Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 240: Chương 240



Tiêu Thanh Như về đến nhà, mẹ Tống còn cố ý tới nhà hỏi thăm tình hình của Tống Viện.

Trong tối ngoài sáng đều lén lút với Tần Bắc, nói rằng người nhà họ Tống không biết chuyện giữa Tống Viện và Tần Bắc, Tiêu Thanh Như chắc chắn không tin.

"Viên Viện sống một mình ở trường học, ngay từ đầu dì và cha con bé đã không yên tâm, sau đó có một lần dì đến thăm, tình cờ cách vách có một hộ gia đình, cách trường học chỉ có một bức tường, lúc này mới yên tâm hơn một chút."

Tiêu Thanh Như chắc chắn đã hướng về phía chị em nhà mình, nói: "Cháu có biết vị đồng chí Tần kia, trước đó từng mua quả hồng khô ở nhà bọn họ, trông anh ấy rất cần mẫn, có thể một mình nuôi sống em trai, đồng nghĩa với khi làm việc sẽ không lén lười biếng, hơn nữa trước kia anh ấy từng giúp đỡ Tống Viện, hẳn là một người trượng nghĩa."

Thấy Tiêu Thanh Như cũng khen Tần Bắc, mẹ Tống mới cảm thấy yên tâm.

Chỉ sợ con gái nhà minh đầu óc nóng nảy, bị thằng nhóc họ Tần đó mê hoặc.

Suy cho cùng, không phải gần quan được ban lộc sao.

Nếu Thanh Như cũng nói thằng nhóc kia là một người không tệ, chứng minh vẫn còn có chỗ đáng khen.

"Vậy đứa bé đó chỉ có xuất thân hơi kém, nếu không dựa vào sự chăm chỉ này, cuộc sống sẽ rất khá." Trong giọng nói của mẹ Tống tràn đầy tiếc nuối.

Tiêu Thanh Như gật đầu: "Đồng chí Tần có giác ngộ tư tưởng rất cao, trong công việc anh ấy cũng thuộc dạng tích cực nhất, tuy rằng có người không thích anh ấy, nhưng phần lớn mọi người vẫn có lý trí, chỉ cần anh ấy không có vấn đề gì, cho anh ấy một cơ hội cũng không phải không được."

Mẹ Tống cười cười, con bé này, trong tối ngoài sáng đều đang nói đỡ cho hai người kia không.

"Viện Viện dạy thêm cho đứa bé nhà đó, lúc trước dì còn lo lắng bọn nhỏ thân cận quá sẽ có ảnh hưởng xấu gì, sau này Lão Tống nói, nên cho người khác hối cải để có cơ hội làm người mới, chỉ cần người nhà họ Tần không làm chuyện hồ đồ thì không cần suy nghĩ nhiều như vậy."

Tiêu Thanh Như chần chờ một lát: "Nếu để Tống Viện biết suy nghĩ của các dì, hẳn cậu ấy sẽ rất vui mừng."

"Hừm, đứa bé đó có chủ ý lớn thật sự, có một số việc vẫn nên để con bé tự mình quyết định đi."

Mẹ Tống chưa từng tiếp xúc với Tần Bắc, chỉ có thể hỏi thăm thông qua Tiêu Thanh Như.

Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chỉ cần là những gì mình biết, Tiêu Thanh Như nói hết những gì mình có thể.

Trong lòng được yên, mẹ Tống yên tâm mà về nhà.

Tiêu Thanh Như nghĩ thầm, chỉ cần không xảy ra chuyện gì xấu, chị em tốt của mình và Tần Bắc thật sự có khả năng chờ đến ngày mây tan thấy trăng sáng.

Đem gửi trứng gà mới mua về nhà mẹ đẻ.

Mua hai con cá, con lớn đưa cho nhà mẹ đẻ, bản thân và Hứa Mục Chu ăn con nhỏ.

Dựa theo lượng cơm ăn của Hứa Mục Chu, hơn một cân cá chắc chắn ăn không đủ, nhưng thêm chút khoai tây ăn kèm cũng đủ để no.

Đoán chừng Hứa Mục Chu sắp tan tầm, lúc này Tiêu Thanh Như bắt đầu nấu bữa tối.

Tiêu Thanh Như không có nhiều cơ hội trổ tài nấu nướng, trước khi lấy chồng có mẹ lo liệu một ngày ba bữa cơm, sau khi lấy chồng hầu hết thời gian đều là Hứa Mục Chu nấu, hoặc là ăn ở nhà ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bởi vậy, việc mổ cá với cô là một nhiệm vụ gian khổ.

Khi Hứa Mục Chu về đến nhà, Tiêu Thanh Như còn chưa sơ chế cá xong.

Thấy cô cầm con d.a.o nhỏ, trên tay đầy máu, Hứa Mục Chu cũng sợ hãi.

Anh bước hai ba bước tới bên cạnh Tiêu Thanh Như, cẩn thận kiểm tra tay cô: "Vợ ơi, em bị thương ở đâu sao?"

Tiêu Thanh Như vội vàng nói: "Đây không phải m.á.u của em."

Hứa Mục Chu nhíu mày lại kiểm tra một lượt, không nhìn thấy miệng vết thương nào, cục đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

"Em rửa tay rồi đi ra ngoài chơi đi, chỗ này cứ để anh làm."

Tiêu Thanh Như buồn cười: "Nếu để mẹ em biết, chắc chắn sẽ nói em bắt nạt anh."

Người đàn ông nghiêm túc nói: "Không sao đâu, thiếu nợ nhất định phải trả lại, em cứ bắt nạt tùy ý, anh không có ý kiến."

"Anh đừng tưởng bở."

Hứa Mục Chu cười như không cười nhìn vợ: "Nếu bây giờ không bắt nạt anh, không phải em mới bị thiệt sao?"

Lớn đến chừng này rồi, đây là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như nghe người ta ra yêu cầu như vậy.

"Anh ngứa da phải không."

"Vậy em gãi giúp anh đi."

"Làm việc chăm chỉ đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"

Hứa Mục Chu cười ra tiếng: "Xong ngay đây."

Cởi áo khoác, xắn tay áo lên, để lộ đường cong rắn chắc hữu lực trên cánh tay.

Sau khi rửa tay liền bắt đầu làm việc.

Giơ tay chặt xuống, thịt cá được chia thành từng miếng với kích cỡ lớn nhỏ thích hợp.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 241: Chương 241



Người đàn ông khi nghiêm túc là hấp dẫn nhất, Tiêu Thanh Như chưa từng nhìn thấy bộ dạng lái máy bay của Hứa Mục Chu, nhưng khi anh nấu ăn, nhìn cũng rất tuấn tú.

Nhóm mũi chân, cô hôn một cái lên sườn mặt người đàn ông: "Hứa Mục Chu, anh thật đẹp trai."

Hương thơm của người phụ nữ quanh quẩn bên chóp mũi, nơi bị cô hôn còn lưu lại cảm giác mềm mại

Nhịp tim đập gia tốc điên cuồng, Hứa Mục Chu cảm thấy chính mình sắp không cầm chắc con d.a.o phay.

Hầu kết lăn lên lộn xuống: "Vợ, đừng trêu chọc anh."

"Đây có tính là trêu chọc không?"

Người đàn ông không nói gì, tiếp tục nấu cơm đâu vào đấy.

Anh càng bình tĩnh, Tiêu Thanh Như càng muốn trêu chọc anh.

Ôm eo Hứa Mục Chu từ phía sau, kéo vạt áo sơ mi của anh ra.

"Vợ này."

"Ừm?"

"Còn muốn ăn cơm không?"

Hai người quá mức quen thuộc, thế cho nên Tiêu Thanh Như có thể dễ dàng nghe ra sự nguy hiểm ẩn chứa trong giọng nói của người đàn ông.

Đang chuẩn bị rút tay ra, lại bị ngăn lại.

"Tiếp tục."

Tiêu Thanh Như cười đến toàn thân đều đang run rẩy, cuối cùng nằm dài trên lưng Hứa Mục Chu.

"Tại sao cái anh này lại như vậy."

Hứa Mục Chu quay đầu nhìn cô: "Như nào?"

"Khẩu thị tâm phi."

Người đàn ông không nhịn được mà bật cười: "Là ai trêu chọc người khác trước, không muốn chịu trách nhiệm sao?"

Tiêu Thanh Như dựa vào lưng Hứa Mục Chu, gương mặt thân mật cọ cọ anh: "Em có giống loại người không dám chịu trách nhiệm sao?"

Hứa Mục Chu nói thầm trong lòng, anh nhớ rất rõ bản thân đã bị trêu đùa bao nhiêu lần.

Có đôi khi còn bị đá thẳng cẳng từ trên giường xuống.

Anh cực kỳ tủi thân nói: "Em đã không chịu trách nhiệm rất nhiều lần rồi."

Nghĩ đến bộ dáng bất đắc dĩ khi bị trêu chọc của Hứa Mục Chu, Tiêu Thanh Như liền muốn bật cười.

Ngón tay mảnh khảnh lướt qua vùng bụng săn chắc.

Hô hấp của người đàn ông có chút hỗn loạn.

Mùi thơm của thịt cá hầm trong nồi tản mát ra, Hứa Mục Chu bịt kín các lỗ thông gió của bếp than.

Anh một tay bế Tiêu Thanh Như lên: "Vợ, đi tắm rửa trước."

"Đồ ăn sẽ bị cháy mất."

"Không đâu."

Vân Mộng Hạ Vũ



Một giờ sau, hai người mới ngồi lại vào bàn ăn.

Hứa Mục Chu cảm thấy sảng khoái, khi nhặt xương cá ra cho Tiêu Thanh Như, khóe miệng còn ngậm cười.

Anh cứ liên tục dặn dò cô ăn nhiều một chút.

Tiêu Thanh Như rất hưởng thụ sự săn sóc của anh, nếu là trước đây, có thể cô sẽ cố tình làm trái ý Hứa Mục Chu.

Nhưng hiện tại, tận mắt chứng kiến đường tình duyên của Tống Viện và Tần Bắc đi gian nan đến thế, Tiêu Thanh Như chỉ muốn trân trọng cuộc sống hiện tại.

Mọi việc làm theo ý mình, không thẹn với lương tâm là được.

Hứa Mục Chu hỏi Tiêu Thanh Như: "Hôm nay có phải đã gặp chuyện gì không?"

"Có gặp."

Tiêu Thanh Như nói ra chuyện xảy ra với Du Vãn.

"Đồng chí Hứa, khi ra ngoài nhớ phải bảo vệ tốt chính mình, đừng đưa tới hoa đào dính trên người."

Hứa Mục Chu gần như lập tức thề với trời: "Sẽ không có hoa đào."

Vất vả lắm anh mới cưới được người mình thương, làm sao có thể để người khác gây rắc rối cho cô chứ?

"Vợ, lần sau bị người ta bôi đen thì đi báo cáo ngay."

Tiêu Thanh Như cười ra tiếng: "Học theo gương đứa bé kia sao?"

"Không quan trọng là học theo ai, hữu dụng là được."

Bởi vì tính chất công việc, khi bọn họ ra ngoài cũng phải chú ý đến từng lời nói cử chỉ của mình.

Đối phương đã làm chuyện sai, bọn họ tìm nhân viên có liên quan xử lý tình huống, đây hoàn toàn là chuyện bình thường.

Không muốn vợ bị người khác bắt nạt, Hứa Mục Chu lại dạy cô rất nhiều cách để tự bảo vệ mình.

Tiêu Thanh Như thầm nghĩ trong lòng, nếu sau này có con, Hứa Mục Chu nhất định sẽ là một ông cha già thích lo lắng không đâu.

Sờ sờ bụng, trong khoảng thời gian này vẫn chưa đi kiểm tra, cũng không biết tình hình thế nào rồi.

Tiêu Thanh Như trước đây vẫn luôn không muốn sinh con, trong khoảnh khắc này đột nhiên rất muốn có một đứa con thuộc về mình và Hứa Mục Chu.

Cô nghĩ, Hứa Mục Chu nhất định sẽ là một người cha tốt.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 242: Chương 242



Ngày mẹ Tiêu đi Bắc Kinh, đúng lúc đến lượt Hứa Mục Chu được nghỉ phép.

Vì thế, anh lái xe chở mẹ Tiêu lên thành phố, sau khi chắc chắn đã có người chăm sóc mẹ vợ trên xe lửa, lúc này mới yên tâm.

Rời khỏi trạm xe lửa, anh gọi điện về nhà, nhờ mẹ đến giờ thì đi đón người.

Sau khi thu xếp xong hết thảy, lúc này mới trở về viện gia chúc.

Nghĩ lâu lắm rồi không đón vợ tan tầm, đúng lúc hôm nay rảnh rỗi, ở nhà cũng nhàn rỗi không có gì làm, không bằng đi đón cô tan làm, còn có thể gặp người sớm hơn một chút.

Giặt quần áo xong, lại quét tước trong nhà một lần nữa, sau khi đến giờ mang theo hộp cơm của hai người đến đoàn văn công.

Dự định đón người rồi sẽ đến nhà ăn ăn cơm.

Trong đoàn văn công ai cũng biết Hứa Mục Chu, cho dù là cặp đôi mới cướp mới nhập ngũ không lâu, cũng biết anh là người yêu của trụ cột đoàn múa.

Khi nhìn thấy anh, tất cả sôi nổi chào hỏi anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đối với đồng nghiệp của Tiêu Thanh Như, thái độ của Hứa Mục Chu cực kỳ tốt, chỉ sợ bản thân làm chuyện gì không đúng, hại vợ bị người ta khua môi múa mép.

Tiêu Thanh Như còn đang luyện tập trong phòng tập nhảy, Hứa Mục Chu đứng ở ngoài cửa sổ đợi cô.

Ánh mắt anh lướt qua qua đám người, dừng lại trên bóng người mảnh khảnh kia.

Mái tóc dài mượt mà được buộc chặt lên, búi thành hình cầu.

Dáng người thướt tha, đang chuyên chú trong bài tập múa.

Giữa trưa ánh mặt trời xuyên qua bóng cây loang lổ, xuyên qua ô cửa sổ trong vắt, ấm áp chiếu lên trên người cô.

Toàn thân người phụ nữ được mạ một lớp ánh sáng, tựa như một con thiên nga trắng ưu nhã.

Cho dù đã từng xem dáng vẻ Tiêu Thanh Như nhảy múa vô số lần, Hứa Mục Chu vẫn không khống chế được mà bị hấp dẫn.

Khi nhảy múa, mị lực của cô tỏa ra bốn phía, không ai có thể sánh bằng.

Tình tố cuồn cuộn trong mắt, giống như hóa thành thực thể dán trên người Tiêu Thanh Như.

Khi động tác kết thúc cuối cùng hoàn thành, trong lòng Tiêu Thanh Như như cảm thận được nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện với cặp con ngươi đầy tình yêu kia.

Người xung quanh nhìn theo ánh mắt của cô qua đó, không nhịn được trêu ghẹo nói: "Đồng chí Hứa nhà cô sắp trở thành hòn vọng thê rồi kia."

"Bây giờ tôi mới biết, hai từ si hán có nghĩa là gì rồi. Thanh Như, tình cảm của hai người thật tốt."

"Người yêu của tôi sẽ không bao giờ nhìn tôi với ánh mắt như vậy, nhìn dáng vẻ của Thanh Như là có thuật kiểm soát chồng, cô mau dạy chúng tôi bình thường cô dạy dỗ đồng chí Hứa như thế nào vậy?"

Tiêu Thanh Như bị người khác trêu chọc đến hai má đỏ bừng, giả vờ ho khan hai tiếng: "Nào có thuật kiểm soát chồng gì? Chẳng qua là tính cách của người yêu tôi hướng ngoại, có cái gì cũng sẽ thể hiện ra ngoài."

"Tính cách hướng ngoại cũng tốt mà, không như tôi mỗi ngày đều phải đoán tâm tư của đối phương, phiền đến c.h.ế.t mất."

Ngoài miệng nói lời oán giận, nhưng trong giọng điệu lại không có chút ghét bỏ nào.

Tiêu Thanh Như cũng không xem đó là thật, cười nói: "Trước kia là ai nói, chỉ thích bộ dáng ít nói ít cười của người yêu?"

"Hồi còn trẻ không hiểu chuyện, bây giờ thi thoảng cũng cảm thấy phiền phức."

Sợ bị Tiêu Thanh Như trêu ghẹo, người nọ nói: "Cô đi nhanh đi, nếu không đồng chí Hứa phải đợi đến sốt ruột."

Tiêu Thanh Như phất phất tay, liền rời đi.

Có thể là vì vừa rồi bị người khác trêu ghẹo nên khi nhìn thấy Hứa Mục Chu, mặt Tiêu Thanh Như vẫn đỏ bừng.

Rơi vào trong mắt Hứa Mục Chu, tựa như một quả táo mê người.

Nếu không phải bây giờ còn đang ở bên ngoài, anh thật sự muốn cắn một miếng.

Trong mắt người đàn ông giấu giếm tính công kích, làm người bên gối của anh, Tiêu Thanh Như tức nhận được tín hiệu ngay tức khắc.

Không nhịn được trừng mắt nhìn anh: "Chú ý tình hình."

Hứa Mục Chu cười cười: "Anh không hề làm gì cả, cũng không nói gì cả."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 243: Chương 243



Tiêu Thanh Như nói trong lòng, anh thật sự chưa từng làm gì, cũng chưa từng nói cái gì, nhưng tất cả mọi thứ đều viết trong mắt anh.

Sợ chính mình sẽ c.h.ế.t chìm trong ánh mắt của Hứa Mục Chu, Tiêu Thanh Như bình tĩnh dời tầm mắt đi.

Nhìn hộp cơm anh cầm trên tay, biết hôm nay sẽ đến nhà ăn ăn.

"Đi thôi, đi chậm sẽ không có đồ ăn ngon đâu."

Hứa Mục Chu nhấc bước đuổi theo, hai người sóng vai nhau bước đi, thu hút không ít ánh mắt.

Khi bọn họ đến nhà ăn, ánh mắt đổ dồn lên người bọn họ càng nhiều hơn.

Chú ý tới Giang Xuyên đang ngồi trong góc, Hứa Mục Chu nghiêng nghiêng người, đưa Tiêu Thanh Như vào trong phạm vi bảo vệ, đồng thời, cũng ngăn chặn tầm mắt của Giang Xuyên.

Hiện giờ Giang Xuyên rất ít khi ăn cơm ở nhà ăn, bữa sáng và bữa trưa đều một mình giải quyết ở nhà ăn.

Không ngờ hôm nay lại may mắn, tình cờ gặp được Tiêu Thanh Như.

Vốn cho rằng trong nhà ăn có nhiều người, anh ta có thể nhân cơ hội này nhìn người trong lòng nhiều vài cái, không ngờ vẫn bị Hứa Mục Chu nhận ra.

Giang Xuyên cụp mắt xuống, không còn tự mình tìm phiền phức nữa.

Nếu như chọc cho Thanh Như phản cảm, thì mất nhiều hơn được.

Gọi đồ ăn xong, đi cùng Hứa Mục Chu đến bên cửa sổ.

Trước kia khi còn hẹn hò, Tiêu Thanh Như lúc nào cũng có thể phát hiện ra Giang Xuyên giữa đám đông chỉ bằng một cái liếc mắt.

Nhưng hiện tại, cho dù có đi ngang qua anh ta, Tiêu Thanh Như cũng không hề chú ý tới người này.

Trong lòng Giang Xuyên cảm thấy cay đắng, bởi vì hành động không đúng mực của anh ta, tình yêu của bọn họ không còn, tình bạn cũng không nốt.

Nếu không anh ta ngồi lù lù ngay đó, tại sao cô không nhìn thấy anh ta chứ?

Hứa Mục Chu ngồi đối diện Tiêu Thanh Như, nhìn thấy hết vẻ mặt của Giang Xuyên trong mắt.

Bây giờ hối hận, quá muộn rồi!

Thấy sắc mặt của anh không đúng, Tiêu Thanh Như quay đầu lại nhìn qua một vòng, sau đó lại nhàn nhạt thu tầm mắt.

"Sao phải so đo với người ngoài? Tức giận tổn thương thân thể."

Hứa Mục Chu mạnh miệng nói: "Không có phân cao thấp."

Tiêu Thanh Như bất đắc dĩ: "Nhanh ăn cơm đi."

"Vợ, ăn xong chúng ta lại đến bệnh viện kiểm tra xem, xem có cần điều chỉnh phương án trị liệu hay không."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Chờ khi nào em nghỉ phép rồi đi."

"Đến lúc đó anh không đi với em được."

"Một mình em đi là được rồi."

Sự việc có liên quan đến sức khỏe của Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu rất quan tâm, sẽ không để cô đi một mình.

"Hôm nay đi luôn đi."

"Vậy chờ em xin phép lãnh đạo cái, sau khi kiểm tra xong thì trở về đi làm."

Hứa Mục Chu ừ một tiếng, thấy cảm xúc của Tiêu Thanh Như tâm không vui, biết cô vì xin nghỉ phép mà sinh ra gánh nặng tâm lý.

Anh an ủi nói: "Em phải nghĩ như vậy nè, điều trị thân thể khỏe mạnh, trạng thái làm việc sau này sẽ càng tốt hơn, lần nghỉ phép này mới có giá trị."

Tiêu Thanh Như cong cong mắt: "Anh vẫn giỏi an ủi người khác."

"Anh chỉ nói sự thật."

Gắp miếng thịt trong hộp cơm cho Tiêu Thanh Như: "Mau ăn đi, ăn xong còn có thể về nhà chợp mắt trong chốc lát."

Giang Xuyên ngơ ngẩn nhìn bọn họ, hóa ra đây là trạng thái ở chung trong lén lút của bọn họ.

Lại nghĩ đến cuộc hôn nhân thất bại của mình, trong lòng cảm thấy ngột ngạt khó chịu.

Giang Xuyên bắt đầu đối diện với chính mình, nếu lúc trước không xảy ra việc với Đỗ Văn Thu, anh ta và Thanh Như sẽ thuận lợi kết hôn với nhau, cuộc sống sau kết hôn của bọn họ, sẽ hoàn thuận giống như trước mắt sao?

Vấn đề này, anh ta không thể nghĩ ra được đáp án.

Nhưng có một điều Giang Xuyên rất chắc chắn, Hứa Mục Chu là người chồng phù hợp hơn anh ta nhiều.

Khi ở bên cạnh Hứa Mục Chu, Thanh Như rất hạnh phúc.

Anh ta không thể sánh được với Hứa Mục Chu.

Thực sự thích một ai đó, hẳn nên mong muốn người đó sống hạnh phúc.

Sự không cam lòng trong lòng dần dần tiêu tan, Giang Xuyên cầm lấy hộp cơm, lặng lẽ rời khỏi nhà ăn.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 244: Chương 244



Bình thường Tiêu Thanh Như làm việc nghiêm túc, chưa bao giờ đến trễ về sớm.

Lúc này cô muốn xin nghỉ để kiểm tra sức khỏe, lãnh đạo đã đồng ý không chút do dự.

Còn nói với cô rằng thân thể mới là tiền vốn của cách mạng, chỉ có chăm sóc cơ thể cho tốt, mới có thể nhiệt huyết tỏa sáng dài lâu trên cương vị.

Vốn dĩ định cho Tiêu Thanh Như nghỉ nửa ngày, nhưng cô nói sau khi kiểm tra xong sẽ có thể quay lại làm việc ngay.

Lãnh đạo càng hài lòng với thái độ của cô, chỉ nói cứ từ từ, không cần gấp gáp.

Xin nghỉ phép xong, hai vợ chồng cùng đến bệnh viện.

Bệnh viện quân khu cách rất gần, chỉ mất vài phút đi xe đạp.

Hứa Mục Chu đi đăng ký, Tiêu Thanh Như liền ngồi trên ghế dài ở hành lang đợi anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn thấy người nọ bận trước bận sau vì mình, trong lòng Tiêu Thanh Như tràn ngập hạnh phúc.

Trải qua cảm giác bị người khác vứt bỏ vô số lần, cô mới biết rõ cuộc sống hiện tại tốt đẹp biết bao nhiêu.

Đồng thời, cũng càng thêm kiên định quyết tâm muốn nắm tay đồng hành cùng Hứa Mục Chu.

"Vợ ơi, có thể đi kiểm tra rồi."

"Anh đợi ở bên ngoài."

"Anh muốn đi vào với em."

"Đừng quấy rối."

Để thuận tiện cho việc kiểm tra, Tiêu Thanh Như cởi áo khoác trên người, giao cho Hứa Mục Chu cầm.

Một mình vào phòng kiểm tra.

Tuy rằng trong lòng nắm chắc, nhưng Hứa Mục Chu đang chờ ở bên ngoài khó tránh khỏi sinh ra vài phần nôn nóng.

Đi đi lại lại dọc theo hành lang, người đang chờ kiểm tra đều bị anh gấp đến choáng váng đầu.

"Đồng chí, việc kiểm tra không nhanh như vậy đâu, anh ngồi xuống chờ một lát đi."

Biết bản thân đã làm ảnh hưởng đến người khác, Hứa Mục Chu không tiếp tục đi nữa, đứng thẳng trước cửa phòng kiểm tra, chờ Tiêu Thanh Như đi ra.

Tiêu Thanh Như kiểm tra xong đi ra, nhìn thấy người đàn ông đứng thẳng như cây bạch dương, buồn cười nói: "Anh đang đứng gác à?"

Hứa Mục Chu dẫn Tiêu Thanh Như ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh.

Lại phủ thêm chiếc áo khoác cho cô: "Đừng để bị cảm lạnh."

"Bây giờ cũng không lạnh, làm sao có thể bị cảm lạnh?"

"Vẫn nên chú ý một chút thì hơn."

Ngồi nửa tiếng, kết quả kiểm tra đã có.

Hai vợ chồng lại cùng nhau đến văn phòng bác sĩ.

Lúc ở Bắc Kinh, bác sĩ đã nói rằng khả năng sinh sản của Tiêu Thanh Như không có vấn đề.

Kết quả kiểm tra lần này cũng như thế.

Bác sĩ lại kê cho cô thêm một phương thuốc nữa, sau khi dùng hết đợt trị liệu này có thể ngừng.

Không cần phải uống thuốc ba lần một ngày, không thể nghi ngờ, điều này là một tin tức cực kỳ tốt đối với Tiêu Thanh Như.

Rời khỏi bệnh viện, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất.

Tiêu Thanh Như tâm trạng tốt, Hứa Mục Chu cũng như thế.

Thực sự mỗi lần nhìn thấy vợ uống thuốc, anh đều rất đau lòng.

"Em phải đi làm, anh về nhà trước đi."

"Vậy sau khi em tan làm anh lại đi đón em."

Tiêu Thanh Như gật đầu: "Được rồi, hôm nay đừng nấu cơm, bữa tối chúng ta giải quyết ở nhà ăn, ăn cơm xong tản bộ về nhà vừa thích hợp"

Hứa Mục Chu ừ một tiếng, đúng lúc anh có thể đi chuẩn bị đất trồng rau, có thể trồng những hạt giống có thể trồng được.

Sau khi đưa người đến đoàn văn công, Hứa Mục Chu về nhà.

Thu dọn công cụ xong, tiếp tục không ngừng đi ra đồng.

Thời tiết đầu xuân, có rất nhiều người đang làm việc trên đồng, thấy Hứa Mục Chu một mình bận qua bận lại, không nhịn được trêu ghẹo anh.

"Đồng chí Hứa, người ta đều nói nam nữ phối hợp làm việc không biết mệt, chờ đến khi Thanh Như tan làm rồi hẵng làm cũng không muộn đâu."

"Chao, mấy người thì biết cái gì, đồng chí Hứa sợ là nâng niu Thanh Như, ôm trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, nào có việc để cô ấy ra ngoài làm việc chứ?"

"Người yêu vợ nhất trong viện gia chúc chúng ta thuộc về đồng chí Hứa rồi."

Mức độ trêu ghẹo này, còn chưa đến mức ảnh hưởng tới Hứa Mục Chu.

Anh cười nói: "Hôm nay tôi được nghỉ phép, rảnh thì cũng rảnh rồi, không bằng ra ngoài làm việc."

"Ông chồng nhà chúng tôi thì không có loại giác ngộ này, đồng chí Hứa, cậu nên làm một bài báo cáo tư tưởng, dạy dỗ người khác làm thế nào để làm một người chồng tốt."

"Tôi và Thanh Như mới kết hôn được một năm, cũng không dám tự dát vàng lên mặt mình đâu, ba chữ người chồng tốt này thế nào cũng không đến lượt tôi đâu."

"Cậu khiêm tốn quá đấy, chúng tôi nghe chị dâu Ngô nói rồi, cậu ở nhà giặt quần áo nấu cơm, cái gì cũng có thể làm."

"Đều là thuận tay làm thôi."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 245: Chương 245



Hứa Mục Chu càng khiêm tốn, người khác càng muốn trêu ghẹo anh.

Vì thế, rất nhiều tin đồn nhỏ lẻ cũng bị truyền ra.

Rửa chén, làm việc nhà đều là việc nhỏ, nghe nói hơn nửa đêm anh còn đến nhà chị dâu Ngô mua đường đỏ, chỉ để làm đường đỏ trứng gà cho vợ mình.

Nhờ đó mọi người mới biết, Hứa Mục Chu yêu vợ yêu đến mức độ nào.

Việc gì cũng không cho Tiêu Thanh Như làm, còn ăn ngon uống tốt mà phục vụ cô, đây chẳng phải là cưới tổ tông về à?

Nhớ lại trước đâu khi Tiêu Thanh Như hẹn hò với Giang Xuyên, cô cũng không được đối xử tốt như vậy.

Thường thường còn phải bị Đỗ Văn Thu làm ghê tởm.

Không ngờ được sau khi hủy hôn, ngược lại được gả đến nhà tốt hơn.

Quả nhiên, có người sinh ra đã có số mệnh tốt.

Nói rồi, mọi người không khỏi hỏi về chuyện sinh con.

"Cậu và Thanh Như kết hôn cũng được một năm rồi, dự định khi nào sinh em bé?"

Sắc mặt Hứa Mục Chu không thay đổi: "Công việc của Thanh Như có tính chất đặc thù, muốn sinh con bây giờ thì hơi sớm."

"Tuổi còn trẻ mới dễ dàng khôi phục đấy, chờ sau khi sinh con xong rồi trở về làm việc cũng không muộn, trưởng bối nhà các cậu nhiều, đến lúc đó giao đứa bé cho trưởng bối chăm sóc, cậu và Thanh Như chỉ cần yên tâm ổn định cho tương lai là được rồi."

Trong mắt hầu hết mọi người, đã kết hôn thì phải sinh con.

Không có con nhỏ, cuộc hôn nhân sẽ không hoàn chỉnh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có người âm thầm nghĩ, may mà Tiêu Thanh Như không sinh ra ở nông thôn, nếu không kết hôn được một năm còn chưa sinh em bé, chắc chắn sẽ bị người ta nói là gà mái không biết đẻ trứng.

Người phụ nữ không sinh được con, ở một số nơi sẽ bị đ.â.m chọc móc mỉa.

Người khác suy nghĩ cái gì, Hứa Mục Chu chỉ cần nhìn một cái là có thể hiểu.

Tuy rằng những người này không có ác ý nhưng anh không muốn có người bàn tán nói xấu sau lưng vợ mình.

"Nguyên nhân chủ yếu nằm ở tôi, tôi không thích trẻ con, muốn trả qua cuộc sống thanh tịnh với Thanh Như thêm vài năm nữa."

"Các cậu vẫn còn quá trẻ tuổi, không biết đứa con quan trọng biết bao nhiêu đối với một gia đình."

"Lời này chị dâu nói đúng, tôi và Thanh Như còn trẻ, cho nên chưa nôn nóng muốn có con."

Hứa Mục Chu dầu muối không ăn, chỉ nói bản thân không thích trẻ con.

Dần dần, trọng tâm của chủ đề bắt đầu chếch đi, mọi người đổi thành cố gắng khuyên Hứa Mục Chu, để anh thay đổi suy nghĩ, không có con là không được.

Mọi người đều dùng hết mồm mép, Hứa Mục Chu cũng không hề từ bỏ.

Mọi người tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, thật là kỳ lạ, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một người đàn ông không muốn có con!

Chẳng phải nói Hứa Mục Chu là đứa con độc đinh của nhà họ Hứa sao?

Chẳng lẽ anh không sợ hương khói của nhà họ Hứa sẽ bị chôn vùi trong tay anh sao?

Hứa Mục Chu mới mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, lời anh nói cũng không phải chỉ để ứng phó với những người khác.

Trong thâm tâm anh, chỉ cần có thể ở bên vợ, việc có con hay không với anh đều giống nhau.

Đầu tiên người anh yêu là Tiêu Thanh Như, sau đó mới có thể yêu đứa con do cô sinh ra.

Thấy Hứa Mục Chu đã bắt đầu làm việc, người khác cũng không tiện quấy rầy anh.

Chẳng qua cân nhắc ở trong lòng, có phải Hứa Mục Chu không muốn làm chậm trễ công việc của Tiêu Thanh Như, cho nên mới nói bản thân không muốn có con không?

Rốt cuộc Tiêu Thanh Như làm nghề nhảy múa, sau khi sinh con có thể trạng thái sẽ không tốt như trước.

Càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể là khả năng này.

Vì thế, hình tượng của Hứa Mục Chu lập tức trở nên cao lớn hơn.

Có thể hy sinh đến mức này vì sự nghiệp của vợ, người đàn ông như vậy có đốt đèn cũng tìm không ra!

Hứa Mục Chu rất nhạy cảm với ánh mắt của những người xung quanh, sâu kín thở dài.

Phỏng chừng lại suy nghĩ nhiều.

Không khỏi đẩy nhanh tốc độ làm việc, nhanh chóng làm xong việc, trở về nhà sớm một chút.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 246: Chương 246



Mẹ Tiêu đi Bắc Kinh, vừa đi là đi nửa tháng.

Khi trở về còn mang rất nhiều đồ cho bọn Tiêu Thanh Như.

"Đồ ăn đều là bà thông gia mua cho mấy con, nếu không phải gà trong nhà con chưa lớn, có lẽ bà ấy cũng bảo mẹ mang về."

Tiêu Thanh Như nghĩ đến cách làm việc của mẹ chồng thì cô tỏ vẻ đồng ý.

Ngoại trừ đồ ăn, mẹ Tiêu còn mua cho Tiêu Thanh Như một cái đồng hồ.

"Mấy hôm trước Thu Thu được nghỉ, bọn mẹ đi đến trung tâm mua sắm, mẹ mua cho con bé một cái đồng hồ, nhân tiện cũng mua cho con một cái, cái đồng hồ cũ này con đeo được mấy năm rồi, nên thay rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như rất vui khi được nhận quà.

Cô lập tức thay cái mới: "Mẹ, mắt nhìn của mẹ tốt thật đó, con rất thích loại nhỏ nhắn xinh xắn này."

Mẹ Tiêu thấy con gái thích quà mình tặng thì cũng rất vui vẻ.

"Ánh mắt mẹ tốt gì đâu, đều là Thu Thu chọn đó."

"Xem ra hai người ở chung rất tốt, còn gọi nhũ danh của nhau rồi."

Mẹ Tiêu cười toe toét: "Lần này anh con tìm đúng người rồi, mẹ thấy Thu Thu là một cô gái rất giỏi, về sau có con bé quản anh con, mẹ và cha con cũng không cần bận tâm nữa."

Tiêu Thanh Như cười nhạo: "Đây là mẹ đang giao trọng trách giáo dục con trai cho chị dâu tương lai đó sao."

Mẹ Tiêu hết cách, bà nói: "Con cái lớn rồi không nghe lời cha mẹ nói, trừ chị dâu ra, còn có ai quản được thằng bé?"

Tiêu Thanh Như lại hỏi: "Mọi người bàn bạc chuyện của anh con và chị dâu thế nào rồi, vẫn phải trì hoãn sao?"

"Dự định cuối năm nay sẽ để bọn họ đính hôn, nếu biểu hiện của anh trai con tốt, trong hai năm có lẽ sẽ được điều đi Bắc Kinh."

Về chuyện này thì Tiêu Thanh Như chắc đến tám chín phần.

Mặc dù ngày thường anh trai cô có hơi phất phơ, nhưng trong công việc thì rất nghiêm túc, vài năm nay nhận được khá nhiều công lao.

Nếu anh ấy nộp đơn, chắc chắn tổ chức sẽ cân nhắc đến.

Sau khi đến Bắc Kinh gặp thông gia, trong lòng mẹ Tiêu càng nắm chắc hơn.

Mặc dù không có cách kết hôn ngay lập tức, nhưng thời gian và khoảng cách không phải là vấn đề.

Chỉ cần chờ một chút, mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Mẹ Tiêu đưa đồ xong thì trở về nhà.

Hứa Mục Chu ôm Tiêu Thanh Như, anh xin lỗi cô: "Từ khi chúng ta yêu nhau đến nay, anh còn chưa tặng quà cho em."

"Không phải anh tặng em chocolate sao? Còn mấy thứ linh tinh nữa, tặng cũng không ít đâu."

"Mấy cái đó không tính."

Hứa Mục Chu v**t v* cổ tay Tiêu Thanh Như: "Mua đồng hồ nên là chuyện của anh, không ngờ mẹ lại phải tiêu tốn."

"Đều là người một nhà, không cần so đo như vậy, lần sau chúng ta vào thành phố, có thể mua quần áo và giày cho mẹ là được rồi."

Mua một cái đồng hồ ít nhất cũng tốn hơn một trăm đồng.

Một khoản tiền lớn như vậy, không phải ai cũng bỏ ra được.

Hứa Mục Chu ôm chặt Tiêu Thanh Như hơn, anh nói những lời từ nội tâm: "Cha mẹ đối xử với em rất tốt, sau này chúng ta phải hiếu thuận với họ."

Tiêu Thanh Như giận dỗi nhìn anh: "Đó không phải việc nên làm sao?"

Cô nhìn đồng hồ mới, càng nhìn càng thích.

Tiêu Thanh Như cất đồng hồ cũ vào ngăn kéo, cô định sau này sẽ đeo chiếc đồng hồ mới này.

Đây là tấm lòng của mẹ, nếu cô không cần, ngược lại sẽ phụ tấm lòng của mẹ.

Hứa Mục Chu ghi tạc chuyện này trong lòng.

Dành dụm ngày nghỉ hai tháng, chỉ để có được một ngày nghỉ với Tiêu Thanh Như, sau đó họ cùng vào thành phố.

Mẹ Tiêu nhận được quà của bọn họ, bà vừa vui vẻ vừa tiếc vì bọn họ tiêu tiền.

Vợ chồng son mới đi làm được vài năm, trong tay tích được bao nhiêu tiền chứ?

Vẫn nên tiêu tiết kiệm hơn.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 247: Chương 247



Vì thế bà dặn bọn họ tiêu tiền tiết kiệm, không được tiêu như nước, sau này còn rất nhiều chuyện cần dùng đến tiền.

Cha Tiêu ngồi bên cạnh nghe, ông không nhịn được chen vào nói: "Bọn nhỏ tặng em thì em cứ nhận, cứ lải nhải nữa sợ lỗ tai bọn chúng mọc kén mất."

"Này, anh nhất định phải chống đối lại em sao?"

Vẻ mặt cha Tiêu vô tội: "Anh nói không đúng sao? Lúc em mua đồ cho chúng nó, nếu bọn nó lại nói là không cần tiêu linh tinh, em có tâm trạng gì?"

Mặc dù mẹ Tiêu biết lời chồng có lý, nhưng bà vẫn đáp lại đúng lý hợp tình: "Em đang dặn bọn họ đề phòng trước sau, bây giờ tiêu hết tiền, sau này cần dùng lại không có, không giống em với anh, già rồi mà vẫn có tiền tiết kiệm, chẳng bằng mau dùng hết đi."

Cha Tiêu bị nói vậy thì sửng sốt, lời này nghe cũng có vẻ có lý.

Ông yên lặng cầm báo đọc, không nói gì.

Mẹ Tiêu đắc ý hừ một tiếng, làm vợ chồng mấy chục năm, bà muốn bắt chẹt ông là chuyện rất dễ dàng.

Tiêu Thanh Như thấy dáng vẻ kiêu ngạo đó của mẹ thì buồn cười.

Trong đầu cô nghĩ, mấy chục năm sau, không biết cô và Hứa Mục Chu có như vậy không?

Mỗi ngày không có chuyện gì thì cãi nhau, nhưng lúc thực sự gặp chuyện, bọn họ sẽ dựa vào nhau.

Như có thần giao cách cảm, Hứa Mục Chu lén lút nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Thanh Như.

Vài giây ngắn ngủi đủ để tim Tiêu Thanh Như đập nhanh thất thường.

Mẹ Tiêu cười cất đồ đi: "Hôm nay hai đứa ở lại ăn cơm, anh con mang thịt dê về, chúng ta làm sủi cảo ăn."

Tiêu Thanh Như nói: "Đúng lúc hôm nay con lười nấu cơm, bọn con ở lại ăn ké."

Làm sủi cảo rất phức tạp, cả nhà đều ra tay.

Cha Tiêu phụ trách nhào bột, Hứa Mục Chu phục trách băm thịt và tán vỏ bánh, Tiêu Thanh Như và mẹ Tiêu thì gói sủi cảo.

Khi Tiêu Hoài Thư trở về thì nhìn thấy khung cảnh vui vẻ hòa thuận này.

"Con có cảm giác bị xa lánh."

Mẹ Tiêu giả bộ lấy chày đánh anh ấy: "Về nhà sẵn ăn, con còn không vui?"

"Vui chứ, sao không vui được?"

Tiêu Hoài Thư rửa tay, anh ấy hỗ trợ cho sủi cảo vào nồi.

Vài phút sau, người một nhà ngồi ăn cơm cùng nhau.

"Em rể, mấy ngày nữa cậu phải đi làm nhiệm vụ đúng không?"

“Ừ.”

Tiêu Thanh Như nhìn Hứa Mục Chu, cô dùng ánh mắt để hỏi.

"Vẫn chưa quyết định thời gian, cho nên không nói với em."

Trong khoảng thời gian này, ngày nào hai người cũng gặp nhau, đột nhiên nghe tin Hứa Mục Chu phải đi làm nhiệm vụ, Tiêu Thanh Như không nỡ.

Nhưng cô biết đó là trách nhiệm của anh, không thể tùy hứng.

"Em chờ anh về."

Hứa Mục Chu ừ một tiếng, anh gắp sủi cảo cho Tiêu Thanh Như.

Mặc dù không nỡ tách khỏi vợ, nhưng vì tương lai của bọn họ, anh phải cố gắng phấn đấu.

"Em rể, hay là chúng ta đổi cho nhau? Tôi xin lãnh đạo cho đổi nhiệm vụ lần này."

Bởi vì Tiêu Hoài Thư suốt ruột chuyện được điều đến Bắc Kinh, bây giờ anh ấy muốn biểu hiện tốt, lấy nhiều công lao hơn.

Cha Tiêu vỗ bàn: "Đổi gì mà đổi? Tưởng đó là nhà mình sao?"

Lúc này cha Tiêu rất uy nghiêm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Tiêu Hoài Thư cũng biết mình nói sai, anh ấy vội ngồi thẳng lưng, thái độ đoan chính: "Kiên quyết phục tùng sự sắp xếp của tổ chức."

Mẹ Tiêu thấy không khí không còn thoải mái như vừa rồi, bà hòa giải: "Lúc ăn cơm không nói chuyện công việc, nếu không mấy người dọn ra ngoài đi."

Ở cái nhà này, mẹ Tiêu là người đứng đầu, không ai dám không nghe lời bà.

"Ăn đi."

Bà gắp cho mỗi người bọn họ thêm mấy cái sủi cảo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dần dần không khí lại dịu xuống.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 248: Chương 248



Hết ngày nghỉ phép, Hứa Mục Chu phải ra ngoài làm nhiệm vụ.

Bởi vì đã có sự chuẩn bị trước, nên lúc tạm biệt nhau Tiêu Thanh Như không thấy buồn nhiều.

Cả đời dài như vậy, dù sao cũng phải làm quen.

Cô không nói gì, chỉ nói: "Đồng chí Hứa, em chờ anh về nhà."

Một câu chờ anh về nhà êm tai hơn tất cả những lời tâm tình.

Tim Hứa Mục Chu đã sớm mềm như nước, nhưng anh vẫn yêu cầu bá đạo: "Anh không ở nhà, em phải nhớ anh mỗi ngày."

Tiêu Thanh Như liên tục gật đầu: "Hứa ngày nào cũng sẽ nhớ anh."

"Anh cũng sẽ nhớ em."

"Đừng, nhiệm vụ quan trọng hơn, đừng để mình bị thương, nếu không em sẽ đau lòng."

Lần đầu tiên Hứa Mục Chu nghe thấy vợ mình nói đau lòng, tâm trạng anh rất tốt.

Nếu không phải sắp ra ngoài, anh rất muốn ngủ tiếp với vợ.

Hứa Mục Chu cười khẽ, anh sờ đầu Tiêu Thanh Như: "Đừng lo, anh sẽ tùy tình hình."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như ôm cổ người đàn ông: "Thật sự muốn trói anh bên cạnh cả đời."

Hứa Mục Chu vui vẻ, đây chính là cô vợ dễ thẹn thùng, dễ đỏ mặt của anh đó sao?

Lời nói can đảm như vậy, đến anh cũng không chống đỡ được.

Hứa Mục Chu cười khanh khách.

Cười đến nỗi n.g.ự.c cũng run rẩy theo: "Chờ chúng ta về hưu sẽ thực hiện được, anh rất chờ mong."

Anh hôn lên tóc Tiêu Thanh Như: "Vợ, anh đi đây."

"Vâng, anh chú ý an toàn."

"Anh sẽ."

Hứa Mục Chu không cho Tiêu Thanh Như đi tiễn, anh mang theo đồ dùng cá nhân rời khỏi nhà.

Dù thiếu một trong hai tổ ấm của hai người đều trở nên trống vắng.

Tiêu Thanh Như nằm trên giường ngủ một giấc.

Khi đã ngủ say, cô di chuyển đến vị trí bên ngoài mép giường, nằm lên gối đầu của Hứa Mục Chu, trên đó vẫn còn hơi thở của anh.

Mới xa nhau vài phút, Tiêu Thanh Như đã bắt đầu nhớ anh.

Mẹ Tiêu biết con rể phải ra ngoài làm nhiệm vụ, bà bảo Tiêu Thanh Như dọn về nhà ở một khoảng thời gian, nhưng lại bị cô từ chối.

"Con ở nhà một mình còn không có ý định ăn cơm, dọn về nhà tốt biết bao, chờ Tiểu Hứa về thì lại dọn về."

Tiêu Thanh Như nói: "Nhân khoảng thời gian này con có thể học sống độc lập, con cảm thấy rất tốt."

"Nhà chúng ta cũng không phải không có ai, con học cái đó làm gì?"

Tiêu Thanh Như buồn cười, được người khác nuông chiều hết mực thật sự rất hạnh phúc.

Cô kéo cánh tay mẹ mình: "Biết nhiều cũng không thiệt, bây giờ con học cho có thêm kỹ năng, như vậy không phải mọi người cũng ít phải quan tâm hơn sao?"

Mẹ Tiêu thấy con gái thật sự muốn ở nhà ngang một mình, bà đành phải nói: "Vậy con hãy đến căn tin ăn, đỡ phải nấu cơm."

"Con sẽ tự nấu."

"Lúc dùng bếp lò phải cẩn thận, nhớ thông gió."

"Con biết rồi."

Mẹ Tiêu nói nhiều sợ phiền, nên bà cũng rời đi.

Cũng may lần này con rể đi làm nhiệm vụ không lâu, không giống lần trước, vừa đi là đi vài tháng.

Hứa Mục Chu không ở nhà, hàng ngày Tiêu Thanh Như đi làm, tan làm thì ra vườn rau nhổ cỏ, tưới nước.

Lớn như vậy rồi, mà đây là lần đầu tiên cô sống tự lập, cảm giác không tồi.

Thời gian cá nhân thì muốn làm gì thì làm.

Ngoại trừ thường xuyên nhớ đến Hứa Mục Chu, thì mọi chuyện vẫn ổn.

Hôm nay Tống Viện về viện gia chúc, cô ấy ăn tối xong thì đến nhà ngang tìm Tiêu Thanh Như.

"Lão Hứa nhà cậu mới đi được mấy ngày? Nhìn cậu xem, buồn bã ỉu xìu, sợ là tâm tư đều bay đến hết chỗ anh ấy rồi?"

Tiêu Thanh Như gật đầu: "Quả thật rất nhớ anh ấy."

"Chậc, người đã kết hôn có khác, nói chuyện cũng không thèm giấu giếm."

"Cậu cũng đã nhìn ra rồi, nếu tớ giả bộ, không phải có vẻ dối trá sao?"

Tống Viện liếc cô: "Đều nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, cậu đây là bị ảnh hưởng bởi anh ấy rồi."

Tiêu Thanh Như bật cười: "Câu này của cậu có cảm giác anh ấy không phải người gì tốt."

"Tớ cũng không nói vậy, đồng chí Hứa nhà cậu cùng lắm thì là mắt cao hơn đầu, con người vẫn rất tốt, tư tưởng giác ngộ cao, đối với bạn thân của cậu cũng rất trượng nghĩa, quan trọng nhất là, trong lòng anh ấy, cậu luôn xếp thứ nhất."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 249: Chương 249



Nụ cười ở khóe miệng của Tiêu Thanh Như càng đậm hơn, nhưng cô vẫn mạnh miệng nói: "Nếu anh ấy không xếp tớ thứ nhất, tớ sẽ không thèm gả cho anh ấy."

Tống Viện trêu chọc nói: "Sự thật chứng minh đồ ăn ngon luôn ở cuối cùng, ngàn vạn lần không thể sốt ruột."

"Cậu thì sao, tình hình với đồng chí Tần thế nào rồi?"

Tống Viện bỗng không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thanh Như, cô ấy ấp úng nói: "Chỉ vậy thôi."

"Cậu làm chuyện gì xấu sao?" Vẻ mặt Tiêu Thanh Như hoài nghi: "Sao tớ thấy cậu có phần chột dạ?"

"Tớ có thể làm chuyện xấu gì được? Cậu đừng nghĩ linh tinh."

"Cô giáo Tống, cậu thật sự rất khác thường."

Tiêu Thanh Như là người từng trải, cô thấy vành tai Tống Viện đỏ như nhỏ máu, cô hỏi: "Hai người hôn rồi? Hay ôm?"

Mặt Tống Viện đỏ bừng, đây là năng lực của người đã kết hôn sao?

Hỏi những lời này mà mặt không đỏ tim không đẹp.

Bọn họ là bạn tốt đã có thói quen chia sẻ bí mật với nhau, lúc này Tống Viện không gạt Tiêu Thanh Như.

"Cậu đoán đúng rồi."

"Này cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm."

Ánh mắt Tống Viện trở nên ý vị thâm trường: "Xem ra cậu rất có kinh nghiệm."

Tiêu Thanh Như thản nhiên: "Không phải yêu đương sẽ như vậy sao, nếu không muốn thân mật với đối phương, có lẽ là có vấn đề."

Tống Viện vỗ ngực: "Tớ vốn cảm thấy bản thân cởi mở quá, bây giờ nghe cậu nói vậy, tớ an tâm hơn nhiều."

Vẻ mặt Tiêu Thanh Như đầy tò mò: "Có thể khiến cô giáo Tống có suy nghĩ vậy, xem ra chuyện không đơn giản."

Tống Viện buông tay: "Chuyện gì nên nói tớ đều nói rồi, nếu cậu vẫn nghĩ linh tinh thì tớ cũng hết cách."

Mặc dù Tiêu Thanh Như tò mò, nhưng cô không có thói quen đào bới, nên đề tài này cũng kết thúc.

"Tối nay tớ có thể ngủ ở nhà cậu không? Lâu rồi chúng ta không ngủ cùng nhau."

Tiêu Thanh Như không có ý kiến: "Đúng lúc tớ ở nhà một mình cũng không có ai trò chuyện."

Hai người bạn tốt ở cùng với nhau sẽ có rất nhiều chuyện để nói.

Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, nhớ lại lúc bọn họ còn nhỏ rồi nói đến bạn đời của nhau.

Cuối cùng còn nói đến Tiêu Hoài Thư và Phương Ánh Thu.

Tống Viện thấy tất cả mọi người đều có tin vui, cô ấy rất vui mừng, nhưng cũng thấy hơi mất mác.

Cô ấy cũng muốn mình và Tần Bắc là yêu đương quang minh chính đại.

Tiêu Thanh Như như đọc được suy nghĩ của Tống Viện, cô nói: "Tớ cảm thấy cậu có thể thẳng thắn với người nhà, bây giờ cậu không dám công khai, là vì sợ liên lụy đến gia đình. Có lẽ cậu có thể nói chuyện với cha mẹ, kinh nghiệm từng trải của bác trai bác gái phong phú hơn chúng ta, bọn họ cũng là người tiến bộ, tớ tin ông ấy sẽ cho cậu một lời khuyên đúng đắn."

Tống Viện ừ một tiếng: "Chờ tớ tìm cơ hội sẽ nói với bọn họ."

Tiêu Thanh Như không nói thêm gì nữa.

Cô nhìn đồng hồ, vậy mà đã mười hai giờ rồi.

Hôm sau, Tiêu Thanh Như còn phải đi làm, Tống Viện không dám làm phiền cô nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Mau ngủ đi, nếu để đồng chí Hứa nhà cậu biết tớ rủ cậu thức đêm, chỉ sợ sau này anh ấy sẽ không cho tớ vào cổng."

"Nào có khoa trương như vậy."

"Có!"

Mặc dù cơ hội tiếp xúc không nhiều, nhưng Tống Viện nhìn ra được, Hứa Mục Chu người này thương vợ đã thương vào tận trong xương cốt.

Người đàn ông như vậy tốt hơn Giang Xuyên vô số lần!

Nhà họ Giang cách đó không xa, Giang Xuyên vất vả lắm mới dỗ được đứa con tràn đầy năng lượng đi ngủ, anh ta bỗng hắt xì.

Anh ta nhớ tới Tiêu Thanh Như từng nói, hắt xì có nghĩa là có người đang nhớ mình.

Giang Xuyên không biết cô nghe được cách nói kỳ lạ này ở đâu, bây giờ anh ta ngẫm lại, cảm thấy cũng rất đúng.

Giang Xuyên ý thức được mình lại nghĩ đến Tiêu Thanh Như, anh ta lập tức cắt ngang suy nghĩ.

Bây giờ Thanh Như sống rất tốt, anh ta không có tư cách nhớ cô.
 
Back
Top Bottom