Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi

Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 350: Chương 350



Dương Kha Vân và Triệu Tuấn Hải không ngờ rằng họ gặp Triệu Đan trong hoàn cảnh như thế này.

"Dừng tay lại!" Triệu Tuấn Hải nhanh chân chạy theo cậu bé đến nhà A Hợp Kỳ, vừa kịp thấy anh trai A Khố Trát Y đang giật cây cung từ tay Triệu Đan.

Ông đá một cước vào người đàn ông đó, khiến hắn bay ra xa mấy bước.

Mộc Ba - anh trai A Khố Trát Y - bị đá choáng váng, tưởng chừng như A Khố Trát Y đã trở về.

Triệu Đan cũng có cảm giác tương tự, bà lắp bắp: "Anh..."

Bà định nói "anh về rồi", nhưng nhận ra người đàn ông này hoàn toàn xa lạ.

Hơn nữa, người này trông già hơn A Khố Trát Y.

"Ngươi là ai?" Mộc Ba nói bằng tiếng Hán ngọng nghịu, "Đây là chuyện nhà chúng ta, không liên quan đến ngươi."

Người đàn ông này rõ ràng là người Hán, và là một người Hán rất lợi hại.

...

Nhưng em trai Mộc Ba không nghĩ vậy, hắn cười gian xảo: "Sao, đã vội tìm đàn ông mới rồi à?"

"Im miệng!" Triệu Đan tức giận đến run người.

Triệu Tuấn Hải không kiên nhẫn như vậy, nhất là khi thấy Mộc Ba đối xử tàn nhẫn với một người phụ nữ yếu đuối, còn tên này lại nói những lời bẩn thỉu.

Ông thẳng tay đá thêm một cước nữa.

Từ cái nhìn đầu tiên, dù Triệu Đan lúc này trông rất thảm hại, nhưng Triệu Tuấn Hải có cảm giác sâu sắc rằng người phụ nữ đang bị bắt nạt kia chính là con gái ông đã thất lạc nhiều năm.

Dù không phải, ông cũng không thể để hai tên khốn này bắt nạt mẹ con cô ấy.

Chỉ nghĩ đến những lời hắn vừa nói, Triệu Tuấn Hải đã nổi giận.

Nghĩ đến việc họ đã bắt nạt Triệu Đan suốt thời gian dài, nắm đ.ấ.m của ông lại cứng lại.

Mãi đến khi Chu Chiêu Chiêu và mọi người đến nơi, Hứa Quế Chi mới ngăn ông lại: "Đừng đánh nữa, sẽ c.h.ế.t người mất."

Còn Dương Kha Vân thì đứng nhìn Triệu Đan không chớp mắt.

Trái tim bà như bị bóp nghẹt, tay run rẩy muốn chạm vào cô ấy, nhưng lại sợ làm cô ấy đau.

"Đau không?" Bà hỏi khẽ, giọng nghẹn ngào.

Khoảnh khắc đó, Triệu Đan đã hiểu những người trước mặt là ai.

Không trách, khi người đàn ông kia bước vào, cô ấy có cảm giác quen thuộc.

Như thể một ký ức nào đó trong lòng được đánh thức.

Giờ nhìn thấy Dương Kha Vân, đặc biệt là đôi mắt ấy, giống hệt mình.

Triệu Đan còn không hiểu sao?

"Các người đi đi, tôi không cần sự thương hại," cô ấy đẩy tay Dương Kha Vân ra, run rẩy nói, "Đi hết, ra khỏi nhà tôi."

"Đi, bảo họ đi đi." Triệu Đan như phát điên, đẩy Dương Kha Vân rồi lại đẩy Triệu Tuấn Hải, hai tay nắm chặt vai A Hợp Kỳ nghiến răng hỏi, "Có phải con gọi họ đến không? Có phải không?"

A Hợp Kỳ sợ hãi lắc đầu: "Mẹ, không phải, con không biết."

Cậu thực sự không biết Dương Kha Vân đến căn cứ khi nào, càng không biết hôm nay họ sẽ đến đây.

Nhưng Triệu Đan không nghe: "Con bảo họ đi, mẹ không muốn gặp họ."

Càng không muốn họ thấy mình trong tình cảnh này.

"Con đừng kích động," Dương Kha Vân vội nói, "Chúng tôi đi ngay bây giờ, con đừng giận."

"Ngươi..."

Triệu Đan chưa kịp nói hết, mắt nhắm nghiền, ngã ngửa ra bất tỉnh.

Triệu Tuấn Hải vội đỡ lấy cô ấy.

"Mẹ!" A Hợp Kỳ khóc thét lên.

"Mau đưa đến bệnh viện." Chu Chiêu Chiêu vội nói, "Sức khỏe cô ấy chưa hồi phục, bác sĩ dặn không được kích động."

Đó cũng là lý do cô không để Dương Kha Vân trực tiếp đến nhà.

Nhưng không ngờ, họ vẫn đến, và còn gặp cảnh tượng này khiến Triệu Đan ngất xỉu.

"Nếu cô ấy có chuyện gì, các ngươi chờ xem." Triệu Tuấn Hải bế Triệu Đan đi, liếc nhìn hai người trên đất nói, rồi quay sang đám đông xung quanh, "Nếu hai tên này bỏ trốn, tôi sẽ tìm trưởng thôn hoặc tộc trưởng các ngươi tính sổ."

"Không đâu, tôi sẽ trói chúng lại." Một cụ già nói.

Ông là trưởng thôn, nhưng cũng không thể can thiệp vào chuyện gia đình người ta.

Hơn nữa, hai anh em Mộc Ba rất hẹp hòi, nếu bị họ để ý, dù là trưởng thôn hay tộc trưởng cũng không yên.

Nên ông đã bí mật bảo cháu trai đi tìm Chu Chiêu Chiêu, biết rằng hai anh em này sợ người trong căn cứ.

Nhưng trưởng thôn không ngờ rằng người phụ nữ dân tộc thiểu số không đáng chú ý này lại có nhiều người giúp đỡ đến vậy.

Hai gương mặt lạ kia, rõ ràng là vì Triệu Đan mà đến.

Vì thế, trưởng thôn mới nói vậy.

Ông cảm thấy ngày tàn của hai anh em Mộc Ba đã đến.

"Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu." Chu Chiêu Chiêu ôm A Hợp Kỳ vào lòng, "Yên tâm đi, họ sẽ không để cô ấy gặp nguy hiểm."

"Ừ." A Hợp Kỳ lau nước mắt, giận dữ nhìn Mộc Ba, "Mẹ tôi sẽ không sao, bố tôi cũng sẽ không sao."

Trước đây, mẹ cậu chỉ có một mình, cậu rất lo nếu bố gặp chuyện gì, mẹ sẽ không chịu nổi.

Nhưng bây giờ, họ đã có người thân, không sợ nữa.

Mộc Ba: "A Hợp Kỳ, bác không cố ý, cháu giúp bác nói giùm với người kia đi."

A Hợp Kỳ lắc đầu: "Cháu không làm thế."

Mộc Ba: "Bác là bác của cháu mà."

A Hợp Kỳ cười nhạt: "Không, không còn nữa, chúng tôi sẽ tách tông."

Tách tông, không phải tách gia đình.

Vì họ đã tách gia đình từ lâu rồi.

"Ông trưởng thôn, phiền ông trông chừng bọn họ," A Hợp Kỳ nghiêm túc nói, "Chúng tôi muốn tách tông, mong ông chuẩn bị giúp."

"A Hợp Kỳ," cậu bé báo tin nãy giờ nói, "Tách tông phải chịu phạt, đau lắm đấy."

Tổ tiên quy định, trừ khi bất đắc dĩ không được tách tông, nên đặt ra một số hình phạt.

"Không, ai nói A Hợp Kỳ tách tông? Rõ ràng là hai người này." Chu Chiêu Chiêu chỉ vào hai tên kia, "Vì vậy, người phải chịu phạt là họ."

Mộc Ba: "..."

Hắn không muốn: "Chúng tôi không..."

"Không à? Vậy chắc các người nhớ nhầm rồi, hôm nay hãy suy nghĩ lại cho kỹ đi." Chu Chiêu Chiêu cười lạnh.

Mộc Ba: "..."

Sao cảm giác người phụ nữ này cười mà rờn rợn thế?

"À, quên nói với các ngươi," Chu Chiêu Chiêu chợt nhớ ra điều gì, "Các ngươi biết hai người kia có quan hệ gì với Triệu Đan không?"

Mọi người lắc đầu.

"Không thấy họ rất giống nhau sao?" Chu Chiêu Chiêu nhắc khéo, lập tức có người đoán ra: "Chẳng lẽ là bố mẹ đẻ của Triệu Đan tìm đến?"

Vậy thì ngày tốt đẹp của Triệu Đan đã đến rồi.

Còn Mộc Ba, nghĩ đến việc người đàn ông kia dễ dàng hạ gục hắn.

Bắt nạt con gái người ta như vậy, bố cô ấy có chịu không?

Chắc chắn sẽ dạy cho một bài học nhớ đời!

Hai anh em Mộc Ba cũng nghĩ đến điều này, mặt mày tái mét.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nếu họ chủ động đề nghị tách tông, có thể giảm bớt hận thù không?

Bỗng nhiên, họ thấy ý kiến của Chu Chiêu Chiêu cũng không tệ!

"Chúng tôi muốn tách tông." Hai người đồng thanh nói.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 351: Chương 351



Tình trạng của Triệu Đan lần này nghiêm trọng hơn lần trước, khi đưa đến bệnh viện, cô vẫn bất tỉnh chưa tỉnh lại.

Bác sĩ nhíu mày tức giận: "Không phải đã dặn phải chăm sóc cô ấy cẩn thận sao?"

"Bác sĩ, xin hãy cứu con gái chúng tôi." Dương Kha Vân khóc nức nở, "Đứa trẻ này khổ quá, chúng tôi vừa tìm lại được con gái thất lạc nhiều năm, xin bác sĩ cứu cháu!"

Bác sĩ giật mình, sau đó mới hiểu ra lời của Dương Kha Vân.

"Đừng khóc nữa, giờ đã tìm lại được con gái rồi, sau này phải chăm sóc cô ấy thật tốt." Bác sĩ an ủi.

"Cô ấy còn trẻ, chỉ cần điều dưỡng tốt sẽ ổn thôi."

Nhưng Dương Kha Vân không được an ủi chút nào. Một người như Triệu Đan, từ nhỏ đã trải qua quá nhiều khổ cực, dù có điều dưỡng tốt cũng không thể so với người khác được.

Bác sĩ vào điều trị cho Triệu Đan, Dương Kha Vân khóc ngất trong vòng tay chồng: "Ngày mai anh gọi điện cho đơn vị, báo cho con trai chúng ta biết luôn."

"Sau Tết, em sẽ không về nữa, ở lại đây chăm sóc con gái."

...

"Được." Triệu Tuấn Hải gật đầu, "Anh sẽ sắp xếp, con gái sẽ không sao đâu."

"Bảo con trai gửi ít yến huyết về nữa." Dương Kha Vân nói.

Bà muốn bồi bổ thật tốt cho con gái.

Triệu Tuấn Hải làm sao dám từ chối?

Khi Chu Chiêu Chiêu xử lý xong việc đến bệnh viện, Triệu Đan vẫn chưa tỉnh.

"Nhất định tôi sẽ không tha cho hai tên đó." Dương Kha Vân tức giận nói, "Chúng dám bắt nạt con gái tôi như vậy, chẳng qua là thấy nó không có người nhà che chở thôi."

Bà lại ôm A Hợp Kỳ vào lòng: "Cháu ngoan, đừng sợ, bà sẽ bảo vệ cháu, từ nay về sau không ai dám bắt nạt hai mẹ con nữa."

A Hợp Kỳ nhìn Chu Chiêu Chiêu, thấy cô mỉm cười với mình, liền gật đầu.

Cậu ôm chặt lấy Dương Kha Vân, dường như cảm nhận được họ có mối liên hệ với mẹ mình.

Dù mẹ có thể không nhận họ.

Nhưng biết làm sao?

Cậu vẫn rất thích họ.

Sau cùng, cú đá của ông nội vào Mộc Ba lúc nãy thật quá đẹp, A Hợp Kỳ muốn học theo.

"Cháu muốn học?" Triệu Tuấn Hải ngạc nhiên.

Đám cháu nội của ông không chỉ có A Hợp Kỳ, lúc rảnh ông cũng từng muốn dạy chúng vài chiêu quyền cước, nhưng lũ nhóc kia khiến ông tức điên lên được.

Thôi thì bỏ đi.

Chúng không muốn học, ông dạy cũng chẳng vui.

Giờ A Hợp Kỳ chủ động muốn học, Triệu Tuấn Hải rất vui, xoa đầu cậu bé: "Được, đợi mẹ cháu khỏe, ông sẽ dạy."

Nhắc đến Triệu Đan, A Hợp Kỳ lại lo lắng khôn nguôi.

Sức khỏe của mẹ cậu nhiều năm nay vốn không tốt, bố cậu nói do thời nhỏ không được chăm sóc chu đáo, nên bao năm qua họ luôn cố gắng chăm sóc bà.

Đều do cậu vô dụng, không bảo vệ được mẹ.

Triệu Đan tỉnh lại vào sáng hôm sau, đêm đó Dương Kha Vân và Triệu Tuấn Hải không chợp mắt, luôn túc trực trước cửa phòng bệnh.

Khi Triệu Đan tỉnh dậy, Chu Chiêu Chiêu vừa mang cơm đến: "Hai bác ăn chút đi, nếu không sau này lấy sức đâu mà chăm sóc cô ấy?"

"Ừ." Dương Kha Vân dù không muốn ăn, nhưng nghĩ đến việc phải chăm con gái, lại có thêm nghị lực, cố nhét thức ăn vào miệng, rồi đút cho chồng: "Anh cũng ăn nhiều vào."

Hai người đang ăn thì nghe thấy tiếng A Hợp Kỳ từ trong phòng: "Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi!"

Chiếc bánh bao trong tay Dương Kha Vân rơi xuống đất, bà vội nhặt lên phủi bụi.

Lương thực thời này quý lắm.

Giọng Triệu Đan vang ra từ trong phòng: "Làm con sợ rồi phải không?"

Giọng khàn đặc, Dương Kha Vân nghe xong nước mắt giàn giụa.

Con gái tội nghiệp của bà.

Nhưng dù lo lắng khôn nguôi, hai vợ chồng vẫn đứng im ngoài cửa, Triệu Đan không cho vào, họ không dám bước chân vào.

Sợ lại kích động cô ấy.

"Cho họ vào đi." Triệu Đan vỗ tay con trai, "Đừng lo, mẹ không sao."

Phiêu Vũ Miên Miên

Thực ra, cô không muốn gặp Dương Kha Vân chút nào.

Nhưng khi tỉnh dậy nhìn thấy ánh mắt lo lắng và sợ hãi của con trai, Triệu Đan đau lòng vô cùng.

Cô không thể để con trai tiếp tục sống trong sợ hãi như vậy.

Vốn nghĩ rằng chỉ cần chịu đựng qua mấy ngày Tết, khi tuyết tan, A Khố Trát Y sẽ trở về.

Nhưng bọn kia rõ ràng không thể chờ đợi thêm.

Nếu lần này không phải Chu Chiêu Chiêu kịp thời đến, không biết cô sẽ ra sao, nhưng con trai cô chắc chắn sẽ bị bọn chúng bắt nạt thảm hơn.

Còn cây cung A Khố Trát Y yêu thích nhất, cũng sẽ không giữ được.

Đến lúc đó, dù A Khố Trát Y có trở về hay không, hai mẹ con cô chắc chắn sẽ gặp họa, ngôi nhà của họ cũng sẽ bị lũ cướp đó cướp sạch.

"Tôi không biết mình có phải con gái các vị không." Khi Dương Kha Vân và chồng bước vào, Triệu Đan nói, "Làm sao các vị chắc chắn tôi là người các vị đang tìm?"

"Chính là con." Dương Kha Vân vừa khóc vừa nói, "Sau tai con có một nốt ruồi đỏ, lúc bế con mẹ đã thấy rồi."

"Bác nói rồi, bế lên là thấy." Triệu Đan cười nhạt.

"Con... con có..." Dương Kha Vân tiến lại gần, thì thầm vào tai Triệu Đan một câu gì đó.

Mặt Triệu Đan đỏ bừng, nhưng cô cũng gật đầu.

Chỗ đó cô không thể tự nhìn thấy, nhưng chồng cô có thể thấy, và anh rất thích hôn ở đó.

"Thật... thật là..." Dương Kha Vân run rẩy không biết đặt tay ở đâu, "Mẹ... mẹ không biết phải nói sao nữa..."

Bà lau nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy dài, "Ông ơi, đúng là con bé rồi."

"Đúng rồi, đúng rồi..." Dương Kha Vân ôm mặt ngồi thụp xuống đất khóc nức nở.

Con gái của họ, cuối cùng đã tìm thấy!

Trời cao có mắt, con gái bà cuối cùng đã trở về.

Dương Kha Vân khóc như một đứa trẻ, lúc đầu còn nức nở, sau đó khóc thành tiếng, "Chúng ta... cuối cùng cũng tìm được con rồi."

Những năm qua, trong lòng bà luôn có một niềm tin, con gái chỉ là đi lạc, chứ không gặp chuyện gì, con bé đang ở đâu đó chờ họ tìm về.

Chính niềm tin này đã giúp họ kiên trì đến ngày hôm nay.

Trong quá trình tìm kiếm, họ gặp rất nhiều người cùng cảnh ngộ, nhưng... phần lớn đều là tin không vui.

Nhưng mọi người vẫn cố gắng kiên trì, vững tin vào một điều!

Triệu Đan cũng không ngờ, người phụ nữ lúc nãy trông rất kiên cường, giờ lại khóc tan nát như vậy!

Ngay cả Triệu Tuấn Hải, một người đàn ông lúc đánh Mộc Ba không chút nương tay, giờ cũng ôm vợ khóc cùng.

Trong phòng bệnh, mọi người khác đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng khóc và an ủi của hai vợ chồng.

"Con... mẹ... mẹ có thể ôm con một cái không?" Dương Kha Vân vừa nấc vừa nói.

Bà muốn ôm con gái quá!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 352: Chương 352



Cuối cùng, Triệu Đan cũng để họ ôm mình.

Nhưng thực ra, tính cách của cô vốn rất bài xích việc bị người lạ ôm.

Dù hai người này là cha mẹ ruột của cô.

Nhưng khoảng thời gian trống mấy chục năm ấy, đã biến họ trở thành những người xa lạ thân thiết nhất trên đời.

Cảm giác đó thế nào nhỉ?

Rất kỳ lạ, nhưng cơ thể cô dường như không quá phản kháng, chỉ là... khó diễn tả thành lời.

Triệu Tuấn Hải ngón tay hơi run, cuối cùng không nhịn được nói: "Bố... bố có thể ôm con một cái không?"

Dù lúc nãy đã bế cô đến bệnh viện, nhưng cảm giác khác hẳn.

"Hồi nhỏ con thích bố bế lắm..." Ông nói.

...

Phiêu Vũ Miên Miên

Nếu không bị lạc, lúc cô còn nhỏ ông đã có thể ôm cô, giờ chỉ là bù đắp cho khoảng thời gian đó.

Triệu Đan: "..."

Không hiểu sao, cô đột nhiên muốn khóc.

Vì những năm tháng bị lạc của mình, cũng vì những năm họ đi tìm cô.

Họ cẩn thận với cô như vậy, dù đã xác định cô là con gái bị lạc, nhưng cách nói chuyện vẫn như với một người bạn.

Không vội vàng ép cô phải gọi "bố".

Mà luôn cân nhắc cảm xúc và suy nghĩ của cô, sợ cô thấy không thoải mái.

Triệu Đan đột nhiên không muốn kìm nén nữa, nghẹn ngào khóc.

Cô khóc khiến Triệu Tuấn Hải luống cuống không biết làm sao: "Không ôm nữa, không ôm nữa, con đừng khóc."

Một người đàn ông to lớn, muốn lau nước mắt cho con gái, lại sợ khiến cô càng đau lòng, đứng không xong, ngồi cũng không yên...

Triệu Đan nghe vậy khóc càng to hơn.

"Nếu con không muốn nhận chúng ta, chúng ta cũng không trách con đâu," Dương Kha Vân nói, "Con yên tâm, chúng ta sẽ ở đây không đi đâu, bọn kia không dám bắt nạt con nữa."

"Chúng ta... chỉ âm thầm bảo vệ con, được không? Sẽ không làm phiền cuộc sống của con, cũng không xuất hiện trước mặt con."

"Chúng ta chỉ... muốn làm chỗ dựa cho con, để bọn kia biết con không phải không có người thân." Triệu Tuấn Hải nói.

Chỉ cần được nhìn con từ xa là đủ.

Chu Chiêu Chiêu lén lau nước mắt, cha mẹ nào mà không thiết tha với con cái.

Những năm qua, hai người họ luôn tự trách mình vì làm mất con, nhưng thực ra năm đó không hoàn toàn là lỗi của họ.

Một phần cũng do Triệu Đan, cô tự bỏ nhà đi.

Chỉ vì mẹ mua cho anh trai một chiếc bánh mì mà không mua cho cô, Triệu Đan nghĩ mẹ không yêu mình.

Nhưng thực ra hôm đó anh trai phải đi thi, không thể về nhà ăn trưa, nên bà đành cắn răng mua cho anh một chiếc bánh.

Còn bữa trưa đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho con gái.

Kết quả, đồ ăn ngon đã làm xong, nhưng con gái lại biến mất.

Từ hôm đó, con trai của Dương Kha Vân, anh trai Triệu Đan là Triệu Bác Hiên không bao giờ ăn bánh mì nữa.

Mỗi lần nhìn thấy bánh mì, anh lại hối hận tại sao hôm đó không chia cho em gái.

Chỉ cần một chút thôi, liệu em gái có còn bỏ nhà đi không? Liệu có gặp kẻ xấu rồi không thể về nhà không?

Những năm qua, Triệu Đan sống khổ cực, nhưng Triệu Bác Hiên và em trai Triệu Bác Hâm cũng không hề dễ chịu.

Tiền nhà gần như đổ hết vào việc tìm Triệu Đan, hai anh em ăn mặc đơn giản nhất có thể.

Mãi đến khi Triệu Bác Hiên đi làm, nhưng tiền lương mỗi tháng chỉ giữ lại phần sinh hoạt phí, còn lại đều gửi cho bố mẹ đi tìm em gái.

Nhà họ Triệu và họ Dương đời này chỉ có một cô con gái, vốn là bảo bối được nâng niu, ai ngờ lại thành ra như thế.

Triệu Đan ôm mặt khóc nức nở, Dương Kha Vân xót xa xoa lưng con gái, cuối cùng cô không nhịn được, òa khóc chui vào lòng mẹ: "Mẹ ơi, mẹ..."

"Con... con gọi gì cơ?" Dương Kha Vân không dám tin vào tai mình, "Ông ơi, chị dâu ơi, mọi người nghe thấy không?"

"Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi." Hứa Quế Chi bịt miệng đỏ mắt nói, "Con bé gọi chị là mẹ đấy."

"Con yêu..." Triệu Tuấn Hải gọi cô như hồi nhỏ, ánh mắt mong chờ nhìn Triệu Đan.

"Lại tranh sủng." Dương Kha Vân trách nhẹ, "Hồi nhỏ con bé đã thế này rồi."

"Bố." Triệu Đan đỏ mắt gọi, "Bố..."

Tiếng "mẹ" lúc nãy là do bản năng, còn tiếng "bố" này cũng tự nhiên thốt ra.

Triệu Tuấn Hải liên tục đáp ba tiếng, vừa lau nước mắt vừa nói: "Bố lại được nghe con gái gọi bố rồi."

Họ đã chờ đợi tiếng gọi này quá lâu.

Nhưng may mắn là, dù thời gian dài, họ vẫn đợi được.

Ba người ôm nhau khóc, A Hợp Kỳ đứng bên lo lắng nhìn qua nhìn lại.

Chu Chiêu Chiêu bật cười, phá tan không khí buồn trong phòng.

"Đứa bé ngốc, còn không mau gọi ông bà ngoại?" Cô xoa đầu A Hợp Kỳ dịu dàng nói.

"Đúng rồi, A Hợp Kỳ." Triệu Đan vẫy tay gọi con trai, "Lại đây gọi ông bà ngoại đi."

"Ông ngoại, bà ngoại!" A Hợp Kỳ lớn tiếng gọi.

Cậu đứng thẳng lưng, kiêu hãnh gọi một tiếng, rồi nước mắt lăn dài: "Ông ngoại, bà ngoại."

Con có ông bà ngoại rồi.

"Cháu ngoan." Triệu Tuấn Hải bế cậu lên vai, "Từ nay về sau theo ông, ai dám bắt nạt, ông đánh chết."

A Hợp Kỳ lần đầu tiên được ai đó bế lên vai, ban đầu còn sợ nhưng sau đó cười khúc khích: "Ông ngoại, con trai lớn nhà Mộc Ba hay bắt nạt cháu, chúng ta đánh vào m.ô.n.g nó đi."

Triệu Đan giật mình.

Cô chưa bao giờ nghe con trai kể bị bắt nạt bên ngoài.

A Hợp Kỳ như thế này, dường như mới giống một đứa trẻ hơn. Trước đây cậu luôn tỏ ra già dặn, khiến người ta xót xa.

Bác sĩ và y tá bên ngoài vốn định vào kiểm tra, nhưng bị cảnh tượng này làm cảm động.

Mọi người lặng lẽ trở về vị trí của mình.

Chỉ là cảnh đoàn tụ này nhanh chóng được lan truyền, nhà nào cũng có con, thậm chí từng chứng kiến cảnh mất con.

Như trường hợp sau nhiều năm cuối cùng cũng đoàn viên, ai nấy đều vui mừng thay họ.

Nhưng cũng có kẻ nguyền rủa: "Tao đã nói thằng nhóc đó không đơn giản, quả nhiên."

Đào An Di tức giận nhả khói thuốc: "Tại sao những người đi cùng Chu Chiêu Chiêu đều là khắc tinh của tao!"

"Ả ta không muốn thấy tao tốt." Đào An Di nói, "Hôm đó chắc chắn thằng bé cố ý."

Cố ý đ.â.m vào xe cô ta, cố ý khiến cô ta xuống xe mất mặt.

"Mày... tìm cách dạy dỗ ả ta cho tao."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 353: Chương 353



Sau khi Triệu Đan xuất viện, Dương Kha Vân và Triệu Tuấn Hải cùng nhau chuyển đến nhà cô. Nguyên nhân chính là vì nhà Dương Duy Lực chỉ có hai phòng, vừa không đủ chỗ cho nhiều người, vừa khiến Triệu Đan lo lắng nếu A Khố Trát Y trở về mà không tìm thấy hai mẹ con cô.

Đúng lúc này, Dương Kha Vân cũng muốn chăm sóc con gái chu đáo. Dù ở nhà Chu Chiêu Chiêu có thoải mái đến đâu, đó vẫn là nhà người khác.

Chu Chiêu Chiêu mua một số đồ dùng từ cửa hàng cung ứng mang đến, còn Hứa Quế Chi cũng gửi sang ít lạp xưởng và thịt muối treo từ trước Tết.

Dân làng vốn đang bán tín bán nghi, chưa rõ tình hình thế nào, bỗng thấy Triệu Đan cùng những người được cho là bố mẹ cô và Chu Chiêu Chiêu xách đủ thứ đồ đạc đến. Hóa ra họ thực sự là bố mẹ ruột của cô.

Khi A Khố Trát Y kết hôn với Triệu Đan, dân làng đều biết cô là đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ. Những năm qua, nếu không có A Khố Trát Y bảo vệ, cô đã bị bắt nạt đến cùng cực.

Vì thế, khi A Khố Trát Y gặp nạn không trở về, hai anh em Mộc Ba liền xông vào nhà cướp phá.

...

Lúc đó, nhiều nhà chỉ đứng nhìn mà không ra giúp, cũng vì lý do này.

Giờ đây, khi thấy Triệu Tuấn Hải và Dương Kha Vân cùng mọi người trở về, mang theo nhiều đồ đạc, có người hàng xóm thân thiết với Triệu Đan không nhịn được hỏi: "Đan Đan, hai người này thật sự là bố mẹ ruột của cháu sao?"

Những người khác cũng dỏng tai lên nghe.

"Đúng vậy," Triệu Đan cười đáp, "Khi còn nhỏ, cháu bị bọn buôn người bắt cóc. Suốt bao năm, bố mẹ cháu không ngừng tìm kiếm."

"Có lẽ trời cao thấu hiểu nỗi khổ của họ, nên đã để em dâu tôi tình cờ gặp con trai tôi."

Triệu Đan nhìn Chu Chiêu Chiêu đầy biết ơn, "Nếu không có cô ấy, có lẽ cả đời này chúng tôi không thể đoàn tụ."

Nếu Chu Chiêu Chiêu không tin tưởng A Hợp Kỳ, nếu cô ấy không đến nhà và gặp cô, rồi thức tỉnh cô, có lẽ nút thắt trong lòng cô sẽ không bao giờ được gỡ bỏ, càng không thể đoàn tụ với bố mẹ nhanh chóng như vậy.

Giờ nghĩ lại, việc Chu Chiêu Chiêu dạy A Hợp Kỳ đọc chữ, hóa ra là vì cô ấy đã nhận ra mối quan hệ giữa cậu bé và cô từ sớm.

Nếu là trước đây, Triệu Đan có lẽ sẽ rất hận Chu Chiêu Chiêu, nhưng giờ đây, cô chỉ cảm thấy biết ơn sâu sắc.

Đôi khi, việc một người cứng đầu không chỉ khiến bản thân khổ sở, mà cả những người xung quanh cũng vậy. Nhưng một khi bước ra khỏi vòng xoáy đó, họ sẽ nhận ra cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp.

Triệu Đan giờ đây chính là như vậy.

Có bố mẹ yêu thương, chưa nói đến điều gì khác, chỉ cần nhìn A Hợp Kỳ là biết cậu bé vui đến mức nào. Lúc thì nắm tay bà ngoại gọi "ngoại", lúc lại được ông ngoại cõng chơi. Cô chưa bao giờ thấy con trai mình vui vẻ nhảy nhót như những đứa trẻ khác.

"Tôi không nói chuyện nữa, bố mẹ tôi sẽ ở lại đây," Triệu Đan cười nói, "Tôi phải về dọn dẹp nhà cửa ngay."

"À, nhà bạn còn thịt dê không? Tôi mua ít," cô hỏi một người trong làng chuyên bán thịt bò và thịt dê.

"Có chứ, để A Hợp Kỳ qua lấy, tôi dành phần ngon nhất cho cháu," người đó cười đáp.

Lúc này, kết thân với Triệu Đan chắc chắn không sai.

"Cảm ơn nhé, lát nữa tôi bảo cháu qua lấy," Triệu Đan nói.

Nói xong, cô mở cửa dẫn Chu Chiêu Chiêu và mọi người vào nhà.

Trong sân, sau khi họ rời đi, trưởng thôn đã sai người dọn dẹp những đồ đạc vỡ vụn, giờ mọi thứ đã gọn gàng. Thậm chí, những viên đá cũng được xếp ngay ngắn.

Triệu Đan định vào bếp, nhưng Dương Kha Vân và Hứa Quế Chi không đồng ý: "Còn nhiều cơ hội sau này, giờ sức khỏe cháu chưa tốt, dù đã xuất viện nhưng bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi nhiều."

Dương Kha Vân vừa đỡ Triệu Đan nằm xuống vừa nói: "Việc nấu nướng để chúng tôi lo."

"Canh thịt dê hay gì thì chúng tôi nấu, cháu chỉ cần hướng dẫn là được," Hứa Quế Chi cười nói, "Hai mẹ con cứ nghỉ ngơi đi."

A Hợp Kỳ đã theo Triệu Tuấn Hải đi mua thịt dê.

Hai người mẹ ở trong bếp nấu ăn, Chu Chiêu Chiêu không có việc gì liền đi dạo trong sân.

Không biết trong đống đá này có ẩn chứa báu vật gì không?

Giá như cô có siêu năng lực thì tốt.

Chu Chiêu Chiêu bật cười, thật tham lam, được trọng sinh một lần đã là may mắn lớn rồi, còn muốn gì nữa?

Nhưng ngay lúc đó, một trong hai đứa bé trong bụng đạp cô một cái.

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Cú đạp này mạnh hơn trước nhiều, thật là nghịch ngợm.

Vừa nghĩ vậy, cô lại bị đạp thêm một cái nữa, lần này đau đến mức khiến cô kêu lên.

"Sao thế?" Hứa Quế Chi nghe tiếng liền từ bếp chạy ra hỏi, "Có khó chịu gì không?"

"Không ạ, chỉ là con đạp mạnh quá," cô nhăn mặt nói.

Hứa Quế Chi liền đỡ cô vào phòng nghỉ.

Chu Chiêu Chiêu ngoảnh lại nhìn đống đá lần nữa.

Có cảm giác như khi cô đến gần đống đá, đứa bé trong bụng trở nên vô cùng phấn khích.

Có lẽ chỉ là cô nghĩ quá nhiều thôi.

Chu Chiêu Chiêu trở vào phòng, uống một ngụm nước rồi cảm thấy dễ chịu hơn.

A Hợp Kỳ và Triệu Tuấn Hải trở về, mang theo nhiều thịt bò, thịt dê cùng quà mà dân làng biếu.

"Dân làng ở đây nhiệt tình quá," Triệu Tuấn Hải cười nói khi rót nước cho A Hợp Kỳ, "Cứ ép chúng tôi nhận."

Theo A Hợp Kỳ, đây đều là những thứ chỉ có vào dịp Tết.

"Giá như A Khố Trát Y ở đây," Triệu Đan nhìn đồ đạc trong phòng, bỗng nhớ đến chồng mình, giọng chùng xuống, "Anh ấy chắc sẽ rất vui."

Chu Chiêu Chiêu xoa bụng, vẫn suy nghĩ về chuyện lúc nãy.

Dương Kha Vân bưng món ăn vào, "Bác sĩ dặn rồi, đừng suy nghĩ nhiều."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Nếu cháu nói anh ấy là người tốt, là người bố tốt," Dương Kha Vân nói, "thì anh ấy nhất định sẽ trở về."

"Không tin thì hỏi bố cháu," bà nhìn Triệu Tuấn Hải nói tiếp, "Ngày trước mỗi lần đi biển hay làm nhiệm vụ, dù khó khăn đến đâu ông ấy cũng cố gắng về nhà."

"Biết có người ở nhà mong ngóng," Triệu Tuấn Hải nói, "thì dù khó mấy cũng tìm cách quay về."

A Khố Trát Y trước đây cũng từng đi bán đá, lần này chỉ bị tuyết làm chậm trễ mà thôi.

Nói đến đây, người đáng lo nhất phải là Chu Chiêu Chiêu.

Nhiệm vụ của Dương Duy Lực vô cùng nguy hiểm, giờ lại mất tích, ngay cả Triệu Tuấn Hải - một quân nhân dày dạn, sau khi nghe Hứa Quế Chi kể cũng cảm thấy lo lắng.

Huống chi là Chu Chiêu Chiêu.

Đây cũng là điều khiến Triệu Tuấn Hải đặc biệt quý trọng cô.

Đồng thời, ông cũng rất thương cảm cho hoàn cảnh của cô, một người phụ nữ mang thai đôi, áp lực biết bao nhiêu?

Nhìn lại đứa con gái ốm yếu trên giường, Triệu Tuấn Hải mỉm cười nói: "Năm mới khí sắc mới, gia đình ta nhất định sẽ tốt đẹp hơn."

Dù là Dương Duy Lực hay A Khố Trát Y, tất cả đều sẽ bình an trở về.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 354: Chương 354



Không phải nói rằng tâm lý của Chu Chiêu Chiêu vững vàng đến mức nào, chỉ là cô vốn là người có tính cách lạc quan.

Hơn nữa, còn là sự tin tưởng của cô vào Dương Duy Lực.

Hiện tại, Chu Chiêu Chiêu đã có thể khẳng định rằng ở kiếp trước, Dương Duy Lực căn bản không gặp chuyện gì, việc gặp phải sạt lở đất chẳng qua chỉ là chiêu trò che mắt mà thôi.

Bằng không, sau này khi Hầu Kiến Ba đến cũng không thể nói ra những lời đó.

Cũng có thể là do trải nghiệm từ kiếp trước khiến cô tin tưởng rằng ở kiếp này, Dương Duy Lực sẽ không bỏ mặc cô và đứa con trong bụng khi biết cô đang mang thai.

Hoặc cũng có thể là do sự tin tưởng của cô vào anh, tin vào năng lực và tình yêu anh dành cho cô, rằng anh sẽ không bỏ rơi cô.

Nhưng thực ra, áp lực của Chu Chiêu Chiêu cũng không hề nhỏ.

Cô không phải là người vô tâm, chuyện chồng mình gặp nạn mà cô có thể thờ ơ.

Cô cũng đau lòng, cũng muốn khóc.

...

...

Nhưng mỗi lần thai nhi cử động, cô lại tự nhủ rằng mình không phải chỉ có một mình, cô còn có hai đứa bé trong bụng.

Nếu... chỉ có một mình, cô nhất định sẽ không ngại nguy hiểm đi tìm Dương Duy Lực.

Có lẽ đây chính là điều người ta gọi là "làm mẹ thì mạnh mẽ".

Qua tháng Giêng, thời tiết ở căn cứ vẫn rất lạnh, gió thổi khiến người ta chỉ muốn trốn trong nhà không ra ngoài.

Kỳ thực tập của Chu Chiêu Chiêu vẫn chưa kết thúc, nhưng trường học vì lý do cô mang thai nên không sắp xếp thêm tiết dạy cho cô.

Khi trời lạnh, trường cũng quan tâm đến cô, không bắt cô phải đến trường.

Nhưng chính vì thế, trong căn cứ lại có tin đồn, thậm chí có gia đình còn đến trường làm ầm lên: "Cô ấy chiếm chỗ như vậy không ổn chút nào?"

Hiện tại, phần lớn giáo viên trong trường đều được tuyển từ các gia đình, trước đây tiêu chuẩn cũng không cao, thậm chí tốt nghiệp cấp hai cũng có thể dạy lớp thấp.

Dù sao thời điểm này mới mở cửa thi đại học, sinh viên đại học vẫn rất hiếm, có trình độ văn hóa cấp hai đã là người có học rồi.

Những người không biết tình hình lại cho rằng Chu Chiêu Chiêu cũng giống như các gia đình khác, vào trường bằng học vấn, lập tức cảm thấy bất công.

"Đây chẳng phải là chiếm chỗ không làm việc sao?" Có người đảo mắt nói.

"Đã quý giá như vậy, mang thai mà cái này không làm được, cái kia không cầm được, thôi đừng làm nữa đi."

"Đúng vậy, nhường cơ hội cho mọi người chẳng phải tốt hơn sao?"

"Xem Đào An Di kìa, trước đây cô ấy là phóng viên ở thành phố lớn đấy, trình độ kiến thức dạy cấp ba cũng không thành vấn đề, cô ấy từng nói rằng tìm việc dễ dàng, nên nhường cơ hội cho người cần hơn."

Đào An Di có nói câu đó không?

Mọi người đã không quan tâm câu nói đó có phải của Đào An Di hay không, chỉ quan tâm rằng một phóng viên như cô ta lại không đến trường dạy học, dù cô ta nghĩ gì thì cũng không tranh giành vị trí này với họ.

Họ cũng không quan tâm những việc Đào An Di đã làm trước đây, những ngày này cô ta đang ly hôn với Trần Quốc Binh.

Dù sao thì cô ta cũng không chiếm suất.

Tất nhiên, những người này chỉ là thiểu số, phần lớn mọi người vẫn đứng về phía Chu Chiêu Chiêu.

"Cô Chu dạy rất tốt, hiện tại cô ấy mang thai nên không thể tận tâm như trước khi làm chủ nhiệm, nhưng cô ấy vẫn làm rất tốt, có vấn đề gì trẻ con hỏi cô ấy đều giải đáp rất nghiêm túc."

"Con tôi tối qua có bài không hiểu, nhà cô giáo xa nên chạy đến hỏi cô Chu, cô Chu đã giảng giải cặn kẽ, còn hệ thống lại kiến thức cũ cho cháu."

"Cô Chu mang thai không thể dạy học không có nghĩa là sau khi sinh con cô ấy cũng không thể dạy, mọi người đều là phụ nữ, sao không thể đặt mình vào vị trí của người khác?"

"Đúng vậy, nếu các chị vì mang thai mà không được đi làm, vậy sau này ai còn dám mang thai sinh con?"

"Vội vàng muốn cô Chu nghỉ việc như vậy, các chị có ý đồ gì?" Một gia đình tên Lưu Huy nói, "Tôi thấy các chị chắc nhận lợi ích của ai đó rồi?"

Đừng tưởng cô không biết, mấy người này thân với Đào An Di lắm, năm ngoái còn cùng cô ta biểu diễn ở liên hoan căn cứ đấy.

"Cô nói gì thế? Chúng tôi chỉ là bênh vực công lý thôi."

"Đúng vậy."

"Bênh vực công lý? Bênh vực cho ai?" Lưu Huy cười nhạt nói, "Mấy chị không đủ tư cách làm giáo viên đâu."

Mấy người này trình độ chưa tốt nghiệp tiểu học.

Mấy người mặt đỏ bừng, ngượng ngùng không dám nói gì thêm.

"Phụt..." Bà Vương đến muộn, nghe xong giải thích của mọi người liền mắng thẳng, "Ai? Tưởng mọi người ngu hết sao?"

"Đào An Di cái đồ không an phận, muốn cả khu gia đình náo loạn để người khác xem trò cười sao?" Bà Vương giọng to, vừa mở miệng mọi người đều im bặt.

Nói không lại!

"Không lo cuộc sống nhà mình, lại đi cấu kết với mấy kẻ không ra gì, phụt, thật là không biết xấu hổ." Bà Vương cười lạnh, "Người như cô ta vào trường? Nếu cô ta vào trường, tôi ngày nào cũng đến cổng trường làm ầm lên, đừng làm hư con em chúng ta."

Bà Vương nói như gió cuốn, những người khác không có cơ hội mở miệng, đâu dám nói thêm lời nào?

Nhưng họ không nói không có nghĩa là chuyện này kết thúc ở đây.

"Giống như kẻ chuyên môi giới vậy." Bà Vương nhìn mấy cô vợ trẻ, "Các cô đừng có dại dột học theo, rồi tan cửa nát nhà đấy."

"Các cô cũng nói rồi, người ta có bản lĩnh."

Quan trọng nhất là nghe nói gia đình Đào An Di cũng khá giả, nếu có chuyện gì cũng có người dọn dẹp.

Không như mấy cô vợ trẻ này, phần lớn từ nông thôn lên, vì lấy chồng mới đến đây.

Nếu xảy ra chuyện gì, sợ rằng nhà cũng không còn.

Ngốc nghếch bị người ta lợi dụng mà không biết, thật là tội nghiệp!

Bà Vương nhìn lạnh mấy người này, "Lỡ sau này có chuyện gì, đừng trách bà Vương không cho mặt mũi."

Bà ghét nhất là sự phản bội, vì năm xưa bà từng bị chồng phản bội.

"Hơn nữa, nghĩ đến con cái các cô đi," bà Vương nhìn mấy cô vợ trẻ, "Con cái các cô muốn được dạy dỗ bởi người không có đạo đức sao?"

Mấy cô vợ trẻ này có người mới cưới, có người con mới một hai tuổi, chưa nghĩ xa đến thế.

Nhưng những người có con học tiểu học hiểu rõ, tìm được giáo viên tốt cho con khó đến mức nào.

Phiêu Vũ Miên Miên

Lập tức vội vàng nói theo, "Đương nhiên vẫn là cô Chu, dù sao cô ấy cũng là sinh viên đại học."

Thật buồn cười, có sinh viên đại học làm giáo viên, ai lại muốn người tốt nghiệp cấp hai?

"Các chị cũng đừng có ghen tị," bà Vương thấy vậy mới nói, "Cô Chu là cùng mấy sinh viên đại học khác đến đây thực tập, cũng là duyên phận vợ chồng với đội trưởng Dương, đến đây mới phát hiện ra cùng quê với đội trưởng Dương."

"Câu chuyện này... giống như chuyện cây vợ chồng trong căn cứ của chúng ta vậy."

"Cô ấy căn bản không chiếm suất của ai cả."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 355: Chương 355



Cây vợ chồng là một câu chuyện cảm động được lưu truyền trong căn cứ.

Tương truyền, khi xây dựng nơi này, người ta không báo cho cha mẹ, cũng không nói với vợ con.

Hai vợ chồng cùng nhận được một nhiệm vụ, nhưng vì bí mật nên không tiết lộ cho nhau.

Ai ngờ, trong một lần thi hành nhiệm vụ, họ tình cờ gặp nhau dưới một gốc cây lớn, lúc đó mới biết cả hai đang cùng thực hiện một nhiệm vụ.

Về sau, cây này được mọi người gọi là: Cây vợ chồng.

Dương Duy Lực khi đến đây công tác cũng giữ bí mật, còn Chu Chiêu Chiêu là sinh viên tình nguyện đến hỗ trợ, càng không biết nơi này lại gần đơn vị của anh.

Thật trùng hợp, ngôi trường bên ngoài không lâu sau đã sáp nhập với trường trong căn cứ.

Vì vậy, mọi người mới liên tưởng câu chuyện này với truyền thuyết Cây vợ chồng.

Nhưng phải nói rằng, nghĩ kỹ lại thì quả thực có lý.

...

...

"Chị cũng nói rồi, đội trưởng Dương ở đây, dù hiện tại là hỗ trợ nhưng sau này chắc chắn sẽ vào trường." Có người vẫn bất mãn nói.

Dù sao, trình độ của Chu Chiêu Chiêu cũng đã rõ ràng.

"Tôi thấy đầu óc chị này chắc có vấn đề." Bà Vương tức giận nói, "Một sinh viên đại học vào trường thì sao? Dạy con chị không đủ tư cách hay gì?"

"Có bản lĩnh thì tự dạy đi, đừng gửi đến trường."

Người vợ trẻ bị mắng đến mức ứa nước mắt: "Em không có ý đó."

"Vậy ý chị là gì?" Bà Vương thẳng thừng nói, "Loại mẹ mù mờ như chị thì dạy được cái gì? Đứa trẻ thông minh đến mấy cũng thành hỏng hết."

"Nếu là tôi, tôi sẽ cầu nguyện sáng tối để cô Chu ở lại đây, sau này con cái có tương lai, còn gì bằng?"

Người vợ trẻ ban đầu còn bất mãn, nhưng sau cũng nghe theo, chỉ là mặt mũi không giữ được nên lẩm bẩm vài câu rồi vội vã bỏ đi.

Bà Vương nhổ nước bọt: "Đồ thiển cận, mấy cô đừng học theo."

Mấy cô vợ trẻ khác cười ngượng ngùng: "Dạ... dạ làm sao dám?"

"Vẫn là bà Vương có tầm nhìn xa."

Đúng vậy, hiện tại họ thực sự phải cầu nguyện, hy vọng sau khi sinh con, cô Chu sẽ tiếp tục dạy học.

Đặc biệt là những đứa trẻ từng được Chu Chiêu Chiêu dạy, giáo viên mới dạy không sinh động và thú vị như cô.

Bọn trẻ trước đây không có so sánh, giờ phát hiện ra giờ học có thể thú vị như vậy, nên khi quay lại cách dạy cũ, chúng tỏ ra chán ghét.

Về nhà cũng kể với phụ huynh, lại là một ngày nhớ cô Chu.

Sau đó, có người đem những lời nói hôm nay kể lại cho Chu Chiêu Chiêu và Đào An Di.

Chu Chiêu Chiêu nghe xong chỉ cười nhẹ.

Việc có tiếp tục dạy học hay không, cô chưa nghĩ tới: "Tr**ng X* quá, đợi sau khi sinh con rồi tính sau."

Lần này nếu không phải do tình cờ, gia đình không đồng ý để cô đến Tân Cương, cô đã không đi dạy.

Không phải Chu Chiêu Chiêu không thích dạy học, chỉ là cô không đặt chí hướng ở đó.

Còn phía Đào An Di thì phản ứng quyết liệt hơn nhiều, cô ta cười lạnh: "Bà già đó tưởng mình là ai?"

"Đồ vô dụng."

Dám nói như vậy về cô ta, đợi đấy, sẽ có ngày bà ta biết tay.

Lại nói: "Sao mấy người vô dụng thế, chuyện nhỏ thế này cũng làm không xong, sau này... có việc tốt tôi cũng khó mà giới thiệu cho các chị."

Hai cô vợ trẻ: "..."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Vậy... tiếp theo phải làm sao?" Hai người vội hỏi, "Ban đầu vẫn ổn, ai ngờ đột nhiên xuất hiện bà Vương."

"Chúng em cũng đã cố gắng hết sức."

"À, tôi nghe nói Dương Duy Lực vẫn chưa tìm thấy, chắc là khó thoát rồi." Đào An Di thở dài nói, "Chuyện này tuyệt đối không được để Chu Chiêu Chiêu biết, không thì có thể thành một xác ba mạng."

Hai cô vợ trẻ nhìn nhau, không hiểu ý cô ta.

"Chuyện này, các chị phải giữ bí mật," Đào An Di nói, "Đừng để bà Mã biết."

Bà Mã là người nổi tiếng nhiều chuyện trong căn cứ.

Nếu bà ta biết, chẳng phải cả căn cứ đều biết sao?

Hai người lại nhìn nhau, dường như... họ đã hiểu ý của Đào An Di.

"Chị nói... chuyện này chúng ta có nên..." Sau khi ra ngoài, một người tên Lưu Hiểu Hồng hỏi người kia là Triệu Miêu Miêu, "Tôi cảm thấy... hơi quá đáng?"

Đều là phụ nữ, họ cũng đã từng sinh con, hiểu được cảm giác đó.

Loại chuyện tổn đức này, thật sự không nên làm.

Dù sao, nếu đúng như Đào An Di nói, một xác ba mạng thì sao?

À, nói đến đây, lại là một ngày ghen tị với Chu Chiêu Chiêu.

Sao số cô ấy lại may mắn thế?

Bây giờ đang thực hiện kế hoạch hóa gia đình, những gia đình như họ muốn sinh con thứ hai là không thể, trừ khi muốn từ bỏ công việc.

Nhưng Chu Chiêu Chiêu lại khiến người ta ghen tị đến phát điên, trực tiếp mang thai đôi.

Hai đứa!

Bây giờ nhà ai có hai con chứ?

À, đúng rồi, nếu Đào An Di muốn sinh con, thì cũng là hai.

Vì Trần Quốc Binh và vợ cũ đã có một đứa con gái.

Nhưng mà...

"Chị nói, chuyện Đào An Di ly hôn với phó đoàn Trần là thật hay giả?" Triệu Miêu Miêu không trả lời, lại hỏi một câu khác.

"Chuyện này... khó nói." Lưu Hiểu Hồng lắc đầu.

Ai muốn ly hôn, thật sự không thể đoán được.

Nhìn bề ngoài Đào An Di đang làm ầm lên, dù Tết được Trần Quốc Binh gọi về, nhưng nghe nói anh ta lại đi cơ sở.

Ăn ở cùng đơn vị, căn bản không về nhà.

Tức đến mức Đào An Di suýt nữa xông đến đơn vị để đánh nhau với Trần Quốc Binh.

"Vậy chị nói..." Triệu Miêu Miêu nói nhỏ, "Nếu chúng ta thật sự làm theo lời cô ta, mà Chu Chiêu Chiêu xảy ra chuyện gì, cô ta có giúp chúng ta không?"

Chắc chắn là không, thậm chí còn đổ hết tội lên đầu họ.

Dù sao, cô ta cũng đã nói, đừng để bà Mã biết.

Mặc dù, ai nghe cũng hiểu là nói ngược.

"Nếu phó đoàn Trần thật sự ly hôn với cô ta, cô ta quay người đi mất, còn chúng ta..." Lưu Hiểu Hồng bổ sung.

Chỉ cần chồng họ còn ở đây, họ cũng sẽ tiếp tục sống ở đây.

Bám vào Đào An Di chỉ là hy vọng được giới thiệu công việc, giảm bớt gánh nặng gia đình.

Nhưng nếu Đào An Di không còn ở đây, thì bám vào cô ta để làm gì?

"Vì vậy, tôi nghĩ chuyện này phải suy nghĩ kỹ." Triệu Miêu Miêu nói, "Chuyện công việc, đột nhiên tôi cảm thấy không cần gấp nữa."

"Tôi cũng nghĩ vậy." Hai người trao đổi nhanh rồi tản đi.

Còn Đào An Di, chờ mãi, chờ mấy ngày cũng không nghe thấy tin tức gì về việc Dương Duy Lực đã c.h.ế.t trong căn cứ.

Đào An Di: "..."

Lúc này cô ta mới biết, mình bị hai cô vợ trẻ lừa rồi.

Nhưng đáng ghét là, chuyện này không thể hỏi thẳng, hỏi thế nào được?

Chẳng phải cô ta đã nói đừng để bà Mã biết sao?

Đào An Di tức đến phát điên!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 356: Chương 356



Chu Chiêu Chiêu không hề biết những thủ đoạn nhỏ nhặt mà Đào An Di đang giở ra sau lưng, nhưng với tư cách là chồng của Đào An Di, Trần Quốc Binh sao có thể không biết những tin đồn không hay về Chu Chiêu Chiêu được lan truyền từ đâu?

Chắc chắn là có liên quan đến Đào An Di.

Trần Quốc Binh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Trong dịp Tết, sau khi đón Đào An Di về, anh đã định nói chuyện nghiêm túc với cô ta. Nếu cô ta biết sửa đổi, họ sẽ tiếp tục sống tốt với nhau.

Trần Quốc Binh thừa nhận, ban đầu đồng ý kết hôn với Đào An Di cũng có một phần mục đích.

Anh muốn tìm một người có học thức, ít nhất sẽ không ngược đãi con gái mình, đồng thời có thể hỗ trợ anh một chút.

Dù trước khi kết hôn, anh đã nghe nói Đào An Di có tính cách tiểu thư, cũng nghe Dương Duy Lực nhắc qua một số chuyện, nhưng Trần Quốc Binh nghĩ, ai mà không phạm sai lầm chứ?

Trước khi kết hôn, anh đã nói chuyện với Đào An Di về việc này, và cô ta cũng hứa sẽ sống tốt sau khi kết hôn.

Nhưng không ngờ, có những người dù có sửa đổi thế nào cũng không thể thay đổi bản chất của họ.

...

...

Có một thời gian, Trần Quốc Binh thực sự nghĩ rằng Đào An Di đã thay đổi tốt hơn. Ít nhất, trong khoảng thời gian Chu Chiêu Chiêu chưa đến căn cứ, cô ta cũng có biểu hiện khá ổn.

Nhưng... sau khi Chu Chiêu Chiêu đến, sự ghen tị đã che mờ mắt Đào An Di.

Trần Quốc Binh từng cố gắng giúp Đào An Di hiểu rằng anh và Dương Duy Lực là đồng đội có thể tin tưởng trao gửi sinh mạng cho nhau.

Anh hy vọng cô ta cũng có thể đứng từ góc độ của anh để suy nghĩ.

Nhưng sau đó anh phát hiện, vô ích.

Đành bỏ cuộc.

May mắn là, Chu Chiêu Chiêu và Dương Duy Lực đều hiểu chuyện, không để bụng những việc của cô ta.

Nhưng người ta không để bụng là chuyện của họ, đất còn có ba phần khí, Đào An Di đang muốn làm gì đây?

Trần Quốc Binh cảm thấy mình thật thất bại. Anh đã dành thời gian để cô ta suy nghĩ và bình tĩnh lại, nhưng rõ ràng Đào An Di không coi những lời đó ra gì.

Trần Quốc Binh cũng cảm thấy kiệt sức.

"Em về đi." Anh nói với Đào An Di, "Anh đã mua vé tàu rồi, ngày kia sẽ đưa em đi."

Nếu không thể thay đổi suy nghĩ của Đào An Di, vậy tốt nhất là đưa cô ta rời xa nơi này.

"Anh đuổi em đi?" Đào An Di nhìn Trần Quốc Binh với vẻ ngạc nhiên, sau đó cười nhạt, "Trần Quốc Binh, anh đuổi em đi?"

"An Di, những việc em làm những ngày qua em tự biết, suy nghĩ của em rất nguy hiểm." Trần Quốc Binh trầm giọng nói, "Em là vợ anh, anh không muốn em tiếp tục sai lầm."

Nếu không thể ngăn cản, vậy hãy đưa cô ta rời xa.

Trần Quốc Binh thừa nhận, anh là kẻ bất lực trong việc giải quyết vấn đề gia đình. Dù Đào An Di có thể đã làm những chuyện không phải, anh vẫn không đủ quyết tâm để ly hôn.

Hơn nữa, anh đã nói chuyện một cách kín đáo với bố vợ về tình hình của cô ta ở đây. Với sự quản lý của gia đình và việc xa cách Chu Chiêu Chiêu, hy vọng cô ta sẽ tốt hơn.

"Em không đi, không ai có thể bắt em đi." Đào An Di cười lạnh, "Nếu anh nhất định đuổi em, vậy chúng ta ly hôn."

Dù sao, có những chuyện đã làm rồi thì không thể rút lại.

"Em biết thân phận của anh," Trần Quốc Binh hút một hơi thuốc mạnh, "Nếu anh không muốn ly hôn, thì không ai có thể ép anh."

"Em nói cho anh biết, việc em không muốn làm, không ai có thể ngăn cản." Cô ta nhìn Trần Quốc Binh, cũng châm một điếu thuốc, "Mấy ngày nay em đã suy nghĩ về chuyện của chúng ta."

"Thật nhàm chán." Cô ta hút một hơi, thả ra một vòng khói, dáng vẻ còn chuyên nghiệp hơn cả Trần Quốc Binh.

"Em ở đây... thật nhàm chán." Đào An Di nói, "Cả đời em dường như không thể giống như những người phụ nữ khác."

Chăm sóc chồng con, rồi xoay quanh chuyện gia đình.

Cô ta thích sự k*ch th*ch, thích thử thách, thích cảm giác được mọi người vây quanh.

Nhưng ở đây, nơi hoang vu này, mỗi ngày tiếp xúc toàn những người phụ nữ vô học và nông cạn.

Bắt cô ta cúi đầu hòa nhập với họ?

Đào An Di không làm được.

Ban đầu còn tận hưởng cảm giác được ngưỡng mộ, nhưng sau khi Chu Chiêu Chiêu xuất hiện, mọi thứ thay đổi.

Đào An Di vốn là người vừa nổi loạn vừa cực đoan.

Sau khi gặp Chu Bác Thao, được anh ta dẫn đi chơi vài lần, Đào An Di cảm thấy đó mới là cuộc sống cô ta mong muốn.

Nhưng trong lòng cô ta dường như có một giọng nói khác, nhắc nhở cô ta phải sống tốt với Trần Quốc Binh.

Chu Bác Thao là loại công tử ăn chơi, không nên dính vào.

Đào An Di cứ thế, liên tục d.a.o động, càng bực bội càng muốn gây chuyện.

Lần trước say rượu, cô ta định tìm người dọa Chu Chiêu Chiêu, nhưng chưa kịp ra tay thì bọn họ đã bị bắt đi cải tạo.

Nghe nói, lần này nhiều người bị bắt giữ để học tập cải tạo.

Đào An Di cũng sợ hãi, may là bọn họ khôn ngoan không khai ra cô ta.

Nếu không, chẳng cần Trần Quốc Binh nói, cô ta cũng không thể ở lại căn cứ này được nữa.

Vì vậy, sau đó Đào An Di mới tìm hai cô vợ trẻ kia, muốn lợi dụng chuyện Chu Chiêu Chiêu chiếm chỗ giáo viên để kích động sự phẫn nộ.

Ai ngờ không những không thành công, ngược lại còn khiến uy tín của Chu Chiêu Chiêu tăng cao.

Phiêu Vũ Miên Miên

Giờ đây, nhiều người đang mong chờ Chu Chiêu Chiêu sau khi sinh con sẽ tiếp tục dạy học.

Suýt nữa thì Đào An Di tức chết.

Bây giờ, Trần Quốc Binh còn muốn đuổi cô ta đi?

Tại sao lại đuổi đi? Chẳng phải là vì Chu Chiêu Chiêu, để ngăn cản Đào An Di sao?

"Em đừng hút thuốc nữa." Trần Quốc Binh cúi đầu dập tắt điếu thuốc trên tay cô ta, "Em như thế này, anh cũng có trách nhiệm."

Cưới cô ta nhưng không chăm sóc tốt, cũng không quan tâm đến cảm xúc của cô ta.

Thậm chí, anh còn không biết cô ta bắt đầu hút thuốc từ khi nào.

"An Di, chúng ta sống tốt với nhau, được không?" Trần Quốc Binh ngẩng đầu nhìn Đào An Di, "Sau này anh sẽ cố gắng ít đi công tác."

"Ít đi công tác?" Đào An Di cười nhạt, "Bây giờ anh đã không bằng Dương Duy Lực, nếu không đi công tác nữa, anh lấy gì để so sánh với anh ta?"

"Chúng ta có thể không so sánh với người khác được không?" Trần Quốc Binh đỏ mắt, "Chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình, Đào An Di, em tỉnh táo lại đi, tại sao lúc nào cũng phải so sánh với cô ấy?"

Đào An Di giật mình.

Tại sao?

Vì một nỗi uất ức trong lòng.

Dù đã lấy Trần Quốc Binh, nhưng tại sao Dương Duy Lực không chọn cô ta mà lại chọn một cô gái quê để làm nhục cô ta?

Nếu cô ta không vui, vậy mọi người cũng đừng hòng vui vẻ.

"Em sẽ không về." Đào An Di nhìn Trần Quốc Binh, gương mặt kiên quyết, "Tại sao phải là em đi?"

Nếu có ai phải đi, thì đó là Chu Chiêu Chiêu!

Trần Quốc Binh: "..."

"Vậy thôi, hai chúng ta không ai thuyết phục được ai, xem ai là người đầu hàng trước." Đào An Di cười.

Trần Quốc Binh: "..."

Cảm giác bất lực vô cùng.

Đôi lúc anh thấy Đào An Di rất thông minh, nhưng có những chuyện lại khiến người ta cảm thấy cô ta ngu ngốc không thể tả.

"Đã sinh Du, hà còn sinh Lượng?" (Ý nói đã có người tài giỏi rồi, sao còn sinh thêm người tài giỏi khác để so sánh?)
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 357: Chương 357



Đã bước vào tháng ba, bụng Chu Chiêu Chiêu ngày càng lớn, nhưng vẫn không có tin tức gì về Dương Duy Lực.

Không chỉ Chu Chiêu Chiêu và Hứa Quế Chi, ngay cả khu gia đình cũng bắt đầu xôn xao bàn tán.

Mỗi lần ra ngoài, Chu Chiêu Chiêu đều cảm nhận được ánh mắt thương hại từ mọi người.

Chà chà... mang thai đôi thì sao chứ?

Kết quả là bố đứa bé chưa kịp thấy mặt con đã gặp nạn, sau này có khi còn thành những đứa trẻ mồ côi.

Những kẻ từng ghen tị với Chu Chiêu Chiêu giờ lại tỏ ra thương hại cô.

Nghe vậy, nhiều người tự nhủ chồng mình đừng quá xuất sắc, nếu không mỗi lần đi công tác lại lo lắng khôn nguôi.

Ôi, thật là tội nghiệp.

Chính ủy Triệu gần đây chịu áp lực rất lớn, chủ yếu đến từ vợ mình. Lưu Thục Mai ngày nào về nhà cũng hỏi về chuyện của Dương Duy Lực.

...

Phiêu Vũ Miên Miên

...

"Anh không biết đâu, hôm nay em gặp Chiêu Chiêu và bác Hứa," Lưu Thục Mai thở dài nói, "Hai người đều gầy hẳn đi."

Tại sao gầy?

Chẳng phải vì lo lắng cho Dương Duy Lực sao?

Dù nói chuyện vẫn cười, nhưng nụ cười của Chu Chiêu Chiêu không còn rạng rỡ như trước.

"Hôm nay hai người đi khám thai," Lưu Thục Mai tức giận véo chính ủy Triệu một cái, "Anh nói xem, đây là chuyện gì thế?"

Hai người đều tốt, tình cảm lại sâu đậm, vậy mà lại gặp phải chuyện này.

"Ai bảo chúng tôi là quân nhân chứ?" Chính ủy Triệu thở dài.

Lưu Thục Mai lại véo anh một cái thật mạnh: "Em nói cho anh biết, Triệu Kiến Quốc, sau này nếu em mang thai mà anh dám như vậy, em sẽ bế con về quê ngay sau khi sinh."

"Nếu anh không có mặt khi em sinh con, chúng ta ly hôn."

"Bậy bạ." Chính ủy Triệu nghiêm mặt nói, "Em nói gì thế? Đó là chuyện chúng tôi muốn hay không muốn sao?"

Nhưng chỉ cần mặc lên mình bộ quân phục, trách nhiệm trên vai đã khác.

Hi sinh cái nhỏ vì cái lớn là thế nào?

Có những chuyện họ cũng không muốn.

"Nhưng nhìn cô ấy như vậy, em thấy đau lòng lắm." Lưu Thục Mai ôm lấy tay chồng khóc nói, rồi lại đẩy ra, "Anh đi làm việc đi."

Chính ủy Triệu: "..."

Ghét bỏ anh là ý gì?

"Huấn luyện bọn họ thật tốt, sau này dù nhiệm vụ nào cũng không xảy ra chuyện nữa." Lưu Thục Mai lau nước mắt nói.

Ngay lập tức bị chồng ôm chặt.

Cô vợ này, miệng thì cứng nhưng lòng lại mềm.

"Anh hứa, anh sẽ làm." Chính ủy Triệu hôn vợ một cái, "Anh đến đơn vị đây."

Lưu Thục Mai nói đúng, dù giờ là thời bình, nhưng vẫn còn nhiều nguy cơ tiềm ẩn.

Chủ nghĩa đế quốc chưa từng bỏ ý định thôn tính chúng ta.

Những người lính của anh trong tương lai vẫn có thể phải đối mặt với những nhiệm vụ nguy hiểm.

Huấn luyện họ trở nên kiên cường, dù gặp nguy hiểm nào cũng không sợ, ít nhất phải giữ được mạng sống.

Chu Chiêu Chiêu không biết sau khi chia tay, Lưu Thục Mai đã có cuộc trò chuyện như vậy với chính ủy Triệu.

"Hôm nay làm thêm siêu âm nhé." Trưởng khoa sản Phạm Thúy Linh nói với Chu Chiêu Chiêu.

"Sao lại phải siêu âm nữa? Có vấn đề gì với bé không?" Hứa Quế Chi lo lắng hỏi.

"Đừng lo," Phạm Thúy Linh cười nói, "Đây là kiểm tra định kỳ thôi."

Cô không nói rằng, lúc nghe tim thai, có vẻ không phải là song thai.

Nhưng chưa chắc chắn, nên chưa tiện nói ra.

Nếu không phải sẽ ảnh hưởng tâm trạng Chu Chiêu Chiêu.

Nếu đúng là tam thai... Phạm Thúy Linh cũng đau đầu.

Chuyện Dương Duy Lực cô cũng nghe đồn, đến giờ vẫn chưa về.

Song thai đã đủ nguy hiểm, nếu là tam thai... cô không dám nghĩ hậu quả.

Quả thật, làm vợ quân nhân không dễ.

Hai tiếng "quân nhân phu nhân" không chỉ là danh xưng, mà còn là trách nhiệm.

Họ không chỉ dũng cảm đối mặt với khó khăn, mà còn phải đồng cam cộng khổ với chồng, trở thành hậu phương vững chắc.

Như Chu Chiêu Chiêu bây giờ, một mình gánh vác tất cả.

"Nghe nói lúc bác sinh con, chú cũng không có mặt, bác tự vào phòng sinh một mình." Chu Chiêu Chiêu bất chợt hỏi Phạm Thúy Linh, "Lúc đó, bác nghĩ gì?"

"Lúc đó, tôi nghĩ thằng chồng ch* đ* này bỏ cũng được," Phạm Thúy Linh cười nói.

Chu Chiêu Chiêu giật mình, không ngờ cô lại nói vậy.

"Sinh con mà không có mặt, cần hắn làm gì?" Phạm Thúy Linh liếc Chu Chiêu Chiêu, "Cháu nghĩ có đúng không?"

"Nhưng chú cũng không muốn." Chu Chiêu Chiêu nói.

"Ừ," Phạm Thúy Linh tiếp tục, "Nhưng khi thấy hắn về, mắt đỏ hoe nhìn tôi, hỏi có đau không, tự trách bản thân, tôi hết giận ngay."

"Hắn vội về kịp lúc tôi sinh, nghe nói trên đường chỉ ngủ ba bốn tiếng." Phạm Thúy Linh nhớ lại cười nói, "Vào phòng sinh suýt làm tôi nôn vì mùi."

Mấy ngày không tắm rửa, mùi hôi khủng khiếp.

"Làm vợ quân nhân," Phạm Thúy Linh thở dài, "khi chọn họ, đã phải chuẩn bị tinh thần một mình gánh vác gia đình."

Hiếu thảo với cha mẹ, chăm sóc con cái.

"Chiêu Chiêu à," Phạm Thúy Linh vỗ tay cô, "Lúc này, điều chúng ta có thể làm là chăm sóc tốt cho bản thân."

"Và tin tưởng vào người đàn ông mình chọn."

Khi em nhớ anh, anh cũng đang nhớ em.

Vì vậy, anh nhất định sẽ bình an trở về.

Dù khó khăn thế nào!

"Cháu biết rồi," Chu Chiêu Chiêu mỉm cười gật đầu, lại xoa bụng, "Vì các bé, cháu cũng sẽ không để bản thân gặp chuyện."

"Tốt lắm." Phạm Thúy Linh nói, đứng dậy, "Đi nào, cùng đến phòng siêu âm."

"Tôi cần trao đổi với bên đó, không liên quan đến cháu." Thấy sắc mặt Hứa Quế Chi thay đổi, Phạm Thúy Linh vội giải thích, "Đúng lúc không có ai, tôi tranh thủ xem các bé."

Thực ra, cô muốn xác định xem Chu Chiêu Chiêu có phải mang tam thai không.

Hôm nay trưởng khoa siêu âm Lý Triết cũng có mặt, thấy Phạm Thúy Linh đến hơi ngạc nhiên: "Trưởng khoa Phạm."

"Không sao," Phạm Thúy Linh lớn tuổi hơn Lý Triết, nói, "Có rảnh không? Làm siêu âm cho Chiêu Chiêu nhé."

Phòng siêu âm căn cứ mới thành lập vài năm, ngoài Lý Triết, tay nghề của những người khác Phạm Thúy Linh không yên tâm.

"Tất nhiên rồi." Lý Triết nói.

Nhưng khi xem kết quả siêu âm, anh ta sửng sốt.

"Trưởng khoa Phạm?" Anh ta gọi, "Đây... đây là tam thai!!"

Vừa dứt lời, tim Hứa Quế Chi như nhảy lên cổ họng: "Không phải song thai sao?"

Sao tự nhiên lại thành tam thai rồi?

Chắc chắn là họ nhìn nhầm.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 358: Chương 358



Chu Chiêu Chiêu cũng sững người.

Sao lại thành tam thai rồi?

"Mấy tháng trước nghe tim thai chưa chính xác lắm," Phạm Thúy Linh giải thích với nụ cười, "Hôm nay tim thai rõ hơn nên mới bảo cháu làm siêu âm để xác định lại."

"Chiêu Chiêu," cô nắm tay Chu Chiêu Chiêu, "Các bé đều khỏe mạnh, cháu tin tưởng chúng ta sẽ giúp chúng chào đời an toàn."

"Đừng sợ, có tôi và trưởng khoa Lý ở đây." Cô nói một cách nghiêm túc.

Lý Triết cũng gật đầu.

Giờ anh đã hiểu tại sao lúc nãy Phạm Thúy Linh nhất định phải nhờ anh làm siêu âm.

Đây là giao trách nhiệm siêu âm cho Chu Chiêu Chiêu về sau cho anh.

"Cảm ơn trưởng khoa." Chu Chiêu Chiêu hiểu được tấm lòng của Phạm Thúy Linh, cảm động nói, "Có các bác ở đây, cháu rất yên tâm giao phó bản thân và các bé."

...

...

Hứa Quế Chi bên cạnh lau nước mắt.

"Sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định không." Bà tự nhủ trong lòng.

"Con trai à, con biết không? Biết thì mau về đi."

"Mẹ," vừa ra khỏi bệnh viện, Chu Chiêu Chiêu khoác tay Hứa Quế Chi nói, "Con biết những lời đồn bên ngoài, chúng ta đừng nghe theo."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Có người chỉ mong người khác khổ sở," Chu Chiêu Chiêu cười, "Nhưng con sẽ không để họ toại nguyện đâu."

"Con nhất định sẽ bình an sinh ba đứa bé ra," cô như đang tự động viên mình, cũng như tuyên bố điều gì đó, "Dương Duy Lực sẽ không có chuyện gì đâu, anh ấy không nỡ bỏ chúng ta."

Họ có duyên phận hai kiếp mà.

Kiếp trước, cô chính vì nghe theo những lời đồn ác ý nên mới chán nản chọn cách cùng Chu Chính Vũ một nhà c.h.ế.t chung.

Đến cuối cùng, chỉ làm vừa lòng kẻ xấu.

Dù đã chết, không biết Dương Duy Lực sau khi trở về sẽ như thế nào, nhưng từ hiểu biết của cô về anh ở kiếp này.

Nếu cô và các con thật sự gặp nạn, Dương Duy Lực e rằng cũng không sống nổi.

Dù có cố gắng sống tiếp, cũng không còn là Dương Duy Lực kiêu hãnh, tự tin ngày xưa nữa.

Kiếp này, anh yêu cô, yêu các con đến vậy, sao có thể để bản thân gặp nạn rồi bỏ mặc họ sống khổ sở trên đời?

Vì thế, Dương Duy Lực sẽ không có chuyện gì.

Giống như kiếp trước, hiện tại anh chỉ gặp phải chuyện ngoài tầm kiểm soát, hoặc không thể liên lạc với họ.

Nhưng anh tuyệt đối không bỏ rơi họ.

"Con ngoan, mẹ hiểu con trai mẹ nhất, nó sẽ không có chuyện gì đâu." Hứa Quế Chi cảm thán nói, "Đứa bé này tình cảm lắm, nó yêu con như vậy, nhất định sẽ bình an."

Con trai bà, bà hiểu rõ nhất.

Nhưng dù nói vậy, chỉ cần Dương Duy Lực không xuất hiện, những lời đồn sẽ còn mãi.

Có người chỉ mong thiên hạ đại loạn.

Ai ngờ trùng hợp thế nào, trên đường về, hai người gặp Đào An Di.

Lần trước Trần Quốc Binh định đưa Đào An Di về Thiểm Tây, cô ta thẳng thừng tuyên bố nếu bắt về thì ly hôn.

Trần Quốc Binh vốn định kiên quyết đưa cô ta đi vào ngày hôm sau, nhưng đơn vị dưới xảy ra chuyện, phó đoàn như anh buộc phải đến xử lý ngay.

Việc Đào An Di về quê lại lỡ hẹn.

Tuy nhiên Trần Quốc Binh đã chuẩn bị trước, gọi điện về quê đón con gái và mẹ lên.

Một là, mẹ anh hai năm nay sức khỏe không tốt, con gái cũng đến tuổi đi học, đón lên đây điều kiện tốt hơn, con bé cũng được học trường tử tế.

Hai là, có người nhà, Đào An Di không thể suốt ngày lang thang, để mẹ anh trông chừng cô ta, tránh việc cô ta nhân lúc anh đi vắng gây rối.

Hôm nay sắc mặt Đào An Di cũng không được tốt, đang nhíu mày chuẩn bị vào bệnh viện.

Kết quả nhìn thấy Chu Chiêu Chiêu và Hứa Quế Chi vừa đi vừa cười nói tiến về phía này.

Tâm trạng còn phấn chấn thật đấy.

Đặc biệt là cách Chu Chiêu Chiêu khoác tay Hứa Quế Chi, trước đây, cô ta cũng thường làm vậy với bà.

Đã rách mặt rồi, chào hỏi làm gì.

Chỉ là, Đào An Di vào viện, phải chăng có thai rồi?

Ý nghĩ này thoáng qua trong lòng Chu Chiêu Chiêu, nhưng cô không bận tâm.

Ai ngờ Đào An Di thật sự có thai!

Phạm Thúy Linh nhìn gương mặt tái mét của cô ta, chúc mừng: "Chúc mừng em, em có thai rồi."

"Nhưng dạo này em không nghỉ ngơi đủ, phải chú ý hơn," ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá thoảng trên người cô ta, cô nói tiếp, "Và phải bỏ thuốc, bỏ rượu..."

Sắc mặt Đào An Di càng tái đi.

Có thai!

Chuyện này nếu là người khác có lẽ sẽ rất vui, bởi sự xuất hiện của sinh linh bé nhỏ với mỗi gia đình đều là niềm hạnh phúc.

Nhưng đó là nhà người ta, không phải cô ta.

Bởi cô ta thậm chí không biết bố đứa bé thật sự là ai?

"Có được không?" Đào An Di nghe thấy giọng mình hỏi.

Lạnh lùng như không chút cảm xúc.

Phạm Thúy Linh ngạc nhiên nhìn cô: "Em không muốn giữ?"

Đào An Di siết chặt vạt áo: "Ừ."

"Vậy..." Phạm Thúy Linh nhìn cô nói, "Nếu không muốn giữ thai, cũng phải có chữ ký của cả hai vợ chồng."

"Tôi không muốn sinh, cũng không được sao?" Đào An Di hỏi.

"Đây là quy định." Phạm Thúy Linh nói, lại thở dài nhìn kết quả siêu âm, "Tình trạng của em không phù hợp phá thai, nếu không sau này khó có thai lại."

Những lời này, đã nói khéo rồi.

t* c*ng của Đào An Di khác người bình thường, thành t* c*ng mỏng, vốn đã khó thụ thai, giờ có thai rồi mà nạo phá, sau này chắc chắn không thể sinh con nữa.

Đào An Di: "..."

"Em về suy nghĩ kỹ, bàn với phó đoàn Trần," Phạm Thúy Linh an ủi, "Vợ chồng không có chuyện gì không thể nói chuyện giải quyết."

Đào An Di không nói gì, nghĩ một lúc mới lên tiếng: "Chuyện này xin bác giữ kín cho em, để em suy nghĩ đã."

Phạm Thúy Linh gật đầu: "Nhưng tôi phải nhắc em, đừng đến phòng khám tư phá thai, nguy hiểm tính mạng đấy."

"Em sẽ không." Đào An Di nói.

Cô ta vẫn quý mạng lắm.

"Tốt." Phạm Thúy Linh an ủi, "Tôi hy vọng tuần sau em đến tái khám đúng hẹn."

Tuần này do ăn uống nên chưa lấy máu, "Nhớ đưa phó đoàn Trần cùng đến."

"Cảm ơn bác sĩ." Đào An Di mặt tái mét cầm phiếu kết quả rời đi.

Chỉ là Đào An Di không ngờ, Trần Quốc Binh vẫn biết chuyện.

Càng không ngờ, anh còn đón cả mẹ và con gái lên.

Vì phải đón mẹ, Trần Quốc Binh đột nhiên về thu dọn phòng, rồi nhìn thấy phiếu khám của Đào An Di.

"Em có thai rồi?" Trần Quốc Binh vui mừng nói.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 359: Chương 359



Đào An Di đã cố tình để tờ giấy khám ở ngăn kế bên giường phòng khách.

Căn phòng này Trần Quốc Binh hiếm khi vào, càng không lục lọi đồ đạc.

Nhưng ai ngờ trùng hợp đến vậy.

Trần Quốc Binh vừa xử lý xong việc ở đơn vị dưới thì nhận được điện thoại từ trạm gác cổng Đông, có người tự xưng là mẹ và con gái anh đến tìm.

Trần Quốc Binh không ngờ họ đến sớm thế, vội thu xếp công việc ra đón.

Nhìn mẹ già và con gái mặt mày xanh xao, anh dẫn họ đi ăn một bữa no nê ở cổng Bắc rồi mới về nhà.

Đào An Di dĩ nhiên không có nhà, mà dù có cũng không thể nhờ cô ta dọn phòng.

Thế là trong lúc mẹ và con gái nghỉ ngơi, Trần Quốc Binh tự tay dọn dẹp phòng khách.

Rồi anh nhìn thấy tờ giấy khám thai của Đào An Di.

...

...

Trần Quốc Binh ban đầu rất vui, suýt nữa đã gọi mẹ vào xem, nhưng đi được hai bước lại dừng lại.

Đào An Di cất tờ giấy khám ở phòng khách thay vì phòng ngủ chính, rõ ràng là tính toán anh sẽ không vào đây.

Tức là cô ta không muốn anh biết chuyện có thai.

Hay cô ta không muốn sinh đứa bé này?

Hai người đang cãi nhau, cô ta còn đòi ly hôn, không muốn sinh con cũng là chuyện bình thường.

Trần Quốc Binh bình tĩnh lại.

"Binh, con sao thế?" Mẹ Trần Quốc Binh bước vào, thấy con trai cầm tờ giấy ngẩn ngơ.

"Không có gì." Trần Quốc Binh vội nói, vội vàng cất tờ giấy khám đi.

"Con cãi nhau với vợ à?" Bà Vương nhìn con trai hỏi dò.

"Mẹ biết thế nào?" Trần Quốc Binh ngạc nhiên.

"Mẹ thấy phòng này không có người ở," bà Vương nói, "Con ở đơn vị, cô ấy cũng không về, không cãi nhau thì là gì?"

"Có phải cô ấy không muốn mẹ cháu đến không?" Bà lo lắng hỏi, "Nếu vậy mẹ dẫn Tiểu Hoa về quê..."

"Mẹ nói gì thế?" Trần Quốc Binh nói, "Mẹ sức khỏe không tốt, con đón mẹ lên đây dưỡng bệnh, những việc nặng ở quê không được làm nữa."

"Còn Tiểu Hoa, sắp bảy tuổi rồi, phải đi học." Trần Quốc Binh nói.

Ở vùng núi quê anh, đi học không dễ dàng gì.

Trần Quốc Binh may mắn được học chữ với ông tú làng ngày xưa, sau nhập ngũ rồi đi học bổ túc văn hóa, mới có được trình độ như hiện tại.

Vì biết được lợi ích của việc học, anh không muốn con gái mình thất học.

Hơn nữa, anh hoàn toàn có khả năng cho con đi học.

"Mẹ cứ yên tâm ở đây." Anh vỗ tay mẹ nói, "Ở đây, tốt hơn ở quê nhiều."

Ở quê núi non hiểm trở, chỉ có một mình bà, lương thực còn không đủ ăn.

"Mẹ sống được mấy năm nữa, chỉ lo cho Tiểu Hoa," bà Vương nhìn đứa cháu gái ngoan ngoãn ngồi đọc sách bên ngoài nói, "Đứa bé này ngoan lắm."

"Con biết." Trần Quốc Binh nhìn theo, cuốn truyện tranh con gái đang đọc là lúc ở tiệm mì, Lưu Thục Mai tặng.

Cô ấy nói không biết của ai bỏ quên, thấy Tiểu Hoa thích nên cho mang về.

Đọc xong thì trả lại.

"Con có lỗi với nó." Trần Quốc Binh nói.

"Nói gì lạ," bà Vương vỗ tay con trai, "Con có việc lớn phải làm, nó hiểu mà."

Trần Quốc Binh nghe vậy càng thấy xấu hổ.

Chuyện bà Vương và Tiểu Hoa đến căn cứ nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Chu Chiêu Chiêu và Hứa Quế Chi biết tin liền bàn: "Mẹ, con muốn mời mẹ Trần Quốc Binh và Tiểu Hoa đến nhà mình dùng bữa, làm quen."

Trước đây, khi cô mới đến, Trần Quốc Binh tuy không mời cô ăn cơm nhưng cũng đã đến thăm với tư cách lãnh đạo.

Giờ Dương Duy Lực không có nhà, việc này để cô lo liệu vậy.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Được," Hứa Quế Chi cười nói, "Nghe Thục Mai kể đứa bé đó ngoan lắm."

Lưu Thục Mai không có con, thấy Tiểu Hoa ngoan ngoãn đáng yêu, chỉ muốn nhận làm con nuôi.

Gặp Hứa Quế Chi và Chu Chiêu Chiêu cũng không ngớt lời khen ngợi.

"Chút nữa đi chợ, con ghé qua hỏi thăm." Hứa Quế Chi nói.

"Con đi cùng mẹ." Chu Chiêu Chiêu nói.

Vì mang tam thai, bụng cô giờ đã rất to, nên Hứa Quế Chi không muốn cô theo đi chợ, chỉ cho đi dạo quanh sân vận động nhẹ nhàng.

"Cũng được." Hứa Quế Chi nhìn bụng cô nói, "Xem con có muốn ăn gì không."

Nhưng thực ra, hàng ngày cũng chỉ có những món quen thuộc, không có gì đặc biệt.

"Nghe Quốc Binh kể rồi," bà Vương cười đón khách, nhìn Chu Chiêu Chiêu khen, "Cô gái này xinh quá, phúc hậu lắm."

Trán cao, d** tai dày. Đúng là tướng phúc.

Còn con dâu bà, nghĩ đến đây bà thở dài, đến giờ vẫn chưa về, đương nhiên chưa gặp mặt.

"Ăn cơm?" Bà Vương ngạc nhiên nhìn Hứa Quế Chi, vội từ chối, "Không, không, chúng tôi tự nấu ở nhà được."

Bà Vương ở quê nghèo khó, chưa bao giờ đến nhà người khác ăn cơm.

Có khi nói chuyện gặp lúc nhà người ta nấu ăn, xong việc là về ngay.

Ở đây, bà nghĩ cũng vậy thôi.

"Chị đừng khách," Hứa Quế Chi nói, "Quốc Binh và con trai tôi từng cùng nhau vào sinh ra tử, hai nhà ăn một bữa là nên lắm."

Bà lớn tuổi hơn bà Vương vài tuổi nhưng trông trẻ hơn nhiều.

"Đúng vậy, bác," Chu Chiêu Chiêu cười nói, "Lúc cháu mới đến, anh Trần cũng mời cháu ăn cơm mà."

"Tiểu Hoa, tóc em đẹp quá." Chu Chiêu Chiêu vừa nói vừa chơi tết tóc cho bé.

Quả nhiên như Lưu Thục Miêu nói, đứa bé ngoan hiền dễ thương.

"Nhà cô có nhiều sách hay lắm, em thích thì lúc nào cũng có thể đến xem." Chu Chiêu Chiêu thấy Tiểu Hoa thích đọc sách liền nói.

Tiểu Hoa mắt sáng lên, nhưng không dám nhận, chỉ nhìn bà nội đầy mong đợi.

"Vậy làm phiền hai mẹ con rồi." Bà Vương đành nhận lời.

Bà xúc động nhìn cháu gái, lần đầu tiên thấy cháu không nhút nhát với người lạ.

Cháu và Chu Chiêu Chiêu cũng mới gặp lần đầu, mà đã để cô ấy chải tóc, còn muốn đến nhà chơi.

Vì cháu gái, đi một bữa vậy!

Nhưng ngay lúc đó, cửa mở ra.

Đào An Di sững người, rồi lạnh lùng nhìn Chu Chiêu Chiêu: "Các người đến làm gì?"

Và cả người mẹ chồng chưa từng gặp mặt... cùng đứa con gái riêng của chồng...
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back