Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Lütfen ürünü kullanmak için www.xenforo.gen.tr üzerinden lisans satın alınız!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 160: Chương 160



Giang Lâm: "Ồn ào."

Chỉ hai chữ đơn giản đã thành công khiến Tạ Húc Đông líu lo từ nãy đến giờ ngừng hót.

Không phải Tạ Húc Đông không muốn khen nữa mà anh ấy đã quen Giang Lâm rất nhiều năm rồi, với sự hiểu biết của anh ấy với Giang Lâm, nếu không ngậm miệng lại thì Giang Lâm nhất định sẽ ném người bạn này ra ngoài.

Anh ấy không muốn bị ném ra đâu, sao có thể bỏ lỡ đồ ăn ngon như vậy?

Dù không cho anh ấy ăn đồ ăn mà chỉ tưới nước vào cơm thôi cũng ăn được đến mười bát ấy chứ!

So với Tạ Húc Đông nóng nảy khen ngợi, Cát Đại Xuyên lại đơn giản và trực tiếp hơn nhiều.

Gà kho nấm hạt dẻ quá ngon, củ sen cũng cực kỳ giòn, khoai tây sợi chua cay lại càng giòn ngọt, món nào cũng hợp ăn với cơm.

Ngon c.h.ế.t mất!

Bạch Du thấy Giang Lâm không ăn nhiều thì không khỏi bồn chồn.

Không biết anh vẫn còn giận chuyện cái quần đùi hôm quá hay vì cô tự tiệ mời hai người này ở lại ăn cơm nữa.

Nghĩ đến đây, cô gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát của Giang Lâm: "Con gà này mới thịt, thịt gà non mà không khô, nấu với nấm và hạt dẻ ăn rất ngon. Anh Giang Lâm ăn thêm mấy miếng đi, nếu không sẽ có lỗi với con gà bị tôi chặt cổ đấy."

Giang Lâm: "..."

Tạ Húc Đông: "...''

Cát Đại Xuyên: "..."

Cách giới thiệu thật độc đáo!

Tạ Húc Đông và Cát Đại Xuyên thật sự không thể tưởng tượng được hình ảnh một người đẹp yểu điệu chặt cổ gà như thế nào.

Không biết là vì ánh mắt bình tĩnh của cô nhìn mình hay vì lời giới thiệu của cô quá thuyết phục nhưng dù sao Giang Lâm cũng bị thuyết phục.

Anh gắp miếng thịt gà đó bỏ vào miệng, sau đó khẽ gật đầu dưới ánh mắt mong chờ của cô: "Đúng là rất ngon."

Nghe vậy, Bạch Du sáng mắt lên, lại gắp thêm mấy miếng củ sen đặt vào bát của anh: "Củ sen này trắng như vậy, nhìn cứ như có thần tiên bên trong vậy, lúc tôi rửa nó còn cho thêm bột mì vào, chắc chắn không còn nước bùn bên trong nữa, anh thử nếm xem có giòn ngọt không."

Giang Lâm ngoan ngoãn gắp lên ăn: "Đúng là rất giòn ngọt."

Bạch Du không ngừng nỗ lực, lại gắp một đũa khoai tây sợi chua ngọt vào bát của anh: "Khoai tây sợi này là tôi thái đấy, miếng nào miếng nấy bằng nhau săm sắp, lại còn được xào chua cay nữa, ăn với cơm ngon lắm đấy, anh ăn nhiều vào.''

Giang Lâm lại gắp lên ăn, sau đó khen ngợi: "Tay nghề dùng d.a.o của cô rất tốt."

Nghe vậy, Bạch Du cười híp cả mắt: "Hạt dẻ này được nướng trong lửa lâu, nước đã được bốc hơi hoàn toàn, hương vị mềm, dẻo và ngọt hơn. Nếu không tin thì anh mau thử xem, nói dối là chó con."

Lần này Giang Lâm không cần cô gắp hộ mà tự cầm mấy củ hạt dẻ lên bóc vỏ, nhưng bóc xong thì lại không ăn mà đặt vào bát của Bạch Du: "Cô ăn thêm đi."

Nhìn đôi mắt đào hoa của anh, không hiểu sao mặt Bạch Du lại nóng lên: "Cảm ơn anh Giang Lâm."

Tạ Húc Đông: "..."

Cát Đại Xuyên: "..."

Có g.i.ế.c chó thì cũng đừng làm thế chứ!

Bọn họ chỉ ăn chực bữa cơm thôi mà, có cần ngược đã chó thế không?

TBC

Chó độc thân thì không có chó quyền à?

Aaaaa muốn có đối tượng quá đi!

Ngay sau đó, chỉ thấy Cát Đại Xuyên gãi đầu gãi tai, ngượng ngùng nói với Bạch Du: "Người ta nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tôi cảm thấy đồng chí Bạch rất ưu tú nên tôi nghĩ chắc bạn của cô cũng ưu tú như vậy. Năm nay tôi mới hai mươi ba tuổi, vẫn chưa có đối tượng, nếu đồng chí Bạch có ứng cử viên phù hợp thì xin nhờ cô giật dây bắc cầu giúp tôi nhé."

Bạch Du: "?"

Cô còn chưa kịp trả lời đã thấy Tạ Húc Đông đập "Bốp" một phát vào gáy Cát Đại Xuyên: "Với cái tính vắt cổ chày ra nước đến c.h.ế.t không đổi của cậu thì có đồng chí nữ nào để mắt đến hả? Con gái nhà người ta thích cậu vì mỗi tuần chỉ được ăn thịt một lần hay vì đậu tương hết hạn mà cậu tặng?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 161: Chương 161



Bạch Du: "Đậu tương?"

Người ta bảo anh em tốt thì không được hãm hại nhau nhưng vừa nghe Bạch Du hỏi, Tạ Húc Đông lập tức quyết định bán đứng Cát Đại Xuyên.

Anh ấy kể ra hết chuyện đối tượng cũ của Cát Đại Xuyên từng phải vào bệnh viện vì ăn đậu tương hết hạn và sự tích nhận được danh hiệu "Mười quả rắm" vinh quang của Cát Đại Xuyên cho Bạch Du nghe.

"Haha..."

Bạch Du không nhịn được cười, Cát Đại Xuyên xấu hổ đập bùm bùm vào n.g.ự.c Tạ Húc Đông: "Ít nhất tôi cũng có đối tượng nhá, tốt hơn người còn không có đối tượng."

Hai người họ không hề nương tay trong việc chọc ngoáy lẫn nhau.

Tạ Húc Đông tỏ vẻ không quan tâm: "Yên tâm, tôi dám chắc trong hai chúng ta tôi nhất định sẽ tìm được đối tượng trước."

Cát Đại Xuyên: "Có dám cược không?"

Tạ Húc Đông: "Cược thì cược, ai thua thì phải đưa cho người thắng một cái đài, thế nào?"

Cát Đại Xuyên khẽ cắn môi: "Chốt!"

Vì cái đài, dù thế nào anh ấy cũng phải tìm được đối tượng trước Tạ Húc Đông.

Thế là anh ấy lại quay sang Bạch Du, ánh mắt đầy chờ mong.

Bạch Du: "Xin lỗi anh, tôi có rất ít bạn, người nhà và bạn bè của cô ấy đều ở thủ đô, tôi nghĩ cô ấy không muốn đến đảo Quỳnh Châu đâu."

Bạch Du chỉ có một người bạn là Lâm Hướng Tuyết, thế nên Cát Đại Xuyên vừa nhắc đến chuyện giới thiệu đối tượng cô đã nghĩ ngay đến cô ấy.

Chưa kể Lâm Hướng Tuyết sẽ không sẵn sàng đi ngàn dặm xa xôi đến đảo Quỳnh Châu, dù cô ấy có bằng lòng tới thì cũng sẽ không tìm đối tượng là một người đàn ông keo kiệt như Cát Đại Xuyên.

Vả lại, hai nhà cũng không môn đăng hộ đối, thế nên cô chắc chắn sẽ không nhận cái vai bà mối này.

Cát Đại Xuyên rất thất vọng nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Không sao, không sao đâu, sau này đồng chí Bạch có đối tượng thích hợp thì nhớ giới thiệu cho tôi là được."

Vừa dứt lời đã nghe Tạ Húc Đông chen vào: "Có giới thiệu thì cũng không giới thiệu cho cậu, phải giới thiệu cho tôi mới đúng, so với cậu thì ít nhất tôi không vắt cổ chày ra nước."

Cát Đại Xuyên lập tức phản bác: "Vắt cổ chày ra nước thì làm sao? Phó đoàn Giang chẳng phải cũng keo kiệt sao? Thế mà cậu ấy lại tìm được đối tượng tốt như đồng chí Bạch đấy!"

Giang Lâm đột nhiên bị điểm danh: "..."

Bạch Du cũng bị nhắc đến: "..."

Mười phút sau.

Ngoài bờ biển có thêm hai bóng người chạy bộ dưới ánh mặt trời.

"Đều tại cái đồ keo kiệt nhà cậu đấy, tự nhiên lại nhắc đến Giang Lâm làm gì?"

"Nếu cậu không mắng tôi là đồ keo kiệt thì tôi nhắc đến phó đoàn Giang làm gì?"

"Còn dám cãi nữa, chờ tôi chạy xong chín vòng này xem có dạy cho cậu một trận không!"

"Chờ thì chờ..."

**

Bát đũa do Giang Lâm rửa.

Bạch Du định nói rõ ràng mọi chuyện với anh ngay tối hôm đó nhưng còn chưa kịp nói gì đã có lính cần vụ chạy đến nói có người gọi điện đến văn phòng tìm Giang Lâm.

Giang Lâm vội vàng rời đi, đi một chuyến đến tận nửa đêm cũng không quay lại.

Chỉ có lính cần vụ Mao Minh lại chạy đến, nói với cô là Giang Lâm đi làm nhiệm vụ rồi, Bạch Du hỏi bao giờ Giang Lâm mới về thì binh lính lại nói không thể nói cho cô biết.

Ngày hôm sau, Giang Lâm chưa về.

Ngày thứ ba, Giang Lâm vẫn chưa về.

Hôm này, cô vừa cầm cơm đi ra từ nhà ăn được một lúc thì có người chặn đường.

Người chặn đường chính là Tôn Tường Vy.

Bạch Du liếc nhìn cô ta, miễn cưỡng nói: "Sao cô thích cản đường người khác thế, cô thuộc họ chó à?"

Tôn Tường Vy không phải kẻ ngốc, cô ta nghe ra ngay ý trào phúng của Bạch Du, thế là tức đỏ cả mặt: "Miệng chó không nhả được ngà voi! Cô mới là chó, cả nhà cô đều là chó!"

Trái ngược với tính cách bồng bột của Tôn Tường Vy, Bạch Du không hề tức giận, còn hỏi lại: "Tôi không nhả ra được ngà voi, hay cô thử nôn một cái ra đây tôi xem nào?"

Tôn Tường Vy: "..."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 162: Chương 162



Thấy Tôn Tường Vy bị mình phản bác không nói được lời nào, Bạch Du mỉm cười, tiếp tục đi qua cô ta.

Nhưng Tôn Tường Vy lại không muốn buông tha cho cô dễ dàng như vậy, cô ta đuổi theo nói: "Họ Bạch kia, cô đứng lại đó cho tôi! Cô có biết mấy hôm nay anh Lâm đi đâu không?"

Bạch Du sắp hết kiên nhẫn rồi, cô nhíu mày nói: "Biết, chẳng lẽ cô không biết à?"

Tôn Tường Vy "hừ" một tiếng, hếch lỗ mũi lên nhìn Bạch Du: "Tất nhiên là tôi biết rồi, tôi còn biết vì tránh cô nên anh Lâm mới phải mang thuyền ra biển tuần tra đấy."

Giang Lâm tránh cô?

Bạch Du khẽ run lên. Thấy cô như vậy, Tôn Tường Vy lại càng đắc ý: "Chẳng lẽ cô không biết? Với thân phận và cấp bậc của anh ấy thì không thể chủ động xin mang thuyền ra biển tuần tra, chính vì tránh cô nên anh ấy mới chủ động xin đi. Nếu cô còn biết xấu hổ thì mau dọn đồ rời đi đi, sau này đừng có tới đây nữa."

Bạch Du không nói gì.

Tôn Tường Vy còn định chọc ngoáy cô lần nữa nhưng lại bị Bạch Du đẩy ra, nhưng nhìn ánh mắt hoảng hốt của Bạch Du, sắc mặt trắng bệch thì cô ta cũng không tức giận, còn cố chấp hỏi tiếp: "Tôi hỏi cô có nghe thấy lời tôi vừa nói không?"

Bạch Du gật đầu: "Tôi không có điếc, tất nhiên phải nghe thấy."

Tôn Tường Vy nhíu mày: "Nghe thấy rồi thì bao giờ định đi?"

Cô ta chỉ muốn Bạch Du lập tức thu dọn đồ đạc rời đi.

Bạch Du định thần lại, nhíu mày nói: "Tôi bảo sẽ đi bao giờ?"

Nghe vậy, Tôn Tường Vy lại tức giận nhảy dựng lên: "Cô hại anh Lâm vì tránh né cô mà phải dẫn binh đi ra biển tuần tra mà vẫn còn không biết xấu hổ ở lại đây, đúng là không biết xấu hổ!"

Bạch Du: "Chính miệng anh Giang Lâm nói với cô là vì tránh tôi nên anh ấy mới ra biển sao?"

Tôn Tường Vy chớp chớp mắt, yếu ớt nói: "Chuyện này mà cũng cần anh ấy phải nói với tôi à? Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là vì cô, anh ấy không muốn nhìn thấy cô nên mới bất đắc dĩ phải ra biển tuần tra để tránh mặt."

Bạch Du gật đầu, đáp: "Cô nói cũng có lý."

Tôn Tường Vy không ngờ cô lại bị thuyết phục nhanh như vậy, thế là lại đắc ý nói: "Thế thì bao giờ cô đi? Nếu hôm nay đi thì cứ để tôi bao vé tàu cho."

Bạch Du bật cười, gằn từng chữ: "Tôi, không, đi."

Nói xong, cô lại đi qua cô ta mà nghênh ngang rời đi.

"..."

Tôn Tường Vy nghẹn một hơi ở n.g.ự.c suýt nữa thì tức chết!

Từng gặp người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến mức này!

Tức c.h.ế.t mất!

Bạch Du cầm hộp cơm chậm rãi đi về ký túc xá.

Nghe Tôn Tường Vy nói Giang Lâm vì tránh né cô nên mới mang thuyền ra biển tuần tra, trong lòng cô hơi khó chịu.

Thậm chí còn hơi tủi thân.

Theo cô thấy thì nếu Giang Lâm không muốn nhìn thấy cô thì có thể nói thẳng, cô chưa bao giờ là loại người bám riết không tha.

Dù ở kiếp trước, cô phát hiện Giang Khải và Tần Tâm Hủy ở bên nhau, hai người họ còn có con nhưng cô cũng không hề có ý nghĩ dây dưa với bọn họ mà dứt khoát đồng ý ly hôn.

Có lẽ sẽ có người nói cô ngốc nhưng với cô mà nói, khi bị cặp đôi chó má đó cắn một nhát, phương pháp trả thù tốt nhất không phải là cắn lại mà là mau chóng rời xa cặp đôi bẩn thỉu này, sau đó sẽ tìm cách trả thù.

Chẳng qua kiếp trước cô còn chưa kịp trả thù đã bị bệnh rồi...

Lại nói đến Giang Lâm, sở dĩ cô chạy từ thủ đô ngàn dặm xa xôi đến đảo Quỳnh Châu tìm Giang Lâm chẳng qua vì anh thích hợp làm đối tượng kết hôn của cô thôi, chứ không phải nhất định phải là anh.

Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại.

Chưa kể Giang Lâm lại không phải người như thế, dù anh thật sự muốn tránh né cô thì cũng phải tự anh nói với cô mà không phải thông qua miệng Tôn Tường Vy.

Đến ngày thứ tư, Giang Lâm vẫn không có tin tức như cũ.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 163: Chương 163



Trong bốn ngày này, Bạch Du suy nghĩ rất nhiều, không phải cô không cảm thấy uất ức.

Chẳng qua cô muốn đợi Giang Lâm trở về, đích thân nói cho cô biết đáp án mới được.

Trong khoảng thời gian chờ đợi Giang Lâm, cô ép mình bình tĩnh lại để học tập.

Nhưng hôm nay, cô không thể tĩnh tâm mà đọc sách được nữa.

Thế là Bạch Du gấp sách lại luôn, đi ra ngoài cho khuây khỏa.

Thời tiết hôm nay khá âm u, bầu trời bị một tầng mây đen thật dày che lại, cảm giác xung quanh không có lấy một tia gió mát nào, không khí oi bức đến mức mới đi hai bước đã toát mồ hôi.

Ở nơi xa có một nhóm trẻ con đang đuổi nhau trên bờ biển, đằng sau có hai, ba con ch.ó nhỏ chạy theo, chó con nhảy nhót lung tung, còn nhảy cả xuống biển nhưng chúng lập tức bị sóng biển đưa trở lại bờ, vui chơi quên trời quên đất.

Bạch Du bầu không khí này lây nhiễm, ngẫm nghĩ một lát rồi cũng cởi giày để sang một bên, sau đó đi chân trần xuống biển.

Sóng biển vỗ vào mắt cá chân cảm giác vừa ngứa ngáy vừa lành lạnh khiến cảm giác oi bức khó chịu trong người lập tức tan biến, Bạch Du còn nhặt được vỏ sò ở bờ biển, ở đây có đủ loại vỏ sò màu sắc sặc sỡ, vô cùng xinh đẹp.

Chơi đùa một lúc, mắt thấy mây đen càng lúc càng dày, như thể lúc nào cũng có nước rơi xuống, đám trẻ và mấy con ch.ó con ở phía xa đã bị cha mẹ gọi về ăn cơm, Bạch Du rửa hết cát dưới chân đi rồi cũng chuẩn bị về nhà ăn cơm.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên sau lưng.

TBC

Trái tim Bạch Du khẽ run lên, còn chưa kịp quay đầu lại đã cảm giác lòng bàn chân dẫm lên cái gì đó trơn trơn mềm mềm, cảm xúc đó rất khó chịu.

Cô vô thức cúi đầu xuống xem, không xem không sao, vừa nhìn một cái đã hồn bay phách tán.

Chỉ thấy một con rắn lưng đen bụng vàng, dài chưa đến nửa mét quanh quẩn bên chân cô, còn phun cái lưỡi rắn đỏ lòm về phía cô!

Bạch Du sợ hãi hét ầm lên, cuống quít lùi lại mấy bước.

Chỉ nghe thấy mấy tiếng "loạt xoạt",cô trượt chân một cái, sau đó cả người lảo đảo đổ ập xuống đất.

"Đồng chí Bạch, cô sao vậy?"

Tiêu Vũ Kỳ nhìn thấy Bạch Du đi một mình trên bờ biển từ phía xa, dưới vòm trời đen kịt, cô mặc một chiếc váy đỏ đứng trên bờ biển giống như một nhánh hồng mai trong tranh thủy mặc, xinh đẹp khiến người ta không rời mắt nổi.

Cậu ta do dự rất lâu mới quyết định lại gần chào hỏi, ai ngờ còn chưa đi đến trước mặt cô đã thấy cô hét ầm lên, sau đó ngồi sụp xuống đất, cậu ta sợ quá chẳng để ý được cái gì khác mà vội vàng chạy tới.

Bạch Du ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đến là Tiêu Vũ Kỳ, cô cảm thấy hơi thất vọng, nhưng chẳng mấy chốc, cô không thèm để ý đến mấy thứ này nữa: "Tôi không sao."

Nói rồi, cô định đứng lên, ai ngờ vừa dồn lực đã cảm thấy mắt cá chân đau đớn, cô suýt nữa ch** n**c mắt.

Thế là lại ngồi sụp xuống đất.

Tiêu Vũ Kỳ lo lắng hỏi: "Đồng chí Bạch, có phải cô bị trật chân rồi không?"

Bạch Du lúng túng gật đầu: "Tôi vừa giẫm phải con rắn, giật mình nên lúc lùi lại bất cẩn bị ngã."

Nghe vậy, Tiêu Vũ Kỳ sợ hãi hỏi: "Sao cơ? Cô giẫm phải rắn sao?"

Mặc dù cậu ta mới tới căn cứ nhưng cũng nghe nói ở đây có rất nhiều rắn biển, mà nọc độc của rắn biển rất mạnh, còn mạnh hơn rắn hổ mang rất nhiều lần.

Bạch Du gật đầu: "Tôi giẫm phải con rắn dài chưa đến nửa thước, lưng đen bụng vàng, thoạt nhìn chỉ là một con rắn nhỏ thôi, cậu không cần lo lắng đâu, tôi không bị cắn."

Nghe vậy, cuối cùng Tiêu Vũ Kỳ cũng thở phào một hơi, nhưng vẫn nói: "Độc tính của rắn biển rất mạnh, sau khi cắn người thì không có cảm giác đau đớn, tôi nghĩ vẫn nên đi kiểm tra xem, còn phải điều trị mắt cá chân ngay mới được."

Nói rồi, cậu ta muốn dìu Bạch Du đứng lên nhưng vừa vươn tay ra đã cảm thấy không ổn, cậu ta gãi đầu gãi tai, lo lắng toát mồ hôi ướt hết đầu.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 164: Chương 164



Nhưng cậu ta nhanh chóng nghĩ ra một ý hay: "Đồng chí Bạch, hay cô ngồi đây chờ tôi một lát đi, để tôi đi gọi người nhấc cô đến phòng y tế."

Bạch Du cảm thấy không cần phiền toái như vậy, cứ đỡ cô đến phòng y tế là được rồi.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Tiêu Vũ Kỳ đã xoay người chạy biến, gần như chỉ nhìn thấy cái bóng.

Không hổ là quân nhân, tốc độ nhanh thật!

Tiêu Vũ Kỳ vừa đi được một lúc thì bờ biển bắt đầu nổi gió, gió biển xen lẫn sóng biển ập vào mặt, chỉ lát sau đã khiến quần áo của Bạch Du ướt hết.

Không biết bao giờ Tiêu Vũ Kỳ mới quay lại?

Bạch Du lo lắng nhìn lên bờ, không ngờ lại nhìn thấy một người không có khả năng xuất hiện.

Giang Lâm.

Giang Lâm rảo bước lại gần cô.

Chỉ mới bốn ngày không gặp mà cảm giác như đã rất lâu rồi, anh vẫn mặc quân phục hải quân như cũ, chẳng qua lần này không đội nón lá, người cũng trông tiều tụy hơn trước.

Nghĩ đến lời nói của Tôn Tường Vy hôm trước, Bạch Du rũ mắt.

Không hiểu sao sống mũi lại thấy cay cay.

Giang Lâm bước thật nhanh tới gần, ánh mắt liếc nhìn làn váy bị sóng biển làm ướt rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, chăn ngay trên đường sóng biển thổi tới.

"Đau chân à?"

Giang Lâm nhìn mắt cá chân sưng đỏ của cô, không chờ cô trả lời đã cầm lấy bàn chân cô.

Bạch Du hét lên đau đớn, không nhịn được trừng mắt lườm anh.

Người này chẳng biết nhẹ nhàng gì cả, đau c.h.ế.t mất!

Giang Lâm thấy cô như vậy thì không hỏi nữa, đang định bảo sẽ cõng cô đến phòng y tế thì lại chú ý đến làn váy ẩm ướt của cô.

Anh khựng lại một chút rồi đứng lên, xoay người bế cô gái trên mặt đất lên.

Bạch Du không ngờ Giang Lâm sẽ bế mình.

Lại còn là bế! Công! Chúa!

Nhưng mà cũng chỉ kinh ngạc một lúc, chẳng mấy chốc Bạch Du đã lạnh mặt: “Đồng chí Giang, mau thả tôi xuống đi!”

Nghe thấy xưng hô này của cô, hình như Giang Lâm rất khiếp sợ, anh nhìn chằm chằm cô.

Bạch Du quay mặt đi chỗ khác, cô cố ý không nhìn anh.

Giang Lâm nhìn thẳng vào mắt cô rồi dỗ dành cô: “Chân cô bị thương, đi lại sẽ khiến vết thương càng đau hơn, bây giờ tôi chỉ đưa cô tới nơi vệ sinh thôi.”

Bạch Du tự biết ánh mắt của mình có hơi u oán, vì vậy cô gắng sức để giọng nói của mình bình tĩnh hơn: “Tự tôi có thể tới nơi vệ sinh, không cần phải làm phiền người bận rộn là anh đâu.”

Bạch Du cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng lời nói âm dương quái khí vẫn bán đứng sự ấm ức của cô.

Giang Lâm vẫn nhìn cô: “Cô biết tôi sẽ không thả ra mà.”

Vừa dứt lời, lửa giận trong lòng Bạch Du lập tức bốc lên, cô giãy giụa: “Tôi bảo anh thả tôi xuống, anh có hiểu tiếng người không, không phải anh mặc kệ tôi sao, tôi bị trẹo chân thì liên quan gì tới anh?”

Không sai, cô tức giận, đồng thời cũng ấm ức.

Vì sao anh lại mất tích suốt bốn ngày mà không nói tiếng nào, khi trở về còn coi như không có chuyện gì xảy ra vậy?

Nếu anh cảm thấy cô phiền phức thì anh có thể nói thẳng ra, cô sẽ lập tức dọn dẹp đồ đạc rời đi ngay.

Không có Giang Lâm, cô vẫn có thể chọn Giang Vũ, Giang Thần, Giang Chấn, Giang Cẩn, một đống cháu trai của nhà họ Giang đang chờ cô lựa chọn.

TBC

À, còn có cả Giang Khải đang chờ cô quay đầu nữa.

Cô không phải là người không ai muốn, không cần thiết phải mặt dày mày dạn ở bên cạnh anh!

Nhưng người này không biết ăn cái gì để lớn, lồng n.g.ự.c rắn chắc, siết c.h.ặ.t t.a.y đang ôm lấy cô vô cùng rắn chắc, cô vùng vẫy một hồi mà vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của anh.

Giang Lâm sợ cô rơi xuống, anh tăng sức ôm cô lại: “Tôi không mặc kệ cô.”

Bạch Du: “Anh có! Anh vô cớ biến mất bốn ngày, anh có biết Tôn Tường Vy chạy tới nói gì với tôi không? Cô ta nói anh vì trốn tránh tôi nên mới đi tuần tra trực ban!”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 165: Chương 165



Khi Tôn Tường Vy nói những lời kia với cô, cô giả vờ không thèm quan tâm mà vả mặt cô ta, nhưng cô cũng bị tổn thương mà, đúng không?

Giang Lâm: “Cô yên tâm, tôi sẽ giải quyết chuyện của Tôn Tường Vy, sau này cô ta sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa.”

Quả thực Bạch Du không biết nên cười hay nên tức: “Anh cảm thấy chuyện của hai người chúng ta là do Tôn Tường Vy sao? Phó đoàn Giang, từ nhỏ anh đã có IQ cao hơn người, anh cũng có thể tiếp tục giả ngu nhưng tôi không còn hứng thú chơi với anh nữa, tôi nói một câu cuối cùng, anh, thả, tôi, xuống, mau!”

Đúng lúc này, giọng nói của Tiêu Vũ Kỳ truyền tới: “Đồng chí Bạch, tôi có thể giúp được gì cho cô không?”

Bạch Du ngẩng đầu, cô nhìn thấy Tiêu Vũ Kỳ và bạn của cậu ta bưng cáng cứu thương dừng lại ở trước mặt hai người họ, cô vội vàng gật đầu: “Có, phiền hai người khiêng tôi tới nơi vệ sinh.”

Tiêu Vũ Kỳ đặt cáng cứu thương xuống đất nhưng Bạch Du lại đang ở trong lòng Giang Lâm, hơn nữa nam nữ khác biệt, cục diện này khiển cậu ta căng thẳng tới mức đổ mồ hôi hột.

Chủ yếu là áp lực từ phó đoàn Giang quá mạnh mẽ, cảm giác này bỗng ập tới khiến cậu ta suýt nữa đã quỳ xuống.

Nhưng đối mặt với Bạch Du, cậu ta vẫn lấy dũng khí nói: “Phó đoàn Giang, làm phiền, làm phiền anh đặt đồng chí Bạch xuống cáng cứu thương, rất có thể đồng chí Bạch đã bị rắn biển cắn, tốt nhất nên để cô ấy mau chóng đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.”

Giang Lâm nhíu mày, anh nhìn Bạch Du nói: “Cô bị rắn biển cắn sao?”

Vừa dứt lời, anh lập tức buông cô ra và chuẩn bị kiểm tra mắt cá chân của cô.

TBC

Bạch Du không cho anh có cơ hội này, cô nhảy lò cò ngồi lên cáng cứu thương rồi ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tôi có bị rắn cắn hay không cũng không liên quan tới phó đoàn Giang.”

Dứt lời, cô quay đầu nhìn Tiêu Vũ Kỳ: “Đồng chí Tiêu, làm phiền cậu và bạn bè của cậu rồi.”

Lần này, Giang Lâm không ngăn cản nữa, anh cũng không đi theo.

Anh lặng lẽ ngồi trên bờ cát, ánh chiều tà chiếu lên người anh, mảng ánh sáng nhỏ vụn khiến anh lộ ra vẻ tiêu điều, dáng vẻ trông ngày càng tiều tụy.

Dáng vẻ này của anh khiến trái tim của Bạch Du nhói đau, nhưng không biết vì sao lại đau lòng.

Nhưng chẳng mấy chốc cô đã lắc đầu, đau lòng cho một người đàn ông thì sẽ xui xẻo suốt cả đời.

Huống chi anh có chỗ nào tốt mà khiến người ta đau lòng chứ?

Trong lòng Bạch Du hiểu rõ Giang Lâm thay đổi là vì cuộc điện thoại ngày hôm ấy, trước lúc đó, rõ ràng mọi chuyện vẫn còn tốt.

Cô còn tưởng rằng hôm đó, mình có thể nói thẳng, nói rõ mọi lời muốn nói.

Ai ngờ anh một đi không trở lại.

Đêm hôm đó, là ai gọi điện cho anh, ông Giang?

Hay là những người khác của nhà họ Giang?

Bạch Du không đoán được, cũng không muốn đoán, cô nhắm mắt nằm trên cáng cứu thương.

Tiêu Vũ Kỳ vốn định hỏi giữa cô và Giang Lâm đã xảy ra chuyện gì nhưng mà không đợi cậu ta lên tiếng, Bạch Du đã nhắm mắt lại.

Cậu ta mấp máy môi, cuối cùng vẫn chọn không hỏi gì. Nhưng mà nếu cô và phó đoàn Giang không thành, vậy cũng có nghĩa cậu ta có hy vọng, đúng không?

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng cậu ta không khỏi xuất hiện hy vọng.

Giang Lâm không tới bệnh viện nhưng anh lại để Tạ Húc Đông đi thay mình.

Tin tốt đó là Bạch Du không bị rắn biển cắn.

Tin xấu đó là chân cô bị trẹo khá nặng nên cần phải nghỉ ngơi ba bốn ngày mới tốt lên.

Tạ Húc Đông lo Tiêu Vũ Kỳ sẽ đào góc tường của Giang Lâm nên việc gì cũng cướp làm, sau khi đưa Bạch Du về ký túc xá của Giang Lâm, rồi lại gửi hoa quả và đủ loại thuốc bổ mà Giang Lâm mua tới căn bên cạnh.

Bạch Du không hề lạnh mặt với Tạ Húc Đông.

Cô cũng không từ chối những thứ mà Giang Lâm đưa tới.

Cho dù làm khó dễ thì cũng không thể ảnh hưởng tới thức ăn được.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 166: Chương 166



Hơn nữa, vì sao cô lại phải tự làm khổ dạ dày của mình vì một người đàn ông chứ?

Cơm tối hôm nay là sườn heo ngâm rượu và canh cá bảy sao, hai món này đều là món ngon bản xứ.

Sườn heo ngâm rượu, ban đầu là vị chua ngọt, sau đó trong ngọt lại có vị cay, ngoài giòn trong mềm, vị tươi ngon mà không hề ngán, mới ăn sẽ cảm thấy rất ngon, ăn nhiều mà không hề ngán.

Trước kia, cô từng nghe đầu bếp Diêu nói rằng để nấu được món này, mấu chốt là phải chiên sườn heo thật giòn, như vậy sau khi ướp sẽ không bị mềm đi, đồng thời nước sốt không được thêm chất làm đặc vào, như vậy sườn heo mới có vị “say’ đặc biệt.

Nhưng cô thích chả cá bảy sao hơn.

Những viên chả cá tròn tròn, xốp mềm, nhân được làm từ thịt heo băm nhỏ, tôm bóc vỏ, hạt mã thầy và các loại gia vị khác, mới đầu ăn có vị mặn tươi và hậu vị ngọt, thanh mát rất ngon.

Cô rất thích việc đi đây đi đó để ăn thử các món ngon, cho dù không ăn được thì cũng được coi như là một trải nghiệm đặc biệt.

Nếu không có chuyện của Giang Lâm khiến cô bực mình thì có lẽ sẽ càng ngon miệng hơn.

Nhưng mà cô đã nghĩ thông rồi.

Không có chuyện gì to tát cả, cô là người từng c.h.ế.t một lần, chẳng lẽ còn chuyện không thể tiếp nhận được sao?

Sau khi vết thương ở chân tốt hơn, cô sẽ lập tức thu dọn đồ đạc và trở về thủ đô.

Đàn ông xấu xa gì đó, cháu trai nào đấy của nhà họ Giang, cô không cần ai cả!

Cô phải học hành thật giỏi, thi đậu đại học, trở nên nổi bật và sống một cuộc đời thật thoải mái.

Buổi tối, chị Lôi mang nước nóng tới, rồi còn giúp cô giặt sạch quần áo.

Trong lòng Bạch Du lại có điều băn khoăn, cô nghĩ trước khi trở về thủ đô, cô nhất định phải làm một bàn đồ ăn ngon để cảm ơn chị Lôi mới được.

Chị Lôi vừa đi, cô lập tức cầm sách vở lên xem.

Chỉ là đang ở trong phòng Giang Lâm, nơi đâu cũng là đồ đạc của anh, khắp căn phòng đều có mùi của anh khiến cô rất khó bình tĩnh để học tập.

Nhưng cô đã nhanh chóng lấy tay gõ đầu mình, cảnh cáo mình phải đặt suy nghĩ ở trên việc học.

Tục ngữ nói ếch ba chân khó tìm, đàn ông hai chân chạy đầy đường.

Vì một người đàn ông khiến việc học hành của mình chậm trễ và không tiến bộ được mới là đồ ngu ngốc.

TBC

Bạch Du hít sâu một hơi, cô ném Giang Lâm ra sau đầu, ép mình phải bình tĩnh đọc sách.

**

Khi Tạ Húc Đông vừa vào nhà thì đã thấy Giang Lâm im lặng không nói gì ngồi trên ghế sô pha.

Anh ấy “chậc” một tiếng rồi nói tình huống của Bạch Du với anh.

Nói xong, anh ấy lại nói tiếp: “Rốt cuộc cậu bị cái gì vậy? Không nói một câu đã biến mất suốt bốn ngày, đồng chí Bạch không để ý tới cậu mới là chuyện bình thường, là tôi thì cũng không muốn quan tâm cậu nữa mà.”

Thật ra anh ấy cũng như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc, rõ ràng buổi tối hai người này vẫn còn phát cơm chó trước mặt anh ấy và Cát Đại Xuyên, kết quả vừa được một lúc đã xảy ra chuyện.

Sau đó, anh ấy mới biết được Giang Lâm tự xin đi tuần tra, hơn nữa vừa đi là tận bốn ngày.

Nói tới đây, anh ấy phải bội phục nữ đồng chí Bạch Du này, trong suốt bốn ngày, cô không làm loạn, thậm chí còn không hỏi anh ấy chuyện liên quan tới Giang Lâm.

Giang Lâm vẫn cúi đầu, anh không lên tiếng.

Đêm hôm đó, anh nhận được điện thoại của Giang Khải từ thủ đô gọi tới,

Trong điện thoại, Giang Khải khóc rất đau lòng.

“Anh ba, tôi biết tôi sai rồi, tôi biết mình có lỗi với Bạch Du, nhưng bây giờ, tôi không tìm thấy cô ấy, tôi muốn tự nói lời xin lỗi với cô ấy. Hơn nữa, tôi phát hiện mình rất yêu cô ấy, tôi không thể không có cô ấy được!”

“Anh ba, anh giúp tôi đi, bà ngoại nói khi mẹ qua đời, mẹ đã giao tôi cho anh, bảo anh chăm sóc tôi nhưng từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng xin anh bất cứ chuyện gì. Lần này xem như tôi xin anh được không? Anh ba, anh giúp tôi đi.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 167: Chương 167



“Tôi rất muốn c.h.ế.t nhưng lại không nỡ Bạch Du, tôi thật sự rất muốn có một cơ hội để bù đắp sai lầm của mình, Bạch Du yêu tôi nhưng là tôi phụ tình cô ấy, tôi thật sự là một tên khốn!”

Có lẽ Giang Khải đã uống rượu, anh ta khi khóc khi cười, nói năng lộn xộn.

Từ đầu tới cuối, Giang Lâm không hề trả lời anh ta, càng không hứa hẹn bất cứ điều gì, anh không nói một câu đã cúp máy.

Nhưng mà Giang Khải vẫn làm ảnh hưởng tới anh.

Những năm này, quan hệ của anh và Giang Khải rất lạnh nhạt, thậm chí còn không thân thiết bằng các anh em họ khác.

Như lời nói của Giang Khải trong điện thoại, anh ta chưa từng yêu cầu người làm anh cả là anh việc gì, đây là lần đầu tiên anh ta lên tiếng.

Hơn nữa lời nói “Bạch Du yêu tôi” của anh ta chẳng khác gì một thanh kiếm sắc bén đ.â.m thẳng vào trái tim của anh.

Bạch Du thích Giang Khải như thế nào, nhà họ Giang không ai không biết.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cô thật sự có thể buông tay sao?

Hay là cô chỉ nhất thời hờn dỗi thôi?

Vì vậy, anh chủ động xin đi tuần tra tàu, muốn dùng nhiệm vụ này để tránh né vài ngày, cho cả hai một chút không gian và thời gian.

Nhưng mà anh đã đánh giá mình quá cao, trong bốn ngày này, anh không có lúc nào là không nhớ cô.

Tạ Húc Đông khó hiểu nhìn anh, anh ấy thử đoán: “Cậu phải suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc là cần anh em hay là cần vợ, nhưng mà tôi nói với cậu này, cậu phải quyết định mau lên, đừng để đến khi người chạy mất rồi mới hối hận, đến lúc đó đừng trách tôi không cảnh cáo cậu trước.”

“Ừm.”

Giang Lâm lên tiếng, anh ngẩng đầu lên, nhìn qua khung cửa sổ rỉ sắt.

Gốc hoa quế gầy gò ở trong sân cũng đã nở hoa rồi, có lẽ bởi vì mới trồng cách đây không bao lâu nên cành lá vẫn còn thưa thớt.

Anh nhớ dáng vẻ khổ sở, ngồi ôm gối dưới gốc cây hoa quế của Bạch Du, trong lòng như thắt lại.

**

Giang Lâm cảm thấy cả người mình nặng như chì, mệt mỏi đến mức dường như không còn sức lực.

Anh đang ở đâu vậy?

Giang Lâm ngước mắt lên và phát hiện xung quanh chỉ còn lại một màu đen, tối tăm tới mức đưa tay ra cũng không thể thấy được năm ngón.

Đúng lúc này, như thể có ai đó đã nhấn nút, một chùm ánh sáng trắng lóe lên trước mặt anh, trong tia sáng cuối cùng, anh nhìn thấy người mẹ đã nhiều năm không gặp.

“Mẹ!”

Anh thấp giọng, nghẹn ngào nói một câu.

Từ năm ba tuổi khi mẹ anh qua đời, suốt hai mươi hai năm, anh chưa từng mơ thấy mẹ mình dù chỉ một lần.

Không biết có phải là vì mẹ qua đời chưa được nửa năm mà cha đã cưới người mới không. Trong bao nhiêu năm qua, vậy mà không một ai trong nhà từng mơ thấy bà ấy, nhưng bà ngoại lại từng mơ thấy vài lần, mỗi lần bà đều nói mình nhìn thấy mẹ anh lẻ loi đứng bên mép sông, hỏi gì cũng không lên tiếng, lại không thể nào tới gần, vì vậy mỗi lần tỉnh lại, bà ngoài đều đau khổ rất lâu.

Anh luôn cảm thấy có lẽ mẹ mình đã tức giận, tức người cha bạc tình bạc nghĩa của anh, tức sự bất lực của anh, vì vậy cho dù người sống nhớ bà ấy thế nào thì bà ấy cũng không bằng lòng vào giấc mơ.

Nhưng bây giờ, mẹ anh đang mặc một chiếc váy màu đỏ chót, mái tóc xoăn như rong biển, bà ấy đang mỉm cười, nhìn anh với đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng, rất giống khi còn bé.

Bao nhiêu lần tỉnh giấc lúc nửa đêm, trong lòng anh luôn nhớ gương mặt tươi cười đầy quen thuộc của mẹ.

TBC

Thật ra năm tháng của bà ấy đã dừng lại, chỉ là giờ phút này, anh không muốn nghĩ đến chuyện này.

Anh nhìn mẹ mình, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, anh muốn hỏi mẹ mấy năm nay sống như thế nào, anh muốn hỏi mẹ có thất vọng về mình không, nhưng mà vừa muốn nói, khi lên tiếng lại chỉ còn ba chữ: “Con xin lỗi.”

Anh cho rằng mẹ sẽ không nói gì như trong giấc mơ của bà ngoại, không ngờ mẹ lại lên tiếng, dịu dàng như khi còn bé vậy: “Tiểu Lâm của mẹ ngoan ngoãn, giỏi giang như thế, con làm sai chuyện gì sao?”

Giang Lâm: “Con muốn yêu một nữ đồng chí tên là Bạch Du, nhưng cô ấy đã từng hôn thê của Tiểu Khải.”

Năm đó, bởi vì sinh Giang Khải mà mẹ xuất huyết nhiều, trước khi qua đời, mẹ nắm lấy tay anh, gương mặt trắng bệch như một tờ giấy nhưng vẫn dịu dàng dặn dò anh phải chăm sóc cho mình thật tốt, còn bảo anh hãy chăm sóc cho em trai vừa sinh ra, khi đó anh không hiểu điều gì là sống chết, anh chỉ biết ngay khi ấy, mình nhất định phải gật đầu.

Vì vậy anh gật đầu, sau đó anh thấy mẹ vui mừng nhắm mắt lại, và rồi không thức dậy nữa.

Chỉ là anh đã phụ lòng mong đợi và dặn dò của mẹ, anh không thân thiết với Giang Khải, bây giờ anh lại muốn yêu đương với Bạch Du.

Mà trong lòng anh rõ hơn ai hết, một khi mối quan hệ của anh và Bạch Du được xác định, anh và Giang Khải sẽ không còn là kiểu không thân thiết nữa, chỉ sợ đến sự hòa hợp ngoài mặt cũng không còn. Khi ấy chắc chắn hai người họ sẽ trở mặt, thậm chí chẳng khác gì lửa và nước, hai bên tương khắc.

Anh cảm thấy rất có lỗi.

Nhưng mà anh vẫn phải làm như vậy.

Mẹ nhìn anh, bà ấy im lặng một lúc lâu rồi mới nở nụ cười: “Có thể được cả hai anh em con thích, vậy chắc chắn cô bé kia rất ưu tú, cô bé có thể mặc kệ ánh mắt của người ngoài mà đi cùng con, vậy chắc chắn là một cô gái rất dũng cảm. Một cô gái vừa ưu tú vừa dũng cảm như vậy, con thích thì có lỗi gì chứ?”

Trái tim của Giang Lâm run lên, lần này không chỉ mũi cảm thấy cay cay nữa, mà là cả đôi mắt.

TBC

Nhưng mà không đợi anh nói gì, mẹ đã quay người rời đi.

Mỗi một bước của bà ấy, ánh sáng ở xung quanh lập tức tối đi một phần và trở thành một cảnh tượng tối tăm, giơ tay không thể nhìn thấy được năm ngón.

Giang Lâm sốt ruột, qua bao nhiêu năm, anh mới có thể gặp lại mẹ, anh vẫn chưa gặp đủ.

Anh không muốn mẹ đi, vì vậy anh lại đuổi theo không chút do dự.

“Mẹ đừng đi…”

Anh đưa tay bắt lấy nhưng chỉ bắt được hư không, và ngay vào lúc này, anh cũng tỉnh dậy.

Ánh nắng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, chiếu sáng khắp căn phòng, dường như xua đi mọi bóng tối và âm trầm.

Giang Lâm rời khỏi giường, anh nhanh chóng thay quần áo.

Tiếng động lớn đương nhiên đã đánh thức Tạ Húc Đông Đồng.

Tạ Húc Đông tỉnh lại với mái tóc ổ gà, anh ấy dụi mắt nói: “Ngoài trời còn chưa sáng, cậu dậy sớm như thế làm gì?”

Giang Lâm: “Đi nấu đồ ăn sáng.”

Tạ Húc Đông: “?”

Nấu đồ ăn sáng, anh ấy không nghe lầm chứ?

Cát Đại Xuyên cũng tỉnh dậy, anh ấy nghe thấy vậy thì vui mừng hỏi: “Phó đoàn Giang, cậu chuẩn bị nấu đồ ăn sáng cho chúng tôi ăn sao?”

Giang Lâm nhìn anh ấy một cái.

Cái nhìn này có thể thẳng thắn phiên dịch thành “Cậu muốn ăn cái rắm.”

Vẫn là Tạ Húc Đông suy nghĩ nhanh: “Cậu nghĩ thông rồi sao?”

Giang Lâm gật đầu: “Nghĩ thông rồi.”

Nghe thấy vậy, Tạ Húc Đông tỏ vẻ không thể tin nổi: “Mới một buổi tối mà cậu đã nghĩ rõ ràng, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Dù sao cũng là anh em cùng cha cùng mẹ, cả hai cùng thích một người phụ nữ, đối mặt với tình huống này, ai có thể không xoắn xuýt được chứ.

Anh ấy còn tưởng rằng Giang Lâm phải cần ít nhất bốn năm ngày, thậm chí là lâu hơn mới có thể đưa ra quyết định được, không ngờ mới một buổi tối mà anh đã suy nghĩ rõ ràng rồi.

Mũi Giang Lâm cay cay, không có điều gì là cận hương tình khiếp, anh gần như chạy về phía mẹ mình không chút do dự.

Anh không chắc đây có phải là mơ hay không, anh chỉ biết anh thật sự rất nhớ mẹ.

Anh cẩn thận từng li từng tí chạy tới chỉ sợ khiến mẹ sợ hãi, mặc dù qua bao nhiêu năm, bà ấy vẫn trẻ trung như khi qua đời, vẫn xinh đẹp như vậy. Dường như năm tháng đã bỏ quên bà ấy.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 168: Chương 168



Thật ra năm tháng của bà ấy đã dừng lại, chỉ là giờ phút này, anh không muốn nghĩ đến chuyện này.

Anh nhìn mẹ mình, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, anh muốn hỏi mẹ mấy năm nay sống như thế nào, anh muốn hỏi mẹ có thất vọng về mình không, nhưng mà vừa muốn nói, khi lên tiếng lại chỉ còn ba chữ: “Con xin lỗi.”

Anh cho rằng mẹ sẽ không nói gì như trong giấc mơ của bà ngoại, không ngờ mẹ lại lên tiếng, dịu dàng như khi còn bé vậy: “Tiểu Lâm của mẹ ngoan ngoãn, giỏi giang như thế, con làm sai chuyện gì sao?”

Giang Lâm: “Con muốn yêu một nữ đồng chí tên là Bạch Du, nhưng cô ấy đã từng hôn thê của Tiểu Khải.”

Năm đó, bởi vì sinh Giang Khải mà mẹ xuất huyết nhiều, trước khi qua đời, mẹ nắm lấy tay anh, gương mặt trắng bệch như một tờ giấy nhưng vẫn dịu dàng dặn dò anh phải chăm sóc cho mình thật tốt, còn bảo anh hãy chăm sóc cho em trai vừa sinh ra, khi đó anh không hiểu điều gì là sống chết, anh chỉ biết ngay khi ấy, mình nhất định phải gật đầu.

Vì vậy anh gật đầu, sau đó anh thấy mẹ vui mừng nhắm mắt lại, và rồi không thức dậy nữa.

Chỉ là anh đã phụ lòng mong đợi và dặn dò của mẹ, anh không thân thiết với Giang Khải, bây giờ anh lại muốn yêu đương với Bạch Du.

Mà trong lòng anh rõ hơn ai hết, một khi mối quan hệ của anh và Bạch Du được xác định, anh và Giang Khải sẽ không còn là kiểu không thân thiết nữa, chỉ sợ đến sự hòa hợp ngoài mặt cũng không còn. Khi ấy chắc chắn hai người họ sẽ trở mặt, thậm chí chẳng khác gì lửa và nước, hai bên tương khắc.

Anh cảm thấy rất có lỗi.

Nhưng mà anh vẫn phải làm như vậy.

Mẹ nhìn anh, bà ấy im lặng một lúc lâu rồi mới nở nụ cười: “Có thể được cả hai anh em con thích, vậy chắc chắn cô bé kia rất ưu tú, cô bé có thể mặc kệ ánh mắt của người ngoài mà đi cùng con, vậy chắc chắn là một cô gái rất dũng cảm. Một cô gái vừa ưu tú vừa dũng cảm như vậy, con thích thì có lỗi gì chứ?”

Trái tim của Giang Lâm run lên, lần này không chỉ mũi cảm thấy cay cay nữa, mà là cả đôi mắt.

TBC

Nhưng mà không đợi anh nói gì, mẹ đã quay người rời đi.

Mỗi một bước của bà ấy, ánh sáng ở xung quanh lập tức tối đi một phần và trở thành một cảnh tượng tối tăm, giơ tay không thể nhìn thấy được năm ngón.

Giang Lâm sốt ruột, qua bao nhiêu năm, anh mới có thể gặp lại mẹ, anh vẫn chưa gặp đủ.

Anh không muốn mẹ đi, vì vậy anh lại đuổi theo không chút do dự.

“Mẹ đừng đi…”

Anh đưa tay bắt lấy nhưng chỉ bắt được hư không, và ngay vào lúc này, anh cũng tỉnh dậy.

Ánh nắng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, chiếu sáng khắp căn phòng, dường như xua đi mọi bóng tối và âm trầm.

Giang Lâm rời khỏi giường, anh nhanh chóng thay quần áo.

Tiếng động lớn đương nhiên đã đánh thức Tạ Húc Đông Đồng.

Tạ Húc Đông tỉnh lại với mái tóc ổ gà, anh ấy dụi mắt nói: “Ngoài trời còn chưa sáng, cậu dậy sớm như thế làm gì?”

Giang Lâm: “Đi nấu đồ ăn sáng.”

Tạ Húc Đông: “?”

Nấu đồ ăn sáng, anh ấy không nghe lầm chứ?

Cát Đại Xuyên cũng tỉnh dậy, anh ấy nghe thấy vậy thì vui mừng hỏi: “Phó đoàn Giang, cậu chuẩn bị nấu đồ ăn sáng cho chúng tôi ăn sao?”

Giang Lâm nhìn anh ấy một cái.

Cái nhìn này có thể thẳng thắn phiên dịch thành “Cậu muốn ăn cái rắm.”

Vẫn là Tạ Húc Đông suy nghĩ nhanh: “Cậu nghĩ thông rồi sao?”

Giang Lâm gật đầu: “Nghĩ thông rồi.”

Nghe thấy vậy, Tạ Húc Đông tỏ vẻ không thể tin nổi: “Mới một buổi tối mà cậu đã nghĩ rõ ràng, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Dù sao cũng là anh em cùng cha cùng mẹ, cả hai cùng thích một người phụ nữ, đối mặt với tình huống này, ai có thể không xoắn xuýt được chứ.

Anh ấy còn tưởng rằng Giang Lâm phải cần ít nhất bốn năm ngày, thậm chí là lâu hơn mới có thể đưa ra quyết định được, không ngờ mới một buổi tối mà anh đã suy nghĩ rõ ràng rồi.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 169: Chương 169



Tốc độ này…

Lửa cháy trong nhà cũ cũng không nhanh bằng tốc độ của anh!

Giang Lâm mặc kệ hai người, sau khi ăn mặc chỉnh tề, anh quay người đi ra ngoài.

Cát Đại Xuyên nhìn bóng lưng Giang Lâm biến mất sau cánh cửa, anh ấy vẫn chưa hiểu hai người họ nói cái gì: “Mấy chữ các cậu nói tôi đều hiểu, nhưng hợp lại thì sao tôi lại không hiểu vậy?”

Tạ Húc Đông nhìn anh ấy rồi cảm thán: “Ý là bây giờ, Giang Lâm sắp có người yêu rồi!”

Nhưng không biết người yêu của anh ở nơi nào.

Hình như Cát Đại Xuyên cũng không cảm thấy bất ngờ, thậm chí anh ấy còn nở nụ cười xấu hổ: “Tôi cũng sắp có người yêu rồi.”

Tạ Húc Đông bày ra vẻ mặt “Cậu lại nghĩ linh tinh rồi”: “Mới sáng sớm đã khoác lác, cậu có cần tôi dội nước cho cậu tỉnh không?”

Cát Đại Xuyên: “Cậu bớt xem thường người khác đi, hôm qua, tôi đã đưa cho bà mối Lâm bốn hào, bảo bà ta mau chóng giới thiệu một đối tượng tốt cho tôi đó.”

Sự thật là vì một hào, anh ấy nài nỉ bà mối suốt một tiếng đồng hồ, nài nỉ tới nỗi người ta thấy phiền, cuối cùng đồng ý lấy bốn hào và giới thiệu người yêu cho anh ấy.

Có thể bớt đi một hào của bà mối, ngẫm lại đã cảm thấy chiếm được rất nhiều lợi ích rồi.

Tạ Húc Đông giật mình nhìn anh ấy: “Xem ra cậu nói thật rồi.”

Không được, hôm nay, anh ấy phải đi tìm bà mối Lâm mới được.

Cho dù như thế nào, anh ấy không thể bại bởi Cát Đại Xuyên được.

**

Bạch Du tưởng rằng lần này, Giang Lâm lại sẽ biến mất bốn năm ngày rồi mới xuất hiện.

Nhưng cô đã không còn ý định chờ anh nữa, cũng không cần đáp án của anh.

Cô định khi vừa rời khỏi đảo Quỳnh Châu thì cả đời sẽ không qua lại với Giang Lâm nữa.

Không, cả đời này sẽ không qua lại với đàn ông nhà họ Giang.

Không ngờ khi cô vừa rửa mặt xong, ngoài cửa lại truyền tới tiếng gõ cửa.

Cô lấy một cái gậy rồi đi ra mở cửa, kết quả khi mở cửa ra lại thấy Giang Lâm mang đồ ăn sáng tới.

Bạch Du không ngờ anh sẽ tới, cô cảm thấy rất bất ngờ.

Ngay sau đó, cô lập tức gắng sức muốn đóng cửa lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Nhưng ngay khi cánh cửa sắp đóng lại, Giang Lâm giơ tay ra cản lại, tuy đã thành công ngăn cánh cửa đóng lại nhưng bàn tay của anh cũng bị cửa kẹp đỏ.

Nghe thấy tiếng kêu đau của Giang Lâm, Bạch Du ngẩng đầu, cô kinh ngạc nhìn anh: “Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?”

Đến trẻ con cũng biết khi đóng cửa không được cho tay vào, anh thì lại làm ngược lại.

TBC

Chẳng lẽ muốn dùng khổ nhục kế sao?

Giang Lâm nhìn cô: “Tôi muốn xin lỗi cô.”

Bạch Du mấp máy môi, rồi lại nhìn bàn tay bị đỏ của anh: “Muốn xin lỗi thì cũng không cần cho tay vào.”

Nếu Giang Lâm vẫn tránh né như ngày hôm qua, cho dù hôm nay anh có bị kẹp gãy tay, cô cũng không muốn quan tâm anh.

Nhưng lời đầu tiên anh nói sau khi bị kẹp tay lại là xin lỗi, hơn nữa còn mang bữa sáng thơm ngào ngạt tới cho cô.

Bạch Du thừa nhận, mình mềm lòng rồi.

Giang Lập cụp mắt xuống: “Tôi lo nếu cô đóng cửa lại thì tôi sẽ không thể nói chuyện với cô nữa.”

Khi nói lời này, dáng vẻ của anh có hơi đáng thương, lại như đang dỗ cô vậy.

Bạch Du chưa từng nhìn thấy anh như vậy, cô lập tức ngẩn người.

Giang Lâm: “Tay tôi hơi đau, tôi có thể vào lấy rượu thuốc bôi được không?”

Bạch Du: “...”

Đã nói đến mức này, sao Bạch Du có thể không cho anh vào được chứ.

Sau khi đi vào, Giang Lâm lại không thấy rượu thuốc để bôi mà là đặt đồ ăn sáng xuống bàn, sau đó lại ngồi xổm xuống muốn kiểm tra vết thương của cô.

Bạch Du thu chân lại, cô trốn khỏi bàn tay của anh: “Anh nói vào để bôi rượu thuốc mà, anh chạm vào chân tôi làm gì?”

Cô thừa nhận rằng mình có mềm lòng, nhưng cô không muốn cứ mập mờ như lúc trước nữa.

Giang Lâm nhất định phải cho cô một câu trả lời, nếu không cô vẫn sẽ kiên trì với quyết định lúc trước…
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back