Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 130: Chương 130



Lúc Hứa Mục Chu đến Bắc Kinh có gọi một cuộc điện thoại cho Tiêu Thanh Man, sau đó không có tin tức gì nữa.

Ban đầu Tiêu Thanh Như không quen, sau cũng dần dần thích ứng.

Cô còn có công việc của mình, một khi tập trung tinh thần, cũng không nhớ Hứa Mục Chu nhiều như vậy nữa.

Lúc đi làm về gặp Đỗ Vãn Thu và Giang Xuyên, Tiêu Thanh Như nhíu mày, đây là chỗ bất tiện khi về nhà mẹ đẻ, để đi làm cô phải đi ngang qua nơi hai người này ở.

“Đồng chí Tiêu, đã lâu không gặp.” Đỗ Vãn Thu mỉm cười chào hỏi.

Tiêu Thanh Như nhìn cũng không thèm nhìn cô ta, dửng dưng đi về nhà.

Có mấy người càng để ý đến cô, cô càng mạnh mẽ hơn.

Nhìn thấy tâm trí của Giang Xuyên bị Tiêu Thanh Như kéo đi, Đỗ Vạn Thu tức giận nói: "Anh nhìn cô ấy xem, không có tí lễ phép nào cả, trước đây cô ấy đối xử với em như vậy đấy, thậm chí ở chỗ không có anh còn quá đáng hơn."

Đỗ Vãn Thu lén phàn nàn, muốn Giang Xuyên nhớ lại lúc trước Tiêu Thanh Như đã "bắt nạt" cô ta như thế nào.

Giang Xuyên thu hồi tầm mắt, trong mắt tràn đầy không kiên nhẫn: "Là chúng ta có lỗi với cô ấy, cô ấy có phản ứng như vậy, không phải cũng là bình thường sao?"

Trước đây, người bị uất ức là chính là cô ấy, cô ấy nổi giận còn không đúng à?

Chung sống với nhau một thời gian, Giang Xuyên cũng nhận ra, Đỗ Vãn Thu chính là loại người thích gây sự.

Chẳng trách ban đầu Thanh Như không thích Đỗ Vãn Thu, cũng không phải không có nguyên nhân.

Nói không chừng bên trong những chuyện đó còn ẩn giấu gì đó mà anh ta không biết.

Anh ta lạnh lùng nhìn Đỗ Vãn Thu nói: “Không phải nói ruộng rau cần tưới nước sao, còn không mau đi?"

Đỗ Vãn Thu nghẹn họng, cô ta chỉ phàn nàn Tiêu Thanh Như mấy câu mà thôi, có cần phải hung dữ như thế không?

"Anh hối hận khi kết hôn với em rồi à? Nếu không, tại sao khi nhìn thấy Tiêu Thanh Như, anh lại như biến thành một người khác vậy?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Xuyên không trả lời, bước nhanh về phía trước.

Nếu thừa nhận mình hối hận, anh ta sẽ nực cười như thế nào chứ?

Đỗ Vãn Thu không phải người phụ nữ yếu đuối, không thể tự chăm sóc bản thân như anh ta nghĩ, cô ta cũng không cần sự giúp đỡ của anh ta.

Nhưng anh ta lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương trái tim Thanh Như vì Đỗ Vãn Thu.

Giờ mỗi người đều lập gia đình rồi, dù anh ta có hối hận thì cũng có thể làm gì?

Thanh Như sẽ không quay lại nữa.

Đỗ Vãn Thu dậm chân, bây giờ Giang Xuyên càng ngày càng mất kiên nhẫn với cô ta.

Quả nhiên, tất cả đàn ông đều giống nhau!

Có được rồi thì không quý trọng nữa!

Nếu không phải sợ quan hệ căng thẳng, cô ta đã làm ầm ĩ một trận với Giang Xuyên rồi.

Trong lòng cô ta bực bội, hình như gả cho Giang Xuyên rồi cuộc sống của cô ta cũng không hề tốt như cô ta tưởng.

Còn không bằng giữ chặt hai nghìn tệ kia!

Không chỉ Giang Xuyên hối hận, Đỗ Vãn Thu cũng hối hận.

Nếu như lúc đầu cô ta không nhìn trúng Giang Xuyên, mà là người khác dễ dàng thao túng hơn, cuộc sống của cô ta nhất định sẽ tốt hơn bây giờ!

Giang Xuyên không biết mảnh rau của bọn họ ở đâu, anh ta quay đầu lại nhìn Đỗ Vãn Thu, dùng ánh mắt hỏi cô ta tại sao còn không đi nhanh lên?

Tâm không cam, lòng không nguyện đi lên phía trước.

Tới ruộng rau, Giang Xuyên im lặng nhìn cỏ dại khắp nơi.

Đây mà nói là trồng rau, không bằng cô ta nói mình không trồng luôn cho rồi!

Chị dâu Lý luôn không ưa Đỗ Vãn Thu, lúc này nhìn thấy bọn họ, không nhịn được châm chọc mấy câu.

“Đồng chí Giang, vợ cậu có phúc thật đấy, gả cho cậu rồi ngay cả ruộng cũng không cần xuống."

Ở trước mặt người ngoài, Giang Xuyên vẫn bảo vệ Đỗ Vãn Thu.

“Cô ấy ở nhà trông con."

"Ai mà không phải vậy, trước kia tôi còn cõng cả con đi làm ruộng, vợ nhà cậu quý giá, việc gì cũng không cần phải làm."

Có người phụ họa: "Thanh Như làm việc ở trong đoàn văn công, bận rộn hơn việc nuôi con nhiều, không phải cô ấy vẫn chăm sóc ruộng rau đàng hoàng ư? Hôm qua tôi còn thấy cô ấy đến tưới nước đó."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 131: Chương 131



Giang Xuyên có chút kinh ngạc, từ nhỏ đến lớn Thanh Như chưa từng làm việc nặng, vì sao đột nhiên lại muốn tự mình trồng rau?

Lẽ nào Hứa Mục Chu không đưa tiền cho cô sao?

Nghĩ đến đây, Giang Xuyên không khỏi tức giận, nếu đã cưới Thanh Như, tại sao không cho cô một cuộc sống tốt đẹp?

Một cô gái được chiều chuộng lớn lên như cô, sao có thể làm việc đồng áng được?

Chị dâu Lý là một người nhạy bén, nhìn thấy vẻ mặt của Giang Xuyên, là hiểu ngay.

Hóa ra người này vẫn còn tình cảm với người cũ.

Cũng đúng, một người từng nói chuyện yêu đương với Tiêu Thanh Như, sao có thể thích Đỗ Vãn Thu chứ?

Cùng lắm là lỡ hồ đồ, bị che mắt.

Chờ ngày nào đó tỉnh rồi, sợ là sẽ hối hận đến chết.

Chị dâu Lý ghét nhất người làm ra vẻ, Đỗ Vãn Thu càng bất hạnh, cô ấy càng vui.

Cô ấy hắng giọng nói: "Đồng chí Đỗ, sao hôm nay lại chịu ra ngoài thế? Con của cô đâu, lại nhờ chị dâu Vương trông giúp rồi à?"

Đừng nói là, cô ấy đoán đúng rồi nhé.

Mặt Đỗ Vãn Thu cứng ngắc: “Dẫn con ra ngoài làm việc không tiện.”

"Chị dâu Vương cũng sắp trở thành bảo mẫu của nhà các cô rồi, đồng chí Đỗ, đi theo chủ nghĩa hưởng thụ là không được đâu."

Bị ụp cái nồi như vậy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Đỗ Vãn Thu vội vàng phản bác: “Chỉ khi bận rộn chúng tôi mới nhờ chị dâu Vương giúp đỡ, việc đó thì liên quan gì đến chủ nghĩa hưởng thụ? Ăn thì có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy."

"Tại sao lại không liên quan? Các cô rõ ràng có thể tự mình chăm con, nhưng lại cứ nhờ người khác giúp đỡ, đó không phải là muốn hưởng thụ à?"

"Chị dâu Lý, tôi biết chị không ưa tôi, nhưng chị không thể tùy tiện đội nồi cho tôi được, như thế là đang hại người đấy."

Chị dâu Lý cười chế nhạo: "Tôi không nói bậy, đây là sự thật, ai có mắt đều nhìn thấy."

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong viện gia chúc có rất nhiều người ghét Đỗ Vãn Thu, lúc này đều đứng về phía chị dâu Lý.

"Cô cũng đâu có đi làm, nhờ người khác chăm sóc con giúp là thế nào."

"Cô đừng có chối, tôi nghe chị dâu Vương nói, trông con giúp nhà các cô là có thể nhận tiền."

Đây đều là sự thật, chỉ có lúc Giang Xuyên ở nhà, Đỗ Vãn Thu mới tự mình chăm sóc đứa bé.

Nhưng đây là Giang Xuyên nói, cô ta có thể nhờ chị dâu Vương bên cạnh giúp đỡ.

Cũng không dùng tiền của mấy người này, giãy nảy lên làm gì?

Sợ nói thêm sẽ khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn, hủy hoại danh tiếng của mình không nói, còn ảnh hưởng đến công việc của Giang Xuyên.

Đỗ Vãn Thu vùi đầu làm việc, phớt lờ những người đó.

Chị dâu Lý cười nói: “Đồng chí Giang, vì tiền đồ của cậu, cậu phải bảo cô ta chịu khó chút nhé, nếu như bị người ta nắm được chuôi, không phải cả nhà cậu sẽ bị cô ta hại c.h.ế.t à?"

Mặc dù biết chị dâu Lý muốn gây chia rẽ hai người, nhưng lời này vẫn khắc sâu vào lòng Giang Xuyên.

Không phải anh ta lo lắng cho tương lai của mình, mà là nghĩ nếu tìm việc gì đó cho Đỗ Vãn Thu làm, có lẽ cô ta sẽ không nghĩ lung tung, làm những chuyện kỳ quái nữa.

Giang Xuyên nghĩ, có lẽ tìm một công việc trong công xưởng cho cô ta cũng tốt.

Đứa bé thì trả tiền cho chị dâu Vương chăm sóc.

Dù sao Đỗ Vãn Thu cũng không biết chăm sóc trẻ con, không bằng để cô ta làm việc khác.

Đưa ra quyết định xong, Giang Xuyên cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.

Nếu là trước kia anh ta chắc chắn sẽ lo thân thể Đỗ Vãn Thu không chịu nổi, nhưng bây giờ, anh mới biết suy nghĩ trước kia của mình nực cười như thế nào.

Nhiều người tranh nhau vỡ đầu mới được làm việc trong công xưởng, Giang Xuyên cảm thấy mình làm đến mức này, đã là không thẹn với lương tâm rồi.

Đỗ Vãn Thu không biết suy nghĩ của Giang Xuyên, còn nghĩ muốn biểu hiện tốt một chút, để anh ta biết những lời vừa rồi chỉ là lời nói nhảm.

Chị dâu Lý nhìn họ một lúc giống như đang xem kịch hay, sau đó bưng giỏ rau rời đi.

Đột nhiên cảm thấy Đỗ Vãn Thu ra ngoài nhiều hơn cũng tốt, nếu cô ta không ra ngoài, mình cũng không tìm được cơ hội làm chọc ngoáy cô ta.

Tâm trạng cô ấy vui vẻ, ngân nga hát đi về nhà.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 132: Chương 132



Giang Xuyên tìm việc làm cho Đỗ Vãn Thu, chuyện này là do Tiêu Thanh Như nghe Tống Viện nói.

Lúc này, đã cách một tháng cô gặp bọn họ.

Tiêu Thanh Như không quan tâm tới bọn họ, mẹ Tiêu biết cô không thích nghe chuyện nhà họ Giang, nên dần dần cũng không nhắc tới nữa.

Nếu như Tống Viện không nói, Tiêu Thanh Như cũng không biết.

Tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, nhà họ Giang cũng khá giàu có, mua một công việc cho Đỗ Vãn Thu cũng không khó.

“Tớ nghe mẹ tớ nói giờ Đỗ Vãn Thu đang làm trong một xưởng dệt ở thành phố, nhưng hình như không phải là công nhân chính thức.”

"Cho dù không phải là công nhân chính thức, được làm ở trong công xưởng đã đủ làm người ta ngưỡng mộ rồi."

"Cũng đúng, được làm công nhân vẻ vang biết bao."

Tống Viện thầm nghĩ, Đỗ Vãn Thu chắc chắn sẽ đắc ý lắm đây.

Dù sao có công việc và không có công việc cũng khác nhau, tự mình có thể kiếm tiền, lúc ở nhà chồng cũng có thể nói chuyện hiên ngang hơn.

"Cậu thấy có phải Giang Xuyên thích Đỗ Vãn Thu thật không, nếu không sao lại hết lòng như thế? Vừa nuôi con, vừa tìm việc giúp người ta, không có mấy người đàn ông nào làm đến được mức này đâu nhỉ?"

Trước kia cũng không thấy Giang Xuyên đối xử tốt với Thanh Như như thế.

Nếu đây còn chưa tính là yêu, thì gọi là cái gì?

Trong lòng Tiêu Thanh Như bình tĩnh, không chút gợn sóng, bọn họ đã không còn quan hệ gì từ lâu, anh ta có yêu Đỗ Vãn Thu hay không, cũng không liên quan gì đến cô.

"Không phải anh ta luôn như vậy à? Trước kia đã đối tốt với Đỗ Vãn Thu, bây giờ danh chính ngôn thuận rồi, lại phải càng đối tốt với cô ta hơn chứ."

“Cũng đúng." Tống Viện gật đầu: “Chỉ cần Đỗ Vãn Thu an phận, đời này sẽ sống tốt thôi."

Bọn họ có sống tốt hay không, Tiêu Thanh Như không quan tâm.

“Nghe nói dì Tống lại bảo cậu đi xem mắt, lần này có hợp ý không?"

Tống Viện thở dài: “Không thành công, vì anh ấy có người trong lòng rồi, chỉ là chưa tìm được cơ hội bày tỏ với đồng chí nữ người ta thôi."

Nói xong, cô ấy phiền não vò tóc: “Nếu một ngày tớ chưa tìm được người phù hợp, mẹ của tớ sẽ không bỏ cuộc, có lẽ đã tìm được người tiếp theo rồi cũng nên."

Vốn tưởng xem mắt chỉ là gặp mặt, xem đối phương là người như thế nào, có hợp nhau hay không, nhưng bây giờ Tống Viện phát hiện, mình đã quá ngây thơ rồi.

Mỗi lần đi xem mắt, người thân, bạn bè hai bên đều rất chú ý, kết thúc rồi còn liên tục đặt câu hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Xem mấy lần mà không chọn được ai, cũng bị người khác nói là ánh mắt quá cao.

Thậm chí, có người còn nghi ngờ có phải cô ấy có vấn đề ở phương diện nào không, nếu không thì tại sao lại liên tục xem mắt thất bại.

"Cậu cảm thấy anh trai tớ thế nào?" Tiêu Thanh Như đột nhiên hỏi.

Tống Viện giống như mèo bị giẫm phải đuôi đứng bật dậy.

Cô ấy xua tay liên tục: "Không được không được, ở trong lòng tớ, anh Hoài Thư không khác gì anh trai ruột của tớ cả, xem mắt với anh ấy, vừa nghĩ đã cảm thấy kỳ cục rồi."

"Chỉ là do thói quen của cậu thôi, chỉ cần thay đổi là được, cậu biết anh trai tớ là người như thế nào, anh trai tớ cũng biết cậu là người như thế nào, tránh được không ít phiền phức."

Tống Viện ngồi xuống, nói từ chối.

“Đến thỏ còn không ăn cỏ gần hang, anh Hoài Thư là đồng chí nam tớ quen thân nhất, chỉ cần nghĩ đến việc hẹn hò với anh ấy, tớ đã cảm thấy kỳ quái."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 133: Chương 133



Tống Viện không tưởng tượng ra hẹn hò với Tiêu Hoài Thư sẽ là cảm giác gì, nhưng chung quy là vẫn không được tự nhiên.

"Cậu đừng có se duyên lung tung."

"Có hợp hay không phải thử mới biết được."

Tiêu Thanh Như nói thật với Tống Viện: “Mẹ tớ có ý này.”

Tống Viện sửng sốt: "Sao bọn họ lại có suy nghĩ này nhỉ, tớ và anh Hoài Thư không có gì cả."

"Có lẽ là thấy hai cậu hợp nhau."

"Không được, anh Hoài Thư là một người xuất sắc, nên tìm người có điều kiện tốt hơn."

"Điều kiện của cậu cũng rất tốt, một người bảo vệ quốc gia, một người làm nhà giáo, đều là vì dân phục vụ, rất xứng đôi."

Nếu là người khác, Tống Viện sẽ đồng ý thử một lần.

Nhưng nếu là Tiêu Hoài Thư thì cô ấy không dám.

Không dính dáng đến gì khác, mối quan hệ của họ sẽ luôn được giữ nguyên như vậy.

Ở trong lòng Tống Viện, cô ấy thật sự coi Tiêu Hoài Thư như anh trai của mình, cô ấy không muốn vì chuyện nam nữ, mà khiến mối quan hệ của bọn họ rơi vào bế tắc.

Đến lúc đó mọi người đều sẽ lúng túng, không ổn, không ổn!

"Dù sao việc này cũng không thể nào."

Thấy Tống Viện mâu thuẫn, Tiêu Thanh Như cũng không ép buộc: “Vậy đến lúc đó tớ sẽ nói với mẹ tớ một tiếng.”

"Tớ biết là dì có ý tốt, nhưng tớ và anh Hoài Thư thật sự không được, quá thân thuộc, không ra tay được, cứ như bây giờ là tốt rồi, không cần phải thân hơn nữa đâu."

Tiêu Thanh Như cười nói: “Nam chưa vợ, nữ chưa chồng, có gì mà không thể, cậu cứ suy nghĩ đi, nếu ngày nào đó cậu đổi ý, tớ sẽ giúp cậu làm mối.”

Tống Viện đầu đầy hắc tuyến: "Vậy tớ cảm ơn cậu nhé, cậu đúng là một người tốt."

Tiêu Thanh Như cố ý trêu chọc cô ấy: “Cũng không thể nhìn cậu cô đơn mãi được, đã là chị em tốt thì phải giúp đỡ lẫn nhau.”

Tống Viện tặc lưỡi: "Cậu gặp đúng người rồi, nên mới muốn bảo tớ yêu đương, nếu không, e rằng đã khuyên tớ tránh xa đàn ông rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ một chút đúng là đạo lý này, Tiêu Thanh Như cười nói: “Vậy tớ sẽ chia một nửa vận may cho cậu, mong cậu cũng có thể gặp được một người đàn ông đáng tin cậy.”

"Mong được như lời chúc của cậu."

Tiêu Thanh Như chưa từng xem mắt bao giờ, nhưng nhìn thấy lịch trình dày đặc trong ngày nghỉ của Tống Viện, cô cũng có chút đau lòng.

"Mấy ngày trước tớ vừa nhận lương, đi thôi, tớ mời cậu đi nhà ăn ăn cơm."

"Được thôi, vậy tớ sẽ không khách sáo nữa."

Nếu ăn cơm chùa ở nhà họ Tiêu, Tống Viện sẽ cảm thấy ngại.

Nhưng cùng chị em tốt đi ra ngoài ăn, nó lại khác.

Mẹ Tiêu nghe con gái nói muốn đi nhà ăn, cũng không ngăn cản, muốn cho người trẻ tuổi một chút không gian.

Bà phất phất tay: "Đi đi, đi đi."

Ngoài ra, bà còn nháy mắt ra hiệu với Tiêu Thanh Như, nhớ nói vụ đã bàn trước đó.

Lúc này Tống Viện cũng có mặt, Tiêu Thanh Như sợ cô ấy xấu hổ, nên không nói gì.

"Mẹ, hay là mẹ không cần nấu bữa tối đâu, con mua đồ ăn từ nhà ăn về cho cha mẹ."

"Không cần đâu, mẹ nhào bột rồi, buổi tối sẽ ăn bánh ngô."

"Vậy con sẽ mua đồ ăn kèm."

"Cũng được."

Cô cầm hộp đựng cơm, đi ra ngoài.

Mẹ Tiêu mỉm cười tiễn họ đi, trong lòng nghĩ, nếu bên này Tống Viện không có ý kiến gì, chờ con trai trở về cho họ làm quen thử xem.

Nếu như hợp nhau thì kết hôn.

Còn không hợp thì coi như chuyện này chưa từng xảy ra.

Nghĩ tới người trong viện lắm mồm, mẹ Tiêu thầm nghĩ, trước khi mọi chuyện chưa quyết định, tuyệt đối không thể nói ra ngoài.

Nếu không chuyện tốt cũng bị bọn họ làm thành chuyện xấu.

Nếu quan hệ không thành, chỉ cần người ngoài không biết chuyện, hai nhà cũng sẽ không xấu hổ.

Thực ra, xem mắt không phiền toái, phiền toái là để lại hậu quả, mẹ Tiêu nghĩ.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 134: Chương 134



Nghe được ý của Tống Viện, mẹ Tiêu cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không miễn cưỡng.

Dù sao việc kết hôn cũng là chuyện anh tình tôi nguyện, dưa hái xanh ăn không ngọt[1].

[1]Thành ngữ Trung Quốc, ý muốn nói những gì gượng ép sẽ không có kết quả tốt.

"Tiểu Tống là một đứa bé ngoan, tính tình tốt lại phóng khoáng rộng rãi, sao lại không thích Hoài Thư chứ?"

Cha Tiêu đang ăn bánh bao nói: “Năm nay thằng bé mới hai mươi tư tuổi, là thời điểm tốt để phát triển sự nghiệp, chuyện kết hôn để đến năm ba mươi tuổi tính cũng chưa muộn."

"Vậy sao anh mới hai mươi tuổi đã lấy em về nhà rồi?"

"Khụ khụ." Cha Tiêu xấu hổ giả vờ ho hai tiếng, con gái vẫn còn ở đây, sao có thể nói thế chứ?

Ông cố gắng sửa chữa: “Không phải là duyên đến à, tự nhiên mà kết hôn được chắc?"

Mẹ Tiêu hừ một tiếng: "Ngay cả con gái thằng bé cũng không qua lại, nếu có duyên..."

Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, trên mặt hai người đều là vẻ kinh hãi.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Bỏ đi, vừa nãy là em nói bậy."

Cha Tiêu bình tĩnh điều chỉnh nét mặt: “Đừng nghĩ tới mấy việc đó nữa, có điều có thể cho thằng bé tiếp xúc với những đồng chí nữ trong viện gia chúc trước.”

“Ngoài Tiểu Tống ra, em không biết cô gái nhà nào tốt nữa."

"Vậy thì từ từ chọn, chuyện này không thể gấp được, càng vội càng dễ mắc sai lầm."

"Còn không nhanh, em sợ thằng bé sẽ nghĩ lệch mất."

"Em đúng là thích nghĩ vớ vẩn."

Tiêu Thanh Như nghe vậy thì bật cười, nếu để người trong cuộc nghe được suy đoán của bọn họ, không biết sẽ phản ứng như thế nào?

Biểu cảm đó, chắc là sẽ rất đặc sắc nhỉ?

"Cười cái gì mà cười? Đoàn văn công của con có nhiều đồng chí nữ, con cũng giúp anh con nhìn thử một chút."

Tiêu Thanh Như không ngờ lửa lại cháy đến trên người mình: "Dạ dạ dạ, nếu có người thích hợp, con nhất định sẽ giới thiệu cho anh trai.”

Cha Tiêu nhắc nhở: “Đừng phô trương quá, sẽ gây ảnh hưởng xấu.”

Tiêu Thanh Như nghĩ thầm, chuyện tìm đối tượng này mình không nên xen vào, tránh cho sau này lại trở thành người xấu.

Dĩ nhiên, nếu anh trai và chị em tốt có ý với nhau, cô có thể phá lệ làm mối.

Sau khi trò chuyện với cha mẹ một lúc, Tiêu Thanh Như lên lầu.

Bởi vì thói quen đã hình thành ở quá khứ, trước khi đi ngủ cô phải luyện lại các kỹ năng cơ bản một chút, đợi lúc xong cũng đã muộn.

Cha Tiêu mẹ Tiêu cũng không đi làm phiền cô, thấy con gái nỗ lực tiến lên như vậy, bọn họ đều rất vui.

Tuy nói là không nên so sánh bọn trẻ với nhau, nhưng ai mà chẳng nghĩ con nhà mình có tương lai?

Mỗi khi con cái được mọi người khen ngợi, cha Tiêu mẹ Tiêu ngoài miệng thì nói khiêm tốn, nhưng trong lòng thì sớm đã nở hoa.

...

Tiêu Thanh Như còn chưa kịp làm bún khoai lang, đã nhận được đồ từ Bắc Kinh gửi đến.

Cô lập tức gọi điện về Bắc Kinh.

“Vốn định gửi một con vịt quay cho con, nhưng thứ này khó gửi, nửa đường chắc chắn sẽ bị thiu, mẹ nghe người trong xưởng nói đồ hộp này rất ngon, nên gửi cho con một ít nếm thử."

Tiêu Thanh Như nhìn lướt qua, đã nhận ra nhãn hiệu của đồ hộp, chỉ có ở cửa hàng Hữu Nghị mới mua được.

Mà đồ ở cửa hàng Hữu Nghị không dễ mua, muốn mua phải có phiếu ngoại tệ, Tiêu Thanh Như biết mẹ chồng nhất định đã tốn rất nhiều công sức mới mua được những thứ này.

Nói không cảm động là nói dối, ngoại trừ gia đình cô ra, chỉ có người nhà họ Hứa là thật lòng đối tốt với cô.

"Mẹ, ở bên này con không thiếu gì cả, mẹ và cha làm việc vất vả, có đồ gì tốt thì cứ giữ cho mình là được, không cần nhớ đến con."

Mẹ Hứa cười nói: “Ở chỗ bọn mẹ mua đồ rất tiện, đều là người một nhà cả, con cứ yên tâm mà ăn, đừng suy nghĩ nhiều.”

"Ở chỗ con cũng tiện lắm ạ."

“Tiểu Hứa không có ở đó, một mình con đạp xe đến thành phố cũng phải mất mấy tiếng, vậy vất vả lắm."

"Con khỏe mà, không việc gì đâu ạ."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 135: Chương 135



Thứ ở Bắc Kinh có, chưa chắc Tây Bắc đã có.

Nếu không phải mấy loại đồ hộp này khan hiếm, không dễ mua, mẹ Hứa đã gửi một thùng to cho con dâu.

Mẹ Tiêu qua nói chuyện với bà thông gia, hai người trò chuyện một lúc, bởi vì cước điện thoại quá đắt, nên chưa đầy hai phút đã cúp máy.

Bà lấy đồ trong gói ra, có năm hộp, ngoài ra còn có kẹo và các món ăn vặt khác.

"Bà sui gia chăm con như con như trẻ con ấy nhỉ."

Trong lòng mẹ Tiêu xúc động, con gái bà thật sự gặp được gia đình tốt rồi, những bà mẹ chồng khác không làm được đến mức này.

Từ xưa đến nay, mẹ chồng không bắt lỗi là mẹ chồng tốt, bà ấy mọi mặt đều chu đáo, đây là mẹ chồng thần tiên!

Tiêu Thanh Như cũng có chút xấu hổ, chủ yếu là vì đồ hộp này quá hiếm, khó mua hơn cả thịt.

Mẹ chồng gửi cho cô năm hộp cùng một lúc, đủ để bọn họ ăn mấy bữa thịt.

Bọn họ đối xử tốt với cô, cô cũng muốn đối xử tốt với bọn họ.

Suy nghĩ trừ bún khoai lang ra, cô sẽ vào thành phố mua mấy túi sữa bột gửi cho cha mẹ chồng.

Chờ thời tiết mát mẻ, đi qua nhà đồng hương mua hai con gà, rồi phơi khô gửi cho bọn họ.

Những thứ khác, chỉ có thể chờ đến Tết cô và Hứa Mục Chu về Bắc Kinh, rồi mang về sau.

Nghe tính toán của con gái, mẹ Tiêu gật đầu liên tục: “Tiền trợ cấp của Tiểu Hứa nằm trong tay con, con phải thu xếp để hiếu thảo với cha mẹ chồng.”

Tiêu Thanh Như gật đầu: “Đợi về Bắc Kinh, con sẽ đi khảo sát xung quanh, xem có thể đặt sữa cho bọn họ không, loại giao trực tiếp đến tận nhà ấy, mỗi ngày uống một cốc sẽ tốt cho sức khỏe."

Mẹ Tiêu ngạc nhiên: “Có chuyện tốt như vậy à?”

"Có, nhưng nhiều nơi không được hưởng sự tiện lợi này."

"Thảo nào mọi người đều muốn trở thành người Bắc Kinh, quả nhiên là thành phố càng lớn, cuộc sống càng thuận tiện."

“Ở chỗ chúng ta cũng rất tốt, mình có thể tự trồng rau, người trong thành phố không được hưởng thụ sự tiện lợi này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Về nông thôn có đất phần trăm*, có thể trồng trồng rau hoặc thứ khác, nhưng đối với người trong thành phố, ngoài hạn ngạch hàng tháng, họ chỉ có thể ra chợ đen để mua thực phẩm.

*Tên gọi của loại đất trước kia do hợp tác xã trích tỷ lệ phần trăm (5%) quỹ đất hợp tác xã hoặc các hộ dân sau khi đưa đất vào hợp tác xã thì được giữ lại 5% tự chủ phát triển kinh tế như trồng rau, hoa màu.

Đồ ở chợ đen đắt không nói, còn tiềm ẩn nhiều nguy hiểm.

Nói chung là, không cuộc sống của ai là dễ dàng cả.

Mẹ Tiêu nghe con gái nói xong, nghiêm túc gật đầu: “Cha con cũng luôn nói như vậy, bất kể việc gì cũng có hai mặt, lúc chúng ta ghen tị với người khác thì người khác cũng đang ghen tị với chúng ta.”

"Mẹ nói đúng."

Thu dọn đồ đạc xong, Tiêu Thanh Như nói: “Tối nay chúng ta sẽ ăn đồ hộp với cháo và rau xào.”

"Thứ này con mang về nhà ngang đi, đợi Tiểu Hứa về thì cùng nhau ăn, cha và mẹ vẫn thích ăn đồ ăn tự nấu hơn."

Tiêu Thanh Như biết mẹ tiết kiệm, nhưng với điều kiện của gia đình bọn họ, mặc dù không thể ăn đồ hộp thường xuyên, nhưng thỉnh thoảng ăn một lần vẫn đủ khả năng.

"Mua là để ăn mà mẹ, còn hơn một tháng nữa anh ấy mới trở về, đến lúc đó con lại mua cũng được."

"Thứ này không dễ mua."

"Sẽ có cách thôi, nhà mình cứ yên tâm ăn."

Tiêu Thanh Như vừa nói vừa mở đồ hộp ra, lần này là không ăn cũng không được.

Mẹ Tiêu tức giận nhìn cô: “Con bé này, có thứ gì tốt cũng không để dành được."

“Mấy thứ tốt đều có hạn sử dụng, nếu để bị hỏng, chẳng phải sẽ phí lắm à?”

"Con giống y như cha con, chỉ biết nói đạo lý, dù sao mẹ cũng không nói lại con."

Tiêu Thanh Như nói đùa: "Việc này chứng tỏ lời con nói có lý, không cãi được."

"Con đấy, con..." Mẹ Tiêu không còn gì để nói.

Bà lấy hộp đã mở sẵn vào bếp, lát nữa chiên chung với trứng, cũng là một món ăn ngon.

Những đồ còn lại đều được Tiêu Thanh Như đặt trong tủ ở phòng khách, bất kể là thứ gì tốt, cả nhà cùng nhau ăn thì mới có ý nghĩa.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 136: Chương 136



Nhớ đến việc gửi đồ tới Bắc Kinh, Tiêu Thanh Như lập tức tới thành phố khi vừa đến kỳ nghỉ phép.

Chẳng biết oan gia ngõ hẹp thế nào mà Tiêu Thanh Như vừa ra khỏi sân nhà chưa được bao lâu đã đụng mặt Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu.

Giang Xuyên lái xe, Đỗ Vãn Thu ngồi ở ghế lái phụ, cô ta cười chào hỏi Tiêu Thanh Như.

“Đồng chí Tiêu muốn tới thành phố à? Đi xe đạp vậy chắc mệt lắm, chúng tôi cũng đang tiện đường, có cần đi nhờ một đoạn không?”

Không chỉ có Tiêu Thanh Như mà ngay cả tên đàn ông cố chấp Giang Xuyên cũng nghe ra ý khoe mẽ qua lời nói của Đỗ Vãn Thu.

Sở dĩ anh ta lái xe đưa Đỗ Vãn Thu về là vì cô ta muốn ở lại ký túc xá trong xưởng, có nhiều hành lý và không thể tự vác một mình được.

Chứ không phải để cô ta có cơ hội khoe mẽ!

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Xuyên tức tối ra mặt, cái vẻ tiểu nhân đắc chí ấy khác cô ta trước kia một trời một vực.

Bây giờ Giang Xuyên mới cảm nhận được rõ ràng hơn, đó là quá khứ anh ta từng ngu ngốc thế nào mới bị Đỗ Vãn Thu lừa đến xoay vòng.

Thậm chí Giang Xuyên cũng bắt đầu nghi ngờ, tự hỏi liệu những lời đồn đãi phong ba trước đây có liên quan gì tới Đỗ Vãn Thu hay không?

Chỉ cần nghĩ tới điều đó là Giang Xuyên lại thấy lạnh sống lưng.

Một người phụ nữ mưu mô xảo quyệt như thế, vì lợi ích của mình, có việc gì mà cô ta không dám làm đâu?

Chỉ cần nghĩ đến việc mình đã làm tổn thương Tiêu Thanh Như vì một người phụ nữ như Đỗ Vãn Thu thôi là Giang Xuyên có cảm giác trái tim đau nhói như bị ngàn mũi kim đâm.

Bọn họ là thanh mai trúc mã, cùng trưởng thành, có nền tảng tình cảm vững chắc, vậy mà anh ta lại có thể xếp Thanh Như sau Đỗ Vãn Thu?

Giang Xuyên vẫn nhớ rõ mình từng làm tổn thương Tiêu Thanh Như thế nào, bây giờ nhớ lại, ngoài đau lòng anh ta còn tự hổ thẹn với mình.

Chuyện trong quá khứ là lỗi của anh ta.

Anh ta đã quá sai.

Sai đến mức mỗi lần nhìn thấy Thanh Như là anh ta chỉ muốn đ.â.m đầu vào hố.

Nhưng anh ta lại không nhịn được mà muốn tới gần cô, nhìn cô nhiều hơn chút.

Giang Xuyên không muốn cãi nhau với Đỗ Vãn Thu trước mặt Tiêu Thanh Như nên vội gạt bỏ suy nghĩ, dừng xe, chắn ngang đường đi của Tiêu Thanh Như.

Giang Xuyên căng thẳng nhìn Tiêu Thanh Như, tay siết chặt vô lăng trong vô thức: “Thanh Như, cùng lên xe đi.”

Thấy đối phương không đáp, Giang Xuyên vội bổ sung thêm: “Đường lên thành phố rất xa, ngồi xe có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.”

Tiêu Thanh Như trả lời mà sắc mặt không hề thay đổi: “Tôi có rất nhiều thời gian.”

“Em lên thành phố một mình không an toàn.”

“Có liên quan gì tới anh sao?” Đôi mắt Tiêu Thanh Như ánh lên sự bất mãn: “Anh chắn ngang đường đi của tôi thế này có hơi không phải phép lắm nhỉ?”

Giang Xuyên bối rối: “Anh chỉ muốn chở em một đoạn.”

“Nói vậy tức là tôi còn phải cảm ơn vì anh chắn đường tôi ư?”

“Anh không có ý đó.”

Giang Xuyên không biết nên giải thích với Tiêu Thanh Như thế nào, anh ta không có suy nghĩ gì khác, chỉ là tiện đường nên muốn chở cô một đoạn mà thôi.

Giang Xuyên chặn đường cô là vì sợ trong lúc mình nói chuyện sẽ khiến cô mất tập trung, đi xe đạp như vậy không an toàn.

Thấy nét mặt Tiêu Thanh Như lạnh tanh, tự nhiên Giang Xuyên cũng không biết nên nói cái gì.

Cái điệu bộ căng thẳng của Giang Xuyên khiến Đỗ Vãn Thu không vui.

Cô ta mời Tiêu Thanh Như thì được, nhưng Giang Xuyên thì không!

Đúng là không biết kiêng nể gì cả, Tiêu Thanh Như đã kết hôn rồi, còn muốn lấy lòng cô làm gì!

Đỗ Vãn Thu nghĩ vậy trong lòng nên nét mặt có phần khó coi.

“Đồng chí Tiêu, chúng tôi chỉ có ý tốt thôi, cô cần tỏ thái độ khó chịu đến vậy không?”

Tiêu Thanh Như bật cười: “Bây giờ về nhà lấy não lắp vào đầu vẫn kịp.”

Đỗ Vãn Thu trố mắt khoảng vài giây, bấy giờ mới hiểu câu nói của cô có hàm ý gì.

Người này đúng là không biết xấu hổ!

Mất công cô ta có ý tốt muốn chở Tiêu Thanh Như cả một đoạn đường, có lòng tốt mà cứ làm như người ta lòng lang dạ thú!

Đỗ Vãn Thu quay đầu nhìn Giang Xuyên: “A Xuyên, nếu cô ta đã không cảm kích thì chúng ta đi thôi, em còn phải đi làm nữa. Chỉ còn hai tiếng đồng hồ, có một số người không cần thiết phải so đo.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 137: Chương 137



Sau đó Đỗ Vãn Thu đắc ý nhìn Tiêu Thanh Như tiếp tục đạp con xe cũ rích rời đi.

Sắc mặt Giang Xuyên tối sầm, sở dĩ anh ta đối xử tốt với Đỗ Vãn Thu là vì nể mặt anh em.

Nếu Đỗ Vãn Thu đã không biết điều, cho rằng mình có thể tuỳ tiện chà đạp coi khinh Thanh Như thì anh ta cũng không cần phải bao dung Đỗ Vãn Thu nữa.

Để Đỗ Vãn Thu đỡ cái kiểu càng ngày càng bất trị, không biết rõ giá trị của bản thân mình.

Giang Xuyên nói với nét mặt không cảm xúc: “Em tự đến xưởng đi.”

Đỗ Vãn Thu sửng sốt: “Không phải anh đã nói là sẽ đưa em đi à?”

“Anh còn có việc.”

Dứt lời, Giang Xuyên đặt hành lý của Đỗ Vãn Thu ở ven đường, sau đó kéo cô ta từ trên ghế lái phụ xuống.

Giây tiếp theo, Giang Xuyên ngồi lên ghế lái, quay xe về nhà.

Anh ta hành động liền mạch lưu loát, không một động tác thừa, đợi đến khi Đỗ Vãn Thu lấy lại tinh thần thì chiếc xe đã chạy đi xa.

Có trò hay không thể không xem, Tiêu Thanh Như liếc Đỗ Vãn Thu một cái, sau đó bắt chước cái giọng điệu ban nãy của cô ta: “Không biết ai đó có thể tới xưởng làm việc đúng giờ hay không nữa.”

Đỗ Vãn Thu tức ói máu: “Tiêu Thanh Như, cô đang coi tôi là trò đùa đấy à?”

“Nếu không thì sao? Ngoài cô ra thì còn gì đáng để cười đâu?”

Tiêu Thanh Như nở nụ cười hiền từ vô tội: “Đồng chí Đỗ biểu diễn rất sinh động, thành công giúp tôi hiểu thế nào là vui quá hoá buồn.”

“Cô đừng có đắc ý quá, đừng quên là trước đây cô cũng từng bị Giang Xuyên bỏ rơi.”

Nụ cười bên môi Tiêu Thanh Như lại càng tươi: “Tôi còn phải cảm ơn cô nữa kìa, nếu không có cô vào vai thằng hề nhảy nhót thì sao tôi và Hứa Mục Chu có thể đến với nhau?”

Người sáng suốt đều nhìn ra được rằng Hứa Mục Chu xuất sắc hơn Giang Xuyên gấp bao nhiêu lần.

Cũng chính vì lý do này mà Đỗ Vãn Thu lại càng căm tức.

Đỗ Vãn Thu là kẻ thua cuộc, vậy nên cuộc sống của cô ta quá thê thảm.

Tại sao Tiêu Thanh Như lại gặp được người đàn ông như Hứa Mục Chu!

Đỗ Vãn Thu nhìn Tiêu Thanh như với nét mặt hung tợn: “Tôi có thể cướp Giang Xuyên từ tay cô thì cũng có thể dùng cách tương tự để cướp Hứa Mục Chu đi.”

Tiêu Thanh Như khẽ nhếch miệng, cô thật không hiểu người này lấy đâu ra tự tin.

Vì chiếm ưu thế chiều cao nên Tiêu Thanh Như nhìn Đỗ Vãn Thu theo góc độ từ trên cao nhìn xuống: “Tốt nhất là cô đừng chạm vào người của tôi, nhưng nếu cô muốn tìm đến cái c.h.ế.t thì có thể thử xem sao.”

Rõ ràng Tiêu Thanh Như đang cười, nhưng không hiểu vì sao Đỗ Vãn Thu lại thấy lòng bàn chân mình lạnh toát.

Lúc cô ta cướp Giang Xuyên đi, Tiêu Thanh Như không có bất kỳ hành động nào, chắc chắn Tiêu Thanh Như chỉ đang cố dọa cô ta.

Đỗ Vãn Thu bình tĩnh lại, nói: “Loại phụ nữ như cô vốn không hiểu đàn ông, nếu Giang Xuyên rời khỏi cô được thì Hứa Mục Chu cũng vậy.”

Tiêu Thanh Như hoàn toàn tin tưởng Hứa Mục Chu, phong cách làm việc lẫn bản chất con người anh hoàn toàn khác Giang Xuyên.

Anh sẽ không ban lòng tốt một cách bừa bãi và càng không làm chuyện vượt quá giới hạn.

Sở dĩ cô cảnh cáo Đỗ Vãn Thu là vì không muốn người đàn ông của mình dính phải thứ thuốc cao bôi trên da chó này.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tôi thấy tội lưu manh rất thích hợp với cô đấy, Đỗ Vãn Thu, cô muốn thử không?”

Tội lưu manh ư, Đỗ Vãn Thu run rẩy.

Nhưng cô ta vẫn không muốn bản thân yếu thế trước Tiêu Thanh Như: “Đợi tôi thu phục được Hứa Mục Chu xem, liệu cô có thể định tội tôi được nữa không?”

Tiêu Thanh Như khẽ cười đáp: “Vậy tôi sẽ mở to mắt xem.”

Cô đạp xe rời đi, để lại Đỗ Vãn Thu ở đằng xa.

Đỗ Vãn Thu nhìn đống hành lý bên cạnh rồi chửi thầm hai câu, chuẩn bị quay về đạp xe.

Vừa quay người lại đã thấy Giang Xuyên đứng cách đó không xa và đang nhìn mình bằng ánh mắt tối sầm.

“A Xuyên, anh nghe em giải thích!”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 138: Chương 138



Đỗ Vãn Thu không biết Giang Xuyên đã nghe được bao nhiêu, nhưng nhìn nét mặt của anh ta cũng đủ hiểu hậu quả rất nghiêm trọng.

Đỗ Vãn Thu không còn tâm trạng lo đống hành lý nữa, vội chạy theo sau.

Cô ta thấp thỏm bất an nhìn Giang Xuyên: “Những lời em vừa nói chỉ là lời trong lúc tức giận mà thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”

Lời trong lúc tức giận ư?

Trông dáng vẻ cô ta lúc ấy không có dấu hiệu của việc đầu óc không minh mẫn!

Sắc mặt kiêu căng ngạo mạn của Đỗ Vãn Thu khiến Giang Xuyên nghĩ tới bốn chữ “tiểu nhân đắc ý”.

Từ nhỏ đến lớn, Giang Xuyên từng gặp qua đủ loại người, nhưng trong số những người anh ta kết bạn không có ai giống Đỗ Vãn Thu cả, trước mặt một kiểu, sau lưng lại là kiểu khác.

Có lẽ cô ta còn có những hành vi quá mức hơn mà anh ta không biết.

Giang Xuyên đau xót vô cùng, tại sao lúc trước anh ta lại dây vào loại người này cơ chứ?

Nếu không phải anh ta làm việc không đúng mực thì Thanh Như sẽ không thất vọng về anh ta, cô cũng sẽ không chia tay.

Nếu không có Đỗ Vãn Thu thì chắc anh ta và Thanh Như đã kết hôn rồi nhỉ?

Đáng tiếc, tất cả đều biến thành bọt biển.

“Đỗ Vãn Thu, nếu cô dám làm tổn thương Thanh Như, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Đây là lần đầu tiên Giang Xuyên nói với Đỗ Vãn Thu bằng giọng điệu lạnh nhạt như vậy.

Đỗ Vãn Thu có thể nhìn thấy sự chán ghét và nỗi ân hận ngấm sâu vào m.á.u từ trong ánh mắt anh ta.

Nỗi bất an trong lòng Đỗ Vãn Thu càng tăng cao, bây giờ cô ta không thể rời khỏi Giang Xuyên.

Ngoài Giang Xuyên ra, cô ta không thể tìm được người đàn ông thứ hai có điều kiện tốt như vậy.

Mặc dù vừa nãy cô ta già mồm với Tiêu Thanh Như, nhưng cô ta vẫn tự ý thức được.

Vừa nhìn đã thấy Hứa Mục Chu rất nguy hiểm, cô ta không dám chủ động đi trêu chọc.

Bởi sợ đến cuối cùng lại gà bay trứng vỡ.

Nếu biết Giang Xuyên nghe thấy thì vừa nãy cô ta đã không nói chuyện với Tiêu Thanh Như rồi.

Quả nhiên, Tiêu Thanh Như đúng là sao chổi.

Mỗi lần gặp Tiêu Thanh Như là y như rằng cô ta gặp chuyện xui.

Đỗ Vãn Thu cẩn thận quan sát sắc mặt Giang Xuyên: “Gia đình cô ấy có quyền có thế, em chỉ là một người bình thường. Tiêu Thanh Như làm tổn thương em bao nhiêu lần, vừa nãy em không chịu nổi nữa nên mới cố tình mở miệng chọc tức cô ấy, anh đừng để trong lòng.”

Giang Xuyên nở nụ cười trào phúng, đến tận bây giờ cô ta vẫn muốn lừa gạt người.

Ngày trước mắt anh ta mù nên mới bị Đỗ Vãn Thu lừa.

Hai chữ “ly hôn” xuất hiện trong đầu anh ta.

Nhưng giờ ly hôn thì các con phải làm sao?

Một mình Đỗ Vãn Thu chắc chắn sẽ không thể chăm sóc tốt cho con.

Với lại, nếu ly hôn cô ta sẽ lại không kiêng nể gì mà đi quấy rầy cuộc sống của Thanh Như.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đây không phải điều anh ta mong muốn.

Dù là vì Tiêu Thanh Như hay là con, Giang Xuyên cảm thấy mình không thể ly hôn với Đỗ Vãn Thu.

Ít nhất là bây giờ vẫn chưa thể.

Giang Xuyên không thèm để ý đến Đỗ Vãn Thu nữa, anh ta ngồi lên ghế điều khiển.

Vừa nãy anh ta sợ Đỗ Vãn Thu và Thanh Như sẽ xảy ra xung đột nên mới quay lại.

Giang Xuyên cười khẩy, nếu không quay lại thì chắc anh ta sẽ không có cơ hội nhìn rõ bộ mặt thật của Đỗ Vãn Thu.

Nó còn khó ưa và gớm ghiếc hơn trong tưởng tượng của anh ta, đúng là khiến người mở rộng tầm mắt.

Đỗ Vãn Thu đuổi theo sau chiếc xe mấy bước, nhưng người nọ không hề dừng lại.

Đỗ Vãn Thu dậm chân cái bịch, anh ta có ý gì?

Chưa nói rõ ràng đã bỏ đi rồi?

Bởi vì không đoán được suy nghĩ của Giang Xuyên nên Đỗ Vãn Thu cũng không vội lên thành phố.

Cô ta xách hành lý về nhà, đáng tiếc là người nọ không về.

Lúc nhìn thấy cô ta, chị dâu Vương tỏ vẻ ngạc nhiên, theo như kế hoạch ban đầu thì một tháng cô ta sẽ về một lần.

Sao vừa đi đã quay lại rồi?

Khó khăn lắm mới tìm được việc giúp chăm sóc trẻ em, chị dâu Vương hy vọng Đỗ Vãn Thu sẽ không bao giờ quay về nữa.

Chăm sóc trẻ như vậy không những được tự do mà có thể kiếm tiền một cách dễ dàng.

Thế còn tốt hơn việc bị Đỗ Vãn Thu nhìn chằm chằm gấp mấy lần.

“Sao vừa đi đã về rồi?”

Tâm trạng Đỗ Vãn Thu không được tốt, giọng điệu nói chuyện cũng nồng nặc mùi thuốc súng.

“Đây là nhà tôi, tôi muốn về lúc nào thì về.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 139: Chương 139



Chị dâu Vương không hiểu sao Đỗ Vãn Thu lại nói chuyện vô lễ như vậy, cô ta tỏ vẻ không hài lòng: “Vậy có cần tôi chăm sóc con nhà cô nữa không?”

Thấy đứa bé cứ khóc lóc không ngừng thì Đỗ Vãn Thu lại càng buồn phiền, cả ngày ngoài ăn với ngủ ra thì chẳng giúp được việc gì.

Đúng là phế vật!

Thấy sắc mặt chị dâu Vương không được tốt lắm, giọng Đỗ Vãn Thu dần dịu lại: “Lát nữa tôi sẽ lên thành phố, giờ quay về để lấy xe đạp thôi, sẽ rời đi ngay.”

Giang Xuyên không về, Đỗ Vãn Thu cũng không thể ngồi chờ mãi được.

Dù sao thì kiếm được công việc làm trong xưởng rất khó, nếu người ta bắt lỗi rồi thay chỗ cô ta cho người khác thì phải làm sao?

Nghĩ tới đây, Đỗ Vãn Thu lại càng lo lắng.

Đây là công việc đầu tiên của cô ta, cũng là cây gậy cô ta sẽ nương tựa cả nửa đời còn lại, cô ta cần phải giữ thật chặt.

Đỗ Vãn Thu cố định hành lý lên xe đạp, những gì không cần mang cô ta sẽ bỏ lại, sau khi chào hỏi chị dâu Vương xong liền vội vã rời đi.

Chị dâu Vương hừ một tiếng, không hiểu cô ta lấy dũng khí ở đâu mà dám nổi giận với mình.

Nếu một ngày nào đó Đỗ Vãn Thu dám chọc giận cô ta, chị dâu Vương sẽ công bố hết những chuyện lúc trước ra ngoài, để xem ai là người chịu tổn thất.

Chị dâu Vương cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng mình: “Khóc khóc khóc, lúc nào cũng chỉ biết khóc!”

Nếu không phải chị dâu Vương đang cố làm để tích cóp tiền thì còn lâu cô ta mới chịu chăm sóc trẻ.

Chỉ cần nhìn thấy đứa bé khóc lóc là cô ta lại phiền lòng!

Đỗ Vãn Thu quay về nhà khiến tất cả mọi người đều biết cô ta bị Giang Xuyên vứt giữa đường.

“Lúc ra khỏi cửa còn đắc ý kiêu ngạo bao nhiêu, giống như đời này chúng ta sẽ không có cơ hội ngồi xe, cuối cùng vẫn phải quay về rồi đạp xe đạp với bộ mặt xám xịt thôi.”

“Giang Xuyên đối xử với cô ta tốt thật, không chỉ sắp xếp công việc cho cô ta mà còn mượn xe của cha làm quà. Những chuyện anh ta làm cho Đỗ Vãn Thu thật khiến người ta bội phục.”

Điều khiến tôi bội phục nhất chính là Giang Xuyên thật sự nguyện ý chăm sóc con người khác, có mấy lần tôi thấy anh ta tự thay tã cho đứa bé. Dù có là con ruột thì cũng chẳng có mấy người đàn ông làm được điều này đâu.”

“Giang Xuyên đúng là đồ ngốc, sau này đứa bé ấy trưởng thành rồi, không biết nó có chịu nhận anh ta là người thân không ấy.”

“Đỗ Vãn Thu số tốt thật, gặp đúng tên Giang Xuyên mắt mù.”

“Tôi thấy mắt anh ta tốt lên rồi, nếu không thì tại sao lại vứt Đỗ Vãn Thu giữa đường? Theo tác phong trước đây của anh ta, không những đưa bảo bối tới tận xưởng mà còn để lại tiền với vé cho cô ta, ân cần hỏi han một hồi mới quay về chứ?”

Chị dâu Lý nghe vậy thì mừng ra mặt: “Đây gọi là vận mệnh thay đổi đấy, không phải trước đây Đỗ Vãn Thu luôn tỏ ra đắc ý à? Bây giờ người bị coi khinh lại chính là cô ta, cô ta phải chấp nhận thôi.”

“Nhưng tôi vẫn tức vì cô ta có việc làm.”

“Giận gì, đến mối quan hệ với người trong viện mà còn không xử lý được thì ở xưởng lại càng khó sống.”

“Ngoài kia có biết bao người thông minh chanh chua, cô ta muốn sống tốt cũng không dễ vậy đâu.”

Đỗ Vãn Thu và Giang Xuyên luôn là nhân vật chính trong các câu chuyện của mọi người ở tòa nhà này, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thôi cũng đủ để người ta bàn tán mấy ngày.

Đỗ Vãn Thu và Giang Xuyên không ở nhà, người chịu sự dày vò từ mấy lời đồn đãi vớ vẩn chính là mẹ Giang Xuyên.

Tiền tích cóp chưa được bao nhiêu, lần này sắp xếp công việc cho Đỗ Vãn Thu, gia đình họ còn phải bỏ năm trăm tệ ra nữa.

Càng nghĩ mẹ Giang lại càng bực.

Đỗ Vãn Thu này đúng là cái bẫy, cô ta bẫy bọn họ bao nhiêu tiền như thế, chắc chắn sau này sẽ không lấy lại được.

Nghĩ đến việc con trai nhà mình rơi vào cái bẫy ấy là mẹ Giang lại sầu đến nỗi không nói nên lời.

Nếu có thể tìm được một cái cớ để đuổi Đỗ Vãn Thu đi thì tốt biết mấy, mẹ Giang nghĩ.

Có một số suy nghĩ đã xuất hiện rồi thì rất khó để gạt đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đỗ Vãn Thu làm việc trong xưởng, nhiều người nhiều chuyện, nếu cô ta phạm sai lầm, liệu điều ước của mẹ Giang có thành hiện thực?

Mẹ Giang mừng vô cùng, giống như đã nhìn thấy ngày Đỗ Vãn Thu bị đuổi ra khỏi nhà.
 
Back
Top Bottom