Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi

Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi
Chương 40



Ngụy Dư chỉ ở lại thành phố Hoài trong một ngày. Lần này trở về, Ngụy Đào và Tôn Dung không ở nhà, họ đã mua một căn nhà bên ngoài để ở riêng. Khi Lâm Giang Uyển biết rằng cô đã về, cô ấy đã gửi cho Ngụy Dư một tin nhắn hẹn cô gặp mặt.

Sau khi Lâm Giang Uyển tốt nghiệp, cô ấy trở về Hoài Thành để phát triển, hiện đang làm giáo viên dạy ngữ văn tại một trường tiểu học. Hai người gặp nhau tại một quán cà phê mới mở. Lâm Giang Uyển hỏi cô, "Cậu về mấy ngày?"

Ngụy Dư suy nghĩ một chút, "Ngày mai mình đi rồi."

"Đi Gia Thành?"

Ngụy Dư vắt ống hút: "Không, mình sẽ quay lại thành phố Y trước, việc hủy thuê phòng vẫn chưa giải quyết xong."

Lâm Giang Uyển chống cằm: "Chạy tới chạy lui như vậy không phải phiền phức hơn sao? Sao cậu không giải quyết xong việc hủy thuê phòng rồi về đây."

Ngụy Dư cười nhạt: "Không sao, cũng không phiền phức lắm, còn có một số đồ chưa thu dọn xong."

Bỗng Lâm Giang Uyển nhớ ra một việc: "Nếu cậu đến Thanh Đại, bạn trai của cậu thì sao, cậu ấy vẫn ở lại thành phố Y à?"

Ngụy Dư khẽ ừ.

Lâm Giang Uyển cầm cốc lên và nhấp một ngụm cà phê: "Thật ra, tuy bề ngoài cậu ấy rất đẹp trai, đối xử với cậu cũng khá tốt. Nhưng cậu ấy không có công việc đàng hoàng, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì các cậu cũng gặp vấn đề... Aa, mình không phải nói xấu các cậu đâu nhé."

Ngụy Dư cụp mắt, nhìn chằm chằm mép cốc, nhẹ nhàng đáp lại.

Lâm Giang Uyển không nói thêm gì nữa. Cô ấy chuyển chủ đề, nói làm giáo viên tiểu học cũng không dễ dàng gì, nhất là giáo viên dạy ngữ văn kiêm chủ nhiệm lớp, có rất nhiều chuyện linh tinh phải giải quyết, đôi khi gặp phải phụ huynh không nói lý nhất định sẽ rất đau đầu.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Giang Uyển nói: "Bây giờ nghĩ lại, mình cảm thấy hồi đi học vẫn là thời gian hạnh phúc nhất."

Lâm Giang Uyển phải đến trường để chuẩn bị cho ngày khai giảng vào sáng mai nên hai người không trò chuyện quá lâu, khi họ tạm biệt nhau cũng đã gần tám giờ.

Ngụy Dư chậm rãi đi về nhà, Chu Ngọc Như còn chưa có về, trong nhà tối om. Thay dép xong, cô bước vào phòng, lấy chiếc vali trong góc mở ra rồi đến tủ lấy mấy bộ quần áo mùa đông.

Đến hơn chín giờ Chu Ngọc Như mới về, hai ngày nay Ngụy Chí Thành ra ngoài vận chuyện, chỉ còn lại một mình bà ở trong nhà này, khó tránh khỏi có chút cô đơn. Chu Ngọc Như đi vào phòng ngủ, ngồi bên giường nhìn Ngụy Dư gói ghém mấy bộ quần áo mùa đông, tán gẫu với cô: “Mang ít thôi, xách nặng lắm, khi nào cần thì gửi qua là được.”

Ngụy Dư gật đầu: "Con mang một ít về trước."

"Căn phòng thuê ở thành phố Y đã thu dọn xong chưa?"

"Sắp xong rồi."

Chu Ngọc Như dừng một chút, nói: "Vậy con với thằng bé kia bây giờ như thế nào?"

Ngụy Dư im lặng không nói, Chu Ngọc Như tiếp tục nói: “Chàng trai mà dì hai giới thiệu cho con đấy, nghe dì hai con nói người ta không tồi, điều kiện gia đình cũng tốt, cho nên mẹ nghĩ giới thiệu cho con, hợp thì tiếp xúc, không hợp thì thôi. Ba mẹ cho con đi học cũng chỉ là để con có một cuộc sống tốt hơn trong tương lai, chứ không phải để con tìm một người như vậy Bây giờ con còn trẻ, con nghĩ rằng yêu đương không sao, nhưng khi kết hôn và sinh con, vấn đề phát sinh còn nhiều hơn nữa, con suy nghĩ lại đi."

Chu Ngọc Như nói rất ôn hòa, Ngụy Dư biết gần đây bà và Tôn Dung quan hệ không tốt, có vẻ như hơi thất vọng về Ngụy Đào.

Ngụy Dư nhẹ giọng nói: "Ừm, con biết rồi."

Buổi tối, Lý Hà Nghiên gửi tin nhắn hỏi cô ngày mai khi nào cô quay lại và nói rằng anh sẽ đón cô. Ngụy Dư nói không cần, Tống Lộ sẽ đến đón cô.

Khi Lý Hà Nghiên nhìn thấy tin nhắn của cô, anh đang ở trong quán bi-a, một tay đặt trên cây cơ, bên cạnh có tiếng va chạm của những quả bóng. Có người vỗ vỗ bả vai Lý Hà Nghiên: "Lý Hà Nghiên, nhìn gì vậy, đến lượt cậu đấy."

Lý Hà Nghiên cất điện thoại di động vào túi quần, cúi người, đánh thật mạnh, quả bóng bi-a lăn một vòng, nhưng không lăn vào lỗ.

Có người huýt sáo: "Anh Nghiên, hôm nay trạng thái không tốt nha."

Lý Hà Nghiên ném cơ cho Hoàng Tử và bảo Hoàng Tử đánh hộ cho anh.

Ngày hôm sau, Ngụy Dư trở lại thành phố Y để làm thủ tục hủy thuê phòng và giao chìa khóa cho dì chủ nhà.

Dì chủ nhà đứng ở cửa, mỉm cười: "Dì đã nói những người sống trong nhà này chắc chắn sẽ thi đỗ cao học, cô gái, dì có lừa cháu không?"

Ngụy Dư cười: "Dì không lừa ạ."

Dì chủ nhà nói: "Cháu học trường đại học nào?"

"Đại học Thanh Hoa ạ."

Dì của chủ nhà vỗ tay: "Ồ, thật tuyệt vời. Xem ra phong thủy nhà dì thật tốt, cô bé nhà bên cạnh cũng thi đậu cao học."

Ngụy Dư đã không gặp Trình Hâm trong một thời gian dài, kể từ khi cô quay lại đây sau vòng thi thứ hai, cô đã không gặp lại Trình Hâm nữa.

Ngụy Dư: "Vây phòng này có cần khóa không ạ?"

Dì chủ nhà nói: "Không cần khóa, hai ngày nữa sẽ có người tới xem nhà, lát nữa cháu dọn dẹp xong, chỉ cần đóng cửa là được, dù sao cũng không có gì để trộm."

Dì chủ nhà nói xong liền rời đi, Ngụy Dư quay đầu nhìn thoáng qua trong phòng, thật ra cũng không có nhiều đồ đạc cần thu dọn, những thứ khác nên gửi đi đều đã gửi đi, chỉ còn lại mấy cuốn sách chưa đọc xong, cô định gửi chúng đến Đại học Thanh Hoa.

Ngụy Dư đặt cuốn sách cuối cùng vào hộp các tông, ngồi một lúc, sau đó đột nhiên đứng dậy và gõ cửa phòng Lý Hà Nghiên. Cô không biết anh có ở trong nhà hay không, nhưng Ngụy Dư vẫn đánh cược, và cô đã đúng.

Lý Hà Nghiên đi ra mở cửa, cụp mắt nhìn cô.

Ngụy Dư trừng mắt nhìn hắn: "Lát nữa em đi."

Lý Hà Nghiên cau mày.

Ngụy Dư nói: "Anh không nói gì à?"

Ánh mắt Lý Hà Nghiên âm trầm, anh mím chặt môi, giống như đang kìm nén điều gì, một lúc sau mới hít sâu một hơi, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào phòng, đẩy cô vào tường, cúi đầu hôn lên môi cô.

Như kiểu chạm vào là nổ ngay.

Ngụy Dư giơ hai tay ôm mặt anh, hôn đáp lại. Đầu lưỡi nếm được vị thuốc lá đắng chát, còn có mùi thuốc lá nồng nặc, không biết vừa rồi anh hút bao nhiêu điếu. Môi bị anh m*t đến đau, Ngụy Dư không phát ra tiếng. Thân thể hai người dán chặt vào nhau, Ngụy Dư rõ ràng cảm nhận được anh có phản ứng.

Ngón tay chạm vào mép quần, vừa muốn cởi, Lý Hà Nghiên đã nắm lấy tay cô, hai mắt đỏ hồng, trầm giọng nói: "Đừng lộn xộn."

Ngụy Dư chậm rãi ngẩng đầu: "Anh không muốn sao?"

Lý Hà Nghiên cúi đầu nhìn cô, híp mắt, trên cổ nổi lên gân xanh, nghe cô nói: " Lý Hà Nghiên, em muốn."

Sau một hồi quay cuồng, Ngụy Dư nằm xuống giường, ngón tay luồn vào tóc anh, ánh mắt dán chặt vào bóng đèn màu trắng trên trần nhà, viền bóng đèn có mấy đốm đen.

Cô giống như một sợi dây đàn không ngừng căng lên, bị kéo căng đến cực điểm, vào một khoảnh khắc nào đó, Ngụy Dư đột nhiên nắm chặt chăn dưới người, sau đó là tiếng thở d.ốc nặng nề vang lên trong phòng.

Ngụy Dư không biết hai người lăn lộn bao lâu, cho đến khi sắc trời dần dần tối lại, sau đó lại dần dần trở nên trắng xóa. Khi cô tỉnh dậy, đầu cô đang gối trên cánh tay của Lý Hà Nghiên, anh để trần, vẫn đang ngủ say. Khi ngủ, vẻ mặt của anh không hề thoải mái, đôi lông mày đang cau chặt lại.

Ngụy Dư vén chăn, đứng dậy xuống giường, vào phòng tắm thay quần áo rồi mở cửa đi ra ngoài.

Khoảnh khắc cửa bị đóng lại, Lý Hà Nghiên mở mắt ra, dựa vào đầu giường, lấy hộp thuốc lá trên giường, hút một điếu rồi lại một điếu.

Ngoài cửa vang lên tiếng bánh xe vali lăn, một lúc sau, tiếng động nhỏ dần.

Lý Hà Nghiên rít một hơi thật sâu, lửa nhanh chóng cháy đến đầu lọc, một tàn thuốc rơi xuống người anh như sắp bị bụi xám chôn vùi. Anh dập tắt điếu thuốc, cầm lấy hộp thuốc, nhưng không mở ra mà vò nó thành một quả bóng, ném mạnh vào tường. “Mẹ kiếp”.

Sau khi trút giận xong, anh lại nằm xuống, như thể kiệt sức, cả người cuộn tròn lại, hai tay chống lên mắt, lồng ngực kịch liệt phập phồng, vẻ mặt u ám.

Ngụy Dư bắt taxi đến sân bay, trên đường trời bắt đầu mưa. Mặc dù cơ thể đã kiệt sức nhưng Ngụy Dư vẫn cố tỉnh táo, mở điện thoại và xóa tất cả thông tin liên lạc của Lý Hà Nghiên.

Khi đến Gia Thành thì trời đã tối.

Ngụy Dư không đến Đại học Thanh Hoa ngay mà tìm một khách sạn để ở. Buổi tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ, điện thoại di động của cô nhận được một tin nhắn, đó là tin nhắn chuyển khoản ngân hàng, không phải của Chu Ngọc Như.

Ngụy Dư ngơ ngác cầm di động một lúc, những giọt nước từ đuôi tóc trượt xuống lưng, ngoài cửa sổ là tiếng xe chạy qua bấm còi inh ỏi. Ngụy Dư gửi tin nhắn cho Uông Dương, bảo Uông Dương cho cô số thẻ.

Uông Dương gọi điện hỏi nguyên nhân, Ngụy Dư nói ngắn gọn. Uông Dương im lặng trong điện thoại một lúc rồi nói: "Cô thực sự chia tay với anh Nghiên rồi à?"

“Ừm.” Cô nhẹ giọng nói.

Uông Dương nhất thời không biết nên nói cái gì: "Được, tôi gửi số thẻ cho cô."

Ngụy Dư: "Cám ơn."

Sau khi cúp điện thoại, Ngụy Dư còn chưa sấy tóc đã vén chăn nằm lên giường nhắm mắt lại, cô cần ngủ, ngủ một giấc thật ngon.

Ngày hôm sau, Uông Dương đến tìm Lý Hà Nghiên, nhưng anh không ở phòng mình mà ở phòng Ngụy Dư thuê.

Uông Dương: "Anh Nghiên, hôm qua Ngụy Dư liên lạc với tôi."

Lý Hà Nghiên nghiêng đầu nhìn: "Cô ấy nói gì?"

"Cũng không nói gì nhiều. Cô ấy đã chuyển hết số tiền cậu gửi cô ấy cho tôi và nhờ tôi chuyển cho cậu."

Lý Hà Nghiên chửi thầm một tiếng, lấy điện thoại ra muốn gọi cho cô, nhưng điện thoại không kết nối, chứng tỏ anh đã bị chặn, anh lại mở WeChat, vẫn như vậy.

Tay cầm điện thoại di động của Lý Hà Nghiên buông thõng xuống, đầu anh áp vào tường.

Uông Dương nói: "Làm sao vậy?"

Lý Hà Nghiên: "Cô ấy chặn tôi."

Uông Dương nói: "Còn tiền thì sao?"

"Chuyển lại cho tôi."
 
Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi
Chương 41



Ngoài cửa có tiếng nói chuyện, là dì chủ nhà dẫn một cô gái đến xem nhà, thấy Lý Hà Nghiên và Uông Dương từ trong phòng Ngụy Dư thuê đi ra, dì chủ nhà liền hỏi: “Lý Hà Nghiên, cháu làm gì vậy? Sao lại vào phòng này?"

Lý Hà Nghiên cắn điếu thuốc, tùy tiện nói: "Cháu xem một chút, căn phòng này đã cho thuê chưa ạ?"

"Hôm nay dì đưa người đi xem phòng đây."

Lý Hà Nghiên nhìn qua khuôn mặt cô gái bên cạnh chủ nhà, liếc nhẹ một cái rồi quay người, trở về phòng mình.

Ánh mắt cô gái vẫn dán chặt vào người Lý Hà Nghiên, cô ấy khẽ hỏi chủ nhà: “Đây là ai vậy dì?”

“Một người thuê, sống đối diện căn phòng mà cháu muốn thuê.”

Dì chủ mở cửa, “Người thuê phòng này lúc trước cũng là một cô gái trẻ thi cao học.”

Cô gái hỏi, "Cô ấy đã thi đỗ chưa ạ?"

"Thi đỗ rồi, còn đỗ Đại học Thanh Hoa nha. Ngày kia vừa đi Gia Thành để báo danh." Dì chủ nhà nói: "Dì không khoe khoang với cháu đâu, không có sinh viên nào thuê phòng này để ôn thi mà không đỗ cao học cả, lần trước cô bé kia cũng không tin, sau đó nó đã được nhận vào Đại học Thanh Hoa đấy. Chuyện thuê nhà vẫn là nên chú ý đến phong thủy, cô bé, có muốn thuê hay không?

Cô gái trợn tròn mắt: "Thuê ạ, ngày mai cháu chuyển đến đây, dì thấy ổn không?"

“Được, sao không được, nhưng phải chuyển hai trăm tiền đặt cọc trước đã.” Dì chủ nhà nói.

Cô gái sảng khoái lấy điện thoại di động ra, quét mã QR của chủ nhà rồi chuyển thẳng một tháng tiền thuê nhà, dì chủ nhà gặp được người sảng khoái, vui vẻ đến mức không khép được miệng.

Uông Dương đi ra, đóng cửa lại, nói với Lý Hà Nghiên: "Chuyện quái gì vậy, tại sao mấy người ở phòng đối diện cậu đều muốn thi lên thạc sĩ thế."

Lý Hà Nghiên không phản ứng gì.

"Anh Nghiên, cậu tính toán như thế nào? Thật sự để như vậy sao?" Uông Dương bĩu môi, "Thật ra, Ngụy Dư cũng khá tốt."

Lý Hà Nghiên im lặng, lại đi lấy hộp thuốc lá, rút ra một điếu, cho vào miệng cắn, tìm bật lửa cũng không tìm được, anh cau mày nói với Uông Dương: “Cho tôi mượn bật lửa của cậu."

Uông Dương từ trong túi lấy ra một cái bật lửa: "Tối nay tới nhà tôi ăn cơm đi."

Lý Hà Nghiên châm thuốc, ném bật lửa về: "Không đi."

Bạn cùng phòng của Ngụy Dư là một chị gái lớn hơn cô một tuổi, tên là Vương Tuyết, với mái tóc cắt ngắn mang tai, khuôn mặt nhỏ, trông hơi hướng nội. Ngụy Dư và cô ấy chưa nói được mấy câu thì đã nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn, cô lễ phép nói: "Em ở ký túc xá, vâng, thưa thầy, em qua ngay bây giờ ạ."

Sau khi cúp điện thoại, Vương Tuyết vội vàng đưa chìa khóa ký túc xá cho Ngụy Dư: “Hôm qua chị đã lau bàn và giường cho em rồi, em có thể vào ở luôn, chị có việc phải đi trước đây.”

Lời vừa dứt, Ngụy Dư còn chưa kịp phản ứng, Vương Tuyết đã cầm túi vội vàng rời đi.

Môi trường ký túc xá của nghiên cứu sinh tốt hơn nhiều so với sinh viên đại học, có hai phòng ngủ riêng cho mỗi người, một phòng khách và một phòng vệ sinh, Vương Tuyết chiếm một trong hai phòng. Ngụy Dư lấy chìa khóa mở cửa một căn phòng khác.

Gian phòng không quá lớn, kê một cái giường sát vách, bên cạnh giường có một cái bàn học cùng một tủ quần áo, sau bàn làm việc có một cái cửa sổ. Bàn học bị Vương Tuyết lau sạch sẽ, không có một hạt bụi. Ngụy Dư mở vali, lần lượt treo quần áo vào tủ.

Dọn dẹp xong, Ngụy Dư đến siêu thị mua một số đồ vệ sinh cá nhân và móc treo đồ. Sau khi cô trở lại ký túc xá, Vương Tuyết đã về rồi, Ngụy Dư ngồi trong phòng khách nhìn di động, gọi một tiếng đàn chị.

Vương Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy đồ vật trong tay cô: "Những thứ này em mua ở siêu thị sao?"

Ngụy Dư gật đầu.

"Siêu thị ở trường học khá đắt, siêu thị trên phố sinh viên sẽ rẻ hơn, vốn định dẫn em đến đó, không ngờ giáo sư lại gọi điện thoại cho em." Vương Tuyết nói.

"Không có việc gì, đàn chị, chị ăn cơm chưa?" Ngụy Dư nói: "Em mời chị ăn cơm, cùng nhau đi ăn chút gì đi."

Vương Tuyết xoa xoa bụng: "Suýt chút nữa quên mất mình còn chưa ăn."

Ngụy Dư: "Đàn chị chờ em một chút, em đem đồ cất vào phòng trước."

Ngụy Dư và Vương Tuyết không đi ra ngoài trường ăn mà trực tiếp đến căng tin gần đó để ăn gì đó. Ngụy Dư gọi mì xào, vừa ăn vừa trò chuyện với Vương Tuyết.

Hai người nói về hoàn cảnh của bản thân, Vương Tuyết nói cô ấy đến từ một huyện nhỏ ở phía Nam, là người duy nhất trong họ được vào đại học.

Ngụy Dư: "Vậy chị thật lợi hại."

Vương Tuyết hơi đỏ mặt: "Thật ra cũng bình thường. Sau khi được nhận vào Đại học Thanh Hoa, chị phát hiện ra rằng mình kém xa những người khác, không chỉ về mặt học vấn mà còn ở nhiều phương diện khác."

Ngụy Dư nói: "Như vậy cũng rất giỏi rồi."

Vương Tuyết ngượng ngùng cười cười.

Ngụy Dư đã ở Gia Thành gần một tuần, có rất nhiều khóa học cho năm đầu tiên của nghiên cứu sinh. Ngụy Dư chỉ có hai điểm một đường. Đến thứ bảy, Ngụy Dư và Vương Tuyết hẹn nhau ra ngoài dạo phố. Sau khi lên xe buýt, xe còn chưa đi qua hai trạm, Vương Tuyết đã bị giáo sư kêu trở về.

Vương Tuyết rất áy náy, Ngụy Dư nói: "Không sao, chị về trước đi, có muốn em mua hộ gì không?"

Vương Tuyết: "Chị không có gì muốn mua, vậy chị xuống xe trước đây, hẹn em đi dạo phố vào ngày khác nhé."

Ngụy Dư gật đầu và nhìn Vương Tuyết xuống xe.

Khi đến phố sinh viên, Ngụy Dư không ngờ rằng sẽ gặp người quen.

Trình Hâm là người nhìn thấy cô đầu tiên, Ngụy Dư theo tiếng gọi quay đầu lại, Trình Hâm cười rạng rỡ: "Thật sự là cô, tôi còn tưởng rằng gọi nhầm người."

Ngụy Dư cũng hơi kinh ngạc: "Cô cũng ở Gia Thành à?"

"Ừ." Trình Hâm nói, "Tôi ở Gia Đại, còn cô thì sao?"

"Thanh Đại."

Trình Hâm có vẻ rất vui khi nhìn thấy cô, nói: "Vậy thêm thông tin liên lạc nhé, sau này cùng nhau đi dạo phố."

“Được.” Ngụy Dư lấy điện thoại ra.

Ngụy Dư đã không đi dạo phố quá lâu, mua một chút trái cây rồi trở về ký túc xá. Vương Tuyết còn chưa về, Ngụy Dư tắm xong đi ra thì nhận được cuộc gọi từ Tống Lộ: "Ở Thanh Hoa cảm giác thế nào?"

Ngụy Dư lau tóc ngồi xuống bên giường: "Cũng tốt."

Tống Lộ nói: "Hai ngày trước mình đến cổng Tây, nhìn thấy Lý Hà Nghiên ở quán bi-a."

Lông mi Ngụy Dư run lên rồi như không có việc gì nói: "Ừm, anh ấy làm sao vậy?"

"Có vẻ như có một cô gái đang theo đuổi cậu ấy." Tống Lộ nói, "Mình đã nói chuyện với Uông Dương một lúc. Thật thú vị, cô gái đó đang thuê phòng của cậu, mình phát hiện ra rằng Lý Hà Nghiên thực sự rất thu hút các cô gái ."

Ngụy Dư nói: "Vậy à, điều đó cũng tốt."

Tống Lộ thở dài: "Quên đi, không nói chuyện này nữa."

Ngụy Dư: "Hiện tại cậu thế nào?"

“Vẫn như vậy, ăn no chờ chết.” Tống Lộ thản nhiên nói.

Trong phòng khách có động tĩnh, có lẽ Vương Tuyết đã trở về, Ngụy Dư đẩy cửa đi ra: "Đàn chị, em mua thêm mấy quả nho, để trên bàn phòng khách, lát nữa chị rửa mà ăn."

Vương Tuyết cười với cô: “Cám ơn.” Nói xong, cô ấy cầm trái cây đi về phòng.

Tống Lộ bên kia hỏi: "Là ai vậy?"

"Bạn cùng phòng."

Tống Lộ: "Sao cậu gọi cô ấy là đàn chị? Không phải cùng lớp với cậu sao?"

“Không phải, chị ấy học chuyên ngành hóa học.” Ngụy Dư nhẹ nhàng giải thích.

Tống Lộ đang nói nửa chừng, đột nhiên có tiếng đập mạnh, sau đó điện thoại bị cúp. Ngụy Dư đang định gọi lại cho cô ấy thì Tống Lộ đã gửi một tin nhắn ngắn nói rằng màn hình điện thoại của cô ấy đã bị vỡ.

Ngụy Dư nhắn lại cho cô ấy một tin, tắt đèn lên giường nằm nghỉ. Trong phòng khách có tiếng bước chân, có lẽ là Vương Tuyết đi tắm. Ngụy Dư ngủ thiếp đi giữa tiếng ồn nhỏ.

Mấy ngày qua, Lý Hà Nghiên đã dành cả ngày lẫn đêm trong quán bi-a. Sau sự việc lần trước, Trình Tiểu Vũ từ Uông Dương biết rằng Lý Hà Nghiên đã chia tay với Ngụy Dư, cô ta có phần hối hận vì những gì mình đã nói hơi quá.

Trình Tiểu Vũ và Uông Dương tiến gần đến bàn bida, Lý Hà Nghiên đối với cô ta thái độ vẫn như cũ, Trình Tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm, hướng Uông Dương hỏi: "Thật sự đã chia tay."

Uông Dương ừ một tiếng không nghe rõ: “Ngụy Dư cũng chặn hết liên lạc của anh Nghiên.”

Trình Tiểu Vũ bĩu môi, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt của cô gái đứng cạnh Lý Hà Nghiên, và nói: "Cô gái đó là như thế nào?"

"Như những gì cậu thấy, đang theo đuổi anh Nghiên."

Cô gái thuê phòng đối diện Lý Hà Nghiên tên là Kiều Huệ Kỳ, sinh viên Đại học Nông nghiệp gần đó. Kể từ khi chuyển đến đây, đều vô tình mà cố ý tiếp xúc với Lý Hà Nghiên.

Lý Hà Nghiên căn bản không để ý tới cô ta, nhưng cô gái này tương đối cứng đầu. Lúc Lý Hà Nghiên chơi bi a, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tạo cảm giác tồn tại.

Uông Dương đã cố gắng hết sức để thuyết phục cô gái, nói rằng Lý Hà Nghiên vừa chia tay với bạn gái cũ, hiện tại không có hứng thú, Kiều Huệ Kỳ mỉm cười và nói: "Vậy thì tôi đến đúng lúc rồi."

Uông Dương: "..."

Lý Hà Nghiên chơi vài ván thấy nhàm chán nên rời khỏi quán bi-a, khi anh đi vào con ngõ, Kiều Huệ Kỳ cũng đi theo. Hai người lần lượt đi lên cầu thang, Lý Hà Nghiên nói: "Đủ rồi, đừng tiếp tục nữa, tôi thực sự không có hứng thú với cô."

Anh nói chuyện thẳng thắn, biểu cảm của Kiều Huệ Kỳ vẫn không thay đổi, cô ấy cười hỏi: "Tôi nghe nói rằng anh và bạn gái cũ ở bên nhau là vì cô ấy sống trong căn phòng đó."

Lý Hà Nghiên dừng lại, cúi đầu nhìn cô ta hai lần: "Cô ấy là cô ấy, cô là cô."

Kiều Huệ Kỳ nói: "Có vẻ như anh thích cô ấy rất nhiều, vậy tại sao lại chia tay với cô ấy?"

Lý Hà Nghiên dựa vào tường, châm một điếu thuốc, quay đầu nhìn cô ta, cười lạnh: "Liên quan gì đến cô?"

Tác giả có chuyện muốn nói:

Ngụy Dư: Cảm ơn phòng trọ của dì chủ nhà, không chỉ giúp cháu thi đỗ cao học, mà còn giúp cháu tìm được một người chồng.
 
Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi
Chương 42



Khuôn mặt của Kiều Huệ Kỳ trở nên tái nhợt.

Lý Hà Nghiên quay người, đi cầu thang lên tầng bốn. Lý Hà Nghiên theo bản năng liếc nhìn căn phòng đối diện, sau đó thu hồi tầm mắt, đẩy cửa ra.

Ra ngoài tắt điều hòa, khi trở về, một cảm giác ngột ngạt xộc tới. Lý Hà Nghiên cầm lấy điều khiển trên bàn, bật điều hòa lên, rồi đi đóng cửa sổ.

Một lúc sau, Uông Dương, Trình Tiểu Vũ và Hoàng Tử cũng lên đây.

Uông Dương nói: "Vừa rồi cô gái kia nói gì với cậu?"

Lý Hà Nghiên thản nhiên nói: "Nếu tò mò thì đi hỏi cô ta."

Uông Dương nói: "Mấy ngày nữa, đúng lúc Tiểu Vũ được nghỉ, chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi hai ngày đi."

Lý Hà Nghiên không có hứng thú: "Không đi."

Trình Tiểu Vũ nói: "Nếu cậu không quên được người thì đi tìm cô ấy đi."

Lý Hà Nghiên cau mày.

Hoàng Tử từ bên cạnh nói: "Tìm gì mà tìm, người đã bỏ đi rồi, nếu đi tìm, không sợ mất mặt à?"

Trình Tiểu Vũ nhìn Hoàng Tử chế nhạo: "Vậy cậu đã chia tay với Kinh Kinh bao nhiêu lần rồi, mỗi lần đều không phải cậu đi tìm cô ấy à?"

Hoàng Tử: "Tôi và Kinh Kinh có giống hoàn cảnh với anh Nghiên không? Bọn tôi là có lý do. Còn người phụ nữ kia chia tay với anh Nghiên chỉ vì cô ta được nhận vào Đại học Thanh Hoa. Bây giờ mắt cô ta cao hơn rồi, coi thường anh Nghiên."

Lý Hà Nghiên cầm bài poker trong tay, lạnh lùng nói: "Được rồi, đừng nói nữa."

Hoàng Tử xấu hổ ngậm miệng lại, châm một điếu thuốc hút.

Mọi người gọi đồ ăn về và chơi bài poker trong phòng của Lý Hà Nghiên. Lý Hà Nghiên không tham gia, bật máy tính, gõ code giải đề. Bọn Hoàng Tử chơi đến tận nửa đêm mới ngừng.

Uông Dương không về nhà mà ngủ lại phòng Lý Hà Nghiên.

Hai giờ sáng, Lý Hà Nghiên gập máy tính lại, dựa vào bàn cắn một điếu thuốc, anh đi đến bên giường, cầm lấy điện thoại di động của Uông Dương, bấm một dãy số.

Điện thoại được kết nối, bên kia có tiếng động nhẹ, một tiếng alo nhẹ nhàng vang lên.

Lý Hà Nghiên hơi ngửa đầu, nhìn chằm chằm trần nhà, không nói tiếng nào.

Ngụy Dư hết kiên nhẫn: "Lý Hà Nghiên, anh mà không nói gì thì em cúp đây.”

Lý Hà Nghiên: "Biết là anh sao?"

"Có việc gì không?"

Lý Hà Nghiên thổi một vòng khói: "Chỉ là chia tay thôi mà, có đến nỗi phải kéo số điện thoại vào danh sách đen không? Em và Thẩm Thanh Hoài chia tay rồi còn có thể làm bạn, còn anh thì không được?"

Bên kia dừng một lúc lâu mới nói, "Ừm, anh không được."

Lý Hà Nghiên kiên trì hỏi, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm không biết tiến lùi: "Tại sao anh không được?"

"Đã khuya rồi, em muốn đi ngủ."

Lý Hà Nghiên nhỏ giọng nói: "Có một cô gái đang theo đuổi anh, cô gái đó thuê phòng của em."

Ngụy Dư: "Nghe kể rồi, giá thị trường của anh không tệ."

Lý Hà Nghiên cười một chút, thấp giọng mắng một câu.

Ngụy Dư suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: "Lý Hà Nghiên, sau này đừng gọi điện thoại cho em."

Như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, Lý Hà Nghiên cười giễu cợt nói: "Được, đêm nay em cứ coi như không nghe điện thoại đi."

Chớp mắt đã là tháng 10, thời tiết trở nên mát mẻ hơn, ngoại trừ cuộc điện thoại đầu tháng đó, Lý Hà Nghiên chưa từng gọi điện cho Ngụy Dư nữa.

Trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Ngụy Dư trở lại thành phố Hoài. Tôn Dung và Ngụy Đào đang nháo nhào muốn ly hôn, Chu Ngọc Như bị hai người chọc tức đến mức vào bệnh viện, phát hiện ra bà có một khối u xơ ở ngực, khối u đã lớn, bác sĩ đề nghị phẫu thuật, nếu không phẫu thuật khó tránh khỏi chuyển biến xấu

Chu Ngọc Như bị dọa trước những gì bác sĩ nói, ngay lập tức quyết định phẫu thuật. Ngụy Chí Thành đang vận chuyển hàng hóa bên ngoài, không về ngay được. Sau khi Tôn Dung và Ngụy Đào cãi nhau, cô ta thu dọn hành lý rồi về nhà mẹ đẻ.

Chu Ngọc Như cần gây mê toàn thân cho cuộc phẫu thuật. Ngụy Đào là đàn ông, ít nhiều cũng có phần bất tiện, vì vậy Ngụy Dư đã vội vã trở về vào đêm trước khi phẫu thuật.

Giường bên cạnh Chu Ngọc Như là một cặp vợ chồng trung niên vừa mới phẫu thuật tuyến giáp, họ đến trước vài ngày. Đêm đó khi đi ngủ, người chồng ngáy đến rung trời.

Chu Ngọc Như và Ngụy Dư đều không được ngủ ngon, nửa ngủ nửa tỉnh cho đến rạng sáng. Vào buổi sáng, Chu Ngọc Như thay đồ phẫu thuật, một y tá đến truyền glucose cho Chu Ngọc Như vì sợ rằng cơ thể của Chu Ngọc Như sẽ không thể chịu đựng được thời gian chờ đợi lâu.

Ngụy Dư đã hỏi y tá vài lần về việc khi nào có thể vào phòng phẫu thuật, nhưng y tá luôn giải thích rằng đợi thông báo từ phòng mổ, họ cũng không biết.

Mãi đến ba giờ chiều, y tá mới đến thông báo có thể vào phòng phẫu thuật. Phòng phẫu thuật ở tầng ba, Chu Ngọc Như ngồi trên xe lăn, Ngụy Đào đẩy bà, hai người đưa Chu Ngọc Như đi.

Đến gần phòng phẫu thuật, Chu Ngọc Như được một điều dưỡng chuyên môn đẩy vào. Ngụy Dư và Ngụy Đào đợi trong khu vực chờ của người thân, màn hình trên tường liên tục cập nhật trạng thái ca phẫu thuật.

Ngụy Dư quay đầu nhìn Ngụy Đào: "Sao anh và chị dâu lại cãi nhau?"

Ngụy Thao đang bấm điện thoại, nhíu mày: "Không phải cãi nhau, chỉ là có chút xích mích."

Ngụy Dư không nói chuyện với Ngụy Đào nữa. Đến khoảng hơn năm giờ, Chu Ngọc Như được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Vì bị gây mê toàn thân cho cuộc phẫu thuật nên Chu Ngọc Như vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, thậm chí không thể nói chuyện.

Điều dưỡng đưa bà trở lại phòng bệnh, y tá bước vào đặt ống thở oxy và máy đo điện tâm đồ cho Chu Ngọc Như, rồi nói với Ngụy Dư: “Vừa mới phẫu thuật gây mê xong nên thuốc mê còn tác dụng. Đừng để bà ấy ngủ, cách vài phút thì đánh thức một lần. Sáu tiếng sau mới được uống nước. Trong thời gian này, bệnh nhân sẽ cảm thấy chóng mặt và nôn mửa, đó là điều bình thường. Cô có thể xoa bóp chân cho bà ấy để ngăn chặn tắc động mạch.”

Sau khi y tá rời đi, Ngụy Đào hỏi cô: "Anh ra ngoài mua cơm, em muốn ăn gì?"

“Anh mua gì cũng được.” Ngụy Dư nói, “Nhân tiện, mua một ít ống hút và cốc dùng một lần.”

Ngụy Đào gật đầu đi ra ngoài.

Đứng bên giường, Ngụy Dư mát xa chân Chu Ngọc Như và cứ sau hai phút thì cô đánh thức Chu Ngọc Như. Chu Ngọc Như không nói gì, chỉ ư ư hai tiếng, coi như là trả lời cô.

Ngụy Dư không để Ngụy Đào ở lại phòng bệnh, chỉ có một giường phụ, Ngụy Đào ở lại cũng không có chỗ ngủ. Huống hồ, nếu Chu Ngọc Như cần đi vệ sinh hay gì đó, Ngụy Đào là đàn ông to lớn không thể chăm sóc bà.

Ngụy Đào: "Được, vậy sáng mai anh đến đón em."

Sau mười một giờ tối, Chu Ngọc Như lấy lại chút sức lực. Ngụy Dư rót một ít nước ấm rồi cắm ống hút, cho Chu Ngọc Như uống mấy ngụm. Đảm bảo bà không bị nôn, Ngụy Dư mới đổ một ít cháo và đút cho Chu Ngọc Như. Chu Ngọc Như không có cảm giác thèm ăn nên miễn cưỡng ăn được nửa bát.

Ngụy Dư thu dọn rồi đắp chăn cho Chu Ngọc Như, cô tắt đèn nằm trên giường phụ nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Dư dậy sớm, xuống nhà ăn dưới tầng lấy một bát cháo và đồ ăn nhẹ. So với tối hôm qua, hôm nay Chu Ngọc Như khôi phục tinh thần tốt hơn một chút.

Lúc chín giờ, bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh, xác định không có vấn đề gì, liền nói với Ngụy Dư và Ngụy Đào: “Buổi trưa hai người có thể làm thủ tục xuất viện, nhưng thứ năm tuần sau hãy đến khám lại, để cho tôi xem vết mổ hồi phục như thế nào.”

Ngụy Dư: “Vậy cần buộc dây ngực trong bao nhiêu ngày?”

Bác sĩ suy nghĩ một chút nói: Tốt nhất là buộc lại một tuần, giúp cho vết thương hồi phục. "

Làm xong thủ tục xuất viện, Ngụy Đào lái xe đưa hai người về, Chu Ngọc Như trở về phòng ngủ nghỉ ngơi. Ngụy Dư gọi Ngụy Đào lại và nói: "Mẹ vừa trải qua cuộc giải phẫu và cần nghỉ ngơi. Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, em phải quay lại Gia Thành. Anh ở nhà chăm sóc mẹ đi."

Ngụy Đào bực bội: "Được rồi, anh biết rồi, chuyện này em không cần nói nữa, hai ngày nữa anh gọi chị dâu em về."

Ngụy Dư vào phòng, Chu Ngọc Như hỏi cô: “Đặt vé xe chưa?”

Ngụy Dư: "Đặt rồi ạ, thứ bảy con quay về."

Chu Ngọc Như: "Đến lúc đó để anh trai con đưa đến bến xe."

“Không sao, con đi xe buýt cũng được.” Ngụy Dư nói: “Hai ngày nay mẹ vẫn cần đeo dây ngực, mặc dù không thoải mái lắm nhưng vẫn phải đeo.”

Chu Ngọc Như cười nhạt: "Mẹ biết rồi."

Ngay khi kỳ nghỉ lễ Quốc khánh kết thúc, Ngụy Dư trở về Gia Thành.

Lúc Ngụy Dư trở về ký túc xá, Vương Tuyết cũng ở đó, thấy cô vào thì quan tâm hỏi: "Ngụy Dư, mẹ em không sao chứ?"

“Không có gì, chỉ là tiểu phẫu mà thôi.” Ngụy Dư nói: “Đàn chị, Quốc Khánh chị không trở về sao?”

Vương Tuyết kéo khóe miệng cười: "Trở về phiền phức lắm, chị ở lại ký túc xá đọc sách."

Ngụy Dư ậm ừ: "Đàn chị, em về phòng nghỉ ngơi trước."

Một tuần trở này, cơ bản là cô chăm sóc Chu Ngọc Như, Ngụy Dư hầu như không được nghỉ ngơi tốt. Sáng nay phải thức dậy sớm để đi máy bay về Gia Thành, Ngụy Dư chỉ muốn nằm nghỉ một lát.

Lần này cô chìm vào giấc ngủ lơ mơ, tỉnh lại khi bị một cú điện thoại đánh thức. Ngụy Dư nhìn chằm chằm vào số điện thoại trên màn hình, sửng sốt hai giây, là Trình Tiểu Vũ gọi đến.

Ngụy Dư nhấn nút nghe, Trình Tiểu Vũ ở đầu bên kia nói: "Cô quay về được không? Bà ngoại của Lý Hà Nghiên mất rồi."
 
Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi
Chương 43



Vào ngày bà của Lý Hà Nghiên gặp tai nạn, Lý Hà Nghiên đang ở trong phòng trọ, mở máy tính để giải một số câu hỏi do Trang Chiêu Lâm gửi đến.

Ngoài cửa sổ trời lại bắt đầu mưa, mấy ngày nay trời đều mưa.

Ngay khi Lý Hà Nghiên tải tệp lên thì anh nhận được một cuộc gọi từ chú Uông, nói rằng bà ngoại bị ngã trong khi tắm, xuất huyết não và được đưa đến bệnh viện, tình trạng không được tốt lắm.

Lý Hà Nghiên cúp điện thoại, cầm áo phông mặc vào, sau đó lái xe đến bệnh viện.

Rất nhiều người đã đến trước cửa phòng phẫu thuật, ngoại trừ Uông Dương, Tiểu Vũ, chú Uông và dì Lan cũng đến, ông ngoại quỳ gối ngồi dưới đất, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Lý Hà Nghiên lau đi nước mưa trên lông mày, yết hầu lăn xuống, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Chú Uông, tình hình thế nào rồi ạ?

Chú Uông thở dài: "Vừa rồi bác sĩ thông báo tình hình nguy kịch."

Con ngươi của Lý Hà Nghiên hơi co lại, chú Uông lại an ủi: "Bà còn chưa ra, có lẽ lát nữa tình hình sẽ chuyển biến khá hơn."

Bà cụ nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt trong hai ngày, tình trạng vẫn không có dấu hiệu cải thiện. Mỗi ngày có thời gian thăm hỏi nhất định. Vào cái đêm khi bà chuẩn bị ra đi, bà ngoại dường như hồi quang phản chiếu, tinh thần bà tốt lên rất nhiều.

(*) Hồi quang phản chiếu là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống. Sau đó vài tiếng họ sẽ tử vong.

Khi Lý Hà Nghiên bước vào, bà ngoại nhìn anh, đôi mắt bà cụ mờ đục, thân thể không được khỏe nhưng vẫn an ủi anh: "Nghiên Tử, đừng lo lắng, bà sẽ không sao."

Lý Hà Nghiên nắm tay bà, cố gắng kiềm chế gật đầu.

Bà ngoại nói: "Gần đây sao không đưa Tiểu Dư về, bà ngoại rất thích cô bé này, tính tình thận trọng, người như vậy mới quản được cháu. Một thời gian nữa bà ngoại xuất viện, cháu đưa nó về ăn cơm, bảo ông ngoại hầm canh cá cho cô bé uống."

"Hai ngày nữa cháu đưa cô ấy về," anh nói.

Bà ngoại thở dài một tiếng, dường như rất mệt mỏi: "Nghiên Tử, cháu đi học lại đi. Chuyện của mẹ cháu thật sự không trách cháu, muốn trách cũng là trách bà già này, lúc trước nhất quyết ép nó lấy chồng. Mẹ cháu ở trên kia cũng không muốn nhìn thấy cháu sống như này đâu, người còn sống phải sống thật tốt. Ngày giỗ của mẹ cháu năm nay, cháu đến thăm nó đi. Đứa nhỏ này, mẹ cháu thích hoa loa kèn, nhớ mua một bó mang đến."

Thời gian thăm bệnh có quy định, một lúc sau, y tá đến nhắc nhở Lý Hà Nghiên không được ở lại quá lâu.

Lý Hà Nghiên từ phòng chăm sóc đặc biệt đi ra, dì Lan ở bên ngoài mang theo quần áo để thay cho anh: “Tối nay cháu về nhà đi, thuận tiện về thăm ông ngoại, có dì ở đây chăm sóc bà, có chuyện thì dì sẽ thông báo."

Lý Hà Nghiên lắc đầu: “Dì Lan, cháu trông ở đây, chỗ ông ngoại cháu còn cần dì trông giúp.”

Dì Lan cười: "Aida, đừng khách sáo với dì, dì có mang một bộ quần áo cho cháu thay, sang khách sạn đối diện tắm một chút đi. Dì ở đây trông cho."

Mấy ngày nay Lý Hà Nghiên không rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, anh vẫn mặc chiếc áo phông đen bị nước mưa ngày đó làm ướt sũng, đã mấy ngày rồi không thay, trên người hơi có mùi.

Lý Hà Nghiên nhận chiếc túi từ dì Lan, đi đến khách sạn đối diện bệnh viện, nhận phòng rồi đi tắm. Trên cằm có chút râu ria, Lý Hà Nghiên cầm dao cạo râu cạo đi, trong lúc lơ đãng anh trượt tay, vết thương nhỏ chảy máu. Lý Hà Nghiên không để trong lòng, rút hai tờ khăn giấy lau đi vết máu.

Trong lúc ở dưới chờ thang máy bệnh viện, điện thoại di động của Lý Hà Nghiên vang lên, anh vừa ấn nút nghe, đã có tiếng khóc của dì Lan: “Nghiên Tử, bà ngoại cháu mất rồi.”

Lý Hà Nghiên sững sờ tại chỗ, như người mất hồn.

Thang máy trước mặt mở ra, người bên cạnh lần lượt chen vào, cửa thang máy đóng lại. Lý Hà Nghiên phản ứng lại chạy về phía cầu thang.

Ánh sáng trong cầu thang tối tăm cùng những bậc thang xám xịt giống như cuộc đời u ám của anh, tưởng rằng sắp nhìn thấy ánh sáng, nhưng lại bước vào một vực thẳm đen kịt khác.

Trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, mắt dì Lan đỏ hoe, liên tục đưa tay lau nước mắt.

Lý Hà Nghiên thở hổn hển nặng nề, gập lưng, chống tay lên đầu gối, hít một hơi thật sâu rồi đứng thẳng người, chậm rãi đi về phía cửa phòng bệnh.

Trình Tiểu Vũ và Uông Dương lái xe đến sân bay đón Ngụy Dư, Uông Dương ngồi ở ghế lái, Trình Tiểu Vũ và Ngụy Dư ngồi ở phía sau, Ngụy Dư hỏi: “Bây giờ anh ấy thế nào rồi?”

Trình Tiểu Vũ nói: "Sau đám tang của bà ngoại, Lý Hà Nghiên vẫn luôn ở trong nhà của ba mẹ cậu ấy. Kể từ khi xảy ra chuyện của ba mẹ cậu ấy, Lý Hà Nghiên đã không bước chân vào ngôi nhà đó. Tôi và Uông Dương đã gọi điện cho cậu ấy hơn chục lần nhưng không bắt máy, bọn tôi thực sự sợ rằng cậu ấy xảy ra chuyện gì đó...“

Ngụy Dư rời mắt khỏi cửa sổ, nhìn chằm chằm vào Trình Tiểu Vũ, ngắt lời cô ta: “Anh ấy sẽ không.”

Tâm trạng bất an của Trình Tiểu Vũ đã bình tĩnh lại một cách khó hiểu khi nghe Ngụy Dư nói.

Xe chạy một mạch đến cổng khu dân cư, Trình Tiểu Vũ nói cho Ngụy Dư biết số tầng rồi ngồi trong xe đợi với Uông Dương mà không đi theo.

Trình Tiểu Vũ ấp úng tự nói: "Thật ra, khi gọi cho cô ấy, tôi không nghĩ rằng cô ấy sẽ đến."

Uông Dương mở cửa xe ngồi vào ghế lái, châm một điếu thuốc: "Đó là thành kiến của cậu. Cậu cho rằng anh Nghiên sẽ không buông bỏ được chuyện chia tay, còn cô ấy thì không quay về?"

Trình Tiểu Vũ mím môi, thừa nhận mình đuối lý.

Đến tầng bảy, Ngụy Dư giơ tay bấm chuông cửa, nhưng không có người ra mở cửa. Ngụy Dư đành phải lấy di động ra định gọi cho anh, nhưng điện thoại bị cúp máy, cô gọi lại mấy lần liên tiếp, đằng sau cửa có tiếng bước chân.

"Em đến làm gì?" Lý Hà Nghiên không có chút biểu cảm nào trong mắt.

Anh vừa mở miệng, toàn thân nồng nặc mùi rượu, hai mắt đỏ ngầu, Ngụy Dư nhíu mày, thành thật nói: "Trình Tiểu Vũ gọi em đến."

Lý Hà Nghiên cười lạnh một tiếng, giơ tay đóng cửa lại. Ngụy Dư đưa tay chặn lại, anh nhìn chằm chằm tay cô đặt trên khung cửa, giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Buông ra.”

Ngụy Dư cũng không buông, giằng co một hồi, người ở phòng đối diện phía sau Ngụy Dư mở cửa đi ra, thấy hai người chắn cửa, len lén liếc mấy cái.

Lý Hà Nghiên nhìn sang, người kia giật mình bước nhanh xuống cầu thang.

Lý Hà Nghiên liếc cô một cái, xoay người đi vào phòng khách.

Ngụy Dư thở phào nhẹ nhõm, đi vào và thay dép lê. Phòng khách bừa bộn, rèm cửa kéo xuống, vỏ lon bia chất đống trên bàn trà, tàn thuốc trong gạt tàn, thùng rác gần như không thể đựng thêm hộp mì ăn liền nào.

Lý Hà Nghiên ngồi trên ghế sofa và hút thuốc, coi Ngụy Dư như một người vô hình.

Ngụy Dư vén rèm lên, ánh sáng chiếu vào, Lý Hà Nghiên híp mắt: "Đóng lại."

Cô liếc nhìn anh rồi đóng rèm cửa lại.

"Nhìn xong rồi thì đi đi."

Anh duỗi tay muốn lấy lon bia trên bàn trà, nhưng Ngụy Dư đã giật lấy, Lý Hà Nghiên vươn tay lấy lon khác, Ngụy Dư lại dời lon bia đi, ánh mắt anh tối sầm: "Em làm gì vậy?"

“Anh xong chưa?” Cô nhìn anh, “Còn muốn làm loạn bao lâu nữa?”

Lý Hà Nghiên cũng nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng nói: "Em là gì của anh mà muốn quản anh?"

Ngụy Dư không tức giận với anh, không nên so đo với người say. Cô bình tĩnh lại, đứng dậy nói: “Lý Hà Nghiên, anh cho rằng bà ngoại sẽ muốn nhìn anh như vậy sao?”

Lời nói của cô đã chọc tức anh, Lý Hà Nghiên biến sắc, nắm lấy tay cô, ném cô lên sô pha, anh đè cô xuống, hơi thở nóng hổi phả lên má cô, trầm giọng nói: "Em đến đây làm gì? Không phải nói chia tay rồi sẽ không liên lạc nữa sao? Đến chê cười hay là an ủi anh?"

Ngụy Dư nhướng mi, lạnh lùng hỏi: "Anh nghĩ như vậy?"

Tay cô rơi xuống thắt lưng anh, phát ra âm thanh lạch cạch, Lý Hà Nghiên nhìn cô chằm chằm, khi ngón tay cô luồn vào trong, Lý Hà Nghiên nắm cổ tay cô, kéo tay cô ra, lật người ngồi dậy, anh vuốt vuốt mặt, quay về phòng và đóng sầm cửa lại.

Ngụy Dư nằm ngửa trên sô pha, hơi thở phập phồng một lúc mới bình tĩnh lại. Cô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, mở rèm cửa ra, lấy điện thoại di động gọi cho Trình Tiểu Vũ, điện thoại vừa kết nối, Trình Tiểu Vũ đã hỏi: "Cậu ấy thế nào?"

Ngụy Dư nhìn ra ngoài cửa sổ: "Anh ấy không sao."

Trình Tiểu Vũ cảm thấy nhẹ nhõm: "Vậy tôi sẽ bảo Uông Dương đưa cô đến khách sạn."

Ngụy Dư: "Hai ngày này tôi ở chỗ này."

Trình Tiểu Vũ: "Vậy cũng được, nếu cần gì có thể gọi điện thoại cho tôi và Uông Dương."

Trình Tiểu Vũ cúp điện thoại, Uông Dương quay đầu lại nói: "Anh Nghiên thế nào?"

"Ngụy Dư nói không có chuyện gì."

Uông Dương nói: "Vậy còn Ngụy Dư, lát nữa cô ấy không xuống sao?"

"Cô ấy ở lại đó đêm nay."

Uông Dương gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta về trước, ngày mai quay lại xem."

Ngụy Dư gửi tin nhắn cho Vương Tuyết, nói rằng cô đã xin nghỉ phép ba ngày và sẽ không về ký túc xá trong mấy ngày này. Đặt điện thoại xuống, Ngụy Dư nhìn đống thứ lộn xộn trên bàn, cô tìm mấy chiếc túi, gom hết lon bia và tàn thuốc trong gạt tàn bỏ vào túi.

Sau đó, cô đi lấy cây lau nhà và lau dọn phòng khách một lần nữa. Ngụy Dư gõ cửa: "Bữa tối anh muốn ăn gì?"

Lý Hà Nghiên không lên tiếng, Ngụy Dư đợi một lát, định tự mình ra ngoài mua chút đồ ăn. Khi cô cầm túi rác đi xuống tầng thì đụng phải Uông Dương trên tay đang cầm một cái bình giữ nhiệt: "Tôi đem bữa tối cho hai người."

Uông Dương lại chỉ vào túi rác trong tay cô: “Cô định đi vứt rác à?”

"Ừm."

Uông Dương nói: "Đưa cho tôi, tôi đi vứt."

Ngụy Dư cũng không khách sáo với Uông Dương, đưa cho anh ta túi rác.

Uông Dương còn có chuyện muốn nói: "Hai ngày nay có thể tính tình anh Nghiên không tốt lắm, cô đừng so đo với cậu ấy."

Ngụy Dư cười: "Cậu cũng hiểu rõ anh ấy nhỉ?"

Uông Dương nhếch miệng cười: “Đúng vậy, dù sao cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, lúc nóng nảy thì ăn nói không dễ nghe, tôi cũng quen rồi.”

Ngụy Dư gật đầu ừ một tiếng, Uông Dương dừng lại một chút rồi nói: "Nếu anh Nghiên lần này quay về Đại học Thanh Hoa, cô có quay lại với cậu ấy không?"

Ngụy Dư im lặng vài giây.

Uông Dương nói: "Cô không muốn trả lời cũng không sao, tôi đi trước đây."

Ngụy Dư gọi Uông Dương, Uông Dương dừng lại, quay đầu nhìn cô, Ngụy Dư nói: "Cám ơn cậu, Uông Dương."

Mãi đến nửa đêm Lý Hà Nghiên mới đi ra, nửa ngủ nửa tỉnh, đèn trong phòng khách vẫn sáng. Lý Hà Nghiên từ trong phòng ngủ đi ra, đứng ở bên cạnh sô pha nhìn Ngụy Dư nhắm mắt cuộn tròn ở trên sô pha.

Lý Hà Nghiên nhìn cô chằm chằm một hồi, xoay người trở về phòng, cầm chăn ném lên người cô, nói: "Ngày mai đi đi."

Ngụy Dư mở mắt ra, ở trong bóng tối hỏi anh: "Anh muốn em đi thật à?"

Lý Hà Nghiên không trả lời, xoay người đi vào phòng vệ sinh, một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng nước chảy.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đàn ông cần có lòng tự trọng mạnh mẽ.
 
Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi
Chương 44



Ngày hôm sau, Lý Hà Nghiên tỉnh dậy, trong phòng khách không có ai, chăn được gấp gọn gàng đặt trên tay vịn. Đôi mắt anh rơi xuống ghế sofa và nhìn chằm chằm một lúc. Có tiếng mở cửa, anh nhìn sang.

Ngụy Dư mở cửa, bắt gặp ánh mắt của Lý Hà Nghiên, vẻ mặt cô lãnh đạm: "Em mua bữa sáng, qua đây ăn một chút."

Lý Hà Nghiên đi tới, ngồi vào bàn ăn. Ngụy Dư đưa cho anh một bát cháo, còn cô thì cầm thìa ăn bát của mình.

Hai người cách nhau một cái bàn, ăn sáng trong im lặng.

Ngụy Dư ăn được nửa bát thì như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Hôm nay em định đi thăm bà ngoại anh."

Lý Hà Nghiên cầm đũa dừng một chút, nhíu mày nói: "Không cần."

Ngụy Dư: "Em đi thăm bà ngoại, không liên quan gì đến anh, khi còn sống bà đối xử với em rất tốt, nếu anh không đi thì em đi cùng Uông Dương."

Lý Hà Nghiên nhẹ giọng nói: "Tùy em."

Ngụy Dư lại nói: "Em đặt vé máy bay ngày mai trở về Gia Thành, đêm nay vẫn phải ở lại nhà anh."

Lý Hà Nghiên ngước mắt nhìn cô, Ngụy Dư nói xong, không đợi anh đáp lại, cúi đầu tiếp tục húp cháo.

Ăn sáng xong, Ngụy Dư thu dọn bát đĩa.

Lý Hà Nghiên đứng bên cửa sổ, rút một điếu thuốc, nhìn bóng dáng bận rộn của Ngụy Dư trong bếp, cô mặc một chiếc áo len cut-out màu hoa mai và một chiếc váy denim ôm sát hông, đôi chân dưới váy thon thả mượt mà.

Lý Hà Nghiên cắn điếu thuốc, yên lặng nhìn một hồi, sau đó cô đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt Lý Hà Nghiên cứng đờ, bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.

Ngụy Dư nói: "Em đi ra ngoài một lát."

Lý Hà Nghiên không động, Ngụy Dư xách túi đi ra ngoài.

Uông Dương đã đợi sẵn ở dưới sân.

Khi Ngụy Dư đi xuống, Uông Dương đang ngồi trong xe, nhìn thấy Ngụy Dư đi ra, xuống xe, cười với cô.

Bóng dáng của hai người bên cạnh chiếc xe dưới sân lọt vào mắt anh, Lý Hà Nghiên cau mày, rít một hơi thuốc cho đến khi chiếc xe lái đi, không nhìn thấy nữa bóng xe nữa Lý Hà Nghiên mới đóng cửa sổ và quay trở lại phòng.

Ngụy Dư lên xe, thắt dây an toàn, Uông Dương lái xe ra khỏi tiểu khu: "Cô có nói với anh Nghiên là muốn đi thăm bà ngoại không?"

"Nói rồi."

Uông Dương: "Hôm nay tâm trạng cậu ấy thế nào?"

“Vẫn như vậy.” Ngụy Dư thấp giọng mắng một câu, “Tính tình như cẩu.”

Uông Dương nghe vậy thì mỉm cười liếc nhìn Ngụy Dư, không ngờ cô lại mắng người khác: “Chắc cậu ấy không muốn cô nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cậu ấy, con trai không muốn cô gái mình thích nhìn thấy mặt yếu ớt của họ."

Ngụy Dư quay đầu nhìn Uông Dương: “Lúc xảy ra chuyện của ba mẹ, anh ấy cũng như vậy sao?”

Uông Dương chìm vào hồi ức: "Sau bảy ngày đầu tiên của dì Kim, cậu ấy mới trở về, lúc trở về nhìn có chút ủ rũ, tôi nghĩ trong những ngày không về chắc cậu ấy cũng không dễ chịu lắm."

Ngụy Dư yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, Uông Dương suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cô chia tay anh Nghiên, một phần là đánh cược cậu ấy sẽ quay về Gia Thành phải không?"

Cửa sổ hé mở có gió thổi vào, Ngụy Dư đưa tay vén tóc ra sau tai, ánh mắt nhìn phía trước: "Tôi cũng không biết là đánh cược hay không."

Uông Dương do dự: "Ý của tôi là, nếu như anh Nghiên không quay đầu lại, hai người sẽ thật sự chia tay nhau sao?"

Ngụy Dư khẽ ừ một tiếng.

Uông Dương: "Thật ra tôi rất bội phục cô, cô và anh Nghiên là cùng một loại người, nhưng bây giờ cậu ấy đã lạc lối, tôi có linh cảm cậu ấy sẽ quay về thôi."

Ngụy Dư mỉm cười.

Khi bọn họ đến núi, ánh sáng và bóng tối đan xen lẫn nhau, gió thổi xào xạc qua kẽ lá.

Ngụy Dư đặt bó hoa xuống, nhìn tấm ảnh của bà cụ trên bia mộ, cô vẫn không thể tin được, người mà cô mới gặp cách đây không lâu đã ra đi rồi, đôi khi sự sống của con người thật mong manh.

Ngụy Dư lẳng lặng đứng một hồi, không bao lâu sau cùng Uông Dương rời đi.

Cô đã hẹn gặp với Tống Lộ, cô ấy đã đợi trong cửa hàng. Ngụy Dư đi vào, Tống Lộ gọi cho cô một ly trà chanh: "Bà ngoại của Lý Hà Nghiên mất khi nào?"

“Mới mấy ngày trước.” Ngụy Dư dùng ống hút chọc chọc đáy cốc.

Tống Lộ thở dài: "Vậy cậu định ở đây mấy ngày?"

Ngụy Dư: "Ngày mai mình về."

Tống Lộ nhấp một ngụm cà phê: "Lý Hà Nghiên thì sao, mặc kệ cậu ấy?"

Ngụy Dư nói: "Anh ấy rồi sẽ ra ngoài. Loại chuyện này người khác thuyết phục cũng vô ích, điều quan trọng nhất là do anh ấy."

“Cậu nói lạnh lùng nhỉ, thế ai sau khi biết bà ngoại qua đời liền xin nghỉ phép quay về?” Tống Lộ nói.

Ngụy Dư thản nhiên nói: "Mình không thể nhìn anh ấy tự sinh tự diệt được."

Ngụy Dư trở về chỗ ở, Lý Hà Nghiên không ở phòng khách, cửa phòng ngủ cũng mở. Trong gạt tàn lại chất đống thêm vài mẩu thuốc lá, có lẽ anh đã hút từ khi cô đi.

Ngụy Dư đổ gạt tàn vào thùng rác rồi nằm dài trên sô pha. Tối hôm qua cô ngủ không ngon, hiện tại có chút mệt mỏi, vốn muốn ở trên sô pha nghỉ ngơi, nhưng vì quá mệt nên trong chốc lát cô ngủ thiếp đi.

Lý Hà Nghiên từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy bóng người nằm trên sô pha, sắc mặt anh ngưng trọng. Anh bước nhẹ đến gần, cô đang ngủ ngon lành, hơi thở đều đều.

Lý Hà Nghiên ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh, chống khuỷu tay lên đầu gối, d.ạng chân ra nhìn cô. Không biết đã nhìn bao lâu, trong lúc ngủ cô đột nhiên ho khan một tiếng, nhíu mày mở mắt ra, chỉ thấy Lý Hà Nghiên ngồi ở trên ghế sô pha đơn.

Ngụy Dư: "Anh đi đâu vậy?"

Lý Hà Nghiên: "Em không nhìn ra Uông Dương thích em sao?"

Hai người nói cùng một lúc.

Ngụy Dư sửng sốt một chút, vén chăn trên người ngồi dậy: "Chuyện này liên quan gì đến anh?"

Lý Hà Nghiên sắc mặt âm trầm, yết hầu lăn lộn: "Em có ý gì?"

Ngụy Dư bình tĩnh nói ra sự thật: "Không phải chúng ta chia tay rồi sao, Uông Dương thích em, không liên quan gì đến anh, phải không, hay là anh ghen tị với Uông Dương?"

“Em thấy anh có giống thế không?” anh hỏi lại.

Ngụy Dư không trả lời mà nói, "Em đã đặt chuyến bay về Gia Thành vào chín giờ ngày mai."

Lý Hà Nghiên liếc cô một cái, đứng dậy đi về phòng, Ngụy Dư mím môi gọi anh lại. Lý Hà Nghiên dừng lại, nghe cô nói: "Anh không cần lo lắng Uông Dương, đối với Uông Dương mà nói, so với anh, em không là gì cả."

Buổi tối, Ngụy Dư không bảo Uông Dương mang cơm tới. Sau khi gặp Tống Lộ, cô đi mua một số nguyên liệu rồi mới về, cô làm hai món một canh đơn giản.

Sau khi hai người ăn xong bữa tối, vẫn là Ngụy Dư thu dọn bát đĩa, Lý Hà Nghiên đứng trước cửa sổ hút thuốc.

Ngụy Dư từ trong phòng vệ sinh đi ra, thấy anh còn đang hút thuốc, cô không đành lòng vươn tay rút điếu thuốc trên tay anh, lạnh lùng hỏi: “Anh thật sự muốn hành h* th*n thể mình như vậy sao?”

Lý Hà Nghiên quay đầu nhìn cô, lãnh đạm nói: "Rốt cuộc em quay lại đây để làm gì?"

"Trình Tiểu Vũ sợ anh sẽ xảy ra chuyện, cho nên gọi điện thoại cho em."

Lý Hà Nghiên dường như đã nghe thấy một trò đùa: "Em nghĩ rằng anh sẽ?"

"Sẽ không."

“Vậy sao còn quay về?” Anh lạnh lùng hỏi.

Ngụy Dư mí mắt run lên, nhẹ giọng nói: "Là sợ anh sẽ."

Lý Hà Nghiên mím khóe môi, yên lặng nhìn cô một lát, sau đó dời tầm mắt đi chỗ khác.

Ngụy Dư nhìn sườn mặt của anh nói: “Lý Hà Nghiên, con ngươi cuối cùng vẫn phải nhìn về phía trước, anh muốn cuộc sống sau này của mình rối rắm như vậy sao?”

“Em đừng nói nữa được không?” Anh không kiên nhẫn ngắt lời.

“Ngày mai sau khi quay về, em sẽ không trở lại nữa.” Ngụy Dư nói, “Em ở Gia Thành chờ anh.”

Anh châm một điếu thuốc khác, nghiêng người nhìn cô: "Anh có nói muốn quay về sao?"

Ngụy Dư sửng sốt, nhưng vẻ mặt không thay đổi: "Thật sao? Tùy anh."

Đêm đó Ngụy Dư vẫn ngủ trên sô pha, cách một bức tường, trong phòng thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng anh đi lại, hoặc tiếng bật lửa châm thuốc.

Ngụy Dư lẳng lặng nằm nghiêng người, cô khẽ thở dài.

Cô ngủ một giấc ngon lành đến rạng sáng, khi tỉnh dậy cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt. Ngụy Dư không đi đánh thức anh, cô thu dọn một chút, sau đó xách vali đi ra ngoài.

Lý Hà Nghiên cả đêm không ngủ, từ lúc cô dậy đi rửa mặt đến khi khi cô đi ra ngoài, anh vẫn luôn tỉnh. Lý Hà Nghiên xuống giường, đi đến bên cửa sổ, vén rèm nhìn xuống.

Ngụy Dư đi ra khỏi tòa nhà, cô kinh ngạc nhìn thấy Uông Dương đứng bên cạnh xe, Uông Dương chủ động giải thích: "Anh Nghiên nhắn tin nhờ tôi đưa cô ra sân bay."

Ngụy Dư dừng một chút, nói: "Thật ra không cần phiền cậu, tôi đón taxi đến sân bay là được."

Uông Dương gãi gãi đầu: "Không sao, dù sao tôi cũng rảnh rỗi."

Ngụy Dư không từ chối nữa, Uông Dương lấy vali từ tay cô bỏ vào cốp xe.

Từ nhà của Lý Hà Nghiên đến sân bay không xa, chỉ mất nửa giờ lái xe. Sau khi tiễn Ngụy Dư, Uông Dương quay trở lại và gõ cửa phòng của Lý Hà Nghiên.

Lý Hà Nghiên đi ra mở cửa, Uông Dương nói: "Đã đưa người tới sân bay."

Lý Hà Nghiên ừ một tiếng, mở tủ lạnh lấy một lon bia.

Uông Dương dựa vào bàn ăn: "Bây giờ cậu đang nghĩ gì vậy?"
 
Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi
Chương 45



Lý Hà Nghiên đặt lon bia trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn: "Sao?"

Uông Dương: "Cậu biết mà, Ngụy Dư sẽ không đợi cậu quá lâu."

Lý Hà Nghiên khép hờ hai mắt: "Cho nên, cậu muốn đuổi theo cô ấy à?"

Vẻ mặt Uông Dương khó xử, vuốt vuốt mặt: "Cậu nhận ra rồi à? Lúc cô ấy mới chuyển đến đây tôi đã thích cô ấy rồi, sau này nhận ra không hợp lắm nên tôi đã từ bỏ từ lâu rồi. Bây giờ tôi không có suy nghĩ đó với cô ấy."

Lý Hà Nghiên thờ ơ ừ một tiếng.

Uông Dương: "Hiện tại tôi không còn tình cảm với cô ấy, nhưng có lẽ cũng có những nam sinh khác thích cô ấy, Ngụy Dư cũng không tồi. Anh Nghiên, dì Kim đã đi hơn một năm rồi, cậu không nên sống như thế này. Cậu không giống chúng tôi."

Lý Hà Nghiên khẽ chậc một tiếng, liếc mắt nhìn: "Cậu cũng bị cô lây nhiễm?"

Uông Dương cười nói: "Bọn tôi đều vì tốt cho cậu."

Lý Hà Nghiên ném hộp thuốc lá cho Uông Dương, Uông Dương nhận lấy, mở hộp ra: "Hai ngày nay có phải cậu chọc giận Ngụy Dư không, cô ấy còn mắng cậu."

"Mắng cái gì?"

“Nói tính tình cậu như cẩu.” Uông Dương không che giấu, “Anh Nghiên, khi nào cậu định đi thăm dì Kim?”

Lý Hà Nghiên ánh mắt mơ hồ, dừng một chút: "Hai ngày nữa."

Uông Dương: "Vậy tôi đi cùng cậu."

Lý Hà Nghiên lắc đầu: "Không cần, tôi đi một mình."

"Cũng được."

Kể từ khi Kim Lệ Hồng qua đời, Lý Hà Nghiên chưa bao giờ đến đây kể cả vào ngày giỗ của bà và tết thanh minh. Trong tiềm thức, anh cảm thấy rằng nếu anh không đến nơi này, Kim Lệ Hồng dường như vẫn còn sống.

Trên bia mộ bằng đá cẩm thạch màu xám là khuôn mặt của một người phụ nữ xinh đẹp nở nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Người ta nói tướng từ tâm sinh ra, có thể thấy chủ nhân của tấm bia mộ lúc sinh thời là một người hiền lành.

Lý Hà Nghiên hai tay đút túi đứng ở trước mộ, gió thổi làm tóc anh rối tung.

Tiếng lá cây xào xạc vang vọng trên núi, xa xa có một bóng người mờ nhạt trên bậc thang.

Ôn Đông Hải đi tới, nhìn thấy Lý Hà Nghiên trước bia mộ, sửng sốt hai giây: "Đến thăm mẹ cháu à."

Ánh mắt Lý Hà Nghiên rơi xuống khuôn mặt của Ôn Đông Hải, gật đầu nhẹ. Ôn Đông Hải đặt bông hoa cúc trong tay trước bia mộ, hai tay chống lên đầu gối, vừa định đứng lên thì nghe thấy giọng nói của Lý Hà Nghiên phía sau: “Chú Ôn, vào ngày mẹ cháu xảy ra chuyện, chú có ở đó không?"

Ôn Đông Hải đang chuẩn bị đứng dậy cả người sững sờ, sau đó chậm rãi đứng thẳng người, nhìn về phía khuôn mặt người phụ nữ trên bia mộ: "Lúc ấy chú đang ở công trường, hôm sau ngày xảy ra chuyện chú mới biết."

Lý Hà Nghiên cau mày.

“Nghiên Tử, chú và mẹ con đều trong sạch.” Ôn Đông Hải nhìn Lý Hà Nghiên, “Người khác không tin nhưng cháu phải tin mẹ cháu.”

Lý Hà Nghiên: "Cháu không nói không tin, mẹ cháu không phải loại người sẽ làm chuyện như vậy."

Ôn Đông Hải và Kim Lệ Hồng quen biết nhau từ khi còn nhỏ, sau đó Ôn Đông Hải cùng một số người dân làng đến các thành phố khác để tìm việc làm nên mất liên lạc với Kim Lệ Hồng. Khi ông trở lại lần nữa, Kim Lệ Hồng đã lãnh chứng với Lý Kiến Bân. Lý Kiến Bân uống rượu say liền đánh người. Khi Ôn Đông Hải nghe thấy điều này, ông đến để khuyên ngăn, dần dần, những người ngồi lê đôi mách trong tiểu khu bắt đầu vu khống cho hai người họ.

Lý Kiến Bân không có văn hóa nhưng thích uống rượu. Trước khi kết hôn với Kim Lệ Hồng, ông ta vẫn có một công việc đàng hoàng, nhưng sau khi nhà máy đóng cửa, ông ta thất nghiệp nên dứt khoát ăn vạ trong nhà ăn no chờ chết, thường giao du với mấy kẻ thích uống rượu. Thỉnh thoảng, nghe được những lời đó, ông ta uống nhiều rượu xong về nhà sẽ đánh đập Kim Lệ Hồng, trách Kim Lệ Hồng sống không đứng đắn khiến ông ta mất mặt trước đám anh em.

Ôn Đông Hải thở dài: "Chú hối hận nhất chính là, năm đó đã đi Lâm Thành."

Lý Hà Nghiên không nói gì, đi xuống bậc thang.

Nếu có thứ gọi là thuốc hối hận trên đời này, thì có lẽ anh sẽ có thể nhận được cuộc gọi đó.

Trình Tiểu Vũ và Uông Dương đang đợi ở nhà ba mẹ của Lý Hà Nghiên, Trình Tiểu Vũ nằm trên ghế sô pha và nhìn Uông Dương: "Lý Hà Nghiên thực sự đi thăm dì Kim?"

Uông Dương đang giở trò: "Sáng nay cậu ấy nhắn tin cho tôi."

Bên tai Trình Tiểu Vũ toàn là âm thanh trò chơi, Trình Tiểu Vũ khó chịu: "Cậu có thể vặn nhỏ âm lượng xuống được không?"

"Không có âm thanh thì chơi game kiểu gì?" Uông Dương nói.

Trình Tiểu Vũ im lặng một lúc và nói: "Lý Hà Nghiên sẽ quay về Gia Thành à?"

Uông Dương nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Trình Tiểu Vũ trầm mặc, Uông Dương liếc cô một cái: "Cuối cùng anh Nghiên cũng sẽ quay về, cậu ấy không giống chúng ta, cậu thật sự muốn anh Nghiên vĩnh viễn ở chỗ này sao?"

"Tôi không có ý đó." Trình Tiểu Vũ bĩu môi, "Không phải cậu thích Ngụy Dư sao? Lý Hà Nghiên cùng Ngụy Dư chia tay, cậu không nghĩ đến việc theo đuổi cô ấy à?"

"Không thể tán vợ của anh em được." Uông Dương buông game di động, ngẩng đầu nhìn Trình Tiểu Vũ, "Sao mà cậu biết? Rõ ràng như vậy sao?"

"Người có mắt nhìn là biết." Trình Tiểu Vũ dùng ngón tay phân tích, "Không phải ngày đầu tiên người ta chuyển đến, cậu đã nói cô ấy rất đẹp sao? Rồi đến sinh nhật dì Lan, cậu sợ rằng tôi sẽ làm cô ấy xấu hổ, làm cho người khác tưởng đấy là bạn gái của cậu."

Lời vừa dứt, trong hành lang truyền đến tiếng mở cửa, hai người cùng nhau nhìn về phía cửa, Uông Dương nói: "Anh Nghiên, cậu về rồi à?"

Trình Tiểu Vũ nói, "Tại sao vai lại ướt?"

"Bên ngoài hơi mưa."

Uông Dương: "Mẹ tôi nấu cơm, lát nữa mời cậu đến nhà tôi ăn cơm."

Lý Hà Nghiên vào phòng vệ sinh rửa mặt, kéo ngăn kéo ra lấy hai tờ khăn giấy ra lau, thấy trong ngăn kéo có thỏi son, anh lấy ra nhìn một chút, sau đó vứt lại vào ngăn kéo.

Sau khi Ngụy Dư trở về Gia Thành, cô trở lại cuộc sống hai điểm một đường. Cô không liên lạc lại với Lý Hà Nghiên, cũng không hỏi Trình Tiểu Vũ và Uông Dương khi nào anh dự định quay lại Gia Thành.

Kể từ khi cô và Trình Hâm thêm WeChat vào ngày hôm đó, hai người đã hẹn gặp nhau và ăn tối vài lần.

Trên bàn ăn, Trình Hâm đề cập đến chuyện bạn trai cũ, Ngụy Dư hỏi: "Bây giờ hai người không liên lạc với nhau sao?"

“Không liên lạc nữa.” Trình Hâm nói, “Bọn tôi không hợp chút nào, nhưng lúc trước tôi bị tình yêu làm cho mù quáng.”

Ngụy Dư mỉm cười, Trình Hâm hỏi lại: "Vậy còn cô và anh chàng đó thì sao?"

"Giống cô."

“Trước đây tôi sống ở đó, cảm thấy cậu ấy có rất nhiều bạn bè, dù sao ngày nào cũng có người tới tìm cậu ấy.” Trình Hâm cười nói, “Hai người bởi vì cách xa nhau mà chia tay à?”

“Không phải.” Ngụy Dư nói.

Ngụy Dư và Trình Hâm ăn tối xong, sau đó đi dạo ở phố sinh viên. Hai người ngồi xe buýt riêng trở về, bến xe gần phố sinh viên tấp nập sinh viên đại học đang chuẩn bị trở lại trường, một nhóm ba người nữ sinh đang tán gẫu điều gì đó, trông họ tràn đầy sức sống.

Ngụy Dư đứng một lúc, xa xa có một chiếc xe buýt chạy tới, trên xe buýt chật ních người, một vài cô gái chen chúc nhau lên xe. Ngụy Dư không lên, cô đứng đợi xe tiếp theo.

Sau khi đợi gần mười phút, chiếc xe buýt thứ hai đến, rộng rãi hơn chiếc xe trước rất nhiều. Ngụy Dư đứng bên cửa sổ, màn hình điện thoại trên tay sáng lên, cô bấm vào, là tin nhắn của Uông Dương.

Uông Dương: Mấy ngày nữa anh Nghiên sẽ về Gia Thành.

Ngụy Dư nhìn một lúc cũng không trả lời tin nhắn này, cô ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ là ánh đèn neon rực rỡ cùng ánh đèn đuốc sáng chưng.
 
Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi
Chương 46



Khi Lý Hà Nghiên khăng khăng xin nghỉ học, giáo sư Chung không đồng ý mà trực tiếp cho anh nghỉ học tạm thời. Hai ngày trước khi trở về Gia Thành, Lý Hà Nghiên đã gọi điện thoại cho giáo sư Chung.

Ngay khi giáo sư Chung nhận được cuộc gọi của Lý Hà Nghiên, ông đã mắng anh vài câu trước. Lý Hà Nghiên không nói gì, dựa vào lan can, lẳng lặng nghe, mặc cho ông mắng mình thỏa thích.

Giáo sư Chung gần như đã mắng xong, nhấp một ngụm trà: "Tiểu tử cậu còn nhớ gọi điện thoại cho tôi sao?"

Lý Hà Nghiên cười nói: "Giáo sư, em có một chuyện muốn nhờ thầy."

Giáo sư Chung dường như đã đoán được điều gì đó, hỏi thẳng: "Định quay lại à?"

Lý Hà Nghiên ừ một tiếng.

Giáo sư Chung thở dài, liên tục nói: "Trở về cũng tốt, trở về cũng tốt, khi nào thì trở về Gia Thành?"

"Thứ hai tuần sau."

Giáo sư Chung: "Về thủ tục đi học lại, tôi sẽ liên hệ giáo viên phòng giáo vụ trước, đến lúc đó cậu trực tiếp quay lại là được."

Lý Hà Nghiên gọi điện cho giáo sư Chung chính là để làm thủ tục đi học lại. Đại học Thanh Hoa có quy định về thủ tục quay lại trường, trước khi khai giảng một tuần cần phải nộp đơn xin quay lại trường. Hai người cũng không nói chuyện điện thoại quá lâu, khi sắp cúp điện thoại, giáo sư Chung nghiêm túc nói: "Hà Nghiên, thầy ở trường học chờ em."

Lý Hà Nghiên đứng trên ban công một lúc, ông ngoại từ trong phòng đi ra, hỏi: "Đã mua vé máy bay chưa?"

Lý Hà Nghiên: "Mua rồi ạ, ông ở bên này, nếu có chuyện gì thì tìm chú Uông."

Ông ngoại nói: "Ông là một ông già, một chân đã đặt vào quan tài rồi, chuyện gì cũng có thể xảy ra, cháu đừng lo lắng cho ông, ở Gia Thành hoàn thành việc học là được."

Buổi chiều, Lý Hà Nghiên tranh thủ trở về phòng trọ, thu dọn máy tính cùng mấy cuốn sách, ngoài ra không còn thứ gì khác, Lý Hà Nghiên ném chìa khóa xe cho Uông Dương: “Xe giao cho cậu.”

Uông Dương không khách khí với Lý Hà Nghiên, đem chìa khóa cất vào trong túi: "Vậy máy giặt trong phòng này?"

Lý Hà Nghiên nói: "Cậu xem rồi xử lý, có thể bán thì bán đi."

Uông Dương: "Được, vừa rồi Hoàng Tử gửi tin nhắn, nói tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm."

Gần đây Hoàng Tử đã tìm được một công việc, làm việc trong một cửa hàng sửa chữa ô tô, mức lương không tồi. Tối nay, chỉ có vài người họ và Trình Tiểu Vũ. Uông Dương đã gọi đồ ăn từ nhà hàng đối diện tiểu khu và giao trực tiếp đến nhà.

Hoàng Tử vừa ngồi xuống đã mở một lon bia: "Anh Nghiên, tại sao cậu lại quyết định quay lại Gia Thành?"

Lý Hà Nghiên tựa vào ghế: "Cũng không thể cứ như vậy cả đời được."

“Cũng đúng.” Hoàng Tử uống một ngụm rượu, có chút buồn bực nói: “Lần này ba tôi phải phẫu thuật, tôi cảm thấy trước kia mình cũng quá loạn rồi.”

Một thời gian trước, ba của Hoàng Tử đi khám sức khỏe và phát hiện ra vấn đề về gan, sau khi phẫu thuật, ông trả một số tiền lớn và phải uống thuốc điều trị, lúc này Hoàng Tử mới không chơi bời lêu lổng nữa mà tìm được việc làm .

Uông Dương: "Được rồi, ít nhất chú tôi còn may mắn, chỉ cần người còn sống, tiền bạc không thành vấn đề."

Trình Tiểu Vũ nhướng mày: "Tối nay là đại hội ngẫm lại à?"

Hoàng Tử: "Chị Vũ, cậu phá hỏng không khí quá đấy."

Gần mười giờ tối mới kết thúc, Hoàng Tử uống nhiều quá, trực tiếp vào phòng Uông Dương ngủ. Uông Dương đưa Trình Tiểu Vũ về, khi trở lại, Lý Hà Nghiên vẫn đang đứng trên ban công hút thuốc.

Uông Dương bỏ qua một bàn đồ ăn thừa, đi tới ban công nói: "Hoàng Tử đâu, say nhanh như vậy?"

Lý Hà Nghiên khẽ cười một tiếng, hút điếu thuốc: "Ngủ trong phòng cậu."

Uông Dương cũng tự mình châm một điếu thuốc: "Anh Nghiên, cậu đã nói cho Ngụy Dư biết cậu sắp quay về chưa?"

Lý Hà Nghiên cắn điếu thuốc, dừng lại: "Tôi vẫn chưa nói với cô ấy."

Uông Dương gật đầu.

Lý Hà Nghiên búng tàn thuốc: "Đến lúc đó tôi sẽ đổi sang số của Gia Thành, cậu muốn liên hệ với tôi cứ gọi số đó."

Uông Dương nói: "Được."

Lý Hà Nghiên về đến nhà, lúc đi ngang qua ghế sô pha, anh vô thức liếc nhìn. Hình ảnh cô ngủ ở đây lần trước vẫn còn rõ ràng khắc sâu trong tâm trí, Lý Hà Nghiên nằm xuống lấy điện thoại di động gọi cho cô, nhưng vẫn bị chặn.

Lý Hà Nghiên quay người đi vào phòng, mở ngăn kéo bên cạnh bàn học, lấy sim điện thoại ra. Lúc trước khi trở lại thành phố Y, anh đã rút sim này ra khỏi điện thoại của mình.

Lý Hà Nghiên đặt lại sim vào điện thoại và bật nguồn lên. Anh nằm ngửa trên giường bấm số, nhưng điện thoại không bắt máy, vì vậy anh tiếp tục gọi.

Ngụy Dư bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, hôm nay cô bị cảm nhẹ nên uống thuốc hạ sốt rồi đi ngủ sớm. Trong mơ màng, tiếng chuông điện thoại đánh thức cô, cô không thèm nhìn mà nhấn nút nghe luôn: "Alo."

Đầu dây bên kia không ai lên tiếng, cô cau mày, đưa màn hình điện thoại ra trước mắt, là một dãy số lạ. Ngụy Dư nhìn chằm chằm một lúc, sau đó áp vào tai: "Bạn tìm ai vậy?"

Lý Hà Nghiên hừ một tiếng nói: "Còn giả bộ."

Ngụy Dư cũng không giấu diếm nữa, mở đèn bàn, nửa dựa vào đầu giường: "Có việc gì không?"

Lý Hà Nghiên khẽ tặc lưỡi: "Đây là số của anh ở Gia Thành."

Ngụy Dư im lặng một lát, không mở miệng, hai đầu điện thoại truyền đến tiếng hít thở của đối phương, Ngụy Dư nhẹ giọng nói: "Cúp máy đây."

Sau khi cúp điện thoại, Lý Hà Nghiên vẫn cầm điện thoại, không buồn ngủ. Anh gửi một tin nhắn khác cho Lữ Tấn. Lữ Tấn gọi trực tiếp: "Mẹ kiếp, cậu nghiêm túc thật à?"

“Có thể có giả sao?” Lý Hà Nghiên uể oải nói.

“Sao đột nhiên lại thông suốt thế?” Lữ Tấn không thể tin được, “Vé máy bay khi nào, tôi tới đón cậu.”

"Không cần, tôi sẽ tự bắt taxi về trường."

Lữ Tấn nói, "Lát nữa tôi sẽ nói với Đại Hắc."

Lữ Tấn đột nhiên nói: "Gọi một tiếng trước đi?"

Lý Hà Nghiên khó hiểu: "Cái gì?"

“Sư huynh.” Lữ Tấn cười ác ý nói: “Cậu quay lại trường mới là sinh viên năm thứ hai, đừng bắt tôi gọi cậu là sư huynh nữa.”

Lý Hà Nghiên hừ nhẹ một tiếng: "Lăn đi."

Lữ Tấn thực sự rất vui vẻ, lại chuyển chủ đề: "Được rồi, không đùa cậu nữa, mấy ngày trước tôi đến căng tin ăn cơm, còn gặp được bạn gái của cậu."

Lý Hà Nghiên lười biếng ừ một tiếng, ra hiệu cho anh ta tiếp tục: "Cô ấy ăn tối với một nam sinh, quan hệ giữa hai người hình như rất tốt. Nghe nói cô ấy đang làm trợ giảng, nam sinh của trường Truyền thông nói bọn họ sẽ theo đuổi cô ấy. Anh em muốn nhắc nhở cậu, nếu không nhanh quay lại, cẩn thận bạn gái cũng không còn nữa.”

"Ừm."

Vào ngày Lý Hà Nghiên trở lại Gia Thành, Lữ Tấn vẫn đến đón anh. Ngoài anh ta ra còn có Đại Hắc. Đại Hắc tên đầy đủ là Trần Trạch Lượng nhưng vì nước da ngăm đen nên có biệt danh là Đại Hắc.

Đại Hắc vừa nhìn thấy Lý Hà Nghiên, liền cho anh một nắm đấm: "Tôi mẹ nó còn tưởng rằng cậu là một con rùa đen tiếp tục rụt đầu ở thành phố Y chứ."

Lý Hà Nghiên thấp giọng nói: "Hôm nay không phải lên lớp sao?"

Lữ Tấn tùy ý nói: "Không phải trốn học đến đón cậu sao? Đãi ngộ này đủ lớn chưa?"

Lý Hà Nghiên: "Tôi bảo hai người tới đón sao?"

Lữ Tấn cười: "Mẹ kiếp, Lý Hà Nghiên, cậu không biết xấu hổ à?"

Đại Hắc: "Về thẳng trường học, hay như thế nào?"

Lý Hà Nghiên: "Về trường trước đi, thầy Chung bảo tôi đi tìm ông ấy trước."

Lữ Tấn vui sướng khi có người gặp họa: "Được, cậu đi chịu mắng trước đi."

"Mắng trong điện thoại rồi." Lý Hà Nghiên nói.

Lữ Tấn ôm lấy bả vai anh: "Mắng cái gì, nói tôi nghe một chút đi?"

Lý Hà Nghiên tách hai tay anh ta ra, cười như không cười: "Vẫn vậy thôi, nếu cậu muốn nghe thì lát nữa đi với tôi."

Lữ Tấn: "Quên đi, việc này anh em không bồi cậu đi đâu."
 
Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi
Chương 47



Sau khi đến Đại học Thanh Hoa, Lý Hà Nghiên đi thẳng đến văn phòng của giáo sư Chung. Sáng nay thầy Chung có tiết dạy, tan học xong ông cố ý không về mà ở văn phòng đợi Lý Hà Nghiên.

Lý Hà Nghiên gõ cửa đi vào, thầy Chung đứng dậy nhìn anh một lượt: "Cuối cùng quay trở về rồi."

Lý Hà Nghiên gọi một tiếng thầy.

Thầy Chung đứng dậy từ sau bàn làm việc, đi đến ghế sô pha ngồi xuống, thấy Lý Hà Nghiên vẫn đứng đó, ông chỉ vào chiếc ghế đối diện: "Em đứng đó làm gì? Có muốn tôi mời em ngồi không?"

Lý Hà Nghiên mỉm cười, đặt chiếc ba lô màu đen lên ghế sofa rồi ngồi xuống.

Giáo sư Chung bưng bình giữ nhiệt lên, uống một ngụm trà: "Lữ Tấn trốn học đi đón em à?"

"Không chuyện gì có thể giấu thầy được."

Giáo sư Chung khịt mũi nói: "Nó còn dám trốn tiết của tôi, đúng là gan lớn mà."

Lý Hà Nghiên mỉm cười.

Thầy Chung đặt bình xuống, lấy chìa khóa đưa cho anh: "Đây là chìa khóa ký túc xá, các phòng ký túc xá khác đã hết chỗ rồi, chỉ còn phòng này thôi, em ở một mình có được không?"

“Một mình yên tĩnh.” Lý Hà Nghiên thản nhiên nói, “Còn có thể mang bạn gái về ký túc xá.”

Thầy Chung chỉ vào anh, "Tiểu tử cậu đừng làm bậy nha."

"Em nói đùa thôi."

Lý Hà Nghiên không ở trong văn phòng bao lâu, anh đi đến phòng giáo vụ báo cáo, sau đó trở về ký túc xá. Lữ Tấn không có tiết học buổi chiều nên đến xem náo nhiệt: "Sinh viên Đại học Thanh Hoa ở một mình một phòng, cũng chỉ có cậu được đãi ngộ như vậy. Giáo sư Chung mở cửa sau cho cậu đúng không?"

"Vậy cậu đi kêu giáo sư Chung mở cửa sau cho cậu đi."

“Tôi không dám, mọi người đều biết thầy Chung coi cậu như con ruột của mình.” Lữ Tấn nói.

Lý Hà Nghiên ném túi lên giường đi vào phòng vệ sinh, Lữ Tấn đi theo anh ra ban công: "Buổi tối cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi, xem như chào mừng cậu."

Lý Hà Nghiên nhướng mày: "Đại Hắc đâu?"

“Cậu ấy còn có lớp học, giờ này đang đi học.” Lữ Tấn nói, “Có đi hay không, nhân tiện nói về đội huấn luyện.”

Lý Hà Nghiên nhìn Lữ Tấn nói: "Không phải Đại Hắc đã rời đội từ lâu rồi sao?"

Lữ Tấn hừ một tiếng: "Cậu trở về thì không giống nữa, đừng nói đoạt giải, còn phải đoạt giải vô địch thế giới thì cuộc sống đại học này mới trọn vẹn đúng không?"

Lý Hà Nghiên cười nhạt.

Sau cuộc điện thoại ngày hôm đó, Ngụy Dư không gặp Lý Hà Nghiên ở Thanh Hoa, cô cũng không biết thời gian chính xác khi nào anh trở lại trường. Chiều nay sau khi tan học, một đàn anh gửi tin nhắn trong nhóm, nói tối nay sẽ tổ chức một buổi gặp mặt, mọi người cùng nhau ăn cơm để làm quen.

Vẫn còn vài tiếng nữa mới đến giờ hẹn.

Ngụy Dư trở lại ký túc xá, Vương Tuyết gần đây hiếm khi ở trong ký túc xá, cô ấy học chuyên ngành hóa học nên dành phần lớn thời gian trong phòng thí nghiệm.

Trong ký túc xá, Ngụy Dư đọc sách chuyên khảo về truyền thông mà giáo sư hướng dẫn chỉ định. Giáo sư của Ngụy Dư họ Trang, tên đầy đủ là Trang Vịnh Mai, là phó hiệu trưởng của Trường Truyền thông, ngoài nhiệm vụ giảng dạy, bà ấy thường có những việc khác phải làm. Dù bận rộn nhưng bà vẫn có trách nhiệm với học sinh của mình. Mỗi tuần bà sẽ cho nghiên cứu sinh đọc thư mục ngoài, cũng sẽ đặt câu hỏi dựa trên đó.

Ngụy Dư đọc sách hai tiếng đồng hồ, thấy sắp đến giờ, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài. Đúng lúc gặp Vương Tuyết vừa trở về, vẻ mặt cô ấy có chút mất tự nhiên, hốc mắt đỏ bừng.

Ngụy Dư nhìn qua Vương Tuyết: "Đàn chị?"

Vương Tuyết thấp giọng nói: “Không sao đâu” rồi vội vã vào phòng, đóng cửa lại.

Ngụy Dư đứng ở cửa nhíu mày nhìn một hồi, cuối cùng vẫn là không giơ tay gõ cửa, dù sao không phải ai cũng muốn người khác nhìn thấy bộ mặt lúng túng của mình.

Địa điểm ăn cơm gần Đại học Thanh Hoa, trên đường đi Ngụy Dư gặp Tần Minh, đàn anh học cùng giáo sư hướng dẫn, Ngụy Dư và Tần Minh đã gặp nhau vài lần. Hôm cô đi báo danh, Tần Minh là người phụ trách đón nghiên cứu sinh năm nhất: "Em đến nhà hàng à?"

Ngụy Dư nói: "Vâng, đàn anh, anh đi đâu thế?"

“Anh cũng đến đó.” Tần Minh nói: “Vậy chúng ta cùng nhau đi đi.”

Hai người đi bộ đến đó, nhà hàng ở gần phố sinh viên, cách đây không xa.

Ngụy Dư nói: "Lát nữa giáo sư có đến không ạ?"

Tần Minh cười nói: "Hôm nay cô Trang có cuộc họp, không phải cô phái anh đến trả tiền cho các em rồi sao?"

Tần Minh là học trò cưng của Trang Vịnh Mai, anh ấy là nghiên cứu sinh năm ba, hiện đang là thực tập sinh ở đài truyền hình, anh ấy cũng được Trang Vịnh Mai tiến cử. Một đàn chị nói Tần Minh đang nộp đơn xin học tiến sĩ nghiên cứu truyền thông tại Đại học Columbia, nơi mà giáo sư Trang đã nghiên cứu học tập hồi còn trẻ và anh ấy định nhờ giáo sư Trang viết thư giới thiệu.

Khi Ngụy Dư và Tần Minh đến nhà hàng, các đàn anh đàn chị khác đã đến. Bọn họ không đặt phòng riêng, mà tìm một bàn tròn lớn ở tầng hai. Họ đều là những người trẻ tuổi, không bị gò bó, vui vẻ và ồn ào như vậy.

Có người trêu ghẹo: "Đàn anh Tần, sao anh lại đến cùng đàn em Ngụy thế?"

Tần Minh hào phóng nói: "Trên đường gặp nên đi cùng nhau."

Nam sinh không quen Ngụy Dư nên anh ta không tiếp tục trêu chọc họ mà chuyển chủ đề sang Tần Minh, hỏi anh chuẩn bị cho việc học tiến sĩ ở nước ngoài như nào rồi.

Tần Minh nói đùa, "Chuẩn bị linh tinh thôi."

Nam sinh không tin: "Thôi đi, giáo sư Trang không phải viết thư giới thiệu cho anh sao?"

Tần Minh: "Cậu cũng biết rõ đấy."

Lữ Tấn từ phòng vệ sinh đi ra, trở lại bàn nói với Lý Hà Nghiên, "Tôi vừa nhìn thấy một người quen."

Lý Hà Nghiên nâng mắt lên, lơ đãng nói: "Ai?"

Lữ Tấn: “Bạn gái của cậu, hình như là bọn họ đang liên hoan.”

Lý Hà Nghiên cau mày, Lữ Tấn nhanh chóng nhận ra: "Chẳng lẽ cậu chưa nói với người ta hôm nay cậu đến Thanh Hoa à?"

Đại Hắc nói: "Ai?"

Lữ Tấn chỉ vào Lý Hà Nghiên: "Bạn gái của cậu ta."

Đại Hắc nhìn Lý Hà Nghiên: "Cậu ấy có bạn gái khi nào vậy?"

Lữ Tấn uống một ngụm nước: "Chuyện này tôi chưa nói cho cậu à?"

Đại Hắc lắc đầu, Lữ Tấn giải thích: "Lần trước tôi kể cho cậu là tôi đã gặp cậu ấy ở phố sinh viên đấy, lúc ấy cậu ta bồi bạn gái đi thi vòng hai ở Thanh Hoa."

Đại Hắc tò mò: "Mẹ nó, trông như nào?"

"Ánh mắt của cậu ta, cậu cảm thấy có thể xấu sao." Lữ Tấn cười nói.

Đại Hắc đang chuẩn bị: "Tôi đi nhìn thử."

Lữ Tấn cũng chỉ điểm cho anh ta: "Đi ra khỏi phòng vệ sinh, bàn cạnh cửa sổ."

Đại Hắc đi rồi, Lữ Tấn nói: "Cậu không đi xem sao?"

Lý Hà Nghiên không có phản ứng gì: "Xem cái gì?"

Sau khi đọc xong, Đại Hắc giơ ngón tay cái lên: "Chuẩn luôn. Khó trách khi còn là sinh viên năm nhất cậu không có hứng thú với các cô gái theo đuổi mình. Tầm nhìn của cậu khá cao đấy."

Lý Hà Nghiên không đáp.

Bọn họ không ăn quá muộn, khoảng chín giờ thì kết thúc. Sau khi rời khỏi nhà hàng, Lý Hà Nghiên nói: "Các cậu về trước đi."

"Đợi bạn gái cậu à? Ừm, chúng ta đi trước đi." Lữ Tấn cười tủm tỉm nói: "Nhưng vừa mới đi học trở lại, cậu đừng cả đêm không về ngủ."

Lý Hà Nghiên lấy ra một điếu thuốc, châm lửa: "Mau biến."

Lữ Tấn và Đại Hắc đi xa.

Lý Hà Nghiên đứng trên đường một lúc, lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn cho Ngụy Dư, sau khoảng mười phút cô đi ra, một chàng trai đi ra cùng cô, mặc áo sơ mi và quần tây, trông già hơn hơn họ một chút.

Lý Hà Nghiên đút hai tay vào túi quần, nhìn chằm chằm hai người. Tần Minh chú ý tới ánh mắt của anh, quay đầu nhìn sang, nhỏ giọng nói với Ngụy Dư: "Bạn của em à?"

Ngụy Dư cũng nhìn sang, khẽ ừ một tiếng: "Đàn anh, anh đi trước đi."

Lý Hà Nghiên đến gần cô, Ngụy Dư ngẩng đầu hỏi: "Anh trở về lúc nào?"

“Hôm nay mới đến.” Lý Hà Nghiên châm điếu thuốc.

Ngụy Dư nhẹ giọng nói: "Chẳng phải nói sẽ không trở về sao?"

Lý Hà Nghiên nhíu mày không trả lời câu này, anh hỏi: "Người kia cùng chuyên ngành với em à?"
 
Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi
Chương 48



Ngụy Dư nhàn nhạt nói: "Chuyện này liên quan gì anh? Không phải chúng ta đã chia tay rồi sao?"

Lý Hà Nghiên cụp mắt nhìn cô, một lúc sau, anh đột nhiên nở nụ cười: “Chúng ta đã chia tay, em còn chạy đến thành phố Y tìm anh làm gì.”

Sắc mặt Ngụy Dư không thay đổi: "Chỉ là vì bà ngoại thôi."

Lý Hà Nghiên gật đầu hai lần, nói: "Nhớ rồi, được, anh chờ em nguôi giận."

Lý Hà Nghiên về ký túc xá, quăng mình xuống giường, anh ngẩng đầu nhìn trần nhà, điện thoại trong túi quần vang lên. Lý Hà Nghiên lấy ra, lười biếng alo.

Lữ Tấn: "Cậu đang ở đâu vậy? Tôi gọi điện thoại có làm phiền cậu không?"

Lý Hà Nghiên: "Ký túc xá."

Lữ Tấn: "Mẹ kiếp, mãnh liệt vậy, mang người về ký túc xá?"

Lý Hà Nghiên không kiên nhẫn: "Có chuyện gì nói đi, không thì cúp máy."

Lữ Tấn vội vàng nói: "Đừng, đừng, chuyện nghiêm túc. Vừa rồi tôi nói với huấn luyện viên về việc thành lập đội, ông ấy muốn chúng ta xác định tên đội và đội trưởng trước. Tôi hỏi Đại Hắc, cậu ấy không có ý kiến gì về tên đội, bảo tôi hỏi ý kiến của cậu, cậu nghĩ nên đặt là gì?"

Lý Hà Nghiên không có hứng thú nói: "Cậu tự nghĩ đi."

Lữ Tấn: "Mẹ kiếp, nghĩ như thế nào, nếu không thì chúng ta dùng tên năm trước, winner-LXC, có chút kiêu ngạo quá không nhỉ?"

Lý Hà Nghiên cười nhạo: "Sợ à."

"Sợ gì mà sợ, gừng càng già càng cay.” Lữ Tấn nói: "Vậy đặt tên như vậy đi, lát nữa tôi báo cáo với huấn luyện viên."

"Ừm."

"Tối mai 7 giờ tập trung ở phòng máy, tiện thể gặp các thành viên khác trong đội, các cậu đã rời hơn một năm rồi, trong đội có rất nhiều người mới. Đến lúc đó làm quen một chút, đừng đến trễ đấy."

Lý Hà Nghiên hai tay ôm sau đầu, lơ đãng nói: "Được, biết rồi, còn chuyện gì không, không thì cúp đây."

Lữ Tấn: "Thế quái nào mỗi khi thành lập đội, tôi cảm thấy tôi giống như mẹ già vậy."

Lý Hà Nghiên: "Giờ cậu mới biết à?"

Lữ Tấn hung hăng cúp điện thoại.

Lý Hà Nghiên cầm điện thoại gửi cho Ngụy Dư một tin nhắn, đợi một lúc cũng không thấy cô trả lời. Lý Hà Nghiên nhíu mày chậc một tiếng, ném điện thoại sang một bên, anh xuống giường, lấy quần áo trong tủ rồi đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Ngụy Dư lấy chìa khóa ra mở cửa, theo bản năng liếc nhìn cửa phòng Vương Tuyết, cửa vẫn đóng, bên trong mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói của Vương Tuyết, hình như cô ấy đang nói chuyện điện thoại, nghe giọng nói thì tâm trạng có vẻ không tệ.

Ngụy Dư vào phòng, sạc điện thoại, bấm vào thì thấy tin nhắn của Lý Hà Nghiên, nói ngày mai cùng nhau ăn tối. Ngụy Dư không trả lời, đang định đặt điện thoại xuống thì có tiếng gõ cửa, là giọng của Vương Tuyết: "Ngụy Dư, em về rồi sao?"

Ngụy Dư đi mở cửa: "Em vừa mới về, đàn chị, có chuyện gì sao?"

Vẻ mặt Vương Tuyết có chút xấu hổ, cắn c.ắn môi dưới: "Lúc ấy không phải chị phớt lờ em đâu, khi đó tâm tình không tốt, em đừng để ý."

Ngụy Dư: "Em hiểu mà."

Vương Tuyết cẩn thận nhìn Ngụy Dư, thấy vẻ mặt cô tự nhiên, mới thở phào nhẹ nhõm: "Chị đi siêu thị mua vài thứ, em có cần gì chị mua hộ không?"

Ngụy Dư nhẹ giọng nói: "Không cần đâu."

Vương Tuyết cười nói: "Vậy chị đi siêu thị mua đồ đây. Đúng rồi, sau chín giờ tối nay sẽ cắt nước, em muốn tắm rửa thì tắm ngay đi."

Ngụy Dư: "Được."

Ngày hôm sau, Ngụy Dư đang ở trong ký túc xá thì nhận được cuộc gọi từ văn phòng giáo viên, bảo cô đến văn phòng lấy chìa khóa và mang đến phòng máy tính 302, nói rằng có sinh viên trong đội huấn luyện muốn sử dụng phòng máy tính. Ngụy Dư vừa mới tắm xong, mái tóc còn ướt một nửa xõa ra sau gáy, cô còn chưa kịp sấy khô đã rời khỏi ký túc xá.

Khu ký túc xá cách văn phòng giáo viên không xa. Ngụy Dư mở cửa, đến bàn của giáo sư Lâm tìm chìa khóa rồi mang đến tòa nhà phòng máy tính. Trong tòa nhà phòng máy tính, có một số phòng học vẫn sáng đèn và sinh viên đang học.

Ngụy Dư đi lên tầng ba, trong hành lang có rất nhiều nam sinh đứng cười đùa với nhau, rất náo nhiệt. Ngụy Dư ngay lập tức nhìn thấy Lý Hà Nghiên trong đám đông, anh chống khuỷu tay lên lan can, nghiêng đầu nghe Lữ Tấn khoa tay múa chân nói gì đó.

Bước chân của Ngụy Dư dừng lại không dễ nhận ra, dường như Lý Hà Nghiên cũng đã nhìn thấy cô, đôi mắt anh lướt qua bóng dáng mấy nam sinh và rơi xuống trên mặt cô.

Ngụy Dư đối mặt với ánh nhìn của nhóm nam sinh, cô cảm thấy da đầu tê dại khi mở cửa.

Lữ Tấn tiến lên, cười nói: "Cám ơn đàn chị."

Ngụy Dư thừa dịp nói: "Tôi đưa chìa khóa cho cậu, về sau mọi người dùng phòng máy tính này luyện tập, phòng máy tính trước kia đang bảo trì."

Lữ Tấn gật đầu: "Được."

Các nam sinh lần lượt vào trong phòng, Ngụy Dư đi vòng qua Lý Hà Nghiên, đang định đi về phía cầu thang, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô: “Sao em ra ngoài mà không sấy tóc?”

Ngụy Dư sợ có nam sinh nhìn thấy nên rút tay về: “Không phải sợ mọi người đợi lâu sao?”

Lý Hà Nghiên khẽ ừ, còn muốn nói gì nữa, nhưng Ngụy Dư nhìn thấy thầy Tề từ đầu hành lang đi tới, liền cắt ngang anh: "Mau vào đi, huấn luyện viên của anh đến kìa."

Khi Lý Hà Nghiên đi vào, Lữ Tấn và những người khác đã ngồi vào chỗ. Lữ Tấn giơ cánh tay lên, ra hiệu bảo Lý Hà Nghiên ngồi đây.

Lý Hà Nghiên vừa tới gần, Lữ Tấn liền buôn chuyện hỏi: "Cậu với đàn chị đàn Ngụy nói chuyện gì thế?"

Lý Hà Nghiên liếc mắt một cái: "Muốn nghe?"

"Nói tôi nghe một chút."

Lý Hà Nghiên: "Vậy lát nữa cậu phụ trách gõ code."

“Quên đi.” Lữ Tấn nói, “Tôi phát hiện bây giờ tôi không hứng thú nữa.”

Đại học Thanh Hoa có một nền tảng OJ chuyên dụng, huấn luyện viên của đội- thầy Tề cũng không nói nhảm, chỉ yêu cầu một vài thành viên giới thiệu ngắn gọn, sau đó cho mọi người đăng nhập vào nền tảng và bắt đầu làm đề.

Phải mất bốn tiếng để làm một bộ đề. Nhưng bình thường huấn luyện không nghiêm khắc như thi đấu, tương đối thoải mái hơn, cũng không có bóng bay. Trong thi đấu chính thức, sau khi hoàn thành một câu hỏi, trên ghế ngồi sẽ có một quả bóng bay lên, thông qua số lượng bóng bay trên mỗi ghế có thể ước lượng sơ bộ tình hình của đối thủ.

Khi còn là sinh viên năm nhất, Lý Hà Nghiên và Lữ Tấn có cách làm bài của riêng họ. Nói chung, Lữ Tấn và Đại Hắc giải quyết phần đầu, còn anh chịu trách nhiệm gõ code và kiểm tra. Phần sau khó hơn, Lý Hà Nghiên phụ trách. Đại Hắc và Lữ Tấn chịu trách nhiệm debug, nhưng rất hiếm khi tìm thấy bug trong đoạn code của Lý Hà Nghiên.

(*) Debug là quá trình xác định vị trí và loại bỏ các lỗi mã hóa trong các chương trình máy tính.

Phòng máy ồn ào với tiếng gõ bàn phím và tiếng thảo luận liên tục. Một số nam sinh bị đề bài làm khó nên họ hút thuốc để nâng cao tinh thần giải đề.

Sau khi Lý Hà Nghiên gõ dòng code cuối cùng, anh nhấp chuột nộp bài, hệ thống trực tiếp trả về kết quả AC.

(*) AC là viết tắt của từ accept, có nghĩa là đã vượt qua tất cả các câu hỏi.

Lữ Tấn hai tay xoa xoa mặt, thở dài một hơi: "Mẹ kiếp, tốc độ giải đề của cậu vẫn không thay đổi."

Lý Hà Nghiên: "Đề này không khó."

“Đừng giả bộ, lát nữa người khác nghe thấy sẽ tới đánh cậu.” Lữ Tấn nhếch miệng cười, “Tôi và Đại Hắc không vào giúp cậu đâu.”

Lý Hà Nghiên yên lặng cười cười, kéo ghế đứng lên, Lữ Tấn ngẩng đầu lên: "Đi đâu thế?"

"Ra ngoài hút một điếu," anh nói.

“Tôi cũng đi.” Lữ Tấn nhìn Đại Hắc, “Cậu có đi không?”

Đại Hắc vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, cau mày: "Các cậu đi trước đi, tôi xem hai câu hỏi cuối cùng về cấu trúc dữ liệu đã."

Lý Hà Nghiên và Lữ Tấn ra khỏi phòng máy tính và đi đến cuối hành lang.

Lý Hà Nghiên lấy hộp thuốc lá ra và châm một điếu, phía dưới là con đường xanh rợp bóng cây, rất nhiều sinh viên đi qua.

Lữ Tấn nói: "Cảm giác quay về thế nào?"

Lý Hà Nghiên nhếch khóe miệng lên cười: "Cũng không tệ."
 
Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi
Chương 49



Lữ Tấn: "Năm đó tôi gọi cho cậu mấy chục lần, cậu cũng không nghe, còn coi tôi là anh em không?"

Lý Hà Nghiên cười nói: "Đã lâu như vậy, cậu còn nhắc tới sao?"

Lữ Tấn giơ tay gãi mặt, sau đó liếc nhìn Lý Hà Nghiên: "Kỳ thật tôi vẫn luôn muốn hỏi, năm đó chuyện gì xảy ra, tại sao đột nhiên phải nghỉ học."

Lý Hà Nghiên híp mắt, nhàn nhạt nói: "Xảy ra chút chuyện."

Lữ Tấn thấy anh không muốn, liền từ bỏ, dù sao người cũng quay về rồi, bèn nói: "Tháng mười một có cuộc thi khu vực ở Dương Thành, chúng ta thử một lần đi?"

Lý Hà Nghiên: "Được."

Lữ Tấn: "Vậy nửa tháng này cần phải luyện tập nhiều hơn."

Lý Hà Nghiên không để ý: "Luyện thôi."

Lữ Tấn trêu chọc hắn: "Đồng ý nhanh như vậy, chẳng phải cậu đang hẹn hò sao? Tình huống không giống nhau, không cần nói với đàn chị Ngụy một câu à?"

Lý Hà Nghiên giật mình, đây quả nhiên là vấn đề.

Tối hôm đó khi anh ra khỏi phòng máy tính, Lý Hà Nghiên lấy điện thoại di động ra và gửi cho Ngụy Dư một tin nhắn, nói rằng anh phải ở trong phòng máy tính nửa tháng, có lẽ không có nhiều thời gian để tìm cô.

Ngụy Dư nghĩ một hồi vẫn trả lời tin nhắn của anh, bảo anh luyện tập cho tốt.

Lý Hà Nghiên nhìn tin nhắn này, khóe miệng hơi cong lên, cô chẳng qua là miệng dao găm tâm đậu hũ mà thôi.

Nửa tháng qua, khi không có tiết học, Lý Hà Nghiên hầu như là ở trong phòng máy tính, thường thường ra khỏi phòng máy tính đã gần một, hai giờ sáng. Trên bầu trời có vài ngôi sao, tòa nhà giảng dạy xung quanh cũng yên tĩnh không tiếng động.

Lữ Tấn duỗi người: "Làm bài đến mức đầu óc không xoay được nữa, thật mẹ nó sảng khoái."

Lý Hà Nghiên cười khẽ, cảm giác này thực sự không tồi.

Các vòng loại khu vực thường từ tháng 9 đến tháng 12. Gần đây, trong trường tổ chức một cuộc thi hàng tuần để chọn ra 2 đội đại diện cho trường tham gia cuộc thi cấp khu vực.

Sau nửa tháng huấn luyện, đội của Lý Hà Nghiên đã được chọn để tham gia cuộc thi khu vực ở Dương Thành vào tháng 11. Lý Hà Nghiên thở phào nhẹ nhõm, anh gửi tin nhắn cho Ngụy Dư, hỏi cô đang ở đâu.

Ngụy Dư: Nghe giảng ở trường.

Lý Hà Nghiên trực tiếp bấm gọi điện thoại, bên kia cô cố ý đè thấp giọng, Lý Hà Nghiên cau mày đứng ở trước cửa sổ: "Phòng nào?"

Ngụy Dư thấp giọng nói: "302, tòa C."

Lý Hà Nghiên: "Được, chờ anh."

Ngụy Dư buông điện thoại di động xuống, bài giảng hôm nay được lãnh đạo nhà trường đặc biệt mời giáo sư Bành, hiệu trưởng trường Truyền thông của Đại học Z, đến phát biểu. Giáo sư Bành đã gần bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn rất trẻ trung. Đứng trên bục giảng, ông ấy không có vẻ mặt nghiêm trang của một nhà giáo già mà lời nói rất hài hước thú vị, khiến cho các sinh viên ở dưới thỉnh thoảng bật cười.

Trong tiếng cười phá lên, Lý Hà Nghiên ngang nhiên từ cửa sau đi vào, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô.

Ngụy Dư quay đầu nhìn anh: "Anh không cần huấn luyện à?"

“Sáu giờ mới bắt đầu,” anh nói.

Ngụy Dư không nói gì, quay đầu nhìn về phía bục giảng. Lý Hà Nghiên không quan tâm đến bài phát biểu, luôn cúi đầu nghịch điện thoại. Một lúc sau, anh dường như không thể ngồi yên, thấp giọng hỏi: “Em không cảm thấy nhàm chán sao?”

Ngụy Dư nghiêng đầu, không mặn không nhạt nói: "Nếu như cảm thấy nhàm chán anh có thể đi trước."

Lý Hà Nghiên cười nói: "Em nghĩ anh sẽ đi sao?"

Ngụy Dư lại liếc anh một cái, thoáng thấy dưới mi mắt anh có chút quầng thâm, có thể nhìn ra nửa tháng qua, đại khái là ngày nào anh cũng thức khuya làm đề thi, cô mềm mỏng hơn: "Không phải anh thấy chán à?”

Lý Hà Nghiên nhẹ giọng nói: "Không phải em vẫn còn ở đây à?"

Trái tim của Ngụy Dư lỡ một nhịp.

Lý Hà Nghiên hơi hơi ngửa người về phía sau, có chút mệt mỏi nói: "Hai ngày nữa anh đến Dương Thành tham gia cuộc thi khu vực."

Ngụy Dư ừ một tiếng.

Bài phát biểu kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ, khi sắp kết thúc, màn hình điện thoại của Ngụy Dư bỗng nhiên sáng lên, là tin nhắn của Tần Minh, nói thứ bảy đài truyền hình có tổ chức Diễn đàn quốc tế về phương tiện truyền thông mới, hỏi cô có muốn đến xem không.

Lý Hà Nghiên cũng nhìn thấy, sắc mặt anh thay đổi.

Ngụy Dư chống vào tay vịn, chuẩn bị đứng lên thì Lý Hà Nghiên nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống ghế, Ngụy Dư quay đầu nhìn anh, cau mày nói: "Anh làm gì vậy?"

Lý Hà Nghiên lạnh lùng hỏi: "Vị đàn anh Tần này chính là người ngày hôm trước?"

Ngụy Dư không phủ nhận: "Là anh ấy."

Vẻ mặt của Lý Hà Nghiên không vui: "Ý em là gì?"

Ngụy Dư: "Anh ấy không có ý đó với em đâu."

Sắc mặt Lý Hà Nghiên không thay đổi, hỏi lại cô: "Còn em thì sao?"

Ngụy Dư bình tĩnh nói: "Anh cảm thấy thế nào?"

Lý Hà Nghiên nhớ lại, vẻ mặt của anh thả lỏng một chút.

Ngụy Dư lại nói: "Anh không tin vào chính mình sao?"

“Em chỉ biết giày vò anh thôi.” Lý Hà Nghiên thở dài, dựa vào trên ghế, nghiêng đầu nhìn cô, ngang ngược nói: “Anh nhận thua, được chưa?”

Ngụy Dư: "Đã đầu hàng sớm thế?"

“Anh sợ, được không?” Anh nói rất tự nhiên, không xấu hổ chút nào.

Hai người cùng nhau đến căng tin ăn tối, lát nữa Lý Hà Nghiên còn phải đi huấn luyện, cho nên sau khi rời khỏi căng tin, anh đi thẳng tới phòng máy tính.

Khi Ngụy Dư đang đi về phía ký túc xá, Vương Tuyết từ phía sau gọi cô, Ngụy Dư quay đầu lại, dừng lại chờ cô ấy.

Vương Tuyết đi tới bên cạnh cô: "Vừa rồi là bạn trai của em sao?"

Ngụy Dư gật đầu, Vương Tuyết nói: "Nhưng nhìn không giống học cùng chuyên ngành với em?"

Ngụy Dư: "Anh ấy học chuyên ngành phần mềm, đang là sinh viên năm hai đại học."

Vương Tuyết có chút kinh ngạc: "Vậy làm sao hai người quen biết? Em mới đến Thanh Hoa hai tháng thôi mà?"

Ngụy Dư nói vài câu, Vương Tuyết cười nói: "Em học thạc sĩ ở đây cũng là vì cậu ấy đúng không?"

“Không đúng.” Ngụy Dư khẽ mỉm cười, “Lúc chuẩn bị thi vào đại học Thanh Hoa, em còn chưa quen anh ấy.”

Vương Tuyết còn muốn nói cái gì, điện thoại di động trong túi xách đột nhiên vang lên. Thấy Vương Tuyết không có ý định nghe máy, Ngụy Dư nhắc nhở: "Đàn chị, điện thoại của chị đổ chuông kìa."

Vương Tuyết cau mày: "Chắc là một cuộc gọi bán hàng. Vừa rồi gọi mấy cuộc, thật phiền mà."

Vương Tuyết lấy điện thoại di động từ trong túi ra và nhấn nút tắt, tiếng chuông phiền phức cuối cùng cũng dừng lại.

Vương Tuyết nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn bầu trời đen kịt: "Bỗng nhiên rất muốn về nhà."

Ngụy Dư thăm dò hỏi: "Đàn chị, chị có tâm sự gì sao?"

Vương Tuyết quay đầu nhìn cô, ngữ khí thoải mái nói: "Không có, chỉ là lễ Quốc Khánh không về nên hơi nhớ nhà."

Ngụy Dư ừ một tiếng.

Vương Tuyết thấy trong mắt Ngụy Dư có chút quan tâm, trong lòng cô ấy có chút buông lỏng, đột nhiên gọi cô một tiếng: "Ngụy Dư."

Ngụy Dư: "Cái gì?"

Vương Tuyết lời nói đến bên môi, lại nuốt xuống, lắc đầu nói: "Không có việc gì, em có muốn ăn kem que không? Đột nhiên chị hơi thèm ăn, em đi cùng chị đến siêu thị mua kem được không?"

Ngụy Dư gật đầu, trả lời được.

Sau khi trở về ký túc xá, Ngụy Dư vẫn gửi tin nhắn cho Tần Minh, nói rằng cô không thể tham gia diễn đàn. Không phải là bởi vì Lý Hà Nghiên, cô thật sự không thế phân thân đi được. Hai ngày trước, giáo viên trong văn phòng đã nói với cô rằng cô sẽ làm trợ lý cho huấn luyện viên Tề trong hai ngày nữa, cùng họ đến Dương Thành để hỗ trợ chụp một số bức ảnh tuyên truyền cuộc thi khu vực.

Ngụy Dư không nói chuyện này với Lý Hà Nghiên.

Đến ngày khởi hành, trên xe buýt tới sân bay, Lý Hà Nghiên mới biết điều này từ miệng Lữ Tấn.

Lý Hà Nghiên nhướng mày: "Cậu nghe ai nói?"

Lữ Tấn tò mò nói: "Sao thế, đàn chị Ngụy không nhắc tới chuyện này cho cậu à? Có lẽ đàn chị Ngụy muốn cho cậu kinh ngạc đấy."

Lữ Tấn vừa dứt lời đã thấy Ngụy Dư từ cửa xe đi lên.

Ánh mắt Lý Hà Nghiên nhìn chằm chằm vào cô. Ngụy Dư đi tới, tìm một chỗ ngồi xuống. Huấn luyện viên Tề còn chưa tới, tài xế cũng chưa lái xe, đang hút thuốc chờ đợi.

Lữ Tấn nháy mắt một cái, "Không ngồi cạnh người ta đi."
 
Back
Top Bottom