Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 810: Chương 810



Người đàn ông lại không chịu buông, còn nắm càng thêm chặt: "Tiểu Anh, anh không quan tâm em có thể sinh con không, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh còn không biết rõ em ư? Anh không cần con, anh chỉ cần em!"

Chậc chậc chậc.

Vừa đến đã biểu đạt trực tiếp rồi, tấn công mạnh như vậy, nhưng tại sao ở đời trước hai người lại không ở bên nhau.

Nhưng vừa rồi người đàn ông kia nói Cảnh Anh không thể sinh con, chẳng lẽ lần phẫu thuật này có liên quan tới chuyện đó?

Hơn nữa cái tên Tô Lệnh Sâm nghe rất quen tai, dường như cô đã nghe ở đâu rồi.

Bạch Du cố gắng suy nghĩ, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra.

Cảnh Anh chú ý tới ánh mắt sáng ngời của Bạch Du, mặt lại càng đỏ, cô ấy dùng sức rút tay mình ra: "Tô Lệnh Sâm, em tin lời anh nói lúc này, nhưng cuộc sống còn dài, giờ anh không quan tâm, nhưng sau này anh già rồi, người khác có con cháu đầy nhà, nhưng dưới gối của anh lại không có ai, tới lúc đó, anh có dám bảo đảm mình sẽ không hối hận không?"

Người đàn ông định nói chuyện thì bị Cảnh Anh ngăng lại: "Anh đừng vội phủ định trước, em biết anh muốn nói anh sẽ không hối hận, nhưng còn cha mẹ anh? Bọn họ vẫn luôn mong anh sớm ngày cưới vợ sinh con, anh định thuyết phục bọn họ như thế nào?"

Nghe vậy, người đàn ông suy sụp tinh thần rũ tay xuống, một lúc lâu sau mới nói: "Em cho anh thêm chút thời gian, anh nhất định sẽ thuyết phục cha mẹ của anh!"

Cảnh Anh lại lắc đầu: "Anh và em đều biết, anh không có cách nào cãi lời cha mẹ của anh, cứ vậy đi, Lệnh Sâm, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay thôi, anh đi đi."

Người đàn ông rũ đầu xuống, không lên tiếng.

Trong phòng bệnh im lặng, không một tiếng quạ.

Một lúc lâu sau khi Cảnh Phỉ và y tá bước, lúc này người đàn ông mới lấy lại tinh thần, anh ấy ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Anh rồi nói: "Em chờ anh."

Nói xong, anh ấy xoay người vội rời khỏi.

Y tá tới lấy m.á.u cho Cảnh Anh, sau đó rời đi rất nhanh.

Sau khi y tá rời khỏi, Cảnh Phỉ không nhịn được mà nói: "Chị, chị thật sự muốn chia tay với anh Lệnh Sâm ư?"

Nói xong, lúc này cô ấy mới cảm thấy mình không được giữ mồm giữ mồm lắm, nhìn thoáng qua phía Bạch Du.

Bạch Du chú ý tới ánh mắt của cô ấy: "Có cần em ra ngoài tránh mặt một chút không?"

Cảnh Anh lắc đầu, vệt màu đỏ trên khuôn mặt đã không còn tung tích, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh thong dong như ngày thường: "Không cần, không có gì không thể nói với em, vừa rồi là người yêu của chị, tụi chị quen nhau khi học cấp ba, sau khi lên đại học thì xác định quan hệ, anh ấy rất tốt, phù hợp với tất cả yêu cầu và tưởng tượng của chị đối với đàn ông, nhưng cha mẹ anh ấy lại kiểm soát rất cao nên chị mới lề mề không đồng ý lời cầu hôn của anh ấy, gần đây chị vốn định xác định với anh ấy, không ngờ... Sức khỏe của chị có vấn đề, ống dẫn trứng bị ung thư, bác sĩ kiến nghị cắt bỏ t* c*ng, đồng nghĩa với việc sau này không thể sinh con, cha mẹ anh ấy vẫn luôn muốn có cháu trai, trong tình cảnh như vậy, chị chỉ có thể chia tay với anh, nếu cứ tiếp tục sẽ chẳng tốt cho ai cả."

Giải quyết dứt khoát, từ trước đến nay là phong cách làm việc của cô ấy.

Nhưng cô ấy không ngờ một d.a.o đ.â.m xuống, không chỉ có Tô Lệnh Sâm đau, mà cô ấy cũng đau.

Cô ấy luôn cho rằng tình cảm của mình đối với Tô Lệnh Sâm không sâu đậm, ít nhất không sâu đậm như Tô Lệnh Sâm đối với cô ấy, nếu không phải Tô Lệnh Sâm vẫn luôn cố gắng kiên trì tình cảm giữa hai người bọn họ, sợ rằng bọn họ đã chia tay từ lâu, nhưng cho đến lúc cô ấy bị bệnh, cô ấy mới biết được, thì ra tình cảm của mình của mình cũng không ít hơn anh ấy là mấy.

Nhưng yêu thì thế nào, cô ấy biết rõ sự kiểm soát của cha mẹ Tô Lệnh Sâm, cha mẹ anh ấy đồng ý để bọn họ ở bên nhau đã là nhượng bộ lớn nhất, nếu biết cô ấy không thể sinh con, chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý để hai người bọn họ ở bên nhau.

Cô ấy có thể tưởng tượng được bọn họ sẽ dùng thủ đoạn kịch liệt như thế nào để ngăn cản bọn họ ở bên nhau, cô ấy chỉ nghĩ thôi là đã cảm thấy mệt, sức khỏe của cô ấy không cho phép cô ấy đấu tranh, cô ấy cũng không muốn lãng phí thời gian vào cuộc cãi lộn không có ý nghĩa này nên cô ấy đã chọn buông tay.

Bạch Du nghe vậy, vẻ mặt khiếp sợ.

Cô không ngờ Cảnh Anh mắc bệnh nghiêm trọng như vậy, chuyện cắt bỏ t* c*ng, không thể sinh con đối với phụ nữ mà nói là một chuyện vô cùng tàn nhẫn, khó trách đời trước cô ấy vẫn luôn không có con.

Đúng lúc này, một tin tức đã bị cô ấy quên từ lâu chợt xâm nhập vào đầu.

Đời trước cô coi Cảnh Anh là thần tượng, bởi vì tất cả bài phỏng vấn có liên quan tới cô ấy, cô đều không bỏ qua, có một lần cô nhìn thấy một tờ báo lậu có liên quan tới tình cảm riêng tư của Cảnh Anh, bên trong viết trước khi Cảnh Anh gả cho chồng cô ấy thì cô ấy từng có người tình đầu tiên, nhưng bởi vì gia đình nhà trai không đồng ý nên hai người bị chia cách, sau này nhà trai nản lòng thoái chí, nộp đơn xin đến Châu Phi đóng quân với sứ đoàn Châu Phi, kết quả trong một lần làm nhiệm vụ đã xảy ra chuyện, máy bay tan nát người mất, sau khi Cảnh Anh biết, ngất xỉu ngay tại chỗ rồi được đưa vào bệnh viện, cho đến vài năm sau, cô ấy mới quyết định gả cho người chồng sau này.

Bởi vì đó là tờ báo lậu, phía trên đăng dủ loại quảng cáo sinh con không đau và mấy thứ linh tinh, bởi vậy lúc đó cô chỉ đọc thoáng qua, không coi đó là sự thật, mấy tờ báo như vậy vì để thu hút người đọc, thích nhất là bịa đặt các chuyện tình cảm của doanh nhân.

Nhưng giờ xem ra, chưa chắc tờ báo ngày đó là giả.

Nếu tờ báo đó là sự thật, vậy đồng nghĩa với người đàn ông tên Tô Lệnh Sâm kia sẽ xảy ra chuyện.

Cô có nên nói cho Cảnh Anh biết không?

Nghĩ vậy, Bạch Du ngước mắt nhìn về phía Cảnh Anh, đúng lúc cô ấy nhìn về phía cô.

Cảnh Anh cau mày: "Chẳng lẽ em cũng muốn nói những lời như chị bảo trọng đấy nhé, nếu thật sự như vậy, chị khuyên em đừng nói nữa, chị đã nghe được đến chai lỗ tai rồi."

Bạch Du lắc đầu: "Không phải, em đang suy nghĩ khi nào thì chị sẽ phẫu thuật, em muốn nhân lúc trước khi chị phẫu thuật làm mấy món ngon cho chị."

Cảnh Anh không ngờ cô sẽ nói như vậy, cô ấy cười hahaha: "Tính cách của em vẫn đúng gu của chị, cuộc phẫu thuật được sắp xếp vào ngày kia, bác sĩ nói chị không được đồ ăn quá cay, ngoài không được ăn đồ cay ra thì em cứ dựa vào đó mà làm mấy món khác."

Bạch Du gật đầu: "Vậy chị Cảnh Anh có món nào rất muốn ăn không?"

TBC

Cảnh Anh l.i.ế.m cánh môi: "Giờ chị chỉ muốn gặm chân giò!"

Bạch Du ngẩn ra, cô cũng cười rồi gật đầu: "Không thành vấn đề, em trở về chuẩn bị đây, ngày mai em sẽ mang qua cho chị."

Cảnh Anh là người bệnh, cần nghỉ ngơi, Bạch Du không ở lại lâu lắm là đã rời đi với Cảnh Phỉ.

Vẻ mặt Cảnh Phỉ u sầu: "Ông trời thật không công bằng, chị họ còn trẻ như vậy, tại sao lại mắc căn bệnh như vậy, vả lại chị họ và anh Lệnh Sâm vô cùngxứng đôi, nghĩ đến cảnh hai người bọn họ chia tay nhau bởi vì điều này, tôi đã cảm thấy buồn hơn cả khi thất tình!"

Trong mắt cô ấy, chị họ và anh Lệnh Sâm là một đôi trời sinh, mỗi lần nhìn thấy bọn họ ở bên nhau, cô ấy vô cùng ngưỡng mộ, còn thầm ước sau này có thể gặp được một người đàn ông giống như anh Lệnh Sâm.

Vốn nghĩ rằng năm nay có thể uống rượu mừng của hai người bọn họ, cô ấy cũng đã chuẩn bị xong quà cưới cho bọn họ, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Bạch Du cũng không biết nên nói gì, cô còn đang do dự có nên nói cho Cảnh Anh biết không.

Nếu nói thì phải làm như thế nào mới có thể khiến đối phương tin mình.

Nhưng cho dù có muốn nói, cũng phải chờ tới lúc cô ấy phẫu thuật xong rồi mới nói, giờ điều cần quan tâm là làm một bữa ngon cho Cảnh Anh,

Sau khi tạm biệt Cảnh Phỉ, Bạch Du đến trạm thịt mua một đống thịt về.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 811: Chương 811



Sau đó làm món măng chua, cá hầm cải chua không cay, còn có món chân giò Cảnh Anh chỉ đích danh muốn ăn.

Lần này cô không làm chân giò kho tàu, mà là chân giò ngâm chua.

Chân giò ngâm chua là dùng bã rượu, rượu vàng và vài hương liệu điều hòa, sau khi để lên men thì lọc ra gia vị ướp ngâm chua sau một đêm, dùng bã rượu khiến chân giò như ngập chất chất kéo, chân giò vô cùng đàn hồi, trơn như bôi dầu và không ngán, khi cắn một miếng, cảm giác dai mềm hòa với nhau, thật sự khiến người ta muốn ngừng mà ngừng không được.

Cảnh Anh thích món chân giò ngâm chua của Bạch Du tới mức không nỡ buông tay, trực tiếp cầm lêngặm, cuối cùng còn chưa đã thèm nói: "Chờ sau khi chị khỏe lại, em lại làm món chân giò ngâm chua này cho chị."

Bạch Du: "Được."

Bởi vì Cảnh Anh phải phẫu thuật nên Bạch Du liên lạc với Lisa, lùi thời gian gặp cô ta lại.

Bên Lisa rất dễ nói chuyện, cô vừa lên tiếng cô ấy đã đồng ý.

Tuy rằng cô biết ở đời trước Cảnh Anh sẽ không sao, nhưng khi ở ngoài chờ cuộc phẫu thuật với người nhà của cô ấy, cô vẫn khẩn trương đến mức chảy mồ hôi tay.

Cũng may cuộc phẫu thuật của Cảnh Anh rất thành công.

Nhưng sau khi mẹ cô ấy nhìn thấy t* c*ng bị cắt bỏ, vẫn không chịu nổi đả kích mà ngất xỉu.

TBC

Cảnh Anh có người nhà làm bạn bên cạnh, sau khi Bạch Du xác định cuộc phẫu thuật của cô ấy thành công thì cô không ở lại lâu.

Bạch Du không nói tin tức Cảnh Anh bị bệnh với Minh Thư, cô nhóc có tình cảm rất sâu với Cảnh Anh, cô lo lắng khi cô nhóc đến bệnh viện sẽ đau khổ đến mức khóc không ngừng, định sau khi Cảnh Anh hồi phục sức khỏe sẽ dẫn cô bé qua.

Một đêm trước khi gặp Lisa.

Bạch Du xác định thời gian ngày mai, sau đó dẫn Minh Thư lên tầng hai để ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, cô chợt nghe một tiếng "Cạch".

Bạch Du tỉnh lại từ trong mộng theo bản năng, sau đó mở to mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

Trong phòng không bắt đèn, nhưng ánh trăng bên ngoài rất sáng, ánh trăng màu trắng mờ tiến vào từ cửa sổ, chiếu rõ mọi thứ trong phòng.

Cô nhìn quanh một vòng, không nhận ra chỗ nào không đúng, ngay khi cô nghĩ mình nhạy cảm, cửa chợt truyền đến tiếng then cửa chuyển động.

Bạch Du ngủ say lập tức tỉnh táo, lớn tiếng nói: "Ai ở bên ngoài?"

Nếu nói lần trước cô nghe lầm, vậy chắc chắn lần này cô không nghe lầm.

Nhưng sau khi cô lên tiếng thì không còn tiếng động nào nữa.

Minh Thư nằm cạnh cô ngủ say đến mức khuôn mặt đỏ bừng, cho dù lúc nãy cô nói lớn tiếng tới vậy thì vẫn không đánh thức được cô bé như cũ, nhưng không tỉnh cũng tốt, tránh việc bị dọa sợ.

Bên ngoài tuy rằng không còn tiếng động nào nữa, nhưng Bạch Du không dám khinh thường, cô rón ra rón rén, sau đó kiếm một cái kéo ở tủ đầu giường, nhưng sau khi thử vài lần, cô lại cảm thấy cây kéo ngắn quá, vả lại còn không đủ sắc bén, cô vờn quanh một vòng trong phòng, sau đó kiếm được một cái ông nước bằng sắt trong WC, đó là đồ để lại lúc sửa WC vào lần trước.

Ống nước không nặng, nhưng vô cùng cứng rắn, rất thích hợp để đánh nhau.

Sau khi kiếm được vũ khí phòng thân, Bạch Du nhẹ tay nhẹ chân bước tới sau cửa lần nữa, đáng tiếc cánh cửa không có mắt mèo, không có cách nào để nhìn thấy cảnh bên ngoài từ bên trong.

Cô ngừng thở, đặt lỗ tai lên trên cửa, nhưng bên ngoài không có chút tiếng động nào.

Chẳng lẽ là mèo, chuột ư?

Không đúng, mèo, chuột không biết mở cửa, cô không nghe lầm tiếng động vừa rồi.

Thời gian từ từ trôi qua, bên ngoài không vang lên thêm bất cứ tiếng động nào nữa, Bạch Du đứng lâu đến mức tê chân, cô biết mình cần ra ngoài xem xét, nếu không cô sẽ không có cách nào để ngủ tiếp.

Cô trở lại mép giường, bế Minh Thư lên rồi nhét vào dưới đáy giường, lần này khi nhận phòng cô có quét dọn qua, đáy giường không dơ, cô lo con gái sẽ bị cảm lạnh, còn dùng chăn bọc cô bé lại.

Suốt toàn bộ quá trình cô nhóc đều không tỉnh lại, chỉ cau mày, nhưng ngay sau khi ngửi được mùi thơm trên người cô thì lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Làm xong mọi thứ, cô mới bước tới phía cửa, thở sâu rồi chợt mở cửa ra.

Bên ngoài đen tuyền, trên hành lang trống rỗng.

Không có người, cũng không có động vật.

Ngày thường không có cảm giác, nhưng không biết có phải là do tác dụng của tâm lý không, khiến người ta có cảm giác tóc gáy dựng ngược.

Bạch Du khóa trái cửa phòng, sau đó đi đến công tắc trên hành lang, một tiếng "Xoạch" vang lên, đèn điện trên hành lang được bật.

Anh sáng chói mắt chiếu sáng toàn bộ hành lang, mỗi một góc đều sáng rõ, nếu có người thì sẽ lập tức bị nhìn thấy.

Không thấy ai từ đầu đến cuối hành lang, vậy chỉ còn lại các phòng ở tầng dưới.

Bạch Du không dám mạo hiểm, cô siết ống nước trong tay, sau đó cất tiếng gọi: "Mỹ Thanh, Mỹ Thanh!"

Lại Mỹ Thanh ở trong phòng khách cách cô hai căn phòng, cô gọi hai tiếng, cửa phòng khách đã mở ra.

Lại Mỹ Thanh chạy từ trong ra, tóc rối như ổ gà, dường như đôi mắt không thích ứng được ánh sáng rực nên nheo lại vì bị chiếu vào: "Giám đốc Bạch, xảy ra chuyện gì vậy?"

Bạch Du: "Vừa rồi cô có nghe thấy tiếng động nào không?"

Nghe thấy lời của Bạch Du, Lại Mỹ Thanh sợ tới tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, vừa lắc đầu, vừa cảnh giác nhìn xung quanh: "Tôi không nghe thấy tiếng động nào cả, giám đốc Bạch, cô nghe thấy gì vậy? Chẳng lẽ là ăn trộm?"

Đây là lần đầu tiên cô ấy theo giám đốc Bạch công tác ở thành phố Quảng, trước khi tới đây, có không ít láng giềng và người thân nói với cô ấy ở thành phố Quảng có rất nhiều ăn trộm và bọn buôn người, còn bảo cô ấy theo sát giám đốc Bạch, tuyệt đối đừng để mình bị người khác lừa bán.

Cô ấy đến thành phố Quảng được hai ngày, không nhìn thấy ăn trộm và bọn buôn người trên đường, còn nghĩ rằng người thân chỉ đang dọa cô ấy, nhưng nghĩ tới cảnh ăn trộm lẻn vào, cả người cô ấy lập tức nổi da gà.

Bạch Du: "Tôi cũng không rõ có phải có ăn trộm lẻn vào không, vừa rồi tôi bị một tiếng động đánh thức, sau đó tôi cảm thấy như có người đang cố mở then cửa phòng của tôi, tôi lớn tiếng hỏi là ai, sau lại thì không còn tiếng động nào nữa."

Một cơn gió đêm thổi vào từ cửa sổ trên hành lang, Lại Mỹ Thanh cứ thế mà rùng mình một cái: "Giám đốc Bạch, cả người tôi nổi da gà rồi này, giờ chúng ta nên làm sao bây giờ?"

Bạch Du suy nghĩ: "Trước tiên chúng ta cứ kiểm tra tất cả phòng ở tầng hai."

Lại Mỹ Thanh liên tục gật đầu nói được.

Tuy cô ấy rất sợ, nhưng cô ấy vẫn chưa quên trước khi cô ấy đến đây thì mẹ đã dặn dò cô ấy, bảo dù cho có thế nào thì cô ấy cũng phải chăm sóc tốt cho giám đốc Bạch và con gái của cô, nếu không nhờ có giám đốc Bạch cho mẹ con các cô ấy công việc này, cô ấy sợ rằng dù con gái có bị bệnh thì cô ấy cũng không thể dắt con bé đi khám bệnh.

Từ sau khi chồng chết, cô ấy nếm qua tất cả sự ấm lạnh trên đời, ngày thường ngoài miệng nói những lời tốt đẹp, nhưng vừa thấy các cô ấy nghèo khổ thì trốn còn nhanh hơn bất cứ ai khác, còn có cha mẹ chồng của cô ấy, chồng vừa c.h.ế.t đã đuổi mẹ con các cô ấy ra ngoài, còn nói con gái của bọn họ không phải người nhà họ Vương gia loại, đây là muốn ép c.h.ế.t cô ấy!

Cho đến khi giám đốc Bạch đồng thời cung cấp công việc cho cô ấy và mẹ cô ấy, thái độ của người xung quanh lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ, ngay cả cặp cha mẹ chồng không biết nhục của cô ấy cũng chạy tới cửa, nói là muốn mời các mẹ con các cô ấy trở về, nói nào là người một nhà không thể oán trách nhau sau một đêm, suýt chút nữa đã khiến cô ấy ghê tởm đến mức ói ra.

Nói nhiều như vậy, nhưng chẳng qua chỉ coi trọng công việc của cô ấy, trên người có tiền, muốn kiếm lợi từ trên người cô ấy mà thôi, cô ấy không thèm quan tâm đến bọn họ, trực tiếp đuổi người ra ngoài.

Bởi vậy lúc này cô ấy tiện tay cầm lấy một bình bông, sau đó xông về phía trước.

Nhưng sau khi kiểm tra tầng hai, không phát hiện bất cứ khác thường nào.

"Giám đốc Bạch, chúng ta còn xuống tầng dưới kiểm tra không?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 812: Chương 812



Bạch Du suy nghĩ rồi lắc đầu: "Trước tiên cứ thôi đi, cô về phòng lấy chăn và gối đầu qua phòng tôi, đêm nay ngủ lại ở trong phòng tôi."

Cô vốn định kiểm tra thêm tầng dưới, nhưng vườn hoa rất rộng, ngộ nhỡ có người đang ẩn trốn, chưa chắc hai người phụ nữ các cô là đối thủ của đối phương, vả lại trên tầng còn có Minh Thư, cho dù cửa phòng ã bị cô khóa lại, nhưng cô không dám khinh thường, cho nên biện pháp tốt nhất là khóa cửa phòng lại và ở trong phòng, chờ tới sáng rồi lại kiểm tra.

Lại Mỹ Thanh nghe vậy, lại gật đầu như giã tỏi lần nữa, cấp tốc trở về phòng ôm đệm chăn và gối đầu đến phòng của Bạch Du.

Trở lại phòng, Bạch Du nhìn thấy Minh Thư vẫn còn ngủ say dưới đáy giường, không khỏi hở phào nhẹ nhõm, nhưng khoảng thời gian kế tiếp, cô và Lại Mỹ Thanh vẫn luôn không dám dám ngủ.

Cho đến sáng, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

Xung quanh đôi mắt Lại Mỹ Thanh có thêm một quầng thâm mắt, cô ấy ngáp một cái rồi đứng dậy nói: "Giám đốc Bạch, có lẽ tối qua cô đã nghe lầm rồi, nếu thật sự có ăn trộm lẻn vào, chắc chắn đối phương sẽ không dễ dàng chạy lấy người như vậy."

Ký ức của con người sẽ gạt con người.

Ngay từ đầu Bạch Du dám chắc là mình không nghe lầm, nhưng sau khi trải qua một buổi tối, đặc biệt là sau khi cứ nhớ lại cảnh tượng kia, ký ức dần trở nên lẫn lộn, lúc này cô không dám chắc như tối qua: "Hy vọng là như thế, chốc nữa phải gặp trợ lý của ngài Kim để bàn về vấn đề kiểu dáng, về chuẩn bị thôi, sau khi mọi việc xong xuôi, chúng ta lại trở về ngủ bù, vất vả cho cô rồi."

Lại Mỹ Thanh vội lắc đầu: "Không vất vả, không vất vả chút nào, giám đốc Bạch, tôi đi rửa mặt trước, bữa sáng để tôi làm là được, cô cứ từ từ."

Cô ấy nói thật, so với ra đồng, ra biển bắt cá, hoặc làm việc mười mấy tiếng ở nhà máy, công việc của cô ấy đã rất nhẹ nhàng rồi, vả lại giám đốc Bạch vô cùng thân thiện, chưa bao giờ chỉ vào mũi người khác chửi ầm lên, thấy cô ấy không rõ chuyện gì thì cô còn bằng lòng tay cầm tay dạy cô ấy.

Gặp được giám đốc Bạch, thật sự là chuyện may mắn nhất cuộc đời của cô ấy.

Bạch Du: "Không cần làm đâu, chúng ta ra ngoài ăn, chắc cô vẫn chưa ăn bánh cuốn của thành phố Quảng, chốc nữa tôi sẽ dẫn cô đi ăn thử."

Làm bữa sáng không khó, nhưng trong nhà không có đồ tươi, nếu là muốn làm thì phải đi mua, chắc chắn sẽ không kịp thời gian, vả lại sau khi làm xong mặt sẽ bám đầy khói dầu, chốc nữa còn phải gặp khách nên không tốt lắm.

Huống chi tối qua trước khi cô nhóc ngủ còn nói mãi mình muốn đi ăn bánh cuốn, không chỉ có cô nhóc muốn ăn, mà ngay cả cô cũng đã không ăn một khoảng thời gian rồi nên vô cùng nhớ.

Lại Mỹ Thanh nghe vậy thì gật đầu, ôm chăn và gối đầu trở lại phòng cho khách, sau khi thay quần áo xong thì xuống tầng rửa mặt trước.

Cái chân bụ bẫm của cô nhóc lộ ra bên ngoài chăn, Bạch Du duỗi tay gãi gãi lòng bàn chân của cô nhóc, cô nhóc rất sợ ngứa, muốn rút cái chân nhỏ về, nhưng lại bị Bạch Du nắm lấy, cứ vậy vài lần, lúc này cô nhóc mới tỉnh lại.

Tính cách của cô nhóc rất tốt, cho dù bị đánh thức cũng không tức giận, trái lại còn ôm mặt mẹ thơm một cái, nói bằng giọng sữa: "Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ."

Trái tim Bạch Du mềm nhũn trước sự đáng yêu này: "Không phải mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con ư?"

Lông mi dài rậm như cánh quạt của Minh Thư chớp vài cái: "Nhưng buổi tối con nằm mơ không có thấy mẹ, nói cách khác con đã không ở cạnh mẹ suốt một buổi tối, cho nên con rất nhớ mẹ mẹ."

Trái tim Bạch Du lại mềm nhũn trước sự đáng yêu này: "Mẹ cũng nhớ con, không phải tối qua con nói muốn ăn bánh cuốn à, còn không mau nhanh lên."

Đây là chỗ tốt của việc nuôi con gái, con gái mềm như bông, là áo bông nhỏ danh xứng với thực, khó trách Tôn Tường Vy lại mong có được tới như vậy, cô ta nói trước nay ba thằng nhóc thối nhà cô ta chưa từng nói mấy lời như mẹ ơi con nhớ mẹ, con yêu mẹ, chỉ biết đòi ăn với cô ta.

Nghe được ăn, Minh Thư không tiếp tục nằm ỳ nữa, bật dậy khỏi giường: "Mẹ, con còn muốn ăn bánh đúc."

"Được, không thành vấn đề, chốc nữa mẹ phải bàn chuyện làm ăn với người ta, con ngoan ngoãn không được quậy, sau khi bàn chuyện làm ăn xong, mẹ sẽ mua bánh đúc cho con có được không?"

Cô nhóc nhân lúc đó giở công phu sư tử ngoạm: "Vậy con muốn ăn ba cái bánh đúc, một cái vị đậu đỏ, một cái vị đậu xanh, một cái vị dừa!"

Bánh đúc ở thời đại này vẫn là kiểu cũ, không sáng óng ánh mà có màu trắng gạo, nhưng mùi vị lại ngon hơn.

Bánh đúc thơm ngọt ngon miệng, dai sừn sựt, trẻ con rất thích ăn.

"Thành giao!"

Bạch Du cười đáp được, xoay người định lấy quần áo định cho cô bé mặc vào bữa nay, đúng lúc này, dưới tầng truyền đến tiếng thét chói tai của Lại Mỹ Thanh...

"A a a a..."

Tiếng thét vô cùng thê thảm.

"Mẹ, là tiếng của thím Mỹ Thanh!"

Cô nhóc bị dọa đến mức sắc mặt trở nên tái nhợt, ngay cả giày cũng không mang, chạy "Bịch bịch bịch" tới ôm lấy đùi của cô.

Đừng nói là Minh Thư, mà ngay cả Bạch Du cũng bị tiếng thét kia dọa sợ, cô không quan tâm tới việc thay quần áo cho cô bé, cầm lấy ống nước tối qua, sau đó ôm con gái lao xuống dưới.

Trái tim Bạch Du đập "Thịch thịch thịch", gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Cô cảm thấy lần sau khi ra ngoài, tốt nhất vẫn nên dắt theo một trợ lý nam, như vậy thì sẽ an toàn một chút.

Đi xuống tầng dưới, cô nhìn thấy Lại Mỹ Thanh đứng dưới thân cây, ngửa đầu, phát ra tiếng thét chói tai đối với trên cây.

Cô nhìn theo tầm mắt của Lại Mỹ Thanh, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.

Cô thấy trên thân cây cao hai ba treo ngược một con mèo đen đã chết, không biết đầu mèo bị thứ gì đập nát, m.á.u nhiễm đỏ cả mặt đất.

Bạch Du buồn nôn, duỗi tay che mắt con gái lại theo bản năng: "Bé ngoan, nhắm mắt lại, sau đó che lỗ tai mình lại."

Tuy Minh Thư rất tò mò, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời mẹ nói, cô bé nhắm mắt lại rồi duỗi tay nhỏ ra che lỗ tai mình.

Bạch Du cảnh giác nhìn xung quanh, xác định không có bất người ngoài nào, lúc này cô mới ôm con gái bước qua: "Mỹ Thanh, là tôi!"

Lại Mỹ Thanh nhìn thấy Bạch Du, trái tim bị dọa sợ bay mới quay trở lại, nước mắt rơi "Bộp" xuống dưới: "Giám đốc Bạch, tôi sợ quá!"

Vừa rồi sau khi cô ấy xuống dưới rửa mặt, bởi vì giám đốc Bạch nói cô ấy không cần làm bữa sáng, cô ấy không có chuyện gì để làm, thấy trong vườn hoa có không ít lá rụng, định giúp quét dọn một chút, không ngờ trong lúc quét, cô ấy đã ngửi được mùi m.á.u tươi rất nồng.

Cô ấy kiếm khắp nơi, sau đó thấy một vũng m.á.u dưới gốc cây, cô ấy ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, vừa nhìn, suýt đã khiến cô ấy bật khóc.

Đáng sợ quá!

Cô ấy nhìn thấy một con mèo đen bị đập nát đầu, nhưng đôi mắt lại mở to, nhìn thẳng vào cô ấy, cô ấy sợ tới mức không nhịn được mà thét lên.

Rốt cuộc là kẻ khốn thiếu đạo đức nào làm!

Thế mà lại tàn nhẫn như vậy, sau khi g.i.ế.c mèo còn cố ý trói lên trên cây!

Vẻ mặt Bạch Du nghiêm túc: "Giờ chúng ta đến Cục công an để báo án, đi thôi."

Lại Mỹ Thanh nghe vậy, vội vứt cây chổi trong tay, nhắm mắt theo đuôi Bạch Du, dọc đường đường cơ thể vẫn run rẩy không ngừng.

Bạch Du khóa cửa, sau đó dẫn Lại Mỹ Thanh đi đến Cục công an gần đó.

Dọc đường, cô cau mày.

TBC

Sau nửa đêm không tái xuất hiện sự tình gì, cô còn tưởng rằng là mình nghe lầm, giờ xem ra cũng không phải.

Tối qua thật sự có người vào trong phòng, nếu không phải cô có thói quen khóa cửa trước khi ngủ, nói không chừng tối qua người nọ đã vào trong phòng cô rồi.

Trong lòng cô không khỏi cảm thấy sợ khi nghĩ tới.

Hơn nữa chắc chắn kẻ kia không phải ăn trộm, ăn trộm chỉ lấy tiền, nhưng trong nhà không thiếu thứ gì, trái lại trên cây lại có một con mèo chết, đây là có người gây khó dễ với cô.

Nhưng rốt cuộc kẻ kia là ai?

Bạch Du nghĩ đến những người mình quen biết, nhưng vẫn không nghĩ ra nguyên nhân.

Bạch Du lại nghĩ đến những người mình quen biết lần nữa, khi thành lập nhà máy đồ khảm xà cừ, tuy đắc tội không ít người, nhưng bí thư Lâm đã bị bắt, tới bây giờ bí thư Lâm còn đang ở nông trường vẫn chưa ra.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 813: Chương 813



Về những người khác, cô cảm thấy bọn họ không có năng lực lớn tới mức theo đuôi cô từ đảo Quỳnh Châu đến thành phố Quảng.

Còn về phần những người bạn chung trường, mặc dù mọi người thỉnh thoảng có mâu thuẫn và cạnh tranh, nhưng sau khi tốt nghiệp thì đường ai nấy đi, vả lại mâu thuẫn với những người đó rất nhỏ, không đáng để bọn họ ra tay như vậy.

Một bóng người chợt lóe lên trong đầu, Bạch Du rùng mình một cái.

Ngài Kim.

Nhưng chẳng mấy chốc cô đã lắc đầu.

Cô và ngài Kim không thù không oán, tuy tính cách của đối phương có kỳ lạ, nhưng cũng không làm chuyện gì quá đáng với cô, ngoài câu nói vào ngày kia của anh ta "Cô sợ tôi".

Nhưng nếu thật sự là ngài Kim, tại sao đối phương lại làm như vậy?

Bạch Du nghĩ đến những người bên cạnh, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân.

Cục công an mà cô tới là chỗ làm việc của Nguy Hán Nghị.

Một công an nam nhìn thấy cô, lập tức nhận ra cô: "Đồng chí Bạch, không phải cô về đảo Quỳnh Châu rồi ư? Lần này cô đến đây để kiếm đội trưởng của chúng tôi ư? Đội trưởng của chúng tôi chưa có tới."

Bạch Du lắc đầu: "Không phải, tôi tới để báo án."

Công an nam nhướng mày: "Báo án?"

Bạch Du gật đầu: "Ừ, tối qua vào lúc nửa đêm có người lẻn vào nhà tôi, tối qua người nọ còn tới trước phòng của tôi, nhưng tôi đã khóa cửa phòng lại, người nọ không vào được, sau đó tôi và trợ lý đã kiểm tra tầng hai nhưng không phát hiện ra vấn đề, chúng tôi nghĩ tối qua tôi đã nghe lầm, kết quả vào sáng nay, chúng tôi phát hiện một con mèo đen bị đập c.h.ế.t treo trên vườn hoa."

Công an nam nghe vậy thì thở sâu, còn chưa kịp lên tiếng, cậu ta đã nghe thấy tiếng bước chân truyền từ cửa tới.

Ngay sau đó, cậu ta đứng dậy, gọi người bước từ cửa vào…

"Đội trưởng!"

Nghe công an nam nói, Bạch Du xoay người theo thì nhìn Nguy Hán Nghị bước đến: "Đồng chí Nguy, anh đã đến rồi."

Nguy Hán Nghị gật đầu: "Những lời vừa rồi cô nói tôi đã nghe, gần đây cô có mâu thuẫn với ai không?"

Bạch Du lắc đầu: "Không có, sau khi tốt nghiệp tôi đã trở về đảo Quỳnh Châu, cho đến ba ngày trước mới đến thành phố Quảng."

Nguy Hán Nghị: "Chuyện cô nuôi dưỡng ra vua ngọc trai, có gây cản trở cho ai không?"

Bạch Du suy nghĩ rồi lắc đầu: "Theo lý mà nói thì chắc là không."

Trước mắt phần lớn ngọc trai nuôi trong nước đều thuộc nhà nước, vả lại lần này cô nuôi dưỡng ra vua ngọc trai, cũng khiến sản lượng tăng lên bội, đây là một chuyện tốt đối với toàn ngành sản xuất và nuôi dưỡng ngọc trai, nói cách khác,mọi người cảm ơn cô còn không kịp thì sao có thể gây khó dễ cho cô.

Còn về phần có người ghen tị không, chắc chắn là có, nhưng có thể biết được hành tung của cô và biết cô đang ở đâu, đây không phải là điều người người bình thường có thể làm được.

Bạch Du có thể nghĩ vậy, đương nhiên là Nguy Hán Nghị cũng nghĩ vậy: "Chúng ta đến chỗ cô ở xem trước."

Vì không để Minh Thư bị dọa sợ, Bạch Du giao cô bé cho Lại Mỹ Thanh, bọn họ ở Cục Công an là an toàn nhất.

Vài công an khi nghe Bạch Du miêu tả không cảm thấy gì, nhưng khi nhìn một cái đầu mèo bị đập nát nhừ treo trên cao đón gió, chỉ còn lại đôi mắt là nguyên chỉnh, không khỏi cảm thấy khiếp sợ.

"Trời ạ, là kẻ b**n th** thế nào mà lại làm ra chuyện thế này, nếu là nửa đêm nhìn thấy, chắc sẽ bị dọa mất mất vía!"

"Không phải nói chứ, vả lại cái cây này cao ít nhất ba bốn mét cao, trèo cao đến như vậy, xem ra là một cao thủ leo cây!"

"Đồng chí Bạch, cô cẩn thận ngẫm lại xem, bên cạnh cô thật sự không có người b**n th** như vậy ư?"

Nguy Hán Nghị gọi một công an có biệt danh là "Sấu Hầu Tử" trèo lên trên lấy con mèo đen đã c.h.ế.t xuống dưới, anh ấy dẫn theo vài công an khác thăm dò xung quanh.

Công an có biệt danh là "Sấu Hầu Tử" không có phụ lòng biệt danh của mình, chỉ leo vài cái là đã lên trên cây, sau đó lấy con mèo đen từ trên cây xuống.

Kích cỡ của mèo đen không lớn, trông chỉ là một con mèo con bốn năm tháng tuổi, thế mà kẻ b**n th** kia lại ra tay được.

Sau khi Nguy Hán Nghị thăm dò trong và ngoài phòng, biểu cảm trên mặt trở nên càng thêm nghiêm túc: "Ý thức phản trinh sát của kẻ kia vô cùng cao, dấu chân trong vườn hoa đã bị lau, trong phòng cũng không có manh mối có ích, nhưng đối phương cố ý treo một con mèo trên cây như vậy, đầu tiên là vì khiêu khích, thứ hai là muốn đánh tan lý trí của cô, khiến cô sụp đổ, tóm lại, cô không thể ở lại đây nữa."

Bạch Du lặng im rồi gật đầu: "Được."

Chuyện còn phức tạp hơn cô tưởng tượng.

Tối qua cô tưởng có ăn trộm lẻn vào phòng, nếu thật sự là ăn trộm, đối phương trộm đồ rồi sẽ rời đi ngay, nhưng không ngờ lại gặp phải một tên b**n th**.

Cô có chút hối hận khi dẫn con gái đến đây.

Nguy Hán Nghị: "Đêm nay các cô ngủ lại nhà tôi đi, buổi tối tôi sẽ ngủ lại trong cục."

Nguy Hán Nghị ở trong một căn nhà được phân ở Cục Công an, xung quanh đều là các đồng nghiệp của anh ấy nên tràn đầy cảm giác an toàn.

Xưa nay Bạch Du không phải là người có tính cách thích gây phiền phức cho người khác, nhưng vì nghĩ cho sự an toàn của con gái nên cô không từ chối.

Sau khi trở về Cục Công an với đám người Nguy Hán Nghị, Bạch Du bảo Lại Mỹ Thanh không cần đi gặp khách hàng với mình, bảo cô ấy giúp cô chăm sóc Minh Thư: "Đồng chí Nguy bảo đêm nay chúng ta ở lại trong nhà anh ấy, chốc nữa tôi sẽ dẫn cô qua, nay nhiệm vụ chính của cô là giúp tôi trông nom Minh Thư, biết chưa?"

Lại Mỹ Thanh gật đầu: "Đã biết ạ, giám đốc Bạch, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ trông nom Minh Thư thật kỹ, tôi nhất định sẽ không để Minh Thư rời khỏi tầm mắt của tôi!"

Tính cách Lại Mỹ Thanh khá thận trọng và đáng tin cậy.

Bạch Du dặn dò con gái thêm chút nữa, bảo cô bé cho dù đi đâu cũng phải đi theo người lớn, không được tự tiện chạy đi: "Con phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ nói, nếu con không nghe lời, mẹ sẽ rất tức giận!"

Cô nhóc rất thông minh, nhưng có lẽ là do thông minh quá, cho nên cô bé có cá tính và chủ kiến của riêng mình, nếu cô không nói nghiêm trọng một chút thì nói không chừng cô bé sẽ thật sự tựlàm theo ý mình.

Đôi mắt đen như quả nho Minh Thư chớp vài cái: "Con đã biết rồi ạ, mẹ, con nhất định sẽ không chạy loạn."

Bạch Du xoa mái tóc đen bóng của cô bé: "Mẹ tin con nhất định nói được sẽ làm được."

Cô nhóc rất giỏi, đặc biệt chọn ưu điểm của cô và Giang Lâm, ngày thường cô bé cũng rất thích ăn diện, nhưng nay vội ra ngoài nên quần áo trong mà cô bé đang mặc vẫn là đồ ngủ vào tối qua, nhưng sau khi cô rời đi Lại Mỹ Thanh đã thắt b.í.m tóc đẹp cho cô bé, lúc này đôi mắt to của cô bé nhấp nháy, trông cực kỳ ngoan ngoãn.

Thời gian có chút gấp gáp, nếu như đến Cung Tiêu Xã mua đồ rồi lại đến nhà họ Nguy, chắc chắn sẽ không kịp, mấy năm nay mối quan hệ giữa cô và vợ chồng Nguy Hán Nghị và Lý Trân không tệ, cũng biết cô ấy không phải là loại người keo kiệt, bởi vậy cô nghĩ chờ sau khi trở về rồi mua đồ cũng không muộn.

Dọc đường, cô nói tuyến đường chi Lại Mỹ Thanh và Minh Thư, gặp được công trình kiến trúc dễ nhớ cũng sẽ nhắc nhở hai người, là để đề phòng hai người tách nhau ra, hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng không đến mức không kiếm được đường đi.

Ai ngờ Lại Mỹ Thanh lại là người mù đường, cô phải nói tuyến đường vài lần cô ấy mới có thể miễn cưỡng nhớ được, đối với Đông Nam Tây Bắc thì lại càng không phân biệt được.

Trái lại là Minh Thư nhớ tuyến đường rất nhanh, khi Lại Mỹ Thanh nói sai, cô bé còn chủ động sửa đúng.

Đến nhà họ Nguy, người ra mở cửa là một người phụ nữ lớn tuổi, khoảng sáu mươi tuổi, Nguy Hán Nghị trông rất giống bà ta, bà ta nhìn rồi đánh giá Bạch Du: "Cô kiếm ai?"

Bạch Du đoán chắc bà ta là mẹ của Nguy Hán Nghị, thế là cười nói: "Chào thím, cháu là bạn của Nguy Hán Nghị và Lý Trân, Lý Trân có ở nhà không ạ?"

Mẹ Nguy còn chưa kịp tiếng, bên trong đã truyền đến giọng nói quen thuộc của: "Ai kiếm tôi đấy?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 814: Chương 814



Về những người khác, cô cảm thấy bọn họ không có năng lực lớn tới mức theo đuôi cô từ đảo Quỳnh Châu đến thành phố Quảng.

Còn về phần những người bạn chung trường, mặc dù mọi người thỉnh thoảng có mâu thuẫn và cạnh tranh, nhưng sau khi tốt nghiệp thì đường ai nấy đi, vả lại mâu thuẫn với những người đó rất nhỏ, không đáng để bọn họ ra tay như vậy.

Một bóng người chợt lóe lên trong đầu, Bạch Du rùng mình một cái.

Ngài Kim.

Nhưng chẳng mấy chốc cô đã lắc đầu.

Cô và ngài Kim không thù không oán, tuy tính cách của đối phương có kỳ lạ, nhưng cũng không làm chuyện gì quá đáng với cô, ngoài câu nói vào ngày kia của anh ta "Cô sợ tôi".

Nhưng nếu thật sự là ngài Kim, tại sao đối phương lại làm như vậy?

Bạch Du nghĩ đến những người bên cạnh, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân.

Cục công an mà cô tới là chỗ làm việc của Nguy Hán Nghị.

Một công an nam nhìn thấy cô, lập tức nhận ra cô: "Đồng chí Bạch, không phải cô về đảo Quỳnh Châu rồi ư? Lần này cô đến đây để kiếm đội trưởng của chúng tôi ư? Đội trưởng của chúng tôi chưa có tới."

Bạch Du lắc đầu: "Không phải, tôi tới để báo án."

Công an nam nhướng mày: "Báo án?"

Bạch Du gật đầu: "Ừ, tối qua vào lúc nửa đêm có người lẻn vào nhà tôi, tối qua người nọ còn tới trước phòng của tôi, nhưng tôi đã khóa cửa phòng lại, người nọ không vào được, sau đó tôi và trợ lý đã kiểm tra tầng hai nhưng không phát hiện ra vấn đề, chúng tôi nghĩ tối qua tôi đã nghe lầm, kết quả vào sáng nay, chúng tôi phát hiện một con mèo đen bị đập c.h.ế.t treo trên vườn hoa."

Công an nam nghe vậy thì thở sâu, còn chưa kịp lên tiếng, cậu ta đã nghe thấy tiếng bước chân truyền từ cửa tới.

Ngay sau đó, cậu ta đứng dậy, gọi người bước từ cửa vào…

"Đội trưởng!"

Nghe công an nam nói, Bạch Du xoay người theo thì nhìn Nguy Hán Nghị bước đến: "Đồng chí Nguy, anh đã đến rồi."

Nguy Hán Nghị gật đầu: "Những lời vừa rồi cô nói tôi đã nghe, gần đây cô có mâu thuẫn với ai không?"

Bạch Du lắc đầu: "Không có, sau khi tốt nghiệp tôi đã trở về đảo Quỳnh Châu, cho đến ba ngày trước mới đến thành phố Quảng."

Nguy Hán Nghị: "Chuyện cô nuôi dưỡng ra vua ngọc trai, có gây cản trở cho ai không?"

Bạch Du suy nghĩ rồi lắc đầu: "Theo lý mà nói thì chắc là không."

Trước mắt phần lớn ngọc trai nuôi trong nước đều thuộc nhà nước, vả lại lần này cô nuôi dưỡng ra vua ngọc trai, cũng khiến sản lượng tăng lên bội, đây là một chuyện tốt đối với toàn ngành sản xuất và nuôi dưỡng ngọc trai, nói cách khác,mọi người cảm ơn cô còn không kịp thì sao có thể gây khó dễ cho cô.

Còn về phần có người ghen tị không, chắc chắn là có, nhưng có thể biết được hành tung của cô và biết cô đang ở đâu, đây không phải là điều người người bình thường có thể làm được.

Bạch Du có thể nghĩ vậy, đương nhiên là Nguy Hán Nghị cũng nghĩ vậy: "Chúng ta đến chỗ cô ở xem trước."

Vì không để Minh Thư bị dọa sợ, Bạch Du giao cô bé cho Lại Mỹ Thanh, bọn họ ở Cục Công an là an toàn nhất.

Vài công an khi nghe Bạch Du miêu tả không cảm thấy gì, nhưng khi nhìn một cái đầu mèo bị đập nát nhừ treo trên cao đón gió, chỉ còn lại đôi mắt là nguyên chỉnh, không khỏi cảm thấy khiếp sợ.

"Trời ạ, là kẻ b**n th** thế nào mà lại làm ra chuyện thế này, nếu là nửa đêm nhìn thấy, chắc sẽ bị dọa mất mất vía!"

"Không phải nói chứ, vả lại cái cây này cao ít nhất ba bốn mét cao, trèo cao đến như vậy, xem ra là một cao thủ leo cây!"

"Đồng chí Bạch, cô cẩn thận ngẫm lại xem, bên cạnh cô thật sự không có người b**n th** như vậy ư?"

Nguy Hán Nghị gọi một công an có biệt danh là "Sấu Hầu Tử" trèo lên trên lấy con mèo đen đã c.h.ế.t xuống dưới, anh ấy dẫn theo vài công an khác thăm dò xung quanh.

Công an có biệt danh là "Sấu Hầu Tử" không có phụ lòng biệt danh của mình, chỉ leo vài cái là đã lên trên cây, sau đó lấy con mèo đen từ trên cây xuống.

Kích cỡ của mèo đen không lớn, trông chỉ là một con mèo con bốn năm tháng tuổi, thế mà kẻ b**n th** kia lại ra tay được.

Sau khi Nguy Hán Nghị thăm dò trong và ngoài phòng, biểu cảm trên mặt trở nên càng thêm nghiêm túc: "Ý thức phản trinh sát của kẻ kia vô cùng cao, dấu chân trong vườn hoa đã bị lau, trong phòng cũng không có manh mối có ích, nhưng đối phương cố ý treo một con mèo trên cây như vậy, đầu tiên là vì khiêu khích, thứ hai là muốn đánh tan lý trí của cô, khiến cô sụp đổ, tóm lại, cô không thể ở lại đây nữa."

Bạch Du lặng im rồi gật đầu: "Được."

Chuyện còn phức tạp hơn cô tưởng tượng.

Tối qua cô tưởng có ăn trộm lẻn vào phòng, nếu thật sự là ăn trộm, đối phương trộm đồ rồi sẽ rời đi ngay, nhưng không ngờ lại gặp phải một tên b**n th**.

Cô có chút hối hận khi dẫn con gái đến đây.

Nguy Hán Nghị: "Đêm nay các cô ngủ lại nhà tôi đi, buổi tối tôi sẽ ngủ lại trong cục."

Nguy Hán Nghị ở trong một căn nhà được phân ở Cục Công an, xung quanh đều là các đồng nghiệp của anh ấy nên tràn đầy cảm giác an toàn.

Xưa nay Bạch Du không phải là người có tính cách thích gây phiền phức cho người khác, nhưng vì nghĩ cho sự an toàn của con gái nên cô không từ chối.

Sau khi trở về Cục Công an với đám người Nguy Hán Nghị, Bạch Du bảo Lại Mỹ Thanh không cần đi gặp khách hàng với mình, bảo cô ấy giúp cô chăm sóc Minh Thư: "Đồng chí Nguy bảo đêm nay chúng ta ở lại trong nhà anh ấy, chốc nữa tôi sẽ dẫn cô qua, nay nhiệm vụ chính của cô là giúp tôi trông nom Minh Thư, biết chưa?"

Lại Mỹ Thanh gật đầu: "Đã biết ạ, giám đốc Bạch, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ trông nom Minh Thư thật kỹ, tôi nhất định sẽ không để Minh Thư rời khỏi tầm mắt của tôi!"

Tính cách Lại Mỹ Thanh khá thận trọng và đáng tin cậy.

Bạch Du dặn dò con gái thêm chút nữa, bảo cô bé cho dù đi đâu cũng phải đi theo người lớn, không được tự tiện chạy đi: "Con phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ nói, nếu con không nghe lời, mẹ sẽ rất tức giận!"

Cô nhóc rất thông minh, nhưng có lẽ là do thông minh quá, cho nên cô bé có cá tính và chủ kiến của riêng mình, nếu cô không nói nghiêm trọng một chút thì nói không chừng cô bé sẽ thật sự tựlàm theo ý mình.

Đôi mắt đen như quả nho Minh Thư chớp vài cái: "Con đã biết rồi ạ, mẹ, con nhất định sẽ không chạy loạn."

Bạch Du xoa mái tóc đen bóng của cô bé: "Mẹ tin con nhất định nói được sẽ làm được."

Cô nhóc rất giỏi, đặc biệt chọn ưu điểm của cô và Giang Lâm, ngày thường cô bé cũng rất thích ăn diện, nhưng nay vội ra ngoài nên quần áo trong mà cô bé đang mặc vẫn là đồ ngủ vào tối qua, nhưng sau khi cô rời đi Lại Mỹ Thanh đã thắt b.í.m tóc đẹp cho cô bé, lúc này đôi mắt to của cô bé nhấp nháy, trông cực kỳ ngoan ngoãn.

Thời gian có chút gấp gáp, nếu như đến Cung Tiêu Xã mua đồ rồi lại đến nhà họ Nguy, chắc chắn sẽ không kịp, mấy năm nay mối quan hệ giữa cô và vợ chồng Nguy Hán Nghị và Lý Trân không tệ, cũng biết cô ấy không phải là loại người keo kiệt, bởi vậy cô nghĩ chờ sau khi trở về rồi mua đồ cũng không muộn.

Dọc đường, cô nói tuyến đường chi Lại Mỹ Thanh và Minh Thư, gặp được công trình kiến trúc dễ nhớ cũng sẽ nhắc nhở hai người, là để đề phòng hai người tách nhau ra, hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng không đến mức không kiếm được đường đi.

Ai ngờ Lại Mỹ Thanh lại là người mù đường, cô phải nói tuyến đường vài lần cô ấy mới có thể miễn cưỡng nhớ được, đối với Đông Nam Tây Bắc thì lại càng không phân biệt được.

Trái lại là Minh Thư nhớ tuyến đường rất nhanh, khi Lại Mỹ Thanh nói sai, cô bé còn chủ động sửa đúng.

Đến nhà họ Nguy, người ra mở cửa là một người phụ nữ lớn tuổi, khoảng sáu mươi tuổi, Nguy Hán Nghị trông rất giống bà ta, bà ta nhìn rồi đánh giá Bạch Du: "Cô kiếm ai?"

Bạch Du đoán chắc bà ta là mẹ của Nguy Hán Nghị, thế là cười nói: "Chào thím, cháu là bạn của Nguy Hán Nghị và Lý Trân, Lý Trân có ở nhà không ạ?"

Mẹ Nguy còn chưa kịp tiếng, bên trong đã truyền đến giọng nói quen thuộc của: "Ai kiếm tôi đấy?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 815: Chương 815



Thời gian từ từ trôi qua, tốc độ xem của Lisa có chút chậm.

Trong lòng Bạch Du nhớ con gái, tuy ngoài mặt không để lộ, nhưng cô như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than: "Cô Lisa xem lâu như vậy, có ý kiến nào đối với bản thiết kế đã sửa của chúng tôi không?"

Lisa nghe vậy, khẽ cau mày: "Dường như dáng vẻ của giám đốc Bạch rất sốt ruột, chẳng lẽ là đang vội rời đi ư?"

Bạch Du: "Không phải là vội rời đi, không biết cô Lisa đã có chồng chưa, có con chưa, nếu có con thì có thể biết cảm giác vào lúc này của tôi, trong nhà có trẻ bị bệnh, trong lòng sẽ rất lo lắng."

Lisa: "Nói như vậy là tôi làm chậm trễ thời gian của giám đốc Bạch? Nếu không giám đốc Bạch cứ về trước, chốc nữa chúng ta hẹn lại khi khác nhé?"

"..."

Bạch Du: "Tôi không có ý này, tuy tôi rất lo lắng cho con gái của tôi, nhưng đơn đặt hàng cũng rất quan trọng, sau khi cô Lisa xem xong và có ý kiến thì có thể nói với tôi."

Lisa cười nhạo: "Tôi còn nghĩ trong lòng giám đốc Bạch, con gái mới càng quan trọng."

Nói xong, cô ta cúi đầu xuống, tiếp tục từ từ lật xem bản thiết kế.

Bạch Du: "......"

Hôm nay cô mang vận kỳ lạ à?

Tại sao lại toàn gặp mấy người thế này?

Sau đó bọn cô không tiếp tục nói chuyện.

Căn phòng riêng rất im lặng, thỉnh thoảng vang lên tiếng lật sách.

Nửa giờ trôi qua.

Lúc này Lisa mới xem xong, cô ta đặt bản thiết kế lên trên bàn, cầm chén trà trên bàn lên, uống từ từ một ngụm, sau đó dùng khăn lau miệng, lúc này mới cất tiếng nói: "Bản thiết kế này..."

Cô ta còn chưa nói xong thì đã cau mày, ngay sau đó, cô ta quay đầu “Ọe” một tiếng rồi ói ra sàn nhà.

Bạch Du nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Lisa che n.g.ự.c nôn mửa không ngừng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Chẳng lẽ có người bỏ độc?

Bạch Du sửng sốt, nhìn điểm tâm và nước trà trên bàn theo bản năng: "Cô Lisa, cô làm sao vậy?"

Sau khi cô vào thì chưa chạm vào bất cứ thứ gì, nhưng Lisa lại ăn rất nhiều, chẳng lẽ tên b**n th** đứng phía sau kia biết cô đến đây, cho nên bỏ độc vào đồ ăn trước?

Lisa ói đến mức nói không nên lời, ngón tay chỉ vào đồ ăn trên bàn.

Quả nhiên là đồ ăn có vấn đề!

Sắc mặt Bạch Du thay đổi, xoay người chạy ra ngoài kiếm người phục vụ.

Tiếp theo là một trận rối loạn.

Người phục vụ lập tức gọi xe đến đây, đưa Lisa đến bệnh viện, Bạch Du là nhân chứng nên cũng đi theo.

Kết quả lại là một trận rối loạn.

Lisa không có trúng độc, cô ta ăn tầm bậy nên dẫn đến nôn mửa, nhưng bởi vì sức khỏe cô ta không tốt, cho nên chuyện sửa kiểu chỉ có thể lùi về sau.

Ra khỏi bệnh viện, Bạch Du có chút nói không nên lời.

Cô muốn xử lý công việc xong thật nhanh, nhưng ông trời như cố ý đối nghịch với cô, làm gì cũng không thuận lợi.

Sau khi chỉnh đốn lại tâm trạng, cô đến Cung Tiêu Xã mua trái cây và điểm tâm, sau đó đến trạm thịt mua một hộp ngỗng nướng kiểu Quảng.

Ngỗng nướng kiểu Quảng. da giòn thịt mềm, mùi vị tươi ngon, chấm với muối me tự làm, chua chua ngọt ngọt ăn rất dính, khiến vị tươi ngon bùng nổ trong nháy mắt.

Tuy Lý Trân như thay đổi thành một người khác, nhưng tình cảnh trước mắt, các cô vẫn nên ở lại nhà họ Nguy.

Cô mua một đống đồ, đôi tay xách đủ thứ, mong nhà họ Nguy thấy những thứ này thì có thể có thái độ tốt một chút.

Ai ngờ còn chưa tới nhà họ Nguy, cô đã nhìn thấy Lại Mỹ Thanh chạy ra từ khu người nhà với vẻ mặt hoảng loạn, không thấy bóng dáng Minh Thư phía sau cô ấy.

Trong lòng cô trở nên khẩn trương, xông lên nắm c.h.ặ.t t.a.y Lại Mỹ Thanh rồi gấp giọng hỏi: "Minh Thư đâu?"

Sắc mặt Lại Mỹ Thanh trắng như tờ giấy, gần như là bật khóc: "Giám đốc Bạch, không thấy Minh Thư đâu nữa!"

Chuyện tệ hại nhất đã xảy ra, có một khoảnh khắc mà cả cơ thể Bạch Du cứng đờ, m.á.u điên cuồng dồn lên não, mạch m.á.u đập thình thịch, cô cảm thấy mình không thở nổi.

Lại Mỹ Thanh "chát chát" tự tát mình hai cái: "Xin lỗi tổng giám đốc Bạch, lỗi tại tôi, là tôi không trông chừng Minh Thư!"

Cô ấy đáng c.h.ế.t thật!

Rõ ràng tổng giám đốc Bạch đã dặn đi dặn lại cô ấy phải trông chừng Minh Thư, thế mà cô ấy vẫn để người ta bắt mất, nếu Minh Thư có mệnh hệ gì thì sau này cô còn mặt mũi nào gặp tổng giám đốc Bạch nữa!

Cả người Bạch Du run rẩy, một lúc sau mới định thần lại, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: "Bây giờ không phải lúc khóc, cô kể lại đầu đuôi sự việc cho tôi nghe, người mất tích ở đâu?"

Lại Mỹ Thanh lau sạch nước mắt đang điên cuồng chảy ra: "Tổng giám đốc Bạch, sau khi cô đi không lâu thì đồng chí Lý cãi nhau với mẹ chồng, hai người cãi nhau rất dữ dội lại đập phá đồ đạc, không những vậy mà họ còn lôi cô vào, tôi sợ Minh Thư nghe thấy sẽ không tốt nên đã đưa cô bé ra ngoài chơi, nửa tiếng sau, đồng chí Lý ra tìm chúng tôi, xin lỗi tôi và dặn tôi đừng kể chuyện họ cãi nhau cho cô biết, sau đó cô ấy còn đi mua bánh quẩy cho mấy đứa trẻ ăn rồi chúng tôi cùng nhau đưa bọn trẻ đến công viên gần đó chơi, chơi một lúc thì tôi đau bụng nên nhờ đồng chí Lý trông chừng Minh Thư, đợi khi tôi quay lại thì đồng chí Lý nói Minh Thư mất tích rồi, chúng tôi đã tìm khắp nơi gần đó lại quay về nhà họ Nguy tìm một lần nữa nhưng vẫn không thấy người, đồng chí Lý đã đến đồn cảnh sát tìm chồng cô ấy rồi, tôi định ra ngoài tiếp tục tìm... Xin lỗi tổng giám đốc Bạch là tôi không trông chừng cô bé cẩn thận!"

Bánh quẩy là một loại đồ ăn vặt ở thành phố Quảng, một loại điểm tâm chiên, bên trên phủ đậu phộng và đường trắng, hình dáng rất giống con cá bống nhỏ, mùi vị thơm ngon nên trẻ con rất thích ăn.

Bạch Du không muốn nghĩ xấu về người khác nhưng bây giờ Minh Thư mất tích khi đang ở cùng Lý Trân: "Cô đau bụng, có phải vì ăn bánh quẩy không?"

Lại Mỹ Thanh lắc đầu: "Không, tôi không ăn."

Lý Trân chỉ mua nửa túi giấy bánh quẩy, cô ấy có hai con cộng thêm Minh Thư là ba đứa trẻ thì sao cô ấy có thể nỡ giành đồ ăn với trẻ con được.

Không ăn, vậy thì không phải ngộ độc thực phẩm.

Trước đó, khi Nguy Hán Nghị nói rằng tên b**n th** kia muốn dùng con mèo đen để đánh sập lý trí của cô, cô vẫn chưa có cảm giác gì nhưng giờ cô phải thừa nhận rằng anh ấy nói đúng, lúc này cô có hơi hoang mang.

Lisa nôn mửa làm cô vô thức nghi ngờ có người bỏ thuốc vào đồ ăn, bây giờ Lại Mỹ Thanh đau bụng cũng làm cô nghi ngờ đầu tiên là đồ ăn đã bị động tay động chân.

Nhưng dù có hoang mang hay quá lo lắng đi chăng nữa thì bây giờ cô chỉ muốn tìm lại con gái.

Nghĩ đến khả năng Minh Thư bị tên b**n th** bắt cóc, trái tim cô như bị ai đó bóp chặt, nó đau đến mức cô gần như không thở nổi.

"Cô đưa tôi đến công viên, chúng ta tìm lại xung quanh một lần nữa!"

Lại Mỹ Thanh vội vàng đồng ý, quay người dẫn Bạch Du đến công viên gần đó.

Trên đường đi, hai người tìm kiếm mọi nơi có thể tìm nhưng đều không thấy bóng dáng Minh Thư.

Khi họ đến công viên, Lý Trân và Nguy Hán Nghị cũng vừa thở hồng hộc đến công viên. Khi nhìn thấy Bạch Du thì vẻ mặt Lý Trân lập tức lộ ra vẻ xấu hổ và áy náy, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Nguy Hán Nghị bước tới: "Rất xin lỗi đồng chí Bạch, tôi đã biết chuyện Minh Thư mất tích, đều là do vợ tôi không trông chừng cô bé cẩn thận, tôi đã báo với cục rồi, chúng tôi sẽ sắp xếp người đến nhà ga, còn nữa..."

Lời còn chưa dứt thì thấy Minh Thư bò ra từ một cái hang nhỏ hẹp của núi giả không xa: "Mẹ ơi, con ở đây!"

Nghe thấy giọng nói của Minh Thư, Bạch Du như nghe thấy âm thanh từ thiên đường, có một khoảnh khắc cô còn tưởng mình nghe nhầm nhưng khi quay lại thì cô đã thấy con gái chạy về phía mình, lúc này cô mới dám tin vào mắt mình.

Cô chạy đến ôm chầm lấy con gái, ôm chặt con vào lòng rồi lại dùng tay sờ mặt, bàn tay nhỏ, thân hình nhỏ bé của cô bé, cho đến khi xác định cô bé bình an vô sự thì trái tim cô mới thực sự được thả lỏng.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 816: Chương 816



Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

"Sao con lại trốn ở chỗ đó? Trước đó dì Mỹ Thanh tìm con, con không nghe thấy sao?"

Minh Thư vòng cánh tay trắng nõn để ôm chặt lấy cổ mẹ rồi quay người chỉ vào Lý Trân nói: "Cô ấy nói xấu mẹ, cô ấy còn nói sẽ ném con cho tên b**n th** kia!"

Lời vừa thốt ra đã khiến xung quanh im lặng như thể thần c.h.ế.t đã giáng xuống.

Lý Trân tái mặt, hai tay không kiểm soát được mà run rẩy: "Tôi... Tôi không..."

Nhưng Lý Trân chưa kịp nói hết thì đã bị tiếng gầm của Nguy Hán Nghị cắt ngang: "Cô có nói những lời này với một đứa trẻ sao? Đồng chí Bạch tin tưởng cô nên mới giao con cho cô trông nom, cô chẳng những không chăm sóc tốt mà còn nói những lời xấu xa như vậy, sao cô lại trở nên như thế này?"

Lý Trân nghe vậy, cơn tức giận kìm nén bấy lâu nay bùng phát: "Đồng chí Bạch, đồng chí Bạch, Nguy Hán Nghị, anh cưới Lý Trân là tôi, nếu anh thấy tôi vô dụng làm anh mất mặt thì tại sao anh lại cưới tôi? Anh tưởng mình giấu giếm tốt lắm sao? Anh thích cô ấy, sao anh không soi gương xem mình có xứng với cô ấy không!"

Bạch Du: "..."

Nguy Hán Nghị ngơ ngác, đợi khi phản ứng lại thì mặt anh ấy lúc đỏ lúc xanh: "Cô nói bậy bạ gì thế? Từ khi nào mà tôi đối với... Cô thật vô lý!"

Anh ấy rất ngưỡng mộ năng lực của Bạch Du nhưng trời đất chứng giám, anh ấy chưa bao giờ có một chút h*m m**n hay tình cảm nam nữ nào với Bạch Du, anh ấy và Giang Lâm là chiến hữu cùng vào sinh ra tử, dù anh ấy có xấu xa đến đâu thì cũng biết vợ bạn không thể đụng vào.

Huống chi anh ấy căn bản không có ý nghĩ đó!

Chưa từng thấy người vợ nào đổ một chậu nước bẩn lớn như vậy lên đầu chồng mình!

"Đúng, tôi vô lý! Tôi không có học thức, tôi không phải sinh viên đại học, tôi không biết kiếm tiền, tôi càng không biết nuôi vua ngọc trai, tôi làm mất mặt nhà họ Nguy mấy người! Hai mẹ con mấy người muốn tôi nhường chỗ đúng không nhưng tôi nói cho mấy người biết, tôi đã sinh cho nhà họ Nguy mấy người hai đứa con trai, mấy người đừng hòng đuổi tôi đi dễ dàng như vậy!"

Lý Trân gào thét điên cuồng với Nguy Hán Nghị, khuôn mặt vì kích động mà trở nên méo mó.

Ban đầu, mẹ chồng cô ấy muốn Nguy Hán Nghị cưới con gái của em gái mình để anh em họ kết thông gia nhưng Nguy Hán Nghị không đồng ý, nhất quyết cưới cô ấy nên từ khi cô ấy về làm dâu thì mẹ chồng cô ấy đã không ưa cô ấy.

Hồi con trai cả sắp chào đời, Nguy Hán Nghị vì có nhiệm vụ đột xuất nên mẹ chồng cô ấy đến chăm sóc, kết quả là mẹ chồng lắm chuyện này không những không chăm sóc cô ấy mà còn khiến cô ấy ngã một cú suýt thì một xác hai mạng, cô ấy sinh cho nhà họ Nguy hai đứa con trai nhưng mẹ chồng chưa từng hầu cô ấy một ngày ở cữ.

Những chuyện này cũng chẳng sao.

Nhưng lần này bà ta đến, ngày nào cũng chỉ trích cô ấy, đúng lúc này Bạch Du nuôi thành công vua ngọc trai, Nguy Hán Nghị đọc báo thấy vậy nên đã thường xuyên khen ngợi Bạch Du ở nhà, lúc thì khen Bạch Du thi đỗ đại học với thành tích đứng đầu, lúc thì nói Bạch Dự năng lực siêu giỏi, trước đó là xưởng điêu khắc vỏ sò và bây giờ là xưởng nuôi trai đều làm rất ra dáng, còn nói Bạch Du vẽ chân dung phác họa cũng rất giỏi, trước đây còn giúp cục cảnh sát của họ phá một vụ án, mẹ chồng cô nghe vậy nên ngày nào cũng lấy Bạch Du ra so sánh với cô ấy, nói cô ấy không đẹp bằng Bạch Du, không có học thức bằng Bạch Du, kiếm tiền cũng không bằng Bạch Du, chẳng có gì tốt.

Trước khi Bạch Du về đảo Quỳnh Châu, cô từng khuyên họ nếu có tiền không dùng thì có thể mua nhà, lúc đó cô ấy không chút do dự đã từ chối vì cô ấy thấy cục đã cấp nhà cho họ, có chỗ ở rồi thì cần gì phải lãng phí tiền, cô ấy không mua nhưng lại kể lời khuyên của Bạch Du như chuyện cười cho hàng xóm nghe, không ngờ hàng xóm lại nghe vào rồi còn thực sự bỏ tiền ra mua nhà.

Ban đầu thì chẳng sao nhưng vấn đề là sau khi họ mua nhà, nơi đó đột nhiên có tin đồn sẽ xây một quảng trường lớn, có người đã bỏ ra năm nghìn đồng mua lại căn nhà cũ nát đó của hàng xóm, chưa đầy hai tháng, họ đã kiếm lời hai nghìn đồng!

Nguy Hán Nghị biết được chuyện này, đã nhiều lần trách cô ấy không nghe lời Bạch Du, mẹ chồng cô ấy biết được còn chỉ thẳng mũi cô ấy mắng rằng cô ấy ngay cả xách giày cho Bạch Du cũng không xứng!

Bạch Du Bạch Du Bạch Du!

Cô ấy thực sự chịu hết nổi rồi!

Cô ấy biết đây không phải lỗi của Bạch Du nhưng cô ấy không kiềm chế được mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Bạch Du, cho nên khi gặp lại Bạch Du thì cô ấy chẳng những không thể đối xử với Bạch Du như trước, mà còn không kiềm chế được mỉa mai Bạch Du.

Sau khi Bạch Du đi, mẹ chồng cô ấy lại nói cô ấy không bằng Bạch Du, cô ấy tức giận nói không ít lời không hay về Bạch Du. Sau đó ở công viên, Lại Mỹ Thanh vì đau bụng nên quay lại nhà vệ sinh nên cô ấy dẫn con trai út và Minh Thư đi chơi trong công viên nhưng không hiểu sao hai đứa trẻ lại đánh nhau.

Mặc dù Minh Thư mới năm tuổi, nhỏ hơn con trai út của cô ấy hơn một tuổi nhưng con nhóc c.h.ế.t tiệt đó lại rất khỏe, không những đánh con trai út của cô ấy chảy m.á.u mũi mà còn giật mất một mớ tóc của cậu bé khiến con trai út khóc như xé lòng, cô ấy đau lòng không chịu được rồi lại nhìn thấy khuôn mặt giống hệt Bạch Du của Minh Thư, nhất thời không kiềm chế được miệng lưỡi nên lập tức nói sẽ ném cô bé cho kẻ b**n th**.

Ai ngờ khi cô ấy lau m.á.u mũi cho con trai út xong, vừa quay đầu lại thì cô nhóc Minh Thư đã biến mất.

Nguy Hán Nghị tức giận đến nổi gân xanh trên trán giật giật: "Cô câm miệng cho tôi! Cô còn dám nói bậy bạ nữa, tôi lập tức ly hôn với cô!"

Lý Trân tức đến phát khóc nhưng lời nói này cũng khiến cô ấy im miệng mà ôm con trai út khóc nức nở.

Nguy Hán Nghị quay sang nhìn Bạch Du, vẻ mặt ngượng ngùng: "Xin lỗi đồng chí Bạch, chuyện của hai vợ chồng chúng tôi liên lụy đến cô, lời của vợ tôi cô đừng để bụng, tôi không có bất kỳ ý đồ xấu nào với cô, tôi..."

Nguy Hán Nghị không biết phải giải thích thế nào, chuyện này càng giải thích càng thấy đen tối.

Bạch Du xua tay: "Đồng chí Nguy, anh không cần giải thích, tôi tin anh không phải loại người như vậy, tối nay tôi sẽ không đến nhà anh ở, tôi sẽ đưa con đến nhà khách, nếu tiện thì nhờ anh sắp xếp đồng chí khác trong đơn vị của anh, còn có thời gian thì đi tuần tra xung quanh nhà khách, làm phiền các anh rồi."

Trước đây cô còn thấy lạ tại sao Lý Trân đột nhiên như biến thành một người khác, hóa ra là cô bị kéo vào cuộc chiến giữa vợ chồng họ, còn có cuộc chiến giữa mẹ chồng nàng dâu.

Thật là tai bay vạ gió.

TBC

Nhưng con gái không sao, cô cũng không muốn truy cứu nữa, huống chi cô còn phải nhờ Nguy Hán Nghị bảo vệ sự an toàn của họ trong thời gian ở thành phố Quảng.

Cô đặt những thứ mình mua được bên cạnh Lý Trân.

Đột nhiên trước mắt xuất hiện mấy túi đồ lớn, Lý Trân ngẩn người chậm rãi ngẩng đầu nhìn Bạch Du.

Ánh mắt của hai người chạm nhau giữa không trung.

Lý Trân mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời.

Sau khi Bạch Du đặt đồ xuống, sau đó liếc nhìn cô ấy rồi quay người đi.

Nhìn bóng lưng dứt khoát rời đi của Bạch Du, chưa bao giờ Lý Trân cảm thấy rõ ràng như lúc này, cô ấy đã mất đi người bạn Bạch Du này.

Cô ấy biết sau này mình chắc chắn sẽ hối hận nhưng cô ấy nhìn bóng lưng đối phương càng đi càng xa, vẫn không mở miệng.

***

Bạch Du không chậm trễ, tìm một nhà khách gần nhất để ở.

Nhà khách này cách cục cảnh sát khoảng nửa giờ đi bộ, hơn nữa không giống như một số nhà khách mở trong ngõ mà nằm ở khu náo nhiệt nên tương đối an toàn.

Kể từ sau khi cải cách mở cửa, người đến thành phố Quảng ngày càng đông, không chỉ có đồng bào các tỉnh thành khác mà còn có thương gia nước ngoài, vì vậy nhà khách hầu như lúc nào cũng trong tình trạng chật cứng.

Đặc biệt là trong thời gian diễn ra Hội chợ Quảng, hoàn toàn không đủ chỗ ở, nhiều thương gia không còn cách nào khác nên chỉ có thể trải chiếu ngủ ở hành lang.

Khi Bạch Du đến, chỉ còn một phòng đôi nhưng vị trí không được tốt lắm vì căn phòng nằm ở cuối hành lang, Bạch Du không mấy hài lòng nhưng các nhà khách khác thì hoặc là đã kín phòng, hoặc là vị trí không được tốt.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 817: Chương 817



Bạch Du không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể ở lại.

Trong nhà khách, Minh Thư nhanh nhảu kể lại đầu đuôi câu chuyện cho mẹ.

"Mẹ ơi, con không thích dì Lý nữa rồi, dì ấy trở nên xấu xa lắm, dì ấy nói xấu mẹ, dì ấy nói mẹ là hồ ly tinh, dì ấy còn mắng mẹ là kẻ phá đám, nói mẹ giả tạo, dì ấy xấu xa lắm, sau này con sẽ không nói chuyện với dì ấy nữa!"

Bạch Du nhận lấy cốc nước ấm mà Lại Mỹ Thanh đưa cho, vừa lau mặt cho đứa nhỏ vừa gật đầu nói: "Được, sau này không nói chuyện với dì ấy nữa, vậy tại sao sau đó con lại trốn đi?"

Trước đây cô thực sự rất thích tính cách của Lý Trân, cô ở thành phố Quảng bốn năm, cũng nhờ hai vợ chồng họ giúp đỡ rất nhiều, không ngờ mới nửa năm mà đã thành ra thế này.

Nhìn vào tình cảm trước đây, cô sẽ không ghét Lý Trân nhưng tình cảm của hai người đến đây là hết.

Còn họ và nhà họ Nguy, sau này chắc chắn cũng không thể chung sống như trước được nữa.

Mối quan hệ giữa người với người đôi khi thực sự rất mong manh giống như một đứa trẻ sơ sinh bị một cơn cảm lạnh cũng có thể lấy mạng.

Minh Thư nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ, tức giận nói: "Nguy Hướng Bắc cũng giống như mẹ cậu ấy, mắng mẹ là hồ ly tinh, cậu ấy còn muốn đánh con nhưng cậu ấy chỉ là gối thêu hoa, chẳng có tác dụng gì cả, bị con đ.ấ.m một phát là ngã lăn ra, dì Lý thấy Nguy Hướng Bắc chảy m.á.u mũi thì lập tức mắng con là con nhóc c.h.ế.t tiệt, còn nói sẽ ném con cho tên b**n th** đó để tên b**n th** đó trừng trị con, con nhân lúc dì ấy không chú ý thì đã lén chạy rồi lén trốn đi!"

Nguy Hướng Bắc là con trai út của Nguy Hán Nghị và Lý Trân, cậu bé có thể nói ra những lời như vậy, hẳn là học theo người lớn.

Cô không quan tâm đến những lời Lý Trân mắng mình nhưng cô ấy lại dọa Minh Thư như vậy thì cô không thể tha thứ được!

Bạch Du ôm con gái an ủi: "Con yên tâm, mẹ sẽ không để ai làm hại con đâu."

Cô nhóc áp mặt vào mặt mẹ: "Mẹ yên tâm, con cũng sẽ không để ai làm hại mẹ!"

Ai mắng mẹ của con, sẽ phải ăn nắm đ.ấ.m của con!

Bạch Du thấy mềm lòng.

Lại Mỹ Thanh đứng bên cạnh, một lần nữa áy náy nói: "Đều tại tôi, nếu lúc đó tôi không đau bụng thì tốt rồi, không đúng, tôi nên đưa Minh Thư đi cùng, xin lỗi tổng giám đốc Bạch."

Lúc đó bụng cô ấy đau quặn từng cơn, cộng thêm cô ấy nghĩ rằng tuy tính tình Lý Trân không tốt lắm nhưng dù sao cũng là vợ của đội trưởng đội hình sự, hơn nữa hai nhà Bạch Nguy quen biết nhau, dù Lý Trân có thế nào cũng sẽ không trút giận lên một đứa trẻ.

Chỉ không ngờ đối phương lại vô liêm sỉ như vậy nhưng dù sao thì lỗi cũng là ở cô ấy, là cô ấy quá bất cẩn!

Bạch Du: "Chúng ta đều có lỗi trong chuyện này, tôi không tìm hiểu rõ tình hình nhà họ Nguy, nếu biết nhà họ Nguy như vậy thì tôi nên đưa cô và Minh Thư đi cùng."

Lại Mỹ Thanh thấy tổng giám đốc Bạch không trách mình, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút: "Vậy tổng giám đốc Bạch, khi nào chúng ta có thể về Đảo Quỳnh Châu?"

Cô ấy thực sự không muốn ở đây thêm một phút nào nữa, vốn dĩ cô ấy tưởng là đi theo tổng giám đốc Bạch để mở mang tầm mắt nhưng không ngờ lại kinh khủng như này, bây giờ cô ấy chỉ muốn nhanh chóng quay về Đảo Quỳnh Châu.

Bạch Du nghe vậy thì cau mày: "Trợ lý của ngài Kim ăn nhầm đồ ăn nên phải vào viện, e là chúng ta phải ở lại thành phố Quảng thêm hai ngày nữa."

Cô cũng muốn về sớm nhưng cô cũng lo đối phương sẽ ra tay với họ trên biển nên cô đã gọi điện về vào buổi chiều, muốn Giang Lâm đến đón họ.

Nhưng không khéo Giang Lâm vừa đi làm nhiệm vụ, không biết khi nào mới về. Bà nội đã lớn tuổi, cô cũng không dám nói chuyện này với Bà nội.

Gần tối có hai đồng nghiệp của Nguy Hán Nghị đến, họ nói với Bạch Du rằng họ sẽ đổi thời gian tuần tra gần nhà khách rồi bảo họ không cần lo lắng.

Nhìn hai đồng chí công an cao to vạm vỡ, Bạch Du cũng thấy yên tâm hơn đôi chút.

Đến tối, Bạch Du và Lại Mỹ Thanh đóng chặt cửa sổ, xác nhận mọi thứ đều ổn, hai người mới nằm xuống.

Bạch Du nói với Lại Mỹ Thanh: "Cô ngủ trước đi, nửa đêm tôi sẽ gọi cô."

Vì an toàn nên sau khi bàn bạc thì họ quyết định hai người tách nhau gác đêm.

Cô thấy Lại Mỹ Thanh liên tục ngáp nên đã mở lời bảo cô ngủ trước.

Mắt Lại Mỹ Thanh sắp không mở nổi, ngáp một cái rồi gật đầu nói: "Được tổng giám đốc Bạch, nửa đêm cô chắc chắn phải gọi tôi dậy."

"Ừ, ngủ đi."

Lời Bạch Du còn chưa dứt, Lại Mỹ Thanh bên cạnh đã truyền đến tiếng ngáy.

Lúc chiều, Bạch Du đã đến Cung Tiêu Xã mua trà, cô bưng tách trà đã pha lên uống vài ngụm muốn cho mình tỉnh táo hơn.

Nhưng không hiểu sao, sau khi uống hai ngụm trà, cô lại thấy càng không tỉnh táo, đầu óc như bị đổ chì, nặng trịch, còn mí mắt như bị dán keo, cứ không kiềm chế được mà khép lại.

"Không được ngủ!"

Bạch Du lắc đầu để cho mình tỉnh táo hơn.

Nhưng không có tác dụng gì, mí mắt càng ngày càng nặng, không biết qua bao lâu, đầu cô nghiêng sang một bên, ngủ thiếp đi trên ghế.

Mười mấy phút sau, bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa…

"Cộc cộc cộc."

Nhưng trong phòng không có ai đáp lại.

Một lúc sau, chỉ nghe "cạch" một tiếng, cửa bị mở ra từ bên ngoài, một bóng người cao lớn từ bên ngoài bước vào.

Người đàn ông đội mũ trên đầu được che rất thấp, ánh đèn vàng hắt lên mặt anh ta làm lộ ra đường nét hàm dưới sắc bén.

Người đàn ông bước tới trước mặt Bạch Du rồi đưa tay chạm vào mặt Bạch Du, thấy cô không có phản ứng gì, anh ta nhếch miệng nở một nụ cười kỳ quái: "Bạch Du, lâu rồi không gặp."

Bạch Du không nhớ mình đã ngủ bao lâu, đến khi cô tỉnh lại lần nữa thì cô chỉ thấy đầu rất nặng và đau, thái dương như có mũi khoan điện đang khoan vào trong.

TBC

Cô chớp mi chậm rãi mở mắt ra.

Trước mắt là một tấm ván gỗ thô ráp cách cô chưa đầy nửa gang tay.

Cô sửng sốt, quay đầu nhìn xung quanh, trên đầu, dưới chân, trái phải đều là những tấm ván gỗ thô ráp.

Điều này rất không bình thường.

Bạch Du lập tức tỉnh giấc nhưng ngay sau đó, cô phát hiện ra một điều bất thường hơn.

Tay chân cô đều bị trói.

Mà còn bị trói chặt bằng dây thừng nhét vào một cái thùng gỗ!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 818: Chương 818



Nhưng Bạch Du hiểu rõ trong lòng, cô không thể hoảng loạn, không thể suy sụp, cô phải giữ bình tĩnh thì mới có thể tìm ra lối thoát trong hoàn cảnh tuyệt vọng này.

Cô không muốn chết, cô càng không thể để con gái mình gặp chuyện!

***

Vừa mới vào cục cảnh sát chưa đầy một năm, đồng chí Tiểu Trương là một trong ba cảnh sát được sắp xếp tuần tra tại nhà khách.

Đêm dài như vậy, ngày hôm sau còn phải đi làm mà ba người họ cũng chẳng thể không ngủ cả đêm, vì vậy sau khi bàn bạc thì họ đã chia thời gian thành ba ca, một người phụ trách ca đầu, một người phụ trách ca giữa, còn đồng chí Tiểu Trương bốc thăm trúng ca sáng.

Lúc này, cậu ấy dụi đôi mắt ngái ngủ và bước về phía nhà khách.

Sáng sớm tháng ba vẫn còn hơi lạnh, một cơn gió thổi qua làm cho đồng chí Tiểu Trương hắt hơi, khoảnh khắc sau, mũi cậu ấy khịt khịt như một chú cún con thì thấy trên phố có thêm một cửa hàng bán bánh bao, trước cửa đặt hai cái lò hấp, lồng hấp trên cao hơn cả người, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ những lồng hấp đó.

Đồng chí Tiểu Trương xoa bụng rồi đi về phía cửa hàng: "Bánh bao xá xíu bao nhiêu tiền một cái?"

Ông chủ bán bánh bao đầu đầy mồ hôi, lấy lồng hấp trên cùng xuống, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Không thấy ghi một hào năm sao? Hỏi hỏi hỏi, mắt để làm gì?"

"Cho tôi hai cái bánh bao xá xíu!"

Mặc dù thái độ của ông chủ bán bánh bao không tốt nhưng đồng chí Tiểu Trương lại không để ý, ngược lại còn có chút vui mừng, ở Thành phố Quảng này, những người bán đồ ăn càng có tính khí xấu thì đồ ăn càng ngon.

Ông chủ đặt lồng hấp mới lên, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, lúc này mới quay người đi lấy bánh bao xá xíu cho đồng chí Tiểu Trương.

Bánh bao xá xíu vừa lấy ra khỏi lồng hấp, rất nóng nhưng ông chủ đã luyện thành một đôi tay sắt vô tình, trực tiếp cầm lấy khiến đồng chí Tiểu Trương tưởng bánh bao xá xíu không quá nóng nên đã cầm lấy rồi vô thức cắn một miếng.

Chỉ một miếng này, suýt chút nữa đã làm bỏng rộp cả miệng cậu ấy.

Nhưng thật sự rất ngon!

Vỏ bánh mềm như bọt biển, tỏa ra mùi thơm của bột mì, lớp vỏ bên ngoài có thể nhìn thấy thịt lợn nạc mỡ làm nhân xá xíu, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Bánh bao xá xíu của thành phố Quảng có vị mặn ngọt, ăn mãi không ngán, mà bánh bao xá xíu của cửa hàng này thì vỏ mỏng, nhân nhiều, mềm mại, chẳng trách ông chủ lại có tính khí lớn như vậy, quả nhiên là có bản lĩnh thật sự.

Ăn hết hai cái bánh bao xá xíu, đồng chí Tiểu Trương mới chầm chậm đi về phía nhà khách.

Chưa bước tới nhà khách, cậu ấy đã thấy một người đàn ông nằm sấp trước cửa sổ nhìn trộm vào bên trong trông rất lén lút, rất đáng ngờ.

Cậu ấy vội vàng xuất trình giấy tờ: "Công an đang làm nhiệm vụ, anh là ai, tại sao lại lảng vảng trước cửa nhà khách?"

Người đàn ông nghe thấy hai chữ công an thì cả người run lên, suýt chút nữa là tè ra quần: "Đồng chí công an, tôi không làm gì xấu đâu, tôi đến nhà khách để giao thịt và rau, bình thường giờ này họ đã mở cửa rồi nhưng hôm nay tôi gọi mãi mà không có ai ra mở cửa, tôi còn phải về làm việc nữa, tôi đợi không kịp nên muốn nhìn qua cửa sổ xem bên trong có chuyện gì nhưng chưa kịp nhìn thấy gì thì đồng chí công an đã đến rồi."

Đồng chí Tiểu Trương nghe vậy thì vẻ mặt sửng sốt: "Vẫn chưa mở cửa sao?"

Người đàn ông gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, sắp đến bảy giờ rồi, không chỉ nhà bếp không có động tĩnh gì, mà cả phía trước cũng không mở cửa, lạ thật!"

Cậu ấy cúi đầu nhìn đồng hồ, sáu giờ bốn mươi lăm phút.

Tuy thời gian này còn sớm nhưng nhà khách mở cửa 24 giờ, một số người ở nhà khách phải ra ngoài làm việc từ sáng sớm nên nhà khách không thể đến giờ này mà vẫn chưa mở cửa.

Cậu ấy cảm thấy có gì đó không ổn, bước chân nhanh hơn suy nghĩ đi về phía cửa trước.

Giống như người đàn ông kia nói, không mở cửa và bên trong không có động tĩnh gì.

Quá yên tĩnh.

Điều này rất không bình thường.

Trong lòng đồng chí Tiểu Trương khẽ thót, tiến lên giơ tay gõ cửa: "Có ai ở trong không? Công an đang làm nhiệm vụ!"

Gọi mấy tiếng, bên trong vẫn không có ai ra mở cửa.

Ngay khi đồng chí Tiểu Trương chuẩn bị giơ chân đạp cửa thì cánh cửa từ bên trong đã chậm rãi mở ra, sắc mặt nhân viên phục vụ đang mở cửa rất kém, mắt gần như không mở ra được…

"Đồng chí công an đồng chí, có chuyện gì vậy?"

Đồng chí Tiểu Trương nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy: "Sắp đến bảy giờ rồi, bình thường nhà khách của các cô đều mở cửa muộn như vậy sao?"

Nhân viên phục vụ nghe nói sắp đến bảy giờ, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại: "Hóa ra đã muộn như vậy rồi sao? Tôi chỉ định ngủ một lát, không ngờ lại ngủ lâu như vậy."

Nếu bị lãnh đạo phát hiện thì cô ấy chắc chắn sẽ bị phê bình.

Cô ấy làm ca đêm, tối qua cô ấy ngồi ở quầy lễ tân, không hiểu sao mí mắt cô ấy ngày càng nặng, đầu cũng như bị trói một cục đá, nặng đến mức cô ấy gần như không nhấc lên được nên cô ấy đã nghỉ ngơi một lát trên cái ghế bên cạnh.

Trước khi ngủ, cô ấy định chợp mắt một lúc rồi dậy lại không ngờ ngủ một mạch đến sáng hôm sau nhưng bình thường vào buổi tối có một số khách cần nước hoặc cần thứ gì đó khác, mà hình như tối qua không có ai đến tìm cô ấy, thật kỳ lạ.

Đồng chí Tiểu Trương không thèm nghe cô ấy lải nhải mà trực tiếp lên tầng hai, chạy đến căn phòng cuối cùng trên hành lang, tức là căn phòng Bạch Du ở.

Cậu ấy không gõ cửa ngay mà áp tai vào cửa gỗ nghe ngóng động tĩnh bên trong, không nghe thấy gì, cậu ấy mới giơ tay gõ cửa.

Gõ một lúc lâu, bên trong mới truyền đến tiếng bước chân lạch bạch nhưng người mở cửa không phải Bạch Du, mà là trợ lý của cô.

Đồng chí Tiểu Trương phát hiện sắc mặt của cô ấy giống với nhân viên phục vụ ở dưới lầu, vẻ mặt mệt mỏi: "Đồng chí Lại, các cô không sao chứ?"

Lại Mỹ Thanh cảm thấy đầu óc mình như cỗ máy thiếu dầu, quay rất chậm, cô ấy dừng lại một chút mới hiểu ý của đối phương, vừa định nói không sao nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói của cô ấy với tổng giám đốc Bạch trước khi ngủ tối qua, mặt lập tức trắng bệch.

Cô ấy lập tức quay đầu nhìn vào trong nhà.

Bên cạnh cái giường gỗ cô ấy ngủ, Minh Thư đang ngủ trên giường, khuôn mặt nhỏ hồng hào trông ngủ rất ngon.

Nhưng bên cạnh không có bóng dáng tổng giám đốc Bạch, căn phòng chỉ có chút xíu, cô ấy nhìn quanh một lượt nhưng vẫn không thấy bóng dáng tổng giám đốc Bạch thì sắc mặt càng trắng bệch hơn.

Đồng chí Tiểu Trương nhận ra sự bất thường của cô ấy, vội vàng hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?"

Lại Mỹ Thanh cứng đờ người mở cửa gỗ: "Tổng giám đốc Bạch không có trong phòng, tối qua chúng tôi đã nói, tôi ngủ nửa đêm đầu, sau đó cô ấy gọi tôi dậy, tôi canh nửa đêm sau nhưng từ tối qua đến giờ tôi ngủ, tổng giám đốc Bạch không gọi tôi dậy..."

Hơn nữa tổng giám đốc Bạch không có trong phòng, cô có thể đi đâu?

Đồng chí Tiểu Trương không quan tâm đến chuyện nam nữ khác biệt mà trực tiếp xông vào, cậu ấy lật tung căn phòng không lớn, không chỉ chẳng thấy bóng dáng Bạch Du mà còn phát hiện ra một chuyện…

Cái giường Bạch Du ngủ, gối không có dấu vết nằm ngủ, chăn cũng không mở ra.

Điều này chỉ có thể chứng minh một điều, tối qua Bạch Du không lên giường ngủ.

Sắc mặt đồng chí Tiểu Trương cũng trở nên rất xấu nhưng để đảm bảo Bạch Du không phải đi vệ sinh, cậu ấy gọi Lại Mỹ Thanh đi tìm khắp nhà vệ sinh nhưng vẫn không thấy bóng dáng Bạch Du.

Tiếp theo, đồng chí Tiểu Trương gọi nhân viên phục vụ đến để nhờ cô ấy giúp tìm khắp nhà khách nhưng vẫn không thấy bóng dáng Bạch Du.

Không chỉ vậy, cậu ấy còn phát hiện ra rằng ngoài nhân viên phục vụ và Lại Mỹ Thanh thì những người trong nhà khách hoặc vẫn đang ngủ hoặc đều nói tối qua không hiểu sao ngủ rất say, kể cả những người trong bếp, khi họ đến thì những người đó vẫn đang ngủ, gọi mãi mới tỉnh.

Điều này rõ ràng là không bình thường.

Vẻ mặt đồng chí Tiểu Trương nghiêm trọng: "Tôi nghi ngờ có người bỏ thuốc mê vào nước trong nhà khách, tất cả đồ đạc trong nhà khách không được động vào, tất cả mọi người không được ra vào nhà khách, đợi tôi báo cáo xong rồi nói sau."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 819: Chương 819



Nghe vậy, những người trong nhà khách lập tức xôn xao.

"Thuốc mê? Đồng chí công an, anh nói thật hay giả vậy? Cuối cùng là ai bỏ thuốc mê chúng tôi?"

"Thảo nào tối qua tôi cứ thấy buồn ngủ, tôi vốn có thói quen lạ giường, hễ ra ngoài là phải thức trắng đêm nhưng tối qua vừa chạm gối là tôi ngủ thiếp đi."

"Tôi cũng vậy, hôm qua tôi buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, bình thường trời vừa sáng là tôi tự động tỉnh, còn đúng giờ hơn cả gà gáy nhưng hôm nay lại ngủ quên!"

"Đồng chí công an, loại thuốc mê này có gây hại gì cho cơ thể chúng tôi không, chúng tôi có c.h.ế.t không?"

"Cứu mạng, tôi gọi con trai mãi mà không dậy, có phải bị thuốc mê đầu độc c.h.ế.t rồi không?"

Trong nháy mắt, nhà khách trở nên hỗn loạn.

Cả người Lại Mỹ Thanh run rẩy.

Cô ấy cảm thấy tổng giám đốc Bạch chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Nếu không xảy ra chuyện thì tổng giám đốc Bạch tuyệt đối sẽ không bỏ mặc con gái mình, bây giờ nhà khách hỗn loạn như vậy, tổng giám đốc Bạch vẫn chưa xuất hiện, chỉ có một khả năng - cô đã bị bắt cóc!

Nghe thấy có người hét lên con trai không dậy được, cô ấy mới hoàn hồn quay người đi bế Minh Thư.

"Minh Thư, tỉnh dậy đi, Minh Thư, Minh Thư!"

Gọi mãi mà Minh Thư vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hốc mắt cô ấy lập tức đỏ hoe, hai tay cũng không kiềm chế được mà run rẩy.

Chẳng lẽ... Minh Thư cũng bị thuốc mê đầu độc c.h.ế.t rồi sao?

Cô ấy không những không chăm sóc tốt cho tổng giám đốc Bạch mà bây giờ ngay cả Minh Thư cũng xảy ra chuyện, cô ấy còn mặt mũi nào quay về đảo Quỳnh Châu đây?

Lại Mỹ Thanh vừa khóc vừa dùng chăn quấn Minh Thư lại, ôm cô bé định đến bệnh viện.

Ngoài Minh Thư ra, trong nhà khách còn có mấy đứa trẻ cũng chưa tỉnh lại.

Nhưng vì đồng chí Tiểu Trương đã nói không cho mọi người ra ngoài nên nhân viên phục vụ không cho mọi người đi khiến cho mọi người lập tức cãi nhau.

May mà cục cảnh sát không xa, chưa được lâu sau, đồng chí Tiểu Trương đã dẫn theo Nguy Hán Nghị và những đồng nghiệp khác đến.

Trên má trái của Nguy Hán Nghị có mấy vết xước, những người khác có lẽ không biết nhưng Lại Mỹ Thanh nhìn là hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng là tối qua hai vợ chồng cãi nhau nên bị xước.

Nhưng lúc này cô ấy không quan tâm đến chuyện của hai vợ chồng họ, cô ấy ôm Minh Thư bước lên: "Đồng chí Nguy, Minh Thư mãi không tỉnh lại, phải đưa đến bệnh viện ngay, còn nữa, tổng giám đốc Bạch của chúng tôi mất tích rồi, anh chắc chắn phải tìm người về!"

Đầu Nguy Hán Nghị "ong ong" liên hồi, anh ấy ra lệnh cho hai công an nam phía sau: "Hai người đưa những người này đến bệnh viện để bệnh viện kiểm tra cho họ trước, có vấn đề gì lập tức quay lại báo cáo với tôi!"

Hai công an nam lập tức đồng ý.

Lại Mỹ Thanh cùng những người khách khác có con chưa tỉnh lại vội vàng theo hai công an đến bệnh viện, những người khách khác đã tỉnh lại lo sợ thuốc mê sẽ gây hại cho cơ thể nên cũng muốn đến bệnh viện kiểm tra nhưng bị Nguy Hán Nghị thuyết phục, bảo họ phối hợp điều tra xong rồi hãy đến bệnh viện kiểm tra.

Nguy Hán Nghị dẫn người kiểm tra khắp nhà khách, quả thực phát hiện ra một số chuyện.

Đầu tiên, có thể xác định nước trong nhà khách có vấn đề, họ thu hết số nước còn lại, chuẩn bị mang về xét nghiệm.

Ngoài ra, một hộ dân sống đối diện nhà khách nói rằng khoảng hai ba giờ sáng hôm qua, khi anh ta thức dậy đi vệ sinh thì thấy có một chiếc xe tải đỗ bên cạnh nhà khách nhưng họ tưởng là xe chở đồ đến cho nhà khách nên không để ý nhiều, sau khi đi vệ sinh xong thì về ngủ tiếp.

Nhà khách nói họ không gọi xe tải đến, các cửa hàng gần đó cũng không, vậy thì chiếc xe tải đó rất đáng ngờ nhưng giữa đêm khuya, không ai nhìn thấy tài xế trông như thế nào, càng không nhìn thấy biển số xe.

Cho nên, dù biết được manh mối này nhưng tác dụng không lớn.

Cuối cùng, sau khi đối chiếu với tất cả khách trong nhà khách, chỉ có một người mất tích, đó chính là Bạch Du.

Kết hợp với con mèo đen bị treo trong vườn trước đó, chỉ cần là kẻ ngốc thì đều biết rằng lúc này Bạch Du đang rất nguy hiểm.

Nguy Hán Nghị nhìn Tiểu Trương, còn có hai công an khác phụ trách tuần tra, sắc mặt u ám đến mức gần như nhỏ giọt: "Hai ba giờ sáng hôm qua, ai phụ trách tuần tra?"

Lời vừa nói ra, xung quanh im lặng vài giây không một tiếng động.

Tiểu Trương và một công an khác cùng nhìn về công an nam tên Lão Vương.

Lão Vương thấy động tác của hai người, trong lòng thầm chửi một câu, sau đó chịu đựng ánh mắt gần như muốn g.i.ế.c người của Nguy Hán Nghị mà đứng ra: "Báo cáo đội trưởng, là tôi!"

Nguy Hán Nghị: "Vậy hai ba giờ sáng hôm qua cậu ở đâu? Tại sao không phát hiện ra có xe tải đến nhà khách bên này?"

Lão Vương nuốt nước bọt: "Xin lỗi đội trưởng, tối qua tôi ăn nhầm đồ, lúc đó bụng đau dữ dội..."

Lời này nghe như đang thoái thác trách nhiệm.

Nguy Hán Nghị nghe ra, những người khác cũng nghe ra.

Chỉ là không có cách nào với anh ta.

Rõ ràng Lão Vương cũng biết điều này.

Tối qua anh ta bốc thăm trúng thời gian tuần tra nửa đêm, trong lòng rất khó chịu, thời gian này là lúc buồn ngủ nhất, bình thường công việc của họ đã rất bận rồi, bây giờ vì bảo vệ một người phụ nữ mà nửa đêm phải thức dậy tuần tra.

Anh ta cảm thấy đội trưởng Nguy Hán Nghị có hơi làm quá lên, còn cảm thấy đối phương lạm dụng chức quyền, bởi vì nếu đổi lại là người bình thường đến báo án thì họ tuyệt đối không thể điều nhiều người đi tuần tra như vậy, điều này không đúng quy định.

Dựa trên nhiều tâm lý khác nhau nên anh ta không để chuyện này vào lòng, đến lượt mình tuần tra, anh ta đi một vòng quanh nhà khách, thấy không có vấn đề gì thì trực tiếp về ngủ, chỉ là anh ta không ngờ rằng thực sự đã xảy ra chuyện.

Mặc dù Nguy Hán Nghị điều người bảo vệ Bạch Du là hành vi không đúng quy định nhưng bây giờ người đã xảy ra chuyện, trong lòng anh ta vẫn có chút lo lắng Nguy Hán Nghị sẽ vì chuyện này mà trách cứ anh ta, thậm chí sau này sẽ gây khó dễ cho anh ta.

Nhưng bây giờ Nguy Hán Nghị không có tâm trạng nghĩ đến những điều này, anh ấy đang nghĩ cách tìm lại Bạch Du, phải giải thích với Giang Lâm như thế nào.

Nếu tối qua Bạch Du ở nhà họ Nguy thì tên b**n th** kia tuyệt đối không dám đến, Bạch Du cũng sẽ không xảy ra chuyện.

Anh ấy muốn trách vợ nhưng nghĩ đến chuyện này cũng là do anh ấy mà ra, nếu không phải anh ấy không quan tâm đến cảm nhận của vợ, nếu không phải anh ấy không xử lý tốt mối quan hệ giữa mẹ và vợ thì vợ cũng sẽ không trút giận lên người Bạch Du.

Hôm qua sau khi Bạch Du đi, vợ chồng họ đã cãi nhau một trận lớn vì chuyện này, mặt anh ấy cũng bị vợ cào rách.

***

Trong chiếc thùng gỗ chật hẹp, Bạch Du ngửi thấy mùi m.á.u của chính mình, rất tanh, rất buồn nôn khiến dạ dày cô quặn lên từng cơn.

Cô không muốn ngồi chờ c.h.ế.t nên cô liên tục vật lộn với sợi dây thừng, cô cố gắng vặn vẹo cánh tay và đôi chân nhưng sợi dây thừng buộc quá chặt khiến sợi dây cọ xát vào da làm trầy xước da tạo ra một cơn đau rát bỏng như thể bị lửa thiêu đốt.

Nhưng Bạch Du không quan tâm đến những điều này.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, cô không dám cử động nữa.

Bởi vì chiếc xe tải cuối cùng cũng dừng lại.

Chỉ nghe thấy tiếng "rầm" bên ngoài, cửa thùng xe tải mở ra, có người nhảy lên thùng xe.

Bạch Du nín thở.

Cô có thể cảm thấy người đó đang tiến về phía mình, cả người cô không kiểm soát được mà run lên, cảm giác nguy hiểm đang từng bước áp sát khiến cô có một thôi thúc muốn hét lên.

Nhưng cô không thể làm như vậy.

Người đó đứng trước thùng gỗ, hồi lâu không nhúc nhích.

Bạch Du không biết đối phương muốn làm gì, cô cử động sợi dây thừng trói tay chân nhưng sợi dây thừng buộc quá chặt, ngoài việc làm tay chân cô chảy m.á.u thì không hề có dấu hiệu nới lỏng nào.

Đột nhiên, thùng xe lại chìm xuống một chút như thể có một người khác bước lên.

Tiếp theo, là giọng nói của một người phụ nữ…

"Bắt được người rồi à?"

"Ừ."

Giọng nói của người phụ nữ rất quen thuộc do cách một lớp thùng gỗ nên nghe không rõ lắm, nhưng giọng nói của người đàn ông thì cô rất lạ và đối phương chỉ nói một chữ nên cô không thể nghe ra được gì.
 
Back
Top Bottom