Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi

Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 180: Chương 180



Ngày mai nói tiếp là sao?

Chu Chiêu Chiêu tròn mắt không tin nổi, lẽ ra không phải nên nói "Được rồi, anh nhất định sẽ sửa" sao?

Ngày mai nói tiếp!

Anh còn có mặt mũi nữa!

"Anh bây giờ thật là..." Chu Chiêu Chiêu bất lực nhìn anh, "Một chút kiêng dè cũng không có!"

Trước đây trước mặt cô còn nói năng chỉn chu, giờ lại trở nên... phóng khoáng?

Lão nam nhân quả nhiên buông thả bản thân là không cần mặt mũi.

"Già rồi sao?" Dương Duy Lực sờ sờ mặt, "Hôm trước anh đến trường em tìm em, còn có người hỏi anh là sinh viên khoa nào?"

"Có người?" Chu Chiêu Chiêu cười tủm tỉm nhìn anh, "Là con gái chứ gì?"

...

"Sao em biết?" Dương Duy Lực nhướng mày.

"Yêu tinh." Chu Chiêu Chiêu lẩm bẩm.

Cô sớm biết, khuôn mặt Dương Duy Lực chính là họa thủy, từ khi quen anh đến giờ, bao nhiêu hoa đào ngầm nở.

"Cái gì?" Giọng cô quá nhỏ, Dương Duy Lực nghe không rõ.

"Không có gì," Chu Chiêu Chiêu bĩu môi, "Vậy anh trả lời người ta thế nào?"

"Anh nói." Dương Duy Lực dừng lại, nhìn Chu Chiêu Chiêu.

"Gì?" Chu Chiêu Chiêu véo cánh tay anh, giận dữ quay đi, "Anh thích nói hay không tùy, còn treo đầu dê bán thịt chó."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Được rồi, đừng giận," Dương Duy Lực nhẫn nại cười an ủi, cúi xuống nói nhỏ, "Anh nói, anh đến tìm bạn gái, cô ấy biết anh nói chuyện với con gái khác sẽ không vui."

Chu Chiêu Chiêu mặt tươi cười, nhưng nhanh chóng kéo mặt lại, "Ai... ai không vui? Anh thích nói với ai thì nói, em không thèm quản anh."

"Còn bảo không thèm?" Dương Duy Lực cười, "Môi này có thể treo được bình giấm rồi."

"Anh phiền phức quá." Chu Chiêu Chiêu không thèm để ý, đẩy anh sang một bên.

Người này cười gian, như đứa trẻ đi theo sau cô, cô đi đâu anh đi đấy.

"Dương Duy Lực." Chu Chiêu Chiêu quay lại trừng mắt.

"Đây." Dương Duy Lực đứng thẳng mỉm cười nhìn cô.

"Anh có thể đừng đi theo em không?" Cô hung hăng nói.

"Nhưng lát nữa anh phải đi rồi," Dương Duy Lực khó xử nói, "Anh muốn ở bên em thêm chút."

Ừ thì, Chu Chiêu Chiêu nói xong cũng hơi mềm lòng.

"Lại đây." Dương Duy Lực nói.

Cô cúi đầu chậm rãi đi tới.

"Á."

Giây sau, Dương Duy Lực vươn tay dài, kéo cô vào lòng.

"Ngoan, để anh ôm thêm chút." Anh đặt cằm l*n đ*nh đầu cô, nói giọng nghẹn ngào.

"Thời gian này em muốn đi chơi, cứ bảo Minh Huyên đi cùng," anh dặn dò, "Anh xong việc sẽ về ngay."

"Có khó khăn không?" Chu Chiêu Chiêu lo lắng hỏi.

"Chưa biết," Dương Duy Lực nói, "Bác anh chắc không có gan, chỉ sợ bác gái đã làm gì đó."

Người phụ nữ này đôi khi ngu muội đáng sợ.

Vì vậy, anh phải về xem ngay.

"Vậy anh đi nhanh đi." Chu Chiêu Chiêu sốt ruột nói, "Thẩm Quốc Lương tên khốn đó, quá xấu xa."

"Gấp đẩy anh đi thế à," Dương Duy Lực cười không những không buông mà ôm chặt hơn, đặt cô lên bàn.

"Ê, anh làm gì vậy?" Chu Chiêu Chiêu kinh ngạc hỏi.

Dương Duy Lực cúi xuống bên tai nói nhỏ một câu.

"Anh... vô liêm sỉ." Cô đỏ mặt không biết nói gì.

"Đợi chút," Dương Duy Lực cười khẽ, hôn hôn cằm cô, "Hôn thêm chút, không vội."

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Hai người âu yếm không biết bao lâu, bên ngoài trời đã tối.

Chu Chiêu Chiêu không nhịn được, đẩy anh, "Không đi nữa thì trời tối mất."

Người này, thật là biết làm nũng.

"Ừ." Dương Duy Lực buông cô.

"Lát lái xe chậm thôi, cẩn thận," Chu Chiêu Chiêu dặn dò, "Làm việc cũng chú ý an toàn, tên đó giờ không có giới hạn."

Dương Duy Lực lại ừ một tiếng.

"Có thời gian thì gọi điện cho em." Chu Chiêu Chiêu nghĩ một chút lại nói.

Dương Duy Lực ngẩng mắt, khóe miệng nhếch lên không nói gì.

"Em nghĩ chuyện này anh nên nói với bác, để bác chuẩn bị tâm lý," Chu Chiêu Chiêu tiếp tục, "Đừng có gì cũng tự gánh, họ là người nhà, bác thực ra không tệ như anh nghĩ đâu."

"Anh biết rồi," Dương Duy Lực khóe miệng lại cong lên, bóp bóp mũi cô, "Bà xã tí hon."

"Cái gì chứ?" Chu Chiêu Chiêu bị bóp mũi không vui phản đối, "Anh cũng vậy mà..."

Mỗi lần cô đi học, chia tay là anh lải nhải không ngừng.

"Ừ," Dương Duy Lực nghiêm túc xoa đầu cô, "Chiêu Chiêu của anh đã lớn rồi."

Lại nói, "Thật không muốn để em đi."

"Không thì, anh đưa em cùng đi nhé?" Dương Duy Lực đột nhiên ôm chặt cô nói.

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Bị anh ôm trên bàn, anh chạm vào cô, trán áp trán, vẻ lưu luyến khôn nguôi.

Chu Chiêu Chiêu suýt nữa đã mở miệng đồng ý.

"Anh... bình an." Cô cúi xuống chủ động hôn lên môi mỏng Dương Duy Lực, nhanh chóng rút lui, "Tập trung làm việc, em sẽ nhớ anh."

Dương Duy Lực cười khẽ.

Cuối cùng lại không kiềm chế được, người lưu luyến lại là anh?

Trước đây, nếu có ai nói với Dương Duy Lực anh sẽ trở thành như vậy, anh nhất định cho rằng người đó điên rồi, anh sao có thể như thế?

Nhưng sự thật chính là như vậy.

"Đợi về, đợi sau khi kết hôn, sẽ bù đắp thật tốt..." Dương Duy Lực cúi mắt, nhìn thẳng Chu Chiêu Chiêu, lông mi dài như cánh quạ, bên trong là tình cảm và d*c v*ng không thể che giấu.

Dường như trong nháy mắt có thể hút lấy hồn phách cô.

Chu Chiêu Chiêu không dám đối mặt, sợ mình sẽ không kìm được đồng ý làm chuyện điên rồ với anh.

Hoặc đồng ý cùng anh lên tỉnh thành.

Nhưng tối qua mới về, hôm nay lại đi?

Hơn nữa không bao lâu nữa là đám cưới, dù Diêu Trúc Mai nói không cần cô lo, nhưng vẫn có chuyện cần bàn.

"Đúng là cô bé lạnh lùng." Dương Duy Lực cười khẽ véo mũi cô, "Ở nhà ngoan đợi anh đến đón nhé."

Giọng anh khàn khàn, trầm ấm mê người, thuộc loại chỉ nghe giọng đã đủ khiến tai có thai.

Chu Chiêu Chiêu có chút d.a.o động.

May mắn, Dương Duy Lực lúc này buông cô, "Đi, anh đưa em về..."

"Nhưng mà..."

Khi bế cô xuống bàn, anh lại nói nhỏ bên tai, "Sau này, chúng ta có nên thử ở đây không?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 181: Chương 181



Thử... cái gì?

Người đàn ông đứng sát cô, đường nét gương mặt càng thêm điển trai, đôi mắt đầy tình cảm nhìn cô với ánh mắt khát khao.

Sau nụ hôn vừa rồi, bờ môi mỏng của anh dường như còn đọng chút nước, không biết là của anh hay của cô?

Chu Chiêu Chiêu tự nhiên đỏ mặt, đầu óc phản ứng chậm, ánh mắt ngơ ngác nhìn Dương Duy Lực.

Cứ như vậy, ngây ngô...

Đáng ghét là người trước mặt dường như không biết mình đang vô liêm sỉ thế nào, đôi mắt phượng tập trung nhìn cô, không đợi được câu trả lời, anh khẽ mở môi, "Được không?"

Được không?!

Đầu Chu Chiêu Chiêu "ù" một tiếng, như có thứ gì đó nổ tung bên trong, vừa tức giận vừa xấu hổ.

Nhưng đồng thời nhiều hơn là bối rối.

...

Cô không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào?

Thậm chí, Chu Chiêu Chiêu còn nghĩ, có nên cảm ơn Dương Duy Lực kiếp trước không?

Không... phóng túng như vậy?

Nhưng dù là phiên bản lạnh lùng kiếp trước, Chu Chiêu Chiêu cũng không địch nổi anh trên phương diện đó.

Vì vậy mới sinh ra chán ghét.

Chỉ nghĩ một chút, Chu Chiêu Chiêu đã thấy chân mềm nhũn.

Mà khi bị anh bế xuống bàn, cô thật sự suýt ngã vì không đứng vững.

"Anh mau đi đi." Chu Chiêu Chiêu "bốp" một cái đập vào tay anh.

Cũng đánh tan không khí lãng mạn trong phòng.

Không đợi anh nói gì, Chu Chiêu Chiêu đã đi đến cửa, mở toang, "Không đi nữa thì trời tối thật đấy."

"Nhẫn tâm thế?" Dương Duy Lực cầm áo khoác trên lưng ghế, vừa mặc vừa nhìn cô cười, "Lại đây."

"Không." Chu Chiêu Chiêu đứng nguyên tại cửa.

Lại gần, không biết anh còn nói ra lời gì nữa.

"Vậy để anh vậy." Dương Duy Lực cầm áo khoác của cô bước tới.

Chu Chiêu Chiêu lúc này mới nhớ ra, lúc nãy vội chạy quên mặc áo.

Dương Duy Lực đi tới, giúp cô mặc áo, "Giơ tay."

Phiêu Vũ Miên Miên

Khi nghe tiếng Dương Duy Lực đóng cửa, Chu Chiêu Chiêu mới thở phào.

Nhưng ngay sau đó, tay anh lại đặt lên eo cô.

"Anh..." Chu Chiêu Chiêu muốn anh buông ra, "Kẻo người khác thấy."

Dù là vợ chồng, thân mật thế này trên đường cũng bị dị nghị.

"Không có ai." Dương Duy Lực nói nhỏ.

Nhưng khi đến chỗ đông người, anh vẫn buông cô.

Hai người về trại gà trước, giải thích vài câu với Chu Chính Văn và Diêu Trúc Mai, Dương Duy Lực mới lái xe về tỉnh.

Dương Duy Lực đi chưa bao lâu, Chu Minh Huyên về, nhưng vừa về đã bị Diêu Trúc Mai đánh một trận.

Bảo đi chơi với chị, kết quả bỏ mặc chị gái.

"Chị ấy là chị hay em là anh đây?" Chu Minh Huyên bĩu môi, khiến Diêu Trúc Mai lại muốn đánh.

"À," Chu Minh Huyên ôm đầu nói với Chu Chiêu Chiêu, "Chiều nay em về gặp xe anh Duy Lực ở đầu làng."

"Chu Mẫn Mẫn chặn xe không biết nói gì," Chu Minh Huyên tức giận nói, "Cô ta không có ý đồ gì chứ?"

Em định chạy lên mắng một trận, nhưng Chu Mẫn Mẫn thấy em liền bỏ chạy.

Dương Duy Lực cũng bảo không sao, không cần lo.

Nhưng Chu Minh Huyên vẫn cảm thấy nên nói với Chu Chiêu Chiêu.

Lại nói, "Chị đối xử tốt với anh ấy chút, kẻo bị người khác cướp mất."

Dù Chu Mẫn Mẫn không thể, nhưng nhỡ có người khác xảo quyệt hơn?

Với tính cách của chị, mấy ai chịu nổi.

"Yên tâm, anh ấy không như vậy đâu." Chu Chiêu Chiêu nói.

"Em thấy Minh Huyên nói đúng," Diêu Trúc Mai lo lắng nói, "Duy Lực đẹp trai, gia thế tốt, lại chăm chỉ, đúng là mẫu con rể lý tưởng."

"Chiêu Chiêu," bà vỗ lưng con gái, "Con phải coi chừng."

"Không có đàn ông nào không ăn vụng đâu."

"Bố cũng ăn vụng?" Chu Chiêu Chiêu nhìn Diêu Trúc Mai.

"Cái này... bố con chắc không phải loại đó." Diêu Trúc Mai vỗ đầu con, "Con nghĩ gì vậy?"

"Dương Duy Lực cũng không phải," Chu Chiêu Chiêu biện hộ, "Hơn nữa nếu anh ấy dễ bị dụ, coi chừng cũng vô ích."

"Không phải người này thì là người khác."

"Đàn ông như vậy, không cần cũng được." Chu Chiêu Chiêu cười, "Ếch ba chân khó tìm, đàn ông hai chân đầy đường."

"Lùi một bước, em có tiền sợ gì không tìm được người chung thủy?"

"Cho dù không có, cuộc sống của em cũng rất thoải mái."

Tuyệt đối không ngu ngốc như kiếp trước, bị lừa dối, rồi co mình trong vỏ ốc nhỏ bé.

"Là của mình thì sẽ là của mình, không phải cưỡng cầu cũng không được."

Diêu Trúc Mai và Chu Minh Huyên đều bị câu nói này choáng váng, hai người tròn mắt nhìn Chu Chiêu Chiêu, căn phòng im phăng phắc.

Dường như, có tiếng bước chân nhẹ.

Nhưng nhanh chóng biến mất.

"Con... sao có thể nói ra lời như vậy?" Diêu Trúc Mai ngẩn người nói, "Không cần đàn ông? Con không muốn kết hôn với Duy Lực nữa sao?"

Diêu Trúc Mai vốn ít học, trước kia chỉ là nội trợ, quanh quẩn trong nhà.

Sau này mới đi học chữ, nhưng kiến thức hạn hẹp.

Vì vậy, lời Chu Chiêu Chiêu với bà quá kỳ quặc.

"May là nói trong nhà," bà đánh con gái, "Nếu Duy Lực nghe thấy, không hiểu lầm mới lạ."

"Từ nay không được nói vậy nữa."

"Ếch gì chứ?" Bà vỗ lưng con, "Ngày ngày nói cái gì vậy?"

"Đọc nhiều sách không tốt, nhìn con bị dạy hư rồi."

"Mẹ," Chu Chiêu Chiêu kéo áo mẹ, giải thích, "Duy Lực không phải người như vậy, con cũng sẽ không làm chuyện đó."

"Chỉ cần anh ấy một lòng với con, con cũng sẽ đối xử chân thành."

Tình cảm là chuyện hai người, không phải sự hy sinh đơn phương.

Dĩ nhiên, những lời này nói hơi xa.

Và cửa phòng lúc này mở ra, Chu Chính Văn vừa đi vừa nói, "Duy Lực về lấy đồ à?"

"Cái gì?" Ba người trong phòng đồng thanh, "Duy Lực về rồi?"

Chu Chính Văn ngẩn người nhìn họ, gật đầu, "Sao vậy?"

Sao vậy?

Vậy những lời đó đã bị anh nghe thấy sao?!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 182: Chương 182



Dương Duy Lực quên lấy đồ, vốn định quay lại lấy, nào ngờ nghe được những lời đó của Chu Chiêu Chiêu.

Thật lòng mà nói, anh khá bất ngờ.

"Có tiền sợ gì không tìm được người chung thủy?"

Đồ vô tâm, anh bao giờ không một lòng với cô chứ?

Tuy nhiên, có một câu Chu Chiêu Chiêu nói rất đúng: dù không có đàn ông, cô vẫn có thể sống tốt.

Dương Duy Lực tin cô có năng lực đó.

Bởi cô gái này bề ngoài mềm yếu nhưng làm việc cực kỳ có kế hoạch và mục tiêu rõ ràng.

Ban đầu, anh chỉ nghĩ cô mở tiệm ăn nhỏ, nào ngờ mới đó mà đã mở rộng quy mô.

Đặt đủ số lượng còn được giao tận nơi?

...

Cái đầu nhỏ này rốt cuộc nghĩ ra sao? Phải chăng vì bản thân lười ra ngoài mua đồ nên mới nghĩ ra dịch vụ này?

Nghĩ đến đây, khóe môi Dương Duy Lực nhếch lên.

Tâm trạng tốt nên anh không để bụng lời Chu Chiêu Chiêu. Anh tin mình sẽ không khiến cô thất vọng.

Nếu một ngày cô muốn rời đi, chắc chắn là do anh chưa đủ tốt.

Nhưng... Dương Duy Lực tự hỏi lòng: Liệu anh có buông tay?

Tay anh siết chặt vô lăng.

Anh cũng không biết nữa.

...

"Sao thế?" Chu Chính Văn nhìn sắc mặt mọi người hỏi.

"Ôi, sao lại trùng hợp thế?" Diêu Trúc Mai thở dài, "Mau giải thích với Duy Lực, kẻo trong lòng anh ấy có bóng gió."

"Anh ấy không như vậy đâu." Chu Chiêu Chiêu bình thản nói.

"Sao lại không?" Diêu Trúc Mai chọc ngón tay vào trán con gái, "Đầu óc con nghĩ gì vậy? Sao lại có suy nghĩ như thế?"

"May là gặp Duy Lực, nếu người khác..."

Như Thẩm Quốc Lương, làm sao có thể lẳng lặng bỏ đi? Chắc chắn sẽ xông vào chất vấn Chu Chiêu Chiêu cho ra nhẽ.

Rồi tức giận.

Hoặc cãi nhau ầm ĩ.

Nhớ lại ngày xưa, bà luôn nghĩ Thẩm Quốc Lương chịu lấy con gái nhà quê là họ cao攀 rồi.

Vì vậy, Diêu Trúc Mai luôn tỏ ra hèn mọn trước nhà họ Thẩm.

Mẹ Thẩm Quốc Lương - Vương Vân cũng chẳng phải dễ chịu, nói năng lúc nào cũng trịch thượng. Bà tuy khó chịu nhưng vẫn nhẫn nhịn.

Về nhà lại còn dặn con gái: "Quốc Lương nóng tính, con nhường nhịn chút, chiều chuộng anh ấy."

Nghĩ lại những lời này, Diêu Trúc Mai thấy áy náy vô cùng.

Phiêu Vũ Miên Miên

Con gái bà ngày xưa chịu bao tủi nhục mới trưởng thành như hôm nay.

Nhìn lại Hứa Quế Chi, dù hai nhà chỉ dùng chung một bữa cơm, nhưng khi chuẩn bị đồ cưới, bà đã gọi điện hỏi ý kiến Diêu Trúc Mai nhiều lần.

Hoặc hỏi xem nhà gái có kiêng kỵ gì không.

Nhà họ Dương là gia thế gì? Nhà họ Thẩm làm sao sánh được? Ấy vậy mà họ lại khiêm tốn trong việc cưới dâu.

Gả con vào nhà cao, lấy vợ nhà thấp.

So sánh đôi chút đã thấy rõ sự khác biệt.

"Thôi," Diêu Trúc Mai nói, "Chuyện của các con bọn mẹ không hiểu nổi, tự các con giải quyết."

Lại nói, "Chu Mẫn Mẫn muốn làm gì vậy? Còn tưởng nó đáng thương nên mới..."

Nói đến đây bà ngừng lại, vì cả nhà đều đổ dồn ánh mắt về phía bà.

"Mẹ... chỉ là có lần đi ngang cửa hàng thấy nó tội nghiệp, giữa mùa đông mà không có cả hộp kem dưỡng da, tay nứt nẻ hết cả," Diêu Trúc Mai ngượng ngùng nói, "Mẹ không đành lòng nên mua cho nó một hộp."

"Thật sự chỉ có một lần đó thôi," bà thề thốt, "Với lại cho nó năm mươi đồng."

Năm mươi đồng thời đó không nhiều nhưng cũng chẳng ít. Diêu Trúc Mai nghĩ sắp Tết rồi, chuyện của người lớn đừng ảnh hưởng đến con cháu.

Số tiền đó đủ để Chu Mẫn Mẫn và Trương thị ăn Tết no đủ.

Ai ngờ, Chu Mẫn Mẫn lại nhắm vào Dương Duy Lực.

Bất kể nó nói gì đi nữa...

Hai nhà đã thù hằn thế này, hôm đó Chu Mẫn Mẫn tuy nhận tiền nhưng theo hiểu biết của Diêu Trúc Mai, đứa bé này trong lòng chắc chắn oán hận.

Vậy, nó có thể nói gì tốt cho Dương Duy Lực?

Quyến rũ Dương Duy Lực?

Không thể nào, Diêu Trúc Mai rất tin vào ánh mắt của Chu Chiêu Chiêu và Dương Duy Lực.

Vậy chỉ có thể là nói xấu Chu Chiêu Chiêu.

Nếu vậy thì càng đáng ghét, bản thân không tốt đẹp, muốn kéo Chu Chiêu Chiêu xuống bùn cùng sao?

Đúng là loại bạc tình!

"Mẹ đi hỏi nó cho ra nhẽ." Diêu Trúc Mai càng nghĩ càng tức.

"Thôi, đi hỏi làm gì?" Chu Chính Văn nói, "Hỏi cũng chẳng ra gì đâu."

"Lại còn bị nó vu oan," Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nói, "Tức đến phát bệnh thì không đáng."

Nhưng Diêu Trúc Mai đâu chịu nghe, bà bực tức chạy ra ngoài: "Không được, mẹ phải đòi lại năm mươi đồng."

Số tiền đó là bà dành dụm bao lâu mới có.

"Em..." Chu Chính Văn chưa nói hết, Diêu Trúc Mai đã chạy như bay ra ngoài.

Ông đành bảo Chu Minh Huyên: "Con đi theo xem sao."

Chu Minh Huyên: "..."

Thật ra em rất mệt, nhưng thôi, ai bảo em là trụ cột trong nhà?

Sau khi dặn dò con trai, Chu Chính Văn định tìm cơ hội trò chuyện với con gái, nào ngờ chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa phòng Chu Chiêu Chiêu đóng sập.

Ông đắng chát cười.

Về phía Dương Duy Lực, lái xe suốt đêm về tỉnh thành, không vội về nhà mà đến gần trọng trạch.

Những năm trước Dương Quyền Đình bị vu oan phải về quê, lúc đó Dương Duy Lực còn nhỏ, Dương lão thái phu nhân vẫn còn, nên ông gửi con út về quê.

Như vậy đứa trẻ không phải chịu khổ cùng bố mẹ.

Tuổi thơ Dương Duy Lực trải qua ở đây, có niềm vui nhưng cũng không ít nỗi buồn.

Phần lớn nỗi buồn đều đến từ bác gái Phùng Tú Cầm.

Từ nhỏ Dương Duy Lực đã biết bà này gan rất lớn, nhưng không ngờ lại lớn đến thế!

Sao không bán luôn trọng trạch đi cho xong?

Càng điều tra, lòng anh càng lạnh. Phùng Tú Cầm sao dám?

Quan trọng nhất là, nhiều người tin bà ta.

Nhờ danh tiếng nhà họ Dương, Phùng Tú Cầm đã làm thành mấy chuyện.

Dương Duy Lực nhớ lời Chu Chiêu Chiêu: bất kể chuyện gì cũng nên bàn bạc với gia đình, đừng ôm đồm một mình.

Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định về nhà.

Cũng là để Dương Quyền Đình tận mắt nhìn rõ bản chất người anh trai tốt đẹp của mình.

May mà Chu Chiêu Chiêu tinh ý nhắc nhở.

Nếu không thì sao?

Nghĩ đến đây, lưng Dương Duy Lực ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Chiêu Chiêu của anh quả là phúc tướng của nhà họ Dương.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 183: Chương 183



Dĩ nhiên, Dương Duy Lực không thể vội vã trở về nhà rồi vu khống bá mẫu Phùng Tú Cầm trước mặt gia đình mà không có bằng chứng xác thực.

Làm sao có thể khẳng định bà ta lợi dụng danh tiếng nhà họ Dương để lừa đảo bên ngoài?

Đừng nói người khác có tin hay không, ngay cả Dương Quyền Đình cũng sẽ không tin.

Trong lòng ông, gia đình người anh trai của mình tuyệt đối là tốt, không thể nào làm ra chuyện xấu xa như vậy.

Phiêu Vũ Miên Miên

Ông lão này thuộc tuýp người chỉ tin khi có chứng cứ rõ ràng trước mặt.

Mà Dương Duy Lực là ai?

Anh từng làm công tác điều tra hình sự trong quân đội, lại thêm hiểu rõ bản chất của Phùng Tú Cầm từ nhỏ khi sống cùng bà nội.

Phùng Tú Cầm bề ngoài tỏ ra gan lớn, nhưng làm việc gì cũng luôn giữ lại đường lui.

Ví như, bà ta chắc chắn sẽ ghi chép lại tất cả những việc mình làm vào một cuốn sổ.

Dương Duy Lực nhíu mày nhìn chiếc hộp lấy ra từ hốc lò sưởi.

Phùng Tú Cầm vẫn như xưa, chẳng chịu rút kinh nghiệm.

...

...

Giấu đồ cũng không biết đổi chỗ.

Ngày nhỏ, bà ta đã thích giấu đồ ở hốc lò này, giờ vẫn y nguyên.

Chỉ có điều, ngày xưa bà giấu phiếu lương thực, giấu tiền, rồi đến khóc nghèo với bà nội, nói nhà không còn gì để mua thức ăn.

Lúc đó, bà nội nuôi anh, lại thêm bị liên lụy vì chuyện của tiểu thúc, cả thể xác lẫn tinh thần đều chịu áp lực nặng nề.

Bà cả mẹ còn ngày ngày đến gây sự, khiến bà nội già đi trông thấy.

Dương Duy Lực không chịu nổi cảnh bà nội vì mình mà phải luôn miệng xin lỗi, nói tốt cho Phùng Tú Cầm.

Trong cơn tức giận, anh lấy trộm tiền và phiếu lương thực của bà ta, tìm một quán ăn no nê một bữa, còn mang về cho bà nội mấy cái bánh bao nhân thịt.

Nhưng chưa kịp bước vào cửa, anh đã nghe thấy tiếng Phùng Tú Cầm đang lớn tiếng mắng nhiếc bà nội, cáo buộc bà không biết dạy con, khẳng định chính Dương Duy Lực đã lấy trộm tiền.

Đêm hôm đó, anh không về nhà, nằm trên mái nhà ngắm ánh trăng sáng, trong đầu hiện lên hình ảnh lưng bà nội còng xuống vì mệt mỏi.

Sáng hôm sau, anh đặt mấy cái bánh bao lên bàn, để lại một câu nhắn rồi bỏ đi.

Anh ra sông bắt cá, lên núi đặt bẫy thỏ...

Thời đó tuy quản lý chặt chẽ, nhưng với bản năng nhạy bén, Dương Duy Lực vẫn bán được những thứ kiếm được.

Một tuần sau, anh trở về với làn da đen nhẻm.

Anh đặt toàn bộ số tiền kiếm được lên bàn, ánh mắt lấp lánh nhìn bà nội.

Nhưng thay vì niềm vui, anh thấy bà ôm lấy mình, vừa đánh vào lưng vừa khóc nức nở.

Dương Duy Lực chưa bao giờ thấy bà nội đau khổ như vậy, anh hoảng hốt.

"Đứa trẻ ngốc này," bà nội ôm chặt anh, nức nở, "Nếu cháu có mệnh hệ gì, bà còn sống sao nổi?"

Sau này anh mới biết, những ngày đó bà nội như phát điên, đi khắp nơi tìm anh.

Bà nội trước kia từng bó chân, dù sau này thả ra nhưng chân vẫn đi lại khó khăn.

Bao nhiêu ngày anh biến mất, bà nội tìm bấy nhiêu ngày.

Số phận bà nội không may mắn, chưa kịp chờ Dương Quyền Đình được phục hồi chức vụ thì đã qua đời.

Không lâu sau khi bà mất, chuyện của Dương Quyền Đình được điều tra rõ ràng, ông được phục chức.

Còn Dương Duy Lực, sau khi để tang bà nội một năm, anh nhập ngũ.

Một lý do khác khiến quan hệ giữa anh và Dương Quyền Đình căng thẳng, chính là anh cho rằng nếu không phải vì ông bỏ mặc mình ở nhà bà nội, Phùng Tú Cầm đã không thể thường xuyên đến gây sự, và bà nội cũng không phải ra đi sớm như vậy.

...

Tiếng bước chân vang lên, kéo Dương Duy Lực trở về hiện tại.

Anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rời khỏi tòa nhà tổ tiên.

Chữ của Phùng Tú Cầm tuy xấu như gà bới, nhưng vẫn có thể nhìn rõ từng dòng.

Dương Duy Lực lướt qua, ánh mắt hẹp lại.

Trong sổ ghi lại những kẻ từng nhân lúc Dương Quyền Đình gặp nạn, muốn thông qua Phùng Tú Cầm nói giúp vài lời.

Đồng thời, bà ta nhận tiền của họ, cũng đồng nghĩa với việc đưa cái nắm vào tay đối phương.

Ngoài ra còn có những khoản "biếu xén" từ họ hàng xa.

Chắc chắn trước đây họ cũng từng đưa cho Dương Quyền Đình, nhưng bị ông từ chối, nên mới chuyển hướng sang Dương Quyền Hải.

Dù sao, ai biết Dương Quyền Đình đều hiểu, ông rất kính trọng người anh trai này.

Còn Phùng Tú Cầm, nhận rồi cũng chẳng sao, bởi tính cách Dương Quyền Đình sẽ không trả thù những kẻ từng hãm hại mình.

Với những người họ hàng kia, việc gì giúp được thì bà ta giúp, không giúp được cũng chẳng thèm nhờ đến Dương Quyền Đình.

Nhưng thứ đã vào tay, làm sao có thể trả lại?

Những kẻ đó cũng không dám đối chất hay đòi Phùng Tú Cầm hoàn lại.

Chính vì thế, bà ta mới ngang nhiên làm càn.

Nhìn số tiền trong sổ, Dương Duy Lực thầm nghĩ, nếu muốn mua một căn nhà nhỏ cũng không phải không được.

Nhưng Phùng Tú Cầm sao có thể chịu?

Bị người khác xúi giục, lòng tham vốn đã lớn của bà ta càng phình to hơn.

...

Sáng sớm, Hứa Quế Chi vừa mở cửa đã thấy Dương Duy Lực trở về.

Bà vui vẻ hỏi: "Con bị Chiêu Chiêu đuổi về à?"

Sắp cưới rồi, nhà còn bao nhiêu việc đợi con giải quyết, vậy mà cậu ta lại đưa bạn gái về xong biến mất luôn.

Nhìn sắc mặt anh không vui, bà ngạc nhiên: "Có chuyện gì vậy? Cãi nhau với Chiêu Chiêu rồi à?"

"Không có." Dương Duy Lực bất lực, "Mẹ đừng mong xui xẻo chứ. Con với Chiêu Chiêu vẫn ổn."

Cãi nhau? Làm gì có chuyện đó!

"Vậy sao sáng sớm đã mặt nặng mày nhẹ thế?" Bà chỉ hỏi một câu mà bị con trai trả treo mấy câu.

"Ông già đâu?" Dương Duy Lực hỏi.

Vừa dứt lời, Dương Duy Phong - anh cả từ trong phòng bước ra.

Dương Duy Lực sắp kết hôn, gần đây mọi người đều ở đây, đến nửa năm sau đám cưới mới dọn về nhà riêng.

Đây là quy củ của nhà họ Dương.

"Chuyện gì vậy?" Dương Duy Phong nhíu mày đi tới.

Dương Duy Lực ném cuốn sổ cho anh: "Tự xem đi."

"Cái gì đây?" Dương Duy Phong lật vài trang, khuôn mặt nghiêm nghị đột nhiên âm trầm như trời sắp mưa giông.

Dương Duy Khôn cũng nghe tiếng động thức giấc.

"Sáng sớm đã làm gì ồn ào thế, Duy Lực?" Anh vừa vươn vai vừa đi tới, câu nói sau bỗng dừng lại khi nhìn thấy cuốn sổ trên tay anh cả.

"Chữ này... xấu quá," anh nói, "Sao giống chữ của bá mẫu thế?"

"Chính là bà ta." Dương Duy Phong lạnh giọng, "Đây chắc là sổ sách riêng của bà ta."

Sổ sách riêng!

Hai từ đó vang lên, không khí trong sân đột nhiên ngột ngạt.

...

Cùng lúc đó, tại nhà cũ.

Phùng Tú Cầm hoảng hốt lật tung chiếc hộp, tìm đi tìm lại: "Không thể nào, sao có thể biến mất được?"

"Cái gì không thấy vậy?" Dương Quyền Hải ngơ ngác hỏi, "Mất thì thôi vậy."

"Ông chẳng hiểu gì cả!" Phùng Tú Cầm gào lên, "Đồ vô dụng!"

Dù cuốn sổ đó rơi vào tay ai, bà ta cũng xong đời.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 184: Chương 184



Dù cuốn sổ này rơi vào tay ai đi nữa, bà ta cũng xong đời.

Thậm chí, bà ta không hề nghi ngờ Dương Duy Lực lấy sổ, mà chỉ nghĩ có lẽ là những kẻ dính đến nhà tổ tiên.

"Đồ c.h.ế.t tiệt! Đồ c.h.ế.t tiệt!" Phùng Tú Cầm điên cuồng đi vòng quanh nhà, miệng không ngừng chửi rủa.

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?" Dương Quyền Hải thở dài hỏi, "Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Cuốn sổ nào biến mất?" Ông hỏi, "Nói xem nó như thế nào, không thì tôi mua cho chị cuốn mới."

"Quyền Hải..." Phùng Tú Cầm đột nhiên dừng lại, vội vàng nắm lấy tay chồng, "Chúng ta là vợ chồng, em làm những việc này đều là vì gia đình mình."

"Rốt cuộc em muốn nói gì?" Dương Quyền Hải cũng trở nên căng thẳng, "Có chuyện gì cứ nói ra, chúng ta cùng giải quyết."

"Không giải quyết được, anh không giải quyết được đâu." Phùng Tú Cầm khóc lóc, "Tìm em hai, đúng rồi, tìm em ấy, em ấy chắc chắn có cách."

Dù sao, họ với Dương Quyền Đình cũng là một nhà, nếu những chuyện trong sổ bị người ngoài biết, đặc biệt là đối thủ của Dương Quyền Đình, thì nhà họ Dương thực sự xong đời.

...

Nhà họ có được như ngày nay đều nhờ Dương Quyền Đình, điểm này Phùng Tú Cầm rất rõ.

"Em nói rõ rốt cuộc là chuyện gì?" Dương Quyền Hải nói, "Lần trước chuyện nhà tổ tiên đã đưa tiền rồi, không thể đòi thêm nữa."

Dương Quyền Hải cúi đầu thở dài, "Đều tại anh vô dụng."

Nói xong, ông vỗ người đứng dậy như chấp nhận số phận, "Đi thôi."

Vợ già đã như vậy, dù không biết là chuyện gì, nhưng ít khi thấy bà ta hoảng hốt đến thế.

Trong nhà luôn do Phùng Tú Cầm quyết định, nếu bà ta không giải quyết được, họ sẽ tìm Dương Quyền Đình.

Lần trước chuyện nhà tổ tiên là vậy, lần này dù không biết là chuyện gì, nhưng Phùng Tú Cầm đã nói tìm Dương Quyền Đình, Dương Quyền Hải chỉ có thể đi theo.

Về phía Dương Duy Lực, vừa khi Dương Duy Khôn nói hai chữ "sổ sách riêng", Dương Quyền Đình cũng bước ra từ phòng.

Sau đó, ánh mắt cả nhà đều đổ dồn về phía ông.

"Sổ sách riêng gì?" Dương Quyền Đình hỏi, ánh mắt dừng lại trên cuốn sổ trong tay Dương Duy Phong.

Dương Duy Phong đưa sổ cho ông, "Bố xem đi."

"Lấy ở đâu ra?" Dương Quyền Đình xem xong ngẩng đầu nhíu mày hỏi Dương Duy Lực.

"Hốc lò nhà tổ tiên." Dương Duy Lực sờ mũi nói.

Mấy chữ này vừa thốt ra, mọi người dường như đều nhớ lại chuyện anh từng trộm phiếu lương thực của Phùng Tú Cầm hồi nhỏ.

"Sao con lại nghĩ đến chỗ đó..." Hứa Quế Chi hỏi.

"Có người muốn thương lượng với con," Dương Duy Lực nói đến đây mắt càng lạnh, "Nói trong tay có bằng chứng của nhà họ Dương, nên con mới về."

Nếu không, chỉ vì chuyện nhà tổ tiên, anh lười để ý làm gì.

"Đi gọi bác họ đến." Dương Quyền Đình lạnh lùng nói.

Dương Duy Phong gật đầu, vào phòng khách gọi điện.

Ai ngờ người bắt máy bên kia là Dương Duy Sử - con trai út của Dương Quyền Hải, "Anh cả, anh tìm bố mẹ cháu làm gì?"

"Họ vừa ra khỏi nhà chắc là đến nhà các chú rồi," Dương Duy Sử nói, "Chắc lát nữa sẽ tới."

"Vậy được," Dương Duy Phong nói, "Cháu bảo anh hai cháu cùng đến nhà các chú một chút."

Nói xong, không đợi Dương Duy Sử hỏi thêm, anh cúp máy.

"Bác họ chắc lát nữa đến," Dương Duy Phong thần sắc khó hiểu nói, "Gọi điện nhà không có ai, nói là đến nhà ta."

Đến làm gì?

Với người nhà họ Dương, không cần nghĩ cũng đoán ra.

Những chuyện như thế này xảy ra quá nhiều rồi.

"Bà ta chắc phát hiện sổ biến mất." Dương Duy Khôn nói, "Cũng không đến nỗi quá ngu."

Vừa dứt lời, đã nghe tiếng Dương Duy Lực khinh bỉ.

Nhưng lần này không ai trong sân quở trách anh.

Khi Dương Quyền Hải hai vợ chồng đến, nhà họ Dương đang ăn cơm, trên bàn chỉ có mình Dương Duy Lực ăn ngon lành, những người khác đều không có hứng thú.

Ăn xong, Triệu Vịnh Mai và Lưu Quyên Hảo dẫn các con về phòng.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Theo tính cách bà ta, chắc ít nhất còn một cuốn nữa." Dương Duy Lực nói, "Lúc đó con định tìm, nhưng không kịp thời gian."

Trời sắp sáng, lại sợ bị phát hiện.

Anh nói câu này nhìn thẳng vào Dương Quyền Đình, ý tứ rất rõ ràng, muốn ông tìm ra cuốn sổ còn lại.

Dương Quyền Đình không lên tiếng, im lặng gắp thức ăn, nhưng cảm giác như ông đột nhiên già đi vài tuổi.

Trước là chuyện nhà tổ tiên, giờ lại thêm sổ sách, quả thực là đòn nặng với Dương Quyền Đình.

Cơm chưa ăn xong, Dương Quyền Hải hai vợ chồng đã đến.

Khi nhìn thấy Dương Duy Lực trong phòng khách, Phùng Tú Cầm giật mình, trước đó bà ta từng suy đoán ai có thể lấy sổ, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến Dương Duy Lực.

Nhưng giờ đột nhiên nhìn thấy anh, Phùng Tú Cầm chợt nhớ năm xưa khi giấu phiếu lương thực, chính là bị thằng nhóc này lấy trộm.

Cũng từ đó, bà ta học được cách giấu đồ không để một chỗ.

Phùng Tú Cầm lén quan sát Dương Duy Lực.

Dương Duy Lực thờ ơ liếc nhìn bà ta, rồi tiếp tục cúi mắt, như không thấy họ vậy.

Thật là không có giáo dục.

Phùng Tú Cầm thầm chê trong lòng.

"Hai người đến có việc gì?" Dương Quyền Đình mở lời hỏi, ánh mắt nhìn vào Dương Quyền Hải.

Mà phản ứng đầu tiên của Dương Quyền Hải là nhìn Phùng Tú Cầm.

Dương Quyền Đình cảm thấy lòng lạnh giá.

Chuyện lớn như vậy, Dương Quyền Hải lại hoàn toàn không biết gì.

Ông ta và Phùng Tú Cầm chung sống bao nhiêu năm, lẽ nào không biết bà ta là người thế nào?

Đến người bên cạnh mình làm gì cũng không hay, Dương Quyền Đình thực sự không biết nói gì với người anh trai này.

"Là... em hai à, anh phải cứu em." Phùng Tú Cầm cắn răng khóc lóc.

"Rốt cuộc là chuyện gì, nói rõ." Dương Quyền Đình bình thản hỏi.

Dương Duy Lực liếc nhìn ông, thấy ông vẫn như thường lệ, nhấp ngụm trà.

Điều này... khiến Dương Duy Lực đột nhiên không nắm chắc.

Lẽ nào lão già lần này vẫn tiếp tục bao che cho họ?

Đúng lúc này, hai con trai Dương Quyền Hải cũng chạy đến, thấy Phùng Tú Cầm khóc lóc, liền hỏi Dương Quyền Hải, "Bố, mẹ cháu làm sao vậy?"

Làm sao?

Dương Quyền Hải cũng muốn biết rốt cuộc là làm sao?

"Đúng vậy, bác gái, bác không nói gì chỉ khóc ở đây, hai anh tôi còn tưởng nhà chúng tôi bắt nạt bác." Dương Duy Lực thong thả nói.

Phùng Tú Cầm nghẹn lời.

Bà ta không hiểu sao hôm nay mọi người lại tập trung đông đủ thế?

Nói thế nào đây?

Lẽ nào bắt bà ta thừa nhận trước mặt mình đã lợi dụng Dương Quyền Đình để mưu lợi thế nào?

"Nếu không có việc gì, hai người về trước đi," Dương Quyền Đình đúng lúc này đứng dậy, "Mấy đứa đi làm đi..."

Ông cũng phải đi làm.

"Em nói." Phùng Tú Cầm nghe lời Dương Duy Lực, kỳ thực đã đoán ra cuốn sổ chắc bị anh ta lấy mất.

Bà ta cắn răng quỳ xuống đất.

"Mẹ!"

"Em hai, anh cứu em."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 185: Chương 185



Không ai ngờ rằng Phùng Tú Cầm - người luôn tỏ ra mạnh mẽ - lại quỳ gối khẩn khoản nhờ Dương Quyền Đình giúp đỡ.

Dương Quyền Đình không vội đi nữa, mà ngồi xuống hỏi: "Vậy chị nói xem, chị đã làm gì mà cần tôi giúp?"

Phùng Tú Cầm nghẹn lời.

"Mẹ!" Dương Duy Châu - con trai cả trầm giọng quát, "Mẹ chỉ khóc mà không nói gì thì có ích gì?"

Anh hiểu rõ tính cách mẹ mình, nếu không phải chuyện lớn, bà ta tuyệt đối không quỳ xin chú hai.

Lại còn trước mặt nhiều con cháu như thế này.

"Mẹ... mẹ đã bán nhà tổ tiên rồi phải không?" Dương Duy Châu nghiến răng hỏi.

Chuyện dùng nhà cũ thế chấp, anh cũng vừa nghe được.

Lúc đó suýt ngất xỉu.

...

"Không... không phải!" Phùng Tú Cầm che mặt khóc lóc, "Tôi... tôi đã nhận hối lộ!"

Nhận hối lộ?

Câu nói này khiến Dương Quyền Hải và hai con trai choáng váng.

"Chị nhận của ai?" Dương Quyền Hải đỏ mắt, hai tay nắm chặt vai bà ta, ép bà nhìn thẳng vào mình, gầm lên: "Chị đã hứa hẹn gì với họ?"

Những người tìm đến nhờ việc, trước đây cũng có người tìm anh, nhưng đều bị anh cự tuyệt. Anh còn dặn đi dặn lại Phùng Tú Cầm chuyện này.

"Em hai ở vị trí đó không dễ dàng, bao nhiêu người đang dòm ngó."

Phùng Tú Cầm trước mặt anh đồng ý dễ dàng, nào ngờ sau lưng lại nhận hối lộ.

"Đến lúc này rồi, chị còn không chịu nói?" Dương Quyền Hải tức giận hét lên.

Trước đây, Phùng Tú Cầm vốn khinh thường chồng, luôn cho rằng ông ta là kẻ bất tài.

Nhưng lúc này, bà ta lại nghĩ ngay đến chồng, run rẩy khóc lóc: "Tôi... tôi cũng không nhớ rõ..."

Cụ thể là những ai, bà ta không nhớ, nhưng mỗi món đều được ghi chép cẩn thận.

"Bây giờ một cuốn sổ khác đã biến mất."

Bà ta rút từ trong n.g.ự.c ra một cuốn sổ nhỏ, "Chỉ còn cái này."

Trên đó ghi chép chi tiết từng món đồ hoặc tiền bạc bà ta nhận.

Ban đầu, Phùng Tú Cầm nghĩ sau này nếu có chuyện gì còn có bằng chứng tra cứu, phòng bị người ta vu khống.

Nhưng giờ mới nhận ra, thứ này không chỉ là bằng chứng bị vu khống, mà còn là cái nắm c.h.ế.t người.

"Em hai..." Phùng Tú Cầm khóc lóc, "Nếu cuốn sổ này rơi vào tay người ngoài, nhà ta xong đời."

"Vậy ra, cây sâm rừng năm xưa tôi vào núi đào cho bà nội, cũng bị chị bán rồi?" Dương Duy Lực tròng mắt lạnh băng, ánh mắt như d.a.o găm đ.â.m thẳng vào Phùng Tú Cầm.

Phùng Tú Cầm toàn thân run rẩy.

Bà ta... bà ta sao có thể quên mất chuyện này!

Có hai cuốn sổ, cuốn giấu trong hốc lò ghi chép những món nhận trong hai năm gần đây.

Còn cuốn trên người bà ta là những khoản cũ từ nhiều năm trước.

Vừa rồi vội quá, lại bị dọa một phen, Phùng Tú Cầm quên mất chuyện này.

Đáng lẽ bà ta nên xé trang đó đi.

Hối hận, ân hận.

Bà nội bị bệnh vào mùa thu, tuổi già vốn có nhiều bệnh tật tiềm ẩn, nhưng vì lo lắng cho tiểu thúc và Dương Duy Lực, bà luôn cố gắng chịu đựng.

Lúc đó, Dương Duy Lực nghe nói sâm rừng có thể bồi bổ sức khỏe cho người già.

Thế là, anh một mình vào núi Nam tìm sâm hoang.

Có lẽ trời thương người hiếu thảo, anh thực sự tìm được một cây.

Nhưng cũng phải trả giá đắt, anh trượt chân ngã từ vách núi, để bảo vệ cây sâm trong ngực, trán và người đầy thương tích.

May mắn có đứa trẻ vào núi chơi phát hiện, cho anh uống nước, băng bó vết thương, rồi tìm người đưa anh ra ngoài.

Anh mới thoát c.h.ế.t trong gang tấc.

Nhưng với Dương Duy Lực, chỉ cần cứu được bà nội, mọi thứ đều đáng giá.

Nhưng cuối cùng, bà nội vẫn không qua khỏi mùa đông năm đó.

Nếu bà sống thêm được, sẽ thấy năm sau người con trai út bà lo lắng bình an trở về, đón bà đi hưởng phúc.

Nhưng bà đã ra đi trong mùa đông lạnh giá ấy.

Hôm đó, Dương Duy Lực vẫn nhớ rõ mình hỏi bác: "Tại sao bà nội đã có sâm rồi mà vẫn không khỏe?"

Lúc đó, Dương Quyền Hải trả lời thế nào?

Hình như ông chưa kịp nói, Phùng Tú Cầm đã nhanh miệng: "Sâm cũng không phải thần dược gì."

Dương Duy Lực nghĩ, nếu bà nội được dùng cây sâm đó, biết đâu đã sống thêm được vài năm.

"Chị dám!" Anh lạnh lùng bước tới, giọng nói băng giá không chút nhiệt độ.

"Duy Lực!" Dương Quyền Hải đứng chắn trước mặt Phùng Tú Cầm, "Bình tĩnh lại, dù có cây sâm đó, bà nội cậu cũng..."

Lời còn chưa dứt, Dương Duy Lực đã tung một quyền thẳng vào mặt ông ta.

Dương Quyền Hải không ngờ anh lại ra tay, bị đánh lùi hai bước, ngã vật xuống đất, khóe miệng rỉ máu.

"Anh ơi!" Phùng Tú Cầm hoảng hốt, lao tới đỡ chồng, giận dữ quay sang Dương Duy Lực: "Cậu sao dám đánh người!"

Đánh người?

Anh đánh chính là Dương Quyền Hải!

Phùng Tú Cầm đáng ghét, nhưng Dương Quyền Hải mới đáng trách nhất.

Sao ông ta có thể mặc kệ vợ bán cây sâm cứu mạng của bà nội?

Đừng nói ông ta không biết.

Phùng Tú Cầm dám động vào đồ của bà nội, chẳng phải do ông ta nuông chiều hay sao?

Một người đàn ông, đến vợ mình cũng không quản nổi, thậm chí khi sự việc vỡ lở, còn nói ra câu như vậy.

"Dù có sâm, bà nội cũng không sống được!"

Vậy là có thể không cho bà dùng, mà mang bán sao?

Đây là lời một người con nên nói?

Dương Duy Lực mặt lạnh như tiền, túm cổ Dương Quyền Hải lên, lại một quyền nữa đập mạnh xuống.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Aaaaa!"

Phùng Tú Cầm rú lên thất thanh: "Giết người rồi!"

"Đừng đánh nữa!" Dương Duy Phong và Dương Duy Khôn kéo anh lại, "Duy Lực, đủ rồi!"

Dương Duy Lực đỏ mắt nhìn chằm chằm Dương Quyền Hải.

"Hai đứa mù à?" Phùng Tú Cầm hét lên với hai con trai, "Không thấy bố bị đánh sao?"

Cứ đứng đó nhìn Dương Duy Lực đánh bố mình?

"Mẹ, mẹ và bố quá đáng." Dương Duy Châu bất lực nói, "Năm đó Duy Lực vì cây sâm ấy, suýt mất mạng."

Dương Duy Châu lớn tuổi hơn, nên nhớ rõ chuyện năm xưa.

Dương Duy Lực được đưa đến bệnh viện trong tình trạng hôn mê, nằm liệt giường ba ngày mới qua cơn nguy kịch.

Vậy mà họ không cho bà nội dùng, lại đem bán đi.

Hỏi ai mà không phẫn nộ?

Làm sao họ có thể ngăn cản?

"Hai đứa phản phúc!" Phùng Tú Cầm giận dữ mắng, lại trừng mắt nhìn Dương Duy Lực, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Dương Quyền Đình.

"Vậy, chuyện này là thật?" Giọng Dương Quyền Đình lạnh như băng.

Phùng Tú Cầm run rẩy, "Tôi... tôi cũng bất đắc dĩ..."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 186: Chương 186



Lúc đó, gia đình Dương Quyền Đình bị điều đi lao động cải tạo, nhà Dương Quyền Hải cũng bị liên lụy, bị mọi người xa lánh.

Con trai đang lớn ăn khỏe như hổ, lại thêm một Dương Duy Lực đang tuổi ăn tuổi lớn, cả nhà gần như c.h.ế.t đói.

Bà nội lúc đó đã thập tử nhất sinh, cây sâm rừng kia cũng không cứu được mạng bà, chi bằng đổi lấy tiền mua gạo, tiễn bà ra đi thanh thản, để cả nhà có thể sống sót.

"Toàn là nói nhảm!" Dương Duy Lực tức giận, mím môi nhìn chằm chằm Phùng Tú Cầm.

Dù không thích đánh phụ nữ, nhưng lúc này anh thực sự muốn tát vài cái vào mặt người phụ nữ đến giờ vẫn còn giảo biện này.

"Dừng tay!" Dương Quyền Đình trừng mắt với Dương Duy Lực, quát lớn, "Đây là bác của con, con dám đánh người?"

"Ra ngoài quỳ cho ta!"

Dương Duy Lực cười khẩy.

"Em hai, là anh vô dụng, Duy Lực đánh đúng." Dương Quyền Hải đắng cay nói, "Anh có lỗi với mẹ, anh không phải là người."

...

...

Sự việc năm đó, kỳ thực ông ta có phát hiện, nếu không, nhà đột nhiên khá giả, không chỉ có gạo mà còn ăn được thịt, tiền đâu ra?

Dương Quyền Hải vừa nói vừa tự tát mình hai cái.

"Anh cả!" Dương Quyền Đình vội vàng ngăn lại, sau đó quỳ thẳng xuống, "Là em có lỗi với anh, có lỗi với mẹ."

"Bố." Dương Duy Phong muốn đỡ Dương Quyền Đình dậy, nhưng bị ông vẫy tay ngăn lại.

"Cha mất sớm," Dương Quyền Đình đau lòng nói, "Người ta nói trưởng nam như phụ, là anh từ nhỏ dìu dắt em, nghe nói em học giỏi, anh đi làm thuê, đến xưởng gạch làm công việc vất vả nhất kiếm tiền đóng học phí cho em."

"Nói đến có lỗi, là em có tội." Dương Quyền Đình nghẹn ngào nói.

Lúc mẹ già qua đời, ông không được nhìn mặt lần cuối, để bà ra đi trong niềm tiếc nuối.

"Không, không phải vậy, là anh không quản được vợ." Dương Quyền Hải nghẹn giọng nói, "Nuông chiều khiến cô ta ngày càng liều lĩnh, dám nhận cả tiền bẩn như vậy."

Đây là muốn làm gì?

Đây là muốn đẩy cả nhà họ Dương vào chỗ diệt vong.

Phiêu Vũ Miên Miên

Hai anh em ôm nhau khóc, những người con cháu khác cũng đau lòng không kém.

"Đều là do anh làm anh cả vô dụng," Dương Quyền Hải vừa khóc vừa đ.ấ.m vào n.g.ự.c mình, "Anh có lỗi với cha mẹ, có lỗi với các con..."

"Em hai," Dương Quyền Hải đỏ mắt nói với Dương Quyền Đình, "Chuyện này anh biết không thể giấu được, nhưng vợ anh bao năm vì nhà này cũng tận tâm tận lực..."

Dương Duy Lực cười khẩy.

Hứa Quế Chi véo anh một cái, ra hiệu đừng gây rối.

"Anh là đàn ông, là trụ cột gia đình," Dương Quyền Hải nói, "Việc cô ta làm, anh làm chồng không giám sát tốt, tất cả là lỗi của anh."

"Anh cả đời nhu nhược, lần này để anh chịu trách nhiệm." Ông nói xong, nhìn Phùng Tú Cầm, "Cô ấy từ khi lấy anh kẻ vô dụng, bao năm chưa được hưởng phúc là bao."

"Được không?"

"Anh ơi." Phùng Tú Cầm khóc òa lao đến ôm chầm lấy Dương Quyền Hải, "Em sai rồi, em sai rồi."

Phùng Tú Cầm không ngờ, người đàn ông bà ta từng khinh thường nhất, cuối cùng lại là người đứng ra bảo vệ, thay bà ta đi tù.

"Chú hai," hai anh em Dương Duy Châu cũng quỳ xuống, "Cháu biết mẹ cháu phạm sai lầm, càng không nên bán cây sâm đó."

"Nhưng, có thể xem trên tình anh em chúng cháu, chuyện này giải quyết nội bộ được không?"

"Chúng cháu sẽ trả lại tiền, đồ đạc đền bằng tiền cho người ta."

Dương Quyền Đình đỡ anh trai dậy, mím môi nhìn hai cháu, cuối cùng lắc đầu thở dài, "Chuyện sâm có thể không truy cứu, nhưng... nhận hối lộ thì không thể."

"Hơn nữa, không ai biết có phải người ta cố tình gài bẫy hay không." Dương Quyền Đình nói.

Dù là vì công hay tư, chuyện này đều không thể giải quyết nội bộ.

Dương Duy Châu và Dương Quyền Hải thất vọng không nói gì.

"Thật... thật không thể sao?" Phùng Tú Cầm nói, lại kêu lên, "Anh ơi, anh cứu em."

"Em hai, anh cứu em, em không muốn đi tù." Bà ta khóc lóc.

Đến lúc này, Phùng Tú Cầm mới thực sự sợ hãi.

Bà ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Dương Quyền Hải không buông, "Anh ơi, anh thay em đi, em không muốn bị bắt."

Cả nhà kinh hãi nhìn bà ta.

Không ai ngờ bà ta lại nói ra lời như vậy, nhưng nghĩ lại cách hành xử bình thường của bà, cũng thấy không có gì lạ.

"Mẹ," Dương Duy Châu không chịu nổi nói, "Sao mẹ có thể như vậy? Biết hôm nay, tại sao ngày đó?"

Bây giờ biết sợ, lại còn bắt Dương Quyền Hải chịu tội thay.

"Em biết làm sao? Em làm tất cả không phải vì nhà này sao?" Phùng Tú Cầm khóc than, "Bao nhiêu năm các con ăn uống ở, cưới vợ gả chồng, cái gì chẳng cần tiền?"

Tiền đâu ra?

Không phải do bà ta tích cóp từng chút một sao?

"Nhưng mẹ không thể như vậy." Dương Duy Châu khóc nói, "Con thà không cần những thứ đó."

Chỉ cần cả nhà bình an là được.

Nhưng bây giờ nói những lời này, còn có tác dụng gì?

Với những cuốn sổ này, tội của Phùng Tú Cầm có thể định đoạt, chỉ xem có liên lụy đến ai khác trong nhà họ Dương không.

Tự thú, hai chữ này cuối cùng cũng được thốt ra từ miệng Dương Quyền Đình.

Bởi chỉ có như vậy, mới có thể giảm nhẹ hình phạt.

"Tự thú?" Phùng Tú Cầm thất vọng lùi lại, ngồi phịch xuống ghế, cười nhạo, "Chỉ cần em tự thú, là có thể bảo vệ chức vụ của anh phải không?"

"Mẹ!" Dương Duy Châu gọi.

Nhưng Phùng Tú Cầm như không nghe thấy, tiếp tục than khóc, "Em là chị dâu anh, bao nhiêu năm em tận tâm tận lực vì nhà họ Dương, không có công cũng có lao khổ chứ?"

"Đúng, em không cho bà già dùng sâm rừng," Phùng Tú Cầm kích động nói, "Nhưng hai năm bà ốm đau, ai là người hầu hạ từng li từng tí? Là em."

"Lúc đó các anh ở đâu?"

"Bác gái," Dương Duy Khôn nói, "Bác chăm sóc bà nội cả nhà đều biết ơn, nhưng bác không thể vì thế mà nhận tiền người ta."

Nếu không phải vì bà chăm bà nội hai năm, chuyện sâm đã có thể bỏ qua như vậy sao?

"Đã có người lấy chuyện này uy h.i.ế.p con rồi." Dương Duy Lực lạnh lùng nói, lại liếc nhìn Dương Quyền Đình, vươn vai, "Giải quyết thế nào mọi người bàn đi."

Lão già tuy có chuyện không ổn, nhưng không đến nỗi mù quáng.

"Từ nhỏ con đã không ưa ta." Phùng Tú Cầm hằn học trừng mắt Dương Duy Lực, "Con luôn mong ngóng cơ hội trả thù ta phải không? Giờ cuối cùng cũng để con chộp được."

"Biết con tàn nhẫn như vậy, sớm muộn gì ta cũng..."

"Tự thú, ta sẽ đi tự thú."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 187: Chương 187



Những chuyện về sau, Dương Duy Lực không thèm quan tâm nữa.

Dù trong nhiều việc, cách xử lý của anh khác hẳn với Dương Quyền Đình, kiểu ai cũng chẳng ưa nổi ai.

Nhưng chuyện này đã bị đưa ra ánh sáng, anh tin Dương Quyền Đình sẽ biết cân nhắc.

Tự thú, là lựa chọn tốt nhất cho cả Phùng Tú Cầm lẫn nhà họ Dương.

Nhưng Dương Quyền Đình sao có thể để anh đi dễ dàng thế?

"Không mau qua xin lỗi bác đi!" Ông quát lớn.

Với thân phận của Dương Duy Lực, cháu đánh bác, nếu chuyện này lộ ra, sự nghiệp của anh coi như xong.

Vì vậy, dù thế nào, lời xin lỗi là bắt buộc.

Nhưng bắt Dương Duy Lực xin lỗi? Làm sao có thể?

...

...

Dù Dương Quyền Hải không biết chuyện này, nhưng... chẳng phải càng đáng giận sao?

Đến việc mẹ già ốm đau có dùng thuốc hay không còn không rõ, ông ta còn dám nhận mình là người hiếu thảo?

Xin lỗi? Không đời nào!

"Không trách cháu," Dương Quyền Hải vẫy tay, "Là tôi không làm gương tốt cho con cháu."

Dương Duy Lực cười nhìn Dương Quyền Đình, khiến ông tức giận muốn dạy dỗ anh.

"Thôi, đi với mẹ xem chuyện cưới xin đi," Hứa Quế Chi vội vàng ngăn lại, thấy Dương Duy Lực còn định nói, bà trừng mắt, "Con im đi."

Hai cha con này thật đúng là...

Phiêu Vũ Miên Miên

"Con có nói gì đâu?" Dương Duy Lực lẩm bẩm.

Dương Quyền Đình tức giận muốn phun máu.

Lại nghe anh nói tiếp, "Bố xử lý nhanh đi, đừng ảnh hưởng hôn sự của con."

"Con cút ngay!" Dương Quyền Đình không nhịn nổi, cầm chén trà ném tới.

Nhưng Dương Duy Lực là ai, đã né tránh từ lâu.

Rầm! Chén vỡ tan tành.

Dương Duy Lực nhún vai, "Nóng nảy thật, nhưng nhầm người rồi."

Khí thế đó, như thể anh là kẻ oan ức vậy.

"Con đi nhanh đi," Hứa Quế Chi kéo anh đi, "Đừng chọc giận bố nữa."

Ông lão hôm nay đã tức giận rồi, đừng làm ông ốm thêm.

Phùng Tú Cầm đi tự thú, Dương Quyền Đình cũng đã nộp đơn tự kiểm tra lên cơ quan chức năng, khủng hoảng nhà họ Dương coi như giải quyết xong. Giờ Dương Duy Lực chỉ quan tâm đến hôn sự của mình.

Không gì có thể ngăn cản anh kết hôn.

Thẩm Quốc Lương?

Hắn ta cũng xứng?

Dương Duy Lực khẽ nhếch mép, xem ra anh vẫn còn quá lương thiện, để cho tên khốn này đến giờ vẫn còn lởn vởn khắp nơi.

Dương Duy Lực theo Hứa Quế Chi về phòng, bà chỉ vào đồ đạc trong phòng, "Con xem còn thiếu gì không?"

"Mẹ, cảm ơn mẹ, tốt rồi ạ," Dương Duy Lực nói.

Dù sao, sau khi cưới nửa năm anh sẽ dẫn Chu Chiêu Chiêu ra ngoài ở, chỉ cuối tuần và ngày lễ mới về.

Đây là quy củ nhà họ Dương.

Dương Duy Lực xoa mặt, "Giá như đẩy sớm ngày cưới lên thì tốt."

Ai ngờ đúng lúc này lại xảy ra chuyện của Phùng Tú Cầm.

Nói không ảnh hưởng tâm trạng là giả dối.

Hứa Quế Chi vỗ lưng anh, "Lớn rồi mà còn như trẻ con."

"Trước con không yêu đương, mẹ ngày ngày nhắc. Giờ con yêu đương muốn cưới nhanh, mẹ lại chê," Dương Duy Lực nói.

Hứa Quế Chi lười tranh cãi, chọc vào trán anh, "Mẹ đợi Chiêu Chiêu vào cửa, sẽ có người dạy dỗ con."

Nhưng Hứa Quế Chi dù sao cũng đã lớn tuổi, thời gian này bận rộn lo đám cưới cho Dương Duy Lực, lại thêm chuyện hôm nay, giờ đã mệt mỏi lắm rồi.

Thu dọn xong việc nhà, bà trở về phòng, thấy Dương Quyền Đình mặt lạnh ngồi đó, không biết đang nghĩ gì.

Vợ chồng trẻ sống với nhau đến già, Hứa Quế Chi thương chồng, đi tới đỡ ông, "Lên giường nằm nghỉ đi."

Dương Quyền Đình thở dài, dựa vào tay bà đứng dậy, "Để anh xoa bóp cho em."

Hứa Quế Chi ngày trẻ cũng là tiểu thư được cưng chiều, nhưng sau này gia đình biến cố, thêm mấy năm lao động vất vả ở quê làm tổn thương lưng.

Những năm nay dù có bồi bổ, nhưng hễ làm việc nặng là lưng lại đau.

Dương Quyền Đình từ lúc bà bước vào đã nhận ra.

"Không đau lắm, anh cũng nghỉ đi," Hứa Quế Chi nói.

Nhưng Dương Quyền Đình đã bắt đầu xoa bóp.

"Em biết anh buồn," Hứa Quế Chi nghiêng người, để lưng cho chồng, lúc nói không nhìn thấy biểu cảm của Dương Quyền Đình.

"Chuyện của mẹ, anh đừng quá đau lòng, lúc đó... chúng ta cũng bất đắc dĩ," bà nhẹ giọng nói.

Hoàn cảnh lúc đó, đương nhiên không thể đưa bà già theo chịu khổ.

Tốt nhất là để bà ở lại thành phố với anh cả.

"Ừ, anh biết," giọng Dương Quyền Đình chán nản, Hứa Quế Chi quay người lại, thấy mắt ông đỏ ngầu, càng thêm xót xa.

Nắm c.h.ặ.t t.a.y ông.

"Mẹ mà biết anh tự trách như vậy, chắc sẽ đau lòng lắm," Hứa Quế Chi nói, "Anh có khó khăn của anh, bà hiểu."

Chính vì thế mà Dương Quyền Đình càng đau lòng.

"Ừ," ông gằn giọng, cúi đầu vào lòng vợ.

Hứa Quế Chi hiếm khi thấy ông như vậy.

Bà vỗ nhẹ lưng ông, an ủi.

Dương Quyền Đình không mất kiểm soát quá lâu, một lúc sau buông tay vợ.

"Nói thật, bác cả cũng thật, chuyện lớn như vậy mà không hề hay biết," nghĩ đến đây Hứa Quế Chi tức giận.

Cây sâm đó là con trai bà liều mạng tìm về cho bà nội.

Kết quả bị bán đi.

Ngày xưa, bà nội dù không ưa cô con dâu lớn này, nhưng cũng không đối xử tệ.

Sao bà ta có thể nhẫn tâm như vậy!

"Thôi, đừng nói nữa," Dương Quyền Đình khó chịu.

"Không nói thì thôi," Hứa Quế Chi đẩy tay ông, cười lạnh, quay vào trong giường, "Nói đến anh trai là anh quý như vàng, nhưng nhìn thái độ của anh với Duy Lực xem."

"Lúc nào cũng gầm gừ trừng mắt."

"Lần này nếu không có Duy Lực, không biết nhà họ Dương sẽ ra sao," nghĩ đến đây Hứa Quế Chi vẫn thấy sợ.

Dương Quyền Đình nhức đầu, "Dù sao đó cũng là bác của nó..."

Sao có thể đánh người lớn?

"Bác thì sao? Làm chuyện như vậy không đáng đánh à?" Hứa Quế Chi bĩu môi, "Theo em đánh còn là nhẹ."

Dương Quyền Đình: "..."

"Được, anh trai anh là báu vật, con trai em là cỏ rác," Hứa Quế Chi trừng mắt, "Anh đi ở với nhà anh trai đi, đừng lên giường em."

"Em nói cái gì thế?" Dương Quyền Đình bóp trán, "Anh không có ý đó."

"Hừ," Hứa Quế Chi cười lạnh, "Con trai em sắp cưới vợ rồi, sau này anh còn đối xử với nó như vậy, em sẽ dọn ra ngoài ở với chúng nó."

Còn lão già ngoan cố này, để ông ta một mình mà sống!

"Dù sao lão già bướng bỉnh này đi đâu cũng khiến người ta phát ngán."

Dương Quyền Đình: "..."

Ông không ngờ mình lại có ngày trở thành kẻ cô độc.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 188: Chương 188



Chu Chiêu Chiêu không hề biết chuyện xảy ra ở nhà họ Dương tại tỉnh thành, sáng sớm hôm sau đã bị Diêu Trúc Mai kéo dậy.

"Dậy nhanh lên, hôm nay còn nhiều việc phải làm lắm." Diêu Trúc Mai gọi con gái dậy.

Hôm nay là mùng 8 tháng Chạp, từ sáng sớm Diêu Trúc Mai đã nấu xong một nồi cháo lạp bát.

"Con dậy rồi." Chu Chiêu Chiêu nheo mắt, đợi Diêu Trúc Mai đi ra lại ngã vật xuống giường.

Trong sân thoang thoảng mùi cháo lạp bát mẹ nấu, chỉ ngửi thôi đã thấy ngon.

Chỉ là kiếp này, họ không cần mang cháo sang biếu nhà Chu Chính Vũ nữa.

Ngửi mùi thơm, Chu Chiêu Chiêu lại chìm vào giấc ngủ.

Nhưng chưa ngủ được bao lâu, Chu Minh Huyên đã gõ cửa, "Chị ơi, anh rể tới rồi."

Chu Chiêu Chiêu bật mở mắt.

...

...

Dương Duy Lực tới rồi?

Không biết chuyện hôm qua xử lý thế nào.

Cô vội vàng mặc quần áo, trước khi mở cửa còn chỉnh lại mái tóc rối bù trong gương.

Biết anh tới sớm thế, cô đã không ngủ nướng thêm chút nữa.

Vừa bước ra đã nghe Chu Minh Huyên nói, "Anh rể bảo đi ăn cháo lạp bát trước, chị cứ từ từ sửa soạn."

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Chu Minh Huyên, em có thể hét to hơn không?

Để cả xưởng biết chị ngủ nướng, người yêu tới rồi vẫn chưa dậy?

Khi cô chỉnh tề bước ra, Dương Duy Lực cũng vừa ăn xong.

Hai người hôm nay đi đăng ký kết hôn nên Dương Duy Lực ăn mặc khá trang trọng.

Thực ra họ có thể đăng ký tại đơn vị của Dương Duy Lực, nhưng quá xa nên hai người quyết định làm thủ tục tại huyện với giấy tờ đã thẩm tra.

Tình cờ thay, cả hai đều mặc áo sơ mi trắng bên trong.

Chu Chiêu Chiêu còn trang điểm nhẹ, đặc biệt tô son Dương Duy Lực tặng trước khi ra khỏi nhà.

Phải nói, thoa son lên trông da dẻ sáng hẳn.

"Chú trai, lại gần thêm chút nữa." Ông lão chụp ảnh cười hiền hậu, "Bao năm chưa thấy cặp nào đẹp đôi như hai cháu, chỉ có điều chú trai hơi nghiêm nghị quá."

Dương Duy Lực: "..."

Ông lão mắt kém à?

Rõ ràng anh đã cười mà còn bảo nghiêm nghị?

"Vợ xinh thế này, có gì không vui?" Ông lão cười, "Nhìn về phía tôi, tấm ảnh này theo các cháu cả đời, phải chụp cho đẹp."

Tách!

"Cảm ơn bác." Chu Chiêu Chiêu cười tươi, đưa gói kẹo mừng đã chuẩn bị sẵn.

Ra khỏi cửa phòng đăng ký, Chu Chiêu Chiêu ngắm nghía tấm giấy đỏ trong tay, xem kỹ tấm ảnh.

Ông lão này nghe nói được mời lại vì chụp ảnh rất đẹp.

Quả nhiên bắt được thần thái của hai người, nhất là nụ cười mỉm của Dương Duy Lực, vô cùng ấm áp.

"Vợ yêu." Dương Duy Lực nhìn cô gái bên cạnh, nắm lấy tay Chu Chiêu Chiêu, "Đi ăn mừng nhé?"

"Ừ." Chu Chiêu Chiêu gật đầu.

"Vợ yêu." Dương Duy Lực lại gọi.

"Sao thế?" Cô ngẩng lên, thấy anh cười nói, "Không có gì, chỉ muốn gọi thôi."

Nụ cười của anh khiến đôi mắt phượng như có móc câu, khiến người ta say mê.

Hai người đến quán Đông Trấn ngon nhất Chu Thủy huyện dùng bữa.

Hôm nay đúng lạp bát, đường phố đã thấp thoáng không khí Tết, may mắn gặp được đầu bếp già còn làm, Dương Duy Lực đặc biệt gọi món bánh hộp thịt.

Đây là món thịt duy nhất Chu Chiêu Chiêu thích mà không thấy ngán.

Chu Chiêu Chiêu đến giờ vẫn không tin nổi mình đã là phụ nữ có gia đình.

Kiếp trước, sau khi đăng ký kết hôn, Dương Duy Lực cũng đề nghị đi ăn mừng nhưng bị cô từ chối.

Lúc đó tâm trạng cô luôn nghĩ lấy anh là hết đường phát triển.

Thậm chí không muốn cho anh nắm tay, mặt lạnh tanh chụp xong ảnh, chẳng thèm nhìn giấy đăng ký đã bỏ đi.

Cô quên mất lúc đó biểu cảm của Dương Duy Lực thế nào, nhưng chắc chắn không tươi như bây giờ, ăn cơm cũng cười.

Vốn dĩ anh là người ít cười.

Đúng lúc có người quen bước vào, nhận ra anh liền chào, "Duy Lực, về khi nào thế?"

"Vừa về không lâu." Dương Duy Lực đứng dậy bắt tay, giới thiệu Chu Chiêu Chiêu, "Đây là vợ tôi."

Người đó: "... Cậu được đấy, cưới lúc nào mà tôi không biết?"

"Hôm nay mới đăng ký, đang ăn mừng đây." Dương Duy Lực mỉm cười, "Lúc đám cưới nhớ đến nhé."

Hai người nói chuyện giữa quán Đông Trấn, không hạ giọng khiến xung quanh tò mò nhìn.

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Ăn xong, Dương Duy Lực lại dẫn cô đến trường phát kẹo mừng và thiếp mời cho hiệu trưởng cùng các thầy cô.

"Tôi biết ngay hồi đó cậu có ý đồ." Hiệu trưởng chỉ Dương Duy Lực cười, "Đột nhiên xin đi học bổ túc, lại chỉ vào lớp Chu Chiêu Chiêu, không có mưu đồ gì sao được?"

Nhưng thấy hai người hạnh phúc, hiệu trưởng cũng an lòng.

"Nhưng Duy Lực à," hiệu trưởng trìu mến nói, "Con gái học đại học không dễ, cậu phải trân trọng Chiêu Chiêu."

Đừng để gia đình trói buộc cô ấy.

"Thầy yên tâm," Dương Duy Lực cười, "Cô ấy muốn làm gì tôi cũng ủng hộ."

"Vậy thì tốt." Hiệu trưởng gật đầu.

Tiếp đó, Dương Duy Lực dẫn Chiêu Chiêu đến đơn vị cũ, lúc này cô mới nhận ra anh được lòng mọi người đến thế.

"Anh định mời tất cả à?" Chu Chiêu Chiêu tròn mắt, "Vậy phải đặt bao nhiêu bàn?"

"Vui mà." Dương Duy Lực cười, "Không sao, ai không đến được tôi sẽ mời riêng ở Đông Trấn."

Tóm lại, chủ yếu là vui vẻ và công bố cho thiên hạ biết.

Ra khỏi đơn vị, trời lất phất mưa tuyết, đường phố vắng hơn, Dương Duy Lực nắm tay Chu Chiêu Chiêu, đút vào túi áo ngoài, tay kia đẩy xe đạp, hai người thong thả bước.

"Chiêu Chiêu."

Đúng lúc này, có người gọi.

Cô quay đầu, thấy một chàng trai cắt tóc đen, mặc áo gió đen đứng bên kia đường, xác nhận là cô liền bước tới.

"Vương Hải Dương?" Chu Chiêu Chiêu ngạc nhiên, "Anh... về khi nào vậy?"

Phiêu Vũ Miên Miên

"Về được mấy ngày rồi." Vương Hải Dương liếc nhìn bàn tay đan vào nhau, cười nói, "Chuyện của hai người tôi nghe rồi, chúc mừng."

"Cảm ơn." Chiêu Chiêu cười.

"Giờ tôi ở Thâm Quyến, khá ổn." Vương Hải Dương chủ động chia sẻ, "Có dịp đến Thâm Quyến nhớ tìm tôi."

Anh rút bút và sổ từ túi, viết số điện thoại đưa cho Chu Chiêu Chiêu.

"Ừ." Cô gật đầu.

Nhìn hai người rời đi, Vương Hải Dương lắc đầu cười, cũng quay gót.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 189: Chương 189



Thời gian ở Thâm Quyến, từng có lúc vô cùng khó khăn.

Có mấy lần suýt bỏ cuộc, trong đầu Vương Hải Dương lại hiện lên lời Chu Chiêu Chiêu nói hôm đó.

"Vương Hải Dương, anh định tiếp tục sống mờ mịt như vậy sao?"

"Anh đừng lúc nào cũng u mê thế, anh và Thẩm Quốc Lương khác nhau."

Trước đây, anh luôn nghĩ Chu Chiêu Chiêu nói vậy là để chia rẽ tình bạn giữa anh và Thẩm Quốc Lương.

Nhưng có lần Thẩm Quốc Lương đ.â.m xe máy vào người, hắn không sao mà đưa tiền cho một đàn em nhận tội thay.

Từ lúc đó, Vương Hải Dương hiểu Chu Chiêu Chiêu không phải đang chia rẽ, mà thực sự mỗi người một khác.

Khi biết anh đi, Thẩm Quốc Lương cãi nhau kịch liệt, thậm chí không cho ai tiễn anh, như muốn đoạn tuyệt.

Người anh từng coi là huynh đệ, lại không bằng một Chu Chiêu Chiêu bị họ chế giễu hàng ngày.

...

...

Sau này, khi lập nghiệp ở Thâm Quyến, có lần gọi điện về, anh nghe được vài chuyện về Thẩm Quốc Lương và Chu Chiêu Chiêu.

Phiêu Vũ Miên Miên

Vương Hải Dương ngoảnh lại nhìn bóng lưng đã xa của Chu Chiêu Chiêu.

Anh còn nhiều điều muốn nói với cô, như việc lần này về định rủ mấy đứa bạn thân cùng ra ngoài lập nghiệp.

Ở cái xó nhỏ này với Thẩm Quốc Lương chỉ phí thời gian, chi bằng ra ngoài gây dựng sự nghiệp.

Vương Hải Dương vốn thông minh, sau khi ra ngoài anh nhận ra chỉ cần chịu khó thì nhất định có cơm ăn.

Nhờ từng học lái xe với Thẩm Quốc Lương, khi phát hiện vận tải là miếng bánh ngon, anh quyết tâm thi bằng lái.

Chuyến về này khiến Vương Hải Dương thấm thía sự lạc hậu của quê nhà, nhưng cũng nhìn thấy nhiều cơ hội.

Như chiếc đồng hồ điện tử vài đồng ở Thâm Quyến, nơi này bán tới mấy chục.

Nếu nhập một lô về, lời biết bao nhiêu?

Đấy mới chỉ là chiếc đồng hồ nhỏ.

Vương Hải Dương cũng nghe nói về quán gà rán của Chu Chiêu Chiêu cạnh trường cấp ba, lập tức đến thưởng thức.

Thành thật mà nói, hương vị không thua kém gì KFC, thậm chí theo anh còn ngon hơn.

Dân dĩ thực vi thiên, KFC có thể chiếm lĩnh thị trường nhanh chóng, anh tin quán của Chu Chiêu Chiêu cũng không kém.

"Hải Dương," về đến nhà, mẹ anh lại nhắc, "Mai đi gặp mặt nhé, mẹ đã hẹn người ta rồi."

Không hiểu sao, trong đầu Vương Hải Dương hiện lên hình ảnh Chu Chiêu Chiêu.

Anh lắc đầu, muốn xua đi.

"Không đi?" Mẹ thất vọng, "Bao giờ mới dẫn vợ về cho mẹ?"

"Mẹ, không vội," Vương Hải Dương cười, "Đợi con kiếm tiền xây lại nhà rồi tính."

"Lúc đó dễ hơn." Anh nói thêm.

Hiện giờ, nhà đất nện còn dột, về quê không có chỗ ngủ, lấy vợ về ở đâu?

Mẹ anh nghĩ cũng phải.

Thở dài: "Con giờ có chí, mẹ mừng."

Vẫn hơn ngày trước lêu lổng với lũ bạn.

Vương Hải Dương chợt nói: "Mẹ, bạn con sắp cưới, nên tặng gì nhỉ?"

"Mấy đứa đó à?" Mẹ hỏi.

"Chiêu Chiêu," anh nói, "Cô bé từng đến nhà mình."

"Chiêu Chiêu à, cô bé tốt bụng," mẹ anh nói, "Hè rồi mẹ ngã phải nhập viện, tình cờ gặp cô ấy, còn mua hoa quả đến thăm mẹ."

"Sắp cưới rồi à?" Mẹ tiếc nuối, "Cô bé tốt quá."

Chỉ tiếc con trai bà không có phúc.

"Tặng gì cũng được, tấm lòng là chính," mẹ nói, "Mẹ dệt mấy bộ chăn ga, con chọn cái đẹp mang đi, cũng là chút lòng."

"Được." Vương Hải Dương cười.

Mẹ nhìn con trai, lắc đầu.

Chu Chiêu Chiêu không biết chuyện này, cô không ngờ hôm nay gặp Vương Hải Dương.

"Vui lắm à?" Dương Duy Lực đột nhiên hỏi.

"Ừ," Chu Chiêu Chiêu cười, "Em thấy giờ anh ấy làm ăn khá lắm."

Ít nhất, khi nói về Thâm Quyến, ánh mắt anh rạng rỡ.

Ngày trước, tiếp xúc với Vương Hải Dương, cô biết anh ta khác biệt.

Nên đã nhắc nhở khi thấy anh ta lêu lổng với Thẩm Quốc Lương.

May mắn là anh ta nghe theo.

"Anh nói em có vui không?" Chu Chiêu Chiêu mỉm cười đắc ý.

Dương Duy Lực véo tay cô, im lặng.

"Sao thế?" Cô nghi hoặc.

"Ghen," anh nói, "Em không thấy chồng em đang ghen à?"

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Hả?

"Trước mặt anh vui vì đàn ông khác, anh không được ghen?" Dương Duy Lực lại véo cổ tay cô.

Chu Chiêu Chiêu bật cười: "Gì chứ? Anh cũng ghen với anh ấy?"

Người đó chỉ là bạn bình thường thôi.

Dương Duy Lực bóp mũi cô: "Không quan tâm."

Cô tưởng ai cũng nghĩ như cô sao?

Vừa rồi khi Vương Hải Dương đứng bên đường gọi tên cô đầy vui mừng, Dương Duy Lực đã thấy thứ gì đó trong ánh mắt anh ta.

Ánh mắt ấy không đơn giản chỉ là bạn bè.

Cho đến khi nghe cô nói sắp cưới, sự ngỡ ngàng và tiếc nuối thoáng qua trong mắt Vương Hải Dương.

Dương Duy Lực khẽ nhếch mép, đừng hòng.

"Anh có lý lẽ chút đi," Chu Chiêu Chiêu tức cười, "Em với anh ấy nói chuyện đếm trên đầu ngón tay."

"Với lại, em đâu như người nào, lúc nào cũng có bạn thơ ấu, tri kỷ gì đó." Cô lạnh lùng nhìn anh, "Không thì em ngập trong bể giấm mất."

"Chu Chiêu Chiêu, chúng ta không lật lại chuyện cũ nhé?" Dương Duy Lực nghiêm mặt véo má cô, "Em gán cho anh bao nhiêu tội rồi?"

"Anh khơi chuyện trước mà." Cô giận dỗi.

"Anh sai rồi, được chưa?" Dương Duy Lực đeo bám, "Vợ yêu, đừng giận nữa."

"Vậy em đánh anh đi." Anh giả vờ kéo tay cô đánh mình.

"Em không thèm." Cô giật tay lại.

"Vợ ngoan, anh biết vợ thương anh nhất." Dương Duy Lực kéo tay cô áp lên ngực, thì thầm, "Thích thì sờ, không thích thì đánh, anh không nhỏ nhen thế đâu."

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Lại còn nói lời khiêu khích?

Nhưng vừa lên cầu thang, họ đã thấy một bóng người đứng đó.

Ừm, một người phụ nữ!
 
Back
Top Bottom