Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quãng Đời Còn Lại Dài Đằng Đẵng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,265
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOZkuuxQVqZ39FOG2SB0ngXm92vHmnWtYLmzXYpgUsaoEBXjP21tfmMZSTnXXk1mXgNMGNcldZ3dyM-lguF0rHbURE9Xtqg0uU4eR69zr_e6LI0VsyUR_qAOCW1-8B9wJNeQbkIycqGwmkXx_gR1ydI=w215-h322-s-no-gm

Quãng Đời Còn Lại Dài Đằng Đẵng
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Điền Văn, Cổ Đại, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: zhihu

Tran / Editor: Mỗi Bước Mỗi Xa

Beta: Mỗi Bước Mỗi Xa

Thể loại: Cổ đại, Đoản văn, Làm ruộng

Độ dài: 13

Giới thiệu

Ngày định hôn của ca ta, cả nhà ta đều ngơ ngác choáng váng.

Mẫu thân ta chất vấn Trương bà tử, "Cái chuyện mà ngươi làm gọi là chuyện gì vậy?

"Ngươi chỉ nói đi đứng không tiện, lại không nói còn có một đứa trẻ đi kèm?"

Trương bà tử liếc nhìn đại ca của ta mím môi không nói được một lời, "Ta cũng chỉ nói Xuân Quang nhà tẩu không biết ăn nói, chứ đâu có nói là một người câm!"

Sau khi nhà tiểu thúc biết chuyện, cách đầu tường châm chọc bọn ta.

"Con què sánh đôi với thằng câm, đúng là cặp đôi hoàn hảo, cặp đôi lý tưởng, cặp đôi thiên tiên!"​
 
Quãng Đời Còn Lại Dài Đằng Đẵng
Chương 1: Chương 1



Ca của ta năm nay đã hơn hai mươi, vẫn chưa thành thân.

Mẫu thân ta sốt ruột vô cùng, nhờ Trương bà tử sắp xếp một cuộc hôn nhân.

Trương bà tử vào mấy hôm trước đã báo tin, nói đã có hy vọng, là cô nương của Tiền gia, bộ dáng rất đàng hoàng, chỉ có điều chân bị khập khiễng.

Nếu không có dị nghị gì, thì chờ đến ngày đặt lễ định hôn.

Ngẩng đầu gả nữ nhi, cúi đầu cưới tức phụ, chỉ cần cô nương người ta không nói gì, nhà của bọn ta tự nhiên là đồng ý.

Sau khi nhà tiểu thúc biết chuyện, lại ở cách đầu tường châm chọc bọn ta.

"Con què sánh đôi với thằng câm, đúng là cặp đôi hoàn hảo, cặp đôi lý tưởng, cặp đôi thiên tiên!"

"Trước đây đã nói để cho Tam lang nhà ta về làm con thừa tự cho đại ca, mà đại ca sống c.h.ế.t cũng không chịu, cứ khư khư giữ một thằng câm như báu vật..."

Tiểu thẩm là một bà lười, suốt ngày nằm ì trên giường cùng ăn bám hán tử, cả ngày không làm gì cả, chỉ nghĩ cách đi nhà nào đó ăn trộm đậu hoặc trộm trứng.

Nói ra cũng khéo, đúng là rùa tìm đậu xanh, ba ba tìm ếch.

Người như vậy lại trở thành người nhà của tiểu thúc ta, tiểu thúc của ta từ nhỏ ở trong thôn đã nổi tiếng là kẻ trơ tráo gian xảo.

Hai người tụ lại với nhau, có thể nói là đủ no thì không bắt thỏ, mà thỏ no lại không ra khỏi hang, lười biếng gặp lười biếng.

Nhà bọn họ có nhiều con, có hai trai một gái, rảnh rỗi lại sai bảo bọn trẻ qua nhà ta ăn xin.

Mạ mùa xuân, rau ngày hè, trứng mùa thu, thịt ngày đông, chẳng có gì mà nhà bọn họ không nghĩ đến.

Mỗi khi mất đồ, mẫu thân ta lại chửi ầm cả lên, đặt một đống đá giữa sân, cho tới tận bây giờ, tường viện đã chất cao gần nửa người, cũng không thể ngăn cản cả nhà bọn họ lén lút nhìn vào sân của bọn ta.

Việc ca của ta bị câm, một lần nhắc đến, mẫu thân ta lại đau lòng một lần.

Ca của ta không phải bị câm từ nhỏ, năm mười tuổi, huynh ấy theo phụ thân của ta đi sửa viện cho nhà Vương viên ngoại, huynh ấy tình cờ gặp phải Liễu di nương của nhà ông ta đang vụng trộm với hán tử.

Liễu di nương sợ chuyện bị bại lộ, đã sai người nhốt ca của ta vào kho củi, dùng cành mận gai mảnh đánh cho gần chết.

Chờ đến khi phụ thân ta đến, ca của ta đã bị cho uống thuốc câm, Liễu di nương thổi thổi những móng tay như cọng hành, thản nhiên nói, "Lão Điền là người giỏi tay nghề, sửa sang vườn tược còn tốt hơn thợ trong nhà ta."

Liễu di nương tùy tay ném một túi tiền nặng hai mươi lượng xuống dưới chân phụ thân ta.

"Nhưng sao ngươi lại sinh ra một đứa con vô dụng như vậy, thằng nhãi này ăn trộm trâm của ta, lại nhất quyết không chịu nhận, nếu đã sinh ra một cái miệng khó mở ra như vậy, thì sau này cũng đừng nói nữa."

Chiêu g.i.ế.c gà dọa khỉ này của bà ta quả thật có tác dụng, phụ thân ta trước tiên phải cúi người nhặt túi tiền, rồi quỳ xuống tạ Liễu di nương ban ân.

Hán tử cao mấy thước lại không dám phát ra một tiếng phản bác, từng giọt nước mắt chảy xuống, hòa cùng nỗi chua xót nuốt vào trong bụng.

Mẫu thân ta khóc đến khản cả giọng, mắt mờ đi, rốt cuộc cũng không đổi lại được tiếng nói của ca ta.
 
Quãng Đời Còn Lại Dài Đằng Đẵng
Chương 2: Chương 2



Nhà bần cùng khốn khổ thì cái gì cũng thiếu, chỉ riêng con cái thì nhiều, nhưng nhà ta chỉ có ca là dòng giống độc đinh.

Nhà tiểu thúc thấy vậy, nhất quyết muốn nhét Tam lang còn b.ú sữa về nhà ta, nói là để làm con thừa tự cho phụ thân ta.

Phụ thân ta sao không biết ý đồ của bọn họ, tiểu thẩm ta do trong nhà thiếu ăn, sữa không đủ, bà ta thèm gạo mới nhà bọn ta, muốn mẫu thân ta dùng từng muỗng dầu gạo để nuôi lớn nhi tử của bọn họ.

Trước đây phụ thân không cho mẫu thân ta sinh nhiều con, ông có nói ‘nhi nhiều mẫu khổ’.

Hôm đó ông nhìn lên bầu trời thưa thớt từng chấm nhỏ, rít vài ống thuốc, cuối cùng quyết định, "Chúng ta lại sinh một đứa bé, để sau này cho thằng nhóc câm có bạn."

Hai năm sau mới có ta, cách ca của ta đúng một giáp.

Sau khi mẫu thân ta nhận được tin từ Trương bà tử, một khắc cũng không dám ngừng lại, dọn dẹp sân, mua kẹo, mua thịt mổ gà, đặc biệt chú trọng đến cửa hôn nhân này.

Chuồng gà dọn dẹp sạch sẽ ngay cả sợi lông cũng không có, chó cũng được tắm hai lần.

Ngày đưa lễ vật định hôn, tưởng rằng nhà gái sẽ đến nhiều người, nhưng Trương bà tử chỉ dẫn theo một nữ nhân gầy gò, trong tay còn dắt theo một bé gái đen nhẻm.

"Điền đại tẩu, người đã mang đến cho tẩu đây, đây là Tiền Kiều Nhi, là tức phụ của Xuân Quang."

Mẫu thân ta sững sờ, "Ngươi chỉ nói đi đứng có chút không tiện, lại không nói còn có một đứa trẻ đi kèm!"

Trương bà tử liếc nhìn ca ca đang mím môi im lặng, khẽ nói với mẫu thân ta, "Ta cũng chỉ nói Xuân Quang nhà tẩu không biết ăn nói, chứ đâu có nói là một người câm!”

"Các người hãy bao dung với nhau một chút đi."

Nói xong, Trương bà tử cầm chút tiền mai mối nói cảm ơn, dưới chân như có gió mà chạy đi mất.

Nhà của bọn ta và mẫu nữ hai người kia ngơ ngác nhìn nhau.

Mẫu nữ hai người "bụp" một tiếng quỳ xuống đất, "Xin đại nương đừng đuổi bọn con đi, cho bọn con một miếng cơm ăn, cái gì bọn con cũng làm được."

Khi nàng ấy ngẩng đầu lên, ta và mẫu thân đều nhìn mà ngây người, ngũ quan khuôn mặt của nàng ấy như được chạm khắc, tóc như mây đen chất đống, dùng một chiếc đũa gỗ buộc lỏng lẻo ở phía sau.

Dù mặc áo vải thô, nhưng khó có thể che giấu vẻ thanh tú xinh đẹp.

Ta nghĩ, nàng ấy thật đẹp, như người bước ra từ trong tranh vậy.

Nhưng đôi tay giấu trong tay áo lại không xứng với khuôn mặt này, đầy vết chai lớn nhỏ và rạn nứt không đồng đều, có chỗ bị lở loét, đóng vảy rồi lại vỡ ra.

Mẫu thân ta trầm ngâm một lúc, cho đến khi bé gái mà nàng ấy dẫn theo lên tiếng, mẫu thân ta mới hồi phục tinh thần trở lại.

Bé gái nói lắp bắp, "Nãi nãi, đừng đuổi Hắc Đậu đi, Hắc Đậu sẽ nghe lời, Hắc Đậu làm gì cũng được, có thể chẻ củi, có thể đun nước, có thể cho heo ăn."

Khuôn mặt căng thẳng của mẫu thân ta bỗng chốc trở nên vui vẻ, cũng bị tiếng "nãi nãi" ấy làm cho mềm lòng.

Cuối cùng bà không nỡ, kéo mẫu nữ hai người dậy, "Ngươi nói ngươi tên gì?"

"Hắc Đậu."

"Tên này cũng đủ sinh động."
 
Quãng Đời Còn Lại Dài Đằng Đẵng
Chương 3: Chương 3



Mẫu thân ta đồng ý để cho hai mẫu nữ của Tiền Kiều Nhi ở lại nhà ta.

Nhưng ở lại không có nghĩa là đồng ý làm tức phụ cho ca của ta.

Mẫu thân ta hỏi đi hỏi lại ba lần, Tiền Kiều Nhi chỉ nói là trên đường chạy nạn, gia đình đều c.h.ế.t đói, chỉ còn lại cô nhi quả phụ bọn họ, tìm đến nhà của di mẫu nương tựa, rồi từ di mẫu tìm Trương bà tử dắt quan hệ, lúc này mới giới thiệu đến nhà ta.

Sau khi hỏi rõ ràng rồi, mẫu thân ta vẫn nén lại một hơi.

Trước bữa tối, ta nghe mẫu thân lén lút nói với đại ca, "Đừng nhìn nàng ta xinh đẹp, không chừng là đi làm bé cho đại hộ nhà nào rồi đấy."

"Đừng dễ dàng bị nàng ta lừa, loại nữ nhân đã gả đi này thường rất biết cách quyến rũ nam nhân."

"Ta cũng chỉ vì thấy đứa trẻ đáng thương, chờ vài ngày, chúng ta tìm cớ đuổi nàng ta đi, để mẫu thân đi tìm cho một mối hôn nhân tốt."

Ca của ta nghe lời gật đầu, dùng tay ra hiệu, "Mẫu thân, người yên tâm."

Ca của ta cầm rìu, chuẩn bị ra sân chẻ củi, huynh ấy mặc áo vải, dáng người cao ngất, hai tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra đôi cánh tay rắn chắc.

Tại cửa, huynh ấy gặp phải Tiền Kiều Nhi, mặt đối mặt.

Ca của ta có khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, môi mím chặt không phát ra tiếng nào, đứng yên lặng nhìn nàng ấy, như diều hâu không thèm để mắt đến một chú chim sẻ nho nhỏ, ánh mắt sắc lẹm khiến Tiền Kiều Nhi lạnh sống lưng.

Nàng ấy lùi lại phía sau một bước, làm động tác "mời".

Tối hôm đó, mẫu thân ta không yên tâm để hai mẫu nữ bọn họ ở lại ngủ với ta, nên đã đuổi phụ thân ta sang phòng bên ngủ với đại ca.

Trong phòng của bọn họ, dùng tấm ván gỗ làm một cái giường tạm, để Tiền Kiều Nhi và Hắc Đậu ngủ trên đó.

Ván gỗ không chắc chắn, ngồi xuống thì kêu kẽo kẹt, nhưng thật lạ, cả đêm ta ngủ rất say, ngay cả động tĩnh xoay người cũng không nghe thấy được chút nào.

Chờ khi ta tỉnh dậy, cái giường kia đã được dọn dẹp gọn gàng, thậm chí không có sợi tóc.

Chẳng lẽ mẫu nữ hay người này cầm tinh ngựa, đứng mà ngủ?

Hắc Đậu đã đun sẵn một nồi nước ấm lớn trước bếp, bé mỉm cười gọi ta, "Tỷ tỷ, tỷ rửa dùng nước ấm rửa mặt đi."

Bé ngẩng đầu lên, đụng phải khuôn mặt dài ngoằng của mẫu thân ta, lập tức thu lại nụ cười, cẩn thận giải thích, "Nãi nãi, củi là sáng nay con đi lên núi nhặt về, nước cũng là đi lấy từ dưới sông về, không lãng phí của nhà."

Mẫu thân ta vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, "Ngươi cũng không sợ trên núi có heo tinh ăn thịt ngươi à?

"Đừng đun nữa, cũng nhanh đi rửa sạch cái mặt đen kia đi, bị khói làm cho đen như than rồi, chẳng khác gì khối than đen gắn hai con mắt."

Mở cửa ra thì thấy, Tiền Kiều Nhi đã quét tước sạch sẽ toàn bộ khoảnh sân.

Nàng ấy đang vá lại chiếc áo bị rách của đại ca, bàn tay khéo léo như bay, một gốc cây nhỏ xanh tươi đã che kín chỗ rách, không giống mẫu thân ta, chỉ biết khâu một miếng vá bù xù xấu xí.

Không biết đại ca đã đứng sau lưng nàng ấy từ lúc nào, ngẩn người nhìn nàng ấy, vẻ mềm mại trong ánh mắt không tự chủ chảy xuôi.

Nhìn nàng ấy khâu xong mũi cuối cùng, đại ca thở phào nhẹ nhõm, làm một động tác rất lợi hại với nàng ấy.

Bàn tay thô to có vết chai sạn của đại ca lướt qua tóc của nàng ấy, không biết có phải do ảo giác của ta không, mà cảm giác mặt của đại ca tựa như đỏ lên rất nhiều.

"Ca của ta nói ngươi rất lợi hại."

Tiền Kiều Nhi có chút bối rối, không dám nhìn thẳng vào mắt của đại ca, tay gần như vò nát chiếc áo, mới ấp úng nói ra hai chữ, "Cảm ơn."

Mẫu thân ta thấy cảnh này, nhíu mày càng chặt hơn.
 
Quãng Đời Còn Lại Dài Đằng Đẵng
Chương 4: Chương 4



Lúc múc cơm, Tiền Kiều Nhi từng thìa từng thìa cho vào bát của mình, trước mặt chỉ có đậu muối dưa và bánh bao ngũ cốc bình thường, nàng ấy cũng không mấy khi gắp thức ăn.

Mẫu thân ta thấy vậy sốt ruột, giật bát của nàng ấy, múc đầy vào, "Ăn cơm mà còn chần chừ lê thê, ngươi nhanh lên một chút thì có sao không?"

Mẫu thân ta bẻ một miếng bánh, nửa còn lại trực tiếp nhét vào tay Hắc Đậu, "Ta ăn không hết, phần còn lại ngươi ăn đi, đừng lãng phí."

Đang ăn cơm, nhà bên cạnh lại vang lên tiếng nhao nhao ồn ào.

Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là tiểu thúc lại đánh Điền Phán Nhi rồi.

Điền Phán Nhi là nhị khuê nữ của tiểu thẩm, nàng ta không giống như Điền Tam Nhi làm ta phát ngán ghê tởm, mỗi lần thằng đó gặp ta đều ném bùn vào mặt ta, thua cược với đám bạn còn đuổi theo ta lột quần.

Nhưng Điền Phán Nhi cũng không phải người tốt lành gì.

Mỗi lần đồ đạc của nhà ta đều là nàng ta ăn trộm, bị ta bắt gặp vài lần, luôn mắt ngấn lệ, đáng thương nói, "Muội muội tốt, muội tạm tha cho ta lần này đi, lần sau ta không dám nữa."

"Nếu không phải mẫu thân ta bức ta, ai lại muốn làm cái chuyện trộm cắp này."

Nếu ta bức nàng ta, nàng ta sẽ làm càn, "Ai nói đây là đồ nhà ngươi? Có ghi tên ngươi hay khắc dấu của ngươi hay không, đúng là trùng hợp như thế, trứng là tự dưng lăn vào nhà của ta."

Ta giận đến nghiến răng kèn kẹt, định ra tay giằng lại, không giành được thì kéo tóc nàng ta, nàng ta đau đớn không thể thả tay ra để túm ta, trứng "bịch" một tiếng rơi xuống đất vỡ đôi.

Nàng ta "oa" một tiếng, khóc to còn hơn cả ta.

...

Tiểu thúc vung roi xé gió, một roi lại một roi quất vào người Điền Phán Nhi, "Sao ngươi lại vô dụng như vậy, bê cơm mà cũng không vững, thằng bé đang mặc áo mới, còn bộ đồ rách nát của ngươi không bồi thường nổi, ta đánh c.h.ế.t ngươi cũng không hả giận."

Điền Tam Nhi đứng bên cạnh thêm mắm dặm muôi, "Nhị tỷ cố ý đó, tỷ ấy không chịu nổi khi thấy con mặc áo mới."

Tiếng khóc của Điền Phán Nhi tràn ngập cả sân, Hắc Đậu bỗng co vai lại, cả người run rẩy dữ dội.

Mẫu nữ bọn họ dường như chìm trong những ký ức không tốt, mãi không thể phục hồi tinh thần.

Phụ thân ta nhíu mày, gạt hết miếng cơm cuối cùng trong bát hỏi Hắc Đậu, "Ngươi sao vậy, sao lại run dữ vậy?"

Hắc Đậu run rẩy chui vào lòng Tiền Kiều Nhi, nức nở nói, "Trước đây ở nhà, nãi nãi cũng đánh con như vậy, nãi nãi nói con là đồ vô dụng, phụ thân thì nói mẫu thân là gà mái không biết đẻ trứng, chỉ cần con ăn thêm một miếng cơm, uống thêm một ngụm nước trước mặt bọn họ thì đều bị đánh, bọn họ còn muốn bán con cho nhà giàu làm đồng dưỡng tức."

"Mẫu thân con che chở cho con, bị phụ thân dùng gậy sắt đánh gãy chân, ném vào kho củi để tự sinh tự diệt, chân của mẫu thân con cũng từ đó mà mang bệnh căn, bọn họ còn nói mẫu thân của con trộm..."
 
Quãng Đời Còn Lại Dài Đằng Đẵng
Chương 5: Chương 5



Tiền Kiều Nhi cuống quít bịt miệng Hắc Đậu lại, nhắc đến chuyện đau lòng, nước mắt nàng ấy tuôn rơi như mưa.

"Đại thúc đại thẩm các người đối xử với con và Hắc Đậu tốt như vậy, nếu còn có điều gì giấu giếm, con thật sự không qua được."

Tiền Kiều Nhi và Hắc Đậu xắn tay áo lên, cánh tay đầy vết sẹo kinh khủng ghê người.

Tiền Kiều Nhi cũng là một người đáng thương, nhà nàng ấy ở Ôn gia trang cách đây mười mấy dặm, Tiền gia trước đây cũng khá giả, trong nhà làm nghề tơ lụa, nhưng hai lão của Tiền gia mắc bệnh lạ, trước khi qua đời đã hứa gả nữ nhi cho nhà Ôn Thế Huân cùng thôn.

Ôn gia kia là bọn lòng dạ hiểm độc, nuốt hết sính lễ của Tiền Kiều Nhi, lại chiếm luôn cửa hàng của nhà nàng ấy, ở trong thành muốn leo lên cành cao, lấy lý do nàng ấy không sinh được nhi tử, một tờ hưu thư đã đuổi nàng ấy ra khỏi nhà.

Mẫu nữ Tiền Kiều Nhi không một xu dính túi, chỉ có thể chạy đến nhà di mẫu đã gả đi xa tìm nơi nương tựa, nhưng nhà của di mẫu không chứa chấp được hai người, lén lút liên hệ với Trương bà tử bán bọn họ với giá hai lượng bạc.

Nghe xong câu chuyện của Tiền Kiều Nhi, ta cuối cùng cũng hiểu tại sao mẫu thân của ta lúc nào trông cũng có vẻ có tâm sự.

Mẫu thân ta đã sớm sợ rằng Tiền Kiều Nhi có điều gì giấu giếm, bà thà chấp nhận người ta thân thể có khiếm khuyết, cũng không muốn dính dáng đến đống bẩn thỉu của phụ nhân đã gả đi.

Tiền Kiều Nhi giơ tay lên trời thề, "Con nguyện lấy phụ mẫu đã mất, cùng với tính mạng của con và nữ nhi, mọi lời con nói đều là sự thật, nếu có lời nào dối trá, sẽ bị thiên lôi đánh."

Nàng ấy rũ mắt xuống, cố gắng không nhớ lại những điều không hay, nhưng đầu ngón tay lại run rẩy, hồi ức như sóng biển ập đến, không thể che giấu những nỗi đau có thật.

"Chính là con vô dụng, nghĩ rằng tranh giành tài sản cửa hàng của mẫu gia với Ôn Thế Huân, để kiếm đường sống cho Hắc Đậu sau này, con nhất quyết không buông tha cho vị trí chính thê, tự mình làm những chuyện không có mặt mũi nhìn người, thì lại hất nước bẩn lên người của con.”

"Hắn ở bên ngoài chọc phải chuyện phong nguyệt, tự nhiên nhìn con không vừa mắt, sau này con cũng đã hiểu, cùng với việc bị hắn hành hạ đến c.h.ế.t không bằng mang Hắc Đậu đi tìm một con đường riêng, nhưng Ôn Thế Huân kia vừa muốn vừa không muốn, không chỉ không chịu nhả tiền, mà ngay cả thư hòa ly cũng không chịu cho con."

Đường nét khuôn mặt lạnh lùng của ca ta mang chút nhẫn nại, hầu kết chuyển động, nuốt xuống nghìn lời không thể nói ra.

Lần này huynh ấy dùng ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào Tiền Kiều Nhi, hai tay không ngừng ra hiệu.

Ta dĩ nhiên có thể hiểu, "Ca ca nói, ngươi cứ yên tâm ở đây, không ai có thể bắt nạt mẫu nữ hai người nữa."

Còn một câu ta không chuyển tới nàng ấy, đại còn nói, "Ngươi yên tâm, ta không phải người như vậy."

Phụ mẫu còn sớm nhận ra điều khác lạ hơn cả ta, mẫu thân ta gõ nhẹ vào vành bát, "Ăn cơm đi, ăn cơm đi."

Đêm hôm đó, Tiền Kiều Nhi ngồi một mình dưới ngọn đèn, nàng ấy vô tình ngẩng đầu lên, va phải đôi mắt vô cùng lưu luyến, đại ca hơi cúi đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn nàng ấy, trong đêm tĩnh mịch, ánh sáng dịu dàng tỏa ra.

Huynh ấy nhẹ nhàng lấy chiếc áo trong tay Tiền Kiều Nhi, chỉ vào ánh đèn, lại chỉ vào mắt mình.

Ý của huynh ấy là, mai hãy làm tiếp, trời đã tối, không tốt cho mắt.

Tiền Kiều Nhi ngoan ngoãn đặt xuống, giọng nói như dòng nước trong trẻo, "Được, nghe lời huynh, ngày mai ta lại làm tiếp."

Mẫu thân ta còn điều gì không hiểu nữa, bà cũng không nói gì.

Chỉ lặng lẽ lấy ra những thứ đã chuẩn bị cho đại ca thành thân trước đó, xem đi xem lại.
 
Quãng Đời Còn Lại Dài Đằng Đẵng
Chương 6: Chương 6



Ta đoán rằng chuyện hôn nhân của đại ca và Tiền Kiều Nhi có lẽ sắp được đề cập, nhưng không ngờ, ngay lúc mấu chốt này, đại ca lại xảy ra chuyện.

Hôm đó là một buổi chiều bình thường, phụ thân đi làm ở thị trấn, mẫu thân ta đi lên núi hái nấm, ta và Hắc Đậu đang đan sọt.

Tiền Kiều Nhi ở trong sân giặt giũ phơi đồ, trên bếp nhỏ có lửa, khói trắng bay lên, là nàng ấy làm bánh đậu cho bọn ta.

Tiểu thúc và tiểu thẩm nhà bên cạnh đang tắm nắng ở trong sân, bóc đậu phộng.

Triệu đại ca trong thôn chạy đến thở hổn hển, có lẽ thấy nhà ta không có người lớn làm chủ, giọng điệu gấp gáp gọi tiểu thúc, "Chất nhi nhà ngươi gặp chuyện rồi, ở mỏ đá bị đá đè, đầu bị vỡ một lỗ lớn, có lẽ không sống nổi đâu, mau đưa người đi thôi."

Nhà ta sống dựa vào núi, đá rất có rất nhiều công dụng, đá lớn dùng để xây nhà, đá nhỏ dùng để lấp đất làm đường.

Đại ca có sức lực lớn, huynh ấy làm việc ở mỏ đá rất thuần thục, nhưng công việc này rất nguy hiểm.

Tiểu thúc thong thả nhả vỏ đậu phộng, "Cũng không phải nhi tử nhà ta, có liên quan gì đến ta, muốn ta đi, dù sao cũng phải đưa ra chút tiền chứ."

Đầu ta như nổ tung, trước đây ta nghĩ nhà tiểu thúc và nhà ta chỉ không hòa thuận, những xích mích nhỏ không có gì đáng ngại, nhưng trong lúc quan trọng liên quan đến mạng người, thái độ lạnh nhạt bạc bẽo của ông ta thật sự làm ta tổn thương triệt để.

Tiền Kiều Nhi đặt cái chày gỗ giặt quần áo xuống, lau tay vào người, trong lúc cuống quít đã đá đổ thùng gỗ.

Ta hoảng đến mức suýt khóc, Tiền Kiều Nhi cố gắng giữ bình tĩnh gặp nguy không loạn, nhanh chóng sắp xếp, "Xuân Ni, ngươi và Hắc Đậu mau đi lên núi tìm Điền thẩm về."

"Triệu ca, còn nhờ huynh tìm người bán hàng rong đưa tin cho Điền thúc, ta hiện giờ phải đến mỏ đá, một lát nữa dẫn Xuân Quang đi tìm thúc ấy hội họp, bảo thúc ấy chờ ở y quán tốt nhất trong thị trấn chờ ta."

Nói xong, nàng ấy nhảy lên xe lừa của Triệu ca phóng đi, Triệu đại ca ở phía sau hô lớn, "Con lừa của ta mạnh lắm đấy, ngươi cẩn thận chút nhé!"

...

Đêm ở trên núi, tĩnh lặng đến đáng sợ, ánh trăng dài hẹp chiếu sáng những ngọn núi quỷ dị, tỏa ra làn khói trắng lạnh lẽo, lượn lờ giữa các đỉnh núi.

Mẫu thân ta đã đi qua lại trong nhà nhiều vòng, bà đứng ngồi không yên, lo lắng chờ đợi.

Ta và Hắc Đậu cũng mang theo một hơi, ngay cả món bánh đậu mà mình yêu thích nhất cũng chẳng ăn được mấy miếng.

Bánh xe lăn qua cành cây khô phát ra tiếng "kẽo kẹt", trong lòng ta vui mừng, đã về rồi...

Đại ca hấp hối nằm co quắp trên xe lừa, thân hình cao lớn cứng đờ bất lực, toàn bộ đầu được bọc kín mít, khuôn mặt tái nhợt, lộ ra một lớp xanh xao lờ mờ, hai mắt nhắm chặt, hơi thở yếu ớt, thoi thóp.

Ta bỗng nhớ lại, vài năm trước khi nãi nãi qua đời, ta đã lén nhìn qua, cũng có màu xanh xao như vậy.

Tiền Kiều Nhi và phụ thân ta như thể bị rút hết sức lực, mỗi bước đi đều nặng nề hơn bao giờ hết.

Mẫu thân ta không thể chịu nổi nữa, tiếng khóc vang lên xé tan bầu không khí tĩnh lặng của đêm...

Tiền Kiều Nhi tiến đến nắm tay mẫu thân ta, "Đại nương, trước đừng khóc, giúp con cùng khiêng Xuân Quang vào trong, bây giờ đầu của huynh ấy không thể động."

Mẫu thân ta tìm một cái chiếu rách, vài người cùng nhau hợp lực cuối cùng cũng đặt được ca ca lên trên giường...

Phụ thân ta nói, hôm nay nhờ có Tiền Kiều Nhi, nếu không nhờ nàng ấy sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy, có lẽ đại ca đã mất mạng rồi.

"Phụ nhân này thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, không ngờ khi đánh xe còn vững vàng hơn cả ta, cùng lắm chỉ trong hơn nửa canh giờ, đã đưa đến y quán rồi."

"Đại phu xem xong nói vết thương ở đầu khó xử lý, nếu chỉ là vết thương ngoài, dưỡng một thời gian là được, nhưng nếu trong ba ngày không tỉnh lại, e rằng sẽ tổn thương nền tảng."

Phụ thân ta chưa bao giờ rơi nước mắt, nhưng lúc này ông cố gắng ngửa đầu lên, dùng mu bàn tay lau đi mấy giọt lệ đang tràn ra khóe mắt, thấp giọng nức nở.

Trong nước mắt kia có quá nhiều điều, có đau lòng, có áy náy, có tự trách, cũng có nhiều điều bất lực.

Lại nhìn sang Tiền Kiều Nhi, nàng ấy trong sân tìm vài viên đá dựng một cái bếp nhỏ, sớm đã đổ thuốc vào nồi đất mà sắc.

Nàng ấy bôn ba suốt cả ngày, đi đứng vốn đã không được lưu loát, giờ mỗi bước đi đều chậm chạp vô cùng.

Mẫu thân ta nào phải là người có tâm địa sắt đá, bà đun nước ấm, lấy khăn, đi đỡ Tiền Kiều Nhi, "Ngươi rửa mặt nghỉ một chút đi, ở đây để ta canh thuốc được rồi."

Tiền Kiều Nhi mỉm cười, "Không sao đâu đại nương, con không mệt."

Quay đầu lại bưng nước ấm vào phòng đại ca, nàng ấy dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau sạch bụi bẩn trên mặt đại ca, rồi lấy nước ấm tới, dùng muỗng nhỏ nhỏ giọt từng chút lên đôi môi khô khốc của đại ca.

"Đại nương, tối nay con sẽ ở lại canh Xuân Quang, mọi người đi nghỉ đi."

"Lời đại phu căn dặn con đã ghi nhớ trong lòng, con biết cách chăm sóc huynh ấy."

Nàng ấy kéo một cái ghế nhỏ ngồi cạnh đại ca, không nói gì, chỉ ngây người nhìn huynh ấy.
 
Quãng Đời Còn Lại Dài Đằng Đẵng
Chương 7: Chương 7



Mẫu thân ta lén nhìn một lúc, rồi vào trong, lấy vài bộ quần áo sạch của ta, lại lấy hai miếng vải hoa đẹp, nhét vào bao đồ căng phòng, cuối cùng còn cho vào trong một ít bạc vụn.

Ta thấy vậy kêu lên, "Mẫu thân, người làm gì vậy?"

Mẫu thân ta ôm bao đồ đến trước mặt Tiền Kiều Nhi, lời nói thành khẩn nói với nàng ấy, "Tiền Kiều Nhi, ban đầu ta vốn có lòng riêng, nên mới chậm trễ chưa mở miệng bàn chuyện hôn sự của ngươi và Xuân Quang.”

"Nếu không có chuyện này xảy ra, ta cũng đã sắp d.a.o động, định sắp xếp chuyện của hai đứa."

"Nhưng bây giờ, ta đã đổi ý rồi, ngươi là người tốt, bọn ta không thể tự dưng làm liên lụy đến cuộc đời của ngươi, Xuân Quang là đứa câm, cũng không có bản lĩnh gì lớn, giờ lại nửa sống nửa c.h.ế.t nằm đây như vậy, ta thật sự không có lý do gì để buộc các ngươi ở lại."

"Ta vẫn luôn biết lời người đời rất đáng sợ, không tới vài ngày nữa, lời ra tiếng vào trong thôn sẽ lan ra, ngươi là một nữ tử trong sạch, không danh không phận mà cứ ở bên Xuân Quang, thật không hay chút nào."

"Nếu Xuân Quang tỉnh lại thì còn dễ nói, nhưng nếu thằng bé không tỉnh lại, sau này ngươi và Hắc Đậu sẽ sống thế nào, nữ tử ở trên đời vốn đã gian nan, nếu lại để những kẻ thích mồm mép bàn tán làm tổn hại danh tiếng thì phải làm sao đây, ta đã nghĩ rất lâu, ngươi nên đi đi."

"Trong này không có nhiều tiền lắm, cũng coi như là Hắc Đậu gọi ta nãi nãi lâu như vậy, đây là chút tâm ý của ta, mẫu nữ hai ngươi cứ cầm tiền, đi thật xa, đừng để những chuyện đen đủi lộn xộn của nhà làm liên lụy tới."

Tiền Kiều Nhi nghe xong ngây ra, cắn chặt môi, suy nghĩ một hồi lâu mới lên tiếng, "Đại nương, người nói như vậy là quá xem thường con rồi."

“Gia đình của các người có ân cứu mạng với mẫu nữ bọn con, các người đối xử tốt với con, con đều ghi nhớ trong lòng."

"Xuân Quang có nói được hay không có gì quan trọng, trên đời này có rất nhiều người biết nói lời dễ nghe, cũng không thiếu một mình Xuân Quang, nhưng sự tốt đẹp mà huynh ấy dành cho con, thì là duy nhất."

Nói xong, nàng ấy gọi Hắc Đậu, quỳ xuống trước mặt phụ mẫu của ta, nghiêm túc dập đầu ba cái.

"Con không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa, nếu Xuân Quang có thể tỉnh lại, con nhất định sẽ một lòng một dạ tốt với huynh ấy, làm bạn sống hết quãng đời còn lại."

"Nếu huynh ấy không tỉnh lại, cũng để cho con lấy danh nghĩa tức phụ phụng dưỡng người và đại thúc đến cuối đời."

"Nếu người vẫn còn lo lắng, hiện tại có thể gọi tộc lão họ hàng đến, để bọn họ viết hôn thư, con sẽ điểm dấu tay, cũng là để làm chứng."

Mẫu thân ta nghe Tiền Kiều Nhi nói, từng chữ đều được cân nhắc kỹ lưỡng, từ tận đáy lòng mà nói ra, khiến bà cảm động đến mức không khóc nổi, chỉ còn chút sức lực để nức nở thúc thít, dựa vào khung cửa mà nghẹn ngào th* d*c.

Trong n.g.ự.c ta cũng nặng trĩu, kìm nén một cảm xúc khó nói được nên lời.
 
Quãng Đời Còn Lại Dài Đằng Đẵng
Chương 8: Chương 8



Nhà ta liên tục có nhiều người đến, ai cũng mang theo trứng gà, gạo lứt, kẹo, đến thăm đại ca, ngay cả Hoa thẩm, người thường hay cãi nhau với mẫu thân ta cũng im lặng như bị khóa, nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của ca ta, chỉ cúi đầu lau nước mắt.

Lúc gần ra về, còn ném lại một con gà đã g.i.ế.c sẵn, ngay cả da gà vẫn còn nóng hổi.

Phàm là có ai đến hỏi, mẫu thân ta cũng đều giới thiệu một phen, "Đây là tức phụ nhà ta, Tiền Kiều Nhi, chờ khi Xuân Quang khỏe lại, mọi người hãy đến uống rượu."

Tiểu thẩm của ta cũng đến, bà ta mang theo một cái sọt lớn, phủ vải hoa lên, cầm trên tay nhìn rất nhẹ nhàng, mở ra thấy bên trong chỉ có hai quả trứng.

Mẫu thân ta bị tức đến bật cười.

Tiểu thẩm ngoài miệng liên tục xin lỗi, nhưng ánh mắt lại bay tới đống đồ trên đất, "Đại tẩu, tẩu cũng đừng so đo với tên ngốc nhà ta, ông ấy không biết ăn nói, nhưng trong lòng ông ấy cũng sốt ruột lắm, ngày Xuân Quang gặp chuyện, ông ấy cả đêm không ngủ được, lăn lộn mãi đến nỗi cái giường cũng suýt bị sập."

"Hôm nay ta đặc biệt đến thăm Xuân Quang, nếu có chuyện gì thì tẩu cứ bảo, Phán Nhi và Tam Nhi đều ở nhà, tẩu cứ coi như con cái trong nhà mình mà sai bảo, gọi một tiếng là mấy đứa nó lập tức đến ngay."

Bà ta nói nhanh như gió, nước bọt văng tung tóe, khi nói đến điều đắc ý, còn tự mình cười khúc khích hai tiếng.

Tẩu tử vừa lúc từ trong nhà đi ra, nhìn thấy bộ mặt xấu xí của bà ta, liền đưa chân kéo cái rổ ra thật xa.

Vào buổi tối hôm đó, mẫu thân ta đã bảo ta sửa miệng gọi tẩu tử, quả thật gọi ra nghe như một gia đình hơn.

"Ôi, là tiểu thẩm đây mà, hai quả trứng này hãy dùng để bồi bổ cho các người nhé, vừa đủ cho người trong nhà mỗi người một miếng, bọn ta không thể ăn thứ quý giá như vậy."

Tiểu thẩm khinh thường nhìn tẩu tử, đưa hai ngón tay chỉ vào tẩu tử, "Ngươi thì tính là cái thá gì? Cũng không khoa tay múa chân với ta."

"Phải biết rằng đại ca đại tẩu bây giờ đều phải kính nể ta ba phần, nói thẳng ra, nếu Xuân Quang thật sự không qua khỏi, thì còn phải nhờ đại lang và Tam Nhi nhà ta phụng dưỡng cho bọn họ đến tận cuối đời đấy."

"Theo ta thấy, đại ca đại tẩu không bằng sớm tính toán, giờ hãy nhận đứa trẻ này làm con thừa tự dưới danh nghĩa hai người, cũng tốt hơn sau này c.h.ế.t đi không có ai làm ma chay cho."

Phụ thân ta tức hổn hẻo, kéo tay tiểu thẩm đuổi bà ta ra ngoài, tiện tay nhấc cái rổ lên, "Véo" một tiếng ném qua đầu tường, đúng lúc nện trúng đầu tiểu thúc.

Tiểu thúc ôm đầu kêu la, "Đại ca, huynh điên rồi sao?"

"Quản tốt bà nương của ngươi đi, đừng đến nhà ta gây rối nữa."

"Nhà ta có khuê nữ và tức phụ tốt, còn có sẵn tiểu tôn nữ, làm gì đến phiên các người đến đây làm tiền."

"Từ nay trong nhà này, chính là Tiền Kiều Nhi định đoạt, nếu các người còn không tôn trọng con bé thì hãy thử xem."

"Từ ngày Xuân Quang gặp nạn còn các ngươi thấy c.h.ế.t mà không cứu, ta đã quyết tâm cắt đứt mối quan hệ thân thích này, từ nay sống c.h.ế.t không cần lui tới."

Phụ thân ta nói là làm, không chỉ có vậy, cùng ngày hôm đó đã kéo đến một xe đá xây tường cao ngất.

Còn đi tìm người đổi một mảnh đất để di dời phần mộ, dù sao từ trước đến giờ gia gia nãi nãi cũng không coi phụ thân ta ra gì, còn cố kỳ gì mà phần mộ tổ tiên hay không.

Ta biết phụ thân ta còn sợ điều gì, ông sợ ca của ta thật sự không tỉnh lại, sợ mình người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sợ ca của ta sau này một mình nằm cô độc trong phần mộ bị bọn họ bắt nạt.
 
Quãng Đời Còn Lại Dài Đằng Đẵng
Chương 9: Chương 9



Ca của ta nằm liệt giường ba ngày, chưa hề ăn một hạt cơm, thuốc đã cho vào miệng cũng không nuốt nổi.

Tẩu tử kiên quyết mỗi ngày tháo băng gạc, rửa sạch vết thương và thay thuốc, đến ngày thứ năm, tẩu ấy ngạc nhiên phát hiện rằng, tầng bên ngoài vết thương khô lại, còn bắt đầu kết vảy.

Tẩu tử kinh ngạc vui mừng nói với mẫu thân ta, "Mẫu thân, vết thương đang khép lại, có phải là sắp tỉnh lại rồi hay không?"

Tẩu ấy bắt đầu liên tục trò chuyện với ca của ca, nói về những con gà, vịt nuôi trong nhà, nói về tiểu thẩm đến khóc lóc om sòm, nói về việc ta đi ra ruộng dẫm phải phân bò, nói về Hắc Đậu nhặt phân dê mang về coi như táo đen mà ăn.

Cứ nói như vậy tới vài ngày, ca của ta đã mở mắt.

Huynh ấy nhìn quanh mọi người, thấy người mà huynh ấy luôn nhớ nhung vẫn bên cạnh, lệ nơi khóe mắt lặng lẽ rơi xuống.

Huynh ấy đau đớn đến mức nghiến răng, nhưng không phát ra được tiếng nào, chỉ có thể r*n r*, cố gắng nâng tay lên ra hiệu, "Cũng may, Kiều Nhi, mẫu nữ các nàng vẫn còn ở đây."

Tẩu tử dùng kim chọc vào giữa những cành rơm khô héo, làm thành một ống nhỏ, đặt vào bát thuốc, cố định đầu ca ta, để huynh ấy từ từ hút nước thuốc vào miệng.

Nửa bát thuốc loãng, tẩu ấy đã đút hơn nửa ngày.

Ca ta từ việc mở mắt ra đã thấy mọi thứ quay cuồng, đến sau này từ từ có thể ăn được nửa bát cơm.

Có một ngày, khi ta đi nhặt củi trở về, ca ta đã có thể tựa vào tường ngồi một lúc.

Mấy tháng trôi qua, như thể bọn ta đã trải qua nhiều năm, cuối cùng cũng chờ được ngày ca ta hồi phục đứng lên.

Người ta khi gặp được chuyện vui mừng, mẫu thân ta vui đến mức không khép miệng lại được, có người hỏi bà đã cày xong đất chưa, năm nay định trồng gì, bà trả lời chuyện không liên quan, "Xuân Quang nhà ta đã khỏe lại, năm nay phải trồng nhiều một chút."

Hoa thẩm hỏi bà đã ăn chưa, bà nhắm mắt nói bừa, "Rồi rồi, Xuân Quang nhà ta đã khỏe lại, liền sắp xếp vào mùng chín tháng sau sẽ thành thân."

Hoa thẩm lắc đầu bỏ đi, "Bà tử điên này."

...

Hôn sự của ca ta và tẩu tử được định vào mùng chín tháng hai.

Tẩu tử nói không cần tổ chức lớn, nhưng mẫu thân ta không chịu, nhất định phải có ba mối chính lễ đón đưa tẩu tử vào cửa.

Thắt lưng của ca ta thẳng tắp, mặc áo đỏ càng làm cho huynh ấy thêm rạng rỡ, khóe miệng luôn nở ý cười ấm áp, chào hỏi từng vị khách đến.

Tẩu tử ở trong nhà Hoa thẩm, nhà của thẩm ấy cách nhà ta chỉ mất thời gian một chén trà, đại ca vẫn sắp xếp kiệu hoa, tẩu tử ngại ngùng xấu hộ trong bộ váy cưới, đội khăn đỏ thẫm, được Hoa thẩm nâng đỡ bước vào kiệu hoa.

Kiệu dừng trước cửa nhà ta, đại ca ta ba bước đi thành hai bước, vững vàng bế tẩu tử lên, bước nhanh vào tới chính sảnh.

Liên tiếp lời chúc tụng từ bạn bè người thân trong thôn, hòa vào tiếng pháo nổ rộn vang đầy trời.

Hắc Đậu cột hai b.í.m tóc, trên đó lại buộc hai bông hoa đỏ tươi, bọn ta nắm tay nhau nhảy nhót trong đám đông.

Ta cảm thấy vui sướng vô cùng, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hắc Đậu nhét đầy bánh hoa đào vào miệng, rồi đưa cho ta một miếng bánh lá sen, "Tỷ tỷ, cho tỷ ăn cái này."

Ta giả vờ nghiêm mặt, "Hắc Đậu, ngươi phải gọi ta là tiểu cô."

"Tại sao?"

"Bởi vì ta gọi mẫu thân của ngươi là tẩu tử mà!"

Hai bọn ta cười đùa vui vẻ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thấy một đôi mắt tối đen như mực từ khe đá đang nhìn chằm chằm vào bọn ta, làm ta sợ tới giật cả mình.

Đó là Điền Phán Nhi.

Kể từ khi phụ thân ta không nể nang xé rách mặt với tiểu thúc, coi như vẫn yên ổn không xảy ra chuyện gì.

Phụ thân ta đã quyết tâm không qua lại gì với bọn họ nữa, hôn sự lần này cũng không thông báo cho nhà bọn họ.

Làm cho tiểu thẩm tức giận, sáng sớm đã ra trước cửa hất bát nước bẩn, "Sáng sớm ồn ào ầm ĩ, thật phiền c.h.ế.t đi được, còn cho người ta ngủ sao?"

"Một phụ nhân bị ruồng bỏ mà lại đi coi như bảo bối nghênh ngang đón vào cửa, ra sẽ khiến người ta cười đến rụng răng."

"Dù có cố gắng thế nào, cũng chỉ như đuôi ngựa buộc đậu hủ, không thể nhấc lên được đâu!"

Ngày vui, mẫu thân ta không muốn tốn võ mồm với bà ta, chỉ lườm bà ta một cái, bảo đội trống kèn chơi nhạc càng thêm hăng say.

Ta ỷ vào đông người, nhét giấy bánh đã ăn vào khe tường, rồi làm mặt quỷ với Điền Phán Nhi.

Ta và Hắc Đậu thỏa mãn rời đi, giờ lành đã đến, chuẩn bị đi xem nghi thức bái đường.

Bỗng nhiên một đám người từ bên ngoài tràn vào, nam nhân đứng đầu mặt mũi dữ tợn, đôi mắt nhỏ sáng quắc có vài phần tương tự với Hắc Đậu.

Hắc Đậu thấy hắn ta liền chạy trốn, nhưng nam nhân quá khỏe, một cái đã kéo Hắc Đậu lại, nắm chặt cổ áo của nó, Hắc Đậu không thể vùng vẫy, hai chân lơ lửng trên không.

"Con tiện nhân kia đâu, gọi ra đây cho ta, bị Ôn gia ta hưu rồi liền tự hạ mình như vậy sao? Còn đi gả cho một tên chân đất như thế này, lại còn bị câm nữa."

"Ta không cho phép ngươi nói ca ca tẩu tẩu của ta như vậy."

Ta dồn hết sức lực lao vào hắn ta, nhưng cái bụng béo của hắn ta như lò xo mạnh mẽ, một cái đã hất ta ngã xuống đất.

Ôn Thế Huân ném Hắc Đậu cho những người đi cùng hắn ta, không màng đến sự ngăn cản của hàng xóm, rút ra một con d.a.o nhọn, ép mọi người phải nhường ra một con đường.
 
Back
Top Bottom