Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 170: Chương 170



Cả đời sẽ không qua lại với anh nữa.

Giang Lâm không chạm được vào chân cô nhưng cũng không đứng lên, anh cứ vậy mà nhìn cô.

Bạch Du quay mặt sang chỗ khác, cô nhẫn tâm nói: “Phó đoàn Giang, nếu anh không có chuyện gì thì đi đi, đừng ở đây làm phiền tôi nghỉ ngơi nữa.”

Giang Lâm nhìn cô nhưng vẫn không lên tiếng.

Bạch Du nghĩ nếu anh không đi, vậy thì tôi sẽ đi.

Bạch Du đỡ bàn đứng dậy, cô cầm lấy cái gậy chống rồi chuẩn bị trở về phòng.

Nhưng khi cô vừa định đi vào phòng ngủ, Giang Lâm lại đuổi theo, anh bắt lấy cổ tay cô.

Bạch Du chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đến khi mở mắt ra, cả người cô đã bị ép giữa Giang Lâm và bức tường.

Phía trước là lồng n.g.ự.c rắn chắc, nóng bừng của Giang Lâm, đằng sau là bức tường lạnh băng.

Tư thế của hai người vô cùng mập mờ, khoảng cách giữa cả hai cũng rất gần, da thịt gần như dính chặt vào nhau.

Ở khoảng cách này, cô không chỉ nhìn thấy hình bóng của mình ở trong mắt anh, mà còn có thể ngửi được mùi xà phòng thoang thoảng ở trên người anh.

Có lẽ bây giờ, cô nên tức giận nhưng trái tim đang đập thình thịch vẫn không thể khống chế nổi sự bối rối.

TBC

Bạch Du nghiến răng nghiến lợi nói: “Phó đoàn trưởng đội ba tàu ngầm hải quân, đồng chí Giang Lâm, xin hỏi bây giờ anh đang làm cái gì vậy, trêu ghẹo tôi sao?”

Giang Lâm nhìn cô: “Không phải là trêu ghẹo, mà là tự giới thiệu với em.”

“?”

Bạch Du nghi ngờ nhìn anh.

Cô cảm thấy có lẽ người này có vấn đề về đầu óc rồi nhỉ?

Hai người cũng trưởng thành trong một khu nhà quân đội, mặc dù cách tuổi nhưng vẫn hiểu rõ nhau, có gì phải giới thiệu chứ?

Giang Lâm nhìn thẳng vào mắt cô: “Đồng chí Bạch Du, anh tên là Giang Lâm, năm nay hai mươi lăm tuổi, sinh ngày 5 tháng 1 năm 1951, tuổi hổ, xếp thứ ba trong gia đình, bây giờ đang là phó đoàn trưởng đội ba của đội tàu ngầm hải quân, có tiền lương và phụ cấp, tiền lương mỗi tháng là 198,7 đồng, trước mắt có một vạn đồng tiền tiết kiệm và đứng tên một căn nhà.”

“?”

Mặc dù Bạch Du cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn không thể không thừa nhận Giang Lâm rất có tiền!

Trong năm 1970 mà đã có thể có vạn đồng trong người, hơn nữa còn có một bất động sản ở đây, đây là muốn người khác hâm mộ c.h.ế.t à?

Bạch Du nghĩ tới một ngàn đồng mà mình phải trải qua trăm ngàn đắng cay mới tiết kiệm được, trong lòng chợt mất bình tĩnh: “Anh đang khoe khoang với tôi là mình rất có tiền sao? Đồng chí Giang Lâm, là một đảng viên, là một quân nhân, anh đang vi phạm tác phong đó!”

Giang Lâm: “Anh không khoe khoang, anh đang giới thiệu với em, để em có thể hiểu rõ anh hơn, nếu em không chê, những thứ này đều có thể là của em.”

Nghe thấy vậy, Bạch Du lập tức trợn mắt nhìn: “Đương nhiên tôi không chê rồi, nhưng mà anh coi tôi là trẻ con lên ba sao, dễ dụ như vậy hả?”

Ai lại ghét tiền được chứ nhưng anh lại muốn cho cô, cũng không phải là một hai đồng tiền, đó là một vạn đồng tiết kiệm với một căn nhà đó!

Cho dù anh bằng lòng cho thì cô cũng không dám lấy.

Nghĩ đến điều này, cô nghi ngờ nhìn anh, thật sự rất nghi ngờ anh bị vấn đề về đầu óc.

Bạch Du không rõ anh muốn làm gì, nhưng mà không để cô nói gì thì đã nghe thấy giọng nói trầm ấm của Giang Lâm vang lên: “Không phải.”

“Không phải cái gì?”

Bạch Du hỏi anh.

Giang Lâm nhìn cô, trong đôi mắt đào hoa xuất hiện sự nghiêm túc: “Anh không coi em là trẻ con để dỗ, những lời anh vừa nói đều là nghiêm túc, những lời sau của anh cũng là nghiêm túc, Bạch Du, em có bằng lòng làm vợ anh không?”

“?”

Lần này, Bạch Du giật mình.

Cô nghi ngờ có phải là mình nghe lầm rồi không.

Người này biến mất bốn ngày, trở về cũng không giải thích mà đã cầu hôn cô.

Cô muốn hỏi có phải anh đang đùa mình không nhưng nghĩ tới vừa rồi anh nói rằng anh đang nghiêm túc.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 171: Chương 171



Nếu như vậy thì chỉ còn lại một nguyên nhân, đó là đầu óc của anh thật sự không bình thường!

“Anh đợi đấy, tôi đi gọi bác sĩ.”

Nói xong, cô quay người muốn rời đi những cổ tay lại bị cầm lấy.

Giang Lâm nhìn cô, anh bất lực thở dài rồi nói: “Anh rất tỉnh táo, anh biết mình đang nói gì, cũng hiểu rõ mình đang làm gì.”

Không bị bệnh sao?

Vậy Giang Lâm thật sự muốn cưới cô?

Bạch Du vô thức nín thở, một hồi lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Vậy lúc trước, vì sao anh lại trốn tránh tôi?”

Nói tới đây, cô cảm thấy rất ấm ức.

Sự ấm ức vì bị từ chối lập tức ngóc đầu dậy khiến đôi mắt của cô trở nên đỏ hoe.

Giang Lâm nhìn cô, nơi nào đó trong tim như bị cấu mạnh, cảm giác này rất lạ lẫm: “Không phải là anh muốn trốn tránh em, tối hôm đó, anh nhận được điện thoại của Giang Khải, cậu ta nói cậu ta có lỗi với em, cũng không thể rời xa em…”

Còn chưa dứt lời, Bạch Du không nhịn được mà mắng: “Ai thèm anh ta xin lỗi chứ! Lúc anh ta ôm Tần Tâm Huỷ, sao anh ta không cảm thấy có lỗi với tôi đi?”

Đời trước, cô mắc bệnh hiểm nghèo, ly hôn, trơ trọi một mình mà c.h.ế.t trong bệnh viện, còn hai người Giang Khải và Tần Tâm Huỷ kết hôn sinh con, một người thăng quan phát tài lên như diều gặp gió, một người đi theo hưởng hết vinh hoa phú quý, cô lập tức muốn đánh bọn họ.

Giang Lâm khựng lại rồi mới nói tiếp: “Khi mẹ qua đời đã từng dặn dò anh chăm sóc cho Giang Khải, mấy năm nay, tình cảm của hai anh em không tốt, đây là lần đầu tiên cậu ta xin anh…”

Bạch Du ngắt lời anh, cô nhíu mày: “Vậy anh định tặng tôi cho Giang Khải sao?”

Nếu anh dám nói được, Bạch Du thề sẽ đánh sưng đầu anh!

Giang Lâm lắc đầu: “Không, chỉ là trước khi ra quyết định, anh cần có chút thời gian.”

Anh không nhắc đến câu Bạch Du thích anh ta của Giang Khải.

Mặc kệ trong lòng Bạch Du có vị trí của Giang Khải không, anh cũng không tính để cô đi.

Bạch Du lại có thể hiểu được suy nghĩ của anh.

Dù sao nếu lựa chọn đi với cô, vậy có nghĩa rằng tình cảm anh em sẽ không còn tồn tại, với lòng dạ hẹp hòi của Giang Khải, nói không chừng anh ta còn trả thù hai người họ.

“Vậy anh đã nghĩ kỹ, muốn yêu đương với tôi sao?”

Dứt lời lị thấy Giang Lâm lắc đầu: “Không yêu đương.”

Bạch Du: “?”

Đôi mắt sâu thẳm của Giang Lâm nhìn thẳng vào cô: “Anh không muốn yêu, anh chỉ muốn kết hôn, chẳng lẽ em chỉ muốn yêu anh mà không muốn kết hôn sao?”

Chủ tịch nước đã nói không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương thì chính là đồ lưu manh.

Bạch Du bỗng bị coi thành đồ côn đồ, cô không thể nhìn được: “Ai nói tôi không muốn kết hôn chứ?”

Giang Lâm: “Được.”

Bạch Du: “?”

“Bây giờ anh sẽ lập tức đi xin báo cáo kết hôn, sau khi vết thương ở chân em tốt hơn, chúng ta sẽ lập tức trở về thủ đô để đăng ký kết hôn.”

“?”

Bạch Du: “Tôi nói muốn kết hôn với anh khi nào vậy?”

Giang Lâm: “Em vừa nói, có cần anh nhắc lại cho em nghe không?”

Bạch Du gãi mặt: “Tôi nói là tôi muốn kết hôn, nhưng không có nghĩa là bây giờ tôi muốn kết hôn!”

Giang Lâm thấu tình đạt lý gật đầu: “Vậy em muốn kết hôn khi nào, anh nghe em.”

Bạch Du: “...”

Không đúng.

Rất không đúng.

Rõ ràng hai người họ còn chưa phải là người yêu, tại sao đã nhảy vọt tới bước kết hôn rồi?

Bạch Du phát hiện mình vô tình bị Giang Lâm xoay vòng vòng, cô không khỏi nhớ tới đời trước, Lâu Tú Anh từng nhiều lần thầm phàn nàn Giang Lâm quá xảo quyệt, chẳng khác gì hồ ly cả.

Trước kia, cô chưa từng để ý, nhưng bây giờ, cô cảm thấy Lâu Tú Anh nói rất đúng.

Nhưng không phải chỉ là hồ ly.

Mà còn là hồ! Ly! Già!

Để ý tới mặt và cổ cô đã đỏ bừng, bên tai cũng hiện lên màu hồng mê người, Giang Lâm cụp mắt: “Em vượt ngàn dặm xa xôi từ thủ đô tới, kết hôn chính là thành ý lớn nhất mà anh có thể tặng em.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 172: Chương 172



Kết hôn chính là thành ý lớn nhất mà anh có thể tặng em.

Giọng nói của anh rất nhẹ, nó như gió thổi vào trong tai Bạch Du.

Trái tim như bị một chú mèo con nhẹ nhàng vỗ về một hồi.

Tất cả mọi ấm ức đều biến mất, như được quét một lớp mật lên, thì ra anh hiểu hết mọi thứ.

Thật ra từ khi cô lên xe lửa ở thành phố Quảng thì cô đã chặt đứt tất cả đường lui của mình rồi.

Cô có thể giấu người nhà, giấu bà nội, nhưng giấy không thể gói được lửa, căn cứ hải quân có nhiều người như thế, chuyện cô tới đảo Quỳnh Châu tìm Giang Lâm sớm muộn gì cũng bị người nhà họ Giang biết.

Đến lúc đó không chỉ gây ra sóng to gió lớn, mà đủ mọi lời khó nghe cũng sẽ thi nhau đến.

Dù sao cô chủ động vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến tìm Giang Lâm, mà Giang Lâm không chỉ là người cháu trai ưu tú nhất nhà họ Giang, anh còn là anh em cùng cha cùng mẹ với Giang Khải.

Trước đó, cô đã đoán được hai kết quả, Giang Lâm đồng ý yêu đương với cô, hoặc là uyển chuyển từ chối cô.

Nhưng không ngờ anh lại nhảy qua tất cả mọi lựa chọn mà đưa cho cô đáp án thẳng thắn và mạnh mẽ nhất… Kết hôn với cô.

Một khi kết hôn, cho dù những người nhà họ Giang có ý kiến hay không hài lòng thì cũng đều vô ích.

Bạch Du ngẩng đầu lên, ánh nắng chiếu vào phòng ngủ, cô có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt anh bị nhuốm màu vàng, đôi mắt sâu thẳm của anh phản chiếu khóe miệng cong cong của cô.

Cô hít sâu rồi gật đầu: “Được, vậy chúng ta kết hôn đi.”

Giang Lâm ngây ngốc nhìn cô, yết hầu anh lên xuống: “Em nghĩ… Nghĩ kỹ chưa?”

“Nghĩ kỹ rồi.”

Bạch Du chưa từng nhìn thấy Giang Lâm như vậy, anh luôn bình tĩnh nắm chắc phần thắng, cho dù núi cao có sụp đổ ở trước mặt thì mặt anh vẫn có thể không đổi sắc.

Điều này khiến cô không khỏi đắc ý.

Giang Lâm khàn khàn nói: “Vậy, bây giờ anh lập tức nộp báo cáo xin kết hôn với cấp trên.”

Bạch Du sửng sốt: “Như thế gấp quá phải không? Còn nữa, anh suy nghĩ kỹ chưa? Một khi đã nộp báo cáo kết hôn thì không thể đổi ý được đâu.”

Giang Lâm nhíu mày: “Em vừa đồng ý kết hôn với anh, mới bao lâu mà em đã muốn đổi ý rồi?”

Bạch Du đẩy n.g.ự.c anh: “Anh bớt trách oan người khác đi, em lo lắng sau này anh sẽ hối hận, em đang suy nghĩ cho anh thôi.”

Giang Lâm nắm tay cô: “Cảm ơn em đã quan tâm, nhưng một khi Giang Lâm anh đã quyết định thì chưa từng hối hận, đồng thời, nếu hôm nay em đã đồng ý rồi, anh cũng sẽ không cho em cơ hội để hối hận.”

Bàn tay của Bạch Du được anh nắm lấy, đầu ngón tay chạm vào nhau, một dòng điện từ đầu ngón tay chạy khắp người cô.

Cô muốn nói anh như vậy quá độc đoán nhưng đối diện với ánh mắt của anh, mặt cô lại bắt đầu nóng bừng lên, cả người cũng bắt đầu ấm hơn.

Mà hình như hơi thở của Giang Lâm cũng trở nên dồn dập.

Hai người ở trong tư thế mập mờ như vậy khiến Bạch Du cảm thấy hơi nguy hiểm.

Nhưng mà không để cô kịp lên tiếng, cô đã phát hiện có điều gì đó bất thường.

“Anh, anh Giang Lâm, hình như anh… Chọc vào em.”

Câu cuối cùng, cô nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Mà mặt cô cũng đỏ bừng như tôm bị luộc chín, đến tai cũng đỏ như máu, cô cụp mắt xuống và không dám nhìn vào mắt anh.

Giang Lâm: “...”

Bầu không khí yên lặng mất vài giây.

Giang Lâm buông tay cô ra, anh đứng thẳng, đồng thời lùi ra sau hai bước.

Vốn dĩ anh muốn đỡ Bạch Du đi tới bàn ăn nhưng mà cúi đầu nhìn nơi ở giữa chân, anh khựng lại, sau đó nói: “Em đi ăn sáng đi, anh viết đơn xin kết hôn.”

Nói xong, anh quay người đi vào trong phòng ngủ viết báo cáo, một hồi lâu sau vẫn không đi ra.

Bạch Du sờ gương mặt nóng bừng của mình, hai chân như nhũn ra, cô chờ rất lâu mới bớt đau, rồi mới bước từng bước ngồi xuống cạnh bàn ăn.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 173: Chương 173



Bữa sáng hôm nay là món đặc sản của vùng Mân Nam, trong bát là những sợi mì vừa dài vừa mịn và được kết hợp với rất nhiều nguyên liệu, ruột già và ruột non hầm, tôm bóc vỏ, thận heo cắt hình hoa, hàu, đậu phụ khô và trứng rán cắt nhỏ còn có nấm hương và lạp xưởng, nguyên liệu vô cùng phong phú.

Bên cạnh chiếc bát tô có hoa văn màu lam còn đặt một đĩa bánh móng ngựa được chiên giòn.

Bánh móng ngựa xốp giòn được làm từ hỗn hợp bột mì, đường trắng và mỡ heo, sau đó chiên ngập dầu, bởi vì hình dạng giống cái móng ngựa nên mới có tên là bánh móng ngựa xốp giòn.

Bạch Du lập tức cảm thấy thèm ăn, cô ngồi xuống gắp một miếng vào trong miệng.

Sợi mì như tan trong miệng, vừa mềm vừa thơm, các nguyên liệu ăn kèm cũng rất ngon, ruột già và ruột non được rửa sạch sẽ, không hề có mùi hôi, điều khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên đó là cô còn nếm được vị khoai lang ở trong đó.

Cô đoán có lẽ trong mì được thêm bột khoai lang, ăn rất ngon, mềm mịn.

Kết hợp với hạt dẻ và bánh móng ngựa chiên giòn, giòn giòn ngon miệng mà không hề béo khiến người ta không nhịn được mà ăn thêm một miếng, chẳng mấy chốc, cô đã ăn sạch bát mì.

Không biết có phải vì tâm trạng tốt hay không mà cô luôn cảm thấy bữa ăn này là bữa ăn ngon nhất từ khi cô vào quân khu.

Nhìn chiếc bát hết sạch, Bạch Du sờ cái bụng hơi nhô lên của mình, cô ảo não nghĩ lần sau không thể ăn nhiều như thế!

Sau khi ăn sáng xong, Giang Lâm cũng đã viết đơn xin kết hôn xong.

Anh đi tới và đưa cho Bạch Du: “Em có muốn đọc thử không?”

Đương nhiên Bạch Du muốn đọc.

Cô nhận lấy đơn xin kết hôn và mở ra, chỉ thấy trên đó viết…

“Người viết Giang Lâm, nam, dân tộc Hán, sinh tháng 1 năm 1951, người Bắc Kinh, đã tốt nghiệp đại học, là đảng viên, nhập ngũ vào tháng 7 năm 1967, hiện đang là phó đoàn trưởng đội hai của đội tàu ngầm hải quân.

Đối tượng kết hôn Bạch Du, nữ, dân tộc Hán, sinh tháng 1 năm 1958, người Bắc Kinh, đã tốt nghiệp cấp ba, là đảng viên, từng làm việc trong Hội liên hiệp Phụ nữ.

Tôi và Bạch Du lớn lên trong cùng một quân khu, biết rõ nhau, cả hai chúng tôi bằng lòng trở thành đồng chí cách mạng, bây giờ muốn xin kết hôn, mong cấp trên xem xét và phê duyệt.”

Đơn xin chỉ có vài dòng chữ đó nhưng Bạch Du lại nhìn rất lâu.

Cô cảm thấy việc làm hôm nay thật sự hơi bốc đồng, cô còn chưa nói chuyện cô đến đảo Quỳnh Châu cho bà nội, nếu để bà nội biết cô muốn kết hôn với Giang Lâm, không biết có doạ bà không.

Nhưng mà trước mắt, cô cảm thấy như vậy cũng không có gì là không tốt.

So với Giang Khải, ít nhất Giang Lâm sẽ không vượt quá giới hạn, cũng sẽ không ở bên Tần Tâm Huỷ kia.

Loại người như Giang Khải, nếu anh ta đã gọi điện cầu xin Giang Lâm, với hiểu biết của cô với anh ta, chắc chắn bây giờ, anh đang rất đắc ý cho rằng Giang Lâm sẽ chọn giúp anh ta.

Nghĩ đẹp thật đấy!

Khi trở về thủ đô, cô phải lấy giấy kết hôn đi qua đi lại trước mặt Giang Khải, còn phải gọi Lâu Tú Anh là dì, tuyệt đối sẽ không gọi mẹ, nghĩ đến dáng vẻ trợn mắt há mồm khi ấy của bọn họ, cùng với dáng vẻ tức giận đó, cô không khỏi có hơi mong đợi.

Nếu cô chọn Giang Vũ thì cũng có tác dụng vả mặt nhưng sẽ không sốc bằng việc cô ở bên Giang Lâm, cô có thể tưởng tượng được sắc mặt khi ấy của Giang Khải, nghĩ thôi cũng cảm thấy rất thoải mái.

Đương nhiên, không phải vì vậy mà cô chọn ở bên Giang Lâm.

TBC

Giang Lâm có điểm tốt của Giang Lâm, hơn nữa cô không thể không thừa nhận mình rung động với anh.

Đời trước, Giang Lâm mãi không kết hôn, đến cả người yêu cũng không có, có lần Giang Hựu Hàm về nhà ngoại, cô ta không thèm giấu giếm mà nói có lẽ phương diện đàn ông của Giang Lâm không được, vì vậy mới không tìm người yêu, sợ bị người khác phát hiện.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 174: Chương 174



Nhưng nghĩ đến hình ảnh vừa rồi của anh, chỗ đó của Giang Lâm không được sao?

Rõ ràng là được mà!

Mặt Bạch Du lại nóng lên, cô đưa đơn xin cho Giang Lâm: “Chuyện này có cần nói trước với ông một tiếng không?”

Giang Lâm: “Buổi tối lúc em tới đảo Quỳnh Châu, anh đã gọi điện nói với ông rồi.”

Bạch Du giật mình: “Vậy ông nói gì?”

Giang Lâm nhìn cô, anh chờ một lúc rồi nói: “Ông mắng anh trâu già gặm cỏ non.”

Bạch D: “?”

Run lên, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Thật ra, anh Giang Lâm cũng không già đâu.”

Giang Lâm nhướng mày: “Em cũng cảm thấy anh già sao?”

Lúc trước, Giang Lâm chưa từng cảm thấy tuổi tác của mình là vấn đề, vì vậy khi ông nói anh già, anh cũng không để trong lòng.

Nhưng bây giờ nghe thấy thế, anh không nhịn được mà nghĩ nhiều.

Bạch Du suy nghĩ: “Phải xem so sánh với ai đã, nếu so với mấy người đồng chí Cát và đồng chí Tạ thì anh trông trẻ hơn bọn họ, nhưng nếu so sánh với em, anh thật sự lớn hơn em bảy tuổi, ông nói anh trâu già gặm cỏ non cũng không phải là nói oan cho anh.”

Hai người Cát Đại Xuyên và Tạ Húc Đông vừa thức dậy cùng hắt hơi.

Tạ Húc Đông lớn hơn Giang Lâm hai tuổi, nếu anh ấy nghe thấy như vậy thì có lẽ vẫn cảm thấy bình thường.

Nhưng Cát Đại Xuyên bé hơn Giang Lâm hai tuổi, nếu nghe thấy vậy có lẽ anh ấy sẽ nôn mất, nhưng mà Bạch Du cũng không thiên vị Giang Lâm, Cát Đại Xuyên có nước da đen, dáng vẻ khá già dặn nên nhìn không chỉ già hơn Giang Lâm, thậm chí trông còn lớn hơn Tạ Húc Đông hai tuổi.

Giang Lâm: “...”

Giang Lâm không ngờ cô cũng đồng ý với miêu tả “trâu già gặm cỏ non” này, nhất thời anh không biết nên hình dung tâm trạng bây giờ của mình như thế nào.

Im lặng vài giây, Giang Lâm thản nhiên nói: “Vậy anh hẳn phải cảm ơn em vì chịu cưới trâu già hai mươi lăm tuổi là anh nhi?”

Bạch Du gãi mặt: “Không cần khách sáo.”

“...”

Im lặng vài giây, Giang Lâm cầm lấy báo cáo: “Anh đi gặp cấp trên bảo họ mau chóng phê duyệt.”

Nói xong anh lập tức quay người rời đi, cũng không quay đầu lại nhìn, hình như anh rất sợ cô đột nhiên đổi ý, không muốn lấy trâu già là anh nữa.

TBC

Bạch Du nhìn bóng lưng vội vã của anh, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười.

Sống lại một đời, lại gả đi, hy vọng lựa chọn lần này sẽ không khiến cô hối hận.

Nhưng mà trước khi trở về Bắc Kinh, dù sao cô cũng phải gọi điện nói với bà nội một tiếng.

Còn nữa, đời trước cô và Giang Khải ở bên nhau khoảng mười năm, cô đã uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn luôn không sinh được con, không biết đời này có còn như vậy không.

Thật ra đời trước, cô từng tới rất nhiều bệnh viện kiểm tra, tất cả đều nói cô không có vấn đề gì, nhưng trong thời đại này chính là như vậy, nếu một đôi vợ chồng không sinh được con, người ta đều cảm thấy là do phái nữ có vấn đề.

Nếu đời này, cô vẫn không thể sinh con, Giang Lâm có để ý không?

Nhưng mặc kệ Giang Lâm có để ý không, dù sao cô đã quyết định rồi, đời này cô tuyệt đối sẽ không uống thứ thuốc Đông Y đắng ngắt kia nữa.

Nếu anh thật sự để ý, vậy hai người không nên đi tiếp.

Bạch Du suy nghĩ một hồi, cô cảm thấy trước khi đăng ký kết hôn, phải cho vấn đề này vào danh sách quan trọng.

Giang Lâm ra khỏi phòng không bao lâu thì gặp được Tiêu Vũ Kỳ.

Anh nhìn thoáng qua đồ ăn sáng cho tay đối phương, anh thản nhiên nói: “Du Du đã ăn rồi.”

Du Du.

Xưng hô thân mật này khiến trái tim Tiêu Vũ Kỳ như bị một con d.a.o đ.â.m vào: “Nếu đồng chí Bạch đã ăn rồi, vậy buổi chiều tôi sẽ tới thăm cô ấy.”

Giang Lâm nhìn cậu ta: “Không cần đâu, vợ của tôi sẽ do tôi chăm sóc, nếu đồng chí Tiêu muốn làm chuyện tốt thì có thể đi chăm sóc mẹ góa con côi hoặc người già ở trên đảo.”

“...”

Ai muốn chăm sóc mẹ góa con côi hay người già chứ.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 175: Chương 175



Khoan đã, anh vừa nói gì vậy?

Vợ anh?

Tiêu Vũ Kỳ mở to mắt nhìn: “Phó đoàn Giang, tôi rất ngưỡng mộ năng lực của anh nhưng anh đừng phá hủy danh tiếng của đồng chí Bạch như vậy, tôi cũng không thể gật bừa đâu.”

Khóe miệng Giang Lâm giật giật, anh mở đơn xin kết hôn trong tay ra: “Bây giờ, tôi sẽ nộp đơn xin kết hôn với cấp trên, nếu cậu rảnh thì có thể đi cùng tôi.”

Tiêu Vũ Kỳ nhìn đơn xin kết hôn trong tay anh, thị lực của cậu ta rất tốt, vừa nhìn đã thấy tên của Bạch Du ở trên đó.

Chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang.

Mãi cho tới khi Giang Lâm đã đi xa, Tiêu Vũ Kỳ vẫn chưa tỉnh táo lại.

Trái tim cậu ta khó chịu nhưng không thể nói ra.

Trước khi đến đảo Quỳnh Châu, ông nội đã dặn dò cậu ta rằng ông Lâm nhờ trên đường đến đảo Quỳnh Châu, cậu ta hãy chăm sóc một nữ đồng chí, khi ấy cậu ta không nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý, nhưng mà cậu ta không ngờ nữ đồng chí này lại xinh đẹp như vậy.

Lúc ấy trong nhà ga người đến người đi với dáng vẻ vội vã, ngay trong khung cảnh xám xịt ấy đột nhiên xuất hiện một màu sắc đỏ tươi, như đóa hoa nở đầu xuân nở giữa cánh cây xơ xác bên đường, đỏ tươi nổi bật, rất mê người.

Ngay khi cô xoay người, cậu ta nhìn thấy đôi mắt vô cùng xinh đẹp, trong trẻo tươi sáng, sau trong đôi mắt xinh đẹp đó là sự quyến rũ mê người, ngay khi ấy, cậu ta có thể nghe thấy tiếng nhịp tim bình tĩnh của mình bắt đầu đập nhanh.

Sau khi lên xe lửa, cậu ta cố ý tiếp cận cô nhưng mà phần lớn thời gian cô đều đọc sách nên cậu ta không dám làm phiền cô mà chỉ có thể chủ động giúp mua nước mua cơm, hy vọng có thể nhờ đó mà để lại ấn tượng với cô.

Ai ngờ khi vào quân khu thì lại phát hiện đối tượng của cô là phó đoàn Giang, khi ấy, cậu ta như nghe được trái tim mình tan vỡ, nhưng như c.h.ế.t đuối vớ được cọc, chẳng mấy chốc cậu ta đã nhận được tin phó đoàn Giang không phải là đối tượng của cô.

Hôm qua, khi thấy có vẻ Bạch Du đang cãi nhau với phó đoàn Giang, mặc dù rất hèn hạ nhưng cậu ta vẫn không nhịn được mà nhảy cẫng lên.

Cậu ta cho rằng cơ hội của mình tới rồi, nhưng lại không ngờ phó đoàn Giang đã cho cậu ta một cú trí mạng.

Đơn xin kết hôn.

Điều này có nghĩa rằng cậu ta hoàn toàn không có cơ hội nữa.

Tiêu Vũ Kỳ cảm thấy trong lòng trống rỗng, dường như đang bị khoét sâu.

**

Như suy đoán của Bạch Du, bây giờ Giang Khải đang rất đắc ý.

Khoảng thời gian trước, anh ta cảm thấy rất đau khổ ăn không vào ngủ không ngon, chỉ lo chỉ cần một cuộc điện thoại của ông thì anh ta sẽ phải lập tức tới Tây Bắc.

Vốn tưởng rằng ông tạm thời không để anh ta đi thì anh ta có thể th* d*c một thời gian, kết quả lại càng lo lắng hơn như có một thanh kiếm đồng bị treo trên đầu vậy, không mức nào không lo lắng thanh kiếm đột nhiên rơi xuống.

Nhưng ngày đó, trong khi anh ta đang mê man, trong mơ có một giọng nói nói cho anh ta biết tạm thời phải kiên nhẫn, bởi vì hai năm sau, Giang Lâm sắp c.h.ế.t trong một tai nạn, khi ấy chính là thời cơ tốt nhất để anh ta trở lại nhà họ Giang và cướp tất cả tài nguyên.

Giọng nói trong mơ còn nói cho anh ta biết bây giờ, trước tiên chỉ có thể chịu thua cầu xin Giang Lâm, để Giang Lâm xin ông đừng cho anh ta đến Tây Bắc, còn nữa, dù thế nào cũng phải quay lại với Bạch Du.

Trong mơ, anh ta hỏi giọng nói kia là ai nhưng đối phương chưa kịp trả lời thì anh ta đã tỉnh giấc.

Sau khi tỉnh lại, anh ta vẫn nhớ rõ mọi chi tiết của cuộc đối thoại trong mơ, sau một lúc suy nghĩ liên tục, cuối cùng anh ra đã gọi điện cho anh ba của mình.

Mặc dù trong điện thoại, anh ba không nói gì, cũng không hứa hẹn bất cứ điều gì nhưng với sự hiểu biết của anh ta về anh ba, anh ta biết anh ba đã nghe lọt tai.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 176: Chương 176



Ngày đó, anh ta cố ý nhắc tới người mẹ mất sớm của hai người họ, còn nhắc tới chuyện mẹ dặn dò anh phải chăm sóc mình, anh ta đã nói đến mức đó, anh ta không tin anh ba có thể không rung động.

Chỉ cần anh ba lên tiếng, ông nhất định sẽ để anh ta ở lại Bắc Kinh, chỉ cần không tới Tây Bắc, anh ta có niềm tin mình sẽ thuyết phục được Bạch Du hồi tâm chuyển ý.

Suy cho cùng Bạch Du từng yêu anh ta như thế, anh ta không tin cô có thể quên mình trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Càng không tin cô sẽ chọn một trong số các anh em của anh ta làm đối tượng kết hôn.

Sở dĩ cô làm như vậy chẳng qua chỉ là bởi lúc trước anh ta không quan tâm cô, vì vậy anh ta tin chỉ cần dỗ dành cô, cô nhất định sẽ yêu mình giống như lúc trước.

Anh ta rất có lòng tin với chuyện này.

Bằng không cả hai chị em họ cô cũng sẽ không yêu anh ta, không phải là do anh ta quá ưu tú sao?

Huống chi bây giờ đến ông trời cũng đang giúp anh ta (Giọng nói trong mơ), anh ta tin rằng mình chính là con cưng của trời, anh ta nhất định sẽ khổ trước sướng sau.

Lương Thiên Vũ nhìn sắc mặt vẫn luôn thay đổi khó lường của Giang Khải, cậu ta đưa tay vỗ vai anh ta: “Tục ngữ nói đại trượng phu không cần lo lắng vì không vợ, chỉ cần sau này đồng chí Giang cậu đã có sự nghiệp, cậu muốn cưới cô gái nào mà không có chứ!”

Giang Khải tỉnh táo lại, anh ta không nhịn được mà nở nụ cười đắc ý: “Không cần chờ đến khi có sự nghiệp thì tôi vẫn có thể có tất cả.”

Nói xong, không để Lương Thiên Vũ hỏi gì thêm, anh ta nói tiếp: “Thiên Vũ, cậu rất nghĩa khí, sau này cậu chính là anh em tốt của tôi!”

Lương Thiên Vũ là đồng nghiệp cùng đơn vị lúc trước của anh ta, bề ngoài tuấn tú lịch sự, năng lực làm việc và tính cách đều không tệ nhưng lại không có bối cảnh gì, mà điều kiện gia đình cũng không tốt lắm.

Trước kia hai người họ cũng không quen nhau, nhiều nhất cũng chỉ là có nói chuyện qua, nhưng kể từ khi anh ta bị đuổi khỏi đơn vị, lại bị gia đình ném tới quân đội ở Tây Bắc, những người trước kia nịnh nọt anh ta lập tức biến mất tăm, khoảng thời gian này chỉ có Lương Thiên Vũ vẫn đối xử với anh ta như trước, thỉnh thoảng còn tới nhà an ủi anh ta.

Tục ngữ nói hoạn nạn thấy chân tình, Lương Thiên Vũ chính là loại người này!

Lương Thiên Vũ nở nụ cười, cậu ta thật thà nói: “Tôi cảm thấy anh Giang là một nhân tài hiếm có, sớm muộn gì cũng sẽ trở nên nổi bật thôi!”

Lời nói này gãi đúng chỗ ngứa của Giang Khải, anh ta càng cảm thấy con người Lương Thiên Vũ không tệ: “Thiên Vũ, nếu sau này cậu có khó khăn gì thì cứ tới tìm tôi, chỉ cần tôi làm được thì sẽ nhất định giúp cậu.”

Lương Thiên Vũ: “Vậy phải cảm ơn đồng chí Giang rồi.”

Nói xong, cậu ta lén lút nhìn Giang Hựu Hàm ngồi trên ghế sô pha.

Khi vừa nhìn qua, ánh mắt của hai người giao giữa không trung như lóe lên tia lửa, nhìn qua nhìn lại một hồi rồi mới dời tầm mắt sang chỗ khác.

Chỉ là trong lúc không ai để ý, Giang Hựu Hàm che mặt, trên gương mặt ửng đỏ lộ ra nụ cười vừa ngọt ngào vừa xấu hổ.

**

Uỷ viên chính trị Tôn nhìn đơn xin kết hôn mà Giang Lâm nộp, ông ấy run rẩy rồi ngước mắt lên nhìn: “Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Giang Lâm gật đầu: “Đã nghĩ kỹ rồi.”

Uỷ viên chính trị Tôn cảm thán: “Lúc trước, có rất nhiều lãnh đạo muốn giới thiệu đối tượng cho cậu nhưng cậu lại từ chối, tôi còn tưởng rằng cậu không muốn kết hôn, mấy cấp trên còn lo lắng sau này cậu sẽ sống cô đơn suốt quãng đời còn lại, bây giờ xem ra mấy nỗi lo lắng này đều là dư thừa. Không phải là không muốn kết hôn, mà là không muốn kết hôn với các nữ đồng chí khác!”

Giang Lâm mặt không đổi sắc với sự trêu chọc của ủy viên chính trị Tôn: “Vâng.”

TBC
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 177: Chương 177



Lại còn vâng.

Uỷ viên chính trị Tôn bất ngờ bị đút cơm chó: “Được rồi được rồi, đơn xin này tôi nhận, sau khi được phê duyệt thì sẽ thông báo cho cậu, cậu ở đội tàu ngầm có khó khăn gì không? Nếu có khó khăn thì có thể nói với tôi.”

Ngay khi Giang Lâm được điều tới đảo Quỳnh Châu và được sắp xếp trong đội hàng không hải quân, Giang Lâm ở trong đội hàng không quân đội đã hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc, cũng từng đạt được rất nhiều chiến tích trong các lần tác chiến với bên ngoài. Vốn dĩ anh nên được thăng chức làm đoàn trưởng đội hai của đội hàng quân hải quân trong quân khu, nhưng hơn nửa năm bởi vì điều chỉnh chiến lược, cuối cùng anh được điều đến đội tàu ngầm hải quân của quân đội, đảm nhiệm chức phó đoàn trưởng của đội ba, thăng chức lên hẳn nửa cấp nên ông ấy mới hỏi như vậy.

Giang Lâm: “Quen rồi nên không có gì khó khăn.”

Uỷ viên chính trị Tôn: “...”

Nhưng mà ủy viên chính trị Tôn đã quen với cái tính cách ép c.h.ế.t cuộc trò chuyện của Giang Lâm, bây giờ cũng hơi bó tay.

Đương nhiên ủy viên chính trị Tôn cũng không vì vậy mà thật sự tức giận, Giang Lâm là người có mưu trí, người khác vào trường hải quân học chỉ có thể học một chuyên ngành, còn anh lại hoàn thành chương trình học hai chuyên ngành là không quân hải quân và tàu ngầm hải quân trong cùng một khoảng thời gian, hơn nữa còn nhận được thành tích rất ưu tú.

Đây là một hạt giống tốt hiếm có trong hải quân.

Hai người đều không nói gì khiến bầu không khí trong văn phòng trở nên yên lặng rất kỳ lạ.

Sau một lúc, vẫn là ủy viên chính trị phá vỡ sự im lặng: “Tôi đã gọi cha mẹ Tường Vy tới đón con bé rồi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ tới, lúc trước con bé làm sai, tôi thay con bé xin lỗi đồng chí Bạch, cậu nể tình con bé còn nhỏ, đừng so đo với con bé nhé.”

Tuổi nhỏ dễ thích, cháu gái Tôn Tường Vy thích Giang Lâm, ông ấy cũng không cảm thấy bất ngờ.

Nhìn chung khắp căn cứ hải quân cũng không có mấy sĩ quan trẻ tuổi nào có thể sánh với Giang Lâm, người có tài cán như anh thì lại không có bề ngoài đẹp trai, mà có bề ngoài thì lại không có năng lực như anh, hơn với không ai trong căn cứ có thể đẹp hơn anh.

Nhưng tuy Giang Lâm rất giỏi giang nhưng chưa chắc là một người chồng tốt, tính cách của anh quá lạnh nhạt, tâm tư quá sâu, đến ông ấy cũng không thể nhìn thấu anh.

Mà Tôn Tường Vy lại được người nhà cưng chiều từ nhỏ, tính cách rất kiêu ngạo, mọi thứ đều cần người khác phải dỗ dành, với hiểu biết của ông ấy với Giang Lâm, anh tuyệt đối sẽ không xuống nước dỗ dành con gái. Huống hồ anh một lòng chỉ có công việc, một khi bận rộn thì có thể quên ăn, càng đừng nghĩ tới chuyện anh sẽ cẩn thận chăm sóc, quan tâm che chở một người phụ nữ, hai kiểu người này mà ở bên nhà thì chỉ có thể trở thành đôi vợ chồng bất hòa.

Hơn nữa Giang Lâm vẫn không coi trọng Tôn Tường Vy, mặc kệ ông ấy không thèm để ý tới cái mặt già mà ám chỉ nhiều lần, chỉ thiếu mỗi việc cầm d.a.o ép Giang Lâm cưới Tôn Tường Vy, nếu là người khác thì đã vui mừng tiếp nhận từ lâu rồi, nhưng Giang Lâm lại thờ ơ với điều này.

Chỉ là ông ấy không ngờ Tường Vy lại chạy tới chỗ đối tượng của Giang Lâm, với sự hiểu biết của ông ấy về Giang Lâm, nếu ông ấy không lên tiếng về việc này thì có lẽ anh sẽ không bỏ qua cho Tôn Tường Vy quá dễ dàng.

Giang Lâm im lặng: “Lần này coi như bỏ qua, hy vọng sau này cô ta đừng làm phiền đối tượng của tôi nữa.”

Uỷ viên chính trị Tôn không cảm thấy anh quá ngông cuồng, mà lại thở phào nhẹ nhõm: “Cậu yên tâm đi, khi cha mẹ con bé tới đây, tôi sẽ lập tức bảo họ dẫn con bé về, tuyệt đối sẽ không để con bé làm phiền đối tượng của cậu nữa.”

Giang Lâm gật đầu, xem như chuyện này đã được giải quyết xong.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 178: Chương 178



Vào buổi tối, Giang Lâm nhờ đầu bếp Diêu giúp làm một bàn đồ ăn, sau đó đi mời chị Lôi và chồng của chị ấy, Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên.

Chị Lôi còn tưởng rằng Giang Lâm mời cơm là vì cảm ơn chị ấy giúp chăm sóc Bạch Du mấy ngày nay, vì vậy đã nói: “Tiểu Giang, cậu khách sáo quá rồi, đồng hương nên giúp đỡ lẫn nhau mà, cậu làm nhiều món như vậy, có phải là quá khách sáo rồi không?”

Tạ Húc Đông nuốt nước miếng liên tục: “Đúng là quá khách sáo, nhưng mà cũng chỉ có Giang Lâm mới có thể nhờ được đầu bếp Diêu ra tay, nhưng người khác nhờ ông ấy giúp làm các món ăn, ông ấy sẽ không thèm quan tâm.”

Chỉ có Bạch Du biết bữa cơm này có ý nghĩa gì.

Ánh mặt trời lặn chiếu lên người cô, những ánh sáng nhỏ vụn nhuộm tóc và hàng lông mi của cô thành màu vàng hồng, gương mặt như được đánh phấn, Giang Lâm nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm.

Như nhận ra có người đang nhìn mình, Bạch Du nghiêng đầu sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Giang Lâm.

Bốn mắt nhìn nhau, mặt cô càng đỏ hơn, như quả chín mọng nước.

Tạ Húc Đông chú ý tới ánh mắt của hai người, anh ấy bất ngờ bị đút cơm chó, sau đó dùng vai đẩy Giang Lâm: “Cậu còn chưa nói lý do mời chúng tôi tới đây đó, không phải là để ăn mừng cậu và đồng chí Bạch yêu nhau đấy chứ?”

Chị Lôi kinh ngạc: “Không phải Tiểu Giang và Tiểu Du đã yêu nhau từ trước sao?”

Bạch Du: “...”

Giang Lâm khựng lại, sau đó nói ra một tin sốc: “Hôm nay, tôi đã nộp đơn xin với uỷ viên chính trị.”

Cát Đại Xuyên khó hiểu: “Đơn xin gì?”

TBC

Giang Lâm: “Đơn xin kết hôn.”

Mọi người “!”

Tạ Húc Đông là người đầu tiên tỉnh táo lại: “Đơn kết hôn, không phải hai người vừa mới xác định quan hệ yêu đương sao? Mới bao lâu mà đã chuẩn bị kết hôn rồi?”

Tốc độ này nhanh đến mức tàu ngầm cũng không đuổi kịp được!

Anh ấy còn chưa tìm đối tượng mà Giang Lâm đã chuẩn bị kết hôn rồi!

Quá khiếp sợ mà!

Giang Lâm: “Ừm.”

Chị Lôi mỉm cười: “Ôi trời, kết hôn sớm rất tốt, kết hôn sớm rồi sinh con sớm, hai người các em đều là trai xinh gái đẹp, con cái không biết sẽ đẹp như thế nào đây!”

Bạch Du hơi run, sau đó cô lại nhìn Giang Lâm nhưng anh vẫn vô cảm như trước, vốn không thể nhìn ra bất cứ điều gì.

Những người khác cũng chúc phúc hai người, đủ các loại lời nói êm tai mà không cần tiền.

Bàn ăn được đặt ở trong sân, bây giờ mặt trời lặn xuống phủ kín toàn bộ bầu trời, biển trời cùng màu, đẹp đến mức khiến lòng người say đắm.

Sau một màn chúc phúc, mọi người cũng không còn khách sáo nữa, đều đồng loạt ngồi xuống ăn cơm.

Đầu bếp Diêu là đời sau của ngự trù, hơn nữa đã làm đầu bếp nhiều năm, các món ăn được ông ấy làm không ai là không tán thưởng.

Tạ Húc Đông: “Món Gà Cung Bảo này ngon quá, thịt tươi mềm, không ngán chút nào.”

Hơn nữa không phải là mềm nhũn mà là mềm dai, rất thơm, trong cay có ngọt, mùi vị cay nồng, kết hợp với đầu phộng rang, ăn một miếng gà xé rồi ăn một miếng cơm, ngon đến mức khiến người ta muốn dừng cũng không được.

Bạch Du gắp một miếng hàu cho vào miệng, mềm dai thơm ngon, vị đậm đà ngập khắp khoang miệng khiến cô thỏa mãn đến mức nheo mắt lại.

Ngon quá!

Món trứng hàu này được làm từ hỗn hợp tỏi xanh, trứng gà và khoai lang, cách làm không khó.

Khi ở Bắc Kinh, cô cũng từng ăn thử một lần nhưng hàu ở Bắc Kinh không được tươi như ở đây nên vị ngon kém hơn rất nhiều, mà ở đây còn được cho tương có vị ngọt, khi ăn cảm thấy tươi ngon đến mức không chịu được.

Ăn thêm vì miếng nữa, lúc này Bạch Du mới dời tầm mắt sang đĩa rau xanh không biết tên, cô gắp một miếng, cảm thấy có vị giòn ngon, lại có vị thơm ngọt, nhưng lại không ném được nó là rau gì.

Vì thế, cô ngẩng đầu lên hỏi Giang Lâm: “Đây là rau gì vậy, hình như em chưa từng thấy ở Bắc Kinh.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 179: Chương 179



Giang Lâm đang bóc vỏ tôm nói: “Rau khoai lang.”

Bạch Du thấy anh bóc vỏ tôm để vào chiếc bát không, cô chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều: “Thì ra là rau khoai lang, không ngờ ăn khá ngon đó.”

Trong nhận thức của cô, rau khoai lang thường được cho heo gà ở nông thôn ăn, rất ít người ăn nó, nếu không tới đảo Quỳnh Châu, cô thật sự không biết thì ra rau khoai lang lại ngon như vậy.

Bạch Du nghĩ khi nào về Bắc Kinh phải cho Lâm Hướng Tuyết ăn thử, chắc chắn cô ấy cũng sẽ kinh ngạc, sau đó lại thấy Giang Lâm đẩy chiếc bát đầu tôm đã bóc vỏ đến trước mặt cô, anh lạnh nhạt nói: “Ăn đi.”

Ngay lập tức, bầu không khí như đông cứng lại.

Bạch Du cũng ngạc nhiên, một hồi lâu sau mới khó tin hỏi: “Nhưng cái này… Đều bóc cho em sao?”

Giang Lâm nhìn cô: “Ừm.”

Nói xong, anh cầm một cái bát không khác xới cho mình một bát cơm rồi bắt đầu ăn với vẻ mặt rất tự nhiên, không hề cảm thấy hành động này của anh khiến người khác kinh ngạc như thế nào.

TBC

Chị Lôi cười nói: “Vậy mà Tiểu Giang lại bóc tôm cho một cô gái! Lúc trước là ai nói Tiểu Giang dù đẹp trai thì cũng vô dụng vậy, ai nói cậu ấy lạnh nhạt như một tảng băng không thương phụ nữ thế? Bị vả mặt rồi nhỉ?”

Cát Đại Xuyên gật đầu: “Quả nhiên sống lâu thì cái gì cũng có thể nhìn thấy! Không ngờ sự dịu dàng quan tâm của phó đoàn Giang lại như vậy, đến cả tôm cũng bóc giúp người yêu, nếu tôi là phụ nữ, tôi cũng muốn gả cho phó đoàn Giang!”

Giang Lâm nhìn anh ấy: “Tôi không muốn cưới cậu.”

Cát Đại Xuyên: “...”

Mọi người nghe thấy vậy thì không nhịn được mà cười to.

Bạch Du cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Tạ Húc Đông: “Cậu thôi đi, nếu cậu là phụ nữ, với dáng vẻ này của cậu, không doạ c.h.ế.t người khác đã tốt lắm rồi, lại còn muốn gả cho Giang Lâm.”

Chồng chị Lôi, cố vấn Ngưu hiếm khi lên tiếng: “Ông bà ta có câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trước kia tất cả mọi người đều đoán đủ kiểu phụ nữ có thể lọt vào mắt Giang Lâm. Còn có rất nhiều người cảm thấy cả đời này, Giang Lâm sẽ không có người yêu, không ngờ người đánh bại được Giang Lâm lại là đồng chí Bạch.”

Chị Lôi: “Cũng không có gì lạ, Tiểu Du xinh đẹp như tiên trên trời, chuyện Tiểu Giang bị đánh bại chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”

Nghe thấy cuộc nói chuyện ở xung quanh, Bạch Du chỉ cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên và sắp bốc cháy, đến tai cũng không thoát khỏi, nóng đến kinh người.

Bạch Du cầm chặt đôi đũa trong tay, nơi trái tim như bị thứ gì đó bắt lấy, ngứa ngày, mềm mại.

**

Ngay đêm mời cơm, Bạch Du vốn định nhắc đến chuyện sinh con với Giang Lâm nhưng anh lại bất ngờ được giao nhiệm vụ phải rời đi ngay.

Mãi đến ba ngày sau, mới có thể trở về.

Trong ba ngày này, vết thương ở chân của Bạch Du đã gần khỏi, cô có thể đi lại bình thường nhưng bác sĩ vẫn bảo cô tạm thời không được vận động quá mạnh.

Bạch Du không nhịn được mà nở nụ cười.

Giang Lâm vừa về đã lập tức nói ngay: “Đơn xin kết hôn đã được phê duyệt, khi đi đăng ký kết hôn phải có ảnh và giấy kiểm tra sức khoẻ, hộ khẩu của em ở Bắc Kinh, chúng ta phải về Bắc Kinh mới đăng ký kết hôn được. Anh đã nộp đơn xin nghỉ kết hôn với cấp trên rồi, có lẽ phải mất vài ngày nữa mới được duyệt, bằng không hôm nay chúng ta đi chụp ảnh nhé?”

Bạch Du hơi run, nhưng cô lập tức gật đầu đồng ý: “Vâng.”

Đơn xin kết hôn đã nộp, cũng nên chụp ảnh, không có gì phải trốn tránh cả.

Nói xong, cô mới phát hiện Giang Lâm đã mặc đồng phục hải quân rồi, cô vội vàng đứng lên nói: “Anh đợi một chút, em đi thay quần áo.”

Cô không ngờ hôm nay Giang Lâm lại muốn chụp hình kết hôn nên mới tuỳ tiện mặc một bộ quần áo, dù sao cũng là chuyện lớn trong đời, suy cho cùng cô vẫn nên trang điểm.
 
Back
Top