Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 230: Chương 230



Tần Thiên giúp đỡ quét sân xong, Tống Viện cũng đuổi thằng nhóc về.

Công việc còn lại rất tốn sức, cô ấy không đành lòng sai khiến trẻ con.

Tần Thiên vốn dĩ không muốn đi, nhưng lại không dám không nghe lời cô giáo, chỉ có thể lo lắng rời đi.

Qua một kỳ nghỉ, chỗ cần quét dọn rất nhiều, Tống Viện thầm nghĩ làm việc xong chắc mặt trời cũng đã lặn.

“Cô Tống, việc còn lại để anh làm giúp em.”

Tần Bắc quay lại.

Tống Viện bật cười: “Lúc này anh không sợ bị người ta nhìn thấy à?”

Thấy cô ấy cười, tâm trạng Tần Bắc cũng trở nên vui vẻ.

Chỉ chỉ cánh cửa mở rộng: “Em qua phòng bên cạnh chơi với Tiểu Thiên đi, trong bếp có chôn khoai lang đấy.”

“Chuyện của mình tự mình làm, để anh làm việc thì ngại quá.”

“Giúp người yêu làm việc, đây không phải là việc nên làm sao?”

Tần Bắc cầm lấy dụng cụ, đã bắt đầu làm việc.

Tống Viện muốn giúp đỡ, anh ấy còn không cho.

“Vậy em đi thật đó nhé.”

“Ừ, ở đây cứ giao cho anh là được.”

Tống Viện chần chừ không đi, cuối cùng thấy anh ấy làm đâu ra đấy, cũng thật sự rời khỏi trường học.

Vừa ra khỏi cổng trường, gặp người của đội sản xuất, là mẹ của học sinh trong lớp.

“Cô Tống, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Viện gật đầu: “Mời cô nói.”

“Là thế này, nhà chúng tôi không có điều kiện, năm nay chắc không thể đóng nổi học phí.”

Tình huống này Tống Viện không phải lần đầu tiên gặp phải, có vài người có thể thật sự không đóng bổi học phí, mà có người thì không muốn cho con đi học.

“Nếu trong nhà có khó khăn, học phí có thể tạm hoãn, hoặc là đến mượn cấp trên cũng được. Nhà mọi người có người nhận được mười công điểm, làm việc ba ngày là đủ trả số tiền này rồi.”

Người nọ lập tức thay đổi sắc mặt: “Làm một ngày chỉ đủ kiếm khẩu phần lương thực cho một này, nếu cầm đi nộp học phí, người nhà chúng tôi ăn cái gì?”

Tống Viện không thay đổi sắc mặt mà đáp lại: “Học phí mỗi một học kỳ là hai đồng, trong nhà không có tình huống đặc biệt, cố gắng thì vẫn có.”

“Cô Tống, sau này tan học cô có thể bớt chút thời gian không, để tôi bảo con tôi đến tìm cô dạy học.”

Tống Viện lập tức hỏi: “Ý của câu này là không cho em ấy đi học cùng những học sinh khác sao?”

Người phụ nữ trẻ tuổi cười nói: “Tại vì trong nhà thật sự không nộp nổi học phí mà? Nếu không tôi cũng đã không làm phiền đến cô Tống.”

Tống Viện thầm nghĩ, có phải mình quá dễ tính không?

Mới khiến người khác có hiểu lầm với cô ấy.

“Tôi có hai phương án giải quyết, một là đi vay tiền cấp trên, hai là trường học cho mọi người hoãn vài ngày.”

“Không thể để con tôi đi học thêm sau khi tan học sao?”

“Thật ngại quá, tôi cũng bất lực, dù sao giáo viên cũng là người, cần thời gian nghỉ ngơi.”

Nếu cô ấy đồng ý chuyện này, tất cả mọi người đều làm như vậy thì chẳng phải trường học sẽ loạn sao.

Người phụ nữ trẻ tuổi thấy Tống Viện khó chơi, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi.

“Cô Tống, chắc cô dạy Tần Thiên cũng không thu học phí đúng không? Sao nó thì được, mà con nhà chúng tôi lại không được? Cô đang phân biệt đối xử đấy.”

Tống Viện làm việc hơn hai năm, đã gặp rất nhiều người càn quấy.

Lời này cũng không ảnh hưởng đến cô ấy.

Hơn nữa, dưới điều kiện không gây trở ngại cho người khác, thời gian của cô muốn sắp xếp như thế nào là tùy cô.

Không cần phải giải thích với ai cả.

Vừa cười vừa nói: “Điều kiện mỗi nhà trong đội sản xuất như thế nào, trong lòng tôi biết rõ. Nhà nào có khó khăn thì giúp được tôi sẽ giúp. Để bọn họ học được nhiều hơn, về sau lớn lên cho dù không có được sự nghiệp lớn, ít nhất cũng có thể hiểu chuyện. Tuy nhiên, nếu phụ huynh của học sinh gây cản trợ thì thật ngại quá, chuyện này tôi không giúp được.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 231: Chương 231



Tống Viện là giáo viên, ở đội sản xuất được tôn kính, lúc này phụ nữ trẻ tuổi đột nhiên thấy chột dạ.

Cũng do cô ta thấy mỗi ngày thằng nhóc nhà họ Tần đều tới tìm Tống Viện học thêm, mới nảy ra ý định này.

Ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, cô Tống, cô đừng nóng giận.”

“Người nên tức giận không phải tôi, chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày tựu trường, nếu như nhà mọi người thật sự có khó khăn, bây giờ nghĩ cách vẫn còn kịp.”

“Cô Tống nói đúng, để tôi nghĩ cách.”

Sợ bị Tống Viện lên lớp, người phụ nữ trẻ tuổi cúi đầu nhanh chóng rời đi.

Trong lòng thì lại hùng hổ chửi mắng, nếu như không phải sợ đắc tội với người của đội sản xuất, cô ta thật muốn tát cho Tống Viện mất cái.

Chẳng phải là ỷ mình có kiến thức, được người trong đội sản xuất tôn kính, nên giờ đây mới tỏ thái độ trịch thượng sao?

Cũng không biết cô ta đang đắc ý gì nữa!

Tống Viện đứng đó một lát, lúc này mới đi tới nhà họ Tần ở sát vách, cũng không có bởi vì chuyện vừa rồi mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

“Chị, chị tới rồi!”

Nhìn thấy Tống Viện đến nhà, Tần Thiên rất phấn khởi, xưng hô cũng trở thành một tiếng chị, trông thân mật hơn nhiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vội vàng mang một cái ghế nhỏ đến cho Tống Viện ngồi: “Anh trai em nướng khoai lang, để em đi lấy cho chị ăn.”

Tống Viện vội vàng giữ người lại: “Để chị đi lấy cho, kẻo bị bỏng đấy.”

“Sẽ không đâu.”

Thằng nhóc bỏ chạy nhanh như chớp.

Từ khi anh trai chọc tức làm chị Tống bỏ đi, đã rất rất lâu chị ấy không đến nhà.

Tuy rằng còn có thể dạy thằng nhóc đọc sách biết chữ, nhưng thằng nhóc luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Dần dần, thằng nhóc cũng không dám gọi chị.

Chỉ có thể giống như những người khác, gọi một tiếng cô Tống.

Tần Thiên thầm nghĩ, lần này nhất định phải tiếp đãi chị ấy cho tốt, không thể khiến người ta tức giận nữa.

Con cái nhà nghèo đã biết lo liệu việc nhà từ sớm, hiện tại Tần Thiên đã biết làm rất nhiều việc nhà. Năm nay thằng nhóc còn dự định đi làm, việc nặng không làm được, nhưng còn có rất nhiều việc thích hợp với trẻ con.

Tới mùa gieo hạt thì đi giúp đỡ gieo hạt, hoặc lấy cỏ cho heo ăn cũng được.

Đưa khoai lang đã nướng đến trước mặt Tống Viện: “Chị ơi, cái này phải ăn khi còn nóng.”

“Cảm ơn em.”

Thằng nhóc lập tức đỏ mặt, thấp giọng nói: “Không cần cảm ơn.”

Tống Viện cười khẽ một tiếng, chia khoai lang làm hai, đưa cho Tần Thiên một nửa.

Hương vị ngọt ngào lan tỏa trong không khí, rất hấp dẫn.

Tần Thiên xua xua tay: “Chị ăn đi, em không ăn.”

Mặc dù trong bếp còn một cái, nhưng thằng nhóc muốn giữ lại để buổi tối ăn, như vậy có thể tiết kiệm được khẩu phần ăn.

“Đồ ngon phải chia thì ăn mới ngon.”

Không cho thằng nhóc có cơ hội từ chối, Tống Viện đã nhét một nửa khoai lang vào trong tay thằng bé.

“Mau ăn đi, một mình chị ăn không hết nhiều như vậy.”

Tần Thiên thở dài một tiếng, chị ấy thật sự quá khách sáo.

Ngày thường dạy thằng nhóc đọc sách, mà thằng nhóc còn không nộp học phí, đừng nói là cho chị ăn khoai lang, dù có là thịt thì thằng nhóc cũng sẽ không thấy tiếc.

Hai người ngồi bên cạnh nhau, ăn khoai lang xong Tống Viện lại dạy Tần Thiên học bài.

Trí nhớ của Tần Thiên rất tốt, dạy hai lần là đã nhớ rồi.

Trong mắt một số người, con nhà nghèo học hành cũng vô dụng, chẳng thà xuống ruộng kiếm công điểm còn hơn.

Nhưng Tống Viện tin tưởng rằng, học hành có ảnh hưởng sâu sắc và ý nghĩa đối với con người.

Đồng thời cô ấy cũng có niềm tin vững chắc, cuối cùng ánh sáng rạng đông sẽ chiếu đến mọi người thôi.

Trước đó, bọn họ phải chuẩn bị để sẵn sàng nghênh đón bình minh đã!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 232: Chương 232



Giúp đỡ quét dọn vệ sinh xong, Tần Bắc đã trở lại.

Tống Viện muốn rời đi, mà Tần Bắc đứng phía trước, chặn đường cô ấy.

Rũ tròng mắt xuống, bên trong bắt đầu khởi động dòng nước ngầm mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể thấy rõ.

Tống Viện đột nhiên có chút căng thẳng, người này đang làm trò gì vậy?

Trẻ con vẫn còn ở đây!

Tận mắt nhìn thấy mặt Tống Viện đỏ ửng, tay Tần Bắc ngứa ngáy.

Thật sự muốn nhéo một cái.

Cố gắng kiềm chế cơn xúc động, dịu dàng nói: “Cô Tống, ở lại ăn cơm đi.”

“Không cần, em có mang bánh bao ở nhà theo.”

“Bánh bao có thể giữ lại sáng mai ăn.”

Tần Thiên cũng phụ họa theo: “Đúng vậy đúng vậy, chị ở lại cùng ăn đi.”

Nếu như không xảy ra chuyện của phụ huynh học sinh, Tống Viện có thể sẽ đồng ý.

Nhưng vì tốt cho cả hai, trước mặt mọi người vẫn nên giữ khoảng cách.

“Em còn có việc, đi trước đây.”

Tần Bắc biết băn khoăn của cô ấy, cuối cùng chỉ có thể cho cô một túi khoai lang, khoảng mười cân, một mình Tống Viện có thể ăn rất lâu.

Tống Viện nhận lấy, không có bất kỳ ý ghét bỏ nào.

Trong thời điểm chuyện ấm no còn là vấn đề, Tần Bắc cho cô những thứ này, đã là thứ tốt nhất trong phạm vi năng lực của anh ấy.

“Vậy em đi trước đây.”

Tần Bắc đứng trong sân đưa mắt nhìn cô ấy rời đi, đợi người đi xa, lúc này mới đi ra cửa.

Nhìn về phía cổng trường học, nghĩ về sau phải chạy ra sau núi nhiều hơn nữa, để cho người yêu và em trai được ăn thịt.

Trở lại ký túc xá, Tống Viện phát hiện Tần Bắc không chỉ giúp cô quét dọn vệ sinh, mà ngay cả giường cũng đã trải xong.

Trong bếp, còn đun một bình nước nóng.

Đồ đạc được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, đặt ở nơi cô ấy có thể nhìn thấy.

Khóe miệng cong cong, người này còn rất chu đáo.

Pha một chậu nước nóng, thoải mái gội đầu, tắm rửa, cả người cảm thấy thoải mái.

Sau khi ăn tối, tóc cũng đã khô.

Mùa này, sớm muộn gì cũng lạnh.

Kiểm tra cổng trường, xác định đã đóng kín, Tống Viện cũng trở về ký túc xá ngủ.

Không giống lúc ở trong nhà, trường học trống rỗng chỉ có một mình cô ấy.

Nói không sợ là giả.

Chẳng qua cũng đã quen rồi.

Nương theo tiếng gió, dần dần tiến vào mộng đẹp.

Nửa đêm Tần Bắc thức dậy hai lần, đi xung quanh trường học kiểm tra tình huống hai lần, không phát hiện chuyện gì kỳ lạ, lúc này mới về nhà tiếp tục ngủ.

Đôi mắt Tần Thiên còn mơ màng buồn: “Anh, anh đi đâu vậy?”

“Nhà xí.”

“Ồ.”

Thằng nhóc nhắm mắt lại, đi ngủ tiếp.

Tần Bắc đắp chăn cho thằng nhóc, ngủ bên ngoài giường, lỗ tai vẫn còn để ý đến động tĩnh bên ngoài.

Từ khi xảy ra chuyện tên lưu mạnh nửa đêm trèo tường vào trường, buổi tối Tần Bắc cũng không dám ngủ say.

Mỗi đêm đều phải kiểm tra tình hình.

Chỉ có điều việc này không ai biết, anh ấy cũng không định nói với Tống Viện để giành công.

Cho dù là trước kia hay là hiện tại, anh ấy chỉ muốn lẳng lặng bảo vệ cô ấy.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tần Bắc đi làm vừa vặn gặp Tống Viện, biết cô ấy muốn đến công xã, chuẩn bị khẩu phần lương thực tiếp theo.

Nhỏ giọng dặn dò cô ấy đi đường phải cẩn thận.

Lúc này trời mới tờ mờ sáng, rất nhiều người còn chưa ra ngoài.

Tống Viện đột nhiên nắm tay Tần Bắc, chớp chớp mắt: “Em không còn là trẻ con nữa, không cần lo lắng.”

Nói xong, lên xe đạp đi trước một bước.

Cả người Tần Bắc choáng váng, còn chưa lấy lại tinh thần từ sự thân mật vừa rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sờ sờ ngón tay, phía trên dường như còn lưu lại cảm xúc mềm mại tê dại.

Trái tim đập vừa nhanh vừa vui, cả người bị hạnh phúc bao vây.

Tần Bắc thầm nghĩ, sáng sớm đã có thể nhìn thấy người mình yêu, hóa ra là cảm giác như thế này.

Giờ phút này, anh ấy đột nhiên hâm mộ những người đã kết hôn.

Có quan hệ hôn nhân, có nghĩa là người cuối cùng nhìn thấy khi ngủ chính là cô ấy.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 233: Chương 233



Lúc tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy cũng là cô ấy.

Những ngày như vậy, Tần Bắc không dám nghĩ.

Chỉ sợ suy nghĩ nhiều sẽ nổi lòng tham.

Có thể yêu đương với Tống Viện đã là chuyện rất hạnh phúc, anh ấy không thể được voi đòi tiên.

Sờ sờ lồng ngực, chờ nhịp tim khôi phục bình thường, Tần Bắc mới tiếp tục đi về phía trước.

Trong mắt hàm chứa ý cười như có như không.

Chờ gặp được người trong đội sản xuất, lập tức thu lại ý cười.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho dù là ai cũng không nhìn ra được sự khác thường của anh ấy.

Làm việc không bao lâu, Du Vãn lại tới tìm Tần Bắc.

Trong mắt Tần Bắc tràn ngập vẻ chán ghét, bây giờ anh ấy là người đã có người yêu, nên lại càng muốn tránh xa người khác giới.

Nếu không người yêu hiểu lầm thì phải làm sao?

Đang chuẩn bị gọi nhân viên ghi điểm đến quản Du Vãn, chỉ thấy người nọ ngăn ở trước mặt anh ấy, nói: “Tôi chỉ nói đôi câu thôi, anh đừng mất kiên nhẫn như vậy.”

Lúc này ngay cả nói chuyện Tần Bắc cũng không muốn nói với Du Vãn, lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Dáng vẻ tránh còn không kịp này, khiến trái tim Du Vãn đau nhói.

Tốt xấu gì cô ta cũng là thanh niên trí thức từ thành phố đến, có văn hóa, vẻ ngoài xinh đẹp, mà người này có cần phải trốn tránh cô ta như vậy không?

Hít sâu một hơi: “Tần Bắc, tôi sắp kết hôn rồi.”

Tần Bắc vẫn làm như không nghe thấy, cầm cuốc tiếp tục làm việc.

“Đối phương là thanh niên trí thức, cũng là giáo viên của trường.”

Nghe được nửa câu sau, Tần Bắc mới có chút phản ứng.

Trong trường tổng cộng có hai giáo viên, một giáo viên khác ở nơi tập trung thanh niên trí thức.”

Nhưng việc này không liên quan đến anh ấy, Tần Bắc vẫn làm chuyện của mình, hoàn toàn làm lơ Du Vãn.

“Tôi nói, tôi sắp kết hôn rồi!”

“Cho nên? Có liên quan gì đến tôi?”

Vẻ mặt lạnh nhạt của người đàn ông khiến Du Vãn cảm thấy mình bị sỉ nhục: “Nếu anh muốn ở bên tôi, bây giờ vẫn còn cơ hội.”

Lần đầu tiên Tần Bắc nhìn thấy một người tự tin như vậy.

“Đồng chí Du, chúc cô và người yêu trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”

Thấy anh ấy vẫn không thông suốt, trong lòng Du Vãn uất ức khó chịu.

“Người anh thích đã kết hôn rồi, chẳng lẽ anh muốn đi phá hoại sao?”

Lần trước Tần Bắc đã giải thích vấn đề này, nhưng Du Vãn không tin.

Tuy rằng Tiêu Thanh Như không ở trong đội sản xuất, việc này không ảnh hưởng đến cô, nhưng cô là bạn của Tống Viện, Tần Bắc cảm thấy mình cần phải nhắc lại một lần nữa, anh ấy và Tiêu Thanh Như hoàn toàn trong sạch.

Miễn cho sau này để lại mầm mống tai họa, vô cớ liên lụy đến người khác.

“Đồng chí Du, áp đặt ý nghĩ của mình lên người của người khác là rất thất đức. Tôi và vị đồng chí kia không có quan hệ gì, hi vọng cô đừng suy đoán lung tung nữa. Nếu gây ra ảnh hưởng không tốt, cô có thể chịu trách nhiệm hay không?”

Anh ấy càng giải thích, Du Vãn càng cảm thấy Tần Bắc đang bảo vệ người phụ nữ đã có chồng kia.

Đời này, cô ta ghét nhất hạng người không chung thủy với bạn đời.

Hừ một tiếng, tốt nhất đừng để cô ta tóm được nhược điểm, nếu không cô ta sẽ cho người đàn bà kia biết, cái gì gọi là an phận thủ thường!

“Anh thật sự không muốn hẹn hò với tôi?”

“Không muốn.”

Trong mắt Du Vãn nhanh chóng nổi lên nước mắt, vì người đàn ông này, đã nhiều lần cô ta vứt bỏ tự ái, mặt dày đuổi theo phía sau anh ấy.

Mà ngay cả hiện tại, cô đã sắp kết hôn với người ta, vẫn chưa từ bỏ ý định đến hỏi anh ấy.

Nhưng anh ấy vẫn cứ lạnh lùng.

Đây rõ ràng là một tảng đá!

“Tần Bắc, trái tim anh thật cứng rắn.”

Du Vãn đi rồi, Tần Bắc nhìn thấy thanh niên trí thức kia, ánh mắt đối phương nhìn anh ấy tràn ngập sự khinh miệt.

Còn có đắc ý.

Tần Bắc không biết người nọ đắc ý gì nữa.

Từ đầu đến cuối, anh ấy không hề có chút tâm tư với Du Vãn.

Hiện tại có Tống Viện, càng không thể nào liếc nhìn người khác.

Về phần trái tim cứng rắn… Đối với người không liên quan, tại sao anh ấy phải mềm lòng chứ?
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 234: Chương 234



Từ khi biết chuyện giữa Tống Viện và Tần Bắc, Tiêu Thanh Như cố ý để ý tình hình bên nhà họ Tống.

Thấy bọn họ không nhắc tới chuyện xem mắt nữa, còn nói muốn giữ Tống Viện thêm hai năm thì lập tức biết suy đoán của mình đúng được tám chín phần.

Hứa Mục Chu thấy sự chú ý của vợ mình đều ở trên người Tống Viện, còn có ghen tỵ.

“Vợ à, ai mới là người quan trọng nhất trong lòng em đây?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như đang ăn cháo, nghe nói như thế bất ngờ bị sặc.

Hứa Mục Chu vội vàng giúp Tiêu Thanh Như vỗ lưng, lại thuận tay kéo khăn giấy giúp cô lau miệng.

Ho một hồi lâu, Tiêu Thanh Như mới bình tĩnh lại.

Hai mắt đẫm lệ nhìn Hứa Mục Chu: “Lần sau anh đừng nói mấy lời chấn động như vậy nữa được không?”

“Anh sai rồi.”

“Sai chỗ nào?”

Hứa Mục Chu hắng giọng: “Lúc ăn cơm không nên ăn nói lung tung, càng không nên ghen tỵ.”

Tiêu Thanh Như kéo lỗ tai anh: “Ghen? Anh ghen với ai, nói em nghe thử.”

“Tiêu Thanh Như, lúc ở nhà con luôn bắt nạt chồng mình như vậy sao?”

Nhìn mẹ đột nhiên xuất hiện ở cửa, Tiêu Thanh Như sững sờ hai giây, sau đó nhìn về phía Hứa Mục Chu, thầm hỏi sao lại không đóng cửa.

Hứa Mục Chu thấp giọng nói: “Vừa rồi chị dâu Ngô tới mượn đồ, chắc là không có đóng chặt.”

Nói xong, làm như không có việc gì mà đứng lên.

“Thanh Như đùa giỡn với con thôi, mẹ à, mẹ ăn cơm chưa? Hay chúng ta cùng ăn đi.”

“Ăn rồi.”

Mẹ Tiêu giận con gái, bà thật sự không ngờ khi không có ai thì con nhóc này lại dữ dằn như vậy.

Còn kéo lỗ tai con rể, còn ra thể thống gì chứ?

Tiêu Thanh Như xấu hổ sờ sờ cổ tay, vội vàng đi vào phòng bếp cầm một bộ bát đũa: “Mẹ ăn chút trứng khuấy đi ạ.”

Mẹ Tiêu lắc đầu: “Vừa ăn xong, không ăn nổi nữa.”

Trên bàn có một đĩa trứng khuấy, một đĩa dưa muối, ăn cùng cháo.

Trong lòng mẹ Tiêu thấy hài lòng, xem ra vợ chồng son chăm sóc cho mình rất tốt.

“Các con ăn trước đi, mẹ đến phòng khách ngồi.”

Sợ mẹ nhàm chán, Hứa Mục Chu lập tức mở radio lên.

Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy hài lòng.

Ở trong lòng mẹ Tiêu, con rể nhà mình rất tốt, cũng không bới ra được một chút tật xấu nào.

Vừa cười vừa nói: “Mau đi ăn cơm đi, đừng bận rộn nữa, còn trì hoãn nữa thì đồ ăn sẽ nguội mất.”

“Được, vậy mẹ nghe radio đi ạ.”

Hứa Mục Chu lại trở về vị trí của mình, lần này không dám làm bậy với Tiêu Thanh Như.

Vẻ mặt nghiêm túc, bình tĩnh, so với dáng vẻ ghen tuông vừa rồi như hai người khác nhau.

Tiêu Thanh Như cười khẽ một tiếng, tốc độ thay đổi sắc mặt của người này đúng là nhanh.

Hứa Mục Chu gắp phần lớn trứng trong đĩa vào bát của Tiêu Thanh Như, lặng lẽ ra hiệu cho cô ăn nhiều vào.

Tiêu Thanh Như ăn không hết, cuối cùng lại gắp vào trong bát của Hứa Mục Chu.

Hai người gắp qua gắp lại, phải nói là tình cảm không thôi.

Mẹ Tiêu nhìn cũng cảm thấy ngứa ngáy.

Ê răng mà đồng thời cũng thấy mừng cho con gái, tình cảm của vợ chồng son rất tốt, sống hòa thuận với nhau, đây chính là tâm nguyện lớn nhất của bọn họ khi làm cha mẹ,

Cơm nước xong, Hứa Mục Chu đi rửa chén, Tiêu Thanh Như phụ trách lau bàn.

Sau khi làm xong, vào phòng khách nói chuyện với mẹ Tiêu.

“Đừng nói lần nào con cũng để con rể rửa chén nhé?”

“Mẹ, chúng con làm luân phiên.” Hứa Mục Chu ở trong phòng bếp trả lời.

Mẹ Tiêu dở khóc dở cười: “Con cứ nuông chiều nó đi.”

“Thanh Như đi làm rất mệt.”

Mẹ Tiêu muốn nói, con rể đi làm cũng rất mệt mỏi.

Lại sợ nói nhiều quá, dần dà sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt.

Vì thế đổi giọng nói: “Hai người sống cùng nhau, không thể chờ nửa kia đi hầu hạ, phải cùng nhau vun đắp, cuộc sống mới có thể càng ngày càng tốt.”

Tiêu Thanh Như gật đầu tỏ vẻ đã học được.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 235: Chương 235



“Mẹ, sao giờ này mẹ lại tới đây?”

Lúc này mẹ Tiêu mới nhớ tới chuyện chính: “Là thế này, mấy ngày nữa mẹ phải đến Bắc Kinh một chuyến, để thăm nhà họ Phương. Muốn hỏi các con có muốn mang đồ gì cho ông bà thông gia hay không, đến lúc đó mẹ mang đi luôn.”

“Khi nào mẹ đi? Mẹ có thể đi một mình không?”

“Tháng sau sẽ đi, đến lúc đó cha con sẽ sắp xếp người, không cần con bận tâm.”

“Cha con làm việc con rất yên tâm.”

Tiêu Thanh Như suy nghĩ một chút: “Đến lúc đó mang cho cha mẹ chồng con chút trứng gà, đỡ cho họ còn phải đi mua.”

Mua trứng gà cũng phải có phiếu, bọn họ đến nông thôn để đổi thì đơn giản hơn.

“Cũng được, ngoại trừ trứng gà có cần mang theo thứ gì khác không?”

Tiêu Thanh Như hỏi ý kiến Hứa Mục Chu: “Anh cảm thấy nên mang gì đây?”

“Mang trứng gà là đủ rồi, lúc chúng ta trở về có để lại tiền cho cha mẹ. Chờ mẹ sang đó, phiền mẹ nói với cha mẹ con một tiếng, cái gì nên tiêu thì cứ tiêu, không cần tiết kiệm.”

Mẹ Tiêu dở khóc dở cười: “Thì ra còn bắt mẹ đi thuyết phục nhưng cũng đúng, bạn cùng lứa tuổi dễ nói chuyện hơn.”

Mẹ Tiêu một mình đến Bắc Kinh, ngồi xe lửa rất khổ, mang nhiều đồ lại còn vướng víu.

Hứa Mục Chu nghĩ qua hai tháng nữa lại gửi đặc sản về nhà, lần này thì không làm phiền mẹ vợ.

Tiêu Thanh Như cũng nghĩ tới vấn đề này: “Mẹ, mẹ đi thăm nhà họ Phương có phải mang theo đồ không? Lên xuống xe lửa không tiện, hay để con xin nghỉ cùng mẹ đi, còn có thể cầm đồ phụ mẹ một tay.”

“Xem thường người khác à?”

Mẹ Tiêu nói: “Mang đồ không nhiều lắm, chỉ mang chút đặc sản, những thứ khác thì đến Bắc Kinh mới mua.”

Tiêu Thanh Như gật đầu: “Cũng được, nếu không mẹ vất vả quá.”

Lúc này Hứa Mục Chu đã rửa chén xong, đi ra phòng khách ngồi bên cạnh Tiêu Thanh Như.

“Mẹ, đến lúc đó để mẹ con xin nghỉ, cùng mẹ đi dạo chơi Bắc Kinh cho đã.”

Mẹ Tiêu cười nói: “Lần này đúng là làm phiền nhà thông qua, mẹ không quen cuộc sống nơi đây, không ai dẫn đường nên trong lòng không yên.”

“Đến lúc đó để mẹ con đến trạm xe lửa đón mẹ.”

“Được, lát nữa mẹ về sẽ gọi điện thoại cho bà thông gia, đến lúc đó phiền bà ấy xin nghỉ.”

Nói xong, lại ngồi ở nhà bên này một lát rồi mẹ Tiêu cũng về nhà.

Mỗi tháng Tiêu Thanh Như đều có ngày nghỉ, Hứa Mục Chu thì không chắc.

“Chờ em nghỉ phép đến đội sản xuất tìm Tống Viện, thuận tiện mua trứng gà luôn.”

Hứa Mục Chu lại ghen tị: “Vợ à, mỗi lần có việc em đều tìm Tống Viện, không thể giao nhiệm vụ cho anh sao?”

“Không quấy rầy mà còn không vui?”

“Không vui, muốn đi cùng em.”

Ở bên nhau một năm, Tiêu Thanh Như phát hiện Hứa Mục Chu càng ngày càng quấn quýt.

Xoa xoa đầu đinh của anh: “Cũng không nói là không đưa anh theo.”

Hứa Mục Chu hôn lên mặt Tiêu Thanh Như: “Thời gian thích hợp thì cùng đi, nếu không thích hợp thì chờ anh nghỉ phép rồi đi mua, một mình em ra ngoài anh không yên tâm.”

“Có gì mà không yên tâm, trước kia không phải cũng như thế sao?”

“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như hừ một tiếng: “Đồng chí Hứa, cho dù là vợ chồng cũng phải cho nhau không gian riêng tư.”

Cô lấy ra đòn sát thủ này, Hứa Mục Chu cũng hết cách.

Chỉ có thể nắm lấy cơ hội để giảng giải kiến thức an toàn cho Tiêu Thanh Như, cùng với việc gặp phải nguy hiểm thì nên áp dụng biện pháp gì.

Những thứ này Tiêu Thanh Như đều hiểu, nhưng cảm giác được Hứa Mục Chu để tâm khiến cô cảm thấy rất thích.

Cuối cùng, cho Hứa Mục Chu một nụ hôn.

Xem như báo đáp.

Người đàn ông nổi lửa, lại trải qua một đêm cờ bay phấp phới.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 236: Chương 236



Công việc của Hứa Mục Chu thật sự rất bận rộn, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, cuối cùng Tiêu Thanh Như vẫn phải tự mình đến đội sản xuất để mua trứng gà.

Tiêu Thanh Như đã đi đến đội sản xuất rất nhiều lần, sợ quấy rầy đến lớp học của Tống Viện nên cô không đến trường học trước, mà tự mình đi đến từng nhà hỏi thăm đồng hương liệu họ có tình nguyện đổi trứng gà cho cô không.

Tiêu Thanh Như có tiền cũng có phiếu, rất dễ dàng đổi được năm mươi quả trứng gà.

Nếu không phải vì đi xe đạp bất tiện, cô còn muốn lấy thêm nhiều hơn nữa cơ.

Chính sự đã xong xuôi, lúc này mới đi đến trường học giao đồ ăn cho Tống Viện.

Khi đến cổng trường học đụng mặt Du Vãn.

Tiêu Thanh Như có trí nhớ tốt, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cô ta.

Nếu Tần Bắc và Tống Viện đang hẹn hò với nhau, nghĩ hẳn đã cắt đứt sạch sẽ với người này rồi.

Nếu không dựa theo tính tình của Tống Viện, cô ấy tuyệt đối sẽ không cho phép người đàn ông của mình và người khác "dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng".

Cảm nhận được địch ý từ trong mắt đối phương, Tiêu Thanh Như để bụng thêm mấy phần.

Chạy xe đạp, đang chuẩn bị chạy vòng qua Du Vãn, đối phương đột nhiên tiến lên phía trước hai bước, chặn giữa đường.

Tiêu Thanh Như phản ứng kịp thời, vội phanh nắm chặt thắng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Xe đạp lắc lư một hồi, khó khăn lắm mới dừng lại trước vị trí cách Du Vãn nửa bước.

Du Vãn cũng không cảm thấy mình làm sai điều gì, nâng cằm nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cô."

Tiêu Thanh Như lạnh nhạt liếc cô ta một cái, cô kiểm tra trứng gà đầu tiên.

May mắn cô đã lót đồ ở trong rổ, nếu không có khi đã vỡ nát hết.

Du Vãn cười nhạo một tiếng, trong mắt tràn đầy trào phúng, mấy quả trứng gà cũng đáng để cô phải căng thẳng như vậy.

Thật không có tiền đồ!

Xung quanh không có ai, tiếng cười nhạo này cũng trở nên đặc biệt chói tai.

Tiêu Thanh Như hít sâu hai hơi, tự nói với bản thân không được phạm sai lầm, lúc này mới kiềm chế được cơn tức giận cuồn cuộn dâng trào.

"Vị đồng chí này, đi đường thì nên đem theo hai mắt, nếu còn có lần sau, tôi không chắc chắn mình dừng xe kịp, đến lúc đó tính vào trách nhiệm của cô hay trách nhiệm của tôi?"

Sắc mặt Du Vãn thay đổi: "Cô đang mắng tôi không có mắt nhìn đường sao?"

Tiêu Thanh Như liếc Du Vãn, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết.

Du Vãn muốn mắng chửi người, nhưng không muốn rơi xuống hạ phong ở trước mặt "tình địch", chỉ có thể hậm hực nhịn xuống.

"Cô có biết, Tần Bắc vẫn luôn nhớ thương cô không?"

Tiêu Thanh Như không biết làm sao người này lại đưa ra kết luận, nhưng cuối cùng cũng biết địch ý của đối phương từ đâu mà đến.

Cô đương nhiên không thể nói ra chuyện của Tống Viện và Tần Bắc, hỏi: "Cô muốn nói cái gì?"

"Cô đã kết hôn, tại sao còn muốn bám lấy Tần Bắc? Cô làm như vậy là không đúng, nếu như bị người khác phát hiện tại người đừng hòng có quả ngọt mà ăn."

Khóe miệng Tiêu Thanh Như giật giật, cũng không biết đầu óc của người này phát triển thế nào, thế mà lại có thể ảo tưởng ra nhiều thứ như vậy.

"Vị đồng chí này, nói chuyện làm việc cần phải chú trọng chứng cứ, cô nói tôi bám lấy Tần Bắc, làm phiền cô đưa ra bằng chứng, nếu không cô đang bôi nhọ tôi, tôi hoàn toàn có thể kiện cáo cô."

Tiêu Thanh Như nói quá mức thản nhiên, thế cho nên Du Vãn cũng có chút nghi ngờ có phải mình đã hiểu lầm cô rồi không.

Bằng không làm sao cô không cảm thấy chột dạ một chút nào?

Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến bộ dạng Tần Bắc nhớ mãi không quên được người này, Du Vãn liền cảm thấy cô chỉ đang làm bộ làm tịch.

Nếu không phải cô cho Tần Bắc tín hiệu ở phương diện kia, làm sao Tần Bắc sẽ luẩn quẩn trong lòng như thế, treo cổ trên người một người như vậy?

Giữ tâm lý bình tĩnh lại, thấp giọng nói: "Tôi cảnh cáo cô sau này tránh xa Tần Bắc ra, nếu không tôi sẽ không để yên cho cô đâu."

Tiêu Thanh Như cười: "Xin hỏi cô có tư cách gì để tới cảnh cáo tôi? Người theo đuổi Tần Bắc? Theo tôi được biết, anh ấy hẳn không thích cô."

Du Vãn buồn bực nói: "Mặc kệ dùng thân phận gì, dù sao vẫn có tư cách hơn một người đã kết hôn như cô!"

Đối với những người càn quấy, từ trước đến nay Tiêu Thanh Như chưa bao giờ có kiên nhẫn.

Nhưng đang yên đang lành bị mắng một trận oan, còn bị người ta buộc tội vô cớ, cứ bỏ qua như vậy lại cảm thấy uất nghẹn.

Nghĩ thầm, lẽ ra lúc ra cửa nên thay bộ quần áo khác.

Lúc này, học sinh tốp năm tốp ba đi ra khỏi cổng, nhìn dáng vẻ hình như tan học.

Tiêu Thanh Như nhìn thấy Tống Viện.

"Đồng chí Du, cô đứng chặn bạn của tôi làm gì?"

Như bao che cho con, Tống Viện nhanh chóng bước tới bên cạnh Tiêu Thanh Như, che chắn người ở phía sau.

Thấy hai người bọn họ đứng chung một chỗ, Du Vãn mới nhớ tới, khi vừa xuống nông thôn có nghe người ta nói gia thế của Tống Viện rất lớn.

Lại kết hợp với cách ăn mặc của Tiêu Thanh Như, đột nhiên liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Hơn nữa hai người bọn họ còn là bạn bè...

Có lẽ, người có quan hệ với Tần Bắc chính là Tống Viện!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 237: Chương 237



Sắc mặt Du Vãn tức khắc trở nên rất khó coi.

Tống Viện và Tần Bắc, nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả chồng, nếu như bọn họ thật sự đang hẹn hò, bản thân thật sự không có chút biện pháp nào.

Giờ khắc này, Du Vãn đột nhiên cảm thấy còn không bằng Tần Bắc thích phụ nữ đã có chồng.

Như vậy cô ta còn có biện pháp tách bọn họ ra.

Nhìn Du Vãn dường như đang thay đổi sắc mặt, Tống Viện chậc một tiếng: "Nếu không có việc thì thì nhanh chóng tránh ra cho tôi, còn có lần sau, tôi sẽ đi tìm báo cáo tình hình, thanh niên trí thức xuống nông thôn không làm việc chăm chỉ, cả ngày lạng qua lạng lại ở đội sản xuất, không biết việc cô xuống nông thôn có ý nghĩa gì?"

Du Vãn chỉ cảm thấy da mặt mình đang nóng lên, nghĩ rằng đây mới là tình địch thực sự của mình, lại lập tức đứng thẳng lưng.

"Cô giáo Tống, tôi không phải học sinh của cô, cô không có tư cách giảng đạo lý với tôi."

Tống Viện cười nói: "Tuy rằng cô không phải học sinh của tôi, nhưng giám sát sự nỗ lực phấn đấu của xã viên là trách nhiệm của mọi người, đồng chí Du, bắt đầu từ khi cô xuống nông thôn, bản thân cô từng làm bao nhiêu việc, âm thầm trốn viện bao nhiêu lần, trong lòng cô rõ ràng, trong lòng mọi người cũng rõ ràng, nếu thật sự phải truy cứu thì tác phong của cô có vấn đề."

Lời này, nói đến mức Du Vãn không thể trả lời.

Nhưng bị người khác răn dạy như vậy, cô ta lại cảm thấy không cam lòng.

Tống Viện tính là cái thá gì?

Dựa vào cái gì mà muốn dạy cô ta làm việc?

"Tôi biết cô và Tần Bắc đang đang hẹn hò, tốt nhất đừng để tôi bắt được nhược điểm."

Tống Viện cũng không biết nên nói sao với cô ta.

"Đầu tiên, hẹn hò là chuyện của cá nhân tôi, cô không có tư cách khoa tay múa chân, tiếp theo, luật pháp không quy định Tần Bắc không được yêu đương hẹn hò, cuối cùng, chờ đến khi cô bắt được cái gọi là nhược điểm rồi hẵng đến nói câu này, có khi nó sẽ thuyết phục hơn một chút."

Duỗi tay ra, đẩy Du Vãn sang một bên.

"Chó ngoan không cản đường."

Dẫn theo Tiêu Thanh Như nghênh ngang rời đi.

Du Vãn sắp bị tức đến điên rồi, cô ta lớn như vậy rồi, từ trước đến nay chưa ai dám nói với cô ta như vậy.

Nhưng khi Tống Viện nói cô ta, cô ta hoàn toàn không có cơ hội cãi lại.

Lúc này mọi người đều đã đi hết, chỉ có thể hung hăng dậm chân.

"Vãn Vãn, sao em lại tới đây?"

Nhìn thấy Lý Hoa, ác ý trên mặt Du Vãn tan đi hơn phân nửa.

"Hôm nay anh đã học xong rồi à? Khi nào rảnh giúp tôi làm việc được không?"

Lý Hoa giật mình: "Em tới đây tìm anh là vì việc này sao?"

Trường học chỉ có hai giáo viên, tiết học buổi sáng đã học xong, nhưng buổi chiều vẫn còn tiết học.

Nếu giúp Du Vãn đi làm việc, đồng nghĩa với việc đến cả thời gian nghỉ phép ăn cơm của anh ta cũng không còn.

"Nếu không thì sao, không phải anh nói tình nguyện giúp tôi làm việc sao?"

Vẻ mặt Du Vãn không kiên nhẫn: "Nếu như anh không muốn, vậy tôi đi tìm người khác."

Lý Hoa vội vàng giữ chặt cổ tay của cô ta: "Làm việc cũng được, chẳng qua trước đó chúng ta đi lấy giấy đăng ký kết hôn trước, nếu không mỗi ngày anh đều giúp em làm việc, người khác sẽ khua môi múa mép."

Việc kết hôn đã được thỏa thuận từ trước, chẳng qua Du Vãn vẫn luôn chần chừ chưa quyết định.

Chuyện đã tới trước mặt, nhưng bị trì hoãn rất nhiều lần.

Cô ta luôn cảm thấy Tần Bắc không thể nào kết hôn với người phụ nữ kia, trong lòng vẫn còn ôm một tia hy vọng.

Nhưng hiện tại, một chút ảo tưởng này đã bị người ta đập tan.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không biết từ khi nào, ở dưới mí mắt cô ta, Tống Viện thế mà lại cặp kè với Tần Bắc!

Có lẽ là xuất phát từ tâm lý đua đòi, Du Vãn đã đồng ý buổi chiều sẽ xin nghỉ phép đi đăng ký kết hôn.

Lý Hoa và cô ta đều là thanh niên trí thức đến từ Thượng Hải, trong nhà có cha là công nhân, điều kiện khá hơn Tần Bắc rất nhiều.

Người đàn ông của cô ta là một giáo viên, tốt hơn người đàn ông của Tống Viện không chỉ một chút.

Cuộc hôn nhân này, cô ta không lỗ.

Tưởng tượng như vậy, tâm trạng của Du Vãn cuối cùng cũng chuyển biến tốt đẹp hơn.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 238: Chương 238



Đi đến ký túc xá của Tống Viện, Tiêu Thanh Như ngập ngừng hỏi: "Cô ta sẽ không kể chuyện này ra đâu phải không? Nếu như việc này bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gặp rắc rối."

Tống Viện buông tay: "Ai biết được? Nhưng nói ra cũng vô dụng, chỉ cần tớ và Tần Bắc không công khai thừa nhận, người khác sẽ chỉ coi đó như lời đồn."

"Nơi nào có người nơi đó liền có thị phi, truyền đến truyền đi, ai biết được có người thêm mắm dặm muối gì vào trong không."

Tống Viện vỗ vỗ bả vai chị em tốt: "Tớ đã không lo lắng, cậu cũng không cần nhọc lòng thay tớ, dù sao bây giờ cũng không gây ra chuyện lớn gì cả."

"Cứ mãi giấu kín như thế này cũng không phải biện pháp."

"Tạm thời cứ như vậy trước đi, trước mặt tớ không muốn cành mẹ đẻ cành con."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như thở dài: "Sớm biết như thế này hôm nay tớ đã không đến, còn gây thêm phiền phức cho cậu nữa."

Tống Viện dở khóc dở cười: "Rõ ràng cậu mới là người bị bọn tớ liên lụy, tại sao còn lo lắng suy nghĩ?"

"Nếu như tớ không tới đây, cô ta cũng sẽ không liên tưởng đến việc này."

"Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, tớ cũng không muốn giấy cả đời, cứ thuận theo tự nhiên đi, cũng không phải chuyện lớn như rơi đầu, cậu cũng đừng căng thẳng quá."

Tống Viện thực sự không hề căng thẳng, đối với cô ấy mà nói, chỉ cần không ảnh hưởng đến người trong nhà, vậy không tính là chuyện to tát.

Vẫn là câu nói kia, nói chuyện làm việc cần phải chú trọng chứng cứ.

Nếu như trên dưới động chạm mồm mép, là có thể định tội người khác, vậy không phải sẽ rối tung lên sao?

Tiêu Thanh Như nói: "Tớ thấy biểu hiện của đồng chí Tần trong đội sản xuất khá tốt, chỉ cần tư tưởng giác ngộ của anh ấy không thành vấn đề, trên thực tế, chuyện của cậu và anh ấy vẫn có cơ hội xoay chuyển."

Tống Viện gật đầu: "Chính vì nguyên nhân này, tớ mới dám lén lút hẹn hò với anh ấy, nhưng nếu như kết hôn, tính chất sẽ thay đổi, chúng tớ không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng hiện tại chúng tớ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng."

"Trong lòng cậu cũng hiểu rõ, tớ sẽ không nói thì thêm."

Tiêu Thanh Như đưa cho Tống Viện đồ mình mang đến, có một túi bánh bao, còn có một hộp thịt kho tàu.

"Tất cả đều là dì Tống đưa cho cậu."

Tống Viện cười nói: "Tớ có thể tự mình nấu cơm, mấy thứ này nào cần mang từ trong nhà đến."

"Theo tớ đoán là sợ cậu ở một mình không chịu ăn cơm đàng hoàng."

Đồ đã được giao đến nơi, Tiêu Thanh Như đang chuẩn bị đi.

"Ăn cơm rồi hẵng đi."

"Tớ còn muốn đến công xã mua con cá, sau đó lại đến tiệm cơm quốc doanh mua bánh bao ăn."

"Vậy tớ mặc kệ cậu đó."

Tiêu Thanh Như gật đầu: "Không cần lo cho tớ, tớ cũng không phải trẻ con nữa, không để bản thân nhịn đói đâu."

Leo lên xe đạp một lần nữa, Tiêu Thanh Như liền rời đi.

Có thứ tốt, Tống Viện liền muốn chia sẻ với hai anh em Tần Bắc.

Ban ngày ban mặt có nhiều người chú ý, chỉ có thể cất thịt kho tàu đi trước, rồi tìm cơ hội đưa cho Tần Bắc mang về ăn.

"Chị gái."

Bên ngoài truyền đến giọng nói của Tần Thiên.

Tống Viện vội vàng chạy ra ngoài: "Sao em lại tới đây?"

Tần Thiên giơ cái chén trong tay: "Anh trai em bắt được một con thỏ, bảo em đưa một chén đến cho chị, nói đây là tiền học phí của em."

Tống Viện nhìn cái chén trong tay Tần Thiên, hẳn là cái lớn nhất trong nhà họ Tần.

Trong chén toàn là thịt, ngay cả canh cũng không có.

Có chút bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười, chắc không phải người nọ đã để hết thịt lại cho cô ấy đấy chứ?

"Trong nhà vẫn còn sao?"

"Còn, vẫn còn hơn một nửa lận."

Tần Thiên nuốt nuốt nước miếng, miếng thịt thật sự rất thơm ngon.

Sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà ch** n**c miếng, cầm cái chén đẩy vào trong tay Tống Viện, Tần Thiên liền không nhìn chén thịt kia nữa.

Đây là một phần tâm ý của bạn trai của mình, Tống Viện tự nhiên sẽ không từ chối.

Nhưng một mình cô ấy ăn không hết, vì thế chỉ giữ lại một nửa, phần còn lại để Tần Thiên mang về.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 239: Chương 239



Tần Thiên chắp tay sau lưng: "Đây là học phí của em, em không thể mang về."

"Một mình chị thật sự ăn không hết."

"Chị có thể ăn tiếp vào buổi tối."

Thằng nhóc không chịu nhận lấy chén, khăng khăng muốn Tống Viện giữ lại nguyên chén thịt.

Tống Viện không còn cách nào với thằng nhóc, gói cho người ta mấy cái bánh bao, lại đưa thịt kho tàu trong nhà mang đến cho Tần Thiên.

"Có qua có lại, chị ăn đồ ăn của các em, các em cũng nên nhận đồ ăn của chị."

Tần Thiên đã không còn là đứa bé ba tuổi nữa, biết rằng có một số việc không thể tính như vậy.

Nếu như thằng nhóc nhận bánh bao và thịt kho tàu, chẳng phải đang chiếm chỗ tốt của chị gái sao?

Cầm cái chén trống không, nói: "Chị ơi, em về trước đây, một lát nữa em sẽ đến chỗ chị học toán."

Nói xong, người đã chạy đi mấy.

Tống Viện bất đắc dĩ: "Thằng nhóc này, chạy nhanh như vậy làm gì?"

Nhìn đồ vật trên bàn, nhiêu đây đủ để cô ấy ăn hai ngày.

Tần Thiên quay lại phòng cách vách.

"Đã đưa đồ đến chưa?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đã đưa đến."

Tần Bắc hỏi thằng nhóc: "Cô giáo Tống có nói gì khác không?"

Tần Thiên lắc đầu rồi lại gật đầu: "Chị muốn cho em bánh bao và thịt kho tàu, nhưng em không nhận."

Tần Bắc cho thằng nhóc một ánh mắt khen ngợi.

"Cô giáo Tống chỉ có một mình ở trường học, làm đồ ăn không dễ dàng, đừng tùy tiện nhận đồ mà cô ấy đưa cho em."

Tần Thiên ngượng ngùng sờ sờ cái ót: "Mấy hôm trước em đã ăn bánh bao ngô hấp của chị gái rồi."

Đứa trẻ còn nhỏ tham ăn, đây cũng là điều bình thường.

Nếu như cứ một mực từ chối ý tốt của Tống Viện, hình như cũng không tốt lắm.

Nghĩ một lúc, Tần Bắc nói: "Thỉnh thoảng có thể ăn, nhưng phải vừa phải, không thể tham ăn."

"Em ăn đồ của chị gái, chờ khi nào chúng ta có món ăn ngon, chúng ta cũng đưa cho chị ấy."

"Được rồi, ăn cơm nhanh đi."

Trong nhà chỉ còn lại một nửa số thịt nhỏ, phần còn lại cơ bản đều là canh.

Tần Bắc gắp hết thịt vào trong chén của em trai, bản thân mình chỉ ăn ngũ cốc bánh bột ngô, thỉnh thoảng muống mấy muỗng canh.

Nhìn thấy anh ấy như vậy, Tần Thiên cũng đau lòng.

Vội vàng chia một ít thịt cho anh trai mình: "Chị đã từng nói, làm người không được tham lam, em cảm thấy chúng ta ăn cùng nhau sẽ ngon hơn."

Trong mắt Tần Bắc tràn đầy ý cười.

Bạn gái của mình, thật sự rất giỏi trong việc giáo dục người khác.

Từ khi Tiểu Thiên đi theo học tập cùng cô ấy, cả người đã thay đổi rất nhiều.

Hiểu chuyện hơn trước kia, cũng không còn nhút nhát như trước.

Về việc này, Tần Bắc rất cảm kích.

Cho dù Tống Viện không phải bạn gái của anh ấy, anh ấy cũng phải cảm ơn cô ấy thật trịnh trọng.

Ăn cơm xong, Tần Thiên muốn đi tìm Tống Viện mở lớp học.

Nhưng bị anh trai ngăn cản.

"Từ giờ trở đi đừng quấy rầy cô giáo Tống vào buổi trưa, để cô ấy được ngủ trưa, nếu không buổi chiều sẽ không có tinh thần đi học."

"Nhưng vừa nãy em đã hẹn với chị ấy rồi."

Ánh mắt Tần Bắc khẽ nhúc nhích: "Anh xin nghỉ giúp em."

"Vậy được rồi."

Tần Thiên cũng cảm thấy buổi chiều đi sẽ tốt hơn, như vậy sẽ không trì hoãn giấc nghỉ của chị.

Trong khoảng thời gian nghỉ trưa, thằng nhóc có thể tự mình học thuộc bài văn, còn có thể lấy nhánh cây luyện viết chữ trên mặt đất.

Cái giờ này, mọi nhà đều đang ăn cơm, về cơ bản không ai hoạt động ở bên ngoài.

Tần Bắc xuất hiện ở trường học, Tống Viện cũng không quá ngạc nhiên.

Một tay kéo người vào trong ký túc xá, rồi đóng sầm cửa lại.
 
Back
Top Bottom