Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi

Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 420: Chương 420



Chu Chiêu Chiêu dự định đợi đến kỳ nghỉ hè sẽ đưa ba đứa con về Thiểm Tây.

Sau kỳ nghỉ hè, bọn họ sẽ lên năm thứ tư, học một học kỳ rồi chờ phân công công tác.

Lưu Tương cũng không ngoại lệ.

Chỉ là cô ấy có lẽ sẽ dạy học tại trường ở căn cứ này, khi đó trường sẽ trực tiếp gửi điều hàm điều động.

Phiêu Vũ Miên Miên

Dĩ nhiên, Lưu Tương đến đây sẽ không tiếp tục dạy tiểu học, với trình độ của cô, dạy cấp ba cũng không thành vấn đề. Nhưng căn cứ này không có trường cấp ba, nên cô có thể sẽ được phân về trường cấp hai ở đây.

Điều kiện tiên quyết là Lưu Tương đồng ý quay lại đây dạy học.

Phải biết rằng, môi trường ở căn cứ này chỉ tốt hơn quê của Lưu Hải Đào một chút.

So với thành phố tỉnh Thiểm Tây, thì kém xa.

Vì vậy, Chu Chiêu Chiêu mới cảm thấy kỳ lạ khi Lưu Tương quyết định lấy Nhậm Quân. Nhưng đó là lựa chọn của cô ấy, hơn nữa lúc đó đơn xin kết hôn đã nộp rồi, cô còn có thể nói gì?

...

...

"Chị sẽ giúp em hỏi thăm," cô nói với Lưu Tương.

"Cảm ơn chị, Chiêu Chiêu," Lưu Tương nói. "Em còn có một ý định nữa, em muốn được phân công về Thiểm Tây."

"Chưa bàn với Nhậm Quân," Lưu Tương tiếp tục. "Mấy ngày nay em suy nghĩ rất nhiều."

"Em nghĩ, nếu có thể, xem Nhậm Quân có điều động về Thiểm Tây được không," Lưu Tương nói. "Em nghe nói căn cứ này cũng sẽ xây dựng một cơ sở ở Thiểm Tây."

"Thật sao?" Chu Chiêu Chiêu ngạc nhiên. "Chị chưa nghe nói."

Nếu ở Thiểm Tây cũng có căn cứ, không biết Dương Duy Lực có thể điều động về đó không?

Nhưng nghĩ lại, cô từ bỏ ý định đó.

Dương Duy Lực mới điều đến đây chưa đầy hai năm, bộ phận thử nghiệm cũng vừa mới bắt đầu, lúc này sao có thể để anh rời đi?

"Chị gái anh ấy nói vậy," Lưu Tương nói, gương mặt không vui.

Lúc đó, Nhậm Ly nói: "Em nghĩ tìm Dương Duy Lực đến là có thể dựa hơi sao?"

"Không ngại nói thẳng với em, bên trên đang tính xây dựng thêm một cơ sở ở Thiểm Tây, biết đâu Dương Duy Lực sẽ được cử đến đó," Nhậm Ly cười nhạt nói. "Lúc đó, em nghĩ người bạn thân của em còn ở lại đây không?"

Gia đình quân nhân, đương nhiên là chồng ở đâu, vợ con ở đó.

"Nhà Dương đội trưởng của chị có lẽ cũng sẽ được điều đi," Lưu Tương nói. "Em sẽ nghĩ cách."

"Em chỉ muốn tránh xa cô ấy," Lưu Tương nói. "Nếu không có cô ấy ở nhà xúi giục, bố mẹ chồng em cũng không tệ."

Ít nhất sẽ không như bây giờ.

"Em không đấu lại cô ấy được," Lưu Tương cười khổ. "Nên cách tốt nhất là chọn rời xa."

Cô không tin, nếu họ chuyển đến Thiểm Tây, Nhậm Ly còn có thể theo sang?

Nếu thực sự như vậy, thì cô quá xui xẻo.

Đến lúc đó, cô sẽ phải suy nghĩ kỹ xem nên sống thế nào.

Hiện tại, ngoại trừ Nhậm Ly, những người khác cô đều cảm thấy ổn.

Thoáng chốc, kỳ thi kết thúc.

Chu Chiêu Chiêu bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về Thiểm Tây. Vương Thái Hồng đến tìm cô lúc cô vừa cho ba đứa trẻ b.ú xong.

Cô bé mang theo một túi lớn.

"Đây là nấm khô bố em phơi gần đây," Vương Thái Hồng mỉm cười ngượng ngùng nói. "Mang về ăn dần."

"Con bé này," Hứa Quế Chi vừa nhìn đã thấy xót. "Mang nhiều thế này nặng lắm, sao không nhờ người khác."

"Không sao đâu, bà Hứa," Vương Thái Hồng cười tươi. "Không nặng đâu."

Lại nói: "Em đi rửa tay rồi xem các em nhé."

Cô bé thường xuyên đến nhà Chu Chiêu Chiêu chơi với lũ trẻ, lại có kinh nghiệm chăm em vì từng chăm em trai mình.

Hồi Chu Chiêu Chiêu mới sinh, lần đầu Vương Thái Hồng đến thăm, thấy cô lúng túng thay tã khiến các bé khóc, liền đỡ lấy và làm một cách thuần thục.

Kỹ năng của cô bé còn khiến Hứa Quế Chi phải kinh ngạc.

Từ khi Chu Chiêu Chiêu sinh con, cô bé thường xuyên mang đồ đến, khi thì cá diếc, khi thì nấm rừng.

"Địa chỉ và số điện thoại của cô đều ghi cho em rồi," thấy vẻ lưu luyến trên mặt cô bé, Chu Chiêu Chiêu xoa đầu nói. "Có chuyện gì thì viết thư, gấp thì gọi điện."

"Cô đã dặn dò hiệu trưởng già rồi," cô tiếp tục. "Lên cấp hai học hành chăm chỉ, Thiểm Tây nhiều trường đại học, cô đợi em ở đó."

"Em nhất định sẽ cố gắng," Vương Thái Hồng gật đầu quyết tâm.

Cô bé nhất định sẽ thi đỗ đại học.

Cô giáo nói, muốn thay đổi số phận gia đình, chỉ có cách học thật giỏi.

Chỉ khi rời khỏi nơi này, cả nhà cô mới có cuộc sống tốt đẹp.

Học phí và sinh hoạt phí của cô bé, Chu Chiêu Chiêu đã nhờ Dương Duy Lực chuẩn bị, mỗi kỳ sẽ đóng giúp.

Cô còn định về Thiểm Tây tìm sách tham khảo gửi cho Vương Thái Hồng.

Mọi thứ đã được sắp xếp chu đáo, chỉ cần cô bé nỗ lực, dù là đại học, Chu Chiêu Chiêu cũng sẽ lo cho.

Điều này, Vương Thái Hồng hiểu rõ, nên càng biết ơn và trân trọng.

Người trong làng Vương Thái Hồng đều nói cô bé gặp được cô giáo tốt như Chu Chiêu Chiêu là phúc lớn.

Nhiều người ghen tị, thậm chí còn kéo con mình đến trước mặt Chu Chiêu Chiêu, khoe con học giỏi, hy vọng cô cũng bồi dưỡng.

Chu Chiêu Chiêu chỉ cười.

Nhà đó làm kinh doanh, bán thịt nướng, có cả nhà hàng trong thành phố.

Muốn cô bồi dưỡng? Thật buồn cười.

Vương Thái Hồng đều ghi nhớ từng lời dặn.

Bố cô ghi chép cẩn thận số tiền Chu Chiêu Chiêu hỗ trợ, đợi sau này cô có thể tự kiếm tiền, sẽ trả lại cô giáo.

Sau khi Vương Thái Hồng rời đi, Trương Thục Mai cũng đến, mang theo một ít đồ. "Khi nào em sinh con, em sẽ đến Thiểm Tây tìm chị."

"Được," Chu Chiêu Chiêu cười đáp. "Lúc đó chị sẽ nhờ người dọn nhà sẵn, các em đến là ở được ngay."

Nhà Trương Thục Mai mua là do Chu Chiêu Chiêu giới thiệu, cô cũng mua một căn, Trương Thục Mai nhờ cô lo luôn việc trang trí.

Gu thẩm mỹ của Chu Chiêu Chiêu, cô rất tin tưởng.

"Vậy thì tốt quá," Trương Thục Mai cười nói. "À, chị biết không? Mẹ chồng Trương Hiểu Hồng đến rồi."

"Thật sao?" Chu Chiêu Chiêu nói. "Bảo sao mấy hôm nay không thấy cô ta gây chuyện."

"Đang ở nhà đặt ra quy củ đấy," Trương Thục Mai cười nói. "Căn cứ này cuối cùng cũng yên ổn."

Nhưng nơi khác thì không.

Nhà Lưu Tương đang tranh cãi kịch liệt về việc cô ở lại hay đi.

"Đã là con dâu mà lại như thế à?" Nhậm Ly tức giận nói. "Cái công việc đó không làm được thì thôi!"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 421: Chương 421



Khi Lưu Tương và Nhậm Quân yêu nhau, cô đã nói rõ hoàn cảnh của mình.

Cô không phải giáo viên được phân công về đây sau khi tốt nghiệp, mà là thực tập tại đơn vị liên kết với trường.

Sau khi thực tập xong, cô phải trở lại trường ở tỉnh học thêm một học kỳ, đến tháng 5 hoặc tháng 6 mới được phân công công tác. Hè sẽ được đào tạo, và tháng 9 chính thức nhận việc.

Những điều này cô đã nói rõ với Nhậm Quân khi yêu nhau, và anh cũng tỏ ra thông cảm.

Ban đầu, Lưu Tương định đợi tốt nghiệp rồi mới kết hôn, nhưng mẹ Nhậm Quân tìm đến cô, nói bà sức khỏe không tốt, mong hai người tổ chức đám cưới trước.

Chu Chiêu Chiêu tưởng hai người đã đăng ký kết hôn, nhưng thực ra chưa.

"Nhà họ Nhậm không thiếu tiền của em," Nhậm Ly nói. "Em bỏ việc đi, về làm vợ hiền dâu thảo, chăm sóc Nhậm Quân và bố mẹ là được."

Lưu Tương bật cười.

"Cười cái gì?" Nhậm Ly khó chịu. "Thái độ gì đây?"

...

...

"Thái độ gì ư? Chị, nhìn dáng chị cũng đẹp đấy, sao tay lại dài thế?" Lưu Tương nói.

"Dù em chưa đăng ký kết hôn với Nhậm Quân, hay có đăng ký rồi, cũng không ai có quyền bắt em bỏ học, bỏ việc." Cô nói giận dữ.

"Nếu mục đích kết hôn với Nhậm Quân là để em làm osin không công cho nhà chị, vậy cưới làm gì?" Giọng cô lạnh lùng.

Bỗng nhiên cô thấy may mắn vì chưa đăng ký kết hôn do thủ tục cần trường xác nhận.

"Hai người... chưa đăng ký?" Nhậm Ly trợn mắt nhìn em trai. "Báo cáo của em không phải đã được phê duyệt lâu rồi sao?"

Sao không đi đăng ký?

"Chị," Nhậm Quân không dám nhìn thẳng vào mắt chị, nói. "Tương Tương chưa tốt nghiệp, muốn kết hôn phải có sự đồng ý của trường."

Họ dự định đợi cô tốt nghiệp rồi mới đăng ký.

"Vớ vẩn!" Nhậm Ly tức giận. "Hai người đi đăng ký ngay bây giờ."

"Đăng ký tại cục dịch vụ, không cần giấy trường, chị sẽ tìm người giúp." Nhậm Ly nói.

Cô nhìn Lưu Tương cười: "Tương Tương à, lúc nãy chị nói hơi nặng lời, nhưng tất cả cũng vì hai vợ chồng em."

Lưu Tương mỉm cười: "Em biết."

Rốt cuộc là vì ai, chắc chắn không phải vì cô.

"Em còn phải lên lớp, đi trước đây." Cô nói, quay vào phòng lấy túi xách.

"Tương Tương, anh đưa em đi." Nhậm Quân vội vàng theo sau.

"Không cần, đường đến trường ngắn thế, em không lạc được." Cô nói.

Hôm nay là ngày phát giấy báo cho học sinh, xong việc cô sẽ về thu dọn đồ, rồi đi tàu về cùng mọi người.

Tất nhiên, "mọi người" không bao gồm Chu Chiêu Chiêu, cô có ba đứa con mới hơn trăm ngày, chắc chắn phải đi máy bay.

Sau khi Lưu Tương rời đi, căn phòng chìm vào im lặng. Mãi sau Nhậm Ly mới kìm nén tức giận: "Em... sao có thể không đăng ký với cô ta?"

Cô ta tức đến phát điên.

Nếu chưa đăng ký, luật quân hôn sẽ không ràng buộc được Lưu Tương.

"Chuyện này đừng trách Quân Quân," bố Nhậm Quân nói. "Đám cưới đã tổ chức rồi, cũng như kết hôn thôi."

"Cô ta còn dám ly hôn với con trai chúng ta sao?" Mẹ Nhậm Quân lắc đầu. "Đám cưới đã làm rồi mà."

"Mọi người đều biết, sao không nói với tôi?" Nhậm Ly muốn phát điên. "Sao không thể ly hôn?"

Nếu biết họ chưa đăng ký, cô đã không nói những lời đó.

Lưu Tương này, tưởng dễ bắt nạt, ai ngờ sau mấy lần đụng độ, cô phát hiện không phải vậy.

Tính toán sai rồi.

"Chị," Nhậm Quân cúi đầu nói. "Chuyện của em, chị đừng can thiệp nữa."

Anh nhớ lại lời Lưu Tương tối qua: "Quân, thời nhỏ em sống rất khổ, nếu không có bà nội, có lẽ em đã c.h.ế.t rồi."

"Em cố gắng học hành chỉ để thay đổi số phận."

Hồi đó, một trí thức trong làng thương tình, lén dạy cô học chữ và nói, nếu muốn thoát khỏi gia đình này, cách duy nhất là học thật giỏi.

Chỉ khi thi đỗ đại học, cô mới có cơ hội nhìn ra thế giới bên ngoài.

Vì vậy, cô tranh thủ từng giây để học, vừa làm việc vừa học, giặt quần áo cũng học, tận dụng mọi thời gian.

Cuối cùng cô cũng thoát ra được.

"Anh yên tâm, em sẽ cùng anh chăm sóc bố mẹ," Lưu Tương nói. "Nhưng không có nghĩa em từ bỏ tất cả những gì đã nỗ lực."

"Không ai có quyền yêu cầu em làm vậy."

"Trước hết, em là Lưu Tương, sau mới là vợ anh." Cô nghiêm túc nói. "Nếu anh còn muốn cuộc sống của chúng ta tiếp tục, muốn gia đình bốn người yên ấm hạnh phúc."

"Vậy anh phải suy nghĩ kỹ về tương lai."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Anh đã kết hôn rồi, là trụ cột của gia đình," cô áp đầu vào n.g.ự.c anh. "Anh phải có chính kiến, không phải việc gì cũng nghe theo chị gái."

"Chị ấy cũng có gia đình riêng," cô tiếp tục. "Có chồng, có con, có trách nhiệm của một người vợ, người mẹ."

"Anh cũng muốn chị ấy hạnh phúc, phải không?"

Nhưng một người chỉ có nhiêu đó tâm sức, nếu dành hết cho nhà ngoại, tất nhiên sẽ lơ là chồng con.

Nhậm Quân chợt nhớ đến cuộc hôn nhân trước của Nhậm Ly, hình như mẹ chồng cũ từng phàn nàn vì cô quá quan tâm đến nhà ngoại.

"Em chê chị?" Nhậm Ly không ngờ đứa em ngoan ngoãn lại dám nói vậy, giận dữ nói. "Có phải con Lưu Tương kia xúi giục không?"

"Ha ha, chị biết ngay mà, không phải hạng vừa đâu." Nhậm Ly nói. "Đừng để cô ta về tỉnh."

"Em không biết quan hệ của cô ta với Lưu Hải Dương sao?" Nhậm Ly nói. "Em không sợ họ tái hợp ở trường à?"

Nhậm Quân giật mình, rõ ràng chưa từng nghĩ đến.

"Đồ ngốc!" Nhậm Ly bực tức chọc vào trán em trai. "Chị làm ác nhân tất cả là vì ai? Tất cả là vì em!"

"Chị." Nhậm Quân không ngờ chị gái lại nói vậy. "Em cưới cô ấy vì em yêu cô ấy."

"Mọi người nói gì osin, nghe khó chịu lắm." Anh lẩm bẩm.

"Khó chịu?" Nhậm Ly tức đến mức không biết nói gì, chống nạnh chỉ vào em trai. "Vậy là sao? Chị đồng ý cho cô ta vào nhà là may mắn lắm rồi."

"Nhà cô ta bao nhiêu chuyện rắc rối, lại còn quan hệ không rõ ràng với giáo viên nam ở trường, chị đồng ý là cô ta phải cảm ơn trời đất." Nhậm Ly nói. "Nhìn em bây giờ, mới cưới mấy ngày đã bị con đó mê hoặc rồi."

"Tất cả là vì ai đây?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 422: Chương 422



Hôm nay, Chu Chiêu Chiêu cũng đến trường. Khi phát giấy báo cho học sinh, mấy cô bé ôm chặt lấy cô không chịu buông.

"Cô Chu, cô có về nữa không?"

"Cô ơi, chúng em nhớ cô lắm."

"Cô cũng nhớ các em," Chu Chiêu Chiêu ôm chặt chúng, nói. "Còn nhớ lời cô dặn không?"

"Nhớ ạ!" Mấy bé gái đồng thanh. "Học thật giỏi, tri thức thay đổi số phận."

Nhưng cũng có vài bé gái cúi đầu.

Chúng có thể học hết lớp 6 là nhờ hiệu trưởng già thuyết phục phụ huynh.

Nếu không, có lẽ chúng đã nghỉ học từ lâu.

Nhưng để tiếp tục lên cấp hai, rồi cấp ba, e rằng không thể.

...

...

Ở nhà đã dặn rồi, tốt nghiệp tiểu học sẽ về làm ruộng.

Lớn thêm chút nữa là lấy chồng.

Chu Chiêu Chiêu xoa đầu chúng, lòng đau nhói. Đôi khi cô cảm thấy mình quá nhỏ bé, giúp được quá ít người.

Nhất là khi nhìn những gương mặt non nớt, đôi mắt trong veo của chúng, cô nhiều lần không dám nhìn thẳng.

Những đứa trẻ này, ngây thơ và đáng yêu biết bao.

Chu Chiêu Chiêu tặng chúng món quà. "Đây là quà tốt nghiệp cô dành cho các em."

Mỗi em một cây bút máy và lọ mực.

"Dù sau này có ở đâu, cũng đừng quên học hành." Cô nhìn chúng dịu dàng nói.

Nhưng cô hiểu, phần lớn học sinh lớp này sau khi tốt nghiệp sẽ nghỉ học.

Khi tiễn hết học sinh, Chu Chiêu Chiêu ngồi lại một mình trong lớp học, lòng trĩu nặng.

Vừa bước ra khỏi cửa, cô thấy mấy đồng nghiệp cũng đứng đó, ánh mắt ai nấy đều lưu luyến.

Trong số họ, có lẽ chỉ Chu Chiêu Chiêu và Lưu Tương còn cơ hội quay lại, những người khác sẽ chẳng bao giờ trở về nơi này.

"Chúng tôi muốn mời hiệu trưởng già ăn bữa cơm chia tay," Lưu Hải Dương hỏi Chu Chiêu Chiêu. "Tối nay cô có thời gian không?"

Dù sao, Chu Chiêu Chiêu còn có ba đứa con nhỏ.

"Được." Cô gật đầu.

Đáng lẽ phải làm vậy.

"Còn nhớ lần đầu chúng ta đến đây không?" Một nam đồng nghiệp cười nói. "Lúc đó vừa xuống xe tải vừa nôn vừa nghĩ, phải nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này."

"Nhưng giờ lại thấy lưu luyến khôn nguôi." Anh ngước nhìn xung quanh. "Tôi muốn đi dạo một vòng, mọi người cùng không?"

"Tất nhiên rồi." Một người khác đáp.

"Lúc các cậu đến, tôi là người dẫn đi tham quan," hiệu trưởng già không biết từ đâu xuất hiện, đứng từ xa mỉm cười nhìn đám thanh niên. "Giờ chia tay, để tôi dẫn các cậu đi lần nữa."

"Hiệu trưởng già!" Mọi người reo lên.

Hiệu trưởng già vỗ vai Lưu Hải Đào và mấy người khác. "Đi nào, cùng tôi thăm lại nơi này lần cuối."

Đây là nơi khiến người ta đến rồi không muốn rời đi, có sức hút khiến ai cũng phải lưu luyến.

Thế là Chu Chiêu Chiêu và mọi người lại theo chân hiệu trưởng già tham quan khắp nơi.

Hơn một năm trước, họ xuất phát từ cổng bắc, đi qua quảng trường căn cứ đến cổng đông, rồi dọc theo con đường phía bắc thăm trường cấp hai, tiểu học và mẫu giáo mới xây.

Kết thúc chuyến tham quan tại cổng trường.

Lúc đó, họ tràn đầy háo hức và hi vọng.

Giờ đây, họ lại bắt đầu từ trường, đi một vòng quanh căn cứ, điểm cuối vẫn là trường học.

Chỉ gắn bó hơn một năm, nhưng tình cảm dành cho nơi này sâu đậm khôn tả.

Nhưng rồi cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, chia ly là điều không tránh khỏi.

Căn cứ cử xe đưa họ đến ga tàu trong thành phố.

"Trường ta gặp lại nhé." Chu Chiêu Chiêu vẫy tay chào mọi người.

Cô sẽ ra sân bay, bay thẳng về Thiểm Tây.

"Đây là lần đầu tôi đi máy bay đấy." Hứa Quế Chi cười nói. "Ba đứa nhỏ này lại đi trước bà nội rồi."

Thời buổi này, đi máy bay là xa xỉ, ngay cả tàu hỏa cũng không dễ dàng.

Vé máy bay lại càng khó mua, may nhờ Dương Duy Lực quen biết mới xoay xở được.

Nhưng cũng là một khoản chi không nhỏ.

Phiêu Vũ Miên Miên

Hứa Quế Chi không tiếc tiền, chỉ mong máy bay nhanh, ba đứa cháu không phải chịu khổ như lúc đến.

Lưu Tương xuống xe, vẫy tay chào Chu Chiêu Chiêu rồi một mình xách đồ đi cuối đoàn.

Lưu Hải Dương nhìn cô, định bước lên giúp xách túi, nhưng rồi chỉ động đậy ngón tay mà không dám làm.

Cô ấy đã là vợ người khác rồi, không tiện.

Lưu Tương kiên quyết về trường, Nhậm Quân tiễn cô đến tận xe mới quay lại, dặn dò: "Tương Tương, anh xin phép xong sẽ đến Thiểm Tây thăm em."

Nhưng tối qua, khi Nhậm Quân chưa về, Nhậm Ly đã tìm đến cô.

"Chị có thể đồng ý cho em về, nhưng nhất định không để em ở đó cả năm rồi mới quay lại." Nhậm Ly nói. "Em về chuẩn bị đi, chị sẽ tìm cách điều em về đây."

"Đây là việc của em," Lưu Tương bình thản thu xếp đồ đạc. "Em tự lo được."

"Em lo cái gì?" Nhậm Ly tức giận. "Đừng tưởng chị không biết em đang tính toán gì, cái tình cũ của em tốt nhất nên tránh xa..."

"Đủ rồi!" Lưu Tương lạnh lùng ngắt lời. "Em và anh ấy chia tay rồi mới quen Nhậm Quân."

"Không như chị nghĩ đâu." Cô nói. "Công việc của em, em tự giải quyết được. Chuyện giữa em và Nhậm Quân cũng vậy, xin chị hãy lo cho cuộc sống của mình."

"Đừng xía vào chuyện người khác." Nói xong, cô xách vali định đi.

"Em đi thì đừng có quay về!" Nhậm Ly gào lên phía sau.

"Đây là nhà của em và Nhậm Quân," Lưu Tương dừng ở cửa, nói. "Chị không có quyền nói em không được về."

"Nếu Nhậm Quân muốn ly hôn," cô liếc nhìn bố mẹ chồng đang im lặng trong phòng khách, thất vọng nhưng cũng chẳng bất ngờ. "Bảo anh ấy gọi điện cho em, em không vấn đề gì."

"Bố, mẹ, con đi ạ." Cô cúi chào hai người. "Cảm ơn bố mẹ đã chăm sóc con suốt thời gian qua."

Bố Nhậm Quân định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ vẫy tay. "Đi đường cẩn thận."

Với ông, cô dâu này thực ra rất ưng ý.

Chỉ là tính khí quá cứng rắn, không tốt. Nhân chuyện này rèn giũa thêm cũng hay.

Tối đó, Lưu Tương lại ngủ trong ký túc xá.

Nằm trên giường, nhìn ra ngọn núi đỏ phía xa, cô suy nghĩ rất nhiều.

Nhớ lại lời Chu Chiêu Chiêu nói hôm đó, nhớ lại những ngày đầu mới đến.

Dường như mọi người vẫn vậy, nhưng cũng khác xa rồi.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 423: Chương 423



Biết họ sẽ về, Chu Chính Văn từ sớm đã lái xe ra sân bay đón Chu Chiêu Chiêu cùng các cháu.

Dương Quyền Đình hôm nay có cuộc họp quan trọng nên không đi được, thay vào đó là Dương Duy Khôn.

"Cuối cùng cũng đón được các cháu rồi." Dương Duy Khôn cười nói, định nhận hành lý từ tay Dương Duy Lực nhưng thấy anh bế cháu gái, liền đổi ý. "Đây là Ngoan Ngoan phải không? Lại đây bác bế nào."

Bế đứa bé mềm mại trong lòng, trái tim anh như tan chảy.

Chu Chính Văn thì quan tâm đến sức khỏe con gái hơn: "Con có mệt không? Uống chút nước đi, lát nữa bố dẫn đi ăn ngon."

"Bố, sao bố gầy thế?" Chu Chiêu Chiêu xót xa nhìn bố. "Nhà có chuyện gì sao?"

"Con bé này lo lắng vớ vẩn." Chu Chính Văn cười, bế An An lên. "Bố khỏe lắm, chỉ là công việc bận rộn thôi."

"Bố cũng phải chú ý sức khỏe." Chu Chiêu Chiêu nói, rồi hỏi. "Mẹ đâu ạ?"

Diêu Trúc Mai nói sẽ đến đón cô.

...

...

"Tối qua mẹ ngủ không ngon nên bị cảm," Chu Chính Văn nói. "Bố không cho mẹ đi, sợ lây cho các cháu."

"Không sao chứ?" Hứa Quế Chi quan tâm hỏi. "Vậy để mẹ nghỉ ngơi, khi nào ổn định, bảo Chiêu Chiêu đưa các cháu về nhà chơi vài ngày."

Về nhà ngoại vài ngày cũng là chuyện bình thường.

"Vậy thì tốt quá." Chu Chính Văn vui vẻ đáp.

Ông đang định hỏi xem khi nào con gái về chơi. Quả thật bà thông gia này rất tốt, chăm sóc con gái ông chu đáo.

Còn hơn cả mẹ ruột.

Nghĩ đến Diêu Trúc Mai hôm nay, Chu Chính Văn lại đau đầu.

Thực ra bà ấy chỉ cảm nhẹ, nếu muốn đi thì đeo khẩu trang là được.

Nhưng bà không chịu: "Làm bà ngoại mà gặp cháu còn phải đeo khẩu trang, cầu kỳ quá!"

Thế là bà không đi.

"Thì bảo tôi say xe." Diêu Trúc Mai nói. "Đợi sau đón chúng về nhà ngoại, tôi sẽ gặp cháu."

Bà nhất quyết không đi.

Chu Chính Văn tức giận: "Con đẻ không đi thăm, con ở cữ không gọi điện, giờ về rồi cũng không đón."

"Diêu Trúc Mai, bà muốn gì?" Ông giận dữ nói. "Có ai làm mẹ như bà không?"

"Con gái đã đi lấy chồng, trong làng mấy ai như nó?" Diêu Trúc Mai đáp. "Tôi không thương, đã có ông thương rồi."

Suýt nữa Chu Chính Văn tăng xông. Lần trước hai người cũng cãi nhau vì chuyện thăm con gái.

Thôi, nói với bà ấy làm gì, vô ích.

Chỉ là không thể để con gái biết, kẻo nó buồn.

Chu Chiêu Chiêu không biết suy nghĩ của bố, càng không hiểu tâm tư mẹ.

Khi xe về đến nhà, Triệu Vịnh Mai đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, nghe tiếng xe liền chạy ra.

Hai đứa con cô cũng háo hức chạy theo: "Em bé về rồi!"

"Khẽ thôi, đừng làm em sợ." Triệu Vịnh Mai cười nhắc nhở.

Phiêu Vũ Miên Miên

Trở lại ngôi nhà tứ hợp quen thuộc, Chu Chiêu Chiêu chợt xúc động.

"Chào mừng về nhà." Triệu Vịnh Mai nói.

"Chị vất vả rồi." Chu Chiêu Chiêu đáp.

"Người một nhà mà." Triệu Vịnh Mai cười. "Vào nghỉ đi, đường xa mệt lắm rồi."

Ba đứa trẻ ngủ trên xe giờ đã tỉnh, mắt tròn xoe nhìn ngắm ngôi nhà mới.

Đặt các con vào phòng Dương Duy Lực, Hứa Quế Chi cũng về phòng nghỉ ngơi.

Trời đã xế chiều, trên máy bay họ chỉ ăn tạm nên giờ đã đói.

"Chị nấu tạm mì cho mọi người lót dạ," Triệu Vịnh Mai nói. "Đợi mọi người về hết là ăn cơm luôn."

Cô đã chuẩn bị sẵn đồ ăn.

"Vất vả con rồi." Hứa Quế Chi nhìn con dâu cả nói.

Bà hơi ngạc nhiên trước sự thay đổi của Triệu Vịnh Mai. Trước đây cô là người nhút nhát, tự ti.

Như hôm nay chủ động sắp xếp mọi thứ là lần đầu.

Nhưng Hứa Quế Chi rất vui, con dâu cả đã có chút khí chất của chị dâu rồi.

"Mẹ nhìn con làm gì thế?" Triệu Vịnh Mai ngượng ngùng hỏi.

"Mẹ rất vui, con như vậy là tốt." Hứa Quế Chi âu yếm vuốt tóc cô. "Những năm qua khổ con rồi."

Bà hiểu rõ tính cách con trai cả - bề ngoài lịch thiệp nhưng lạnh lùng, khó lay động.

Mấy năm qua vợ chồng sống hòa thuận nhưng chỉ ở mức tôn trọng lẫn nhau.

Triệu Vịnh Mai trong nhà gần như không có tiếng nói, mọi việc đều nghe theo Dương Duy Khôn. Nếu cứ tiếp tục, cô sẽ không bao giờ chạm được vào trái tim anh.

Giờ thấy cô thay đổi, Hứa Quế Chi rất vui mừng.

"Cảm ơn mẹ." Triệu Vịnh Mai cười nói. "Con vào bếp chuẩn bị tiếp đây."

Triệu Vịnh Mai nấu ăn rất ngon, đặc biệt là món thịt kho. Có lần Chu Chiêu Chiêu gợi ý cô mở quán bán thịt kho gần trường đại học.

Lúc đó cô còn do dự, sợ Dương Duy Khôn không đồng ý. Nhưng khi nói ra, anh không những không phản đối mà còn ủng hộ.

"Nhà nước khuyến khích kinh doanh, tay nghề của em thì anh tin tưởng." Dương Duy Khôn nói.

Được chồng ủng hộ, Triệu Vịnh Mai vẫn chưa tự tin. Cô đến cửa hàng của Chu Chiêu Chiêu tham quan, làm quen Vương Diễm Bình.

Có lẽ Chu Chiêu Chiêu đã dặn trước, Vương Diễm Bình nhiệt tình chỉ dẫn, giúp cô mở tiệm thịt kho.

Không chỉ bán thịt, còn có cả cơm.

Cơm trắng dọn kèm thịt kho và nước sốt, hương vị tuyệt vời.

Quán đông khách bất ngờ. Một mình không xuể, cô thuê thêm người phụ.

Hôm nay biết mẹ chồng và Chu Chiêu Chiêu về, sáng sớm cô đã nấu thịt mang đến quán, trưa mới về chuẩn bị cơm.

Tất nhiên cũng mang theo ít thịt kho về.

"Chị ơi, thịt kho của chị ngon quá." Chu Chiêu Chiêu khen. "Đậm đà vừa miệng."

Không lâu sau, Dương Quyền Đình về, cùng đi có gia đình Dương Duy Lực.

Lưu Quyên thì thào với chồng: "Nhà mình chỉ có một đứa con gái, không biết mẹ có thương không?"

Xem ra, chỉ nhà họ có mỗi một bé gái.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 424: Chương 424



Lưu Quyên Hảo là người thành phố, bố mẹ cô đều là công nhân. Sau này cô thế chỗ mẹ, giờ cũng làm công việc văn phòng.

Trong khi đó, Triệu Vịnh Mai là vợ Dương Duy Khôn tìm được ở quê khi nhà họ Dương sa sút phải về nông thôn.

Ở quê, Triệu Vịnh Mai được coi là xuất sắc - học hết cấp hai, xinh đẹp.

Nhưng lên thành phố thì không đáng kể. Chồng cô lại là Dương Duy Khôn, người nho nhã lịch thiệp nhất trong ba anh em họ Dương.

Điều này khiến Triệu Vịnh Mai trở nên tầm thường.

Đến giờ, dù hai người đã có con, vẫn có người chờ họ ly hôn để mai mối cho Dương Duy Khôn.

Nhưng trái lại, hai vợ chồng sống rất hạnh phúc, con cái ngoan ngoãn. Từ năm ngoái, khi Triệu Vịnh Mai kinh doanh cá thể, cô đã thay đổi hoàn toàn.

Trước kia, cô tự ti, ít nói trong nhà họ Dương.

Giờ đây, cô tự tin hơn hẳn.

...

...

Chu Chiêu Chiêu thì khỏi phải bàn - dù từ nông thôn nhưng là sinh viên đại học danh tiếng.

Cửa hàng của cô kinh doanh rất tốt. Có lần Lưu Quyên Hảo đi ngang qua, thấy hàng người xếp hàng dài mua đồ.

Một ngày kiếm được bao nhiêu tiền?

Trước đây, Lưu Quyên Hảo không để ý, thậm chí còn khinh thường Chu Chiêu Chiêu.

Sinh viên đại học không chăm học, lại đi làm cá thể? Thật là mất giá!

Sinh viên như Chu Chiêu Chiêu, sau này nhất định sẽ làm lãnh đạo văn phòng. Đi buôn bán chỉ làm mất giá trị bản thân.

Có thời gian, Lưu Quyên Hảo còn nghĩ Chu Chiêu Chiêu làm mất mặt nhà họ Dương.

Nhưng cô chỉ dám nói những lời này với chồng.

Ai ngờ vừa nói xong, Dương Duy Phong - người luôn chiều vợ - lại nghiêm túc giáo huấn:

"Những lời này chỉ nói với anh thôi," anh nói. "Không được nói với người khác, kể cả người nhà."

"Nhà nước khuyến khích phát triển kinh tế, đó là chuyện tốt." Thấy vợ khó chịu, anh lại dỗ dành: "Thằng Duy Lực kia vừa ngang ngược vừa bênh vợ, nếu biết em chê vợ nó, nó không làm gì em đâu, mà là anh sẽ bị nó đánh cho đấy."

"Thằng đó thô lỗ lắm, anh đánh không lại nó đâu."

Lưu Quyên Hảo tức giận đ.ấ.m chồng mấy cái.

Nhưng cũng hiểu không dám nói ra ngoài nữa.

Chỉ là không ngờ, ngay cả Triệu Vịnh Mai - người luôn cúi đầu - giờ cũng ngẩng cao đầu.

Lưu Quyên Hảo cảm thấy bị đe dọa.

Trước đây, trong ba người làm dâu, cô tự cho mình là thanh lịch nhất.

Nhưng giờ, dường như cô lại là người tự ti nhất.

Đặc biệt khi biết Chu Chiêu Chiêu sinh một lần hai trai một gái, chỉ mình cô là chưa có con trai.

Nhìn Dương Quyền Đính bế Ngoan Ngoan cười híp mắt, Lưu Quyên Hảo càng khó chịu.

Cô nhớ lại lời mẹ ruột: "Nhà anh cả và em út đều có con trai, chỉ mình các con không, sau này làm sao đứng vững trong nhà họ Dương?"

"Bố mẹ chồng con không phải người như vậy," Lưu Quyên Hảo tự tin đáp. "Hơn nữa không phải con không muốn sinh, mà là chính sách kế hoạch hóa không cho phép."

Nếu dám sinh, cô và Dương Duy Phong sẽ mất việc.

"Con ngốc!" Mẹ cô bực tức chọc ngón tay vào trán con gái. "Cách làm là do người nghĩ ra."

Cách làm?

Mang thai thì làm sao giấu được? Bụng to lên là lộ ngay.

"Mẹ có người chị họ ở làng bên kia núi," mẹ cô nói. "Khi có thai, con xin nghỉ ốm, về đó trốn một thời gian."

"Đẻ xong để đứa bé ở nhà họ, lớn lên đón về, bảo là con của họ hàng." Mẹ cô bày kế. "Chỉ cần hai vợ chồng con biết, ai đoán được đó là con của con?"

Lưu Quyên Hảo tròn mắt: "Còn có thể như vậy sao?"

Nhưng ngay lập tức lắc đầu: "Không được, Dương Duy Phong sẽ không đồng ý đâu."

Cô hiểu rõ chồng mình - tuy chiều vợ nhưng nguyên tắc lớn thì không thay đổi.

"Con này," mẹ cô chê bai. "Mẹ không tin nếu con có thai, nó lại bắt con bỏ đi. Đàn ông chỉ cần dỗ dành là được."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Hay con muốn hai chị dâu kia đè đầu cưỡi cổ?" Mẹ cô nói. "Con còn trẻ, sinh được, đừng để sau này hối hận."

"Mẹ chồng con miệng nói trai gái như nhau, vậy sao bà ấy đẻ liền ba con trai?" Mẹ cô đảo mắt. "Mẹ không tin đâu."

Lúc đó, Lưu Quyên Hảo không nghe theo. Cô biết Hứa Quế Chi thực sự thích con gái, cả đời tiếc nuối vì không sinh được con gái.

Với bà, cháu gái còn quý hơn cháu trai.

Chỉ là con gái cô không phải cháu gái đầu lòng, nhưng Hứa Quế Chi vẫn rất yêu quý.

Nhưng giờ, nhìn ba đứa con của Chu Chiêu Chiêu, đặc biệt là hai con trai, so với nhà cô chỉ có một đứa con gái.

Lưu Quyên Hảo thấy bất an.

"Em nói gì vậy?" Dương Duy Phong bịt tai con gái, vừa giận vừa cười nói. "Mẹ không phải người như thế, bà thích con gái lắm, em không biết sao?"

Dù là Dương Gia Mặc nhà anh cả hay con gái họ, mỗi lần về Hứa Quế Chi đều yêu chiều.

"Và em hãy dẹp bỏ mấy ý nghĩ kỳ quặc đó đi." Anh hiếm khi lạnh mặt nói. "Anh chỉ cần con gái chúng ta là đủ."

"Con trai làm gì, anh không cần." Nói xong, anh bế con gái bỏ đi.

Đằng sau, Lưu Quyên Hảo trách móc nhìn theo, cô làm tất cả vì ai?

Vì gia đình nhỏ của họ mà thôi.

Cô điều chỉnh tâm trạng, theo chồng vào nhà.

Khoan đã!

Đó là Chu Chiêu Chiêu sao?

Sao sinh ba con rồi mà dáng vẫn thon thả thế này?

Trông còn xinh đẹp hơn trước, toát lên vẻ quyến rũ khó tả.

Tóm lại là đẹp hơn hẳn ngày xưa.

Thật không cho người khác đường sống!

Lưu Quyên Hảo ngửa mặt lên trời than thở, sao có người may mắn thế không biết?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 425: Chương 425



Bữa cơm này, Triệu Vịnh Mai đã dành rất nhiều tâm huyết.

"Bố, anh chị cả, anh chị hai, cảm ơn mọi người." Sau bữa ăn, Chu Chiêu Chiêu mang quà đã chuẩn bị tặng mọi người.

"Đây là một số đặc sản em mang về từ bên đó," cô nói. "Mọi người dùng chơi."

Món quà là đồ Chu Chiêu Chiêu sưu tầm được, tặng Triệu Vịnh Mai và Lưu Quyên Hảo mỗi người một chiếc vòng tay, ba đứa trẻ mỗi đứa một miếng ngọc bình an.

Đàn ông thì được tặng ngọc Quan Âm.

"Đây là vòng ngọc à?" Lưu Quyên Hảo trầm trồ. "Trông bóng loáng quá."

"Em có con mắt tinh tế đấy." Dương Duy Phong nhìn chiếc vòng trên tay vợ, nói. "Đây chắc là ngọc Hòa Điền, đeo rất tốt. Có thể để lại làm của hồi môn cho con gái sau này."

"Đeo được không?" Triệu Vịnh Mai lo lắng. "Có sao không nhỉ?"

...

...

"Đẹp lắm." Dương Duy Khôn vừa bế Ngoan Ngoan vừa nói. "Cứ đeo đi, không sao đâu."

Quà người nhà tặng, không có gì phải lo.

"Thật sao?" Lưu Quyên Hảo đeo vào tay ngắm nghía. "Chị thích lắm, cảm ơn Chiêu Chiêu."

"Chị phải làm việc, không đeo đâu, sợ va chạm." Triệu Vịnh Mai nghe nói có thể làm của hồi môn, không nỡ đeo.

"Chỉ là viên đá thôi," Chu Chiêu Chiêu cười nói. "Cẩn thận một chút là được, chị cứ đeo đi."

Vòng tay sinh ra là để đeo, không lẽ để làm cảnh?

"Chiêu Chiêu, chiếc vòng này bao nhiêu tiền vậy?" Lưu Quyên Hảo vừa ngắm vòng vừa hỏi. "Không biết còn mua được không?"

Nghe Dương Duy Phong nói làm của hồi môn, cô nảy ra ý định. "Không thì em giúp chị mua thêm vài chiếc nhé?"

Chu Chiêu Chiêu cười: "Vâng, chị hai."

"Khi nào gặp em sẽ mua giúp chị." Cô nói. "Nhưng những thứ này cũng tùy duyên."

Hai chiếc vòng này là cô mua từ một ông lão.

Nhìn thấy là thích ngay.

Tổng cộng có bốn chiếc, cô mua hết.

Chất lượng tốt như vậy thực sự khó gặp. Tất nhiên, gặp được thì phải mua ngay.

Chu Chiêu Chiêu nghĩ về chiếc vali đầy bảo vật cô mang về.

Đang nói chuyện, cô thấy chiếc vòng bị ai đó kéo.

Nhìn xuống, hóa ra là An An đang nắm chặt vòng tay cô, mắt sáng lấp lánh. Khi Chu Chiêu Chiêu nhìn, cậu bé nhoẻn miệng cười.

Thật lạ.

Trong ba đứa trẻ, theo lời Hứa Quế Chi, An An giống Dương Duy Lực nhất.

Không cười thì y hệt Dương Duy Lực hồi nhỏ.

Chu Chiêu Chiêu phát hiện cậu bé rất thích ngọc, hay nắm vòng tay cô chơi.

Lưu Quyên Hảo còn muốn nói gì đó, bị Dương Duy Phong ngăn lại, cô tức giận trừng mắt.

Biểu hiện của ba nàng dâu đều được Hứa Quế Chi nhìn thấy, nhưng bà không can thiệp. Thấy Dương Quyền Đình ôm Ngoan Ngoan không rời, bà hỏi: "Đáng yêu không?"

Dương Quyền Đình gật đầu: "Vợ vất vả rồi."

Ba nàng dâu đẻ, đều do Hứa Quế Chi chăm sóc, có kinh nghiệm và chu đáo.

Trong khu tập thể, nàng dâu nhà ai mà không ghen tị?

"Anh cũng vất vả." Hứa Quế Chi cười nói.

Hơn một năm qua, bà đi chăm Chu Chiêu Chiêu, nhưng ít nhất các con đều ở bên.

Còn Dương Quyền Đình một mình ở nhà.

Dương Duy Khôn định đưa vợ con về ở, nhưng từ nhà cũ đến cơ quan anh quá xa.

Lại xa trường của các cháu, Dương Quyền Đình bảo họ ở lại.

Phiêu Vũ Miên Miên

Ông một mình, có khi ăn cơm đơn vị, bận thì ngủ luôn ở đó.

"Ngọc Quan Âm này là em chọn." Hứa Quế Chi nói với chồng. "Đẹp không?"

"Ừ, không tệ." Dương Quyền Đình hài lòng cười.

Thời gian qua, ông thấm thía thế nào là "già càng thêm thương".

Khi vợ bên cạnh, ông hay chê bà lắm lời, quản chặt.

Không có bà lại thấy thiếu thốn.

Con người thật kỳ lạ, trước kia Hứa Quế Chi hay than phiền ông thích làm trái ý bà.

Nhưng khi bà đi vắng, mỗi lần muốn hút thuốc hay làm gì, ông lại nhớ lời dặn của vợ, tự giác hơn trước.

Tối đó, Chu Chiêu Chiêu và Dương Duy Lực đưa ba con về phòng ngủ.

Giường cũ chắc chắn không đủ chỗ cho năm người, Dương Quyền Đình cho đặt thêm một giường đôi bên cạnh, xung quanh làm thành giường cũi, đề phòng con lăn xuống.

May mỗi phòng trong nhà tứ hợp đều rộng, thêm giường cũng không chật.

Tối đó, ba con trai đều ngủ lại nhà cũ.

Khi Dương Duy Khôn về phòng, thấy Triệu Vịnh Mai đang cất miếng ngọc bình an của các con.

Dương Gia Mặc và Dương Gia Du đã có phòng riêng, là căn phòng nhỏ ngay cạnh.

Hai đứa vây quanh mẹ, Dương Gia Mặc nói: "Tết đeo nhé."

"Ừ." Triệu Vịnh Mai xoa đầu con trai.

Mùa hè đeo ngọc dễ bị trộm để ý.

"Vòng tay em cứ đeo đi," thấy vợ định tháo vòng, Dương Duy Khôn nói. "Em đeo đẹp lắm."

"Tay mẹ đẹp." Dương Gia Du cười nói. "Đeo đi mẹ."

"Ừ, đeo." Triệu Vịnh Mai không từ chối nữa. "Giờ muộn rồi, hai con đi ngủ đi."

Dương Gia Du thè lưỡi, liếc nhìn chiếc vòng trên tay mẹ rồi kéo em đi ngủ.

"Chiếc vòng này chắc không rẻ." Triệu Vịnh Mai nhìn vòng tay thở dài. "Chiêu Chiêu giúp chị nhiều quá rồi."

Cửa hàng thịt kho của cô có được như ngày hôm nay, phần lớn nhờ Chu Chiêu Chiêu.

Dù đi xa, cô ấy vẫn thường xuyên gọi điện về, góp ý nhiều ý tưởng.

Dĩ nhiên, tay nghề của cô cũng rất tốt.

"Người ta tặng thì cứ nhận, người nhà không cần khách sáo." Dương Duy Khôn cười nói. "Đợi các cháu đầy năm, chúng ta tặng quà đẹp là được."

Triệu Vịnh Mai nghĩ cũng phải.

Cô lại ngắm nghía chiếc vòng.

"Thích thế à?" Dương Duy Khôn hỏi.

"Không hẳn..." Triệu Vịnh Mai ngượng ngùng. "Chỉ là lần đầu đeo vòng kiểu này."

"Nói mới nhớ, anh chưa tặng em món quà nào tử tế." Dương Duy Khôn áy náy.

"Đâu có," Triệu Vịnh Mai vội nói. "Chiếc vòng đầu tiên là anh tặng em mà."

"Đầu tiên?" Dương Duy Khôn ngạc nhiên nhìn vợ, thấy cô lấy từ hộp ra một chiếc vòng đan bằng tre.

"Em... còn giữ nó à?" Anh mỉm cười. "Chỉ là món đồ chơi nhỏ..."

Một món đồ chơi nhỏ, nhưng là kỷ vật tình yêu của họ.

Ít nhất, với Triệu Vịnh Mai là như vậy.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 426: Chương 426



Chiếc vòng tre đó là từ thời họ còn ở quê, Dương Duy Khôn đan chơi để dỗ cô ấy.

Nó đã chiếm trọn trái tim Triệu Vịnh Mai.

Dù gia đình phản đối, dù biết rõ nhà họ Dương bị điều về quê vì phạm sai lầm, cô vẫn kiên quyết lấy anh.

Dù suốt bao năm nay, anh đối xử với cô bình thường.

Nhưng Triệu Vịnh Mai vẫn yêu anh - người đàn ông năm xưa thấy cô khóc đã vụng về đan chiếc vòng tre dỗ dành.

Triệu Vịnh Mai nói xong lại cười ngượng ngùng: "Em... em chỉ giữ làm kỷ niệm thôi."

Cô quay người cất chiếc vòng tre cùng miếng ngọc bình an của các con vào hộp.

Bỗng tay cô bị ai đó nắm lấy từ phía sau, Triệu Vịnh Mai giật mình kêu lên rồi vội bịt miệng.

"Xin lỗi em." Dương Duy Khôn ôm cô từ phía sau.

...

...

Tối nay thấy vợ thích chiếc vòng Chu Chiêu Chiêu tặng, anh mới nhận ra mình chưa từng tặng vợ món quà nào.

Cô ấy luôn âm thầm hy sinh cho gia đình, không đòi hỏi gì, luôn đặt chồng con lên đầu, khiến mọi người vô tình lãng quên cô.

Mà người tệ nhất chính là anh.

Dương Duy Khôn ôm vợ đầy áy náy: "Anh xin lỗi."

Triệu Vịnh Mai dù không hiểu tại sao chồng đột nhiên xin lỗi, nhưng được anh ôm như vậy, cô hạnh phúc lắc đầu.

Trong khi hai vợ chồng Dương Duy Khôn tình cảm, phía Dương Duy Phong lại không vui.

"Sao anh ngắt lời em?" Lưu Quyên Hảo vừa thoa kem dưỡng vừa trách chồng.

Chiếc vòng dưới ánh đèn càng thêm lộng lẫy.

"Vòng đẹp thế, nhờ Chiêu Chiêu mua thêm vài chiếc có sao?" Cô bất mãn. "Anh cũng nói để làm của hồi môn cho con gái mà."

"Một chiếc là đủ rồi," Dương Duy Phong nói. "Mua nhiều, em nghĩ giữ được không?"

Mẹ và mấy chị dâu nhà cô không phải dạng vừa.

"Dù sao cũng không đắt, mua thêm vài chiếc có sao?" Lưu Quyên Hảo lí nhí.

Dương Duy Phong cười: "Em dâu có nói giá bao nhiêu đâu, sao em biết không đắt?"

Lưu Quyên Hảo bĩu môi: "Có đáng là bao?"

"Không biết nữa," cô cười. "Vòng ngọc thì đắt đến đâu? Đâu phải vàng."

Vàng thì cô cũng muốn, nhưng không dám.

Hơn nữa, mẹ chồng còn chưa đeo vòng vàng, con dâu đeo sao tiện?

Chu Chiêu Chiêu tặng mỗi người một chiếc, chắc không đâu.

"Em có thể ra cửa hàng ngọc ở bách hóa hỏi giá." Dương Duy Phong nói.

Rồi nhìn vợ thêm câu: "Như Chiêu Chiêu nói, ngọc tùy duyên, đừng để người ta lừa rồi tặng người khác."

"Anh yên tâm..." Lưu Quyên Hảo đang cười bỗng trừng mắt. "Anh chỉ muốn nói đừng cho mẹ em."

Thật ra cô định nhờ Chu Chiêu Chiêu mua thêm một chiếc tặng mẹ.

Đồ đạc mang về nhà ngoại còn ít sao?

Dương Duy Phong nghĩ thầm nhưng không nói ra: "Đây là quà em dâu tặng em, đem tặng người khác không hay."

"Em biết rồi." Lưu Quyên Hảo nói. "Tay mẹ em to, đeo không vừa đâu."

Dương Duy Phong muốn nói, có những thứ không cần đeo vẫn có thể lấy đi.

Nhưng nghĩ lại, anh im lặng.

Một chiếc vòng, không cần thiết.

"Chà," Lưu Quyên Hảo thở dài. "Sao cô ấy may mắn thế nhỉ?"

"Cô ấy" là ai, không cần nói anh cũng hiểu.

"Mỗi đứa trẻ có cái hay riêng," Dương Duy Phong nói. "Anh thấy không có gì phải ghen tị, con gái chúng ta rất tốt."

"Nhìn cô ba nhà em," anh nói về vợ của chú ba nhà vợ. "Sinh được con trai, nhưng không bằng mấy đứa con gái."

Già rồi còn cố đẻ con trai, hai đứa con gái đầu đem cho người ta, nghe nói có đứa mới sinh đã bị dìm nước.

Không đủ sức nuôi, thật tội nghiệp.

Sau này sinh được con trai, cưng chiều quá đà, giờ hư hỏng, ăn chơi trác táng.

Tiền lương ít ỏi của hai vợ chồng không đủ con trai tiêu xài, may nhờ mấy đứa con gái có hiếu giúp đỡ.

Đến giờ, thằng con vẫn ế vợ.

Con gái nhà ai muốn gả cho kẻ lười biếng đó?

Con trai như vậy để làm gì? Chi bằng nuôi dạy con gái cho tốt.

"Khác nhau chứ." Lưu Quyên Hảo nói.

Nếu là con họ, nhất định sẽ dạy dỗ nghiêm khắc.

"Dù sao anh chỉ cần con gái mình." Dương Duy Phong nằm cạnh con, nhìn con ngủ ngon lành lòng tràn ngập hạnh phúc. "Con trai nhà ai cũng không bằng con gái nhà mình."

Lưu Quyên Hảo: "..."

Cảm thấy hơi ghen tị.

Sáng hôm sau, trời chưa sáng Chu Chiêu Chiêu đã dậy, nhưng bị Dương Duy Lực giữ lại: "Đừng nấu nữa, anh ra ngoài mua."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Phải mua bao nhiêu mới đủ." Cô cười. "Em nghe thấy tiếng mẹ và chị dâu đã dậy rồi."

Nói xong, cô định mặc quần áo.

"Vậy em ngủ tiếp, anh ra phụ." Dương Duy Lực nói. "Đêm cho con b.ú không ngủ đủ, giờ ngủ thêm chút đi."

Chu Chiêu Chiêu hôn anh một cái: "Cảm ơn anh."

Anh chồng biết chiều vợ thế đấy.

Dương Duy Lực hài lòng bước ra, quả nhiên thấy Hứa Quế Chi và Triệu Vịnh Mai đang nấu bếp.

"Nấu ít thôi, anh ra mua thêm." Anh nói, rồi hỏi. "Cửa hàng chị không sao chứ?"

"Ăn sáng xong em mới đi." Triệu Vịnh Mai đáp.

"Nghe nói gần trường Chiêu Chiêu?" Dương Duy Lực hỏi. "Vậy ăn xong anh đưa hai người đi luôn."

Hôm nay Chu Chiêu Chiêu cần đến trường làm việc.

"Được." Triệu Vịnh Mai cười. "Nếu Chiêu Chiêu rảnh có thể ghé cửa hàng em."

"Cửa hàng này mở được là nhờ cô ấy nhiều lắm."

"Chị đừng nói vậy," Dương Duy Lực cười. "Đó là do tay nghề chị giỏi, người khác chưa chắc làm được."

Lưu Quyên Hảo vừa ngáp vừa bước ra, nghe thấy câu này liền nhăn mặt, trong lòng dấy lên cảnh giác.

Từ khi nào Chu Chiêu Chiêu và Triệu Vịnh Mai thân thiết thế?

Còn bày mưu tính kế?

Chẳng lẽ trong nhà này, chỉ có mình cô là ngoại lệ?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 427: Chương 427



Sau bữa ăn, Dương Duy Lực đưa Chu Chiêu Chiêu và Triệu Vịnh Mai đến trường. Hôm nay Dương Quyền Đình hiếm hoi ở nhà, nên ông và Hứa Quế Chi sẽ trông các cháu.

Một tháng trước khi chuẩn bị về, Hứa Quế Chi đã nhờ chồng tìm người giúp việc. Nhưng Dương Quyền Đình biết tìm đâu ra?

Lần đầu tiên ông dùng chức vụ của mình nhờ người giới thiệu một bảo mẫu, nhưng phải đến giữa tháng này bà ấy mới đến được.

Lưu Quyên Hảo bế con gái bĩu môi: "Đi thôi, về thăm ngoại nào."

Cô làm ca chiều, trưa có thể đưa con về nhà mẹ đẻ chơi. Nhân tiện khoe chiếc vòng ngọc mới được tặng.

Để mẹ cô thôi nói xấu em dâu. Người không tốt sao còn nhớ tặng vòng ngọc cho cô?

À, nhân tiện ghé qua bách hóa xem chiếc vòng này giá bao nhiêu.

...

Đừng có rẻ tiền thì xấu hổ mất.

Lưu Quyên Hảo chào Hứa Quế Chi rồi dẫn con đi.

Đầu tiên cô đến bách hóa, nhưng không vội vào cửa hàng ngọc ngay mà đi vòng quanh mua ít đồ cho mình và con gái trước. Sau đó mới hài lòng bước vào tiệm ngọc.

Hôm nay may mắn, trong cửa hàng có một lão sư phụ dùng kính lúp xem xét chiếc vòng của cô rồi giơ ngón tay cái: "Vật phẩm tốt."

Lưu Quyên Hảo nghe thế mừng rỡ hỏi ngay: "Vậy cụ xem giúp cháu cái này giá bao nhiêu ạ?"

"Vàng có giá ngọc vô giá." Lão sư phụ lắc tay, nhìn đứa bé gái đang nắm tay cô cười nói: "Để dành làm của hồi môn cho cháu gái đi."

Lại nói vậy.

Nếu trước đây Dương Duy Phong nói thế cô không để tâm, nhưng giờ được lão sư phụ khẳng định, Lưu Quyên Hảo đột nhiên cảm thấy chiếc vòng trên tay mình quý giá vô cùng.

Vàng có giá ngọc vô giá, vậy có thể coi như báu vật vô giá chăng?

Lưu Quyên Hảo vui mừng khôn xiết.

Trên đường về nhà, dáng đi của cô thẳng tắp hẳn.

"Ôi, Hảo gặp chuyện gì vui thế?" Chị dâu thấy vậy cười hỏi.

"Chẳng có gì đâu ạ." Lưu Quyên Hảo cố ý để lộ chiếc vòng, vuốt tóc cười nói.

"Ồ?" Chị dâu ngạc nhiên: "Chiếc vòng trên tay em đẹp quá!"

Rồi gọi to: "Mẹ ơi, ra xem này, Hảo đeo vòng ngọc này."

"Vòng ngọc nào?" Mẹ cô chạy ra, túm lấy tay con gái xem: "Vòng này ở đâu ra? Đẹp thật."

"Dương Duy Phong tặng à?" Chị dâu mắt láo liên cười nói: "Hai đứa tình cảm thật, chắc cũng mua cho mẹ một chiếc nhỉ?"

Nụ cười trên mặt Lưu Quyên Hảo tắt lịm, cô lạnh lùng nhìn chị dâu: "Không phải đâu, Chiêu Chiêu về chơi tặng em đấy."

"Dương Duy Phong làm gì có tiền," cô cười nói: "Nói mới nhớ, anh cả nhà ta gần đây được thăng chức, sao không thấy mua vòng vàng cho mẹ nhỉ?"

Chị dâu: "..."

Muốn gây sự không thành, lại tự chuốc nhục vào thân.

"Đơn vị dạo này khó khăn," chị dâu thở dài: "Thăng chức nhưng lương tăng không đáng kể."

"Dù sao cũng là tăng." Lưu Quyên Hảo cười nói: "Anh cả từng nói khi thăng chức sẽ mua vòng vàng to cho mẹ mà, phải không ạ?"

Mẹ cô trừng mắt con dâu cả, quay sang nói với Lưu Quyên Hảo: "Mấy lời đó nghe cho vui thôi, em dâu con về rồi à?"

"Vâng, hôm qua về." Lưu Quyên Hảo đáp.

"Ba đứa nhỏ con thấy chưa?" Mẹ hỏi: "Chuyện mẹ nói, con suy nghĩ kỹ đi."

Lưu Quyên Hảo biết mẹ mình trọng nam khinh nữ, đang cố đổi chủ đề, không muốn cô nhắc tới chuyện vòng vàng.

"Con nghĩ thì có tác dụng gì?" Cô thở dài: "Dương Duy Phong không đồng ý thì con biết làm sao?"

"Con ngốc quá." Mẹ chọc ngón tay vào trán con gái: "Nó không muốn thì không đụng vào con nữa à?"

"Muốn có thai thì cách gì chả được?" Mẹ nói: "Mẹ không tin nếu con thực sự có bầu, nó dám bắt con phá đi."

Sao lại đẻ ra đứa con gái ngốc nghếch thế này?

"Chuyện này để sau đi." Lưu Quyên Hảo bực dọc nói: "Bố mẹ chồng con chưa từng thúc giục, đối xử với Nhã Nhã cũng rất tốt."

Đây là sự thật, hiện tại bố mẹ chồng cô thích con gái hơn.

Đặc biệt là Hứa Quế Chi.

Bà rất cưng chiều các cháu gái trong nhà.

Mẹ cô bĩu môi: "Bây giờ thì thế, đợi sau này xem."

Lưu Quyên Hảo hối hận vì đã về nhà mẹ đẻ hôm nay. Mỗi lần về, mẹ cô đều thúc giục cô sinh con trai.

Nhưng con trai đâu phải muốn là có ngay được?

Mẹ cô nắm tay con gái: "Mẹ chỉ vì con thôi."

Rồi cúi xuống xem kỹ chiếc vòng: "Vòng này đẹp thật."

Lưu Quyên Hảo rụt tay lại, mẹ cô nhăn mặt: "Mẹ chỉ xem thôi, có đòi của con đâu."

"Chiêu Chiêu tặng, chị dâu và con mỗi người một chiếc." Cô nói: "Dù mẹ muốn con cũng không thể cho mẹ được."

Mẹ cô nghẹn lời, không nói gì thêm được nữa.

Đứa con gái này mấy năm gần đây càng ngày càng tinh khôn, biết trước bịt miệng bà.

"Mỗi người một chiếc?" Mẹ cô hỏi nhỏ: "Mẹ đoán cô ấy còn giữ đồ tốt, con hỏi xem có thể bán cho mẹ một chiếc không, trả tiền cũng được."

"Vàng có giá ngọc vô giá," mẹ cô nhìn chiếc vòng trên tay con gái nói: "Nếu mẹ có được một chiếc vòng ngọc, bà già nhà bên còn dám khoe khoang gì nữa."

Lưu Quyên Hảo thở dài.

Mẹ cô và bà Vương nhà bên cạnh đã cạnh tranh cả đời.

"Con đã hỏi rồi," cô tiếc nuối nói: "Chiếc vòng này cũng là tùy duyên mới có, không dễ kiếm đâu."

"Chỉ có hai chiếc tặng chị dâu và con." Cô nói.

"Mẹ không tin, mẹ chồng con không có sao?" Mẹ hỏi.

Lưu Quyên Hảo suy nghĩ kỹ, gật đầu.

Mẹ chồng cô đeo một chiếc vòng, chất lượng có vẻ còn tốt hơn của cô.

Hôm nay ở tiệm ngọc, cô đã hỏi lão sư phụ cách nhận biết ngọc tốt.

Phiêu Vũ Miên Miên

Có vẻ vòng của Hứa Quế Chi thực sự đẹp hơn.

Phải chăng Chu Chiêu Chiêu còn giữ lại đồ tốt, nên mới hào phóng tặng cô và Triệu Vịnh Mai mỗi người một chiếc?

"Con à, con quá thật thà." Mẹ cô thở dài: "Đồ này sau này còn tăng giá nữa."

Rồi nói thêm: "Con mua cho mẹ, trăm năm sau chẳng phải vẫn là của các con sao?"

Lưu Quyên Hảo: "Ngọc quý đến vậy sao?"

"Đồ ngốc." Mẹ chọc con gái: "Loạn thế trọng vàng, thịnh thế trọng ngọc, con nghĩ xem?"

"Được, con về sẽ hỏi cô ấy." Lưu Quyên Hảo đứng dậy nghiến răng nói.

Khi chuẩn bị ra về, chị dâu kéo cô lại.

"Chị dâu, thật sự không còn chiếc vòng nào nữa." Cô nói.

"Không phải chuyện đó." Chị dâu nói: "Hảo à, nghe nói cửa hàng thịt của chị dâu con làm ăn rất tốt?"

"Chúng ta cũng mở một cái thì sao nhỉ?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 428: Chương 428



Chuyện Triệu Vịnh Mai mở cửa hàng kiếm tiền, trước đây Lưu Quyên Hảo không mấy để ý.

Lúc đó cô còn coi như chuyện cười kể với người nhà: "Cái Triệu Vịnh Mai ngốc nghếch ấy mà kinh doanh, sợ vốn liếng bay mất tăm."

Nhưng thực tế đã tát vào mặt cô.

Ai ngờ được cái cô Triệu Vịnh Mai vụng về, quê mùa ấy giờ cũng "lên đời".

Không chỉ mở cửa hàng thịt kho, mà kinh doanh còn rất tốt.

Ban đầu Lưu Quyên Hảo không để tâm, chỉ chờ xem Triệu Vịnh Mai thất bại.

Quả thật thời gian đầu, cửa hàng của cô ấy làm ăn không khá, thậm chí rất ế ẩm.

Nhưng sau đó không hiểu sao bỗng trở nên đắt khách.

Phiêu Vũ Miên Miên

Lưu Quyên Hảo nhớ lại cuộc nói chuyện sáng nay giữa Triệu Vịnh Mai và Dương Duy Lực, có lẽ là do Chu Chiêu Chiêu bày mưu.

...

...

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy ghen tị.

Cùng là chị em dâu, vậy mà hai người kia cùng nhau làm ăn phát đạt, không rủ cô.

"Mở cửa hàng?" Lưu Quyên Hảo ngạc nhiên nhìn chị dâu. "Chị không đi làm nữa à?"

Chị dâu cô có công việc ổn định, năm xưa để được vào làm cũng vất vả lắm.

"Chà," mẹ cô lắc đầu. "Nhà máy của chị dâu không như nhà máy anh cả. Hai năm nay luôn cắt giảm nhân sự."

"Vậy cũng không đến lượt chị dâu chứ?" Lưu Quyên Hảo không tin.

"Sao không đến?" Chị dâu cười chua chát. "Hôm trước họp đã thông báo, đợt sau."

Lưu Quyên Hảo há hốc mồm.

"Hôm nay em không về, chị cũng định đi tìm em." Chị dâu nói. "Triệu Vịnh Mai còn mở cửa hàng được, chị không tin mình không làm được."

Chị ấy khéo léo hơn Triệu Vịnh Mai nhiều.

Lưu Quyên Hảo không biết nói gì.

Triệu Vịnh Mai không khéo léo, nhưng tay nghề nấu nướng rất giỏi, nên cửa hàng mới đông khách chứ?

"Chị đã đi xem rồi," chị dâu cười nói. "Dù nấu ăn không ngon, nhưng cửa hàng thịt kho của Triệu Vịnh Mai cũng không có gì cao siêu."

"Chỉ là công thức kho thịt thôi."

Chị ấy đã ăn thử, mùi vị thơm ngon thật.

Nếu có được công thức, họ cũng mở cửa hàng. Thịt kho không cần kỹ thuật cao, chỉ cần theo công thức là được.

Khách muốn ăn gì thì gắp cho họ, rưới thêm nước sốt lên là xong.

Nhìn rất đơn giản.

Vấn đề chính là công thức kho thịt.

Tất nhiên, chị dâu cũng đã thử tự làm, nhưng thành phẩm khiến cả nhà nhăn mặt.

Không thể so với thịt kho của Triệu Vịnh Mai.

"Trả tiền cũng được." Chị dâu nhìn em chồng đầy hy vọng. "Em nghĩ sao?"

"Chị dâu," Lưu Quyên Hảo cười. "Nếu chị có bí quyết kiếm tiền, chị sẽ cho người khác không?"

Mặt chị dâu biến sắc: "Chị cũng chỉ vì gia đình."

"Em cứ hỏi thử đi," mẹ cô nói. "Người nhà với nhau, giúp đỡ nhau có sao?"

"Con không hỏi." Lưu Quyên Hảo bực dọc. "Con về đây."

"Ê, cái đồ đầu đất." Mẹ cô kéo lại. "Nhà ngoại có tốt, con mới đứng vững được ở nhà chồng chứ?"

"Lại không có con trai, con định làm gì? Sau này không nhờ vào nhà ngoại sao?"

"Được rồi, con biết rồi." Lưu Quyên Hảo bực tức. "Con sẽ hỏi, nhưng không được thì đừng trách."

"Ừ ừ, em hỏi đi." Chị dâu cười nói.

Nhưng bảo Lưu Quyên Hảo đi hỏi Triệu Vịnh Mai, chẳng khác nào bắt cô hạ mình, cô không chịu nổi.

Nhưng nhìn cửa hàng của Triệu Vịnh Mai đông khách, cô cũng thèm thuồng.

Biết làm sao bây giờ?

Đành phải cắn răng làm thôi.

"Công thức?" Triệu Vịnh Mai ngạc nhiên nhìn Lưu Quyên Hảo. "Hảo muốn mở cửa hàng?"

"Chị dâu nhà em..." Lưu Quyên Hảo ngượng ngùng. "Nhà máy làm ăn không tốt, bị sa thải, suốt ngày khóc lóc."

"Chúng em không lấy không, chị cứ nói giá." Cô cười nói.

Lưu Quyên Hảo nói nhẹ nhàng, nhưng Triệu Vịnh Mai ngồi đó, tay siết chặt vào quần.

Cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng lên cười: "Xin lỗi nhé, Hảo."

"Cái gì?" Lưu Quyên Hảo chưa hiểu ý, nhìn cô đầy nghi hoặc.

"Chị không muốn cho công thức." Cô đứng dậy. "Trả tiền cũng không."

Lưu Quyên Hảo: "..."

Sắc mặt tối sầm lại.

Triệu Vịnh Mai vừa lau bàn vừa nói: "Công thức này chị mày mò bao lần mới có được, như đứa con của chị, không thể cho."

Bí quyết khiến cửa hàng cô đông khách.

Bao nhiêu tâm huyết đổ vào đó, bao nhiêu lần thất bại rồi làm lại.

Nếu là Lưu Quyên Hảo muốn làm, có lẽ cô sẽ cân nhắc. Nhưng chị dâu nhà họ Lưu, cô không ưa.

Luôn tỏ vẻ cao ngạo coi thường cô, cô không muốn cho.

Nhưng cũng biết, như vậy sẽ làm mếch lòng Lưu Quyên Hảo.

Lúc này Triệu Vịnh Mai mới hiểu, tại sao trước đây Chu Chiêu Chiêu dặn cô phải giữ kín công thức.

Thực ra, đâu có công thức cố định nào? Phần lớn là kinh nghiệm của cô.

Căn chỉnh theo từng mẻ thịt, nên mới có hương vị độc đáo.

Khổ cực như vậy mới có được, giờ lại nói trả tiền?

Hừ, cô đang kiếm được tiền, không cần.

Lưu Quyên Hảo đã chuẩn bị tâm lý rất lâu mới tới, lại còn sợ ở nhà hỏi sẽ bị ngăn cản, nên đặc biệt tới cửa hàng tìm Triệu Vịnh Mai.

Lúc này không phải giờ ăn, cửa hàng vắng khách, chỉ có cô nhân viên phụ giúp.

Nhưng không ngờ, Triệu Vịnh Mai vốn dễ tính lại từ chối thẳng thừng.

Mặt Lưu Quyên Hảo nóng bừng, như bị tát mấy cái.

Ngồi đó một lúc lâu không nói nên lời, cuối cùng vội vàng nói: "Em hiểu rồi."

Khi cô đi rồi, Triệu Vịnh Mai như kiệt sức ngồi phịch xuống ghế.

Đây là lần đầu tiên cô từ chối ai.

Thì ra... cảm giác là như vậy sao!

"Chị Mai," cô nhân viên Tiểu Ngọc lo lắng. "Chị không sao chứ?"

"Không sao." Triệu Vịnh Mai lắc đầu.

"May quá," Tiểu Ngọc vỗ ngực. "Em sợ chị đồng ý mất."

"Loại người gì vậy? Thấy người ta làm ăn tốt là muốn hưởng không." Cô nhăn mặt. "Còn nói trả tiền mua? Nhục, không biết xấu hổ."

Triệu Vịnh Mai cười lắc đầu, lại thở dài.

Lưu Quyên Hảo vốn kiêu ngạo, lần đầu hạ mình mà bị từ chối, chắc giận lắm.

Nhưng nếu có hỏi lần nữa, cô vẫn sẽ giữ vững lập trường.

Không cho.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 429: Chương 429



Bước ra từ cửa hàng thịt kho của Triệu Vịnh Mai, Lưu Quyên Hảo tức giận ngoảnh lại nhìn, nhưng phía sau chẳng có một bóng người.

Cô ta tức tối lẩm bẩm: "Có gì mà ghê gớm lắm đâu?"

Dù đã nói đến mức đó, Triệu Vịnh Mai vẫn không chút do dự từ chối thẳng thừng.

Lưu Quyên Hảo tức đến mức tim đập thình thịch.

Nhưng vừa đi được một đoạn, cô ta đã nhìn thấy Chu Chiêu Chiêu, chính xác hơn là cửa hàng gà rán của Chu Chiêu Chiêu.

Cửa hàng này làm ăn phát đạt hơn hẳn so với cửa hàng của Triệu Vịnh Mai.

Lúc nãy trong cửa hàng của Triệu Vịnh Mai, vì không phải giờ ăn nên chẳng có một bóng khách.

Thế mà cửa hàng gà rán của Chu Chiêu Chiêu vẫn đông khách, thậm chí giờ này vẫn có người ngồi ăn uống.

Mùi thơm tỏa ra quyến rũ khiến người ta không thể làm ngơ.

...

...

"Chị dâu hai?" Chu Chiêu Chiêu vừa bước ra khỏi cửa hàng thì gặp Lưu Quyên Hảo đứng trước cửa, không biết đang nghĩ gì mà cứ nhìn chằm chằm vào bên trong.

"Chiêu Chiêu à." Lưu Quyên Hảo vội vàng thu lại ánh mắt, gượng gạo nở một nụ cười không mấy tự nhiên, "Em đây rồi."

"Vâng, chị dâu hai." Chu Chiêu Chiêu mỉm cười đáp, "Hôm nay em đến trường làm việc, tiện thể ghé qua đây xem một chút."

"Chị dâu vào ngồi chơi đi." Chu Chiêu Chiêu mời cô ta vào, "Một lát nữa em sẽ nhờ nhân viên chuẩn bị ít gà rán mang về cho các cháu."

Phiêu Vũ Miên Miên

Trẻ con ai chẳng thích ăn những món này?

Cô còn nhờ nhân viên pha cho Lưu Quyên Hảo một ly Coca, "Chị dâu uống nước đi."

"Cửa hàng của em làm ăn khá tốt đấy." Lưu Quyên Hảo liếc nhìn quanh cửa hàng của Chu Chiêu Chiêu. Tầng một là khu chế biến mở, nhân viên đeo khẩu trang làm việc, dù bận rộn nhưng mọi thứ đều ngăn nắp.

Tầng hai không biết thế nào, nhưng Lưu Quyên Hảo thấy có người bưng khay đồ ăn lên đó, chắc cũng là nơi dùng bữa.

"Cũng tạm ổn." Chu Chiêu Chiêu cười đáp, "Ở đây gần trường đại học, cách không xa lại có trường mẫu giáo và tiểu học."

Vị trí thuận lợi nên khách hàng đến suốt từ sáng đến tối.

"Tốt quá." Lưu Quyên Hảo nhấp một ngụm Coca, nói.

Trước đây, cô ta cùng Dương Duy Phong từng đưa con đến KFC ăn bánh hamburger và gà rán, chỉ riêng ly Coca này đã tốn kém không ít tiền.

Không biết mỗi tháng Chu Chiêu Chiêu kiếm được bao nhiêu?

Nhưng Lưu Quyên Hảo không dám thẳng thừng đòi công thức như với Triệu Vịnh Mai.

Tính cách Chu Chiêu Chiêu không dễ dãi như Triệu Vịnh Mai.

Ngay cả Triệu Vịnh Mai còn từ chối, huống chi là Chu Chiêu Chiêu, chắc chắn sẽ thẳng thừng bác bỏ.

Nghĩ đến đây, Lưu Quyên Hảo cảm thấy bực bội.

Hai chị dâu đều kinh doanh, lại còn làm ăn phát đạt, chỉ có nhà cô ta sống bằng đồng lương cố định.

Giờ đây, cô ta không còn dám khinh thường những người buôn bán nhỏ như trước nữa.

Khi biết Chu Chiêu Chiêu mở cửa hàng gà rán, Lưu Quyên Hảo từng tỏ ra khinh miệt: "Thi đỗ đại học không chịu học hành tử tế, lại đi làm buôn bán, làm xấu mặt cả nhà."

Lúc đó, Lưu Quyên Hảo càng khinh thường Chu Chiêu Chiêu bao nhiêu, giờ đây cô ta lại càng ghen tị bấy nhiêu.

Đúng lúc này, một nhân viên đến tìm Chu Chiêu Chiêu bàn công việc, "Chị dâu hai, chị ngồi chơi một lát nhé, em đi xử lý chút việc, gà rán sẽ chuẩn bị xong ngay."

"Không sao, em cứ đi đi." Lưu Quyên Hảo gượng cười đáp.

Sau khi Chu Chiêu Chiêu rời đi, cô ta đứng dậy quan sát kỹ cửa hàng. Lên đến tầng hai, cô ta mới phát hiện không gian ở đây càng đặc biệt.

Cô ta thấy có người đang ngồi học bài.

Đúng vậy, đó là những sinh viên mang sách vở đến, gọi một ít đồ ăn vừa dùng vừa học.

Cô ta lại ngước nhìn lên trần nhà, thậm chí còn có cả đèn dây trang trí.

Ban ngày mà cửa hàng vẫn bật đèn, không trách sinh viên thích đến đây học bài.

Nhưng chi phí như vậy phải tốn kém lắm nhỉ?

Lưu Quyên Hảo lắc đầu.

So ra, cửa hàng thịt kho của Triệu Vịnh Mai có vẻ ổn định hơn.

Chu Chiêu Chiêu xong việc quay lại thì không thấy Lưu Quyên Hảo đâu, hỏi nhân viên mới biết cô ta đã lấy đồ rời đi.

"Chị ấy còn lên tầng hai xem một vòng, sau đó nhắc nhở chúng tôi tắt đèn trên đó." Quản lý cửa hàng Tiểu Thúy cười nói.

"Không biết chị ấy đến đây làm việc hay có mục đích gì?" Chu Chiêu Chiêu bật cười lắc đầu.

Nhìn hướng đi có vẻ từ phía đông, không biết có phải đã gặp Triệu Vịnh Mai không?

Hay là trong nhà có chuyện gì?

Không nghĩ thêm, Chu Chiêu Chiêu cũng không quá bận tâm. Nếu thực sự có chuyện, Dương Duy Phong sẽ nói với Dương Duy Lực.

Chỉ là, Chu Chiêu Chiêu không ngờ rằng Lưu Quyên Hảo lại nhắm đến cửa hàng thịt kho của Triệu Vịnh Mai.

Thậm chí còn suýt nữa muốn mở một cửa hàng gà rán giống cô.

Bởi trong ấn tượng của Chu Chiêu Chiêu, Lưu Quyên Hảo vốn là một kế toán kiêu ngạo, luôn coi thường những người buôn bán nhỏ như họ.

Nhà máy nơi Lưu Quyên Hảo làm việc kinh doanh khá tốt, công việc của cô ta cũng ổn định.

Dù nhà máy có sa sút, cũng không đến lượt cô ta bị cắt giảm.

Nếu có bị cắt giảm, ngành nghề nào chẳng cần kế toán? Lưu Quyên Hảo có kinh nghiệm, năng lực lại tốt, dù ra ngoài xin việc cũng dễ dàng tìm được chỗ làm ưng ý.

Chu Chiêu Chiêu nhanh chóng quên chuyện này, nhưng Triệu Vịnh Mai thì không thể thoải mái như vậy. Từ khi Lưu Quyên Hảo rời đi, tâm trạng cô luôn nặng nề.

Bữa tối, cô liên tục lấy nhầm đồ cho khách, suýt nữa thì quên giờ đón con.

Khi đưa con về nhà, đun nước nấu cơm còn suýt bị bỏng.

"Mẹ, mẹ sao thế?" Ngay cả Dương Gia Du cũng nhận ra sự khác thường của mẹ, lo lắng hỏi, "Nhà mình có chuyện gì sao?"

"Không có." Triệu Vịnh Mai cười nhìn con gái, sau đó tập trung vào việc nấu nướng.

Khi Dương Duy Khôn về đến nhà, đồ ăn đã dọn lên bàn, chỉ chờ anh ngồi vào.

Khi rửa tay, anh thấy Dương Gia Du có vẻ muốn nói gì đó.

"Con có chuyện gì?" Dương Duy Khôn nhìn con gái.

Hai đứa trẻ từ nhỏ đã hơi sợ anh, nhưng lại rất thích quấn quýt với Dương Duy Lực.

"Cửa hàng của mẹ có chuyện gì sao ạ?" Dương Gia Du khẽ nói, "Từ lúc đón chúng con về đến giờ, mẹ cứ như người mất hồn."

"Tối nay đồ ăn có lẽ hơi mặn, bố cứ giả vờ không biết nhé." Cô bé nói.

Dương Duy Khôn cười nhìn con gái, "Được, bố biết rồi."

Nhưng đến tối, khi đã tắt đèn đi ngủ, Triệu Vịnh Mai vẫn im lặng không nói gì.

Dương Duy Khôn không khỏi tự hỏi liệu mình có quan tâm đến vợ đủ không?

"Hôm nay em..."

"Hôm nay em mệt, đi ngủ thôi." Dương Duy Khôn vừa mở lời, Triệu Vịnh Mai đã quay người nói.

Dương Duy Khôn: "..."

Anh thực sự cần xem lại bản thân, chẳng lẽ mình lại khiến vợ nghĩ rằng anh chỉ quan tâm đến chuyện ấy?

"Hôm nay ở cửa hàng có chuyện gì sao?" Trong bóng tối, Dương Duy Khôn nắm tay vợ hỏi, "Anh là chồng em, có chuyện gì cứ nói với anh."

Triệu Vịnh Mai: "..."

"Chỉ là hôm nay Quyên Hảo đến cửa hàng của em, có lẽ em đã làm mất lòng cô ấy." Triệu Vịnh Mai đánh bạo nói ra.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back