Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 70: Chương 70



Hứa Mục Chu đã rời đi, Tiêu Thanh Như nằm ở trên giường lăn lộn, đá chân vài cái, khó khăn lắm mới có thể không chế được cảm xúc đang dâng trào của mình.

Mặt của cô nóng bỏng giống như bị thiêu đốt.

Cô sờ vào môi mình, vẫn hơi tê tê.

Trên đó dường như vẫn còn lưu lại hơi thở của người đàn ông, mạnh mẽ và bá đạo.

Thì ra đây chính là cảm giác hôn môi, khiến cho người ta đỏ mặt, tim đập mạnh, khiến người ta cảm thấy khó thở, đầu cũng choáng vàng.

Giống như đang ở trên mây, lâng lâng, không thể suy nghĩ gì hết, chỉ có thể dựa vào trên vai người đàn ông, mới có thể không bị trượt chân té ngã.

Tiêu Thanh Như không thể diễn tả tâm trạng của mình lúc này, nhưng cô phát hiện ra hình như mình rất thích nụ hôn của Hứa Mục Chu.

Bây giờ nghĩ lại, chân vẫn còn cảm thấy nhũn ra.

Cô xoay người vùi đầu vào gối, đậm hai cái, không thể nghĩ về nó nữa!

Năm mười chín tuổi, Tiêu Thanh Như trao nụ hôn đầu của mình cho Hứa Mục Chu.

Không có hối hận chỉ có sự ngọt ngào.

Tiêu Thanh Như lên tầng sau đó thì không xuống nữa, mẹ Tiêu đưa con rể tương lai ra cổng, quay vào thì nhìn lên trên tầng một cái.

Bà lẩm bẩm một câu: “Con bé này đang làm gì trên đó vậy? Sớm như vậy đã đi ngủ rồi sao? Hay là đang luyện tập?”

Trên tầng chỉ có một mình Tiêu Thanh Như ở, ngoại trừ một phòng ngủ của cô còn dư lại hai phòng nữa, một phòng dùng làm phòng luyện tập, một phòng còn lại để trống để đựng đồ đạc.

Lúc không có chuyện gì, người nhà cũng sẽ không lên tầng làm phiền cô.

Người lớn trong nhà cũng không phải người cổ hủ, vừa nãy Hứa Mục Chu đi theo Tiêu Thanh Như lên lầu, cũng không ai nói gì cả.

Để hai người họ gặp nhau ở trong nhà còn hơn so với việc bị người ngoài nhìn thấy rồi lan truyền những tin đồn thất thiệt.

Hơn nữa, ai cũng có lúc còn trẻ phải không?

Hai đứa nó đều đã lớn hết rồi, vậy thì cứ kệ hai đứa nó đi.

Mẹ Tiêu ngồi trên ghế sô pha nói: “Thanh Như chỉ mới nói chuyện yêu đương, sau trong lòng em lại cảm thấy trống rỗng thế này, luôn cảm thấy con bé sắp phải rời xa chúng ta.”

Cha Tiêu đang đọc báo: “Con cái lớn rồi, nếu chúng ta vẫn giữ chặt con bé không buông tay, trái lại càng khiến mọi người chê cười.”

Quá trình con cái lớn lên, cũng là quá trình cha mẹ học cách buông tay.

Cái gì cũng muốn nắm trong tay, cuối cùng có khả năng không giữ được cái gì hết.

Con cái không phải đồ vật trong tay bọn họ, chúng là người sống sờ sờ, bằng xương bằng thịt.

Trong lòng mẹ Tiêu nói thầm, đúng là đàn ông có trái tim rộng lớn.

“Cũng không biết sau khi hai đứa nó kết hôn có chuyển ra ngoài sống không?”

“Chuyển, hai đứa nó không chuyển, anh cũng sẽ bắt bọn nó chuyển ra ngoài.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Tiêu lo lắng: “Nhiều thêm một người cũng chỉ là nhiều thêm một đôi đũa, sao anh lại muốn để cho hai đứa nó dọn ra ngoài?”

“Người ta cũng không phải tới nhà chúng ta ở rể, ở nhà chúng ta không phải rất bất tiện sao?”

“Có cái gì mà bất tiện? Em đã nói với anh rồi, kiểu suy nghĩ này là không thể chấp nhận được.”

Mẹ Tiêu hừ một tiếng: “Thật là, đây chính là bệnh chung của đám đàn ông mấy anh, nghĩ đến nhà người ta ở rể là không vẻ vang.”

“Mẹ ơi, mẹ đừng vơ đũa cả nắm, nếu như là con, con rất sẵn lòng ở rể.”

Mẹ Tiêu đau đầu: “Những lúc như thế này, con có thể đừng quấy rối được không?”

“Con nói thật mà, mẹ nhìn xem đãi ngộ của Hứa Mục Chu ở nhà chúng ta đi, đến nhà chúng ta ở rể, cậu ấy sẽ chịu thiệt sao? Không thể nào.”

Tiêu Hoài Thư nghĩ thầm, nếu sau này ở nhà cha mẹ vợ anh ấy được hưởng loại đãi ngộ này, anh ấy cũng bằng lòng ở rể.

Ở nhà không bằng ai, nhưng đến nhà cha mẹ vợ địa vị lại tăng vọt.

Ở rể thì đã sao?

Còn có thể trở thành người được thương yêu nhất nhà!

Cha Tiêu là người truyền thống, ông mắng: “Không có việc gì thì đi huấn luyện đi, nhìn Tiểu Hứa người ta đã nhận được bao nhiêu vinh dự kìa, con ít lo mấy chuyện không đâu đi.”

“Cha, cha để lộ cho con một ít tin tức đi, có phải em rể của con sắp được thăng chức không?”

Cha Tiêu thản nhiên liếc nhìn con trai rồi nói: “Chờ tin tức từ tổ chức.”

Nghe cha mình nói vậy, Tiêu Hoài Thư biết việc này đã chắc tám chín phần mười.

Trước đây Hứa Mục Chu đã lập công, năm trước lại còn hoàn thành một nhiệm vụ lớn, hơn nữa trong ba năm nay nhận được rất nhiều vinh dự, được thăng chức cũng là điều hiển nhiên.

Mẹ Tiêu cưới đến nỗi không nhìn thấy mắt đâu: “Tiểu Hứa đúng là rất tốt, mọi mặt đều tốt.”

Cha Tiêu ừ một tiếng, ngoại trừ thời gian ở nhà hơi ít, công việc có tính nguy hiểm cao thì không có chỗ nào không tốt.

“Chờ sau khi hai đứa nó kết hôn, muốn dọn ra ngoài sống hay không thì để cho hai vợ chồng son quyết định, anh đừng có mà nhiều chuyện.”

Cha Tiêu gật đầu: “Rất ít người sau khi kết hôn sẵn lòng ở chung một chỗ với trưởng bối, em nên chuẩn bị tâm lý tốt.”

“Này, có phải anh nhất định muốn chống đối em phải không?”

“Không dám.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 71: Chương 71



Mẹ Tiêu nghe xong thì trong lòng khó chịu, con gái từ nhỏ đến lớn đều chưa từng rời xa bà.

Chờ sau khi gả cho người ta, bà không thể gặp con gái mỗi này nữa.

“Cho dù là dọn ra ngoài, hai đứa nó không phải vẫn ở trong viện Gia Chúc sao? Cách đây không xa nên gặp nhau cũng không khó.”

Được ông an ủi như vậy, tâm trạng của mẹ Tiêu cũng cải thiện hơn.

“Dọn ra ngoài ở cũng được, dù sao em cũng không đi làm, đến lúc đó sẽ giúp hai đứa nó dọn dẹp, nấu cơm, sau khi hai vợ chồng son có con, lúc đi làm mang con về đây, em cũng có thể giúp hai đứa nó chăm sóc.”

Hai cha con không hẹn mà cũng lắc đầu, đây không phải là gả con gái, rõ ràng là thêm một đứa con trai.

Tìm đối tượng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, ngày hôm sau chính mồm mẹ Tiêu nói ra ngoài.

“Mặc dù Tiểu Hứa là người không tồi, nhưng điều kiện gia đình của thằng bé cũng không quá tốt, Thanh Như thật sự không suy nghĩ lại lần nữa sao?”

“Gia đình công nhân viên cũng rất tốt, còn có hộ khẩu Bắc Kinh, điều kiện tốt hơn hầu hết mọi người.”

“Nếu như thằng bé là đối tượng của người khác, điều kiện này tất nhiên là rất tốt, nhưng thằng bé là đối tượng của Thanh Như…”

“Đều giống nhau, chỉ cầm nhân phẩm tốt là được, điều kiện gia đình có tốt đến mấy cũng vô ích.”

Mặc dù mẹ Tiêu không nói rõ ràng, nhưng mọi người đều không hẹn mà cũng nghĩ đến Giang Xuyên.

Điều kiện nhà họ Giang rất tốt, nhưng Giang Xuyên lại là một người đàn ông làm việc không có chừng mực.

Nghĩ kỹ lại, điều kiện gia đình đương nhiên quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là con người.

Dù sao, cuộc sống là chuyện của hai người, nếu như người bạn đời không đáng tin cậy, như vậy điều kiện gia đình chỉ là dệt hoa trên gấm.

Nếu như người bạn đời không đáng tin cậy, thì dù cho điều kiện có tốt đến mấy cũng không dùng được.

“Hai đứa nó dự định bao giờ thì tổ chức hôn lễ? Đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ đến góp vui.”

“Chờ bao giờ quyết định sẽ báo cho mọi người.”

“Được rồi, bọn tôi sẽ chờ.”

Miệng truyền miệng, còn chưa hết ngày, tin tức Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đang hẹn hò đã lan truyền khắp viện Gia Chúc.

Lúc Đỗ Vãn Thu nghe được tin này thì cười như điên, cô ta biết ngay hai người này có chuyện mà.

Nhưng nhà họ Tiêu bên kia vẫn chưa có một lời tuyên bố chính thức, hiện tại thì rõ rồi, chuyện này ván đã đóng thuyền!

Chờ đến khi Tiêu Thanh Như gả cho người ta, xem Giang Xuyên còn nhớ thương cô thế nào nữa!

Lúc Giang Xuyên đi làm về, Đỗ Vãn Thu vội vàng bưng cho anh ta một chậu nước nóng: “Rửa mặt đi.”

Giang Xuyên vội vàng nhận lấy cái chậu trong tay cô ta: “Mấy việc này để anh tự làm là được rồi, em không cần phải làm việc này.”

Tâm trạng của Đỗ Vãn Thu rất tốt, nên cô ta cũng không quan tâm đến lời nói có ý đẩy cô ta ra của Giang Xuyên.

“Mỗi tháng em cầm của anh nhiều tiền như vậy, việc gì anh cũng không cho em làm, trong lòng em rất áy náy.”

“Đây là anh cam tâm tình nguyện, em không cần phải suy nghĩ nhiều.”

Hàng tháng, Giang Xuyên sẽ đưa cho Đỗ Vãn Thu mười tệ để chi tiêu trong nhà, cũng sẽ đưa cho cô ta những loại phiếu mua hàng khác nhau.

Tiền trợ cấp còn dư lại, Giang Xuyên sẽ cất đi để sau này cho con đi học.

Đỗ Vãn Thu càng quan tâm anh ta thì Giang Xuyên càng chống cự, quan hệ giữa hai người bọn họ không nên thân mật như vậy.

Anh ta sẽ cung cấp cho hai người họ điều kiện sống tốt và không để những người khác bắt nạt bọn họ, nhưng nếu muốn anh ta sống chung với Đỗ Vãn Thu như một cặp vợ chồng bình thường, anh ta không làm được.

Anh ta không dấu vết cách xa cô ta.

Trong mắt của Đỗ Vãn Thu hiện lên vẻ không cam lòng, bọn họ đã kết hôn lâu như vậy rồi, Giang Xuyên đối với cô ta càng ngày càng lạnh lùng, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta.

Trong suy nghĩ của Đỗ Vãn Thu, sau khi hai người họ kết hôn, sớm chiều ở chung, mỗi ngày ngẩng đầu không gặp cúi đầu sẽ thấy, rất nhanh sẽ nảy sinh tình cảm.

Nhưng không ngờ, mỗi lần chỉ cần cô ta chủ động, Giang Xuyên đều sẽ tránh cô ta, thậm chí còn giảm bớt thời gian ở nhà.

Trong ngôi nhà này, anh ta chỉ gần gũi với các con.

Mà người vợ là cô ta chỉ là vật trang trí.

Sau khi bình tĩnh lại, cô ta nói: “Anh có nghe nói đồng chí Tiêu và đồng chí Hứa đang hẹn hò không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Yết hầu của Giang Xuyên lăn lộn: “Ừ.”

“Em vẫn luôn cảm thấy có lỗi với đồng chí Tiêu, hiện tại có người chăm sóc cô ấy, em cũng thấy dễ chịu hơn rất nhiều.”

Giang Xuyên cố gắng kéo khóe miệng, đúng vậy, có người chăm sóc Thanh Như, vẫn tốt hơn lẻ loi một mình nhiều.

“Chờ đến khi đồng chí Tiêu kết hôn, chúng ta tặng cô ấy một phần lễ dày coi như đền bù được không?”

Ánh mắt u ám của Giang Xuyên nhìn chằm chằm vào Đỗ Vãn Thu: “Không cần làm những việc đó, Thanh Như không cần chúng ta bồi thường.”

Đối với Thanh Như, bọn họ không xuất hiện trước mặt cô đã là sự bồi thường tốt nhất.

Đỗ Vãn Thu bị Giang Xuyên nhìn như vậy thì không thoải mái: “Vậy em không đi nữa.”

Giang Xuyên ừ một tiếng rồi ôm con vào nhà.

Căn nhà có một phòng ngủ và một phòng khách, góc nhà còn có ga trải giường, buổi tối Giang Xuyên sẽ ngủ ở dưới sàn nhà phòng khách, ban ngày thì cất vào phòng ngủ.

Đây là do Đỗ Vãn Thu chủ động yêu cầu, cô ta sợ có người thấy hai người họ chia phòng ngủ, rồi chê cười cô ta.

Đây là chuyện bình thường, Giang Xuyên cũng không từ chối.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 72: Chương 72



Kể từ khi nói chuyện yêu đương, cuộc sống của Tiêu Thanh Như giống như thay đổi, lại giống như không.

Ngược lại, bản tính đeo bám của Hứa Mục Chu hoàn toàn bị khơi dậy, mỗi khi có thời gian rảnh là chạy đến chỗ Tiêu Thanh Như.

Do đó Tiêu Thanh Như thường xuyên bị người khác trêu chọc.

"Thanh Như, người yêu của cậu đang chờ cậu ở dưới lầu, cậu còn không xuống nữa, cậu ta biến thành hòn vọng thê mất."

Giọng điệu trêu chọc của đồng đội khiến Tiêu Thanh Như có chút xấu hổ, cô nhìn thời gian, đã đến giờ tan làm.

"Vậy tôi đi trước nhé!"

“Lại đi nhà ăn à?”

"Ừ."

Từ khi Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu yêu nhau, số lần về nhà ăn cơm của họ đã giảm mạnh.

Mẹ Tiêu từng bảo con gái đưa con rể tương lai về nhà ăn cơm, đồ ăn bà nấu ngon hơn đồ ăn ở nhà ăn, nhưng để Hứa Mục Chu được thoải mái, Tiêu Thanh Như đã từ chối.

Cô cầm đồ, ra khỏi phòng tập.

"Yêu đương là chuyện gây trễ nải, giờ cậu ấy đến một cái là đi, thực sự sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp chứ?"

"Cũng không thấy trình độ của cậu ấy thụt lùi, hội diễn vừa rồi còn giành được giải thưởng, nói không chừng lúc không có ai còn lén lút luyện tập."

"Có khả năng lắm!"

Nhận thấy Tiêu Thanh Như có thể tập luyện chăm chỉ ở nơi họ không nhìn thấy, các thành viên trong đội tập múa càng cố gắng hơn.

Mỗi năm đoàn văn công đều tuyển một nhóm người mới, cạnh tranh rất khốc liệt, không nỗ lực làm sao có thể tiến lên phía trước?

Cô chạy chậm tới chỗ Hứa Mục Chu.

"Sao anh lại đến thế, không phải anh nói dạo này đang rất bận, không có thời gian đến tìm em sao?"

Hứa Mục Chu nhướng mày: “Không muốn gặp anh à?"

"Ý em là vậy hả? Đồng chí Hứa, anh đúng là giỏi suy nghĩ lung tung." Tiêu Thanh Như giơ ngón tay cái lên.

Cũng không biết có phải người này có cố ý hay không, lúc nào cũng xuyên tạc ý của cô.

Mặc dù bị người yêu chê, nhưng trong lòng Hứa Mục Chu vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Không phải là người quan trọng, ngay cả chê Thanh Như cũng lười chê!

Anh đưa tay ra, muốn nắm tay Tiêu Thanh Như, đột nhiên kịp phản ứng bây giờ đang ở bên ngoài, vội vàng lùi lại một bước.

Bây giờ, vợ chồng chân chính ở bên ngoài cũng phải giữ khoảng cách, huống chi bọn họ mới chỉ là người yêu, càng phải cách xa một chút.

Tiêu Thanh Như mím môi mỉm cười, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, dáng vẻ nghiêm túc và dáng vẻ lúc không có ai của anh, chắc chắn là hai bộ mặt khác nhau.

"Em nhìn cái gì?"

"Đang nhìn xem anh có đeo mặt nạ hay không, bằng không, sao phía trước mặt người khác và phía sau người khác lại khác biệt như vậy?"

Hứa Mục Chu dở khóc dở cười: “Tình huống đặc biệt, nên xử lý đặc biệt.”

Khi nói chuyện, cơ thể anh không tự chủ được tiến lại gần Tiêu Thanh Như, cuối cùng khoảng cách giữa họ chỉ còn một người.

Có lẽ do khoảng thời gian này họ xuất hiện cùng nhau ở nhà ăn quá nhiều lần, nên mọi người cũng không còn nhìn họ bằng ánh mắt tò mò nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó nên làm gì thì làm đó.

Cuối cùng hôm nay nhà ăn cũng có cá, Hứa Mục Chu lấy cho Tiêu Thanh Như một phần.

Còn mình thì lấy món thịt.

"Đồng chí Tiêu, nói với em một tin vui."

"Hả?"

"Hôm nay anh được thăng chức, là đội trưởng trung đội rồi."

Tiêu Thanh Như từ tận đáy lòng mừng cho Hứa Mục Chu, chỉ là lúc này ở nhà ăn, cô phải kiềm chế một chút.

"Chúc mừng anh, mong anh sẽ tiếp tục cố gắng trong tương lai."

Trong mắt Hứa Mục Chu tràn đầy ý cười: "Anh nhất định sẽ vậy."

Giờ anh không phải phấn đầu một mình nữa, phía sau còn có vợ sắp cưới ủng hộ.

Bất kể là vì bản thân hay vì tương lai của bọn họ, anh cũng phải nỗ lực hết mình, để mang lại cho vợ một cuộc sống tốt đẹp hơn.

"Chờ em một chút."

"Làm gì thế?"

"Hôm nay vui như vậy, nên cho anh thêm một món."

Trong nhà ăn không có nhiều món, không thể lựa chọn, Tiêu Thanh Như nhờ đầu bếp trong nhà ăn luộc giúp Hứa Mục Chu hai quả trứng gà.

“Lúc em đi học, chỉ cần thành tích em đứng trong top ba, là mẹ sẽ luộc trứng gà cho em ăn.”

Hứa Mục Chu rất thích nghe Tiêu Thanh Như kể chuyện trước kia, giống như nghe nhiều, anh cũng tham gia vào quá khứ của Tiêu Thanh Như vậy.

"Bác gái thương em như vậy, nếu em thi không tốt, chắc là bác gái còn luộc thêm cho em một quả."

Tiêu Thanh Như bật cười nói: “Đúng vậy, có một lần em bị ốm thi trượt một môn, lúc đó em còn nhỏ, thấy thứ hạng của mình bị thụt lùi, thì đau lòng lắm, nên mẹ luộc thêm cho em một quả, để dỗ em vui còn dùng nửa chai nước tương, nói là như vậy trứng sẽ ngon hơn."

Bây giờ mua nước tương còn khó, chứ đừng nói đến chuyện mấy năm trước.

Khi đó, cái gì cũng khan hiếm cả.

Từ mỗi điều nhỏ nhặt, Tiêu Thanh Như đều có thể cảm nhận được tình yêu thương mà gia đình dành cho cô.

Cô tự mình bóc một quả trứng, cho vào trong bát Hứa Mục Chu: “Đồng chí Hứa, chúc mừng anh.”

Trong lòng Hứa Mục Chu lại cảm thấy ấm áp ngọt ngào, cô gái mà anh yêu đang cố gắng đối tốt với anh, cũng đang cố gắng yêu anh.

"Thanh Như, cảm ơn em đã cho anh cơ hội thể hiện."

Hai người nhìn nhau mỉm cười, Tiêu Thanh Như hiểu ý của anh.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 73: Chương 73



Sau khi biết con rể tương lai của mình được thăng chức, mẹ Tiêu muốn mời anh đến nhà ăn cơm, nhưng Hứa Mục Chu bận rộn nhiều việc, mãi không có thời gian.

Hôm nay, nhà họ Tiêu nhận được một gói đồ gửi đến từ Bắc Kinh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mở ra nhìn, tất cả đều là đặc sản của Bắc Kinh.

Quà vặt, dưa muối nước tương, bánh tô...

"Món dưa muối nước tương này là do bác Hứa tự tay làm, lúc ở Bắc Kinh con từng ăn rồi. Luôn nhớ mùi vụ của nó, nhờ phúc của Thanh Như, lần này con lại có lộc ăn rồi."

Mẹ Tiêu cười nói: “Xem ra người nhà họ Hứa cũng khá tốt, sau này Thanh Như sẽ không bị tủi thân.”

Tiêu Hoài Thư vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Trước con từng ở nhà họ Hứa, bọn họ là loại người gì, trong lòng con rõ ràng, nếu nhân phẩm bọn họ không tốt, con cũng sẽ không để Thanh Như nhảy vào hố lửa, con bé là em gái của con mà.”

Anh ấy nhìn Tiêu Thanh Như, cố ý trêu chọc cô: “Xem ra bố mẹ chồng tương lai của em rất hài lòng về em.”

Cô cầm một miếng bánh nhét vào trong miệng của anh ấy: "Vo ve cả ngày, anh nghỉ chút đi!"

"Mẹ, mẹ nhìn con bé đi, dám trèo lên đầu con!"

Mẹ Tiêu lười để ý hai anh em bọn họ: “Mau thu dọn đồ đạc đi, mấy ngày nữa Tiểu Hứa rảnh rỗi, bảo thằng bé đến nhà ăn cơm. Đúng rồi, mẹ cũng phải đi tìm một ít đặc sản ở chỗ chúng ta gửi cho bọn họ."

Giữa người và người sống chung với nhau, phải có qua có lại.

Nhà họ Hứa nhớ đến nhà bọn họ, phí sức gửi đồ ăn cho bọn họ, nhà mình cũng phải bày tỏ lại.

Không thể bủn xỉn được, làm người vẫn phải rộng rãi một chút.

Vả lại nếu bây giờ xây dựng quan hệ, sau này ở trước mặt trưởng bối nhà họ Hứa, Thanh Như cũng sẽ sống thoải mái hơn.

Cả đời này mẹ Tiêu đặt hết trọng tâm vào gia đình, lúc này lo lắng nẫu ruột vì con gái.

Tiêu Thanh Như nói: “Mẹ, chuyện này mẹ không cần quan tâm, đợi con được nghỉ con sẽ tới đội sản xuất Tiền Tiến gặp Tống Viện, đến lúc đó đổi một ít mứt hồng và khoai lang với đồng hương."

"Người ta gửi quà vặt, gửi bánh cho em, em lại gửi khoai lang cho người ta, Tiêu Thanh Như, sao em keo kiệt thế?" Tiêu Hoài Thư phàn nàn.

Mẹ Tiêu đập đầu anh ấy: "Con thì biết cái gì? Mua khoai lang về, làm thành bún không được à?"

"Vậy thì phiền phức lắm, mười cân khoai lang có thể làm ra được hai cân không mới là vấn đề."

"Có lòng là được, phiền phức thì phiền phức, dù sao ở nhà mẹ cũng không có việc gì làm, từ từ chuẩn bị."

Tiêu Thanh Như nói: “Mẹ, khi nào có thời gian con sẽ cùng mẹ làm, mẹ có thể dạy con.”

"Được."

Hứa Mục Chu vừa bận rộn một cái, Tiêu Thanh Như đã không nhìn thấy bóng dáng của anh nữa.

Lúc này, cô chợt hiểu ra ý trước kia của cha.

Nếu như bọn họ đã kết hôn, trừ khi có trường hợp đặc biệt, dù muộn thế nào Hứa Mục Chu cũng phải về nhà.

Nhưng bây giờ bọn họ chỉ mới đang hẹn hò, trời tối không thích hợp gặp mặt.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân, dù hai người không cách xa nhau, nhưng cũng không thể gặp nhau.

Ăn xong bữa tối, thời gian vẫn còn sớm, Tiêu Thanh Như lấy lá thư Hứa Mục Chu gửi cho cô lúc anh về Bắc Kinh, đọc lại lần nữa.

Lúc này cô mới chợt nhận ra, cho dù không thể gặp nhau mỗi ngày, sự quan trọng của Hứa Mục Chu trong lòng cô cũng dần tăng lên.

Thậm chí bởi vì thời gian này xa nhau, khiến cô cảm nhận được mùi vị nhớ nhung, nhanh chóng chiếm giữ lòng cô.

"Cạch!"

Cửa sổ có tiếng động truyền đến.

Suy nghĩ của Tiêu Thanh Như bị cắt ngang, nghi ngờ đẩy cửa sổ ra.

Thò đầu nhìn, cô thấy một người đàn ông mặc đồng phục đứng dưới cửa sổ vẫy tay với cô.

Tiêu Thanh Như vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, đã nửa tháng cô không gặp Hứa Mục Chu rồi.

Cô gái nhoài người trên bệ cửa sổ, mái tóc dài xõa xuống như thác nước, khóe miệng cô cong lên, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

"Anh đến cửa mà không vào à?"

Hứa Mục Chu không ngờ Tiêu Thanh Như sẽ nói như vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó cười nhẹ: “Lúc này anh đến tìm em, bác trai mà biết sẽ đánh gãy chân anh.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 74: Chương 74



Bây giờ mặt trời đã lặn, không lâu nữa là tối hẳn.

Phía sau sân nhà họ Tiêu có hai cây cổ thụ rậm rạp, do vị trí địa lý nên chúng che đậy bóng của Hứa Mục Chu rất tốt.

"Vậy để em xuống nhé?"

"Không cần đâu, anh chỉ muốn nhìn em một chút."

Tiêu Thanh Như bị ánh mắt nóng rực như lửa của người đàn ông làm cho mặt đỏ tim đập, cô hắng giọng nói: "Nhìn cũng nhìn rồi, anh nhanh đi đi."

“Đột nhiên anh cảm thấy, như thế vẫn chưa đủ.”

Tiêu Thanh Như còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã chuyển động, trèo qua tường như báo săn mồi vào phòng cô.

Giây tiếp theo, cô rơi vào một vòng ôm tràn ngập mùi hương nam tính.

Tiêu Thanh Như đưa tay ôm lại người đàn ông, cười nói: “Nếu cha em mà biết, lần này ông ấy thật sự sẽ đánh gãy chân anh.”

"Nếu đã vậy, anh phải làm mọi thứ anh muốn mới được."

Anh nắm lấy cằm Tiêu Thanh Như, hôn cô thật sâu.

Trước khi yêu đương với Hứa Mục Chu, Tiêu Thanh Như chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ táo bạo như vậy.

Cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thân mật như vậy với người yêu trước khi kết hôn.

Trong nhận thức của cô, việc bí mật nắm tay đã là chuyện lớn rồi.

Nhưng lúc này, cô đang nằm trong lòng Hứa Mục Chu, ôm lấy cổ anh, nhiệt tình hôn anh.

Có sợ hãi, lo lắng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cũng có vui vẻ và phấn khích.

Tiêu Thanh Như thầm nghĩ, có lẽ mình vốn là một cô gái hư, vậy nên mới liều lĩnh như vậy.

Người yêu ngọt ngào mềm mại, Hứa Mục Chu giống như làm sao cũng không hôn đủ.

Cuối cùng, nhìn thấy Tiêu Thanh Như gần như không thở nồi, lúc này anh mới buông cô ra.

Anh sờ sờ đầu cô: “Sao còn chưa biết học thở hả?”

Tiêu Thanh Như trừng mắt nhìn anh: “Em không phải anh, làm gì cũng có thiên phú dị bẩm."

Anh hôn nhẹ lên khóe miệng cô, nói: “Đêm nào anh cũng mơ về em, luyện tập ở trong mơ suốt."

Mỗi lần đối mặt với Hứa Mục Chu, Tiêu Thanh Như đều không chống đỡ nổi, mặt nóng bừng: "Sao anh lại vô liêm sỉ như vậy?"

“Vô liêm sỉ mới có thể ăn no."

Anh ôm người trong lòng chặt hơn, khoảng thời gian này anh thực sự rất nhớ cô.

"Thật ra thì em cũng có hơi nhớ anh."

Tiêu Thanh Như không nói lời này thì không sao, vừa nói một cái người đàn ông đã kích động.

Yêu cầu một nụ hôn.

"Vậy em hôn anh một cái."

Ánh mắt háo hức, khí chất cương quyết, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến một con ch.ó săn lớn.

"Không hôn."

"Vậy thì đổi lại, để anh hôn em."

Tiêu Thanh Như nhịn cười, không dám phát ra tiếng động lớn.

Cô ngồi lên cặp đùi rắn chắc của Hứa Mục Chu, chủ động dâng đôi môi đỏ mọng lên.

Nụ hôn lần này rất nhẹ nhàng.

Kéo dài triền miên, tràn đầy nỗi nhớ nhung dành cho nhau.

"Thanh Như, xuống đây đi, có việc cần con giúp."

"Con đến đây!"

Tiêu Thanh Như đột nhiên đẩy Hứa Mục Chu ra: "Anh mau đi đi.”

Nói xong, cô dứt khoát mở cửa rời đi.

Nhuyễn ngọc ôn hương* đột nhiên biến mất, Hứa Mục Chu cảm thấy lạc lõng, đảo mắt nhìn xung quanh, thì thấy lá thư trên bàn.

*Cách gọi khác dành cho con gái, miêu tả người con gái trẻ tuổi th*n th* tr*ng n*n mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

Tất cả đều do anh từ Bắc Kinh gửi đến, ngoài ra còn có một lá thư chỉ có tên người nhận, không có địa chỉ, cũng không có tên người gửi.

Hứa Mục Chu có thị lực rất tốt, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy tên của mình.

Trong lòng anh mừng rỡ, lẽ nào Thanh Như nhớ anh quá, nên viết thư cho anh à?

Anh cong môi, cầm giấy bút trên bàn lên, để lại lời nhắn cho Tiêu Thanh Như.

Cầm lá thư thuộc về mình, biến mất khỏi phòng Tiêu Thanh Như.

Cha Tiêu đứng ở trong sân, nhìn về phía tường viện.

Người trẻ tuổi đúng là tinh lực thịnh vượng, luyện tập cả ngày rồi, đến giờ cũng không thấy mệt!

Xem ra phải phản ánh với lãnh đạo của thằng bé mới được, tăng thêm nhiệm vụ cho thằng bé, mới bồi dưỡng được nhân tài ưu tú hơn.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 75: Chương 75



Tiêu Thanh Như quay trở lại phòng thì người đã rời đi.

Cô nhìn thấy có một tờ giấy ở trên bàn, vừa cầm lên đã nhìn thấy.

"Đã nhận được thư tình."

Vân Mộng Hạ Vũ

Gỡ tờ giấy ở trên bàn kia, quả nhiên lá thư cảm ơn cô viết lúc trước đã không còn nữa.

Nhìn nét chữ trên tờ giấy, nét chữ rồng bay phượng múa như thể hiện rõ sự kiêu ngạo trong con người của anh vậy.

Cô khẽ cười một tiếng, thư tình gì chứ.

Rõ ràng là đang bẻ cong sự thật.

Gặp được Hứa Mục Chu một lần rồi Tiêu Thanh Như không cần phải nhìn vật nhớ người nữa.

Cô ngâm nga một ca khúc, cuối cùng cầm lá thư còn nguyên phong bì cất vào trong ngăn tủ kéo.

Hứa Mục Chu là người đầu tiên viết thư cho cô, rất đáng giá phải giữ cẩn thận làm kỷ niệm.

Bên kia Hứa Mục Chu đã trở về ký túc xá, anh hết sức trân trọng lấy lá thư ra một lần nữa, lại đọc đi đọc lại hết lần này đến lần khác.

Mặc dù toàn bộ nội dung biểu đạt ý cảm ơn anh đã tặng quà năm mới cho cô nhưng Hứa Mục Chu kiên trì cho rằng, đây là Thanh Như đang muốn thổ lộ với anh.

Nếu không phải có ý với anh thì lúc Thanh Như nhận quà cũng sẽ không liếc nhìn nhiều lần như thế, chứ đừng nói đến muốn viết thư cảm ơn cho anh.

Nếu không phải vì cô không biết địa chỉ nhà anh, nói không chừng anh đã nhận được lá thư này từ lâu rồi.

Nói tóm lại, từ đầu năm Thanh Như đã quyết định muốn cùng anh nói chuyện yêu đương.

Nhất định là như vậy.

Hứa Mục Chu nhoẻn miệng cười, cứ đi tới đi lui mãi, anh nghĩ cái gì của anh thì sẽ về lại bên anh.

Ví dụ như lá thư này.

Và cả Thanh Như nữa.

Đọc thư xong, anh đặt nó vào trong ngăn tủ rồi khóa lại lúc này mới yên tâm.

Hứa Mục Chu vui sướng mà suy nghĩ, đây là lá thư đầu tiên Thanh Như viết cho mình, anh phải cất giữ thật kỹ, đến lúc già rồi có thể lấy ra khoe khoang.

Đồng đội ở cùng ký túc xá nhìn thấy cảnh tượng này mà buồn cười, đây là Hứa Mục Chu không quan tâm đến bất cứ thứ gì đó sao?

Tại sao khi mọi người yêu đương thì lại trở nên ngốc nghếch như thế?

"Bây giờ cậu và đồng chí Tiêu hẹn hò rồi, mấy lá thư giống thư thế này cậu muốn bao nhiêu mà không được, còn khóa lại giống như chống trộm nữa chứ?"

"Chuyện này à, cậu không có yêu đương cậu không hiểu đâu."

"Này, nói chuyện thì nói thôi sao lại đả kích người khác như thế hả?"

"Ai kêu cậu kém cỏi không tìm được đối tượng."

Đồng đội: "..."

Vô cùng tức giận.

Người nọ đúng là rất biết cách xát muối vào trái tim.

Hứa Mục Chu cầm chậu rồi vắt cái khăn lên người sau đó vọt đi tắm nước lạnh, lại nhanh chóng rồi leo lên giường nằm nhắm mắt ngủ.

Anh còn muốn gặp Thanh Như ở trong mơ, đừng ai hòng quấy rầy anh.

Sau một lần gặp mặt vội vàng, khoảng thời gian tiếp đó Tiêu Thanh Như phát hiện Hứa Mục Chu vô cùng bận rộn, số lần họ cùng nhau đến căn tin ăn cũng giảm đi một nửa.

Tiêu Thanh Như không nghĩ ngợi nhiều, được thăng chức càng cao thì lượng công việc tăng lên càng nhiều cũng là chuyện rất bình thường.

Trong lòng nhớ đến phải mua quà đáp lễ cho người nhà họ Hứa, Tiêu Thanh Như vừa được nghỉ phép là muốn đi tìm Tống Viện.

Đội sản xuất cách viện gia chúc không xa, nhưng bởi vì đường rất khó đi, trên đường đi có lúc còn phải xuống đi bộ một đoạn đường, khó khăn lắm hai tiếng sau mới đến nơi.

Đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như đến đây, cô quen thuộc đường nên cũng dễ dàng tìm được vị trí của trường học.

Điều kiện ở đây không quá tốt, cả ngôi trường chỉ có hai phòng học.

Căn phòng cũ kỹ ở bên cạnh phòng học bên cạnh là ký túc xá của Tống Viện.

Trường học có hai giáo viên, một người khác là thanh niên trí thức của nông thôn, ở lại trong nơi dành cho thanh niên trí thức, bởi vậy khi học sinh tan học về nhà, trong trường học cũng chỉ còn một mình Tống Viện.

Có tiếng đọc sách lang lảnh ở trong phòng học truyền ra, Tiêu Thanh Như lần theo thanh âm đi qua đó.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 76: Chương 76



Bên ngoài cửa sổ phòng học có một cậu bé tầm sáu bảy tuổi đang nằm sấp, lúc bị cô nhìn thấy thằng nhóc hoảng sợ vội vàng cúi đầu bỏ chạy.

Tiêu Thanh Như đột nhiên nhận ra thằng nhóc đó là ai.

Đó là em trai của đồng chí Tần, cô nhớ là bởi vì nguyên nhân ở trong đội sản xuất không ai đồng ý qua lại với bọn họ.

Muốn đi học cùng với mấy đứa trẻ khác cũng là một vấn đề khó khăn

Bởi vì phụ huynh không đồng ý.

Mấy đứa trẻ dưới sự ảnh hưởng của người trong nhà cũng không chịu học chung với người của nhà họ Tần.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Viện từng có ý muốn thay đổi chuyện này nhưng không thành công.

Cũng bởi vì thằng nhóc này, Tống Viện mới quen biết với Tần Bắc.

Nghe nói có một lần có một tên du côn trong đội sản xuất nửa đêm đi đến trường học muốn gây chuyện với Tống Viện, sau khi cô khắc chế được tên du côn thì Tần Bắc giúp đỡ lôi người đi lên núi hù dọa môt phen.

Sau này tên du côn đó trông thấy Tống Viện đều sẽ chọn cách đi đường vòng.

Tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân qua đi thì hai người họ phải lòng nhau rồi lại không thể ở bên nhau.

Tiêu Thanh Như đứng thất thần ở bên ngoài phòng học, bỗng dưng cô cảm thấy mình và Hứa Mục Chu vô cùng may mắn, không cần trải qua nhiều đau khổ như vậy mà suông sẻ ở bên nhau.

Đồng thời lại đau lòng cho Tống Viện, người bị kẹt ở giữa là người khó chịu nhất.

Tiêu Thanh Như không muốn quấy nhiễu bọn trẻ học chỉ đứng ở bên ngoài lặng lẽ đứng nghe.

Mặc dù điều kiện ở đây không tốt, nhưng mà lúc nghe được giọng nói vang dội của giáo viên và học sinh, khi ấy khiến cho trong lòng người ngập tràn hy vọng.

"Thanh Như, sao cậu lại tới đây?"

Vừa tan lớp đã thấy chị em tốt của mình đến đây, Tống Viện cực kỳ vui vẻ.

"Tớ đến thăm cậu, tiện đường đổi một ít đồ với đồng hương."

"Đi theo tớ."

Cô ấy kéo Tiêu Thanh Như đi vào ký túc xá của mình, căn phòng rất nhỏ, ngoại trừ có mấy tấm ván gỗ ghép lại thành giường thì cũng không có gì lớn cả.

Chậu rửa mặt đặt trên mặt đất một cách tùy tiện, bên trong để đồ dùng vệ sinh cá nhân.

Trong phòng giăng một sợi dây thừng, trên đó treo khăn, còn có quần áo để thay đổi.

Căn phòng vô cùng đơn sơ, nó so với căn phòng ở nhà của Tống Viện đúng thật là một trời một vực.

Tiêu Thanh Như rất bội phục Tống Viện, vì thực hiện lý tưởng dạy học và giáo dục con người mà có khổ như thế nào cô ấy cũng chịu được.

Cho dù con người ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt thế nào cũng có thể phát huy được sức sống mãnh liệt.

Cô đặt túi đồ to trong tay xuống: "Tớ mang một ít bánh bao thịt cho cậu nè, lúc này chắc đã nguội rồi, hâm nóng lại là có thể ăn."

Hơn một tháng rồi Tống Viện chưa về nhà, cũng hơn một tháng rồi không được ăn thịt, lúc này thèm muốn chết.

Cô ấy ôm chặt Tiêu Thanh Như: "Cậu đúng là chị em tốt của tớ, đúng thật là thứ tớ đang cần nhất lúc này."

Lấy một cái bánh bao ra cứ như thế trực tiếp ăn.

"Ngon quá đi!"

"Cậu đừng cứ ăn như thế coi chừng đau bụng đó."

"Không sao, dạ dày của tớ tốt lắm, không chỉ lạnh mà vào mùa đông đồ ăn lạnh cóng cứng ngắt tớ ăn vào cũng không bị gì cả."

"Sức khỏe rất là quan trọng, bây giờ cậu phải giữ sức khỏe thì tương lai mới có thể tỏa sáng và cống hiến được chứ."

Tống Viện gật đầu: "Tớ ăn một cái này thôi, còn lại sẽ hâm lại rồi mới ăn. Tớ còn muốn đi dạy đến năm sáu bảy mươi tuổi đó, nên không thể vì nguyên nhân sức khỏe mà nghỉ hưu sớm được."

Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: "Nhận thức này của cậu cả đời này tớ cũng không theo kịp."

"Haizz, đây là do số của tớ khổ, không một ai có thể khiến tớ nhàn hạ."

"Đây gọi là cậu có tinh thần cống hiến nhé."

Nếu như có thể, Tiêu Thanh Như muốn sống thoải mái một chút, khoảng năm mươi tuổi về hưu thì không có gì bằng.

Nếu đến lúc đó nếu điều kiện cho phép, cô còn muốn đi tham quan đây đó.

Năm mươi tuổi, không đến mức quá già, trong tay cũng ít tiền dư dả không quá mức khó khăn.

Đó là một chương khác của cuộc đời.

Làm việc đến già, nghĩ lại thật đáng sợ!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 77: Chương 77



Ở trường học Tống Viện còn phải tự mình nấu cơm, cô ấy mượn phòng bếp của một gia đình người đồng hương.

Bởi vì cô ấy là giáo viên nên ở đội sản xuất rất được mọi người kính trọng, rất nhiều người sẵn lòng cho cô mượn phòng bếp miễn phí, họ còn tranh nhau đưa củi cho cô ấy.

Chỉ có điều nghe nói cô ấy lựa chọn nhà họ Tần, thời điểm đó cô ấy và Tần Bắc còn chưa nảy sinh tình cảm chỉ đơn thuần cảm thấy nhà bọn họ ít người ít chuyện.

Mà mỗi lần Tống Viện ở nhà họ Tần nấu cơm thì Tần Bắc cũng đang ở bên ngoài làm việc, trong thời gian đó hai người họ rất ít khi được gặp nhau.

Không phải người nào ở trong thôn cũng thích buôn chuyện, đối với chuyện này có người cho rằng giáo viên Tống tốt bụng cố ý muốn giúp đỡ người nhà họ Tần.

Dù sao lúc trước cô ấy còn muốn giúp đỡ để Tần Thiên có thể đi học đấy thôi.

Quan trọng nhất là tất cả mọi người đều biết lai lịch của Tống Viện nên không ai dám đắc tội với cô ấy, về những phương diện khác lại cảm thấy Tống Viện cũng không ưa Tần Bắc.

Người mà các cô gái ở trong đội sản xuất đều không ưa, ánh mắt của giáo viên Tống cũng sẽ không kém như thế.

Bởi vậy, Tống Viện dạy học hai năm ở nơi này cũng không ai lấy chuyện này ra để nói xấu cô ấy.

Dưới gầm giường có đặt lương thực, Tống Viện đong gạo để trong cái chậu nhỏ rồi lại cầm thêm hai củ khoai tây.

"Đây là gạo lần trước mẹ tớ đưa tới, nói tớ chỉ có một mình làm mì rất phiền phức, giờ tớ sẽ làm cơm hầm khoai tây cho cậu nhé, chỉ cần cho thêm hai giọt dầu ăn vào sẽ rất thơm, so với rau xào sẽ tiết kiệm dầu ăn hơn mà lại ăn rất ngon."

Tiêu Thanh Như cười nói: "Ngon lắm à, vậy tớ phải thử một chút rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhà họ Tiêu thường sẽ ăn mì là chính, bình thường gạo sẽ dùng để nấu cháo, đúng là chưa bao giờ ăn cơm hầm.

Tống Viện còn vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Ngon lắm đấy, nếu bỏ thêm một ít thịt xông khói vào nữa thì càng tuyệt lại tiết kiệm dầu."

Bây giờ mọi thứ đều phải tuân theo hạn ngạch bao gồm cả dầu ăn.

Mỗi tháng, mỗi người trong thành phố được năm cân, ở nông thôn được hai cân.

Vì muốn tiết kiệm dầu ăn, mọi người đã nghĩ ra nhiều cách, nhiều gia đình dùng băng gạc chấm một chút dầu rồi thoa vào đáy nồi là có thể nấu ăn.

Thứ nhất có thể phòng ngừa nồi bị khét, thứ hai có thể giảm bớt dầu mỡ.

Lúc này nghe Tống Viện nói muốn tiết kiệm dầu ăn, Tiêu Thanh Như cảm nhận rất rõ cuộc sống của cô ấy ở đội sản xuất vất vả hơn rất nhiều.

Cực khổ hơn gấp nhiều lần so với lúc bọn họ ở trong nhà chúc viện.

Cô ôm lấy cánh tay của Tống Viện: "Vậy tớ sẽ không biết xấu hổ mà ăn chực."

"Không phải cậu cũng đã mang món này cho tớ sao?" Tống Viện nháy mắt ý chỉ đến túi bánh bao to kia.

Cô ấy cầm theo đồ rồi dẫn Tiêu Thanh Như đi ra ngoài.

Nhà họ Tần cách trường học không xa, đi ra cửa rẽ phải đi thêm chừng nửa phút là đến.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như đến nhà họ Tần, điều kiện ở đây đúng thật là không tốt, chỉ có hai căn phòng cũ kỹ.

Nhưng có điều trong nhà vô cùng sạch sẽ, xem ra không phải kiểu qua loa cho xong chuyện.

Họ lại gặp qua thằng nhóc ở trường học, trên tay thằng nhóc cầm một cây gậy đang cho gà ăn giun đất.

Lúc thằng nhóc nhìn thấy các cô thì gọi một tiếng chị.

"Tiểu Thiên, em ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi ạ."

Ánh mắt thằng nhóc rụt rè lúc nhìn thấy Tiêu Thanh Như thì bỏ chạy ra phía sân sau.

"Thằng nhóc hơi sợ người lạ cậu đừng để ý nhé."

"Để ý cái gì chứ? Tính cách của mỗi người không giống nhau, cách xử lý mọi chuyện cũng không giống nhau, sợ người lạ cũng không có gì xấu."

Dừng một chút, cô nói thêm: "Những đứa trẻ sợ người lạ sẽ không dễ bị lừa đâu."

"Lời này cũng có lý."

Lúc này, trong phòng bếp có một người đàn ông cao lớn bước ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiêu Thanh Như một cái, cuối cùng lại nhìn Tống Viện: "Bếp lửa đã nhóm xong rồi."

"Cảm ơn anh nhé."

Người đàn ông ừ một tiếng rồi đi ra sân chẻ củi.

Tiêu Thanh Như xoa xoa cánh tay, lạnh quá.

Cô lo lắng mình sẽ bị đông c.h.ế.t nên vội vàng đi theo Tống Viện vào phòng bếp.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 78: Chương 78



Cho nguyên liệu vào cơm hầm đâu vào đấy: "Chờ khoảng hai mươi phút có thì thể ăn."

"Tớ không đói bụng."

Tống Viện hỏi: "Cậu tính đi đổi món gì vậy? Tớ đang suy nghĩ đi đến nhà nào để đổi."

"Tớ định đổi một ít hồng khô và khoai lang."

Cô ấy hất cằm: "Cậu có thấy cái cây kia ở trong sân không, đó là cây hồng, khoai lang thì chỉ có thể đi qua nhà khác đổi, nhà họ Tần chỉ có một người làm việc, hai anh em bọn họ cũng không đủ ăn, hẳn là sẽ không cho cậu đổi."

Khoai lang cũng là thức ăn chính, Tiêu Thanh Như hiểu được ý tứ của cô ấy: "Vậy cậu giúp tớ nói với đồng chí Tần một tiếng nhé, tớ sẽ dùng phiếu lương thực đổi, sẽ không để người khác chịu lỗ đâu."

"Muốn lấy mấy cân?"

"Năm cân? Bọn họ có chịu không"

"Đợi một tí, tớ đi hỏi thử xem."

Sau khi hâm nóng bánh bao, Tống Viện để cho Tiêu Thanh Như ở tại phòng bếp trông lửa giúp mình còn cô ấy đi ra khỏi phòng bếp.

Khóe mắt Tần Bắc vừa nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh kia, thấy bóng dáng của cô ấy đang đến gần thì anh ấy muốn rời đi.

"Em cũng không ăn thịt người, anh chạy nhanh như vậy làm cái gì?"

Người đàn ông mím môi cách xa vài bước, đôi mắt đen láy nhìn vào Tống Viện: "Có chuyện gì?"

Nhin khoảng cách của bọn họ lúc này, trong mắt Tống Viện ánh lên sự đau lòng.

Cô ấy nuốt xuống cảm giác khó chịu xuống: "Đó là bạn hồi bé của em cô ấy muốn dùng phiếu lương thực để đổi lấy năm cân hồng khô, em nhớ rõ nhà anh có."

Làm hồng khô không khó, tài liệu tham khảo đều là có ghi chú sẵn chỉ có điều tốn thời gian mà thôi.

Cho dù tặng miễn phí cũng không có gì.

Nhưng mà lúc nghe đến mấy chữ phiếu lương thực, ánh mắt Tần Bắc có hơi d.a.o động.

Có phiếu lương thực là có thể mua lương thực để Tiểu Thiên có một bữa ăn no nê.

Mặc dù có thể đi chợ đêm, nhưng trong nhà chỉ có hai anh em bọn họ, nếu anh ấy xảy ra chuyện thì Tiểu Thiên phải làm sao bây giờ?

Tần Bắc có quá nhiều chuyện phải bận tâm, chỉ có thể trung thực cố gắng nỗ lực tích điểm công tác.

Ngoại trừ việc lên núi săn thú thì không còn cách nào để mua được những nguyên liệu khác.

Lúc này có người muốn dùng phiếu lương thực để đổi hồng khô, anh ấy đương nhiên sẽ không từ chối: "Có thể đổi."

Tiêu Thanh Như nghe được cuộc trò chuyện của hai người họ nên cô

đứng dậy đi ra ngoài.

"Đồng chí Tần, ngươi phải lương thực phụ hay là gạo?"

Tiêu Bắc im lặng một lúc mới trả lời: "Gạo."

"Một kg có được không?"

"Được."

Cô lấy từ trong túi vải bố ra một phiếu lương thực có định mức một kg đưa cho Tần Bắc.

Chẳng mấy chốc đối phương đưa hồng khô được đóng gói đến phòng bếp.

Đặt đồ xuống thì lập tức xoay người rời đi.

Không nán lại dù chỉ một giây.

Tiêu Thanh Như thấp giọng hỏi: "Anh ấy vẫn luôn như vậy à?"

"Uhm."

Tống Viện thở dài một hơi: "Tình huống của chúng tớ hơi đặc biệt, có thể anh ấy cảm thấy ít tiếp xúc sẽ tốt hơn cho cả hai."

Tiêu Thanh Như nghe thế cũng không biết nên nói gì.

Chuyện của người khác cô không có cách nào can thiệp vào, điều duy nhất có thể làm chính là lúc nào chị em tốt cần thì sẽ ra tay giúp đỡ.

Trong lúc trò chuyện, cơm cũng chín.

Nhìn thấy Tần Thiên đi ngang qua cửa phòng bếp, Tống Viện gọi lại đưa cho thằng nhóc một cái bánh bao thịt.

"Em đã ăn rồi ạ."

Thằng nhóc chắp hai tay ra sau lưng không nhận lấy cái bánh bao thịt mà Tống Viện đưa, nhưng trong ánh mắt thấp thoáng đầy vẻ khát khao.

Đã lâu lắm rồi không được ăn ngon thì đến người lớn cũng sẽ thèm ăn chứ đừng nói đến một đứa nhóc.

Tống Viện sờ cái bánh bao đã không còn quá nóng cô trực tiếp đặt vào trong tay Tần Thiên: "Vừa nãy anh trai em giúp chị nhóm lửa, đây là đưa cho em quà cảm ơn."

Vân Mộng Hạ Vũ

Ban đầu còn muốn từ chối, nhưng mà mùi thơm của bánh bao thịt cứ quanh quẩn ở chóp mũi, Tần Thiên nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn nhận lấy.

"Em cảm ơn chị."

"Không cần khách sáo, em đi chơi đi."

Tần Thiên vui vẻ chạy ra khỏi phòng bếp, thằng nhóc lại không thấy anh trai của mình ở trong nhà nên chạy ra ngoài tìm người.

Chỉ có một cái bánh bao thịt, phải chia cho mỗi người ăn một nửa.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 79: Chương 79



Tiêu Thanh Như không nấu đồ ăn nữa, dù gì thì ăn một bát cơm với nửa cái bánh bao thịt cũng đủ no rồi.

“Ăn ngon không?”

“Ngon lắm, lúc nào về tớ sẽ làm cho người trong nhà ăn.”

“Định làm cho Hứa Mục Chu ăn chứ gì?”

“Chẳng lẽ tớ là cái loại trọng sắc, đặt người nhà bạn bè sau người yêu ư? Cùng lắm thì tớ chỉ tiện tay làm thêm cho anh ấy một phần mà thôi.”

“Cậu đúng là mạnh miệng.”

Nhìn sắc mặt Tiêu Thanh Như là biết khoảng thời gian này cô sống rất tốt, có lẽ mối quan hệ tình cảm với Hứa Mục Chu khá thuận lợi.

Sự thật lại chứng minh rằng chọn đúng người yêu thật sự rất quan trọng.

Buổi chiều Tống Viện còn phải lên lớp nên tốc chiến tốc thắng rất nhanh.

Hai người giải quyết xong bữa trưa trong mười phút, sau đó ra ngoài mua khoai lang đỏ.

Tống Viện đã dạy học ở đây hai năm nên cô ấy đã hiểu cơ bản về hoàn cảnh của từng hộ gia đình.

Tống Viện đưa Tiêu Thanh Như tới thẳng nhà một người đồng hương có điều kiện tốt nhất và có số lượng công nhân đông nhất.

Khi nghe bọn họ nói muốn mua khoai lang đỏ, người đồng hương tỏ vẻ không vui.

Người xưa nói rất đúng, có đồ ăn trong tay thì không còn gì phải sợ.

Mặc dù bán mấy chục cân khoai lang đỏ không đến mức khiến người nhà không ăn được cơm nhưng vẫn hơi sợ hãi.

“Dì ơi, cháu xin phép dùng phiếu gạo đổi với dì, dì cũng có thể kiếm được một ít tiền, tóm lại dì sẽ không lỗ đâu.”

“Phiếu gạo chỉ có vài cân thôi, không đủ để nuôi tất cả người trong gia đình chúng tôi. Nếu đổi lại là khoai lang đỏ thì chúng tôi có thể ăn trong mấy ngày đấy.”

“Sao có thể nhịn ăn tinh bột được, thỉnh thoảng đổi món cũng không tồi.”

“Đúng vậy, chẳng lẽ nhà dì không tự thưởng cho mình vào dịp lễ tết gì ư? Mấy thứ như bột mì hay gạo trắng có thể làm vằn thắn, bánh bao hấp, người trong gia đình dì ăn cũng thấy vui mà đúng không?”

Khuyên can mãi, cuối cùng bọn họ cũng mua được năm mươi cân khoai lang đỏ, họ phải đổi tổng cộng phiếu gạo năm cân, sau đó trả thêm hai tệ.

“Còn bánh quả hồng ở nhà họ Tần nữa.”

“Không sao đâu, trên đường về trường họ sẽ đi ngang qua nhà bọn họ, tiện đường!”

Hai người còn chưa tới nhà họ Tần đã nghe thấy tiếng trẻ con nhốn nháo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngoài ra còn tiếng khóc đan xen.

Tống Viện bỗng có dự cảm chẳng lành: “Thanh Như, cậu đợi ở đây đi, để tớ vào xem tình hình thế nào.”

“Cậu mau đi đi, tớ có thể vác một mình được.”

Vì cầm năm mươi cân khoai lang đỏ trên tay nên Tiêu Thanh Như không thể đi nhanh được, chỉ đành bảo người chị em tốt đi trước.

Trông Tống Viện có vẻ lo lắng, đồng thời cũng có chút tức giận, không cần nghĩ cũng biết là đứa trẻ nào đó lại đang bắt nạt bạn bè.

“Đây là bánh bao của tôi!”

“Nhà cậu nghèo như thế thì sao mua được bánh bao nhân thịt? Chắc chắn là cậu đi ăn trộm!”

“Chị tôi cho tôi mà!”

“Cậu nói dối! Chắc chắn là ăn trộm! Nhà của bọn tôi còn không mua nổi bánh bao nhân thịt, nhà cậu lại càng không nổi!”

“Mang đây đi đồ ăn trộm!”

Tần Thiên ra ngoài tìm anh trai nhưng lại không thấy ai, lúc cầm bánh bao về nhà chờ anh trai quay lại sẽ cùng nhau ăn thì lại bị người ta chặn trước cửa nhà.

Giờ bánh bao đã bị cướp mất, thằng nhóc vừa tức vừa tủi, khóc oa oa cả.

Tại sao từ nhỏ đến lớn người trong thôn luôn tỏ ra chán ghét thằng nhóc?

Thậm chí cũng chẳng ai muốn chơi với thằng nhóc?

“Mấy đứa nhãi ranh này, lại bắt nạt người khác!”

“Cô giáo Tống, bọn em không bắt nạt ai hết. Tần Thiên trộm bánh bao thịt ở nhà người khác, bọn em đang làm việc tốt ấy chứ.”

Dứt lời, thằng bé kia giơ cái bánh bao nhân thịt trong tay với vẻ đắc ý, giống như vừa làm được chuyện gì đó rất tuyệt vời.

“Mấy đứa có tận mắt thấy em ấy lấy trộm không? Muốn buộc tội người ta thì phải có chứng cứ, không được tự tiện bôi nhọ danh dự người khác, những gì cô giáo dạy các em, các em nhớ được đến đâu rồi?”

Trẻ con thường rất kính nể và sợ hãi giáo viên, thấy Tống Viện nghiêm túc như vậy thì không đứa nào dám hống hách nữa.

“Nhưng nhà bọn họ nghèo thế cơ mà, đến cơm cũng không đủ ăn thì sao mua được bánh bao nhân thịt?”

“Mặc dù không thể ăn nó thường xuyên, nhưng người ta thắt lưng buộc bụng, mỗi hôm tiết kiệm một ít rồi thỉnh thoảng ăn một lần chẳng lẽ không được ư?”

“Cái này…”

“Chuyện gì cũng có hai mặt của nó, bây giờ các em vẫn còn nhỏ, có thể các em sẽ không hiểu hết. Nhưng dù là người lớn hay trẻ con cũng vậy, không ai được quyền làm tổn thương người khác.”
 
Back
Top Bottom