Ánh nắng chói lòa và mùi thuốc sát trùng nồng nặc ở bệnh viện làm Areum thấy khó chịu.
Cô dụi dụi mắt, mơ màng nhìn lên trần nhà trắng.
"Mình đang ở đâu vậy ?"
Cảm giác bên tay phải mình bị thứ gì đè lên, cô quay sang nhìn thấy Taehyung đang nắm chặt tay cô, anh gục đầu lên giường bệnh ngủ mê man.
"Taehyung à..."
"Ơ...con dậy rồi à ?"
- dì Hana mở cửa phòng bước vào."
Con thấy thế nào rồi ?"
"Con ổn, chỉ còn hơi mệt chút."
"Con tỉnh dậy thật may quá !
Con đã ngủ li bì gần cả ngày rồi đấy !"
" Cả ngày hôm nay lận ạ ?"
- cô bất ngờ"Hây da, sao con có thể bất cẩn vậy chứ ?!
Con chỉ vừa khỏi bệnh lại đi tung lung chi để bị trượt té trong nhà vệ sinh vậy ?"
Sao ạ...?"
"Con còn bị miếng kính gạch vỡ trong nhà vệ sinh rạch ngang đùi chảy máu đó !!
Cũng may Taehyung tìm thấy con liền đưa con về.."
"Con bị như thế á ???"
"Ừ, bộ con không nhớ à ?
Hoseok nó kể thế đấy !"
"Là Hoseok kể sao...?"
- nghe vậy là cô đủ hiểu rồi.
Một lời nói dối thích hợp đấy."
Thôi, con không sao là tốt rồi.
Con mà có mệnh hệ gì dì đau lòng lắm..."
- giọng dì nhỏ lại, dì thở dài."
Con xin lỗi dì..."
"Con có gì mà phải xin lỗi.
Được rồi, để dì đi mua đồ ăn cho con nhé !"
"Dạ""À đừng làm Taehyung thức giấc, để nó chợp mắt tí.
Nó đã trông con cả đêm đó !"
Cô lặng nhìn anh, ánh mắt đượm buồn.
Dì Hana vừa đi cô liền ngồi dậy, cả mình mẩy ê ẩm làm cô gặp chút khó khăn.
"Em tỉnh rồi à ?"
- Taehyung chợt thức giấc"Xin lỗi, em ồn ào quá..."
"Không sao, anh đã tỉnh từ khi dì Hana vào rồi.
Để anh lấy khăn cho em lau mặt nhé ?"
"Ưm..khoan đã.."
- cô níu tay anh lại."
Hửm ?
Sao thế ?"
"À chỉ là...em...muốn cảm ơn anh !"
Cô cúi mặt, trong lời nói có hơi ngập ngừng, e dè "Sao lại cảm ơn anh ?"
- anh ngạc nhiên."
Anh đã chăm sóc em cả đêm, em lại khiến anh mệt mỏi..."
Anh lại gần xoa đầu cô, cúi thấp người chạm trán mình vào trán cô, nhẹ nhàng nói:"Vì em anh chẳng thấy mệt chút nào cả""Taehyung à..."
Anh nhìn cô cười hiền.
Ánh nắng chan hòa càng làm nụ cười anh trở nên ấm áp.
Trong mắt cô bây giờ anh như một thiên sứ giáng trần, anh đối với cô dịu dàng đến nỗi đôi lúc cô quên mất anh là một con quỷ.
Cô chỉ biết Kim Taehyung là người cô rất yêu, và anh cũng rất yêu cô.Anh từ từ tiến sát lại mặt cô, đôi môi mấp máy như mời gọi.
Cô khẽ nhắm mắt đón chờ vị ngọt ở đôi môi."
Areum tỉnh rồi hả ?
Mình nghe dì Hana gọi liền tức tốc chạy tới nè, coi mình quan tâm cậu ghê không ?!"
- Hoseok bất ngờ mở cửa xông vào làm 2 người tụt mood.Nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của cả 2 Hoseok ngờ ngợ đoán ra."
Ờm.. hình như tôi đến không đúng lúc nhỉ ?"
"Không sao, không có gì đâu !!"
- Areum cười ngại."
À ngoài mình ra thì anh Yoongi cũng tới nữa."
Yoongi bước vào, vẫn vẻ trang trọng và điềm đạm trong bộ sơ mi trắng, khoác hờ áo vest đen.
Phía sau anh là 2 vệ sĩ và quản gia."
Lâu quá không gặp anh Yoongi" - vừa thấy Yoongi cô liền niềm nở chào đón."
Ờ, cũng từ sau sinh nhật em tới giờ.
Mà trông em không được khỏe lắm nhỉ ?"
"Ờ...ờm...có vài chuyện đã xảy ra."
"Anh nghe Hoseok nói cả rồi, xin lỗi vì đã không thể giúp được em !"
"Không sao mà, anh cũng bận bịu công việc.
Em ổn mà !"
"Chắc hẳn là bận nhìn gương thần."
- Taehyung mỉa mai."
Ý gì đây ?
Cậu biết lý do mà Taehyung !!"
"Ờ thì tôi biết mà."
"Gì vậy ?
Sao giờ tự nhiên người dỗi tôi lại là cậu chứ ??"
"Hai người thân nhau từ bao giờ vậy ?"
- Hoseok thắc mắc."
Anh chưa nói với họ sao ?"
- Taehyung hỏi"Nói cái gì cơ ??"
- Areum cũng thắc mắc "Cũng không có gì to tát, chỉ là anh và Taehyung quen biết nhau cũng khá lâu rồi mà anh quên nói với mấy đứa thôi !"
"CÁI GÌ ???"
- Hoseok vô cùng bất ngờ, cậu không ngờ đàn anh mình lại giấu mình chuyện như vậy."
Anh biết cái tên này lâu rồi á ??
Làm thế nào mà quen biết nhau ???"
"Ba năm trước anh đi làm nhiệm vụ không may bị thương, lại bị lạc đồng đội, là nhờ Taehyung cứu anh..."
"Tại sao tới bây giờ anh mới nói ?!!!
Hóa ra bấy lâu nay là anh bao che cho hắn ??"
"Em bình tĩnh coi, cậu ấy đã làm gì đâu ?!"
"Không làm gì mà một mớ rắc rối tự kéo đến đấy !!
Anh có biết bọn này đã phải trải qua bao nhiêu chuyện không ?!"
Hoseok rất bức bối, sự giận dữ hiện hết lên trên mặt.
Xem ra Yoongi lại phải xuống nước để giải thích cho thằng em cứng đầu hiểu chuyện.
Areum không nói gì, cũng không thể hiện sự bất ngờ.
Cô trầm ngâm một lúc lại thở dài.Để ý thấy cô hơi lạ, Taehyung lại hỏi:"Em sao thế ?
Giận anh hả ?
Anh xin lỗi, anh tưởng cậu ấy đã nói với tụi em rồi..."
"Không, em không giận.
Anh ấy không nói chắc cũng có lý do thôi, em không bận tâm đâu, chỉ là..."
"Là...?"
"Thôi không sao, bỏ đi !"
Cô vờ cười ngây ngô để anh không lo lắng, nhưng thật ra cô đang cảm thấy buồn.
Lại một lần nữa cô không biết gì về những chuyện anh làm.
Đến bây giờ chúng ta vẫn chưa đủ để tin tưởng nhau sao ?"
Thôi được rồi, vào vấn đề chính thôi !"
- Yoongi lấy lại phong thế."
Trước tiên thì anh muốn hỏi Areum..."
Yoongi bỗng trở nên nghiêm túc khiến cả ba người đều chăm chú lắng nghe."
Em có muốn trở thành kị sĩ không ?"
Cô chớp chớp mắt nhìn anh, hơi bất ngờ với câu hỏi.
Hai người kia cũng quay qua nhìn cô, đợi câu trả lời."
Trở thành kị sĩ sao ?
Như mẹ, như anh và Hoseok ấy ạ?"
"Đúng vậy !"
"Nhưng sao em có thể chứ..."
"Sao lại không ?
Nếu em muốn anh sẽ lập tức huấn luyện cho em !"
"Em cũng không biết...liệu em có làm được không nữa..."
"Cậu chưa thử làm sao biết !"
- Hoseok nói"À ờm...thì..."
Areum cảm thấy đắn đo.
Việc này rất quan trọng, không thể quyết định bừa được.
Cô phải suy nghĩ thật kĩ."
Em có thể không thừa kế mẹ mình, em có thể quay về cuộc sống bình thường và đương nhiên đối với anh không có vấn đề gì hết !
Nhưng mà..."
- giọng anh dịu lại - "Pearloria đã chấp nhận em, nghĩa là nó đã thấy được điều gì đó tiềm ẩn.
Không phải dễ dàng để đánh thức được một Thánh Khí""Thời gian qua em cũng đã phải trải qua nhiều chuyện, anh , Taehyung và Hoseok đều đã chứng kiến em nỗ lực tới mức nào.
Anh nghĩ tự em cũng thấy được bản thân mình đã trưởng thành hơn lúc trước.
Giờ em chỉ cần ra quyết định có muốn bước tiếp hay không thôi !"
Cô ngẫm nghĩ những lời Yoongi nói.
Nhớ lại những chuyện mình đã trải qua, cô cảm thấy mình thật phi thường và may mắn.
Nhưng động lực để cô trở thành kị sĩ là gì ?Chợt cô nhìn xuống Pearloria đang cầm trong tay, nhìn sang mọi người xung quanh, rồi điểm dừng cuối cùng của ánh nhìn là Taehyung.
Anh cũng đang nhìn cô, lần này sao không thấy anh lên tiếng hay phản đối gì.
Có lẽ anh biết, trong lòng cô đã có câu trả lời.
Cô ngước lên nhìn Yoongi, trong ánh mắt như đã hiểu ra được điều cần hiểu."
Em muốn trở thành kị sĩ !"
- cô dõng dạc trả lời.Hoseok ngạc nhiên nhìn cô, còn Yoongi chỉ cười nhẹ."
Em chắc chứ ?"
"Vâng, chắc chắn ạ !"
"Tốt lắm !"
"Còn cậu, Taehyung ?"
- Yoongi quay sang Taehyung."
Tôi tôn trọng quyết định của cô ấy"- giọng anh trầm ấm vang lên.Areum nhìn anh mỉm cười, thầm cảm ơn anh vì đã ủng hộ cô."
Tốt !
Vậy từ hôm nay, em sẽ chính thức tham gia huấn luyện trở thành kị sĩ !!!"
"Oh yeah !!
Chúng ta sẽ cùng tiêu diệt hết cái đám quỷ ngoài kia, kể cả quỷ hồn cũng không ngán haha" - Hoseok rất háo hức."
E hèm..."
- Taehyung khẽ ho vài tiếng có ý muốn nhắc khéo Hoseok."
À...xin lỗi...chột dạ hả ?"
"Vậy nhé.
Em chuẩn bị đi, sau khi em khỏi hẳn chúng ta sẽ bắt đầu.
Giờ anh phải đi đây...à quên...còn quà..."
- Yoongi ra hiệu cho hai vệ sĩ bên ngoài mang quà vào.
Họ đem vào nào là thuốc bổ, nào là trái cây, bánh, sữa,..."
Anh đến thăm được rồi, đem chi nhiều thế..?"
- Areum ngơ ngác nhìn đống hộp quà chất cao qua đầu."
Cho em hết đấy.
Mau khỏi nhé, anh đi đây !"
Yoongi quay người đi khỏi, hai vệ sĩ và quản gia cũng cúi chào rồi im lặng theo sau.Hoseok ở lại chơi với cô thêm một lúc tới gần trưa mới về.
Căn phòng lại trở về là không gian riêng của Areum và Taehyung."
Lúc nãy em làm tốt lắm !"
- anh lại xoa đầu cô."
Ừm, cảm ơn anh đã ủng hộ em !
Nhưng sao lần này anh lại im lặng vậy...?"
"Anh nói rồi, anh tôn trọng quyết định của em.
Em cứ tiến thẳng về phía trước, còn nguy hiểm phía sau để anh lo !"
Mặt cô hơi ửng hồng.
Anh lúc nào cũng nói những câu ngôn tình ấm áp như thế làm người ta cảm động chết được !"
Haizzz cuối cùng cũng còn lại chúng ta" - Taehyung choàng tay ôm vai cô, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm,anh thèm được âu yếm cô từ sáng giờ."
Anh đang nhõng nhẽo đó hả ?"
- nói thế chứ cô đang rất mãn nguyện tận hưởng hơi ấm của anh."
Từ lúc trở về tới giờ anh chẳng được ôm em cái nào thì em lại bị mang đi mất.
Anh nhớ mèo nhỏ của anh" - anh nũng nịu, áp mặt vào tóc cô.Cô tựa đầu vào cánh tay anh, hít mùi hương hoa nhài ám trên áo anh làm cô thấy dễ chịu.
Anh vuốt nhẹ lên mái tóc rối của cô, bàn tay ấm trải dài từ đỉnh đầu xuống ngang lưng rồi lại như thế.
Mắt cô nhắm hờ lại, tận hưởng như một chú mèo con thực thụ.
Taehyung mỉm cười nhìn cô, Areum lúc này thật đáng yêu."
Areum này..."
- giọng anh dịu dàng"Vâng ?"
"Anh xin lỗi..."
- đột nhiên giọng Taehyung hơi buồn."
Xin lỗi chuyện gì cơ ??"
"Em...có thấy hối hận khi...yêu anh không ?"
Areum ngước lên nhìn anh, ngạc nhiên vì câu hỏi ấy."
Anh sao thế ?"
"À không...không có gì.
Anh nói nhảm đấy em đừng nghe !"
- Taehyung quơ quơ tay như không có chuyện gì.
Anh bị sao thế ?
Tự nhiên lại hỏi câu ngớ ngẩn như vậy ?!Areum ngồi thẳng dậy, đưa hai tay ôm mặt anh, kéo sát lại mặt mình."
Kim Taehyung, em đã từng nói điều này rồi và giờ em sẽ nói lại..."
- cô nghiêm giọng - "Dù có chuyện gì xảy ra em sẽ không bỏ cuộc và anh cũng không được phép buông tay dễ dàng.
Cùng nhau vượt qua và chúng ta sẽ ổn thôi !
Anh rõ chưa ?!"
Lúc này Taehyung mở to mắt nhìn cô.
Đã lâu rồi anh không nhìn cô gần như thế này.
Đôi mắt xanh lục bảo của cô thật đẹp, chúng lung linh như ánh mặt trời rọi xuống mặt biển vào những buổi sớm mai, trong suốt đến mức có thể soi vào tâm hồn anh.
Đôi mắt ấy càng đẹp hơn khi hằn lên một sự quyết tâm mãnh liệt mà anh nghĩ rằng dù phong ba có lớn cỡ nào cũng không thể quật ngã.
Anh đưa bàn tay to, ấm của mình chạm lên tay cô, khẽ nhắm mắt và hít một hơi sâu.
Có lẽ anh đã quá bi quan rồi..."
Được rồi, anh thua, em là mệnh lệnh lớn nhất ở đây !"
"Chúng ta sẽ không nói về chuyện này nữa, được không ?"
"Được !"
"Vậy chúng ta...hơ Taehyung...ưm ưm..."
Không để cô nói hết câu, anh đưa tay ghì sát mặt cô vào mặt mình hơn, để đôi môi anh đào mỏng manh kia chạm vào môi anh.
Anh hôn cô say đắm.
Nụ hôn bắt đầu nhẹ nhàng, rồi từ từ cuồng nhiệt hơn.
Hai tâm hồn như hòa làm một với nhau.- AREUM YÊU QUÝ !!
TỤI MÌNH ĐẾN THĂM CẬU ĐÂYYYYYYYĐột nhiên cánh cửa phòng bệnh mở toang, đám bạn cùng lớp Bangtan nháo nhào đi vào phá tan bầu không khí lãng mạn của hai người.
Areum vội đẩy anh ra, khuôn mặt đỏ ửng hết cả lên.
Taehyung bị đẩy ra bất chợt trong lòng thấy hơi hụt hẫng, môi mấp máy luyến tiếc vị ngọt."
Haizzzz mau khỏe rồi về thôi em ơi !
Ở đây chẳng được riêng tư gì cả..."
- Taehyung thở dài ngán ngẩm."
Vâng...hihi"- cô nhìn anh cười.Bọn nhóc lớp Bangtan làm cho phòng bệnh hôm đó rất náo nhiệt.
Cái lớp này tuy hay nghịch phá nhưng được cái tình thương mến thương.
Chiều hôm đó Areum cười rất nhiều, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
-------------------------------------Ngày đầu tiên đi học sau khi xuất viện.Areum hoảng hồn khi lớp phó học tập đặt lên bàn cô một chồng bài tập.
Toán, lý, hóa, văn, anh,...môn nào cũng có.
Cô trợn tròn cả mắt, thiếu điều muốn nhập viện lần nữa."
Đây là tất cả bài tập trong một tuần qua" - lớp phó Jihye đẩy nhẹ cặp kính, nói."
Một tuần mà nhiều vậy sao ??
Cậu đừng có đùa ?!!"
"Ai đùa với cậu làm gì.
Sắp thi cuối kì một rồi nên thầy cô cho bài nhiều lắm !
Trong lúc cậu nằm viện thì bọn này cũng không sung sướng gì đâu, ráng lên !!"
"Hơ...hơ trời ơi nhìn mà thấy chóng mặt quá !
Rồi sắp tới còn nhiều bài nữa sao mà kịp đây huhu !!"
"Không phải mình cậu đâu, Taehyung cũng phải làm đống này đó.
Cậu ấy nghỉ học theo cậu nên cũng không thoát đâu !"
"Cũng may là còn có người đồng hành..."
- Areum tự an ủi bản thân."
Nhưng Taehyung cái gì cũng giỏi nên chắc mấy cái này không làm khó cậu ấy đâu.
Mình chỉ lo cho cậu thôi..."
"Cậu có thể nói cái gì đó cho mình vui hơn không Jihye ?
Nghe mà tủi thân á..."
"Không sao, không sao !!
Có mình giúp cậu !"
- Hoseok lại khoác vai Areum"Thật sao ?!!"
- Areum ngước nhìn cậu, ánh mắt khẩn nài."
Đương nhiên !
Mặc dù điểm số không cao bằng Taehyung nhưng mình cũng trong top mười của lớp chứ bộ hehe""Đa tạ Hoseok đại nhân nhiều nhiều nhiều lắmmmm""Nhưng mà...cái gì cũng phải có giá của nó nha" - Hoseok mặt gian manh, đá mắt với Areum."
Hiểu rồi....muốn ăn gì mình bao"- chơi chung lâu quá rồi nên không cần nói Areum cũng hiểu."
Hehe phải vậy chớ~~""Gì đây ?
Bài tập hả ?"
- Taehyung không biết đã vô lớp từ hồi nào tự dưng đứng bên cạnh Areum làm cô giựt mình."
Ôi mẹ ơi...Taehyung à anh làm em đau tim quá !!!"
Anh lướt sơ qua đống bài tập rồi đứng khoanh tay cười khẩy một cái."
Mấy thứ này easy game.
Anh sẽ giúp em.
Không cần bao ăn !"
"Ê !
Cà khịa hả ?"
- Hoseok tự thấy chột dạ."
Tao có nói gì đâu, mày tự nhột à nha" RENGGGGGGGGGGGGTiếng chuông vào lớp vang lên.
Tiết đầu là tiết sinh hoạt chủ nhiệm.
Thầy Jin dõng dạc bước vào lớp với mái tóc vuốt ngược bóng bẩy, cặp kính mới đổi càng tôn lên khuôn mặt điển trai của thầy.
Ngoại hình mới mẻ của thầy làm cả lớp đồng loạt "Ồ" lên."
WOW !!!
Hot boy giáo viên kìa !"
"Thầy đẹp trai quá thầy ơiiiiiii""FC Kim Seokjinnnnnn""Thầy sắp đi hẹn hò hả ?"
"Bậy nha !
Tôi yêu bản thân tôi còn chưa đủ, bồ bịch gì ở đây ?!"
- cách thầy đáp trả làm cả lớp cười rộ lên."
Areum với Taehyung đâu rồi ?
Đi học lại chưa ?"
- thầy ngó xuống dưới lớp tìm hai người."
Dạ tụi em đây !"
- cả hai đồng loạt đứng dậy"Ồ nhìn hai đứa khỏe rồi ha !
Tốt đó !
Mà lần sau làm ơn đừng có bỏ đi lung tung rồi gặp tai nạn nữa.
Mấy đứa thương thầy thì đừng để thầy bị khiển trách nhiều, biết chưa ?"
"Dạ, tụi em xin lỗi đã làm phiền thầy" - hai người cùng cúi người 90 độ."
Không sao, hai em bình an là tốt !
Ngồi xuống đi""Giờ thì tới cả lớp !"
- giọng thầy lớn hơn thu hút sự tập trung của học sinh - "Vì Areum vừa xuất viện nên bài kiểm tra của chúng ta sẽ dời qua tuần sau, mấy em liệu mà ôn cho tốt !"
"HOAN HÔ !!!"
- cả lớp đồng thanh."
Trật tự !!!
La tiếng nữa kiểm tra ngay và lập tức !!"
Cả lớp lập tức im như tờ.
Nghe tới kiểm tra là Areum thấy chán nản.
Lại là môn hóa nữa chứ, cái môn cô tệ nhất.
Taehyung nhìn thấy nỗi lo của cô, chồm người lên khẽ nói an ủi:"Đừng lo, có anh đây, em sẽ ôn kịp thôi !"
"Haizzz em biết rồi"Tới giờ giải lao, Areum vừa ra khỏi lớp định đi vệ sinh thì thầy Jin gọi lại:"Areum, thầy có chuyện muốn nói""Dạ sao vậy thầy ?"
"Em thấy khỏe rồi chứ ?
Mới xuất viện thì cứ từ từ, đừng áp lực việc học.
Thầy đã nói những giáo viên khác để ý tới em rồi !"
Dạ em cảm ơn thầy !"
"À mà nghe thầy dặn này.
Khó khăn chỉ vừa mới bắt đầu thôi, sau này em còn phải đối mặt nhiều lắm.
Nhưng không sao, rồi em sẽ vượt qua được thôi !"
"Dạ ??
Khó khăn gì ạ ??
Thầy nói em không hiểu ?!!"
- Areum ngây ngô hỏi lại."
Sau này rồi em sẽ biết.
Cố lên nhé !"
Thầy vỗ vỗ vai cô rồi quay lưng đi.
Areum nhìn theo dáng thầy, trong đầu vẫn thấy khó hiểu.
Chắc thầy chỉ đang khuyên cô chuyện học thôi ?
Không có gì đâu nhỉ ?
-------------------------------------Chiều hôm đó, lúc tan học.Hoseok đã đứng sẵn đợi Areum ở cổng trường.
Nhìn thấy bóng hình quen thuộc, cậu vẫy tay kêu í ới:"Areum.
Areum, ở đây nè""Thấy cậu rồi" - Areum chạy về phía cậu."
Ok, chúng ta chuẩn bị đi thôi""Đi đâu ?"
"Tới nhà anh Yoongi.
Nhưng mình muốn hỏi..."
- chân mày Hoseok nhíu lại khi thấy Taehyung ở phía sau Areum - "Phải rủ tên này theo thật à ?"
"Sao thế ?
Không được à ?"
- Taehyung hỏi"Không phải không được...chỉ hỏi vậy thôi !
Dù sao mày cũng không phải người ngoài nữa, muốn đi thì đi""Hai người đừng khó chịu với nhau nữa.
Cũng cùng nhau trải qua nhiều chuyện vậy mà..."
- Areum nói."
Hừm, xin lỗi cậu nhưng nó ăn vào máu mình rồi" - Hoseok nhún vai rồi đi trước."
Ơ...nhưng mà..."
"Kệ cậu ta đi.
Mình đi thôi em" - Taehyung vỗ vai cô."
Vâng"Hoseok đi trước, nhưng tâm ý lại hướng về hai người phía sau.
Thật ra cậu đã bớt ác cảm với Taehyung hơn sau một số chuyện đã qua cùng nhau, cậu cũng đã tin tình cảm của Taehyung dành cho Arem không phải giả dối, nhưng cái khiến cậu bận tâm hơn...chính là chuyện rào cản giữa quỷ hồn và kị sĩ.
Sự an toàn của Areum vẫn phải được đặt lên trên hết.
Cậu dự cảm chẳng lành cho một chặng đường dài phía trước.
Cậu không biết bản thân có nên ủng hộ cuộc tình này hay không...Đến dinh thự của Yoongi.Hoseok không dẫn họ đến phòng làm việc của Yoongi mà đến thư viện.
Areum bị choáng ngợp bởi độ hoành tráng của thư viện này.
Căn phòng rất rộng lớn, còn xây cả tầng lầu trong phòng.
Một lượng sách khổng lồ được kê trên kệ sách, kín không có kẽ hở, có cả những món đồ cổ trong rất thú vị.
Nó làm cô liên tưởng đến thư viện sách trong lâu đài của Quái thú trong phim "Người đẹp và Quái thú"."
Wow !!
Nơi này làm mình bất ngờ đó !"
- cô cảm thán."
Nhưng chúng ta vào đây làm gì ?
Yoongi đâu ?"
- Taehyung hỏi."
Từ từ nào, sắp tới rồi" - Hoseok nói, giọng điệu như đang giấu hai người một bất ngờ gì đó.Hai người quay mặt nhìn nhau khó hiểu.
Trong thư viện này đang chứa đựng điều gì sao ?Ba người đi sâu vào trong thư viện, qua những kệ sách dài, đến khu vực đọc sách, phía cuối những dãy bàn có treo một bức tranh lớn vẽ hình một tòa dinh thự.
"Đây.
Tới rồi" - Hoseok quay qua nói với hai người."
Tới đâu ?
Ở đây có gì à ?"
- Areum hỏi."
Đây nè" - Hoseok chỉ tay vào bức tranh.Areum lại gần bức tranh có vẻ đã hơi cũ.
Cô nhìn chăm chăm một hồi liền nhận ra tòa dinh thự được vẽ trong tranh giống với dinh thự của Yoongi."
Sao cái hình này...giống nhà của Yoongi thế nhỉ ?"
- cô tự hỏi."
Này Hoseok, sao cái này....AAAAAAAAA"Cô vừa chạm vào bức tranh thì bị nó hút vào.
Taehyung chộp lại cũng không kịp."
AREUM !
AREUM EM ĐÂU RỒI ?!!"
Cô đột nhiên biến mất quá bất ngờ làm anh không kịp phản ứng gì.
Anh cũng thử chạm tay vào bức tranh, thật lạ khi tay anh có thể xuyên qua nó, như chạm tay vào một thứ chất lỏng.
Anh quay qua nhìn Hoseok như muốn nói "Cái gì thế này ???".
"Không sao, đây là một bức tranh được vẽ bằng pháp thuật.
Nó là một cánh cổng.
Areun không sao đâu !"
- Hoseok có vẻ rất điềm tĩnh."
Chúng ta cũng đi thôi !"
- Hoseok nói"Đi đâu cơ ?"
- Taehyung vẫn chưa hết hoang mang."
Đi vào bức tranh"Hoseok bước đi rất thong thả tiến vào bức tranh, chớp mắt cái đã không còn thấy cậu nữa.
Taehyung vẫn còn thấy ngờ ngợ làm sao, nhưng anh cũng muốn vào xem thử.
Anh bước vào trong tranh.
Một con đường phép thuật hiện ra, như đang đi trong lòng kính vạn hoa.
Đến cuối con đường là một thứ ánh sáng chói mắt, anh đi qua nó.
Mở mắt ra, anh thấy mình đang ở ngoài sân trong khuôn viên dinh thự của Yoongi.
Khung cảnh xung quanh y như thật, anh còn tưởng mình thật sự đang ở trong dinh thự.
"Taehyung à !"
- tiếng Areum gọi anh.Nhìn về phía trước, anh ngạc nhiên khi thấy Areum, Hoseok và có cả Yoongi đang đợi anh."
Areum,em có sao không ?"
- anh vội lại chỗ cô."
Em không sao""Chú mày lần đầu vào thế giới song song à ?"
- Yoongi hỏi."
Thế giới song song là gì vậy anh ?"
- Areum nghiêng đầu, thắc mắc hỏi."
Đây là thế giới ảo được mô phỏng như thế giới thật của chúng ta.
Tuy chỉ là phép thuật nhưng mọi thứ trong đây đều là thật.
Như nơi này, được mô phỏng như nhà của anh và mấy đứa cũng thấy đó, như một bản sao thứ thiệt"- Yoongi giải thích."
Wow !!
Nơi này vi diệu quá !"
- Areum ngắm nhìn xung quanh.
Cả nắng, gió, chim, bướm,...đều hoạt động bình thường như bên ngoài đời thật."
Nhưng điều đặc biệt ở nơi này chính là chúng ta có thể tự ý điều chỉnh ngày đêm, và thời gian ở đâu trôi qua rất chậm, một ngày ở đây chỉ bằng một tiếng bên ngoài !"
- Hoseok nói bằng giọng điệu đầy tự hào."
Thật sao ??
Tuyệt vời đến thế à ???"
- nghe Hoseok kể mà cô thấy phấn khích."
Ừm, đúng rồi !"
"Nếu có thể ngủ ở đây chắc chắn sẽ rất thoải mái hihihi"- Areum tự nói tự thấy vui.
Suy nghĩ "độc đáo" của cô làm ba người kia cạn lời..."
Nghĩ cái gì thế nhỏ ngốc này !"
- Hoseok cốc nhẹ vào đầu cô."
Thế chúng ta tới đây làm gì ?"
- Taehyung hỏi."
Từ giờ đây sẽ nơi tập huấn của Areum" - Yoongi đáp."
Sao ạ ?
Tập luyện ở đây luôn hả anh ?"
- Areum hỏi."
Ừ.
Ở đây yên tĩnh, không bị trói buộc về thời gian, không bị phát hiện, không bị làm phiền mà còn được trang bị đầy đủ nữa"Yoongi búng tay một cách, sân cỏ dưới chân hiện lên mấy vòng tròn pháp thuật, từ trong vòng tròn pháp thuật hiện lên những vật dụng hỗ trợ cho việc luyện tập: kiếm, giáo, cung, mô hình luyện tập, sách pháp thuật,...."
Và còn cái này nữa..."
Yoongi búng tay thêm một cái, một vòng tròn pháp thuật lại hiện lên, lần này là một cô gái xuất hiện.
Cô gái có mái tóc màu cam, được búi cao, đôi mắt tím sắc sảo.
Cô mặc một bộ trang phục màu trắng với kiểu cách cổ điển Gothic , thêm một chút sáng tạo của phong cách thời hiện đại thể hiện phong thái uy nghiêm và trang trọng của kị sĩ đoàn, đó là đồng phục của kị sĩ đoàn, bên hông trái vắt theo một thanh kiếm.
Thoạt nhìn cô trông rất nghiêm túc và điềm đạm, phong cách hệt như Yoongi."
Đây là Sera, cấp dưới thân cận của anh.
Cô ấy sẽ giúp em luyện tập""Xin chào mọi người, tôi là Sera" - Sera hơi cúi người."
Chào Sera, tôi là Areum" "Còn tôi là Taehyung, xin chào !"
Vừa nhìn thấy Taehyung, Sera nhíu mày, khuôn mặt căng lại, tay nắm hờ thanh kiếm bên cạnh.Areum nhìn thấy hành động đó có hơi lo sợ."
Anh đã giải thích với em rồi mà Sera, cậu ấy không phải kẻ thù !"
- Yoongi nói"Xin lỗi chỉ huy, bệnh nghề nghiệp thôi"Bị nhắc nhở, Sera liền buông kiếm, đứng nghiêm lại."
Y hệt Hoseok lúc ban đầu..."
- Areum tự nhủ"Chào chị Sera, chị khỏe chứ ?"
- Hoseok niềm nở lại chào hỏi."
Tôi vẫn ổn.
Còn cậu, đã thăng thêm được cấp bậc nào chưa ?"
"Chán chị ghê.
Cứ gặp toàn nói chuyện công việc""Hoseok này, chị ấy giỏi lắm hả ?"
- Areum thủ thỉ với cậu."
Ờm...nói sao nhỉ...những cấp dưới dưới trướng Yoongi được nói là giỏi nhất ở Tổng hành dinh, đương nhiên là có mình nữa, còn chị ấy thì giỏi nhất trong số họ !"
"Ôi trời !
Xuất sắc tới vậy sao ?
Thật ngưỡng mộ quá..."
"Cô ấy giỏi như vậy thật à ?"
- Taehyung hình như chưa tin lắm."
Ô hô...cậu xem thường tài huấn luyện của tôi sao ?"
- Yoongi cười khẩy một cái."
Nếu cậu Taehyung đây không tin thì chúng ta có thể đấu liền ngay tại đây"Cái ánh nhìn của Sera hướng về anh thật lạnh lùng.
Taehyung cũng không lạ gì khi cô ấy là một kị sĩ.
"Tiểu thư Areum..."
- Sera tiến lại chỗ cô - "Từ nay rất vinh hạnh được làm việc với tiểu thư "Sera chìa tay ra phía trước, Areum cũng lịch sự bắt tay lại."
Vinh dự là của em mới đúng.
Nhưng mà chị đừng gọi em là "tiểu thư", gọi em là "Areum" được rồi""Tiểu thư là em gái của chỉ huy và là con gái của Thượng kị sĩ, phải gọi như vậy mới phải phép chứ ?"
"Nhưng mà như vậy có hơi..."
"Em kệ đi.
Sera rất quan trọng phép tắc, không sửa được đâu" - Yoongi nói."
Vậy thôi...từ nay rất mong được chị giúp đỡ ạ !"
"Vâng, thưa tiểu thư""Được rồi.
Màn chào hỏi tới đây thôi, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu.
Giờ mọi người ra ngoài thôi nào" Yoongi bước tới gốc một cây sồi to ở sau dinh thự, anh không chần chừ đi xuyên qua nó.
Mấy người phía sau cũng làm theo.
Chỉ một bước chân họ đã trở về thế giới thật trong thư viện lúc nãy."
Nhớ cây sồi đó chính là lối ra, sau này đừng có lạc nhé Areum"- Hoseok lại xoa đầu cô, cười tinh nghịch."
Xí, đừng coi mình là con nít !"
- cô gạt tay cậu ra khỏi đầu mình."
Vậy giờ tụi em về nhé anh Yoongi ?"
- Areum hỏi."
Ừ, mấy đứa về cẩn thận""Em chào anh nha.
Chào chị Sera nữa nhé !"
"Vâng, chào tiểu thư" - Sera kính cẩn cúi người chào cô.Areum chun mũi, tỏ vẻ không hài lòng với cách ứng xử quá mức nguyên tắc của Sera."
Haizzz chị lại vậy rồi...thôi, em về đây"Taehyung không nói gì, chỉ cúi chào rồi hai người nắm tay nhau ra về.
"Vậy em cũng về nhé !"
Hoseok khoác cặp lên vai, chạy theo hai người phía trước."
Chỉ huy, anh thật sự ủng hộ cho họ sao ?"
- Sera nhìn qua Yoongi, ánh mắt thể hiện sự lo lắng."
Không sao, anh có thể đảm bảo.
Dần rồi em sẽ quen thôi"Nghe cách trả lời tự tin của Yoongi, Sera không đáp lại, im lặng nhìn xuống đất.
Cô mong chỉ huy của mình không sai."
Em trở về Tổng hành dinh đây"Cô vừa nói xong, một vòng tròn ma thuật hiện lên dưới chân cô, trong chớp mắt cô đã dịch chuyển đi mất.Còn lại mình Yoongi.
Anh quay lưng bước đi chậm rãi trong thư viện im ắng.
Ánh nắng chiều rọi lên nền gỗ mun, anh ngoái nhìn ra cửa sổ, gương mặt vẫn điềm tĩnh.Một buổi chiều êm đềm lại trôi qua.
----------------------------Đêm nay Taehyung không tới.
Anh bảo muốn cho cô vài ngày riêng tư, nếu cứ tới thường xuyên sẽ không còn gì thú vị.
Cô cũng đồng ý.Sau khi xử xong vài trang bài tập, cô thả mình nằm dài trên giường.
Cô nghĩ về buổi chiều hôm nay.
Tự nhiên cô lại thấy hơi lo, không biết mình có thể làm tốt được không.
Mẹ cô là một kị sĩ giỏi, đến cả chị Sera cũng biết bà thì kì vọng được đặt lên cô càng nhiều hơn.
Cô nghĩ mình cần phải nổ lực rất nhiều.
Nhắc đến mẹ cô lại nghĩ tới Pearloria.
Cô lấy nó ra nhìn, trong lòng bỗng thấy thắc mắc, cô đã không dùng nó mấy ngày nay, liệu giờ có triệu hồi được không nhỉ ?Một câu hỏi rất không cần thiết.
Nó không phải đồ chơi mà là Thánh Khí, đâu phải để lâu là không xài được.
Huống hồ gì nó đã chấp nhận cô rồi, đương nhiên sẽ triệu hồi được.
Sở dĩ câu hỏi ngớ ngẩn thế này được đặt ra là vì cô vẫn còn thấy lo sợ, do lần trước đã bị một phen hụt hẫng đến xém mất mạng rồi.Cô đứng dậy, chìa Pearloria ra trước mặt rồi đọc to thần chú.
Và đúng như cô mong đợi.
Pearloria đã hóa thành quyền trượng thật sự.
Cô thở phào, cảm thấy thật may vì nó đã chịu hoạt động bình thường."
Hên ghê...làm được rồi.
Sau này cùng nhau hợp tác nhé !"
Nhìn Pearloria nằm im lặng trong tay, cô tự thấy mình thật trẻ con.
Sao tự nhiên lại nói chuyện với nó như bạn thế nhỉ ?Bỗng cô cảm thấy như có một luồng khí ấm trong thân quyền trượng.
Viên ngọc chợt sáng lên, ánh sáng dịu dàng không chói mắt.
Có cảm giác như nó đang đồng ý với cô vậy.Cô chợt nhớ lại lời mẹ từng nói.
Pearloria là Thánh Khí đặc biệt, nó hiểu được tâm ý của chủ nhân, nó hiểu được suy nghĩ của cô.
"Kì diệu thật !
Ngươi có thể nói chuyện được với ta cơ đấy ?!
Hay quá đi !!"
"Từ giờ mình làm bạn của nhau Pearl nhá !"
Có cảm giác nó lại đồng ý với cô lần nữa, cô cảm thấy rất vui."
Dì biết sẽ có ngày nay mà..."
"Á !!!
Sao dì vô phòng còn hồi nào vậy ??"
- cô giựt mình quay qua thấy dì Hana đang ngồi trên giường mình hồi nào không biết."
Dì vô nãy giờ rồi.
Do con ham nói chuyện với Pearloria nên không để ý đó thôi !"
"À vâng...ủa ???
Sao dì lại biết Pearloria ???"
- cô trố mắt nhìn dì khi nhận ra có điều kì lạ trong câu nói."
Biết chứ !
Biết lâu rồi..."
"Là sao ???
Dì biết từ khi nào vậy ?
Dì...không thấy kì quặc à ?!"
"Haha con bé ngốc.
Con nghĩ giấu được dì sao ?
Dì biết con sẽ kế thừa mẹ con mà !"
Lại thêm một bất ngờ nữa.
Nãy giờ cơ mặt cô không thể hết căng ra được, hai mắt cứ mở to nhìn dì Hana."
Được rồi, dì nghĩ cũng đến lúc phải kể cho con nghe rồi !"
Dì kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu kể lại những gì dì ấy biết."
Dì đã biết chuyện này từ khi dì và mẹ con còn trẻ.
Bỗng có một thời gian mẹ con cứ hay đi ra ngoài, có khi lại về trễ, có bị hỏi thì mẹ con lại bảo đi làm bài thực hành, làm bài luận ở nhà bạn.
Cho đến ngày dì bí mật đi theo mẹ con theo dõi thì phát hiện mẹ con sử dụng pháp thuật.
Dì đã sợ đến nói lắp bắp luôn đấy..."
"Vậy à ??
Con cứ tưởng không ai biết chứ !"
"Đúng là ngoài dì thì không ai biết mẹ con là kị sĩ, vì theo nguyên tắc thì họ phải giữ bí mật về thân thế""Rồi sao nữa dì ?"
- cô tò mòNhìn vẻ nôn nóng của cô, dì cười rồi lại kể tiếp."
Dì quyết định giữ bí mật dùm mẹ con, dần rồi thành đồng lõa với nhau nói dối bà ngoại con.
Bảo là mẹ con đi công việc, nhưng thật ra là đi làm nhiệm vụ.
Dì đã từng thấy mẹ con trong đồng phục kị sĩ đoàn, rất oai phong, rất xuất sắc.
Nhưng cũng có những hôm bộ đồng phục trắng tinh đó nhuốm máu khi trở về nhà, dì đã rất lo sợ, dì từng khuyên mẹ con bỏ công việc đó vì nó quá nguy hiểm, nhưng mẹ con chỉ cười và nói: "Đây là sứ mệnh của chị, là con đường chị đã chọn.
Chị sẽ không từ bỏ đâu !".
Câu nói đó khiến dì thấy an tâm hơn..."
"Mẹ con thật mạnh mẽ, thật giỏi...không biết con thể được như mẹ không ?"
Thấy cô hơi buồn, dì Hana nắm lấy tay cô, mỉm cười động viên."
Sẽ được, có khi là giỏi hơn nữa.
Dì đã sớm biết có ngày con sẽ kế nghiệp mẹ mình.
Dì nuôi con từ nhỏ, dì biết con cũng có ý chí mạnh mẽ như chị ấy.
Dì biết con sẽ làm được, và mẹ con...chị ấy sẽ rất tự hào về con, Areum yêu quý !"
Những động viên của dì làm Areum thấy ấm lòng.
Cô cứ nghĩ dì sẽ rất sốc và sẽ phản đối kịch liệt, ai ngờ dì lại hết lòng ủng hộ cô, lại tin tưởng cô đến thế.
Cô sà vào lòng dì, làm nũng với dì.
Dù ở bên ngoài cô có gan góc tới mức nào, thì khi về nhà với dì vẫn chỉ là đứa bé thôi."
Con nhõng nhẽo quá Areum à !"
"Dì ơi, con yêu dì, con yêu dì nhất trên đời !!"
"Hà hà dì cũng yêu con nhất, Areum của dì"Cô không nhớ lắm về đôi tay mẹ, nhưng cô biết đôi tay mẹ cũng sẽ ấm áp và dịu dàng như đôi tay của dì mỗi khi xoa đầu cô, âu yếm cô.
Cô cảm thấy mình thật may mắn khi còn dì ở bên cạnh.
--------------------------------Keng.
Keng.
Keng....Tiếng kiếm chạm nhau vang khắp sân vườn ở thế giới song song.Areum và Sera đang say sưa tập kiếm.
Mới cầm kiếm đã thấy rất nặng, chỉ mới tập một lúc Areum đã thấy tê hết cả tay, tuy vậy nhưng cô vẫn cố gắng giữ đúng phong độ tập miệt mài những đường kiếm."
Được rồi, hôm nay tới đây thôi !"
- Sera nói"Phù !
Em...cảm...ơn..."
Areum thở hổn hển, cô buông kiếm rồi nằm bệt xuống bãi cỏ xanh mướt.
Nhịp thở nhanh rồi chậm dần, chậm dần.
Khi đã điều hòa được hơi thở, cô thả lỏng hết người, không muốn ngồi dậy nữa."
Tiểu thư khởi đầu vậy là khá lắm đấy !"
- Sera đi tới chỗ cô nằm, đưa cho cô một chai nước mát."
Em cảm ơn"- Areum đưa tay lấy chai nước.Uống ừng ực từng ngụm nước mát, dòng nước chảy trong cổ họng như xóa tan đi cơn nóng bức và mọi mệt mỏi trong người cô.
Chỉ muốn la lên "Đã quá !".
"Chị Sera, em muốn hỏi..."
"Tiểu thư muốn hỏi gì ?"
Hai chữ "tiểu thư" của Sera cứ làm cô cứng họng vì ngại.
Cô đã khuyên nhiều lần nhưng Sera vẫn giữ phép tắc đúng mực, dù cô luôn thấy rất ngại vì Sera lớn hơn mình."
Ummm...tại sao em phải học kiếm vậy ?
Không phải nói Thánh Khi của em thiên về phòng thủ và hỗ trợ sao ?"
"Theo lý thuyết thì là vậy, nhưng chỉ huy muốn tiểu thư phải học tấn công trực diện nữa.
Vả lại, kĩ năng sử dụng kiếm là điều cơ bản đối với một kị sĩ !"
"Vậy khi nào em mới được học về pháp thuật ?"
"Sớm thôi, tôi sẽ sắp tiết học cho tiểu thư sao cho hợp lý"Im lặng một hồi, Sera lại quay qua hỏi Areum."
Tiểu thư, cô có cảm thấy mệt mỏi vì phải làm những việc này không ?"
"Hả ??"
- Areum bất ngờ vì câu hỏi, chị ấy có ý gì."
Tiểu thư có thể chọn không kế nghiệp Thượng kị sĩ Yona, nhưng tại sao tiểu thư lại chọn làm điều này ?"
Areum không đáp vội, cô nhìn đăm đăm vào thanh kiếm trên tay.
Lưỡi kiếm sáng bóng phản chiếu nửa mặt cô như tấm gương.
Mệt mỏi à ?
Có chứ.
Ngày nào cũng phải lo lắng với những thế lực mình sắp đối mặt, còn bị bắt luyện tập nữa sao không mệt mỏi chứ ?Nhưng cô lại không nghĩ vậy.Nhớ khi còn là một cô gái bình thường, cô chỉ cần đi học rồi về nhà với dì.
Cô đã từng nghĩ mình sẽ sống một cuộc sống an nhàn tới cuối đời, chẳng cần bận tâm gì đến những việc lớn lao.
Nhưng đúng là cuộc sống này không ai lường trước được chữ "ngờ".
Chỉ sau một thời gian ngắn cuộc sống của cô đã thay đổi khá nhiều, cô không chỉ sống cho bản thân nữa mà giờ có nhiều người cô muốn quan tâm và bảo vệ.
Đây gọi là ý nghĩa của cuộc sống sao ?
Những buổi luyện tập này như bước qua một thế giới khác với cô vậy.
Cô không thắc mắc tại sao mình phải làm, cô chỉ thấy đây là những điều mình cần phải làm vì những người cô yêu thương thôi.
Nếu Pearloria giúp cô phòng thủ thì lưỡi kiếm này sẽ giúp cô tấn công kẻ thù ngoài kia.
Cô nghĩ thế và nó tạo thêm động lực cho cô bước tiếp.
Sau khi thấy cơ thể đã nghĩ ngơi đủ, Areum đứng bật dậy, nắm chặt thanh kiếm trong tay, cô quay lại nhìn Sera cười tươi, nói đầy tự tin:"Em đã chọn con đường này rồi nên em sẽ không từ bỏ dễ dàng đâu, vì em muốn chiến đấu vì những người em thương yêu !"
Nghe được câu nói này của Areum như ánh sáng chân lý xóa bỏ những suy nghĩ trong đầu Sera.
Xem ra cô đã đánh giá thấp cô tiểu thư này rồi."
Được.
Nếu tiểu thư đã quyết tâm như vậy thì tôi sẽ hết lòng phò tá !"
Areum cảm thấy như giữa hai người bắt đầu có sự tin tưởng chặt chẽ hơn.
Cô thấy vui vì điều đó và cô nghĩ Sera cũng nghĩ thế.
Sera nhặt kiếm lên và hai người tiếp tục tập luyện với thái độ hăng say hơn hẳn.Tập luyện xong về tới nhà cũng 8 giờ tối, mới ngày tập đầu tiên cơ thể cô chưa quen, thấy nhức mỏi cả người.
Cô ngả người xuống chiếc ghế đệm êm ái thả lỏng người"Mệt ghê, sao hôm nay lại nóng nực thế nhỉ ?"
"Areum con ơi !"
- tiếng của dì Hana ngoài của vọng vào."
Dì có pha sẵn nước ấm cho con ngâm mình đấy.
Tắm đi kẻo nguội nhé""Dạ, con biết rồi"Dì biết cô tập luyện mệt mỏi nên pha nước ấm cho cô ngâm mình, cũng nhờ kinh nghiệm hồi đó dì chăm sóc cho mẹ cô.
Ngồi nghỉ một lúc, cả người cứng đờ, lười dậy không nổi nhưng vẫn phải tắm thôi.
Cô mở tủ đồ, tìm một bộ đơn giản, thoải mái để mặc."
Hôm nay nóng quá nên thay đổi một chút.
A thấy rồi !
Lâu rồi không mặc cái này"Cô lấy ra một chiếc áo hai dây màu hồng phấn và váy ngắn trắng tinh.
Thật ra khi ở ngủ, cô thích mặc mấy bộ mỏng hơn một tí để ngủ cho thoải mái, nhưng từ ngày quen Taehyung cô thấy ngại nên không mặc nữa.
Riêng hôm nay cô muốn chiều bản thân một chút.Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong cô thấy khỏe hẳn, lại được ngâm nước nóng thật đã.
Quấn tóc ướt bằng chiếc khăn bông mềm, cô định vào phòng sấy khô, nhưng vừa mở cửa bước vào cô hoảng hồn khi thấy Taehyung đang nằm trên giường mình.
Trông mặt anh có hơi đỏ, anh đang say à...?"
Taehyung...Taehyung...sao anh ở đây vậy ?
Đến sao không báo em một tiếng ?"
"Ưm...ưm...Areum à...Areum ơi..."
Anh ngồi dậy ôm eo cô.
Mặt anh ửng đỏ, mắt lờ mờ lờ mờ, miệng cứ gọi tên cô không ngừng, lại có mùi rượu.
Đích thị là say rồi !"
Anh sao thế ?
Anh uống rượu hả ???"
"Ưmmmm...anh nhấp...hức...có xíu thoi hà...hức hức..."
"Ôi trời !
Anh nói tửu lượng mình không tốt sao lại đi uống rượu chứ ???"
Có tiếng chuông điện thoại vang lên, Areum bắt máy, là Namjoon."
Alo alo Areum hả em ??"
- giọng Namjon ở đầu dây bên kia có vẻ vội."
Vâng em đây.
Có chuyện gì không anh ?"
"Taehyung nó có ở chỗ em không ?"
"Dạ có, nhưng hình như anh ấy say rồi.
Có chuyện gì thế ạ ?!"
"À...hôm nay anh tập pha chế rượu, anh nhờ thằng nhóc uống thử, mới uống có nửa ly mà nó say tí bỉ rồi..."
"Anh cho gì vào rượu vậy ??"
"Anh cũng không nhớ nữa..."
"Ư...ưmmm Areum à...anh nhớ em..."
- Taehyung đột nhiên kéo cô xuống giường, cô mất thăng bằng ngã xuống làm rơi luôn điện thoại, khăn bông quấn tóc cũng rớt ra."
Á...khoan đã Taehyung...anh khoan đã..."
Nghe tiếng la của Areum, Namjoon hiểu chuyện gì đang xảy ra bên kia đầu dây vội kiếm cớ tắt máy."
À vậy em chăm sóc nó giúp anh nhé !
Anh có việc phải đi trước đây.
Byeeee"Tút...tút...tút.."
Anh Namjoon...đừng tắt...AA.."
Taehyung đè cô nằm xuống giường, giữ chặt hay cô, mặt dí sát mặt, hơi rượu nóng phả vào mặt cô.
Anh nhìn cô với ánh mắt si mê, dịu dàng tới "không bình thường".
Cô nuốt nước bọt, tự cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra."
Anh à...anh ổn chứ...?"
- giọng cô run run."
Areum...Areum của anh...em là của anh..."
Anh cúi mặt xuống ngửi mùi hương trên tóc cô, chầm chậm xuống mặt rồi tới cổ.
Hơi thở anh thổi vào da thịt làm cô thấy nhột."
Ưmm...em thơm quá..."
- anh mê man nói.Taehyung ngồi dậy nhìn tổng thể cơ thể cô từ trên xuống.
Anh nhận ra sự khác biệt của bộ đồ cô mặt ngày hôm nay.
Chiếc áo hai dây ôm sát thân trên, lấp ló chiếc bra trắng bên trong, áo không quá dài để lộ vòng eo thon thả.
Váy trắng đã ngắn, giờ bị bắt nằm trong tư thế này khiến nó kéo cao hơn lộ ra cặp đùi non trắng nõn.
Thân thể xinh đẹp dưới thân thôi thúc cơn dục vọng trong anh, thôi thúc anh thèm khát cô.Nhìn ánh mắt của anh đang rà sát cơ thể mình, cộng thêm quả yết hầu đang chuyển động, Areum thấy mình sắp tiêu rồi !"
Chết rồi..."
"Anh..anh..anh bình tĩnh nhé...được không ?"
- Areum đang rất run."
Không được !
Anh bị em hấp dẫn mất rồi..."
Vừa dứt câu, anh liền cúi xuống hôn cô say đắm.
Đôi môi anh đào như bị anh nuốt chửng.
Chiếc lưỡi nóng của anh mò mẩn trong khoan miệng tìm đầu lưỡi nhỏ bên kia, mút mát, quấn lấy nó.
Nụ hôn táo bạo kéo dài làm cô không kịp thở.
Cô đánh vào người anh, cố đẩy tấm thân vững chải ra khỏi mình.
Mân mê thêm vài giây anh cũng chịu nhả môi cô ra."
Anh...hộc hộc...độc ác...anh muốn cho em chết ngộp hả...hộc hộc ?!"
- cô thở hổn hển."
Môi em ngọt thật...mềm như kẹo bông vậy...anh thích..anh muốn thêm !"
"Hơ...aaa..ưm ưm..ưmmm"Không kịp phản kháng gì anh lại cúi xuống hôn cô lần nữa.
Mạnh bạo hơn, quấn quít hơn.
Môi anh từ từ rê xuống cổ cô, đầu lưỡi điêu luyện của anh mân mê chiếc cổ trắng rồi lại hôn làm cô thấy tê cả người, như có một luồng điện nhỏ tỏa ra khắp thân thể.
Đôi môi tham lam lại chầm chậm di chuyển xuống ngực, phần ngực bị đẩy lên hồng hào, trắng nõn như hai quả đào mọng nước, chúng khẽ đung đưa làm anh thèm thuồng cắn nhẹ một cái."
A...a...Taehyung..."
Vết cắn đỏ nhỏ đau lắm nhưng lại sướng tê người.
Cô biết mình không nên có những cảm giác như vậy, chẳng khác nào đang phối hợp cùng anh, nhưng cô lại không thể ngăn dục vọng của bản thân.
Cô cảm thấy nóng, nóng ran cả người.
Cơ thể cô không nghe lời gì cả.Bàn tay to của anh như con rắn nhỏ, vuốt ve cặp đùi non rồi từ từ luồng xuống dưới thân váy chạm đến chiếc quần lót bên trong đến thăm nơi nhạy cảm nhất của phụ nữ."
Taehyung...không được...đừng mà..."
Nguy hiểm tới rồi.
Cô thành khẩn van xin anh, nhưng tiếc thay, dục vọng đã che đôi tai anh rồi.
Tay còn lại của anh cũng không chịu yên, mạnh bạo xé thân áo trên, lộ ra nguyên vẹn đôi hồng đào nõn nà đang e ấp trong chiếc bra trắng."
Á !!
Taehyunh dừng lại đi !
Em xin anh..."
Ở phía dưới, ngón tay đã chạm vào khe huyệt kia, chỉ mới một cái chạm nhẹ đã khiến cô không chịu được mà rên lên."
A..a...aaa~~"Cô liền bịt miệng mình lại, biết tiếng kêu kia sẽ càng làm anh hứng thú hơn.
Vừa nghe thấy tiếng rên như mèo kêu đó khiến dục vọng trong anh tăng cao."
Em đúng là chú mèo nhỏ đáng yêu !"
Ngón tay anh lại xoa lên hoa huyệt cách lớp quần lót rất mỏng.
Cả người cô run lên, những tiếng rên phát ra từ cái miệng nhỏ xinh càng khiến anh thăng hoa."
A...ưm..aaa...
Taehyung, anh đã hứa sẽ không làm điều này nếu em không đồng ý mà !
Dừng lại đi...em không chịu nổi nữa...aaa~""Muộn rồi cô bé con.."
Bàn tay hư hỏng của anh nắm lấy chiếc váy tụt xuống, chiếc quần lót trắng mỏng manh là chiếc giáp cuối cùng còn lại của cô.
Bị anh nhìn thấy hết, cô e thẹn đỏ mặt, nước mắt đã lưng tròng.Không dừng lại, tay anh lại nắm mấy chiếc quần lót từ từ kéo xuống.
Anh ghé sát vào tai cô thì thầm:"Ngoan !
Sẽ rất nhẹ nhàng thôi !
Anh hứa không làm em đau"Chết rồi !
Đấy chính là câu thoại quen thuộc cô hay đọc trong truyện ngôn tình, nam chính mà nói câu đó là xác định rồi...Không !Cô không muốn bị cưỡng đoạt thế này đâu !
Cô chưa sẵn sàng !!!Khi tay anh đang nhẹ nhàng kéo chiếc quần lót mỏng xuống.
Cô chịu không nổi nữa đành dùng tới hạ sách cuối cùng.
Em xin lỗi anh..."
ĐẾN ĐÂY !
PEARLORIA !!!"
- cô hô to.Ngay lập tức Pearloria xuất hiện.
Một cơn gió mạnh cho sự xuất hiện của nó thổi tung mọi thứ trong căn phòng, bật mạnh Taehyung văng ra đầu giường.
Đầu anh bị đập vào tường, anh ngất đi.
Khi Pearloria đã biến thành quyền trượng, cơn gió tan đi, đồ đạc rơi xuống, còn Taehyung ngã gục xuống giường.Areum ôm quyền trượng trong tay, thở phào.
Xuýt chút nữa đời con gái cô đi rồi.
Cách này rất quá đáng, nhưng đành vậy thôi..."
Cảm ơn ngươi, Pearl" - cô nói với quyền trượng.Xong nhiệm vụ, Pearloria quay về thành chiếc chìa khóa bạc đáp xuống tay Areum.
Cô đặt nó lên bàn, quay lại nhìn đống bừa bộn trong phòng thở dài ngán ngẩm.
Ngó mắt xuống nhìn Taehyung đang nằm bất động, cô lắc đầu."
Anh thật là...đợi anh tỉnh dậy rồi em sẽ xử tội anh sau !"
"Ưm..ưm..Areum...em đẹp lắm.."
- anh nói mớ trong mơ."
Biến thái !
Anh còn dám mơ sao ?!"
Chợt cô liếc mắt vào gương nhìn bộ dạng hớ hên của mình chỉ còn mỗi bộ đồ lót.
Cô vội lấy chiếc áo choàng tắm che thân mình lại.
"Đi tong bộ đồ của mình rồi..."
- cô tiếc nuối bộ đồ đã bị Taehyung xé nát trên giường.Không ngờ Taehyung uống rượu vào lại ngông cuồng tới vậy.
Nhưng...lại rất...cuốn hút..hấp dẫn...nồng nhiệt..Nghĩ đến mặt cô lại đỏ au lên, đó thật sự là những cảm xúc không thể chối bỏ."
Areum, con làm gì ầm ầm trên đó vậy ?"
- tiếng dì Hana dưới nhà vọng lên."
Dạ...dạ..con làm rớt đồ thôi, không có gì đâu dì !!"
"Dọn dẹp đi nhá !"
"Dạ.."
Cô nhìn đống bừa bộn trong phòng mình, như vừa có bão đi qua vậy.
Phải dọn dẹp ngay thôi, không dì phát hiện lại bị mắng.
Thế là hơn một tiếng đồng hồ cô xắn tay lên dọn lại phòng mình.
Dọn xong thì cô cũng mệt lả người.
Cô ngồi bệt xuống sàn, ngả đầu lên giường."
Trời ơi mệt quá đi !!
Lẽ ra hôm nay mình phải được nghỉ ngơi chứ..."
"Hưmm~~ Areum em đâu rồi ?"
- Taehyung quơ quơ tay qua bên cạnh thấy trống trơn, anh lại mớ."
Haizzz thiệt tình !
Em thua anh luôn"Cô ngồi ngắm anh ngủ say trong chăn bông ấm áp.
Lúc anh ngủ nhìn dễ thương thật, như một đứa trẻ lên 3 vậy.
Mệt quá !
Mí mắt cô dần dần khép lại rồi thiếp đi lúc nào không hay.
-------------------------------
Tui mới viết H lần đầu đó mn, kinh nghiệm còn non nớt lắm😅