Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi

Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 340: Chương 340



Nếu là người khác, có lẽ sẽ không nhanh chóng nhận ra A Hợp Kỳ và Dương Duy Lực có chút giống nhau.

Nhưng Đào An Di lớn lên cùng Dương Duy Lực, hơn nữa, trước đây cô ta lại rất thích hắn, nên mức độ quen thuộc tự nhiên cao hơn người khác.

Vậy tại sao Hứa Quế Chi không phát hiện ra?

Bởi vì Hứa Quế Chi là mẹ ruột của Dương Duy Lực, quá quen với con trai mình nên không có cảm nhận rõ ràng như Đào An Di.

Đào An Di liếc nhìn A Hợp Kỳ, khuôn mặt đang giận dữ bỗng nở nụ cười, "Tốt lắm."

Tốt lắm? Nghe thế nào?

Đào An Di này chẳng phải bị điên vì tức giận đấy chứ?

Nhưng sau khi nói câu đó, Đào An Di im lặng, nhìn Chu Chiêu Chiêu, "Tôi đã xin lỗi rồi, có thể giải quyết ổn thỏa được chưa?"

"Cháu nghĩ sao?" Chu Chiêu Chiêu xoa đầu A Hợp Kỳ, hỏi.

...

"Ừ." A Hợp Kỳ gật đầu.

"Đây là một nghìn tệ." Chu Bác Thao đi đến xe, lấy từ trong cốp một chiếc ví da đen, rút ra một xấp tiền, "Cô đếm đi."

Mọi người: "..."

Đây là loại người gì vậy, trong ví lúc nào cũng có nhiều tiền thế!

Rất nhanh, có người thì thầm giải thích lai lịch của Chu Bác Thao, "Là nhân viên ngân hàng Công thương."

Thảo nào, có thể lấy ra nhiều tiền như vậy.

Chu Chiêu Chiêu đưa tiền cho A Hợp Kỳ, thậm chí không đếm, nói với cậu bé, "Đi, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra."

Lại nói thêm, "Nếu cháu có chuyện gì, tôi vẫn sẽ tìm anh."

"Được, tôi luôn sẵn sàng." Chu Bác Thao nói.

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Lạnh lùng liếc nhìn Đào An Di, quay sang Hứa Quế Chi, "Mẹ, con đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra trước."

"Đồ đạc..."

"Đồ đạc để chúng tôi lo." Lưu Thục Mai đạp xe quay lại nói, "Một mình em đưa cháu đến bệnh viện được không?"

Đào An Di: "..."

Lúc nãy, ai là người nhanh chóng đạp xe đến đồn cảnh sát vậy?

Hóa ra là lừa họ sao?

Lưu Thục Mai nhìn vẻ mặt tức giận của Đào An Di, cười nói, "Nếu em muốn chị chạy một chuyến, chị cũng không từ chối."

Đào An Di: "..."

Tức đến nổ tung!

Một hai người này, đều đang bắt nạt cô ta.

Hứa Quế Chi lắc đầu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng im lặng.

"Chúng ta sẽ gặp lại." Đào An Di nhìn Chu Chiêu Chiêu nói, "Cô cũng đừng quá đắc ý, phía sau còn nhiều chuyện khiến cô khóc đấy."

Nói xong, lại liếc nhìn A Hợp Kỳ.

Cô ta đã nói, Dương Duy Lực ở Thiểm Tây sống tốt như vậy, sao đột nhiên xin điều động đến đây?

Hóa ra là có chuyện này.

Chu Chiêu Chiêu bây giờ bênh vực đứa trẻ này như vậy, nếu sau này biết được quan hệ giữa nó và Dương Duy Lực, sẽ như thế nào?

Sẽ sụp đổ chứ?

Ha ha ha, nghĩ đến đây, Đào An Di nở nụ cười quỷ dị.

Cô ta chờ đợi ngày đó đến.

Hy vọng, không phải chờ quá lâu.

Xe đi rồi, đám đông không còn trò gì để xem cũng tản đi, A Hợp Kỳ mới nói với Chu Chiêu Chiêu, "Dì, cháu không sao."

Ban đầu cậu bé định gọi Chu Chiêu Chiêu là chị, nhưng bị cô từ chối.

Kiếp trước, cậu cũng gọi cô là dì.

"Thật không sao?" Chu Chiêu Chiêu hỏi.

"Xe thậm chí không chạm vào cháu." A Hợp Kỳ tinh nghịch nói. "Vì vậy, cháu không cần số tiền này."

"Đây là của cháu." Chu Chiêu Chiêu nói, "Nhưng mang theo nhiều tiền thế này bất tiện, chúng ta đến ngân hàng mở một sổ tiết kiệm cho cháu."

Chỉ là không biết trẻ nhỏ như vậy có thể mở sổ được không?

"Cháu có chứng minh thư." A Hợp Kỳ nói.

Hồi giữa năm, bố đột nhiên dẫn cậu đi làm chứng minh thư, lúc đó còn bị người nhà nói, ai lại đi làm chứng minh thư cho trẻ con.

Vì vậy, khi Chu Bác Thao đưa Đào An Di về, nằm trong ký túc xá chán chê, mới lững thững đến quầy giao dịch ngân hàng.

Dĩ nhiên, Chu Bác Thao không ngồi quầy, hắn ngồi ở phòng làm việc phía sau, chỉ khi nhân viên quầy cần xác nhận đặc biệt mới tìm hắn.

"Sao các người ở đây?" Chu Bác Thao vừa bước vào quầy, đã thấy Chu Chiêu Chiêu dẫn A Hợp Kỳ cũng vào Ngân hàng Công thương.

Phiêu Vũ Miên Miên

Lẽ ra họ có thể đến bưu điện bên cạnh, nhưng lúc đó bưu điện đang họp, quầy không có ai, Chu Chiêu Chiêu đành dẫn A Hợp Kỳ đến đây.

Bị hỏi, Chu Chiêu Chiêu không đáp, chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn, nói với nhân viên quầy, "Làm ơn mở tài khoản cho cháu bé và gửi số tiền này vào."

"Một nghìn tệ."

Chu Bác Thao cười gằn, "Vậy là trưa nay lừa tiền của tôi, giờ đến gửi à?"

"Chu công tử, nếu anh không đủ khả năng bồi thường, chúng tôi có thể trả lại tiền." Chu Chiêu Chiêu ngẩng đầu lên, nhìn hắn đầy châm biếm, "Đồn cảnh sát ngay đối diện, chúng ta có thể nhờ cảnh sát giải quyết."

"Chút tiền nhỏ này không đáng." Chu Bác Thao ngượng ngùng nói.

"Vậy xin anh im lặng," Chu Chiêu Chiêu nghiêm khắc nói, "Lừa đảo? Không phải muốn nói là được, chúng tôi không chịu được sự vu khống này."

"Nếu anh có ý kiến về việc bồi thường và xin lỗi sáng nay, chúng ta có thể nhờ đồng chí cảnh sát phân xử," cô tiếp tục, "Nhưng nếu anh chỉ muốn dùng chuyện này để gán cho chúng tôi tội danh vô cớ."

"Vậy xin lỗi, chúng tôi cũng sẽ dùng biện pháp pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình." Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nói, "Vu khống cũng là tội."

Chu Bác Thao cả đời chưa từng gặp người phụ nữ nào sắc sảo như vậy, trong phút chốc bị dồn đến chỗ không biết nói gì.

Mọi người trong đại sảnh đều sửng sốt.

Sao trong lòng lại cảm thấy rất đã nhỉ?

Bởi vì họ chưa bao giờ thấy ai có thể khiến Chu Bác Thao bị dồn vào thế khó như vậy.

Nghe giọng điệu của cô, dường như biết rõ thân phận của Chu Bác Thao.

Chà, biết thân phận của hắn mà dám nói chuyện như vậy, người phụ nữ này chắc chắn là số một trong căn cứ.

Chẳng lẽ vì xinh đẹp?

"Cô..." Chu Bác Thao cười gằn, nói, "Cho nó gửi tiền đi."

Nếu chuyện này lan truyền, thanh danh cả đời của Chu công tử sẽ tiêu tan.

Chỉ là một nghìn tệ, có gì to tát đâu.

Nhưng người phụ nữ trước mắt này lại khơi dậy hứng thú mãnh liệt trong lòng Chu Bác Thao.

"Không cần." Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nói, "Chúng tôi sẽ sang bên cạnh chờ."

Nhân viên Ngân hàng Công thương: "..."

Thật là tức giận, chỉ vì Chu Bác Thao sao?

Không biết Ngân hàng Công thương và Bưu điện là đối thủ cạnh tranh sao?

"Đồng chí này," nhân viên quầy khẽ nói, "Thông tin tôi đã nhập vào rồi, có thể ở đây làm được không?"

Hai tháng nay doanh số của họ không khả quan, vì Bưu điện, mọi người hầu như đều đến đó gửi tiền.

Nếu doanh số không cải thiện, năm nay họ sẽ phải ăn Tết trong nghèo đói.

"Nếu đồng chí gửi số tiền này vào đây, tôi sẽ tặng thêm một chút quà, được không?" Nhân viên quầy nhỏ giọng nói, "Sắp Tết rồi, tặng đồng chí một ít câu đối, cho cháu bé một túi quà lớn, đồng chí thấy thế nào?"

Chu Bác Thao: "..."

Muốn bật cười vì nhân viên này!

Từ khi nào nhân viên ngân hàng của họ trở nên thấp kém như vậy?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 341: Chương 341



Chu Chiêu Chiêu cũng ngạc nhiên.

Thời đại này tuy đã cải cách mở cửa, nhưng những đơn vị như ngân hàng - nơi có "bát cơm sắt" - vẫn rất cứng nhắc. Nhân viên thường nhìn khách hàng bằng nửa con mắt, thái độ kiêu ngạo.

Vậy mà bây giờ, họ lại cung kính nói với cô: "Chỉ cần cô gửi tiền ở đây, chúng tôi sẽ tặng quà."

Cạnh tranh giữa các ngân hàng đã khốc liệt đến mức này rồi sao?

Nhưng Chu Chiêu Chiêu có thiếu mấy cái giấy dán cửa đó không?

"Vương Hiểu Vũ!" Chu Bác Thao quát tên cô gái, "Từ khi nào ngân hàng ta gửi một nghìn tệ lại được tặng nhiều quà thế này?"

Hắn làm sao không biết?

"Lãnh đạo," Vương Hiểu Vũ nhỏ giọng, "Em dùng một suất quà trong quyền hạn của mình để tặng, không được sao?"

...

Chu Bác Thao: "..."

Suýt nữa thì tức c.h.ế.t vì cô nhân viên ngốc nghếch này.

"Không tặng cũng không sao," Chu Chiêu Chiêu cười nói, "Dù sao cũng không thiếu mấy thứ này."

Chu Bác Thao thực sự bị cô chọc tức.

"Lãnh đạo, chỉ tiêu gửi tiền tháng này của chúng ta còn thiếu rất nhiều," Vương Hiểu Vũ khẽ nói.

Chu Bác Thao: "…Tôi không biết sao?"

Hắn quát cô ta một câu, con ngốc này không chỉ ngốc mà còn vô ý.

Vương Hiểu Vũ bĩu môi.

Biết, biết thì sao không nghĩ cách giữ vị thần tài này lại?

Hồi đó bưu điện bên cạnh phát triển mạnh, đều nhờ vào cô gái tên Chu Chiêu Chiêu này.

Vương Hiểu Vũ lúc nãy đã thấy Chu Chiêu Chiêu quen quen, mãi đến khi cô nói muốn gửi tiền ở bưu điện bên cạnh, cô mới nhớ ra đây chính là Chu Chiêu Chiêu.

Nhân vật huyền thoại đã mua trái phiếu quốc gia với số lượng lớn, tạo nên cơn sốt trong thành phố.

Nếu cô có thể kéo Chu Chiêu Chiêu gửi tiền ở đây, sau này đi họp ở thành phố cũng có tư cách khoe khoang.

Chu Chiêu Chiêu cũng gửi tiền ở chỗ cô.

Chu Chiêu Chiêu không biết suy nghĩ của cô nhân viên này, nhưng nhìn vẻ tức giận của Chu Bác Thao cùng ánh mắt sáng rực của A Hợp Kỳ khi nghe nói có quà, cô đồng ý.

"Vậy làm phiền cô," cô đưa chứng minh thư của A Hợp Kỳ, "Mở tài khoản cho cháu và gửi số tiền này vào."

"Vâng," Vương Hiểu Vũ vui vẻ gật đầu, "Sẽ xong ngay, xin chờ một chút."

Thái độ vô cùng nhiệt tình.

Chu Bác Thao nhìn thấy, tức đến nghẹn họng. Sao lại có người phụ nữ ngốc nghếch như vậy, chẳng lẽ không biết xem mặt mũi sao?

Chỉ cần hắn hơi hé lộ một chút, Vương Hiểu Vũ sẽ không còn ngày nào yên ổn trong ngân hàng.

Nhưng cô ta như không biết gì, vẫn nhiệt tình làm thủ tục cho Chu Chiêu Chiêu.

Thậm chí, xong việc còn tự đi lấy quà.

Chu Bác Thao biết rõ, đó là quà chỉ dành cho khách hàng lớn.

"Không sao chứ?" Chu Chiêu Chiêu hỏi Vương Hiểu Vũ.

"Không sao," cô ta thè lưỡi, "Anh ta không ăn thịt được em đâu."

Chu Bác Thao: "..."

Mẹ nó, cô có thể nói nhỏ hơn không?

Chẳng lẽ cô nghĩ hắn không làm gì được nên mới dám như vậy?

Chu Chiêu Chiêu giơ ngón tay cái, "Cô giỏi thật."

Một cô gái thú vị.

"Em làm việc chăm chỉ, lại là biên chế, anh ta ăn thịt được em sao?" Vương Hiểu Vũ bất cần nói, "Cùng lắm là ghét em thôi, em không sợ."

Chu Bác Thao: "..."

Chu Chiêu Chiêu cảm thấy không thể ở lại thêm nữa, cô gái này nói chuyện quá bạo miệng.

Nói thêm nữa không biết còn thốt ra câu gì kinh người.

Lãnh đạo bưu điện nghe tin Chu Chiêu Chiêu gửi tiền ở ngân hàng Công thương, lập tức hoảng hốt.

Ông vội dẫn Tạ Linh Lệ đến nhà Chu Chiêu Chiêu thăm hỏi: "Mấy món quà nhỏ của ngân hàng Công thương có gì hay? Không có chút thành ý nào."

"Đây là quà Tết chúng tôi chuẩn bị riêng cho khách hàng lớn như cô," lãnh đạo nói, "Vốn định đợi gần Tết mới mang đến."

"Nếu cô muốn làm bất cứ nghiệp vụ gì, cứ bảo Tiểu Tạ một tiếng," ông nói, rồi quay sang Tạ Linh Lệ, "Dù đang làm gì, cũng phải phục vụ Chu đồng chí một cách chu đáo, khiến cô ấy cảm thấy như về nhà."

Tạ Linh Lệ bên cạnh gật đầu lia lịa: "Vâng vâng, lãnh đạo yên tâm, em nhất định."

Chu Chiêu Chiêu cảm thấy vô cùng bất lực: "Không phải, mọi người hiểu nhầm rồi."

"Chỉ là mở thẻ cho một đứa trẻ thôi," cô cười nói, "Mọi người đối xử tốt với tôi như vậy, tương lai tôi chắc chắn sẽ gửi tiền ở bưu điện."

"Bưu điện của chúng ta vẫn đáng tin cậy hơn nhiều so với một số người," Chu Chiêu Chiêu nói.

Chỉ cần nhìn thái độ của Chu Bác Thao, cô đã không muốn làm việc với ngân hàng Công thương.

Hôm nay chỉ là tình cờ bưu điện đang họp, lại là gửi tiền cho A Hợp Kỳ, Chu Chiêu Chiêu không nghĩ nhiều.

Không ngờ lại gây ra hiểu lầm như vậy.

Chu Chiêu Chiêu thực sự rất bất lực.

"Vậy cứ thế nhé," lãnh đạo vội nói.

Ra khỏi cửa, ông bảo Tạ Linh Lệ: "Sau này mối quan hệ với Chu Chiêu Chiêu phải thường xuyên lui tới, đừng để xảy ra chuyện hôm nay nữa."

Dù chỉ là hiểu lầm cũng không được.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nếu ngân hàng Công thương dùng ưu đãi lớn để dụ dỗ cô ấy, họ sẽ hối hận không kịp.

Tạ Linh Lệ gật đầu rất nghiêm túc: "Lãnh đạo yên tâm, em nhất định."

Dù Chu Chiêu Chiêu đã gửi tiền ở bưu điện, nhưng hôm nay thực sự khiến họ hoảng sợ.

Tiễn khách đi, Hứa Quế Chi đã sơ chế xong rau và thịt được phát: "Mai là tiểu niên rồi, tối nay mời Phu Lôi và Từ Cảnh Chu đến ăn cơm nhé."

"Được ạ," Chu Chiêu Chiêu nói, lại thở dài, "Lão tam nói trước Tết sẽ về, sắp tiểu niên rồi, không biết đến ngày nào mới về."

Mấy hôm nay thời tiết đẹp, không có tuyết.

Nếu sau này có tuyết, không biết Dương Duy Lực có về được không.

Hứa Quế Chi cũng thở dài, dù không nói ra nhưng bà rất lo lắng.

Trong văn phòng chính ủy Triệu, khói thuốc mù mịt: "Tôi phải nói với bà ấy thế nào đây?"

Mấy ngày rồi vẫn chưa tìm được Dương Duy Lực.

Vì chuyện này, ông lo lắng mấy ngày liền, nghiện thuốc cũng ngày càng nặng.

Mẹ nó!

Nghĩ đến chuyện này là ông tức giận, điều người của họ đi nhưng lại không tuân theo kế hoạch đã định.

"Nghe nói bác sĩ ngoại khoa mới đến bệnh viện là Từ Cảnh Chu thân với nhà họ, hay là nhờ anh ta nói?" Cổ Trạch Phong đề xuất.

"Ý hay đấy," chính ủy Triệu dập tắt thuốc, "Tôi đi ngay bây giờ."

Không thể trì hoãn thêm nữa.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 342: Chương 342



Đêm tiểu niên, tuyết bỗng rơi trở lại, nhưng may mắn là tuyết không lớn, đến chiều thì ngừng hẳn.

Lòng Chu Chiêu Chiêu cũng yên ổn hơn. Hôm nay là tiểu niên, cô cho Vương Thái Hồng và A Hợp Kỳ nghỉ một ngày.

Từ Cảnh Chu đến khi Phu Lôi chưa tới, Chu Chiêu Chiêu đang giúp Hứa Quế Chi gói bánh chưng.

Tuy tối nay ăn lẩu, nhưng họ vẫn gói bánh chưng, vì đêm tiểu niên ở phương Bắc phải ăn bánh chưng.

Người ta nói như vậy sẽ không bị đóng băng tai.

"Nếu Dương Duy Lực tối nay về kịp," Chu Chiêu Chiêu cười nói, "sẽ được ăn bánh chưng nhân thịt bò cà rốt mà anh ấy thích nhất."

Thịt bò là Hứa Quế Chi mua ở cửa hàng cung ứng hôm nay, vừa đủ để gói bánh.

"Đứng đó làm gì?" Hứa Quế Chi nói với Từ Cảnh Chu, "Đi rửa tay rồi vào gói bánh đi."

"Vâng." Từ Cảnh Chu nhìn Hứa Quế Chi, lòng nặng trĩu đi rửa tay.

...

...

Chính ủy Triệu tìm anh khi anh chuẩn bị đến nhà Dương Duy Lực, và anh nghe được tin đó.

"Mất tích là sao?" Anh hỏi câu hỏi tương tự.

Nhưng chính ủy Triệu cũng không trả lời được, "Chỉ là... khi làm nhiệm vụ, đột nhiên mất liên lạc."

Tín hiệu và mật mã đều bị gián đoạn.

"Anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu." Từ Cảnh Chu nói, "Tôi sẽ không giúp các anh truyền đạt tin này."

Dương Duy Lực yêu Chu Chiêu Chiêu đến thế, lại biết cô đang mang thai, anh nhất định sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm.

"Chuyện này không cần nói với cô ấy, Dương Duy Lực sẽ về sau một thời gian." Từ Cảnh Chu nói, xoa xoa thái dương, "Tôi sẽ nói trước với bác Hứa."

Nhưng nói với Hứa Quế Chi, anh cũng không biết mở lời thế nào.

Đặc biệt là bây giờ Chu Chiêu Chiêu luôn ở nhà, ra ngoài cũng có Hứa Quế Chi đi cùng.

Anh muốn tìm thời gian riêng thật không dễ.

Đêm tiểu niên, Phu Lôi cuối cùng cũng trở về từ cơ sở.

Vừa rẽ vào chỗ ở, cô thấy Từ Cảnh Chu đứng đó, hai tay trong túi.

Anh mặc quần áo thường, rõ ràng đã đợi từ lâu.

"Chuyện gì?" Phu Lôi đi tới hỏi.

"Vào nhà nói." Từ Cảnh Chu nói.

"Nói ở đây đi." Phu Lôi nói.

Từ Cảnh Chu cười, "Là chuyện của lão tam, cô chắc muốn nói ở đây?"

Xung quanh đều là nhà gia đình quân nhân, họ không thể đứng quá gần, chắc chắn sẽ bị nghe thấy.

Phu Lôi: "..."

Tức giận đi vào lối đi, Từ Cảnh Chu thuận tay cầm túi xách giúp cô.

Phu Lôi không muốn cãi nhau trong lối đi, đành để anh làm.

"Đi đơn vị mà không ăn cơm sao?" Từ Cảnh Chu nhìn thân hình ngày càng gầy của cô, nhíu mày nói, "Sao gầy thế này?"

Phu Lôi không nói gì, mặt lạnh lấy chìa khóa mở cửa.

Điều kiện ở các đơn vị cơ sở rất khó khăn, cô mới đến hai ngày đã bị cảm sốt cao, không ăn được gì.

Đi xuống giúp đỡ, kết quả lại thành gánh nặng.

Vì vậy, khi khỏi bệnh, cô vội vàng làm tư vấn tâm lý, xong xuôi thì trở về trước khi trời chuyển lạnh lần nữa.

Cơ thể cô vẫn cần rèn luyện thêm.

Nếu không lần sau đi những nơi như vậy sẽ lại ốm.

"Lão tam có chuyện gì?" Phu Lôi đóng cửa hỏi.

Nhà nhiều ngày không có người, tuy có lò sưởi nhưng vẫn có mùi bụi.

Phu Lôi mở cửa sổ thông gió, Từ Cảnh Chu cởi áo khoác, xắn tay áo dọn dẹp.

"Những việc này tôi tự làm được," Phu Lôi nói, "Anh nói nhanh đi, lão tam sao rồi?"

"Lão tam không có chuyện gì thì tôi không vào được cửa nhà cô sao?" Từ Cảnh Chu nói.

"Anh lại phát điên gì thế?" Phu Lôi nhíu mày.

Từ Cảnh Chu ném khăn lau lên bàn, kéo ghế ngồi xuống, "Tối nay đến nhà Chu Chiêu Chiêu ăn cơm."

"Cô tìm cách cho tôi và bác Hứa có thời gian riêng, tôi cần nói chuyện với bác." Từ Cảnh Chu nói.

"Lão tam sao rồi?" Phu Lôi hỏi.

"Không biết, làm nhiệm vụ thì mất tích." Từ Cảnh Chu nói, "Bên quân đội đang điều tra."

Phu Lôi trầm ngâm một lúc, "Dương Duy Lực không phải người liều lĩnh, chắc có tình huống đặc biệt khi làm nhiệm vụ."

"Tôi cũng nghĩ vậy." Từ Cảnh Chu nói, "Nhưng cần nói trước với bác Hứa, phòng khi có ai nói với Chu Chiêu Chiêu, bác cũng có chuẩn bị."

Phu Lôi gật đầu, rồi chỉ cửa, "Ừ, tôi biết rồi, tối nay sẽ phối hợp."

"Giờ anh đi đi."

Cô nói xong quay lại thu dọn đồ trong túi.

Từ Cảnh Chu bật cười, không động đậy, chỉ ngồi đó nhìn cô lấy từng thứ một ra.

Không khí đột nhiên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở của hai người.

Phu Lôi dường như luôn bận rộn, sắp xếp quần áo rồi đến đồ dùng cá nhân.

Có lẽ do thói quen trong quân đội, mọi thứ của cô đều được sắp xếp gọn gàng đến mức khắt khe.

Quay đầu thấy Từ Cảnh Chu vẫn ngồi đó, cô ngạc nhiên nói, "Sao anh vẫn chưa đi?"

Vậy là cô đã lờ anh hoàn toàn sao?

"Phu Lôi," Từ Cảnh Chu nhìn cô nói, "Ở đó, cô có nghĩ đến tôi không?"

Phu Lôi giật mình, tay dừng lại, nhưng nhanh chóng tiếp tục, chỉ là nếu quan sát kỹ, sẽ thấy cô đã mất hết trật tự lúc đầu.

"Không." Cô trả lời kiên định.

Nhưng Từ Cảnh Chu cười đầy tự tin, "Cô nói dối."

Cô vừa do dự, nghĩa là có nghĩ đến anh.

"Tôi sẽ không từ bỏ đâu." Từ Cảnh Chu tiếp tục, "Nếu cô còn muốn đi những nơi như vậy, lần sau tôi sẽ đi cùng."

Nói xong không đợi Phu Lôi phản ứng, đứng dậy đi ra cửa, "Tôi đợi cô ở dưới nhà."

Ở trong phòng cô quá lâu sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô.

Phu Lôi: "... Anh đã đến đơn vị tôi sao?"

Cô hỏi.

Từ Cảnh Chu cười, "Đơn vị cô đi tôi không biết sao?"

Lại nói, "Sao? Cô rất muốn tôi đến tìm cô à?"

Khi cửa đóng lại, cô mới đứng thẳng người, nhìn ra cửa sổ.

Nhớ không?

Sao mà không nhớ được?

Phiêu Vũ Miên Miên

Đặc biệt là mấy ngày ốm, hình ảnh anh cứ hiện lên trong đầu cô.

Thậm chí, khi sốt cao mê man, cô tưởng mình bị ảo giác, không thì sao lại thấy Từ Cảnh Chu ở đơn vị?

Chắc chắn là do sốt quá cao, sinh ra ảo giác.

Phu Lôi tự nhủ như vậy.

Hôm đó cô nằm trên giường, uống cháo trắng đắng ngắt, tự nhủ: "Nếu đêm qua thực sự là Từ Cảnh Chu đến chăm sóc mình, thì cô sẽ thử một lần."

Thử ở bên anh.

Nhưng khi khỏi bệnh, cô hỏi đơn vị, họ nói không có ai đến.

"Chắc chắn là cô sốt quá, sinh ra ảo giác thôi."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 343: Chương 343



Hôm nay là tiểu niên, khi Phu Lôi và Từ Cảnh Chu đến, nhà Chu Chiêu Chiêu đã ngập tràn hương thơm của thức ăn.

Chu Chiêu Chiêu và Hứa Quế Chi đã chuẩn bị xong các nguyên liệu cho bữa lẩu tối nay. Thấy hai người đến, Hứa Quế Chi cười nói: "Cuối cùng cũng đến rồi."

"Lôi Lôi, con về khi nào vậy?" Hứa Quế Chi nhìn Phu Lôi, lo lắng hỏi, "Sao gầy đi nhiều thế này?"

"Con này, cứ nhất quyết đòi đi cơ sở vào lúc này làm gì?" Bà vừa nói vừa lắc đầu, "Vừa béo lên được vài lạng lại sụt hết rồi."

"Thôi về rồi thì tốt, dì sẽ bồi bổ lại cho con." Hứa Quế Chi cười hiền hậu, "Từ nay mỗi ngày đến nhà dì ăn cơm, dì sẽ nấu canh cho các con."

"Vậy thì con nhất định sẽ đến," Phu Lôi cười đáp, "Mấy ngày ở đơn vị, nhớ nhất là canh và bánh chưng của dì."

"Vậy mau đi rửa tay rồi vào gói bánh đi." Chu Chiêu Chiêu cười nói.

Hứa Quế Chi phụ trách cán bột, Chu Chiêu Chiêu và Phu Lôi gói bánh. Chẳng mấy chốc, những chiếc bánh chưng xinh xắn đã xếp đầy mâm.

Nồi lẩu tối nay được dùng nước xương hầm suốt buổi chiều làm nước dùng. Thịt bò và thịt cừu được đem ra ngoài đông lạnh qua đêm, sau đó thái thành từng lát mỏng cuộn tròn.

...

Một ít thịt bò khác được Hứa Quế Chi ướp gia vị theo cách của Chu Chiêu Chiêu từ trước.

Hứa Quế Chi có quan hệ rất tốt với mọi người trong khu gia đình, rau xanh là do người khác trồng trên ban công, hái tặng bà một ít.

Sau bữa ăn, Từ Cảnh Chu đề nghị Phu Lôi và Chu Chiêu Chiêu đi nghỉ ngơi, còn anh sẽ rửa bát trong bếp.

"Dì ơi, dì chỉ cháu cách sắp xếp đồ đạc nhé." Anh gọi Hứa Quế Chi lại.

"Chúng ta đi thôi, vào phòng nói chuyện." Phu Lôi kéo Chu Chiêu Chiêu, "Mang thai có vất vả lắm không?"

"Cũng không đến nỗi," Chu Chiêu Chiêu mỉm cười, "Ngoài mấy ngày nghén hơi nặng, bình thường hai đứa nhỏ này cũng ngoan lắm." Cô âu yếm nhìn bụng mình.

"Cho chị sờ một chút được không?" Phu Lôi đặt tay lên bụng Chu Chiêu Chiêu, bỗng một đứa nhỏ đạp nhẹ vào tay cô.

"Nó đạp chị này." Phu Lôi reo lên vui sướng.

Cảm giác này cô chưa từng trải qua bao giờ, thật kỳ diệu.

Dương Duy Lực, anh có biết không? Con của anh đang đạp chị đây này?

Cảm giác này, chị được trải nghiệm trước anh rồi nhé.

Bên ngoài, Từ Cảnh Chu đang loay hoay tìm cách nói chuyện này với Hứa Quế Chi.

Anh suy nghĩ mãi nhưng vẫn không biết mở lời thế nào.

Bỗng nhiên, "bốp" một cái.

Lưng anh bị Hứa Quế Chi vỗ một cái, "Rốt cuộc có chuyện gì? Ấp a ấp úng mãi."

Từ Cảnh Chu: "... Dì biết cháu có chuyện muốn nói sao?"

"Cứ nhìn cái dáng của cháu là biết ngay," Hứa Quế Chi cười nói, "Giống hệt thằng Mạnh Lực nhà dì."

Khi có tâm sự, làm việc nhà cứ lau đi lau lại mãi một chỗ.

"Có phải thằng Mạnh Lực xảy ra chuyện gì không?" Hứa Quế Chi hỏi tiếp, "Cháu cứ nói đi, dì đã chuẩn bị tinh thần rồi."

"Dì ơi, thực ra cũng không có chuyện gì lớn," Từ Cảnh Chu cố tỏ ra bình thản, "Chỉ là nhiệm vụ bên đó gặp chút trục trặc, tạm thời không liên lạc được với Mạnh Lực."

Phiêu Vũ Miên Miên

Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nghe tin này, Hứa Quế Chi suýt làm rơi đôi đũa trong tay.

Bà không nói gì, lặng lẽ rửa đũa.

"Mạnh Lực là con trai dì, dì không hiểu nó sao?" Từ Cảnh Chu cười nói, "Từ nhỏ đã không biết sợ trời sợ đất gì, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu."

"Dì chỉ tức giận thằng tiểu tử này," Hứa Quế Chi ném chiếc khăn rửa bát xuống bàn, "Nó không biết vợ nó đang mang thai... lại còn là hai đứa sao?"

"Dì ơi, dì đừng giận," Từ Cảnh Chu nói, "Nó... thực sự không biết đâu."

Khi Dương Duy Lực đi, chỉ biết Chu Chiêu Chiêu có thai, nhưng chuyện song thai thì anh thực sự không hay.

"Chúng ta cứ giấu nó, đợi khi con chào đời sẽ làm nó giật mình." Từ Cảnh Chu tiếp tục.

Hứa Quế Chi: "... Thằng nhóc này."

Ai lại an ủi kiểu này bao giờ?

Nhưng không thể phủ nhận, lòng bà đã bớt lo lắng hơn lúc trước.

"Ôi, chuyện này nói với Chiêu Chiêu thế nào đây?" Hứa Quế Chi thở dài, "Thằng Mạnh Lực khốn kiếp, về đây xem dì xử nó thế nào."

"Dì," Từ Cảnh Chu làm hiệu giọng nhỏ, "Hay là tạm thời giấu đi?"

Nếu Chu Chiêu Chiêu không có thai, chuyện này chắc chắn phải nói với cô.

Nhưng vấn đề là cô đang mang thai, trước đó còn có dấu hiệu không ổn.

Phụ nữ mang thai rất nhạy cảm và yếu đuối, lúc này nếu nói tin Dương Duy Lực mất tích, Từ Cảnh Chu sợ cô xảy ra chuyện gì, Dương Duy Lực về sau chắc chắn sẽ lột da anh.

"Cũng có lý." Hứa Quế Chi gật đầu, thở dài, "Vậy tạm thời giấu đi vậy."

Hy vọng Dương Duy Lực có thể sớm trở về.

Qua tiểu niên, không khí Tết càng thêm đậm đà. Năm nay căn cứ cũng được trang hoàng lộng lẫy, những chiếc đèn lồng đỏ treo đầy trên cành cây hai bên đường trông rất vui mắt.

Những ngày giáp Tết, ngoài chợ mỗi ngày đều nhộn nhịp. Sau tiểu niên một ngày, tuyết lại rơi nhẹ, nhưng không đáng kể.

Chu Chiêu Chiêu và Hứa Quế Chi tranh thủ đi mua sắm thêm.

Phu Lôi cũng đi cùng.

Năm nay họ đều đón Tết ở đây, nếu không có gì thay đổi, đêm giao thừa cũng sẽ đến nhà Chu Chiêu Chiêu.

Vì vậy, Phu Lôi và Từ Cảnh Chu cũng sớm đóng góp tiền sinh hoạt phí.

Họ cùng nhau đi chợ Tết, mua sắm từng thứ một.

Bố của Vương Thái Hồng cũng nhờ con gái mang đến món dưa muối tự làm và hai con gà do ông nuôi.

"Bố cháu nói, đàn gà sau nhà là nuôi cho cô Chu, đợi khi cô sinh em bé sẽ dùng để bồi bổ."

A Hợp Kỳ thì không biết từ đâu xách đến nửa con cừu non đã làm thịt sẵn, cậu bé tự mình vác đến.

Khiến Chu Chiêu Chiêu không biết phải làm sao.

Thời buổi này, người ta không nói đời sống khó khăn sao?

Sao lại tặng nguyên nửa con cừu thế này?

Dĩ nhiên, cuối cùng Chu Chiêu Chiêu đều trả tiền cho họ. Không nhận tiền?

Vậy cô cũng không nhận đồ, và từ sau đừng đến nhà cô nữa.

"Làm thế này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chú Dương," Chu Chiêu Chiêu nghiêm túc nói, "Có thể chú ấy sẽ bị khiển trách."

Nghe cô nói vậy, Vương Thái Hồng và A Hợp Kỳ mới chịu nhận tiền.

Chu Chiêu Chiêu tưởng rằng dù sao Dương Duy Lực cũng sẽ về trước Tết, nhưng mãi đến 28 tháng Chạp, khi cô và Hứa Quế Chi đi xem chương trình Tết của căn cứ, anh vẫn chưa về.

Và tại buổi biểu diễn, cô nghe được một tin.

Một tin về Dương Duy Lực.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 344: Chương 344



Từ đêm tiểu niên, tại hội trường lớn đối diện căn cứ, cứ cách một đêm lại có chương trình nghệ thuật chào năm mới.

Phần lớn các tiết mục đều do đoàn văn công biểu diễn, một số khác do các đơn vị khác gửi đến.

Trong đó có tiết mục múa do Đào An Di cùng một số gia đình quân nhân tập luyện.

Từ sau chương trình Tết đầu tiên của Đài truyền hình Trung ương năm 1983, năm nay căn cứ cũng tổ chức chương trình nghệ thuật mừng xuân.

Khác với mọi năm chỉ có đoàn văn công biểu diễn, năm nay không hiểu sao lại cho phép các đơn vị khác đăng ký tiết mục.

Đào An Di đã tập hợp một nhóm gia đình quân nhân để dàn dựng một điệu múa tên là "Nghênh Xuân".

Cái tên rất phù hợp, cộng thêm thân phận đặc biệt của các thành viên, nên tiết mục được chọn biểu diễn trong đêm hội của căn cứ.

Thấy Chu Chiêu Chiêu và Hứa Quế Chi đến, Đào An Di mỉm cười nói: "Em biết chắc hôm nay chị và bác sẽ tới mà."

"Bác ơi, có cần em xếp chỗ ngồi tốt cho không ạ?"

...

...

Đôi lúc Chu Chiêu Chiêu rất khâm phục Đào An Di, làm sao cô ta có thể vừa căm hận trong lòng lại vừa nói chuyện tươi cười như vậy?

Chuyện lần trước mới xảy ra mấy ngày trước, không thể nào quên nhanh thế chứ?

"Không cần đâu, con đi lo việc của con đi." Hứa Quế Chi nhẹ nhàng từ chối, "Chỗ ngồi đã được sắp xếp sẵn rồi."

Họ có vé mời riêng, Chu Chiêu Chiêu nhìn thấy vị trí có vẻ khá gần sân khấu.

"Em định xếp chỗ trước cho mọi người," Đào An Di che miệng cười, "Nhưng bác không cần thì em cho người khác vậy."

Nói xong, cô ta đưa tấm vé cho bà lão họ Vương trong khu gia đình ngay trước mặt Hứa Quế Chi.

Bà lão ban đầu không muốn nhận, nhưng chỗ của bà quá xa, thấy vé Đào An Di đưa gần sân khấu nên vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn cháu nhé."

Đào An Di cười: "Hàng xóm với nhau, đừng khách sáo."

Bà lão họ Vương thường hay chê bai Đào An Di, nghe cô ta nói vậy cảm thấy có chút ngại ngùng.

Đào An Di nói xong, liếc nhìn Hứa Quế Chi rồi cười nói: "Mọi người xem chương trình trước nhé, em phải về hậu trường chuẩn bị."

Ý đồ của cô ta, Hứa Quế Chi và Chu Chiêu Chiêu đều hiểu rõ.

Chu Chiêu Chiêu nhìn vẻ kiêu ngạo của cô ta, cười hỏi Hứa Quế Chi: "Mẹ ơi, chỗ ngồi của chúng ta ở đâu vậy? Hàng 5 số 6, 7 có phải quá xa không?"

Đào An Di đang đi phía trước nghe câu này suýt nữa vấp ngã.

Hàng 5 số 6,7,8 là những vị trí đẹp nhất, thường dành cho lãnh đạo trong các buổi biểu diễn.

Hứa Quế Chi và Chu Chiêu Chiêu có tư cách gì?

Tại sao?

Buổi biểu diễn tối nay dành riêng cho gia đình quân nhân, Dương Duy Lực lại lập công lớn, nên Hứa Quế Chi và Chu Chiêu Chiêu được xếp ngồi ở vị trí tốt nhất.

Còn vị trí số 8 dành cho Lưu Thục Mai.

"Chỗ này có tốt không?" Bà lão họ Vương nghi ngờ hỏi, "Có tốt hơn chỗ của tôi không?"

"Đây là vị trí có tầm nhìn tốt nhất toàn hội trường," một chị vợ quân nhân bên cạnh nói, "Trước giờ thường dành cho lãnh đạo ngồi."

"Vậy chị xem giúp chỗ của tôi thế nào?" Bà lão họ Vương hy vọng đưa tấm vé cho người đó.

"Hàng 3 số 1?" Người phụ nữ đó bật cười, "Bà ơi, chỗ này nhìn có vẻ gần sân khấu, nhưng lại ở góc tận cùng."

Không thể so với chỗ của Hứa Quế Chi được.

"Giống như chỗ bà ngồi ban đầu thôi," người phụ nữ bổ sung.

Chỗ cũ của bà lão tuy xa nhưng ở giữa, tầm nhìn tốt hơn góc trước.

Bà lão họ Vương nhăn mặt, nhìn về phía Đào An Di đã biến mất.

Vô tình nhận một ân huệ giả tạo, trong lòng bà không vui chút nào.

"Con bé Đào An Di này, tưởng có bao nhiêu năng lực," bà lão họ Vương chê bai, "Hóa ra cũng chỉ vậy."

Hoặc có thể cô ta có vé tốt, nhưng không muốn cho bà thôi.

Hứa Quế Chi mỉm cười, đúng lúc đó mọi người bắt đầu vào hội trường, bà nắm tay Chu Chiêu Chiêu đi theo.

Đào An Di trở lại hậu trường càng nghĩ càng tức giận: "Không biết dựa vào thế lực nào mà được vậy."

Cô ta cho rằng, Chu Chiêu Chiêu có được vé tốt chắc chắn không phải do đường chính thức.

Nhưng cô ta không nghĩ rằng, những vị trí quan trọng như vậy, ai dám tùy tiện sắp xếp?

Buổi biểu diễn tối nay, Chu Chiêu Chiêu xem rất say mê.

"Con bé Đào An Di này cũng có vài phần bản lĩnh," Hứa Quế Chi nhận xét, "Điệu múa dàn dựng khá hay."

Ý tưởng độc đáo, vũ đạo vui tươi, độ khó vừa phải với các gia đình quân nhân, quả thực rất tốt.

Đào An Di có nền tảng múa, là nhân vật chính cũng là điểm nhấn của toàn tiết mục.

Tất nhiên sau khi kết thúc, cô nhận được sự chú ý từ mọi phía.

"Cô gái ở giữa là ai vậy? Xinh đẹp lại múa hay thế."

"Đúng vậy, cái eo nhỏ xíu, tưởng chừng gãy mất."

"Tôi biết, tên là Đào An Di, vợ của..."

Vợ của ai?

"Cái anh ở bộ phận thử nghiệm... tên gì ấy nhỉ?"

"Dương Duy Lực à?" Có người tò mò hỏi.

"Không phải, kia mới là vợ Dương Duy Lực, hình như tên là Trần Quốc Binh."

"Trần Quốc Binh là ai? Nghe không quen lắm."

"Đào An Di này giỏi thật, ngay cả đoàn trưởng Tả cũng đánh giá cao."

"Chắc anh nghe nhầm rồi, dạo này cô ta đang hẹn hò với anh chàng ngân hàng nào đó, tôi thường thấy xe đưa đón."

"Đúng vậy, tôi cũng thấy, mấy hôm trước tập luyện anh ta còn mang đồ đến nữa."

...

"Dạo này cô ta nổi như cồn," Lưu Thục Mai thì thầm với Chu Chiêu Chiêu, "Nhìn cái vẻ đắc ý kia."

Không hiểu sao, cô ngày càng không ưa Đào An Di, nhìn cô ta thấy khó chịu vô cùng.

Lúc nào cũng như con công khoe mẽ.

"Xem cho vui thôi," Chu Chiêu Chiêu vỗ tay cô, "Không liên quan gì đến chúng ta."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Lão Trần hôm nay về rồi," Lưu Thục Mai dừng lại nói.

Không biết anh ta về sẽ cảm thấy thế nào?

Nếu Đào An Di nổi tiếng vì tài năng thì Lưu Thục Mai không có gì để nói. Nhưng một người phụ nữ có chồng lại thân thiết với đàn ông khác, còn gây ra những lời đồn đại như vậy.

Trần Quốc Binh còn mặt mũi nào ở lại căn cứ?

Chu Chiêu Chiêu giật mình, không ngờ Trần Quốc Binh về trước Tết, vậy có nghĩa là Dương Duy Lực cũng có thể về vào ngày mai hoặc đêm giao thừa?

Nhưng khi đi vệ sinh qua hậu trường, cô nghe thấy giọng Đào An Di bên trong.

"Dương Duy Lực xảy ra chuyện rồi, cô ta còn có tâm trạng xem biểu diễn," Đào An Di chế giễu, "Đúng là loại phụ nữ độc ác."

"Ồ? Dương Duy Lực xảy ra chuyện gì vậy?" Ai đó tò mò hỏi.

"Ai biết được," Đào An Di thở dài, "Nhìn nhà tôi, trước Tết đã về rồi, vợ còn đang mang thai, ngày mai là 28 tháng Chạp rồi, vẫn chưa thấy về..."

Chu Chiêu Chiêu lòng thắt lại: "Cô đang nói nhảm cái gì thế?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 345: Chương 345



Hậu trường lúc này khá đông người, tiết mục trước đó là một vở kịch ngắn nên mọi người đều rảnh rỗi tán gẫu.

Những gia đình quân nhân mới đến cùng Đào An Di đều đã nghe danh Dương Duy Lực.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nghe cô ta nói Dương Duy Lực có thể gặp chuyện, tất cả đều sửng sốt.

Rồi sau đó là giọng nói lạnh lùng của Chu Chiêu Chiêu: "Cô đang nói nhảm cái gì thế?"

Đào An Di cũng không ngờ Chu Chiêu Chiêu lại nghe được lời mình.

Ý cô ta ban đầu là để tin đồn lan truyền rồi mới đến tai Chu Chiêu Chiêu, chứ không phải trực tiếp từ miệng mình.

Nhưng giờ đã bị bắt tại trận.

"Tôi... nói gì liên quan gì đến cô?" Đào An Di cố chống chế.

Lại nói thêm: "Đây là hậu trường, người không phận sự không được vào."

...

...

"Mời cô ra ngoài."

Chu Chiêu Chiêu không những không đi, còn tiến thêm hai bước, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào cô ta: "Không liên quan? Cô nói chồng tôi mà bảo không liên quan?"

"Không biết cô lại lên cơn điên gì nữa?" Đào An Di nói, "Chúng tôi còn phải biểu diễn, mời cô lập tức..."

Bốp!

Đào An Di chưa kịp nói xong, Chu Chiêu Chiêu đã tát cô ta một cái: "Tôi đã nói rồi, nếu còn nghe cô bịa chuyện về chúng tôi, tôi thấy một lần đánh một lần."

"Cô dám đánh tôi?" Đào An Di giơ tay định trả đũa, nhưng bị Chu Chiêu Chiêu nắm chặt cổ tay: "Đánh chính là cô đấy."

"Đào An Di, tốt nhất cô nên nhớ kỹ." Cô mạnh mẽ buông tay Đào An Di ra.

"Tôi liều với cô!" Đào An Di mất mặt, tức giận lao đến định túm tóc Chu Chiêu Chiêu: "Dương Duy Lực đã c.h.ế.t ngoài chiến trường rồi, mọi người đều biết, chỉ riêng cô bị giấu kín thôi."

"Đào An Di, cô làm gì thế?" Trần Quốc Binh vừa kịp đến, kéo cô ta lại: "Cô ấy đang mang thai đấy."

"Cô ấy mang thai? Mang thai là được quyền đánh người?" Đào An Di điên cuồng đ.ấ.m đá Trần Quốc Binh: "Đồ vô dụng! Vợ bị đánh mà còn đứng về phía người khác!"

Trần Quốc Binh mặt đỏ bừng: "Không phải, em bình tĩnh lại đi."

"Tôi không bình tĩnh được!" Đào An Di giãy giụa: "Anh còn là đàn ông không?"

Trần Quốc Binh không nói gì, nhưng kiên quyết giữ chặt vợ.

"Em đừng gây chuyện nữa, anh xin em, được không?" Anh thấp giọng nói.

"Tôi gây chuyện?" Đào An Di cắn mạnh vào tay chồng: "Trần Quốc Binh, anh sẽ hối hận vì chuyện tối nay!"

Chu Chiêu Chiêu cũng không ngờ Trần Quốc Binh lại về đúng lúc này.

Xoa xoa bàn tay, cô lạnh lùng nhìn Đào An Di: "Cô vừa nói chồng tôi gặp chuyện, là thật sao?"

"Mọi người đều biết?" Cô quét mắt nhìn xung quanh.

Những người khác vội cúi đầu, không dám đối mặt.

Ban đầu họ không biết, nhưng mấy hôm trước nghe Đào An Di nhắc qua, sau đó không hiểu sao tin đồn lan ra.

Rồi... ai cũng biết Dương Duy Lực có thể gặp chuyện.

Hôm nay thấy Chu Chiêu Chiêu đi xem biểu diễn, tưởng cô đã biết, nghĩ rằng tin đồn là giả.

Ai ngờ Chu Chiêu Chiêu lại không biết, là người cuối cùng hay tin.

Lúc này... mới thật sự là kịch tính.

Mọi người nhìn bụng bầu của Chu Chiêu Chiêu với ánh mắt thương hại.

Nếu Dương Duy Lực thật sự gặp chuyện, đứa bé này sẽ trở thành đứa trẻ mồ côi cha từ trong bụng mẹ.

Thật đáng thương, chưa chào đời đã không có cha.

"Thu lại ánh mắt đó đi," Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nói, "Anh ấy nhất định sẽ bình an trở về."

Lại nhìn Đào An Di: "Nếu không phải Trần đoàn trưởng ngăn lại, tôi sẽ tiếp tục đánh."

Chu Chiêu Chiêu liếc nhìn Trần Quốc Binh, không nói gì, nhưng ý trong mắt anh hiểu rõ.

"Anh chưa từng nói," Trần Quốc Binh nhìn vợ, "Những lời này em nghe từ ai?"

Đào An Di trợn mắt, thoát khỏi tay chồng: "Anh đừng có quản tôi."

Đồ vô dụng, sao cô lại lấy phải người đàn ông như thế này.

Một lần nữa, Đào An Di nảy sinh ý định ly hôn.

Sao ngày xưa cô mù quáng đến mức lấy Trần Quốc Binh, tưởng anh ta sẽ vượt qua Dương Duy Lực? Kết quả, anh ta chỉ là kẻ vô dụng, đến vợ mình cũng không bảo vệ được.

Mặc kệ cô bị Chu Chiêu Chiêu đánh!

Trần Quốc Binh: "..."

Nhưng anh phải làm sao?

Đánh lại một phụ nữ mang thai ư?

Hơn nữa, Đào An Di nói những gì?

Dương Duy Lực c.h.ế.t ngoài chiến trường không thể về?

Đừng nói đến độ chính xác của tin này, nguồn tin của cô từ đâu?

Chu Chiêu Chiêu đang mang thai, nghe tin này, nếu xúc động mạnh ảnh hưởng đến thai nhi thì sao?

Nếu... Dương Duy Lực thật sự gặp chuyện, đứa bé này sẽ là đứa con duy nhất của anh.

Trần Quốc Binh nghiến chặt hàm nhìn vợ.

Trước đây anh chỉ nghĩ Đào An Di có tính cách tiểu thư, nhưng ít nhất trước đại cục vẫn hiểu chuyện.

Ai ngờ cô ta lại hẹp hòi đến mức này, lẽ nào ghen ghét có thể khiến người ta mất đi lý trí?

"Chị dâu, thật sự xin lỗi," Trần Quốc Binh lo lắng nói với Chu Chiêu Chiêu, "Đó chỉ là lời đồn nhảm, chị đừng tin, cũng đừng kích động, chú ý đến em bé."

"Ừ, tôi biết," Chu Chiêu Chiêu mím môi, "Tôi không tin."

Nhưng ngay sau đó, cô bất ngờ ngã xuống.

"Chiêu Chiêu!" Hứa Quế Chi vừa đến đã thấy con dâu ngất xỉu, Trần Quốc Binh vì đứng gần nên kịp thời đỡ lấy.

"Đưa... đưa đến bệnh viện."

"Nhanh... nhanh đưa đi bệnh viện."

Hứa Quế Chi tự véo tay mình, cố gắng không ngất theo.

Bốp!

Một cái tát nặng nề trúng mặt Đào An Di.

"Nếu con dâu tôi có chuyện gì, cô chờ đấy," bà lạnh lùng nhìn Đào An Di.

Rồi quay đi theo đoàn người.

Đào An Di đứng như trời trồng, không ngờ chỉ vài câu nói mà Chu Chiêu Chiêu lại yếu đuối đến mức ngất đi.

Lúc này, mọi người trong hậu trường và cả những người hiếu kỳ đều nhìn cô với ánh mắt khác thường.

Người ta luôn thương cảm kẻ yếu, dù Chu Chiêu Chiêu không yếu, nhưng là phụ nữ mang thai, Đào An Di làm cô ngất xỉu, quá đáng lắm.

Đào An Di: "... Cô ấy đánh tôi mạnh thế kia, chắc chắn là giả vờ."

"Sao cô có thể nói vậy được?" Bà lão họ Vương tức giận nói, "Người ta mang thai bị cô làm ngất đi, cô còn bảo giả vờ? Vậy cô giả vờ cho tôi xem?"

"Đúng đấy, sao lại như vậy, quá xấu xa."

"Chỉ là ghen tị thôi."

"Làm sao có người như thế? Múa đẹp có ích gì, tâm địa đen tối."

"Đúng vậy, sau này tôi không xem cô ta múa nữa."

"Tôi cũng không xem."

"Chúng ta đi thôi..."

Lời vừa dứt, đám đông thực sự tản đi, không xem tiết mục sau nữa.

Đào An Di: "..."

Đây là điều cô không ngờ tới.

Chu Chiêu Chiêu!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 346: Chương 346



Bên ngoài, vì mấy ngày nay có chương trình biểu diễn, bệnh viện lo sợ xảy ra chuyện gì nên đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe cứu thương để phòng trường hợp khẩn cấp.

Và thế là, Chu Chiêu Chiêu được đưa lên xe, nhanh chóng chuyển đến bệnh viện.

Nhưng đêm nay là đêm tiểu niên, nhiều bác sĩ đã nghỉ Tết về quê, khoa cấp cứu chỉ còn hai y tá trực.

Thấy tình huống này, họ hoảng hốt gọi ngay cho trưởng khoa sản Phạm Thúy Linh.

Phạm Thúy Linh năm nay không về quê vì chồng bà không có kỳ nghỉ. Nhận được điện thoại, bà lập tức từ nhà chạy đến bệnh viện.

Chu Chiêu Chiêu vừa khám thai ở đây mấy ngày trước, cũng chính Phạm Thúy Linh phát hiện ra cô mang song thai.

Bà hiểu rõ tình trạng của Chu Chiêu Chiêu.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Mấy hôm trước khám vẫn ổn mà?" Phạm Thúy Linh hỏi.

Trần Quốc Binh im lặng.

...

...

Hứa Quế Chi kể sơ qua chuyện vừa xảy ra: "Bác sĩ khám cho cháu gái tôi ngay đi."

Cầu trời đừng có chuyện gì xảy ra.

"Các bạn..." Phạm Thúy Linh lắc đầu, "Cô ấy mang song thai, tôi đã dặn đi dặn lại phải chăm sóc cẩn thận..."

Thời buổi này y học chưa phát triển, mang thai đơn còn phải cẩn thận, huống chi là song thai. Nếu xảy ra chuyện, khóc cũng không kịp.

"Mọi người ra ngoài trước đi," Phạm Thúy Linh nói, "Tôi sẽ khám cho cô ấy."

Khi mọi người đã ra ngoài, bà nhìn người nằm trên giường thở dài.

Chu Chiêu Chiêu mở mắt: "Bác sĩ."

"Cô bé này," Phạm Thúy Linh trách móc, "Nằm yên, tôi khám cho."

Phiêu Vũ Miên Miên

Cô tỉnh dậy không lâu sau khi được đưa vào viện, nhưng không mở mắt ngay vì cảm thấy xấu hổ.

Cô lại bị Đào An Di chọc tức đến ngất xỉu.

Khi bác sĩ yêu cầu mọi người ra ngoài, cô biết bà đã nhận ra mình tỉnh.

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, phải giữ tâm trạng thoải mái, không quá vui hay quá buồn," Phạm Thúy Linh nghiêm khắc nói, "Như thế không tốt cho thai nhi."

"Hôm nay nhập viện theo dõi một đêm, ngày mai nếu không có gì thì xuất viện."

"Hả?" Chu Chiêu Chiêu ngạc nhiên, "Bác sĩ, em bé có sao không?"

"Vì vậy mới phải theo dõi," Phạm Thúy Linh nghiêm túc nói, "Bây giờ cô là mẹ của hai đứa trẻ, dù gặp chuyện gì cũng phải nghĩ đến chúng, nghĩ đến sức khỏe của mình."

Cô đã mang thai bốn tháng, nếu xảy ra chuyện gì, không chỉ ảnh hưởng đến thai nhi mà còn nguy hiểm cho mẹ.

"Cảm ơn bác sĩ, tôi hiểu rồi," Chu Chiêu Chiêu xoa bụng nói.

Chủ yếu là tin về Dương Duy Lực khiến cô quá bất ngờ.

Mấy ngày nay cô luôn có cảm giác không ổn, vì khi hỏi chính ủy Triệu chồng mình khi nào về, ông không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Chu Chiêu Chiêu đoán có thể có chuyện gì đó.

Nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như lời Đào An Di, nghe tin đó cô vừa choáng váng vừa tức giận.

Hai cảm xúc dồn dập khiến cô không chịu nổi mà ngất đi.

Giờ được Phạm Thúy Linh nhắc nhở, cô mới giật mình nhận ra hậu quả, suýt nữa đã hại con và chính mình.

"Các con yên tâm, mẹ không sao," cô xoa bụng nói, "Bố cũng sẽ ổn thôi."

Như hiểu lòng mẹ, một đứa bé đạp nhẹ vào chỗ tay cô đang xoa.

Chu Chiêu Chiêu vừa cười vừa khóc: "Hai đứa nghịch ngợm."

Mẹ nhất định sẽ bảo vệ các con.

Làm mẹ khiến người ta mạnh mẽ hơn, có lẽ chính là lúc này.

Phạm Thúy Linh khám xong, kê đơn thuốc và yêu cầu nhập viện, sau đó gọi Hứa Quế Chi vào. Trần Quốc Binh không đi, nhận đơn thuốc đi làm thủ tục.

Vợ anh gây ra chuyện, sao anh có thể bỏ đi được?

Dù không phải lỗi của anh, nhưng Dương Duy Lực không có nhà, anh phải lo cho chị dâu thay em trai.

Không lâu sau, chính ủy Triệu cũng nghe tin chạy đến.

Đi cùng ông là Lưu Thục Mai, cô giận dữ trừng mắt Trần Quốc Binh: "Anh... nên quản lý vợ anh tốt hơn."

"Lớn rồi mà không biết nói gì, không nên nói gì sao?" Lưu Thục Mai tức giận nói.

Trần Quốc Binh: "..."

"Thôi, đừng trách anh ấy nữa, đi xem cô Chu thế nào đã," chính ủy Triệu nói.

"Chắc chắn sẽ không sao," Lưu Thục Mai nói, rồi bước vào phòng khám.

Hứa Quế Chi đỡ Chu Chiêu Chiêu ngồi dậy, Lưu Thục Mai bước vào.

"Phải nằm viện theo dõi," Chu Chiêu Chiêu mỉm cười yếu ớt nói, "Không sao đâu, chị Thục Mai đừng lo."

"Chị chỉ hối hận lúc đó không đi cùng em," Lưu Thục Mai nói, suốt đường đi cô đều tự trách mình sao không theo Chu Chiêu Chiêu mà lại ngồi xem tiểu phẩm.

Nếu đi cùng, cô đã cho Đào An Di một bài học, không để cô ta nói những lời độc ác.

Chu Chiêu Chiêu cũng không phải nhập viện.

"Chị đừng tự trách," Chu Chiêu Chiêu cười nói.

"Từ nay không được vì những chuyện đó mà ảnh hưởng đến mình nữa," Hứa Quế Chi nói, "Làm mẹ sợ c.h.ế.t khiếp đấy."

"Lão tam không sao đâu, đừng nghe lời cô ta," bà nói, "Không phải mẹ dỗ con, mấy năm nay tin đồn về nó nhiều lắm, nhưng lần nào nó chẳng bình an trở về?"

"Lần này cũng vậy," Hứa Quế Chi nói.

Chu Chiêu Chiêu gật đầu: "Vâng, anh ấy sẽ không sao, không bỏ rơi chúng ta đâu."

Hứa Quế Chi ôm cô vào lòng: "Sẽ không có chuyện gì đâu."

Nhưng đêm đó, Chu Chiêu Chiêu bị ra máu, khiến Hứa Quế Chi hoảng hốt. May mắn là Phạm Thúy Linh đã dặn trước, ra m.á.u nhẹ là bình thường, cô được truyền dịch, đến sáng thì ngừng.

Để đảm bảo an toàn, Phạm Thúy Linh yêu cầu Chu Chiêu Chiêu nằm viện thêm một ngày.

Sáng 30 Tết, cô mới được xuất viện.

Còn Trần Quốc Binh về nhà cãi nhau to với Đào An Di, khiến cô ta bỏ đi.

Anh yêu cầu vợ đến xin lỗi Chu Chiêu Chiêu, nhưng Đào An Di không chịu: "Muốn tôi xin lỗi cô ta, trừ khi mặt trời mọc đằng tây."

Trần Quốc Binh tức đến mức muốn đánh nhau, nhưng không thể đánh vợ, đành tự tát mình hai cái.

"Đúng là đồ vô dụng," Đào An Di thấy vậy càng tức, mỉa mai nói.

Rồi cô đạp cửa bỏ đi, hai ngày không về.

Khi trở lại, là để đòi ly hôn.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 347: Chương 347



Đêm giao thừa, không khí trong nhà có chút ngột ngạt vì chuyện vừa xảy ra.

Từ Cảnh Chu và Phu Lôi đến từ sớm, hiếm khi hai người đồng điệu như vậy.

Họ dán câu đối, trang trí cửa sổ, biến ngôi nhà tràn ngập không khí Tết.

Chiều bắt đầu gói bánh chưng, tối Từ Cảnh Chu và Hứa Quế Chi nấu nướng, bày biện một bàn tiệc thịnh soạn.

"Tiếc là Chiêu Chiêu không uống rượu được, chúng ta dùng nước hoa quả thay rượu vậy," Từ Cảnh Chu nói, "Chúc mừng năm mới mọi sự thuận lợi."

"Đúng, thuận lợi, bình an," Hứa Quế Chi nói.

Chữ "bình an" không chỉ dành cho Dương Duy Lực, mà còn cho những đứa bé trong bụng Chu Chiêu Chiêu.

Đêm đó, dù ai nấy đều cười nói, nhưng thiếu vắng Dương Duy Lực, lòng mọi người vẫn trống trải.

Sáng mùng một Tết, Lưu Thục Mai đã đến, rủ Chu Chiêu Chiêu cùng mọi người đi chơi hồ gần căn cứ.

...

...

Lẽ ra Chu Chiêu Chiêu vừa xuất viện nên nghỉ ngơi, nhưng bác sĩ Phạm nói đi chơi cũng tốt, thư giãn tinh thần có lợi cho sức khỏe.

"Chỉ cần giữ ấm và đừng trượt ngã là được," bà dặn.

Thế là Lưu Thục Mai mang đến một chiếc ghế nhỏ, phía dưới có hai thanh gỗ giống xe trượt tuyết.

"Ngồi lên ghế này, chống hai cây gậy này mà trượt từ từ," Lưu Thục Mai giải thích, rồi chỉ chỗ mình đứng, "Cứ quanh quẩn đây thôi."

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Hơi ghen tị đấy.

Nhưng được trải nghiệm cũng đã vui rồi.

"Năm sau sinh xong, mình sẽ thỏa thích vui chơi trên mặt băng rộng lớn này."

Cô sẽ trượt băng, xem mọi người bắt cá.

Nhưng bây giờ, nhiệm vụ của cô là chăm sóc tốt cho các bé.

Từ Cảnh Chu kéo Phu Lôi đi câu cá ở phía bên kia hồ: "Đục lỗ là câu được cá ngay."

Anh đầy tự tin nói.

Nhưng đến lúc mọi người chuẩn bị về vẫn chưa thấy anh câu được con nào.

Hơi xấu hổ đấy.

"Chắc cá sợ ồn nên tránh xa chỗ này," Từ Cảnh Chu xoa xoa mũi ngượng ngùng nói.

"Ừ, toàn chạy sang chỗ bên cạnh," Phu Lôi không ngần ngại châm chọc.

Đúng lúc đó, người câu bên cạnh cười tặng họ một con cá: "Thấy các bạn cả buổi không câu được gì, tặng một con nhé, chúc mừng năm mới!"

Từ Cảnh Chu: "..."

Không cần đâu.

Nhưng thấy nụ cười hiếm hoi trên mặt Phu Lôi, anh thấy con cá này cũng đáng giá.

Cá ở đây khá to, Phu Lôi nấu món cá chua rất ngon: "Tối nay làm cá chua nhé."

Phu Lôi liếc nhìn anh không nói gì. Khi Chu Chiêu Chiêu thấy con cá to, mắt tròn xoe nhìn Từ Cảnh Chu: "Anh câu được đấy à?"

Từ Cảnh Chu: "..."

Chắc chắn Chu Chiêu Chiêu đang cố ý.

Rồi cô quay sang nắm tay Phu Lôi: "Chị Phu Lôi, tối nay ăn cá chua nhé?"

"Được," Phu Lôi cười đáp.

"Vậy lát nữa ghé cửa hàng mua ít dưa chua," Hứa Quế Chi nói.

"Không cần mua, nhà em nhiều dưa chua lắm," Lưu Thục Mai cười nói, "Ngon hơn cửa hàng."

Tiệm mì của cô có món mì dưa chua rất được ưa chuộng.

Vì vậy nhà cô muối rất nhiều dưa, đều tự tay làm.

"Suýt quên mất, em muối dưa ngon lắm," Hứa Quế Chi nói, "Tối nay đến ăn cùng nhé."

"Vậy chúng em không khách sáo," Lưu Thục Mai nói, rồi nhờ chính ủy Triệu mua thêm một con cá nữa, đông người một con không đủ.

Xe chạy về nhà Chu Chiêu Chiêu, bỗng thấy A Hợp Kỳ và Vương Thái Hồng đứng đợi dưới lầu.

"Các cháu đợi lâu chưa?" Chu Chiêu Chiêu thấy mũi hai đứa trẻ đỏ ửng vì lạnh, hỏi, "Sao không vào trong hành lang đợi?"

Trong đó ấm hơn, ít nhất không lạnh như ngoài trời.

"Không sao, chúng cháu không sợ lạnh," Vương Thái Hồng cười tươi nói, "Chúng cháu đến chúc Tết cô."

Nói xong, hai đứa nghiêm trang chúc Tết Chu Chiêu Chiêu và mọi người.

"Ôi, hai đứa dễ thương quá," Lưu Thục Mai cười nói, "Nhất định phải có tiền mừng tuổi."

Hai đứa trẻ từ chối, nhưng Chu Chiêu Chiêu bảo: "Cứ nhận đi, chúc Tết là phải có tiền mừng tuổi, không nhiều đâu, lấy may thôi."

Rồi mời hai đứa ở lại ăn cơm, nhưng cả hai đều lắc đầu, chúc Tết xong rồi, không thể ăn cơm nhà người khác ngày đầu năm.

Chu Chiêu Chiêu giữ mãi không được.

"Mẹ cháu thế nào rồi?" Chu Chiêu Chiêu hỏi A Hợp Kỳ.

"Vẫn như cũ," A Hợp Kỳ trầm giọng nói, "Bố cháu chưa về, mẹ không vui được."

Đến Tết cũng không cảm thấy ý nghĩa.

A Hợp Kỳ gượng cười: "Nhưng sáng nay mẹ bảo cháu đến chúc Tết cô."

Nếu là trước đây, mẹ cậu còn không đón Tết theo người Hán.

"Bố cháu sẽ không sao đâu, phải không?" A Hợp Kỳ ngẩng đầu hỏi Chu Chiêu Chiêu.

"Nhất định không sao," Chu Chiêu Chiêu nói, "Chắc chắn bố cũng đang nhớ các cháu, chỉ vì lý do nào đó chưa về được."

Hai người cùng nhìn lên bầu trời. Bầu trời Tân Cương trong vắt như vừa được quét sạch.

Màu xanh biếc khiến lòng người thư thái.

"Nhất định sẽ ổn," A Hợp Kỳ thầm nghĩ.

"À này," Chu Chiêu Chiêu chợt nhớ ra, lấy từ ngăn kéo ra một tấm ảnh, "Xem cái này."

"Người này... giống mẹ cháu quá," A Hợp Kỳ nhìn Chu Chiêu Chiêu, "Họ là ai vậy?"

"Họ là một cặp vợ chồng tội nghiệp, hơn 20 năm trước bị mất con gái," Chu Chiêu Chiêu giải thích, "Bao năm nay họ không ngừng tìm kiếm, chịu bao khổ cực."

"Vậy họ là người nhà của mẹ cháu sao?" A Hợp Kỳ rất thông minh, lập tức nắm được trọng tâm.

"Cô cũng không rõ," Chu Chiêu Chiêu lắc đầu, "Đây là ảnh họ gửi đến, cô đoán có lẽ họ đang trên đường đến đây."

Chỉ là tuyết rơi có thể cản trở.

"Câu trả lời chỉ có thể chờ họ đến," Chu Chiêu Chiêu xoa đầu cậu bé, "Cô nói trước để cháu chuẩn bị tinh thần."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Khi họ đến, cháu có thể tạo điều kiện cho họ gặp mẹ không?" cô hỏi.

Biết tính khí cứng rắn của Triệu Đan, nếu biết mục đích của Dương Kha Vân, có lẽ bà sẽ từ chối gặp.

"Được ạ," A Hợp Kỳ quyết định, "Cháu sẽ nghĩ cách."

Chỉ là, Chu Chiêu Chiêu không ngờ Dương Kha Vân lại đến nhanh như vậy, càng không ngờ phản ứng của Triệu Đan lại dữ dội đến thế!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 348: Chương 348



Mồng hai Tết vốn là ngày con gái về thăm nhà mẹ đẻ, nhưng Chu Chiêu Chiêu ở đây không có thân nhân nào để đi chúc Tết, nên cô và Hứa Quế Chi cùng nhau ngủ nướng đến trưa.

Vừa ăn xong bữa trưa thì nghe tiếng gõ cửa.

"Các... các bạn đến bằng cách nào vậy?" Hứa Quế Chi mở cửa, suýt nữa không tin vào mắt mình.

Dương Kha Vân và chồng đứng đó phong trần, phía sau là cận vệ của Dương Duy Lực.

Cận vệ nói với Hứa Quế Chi: "Cổng căn cứ gọi điện đến đơn vị xác minh, trước đây chị có dặn con, nên con... đưa họ vào."

Chàng trai trẻ mặt đỏ ửng vì lạnh, Chu Chiêu Chiêu vội mời anh vào uống nước, nhưng anh xấu hổ cười rồi chạy mất.

Trước đó Chu Chiêu Chiêu gọi điện nhờ anh chuyển lời và để ý giúp nếu Dương Kha Vân đến.

Quy định trong quân đội khá nghiêm ngặt, nhưng may là chồng Dương Kha Vân là quân nhân, nên không cần Hứa Quế Chi ra cổng đón. Cận vệ kiểm tra giấy tờ xong liền dẫn họ vào.

"Chúng tôi gọi điện xong định đợi hết Tết mới đến," Dương Kha Vân uống ngụm nước rồi nói, "Nhưng ở nhà không tài nào ngồi yên được."

...

...

Chỉ cần nghĩ đến việc cô gái kia có thể là con gái mình, bà sao có thể ngủ được?

"Thấy Chiêu Chiêu đang mang thai, chúng tôi tranh thủ đến thăm." Bà chỉ hai túi lớn dưới đất, "Đây là đặc sản quê tôi."

"Nấu canh bồi bổ cho Chiêu Chiêu."

Nơi Triệu Tuấn Hải đóng quân là một hòn đảo, nắng gió khắc nghiệt nên dù cố giữ gìn, Dương Kha Vân vẫn bị đen sạm.

Hơn nữa bao năm đi tìm con, bà trông già hơn nhiều so với tuổi.

Đứng cạnh Hứa Quế Chi, bà như già hơn vài tuổi.

"Chị dâu, chị đã gặp đứa trẻ đó chưa..." Dương Kha Vân nhìn Hứa Quế Chi đầy hy vọng.

"Gặp rồi, nhưng các bạn phải chuẩn bị tinh thần," Hứa Quế Chi nắm tay tiểu cô dâu, "Đứa trẻ này chắc đã trải qua nhiều chuyện không hay, nên rất... căm ghét người Hán."

Dương Kha Vân: "... Chắc chắn là hận chúng ta."

"Nhưng không sao," bà cười nói, "Chúng tôi không trách nó, là lỗi của chúng tôi năm xưa."

Nó có quyền hận họ.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Đừng nói chuyện này nữa," Hứa Quế Chi vỗ tay bà đứng dậy, "Tôi đi nấu cơm cho các bạn."

"Được," Dương Kha Vân tính tình vui vẻ, cười nói, "Tôi dọn đồ đạc một chút."

Rồi kéo Chu Chiêu Chiêu ngắm nghía: "Đứa bé này xinh quá, phúc tướng lắm."

Bà đưa cho Chu Chiêu Chiêu một phong bao lì xì: "Chút lòng thành của cô chú, lúc hai cháu kết hôn chúng tôi không về dự được."

Hồi đó có tin đồn ở một thành phố phía Nam thấy người giống con gái họ.

Hai vợ chồng vội vã lên đường tìm con, nên bỏ lỡ đám cưới.

"Cảm ơn cô." Chu Chiêu Chiêu nhìn Hứa Quế Chi, thấy bà gật đầu mới nhận, "Phòng đã dọn sẵn rồi, cô chú cứ yên tâm ở đây."

"Mai gặp A Hợp Kỳ, chúng ta sẽ bàn tiếp."

"Tên là A Hợp Kỳ à?" Triệu Tuấn Hải hỏi.

"Vâng," Chu Chiêu Chiêu nói, "Đứa trẻ rất thông minh và hiểu chuyện."

Mắt Dương Kha Vân ngân ngấn lệ.

Con nhà nghèo phải lớn sớm, đứa trẻ này cũng trải qua nhiều sóng gió.

Nhà Dương Duy Lực có hai phòng ngủ, phòng chủ dành cho vợ chồng anh, phòng phụ Hứa Quế Chi ở.

Nhưng sau khi Dương Duy Lực đi làm nhiệm vụ, Chu Chiêu Chiêu đêm ngủ không ngon, Hứa Quế Chi dọn sang ngủ cùng để tiện chăm sóc.

Vì vậy phòng khách được dọn ra cho vợ chồng Dương Kha Vân.

Trong căn cứ có nhà khách, nhưng Hứa Quế Chi và Chu Chiêu Chiêu thống nhất mời họ ở nhà.

Như vậy tiện chăm sóc, hơn nữa đông người cũng đỡ phải ngồi nhà khách suy nghĩ lung tung.

Dương Kha Vân đi đường xa mệt mỏi, nhưng hai vợ chồng rất ý tứ, quần áo bụi bặm nên đi tắm rửa thay đồ ngay.

Hứa Quế Chi cũng nấu xong cơm.

Nhìn bàn ăn thịnh soạn, mắt Dương Kha Vân lại đỏ hoe.

"Mấy năm rồi chưa được ăn cơm chị nấu," bà nghẹn giọng nói, "Nhớ lắm."

Hứa Quế Chi nấu mì sợi, sợ họ ở miền Nam lâu không quen đồ bột, còn làm thêm cơm và món ăn.

Hai vợ chồng húp sùm sụp: "Ngon quá!"

Thời con gái, Dương Kha Vân đã thân với Hứa Quế Chi, nên bà hiểu khẩu vị của tiểu cô dâu.

"Trong nồi còn nhiều, ăn thoải mái đi." Hứa Quế Chi gắp đồ ăn cho họ, "Vài hôm nữa lạp xưởng trên ban công khô, chị làm món hấp cho em."

Toàn là món Dương Kha Vân thích ngày xưa.

Ăn xong, Chu Chiêu Chiêu buồn ngủ đi nghỉ trưa, Hứa Quế Chi dẫn vợ chồng Dương Kha Vân đi dạo quanh căn cứ.

Câu chuyện dần chuyển sang Triệu Đan.

Hứa Quế Chi kể tỉ mỉ nơi họ gặp A Hợp Kỳ, chuyện xảy ra ở nhà cậu bé, kể cả việc Triệu Đan không muốn con đi học, chỉ uống thuốc lạ thay vì đến bệnh viện căn cứ.

Tất cả chỉ vì đó là người Hán.

"Vì vậy đừng nóng vội," Hứa Quế Chi nói, "Mai gặp A Hợp Kỳ, xem cậu bé nói thế nào đã."

Làm mẹ, bà hiểu tâm trạng nôn nóng của Dương Kha Vân, nhưng tính cách của Triệu Đan không phù hợp để nhận con ngay, sẽ chỉ khiến bà phản cảm.

"Không vội, không vội." Dương Kha Vân lắc đầu, "Nghe theo chị và Chiêu Chiêu."

Còn Chu Chiêu Chiêu, giấc ngủ trưa không được ngon lành.

Cô gặp ác mộng liên tục, biết mình đang mơ nhưng không sao tỉnh dậy được.

Khi Hứa Quế Chi về, thấy Chu Chiêu Chiêu chưa dậy, bà vào phòng gọi thì phát hiện cô đang mê man đầm đìa mồ hôi.

"Chiêu Chiêu." Bà đánh thức con dâu, đưa cốc nước, "Gặp ác mộng à?"

Chu Chiêu Chiêu lắc đầu.

Cô mơ thấy chuyện không lành với Dương Duy Lực, nhưng không muốn nói ra khiến mẹ lo lắng.

Hôm sau, A Hợp Kỳ không đến như hẹn.

"Lạ thật," Chu Chiêu Chiêu suy nghĩ, "Chắc A Hợp Kỳ có việc gì đó."

Cậu bé này luôn giữ chữ tín, không thể tự nhiên không đến mà không có lý do.

Hơn nữa, còn không nhắn gửi lời nào.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 349: Chương 349



Từ kỳ nghỉ đông, A Hợp Kỳ cùng Chu Chiêu Chiêu học tập chưa bao giờ đi trễ, càng không có chuyện bỏ học.

Triệu Đan từ ngày Chu Chiêu Chiêu nói chuyện, dường như đã thông suốt chuyện cho A Hợp Kỳ đi học, cũng không ngăn cản nữa.

Sáng mùng một Tết, khi cậu bé đến chúc Tết, Chu Chiêu Chiêu đã kể lại chuyện này và hai người thống nhất cách hai ngày sẽ đến căn cứ một lần để xem Dương Kha Vân và mọi người đã đến hay chưa.

Hôm nay là mùng ba, đáng lẽ cậu bé phải đến căn cứ, nhưng giờ đã gần mười một giờ rồi vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

"Chiêu Chiêu, chúng ta đi xem sao đi," Dương Kha Vân nói, "biết đâu có chuyện gì xảy ra?"

Chu Chiêu Chiêu cũng nghĩ vậy, nhưng cô dặn thêm: "Nhưng khi đến nơi, mọi người đừng vào vội."

Thực ra cô không sợ Triệu Đan sẽ làm gì, mà là lo lắng cho Dương Kha Vân và Triệu Tuấn Hải, sợ họ không chịu được những lời lẽ cay nghiệt của bà ta.

"Được, tôi biết rồi," Dương Kha Vân gật đầu đáp.

...

...

Quả nhiên nhà A Hợp Kỳ xảy ra chuyện.

Hai người bác và chú của cậu bé lại đến nhà họ gây rối, lần này còn quá đáng hơn, họ vu khống hai mẹ con g.i.ế.c A Khố Trát Y để chiếm đoạt những viên đá quý của anh ta.

A Hợp Kỳ tranh luận với họ, nhưng cậu chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể đấu lại?

Triệu Đan xông lên mắng chửi họ, nhưng bà là một người phụ nữ, lại là dân tộc thiểu số, làm sao có thể địch lại được?

"Lũ cướp này," Triệu Đan khóc lóc hét lên, "đợi A Khố Trát Y về, hắn sẽ không tha cho các ngươi đâu!"

"Những thứ này không được động vào, là của hắn!" Bà cố gắng bảo vệ, nhưng cơ thể yếu ớt không thể chống cự nổi mấy gã đàn ông trưởng thành.

Chẳng mấy chốc, những món đồ quý giá của chồng bà đã bị cướp đi, ngay cả cây cung tâm đắc cũng không thoát.

"Không, đây là thứ anh ấy yêu thích nhất!" Triệu Đan ôm chặt cây cung.

"Cút ra!" Em trai A Khố Trát Y đẩy bà ra, "Tất cả đều là của chúng ta!"

Hắn đã thèm muốn cây cung này từ lâu lắm rồi.

Giờ đây, nhân lúc A Khố Trát Y chết, hắn có thể chiếm đoạt nó, làm sao không vui mừng?

A Khố Trát Y c.h.ế.t rồi, đúng là trời giúp họ!

"Lũ cướp này," Triệu Đan khóc lóc hét lên, "con trai tôi đang học văn hóa với quan lớn trong căn cứ đấy, các ngươi không sợ chúng tôi báo cho họ bắt các ngươi sao?"

"Quan lớn?" Anh trai A Khố Trát Y cười lạnh, "Họ quản trời đất còn quản được chuyện nhà ta sao?"

"Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, tự cao quá đấy," em trai hắn nói theo.

Mấy ngày nay họ đã quan sát kỹ.

Đúng là A Hợp Kỳ thường xuyên đến căn cứ, nhưng tuyệt đối không phải như lời người phụ nữ này nói, nào là thầy giáo, nào là lãnh đạo?

Chỉ là lời nói dối để hù dọa họ thôi.

Nếu thực sự coi trọng họ, sao ngày Tết quan trọng lại không mời họ đến?

Hai anh em họ đã hiểu lầm.

Ở đây, ngày Tết đi thăm họ hàng đều có quy củ, mùng một Tết thường không đi chúc Tết, mùng hai thì về nhà mẹ đẻ.

Mối quan hệ như Chu Chiêu Chiêu và A Hợp Kỳ, nhiều nhất là ngày sau đó đến nhà cô chúc Tết.

Khác với cách đón Tết của họ, họ thường tụ tập cùng nhau ăn mừng.

Triệu Đan tức đến phát điên, nhưng giờ muốn nhờ người báo tin cho Chu Chiêu Chiêu cũng không kịp.

Hơn nữa, trước đây bà còn ghét họ.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Ông trời ơi," Triệu Đan khóc nhìn lên trời, "ngài muốn bức tử chúng tôi sao?"

"Ngài mở mắt ra xem đi, xem lũ sói lang này!" Bà căm phẫn nhìn những kẻ đang bắt nạt họ.

Tại sao?

Tại sao ông trời lại đối xử với bà như vậy?

Rõ ràng bà đã rất nỗ lực sống, rất vất vả cố gắng thay đổi.

Nhưng tại sao, tại sao vẫn phải chịu đựng như thế này?

Triệu Đan không phục.

Nhưng không phục thì sao?

"Anh rốt cuộc ở đâu?" Triệu Đan khóc lóc gào lên, "anh rốt cuộc ở đâu?"

Người mà bà gọi, chính là A Khố Trát Y, người đàn ông có thể bảo vệ bà, che chở cho bà.

Tiếc là dù bà có khóc thế nào, người bà mong đợi cũng không xuất hiện.

A Hợp Kỳ chưa bao giờ thất hẹn, Chu Chiêu Chiêu đợi mãi không thấy, lại thêm Dương Kha Vân sốt ruột, nên quyết định đến nhà cậu bé xem sao.

Nếu không có chuyện gì, thì chỉ nói Dương Kha Vân là họ hàng, dẫn đi chơi.

Nhân tiện cho bà gặp mặt Triệu Đan.

Nhưng từ căn cứ đến làng của A Hợp Kỳ cần một khoảng thời gian, Dương Duy Lực lại không có ở đây, nên cũng không thể sắp xếp xe cho cô.

May mà trời lạnh, đi bộ cũng không thấy mệt.

Mùa đông nơi đây phong cảnh rất đẹp, nhưng Dương Kha Vân và Triệu Tuấn Hải vốn là người phương Bắc, mấy năm nay sống ở phương Nam đã quen, nên không thích ứng được với thời tiết phương Bắc.

Trước khi ra khỏi nhà, Chu Chiêu Chiêu đã mặc cho Dương Kha Vân một chiếc áo bông của mình, lại tìm cho Triệu Tuấn Hải một chiếc áo khoác quân đội của Dương Duy Lực.

Bốn người từ từ đi về phía nhà A Hợp Kỳ.

Trên đường đi qua cửa hàng hợp tác xã của căn cứ, Chu Chiêu Chiêu còn mua một ít quà.

Đi chúc Tết, sao có thể tay không được?

"Chiêu Chiêu à," trên đường ra khỏi căn cứ, Dương Kha Vân lại lo lắng hỏi, "cô ấy có thể vẫn không nhận tôi không?"

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Câu hỏi này thực sự khó trả lời.

Thực ra, theo hiểu biết của cô về Triệu Đan, bà ta chắc chắn sẽ không nhận.

Con người này vừa cứng đầu vừa khó hiểu.

Nhưng nếu nói thật, Dương Kha Vân chắc chắn sẽ càng lo lắng hơn.

"Không sao đâu," thấy cô không nói gì, Dương Kha Vân cười nói, "nếu cô ấy thực sự là con gái chúng tôi, không muốn nhận cũng là lẽ thường."

"Tối qua tôi không ngủ, suốt đêm nghĩ về chuyện này," bà nhìn Triệu Tuấn Hải nói, "tiếc là chú của cháu và Dương Duy Lực không cùng quân chủng, không thì thế nào cũng phải xin chuyển đến đây."

Triệu Tuấn Hải là hải quân, còn Tân Cương là nội địa.

"Rồi tôi nghĩ, nếu cô ấy thực sự là con gái tôi, tôi sẽ nhờ các bạn thuê nhà giúp ở đây," Dương Kha Vân nói, "cô ấy không tha thứ cũng không sao, chỉ cần thỉnh thoảng được nhìn thấy cô ấy từ xa là được."

"Nếu cô ấy cần giúp đỡ," Dương Kha Vân mắt ngấn lệ nói, "ít nhất tôi cũng ở bên cạnh chứ?"

Nếu không, một người phương Nam, một người phương Bắc, thực sự có chuyện gì, đi tên lửa cũng không kịp.

Ai ngờ, lời của bà nhanh chóng ứng nghiệm.

Chưa đến cổng làng, đã thấy một đứa trẻ chạy ra.

Chu Chiêu Chiêu nhận ra đứa bé, đứa bé cũng nhận ra cô, mắt sáng lên: "Cô Chu, mau đến cứu A Hợp Kỳ với!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back