ ba 【Quy tắc phòng thí nghiệm Hóa học】:
【Không được vào kho chứa dụng cụ hóa học, nơi đó rất nguy hiểm! Trong kho chỉ có đạo cụ thí nghiệm. Nếu bạn nghe thấy tiếng kêu cứu, không cần để ý, càng không được cố bước vào.】
Tiếng kêu cứu không ảnh hưởng nhiều đến Tô Thanh Ngư, hoàn toàn không quấy nhiễu cô làm thí nghiệm.
Nhưng do Trang Hiểu Điệp bị kích động, tay run lẩy bẩy.
Cô ấy tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng căng thẳng sinh lý không thể kiểm soát.
Cô chỉ cảm thấy hai tay lạnh buốt, tê dại, không nghe lời.
Mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống từ trán, toàn bộ tâm trí cô dồn vào cánh cửa kho đang bị đập rung chuyển.
Tiếng va đập như tiếng trống, chói tai.
Cho đến khi một bàn tay trắng nhợt, xương xẩu đặt lên vai Trang Hiểu Điệp, hơi lạnh từ lòng bàn tay kéo cô về thực tại.
Là Bạch Hỏa đã hoàn thành thí nghiệm.
Thí nghiệm hóa học có nét tương đồng với việc luyện đan trên núi của Bạch Hỏa nên anh ta làm rất nhanh.
“Anh làm gì ở đây?”
Trang Hiểu Điệp liếc nhìn giáo viên Hóa học trên bục, lo lắng kéo tay áo Bạch Hỏa: “Mau về chỗ đi, đừng để giáo viên Hóa học phát hiện.”
“Không sao.”
Bạch Hỏa thấy giáo viên Hóa học không có động tĩnh lạ, điều này cho thấy giúp bạn làm thí nghiệm là được phép.
Anh liếc nhìn Trang Hiểu Điệp đang chậm chạp, đôi mắt như tuyết ngàn năm không tan: “Cô đang sợ gì?”
“Anh không nghe thấy tiếng động sao?”
“Không, cô bị ô nhiễm rồi.”
Bạch Hỏa dứt khoát dán vài lá bùa vàng sau lưng Trang Hiểu Điệp: “Đừng nhìn kho chứa dụng cụ hóa học, nơi đó không phát ra âm thanh nào.”
Trang Hiểu Điệp gật đầu: “Ừ…”
Trên người Bạch Hỏa thoang thoảng hương mai lạnh, tim Trang Hiểu Điệp đập thình thịch vì sự gần gũi của anh, tất nhiên rời sự chú ý khỏi kho chứa dụng cụ.
“Bây giờ, làm theo lời ta.”
Bạch Hỏa chắp tay trái sau lưng, bình tĩnh chỉ dẫn từng bước thí nghiệm cho Trang Hiểu Điệp.
“Được, tôi nghe anh.”
Dưới sự hướng dẫn của Bạch Hỏa, Trang Hiểu Điệp tiến triển nhanh chóng.
“Xoẹt!”
Đèn trên bàn thí nghiệm hàng hai tắt ngóm.
Tô Thanh Ngư nhận ra sự thân mật giữa Bạch Hỏa và Trang Hiểu Điệp.
Cô rất muốn túm cô bạn thân để giáo huấn, cảnh báo trong phó bản nguy hiểm này đừng dễ dàng có thiện cảm với người lạ.
Đặc biệt là Bạch Hỏa.
Trong tiểu thuyết "Kinh Dị Giáng Lâm" viết rõ rằng Bạch Hỏa là đạo sĩ, không thể kết hôn.
Anh chỉ mang lòng nhân nghĩa muốn tiêu diệt nguồn ô nhiễm khiến quỷ dị biến mất khỏi thế giới.
Anh là thánh nhân, không phải người đa tình.
Nhưng Tô Thanh Ngư phải tập trung vào thí nghiệm của mình vì cô nhận ra khi đèn hàng trước tắt, dụng cụ thí nghiệm trên bàn lập tức bị ô nhiễm xâm thực, trở nên cũ kỹ, hư hỏng.
Cô cần hoàn thành thí nghiệm trước khi đèn tắt.
Giáo viên Hóa học đứng trên bục, khi đèn bàn thí nghiệm tắt dần, nụ cười trên mặt ông ta càng khiến người ta bất an.
Giáo viên Hóa học nói lời không thật lòng: “Chuông tan học sắp reo, nếu không làm xong thì rời đi, thầy không trách các em. Các em là học sinh ưu tú, thầy sẽ khoan dung cho sai lầm nhỏ này.”
Nửa đầu điều thứ nhất 【Quy tắc học sinh ưu tú】:
【Trừ giáo viên Hóa học, tất cả giáo viên đều thích học sinh ưu tú.】
Không chỉ lời giáo viên Hóa học không đáng tin, ông ta còn có thể ghét học sinh ưu tú.
Đèn hàng thứ ba tắt.
Tô Thanh Ngư đổ chất lỏng cuối cùng vào cốc thủy tinh, hoàn thành thí nghiệm.
“Em xong rồi.”
Tô Thanh Ngư cử động ngón tay, ngẩng đầu nhìn giáo viên Hóa học.
Cùng lúc, Trang Hiểu Điệp cũng hoàn thành thí nghiệm, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, nhìn Bạch Hỏa đầy biết ơn.
Bạch Hỏa chỉ gật đầu với cô rồi trở về chỗ của cô.
Đèn từng hàng tắt dần, bóng tối vô tận áp bức về phía họ.
Khi đến hàng của Tô Thanh Ngư và Trang Hiểu Điệp, đèn trên các bàn thí nghiệm bên cạnh tắt nhưng đèn của họ vẫn sáng.
Ánh sáng trắng lạnh của bàn thí nghiệm bị ánh đèn xanh mực bao quanh.
Chỉ cần hoàn thành thí nghiệm, đèn bàn thí nghiệm sẽ không tắt.
Khi chuông tan học vang lên, giáo viên Hóa học trên bục xoay người, định mở cửa kho chứa dụng cụ hóa học.
Môi ông ta khô nứt, kẽ môi rỉ máu: “Các em yên lặng đợi ở đây, đến khi chuông vào học vang lên lần nữa.”
“Thầy đợi chút.”
Tô Thanh Ngư đứng dậy, dưới ánh nhìn nguy hiểm của giáo viên Hóa học, bước đến trước mặt ông ta, lấy từ túi ra năm nghìn đồng âm phủ: “Đây là tiền em quyên góp cho phòng thí nghiệm Hóa học. Đồng thời em có vài câu hỏi nhỏ muốn hỏi thầy, thầy có thể trả lời không?”
Giáo viên Hóa học thấy năm nghìn đồng âm phủ, dừng bước.
“Không được.”
Miệng từ chối nhưng giáo viên Hóa học bước đến bảng, cầm phấn, nhìn chằm chằm Tô Thanh Ngư, chờ câu hỏi của cô.
“Em muốn hỏi một chút, tiết sau học ở phòng nào?”
“Ngay tại đây.”
Đôi mắt giáo viên Hóa học đen kịt như hố đen sâu thẳm.
Ông ta giơ tay viết lên bảng: Phòng 201.
Tô Thanh Ngư hỏi tiếp: “Làm sao để em đến phòng 201 an toàn?”
“Em phải ở lại đây đến khi tất cả đèn tắt.”
Giáo viên Hóa học viết trên bảng: Tìm nhân viên bảo vệ.
Hành vi của giáo viên Hóa học thể hiện rõ sự mâu thuẫn giữa lời nói và việc làm.
Miệng nói không nhưng tay lại rất thành thật.
Quả nhiên, tiền âm phủ hiệu quả hơn bất kỳ linh đan diệu dược nào.
Sau khi trả lời, giáo viên Hóa học chìa tay về phía Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư đặt năm nghìn đồng âm phủ vào lòng bàn tay ông ta.
“Cạch cạch cạch…”
Giáo viên Hóa học dùng bàn tay khô đét nhét tiền vào túi, rồi xoay người bước vào kho chứa dụng cụ hóa học.
Khi cửa mở, mùi hôi thối nồng nặc tràn ra.
Trong kho như có vô số bóng đen lù lù, không thể nhìn rõ.
Trang Hiểu Điệp đau đớn bịt tai, cô ấy nghe thấy vô số tiếng kêu cứu.
Âm thanh đó chói tai, đinh tai nhức óc.
“Đi, tan học rồi, chúng ta rời khỏi phòng này.”
Tô Thanh Ngư cau mày.
Mức độ ô nhiễm của Trang Hiểu Điệp tăng, cô ấy phải tránh xa nguồn ô nhiễm.
Cô kéo Trang Hiểu Điệp ra khỏi lớp.
Lạc Tử Huyên đi theo, ngơ ngác hỏi Tô Thanh Ngư: “Sao giáo viên Hóa học lại trả lời câu hỏi của cậu? Ông ta không ghét học sinh ưu tú sao?”
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 64: Chương 64: Trường THPT Sao Mai (24)



Đôi mắt Tô Thanh Ngư bình lặng như mặt hồ không gợn sóng.
Cô lau mồ hôi trên trán Trang Hiểu Điệp, vỗ nhẹ lưng giúp cô ấy thở đều.
Khi Trang Hiểu Điệp bình tĩnh lại, Tô Thanh Ngư mới quay sang cười với Lạc Tử Huyên: “Giáo viên Hóa học không thích học sinh ưu tú, không có nghĩa ông ta không thích tiền.”
Dù sao quỷ dị cũng cần “ăn cơm”.
Lạc Tử Huyên vuốt lọn tóc bên tai, trầm ngâm: “Hóa ra tiền âm phủ có tác dụng lớn như vậy, tôi thật sự xem thường nó. Có tiền có thể sai quỷ xay cối, trí tuệ của người xưa quả không thể xem nhẹ.”
Cô ta đã nhận ra Tô Thanh Ngư có thể mang theo lượng lớn tiền âm phủ.
Cô lấy đâu ra?
Cô là người thường sao?
Rốt cuộc cô còn giấu bao nhiêu bí mật?
Nếu sớm biết Tô Thanh Ngư có nhiều át chủ bài như vậy, Lạc Tử Huyên chắc chắn đã tìm cách thân thiết với Tô Thanh Ngư.
Người có năng lực, đáng để kết bạn.
Nghĩ vậy, Lạc Tử Huyên khinh miệt liếc Trang Hiểu Điệp.
Cô ta thấy Trang Hiểu Điệp chẳng thông minh, cũng không bình tĩnh.
Nếu không có Tô Thanh Ngư bảo vệ, cô ấy đã chết không biết bao lần.
Điều ngu ngốc hơn là cô ấy lại mơ mộng viển vông với một người đàn ông lai lịch không rõ.
Lạc Tử Huyên càng nghĩ càng thấy Tô Thanh Ngư nên làm bạn với mình chứ không phải chọn Trang Hiểu Điệp vô dụng.
Ánh mắt Bạch Hỏa trong trẻo như có thể nhìn thấu lòng người.
Đi con đường cứu thế, anh cần thêm càng nhiều đồng chí cùng lý tưởng.
Anh luôn muốn lôi kéo Tô Thanh Ngư, nhưng cô giữ khoảng cách ngàn dặm.
Anh chỉ đành tiếp cận Trang Hiểu Điệp, từng bước tính toán.
Mỗi người đều có toan tính riêng.
Mỗi người đều cân đo giá trị của người khác vì lợi ích bản thân.
Nguy hiểm của quỷ dị bày ra trước mắt.
Nguy hiểm của lòng người thì u tối khó dò.
Lúc này, cặp đôi may mắn sống sót trong lớp chạy ra.
Cô gái tên Từ Tiểu Tiểu, chàng trai tên Trương Hồng Ba.
Từ Tiểu Tiểu rụt rè núp sau lưng Trương Hồng Ba.
Tuy khuôn mặt Trương Hồng Ba bình thường nhưng đường nét gương mặt rõ ràng, thân hình cao lớn, vạm vỡ, giọng nói sang sảng: “Lớp trưởng, bọn tôi không biết đường, có thể đi cùng mọi người không?”
Do hạn chế của 【Quy tắc lớp trưởng】, Tô Thanh Ngư đành gật đầu đồng ý.
“Chúng ta cần tìm nhân viên bảo vệ, dưới sự dẫn dắt của họ để đến phòng 201.”
Tô Thanh Ngư nhìn cả hành lang, tường trắng cao vút từ sàn đến trần, ánh đèn trắng bệch, tất cả cửa trên hành lang đều đóng chặt.
Lúc này điện thoại phát ra tiếng “đinh đoong”, là âm báo tin nhắn nhóm.
Trương Hồng Ba vô thức lấy điện thoại ra.
Tô Thanh Ngư lập tức ngăn: “Đừng xem điện thoại!”
Điều thứ hai 【Quy tắc phòng thí nghiệm Hóa học】:
【Cấm sử dụng điện thoại trong phòng thí nghiệm Hóa học.】
“Chúng ta đã rời phòng thí nghiệm rồi.”
Sắc mặt Trương Hồng Ba khó coi, dù nói vậy nhưng anh ta không tiếp tục xem điện thoại nữa.
Ánh mắt Tô Thanh Ngư ánh lên nụ cười lạnh: “Cậu dám chắc hành lang này không phải một phần của phòng thí nghiệm sao?”
“Điều này…”
Trương Hồng Ba cảm thấy da đầu tê dại.
Lúc này cửa thang máy mở, “giáo viên Hóa học” đi sandal bước tới, tiếng bước chân lẹp kẹp.
Ngón tay ông ta co quắp, bám chặt vào sandal, bước đi loạng choạng như bà lão chân nhỏ.
“Các học sinh… khà khà khà… các em lạc đường sao? Các học sinh khác đã đến phòng thí nghiệm mới rồi, các em mau theo tôi.”
“Giáo viên Hóa học” cố dụ học sinh đi theo.
Tô Thanh Ngư xem ông ta như không khí, phớt lờ sự tồn tại của ông ta.
Trang Hiểu Điệp ôm chặt cánh tay Tô Thanh Ngư, không dám ngẩng đầu.
Lúc này sau lưng họ vang lên tiếng bước chân.
Rõ ràng vừa nãy hành lang không có ai!
Cuối hành lang là bức tường, ở đó không có đường lên.
“Mau theo tôi… khà khà khà… tiết sau sắp bắt đầu rồi.”
Tô Thanh Ngư quay lại, phát hiện ở cuối hành lang, một thứ bị cháy thành than bò về phía họ.
Tứ chi của nó giống chân nhện.
“Thứ đó có hai cái đầu!”
Khi thứ đen sì đó xuất hiện dưới ánh đèn, cuối cùng Tô Thanh Ngư nhìn rõ hình dạng của nó.
Đó là hai cơ thể cháy đen dính lưng vào nhau, bò trên mặt đất bằng đôi chân nối liền.
Bốn bàn chân bước đi, bốn cánh tay giơ cao.
“Quái vật! A a a!”
Từ Tiểu Tiểu hét lên, tuyệt vọng kéo cổ tay Trương Hồng Ba: “Anh yêu, em không muốn ở đây nữa! Chúng ta mau rời đi thôi! Em thà tin gã giáo viên Hóa học đưa Ngô Siêu đi cũng không muốn đối mặt với con quái vật kinh khủng này!”

Trương Hồng Ba lạnh lùng hất tay Từ Tiểu Tiểu: “Đồ đàn bà ngu ngốc! Cô muốn đi theo gã giáo viên Hóa học thì tự đi! Đừng lôi tôi vào!”
Từ Tiểu Tiểu sững sờ nhìn Trương Hồng Ba: “Đồ đàn ông vô tình! Ngay từ đầu tôi không nên tin lời hứa sẽ bảo vệ tôi của anh!”
Trương Hồng Ba lạnh lùng, dứt khoát cắt đứt với Từ Tiểu Tiểu: “Vợ chồng như chim cùng rừng, đại nạn đến thì mỗi người tự bay. Huống chi chúng ta chỉ quen nhau trong phó bản này, vẫn chưa phải vợ chồng. Cô muốn tôi bảo vệ, tôi tham sắc đẹp của cô. Hai ta mỗi người một mục đích, ai cao quý hơn ai đâu.”
Từ Tiểu Tiểu đau đớn che miệng, cô nhìn con quái vật ngày càng gần, dậm chân, quay người theo “giáo viên Hóa học” vào thang máy.
Lúc này, tuy thang máy dừng ở tầng ba nhưng số tầng hiển thị bên cạnh là tầng 18.
Điều thứ bảy và thứ tám 【Quy tắc phòng thí nghiệm Hóa học】:
【Nếu thang máy dừng ở tầng 3, bạn có thể dùng thang máy để rời đi. Nếu thang máy dừng ở bất kỳ tầng không tồn tại nào, hãy đợi nhân viên bảo vệ xuất hiện và để họ đưa bạn rời khỏi tòa nhà thí nghiệm.】
【Nhân viên bảo vệ có làn da đen, đeo thẻ công tác, dùng chân để đi. Hãy phân biệt cẩn thận.】
Cửa thang máy đóng lại.
Trương Hồng Ba phủi tay áo đồng phục bị Từ Tiểu Tiểu kéo nhăn.
Tô Thanh Ngư thấy con quái vật đeo hai thẻ công tác trên cổ, trên thẻ ghi chức vụ “Nhân viên bảo vệ”.
Làn da cháy đen chính là màu đen.
Có thẻ công tác.
Bốn cánh tay giơ cao, dùng chân để đi.
Con quái vật này là nhân viên bảo vệ.
Tô Thanh Ngư bước đến trước mặt con quái vật, nói: “Chú nhân viên bảo vệ, chú có thể dẫn chúng cháu đến phòng thí nghiệm 201 không?”
Nhân viên bảo vệ đồng thời gật hai cái đầu.
Họ kéo cơ thể nặng nề, đi ngược hướng thang máy.
Mọi người theo sau nhân viên bảo vệ.
Hóa ra cuối hành lang có một góc rẽ, ở đó có một cái hố dẫn xuống cầu thang an toàn, thông đến tầng hai.
Nhân viên bảo vệ chỉ vào cái hố, ra hiệu cho họ xuống.
Tô Thanh Ngư trèo xuống đầu tiên.
Tầng hai vốn ồn ào giờ lại không một bóng người.
Tô Thanh Ngư ngẩng đầu nhìn lên hố, chìa tay với Trang Hiểu Điệp: “Hiểu Điệp, cậu xuống trước, bên dưới an toàn.”
Đúng lúc này thang máy tầng hai mở.
“Giáo viên Hóa học” dùng tay bước đi và Từ Tiểu Tiểu bước ra từ thang máy.
Họ nhìn thấy Tô Thanh Ngư từ xa.
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 65: Chương 65: Trường THPT Sao Mai (25)



Khuôn mặt Từ Tiểu Tiểu không còn chút hoảng sợ nào, chỉ có sự bình thản, bình thản như những quỷ dị khác.

Vẻ mặt tê dại hòa lẫn vào phó bản.

Cô ta không còn cần sự bảo vệ của đàn ông, cũng không còn biết sợ hãi.

“Giáo viên Hóa học” và Từ Tiểu Tiểu tiến về phía Tô Thanh Ngư.

Ánh đèn chiếu lên họ nhưng sau lưng không có bóng.

Trang Hiểu Điệp trèo xuống theo thang, đặt tay lên cánh tay Tô Thanh Ngư, lòng bàn tay ấm áp.

Cô ngẩng đầu, nói với những người trên tầng ba: “Mau xuống đi, gã giáo viên Hóa học giả vừa nãy cũng ở tầng hai.”

“Đừng nán lại ở hành lang, chúng ta đến phòng thí nghiệm 201.”

Tô Thanh Ngư không định đứng đây đợi người khác.

Bạch Hỏa nhảy thẳng từ hố xuống tầng hai.

Khoảng cách thẳng đứng từ tầng ba đến tầng hai khoảng 2,8 mét nhưng anh ta nhẹ nhàng như chim yến, không hề đau mắt cá chân.

“Thật vô tình, bỏ rơi hết chúng ta.”

Trong lòng Tô Thanh Ngư giơ ngón giữa với anh ta: “Đây là con đường xuống địa ngục, lẽ nào còn phải đợi các người?”

“Ha, đường cô đi, bước nào cũng là đường sống.”

Bạch Hỏa khẽ cong môi, ánh mắt nhạt, phản chiếu rõ sự tự tin của Tô Thanh Ngư.

Lạc Tử Huyên trên tầng ba vốn muốn hỏi thêm vài câu, đảm bảo tầng hai an toàn mới xuống.

Nhưng Bạch Hỏa đã xuống, tầng ba chỉ còn Trương Hồng Ba mới quen.

Lạc Tử Huyên liếc Trương Hồng Ba đang do dự, cân nhắc rồi cũng trèo xuống thang.

Cô ta không muốn ở lại với kẻ ngu ngốc, như thế sẽ xui xẻo.

Tô Thanh Ngư đã kéo Trang Hiểu Điệp đến phòng thí nghiệm 201.

Từ ngoài cửa, phòng thí nghiệm không có gì bất thường.

Đẩy cửa bước vào, học sinh bên trong ngồi ngay ngắn.

Tất cả học sinh giữ cùng một tư thế, lưng thẳng tắp, hai tay đan chéo đặt trên bàn.

“Giáo viên Hóa học” trên hành lang dẫn Từ Tiểu Tiểu đến cửa phòng 201 rồi quay người rời đi.

Cơ thể “giáo viên Hóa học” bước tới trước nhưng đầu xoay ra sau, cười “khặc khặc khặc” với mọi người cho đến khi vào thang máy.

Trong phòng thí nghiệm Hóa học, khuôn mặt giáo viên Hóa học trên bục giống hệt người đàn ông dùng tay bước đi ngoài cửa.

Đôi chân ông ta giấu trong giày, ống quần rộng che khuất, không nhìn rõ.

Tô Thanh Ngư tìm được chỗ ngồi, thấy trước mặt là hàng loạt chai lọ dán nhãn.

Cô cẩn thận ghi nhớ vị trí và thông tin trên nhãn của từng chai.

【Quy tắc phòng thí nghiệm Hóa học】:

【Tất cả hóa chất phải được đặt đúng theo nhãn. Hãy tuân thủ nghiêm ngặt các bước thí nghiệm mà giáo viên Hóa học viết trên bảng, nếu không hậu quả tự chịu.】

Trí nhớ tốt rất quan trọng trong phó bản.

Trương Hồng Ba đến muộn, thấy Từ Tiểu Tiểu không chút tổn thương, mắt đảo lia lịa, trơ mặt lại gần v* v*n: “Tiểu Tiểu, em giận à? Vừa nãy bị quái vật vây, tình thế nguy cấp, anh lỡ lời mới nói vậy. Đừng giận, anh vẫn sẽ bảo vệ em.”

Từ Tiểu Tiểu quay đầu nhìn Trương Hồng Ba, không còn vẻ nhút nhát trước đây, nhìn thẳng anh ta, môi đỏ nở nụ cười u ám: “Được.”

Trương Hồng Ba bị cô ta nhìn đến lạnh sống lưng.

Anh ta kinh hoàng nhận ra Từ Tiểu Tiểu trước mặt đã khác xưa.

Nhưng Từ Tiểu Tiểu như bám lấy anh ta, ngồi cạnh chỗ anh ta, đặt bàn tay lạnh ngắt lên cánh tay anh ta: “Để tôi dạy anh làm thí nghiệm… khà khà khà…”

Trương Hồng Ba vội đẩy tay cô ta ra.

Trong lúc hoảng loạn, anh ta làm xáo trộn nhãn trên chai lọ trên bàn thí nghiệm.

Chuông tiết Hóa học cuối cùng vang lên, giáo viên Hóa học viết cách sử dụng từng loại thuốc lên bảng.

Tất cả học sinh làm thí nghiệm theo các bước trên bảng.

Nhờ kinh nghiệm tiết trước, người thử thách đã biết phải đề phòng lời giáo viên Hóa học nói.

Nhưng Tô Thanh Ngư nhìn viên đá phát sáng trong chai, chần chừ chưa bắt đầu thí nghiệm.

Chai có hình mặt hề cười nhưng kèm biểu tượng bàn tay bị chặt trên nhãn, Tô Thanh Ngư đoán thứ này không lành.

Nhãn trên chai ghi bằng ngôn ngữ quỷ dị, dịch ra là “Không được xxx”.

Mấy chữ quỷ dị phía sau Tô Thanh Ngư không nhận ra, cô nhờ Bạch Nguyên Hương dịch.

Kết quả dịch là “Không được chạm vào”.

Viên đá phát sáng rất có thể chứa phóng xạ.

Các bước thí nghiệm giáo viên Hóa học viết trên bảng là đúng.

Nhưng giáo viên Hóa học không nói cách thí nghiệm an toàn.

Thật hiểm độc.

Bảng chỉ có thể viết sự thật nên giáo viên Hóa học chọn giấu phương pháp thực hiện an toàn.

Không nói cũng không viết, để học sinh tự làm thí nghiệm.

Giáo viên Hóa học đứng trên bục giữ nụ cười khoa trương, giống mặt hề đậm màu trên nhãn, nhìn chằm chằm học sinh phía dưới.

Kho chứa dụng cụ hóa học bên cạnh vang lên tiếng khóc và kêu cứu.

Nếu lắng nghe còn có tiếng nhai, rộp rộp như gặm xương giòn, không thể phớt lờ.

Phòng thí nghiệm này bất thường.

“Hiểu Điệp, tạm thời đừng làm gì.”

Tô Thanh Ngư nhìn các chai lọ dán nhãn trên bàn, lắc đầu với Trang Hiểu Điệp.

Dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng Trang Hiểu Điệp vẫn nghe theo Tô Thanh Ngư.

Ngôi trường này là một con quái vật khổng lồ gồm nhiều nguồn ô nhiễm.

Ở ký túc xá nữ, dựa vào trải nghiệm trước có thể đoán nguồn ô nhiễm là oán khí của người bị cô lập và hận thù từ bạn cùng phòng chết trong tủ quần áo lớn hoặc nhà vệ sinh hành lang.

Tuy chưa điều tra nguồn ô nhiễm ở căng tin nhưng qua vài lần ăn, Tô Thanh Ngư đoán liên quan đến mô cơ thể người.

Phòng thí nghiệm Hóa học, tầng không tồn tại, “giáo viên Hóa học” nhất quyết đẩy học sinh vào chỗ chết, “nhân viên bảo vệ” dị dạng, tiếng khóc trong kho chứa dụng cụ, chất phóng xạ trên bàn…

Rốt cuộc nguồn ô nhiễm nào gây ra những thứ biến dị này?

Còn tòa nhà dạy học, sân vận động, vườn sau trường… ở đó có những bí mật gì đang ẩn giấu?

Tại sao trường THPT Sao Mai lại có nhiều nguồn ô nhiễm đến vậy?

Giống hệt một con quái vật lai tạp hỗn loạn.

“Học sinh này, mau làm thí nghiệm đi.”

Cổ giáo viên Hóa học kéo dài ngoằng, ông ta đến trước mặt Tô Thanh Ngư, vươn tay làm lộn xộn nhãn trên bàn cô: “Không biết thì để tôi giúp.”

Đây mà là giúp gì chứ?

Rõ ràng là phá rối!

“Cảm ơn thầy, em đang suy nghĩ.”

Tô Thanh Ngư sắp xếp lại nhãn bị giáo viên Hóa học làm rối, tỏ ra ngoan ngoãn như học sinh tốt: “Thầy giáo, để em tự hoàn thành thí nghiệm. Nếu có gì không hiểu em sẽ hỏi thầy.”

Lúc này nhân viên bảo vệ chậm rãi bước vào phòng thí nghiệm.

Bốn bàn chân của nó có hình dạng kỳ lạ, lòng bàn chân phẳng và rộng như nấm nhưng đi lại như người.

Sắc mặt giáo viên Hóa học lập tức lộ vẻ khó chịu.
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 66: Chương 66: Trường THPT Sao Mai (26)



Ông ta trở lại bục giảng.

Trương Hồng Ba phớt lờ cảm giác đau nhói ở ngón tay, cúi đầu vừa làm thí nghiệm, trong lòng vừa cầu nguyện nhân viên bảo vệ kinh khủng kia đừng đến gần bàn mình.

Còn Tô Thanh Ngư thấy nhân viên bảo vệ bước vào, trong lòng lập tức bình tĩnh hơn.

Cô nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa mới tan học.

Điều thứ năm 【Quy tắc phòng thí nghiệm Hóa học】:

【Nhân viên bảo vệ sẽ bất ngờ vào phòng thí nghiệm để kiểm tra tình trạng an toàn. Khi nhân viên bảo vệ dừng trước mặt bạn, hãy rời phòng thí nghiệm cùng họ.】

Tô Thanh Ngư ngẩng đầu nhìn thẳng nhân viên bảo vệ.

Hai cái đầu dính chặt của nó xoay, chạm mắt với cô.

Nó kéo cơ thể nặng nề, chậm chạp tiến đến bàn thí nghiệm của Tô Thanh Ngư, dừng lại trước mặt cô.

“Thanh Ngư…”

Trang Hiểu Điệp khẽ kêu, nắm tay trong áo siết chặt.

Tô Thanh Ngư ghé sát tai Trang Hiểu Điệp, thì thầm: “Đừng lo, nếu lát nữa nhân viên bảo vệ quay lại đón cậu, cậu phải đi cùng họ. Và yêu cầu họ cung cấp một môi trường thí nghiệm an toàn để tiếp tục thí nghiệm này. Trước khi đi, nhớ sắp xếp lại các nhãn cậu làm rối, đặt đúng vị trí ban đầu.”

Trang Hiểu Điệp căng thẳng gật đầu.

Cô đã quen luôn có Tô Thanh Ngư bên cạnh.

Sự chia cắt ngắn ngủi này khiến cô ấy bất an.

Tô Thanh Ngư dặn dò xong rời ghế, không do dự đi cùng nhân viên bảo vệ ra khỏi phòng thí nghiệm.

Điều thứ sáu 【Quy tắc phòng thí nghiệm Hóa học】:

【Bạn phải hoàn thành thí nghiệm của mình. Nếu nhân viên bảo vệ đưa bạn rời đi trong lúc thí nghiệm, bạn phải yêu cầu họ cung cấp một phòng thí nghiệm Hóa học khác để hoàn thành thí nghiệm.】

Trên hành lang, Tô Thanh Ngư nhìn bóng lưng méo mó, sưng phồng của nhân viên bảo vệ, bình tĩnh nói: “Chú nhân viên bảo vệ, thí nghiệm của cháu chưa xong, các chú có thể cung cấp một phòng thí nghiệm Hóa học cho cháu không?”

Nhân viên bảo vệ đeo hai thẻ công tác trên cổ, nó là hai người.

Dường như nhân viên bảo vệ hiểu ý Tô Thanh Ngư, nó xoay đầu há miệng.

Tô Thanh Ngư thấy bên trong miệng nó tối đen, không có răng, chỉ có một cái lưỡi dài, đen nhánh và ướt át.

Nó không thể nói.

Tô Thanh Ngư bổ sung: “Chú nhân viên bảo vệ, giáo viên Hóa học đã viết quy trình thí nghiệm chi tiết trên bảng. Cháu nhận ra thí nghiệm cần dùng vật liệu có tính phóng xạ, rất nguy hiểm. Khi chú cung cấp phòng thí nghiệm mới cho cháu, có thể tiện thể chuẩn bị vài đạo cụ bảo hộ không?”

Tô Thanh Ngư nhấn mạnh “đạo cụ bảo hộ”.

Nhân viên bảo vệ gật đầu, đồng ý yêu cầu của cô.

Dưới sự dẫn dắt của nhân viên bảo vệ, Tô Thanh Ngư bước vào một phòng thí nghiệm Hóa học cũ kỹ.

Vôi trên tường bong tróc, để lộ lớp gạch ngả vàng.

Bên trong là các thiết bị cũ kỹ, nhiều cái đã rỉ sét, ăn mòn.

Bụi và mạng nhện phủ đầy giá sắt rỉ, trên đó đặt các chai lọ hóa chất và thuốc thử không rõ nguồn gốc, mỗi chai đều dán nhãn như thể đã lâu không được dùng.

Góc phòng có một bộ đồ chống phóng xạ phủ đầy bụi.

Tô Thanh Ngư định hỏi nhân viên bảo vệ xem có dùng được không, nhưng quay lại thì nó đã rời đi.

“Bạch Nguyên Hương, kiểm tra tình trạng ô nhiễm ở đây giúp tôi.”

Bạch Nguyên Hương đi một vòng quanh phòng, đáp: “Chủ nhân, nơi này rất sạch.”

Tô Thanh Ngư mặc bộ đồ chống phóng xạ, tìm hóa chất tương ứng trên giá sắt, đến bàn thí nghiệm, bắt đầu tiến hành thí nghiệm.

Thí nghiệm diễn ra suôn sẻ.

Cùng lúc, nhân viên bảo vệ dẫn giáo viên Hóa học đến phòng thí nghiệm này.

Giáo viên Hóa học kiểm tra kết quả thí nghiệm của Tô Thanh Ngư, ghi điểm vào sổ.

Trước khi đi, giáo viên Hóa học vô cảm nói với Tô Thanh Ngư: “Học sinh, tôi cần một trợ lý giúp quản lý phòng thí nghiệm Hóa học. Em có thể đến giúp tôi mỗi cuối tuần không? Dĩ nhiên, công việc này thuộc phạm vi làm thêm, tôi sẽ trả thù lao tương xứng cho em.”

Tô Thanh Ngư lập tức khéo léo từ chối: “Cảm ơn ý tốt của thầy nhưng xin lỗi, em không thể đến giúp thầy được. Mỗi tuần trường học đều có kỳ thi, em cần tập trung vào việc học.”

Giáo viên Hóa học quá nguy hiểm, không nên tiếp xúc.

Hơn nữa, Tô Thanh Ngư không hề thiếu tiền âm phủ.

Thậm chí nếu mua cả ngôi trường để rời đi, cô sẽ không do dự chi tiền mua trường rồi thuê máy xúc san bằng nó thành đống đổ nát.

Cởi bộ đồ chống phóng xạ.

Tô Thanh Ngư đợi đến khi chuông tan học vang lên mới rời phòng thí nghiệm Hóa học.

Vì trong nội quy lớp mà giáo viên Ngữ văn đưa có ghi không được đi học muộn, cũng không được rời lớp sớm, nếu không sẽ bị trừ gấp đôi học phần.

Trở lại hành lang, không thấy bóng dáng nhân viên bảo vệ.

Các cửa phòng thí nghiệm hai bên vốn đóng kín giờ mở toang, từ mỗi phòng nhiều học sinh bước ra, họ trò chuyện với nhau.

Tô Thanh Ngư lắng nghe họ nói chuyện, phát hiện đó là thứ ngôn ngữ không phải của con người.

Thậm chí, có một số học sinh có khuôn mặt giống hệt nhau như người nhân bản.

Họ tạo ra ảo giác náo nhiệt.

Điều thứ ba 【Quy tắc phòng thí nghiệm Hóa học】:

【Nếu thang máy dừng ở tầng 3, bạn có thể dùng thang máy để rời đi. Nếu thang máy dừng ở bất kỳ tầng không tồn tại nào, hãy đợi nhân viên bảo vệ xuất hiện và để họ đưa bạn rời khỏi tòa nhà thí nghiệm.】

Không đợi được nhân viên bảo vệ, Tô Thanh Ngư chạy đến kiểm tra thang máy.

Lúc này thang máy dừng ở tầng một.

Tô Thanh Ngư quay lại phòng thí nghiệm 201, bên trong đã trống rỗng.

Tại cửa lớp, Tô Thanh Ngư thấy lá bùa vàng Bạch Hỏa để lại.

Mặt sau lá bùa viết chữ “An” nhỏ.

Đây là ám chỉ họ đã an toàn thoát khỏi?

Điện thoại Tô Thanh Ngư liên tục phát âm báo tin nhắn mới kể từ khi chuông tan học vang lên.

Điều thứ hai 【Quy tắc phòng thí nghiệm Hóa học】:

【Cấm sử dụng điện thoại trong phòng thí nghiệm Hóa học.】

Tô Thanh Ngư không thể xem điện thoại ở đây.

Thang máy bắt đầu hoạt động, số tầng nhảy từ một lên hai.

Cửa thang máy mở, nhân viên bảo vệ cháy đen bước ra, thẻ công tác trên cổ nó đã đen kịt.

Tô Thanh Ngư nhận ra cơ thể nó phình to thô kệch, hai tay rũ xuống, thay thế vị trí của chân để bước đi.

Điều thứ tám 【Quy tắc phòng thí nghiệm Hóa học】:

【Nhân viên bảo vệ có làn da đen, đeo thẻ công tác, dùng chân để đi. Hãy phân biệt cẩn thận.】

Thứ trước mặt đã không còn là nhân viên bảo vệ.

“Khục khục khục… Theo tôi…”

Một cái đầu của nó há miệng đen ngòm, bắt đầu nói.

Cái đầu còn lại lắc điên cuồng.

Tô Thanh Ngư tựa vào cửa sổ, không nhìn thứ “nhân viên bảo vệ” này nữa.

Lúc này thang máy lại chạy lên tầng 18.

Từ tầng 18 đi xuống, dừng ở tầng hai.

Một người đàn ông trung niên bước ra từ thang máy, tóc dựng đứng như thể vừa trải qua vụ nổ thí nghiệm, mặt và người đầy bụi đen.

Trên cổ ông ta đeo thẻ công tác.

Tô Thanh Ngư ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người đàn ông, cô nhận ra ông ta chính là gã kỳ lạ gặp trong thang máy lúc đầu!

Người đàn ông xách dụng cụ thí nghiệm, thở hổn hển bước qua Tô Thanh Ngư.

Tô Thanh Ngư lập tức chặn lại: “Nhân viên bảo vệ, làm ơn dẫn tôi rời khỏi tòa nhà thí nghiệm.”

Người đàn ông trung niên dừng bước, quay đầu: “Cô đang gọi tôi sao?”
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 67: Chương 67: Trường THPT Sao Mai (27)



Tô Thanh Ngư nhìn khuôn mặt người đàn ông, khẽ gật đầu: “Phải.”

Sau vụ nổ, bụi đen phủ kín mặt và người ông ta, che đi làn da gốc, phù hợp với quy tắc “nhân viên bảo vệ” có làn da đen.

Ông ta đi giày thể thao, để lộ nửa mắt cá chân, đi lại bình thường bằng hai chân.

Trên cổ đeo thẻ công tác.

Toàn thân phủ bụi đen, chỉ có thẻ công tác sạch sẽ, ảnh trên thẻ như mới.

Thái độ của người đàn ông trung niên không nhiệt tình.

Ông ta chỉ đặt dụng cụ thí nghiệm đang cầm vào tay Tô Thanh Ngư rồi vẫy tay ra hiệu cô đi theo.

Qua một cánh cửa, người đàn ông dùng thẻ công tác mở khóa điện tử.

Bên cạnh cửa ghi “Lối đi nhân viên”.

Con đường này cũ kỹ như phòng thí nghiệm an toàn trước đó.

Những bóng đèn mờ nhấp nháy, vết nứt trên tường chằng chịt như mạng nhện, không khí ẩm ướt và ngột ngạt, lớp bụi dày dưới sàn như lâu rồi không ai bước qua.

Theo người đàn ông, Tô Thanh Ngư nhanh chóng đến lối ra tầng một.

Trả lại dụng cụ thí nghiệm cho ông ta, cô vội rời khỏi tòa nhà thí nghiệm Hóa học.

Người đàn ông trung niên lấy khăn lau bụi đen trên mặt rồi nhìn theo Tô Thanh Ngư, nở nụ cười kinh dị như trong thang máy lúc đầu.

Người đàn ông trung niên lại vẫy tay với Tô Thanh Ngư.

Tô Thanh Ngư phớt lờ.

Ông ta đứng ở tầng một một lúc rồi quay lại thang máy, nhấn nút sáng.

Trang Hiểu Điệp đã đợi ngoài tòa nhà thí nghiệm Hóa học rất lâu, nắm chặt tay áo, liên tục ngó vào trong.

Nếu không có Bạch Hỏa ngăn, cô ấy đã lao vào tìm Tô Thanh Ngư.

“Đã qua mười phút rồi, tròn sáu trăm giây! Quỷ dị chỉ cần một giây để vặn đầu người, vậy sáu trăm giây đủ để vặn sáu trăm cái đầu! Không được, một mình Thanh Ngư trong đó quá nguy hiểm, tôi phải đi tìm cậu ấy.”

Trang Hiểu Điệp lo lắng quay vòng tại chỗ.

Tô Thanh Ngư vừa bước ra đã thấy Trang Hiểu Điệp lo lắng như kiến trên chảo nóng, mặt Lạc Tử Huyên đầy vẻ khó chịu và Bạch Hỏa vẫn bình thản như mọi khi.

“Thanh Ngư!”

Trang Hiểu Điệp lao đến, vùi đầu vào vai cô: “Hu hu hu may quá, cuối cùng cậu cũng ra! Nếu cậu chết trong đó, mình tuyệt đối không sống một mình!”

Tô Thanh Ngư vỗ đầu cô, hỏi: “Mọi người ra bằng cách nào?”

Trang Hiểu Điệp quấn lọn tóc trước ngực quanh ngón tay: “Bọn mình may mắn lắm. Sau khi làm xong thí nghiệm, lúc ra ngoài thì thang máy hiển thị tầng 3 nhưng cửa lại mở ở tầng 2. Bọn mình theo quy tắc, đi thang máy rời đi luôn.”

Đây là hào quang nữ chính phát huy tác dụng.

“Giờ chúng ta về ký túc xá được chưa?”

Lạc Tử Huyên đầy kháng cự với tòa nhà thí nghiệm Hóa học, cô ta chỉ muốn rời xa nơi này.

Tô Thanh Ngư lấy điện thoại ra.

Vừa nãy trong giờ học, điện thoại cô liên tục báo tin nhắn mới.

Cô chủ nhiệm đã tag Tô Thanh Ngư gần bốn mươi lần trong nhóm và lặp đi lặp lại cùng một nội dung.

Giáo viên Ngữ văn: Nộp quỹ lớp cho tôi!

Giáo viên Ngữ văn: Nộp quỹ lớp cho tôi!!

Giáo viên Ngữ văn: Nộp quỹ lớp cho tôi!!!

Tin nhắn vô cảm nhưng Tô Thanh Ngư cảm nhận được sự cuồng loạn và sát ý trong loạt tin nhắn dày đặc của cô chủ nhiệm.

Đòi tiền như đòi mạng.

Tô Thanh Ngư lập tức trả lời: Tiết Hóa vừa tan, em sẽ về nộp quỹ lớp ngay.

Giáo viên Ngữ văn đáp lại trong tích tắc: ^_^

Bây giờ tòa nhà dạy học rất nguy hiểm.

Thái độ cuồng loạn của cô chủ nhiệm cho thấy ô nhiễm của cô ta có thể đã tăng nặng.

Tô Thanh Ngư không muốn để Trang Hiểu Điệp mạo hiểm.

Cô nói với Lạc Tử Huyên: “Tôi phải đến tòa nhà giảng dạy, giờ chưa về ký túc xá được. Cậu và Trang Hiểu Điệp về trước đi.”

“Ơ? Mình muốn đi với cậu cơ.”

Trang Hiểu Điệp muốn bám sát Tô Thanh Ngư, không rời nửa bước.

Tô Thanh Ngư lắc đầu: “Có Bạch Nguyên Hương đi cùng mình, cậu về trước đi. Trong nội quy trường có điều khoản yêu cầu học sinh rời tòa nhà dạy học ngay sau khi tan học, không được nán lại tùy tiện, nếu không sẽ bị trừ học phần.”

“Thế còn cậu?”

“Cô chủ nhiệm gọi tớ quay lại.”

Ý của Tô Thanh Ngư là cô có lý do chính đáng để trở về, không tính là nán lại tùy tiện.

“Thôi được, vậy tớ về đợi cậu.”

Trang Hiểu Điệp nhìn Tô Thanh Ngư đầy lưu luyến, cất giọng hát: “Cậu mau trở về, một mình tớ chịu không nổi đâu~”

Cô ấy không muốn ở riêng với Lạc Tử Huyên.

Chia tay mọi người, Tô Thanh Ngư chạy nhanh về tòa nhà dạy học.

Ban ngày tòa nhà dạy học tấp nập, giờ đây không một bóng người như một công trình bỏ hoang.

Dù học sinh trong lớp đã rời hết, hành lang vẫn vang lên tiếng đàn piano du dương.

“Học sinh này, tiết Âm nhạc đã bắt đầu, sao em còn ở đây?”

Một nữ giáo viên đeo cello sau lưng đột nhiên xuất hiện, mắt đen kịt, đồng tử lóe ánh đỏ quỷ dị.

Điều thứ hai 【Quy tắc khóa học】:

【Khóa học của học sinh ưu tú gồm Ngữ văn, Toán, Ngoại ngữ, Thể dục, Hóa học, tổng cộng năm môn. Trường không sắp xếp tiết Âm nhạc và Mỹ thuật cho học sinh ưu tú. Nếu học sinh ưu tú gặp người tự xưng là giáo viên Âm nhạc hoặc Mỹ thuật, hãy lập tức tránh xa!】

Chuông cảnh báo trong lòng Tô Thanh Ngư lập tức reo vang.

Cô lùi một bước, toàn thân cảnh giác.

Môi nữ giáo viên mỏng như cánh ve, ánh tím kỳ lạ: “Tôi là giáo viên Âm nhạc của em, các học sinh khác… khặc khặc khặc… đang luyện đàn trong lớp rồi, em mau theo tôi vào đi…”

“Em không đến học Âm nhạc, em đến tìm cô chủ nhiệm.”

Nữ giáo viên chặn con đường Tô Thanh Ngư bắt buộc đến văn phòng cô chủ nhiệm.

Cây cello sau lưng cô ta như một bức tường.

Chỉ còn một bước nữa là đến văn phòng.

Nữ giáo viên nở nụ cười, trong nụ cười ẩn chứa sự tà ác mê hoặc.

Cô ta giơ tay, móng sắc nhọn, định túm lấy Tô Thanh Ngư.

“Mau theo tôi về lớp.”

Tô Thanh Ngư linh hoạt né bàn tay cô ta sau đó hít sâu, hét lớn về phía văn phòng sau lưng: “Cô chủ nhiệm, em mang quỹ lớp đến rồi!”

Tiếng hét này, chắc cả tòa nhà dạy học đều nghe thấy.

Cô chủ nhiệm bước ra từ văn phòng, cô ta thấy giáo viên Âm nhạc, cau mày nói với Tô Thanh Ngư: “Sao còn chưa qua?”

Nụ cười trên mặt giáo viên Âm nhạc lập tức biến mất.

“Đến đây, đến đây, xin tránh đường.”

Tô Thanh Ngư vòng qua giáo viên Âm nhạc, chạy đến bên cô chủ nhiệm.

Giáo viên Âm nhạc như không thấy cô chủ nhiệm, cô ta đeo cello đi về phía lớp học vang tiếng piano.

“Em thu đủ quỹ lớp chưa?”

Cô chủ nhiệm ngồi tại bàn, giữ vẻ nghiêm nghị thường thấy.

Kính đen của cô dính chút bẩn, giọng nói mệt mỏi.

“Đủ rồi ạ.”

Tô Thanh Ngư đặt 2000 đồng âm phủ ngay ngắn trước mặt cô chủ nhiệm.

Cô chủ nhiệm xoa mắt.

“Quỹ lớp là một nghìn đồng âm phủ.”

“Vâng ạ, có vài bạn không nộp quỹ lớp, em đã bù cho họ. Em là lớp trưởng, yêu quý lớp nên em quyên góp thêm một nghìn đồng âm phủ.”
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 68: Chương 68: Trường THPT Sao Mai (28)



Giáo viên Ngữ văn tháo kính, dùng khăn lau sạch vết bẩn trên tròng.

Cô ta đeo kính lại, nở nụ cười dịu dàng mà cô ta cho là hoàn hảo với Tô Thanh Ngư: “Em là học sinh xuất sắc nhất mà cô từng dạy. Em có muốn ở lại làm giáo viên không? Cô có thể giúp em.”

Ánh mắt Tô Thanh Ngư sắc bén: “Là học sinh, chẳng phải chúng em nên tốt nghiệp trước sao?”

“Tốt nghiệp… đúng… còn tốt nghiệp…”

Cô chủ nhiệm cúi đầu, lẩm bẩm: “Đã bao lâu không có học sinh tốt nghiệp? Lâu lắm rồi, lâu đến mức cô đã quên…”

Quỷ dị chỉ mới hồi sinh một hai tháng, sao cô chủ nhiệm lại nói đã lâu không có học sinh tốt nghiệp?

Điều này cho thấy dòng chảy thời gian ở trường THPT Sao Mai khác với thế giới bình thường.

Tô Thanh Ngư nhận ra, trong phó bản này nhiều người thử thách chọn ở lại làm việc, sinh sống, quên mất mục tiêu ban đầu là thoát khỏi phó bản.

Có được công việc như ếch bị luộc trong nước ấm.

Ánh mắt Tô Thanh Ngư ánh lên sự kiên định: “Cô ơi, làm sao để em tốt nghiệp thuận lợi? Em cần bao nhiêu học phần? Thành tích phải cao cỡ nào?”

Cô chủ nhiệm lắc đầu.

Cô mở tủ lấy ra một hộp sắt cũ kỹ, đầy gỉ sét.

Giữa hộp là một tờ giấy.

Hóa ra là quy tắc thông quan!

【Cấp S: Tiêu diệt toàn bộ nguồn ô nhiễm trong phó bản.】

【Cấp A: Lấy được vé xe, lên đúng xe buýt trường để rời đi.】

【Cấp B: Nhận được sự công nhận thực sự từ hiệu trưởng, tốt nghiệp trước thời hạn.】

【Cấp C: Có được công việc trong trường và sống sót một năm.】

Mắt Tô Thanh Ngư lóe sáng, tập trung suy nghĩ.

Thông quan cấp S gần như bất khả thi.

Trường THPT Sao Mai là một phó bản khổng lồ với nhiều nguồn ô nhiễm.

Chỉ những nguồn cô biết đã đếm không xuể trên một bàn tay.

Chưa kể những nơi Tô Thanh Ngư hoàn toàn không thể tiếp cận, ví dụ như ký túc xá nam.

Tiêu diệt mọi nguồn ô nhiễm trong phó bản năm sao này, với Tô Thanh Ngư hiện tại là chuyện viển vông.

Quy tắc thông quan cấp C là một cái bẫy.

Giáo viên Hóa học muốn cô làm trợ lý, giáo viên Ngữ văn muốn cô ở lại làm giáo viên.

Nhận được danh phận trong phó bản sẽ trở thành một phần của nó.

Ngắn hạn thì có thể bảo toàn tính mạng, nhưng…

Tô Thanh Ngư nhìn vẻ mặt cô chủ nhiệm mệt mỏi, lại nghĩ đến giáo viên Hóa học bị ô nhiễm nghiêm trọng.

Càng ở lâu trong phó bản, mức độ ô nhiễm càng sâu.

Đến cuối cùng bị đồng hóa thành quỷ dị, mãi mãi ở lại đây.

Quy tắc thông quan cấp B, nhận được sự công nhận thực sự từ hiệu trưởng.

Trước đây học sinh đạt điểm tối đa tham gia lễ trao giải, nhưng nhận được giấy khen thì bị gửi đi tham gia “cuộc thi”.

Tương đương chuyển từ phó bản này sang một phó bản mới.

Vẫn là số phận nguy hiểm.

Cuối cùng là quy tắc thông quan cấp A.

Dù tạm thời chưa có manh mối nhưng Tô Thanh Ngư quyết định bắt đầu từ đây, tìm đường rời khỏi trường THPT Sao Mai.

Cô chủ nhiệm đưa quy tắc thông quan cho Tô Thanh Ngư, bắt đầu ôm đầu, đau đớn dữ dội.

“With cô mà nói, ở lại đây làm việc là tốt nhất. Chỉ cần làm việc một năm...không đúng...là ba năm…”

Cô chủ nhiệm ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng, khuôn mặt hoang mang: “Tôi ở đây năm thứ mấy rồi?”

Tô Thanh Ngư im lặng.

Cô chủ nhiệm nắm tay đấm vào đầu, tiếp tục nói: “Hiệu trưởng luôn gửi học sinh ưu tú đi nơi khác, ông ta không bao giờ tiết lộ họ đi đâu. Nhưng có một điều, những học sinh bị hiệu trưởng gửi đi đều không trở lại.

À… học sinh tôi dạy cũng không trở lại…”

Cô chủ nhiệm như nhớ ra điều gì, lộ vẻ đau đớn tột độ.

“Vé xe đâu ạ?”

Tô Thanh Ngư truy hỏi: “Cô ơi, trường có cần vé để ngồi xe buýt không?”

“Khi trường THPT Sao Mai mới xây, có một chiếc xe buýt cần vé để lên.”

Xe buýt trường dành cho học sinh ngoại trú, mỗi tối thứ Sáu sẽ đưa học sinh về nhà.

Nhưng chiếc xe này đã biến mất từ lâu.

“Tôi nghe giáo viên trước đây kể, xe buýt biến mất vì một lần đưa học sinh về gặp tai nạn. Chiếc xe và toàn bộ học sinh trên xe rơi xuống hồ, đến nay vẫn chưa được trục vớt.”

“Hoá ra là vậy.”

Tô Thanh Ngư gật đầu, trầm ngâm.

Cô chủ nhiệm như không thể giải toả nỗi đau bằng nắm đấm, cô ta bất ngờ đập mạnh đầu vào bàn.

Tô Thanh Ngư nhanh tay lấy một cuốn sách chặn lại giúp cô chủ nhiệm không bị chảy máu trán.

Ô nhiễm càng nghiêm trọng.

Chia tay cô chủ nhiệm, Tô Thanh Ngư rời tòa nhà dạy học.

Về ký túc xá, Lạc Tử Huyên và Trang Hiểu Điệp đều không có ở đó.

Tô Thanh Ngư mở điện thoại gọi cho Trang Hiểu Điệp.

Đầu bên kia đổ chuông hai tiếng rồi bị ngắt.

Ngay sau đó, Trang Hiểu Điệp gửi một tin nhắn.

“Thanh Ngư, tớ không dám ở ký túc xá một mình nên đi xem Bạch Hỏa dán bùa. Lát nữa tớ về.”

Tên khốn Bạch Hỏa này không ngừng gây rắc rối!

Ở lại ký túc xá một mình, Tô Thanh Ngư cảm nhận rõ cảm giác bị theo dõi.

Trời chưa tối cô rời ký túc xá, ra cửa dạo quanh.

Tại cổng, nhìn bồn hoa quen thuộc bên đường, Tô Thanh Ngư chợt nhớ ngày đầu đến trường, nơi này có dòng chữ phấn đỏ.

“Mau trốn khỏi đây!”

Cô tìm dòng chữ phấn nhưng nó đã mờ đến mức không nhận ra.

Hóa ra ngay từ đầu đã có cảnh báo.

Không được ở lại trường quá lâu.

Tất cả kỳ thi, học phần, việc làm thêm đều là cái bẫy mê hoặc lòng người.

Nếu người thử thách dồn tâm trí vào những thứ này, họ sẽ trở nên kiệt sức.

Nội quy trường và học phần gắn liền, riêng điều khoản cấm đã có 1000 điều.

Các cơ hội làm thêm thì nhiều không đếm xuể.

Mỗi tuần thi một lần, tần suất bất hợp lý.

Những việc này đều nhằm tiêu hao người thử thách, khiến họ lầm tưởng cách rời đi là học hành chăm chỉ, tích lũy học phần, đạt thành tích tốt rồi tốt nghiệp vẻ vang.

Nhưng sự thật là ngôi trường này không thể tốt nghiệp bình thường!

Bản kiểm điểm viết bằng máu trong phòng chứa đồ chính là bằng chứng.

Phải trốn khỏi đây!

Chập tối, Trang Hiểu Điệp trở về nói tốt cho Bạch Hỏa một lúc với Tô Thanh Ngư.

Mà mọi tâm trí của Tô Thanh Ngư đều dồn vào tấm vé xe.

Cô trèo lên giường tầng, nhìn Tề Duyệt ngủ ở giường đối diện.

Cô ta nhắm mắt, không thở như một người chết.

Tô Thanh Ngư hỏi: “Tề Duyệt, trước đây cậu về nhà bằng cách nào?”

Lạc Tử Huyên hít một hơi lạnh.

Tề Duyệt rõ ràng là quỷ dị!

Rõ ràng đã bị quản lý ký túc xá ăn thịt!

Lúc đó máu vương khắp sàn, sáng hôm sau còn dọn sạch cùng nhau!

Sao Tô Thanh Ngư còn dám hỏi cô ta?

Còn Tề Duyệt mở đôi mắt đen kịt, cô ta ngồi thẳng dậy, nhìn Tô Thanh Ngư.

Giọng nói trầm thấp, trống rỗng như từ vực sâu, mang theo cái lạnh âm u.

“Tôi về nhà bằng xe buýt trường.”
 
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 69: Chương 69: Trường THPT Sao Mai (29)



Tô Thanh Ngư ngồi nghiêng trên giường tầng, mái tóc đen mượt như lụa buông xuống, chăm chú quan sát Tề Duyệt.

Kể từ khi bị quản lý ký túc xá “ăn”, Tề Duyệt bị mắc kẹt trong ký túc xá.

Dù vẫn mang danh học sinh nhưng cô ta không bao giờ đi học.

Mãi lang thang ở ký túc xá nữ.

Đặc biệt vào ban đêm, cô ta thường lảng vảng ở nhà vệ sinh công cộng trên hành lang, mở vòi nước, ngồi trên bệ suốt nửa đêm, để mặc nước ngập cả toilet.

Tề Duyệt nhắc đến xe buýt, rất có thể là manh mối để rời đi.

Tô Thanh Ngư hỏi: “Cậu còn vé xe không?”

Tề Duyệt quỳ bò, tiến vài bước về phía Tô Thanh Ngư.

Sắc mặt cô ta trắng bệch như đã bị rút cạn sinh khí.

Cô ta nghiêng đầu thành một góc kỳ quái, nói: “Tôi chỉ có một vé… khục khục khục… đã dùng rồi.”

“Cậu biết mua vé xe ở đâu không?”

Ánh mắt Tề Duyệt u ám, hỏi ngược: “Chúng ta là bạn đúng không?”

Tô Thanh Ngư lập tức gật đầu: “Tất nhiên rồi.”

“Vậy sao… khục khục khục… cậu muốn rời đi? Làm bạn cùng phòng mãi mãi không tốt sao?”

Tô Thanh Ngư trả lời hoàn hảo: “Vì tình thân và tình bạn đều quan trọng.”

Tề Duyệt im lặng, lấy từ dưới gối một cuống vé đưa cho Tô Thanh Ngư, nói giọng cực thấp: “Đây là cuống vé còn lại lúc tôi đi xe.”

Cuống vé giấy ghi giá 3 đồng âm phủ, điểm lên xe là cổng đông trường THPT Sao Mai.

Thời gian khởi hành là mỗi thứ Bảy.

Khi Tô Thanh Ngư đến trường cũng là thứ Bảy.

Vé đã sử dụng không thể dùng lại.

Tề Duyệt nhìn cô bằng đôi mắt đen kịt, nở nụ cười quái dị, méo mó: “Nếu không tìm được vé… khục khục khục… tôi sẽ ở bên cậu.”

Tô Thanh Ngư nhếch môi.

Quỷ dị không có tình cảm, cô sẽ không làm bạn với quỷ dị.

Đêm khuya, khi Tô Thanh Ngư rửa mặt trong nhà vệ sinh, qua hình phản chiếu trong gương, cô phát hiện tấm poster chú hề dán trên cửa ngăn toilet đã đổi từ bên trái sang bên phải.

Cô đánh răng xong, cúi đầu nhổ nước súc miệng, lau vết nước trên môi, thò nửa đầu ra ngoài hỏi: “Ai động vào tấm poster chú hề trong toilet vậy?”

Lạc Tử Huyên ngơ ngác: “Poster chú hề gì? Ký túc xá mình chưa từng có poster chú hề.”

Tô Thanh Ngư lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Cô nhận ra dù đứng ở vị trí nào, đôi mắt của chú hề trên poster dường như luôn nhìn theo cô.

Sắc mặt Tô Thanh Ngư phức tạp: “Sao lại không có? Rõ ràng nó dán trên cửa toilet mà.”

Thứ tồn tại từ đầu, sao Lạc Tử Huyên lại nói chưa từng thấy?

Trang Hiểu Điệp cũng thấy tấm poster chú hề.

Cô ấy vừa lau mái tóc mới gội, vừa ngạc nhiên nói: “Lúc tớ vừa thấy tấm poster chú hề đã thấy kỳ lạ rồi. Sao toilet ký túc xá nữ lại dán loại poster này? Chi bằng dán ảnh một anh chàng đẹp trai, đi vệ sinh nhìn còn vui mắt hơn.”

Lạc Tử Huyên cau mày, quả quyết nói: “Tôi chắc chắn chưa bao giờ thấy tấm poster chú hề đó!”

Không ai nói dối.

Tề Duyệt cười “hì hì” hai tiếng.

Cô ta vừa lên tiếng, Lạc Tử Huyên và Trang Hiểu Điệp đồng loạt im bặt.

Chuyện không đơn giản.

Tô Thanh Ngư nhớ lại, khi mới đến ký túc xá, tấm bảng sắt ở cửa có một quy tắc ẩn do Bạch Nguyên Hương phát hiện giúp cô.

Ở mép dưới cùng của bảng có một dòng chữ viết tay nhỏ.

【Cẩn thận, nó đang nhìn bạn!】

Tô Thanh Ngư trầm ngâm.

Cô và Trang Hiểu Điệp đã thấy quy tắc ẩn này nên tấm poster chú hề xuất hiện.

Chú hề như đôi mắt của “nó”.

Lạc Tử Huyên không thấy quy tắc này nên không biết “nó” ở đâu.

Tô Thanh Ngư ghét cảm giác bị dòm ngó, giám sát này.

Điều thứ năm 【Quy tắc ký túc xá】:

【Cấm tự ý thay đổi vị trí đồ vật trong phòng.】

Do hạn chế của quy tắc, Tô Thanh Ngư không thể xé tấm poster chú hề.

Nơi này không nên ở lâu.

Tô Thanh Ngư càng kiên định với ý định phải nhanh chóng rời khỏi trường THPT Sao Mai.

Ngày hôm sau.

Sau khi ăn sáng cùng Trang Hiểu Điệp, Tô Thanh Ngư nhìn đồng hồ, quyết định đến siêu thị trường trước.

Siêu thị nằm ở góc hẻo lánh của trường, phía trên treo bảng hiệu lớn, cửa kính bên ngoài vẽ hình chú hề.

Tuy diện tích không lớn nhưng học sinh ra vào tấp nập.

“Hiểu Điệp, cậu đợi tớ ở cửa một lát, tớ đi rồi về ngay.”

Trang Hiểu Điệp đứng đợi ngoài cửa: “Ừ.”

Tô Thanh Ngư bước vào siêu thị, thấy kệ hàng đầy ắp hàng hóa đủ màu sắc, từ đồ ăn vặt, nước uống, kẹo đến văn phòng phẩm, đồ dùng sinh hoạt, mỹ phẩm, đủ cả.

Nhân viên mặc đồng phục đen liên tục đi lại trong siêu thị, thay thế hàng hóa trên kệ.

Trần nhà treo sáu camera, đèn trên camera nhấp nháy ánh xanh.

“Chào mừng quý khách!”

Nữ thu ngân ở cửa niềm nở, vừa chào học sinh mới vào vừa thành thạo thao tác trên máy tính tiền.

Những học sinh lớn tuổi hơn sẽ trò chuyện vài câu với nữ thu ngân.

Tô Thanh Ngư đi dạo quanh kệ hàng, tùy ý mua ít kẹo đóng gói tinh xảo rồi đến quầy thu ngân.

Khi thanh toán Tô Thanh Ngư đặt tay lên quầy, cười nói vài câu với thu ngân: “Chị gái nhỏ, chào buổi sáng! Em mua kẹo vị dâu, xoài và chuối, chị thấy vị nào ngon hơn?”

Nữ thu ngân đã ngoài bốn mươi, nghe Tô Thanh Ngư gọi “chị gái nhỏ” vui như hoa nở, nhiệt tình đáp: “Chị thấy vị dâu ngon nhất.”

Tô Thanh Ngư thanh toán, đặt kẹo vị dâu trước mặt thu ngân, cười ngọt ngào: “Vậy em tặng kẹo vị dâu cho chị nhé.”

“Tặng chị á? Các em học sinh thật chu đáo.”

Nữ thu ngân vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn em! Chị yêu ngôi trường này!”

“Chị gái nhỏ, chị làm ở trường lâu chưa?”

Nữ thu ngân gật đầu: “Từ khi chồng chị xây ngôi trường này, chị đã làm việc ở đây.”

Người phụ nữ này là vợ hiệu trưởng!

Thật là một bất ngờ.

Chẳng trách trên người bà ta không có dấu vết ô nhiễm nào.

“Nó” sẽ giữ một số con người lại trong phó bản để sai khiến, những người quy phục sẽ được “nó” che chở.

Ánh mắt Tô Thanh Ngư tối lại: “Chị gái nhỏ, em muốn hỏi một chuyện.”

“Em nói đi!”

Nhận quà, ăn kẹo của người, nữ thu ngân sảng khoái đồng ý.

Tô Thanh Ngư lấy cuống vé xe trong túi đặt lên quầy: “Em muốn hỏi siêu thị có bán loại vé này không?”

Nụ cười trên mặt nữ thu ngân cứng lại, bà ta vội lấy tờ truyền đơn bên cạnh che cuống vé, sau đó thì thầm: “Loại vé này trường đã cấm bán từ lâu.”

“Còn cái nào khác không ạ? Em muốn cuối tuần về thăm gia đình. Bà em đang bệnh, em là cháu gái duy nhất, em phải về.”

Tô Thanh Ngư khẽ c*n m** d***, cô cúi đầu cố nặn nước mắt khiến mắt đỏ hoe rồi ngẩng lên, nhìn nữ thu ngân đáng thương.

Nữ thu ngân hơi khó xử: “Cô bé, em thật hiếu thảo. Haiz, trường từng phát loại vé này nhưng… vì vài chuyện không hay, vé đã bị hủy…”
 
Back
Top Bottom