Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 555: Chương 555



Thím Liên ngây ngốc một hồi rồi cũng học theo con trai mà quỳ xuống, dập đầu vái lạy: “Lỗi của tôi, cha của tụi nó mất sớm. Tôi một thân một mình không được học hành đàng hoàng. Tôi cắn răng cắn cỏ nuôi ba đứa con trưởng thành. Đứa con thứ lại vì tôi không cẩn thận mà sốt thành đứa ngốc. Tôi vô cùng áy náy với nó nên ngày thương đều đặt hết tâm tư lên thằng bé mà quên mất không dạy dỗ Gia Lệ đàng hoàng. Đây là lỗi của người làm mẹ là tôi. Mọi người đánh tôi cũng được, mắng tôi cũng được. Tôi chắc chắn sẽ không phản kháng lại đâu. Nhưng Đại Hữu vô tội, nó không hề biết Gia Lệ lại dám làm ra chuyện tàn nhẫn như thế. Tôi xin mọi người đừng đuổi nó đi!”

“…”

Mọi người còn đang tính mắng tiếp, thấy vậy thì nhìn nhau.

Trong số họ có không ít người không có ý chí kiên định, bắt đầu ba phải: “Nói đi cũng phải nói lại, thím Liên cũng không dễ dàng gì. Một người phụ nữ phải nuôi tận ba đứa trẻ. Thời đại này nuôi lớn một đứa trẻ đã không hề dễ dàng, huống hồ bà ta chỉ là một người phụ nữ.”

“Cũng đúng ha, lại còn phải chăm sóc một thằng ngốc, cũng khó khăn quá. Hơn nữa chuyện này do Liên Gia Lệ làm, đúng là cũng không có quan hệ gì tới bọn họ thật. Tục ngữ có câu ai làm người nấy chịu, giờ cũng không phải thời Đại Thanh, phạt tội liên đới không thể xảy ra được.”

“Đúng thế, chắc nãy tôi bị ai xúi nên mới nóng nảy. Thật sự xin lỗi nhé…”

Bạch Du đứng ở cửa lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, cảm thấy trước đây mình vẫn còn đánh giá thấp thím Liên.

Trước đây bất kể xảy ra chuyện gì, thím Liên đều có thể bình an vô sự tránh khỏi mọi lời chỉ trích, ví dụ như lần Hướng Lâm Tuyết bị ép gả cho Liên Tiểu Tiến, mọi người đều nhất trí chỉ trích Liên Gia Lệ, sau đó khi Liên Tiểu Tiến chết, mọi người cũng mắng Liên Gia Lệ.

Tuy Liên Gia Lệ đáng ghét nhưng hôm đó thím Liên cũng ở nhà, nếu không có sự đồng ý của bà ấy thì Liên Gia Lệ không thể một mình làm xong chuyện, sau đó Trần Lan ôm con gái nhảy từ trên nóc bệnh viện xuống, người đánh người khác là Liên Đại Hữu, người mắng người khác là Liên Gia Lệ, dường như lại không liên quan gì đến người mẹ chồng như thím Liên.

Nhưng nếu thím Liên thực sự muốn bảo vệ con dâu thì bà ấy nên ngăn cản từ đầu, dù chỉ nói một hai câu an ủi Trần Lan thì Trần Lan cũng không đến mức tuyệt vọng như vậy, còn lần này, cô không chắc thím Liên có biết chuyện Liên Gia Lệ muốn đổi con hay không, cứ coi như bà ấy không biết đi nhưng bà ấy chỉ nói vài câu đã hóa giải được mâu thuẫn.

Thật đúng là một nhân tài.

Nhưng cũng đúng, một người đàn bà góa chồng không có việc làm nhưng lại có thể nuôi lớn ba đứa con, một đứa còn vào bộ đội rồi thăng chức lên đến chức phó đại đội trưởng, đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.

Nghĩ đến đây, Bạch Du đứng ra, cười khẩy một tiếng nói: "Mẹ của doanh trưởng Vương cũng là một góa phụ nuôi lớn mấy đứa con nhưng theo tôi được biết, nhà doanh trưởng Vương không có chuyện ép sản phụ ôm con nhảy lầu, cũng không có chuyện ép con gái nhà người ta gả cho con trai mình, càng không có chuyện đổi con của người khác, một góa phụ nuôi con vất vả hay không, đương nhiên là vất vả rồi nhưng nhà nào nuôi con mà không vất vả? Chẳng lẽ vì vất vả nên có thể xóa bỏ hết những chuyện xấu xa đã làm trước đây sao? Các vị ở đây, chẳng lẽ không sợ sau này con cái bị dạy hư hoặc bị bắt cóc bán đi sao? Tôi nói ở đây, nếu nhà họ Liên không chuyển đi thì chúng ta chuyển đi, tôi tuyệt đối không cho phép con gái tôi gặp chuyện lần thứ hai, lần thứ ba hoặc nhiều lần hơn nữa, nói đơn giản, tôi không muốn có người hàng xóm như nhà họ Liên!"

Nhà họ Liên tuyệt đối không thể ở lại, nếu không thì ai biết được sau này họ sẽ gây ra chuyện bẩn thỉu gì nữa, nhất là Liên Gia Lệ chỉ đi cải tạo hai ba năm, đến lúc đó cô ta trở về, biết đâu sẽ trả thù cô.

Cô có thể tránh được một lần mưu tính nhưng lần thứ hai, lần thứ ba thì chưa chắc cô có thể tránh được nên cô không thể chủ quan, phải diệt cỏ tận gốc.

Vừa dứt lời thì hiện trường đã yên tĩnh mấy giây.

Ngay sau đó, chị Lôi là người đầu tiên đứng ra: "Tôi đồng ý với ý kiến của Bạch Du, thời xưa có Mạnh mẫu ba lần dời nhà, điều này cho thấy một người hàng xóm tốt có ảnh hưởng rất lớn đến trẻ em, tôi cũng không muốn con mình chơi với những gia đình như vậy, nếu nhà họ Liên không chuyển đi, tôi cũng sẽ xin chuyển khỏi khu người nhà này!"

"Tôi cũng vậy, Liên Gia Lệ đã bị bắt đi rồi, vậy mà vẫn có người thông cảm cho nhà họ Liên, thật là hết nói nổi."

"Nếu nhà họ Liên không đi thì nhà tôi cũng xin chuyển đi!"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 556: Chương 556



Tiếp đó, ngày càng có nhiều người tham gia vào đội ngũ này.

Còn về những người trước đó còn lưỡng lự thì lúc này mặt họ đã đỏ bừng nhưng họ nhanh chóng phát huy tác dụng của mình, gia nhập vào đội ngũ của Bạch Du.

Liên Đại Hữu quỳ dưới đất siết chặt hai quả đấm: "..."

Chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ còn một chút nữa thôi là những người này đã bị mẹ anh ta thuyết phục rồi.

Nhưng Bạch Du, người phụ nữ này chỉ bằng vài câu nói đơn giản đã kéo đầy chỉ số thù hận, khiến gia đình họ một lần nữa rơi vào vực thẳm muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Anh ta thật sự hận!

Thím Liên ngẩng đầu nhìn Bạch Du, trong mắt tràn đầy oán hận và phẫn nộ.

Bạch Du quay đầu lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt của thím Liên, cô không né tránh, ánh mắt sắc bén đáp trả lại.

Vì con, người mẹ nào cũng trở nên mạnh mẽ, cô không cho phép bất kỳ ai làm hại con gái mình.

Bạch Du như vậy là điều mà thím Liên chưa từng thấy trước đây, toàn thân cô tỏa ra một khí thế sắc bén khiến người ta phải sợ hãi, bà ấy run rẩy, quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào Bạch Du nữa.

Chuyện này ầm ĩ đến mức cuối cùng đã đến tai lãnh đạo của đơn vị.

TBC

Những chuyện xảy ra trong năm qua của nhà họ Liên thực sự có ảnh hưởng rất xấu, trước đó đơn vị đã nhiều lần cảnh cáo Liên Đại Hữu, không ngờ lần này lại xảy ra chuyện.

Liên tục như vậy, ngay cả cấp trên của Liên Đại Hữu cũng không thể bảo vệ anh ta nữa, sau khi họp bàn thảo luận, cuối cùng quyết định điều Liên Đại Hữu trở lại đơn vị cũ, đồng thời bãi miễn chức vụ phó trung đội trưởng.

Sau khi nhận được thông báo, Liên Đại Hữu ngã ngồi xuống đất.

Anh ta đã rất vất vả mới có được ngày hôm nay, không ngờ chỉ mới ra ngoài một năm thì anh ta đã bị đánh về, vả lại còn trong tình huống như thế này, cả đời này anh ta đừng hòng thăng tiến được nữa.

Anh ta, xong đời rồi.

Những người đồng chí khác thấy vậy cũng không tiến lên an ủi Liên Đại Hữu, Liên Đại Hữu ngồi trên đất rất lâu rồi đột nhiên bật dậy, tức giận chạy đến đồn cảnh sát.

Liên Gia Lệ nghe tin anh trai đến thăm mình, còn tưởng anh trai đến cứu mình ra ngoài nên cô ta đã vô cùng xúc động.

Vừa nhìn thấy anh trai, khóe mắt cô ta lập tức đỏ hoe, giọng nghẹn ngào nói: "Anh, cuối cùng em cũng gặp được anh rồi, em còn tưởng..."

Lời còn chưa dứt, Liên Đại Hữu đã giơ tay lên tát mạnh vào mặt cô ta: "Liên Gia Lệ, tao nợ mày sao? Tao đã bảo mày đừng trêu chọc nhà họ Giang, mày hứa với tao đàng hoàng, kết quả lại âm thầm làm trái, từ nay về sau đừng gọi tao là anh trai nữa, tao không có đứa em gái gây họa như mày!"

Khuôn mặt Liên Gia Lệ nóng hừng hực: "..."

Cô ta muốn giải thích, cô ta muốn cầu xin nhưng Liên Đại Hữu không cho cô ta bất kỳ cơ hội nào, sau khi đánh người người thì quay người bỏ đi.

Nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng Giang Lâm vẫn không về, Bạch Du tưởng anh lại đi làm nhiệm vụ.

Không ngờ đến lúc hoàng hôn, Giang Lâm mặt tái nhợt từ bên ngoài về, tay đặt ở bụng, mày nhíu chặt.

Bạch Du vừa nhìn thấy anh như vậy, sắc mặt cũng lập tức trở nên không còn chút máu: "Anh làm sao vậy? Có phải anh bị Liên Đại Hữu đ.â.m không?"

Không trách Bạch Du suy nghĩ lung tung, là vì sắc mặt của Giang Lâm quá khó coi, hơn nữa hôm nay cô mới xảy ra xung đột với nhà họ Liên, cô vô thức cho rằng Liên Đại Hữu đã dùng d.a.o đ.â.m Giang Lâm.

Bạch Du nói xong định quay người ra ngoài tìm xe đẩy để nhanh chóng đưa người đến bệnh viện nhưng bị Giang Lâm giữ lại.

Giang Lâm: "Anh không sao, anh chỉ đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh thôi nhưng em không cần lo lắng, bác sĩ nói rồi, đây là tiểu phẫu, chỉ cần chú ý vệ sinh và nghỉ ngơi nhiều thì sẽ nhanh chóng hồi phục như cũ."

"Thắt ống dẫn tinh?"

Bạch Du ngây người.

Trước đây Giang Lâm đã từng bàn bạc với cô, đó là lúc mới mang thai, đã qua lâu như vậy, anh không nhắc lại nên cô cũng quên mất, không ngờ anh lại âm thầm tự mình đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.

Mũi cô cay cay, căng tức, mắt hơi đỏ.

Người này chưa bao giờ nói gì nhưng mỗi việc anh làm đều đặt cô lên hàng đầu.

Giang Lâm thấy mắt cô đỏ hoe, có hơi hoảng hốt, duỗi tay nắm lấy tay cô rồi nhẹ giọng dỗ dành: "Em đừng buồn, anh thực sự không sao, với lại anh cũng không đau chút nào."

Cảnh tượng mẹ anh khó sinh mà chết, còn có cảnh cô đau đớn khi sinh con lần trước, vẫn luôn quanh quẩn trong đầu anh trong mấy ngày nay, mặc dù lần sinh này của cô không có vấn đề gì nhưng ai dám đảm bảo lần sau chắc chắn sẽ không sao?

Hơn nữa quá trình mang thai của phụ nữ quá vất vả, cho dù Bạch Du không bị ốm nghén như Tôn Tường Vy nhưng toàn bộ quá trình mang thai cũng rất vất vả, đặc biệt là đến giai đoạn cuối, tiểu tiện nhiều khiến cô không thể ngủ ngon vào ban đêm, bụng to trở mình cũng không tiện, đặc biệt là chân bị phù nề còn thỉnh thoảng bị chuột rút, tất cả những điều này anh đều nhìn thấy.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 557: Chương 557



Anh không nỡ để cô trải qua những vất vả như vậy nữa nên anh không nói với bất kỳ ai, tự mình đi thắt ống dẫn tinh.

Bạch Du đỡ anh vào trong rồi ngồi xuống ghế: "Em không buồn, em chỉ... Cảm thấy anh nên nói với em một tiếng, cho dù muốn thắt ống dẫn tinh, cũng nên để em đi cùng anh."

Mặc dù thắt ống dẫn tinh ở nam giới là một tiểu phẫu, thường không có rủi ro gì nhưng giống như anh đau lòng cô thì cô cũng đau lòng anh.

Anh làm phẫu thuật, cô không thể thay thế nỗi đau của anh thì ít nhất cô có thể ở bên ngoài chờ đợi anh.

Giang Lâm định mở miệng thì bà Bạch đã đi vào: "Bé Du, vừa nãy cháu nói thắt ống dẫn tinh là sao?"

Vừa nói xong thì bà để ý thấy sắc mặt Giang Lâm tái nhợt, dáng người cũng không được thẳng tắp như bình thường, kết hợp với lời nói của Bạch Du vừa nãy khiến bà lập tức nghĩ đến điều gì đó, chỉ là bà không dám tin vào suy đoán của mình.

Ngay sau đó, bà nghe Giang Lâm nói: "Bà nội, cháu đi thắt ống dẫn tinh rồi."

Mặc dù đã đoán được nhưng lúc này nghe đích thân Giang Lâm nói ra, bà Bạch vẫn kinh ngạc há hốc mồm: "Sao mà cháu bốc đồng thế? Hơn nữa hai đứa chỉ có một đứa con, thắt ống dẫn tinh rồi thì không sinh được nữa!"

Bà không phải trọng nam khinh nữ, chỉ là bà thầm mong Tiểu Thư Thư có thêm một đứa em trai hoặc em gái, sau này những người làm trưởng bối như họ đều không còn nữa, lỡ có chuyện gì xảy ra thì Tiểu Thư Thư cũng có người để bàn bạc.

Hơn nữa bà cũng lo lắng, lỡ như, lỡ như Tiểu Thư Thư xảy ra chuyện gì không may, bé Du và Giang Lâm ít nhất còn có những đứa con khác để gửi gắm, nghĩ đến đây, trong lòng bà khẽ phi mấy tiếng.

Tiểu Thư Thư sẽ không sao!

Giang Lâm: "Bà nội, chúng cháu có Minh Thư là đủ rồi, hơn nữa nhà nước đã bắt đầu thực hiện kế hoạch hóa gia đình, chúng cháu là quân nhân, càng phải hưởng ứng chính sách của nhà nước."

Mặc dù vẫn chưa có quy định rõ ràng chỉ được sinh một con nhưng ở Thủ đô, Thượng Hải và các thành phố lớn khác, từ năm 71 đã dần bắt đầu thực hiện kế hoạch hóa gia đình, chỉ là hiện tại những người chỉ sinh một con vẫn còn rất ít, càng đừng nói đến việc chủ động đi thắt ống dẫn tinh như Giang Lâm.

Thực ra bà Bạch vẫn không tán thành.

Nhưng không tán thành cũng không có cách nào, đã thắt ống dẫn tinh rồi, chẳng lẽ còn có thể để bác sĩ nối lại sao?

Nói cho cùng, sinh con đẻ cái thật ra người mệt nhất chính là phụ nữ, bà cũng đoán được Giang Lâm làm như vậy đều là vì Bạch Du, cho nên đến nước này, bà chỉ có thể đến trạm thịt mua thêm chút thịt về bồi bổ cho Giang Lâm.

Sau khi bà Bạch đi rồi, Bạch Du đỡ Giang Lâm lên lầu nghỉ ngơi.

Cô rất may mắn khi đời này được gả cho Giang Lâm, để cô thấm thía sâu sắc, cảm giác được một người nâng niu trong lòng bàn tay, hóa ra lại hạnh phúc đến vậy.

Về chuyện Giang Lâm thắt ống dẫn tinh, Bạch Du không định nói ra ngoài.

Thời đại này có rất nhiều người không hiểu về việc thắt ống dẫn tinh ở nam giới, nhiều người cho rằng đàn ông thắt ống dẫn tinh thì giống như thái giám hoặc sẽ ảnh hưởng đến khả năng đàn ông, cô không thể giải thích với từng người nên tốt hơn là không nói từ đầu, dù sao thì đây cũng là chuyện của hai vợ chồng họ.

Về vụ bắt cóc trẻ sơ sinh, nhờ có manh mối do y tá Hoàng cung cấp, cục cảnh sát đã lần theo manh mối điều tra, nhanh chóng bắt gọn cả ổ bọn buôn người.

Ban đầu y tá Hoàng định đóng vai nhân chứng có công để được giảm nhẹ hình phạt nhưng cô ta nghĩ quá đẹp, một kẻ tội ác tày trời như cô ta, nếu khoan dung với cô ta thì chính là sự bất kính với tất cả những đứa trẻ sơ sinh bị bắt cóc.

Cuối cùng y tá Hoàng và một loạt những công chức gây án khác đều bị tuyên án tử hình, còn Liên Gia Lệ thì bị kết án đi lao động cải tạo ở nông trang trong hai năm.

Hôm đó, Liên Gia Lệ bị anh trai tát một cái, tức đến nỗi suýt thì phun m.á.u nhưng cô ta nghĩ anh trai và mẹ chỉ tức giận nhất thời, giờ cô ta sắp tới nông trường rồi, ít nhất họ cũng phải về thăm cô ta, đưa cho cô ta ít tiền và đồ ăn, cùng một số đồ dùng sinh hoạt nhưng cô ta chờ mãi nhưng không thấy ai đến.

Một đồng chí công an nói: "Đừng đợi nữa, gia đình cô sẽ không đến đâu, họ đã rời đảo Quỳnh Châu rồi."

Liên Gia Lệ nghe vậy thì lập tức trợn tròn mắt: "Anh nói gì cơ? Gia đình tôi rời đảo Quỳnh Châu rồi, vậy họ đi đâu?"

"Còn đi đâu được nữa? Tất nhiên là về quê cũ của các cô rồi, anh trai cô nhờ ơn cô mà đã bị cách chức phó trung đội trưởng, giờ chẳng còn là gì nữa, cô hại anh ta thành ra thế này, cô nghĩ anh ta còn đến đưa tiễn cô sao?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 558: Chương 558



Liên Gia Lệ: "..."

Anh cả của cô ta đã bị cách chức rồi sao?

Mẹ của cô ta, họ đã về quê rồi sao?

Vậy cô ta phải làm sao? Cô ta còn phải lao động cải tạo ở đây hai năm nữa, đợi cô ta ra ngoài thì anh trai cô ta còn để cô ta về nhà không?

Liên Gia Lệ chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này.

Tuyệt vọng hơn nữa là, cô ta lại bị phân vào cùng một nông trường với cái bà điên Lâu Mạn Lệ đó, thấy cô ta là đánh không cần phải trái đúng sai, sau đó gặp cô ta lần nào là đánh lần đó.

Cô ta căn bản không phải là đối thủ của bà điên đó nên bị đánh rụng mất hai cái răng.

Rốt cuộc có ai tới làm chủ vì cô ta không?

Tức c.h.ế.t rồi!

**

Sau khi nhà họ Liên chuyển đi, mọi người đều cho rằng ngôi nhà đó xui xẻo, không ai muốn chuyển vào ở, thế là ngôi nhà đối diện cứ thế bỏ trống.

Bạch Du thấy không có ai chuyển đến cũng tốt, cô cũng lo lại có thêm một Ôn Tĩnh Uyển hay Liên Gia Lệ nữa, đợi Liên Gia Lệ bị đưa đi lao động cải tạo thì cô lại tiếp tục dồn tâm sức vào công việc và học tập.

Lượng công việc của Bạch Du ngày càng nhiều, cô nói với thư ký Chương rằng mình cần một trợ lý, hơn nữa năm sau sẽ khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, cô vẫn là người phải rời khỏi tòa soạn, trước đó cô cũng cần bồi dưỡng một người kế nhiệm đủ tiêu chuẩn.

"Anh Hùng Đời Thường" đạt được thành công lớn, Bạch Du chỉ đưa ra yêu cầu nhỏ như vậy, đương nhiên thư ký Chương đương nhiên sẽ không bác bỏ.

Biết Bạch Du muốn tìm người nên Trình Phương tự tiến cử.

Trình Phương vào tòa soạn đã hơn hai năm nhưng vẫn luôn ở vị trí cán sự mà không được cất nhắc, hơn nữa công việc chủ yếu liên quan đến việc lặt vặt, với chức vụ như cô ấy thì cả đời cũng không thể thăng chức tăng lương, càng không thể được bình chọn là tiên tiến, cho nên khi biết Bạch Du muốn tuyển người, cô ấy đã do dự một lúc rồi tìm đến.

Bạch Du từng làm việc với Trình Phương một thời gian, Trình Phương không phải là người đặc biệt thông minh, đối nhân xử thế cũng không được khéo léo nhưng cô ấy làm việc rất nghiêm túc và rất có trách nhiệm, theo Bạch Du thấy thì thái độ và nhân phẩm quan trọng hơn năng lực, thế nên cô gật đầu đồng ý.

Ai ngờ cô vừa đồng ý với Trình Phương xong thì cán sự Trần cũng đến tìm cô, mục đích tìm cô cũng giống với Trình Phương, đều muốn đến làm việc dưới quyền cô.

Nhưng Bạch Du đã đồng ý với Trình Phương trước, đương nhiên không thể nuốt lời, ngay sau đó cô khéo léo nói rõ với cán sự Trần rồi từ chối cô ta.

Cán sự Trần lập tức biến sắc, sau đó thấy Bạch Du là tránh đường đi.

Trước đây ba người họ thường ở bên nhau, lúc ăn trưa càng như hình với bóng nhưng sau chuyện này, cán sự Trần tự động tách khỏi nhóm của họ, chạy đi chơi với những người khác trong tòa soạn.

Vì chuyện này mà tâm trạng của Trình Phương buồn bã một thời gian, có mấy lần đến làm việc với đôi mắt sưng đỏ.

Tuy Bạch Du cũng thấy hơi buồn nhưng cuộc đời vốn là như vậy, có người đến có người đi, mỗi giai đoạn có những người bạn của giai đoạn đó, không cần phải cưỡng cầu.

TBC

Trình Phương buồn bã mấy ngày nhưng rất nhanh đã không có thời gian để buồn nữa, vì Bạch Du sắp xếp cho cô ấy rất nhiều công việc khiến cô ấy không có thời gian để ăn và nghỉ ngơi, càng đừng nói đến chuyện buồn.

Đợi đến khi Trình Phương làm quen với công việc, Bạch Du lại đến tìm Bao Nhã Anh.

"Chủ nhiệm Bao, mục đích tôi đến đây lần này, chắc ngài đã rõ, chính là vì 'Hành động lớn xóa nạn mù chữ cho phụ nữ' mà chúng ta đã nói trước đó, không biết ngài còn hứng thú không?"

Sau khi Bao Nhã Anh ly hôn cũng không vì thế mà suy sụp, ngược lại trông còn trẻ hơn trước vài tuổi: "Đương nhiên là có hứng thú, không biết chủ quản Bạch có đề xuất gì?"

Bạch Du gật đầu: "Tôi muốn kết hợp hoạt động tuyên truyền quan tâm phụ nữ và trẻ em với hoạt động xóa nạn mù chữ, thể hiện bằng hình thức kịch."

"Kịch?"

Bao Nhã Anh nhướng mày, sự hứng thú bỗng dưng dâng cao.

Bạch Du lại gật đầu: "Chủ nhiệm Bao chắc đã xem phim rồi, tôi muốn viết một số kịch bản, sau đó chọn một số đồng chí nữ đến diễn, nội dung kịch bản xoay quanh chủ đề quan tâm phụ nữ và trẻ em, cũng như xóa nạn mù chữ, ngài thấy thế nào?"

Ánh mắt Bao Nhã Anh sáng lên ngay lập tức: "Tốt, quá tốt!"

Sau khi tiếp quản Hội phụ nữ, bà ấy đã mất nhiều công sức và thời gian để chỉnh đốn hội, trước đây Hội phụ nữ uể oải, cán sự đến Hội liên hiệp phụ nữ cũng giống như đến dưỡng già, mỗi ngày không tụ tập lại buôn chuyện thì cũng xin nghỉ, quá đáng hơn là có người còn mang đế giày đến văn phòng để khâu đế giày, dĩ nhiên cũng không ít người đan áo len.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 559: Chương 559



Sau khi bà ấy chỉnh đốn một phen thì hiện tại bầu không khí của Hội liên hiệp phụ nữ đã tốt hơn nhiều nhưng về việc tuyên truyền hoạt động quan tâm phụ nữ và trẻ em như thế nào, bà ấy vẫn chưa đạt được tiến triển lớn.

Nếu theo đề xuất của Bạch Du, dùng hình thức biểu diễn để triển khai, chắc chắn có thể phát huy tối đa tính tích cực học tập của chị em phụ nữ, cũng có thể thu hút sự chú ý của mọi người, hoạt động giải trí trong năm nay quá ít, nếu có thể xem biểu diễn, người dân trong phạm vi mười dặm sẽ tụ tập lại.

Chỉ không biết cái đầu của Bạch Du cấu tạo như thế nào, mà lại có thể nghĩ ra được chủ ý hay như vậy.

Thật đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, bà ấy già rồi.

Cho nên kế hoạch này được quyết định như vậy, tiếp theo Bạch Du bắt đầu viết kịch bản, mỗi khi viết xong một bản, cô sẽ đưa kịch bản cho Bao Nhã Anh theo bà ấy đi tìm người và sắp xếp diễn tập.

Bạch Du viết có ba chủ đề: Một là quan tâm phụ nữ, viết về bạo lực gia đình cũng như phản kháng và lên án, hai là quan tâm trẻ em, chủ đề này cô kết hợp với vụ án bắt cóc trẻ sơ sinh trước đó, cuối cùng là xóa nạn mù chữ cho phụ nữ, chủ đề này cô viết về một cô gái không biết chữ, thông qua học tập từng bước đi đến đỉnh cao của cuộc đời.

Ba chủ đề đều rất phù hợp với chủ đề chính của hoạt động, ba ví dụ đều lấy từ cuộc sống, lại cao hơn cuộc sống, sau khi biểu diễn lập tức gây được tiếng vang lớn trên toàn đảo Quỳnh Châu.

Cả những người tham gia biểu diễn cũng hoàn toàn nổi tiếng.

Mọi người gặp nhau, câu đầu tiên không còn là "cô đã ăn chưa?", mà đổi thành "cô đã xem chương trình biểu diễn chung của Hội liên hiệp phụ nữ và tòa soạn chưa?"

Nếu người nọ trả lời là chưa thì một người khác sẽ ngẩng cao cằm, vẻ mặt "sao cô lại chưa xem cái này, thật là không hiểu biết", sau đó sẽ giới thiệu kỹ lưỡng cho đối phương về chương trình biểu diễn này, cuối cùng khuyên đối phương phải tích cực tham gia hoạt động xóa nạn mù chữ, nếu không thì đừng có mà xem chương trình biểu diễn.

Vì hoạt động xóa nạn mù chữ một lần nữa đạt được thành công lớn nên lương cơ bản của Bạch Du tăng từ năm mươi lăm đồng lên sáu mươi đồng, cộng thêm phụ cấp và tiền thưởng, một tháng cô có thể nhận được gần một trăm đồng.

Mức lương cao như vậy, đừng nói là tòa soạn, mà ngay cả trên toàn đảo Quỳnh Châu, cũng thuộc hàng đầu, rất nhiều người đàn ông đều không theo kịp.

Ngay khi mọi người cho rằng cuối năm Bạch Du chắc chắn sẽ lại được bình chọn là "Tiên tiến", thậm chí rất có khả năng được thăng chức làm chủ nhiệm thì một tin tức đã làm chấn động cả nước…

Bộ Giáo dục quyết định khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học đã dừng trong mười năm!

Tin tức này giống như một tiếng sấm mùa thu, cả nước chấn động, đến đâu cũng thấy mọi người bàn tán về tin tức này.

Đặc biệt là thanh niên trí thức, họ rủ nhau đi đăng ký, tranh nhau đăng ký, sợ rằng đăng ký muộn sẽ không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

Những người đăng ký cũng đủ loại, có anh chị em cùng nhau đăng ký, cũng có thầy trò cùng nhau đăng ký, thậm chí còn có vợ chồng, chú cháu cùng nhau đăng ký.

Mà trong số đó, có người nhìn thấy một người vốn không thể xuất hiện trong danh sách đăng ký - Bạch Du.

Bạch Du rất có khả năng được thăng chức làm chủ nhiệm tòa soạn, tại sao lại còn đi tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học?

Bạch Du không chỉ đi tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, cô còn từ chức công việc ở tòa soạn.

Tin tức vừa đưa ra đã khiến mọi người đều há hốc mồm.

Cùng lúc đó, Cát Đại Xuyên chủ động xin đi đóng giữ ở đảo biệt lập.

"Rốt cuộc hai người các cậu đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tôn Tường Vy khó hiểu nhìn Bạch Du rồi lại nhìn Cát Đại Xuyên đang ngồi ở góc không nói một lời.

Hai người này một người là chủ quản tòa soạn báo xã tốt như vậy không làm, lại nhất quyết từ chức đi thi đại học, thi đại học thì thi đại học, sao lại từ chối việc vừa học vừa hưởng lương chứ?

Thư ký Chương của tòa soạn không muốn mất đi nhân tài như Bạch Du nên mở lời chỉ cần Bạch Du hứa sau khi học xong sẽ quay về tòa soạn làm việc, vị trí ở tòa soạn sẽ giữ nguyên cho cô, hơn nữa còn phát lương cho cô như thường, chuyện tốt như vậy có cầm đèn lồng cũng không tìm được, không ngờ Bạch Du không suy nghĩ đã từ chối!

Còn về phần Cát Đại Xuyên, cô ta càng nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi.

Đảo Khai Vân là nơi nào chứ, đó là nơi mà chim cũng không muốn đến, hòn đảo đó không có nước, không có điện, không có người ở, nếu Cát Đại Xuyên đến đó canh giữ đảo, trên đảo chỉ có một mình anh ấy cô đơn canh giữ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back