Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi

Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 410: Chương 410



Da của ba đứa trẻ đều giống Chu Chiêu Chiêu, đặc biệt là bé Na Na, da trắng như lòng trắng trứng, mịn màng khiến ai cũng muốn nựng.

Nhưng làn da ấy lại cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần dùng chút sức là để lại vết hằn.

Lúc này, trên mặt Na Na có một vết đỏ rõ ràng, rõ ràng là bị bóp mạnh.

"Trời... đỏ cả mặt rồi." Hứa Quế Chi xót xa bế cháu gái lên.

Lúc nãy Na Na nằm trong xe đẩy nên mọi người không nhìn rõ, nhưng giờ được bà bế lên, lại mặc chiếc áo đỏ rực rỡ, càng tôn làn da trắng hồng.

Dĩ nhiên, vết bầm cũng hiện rõ hơn.

Mọi người đều hít một hơi lạnh.

Nhỏ tuổi đã biết vu oan người khác, giờ còn khóc toáng lên khiến cả đại sảnh nhăn mặt.

Còn bé Na Na trong lòng bà Hứa thì nhăn nhó, mếu máo sắp khóc.

...

...

Hứa Quế Chi vội dỗ dành, đồng thời khó chịu nói với Lưu Hiểu Hồng: "Dỗ thằng bé đi, đừng để nó khóc nữa."

"Đứa trẻ này sao lại thế chứ?"

"Xem mặt bé gái bị bóp kìa."

"Tiếng khóc này thật không chịu nổi."

Lưu Hiểu Hồng thấy con trai mắc lỗi, lại còn làm mặt con gái Chu Chiêu Chiêu bầm tím, liền tát con một cái: "Đồ tay hư, người ta quý như vàng thế kia."

Câu này... ý gì đây?

Thế là tại bé Na Na quá kiêu sa?

"Chị nói gì thế?" Lưu Thục Mai khó chịu nhìn thằng bé đang khóc lóc nói, "Mau dẫn con ra ngoài dỗ đi, đừng làm ba đứa nhỏ này khóc theo."

Cô nói đúng, con trai Lưu Hiểu Hồng tiếng khóc quá to, giờ đang làm nhức đầu mọi người.

"Đúng vậy, chị ơi," Chu Chiêu Chiêu bế con trai thứ hai dỗ dành nói, "Chị dẫn con ra ngoài dỗ trước đi."

"Chúng tôi có đưa lễ đấy." Lưu Hiểu Hồng đánh con xong lại hối hận, ôm con nói, "Ngoan nào, lát nữa mẹ cho con ngồi cỗ, ăn ngon nhé, đừng khóc nữa."

Dù Chu Chiêu Chiêu tính tình ôn hòa, không muốn làm mất vui ngày vui, nhưng nghe câu này cũng không vui.

"Đưa lễ? Thế thì lấy lại lễ đi." Chu Chiêu Chiêu lạnh nhạt nói, rồi gọi Dương Duy Lực, "Người này anh mời à?"

Dương Duy Lực nhìn Lưu Hiểu Hồng, thấy cô ta lảng tránh ánh mắt.

"Không, không quen." Anh nói, "Anh tưởng em mời."

Dương Duy Lực lúc nãy không có ở đây, hôm nay có mấy vị lãnh đạo đến, anh đang tiếp chuyện họ, nghe thấy động liền qua xem.

"Chuyện gì thế?" Anh nhíu mày hỏi, nhìn về phía Hứa Quế Chi thì phát hiện mặt con gái đỏ một vệt, như bị bóp, "Mặt Na Na sao thế?"

Anh bước tới xót xa bế con gái lên.

Không biết vì được bố bế hay ngửi thấy mùi quen thuộc, vốn đang nín khóc trong lòng bà, bé Na Na bỗng mếu máo rồi oà khóc.

Tiếng khóc khiến trái tim Dương Duy Lực như thắt lại.

"Con chị bóp à?" Anh lạnh lùng nhìn Lưu Hiểu Hồng.

Lưu Hiểu Hồng sợ hãi co rúm người, không dám nói như với Chu Chiêu Chiêu rằng mình có đưa lễ, chỉ ấp úng:

"Nó còn nhỏ, không cố ý đâu." Lưu Hiểu Hồng nói, "Hơn nữa..."

Cô liếc nhìn bé Na Na đã được dỗ, "Chỉ đỏ chút xíu, có trầy xước gì đâu."

Có người chỉ cần mở miệng là khiến người khác tức điên lên.

"Chỉ đỏ chút xíu? Không trầy xước?" Chu Chiêu Chiêu cười lạnh, bước tới tát Lưu Hiểu Hồng một cái.

"Chị dám đánh tôi?" Lưu Hiểu Hồng ôm mặt không tin nổi.

Thằng bé hư bên cạnh cũng ngừng khóc, sợ hãi nhìn Chu Chiêu Chiêu.

Người phụ nữ này có vẻ không dễ chọc.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Chỉ một cái tát, có trầy xước gì đâu." Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nói.

Đem nguyên lời Lưu Hiểu Hồng trả lại.

"Chị..." Lưu Hiểu Hồng ôm mặt giận dữ nhìn Chu Chiêu Chiêu.

"Tiểu Vương," Chu Chiêu Chiêu gọi người trực bàn lễ ở cửa, "Mang sổ ra xem người này đưa bao nhiêu lễ, trả lại."

Lưu Hiểu Hồng: "Chị... sao chị có thể thế?"

"Sao không thể?" Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng hỏi, "Chúng tôi quen chị không? Có mời chị không?"

Chu Chiêu Chiêu vốn không định tổ chức lớn, chỉ mời người quen biết rõ.

Thấy người phụ nữ này nói chuyện với Lưu Thục Mai, cô tưởng chồng cô ta quen Dương Duy Lực.

Nhưng Dương Duy Lực lại không nhận ra.

Lưu Hiểu Hồng và Lưu Thục Mai cùng làng, nhưng chồng cô thuộc đoàn kỹ thuật, không liên quan gì đến Dương Duy Lực.

Lưu Hiểu Hồng nghẹn lời.

Thật ra, đây không phải lần đầu cô đi ăn cỗ chùa.

Căn cứ không quá lớn, nhưng cũng có nhiều đơn vị, nhân sự thuyên chuyển nên dù không quen cũng có người quen gián tiếp.

Một lần tình cờ, Lưu Hiểu Hồng phát hiện ra cơ hội. Hôm đó cô dẫn con đi chơi, bụng đau nên chạy vào đây đi vệ sinh, ra về đi nhầm vào bàn tiệc.

Hôm đó, hai mẹ con cô no nê một bữa.

Từ đó, cứ có đám tiệc là cô dẫn con đến, đôi khi không cần đưa lễ cũng lọt vào được.

Hôm nay là lần đầu bị bắt quả tang.

Chủ yếu do con trai cô nghịch dại, đi bóp mặt em bé.

"Người này tôi biết," Tiểu Vương là bạn thực tập cùng Chu Chiêu Chiêu, viết chữ đẹp nên được phân công trực bàn lễ, "Người này đưa một hào lễ."

Bao nhiêu?

Một hào!!

Dù thời buổi này lễ không lớn, nhưng cũng không ai đưa một hào.

Bây giờ đâu phải thời kỳ khó khăn, mức sống đã khá hơn nhiều.

Một hào?

Mua được hai cây kẹo m*t cho trẻ con chăng?

"Lưu Hiểu Hồng, chị vẫn giữ thói quen ăn chực như ở quê à?" Lưu Thục Mai chế giễu, "Đúng là chó quen đường cũ."

Mặt Lưu Hiểu Hồng đỏ bừng.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 411: Chương 411



Ăn chực uống chùa?

Mọi người xung quanh đều sửng sốt, lại còn có kiểu thao tác này sao?

Nhưng nghĩ kỹ lại, đúng là có thể làm thế thật.

Không biết nên khen Lưu Hiểu Hồng đầu óc linh hoạt biết lách luật, hay nói cô ta mặt dày không biết xấu hổ?

Như thế mà cũng dám nói mình có đưa lễ?

Thật là... quá vô liêm sỉ.

Lưu Hiểu Hồng xấu hổ không chịu nổi, mếu máo nói: "Ai thèm đâu."

Rồi dắt con trai bỏ đi.

Nếu không phải thằng nhóc hư này, hôm nay cô đã có thể ăn một bữa thịnh soạn.

...

...

Lúc nãy cô nghe nhân viên phục vụ nói, hôm nay chủ tiệc chiêu đãi toàn món ngon.

Nhưng ai bảo con trai cô tay hư? Còn khiến cô bị tát một cái!

"Khoan đã." Chu Chiêu Chiêu gọi Lưu Hiểu Hồng lại.

"Chị còn muốn gì nữa?" Lưu Hiểu Hồng sợ hãi nhìn Chu Chiêu Chiêu, "Chị đã tát tôi một cái rồi..."

Còn muốn làm gì nữa?

Chu Chiêu Chiêu ném một hào cho cô: "Cầm lấy."

Loại người này, cô không muốn nhìn thấy chút nào. Càng không muốn giữ một hào 'lễ mọn' ấy.

"Hừ..." Lưu Hiểu Hồng cầm một hào, trừng mắt với Chu Chiêu Chiêu rồi dắt con đi.

Nhưng thằng bé đã theo mẹ đến đây ăn cỗ nhiều lần, biết hôm nay có tiệc lớn, đương nhiên không chịu đi.

"Con không đi." Nó hét lên, "Mẹ nói sẽ cho con ăn tiệc mà."

"Con chưa ăn, con không đi." Vừa nói nó vừa giãy giụa, ngồi bệt xuống đất ăn vạ.

Thấy con trai cưng ăn vạ, Lưu Hiểu Hồng không những không dạy dỗ, lại còn khúm núm dỗ: "Mẹ mua kẹo cho con ở cổng Bắc, được không?"

Cô cũng muốn ở lại, nhưng Chu Chiêu Chiêu và Dương Duy Lực rõ ràng không dễ chịu.

"Con không chịu." Thằng bé tiếp tục ăn vạ, "Trước đây đều được ăn, sao hôm nay không được!"

"Mẹ nói dối." Vừa ăn vạ nó vừa đá vào Lưu Hiểu Hồng.

Tiếng khóc thật kinh khủng.

Dương Duy Lực vung tay, gọi một chiến sĩ: "Mang ra xa."

Ở ngoài muốn khóc thế nào tùy, hư đòn!

"Anh... không được thế." Lưu Hiểu Hồng hoảng hốt, muốn mắng nhưng thấy chiến sĩ to lớn nên không dám, chỉ biết lo lắng đi theo.

Thằng bé hư thấy mẹ bất lực, cũng sợ không dám khóc nữa.

Đại sảnh cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Người này là gia đình ai vậy?" Lưu Hiểu Hồng không biết rằng, sau khi cô đi, vị lãnh đạo ngồi xa xa nhíu mày hỏi người bên cạnh.

Người bên cạnh làm sao biết?

Lại nhìn về phía Chính ủy Triệu: "Vợ anh quen cô ta?"

Chính ủy Triệu: "..."

Rất không muốn nói quen loại người này, nhưng đành cùng quê.

"Đúng, cùng làng." Chính ủy Triệu đành nói, đồng thời thêm, "Là vợ Triệu Đại Hà ở đoàn kỹ thuật."

"Triệu Đại Hà?" Lãnh đạo suy nghĩ, "Triệu Báo Tử, chạy rất nhanh đó?"

Chính ủy Triệu gật đầu.

Triệu Đại Hà chạy nhanh là do luyện từ nhỏ, nghe nói để trốn đòn mẹ nên chạy rất nhanh.

Không chỉ nhanh thông thường.

Cũng vì điểm này nên anh được giữ lại đoàn kỹ thuật, phục vụ một số nhiệm vụ đặc biệt cần tốc độ.

Triệu Đại Hà chạy nhanh, thân hình vạm vỡ nhưng lại là kẻ sợ vợ.

Có lẽ do sợ mẹ từ nhỏ, sau khi cưới Lưu Hiểu Hồng càng sợ vợ.

Đôi khi trong khu gia đình có thể thấy anh chạy như bay, phía sau là Lưu Hiểu Hồng đuổi theo thở hổn hển.

Vì chuyện này, lãnh đạo và đồng đội đều nói anh: "Anh là đàn ông, lại còn là cán bộ, sao có thể sợ vợ đến thế?"

Cả căn cứ một người chạy một người đuổi.

Nhưng anh vẫn vậy.

Bên ngoài dẫn đội rất giỏi, nhưng trước mặt vợ thì không có chút tự trọng nào.

Lãnh đạo cũng từng nghe chuyện này, lắc đầu: "Dù thế nào cũng phải quản lý gia đình."

Có người thích chiếm chút lợi nhỏ thì không sao, nhưng như Lưu Hiểu Hồng đưa một hào rồi đến ăn chực thì hiếm.

Hơn nữa, nghe lời con trai cô, đây còn là thói quen?

Lãnh đạo không biết rằng, nếu không phải Tiểu Vương tinh mắt thấy Lưu Hiểu Hồng không đưa lễ mà vào, ngăn lại, thì cô ta còn không muốn đưa một hào.

Dĩ nhiên, trong người cô chỉ có một hào, vốn định mua kem cho con.

Nhưng đổi hai cây kem lấy một bữa tiệc cũng đáng.

Chỉ tiếc, kế hoạch hôm nay thất bại.

Sau khi mẹ con người hư bị mời đi, đại sảnh lại náo nhiệt như trước.

Đột nhiên, Lưu Thục Mai cười ngạc nhiên: "Thằng nhóc này."

Cô vui vẻ bế Bình Bình nói: "Đây là lần thứ hai tè lên người cô rồi đấy."

Bà Vương bên cạnh nhìn Lưu Thục Mai, lại nhìn bụng cô, cười không nói.

Lưu Hiểu Hồng không biết rằng, sau màn hôm nay, cô lại nổi tiếng khắp căn cứ.

Những người gần đây tổ chức tiệc ở khách sạn cũng chợt nhớ ra, hình như họ từng thấy Lưu Hiểu Hồng dẫn con đến dự.

Giống Chu Chiêu Chiêu, họ tưởng cô là khách mời.

Ngay cả đám cưới Lưu Tương và Nhâm Quân, Lưu Hiểu Hồng cũng đến ăn.

"Thằng bé hư đó còn đ.â.m vào tôi." Lưu Tương đến thăm Chu Chiêu Chiêu nhớ lại nói.

Lưu Hiểu Hồng còn tức giận, nhưng Lưu Tương vì ngày vui nên không để ý.

Tối hôm đó, Nhâm Quân phát hiện lưng Lưu Tương bị bầm một mảng, hỏi ra mới biết cả hai không quen người này.

Lúc đó họ tưởng là bạn của Nhâm Ly, nên không nghĩ nhiều.

Dù sao, xuân tiêu một khắc giá ngàn vàng.

"Cưới xong cảm thấy thế nào?" Chu Chiêu Chiêu hỏi.

Lưu Tương mỉm cười: "Dù không giống như trước khi cưới tưởng tượng, nhưng cũng tạm được."

Dù Nhâm Ly thường về can thiệp chuyện vợ chồng họ, nhưng chỉ cần cô không về, nhà cửa rất hòa thuận.

"Chỉ là mới cưới đã thúc chúng tôi có con." Lưu Tương cười nói, "Nhưng Nhâm Quân đã từ chối."

Điều này khiến cô rất hài lòng.

"Vậy thì tốt." Chu Chiêu Chiêu nắm tay bạn nói, "Cô ta là chị gái, không có quyền can thiệp chuyện vợ chồng em, đừng chiều thói đó."

"Có chuyện gì cứ để Nhâm Quân xử lý." Cô nói, "Đừng tự mình chịu thiệt."

Lưu Tương xuất sắc như vậy, không cần vì một người chị chồng mà chịu thiệt.

Nhâm Ly, không xứng.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 412: Chương 412



Sau khi ba bé đầy tháng, Chu Chiêu Chiêu cũng bắt đầu bận rộn hơn, cô phải quay lại trường dạy học.

Trước đây, Chu Chiêu Chiêu vì nghén nặng, lại mang thai ba nên đã nghỉ dạy một thời gian.

Việc này khiến nhiều người không hài lòng, cho rằng cô chiếm chỗ mà không làm việc.

Lúc đó, Chu Chiêu Chiêu cũng từng nghĩ đến việc xin hiệu trưởng tạm dừng thực tập.

Ban đầu, cô đến đây thực tập chỉ để được sang Tân Cương tìm Dương Duy Lực.

Giờ chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ nghỉ hè, sau đó Chu Chiêu Chiêu sẽ tốt nghiệp.

Lúc đó, cô sẽ được phân công về một trường nào đó, nhưng chắc chắn không phải trường ở đây.

Trừ khi, sau khi phân công, Tân Cương sẽ điều động cô về.

Dĩ nhiên, Lưu Tương cũng vậy.

...

...

Chu Chiêu Chiêu nghĩ, chỉ còn hai tháng nên thôi không đi dạy nữa.

Nhưng hiệu trưởng già không đồng ý, nhất định yêu cầu cô quay lại, thậm chí còn sắp xếp cho cô dạy lớp cuối cấp: "Những ghi chép cô soạn cho học sinh rất hữu ích, nên ban lãnh đạo nhà trường đã quyết định mời cô làm giáo viên phụ đạo lớp 6 trong hai tháng này."

Chủ yếu là hướng dẫn phương pháp học tập cho các em.

Hiệu trưởng nhận thấy, bọn trẻ rất nghe lời Chu Chiêu Chiêu.

"Chỉ hai tháng thôi," hiệu trưởng già nói, "Cô có việc hay phải cho con b.ú cứ báo với giáo viên chủ nhiệm rồi về."

"Cũng là để kết thúc đợt thực tập này một cách trọn vẹn."

Hiệu trưởng đã nói vậy, Chu Chiêu Chiêu còn biết làm sao?

Đành đồng ý.

Khi cô đến trường, những học sinh cũ thấy cô đều rất vui, tưởng cô giáo Chu lại về dạy họ.

Nhưng rồi được biết cô sẽ lên lớp 6, bọn trẻ đều tiếc nuối.

Tất nhiên, không bao gồm Vương Thái Hồng.

Tuổi thực của Vương Thái Hồng đáng lẽ phải học lớp 6, nhưng cô bé đi học muộn, một năm qua đã theo Chu Chiêu Chiêu học lại kiến thức cũ.

Cô bé rất thông minh, lại chăm chỉ, nghe bố kể, ngay cả khi nấu ăn cũng vừa làm vừa đọc bài.

Đầu năm, hiệu trưởng già kiểm tra, phát hiện trình độ của cô bé còn hơn cả học sinh lớp 6 hiện tại, nên quyết định cho cô học cùng lớp 6.

Ban đầu, giáo viên lớp 6 không đồng ý, nhưng ai ngờ lần thi đầu tiên Vương Thái Hồng đứng thứ hai lớp.

Chỉ kém nhất lớp một điểm.

Điểm trừ không phải do không làm được bài, mà do trình bày chưa chuẩn.

Nếu đề khó hơn, ai nhất còn chưa biết chừng.

Giờ biết Chu Chiêu Chiêu sẽ dạy lớp mình, Vương Thái Hồng vui đến mức không ngậm được miệng.

Chu Chiêu Chiêu chào học sinh cũ, gặp giáo viên chủ nhiệm lớp 6 xong thì cũng gần đến giờ tan học.

"Giờ cũng không có việc gì, cô về chăm con đi." Giáo viên chủ nhiệm họ Vương, khoảng năm mươi tuổi, là một giáo viên nhiều kinh nghiệm.

"Vâng ạ," Chu Chiêu Chiêu không khách sáo, "Thầy Vương, em về trước."

May mà trường nằm trong căn cứ, đi bộ về chỉ mất năm phút.

Hứa Quế Chi cũng đã hứa, giờ ra chơi bà sẽ đẩy xe đưa các cháu ra phơi nắng, tiện thể cho cô cho con bú.Chu Chiêu Chiêu đi làm, Dương Duy Lực cũng bận, nên cô đã bàn với Hứa Quế Chi thuê một người giúp việc để trông con và nấu ăn.

Người này do Hứa Quế Chi giới thiệu, là Kiều Linh Linh ở khu nhà bên cạnh.

Con cô đã học lớp 4, sau khi đưa con đi học là sang giúp Hứa Quế Chi.

Kiều Linh Linh làm việc nhanh nhẹn, sạch sẽ, lại hợp tính Hứa Quế Chi, thấy ở nhà cũng không có việc gì nên đồng ý ngay.

Lúc đầu chỉ đến sau khi đưa con đi học, sau này Chu Chiêu Chiêu đưa luôn con bé đi học cùng.

Con gái cô học rất giỏi, cũng là một trong những học sinh thường xuyên hỏi bài Chu Chiêu Chiêu.

"Ồ, tôi tưởng ai, đ.â.m vào người khác mà không biết xin lỗi."

Chu Chiêu Chiêu vừa ra khỏi trường, suýt đ.â.m vào một người ở ngã tư, người đó mỉa mai nói.

Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nhìn người trước mặt, không thèm đáp.

Nhưng đối phương không dễ dàng bỏ qua, kéo tay con trai khóc lóc: "Không có lý lẽ gì cả, đ.â.m vào người khác mà không chịu xin lỗi."

Lúc này gần tan học, trên đường cũng có nhiều cán bộ đi làm về.

Dĩ nhiên, cũng có những phụ huynh đã nấu cơm chờ con.

Tiếng khóc của Lưu Hiểu Hồng lập tức thu hút người xem.

"Cô... cô Chu, cô không sao chứ?" Có người nhận ra Chu Chiêu Chiêu, vội hỏi.

"Tôi không sao, cảm ơn." Chu Chiêu Chiêu mỉm cười với người đó.

"Cô đ.â.m vào con tôi, dĩ nhiên là không sao rồi." Lưu Hiểu Hồng tức giận nói, "Nhìn xem, cô làm con tôi đần cả ra."

"Con trai, có đau không, đau thì khóc đi... đừng sợ, mẹ sẽ không để người xấu bắt nạt con." Lưu Hiểu Hồng ôm con khóc lóc.

Đứa trẻ có vẻ cũng bị dọa, bắt đầu khóc theo.

Tiếng khóc quái đản của thằng bé, Chu Chiêu Chiêu đã từng trải qua ở tiệc đầy tháng.

"Im lặng, không được khóc." Cô nghiêm khắc nói.

Thằng bé chỉ hư trước mặt người chiều chuộng nó, Chu Chiêu Chiêu nó nhận ra, chính là người đã đuổi chúng ra khỏi tiệc.

Hơn nữa, người phụ nữ này còn tát mẹ nó một cái.

Nghĩ vậy, thằng bé sợ hãi im bặt.

"Tôi không đ.â.m vào nó." Chu Chiêu Chiêu khinh bỉ nhìn Lưu Hiểu Hồng, cúi xuống hỏi thằng bé: "Cô có đ.â.m vào cháu không?"

Thằng bé nhìn vào đôi mắt đẹp của cô, quên mất khóc, bản năng lắc đầu.

Thực ra không hề đ.â.m vào, là mẹ nó kéo nó chạy ra, nhưng Chu Chiêu Chiêu né kịp.

"Không, cô không đ.â.m vào cháu." Thằng bé lắc đầu.

Kết quả bị mẹ tát vào đầu: "Sao không đâm? Rõ ràng lúc nãy cô ta đ.â.m vào làm con khóc mà?"

Thằng bé đau, lại oà khóc.

Chu Chiêu Chiêu nhìn Lưu Hiểu Hồng, nghĩ đến ba đứa con ở nhà chắc cũng đói rồi, định đi.

Nhưng Lưu Hiểu Hồng không cho cô đi: "Đâm người rồi muốn chạy à?"

"Vậy chị muốn thế nào?" Chu Chiêu Chiêu cười hỏi.

"Bồi thường, tôi phải đưa con đi khám."

Phiêu Vũ Miên Miên

Mọi người: "..."

Đúng là không biết xấu hổ.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 413: Chương 413



"Đưa đi bệnh viện kiểm tra?" Chu Chiêu Chiêu cười lạnh, nhìn thằng bé hư nói, "Chị quên lần trước chị bóp mặt con tôi rồi à?"

"Đừng tưởng bị đuổi ra là xong chuyện." Chu Chiêu Chiêu nói, "Giấy khám bệnh của con tôi vẫn còn đây."

"Hôm nay nếu tôi đ.â.m vào con chị, thì chúng ta đi bệnh viện kiểm tra, chữa trị." Chu Chiêu Chiêu lớn tiếng.

"Nhưng nếu chị muốn ăn vạ?" Cô cười lạnh, "Thì chị nhầm người rồi, tôi Chu Chiêu Chiêu không dễ bắt nạt đâu."

"Không có lý lẽ gì, ỷ thế h.i.ế.p người rồi." Lưu Hiểu Hồng khóc lóc.

"Cháu ơi, lúc nãy cô có đ.â.m vào cháu không?" Chu Chiêu Chiêu không thèm để ý cô ta, cúi xuống hỏi thằng bé, "Nói dối không phải là đứa trẻ ngoan đâu."

Thằng bé ngây người nhìn Chu Chiêu Chiêu, suy nghĩ rồi lắc đầu, "Không có đ.â.m vào."

Vừa dứt lời đã bị mẹ tát vào đầu, "Đồ ngu, lúc nãy đau đến kêu mà còn bảo không..."

"Là mẹ véo con." Thằng bé bịt đầu hét, "Mẹ véo con, không phải cô đ.â.m vào."

...

...

"Mẹ còn đánh con, con sẽ mách bà nội..."

Thằng bé đẩy Lưu Hiểu Hồng chạy mất, Lưu Hiểu Hồng giận dữ trừng mắt Chu Chiêu Chiêu, "Giờ cô hài lòng chưa?"

"Liên quan gì đến tôi?" Chu Chiêu Chiêu lườm, "Chẳng phải do chị tự chuốc lấy?"

Không b*nh h**n sao lại đi ăn vạ người khác?

Lưu Hiểu Hồng còn muốn cãi, nhưng nghĩ đến lời con trai, đành bỏ đi.

"Dở hơi." Chu Chiêu Chiêu lẩm bẩm.

Không chỉ dở, mà còn dở nặng.

"Chiêu Chiêu đừng để ý, người này đúng là điên rồi," có người an ủi, "Như chó dại, thấy ai cũng cắn."

Nhà chị ấy xui xẻo ở cạnh nhà Lưu Hiểu Hồng, vì cô ta đổ nước rác đầy hành lang, nói mấy câu liền bị trả thù.

"Cảm ơn chị," Chu Chiêu Chiêu cười, "Chị Triệu."

Mọi người xung quanh cũng bàn tán về Lưu Hiểu Hồng, đặc biệt sau tiệc đầy tháng, cô ta còn dẫn con đi ăn chực.

"Bị chủ nhà đuổi ra," có người cười nhạo, "Còn bảo đã đưa lễ năm hào."

"Chúng tôi không mời chị." Chủ nhà đuổi cô ta và ném trả năm hào.

"Lưu Hiểu Hồng giờ bị khách sạn liệt vào danh sách đen," người khác nói, "Họ đề phòng cô ta lắm."

Lưu Hiểu Hồng giờ nổi tiếng khắp căn cứ, dĩ nhiên là tiếng xấu.

Chồng cô cũng bị lãnh đạo gọi lên khiển trách.

Nếu gia đình khó khăn có thể xin trợ giúp, chứ làm thế này quá mất mặt quân nhân.

Đúng là lấy vợ phải lấy người hiền.

Vốn trong danh sách đề bạt có Triệu Đại Hà, nhưng vì vợ anh, lãnh đạo quyết định: "Cần xem xét thêm."

Có người khuyên Triệu Đại Hà: "Nhà anh không ai trị được vợ à?"

"Có," Triệu Đại Hà cúi đầu, "Mẹ tôi."

Nhưng mẹ anh cũng khó ở, hay đánh đòn lắm.

"Anh có thể thế này..." Người bạn bày kế.

Triệu Đại Hà gật đầu: "Tôi sẽ gọi điện cho mẹ."

Phiêu Vũ Miên Miên

Lúc này, Lưu Hiểu Hồng không biết chồng đã nhờ mẹ đến trị mình. Cô đuổi theo con không kịp, lại gặp Lưu Thục Mai.

Thấy Lưu Thục Mai là nhớ đến Chu Chiêu Chiêu.

"Ồ, ai đây nhỉ?" Lưu Hiểu Hồng châm chọc, "Giàu có mà không có con, sau này tiền cũng thành của người khác."

"Chị thân với Chu Chiêu Chiêu, sao không nhờ cô ấy truyền kinh nghiệm sinh ba?"

"Lưu Hiểu Hồng, chị bị điên à?" Lưu Thục Mai lạnh lùng, "Chị muốn làm máy đẻ thì tùy chị."

"Tôi không có con thì sao?" Cô cười nhạt, "Tôi có tiền, muốn bao nhiêu cháu ngoan cháu hiếu không được?"

"Không như ai đó, ăn chực nhục nhã," Lưu Thục Mai nói, "Đừng nói chúng ta cùng quê, tôi thấy xấu hổ."

"Con chị đưa tôi cũng không thèm. Loại bạc bẽo này, sau này chị ốm nó còn đẩy chị xuống hố phân."

Ở quê họ, loại con bất hiếu đâu hiếm?

Giờ Lưu Thục Mai theo ảnh hưởng của Chu Chiêu Chiêu, chỉ muốn kiếm tiền.

Có tiền, lo gì không có người phụng dưỡng?

Không thì thuê người chăm sóc, còn chuyên nghiệp hơn con cái.

Lưu Hiểu Hồng sợ hãi trước quan điểm này: "Chồng chị biết chuyện này không?"

Không muốn con? Lưu Thục Mai điên rồi sao?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 414: Chương 414



Những lý luận này thực ra không phải là thứ Lưu Thục Mai có thể hiểu ngay từ đầu.

Chu Chiêu Chiêu đã chứng kiến cô muốn có con đến mức thử đủ mọi cách, kể cả những phương pháp mê tín.

Một ngày, Chu Chiêu Chiêu không nhịn được nữa, đã nói với Lưu Thục Mai những lời này.

Lúc đó, biểu cảm của Lưu Thục Mai kinh ngạc đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vào miệng.

Nhưng cô không nghĩ Chu Chiêu Chiêu đứng nói không biết đau lưng, vì biết cô ấy không phải người như vậy.

Hơn nữa, xung quanh cũng không thiếu chuyện tương tự.

Như Lưu Hiểu Hồng, đứa con hư của cô ta đưa cô cũng không thèm.

Nếu sinh ra một đứa như vậy, sau này còn mong nó phụng dưỡng mình sao?

Sợ rằng lúc ốm đau nằm viện, nó còn rút ống truyền dịch của mình.

...

...

Đứa con "tốt" như vậy để làm gì?

Chi bằng có tiền còn thực tế hơn, chỉ cần đủ tiền, không thiếu người giặt giũ nấu ăn dọn dẹp phục vụ mình.

Sau khi thông suốt, Lưu Thục Mai không còn ám ảnh chuyện con cái như trước.

Giờ cô dồn hết tâm sức vào tiệm mì, không, giờ không còn là tiệm mì nhỏ nữa, mà đã mở rộng thêm dịch vụ nấu ăn.

Đây cũng là nhờ bà Vương, bà bán thịt kho mắm trước cửa tiệm, có khách muốn ăn với cơm, cô bắt đầu nấu thử ít cơm, sau lại thuê thêm đầu bếp.

Giờ tiệm không chỉ bán mì, còn nhận đặt suất ăn dinh dưỡng cho bệnh viện, trở thành quán đặc sắc nhất khu Bắc Môn.

Chỗ khác không có.

Lưu Thục Mai bận rộn, đâu còn thời gian lo lắng không có con sau này sẽ ra sao?

Dạo trước Chính ủy Triệu công tác ở Thiểm Tây, nghe lời Chu Chiêu Chiêu, cô dùng tiền tiết kiệm mua một căn nhà ở đó.

Gần như tiêu hết tiền dành dụm mấy năm, nhưng lòng lại vô cùng yên tâm.

Dĩ nhiên, lúc đầu Chính ủy Triệu không đồng ý, nhưng không cãi lại được khi Lưu Thục Mai nói: "Sau này anh chuyển ngành, chúng ta về Thiểm Tây, gần mấy đứa nhỏ."

Nghĩ đến ba đứa bé là thấy thích.

"Hay anh muốn về quê?" Lưu Thục Mai liếc anh, "Anh về thì về, tôi không về."

Mấy người họ hàng nhà chồng, về chỉ thêm phiền.

Cô không ngốc thế.

Hơn nữa, mua nhà cô đứng tên một mình.

Lý do?

Tiền phần lớn là cô kiếm được, có vấn đề gì không?

Chính ủy Triệu cũng không ý kiến, vợ đứng tên hay mình đứng tên cũng như nhau.

Lúc này, nhìn Lưu Hiểu Hồng mặt xị như khỉ ăn ớt, Lưu Thục Mai buồn cười: "Đừng lấy thằng con hư của chị ra khoe nữa, tôi không thèm."

"Chị... chị điên rồi?" Lưu Hiểu Hồng phản ứng y hệt Lưu Thục Mai lần đầu nghe Chu Chiêu Chiêu nói.

Mắt tròn mắt dẹt: "Không có con ai phụng dưỡng chị, ai đập bát khi chị chết?"

"Kiếm nhiều tiền để làm gì?" Lưu Hiểu Hồng cười nhạo, "Chết rồi tiền cũng vào tay người khác."

"Thì cũng không lọt vào tay chị." Lưu Thục Mai tự thấy mình thật rảnh, đi nói chuyện với Lưu Hiểu Hồng.

Chẳng hợp nhau nửa câu.

Từ nhỏ đã không hợp, phí thời gian.

"Đồ không có con, chua ngoa." Lưu Hiểu Hồng lẩm bẩm, "Con người ta sao bằng con mình?"

Phiêu Vũ Miên Miên

Thấy Lưu Thục Mai đi về hướng nhà Chu Chiêu Chiêu, cô càng khinh: "Coi con người ta như báu vật, sau này thành bạc tình thì khóc."

Lại ghen tị: "Cùng làng với nhau, nhận con đỡ đầu sao không nhận nhà tôi?"

Sau này chuyển ngành không cùng chỗ, nhận cũng như không.

Lưu Thục Mai không biết Lưu Hiểu Hồng còn nghĩ thế, nhưng biết cũng chỉ lườm một cái.

Con nhà Lưu Hiểu Hồng, cô có rảnh mới nhận làm con đỡ đầu.

Nhưng cũng kể lại như chuyện cười: "Đứa bé bị chị ta hủy hoại rồi."

Hồi ba bốn tuổi vẫn là đứa trẻ lễ phép, chào hỏi người lớn, đâu có hư đốn như giờ.

"Hồi đó ở quê, nghe nói bà nội chăm nhiều hơn." Lưu Thục Mai nói, rồi đổi đề tài, "Thôi, không nói chuyện buồn, cho tôi bế chúng nó nào."

Cười nựng Bình Bình: "Hôm nay đừng tè lên người cô nữa nhé."

Đã hai lần rồi.

Chu Chiêu Chiêu cười: "Thế thì đánh m.ô.n.g nó."

"Không được." Lưu Thục Mai xót xa bế bé lên, "Con ngoan thế, mẹ đỡ đầu không nỡ đánh."

Hai người đang nói chuyện, Hứa Quế Chi trong bếp mở cửa, mùi canh xông ra khiến Lưu Thục Mai nhăn mặt.

"Sao thế?" Hứa Quế Chi bế cháu hỏi, "Lại tè ra à?"

"Không... không phải..." Lưu Thục Mai đứng dậy, đưa bé cho bà, "Cô bế giúp cháu, cháu vào nhà vệ sinh một chút."

Nói xong lao vào nhà vệ sinh.

Nôn thốc nôn tháo.

Khiến hai mẹ con Chu Chiêu Chiêu ngơ ngác.

"Hay là... có thai rồi?" Chu Chiêu Chiêu nghi ngờ.

"Giống lắm." Hứa Quế Chi cười nựng Bình Bình, "Cháu trai bà giỏi quá."

Theo truyền thuyết dân gian, phụ nữ hiếm muộn bị trẻ sơ sinh tè lên người sẽ có thai.

"Cháu đi xem sao." Chu Chiêu Chiêu gõ cửa nhà vệ sinh, "Chị Thục Mai, có sao không?"

"Không sao." Lưu Thục Mai súc miệng xong mở cửa, ngượng ngùng, "Tự nhiên thấy..."

Vừa mở cửa lại ngửi thấy mùi canh, muốn nôn tiếp.

"Để tôi đóng cửa bếp." Hứa Quế Chi chợt nhớ ra điều gì, vội đi đóng cửa, "Giờ thấy thế nào?"

Lưu Thục Mai uống vài ngụm nước mới đỡ, đang ngượng thì thấy hai mẹ con nhìn mình cười toe.

"Sao... sao thế?" Cô sờ mặt, "Mặt tôi dính gì à?"

"Chị Thục Mai, lần cuối chị có kinh khi nào?" Chu Chiêu Chiêu hỏi.

Kinh nguyệt?

Lưu Thục Mai cố nhớ, chu kỳ của cô không đều.

Nghĩ kỹ, phát hiện đã lâu không thấy.

"Sao vậy?" Cô hỏi dè dặt.

"Đi, chúng ta đến bệnh viện ngay." Chu Chiêu Chiêu cười nói.

Đến bệnh viện?!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 415: Chương 415



Nhưng phải đợi Chu Chiêu Chiêu cho con b.ú xong, uống canh gà đã.

Trong lúc đó, Lưu Thục Mai đứng nơi thoáng gió trên ban công đi tới đi lui, "Bệnh viện... bệnh viện..."

Cô cũng đoán được, nhưng không dám nghĩ tới.

Bởi mấy năm nay không phải chưa từng gặp chuyện tương tự.

Lần đó cũng y như thật.

Buồn nôn, chán ăn, kinh nguyệt không tới.

Hai vợ chồng mừng rỡ, tưởng có thai.

Ai ngờ đi khám, hoàn toàn không có, chỉ do áp lực quá lớn gây ra ảo giác.

Nói cách khác là do quá mong con nên cơ thể tự phản ứng như có thai.

...

...

Chuyện này khiến Lưu Thục Mai suy sụp rất lâu mới vượt qua.

"Chiêu Chiêu," Lưu Thục Mai nghĩ tới lần nhầm lẫn trước, ngượng ngùng nói, "Có lẽ lại là giả đấy, thôi không đi bệnh viện nữa."

Dù đã buông bỏ ám ảnh có con, nhưng cô không chịu nổi đòn giáng thứ hai.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Chị Thục Mai," Chu Chiêu Chiêu thay quần áo xong đi ra, nắm tay cô, "Không sao, cứ đi khám, không có cũng chẳng sao."

"Nhỡ đâu có thật thì sao?" Cô nói, "Đi, em đi cùng chị."

Không hiểu sao, dù Chu Chiêu Chiêu nhỏ tuổi hơn, nhưng mỗi khi gặp chuyện lớn, Lưu Thục Mai lại như em gái.

Chu Chiêu Chiêu luôn toát ra sức mạnh khiến người khác tin tưởng.

"Ừ." Cô gật đầu, "Không có cũng không sao."

Nhưng dù vậy, khi lấy m.á.u xét nghiệm, cô vẫn siết c.h.ặ.t t.a.y Chu Chiêu Chiêu.

Thời gian chờ đợi sao dài đằng đẵng, dù hôm nay ít người, có thể xét nghiệm ngay.

Nhưng Lưu Thục Mai cảm thấy nửa tiếng này dài nhất đời mình.

May có Chu Chiêu Chiêu bên cạnh, cô mới đỡ sốt ruột.

Khi kết quả ra, Lưu Thục Mai không dám tự xem, "Chiêu Chiêu, em đi lấy giúp chị."

"Không có thì xé đi, chúng ta về." Cô nói.

Chu Chiêu Chiêu cười vỗ tay cô, "Được."

Nói rồi đi lấy phiếu xét nghiệm.

Thật ra, Chu Chiêu Chiêu cũng rất hồi hộp, bởi chính cô kéo Lưu Thục Mai đi khám.

Nếu không có thai, không biết cô ấy sẽ suy sụp thế nào.

Thân thiết với Lưu Thục Mai, cô hiểu cô ấy khao khát con ra sao.

Khi mở phiếu kết quả, Chu Chiêu Chiêu suýt khóc.

Cô bật cười, nhưng nước mắt cứ thế trào ra.

Lưu Thục Mai đứng xa nhìn thấy cô vừa cười vừa khóc, không biết phải làm gì.

Đang định chạy tới an ủi, thì thấy cô lắc lắc tờ giấy, chạy về phía mình, dừng cách một mét.

"Chúc mừng chị, chị Thục Mai."

Lưu Thục Mai bịn rịn ôm miệng, há hốc muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.

"Đừng vội." Chu Chiêu Chiêu an ủi, đỡ cô ngồi xuống ghế, "Bình tĩnh nào."

Xúc động quá không tốt cho thai nhi.

"Thật sao?" Lưu Thục Mai hồi lâu mới bình tâm hỏi.

"Thật." Chu Chiêu Chiêu đưa phiếu kết quả, "Chị xem các chỉ số này."

"Nhưng lát nữa vẫn phải đưa bác sĩ xem lại." Cô nói thêm.

Sáng nay đúng lúc Phạm Thúy Linh trực.

"Ừ." Lưu Thục Mai đứng dậy, "Đi luôn đi."

Nhưng đến cửa lại ngần ngại, "Chiêu Chiêu, chị sợ."

"Chị Thục Mai." Chu Chiêu Chiêu siết c.h.ặ.t t.a.y cô.

Hai người bước vào, nhưng trong phòng đang có bệnh nhân khác, đành rút lui.

Lưu Thục Mai vừa gom đủ can đảm lại tan biến.

May có Chu Chiêu Chiêu bên cạnh.

Khi người kia ra, tò mò nhìn Lưu Thục Mai cầm phiếu xét nghiệm.

Chu Chiêu Chiêu che đi ánh nhìn của cô ta, kéo Lưu Thục Mai vào phòng.

Thấy người phụ nữ vẫn đứng đó, cô lạnh lùng liếc nhìn khiến cô ta vội đi.

Chu Chiêu Chiêu đóng cửa lại.

Nếu không nhầm, người này trước đây đi theo Đào An Di, tên Hàn Đình.

"Kết quả ra rồi?" Phạm Thúy Linh rửa tay xong cười hỏi, "Đừng căng thẳng, để tôi xem."

Lưu Thục Mai đưa phiếu xét nghiệm.

"Có thai rồi." Phạm Thúy Linh nhìn xong mỉm cười, "Chúc mừng chị, Thục Mai."

Bà quen Lưu Thục Mai, hiểu rõ những khổ sở cô trải qua để có con cùng những lời đàm tiếu sau lưng.

Vừa dứt lời, Lưu Thục Mai bụm mặt khóc nức nở.

Chu Chiêu Chiêu đứng bên xoa lưng an ủi.

Đợi cô khóc một lúc, Phạm Thúy Linh mới nói: "Hảo sự đa ma, duyên phận đến rồi, Thục Mai."

"Vâng, em biết." Lưu Thục Mai cười qua nước mắt, "Cảm ơn bác sĩ."

Khi cô gần như phát điên vì mong con, bác sĩ từng an ủi: "Chỉ là duyên chưa tới, hai vợ chồng em đều khỏe mạnh."

Giờ, cô đã đợi được duyên phận này.

Đúng rồi, không được quá xúc động, phải kiểm soát cảm xúc.

Nhưng...

"Chiêu Chiêu, chị vui quá." Lưu Thục Mai ôm Chu Chiêu Chiêu, "Chị nghĩ đứa bé này có duyên với nhà em, là do Bình Bình mang tới."

Chu Chiêu Chiêu: "..."

"Bình Bình kiếp trước hẳn là tiểu đồng của Quan Âm," Lưu Thục Mai nói, "Hai lần tè lên người chị không uổng."

Lưu Thục Mai vừa nói vừa cười.

"Chị Thục Mai." Chu Chiêu Chiêu bất lực, "Đây chỉ là trùng hợp."

"Với chị thì không." Lưu Thục Mai nghiêm túc, "Nhưng chị hiểu em lo gì, chị sẽ không nói ra."

Trong căn cứ không chỉ mình cô hiếm muộn, người ta sẽ thử đủ mọi cách.

Như cô trước đây.

Cô không muốn gây rắc rối cho Chu Chiêu Chiêu và Bình Bình.

Hai người chợt nhận ra, mải vui quên chưa báo tin cho Chính ủy Triệu.

"Tối anh ấy về hãy nói." Lưu Thục Mai nói.

Nhưng không ngờ, có người đã loan tin Lưu Thục Mai đi khám thai.

"Lưu Thục Mai à, lại không có thai, khóc lóc trong bệnh viện đấy."

Thậm chí, còn có người mách Chính ủy Triệu.

Thế là, trước khi Lưu Thục Mai đợi đến tối, Chính ủy Triệu đã hớt hải chạy tìm vợ.

"Không có con thì thôi, hai đứa mình sống với nhau cũng được."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 416: Chương 416



Chính ủy Triệu nhớ lại những lần Lưu Thục Mai tìm đủ loại thuốc dân gian để có con, mùi vị kinh khủng nhưng cô vẫn uống không chớp mắt.

Mãi đến khi anh nổi giận lớn, cô mới dừng lại.

Nhưng Lưu Thục Mai không từ bỏ, lại tìm đến đông y điều trị.

Suốt thời gian đó, mùi thuốc sắc lan tỏa khắp nhà.

Vốn là người nhạy cảm với vị đắng, nhưng cô vẫn uống thuốc đắng nghét mà không chút do dự.

Mấy năm qua, Chính ủy Triệu chứng kiến vợ làm đủ thứ điên rồ để có con.

Dĩ nhiên, anh đã ngăn cản, cãi vã giận dỗi đủ kiểu, nhưng Lưu Thục Mai như bị ám ảnh, không nghe.

Cuối cùng, Chính ủy Triệu đe dọa ly hôn cô mới bớt điên cuồng.

Rồi Chu Chiêu Chiêu xuất hiện, Lưu Thục Mai dường như không còn quá ám ảnh chuyện con cái.

...

...

Khi Chu Chiêu Chiêu mang thai, Chính ủy Triệu rất lo Lưu Thục Mai bị kích động.

Nên khi cô muốn nhận tiệm mì của Vương Hồng, anh đồng ý ngay.

Bận rộn có việc làm, tâm trí sẽ không còn đặt nặng chuyện con cái.

Chính ủy Triệu không muốn có con sao?

Tất nhiên là muốn.

Nhưng anh quan tâm sức khỏe Lưu Thục Mai hơn. Nếu phải đánh đổi sức khỏe của cô để có con, anh thà không có.

Vì vậy, khi nghe tin Lưu Thục Mai khóc ở bệnh viện vì không có thai, vốn điềm tĩnh là thế, Chính ủy Triệu không thể ngồi yên.

"Không có con thì thôi," anh vừa bước vào đã nói, "Sau này hai đứa mình sống với nhau..."

Phiêu Vũ Miên Miên

Chưa dứt lời đã đứng hình.

Anh tưởng chỉ có Lưu Thục Mai ở nhà, ai ngờ Chu Chiêu Chiêu từ nhà vệ sinh bước ra, tay còn ướt.

Còn Lưu Thục Mai mắt đỏ hoe, rõ ràng vừa khóc.

Chính ủy Triệu: "... Chiêu Chiêu cũng ở đây à."

Rồi nói với vợ: "Chúng ta đã thống nhất rồi mà, con cái tùy duyên... đừng khóc nữa, đã nhận con đỡ đầu rồi, cũng như nhau thôi."

Cười với mẹ đẻ của con đỡ đầu: "Chiêu Chiêu, đúng không?"

Nói xong còn liếc mắt ra hiệu, ý bảo Chu Chiêu Chiêu hùa theo để an ủi Lưu Thục Mai.

Ai ngờ Chu Chiêu Chiêu giả vờ không thấy, cười nói: "Chính ủy Triệu, anh nên hỏi kỹ chị Thục Mai đi."

Lại nói: "Chị Thục Mai, em về trước."

Chính ủy Triệu: "..."

"Chuyện gì vậy?" Anh nhìn Lưu Thục Mai.

"Sao anh về?" Lưu Thục Mai cũng hỏi.

Hai người gần như đồng thanh.

"Anh nghe nói em đi bệnh viện?" Chính ủy Triệu trả lời, rót nước uống một hơi.

Chạy về vội quá, giờ khát khô cổ.

"Con cái tùy duyên, em thích ba đứa nhà Dương Duy Lực, sau này muốn bế bao nhiêu cũng được." Anh nói.

Lưu Thục Mai áp sát: "Anh nói thật lòng chứ? Anh không muốn có con ruột sao?"

"Đương nhiên là thật." Chính ủy Triệu tránh ánh mắt cô, tiếp tục uống nước, "Anh thấy giờ ổn rồi."

"Ừm," Lưu Thục Mai thở dài xoa bụng, "Con à, sau này theo mẹ nhé."

Con nào? Mẹ nào?

Chính ủy Triệu mặt mũi ngơ ngác.

Lưu Thục Mai tiếp tục: "Con à, bố không yêu con nhưng mẹ sẽ luôn yêu con."

"Con gì cơ?" Chính ủy Triệu nắm tay vợ, "Em đang nói gì vậy?"

Anh không yêu con?

Con của ai?

"Đây..." Lưu Thục Mai ném tờ giấy xét nghiệm cho chồng, "Em buồn ngủ, đi ngủ đây."

Nói xong, không đợi phản ứng, vào phòng ngủ.

Chính ủy Triệu nhìn kết quả xét nghiệm sững sờ.

Từng gặp chuyện nhầm lẫn trước, nên anh hiểu được các chỉ số.

Những con số này đều chứng minh Lưu Thục Mai có thai. Nhìn trên bàn còn có lọ thuốc vừa mua từ bệnh viện.

Acid folic.

Chỉ dành cho người chuẩn bị mang thai hoặc mới có thai.

Chính ủy Triệu kinh ngạc, không tin nổi, đứng bật dậy nhưng va vào bàn.

Nhưng anh không kịp đau, lập tức chạy vào phòng ngủ.

"Thục Mai, có thật không?" Giọng anh run rẩy, tay cầm tờ giấy cũng run, "Em..."

Câu sau chưa kịp nói, vì phát hiện Lưu Thục Mai đang khóc thút thít trong chăn.

"Đồ ngốc." Chính ủy Triệu ôm chặt vợ, "Anh cảm ơn em."

Cuối cùng họ cũng có con.

Hai vợ chồng ôm nhau như kẻ ngốc, vừa cười vừa khóc.

Không ai biết họ đã trải qua quãng thời gian khó khăn thế nào.

Chu Chiêu Chiêu về nhà, Hứa Quế Chi vừa dỗ ba đứa nhỏ ngủ, thấy cô về liền hỏi: "Xác định rồi chứ?"

"Rồi ạ." Chu Chiêu Chiêu thở phào, "Chị Thục Mai khổ quá."

"Đúng vậy." Hứa Quế Chi gật đầu.

Làm dâu trong thời buổi này, phụ nữ chịu nhiều thiệt thòi.

"Chắc sau này nhiều người đến xin bế cháu lắm đấy." Bà nói.

Bởi trong tiệc đầy tháng, nhiều người chứng kiến Bình Bình tè lên người Lưu Thục Mai.

Lúc đó bà Vương còn đùa: "Nước tiểu trẻ con quý lắm, xem ra Thục Mai sắp toại nguyện rồi."

Tuy không nói rõ, nhưng ai cũng biết Lưu Thục Mai mong con.

Lúc đó không ai để ý, nhưng một khi chuyện cô có thai lan truyền, mọi người sẽ nhớ lại.

Chắc chắn sẽ có người đến xin "dính" may mắn.

"Để sau tính." Chu Chiêu Chiêu cười, "Bây giờ là xã hội mới rồi."

Không nên mê tín dị đoan.

"Con nhà mình là đứa trẻ bình thường, không có gì đặc biệt." Cô nói.

Hứa Quế Chi gật đầu: "Ừ, bình thường thôi."

Như tự nhủ với mình, nhưng cả hai đều cảm nhận các cháu có chút khác biệt.

Chỉ là không biết nên diễn đạt thế nào.

Nhưng hai mẹ con không ngờ tin đồn về Lưu Thục Mai lại lan nhanh thế.

Chu Chiêu Chiêu nghe tin đồn liền đoán ra người phát tán.

Chính là Hàn Đình, cô vợ nhỏ gặp hôm đó.

Có lẽ chỉ nghe tiếng khóc của Lưu Thục Mai rồi tự suy diễn.

Nghĩ vậy, Chu Chiêu Chiêu không biết nói gì hơn.

Một số người thật sự thích gây rối.

Dĩ nhiên, không thể thiếu Lưu Hiểu Hồng.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 417: Chương 417



Nghe tin Lưu Thục Mai lại thất bại trong việc có con, Lưu Hiểu Hồng lập tức hả hê.

Từ nhỏ, hai người cùng làng đã luôn cạnh tranh nhau. Sau này đều lấy chồng quân nhân, dân làng lại càng so sánh.

Rồi chồng cô ta không gặp thời, trong khi chồng Lưu Thục Mai ngày càng thăng tiến, Lưu Hiểu Hồng ghen tị vô cùng.

Thường xuyên lấy chuyện này trách chồng Triệu Đại Hà.

Nhưng Triệu Đại Hà vốn tính vậy, lại không cùng đơn vị, không thể so sánh.

Lưu Hiểu Hồng tức đến phát điên.

Khi Chính ủy Triệu lên chức, cô ta cảm thấy mình thua kém Lưu Thục Mai một bậc.

Duy chỉ có chuyện con cái là cô ta hơn hẳn.

Nhưng cũng không thể nói Triệu Đại Hà kém cỏi, chỉ là thời cơ quan trọng.

...

...

Lưu Hiểu Hồng nghĩ, trời không cho chồng cô thành công bằng chồng Lưu Thục Mai, nhưng bù lại cho cô nhiều con.

Nếu không có chính sách kế hoạch hóa, có lẽ họ đã sinh thêm mấy đứa nữa.

Nghe tin Lưu Thục Mai khóc ở bệnh viện, Lưu Hiểu Hồng thấy cơ hội trả thù đến rồi.

Cơ hội gì?

Cơ hội báo thù.

Lưu Hiểu Hồng trang điểm chỉn chu, mang quà đến tiệm Lưu Thục Mai, ai ngờ cô không có ở đó.

"Chắc trốn ở nhà khóc một mình rồi." Lưu Hiểu Hồng thầm cười.

Nhưng khi đến nhà Lưu Thục Mai, gõ cửa mãi không thấy ai mở.

Hay là biết cô đến nên trốn rồi?

Lưu Hiểu Hồng càng nghĩ càng thấy đúng.

Không ngờ lúc này Lưu Thục Mai đang cùng chồng mang quà đến nhà Chu Chiêu Chiêu.

Vốn Chính ủy Triệu muốn vợ nghỉ ngơi ở nhà, nhưng Lưu Thục Mai không chịu ngồi yên, luôn nghĩ đứa bé này là do ba đứa nhà Chu Chiêu Chiêu mang lại may mắn.

Đặc biệt là Bình Bình, vì nó tè lên người cô hai lần.

Chính ủy Triệu bất lực: "Không phải công của anh sao?"

"Anh?" Lưu Thục Mai khinh bỉ, "Mấy năm trước không phải anh à? Chỉ đóng góp chút t*nh tr*ng thôi mà."

Phiêu Vũ Miên Miên

t*nh tr*ng?

Cách nói này thật lạ, nhưng cũng đúng, mấy năm trước anh cũng rất nỗ lực nhưng không thành công.

Chính ủy Triệu suy nghĩ kỹ, có thai liên quan rất lớn đến tâm trạng.

Nhớ lại mấy năm trước Lưu Thục Mai ám ảnh chuyện con cái thế nào.

Từ khi Chu Chiêu Chiêu đến, cô đầu tư trái phiếu, rồi nhận tiệm mì, bận rộn không còn thời gian suy nghĩ linh tinh.

Chu Chiêu Chiêu không như những người khác, ngày ngày soi mói bụng dạ người ta.

Lưu Thục Mai dần buông bỏ ám ảnh con cái cũng nhờ ảnh hưởng từ Chu Chiêu Chiêu.

Có lần còn nói với anh: "Không có con cũng tốt, nếu đẻ phải đứa bất hiếu còn tức chết."

Lúc đó Chính ủy Triệu nghĩ: "Chúng ta không nuông chiều thì không sao đâu."

"Nếu nuôi dạy quá giỏi, sau này nó bay xa không ở bên," Lưu Thục Mai ôm anh nói, "Vẫn là bạn đời đáng tin hơn."

Chính ủy Triệu thấy câu này không sai.

Có thể thấy rõ tâm trạng Lưu Thục Mai tốt hơn, không còn ám ảnh con cái, thì con lại đến.

Chính ủy Triệu cho rằng, dù không liên quan đến hai lần Bình Bình tè lên người vợ, nhưng chắc chắn liên quan đến Chu Chiêu Chiêu và ba đứa nhỏ.

Lưu Thục Mai tâm trạng thoải mái, thụ thai tự nhiên.

Vì vậy, đến cảm ơn là điều tất nhiên.

Trong khi đó, Lưu Hiểu Hồng đứng trước cửa nhà Lưu Thục Mai rất lâu không nghe thấy động tĩnh gì.

Cuối cùng cô ta xác định Lưu Thục Mai không phải trốn trong nhà vì biết cô đến.

Mà là cô ấy thật sự không có nhà.

Nếu Lưu Thục Mai biết suy nghĩ của cô ta, chắc sẽ lườm nguýt: "Mày tưởng mày là ai? Mơ đi."

Loại người này thật sự không thể cho mặt, vì cho rồi cũng vô ích.

Lúc này, Lưu Thục Mai từ nhà Chu Chiêu Chiêu ra về, cùng chồng vui vẻ trở về, thì gặp Lưu Hiểu Hồng dưới lầu.

Lưu Thục Mai không muốn để ý, nhưng Lưu Hiểu Hồng cứ cố chặn lại.

"Thục Mai à," Lưu Hiểu Hồng giả vờ thông cảm, "Chuyện của em chị biết rồi."

"Biết gì?" Lưu Thục Mai hiểu rõ cô ta, vừa mở miệng là biết không có ý tốt, "Chúng ta tuy cùng làng nhưng không thân, đừng gọi thế, nghe mà phát ớn."

Lưu Hiểu Hồng tắc lưỡi, nhưng cho rằng cô đang buồn nên không để ý, tiếp tục: "Chị biết em không vui, nói gì chị cũng không giận đâu."

Lưu Thục Mai: "Lại lên cơn gì thế?"

"À." Cô chợt nhớ lúc nãy nghe vài lời đồn, hay là...

"Em mệt rồi, không muốn nghe chị nói nữa." Lưu Thục Mai cũng không muốn giải thích với Lưu Hiểu Hồng.

Bởi cô mang thai chưa đủ ba tháng, theo quan niệm xưa, ba tháng đầu không nên nói ra, thai nhi còn non nớt.

Dĩ nhiên, Chu Chiêu Chiêu không phải người ngoài.

Còn Lưu Hiểu Hồng thì là cái thá gì?

"Thục Mai à, đôi khi phải biết chấp nhận số phận." Lưu Hiểu Hồng đắc ý, "Trong mệnh có thì sẽ có, không có thì đừng cưỡng cầu."

"Ừ, chị nói rất đúng." Lưu Thục Mai gật đầu nghiêm túc, "Không ngờ chị Hiểu Hồng giác ngộ cao thế, tốt tốt."

Lưu Hiểu Hồng cảm thấy như đ.ấ.m vào bông.

"Ha..." Lưu Thục Mai ngáp dài, kéo chồng, "Em buồn ngủ, về nhà ngủ thôi."

"Được, lát anh nấu cơm." Chính ủy Triệu dịu dàng nói.

"Sao em để chính ủy nấu cơm được?" Lưu Hiểu Hồng như nghe chuyện lạ, "Là phụ nữ sao lại để đàn ông vào bếp?"

"Ọe..." Lưu Thục Mai không nhịn được nữa, chửi thẳng, "Chị bị hủ nữ đến mức nào rồi? Chồng em thích nấu thì nấu, liên quan gì đến chị?"

"Đồ ngu, phụ nữ không được đánh chồng, vậy chị đuổi đánh Triệu Đại Hà khắp căn cứ, có nên tự đi trầm mình không?"

"Đồ điên." Cô tức giận mắng.

"Đâu có giống nhau?" Lưu Hiểu Hồng không phục, "Chị đã sinh con trai cho nhà họ Triệu, em có được cái trứng nào đâu, còn dám để chồng hầu hạ?"

"Cút." Chính ủy Triệu sầm mặt.

Vốn không muốn tham gia vào chuyện đàn bà, nhưng cô ta càng nói càng quá đáng.

Lưu Hiểu Hồng chưa từng thấy Chính ủy Triệu như vậy, hơi sợ, nhưng vẫn cố nói: "Chúng ta cùng làng mà, thằng bé nhà chị cũng ngoan."

"Nhà em không có con, có thể coi con chị như con ruột..."

"Biến." Chính ủy Triệu thực sự tức giận, "Nói thêm một câu nữa..."

Thấy Lưu Hiểu Hồng sợ hãi, anh cười lạnh: "Tôi không làm gì chị đâu, nhưng Triệu Đại Hà thì không chắc."

Lưu Hiểu Hồng: "..."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 418: Chương 418



Chu Chiêu Chiêu biết chuyện này là do Lưu Thục Mai kể lại như một trò cười.

"Không hiểu đầu óc cô ta chứa gì, dám đề nghị chúng tôi nhận con trai hư của cô ta làm con ruột?" Lưu Thục Mai chế giễu, "Chỉ có cô ta mới coi nó như báu vật."

"Giờ chị thấy thế nào?" Chu Chiêu Chiêu hỏi.

"Ổn, chỉ hôm đó nôn nhiều, còn lại chỉ buồn nôn khi đánh răng buổi sáng." Cô xoa bụng dịu dàng.

"Thế thì tốt, con thương mẹ." Hứa Quế Chi bưng đĩa táo cắt miếng đến, "Không như Chiêu Chiêu ngày trước, khổ sở vô cùng."

Không ăn uống được gì, thử đủ mọi cách.

"Em cũng nghĩ vậy." Lưu Thục Mai cười nhận miếng táo, "Hy vọng là đứa trẻ biết thương mẹ."

Hai người trò chuyện một lúc, Chu Chiêu Chiêu phải đi dạy buổi chiều. Kỳ thi tiểu học lên trung học sắp đến, trường đang rất căng thẳng.

Sau khi thi xong, Chu Chiêu Chiêu bàn với Dương Duy Lực, nhân lúc anh không bận, sẽ xin nghỉ phép đưa ba con về Thiểm Tây một thời gian.

...

...

Thời gian thực tập của Chu Chiêu Chiêu cũng kết thúc, tiếp theo là chờ phân công công tác.

Thời này tốt nghiệp được phân công việc làm, Chu Chiêu Chiêu cũng không ngoại lệ.

Vừa đến cổng trường, cô gặp Lưu Tương, vui vẻ chào: "Tương Tương."

Định vòng tay qua, nhưng Lưu Tương bỗng rên lên.

"Sao thế?" Chu Chiêu Chiêu nghi ngờ nhìn bạn.

"Không sao." Lưu Tương lắc đầu, "Đi thôi, sắp vào lớp rồi."

Chu Chiêu Chiêu không nghi ngờ gì, hai người cùng vào trường.

Tan học, Chu Chiêu Chiêu thấy Nhâm Quân đến tìm Lưu Tương, không biết nói gì, Lưu Tương chỉ cúi đầu im lặng.

Thấy Chu Chiêu Chiêu, Nhâm Quân giật mình, gật đầu chào qua loa.

"Nếu cần giúp đỡ," khi chỉ còn hai người, Chu Chiêu Chiêu nói với Lưu Tương, "cứ nói với tôi."

"Tôi cãi nhau với anh ấy." Lưu Tương ôm cánh tay, "Vô tình đập vào khung cửa."

"Có sao không?" Chu Chiêu Chiêu lo lắng, "Kéo áo lên cho tôi xem."

Lưu Tương kéo áo, Chu Chiêu Chiêu thấy một vết bầm, "Anh ấy đánh cậu?"

"Không phải." Lưu Tương chán nản, "Là chị gái anh ấy."

Lưu Tương từng chỉ muốn có một mái ấm, tưởng rằng kết hôn sẽ tốt hơn.

Nhưng không ngờ cuộc sống hôn nhân khác xa tưởng tượng.

Sáng phải dậy sớm một tiếng nấu ăn cho cả nhà, trưa tan học phải vội về nấu cơm rồi quay lại trường.

Khi Nhâm Quân ở nhà còn đỡ, nhưng phần lớn thời gian anh ở đơn vị, nên mọi việc đều đổ lên vai cô.

Nếu chỉ làm việc nhà thôi Lưu Tương cũng không thấy mệt, nhưng mỗi lần Nhâm Ly đến là cô kiệt sức.

"Có lần tôi bảo bố mẹ chồng làm giúp một số việc, dù nấu ăn không ngon nhưng ít nhất nhặt rau thái thịt trước, tôi về chỉ việc xào."

Nhưng Nhâm Ly đến nhà thấy bố cô đang thái rau, lập tức nổi giận.

Phiêu Vũ Miên Miên

Trước tiên gọi Nhâm Quân về, khi Lưu Tương tan học, Nhâm Quân chưa về kịp, nhưng Nhâm Ly không đợi được, trút giận lên cô.

"Cô tưởng mình là ai mà dám bắt bố mẹ tôi làm việc?" Nhâm Ly thẳng thừng, "Với điều kiện nhà tôi và em trai tôi, tìm một cô gái sĩ quan cũng dễ như trở bàn tay."

"Sao phải lấy cô?" Nhâm Ly nhìn cô đầy khinh bỉ, "Chỉ vì cô là con nhà nông, biết hầu hạ người khác."

"Hôm trước đến nhà chăm bố mẹ tôi khá tốt, nên tôi mới gật đầu." Nhâm Ly nói, "Không thì cô nghĩ mình lấy được em trai tôi?"

"Nói thẳng ra, tôi chỉ muốn tìm một người giúp việc đáng tin cho bố mẹ thôi."

Hai từ "người giúp việc" vừa thốt ra, mặt Lưu Tương biến sắc.

"Người giúp việc?" Cô nhìn Nhâm Ly.

"Không phải sao?" Nhâm Ly nhìn cô đầy chán ghét, "Cô tưởng tôi đồng ý cho nó lấy cô à?"

"Tôi không biết nhà cô có ý định này." Cô tự nhạo mình, "Tôi có công việc, có lương, cần gì phải đi làm osin không công cho nhà người khác?"

Nhâm Ly nghẹn lời, giận sôi lên.

"Chị gái nó không có ý đó." Mẹ Nhâm Quân ra hòa giải, "Tính nó vậy, thương bố mẹ nên mới nói thế, Tương Tương đừng để bụng."

Lưu Tương cười nhạt.

Lúc con gái mắng cô, bà đâu có ra bênh, giờ thấy con gái bí thì mới xuất hiện.

Rốt cuộc, họ mới là một nhà.

Có lẽ những lời Nhâm Ly nói cũng là suy nghĩ của mẹ Nhâm Quân.

Họ đồng ý cho Nhâm Quân lấy cô chỉ để có một người giúp việc không mất tiền.

Chỉ là nếu lấy người không có công việc thì mất mặt, nên mới chọn cô.

Giáo viên, nghe thật thể diện.

Nghĩ đến đây, Lưu Tương hối hận.

Cô kết hôn quá vội vàng.

Nhưng Nhâm Quân đối xử tốt với cô.

Khi Nhâm Quân về, Lưu Tương và Nhâm Ly đang cãi nhau, chỉ vì cô nói: "Không cần."

Nhâm Ly xông đến suýt đánh Lưu Tương.

May mà Nhâm Quân ngăn kịp, nhưng cánh tay cô đã đập vào khung cửa.

Cuộc chiến tạm dừng khi Nhâm Quân về.

Lưu Tương vội đến trường, không biết Nhâm Ly nói gì với anh ở nhà, nhưng Nhâm Quân chỉ xin lỗi mà không nhắc gì đến chuyện cũ.

Điều này khiến cô thất vọng.

Cô không đòi hỏi Nhâm Quân phải luôn đứng về phía mình, nhưng ít nhất phải có cách giải quyết, xin lỗi suông thì có ích gì?

Cô muốn đâu phải lời xin lỗi!

"Chiêu Chiêu," Lưu Tương tự nhạo, "Tôi tự chuốc lấy đúng không?"

Khi Nhâm Quân theo đuổi, lòng tự tôn của cô được thỏa mãn.

Cô chìm đắm trong sự quan tâm của anh, nên khi anh cầu hôn, cô đồng ý.

Một là muốn có gia đình, hai là muốn có cuộc sống như Chu Chiêu Chiêu.

Nhưng cô quên rằng, không phải đàn ông nào cũng như Dương Duy Lực, luôn yêu thương bảo vệ vợ.

Cô chỉ muốn cuộc sống tốt hơn, muốn có một mái ấm như Chu Chiêu Chiêu.

Có sai không?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 419: Chương 419



Đối với vấn đề của Lưu Tương, Chu Chiêu Chiêu cũng không biết phải giải quyết thế nào.

Cô không ngờ rằng mới kết hôn được bao lâu mà Lưu Tương đã hối hận.

Nhưng điều đáng nói là, Nhậm Quân là quân nhân, cuộc hôn nhân này được bảo vệ bởi luật quân hôn.

Nghĩa là, nếu Nhậm Quân không đồng ý ly hôn, cuộc hôn nhân của Lưu Tương sẽ không thể chấm dứt.

Vì vậy, cô lại một lần nữa cảm thán: kết hôn nhất định phải suy nghĩ thật kỹ.

"Phụ nữ thông minh sẽ biết cách **đàn ông của mình," Chu Chiêu Chiêu nói. "Nhậm Quân tính tình không tệ, chỉ là đôi khi không biết cách dung hòa chuyện gia đình."

Lưu Tương trầm ngâm suy nghĩ, nhưng vẫn chưa hiểu lắm. "Khó quá."

"Mấy đứa nhóc nghịch ngợm trong lớp của em, em còn có cách kéo chúng lại, huống chi là một Nhậm Quân? Tương Tương thông minh của chúng ta nhất định làm được," Chu Chiêu Chiêu động viên.

"Người sống cùng em sau này là Nhậm Quân, chứ không phải chị gái hay bố mẹ anh ta," Chu Chiêu Chiêu nói tiếp. "Chỉ cần Nhậm Quân thật lòng yêu thương em, mọi chuyện sẽ ổn."

...

...

Nếu vết thương trên cánh tay Lưu Tương hôm nay là do Nhậm Quân gây ra, dù chỉ là vô tình đẩy, thì Chu Chiêu Chiêu đã không nói những lời này.

Chỉ cần anh ta có ý định vì gia đình mà làm tổn thương Lưu Tương, Chu Chiêu Chiêu sẽ không bao giờ khuyên nhủ như vậy.

"Em nghe đây..." Chu Chiêu Chiêu khẽ nói vào tai Lưu Tương vài câu, khiến cô giật mình. "Như vậy... có được không?"

"Sao lại không?" Chu Chiêu Chiêu nhẹ nhàng chọc vào trán cô. "Em là con gái, lại còn là vợ mới cưới của Nhậm Quân, lúc cần làm nũng thì cứ làm nũng."

"Hơn nữa, đây cũng là sự thật. Nhìn cánh tay em bị thương thế kia kìa!" Nói đến đây, Chu Chiêu Chiêu nghiêm túc nói. "Mới cưới đã dám động tay động chân, lần này không giải quyết triệt để, sau này sẽ càng lấn tới."

"Em biết," Lưu Tương nói.

Vì vậy, khi Nhậm Quân tìm đến xin lỗi, cô cũng chẳng buồn tỏ thái độ gì.

"Tối nay em không muốn về nhà, em sẽ ở ký túc xá," cô nói. "Em muốn bình tĩnh lại và suy nghĩ thật kỹ."

Sự việc lần này khiến Lưu Tương chấn động lớn. Cô không ngờ gia đình Nhậm Quân lại nghĩ về mình như vậy.

Tối đó, khi Chu Chiêu Chiêu tan làm, cô gặp Nhậm Quân đứng ở cổng trường, chắc là đang đợi Lưu Tương.

Chu Chiêu Chiêu liếc nhìn anh ta, nhưng chỉ là một ánh mắt lạnh lùng, không nói gì rồi bước đi.

Nhưng ánh mắt đó khiến Nhậm Quân cảm thấy áp lực vô cùng. Anh xấu hổ, không khỏi nhớ lại lời Chu Chiêu Chiêu nói trong ngày cưới:

"Cô ấy nói, 'Tương Tương giao cho anh. Dù hôm nay người nhà cô ấy không đến, nhưng tôi chính là người nhà của cô ấy.'"

"'Tôi giao cô ấy cho anh, anh phải đối xử tốt với cô ấy. Nếu dám bắt nạt cô ấy, người nhà này sẽ không khoanh tay đứng nhìn.'"

Lúc nói, cô ấy cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Phiêu Vũ Miên Miên

Giống như ánh mắt vừa nhìn anh lúc nãy.

Nhậm Quân đứng đợi rất lâu nhưng không thấy Lưu Tương đâu. Đợi đến khi trường vắng tanh, anh nghĩ có lẽ đã lỡ cô ấy nên vội quay về nhà. Nhưng về đến nơi, Lưu Tương vẫn chưa về.

Anh chợt nhớ lời Lưu Tương nói sáng nay: muốn bình tĩnh lại.

Nhậm Quân lại quay lại trường, nhưng cổng trường đã đóng.

Anh đứng đó một lúc lâu, cuối cùng đành quay về nhà.

Về đến nhà, bố Nhậm Quân hỏi: "Tương Tương đâu?"

Nhậm Quân: "..."

Anh không biết trả lời thế nào.

Nhậm Quốc Cường thở dài: "Quân à, tính chị gái anh cứng nhắc quá, nhưng cô ấy cũng chỉ vì gia đình mình. Đừng giận chị ấy."

Lại nói thêm: "Hôm nay chị ấy nói với Tương Tương hơi quá, anh phải giải thích rõ ràng với cô ấy."

Nhậm Quân gật đầu rồi vào phòng.

Vì mới cưới nên phòng vẫn còn dán chữ "Hỷ" màu đỏ. Nhưng đêm đó, Nhậm Quân trằn trọc mãi không ngủ được.

Sáng hôm sau, anh dậy sớm nấu cơm cho hai cụ, rồi mang theo đồ ăn đến trường.

Lần này, anh gặp được Lưu Tương. Cô vừa ngủ dậy, thấy anh liền giật mình rồi cầm chậu đi rửa mặt.

Phòng ký túc xá của cô không phải phòng đơn, mà ở chung với người khác.

May là chăn gối cũ vẫn còn, nếu không đêm qua cô chẳng biết đi đâu.

Điều này khiến Lưu Tương nhớ lại hồi đại học, trong một đêm tâm sự, Chu Chiêu Chiêu từng nói:

"Khi nào có khả năng, mình nhất định sẽ mua một căn nhà ở tỉnh."

Lúc đó, cô ấy đã kết hôn với Dương Duy Lực và sống trong nhà tứ hợp của gia đình anh. Nghe nói Dương Duy Lực còn có một căn hộ ba phòng làm nhà mới.

Chu Chiêu Chiêu nói: "Nếu Dương Duy Lực dám bắt nạt mình, ít nhất mình cũng có chỗ để về."

Lúc đó, Lưu Tương không hiểu. Nhưng giờ cô đã hiểu.

Chỉ là, ở đây muốn mua nhà là điều không tưởng.

Trước đây, Lưu Tương chưa từng nghĩ đến chuyện mua nhà. Nhưng giờ cô đã có ý định này.

Dù sau này ở đâu, cô cũng phải có một căn nhà mang tên mình.

"Một lát nữa em có tiết học," Lưu Tương sau một đêm suy nghĩ đã quyết định, nói với Nhậm Quân. "Trưa tan học anh qua đón em."

"Ừ, được," Nhậm Quân vội vàng cười đáp. "Đây... là cơm anh nấu sáng, em ăn nóng đi."

"Ừm," cô không từ chối, cũng chẳng cần thiết.

"Vậy trưa anh qua đón em," Nhậm Quân tưởng cô đã nghĩ thông, cười nói. "Đêm qua em không về, bố mẹ lo lắm."

Lưu Tương mỉm cười.

Cô chỉ nghe cho vui thôi.

Ban đầu, khi kết hôn với Nhậm Quân, cô từng nghĩ: bố mẹ ruột không tốt với mình, chỉ cần bố mẹ chồng đối xử tốt, cô sẽ cùng Nhậm Quân hiếu thuận với họ.

Nhưng chuyện hôm qua khiến Lưu Tương nhận rõ: bố mẹ chồng cũng đồng tình với lời lẽ của Nhậm Ly.

Họ đồng ý cuộc hôn nhân này chỉ vì muốn có một người giúp việc.

Và cô, là lựa chọn hoàn hảo.

Con gái nông thôn, không có gia đình hậu thuẫn dễ bảo, lại là giáo viên nghe cũng thể diện, không làm mất mặt nhà họ Nhậm.

Nhưng như Chu Chiêu Chiêu nói, cuộc sống là do mình tạo nên, đàn ông không nghe lời thì phải **cho nghe lời.

Bởi vì, người sống cùng cô sau này là Nhậm Quân, chứ không phải Nhậm Ly.

Sau khi Chu Chiêu Chiêu gợi ý cho Lưu Tương, cô không can thiệp thêm nữa.

Hai ngày sau, Lưu Tương tìm đến Chu Chiêu Chiêu.

"Chiêu Chiêu, em muốn nhờ chị một việc," Lưu Tương nói. "Chị có thể giúp em hỏi thăm xem ở tỉnh có nhà nào bán không?"

"Em muốn mua nhà?" Chu Chiêu Chiêu ngạc nhiên.

Dù sao, cô ấy đã kết hôn với Nhậm Quân, sau này phần lớn thời gian cũng sẽ ở căn cứ.

Mua nhà ở tỉnh, có vẻ không cần thiết.

"Ừm, trước đây em chưa nghĩ đến," Lưu Tương cười nói. "Nhưng giờ em muốn mua một căn, để dành đường lui cho mình."

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Cô vỗ vỗ tay Lưu Tương: "Chuyện với Nhậm Quân chưa giải quyết xong?"

"Xong rồi," Lưu Tương cười đáp. "Nhậm Ly đã xin lỗi."

Nhưng rồi sao nữa? Chỉ cần họ còn ở căn cứ, còn gặp Nhậm Ly, cô ấy vẫn sẽ can thiệp vào cuộc sống của họ
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back