Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 220: Chương 220



Bởi vì phải quay về Tây Bắc sớm, nên hai ngày sau đó Tiêu Hoài Thư cơ bản không ở nhà, không cần nói cũng biết anh ấy ra ngoài hẹn hò với đồng chí Phương.

Trước khi đi một ngày, anh ấy mang từ ngoài về rất nhiều đố, một phần trong đó là mua cho người nhà họ Hứa.

Anh ấy mua cho cha Hứa một chai rượu Mao Đài, mẹ Hứa một cái khăn lụa, ngoài ra còn mua hai cân thịt và một con vịt quay.

“Đứa bé này, sao cháu lại khách sáo thế?”

Mẹ Hứa cầm lấy khăn lụa nhìn: “Đây là kiểu dáng thịnh hành bên Thượng Hải, một cái khăn lụa phải có giá mười tệ.”

“Tiền kiếm được là phải tiêu, trong khoảng thời gian này bác vẫn luôn chăm sóc cho cháu, mỗi ngày đều cung cấp cho cháu đồ ăn ngon, cháu đã làm phiền bác rồi.”

“Ôi, người một nhà nói phiền phức cái gì, cháu không đến chúng ta cũng phải ăn cơm, chỉ là thêm một đôi đũa mà thôi.”

Tiêu Hoài Thư cười nói: “Bác cứ yên tâm nhận đi ạ, lần sau đến Bắc Kinh cháu còn muốn làm quấy rầy bác.”

“Phòng của cháu bác vẫn giữ lại, lúc nào đến cũng được.”

Sáng mai Tiêu Hoài Thư sẽ đi, tối hôm đó người nhà họ Hứa cố ý làm một bữa cơm thật ngon chiêu đãi anh ấy.

Thịt vừa mua về nháy mắt đã thành một món thịt bưng lên bàn.

Tiêu Hoài Thư có hơi xấu hổ, anh ấy vốn muốn để cho họ ăn từ từ.

Người ta thường nói lên xe ăn sủi cảo xuống xe ăn mì, tuy rằng làm sủi cảo rất phiền phức, nhưng mẹ Hứa vẫn dùng một nửa số thịt làm sủi cảo.

Mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, sáng sớm hôm sau, Tiêu Hoài Thư xuất phát ra trạm xe lửa.

Trong nhà thiếu người nên có chút vắng vẻ.

Còn chưa kịp làm quen, ngay sau đó, người nhà họ Hứa cũng phải quay lại xưởng làm việc.

Bởi vậy, trong nhà chỉ còn lại Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như.

Bởi vì nhà máy cách khá xa, buổi trưa cha Hứa và mẹ Hứa không về ăn cơm, Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như càng có thêm thời gian ở cạnh nhau.

“Vợ ơi, hôm nay chúng ta đến bệnh viện đi.”

Chuyện này một ngày không xong được, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu suy nghĩ cả một ngay.

Trước đây không muốn làm cha mẹ lo lắng, hơn nữa bác sĩ cũng đều nghỉ, nên thẳng đến lúc này vẫn chưa đi.

Để thuận tiện cho bọn họ đi lại, mẹ Hứa đã để xe đạp ở nhà, còn bà thì dò chồng lai đi đón về.

Hứa Mục Chu vỗ vỗ ghế sau nói: “Vợ ơi, em lên đi.”

Ngay khi Tiêu Thanh Như ngồi vững, người đàn ông đã kéo tay cô về phía trước và ôm lấy eo anh.

“Để người ta nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt.”

“Chúng ta cũng không làm chuyện gì khác, có gì mà không tốt?”

Anh an ủi nhìn Tiêu Thanh Như: “Như vậy sẽ ngồi vững hơn, đừng sợ.”

Tiêu Thanh Như nghe lời anh, cùng lắm thì lúc gặp người khác cô sẽ rụt tay lại.

Sau khi chắc chắn Tiêu Thanh Như đã ngồi vững vàng, Hứa Mục Chu đạp xe, xe đạp vững vàng đi về phía trước.

Đi qua hẻm, đi đến đường chính.

Lúc này bên ngoài đã có rất nhiều người, tất cả mọi người đều đang bận rộn chuyện của mình, không ai để ý đến đôi vợ chồng trẻ.

Tiêu Thanh Như yên tâm ôm eo Hứa Mục Chu, thân hình người đàn ông cao lớn, đã chặn lại hết gió lạnh cho cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Các hạng mục kiểm tra cũng giống như bên bệnh viện quân khu, Tiêu Thanh Như đã quen thuộc với những quy trình này.

Toàn bộ quá trình Hứa Mục Chu đều đồng hành cùng cô, xếp hàng, thanh toán đều do anh làm.

Lúc nhiều người anh còn che chở cho Tiêu Thanh Như, không để cho người khác đụng vào cô.

Cũng có rất nhiều người đến khám phụ khoa, nhưng có rất ít người có chồng đi cùng.

Tuy rằng không biết Tiêu Thanh Như nhưng vẫn có rất nhiều người không nhịn được mà hâm mộ cô.

Nếu có người dựa vào, ai bằng lòng cứng rắn chống đỡ?
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 221: Chương 221



Từ lúc điều tra ra thân thể Tiêu Thanh Như có vấn đề đến bây giờ đã khoảng bốn tháng.

Thời gian qua việc điều trị chưa từng ngừng lại.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói dù Tiêu Thanh Như khó mang thai hơn người khác nhưng không đến mức không thể sinh con.

Điều này giúp bọn họ thả lỏng tinh thần hơn, đôi khi lo lắng quá chỉ càng làm chuyện tệ hơn.

Mọi việc đều phát triển theo hướng tốt đẹp, hai vợ chồng đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhất là Tiêu Thanh Như, cuối cùng tảng đá trong lòng cô cũng được buông bỏ.

Dù cô không để tâm chuyện vụn vặt, nhưng đôi nghĩ nghĩ đến chuyện này vẫn khó tránh khỏi cảm giác chán nản.

Lời của bác sĩ như viên thuốc an thần cho cô.

Hứa Mục Chu hỏi bác sĩ: “Thân thể vợ tôi còn vấn đề gì khác không? Nếu có thì ông kê đơn cho tôi để tôi đi lấy thuốc.”

“Trước đây ăn gì thì bây giờ ăn tiếp là được.”

Bác sĩ nghiêm túc nói: “May mà hai người phát hiện kịp thời, nếu chậm trễ thêm hai ba năm nữa thì tình hình sẽ không lạc quan thế đâu.”

Dạo này rất nhiều người sẽ né tránh ngay khi nhắc đến chuyện kinh nguyệt.

Dù thân thể không thoải mái, họ cũng chỉ nghĩ cố một chút là xong.

Nhưng có những việc không thể cố một chút là giải quyết được.

Ngược lại, nếu không phát hiện kịp thời để chữa trị sẽ khiến bệnh tình trầm trọng hơn.

Thời gian này mọi người sống cũng chẳng dễ dàng, khám bệnh cũng phải tốn tiền nên đây cũng là một trong những nguyên nhân mọi người không thích đến bệnh viện.

Hai người cầm kết quả kiểm tra rời khỏi bệnh viện.

Trên đường đi, Hứa Mục Chu cứ cười mãi, khóe miệng sắp kéo đến tận mang tai.

Nếu Tiêu Thanh Như không biết suy nghĩ thật của anh thì chắc cô cũng nghĩ anh rất mong có con.

Cô chậc một tiếng: “Vui vậy sao?”

“Thân thể em tốt hơn, đương nhiên là anh vui rồi.”

Tiêu Thanh Như cong môi cười: “Chủ yếu là anh chăm sóc tốt.”

Hứa Mục Chu nắm lấy tay Tiêu Thanh Như, nụ cười trên mặt rạng rỡ: “Có cơ hội chăm sóc em là vinh hạnh của anh.”

Anh đã hạnh phúc gấp nhiều lần so với một số người chỉ có thể nhìn Thanh Như rồi!

Buổi trưa hai vợ chồng nhà họ Hứa không về ăn cơm, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu cũng lười nấu cơm.

Hai người đến tiệm cơm quốc doanh mua mấy cái bánh bao cho qua bữa.

Lúc về nhà, bọn họ tiện đường ghé vào xã cung ứng mua trứng gà cùng mấy loại đồ khô như rong biển, nấm hương.

Ở cùng một khu chung cư, gần như nhà nào cũng có công nhân, sau tết có người ra ngoài đi làm nên con ngõ yên tĩnh hơn hẳn.

Khi về nhà, Tiêu Thanh Như bảo Hứa Mục Chu đi nhào bột mì định buổi tối làm bánh bao nhân trứng và nấm hương, lúc đó bỏ thêm một ít rau xanh, dù không có thịt cũng vẫn thơm.

Hứa Mục Chu lập tức xắn tay áo làm ngay.

Tiêu Thanh Như ngồi bên cạnh nhìn Hứa Mục Chu nhào bột, động tác thuần thục, phải thường xuyên làm việc nhà mới có tay nghề như thế.

“Bất kỳ cô gái nào lấy anh đều sẽ hạnh phúc.” Tiêu Thanh Như cảm thán từ đáy lòng.

“Người khác có hạnh phúc không anh không biết, dẫu sao chỉ ở bên em thì anh mới hạnh phúc.”

Tiêu Thanh Như mỉm cười: “Nói khéo thế, anh lén ăn kẹo à?”

“Ngày nào cũng ăn.”

Ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn về phía đôi môi Tiêu Thanh Như, không cần nói cũng hiểu ý.

Hai người đã bên nhau gần một năm nhưng Tiêu Thanh Như vẫn dễ đỏ mặt.

Rõ ràng anh chỉ liếc mắt nhìn lại làm cô nhớ đến cảm giác khi hôn môi.

Vừa dịu dàng.

Vừa ngang tàn.

Người cô như lơ lửng trên mây, đầu óc choáng váng.

Tiêu Thanh Như vội cắt đứt dòng suy nghĩ, hắng giọng một cái: “Chăm chỉ làm việc đi, sao lại nói nhiều thế?”

Hứa Mục Chu biết rõ địa vị trong gia đình của mình, dù vợ mình bắt đầu chủ đề này nhưng anh vẫn ngoan ngoãn im miệng.

Sau khi nhào bột xong, anh gói lại ủ trong tô lớn.

Ngâm nấm hương nữa là xong việc.

“Vợ ơi, em đi ngủ trước đi.”

Lúc này không có việc gì cả, trời lại lạnh, ngủ là lựa chọn tốt nhất.

Tiêu Thanh Như đi ngủ, đương nhiên Hứa Mục Chu cũng đi ngủ theo.

Hai người ngủ đến tận năm giờ chiều.

Đến lúc người lớn sắp tan làm về nhà rồi hai người mới dậy nấu cơm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thường ngày sáu giờ rưỡi hai vợ chồng nhà họ Hứa mới về đến nhà, hôm nay cha Hứa đến xưởng may đón mẹ Hứa, trên đường còn bị chậm trễ một lúc nên lúc về nhà đã gần bảy giờ.

Mũi mẹ Hứa rất thính, vừa vào sân đã ngửi thấy mùi.

Bà thầm nghĩ hai vợ chồng trẻ đã nấu cơm xong rồi đấy.

Bà lập tức vừa vui mà vừa đau lòng.

Khó có lúc hai đứa về nhà được một lần mà còn phải hầu hai vợ chồng bà ăn uống, không có thời gian rảnh mà đi chơi.

“Làm món gì ngon mà thơm thế?”

Tiêu Thanh Như mở nắp lồng hấp ra: “Hấp bánh bao ạ.”

Bánh bao vỏ mỏng nhiều nhân, có mấy chỗ hở ra còn thấy cả nhân bên trong.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 222: Chương 222



Mẹ Hứa biết ngay: “Con làm nhân à, chứ thằng nhóc này không có lòng thế.”

Tiêu Thanh Như không tranh công: “Con chỉ nói thôi, người làm là anh ấy.”

“Nhào bột cần dùng sức, để đàn ông con trai làm thì hợp hơn.”

Chỉ ăn mỗi bánh bao trắng thôi thì hơi xa hoa nên ngoài bánh bao ra còn có một nồi cháo các loại hạt.

Lúc này nồi cháo đã chín mềm, có thể ăn kèm với đồ chua.

Đợi cha mẹ Hứa rửa tay xong, Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như cũng đã bày bát đũa.

Hai vợ chồng nhà họ Hứa rất ít khi được trải nghiệm thế này.

Chỉ cần nghĩ mấy ngày nữa hai đứa phải về Tây Nam thì một bữa cơm đơn giản cũng khiến người ta cực kỳ trân trọng.

Cha mẹ Hứa rất thích ăn bánh bao và sủi cảo, ăn cùng con trai và con dâu lại càng ngon hơn.

Hai người vừa ăn vừa khen Tiêu Thanh Như.

“Trước giờ cha mẹ chỉ ăn sủi cảo nhân trứng gà, không ngờ còn dùng làm nhân bánh bao được.”

“Con cũng chỉ tiện thử chút thôi, lần sau che mẹ thử bánh bao nhân sợi khoai tây cũng không tệ đâu.”

“Bánh bao này làm thế nào cũng ngon, nhân chay cũng rất thơm.”

Tiêu Thanh Như hoàn toàn đồng ý với câu này.

Cô ăn trăm cái bánh bao cũng không thấy ngán.

Ăn tối xong, mẹ Hứa không cho Tiêu Thanh Như rửa bát.

“Chia việc nhà cả rồi, hai đứa nấu cơm thì mẹ và cha con chịu trách nhiệm dọn dẹp rửa bát mới công bằng.”

Tiêu Thanh Như biết mẹ chồng đang chiều cô nên cười nói: “Cha mẹ làm việc cả ngày vất vả rồi, tan làm nghỉ ngơi cũng không sao.”

“Rửa bát đâu phải việc gì nặng, coi như hoạt động gân cốt một chút.”

Trong lúc nói chuyện, mẹ Hứa đã nhanh tay rửa bát xong, không cho Tiêu Thanh Như động vào.

Thời gian ở Bắc Kinh nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng chẳng ngắn, kỳ nghỉ nhanh chóng kết thúc.

Trước khi đi, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu mua trữ mấy món gạo, bột mì và dầu cho hai ông bà, còn cho hai người năm trăm đồng nữa.

Sau khi làm xong hết mọi chuyện, hai người mới lên tàu lửa về Tây Bắc.

*

Trước khi rời khỏi Bắc Kinh, Tiêu Thanh Như gọi điện về nhà.

Lúc bọn họ đến nơi, Tiêu Hoài Thư đã đứng ở trạm tàu lửa đón người.

Thấy bọn họ xách túi lớn tủi nhỏ theo, anh ấy cũng phải nghĩ có phải hai người khuân hết đồ bên nhà chồng về không?

Anh ấy vừa giúp mang đồ lên xe vừa lẩm bẩm: “Nhiều đồ thế, ai không biết còn tưởng hai đứa nhập hàng về nhà đấy.”

“Mẹ chồng em còn muối đồ chua cho anh nữa, anh đừng ăn nhé.”

Một tay Tiêu Hoài Thư đỡ cửa xe, một tay giả vờ định cốc vào trán em gái.

“Tiêu Thanh Như, càng ngày em càng to gan nhỉ, gần đây em làm phản với anh bao nhiêu lần rồi?”

Cửa xe đã mở nên Tiêu Thanh Như lên ngồi vào hàng sau, chớp mắt nói: “Anh, bây giờ anh là người đã có người yêu rồi, không thể nóng tính thế được đâu.”

Tiêu Hoài Thư không khỏi bật cười: “Em cũng biết tìm bia đỡ cho mình lắm.”

Anh ấy bất đắc dĩ đóng cửa xe rồi ngồi vào ghế lái.

Hứa Mục Chu giơ ngón cái với Tiêu Thanh Như, xem ra anh vợ bị nói trúng tim đen rồi.

Tiêu Thanh Như rời khỏi nhà gần một tháng, đây là lần đầu tiên mẹ Tiêu xa con gái lâu như thế.

Trong lòng bà thầm thấy may, may mà con gái không phải lấy chồng xa, không thì muốn gặp một lúc cũng khó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Để chào đón bọn họ về nhà, mới sáng sớm mẹ Tiêu đã nấu canh thịt dê.

Đợi người về nhà, bà bỏ thêm mì vào nấu là có thể ăn ngay.

Nhưng đã lâu rồi chưa gặp nên mẹ Tiêu rất sốt ruột, thỉnh thoảng lại muốn ra cổng nhìn xem.

“Mấy giờ rồi, sao còn chưa về nữa?”

Cha Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu: “May mà Tiểu Chu cũng làm việc ở đây, không thì ngày nào bà cũng trông ngóng.”

“Nếu Tiểu Chu không làm việc ở đây thì hai đứa nó đâu có thành đôi.”

Cha Tiêu không đồng ý chuyện này: “Không phải con trai bà tìm người yêu ở xa tít tắp à? Chúng ta không thể nói chuẩn chuyện này được đâu.”

Nói đến con dâu tương lai, mẹ Tiêu cũng bị phân tâm.

“Ông nói xem tôi có nên đến Bắc Kinh một chuyến không?”

“Làm gì?”

“Gặp mặt hai bên rồi thì mọi chuyện sẽ khác.”

Cha Tiêu im lặng một lúc rồi hỏi lại: “Bà sợ mất con dâu à?”

Lời nói này đúng ý của mẹ Tiêu.

“Bây giờ hai đứa cách xa nhau nên nhiều thay đổi, tôi đi gặp thông gia tương lai trước để tỏ rõ thái độ nhà chúng ta với bọn họ, cũng biết rõ mọi chuyện hơn, thanh xuân của con gái quý giá lắm, không thể để người ta chờ Hoài Thư mãi được.”

“Nên gặp một lần nhưng đừng nóng vội, chờ một thời gian đã.”

Có con dâu là chuyện lớn, mẹ Tiêu lại hay sốt ruột, sao mà đợi được?

Bà còn đang tính đầu xuân này phải đến Bắc Kinh một chuyện.

Ngoài cổng có tiếng động.

Mẹ Tiêu lập tức đứng dậy đi ra ngoài: “Chắc là mấy đứa về rồi.”

Cha Tiêu ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng thân thể cũng thành thật ra ngoài theo.

Thời gian này con gái không ở viện gia chúc, ông cứ cảm giác trong nhà vắng vẻ đi nhiều.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 223: Chương 223



Thấy hai đứa mang đồ về mà mẹ Tiêu cũng ngây người, riêng đồ chua thôi đã có tận bốn bình, còn có thịt vịt nướng đặc sản của Bắc Kinh.

Quá nhất là còn mang một con gà trống sống về nữa.

Như lời mẹ Hứa nói, nếu không phải không nuôi được nhiều quá thì bà muốn nuôi khoảng mười con, lúc muốn ăn thịt là có thể bắt ăn.

“Nhà thông gia ở thành phố, nấu đồ ăn cũng chẳng dễ dàng gì, sao hai đứa mang đồ ăn về thế.”

Hứa Mục Chu nói: “Nếu không mang về thì cha mẹ con sẽ đau lòng.”

Mẹ Tiêu thở dài: “Thương thay tấm lòng cha mẹ.”

Bà nghĩ đến gì đó rồi kéo Tiêu Thanh Như lại nhỏ giọng hỏi: “Hai đứa đến bệnh viện khám chưa? Bác sĩ nói sao?”

“Không có chuyện gì lớn, tiếp tục điều trị là được ạ.”

Mẹ Tiêu thở phào, dù bà không vội chuyện bế cháu nhưng không có nghĩa là nhà họ Hứa không vội.

Con gái lấy được người chồng tốt, mẹ Tiêu không muốn tương lai của hai người bị chia rẽ vì chuyện sinh con.

Trong quan niệm của thế hệ trước, gia đình nào có sinh con mới là một gia đình hoàn chỉnh.

“Hai mẹ con thì thầm gì đấy, mau vào nhà đi.”

Mẹ Tiêu liếc mắt nhìn chồng rồi tự nhiên cầm tay con gái vào nhà.

Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu mang một nửa đồ mang từ Bắc Kinh về nhà ngang, một nửa để lại bên nhà họ Tiêu.

Thịt vịt nướng là đồ chín, nếu bỏ lại thì hỏng mất.

Mẹ Tiêu vừa nấu mì vừa sai Tiêu Hoài Thư chặt vịt bỏ ra đĩa.

Lúc Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như rửa mặt mũi xong thì đồ ăn cũng đã xong.

Canh thịt dê rưới vào bát mì ăn vào vừa thơm vừa ấm, sự mệt mỏi gần như biến mất.

Mẹ Tiêu bắt hai người ăn nhiều hơn, cuối cùng Tiêu Thanh Như ăn no căng bụng.

Tiêu Thanh Như nghĩ đến lúc nghỉ ăn uống thả cửa, cân nặng tăng thêm là lại có cảm giác tội lỗi.

Bắt đầu từ mai, cô phải tăng thời gian rèn luyện thôi.

Ngay sau đó, Hứa Mục Chu gắp một cục thịt dê cho cô: “Ăn nhiều cho ấm người.”

“Em ăn no lắm rồi.”

“Ăn thêm một miếng đâu có sao.”

Tiêu Thanh Như oán giận nhìn Hứa Mục Chu, đột nhiên cô hiểu ra sao mình lại béo lên.

Bị người này làm d.a.o động!

Tiêu Thanh Như không muốn bị người nhà cười, đỡ sau này bị trêu nên cô cầm đũa lên.

Ánh mắt Hứa Mục Chu đầy ý cười, trước đây vợ mình gầy quá, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thì đầy đặn một chút mới tốt.

Lúc ăn xong, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu định quay về nhà.

“Hôm qua mẹ đã quét dọn rồi, hai đứa về tắm rửa nghỉ ngơi đi, đến giờ về ăn cơm.”

Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười, trêu chọc hỏi: “Đã lấy chồng rồi mà ngày nào cũng về nhà mẹ đẻ ăn cơm, mẹ, mẹ không sợ người khác gièm pha con à?”

“Sợ gì chứ, đâu có ăn nhà người khác.”

Mẹ Tiêu chỉ sáu con gà trống trong sân: “Tối nay hầm lên đỡ phải ăn tinh bột.”

“Mẹ quyết là được.”

Mẹ Tiêu đưa bọn họ đến cổng, dặn dò: “Khoảng sáu giờ hai đứa về nhé.”

“Mẹ, phiền mẹ rồi.” Hứa Mục Chu nói.

Mẹ Tiêu lắc đầu: “Đi tàu lửa đường dài vất vả, mau về nghỉ đi.”

Hai người cầm theo đồ đi về nhà ngang.

Trong viện gia chúc, dù Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu rất khiêm tốn nhưng nơi nào bọn họ xuất hiện cũng là tâm điểm khiến người khác chú ý.

Chỉ mấy phút sau, mấy người trong viện gia chúc biết Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đi thăm gia đình đã về.

“Ban nãy tôi vừa mới gặp Tiêu Thanh Như, trông tươi mới hơn nhiều, xem ra nhà chồng đối xử với cô ấy rất tốt.”

“Dạo này ăn no thôi đã khó rồi mà cô ấy còn béo lên, nhà họ Hứa đãi cô ấy cái gì nhỉ?”

“Chắc là thường xuyên ăn thịt và tinh bột.”

“Nhà bọn họ ai cũng nhận lương, ăn hàng ngày cũng chẳng lạ, cùng lắm thì ra chợ đen mua.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Xem ra cha mẹ chồng của Tiêu Thanh Như cũng khá thoáng, chắc không ngầm giày vò gì đâu.”

“Hứa Mục Chu chiều cô ấy thế, sao cha mẹ anh ấy lại làm khác con trai được? Dẫu sao cũng là con trai một mà.”

“Cũng có lý, chỉ cần con trai tôn trọng thì con dâu sẽ không phải tủi thân.”

Chỗ nào có người chỗ đó có thị phi.

Trước đó còn có người đoán liệu lần này Tiêu Thanh Như về Bắc Kinh có bị mẹ chồng chèn ép không.

Không ngờ sau khi cô trở về, không chỉ không tiều tụy mà trạng thái tinh thần còn tốt hơn nhiều.

Mọi người xôn xao bảo Tiêu Thanh Như tốt số thật!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 224: Chương 224



Trong nhà đã lâu không có người ở, tuy rằng đã quét dọn một lần, nhưng vẫn có một chút mùi lạ.

Hứa Mục Chu đặt hành lý xuống, nhanh nhẹn mở cửa sổ thông gió, lại đến nhà chị dâu Ngô ở bên cạnh để đổi than.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chị dâu Ngô thấy bọn họ trở về, cũng rất vui mừng.

Tiêu Thanh Như không ở nhà, cô ấy còn phải đi tới nhà khác xa xôi hơn để tán góc.

Sau khi đổi than, đứng ở cửa nhà hỏi Hứa Mục Chu: “Mọi người có dùng nước sôi không? Nhà chị có nước sôi, cứ xách lấy mà dùng.”

Giữa hàng xóm với nhau đều có qua có lại, giúp đỡ lẫn nhau, Hứa Mục Chu cũng không khách sáo: “Vậy thì cảm ơn chị dâu quá.”

“Cảm ơn gì chứ? Mọi người dùng nước sôi thì chị còn có thể nấu lại bình khác, đỡ phải lãng phí than.”

Chị dâu Ngô chỉ bình nước âm: “Trong đó cũng có, dùng chung đi.”

Hứa Mục Chu xách nước sôi về nhà, để Tiêu Thanh Như tắm rửa trước, còn mình thì ở bên ngoài bận rộn chuyện khác.

Quần áo trong túi hành lý, cái sạch thì cất vào tủ quần áo, cái mặt rồi thì để trên ghế, đợi lát nữa dành chút thời gian đi giặt.

Tiếp theo sắp xếp lại đồ ăn mang về từ Bắc Kinh.

Sau đó đưa cho chị dâu Ngô một chai dưa muối.

Có qua có lại, chị dâu Ngô lại cho bọn họ một túi bánh ống gạo, đây là thứ mà lúc tết nhà nào nhà nấy đều sẽ mua.

Chờ Tiêu Thanh Như tắm rửa xong, nhìn thấy đồ trong nhà nhiều thêm, vẻ mặt hiểu rõ: “Chị dâu Ngô cho phải không?”

“Ừ, anh cho họ một chai dưa muối.”

Trong nhà đã được Hứa Mục Chu thu dọn gọn gàng ngăn nắp, tâm trạng của Tiêu Thanh Như rất tốt, cầm một cây bánh ống gạo cắn lấy một miếng.

Giòn xốp rất ngon, là mùi vị khi còn bé.

“Có ngon không?”

“Ngon lắm.”

“Anh nếm thử.”

Hứa Mục Chu lại gần, cắn một miếng trên tay Tiêu Thanh Như.

“Anh tự lấy ăn được mà.”

Trong mắt Hứa Mục Chu tràn đầy ý cười: “Anh cảm thấy ăn như vậy ngon hơn.”

Tiêu Thanh Như giả bộ ghét bỏ: “Anh mau đi tắm đi.”

Ngồi xe lửa hai ngày, trên người đúng là không sạch sẽ, Hứa Mục Chu đành phải từ bỏ ý định v**t v* an ủi.

Trong bếp, nước trên bếp than đã được đun sôi.

Pha một chậu nước nóng, ngay cả cửa phòng vệ sinh Hứa Mục Chu cũng không đóng, cứ như vậy mà tắm.

Tiếng nước chảy ào ào, trong không gian yên tĩnh nghe hết sức rõ ràng, Tiêu Thanh Như muốn không chú ý đến cũng khó.

Trong lòng thầm nghĩ, không phải người này cố ý đó chứ?

Chỉ đành bật radio lên, át đi động tĩnh trong nhà tắm.

“Vợ ơi, giúp anh lấy khăn với.”

Tiêu Thanh Như suy nghĩ trong đầu, người này chắc chắn có mục đích không thuần khiết.

Cô nằm trên ghế sofa, vừa hong tóc, vừa nghe radio: “Anh tự lấy đi.”

“Trên người anh có nước, sẽ làm bẩn sàn nhà mất.”

Khăn tắm treo trong phòng ngủ của cả hai, từ nhà tắm đến phòng ngủ cần phải đi qua phòng khách.

Lý do này, khiến Tiêu Thanh Như không khơi ra được vấn đề gì.

Chỉ có thể trở về phòng lấy khăn sạch đưa vào nhà tắm.

Chuyến đi này, cho đến khi tóc của Tiêu Thanh Như đã khô, đầu thấm ướt mồ hôi, Hứa Mục Chu mới ôm người trở về phòng.

“Lần sau em sẽ không mắc mưu của anh nữa đâu.”

Người đàn ông thỏa mãn lộ vẻ dịu dàng, ngay cả ánh mắt cũng không chút sắc bén: “Chúng ta đang tận dụng thời gian một cách hợp lý mà.”

“Anh cút đi.”

Hứa Mục Chu cố ý trêu chọc cô: “Cút? Lần nữa?”

Tiêu Thanh Như tức giận cắn một cái trên n.g.ự.c anh.

“Đồng chí Hứa, xin hãy kiềm chế một chút, cuộc đời còn dài lắm.”

Người đàn ông buồn cười ra tiếng, lồng n.g.ự.c cũng rung rung.

Dùng sức hôn lên mặt Tiêu Thanh Như: “Vợ à, còn có một từ gọi là tận hưởng thú vui trước mắt đấy.”

Nói xong, bàn tay có vết chai xoa xoa cái lưng trơn bóng của Tiêu Thanh Như, ý ám chỉ rất rõ ràng.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 225: Chương 225



Trong mắt Tiêu Thanh Như hiện lên nụ cười gian xảo, chủ động bám vào vai Hứa Mục Chu đáp lại nụ hôn của anh.

Biết rõ có lẽ vợ muốn chỉnh đốn mình, mà Hứa Mục Chu vẫn rơi vào tay giặc.

Màn náo nhiệt này kết thúc khi Tiêu Thanh Như đạp người kia xuống đất.

Ngủ cả buổi chiều, gần sáu giờ hai người về nhà mẹ ăn cơm.

Một số người thấy, khó tránh khỏi cũng có chút ghen tỵ.

Chị dâu Vương lầm bầm lầu bầu: “Cũng đã lập gia đình rồi, còn mang theo gia đình về nhà mẹ ăn cơm. Da mặt của Tiêu Thanh Như x cũng thật dày, nuôi ra loại con gái hút màu này, người nhà họ Tiêu đúng là xui xẻo.”

“Chị đang nói ai đấy?”

Chị dâu Vương sợ tới mức giật mình.

Lúc này mới nhìn thấy Giang Xuyên cách đó không xa, trong lòng không ngừng chột dạ.

Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Giang Xuyên.

Vội vàng giải thích: “Tôi không có nói gì cả, cậu nghe nhầm rồi.”

Giang Xuyên lạnh nhạt liếc nhìn chị dâu Vương, nếu như không phải cô ta đổ thêm dầu vào lửa, trước đây mọi chuyện cũng đã không rơi vào đường cùng.

Trong lòng cười khổ một tiếng, anh ta mới là đầu sỏ gây nên, hiện tại oán giận người khác còn có ích lợi gì chứ?

Anh ta cảnh cáo: “Về sau tránh xa Thanh Như ra, đừng có bịa đặt cô ấy nữa.”

Chị dâu Vương vỗ vỗ ngực, ánh mắt vừa rồi của Giang Xuyên thật sự đáng sợ.

Thấy anh ta đã đi xa, lại phỉ nhổ, người làm sai cũng không phải cô ta, trút giận với cô ta làm gì?

Bây giờ hối hận à?

Muộn rồi!

Chị dâu Vương lại nghĩ tới Đỗ Vãn Thu, bởi vì cô ta mà bây giờ mình đến người để tán gẫu cũng không có.

Chỉ hy vọng cuộc sống của cô ta ở nông thôn thảm một chút, càng thảm càng tốt.

Không tìm được người nói chuyện, chị dâu Vương phủi m.ô.n.g về nhà.

Nếu không phải còn hầu hạ chồng và con, cô ta thật sự muốn về quê cho rồi.

Ít nhất ở quê có rất nhiều người sẵn sàng nâng đỡ cô ta, đều hâm mộ cô ta lấy được một người đàn ông tốt.

Trong khoảng thời gian này ở viện gia chúc chịu quá nhiều tức giận, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, chị Vương sợ rằng mình sẽ phát điên mất.

Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đã sớm phát hiện Giang Xuyên ở phía sau, chỉ là hai người không ai quay đầu lại.

Vừa đi vừa nói chuyện phiếm, toàn là những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng.

Không cố ý thể hiện tình cảm, nhưng bước đi đồng đều kia, khăn quàng cổ có màu sắc giống nhau trên cổ cùng bầu không khí hài hòa, đều đang lẳng lặng chứng tỏ tình cảm của bọn họ tốt đến nhường nào.

Giang Xuyên không kìm được sờ sờ cổ, anh ta cũng đã từng có một chiếc khăn quàng, còn là Thanh Như tự tay đan cho anh ta.

Vào ngày anh ta bỏ lại Thanh Như ở trong tuyết, anh ta đã mất đi chiếc khăn quàng cổ kia, cũng như mất đi Thanh Như.

Một trận gió lạnh thổi tới, cho dù mặc áo khoác quân đội nhưng Giang Xuyên vẫn cảm thấy lạnh.

Lạnh thấu xương cốt mang theo cơn đâu lâm râm.

Đau đớn làm cho người ta tỉnh táo, cho dù đã qua hơn một năm, anh ta vẫn chưa có cách nào buông bỏ Thanh Như.

Nếu lúc trước không có Đỗ Vãn Thu, anh ta không bỏ lại Thanh Như thì giờ tốt biết là bao.

Tầm mắt dán chặt trên người ở phía trước, chỉ vào lúc này anh ta mới có thể quang minh chính đại nhìn cô.

Vô thức đã đến cửa nhà.

Giang Xuyên dừng bước, nhưng không lập tức vào nhà.

“Cha.”

Giọng nói non nớt của đứa nhỏ kéo suy nghĩ của Giang Xuyên về.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bước đi lập tức nhanh hơn, bế đứa bé trước cửa nhà lên.

Vừa cười vừa nói: “Đi, về nhà ăn cơm.”

Đứa bé phấn khởi đá đá bàn chân nhỏ, cũng nói theo một câu: “Ăn cơm thôi.”

Mẹ Giang trợn mắt, thằng nhóc con đúng là tinh ranh, mới hơn một tuổi đã biết nên lấy lòng ai ở trong cái nhà này nhất.

Giống như mẹ của nó vậy, tâm tư giăng kín như thể tổ ong.

Trong lòng yên lặng cầu nguyện, lần này đừng nuôi ra một đứa vô ơn nữa.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 226: Chương 226



Từ chỗ của mẹ, Tiêu Thanh Như biết được mẹ Giang đến chúc tết.

Trong lòng cũng buồn bực, ai sống phần người đó không tốt sao?

Biết rõ mình không được chào đón, còn mặt dày đi tới, Tiêu Thanh Như không biết sao mẹ Giang có thể làm được nữa.

Bắt đầu hoài nghi ánh mắt trước đây của mình, khi đó cô thật sự cảm thấy mẹ Giang cũng rất tốt.

Cho nên ngày lễ ngày tết mới có thể tặng quà cho người ta, thỉnh thoảng đi vào thành phố, nhìn thấy đồ hợp ý cũng sẽ mang cho mẹ Giang một phần.

Quả nhiên, con người là động vật phức tạp nhất, một khi đã sứt mẻ thì rất nhiều chuyện sẽ không khống chế được.

“Đợt tết, người nhà họ Giang sắp xếp cho Giang Xuyên đi xem mắt, nhà gái là ở bên đội sản xuất nhưng người ta vừa nghe nói nó ly hôn, còn nuôi con nhỏ nên sau đó cũng không thành.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Tiêu cười nói: “Ngay từ đầu bọn họ còn muốn chọn ở trong viện gia chúc, thật sự là buồn cười c.h.ế.t mất. Kết hôn là kết cái tốt của nhau, với tình hình của nhà họ Giang thì kết thù thì có.”

Tiêu Thanh Như nhớ tới chuyện của năm trước, khi đó người mẹ Giang coi trọng là Tống Viện.

“Nếu như bọn họ có lòng, chắc chắn sẽ có người đồng ý lấy Giang Xuyên.”

Mẹ Tiêu hừ một tiếng: “Đúng là có người chịu lấy, nhưng người này hoặc là tham tiền, hoặc là đầu óc cô gái này không được tỉnh táo.”

Dừng một chút, tiếp tục nói: “Thật ra kết hôn lần hai không phải chuyện to tát, đứa nhỏ cũng vô tội, quan trọng là vợ trước của nó vẫn còn, ai biết về sau có gây sự kiếm chuyện không?”

Tiêu Thanh Như từng chịu thiệt ở chỗ Đỗ Vãn Thu, việc này cô có quyền lên tiếng.

“Nếu như có cơ hội, Đỗ Vãn Thu chắc chắn vẫn sẽ còn dây dưa, đến lúc đó cuộc sống của tất cả mọi người đều không dễ chịu.”

Mẹ Tiêu cũng buồn bực: “Hiện tại con gái ai nấy đều có da mặt mỏng, còn người giống như Đỗ Vãn Thu thì mẹ cũng thấy lần đầu tiên đấy.”

Thật sự đúng với câu nói, người không biết xấu hổ là thiên hạ vô địch.

Ăn cơm tối xong, mẹ Tiêu bỏ thịt gà chưa ăn hết vào hộp cơm, bảo bọn họ mang về nhà ngang để hôm sau ăn.

Tiêu Thanh Như cười nói: “Đến đồ ăn mà cũng mang đi thì ngại lắm.”

Mẹ Tiêu nhét hộp cơm vào tay cô, sẵng giọng: “Người một nhà mà nói như thể người xa lạ thế?”

Hứa Mục Chu tự nhiên nhận lấy hộp cơm trong tay Tiêu Thanh Như: “Mẹ, chúng con đi về trước đây.”

“Về đi.”

Trời lạnh, về nhà nằm đúng là thoải mái.

Hơn nữa ngày kia bọn họ phải đi làm, vì để cho vợ chồng son được nghỉ ngơi nhiều, mẹ Tiêu cũng không giữ người ở lại.

Ngày nghỉ cuối cùng, Tiêu Thanh Như và Tống Viện có gặp mặt một lần.

Đối phương tới nhà tìm cô, vì để cho họ có không gian nói chuyện, một mình Hứa Mục Chu đi đến công xã mua hạt giống trồng rau.

Tiêu Thanh Như lấy quà ra đưa cho Tống Viện.

Đó là một hộp điểm tâm đặc sản của Bắc Kinh.

Tống Viện mỉm cười nhận lấy: “Về nhà chồng thăm người thân mà vẫn còn nhớ đến tớ, ngoại trừ cha mẹ tớ, e là chỉ có cậu quan tâm tớ nhất.”

“Đây không phải điều đương nhiên sao?”

Từ nhỏ đến lớn, Tống Viện đều là bạn tốt nhất của Tiêu Thanh Như.

Đối phương sẽ tin tưởng cô vô điều kiện, luôn đứng bên cạnh cô.

Dù là tình bạn, tình yêu, hay là tình thân, đây đều là trạng thái mà Tiêu Thanh Như mong muốn.

“Không phải các cậu có máy ảnh sao, lần này về Bắc Kinh có chụp ảnh không?”

“Có chụp.”

“Mau đưa ảnh chụp cho tớ xem nào.”

Tống Viện rất phấn khích, cô ấy còn chưa từng đến Bắc Kinh.

Đầu năm nay bất kể đi đâu cũng cần phải có thư giới thiệu, không thể nói đi là đi, nếu không cô ấy thật muốn đi tham quan tận mắt.

Chụp rất nhiều ảnh, Tống Viện xem từng tấm một, sau đó nhìn thấy Phương Ánh Thu.

Đối phương đứng giữa Tiêu Thanh Như và Tiêu Hoài Thư, cắt tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan dịu dàng, ánh mắt cũng rất sắc bén.

Mâu thuẫn giữa khí chất và vẻ ngoài, ở trên người cô ấy lại hòa hợp vô cùng.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 227: Chương 227



Cho dù chưa gặp người thật, Tống Viện cũng biết đó là một nữ đồng chí lợi hại.

“Đây là…”

“Người yêu của anh tớ.”

Tống Viện có chút ngạc nhiên: “Anh Hoài Thư có người yêu khi nào thế?”

“Là chuyện mấy ngày gần đây, lúc trước họ quen biết ở Bắc Kinh, đồng chí Phương cũng là phi công.”

Nói như vậy, Tống Viện hiểu ra ngay.

Không khỏi cười ra tiếng, trêu chọc Tiêu Thanh Như: “Lúc trước cậu và dì còn muốn làm mai tớ với anh Hoài Thư, nếu trước đó tớ mà gật đầu thì lúc này cậu sẽ rối rắm c.h.ế.t mất, không biết làm sao cho phải.”

Tiêu Thanh Như nghiêm túc gật đầu: “Cho nên, bà mối không có dễ làm, không cẩn thận là thất bại.”

Tống Viện lại nhìn Phương Ánh Thu vài lần, tự tận đáy lòng thấy mừng cho Tiêu Hoài Thư.

“Anh Hoài Thư người có tiền đồ nhất trong viện gia chúc, nữ đồng chí này mới xứng đôi với anh ấy. Bọn họ sẽ là chiến hữu tốt nhất, cộng sự tốt nhất, có đề tài chung, còn có mục tiêu chung, về sau nhất định sẽ hạnh phúc.”

Tất cả mọi người đều tìm được nửa kia, chỉ có tình huống của Tống Viện là còn chưa rõ ràng.

Tiêu Thanh Như hỏi cô ấy: “Trong khoảng thời gian này còn xem mắt không?”

Tống Viện lắc đầu: “Không xem mắt nữa.”

Tiêu Thanh Như còn chưa kịp nói chuyện, Tống Viện lại cho cô biết một tin tức nặng ký.

“Tớ và Tần Bắc đang hẹn hò.”

Bởi vì quá ngạc nhiên, Tiêu Thanh Như im lặng một lát rồi mới hỏi: “Trong nhà cậu đã biết chưa?”

Tống Viện lắc đầu: “Chưa biết, tớ không có ý định nói với bọn họ.”

“Chuyện này hẳn là không giấu được.”

“Không có ý định giấu diếm, trước tiên cứ được ngày nào hay ngày nấy thôi. Tớ và Tần Bắc đã nói rồi, chúng tớ chỉ yêu đương chứ không kết hôn.”

Đây là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như nghe được cách nói chuyện thời thượng này.

Khẽ mím môi: “Yêu đương không lấy kết hôn làm mục đích là vui chơi qua đường đấy.”

Tống Viện thấy buồn cười: “Kết hôn không phải kết quả cuối cùng của tình yêu, dù sao tớ cảm thấy hiện tại rất tốt, vừa không phụ lòng chính mình, cũng sẽ không ảnh hưởng đến gia đình.”

“Cha mẹ cậu không hối cậu kết hôn sao?”

Nói đến chuyện này, Tống Viện cũng cảm thấy kỳ lạ: “Trước đây mẹ tớ hận không thể bắt tớ đi xem mắt một ngày ba người, hiện tại đột nhiên lại không đề cập tới việc này. Mà ngay cả cha tớ cũng vậy, không có lấy một câu liên quan đến chuyện hối cưới.”

Tiêu Thanh Như hỏi với vẻ không chắc chắn: “Có khi nào họ biết cậu và đồng chí Tần đang yêu nhau không?”

“Không biết nữa, việc này tớ chưa nói cho ai nghe, ngay cả cậu cũng tới giờ mới biết.”

Tiêu Thanh Như thầm nghĩ, chị em tốt của mình ngây thơ quá.

Chuyện yêu đương này, cho dù không nói ra bên ngoài nhưng từng hành động nhỏ cũng có thể để lộ rất nhiều tin tức, không phải muốn giấu diếm là có thể giấu diếm.

Sợ Tống Viện sẽ có áp lực tâm lý, Tiêu Thanh Như không nói ra lời này.

Nếu phụ huynh nhà họ Tống im lặng không đề cập tới thì chứng tỏ bọn họ quyết định mở một mắt, nhắm một mắt.

Nắm tay Tống Viện, an ủi: “Nói không chừng ngày nào đó mọi chuyện sẽ thay đổi, cậu và đồng chí Tần cũng đừng quá bi quan.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Viện mỉm cười vô tư: “Tớ cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, cậu không biết cảm giác lén lút hẹn hò k*ch th*ch, phấn khích thế nào đâu.”

Khóe miệng Tiêu Thanh Như giật giật: “Lời này của cậu rất dễ khiến người ta hiểu lầm đấy.”

“Tớ không có ý đó, cậu đừng suy nghĩ nhiều, làm người phải có giới hạn đạo đức.”

Vẻ mặt Tống Viện thả lỏng, Tiêu Thanh Như biết khúc mắc giữa cô ấy và Tần Bắc đã được cởi bỏ.

Dưới tình huống không liên lụy đến người khác, Tống Viện muốn ở bên người mình thích, Tiêu Thanh Như có thể hiểu được.

Yêu đương không có nghĩa là trói buộc cuộc sống của mình với nhau.

Chuyện sau này không ai nói chính xác được, vậy thì cứ thử nắm tay nhau đi một đoạn đường thôi.

Có lẽ đi tới đi lui, sẽ có bước ngoặt mới.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 228: Chương 228



Thổ lộ tâm sự với Tiêu Thanh Như, trong lòng Tống Viện thoải mái hơn rất nhiều.

Ăn ké cơm trưa ở nhà ngang, lúc này mới về nhà.

Sau khi về đến nhà bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về đội sản xuất.

“Không phải học sinh còn chưa khai giảng sao? Qua hai ngày nữa đi cũng kịp mà.”

“Trước khai giảng còn có một đống công việc cần chuẩn bị, không đi sớm không được.”

“Có công việc gì, không phải chỉ là quét dọn vệ sinh thôi sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ngoại trừ quét dọn vệ sinh, không phải còn giải quyết vấn đề ăn uống của mình sao? Củi gạo dầu muối còn chưa có chuẩn bị.”

Mẹ Tống nói: “Những thứ này cứ mang từ nhà đi là được rồi.”

“Lương của con đủ dùng.”

Thu dọn đồ đạc xong, Tống Viện chuẩn bị rời đi.

“Mẹ, thời gian không còn sớm, con đi trước đây.”

Mẹ Tống oán giận: “Ở nhà thêm hai ngày thì làm sao?Về sau thời gian ở đội sản xuất còn rất nhiều, làm gì mà gấp gáp?”

Tống Viện nở nụ cười: “Mấy ngày nữa con sẽ trở về, nếu mẹ nhớ con thì đến đội sản xuất thăm con.”

Đều là người từng trải, sao có thể không nhận ra tâm tư của con?

Mẹ Tống chọc chọc trán của con gái: “Đúng là con gái lớn không dùng được, đi mau đi, con không ở nhà thì mẹ cũng thoải mái, đỡ phải nấu cơm cho con.”

“Mẹ cứ miệng nói một đường mà lòng nghĩ một nẻo.”

Từ trong túi vải lấy ra phiếu thịt: “Đây là phiếu mà năm trước trường học phát, mẹ, ở nhà mọi người lấy làm sủi cảo ăn đi.”

Mẹ Tống không nhận: “Con một mình ở trường học mới cần làm chút đồ ăn ngon.”

Nhét phiếu vào trong tay mẹ, Tống Viện mang đồ đi ra ngoài: “Khi nào trường cho nghỉ con sẽ trở về, mẹ đừng lo lắng cho con.”

“Lái xe chậm thôi.”

“Con biết rồi.”

Một hồi chuông vang lanh lảnh vang lên, Tống Viện đã đạp xe đạp rời khỏi viện gia chúc.

Mẹ Tống bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là con gái mới lớn, một chút chuyện cũng không giấu được.

Chuyện đã đến nước này, bà ấy cũng đã nghĩ thông suốt.

Bọn họ tôn trọng quyết định của con gái, nếu thật sự xảy ra chuyện, đến lúc đó rồi nghĩ biện pháp giải quyết.

Dù biện pháp có khó khăn đi nữa, cũng không đến mức đoạn tuyệt với con gái.

Tâm trạng Tống Viện rất tốt, đạp bàn đạp thật nhanh.

Còn chưa tới đội sản xuất, lúc đi ngang qua một khu rừng nhỏ đã bị người đàn ông xuất hiện đột ngột làm cho hoảng sợ.

Nhìn trái nhìn phải, không thấy có người bên ngoài xuất hiện, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh đang làm gì ở đây vậy?”

Đôi mắt Tần Bắc cong cong: “Tới đón em.”

“Sao anh biết hôm nay em sẽ quay lại đội sản xuất?”

“Đoán.”

Tống Viện hỏi anh ấy: “Có phải anh chờ lâu rồi không?”

“Không lâu lắm.”

Chỉ là ăn sáng xong, sắp xếp ổn thỏa cho em trai, rồi tới đây mà thôi.

Trong lòng Tống Viện cảm thấy ngọt ngào, thì ra đây chính là cảm giác được người yêu đưa đón.

Nhanh chóng tiến lại gần, hôn Tần Bắc một cái.

Người đàn ông sửng sốt, dường như không kịp phản ứng.

Ngay sau đó gương mặt với góc cạnh rõ ràng bỗng chốc đỏ ửng mà mắt thường cũng thấy được, còn lan tràn đến cổ, tựa như uống say vậy.

Tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu, luống cuống nhìn Tống Viện.

Rất tội nghiệp, so với dáng vẻ lạnh như băng của ngày thường thì như hai người khác nhau.

Tương phản càng lớn, càng làm cho người ta cảm thấy đáng yêu.

Sợ mình không khống chế được mà nhéo mặt Tần Bắc, Tống Viện hờ hững dời tầm mắt.

Từ viện gia chúc đến đội sản xuất, có vài đoạn đường không dễ đi, phải xuống đẩy xe đạp.

Nơi Tần Bắc chờ Tống Viện chính là đoạn đường khó đi nhất.

Tống Viện giả vờ ho khan một tiếng, không có gì để nói: “Hôm nay không đi làm à?”

Tần Bắc gật đầu: “Đến lượt nghỉ ngơi.”

Đưa tay đỡ đầu xe đạp: “Để anh đẩy cho.”

Tống Viện thuận thế buông tay, tay không đi ở bên cạnh.

Bởi vì nụ hôn vừa rồi, không khí mập mờ như có như không.

Dần dần lên men, càng ngày càng đậm......
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 229: Chương 229



Trong lúc vô tình nhìn thẳng vào tầm mắt, Tần Bắc mạnh mẽ nắm lấy sau gáy của Tống Viện.

Ngay khi Tống Viện cho rằng Tần Bắc muốn hôn cô ấy, người đàn ông lập tức đỏ mặt, lập tức buông cô ấy ra.

“Tần Bắc, anh có được không vậy?”

Lời này vừa nói ra, mặt người đàn ông càng đỏ, giống như sắp chảy máu.

“Khụ, bị người ta nhìn thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt.”

Tống Viện truy hỏi: “Chẳng phải tìm một nơi không có người là được sao?”

Tần Bắc chưa bao giờ biết, có một ngày mình lại bị trêu chọc đến mức này.

Yết hầu di chuyển: “Chỗ không có người cũng không thể.”

Anh ấy sợ mình không kiềm chế được, sẽ làm ra chuyện tổn thương cô ấy.

Tống Viện cười đến bụng có hơi đau: “Đồng chí Tần, bây giờ chúng ta đang yêu đương, sao anh còn nhát hơn em thế...”

Có thứ gì đó mềm mại ấm áp dán lên môi, rất nhanh đã rời đi.

Tần Bắc không dám nhìn vào mắt Tống Viện, cố giả bộ bình tĩnh: “Sợ là cái gì?”

Tuy Tống Viện thoải mái vô tư, nhưng vào lúc này cũng không khỏi thấy hơi xấu hổ.

Sờ sờ môi, không nói gì.

Hai người cứ đi như vậy.

Tần Bắc nói rất ít, là một người im lìm, lúc Tống Viện không nói chuyện, không khí yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Nam nữ khi đang yêu đường cuồng nhiệt, không ai cảm thấy xấu hổ.

Ngược lại còn cực kỳ hưởng thụ giờ phút yên bình này.

Chỉ cần ở bên người mình thích, dù làm gì cũng đều thấy ngọt ngào.

Trước kia cảm thấy đường đi rất dài, hai người cùng đi lại không thấy dài nữa.

Đi tiếp về phía trước, có thể sẽ gặp người, Tần Bắc bèn dừng bước.

Trả xe đạp lại cho Tống Viện: “Em đi trước đi.”

“Vậy còn anh?”

“Anh đi đường tắt.”

“Được rồi, vậy anh tự mình chú ý an toàn đấy.”

Tần Bắc đưa tay xoa đầu Tống Viện: “Em cũng vậy.”

Không thể đi cùng Tống Viện, Tần Bắc đứng ở chỗ cao nhìn thật lâu, cho đến khi Tống Viện vào đội sản xuất, lúc này mới về nhà từ đường nhỏ.

“Anh, không phải anh nói đi bắt thỏ sao? Thỏ đâu?”

Hai tay của Tần Bắc trống trơn, mặt không đỏ tim không đập nhanh mà nói dối: “Không thấy thỏ.”

Tần Thiên ồ một tiếng, sợ anh mình khó chịu, còn an ủi anh ấy: “Thời tiết lạnh, thỏ hẳn là đi ngủ rồi, lần này không gặp được, lần sau có thể sẽ gặp.”

“À anh này, cô Tống đến trường, vừa rồi còn nói chuyện với em đấy.”

Tần Bắc không tự chủ được mà nhớ tới nụ hôn vừa rồi.

Bọn họ mới vừa yêu đương không lâu, mà anh ấy đã làm ra hành động này, cũng không biết có ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong lòng cô ấy không nữa?

Không hiểu sao lại đứng ngồi không yên.

Tần Thiên tò mò nhìn anh ấy: “Anh, anh giẫm đinh à?”

Tần Bắc hơi quýnh: “Đi giúp cô Tống quét rác đi.”

“Anh không nói em cũng sẽ đi.”

Tần Thiên cầm chổi chạy ra ngoài, lúc đến cửa chính, cao giọng nói: “Anh à, anh chuẩn bị cho cô Tống chút củi lửa đi, năm nay em muốn đến chỗ cô Tống học chữ.”

Thấy anh ấy đồng ý, cậu nhóc mới hài lòng rời đi.

Tần Bắc cũng không rảnh rỗi, chặt đống củi trong sân thành từng miếng nhỏ, buộc chặt rồi đưa đến trường học.

Sợ bị người khác nhìn thấy, Tần Bắc để đồ xuống rồi đi, thời gian dừng lại không quá hai phút.

Toàn bộ quá trình đều không nhìn Tống Viện lấy một cái.

Cho dù là ai thấy, cũng không nghĩ rằng bọn họ đang yêu đương.

Tống Viện thấy hơi buồn cười, người này còn rất biết tỏ vẻ nữa.

“Cô Tống, hôm nay chị đến nhà chúng em ăn cơm đi.”

Lương thực của Tống Viện còn chưa có, nhưng lúc cô ra ngoài có mang theo đồ ăn, trong đó có bánh bao.

Vân Mộng Hạ Vũ

Xoa đầu Tần Thiên: “Cô giáo có đồ, cảm ơn ý tốt của em.”

Tần Thiên có chút ngượng ngùng, mình chiếm mất thời gian nghỉ ngơi của cô Tống, mà cô Tống cũng không lấy học phí của mình..

Cầm lấy chổi, ra sức quét dọn vệ sinh, như vậy mới có thể báo đáp cho cô Tống.
 
Back
Top Bottom