Siêu Nhiên Prehnite

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
354027253-256-k92246.jpg

Prehnite
Tác giả: YurikichiHanagaki
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tình yêu đôi khi không phải là tất cả, có những lúc chính vì tình yêu đó mà ta phạm phải sai lầm.

Tại nơi đây chẳng tồn tại cái gì gọi là niềm tin thực sự, ẩn sâu trong đó vẫn luôn có một chút gì đó dối trá, lòng tin tại đây chính là con âo hai lưỡi, hãy cẩn thận với tất cả mọi người xung quanh, kể cả người thân cận nhất.

--------------
Về nội dung đơn giản thôi, nên là vô truyện thì biết nhé mọi người!​
 
Prehnite
Chap 1. Hi vọng


Cảnh báo: Truyện có yếu tố chửi bậy, từ ngữ xưng hô hơi xuồng xã, cân nhắc trước khi đọc nhé !

Ngày 11 tháng 8 năm 2xxx

Bản tin thời sự

[ Sau đây là bản tin thời sự.

Rạng sáng hôm nay, ngày 11/8/2xxx, đã có một vụ tai nạn ô tô xảy ra tại trung tâm thành phố A.

Theo camera an ninh cùng điều tra sơ bộ cung cấp thì nguyên nhân dẫn đến vụ việc trên là do tài xế xe tải đã lái xe trong tình trạng say sỉn dẫn đến việc va chạm với chiếc ô tô con đi ngược chiều.

Nạn nhân của vụ việc là một chàng trai và một cô gái khoảng 20 tuổi.

Khi chúng tôi đến hiện trường thì cô gái đã không qua khỏi, chàng trai khi được đưa vào bệnh viện thì đang ở trong tình trạng hôn mê và mất nhiều máu.

Tài xế xe tải sau khi gây án đã bỏ chạy khỏi hiện trường.

Tuy nhiên vẫn còn nhiều điểm nghi vấn tại nơi xảy ra tai nạn, vì vậy chúng tôi sẽ cùng cơ quan chức năng địa phương điều tra làm rõ vụ việc trên.

Sau đây là bản tin tiếp theo,....]

----Vài tháng sau----

Tại số nhà 227 thuộc trung cư Z - thành phố A

Một cậu trai với mái tóc rối bời đang nằm cuộn tròn trên giường, đôi mắt thâm quầng thiếu sức sống, miệng thì lảm nhảm cái gì đó trông không khác bệnh nhân chốn trại là bao.

Xung quanh cậu ta ngổn ngang vỏ bia rượu, rồi những tờ giấy bị vò đến nhàu nhĩ, những bức ảnh đã xem đi xem lại quá nhiều lần đến phai cả màu.

Cậu ấy không ai khác chính là nạn nhân vụ tai nạn ngày ấy : Acacia Nastumi.

Và cô gái thiệt mạng ngày hôm đó là Evelyn William người mà cậu muốn dành trọn cuộc đời để yêu thương.

Ấy thế mà chỉ vì tên tài xế đó mà cô đã ra đi mãi mãi, cay cú hơn rằng gã tài xế hôm ấy không phải chịu bất cứ bản án nào của pháp luật bởi lẽ sau khi gây án, cảnh sát không thể tìm thấy hắn ta.

Cứ như hắn ta hoà mình vào màn đêm vậy.

Trong khi hắn nhởn nhơ ngoài vòng lao lí thì cậu lại bị giày vò bởi cú sốc tâm lý nặng nề.

Kể từ khi tỉnh lại cậu đã luôn tự nhốt mình trong phòng, tính đến nay cũng được gần 2 tháng rồi.

Không một giây phút nào cậu ngừng nhớ đến hình bóng của cô ấy.

•Cạch•

Đột nhiên có tiếng mở của phát ra, kèm theo đó là một tiếng hét đinh tai nhức óc

- ACACIAAAAAAAA!!!!!!

LẾT XÁC RA ĐÂY NHANH LÊNNNNN!!!!

Acacia có chút giao động với tiếng gọi của người kia nhưng vẫn không có ý định ngăn họ cũng như đứng dậy.

- Jack, mày vặn nhỏ volume lại đi, hàng xóm người ta ra bẻ cổ bây giờ.

- À ừ, nhưng mà Emily này, bây giờ t đấm bầm dập nó cho nó tỉnh thì mày đừng bảo mẹ t nhé.

- Không chết là được.

Thế rồi hai người đi vào nhà Acacia.

Hai người họ đứng hình với cảnh tượng trước mắt, mùi cồn và máu tươi sộc thẳng lên mũi gây cảm giác khó chịu đến cùng cực.

- M*, chỗ này cho lợn ở chứ người gì, vớ vẩn lợn còn chê ý.

Ít nhất cũng phải dọn dẹp lại nhà chứ.

- Jack vừa nói vừa đạp đống vỏ lon qua một bên.

- Nó uống nhiều vậy sao ?

Bình thường nó còn chả uống lấy 1 giọt ....

- Tao nóng máu rồi đấy, có phải một mình nó buồn sau vụ việc đấy đâu, lúc nó nhập viện bọn mình cũng lo lắm chứ.

ACACIA !!!

MÀY ĐÂU RỒI.

Chạy lại phòng ngủ của Acacia, Jack đạp cửa đánh rầm một cái, tức giận bước vào.

Bên trong, Acacia đang rầu rĩ nằm trên chiếc giường lộn xộn đủ thứ đồ.

Thấy có người đến, cậu chỉ đưa ánh mắt qua nhìn rồi thở dài:

- Mày để tao yên đi, t cần thêm thời gian để .....

Chưa để Acacia nói hết câu, Jack liền xách cổ Acacia lên đấm 1 phát vào mặt cậu.

- Thời gian này, thời gian của mày là gần 2 tháng tự kỉ ở nhà đấy hả, tỉnh táo lại đi, mày nghĩ Evelyn sẽ vui khi thấy mày thế này sao!!! – Jack hét vào mặt Acacia.

Acacia im lặng.

Nhưng rồi lại bật cười, cậu ta cười một cách điên dại khiến cả Jack lẫn Emily đều rùng mình, Jack cũng bất giác mà bỏ cậu ta xuống.

Ngừng cười, Acacia nói:

- Tỉnh táo à, tao đang tỉnh táo hơn bao giờ hết, nếu không tao đã đi theo cô ấy từ lâu rồi.

Mỗi lần tao có ý định tự sát thì hình ảnh cô ấy lại hiện hữu trong đầu tao, cô ấy rời bỏ tao nhưng tại sao lại không cho tao đi theo cô ấy chứ ?

Cô ấy ích kỉ như vậy tại sao tao lại không thể quên.....

Càng nói giọng Acacia càng nhỏ dần, rồi cậu ta bắt đầu bật khóc, không gian đều bị bao trùm bởi tiếng rấm rức chứa đựng nỗi buồn.

Ngay cả Jack lúc đầu to tiếng cũng không thể nói gì trong khoảnh khắc này, Emily thì khoé mắt cay cay không thốt lên lời.

•Một lúc sau•

Có lẽ sau khi khóc thì Acacia đã bớt kích động hơn.Lúc này Emily và Jack mới ngồi xuống nói chuyện nhẹ nhàng với cậu.

- Mày ổn hơn chưa ? – Emily hỏi

Acacia chỉ im lặng gật đầu.

- Bây giờ t cũng không biết phải nói thế nào nhưng mà trước hết mày phải lạc quan lên đã, mày nghỉ ngơi đi, để tao với Emily dọn nhà hộ cho, không hiểu m sống cái kiểu j luôn. – Jack nói

- Lâu lâu mới thấy thằng bạn não bò của mình phát ngôn được câu đúng đấy– Emily vừa nói vừa cười.

- Một ngày mày không khịa tao là mày không sống được hả Emily? – Jack cau có

Nhìn khung cảnh trước mắt mình Acacia cũng có chút ấm lòng phần nào, thật may mắn vì hôm đó hai người họ không đi cùng với cậu, nếu không chắc cậu sẽ giày vò bản thân cả đời mất.

- Hôm nay bọn tao ở lại đây nhé, bây giờ thì mày ở yên trong nhà, đừng đi đâu nhá, ra ngoài đường người ta tưởng ma hiện hình đấy.

- Jack nói đúng đấy, mày ở yên nhà nhé, bọn tao ra ngoài mua ít dụng cụ để dọn dẹp cho mày đã.

Bọn tao có mua ít đồ ăn đấy, mày đói thì lấy ăn nhé.

Acacia vẫn ko trả lời, lẳng lặng nhìn bọn họ ra ngoài.

Dù trong lòng câu vẫn còn chút u sầu xen lẫn rối bời nhưng có lẽ vẫn nên nghe lời bọn họ, đó là những gì Acacia nghĩ trong đầu lúc này.

Không khí trầm lắng lại một lần nữa trở lại căn phòng tuy nhiên cũng không tồn tại được bao lâu.

Acacia chợt nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc, một tiếng gọi mà đáng ra không thể nào tồn tại được lúc này.

- Anh Cia, em tới rồi nè, ra mở cửa cho em đi ~ Nhanh nên nào, em có thứ bất ngờ muốn tặng cho anh đấy ~

Giọng nói đó thuộc về 1 người, 1 người đã khuất - Evelyn William.

Ban đầu khi mới nghe giọng nói đó Acacia cứ ngỡ ràng bản thân do quá nhớ người yêu nên sinh ra ảo tưởng, cơ mà không phải.

Giọng nói đó lặp đi lặp lại nhiều lần đến độ khiến cậu phát cáu.

- Tao thề sẽ đấm vỡ mồm đứa nào dám làm ra cái trò nhại giọng này.

Acacia tức giận chạy ra bên ngoài, cửa đã mở nhưng kẻ nhại giọng lại ko thấy đâu.

Chốc, tiếng nói lại phát ra ở chỗ khác.

Cậu càng đuổi theo tiếng nói thì càng cảm thấy kì lại, hành lang này sao lại dài thế nhỉ, xung quanh cũng tối hơn nữa, không lẽ bóng hỏng à ?

Rồi cậu dừng lại trước một ngõ cụt, tiếng nói cũng đã biến mất, đằng sau thì tối đen như mực, tất cả tựa như một khoảng không vô tận vậy.

Kì lạ.

- Chào mừng người được chọn, Acacia Natsumi.

Cậu hãy cảm thấy may mắn khi được ta để mắt tới đi, không phải con người tầm thường nào cũng được ta để mắt tới đâu.

Một giọng nói bất chợt cất lên, là giọng của đàn ông, nhưng rốt cuộc, người nói ở đâu ?

- ...

Ngươi là kẻ giả mạo giọng nói của cô ấy đúng không ?

- Ôi chà, cậu có vẻ đang rất tức giận nhỉ, ây à, ta đây cũng có cố ý đâu, chỉ cố tình thôi, fufu

- ...Câm cái mõm dog của ngươi vào, có giỏi thì vác xác ra đây.

- A, ta cũng biết tổn thương đó, với cả, đôi mắt của cậu bây giờ thật khiến ta khó chịu, nó thật giống...

Nhưng mà thôi, sớm hay muộn chúng ta cũng gặp nhau thôi, khi ấy chúng ra có thể nói chuyện nhiều hơn.

Giờ thì cùng bước vào trò chơi của ta nào.

Acacia chưa kịp phản ứng với lượng thông tin hắn cung cấp thì đã ngã khuỵu.

Cứ thế cậu chìm vào giấc ngủ.

----------

Tỉnh dậy với cơn đau nhức đâm thẳng vào đại náo, Acacia không tin nổi vào cái khung cảnh trước mặt.

Những ngôi nhà cổ, những chuồng ngựa, những chiếc xe bò kéo không khác gì từ sách lịch sử bước ra cả.

Không lẽ cậu biết du hành thời gian, hay là cậu xuyên sách lịch sử rồi ???

___________

Do đây là lần đầu mình viết truyện riêng, không phải fic nên là có thể sẽ chưa tốt, có gì mọi người góp ý nhé nhàng nhé !

Chúc mọi người 1 ngày tốt lành!
 
Prehnite
Chap 2. Hội ngộ


Tỉnh dậy với cơn đau nhức đâm thẳng vào đại não, Acacia không tin nổi vào cái khung cảnh trước mặt.

Những ngôi nhà cổ, những chuồng ngựa, những chiếc xe bò kéo không khác gì từ sách lịch sử bước ra cả.

Không lẽ cậu biết du hành thời gian à ?

Acacia bước lại gần ngôi làng với vẻ nghi hoặc.

Có vẻ cậu không bị hoa mắt...Quả thật có một ngôi làng trước mắt.

Ngôi làng trông rất cũ kĩ.

Tường đá bám đầy rêu.

Những ống khói cũng đã dừng hoạt động.

Dường như ngôi làng này rất lâu rồi không có người sinh sống.

Cậu từ từ đến gần ngôi làng.

Cỏ dại mọc um tùm khiến cậu phải lách qua rất khó khăn.

- Ngứa v*i !!!

Vậy tất cả những thứ này là thật ư ?

Acacia đưa tay xuống nhổ một bụi hoa dại rồi ném lên bức tường đá phủ rêu.

Bụp !

Tiếng bụi cây đập vào tường.

Cậu chạy đến gần, chạm thử vào bức tường.

Cảm giác này,...quả thật không phải mơ.

- Chết tiệt !!

Trò chơi gì chứ ?

Tại sao lại là mình ?

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy ?

Acacia chạy thẳng vào sâu trong ngôi làng.

Cậu đang hoảng loạn.

Thật ra ai trong tình cảnh như này có thể giữ được sự bình tĩnh chứ ?

Cậu chạy mãi,chạy mãi.

Có vẻ ngôi làng này lớn hơn cậu tưởng.

Cậu dừng chân lại bên bìa rừng, ngồi xuống rễ một cây đa cổ thụ.

Cậu đã quá mệt, bối rối....

Bỗng một tiếng động đằng xa vang tới.

Một giọng nói thân thuộc...

- Cia ?

Phải cậu không vậy ?

Acacia quay sang hướng giọng nói.

Cậu như có thêm hi vọng.

Trước mắt cậu là một dáng vẻ mà cậu đã lâu không gặp, một cậu trai với kiểu tóc mulet ngô ngố, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ với chiếc áo phông- quần âu giản dị.

Có vẻ như cậu không phải chịu cô đơn ở nơi khỉ ho cò gáy này rồi.

- Dan ?

- Ồ đúng cậu rồi Cia.

Tôi cứ tường sẽ bị kẹt ở đây một mình chứ.

- Tớ cũng thế.

Cậu cũng bị tên "Game Master" đó dụ tới đây sao ?

Hắn ta có nói về trò chơi gì đó với cậu không ?

Dan ngồi xuống.

Cậu ta gật đầu.

- Tớ cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

Lúc tớ vừa lùa bọn bò về chuồng thì tớ nghe thấy âm thanh kêu cứu bên ngoài.

Tớ chạy ra giữa cánh đồng nhưng vẫn không thấy ai...

Nhưng khi tớ theo đường làng đi về thì mọi chyện lạ lắm

- Kiểu như con đường tối lại, trải dài như đến vô tận rồi cậu nghe thấy giọng của lão tổ chức trò chơi ?

- Cậu cũng bị vậy sao ? – Dan có vẻ ngạc nhiên

- Chắc đấy là cách hắn ta dụ dỗ mọi người đi trò chơi dở hơi này của hắn.

Mà cũng tài nhỉ ?

Đang đêm nghe tiếng kêu cứu mà cũng đi một mình.

Cậu bị ấm đầu à ?

Dan im lặng.

Acacia có vẻ đã nhận ra điều gì đó từ cậu bạn.

- Hắn giả giọng...

Jessie nhỉ ?

- Ừ tôi cứ nghĩ cậu ấy gặp kẻ xấu nên...

- Nên đi một mình ra để solo với bọn xấu rồi lấy điểm trước mặt cô ta sao ?

Hết nói nổi cậu.

- Không phải !

Tại tớ nghĩ cậu ấy đang rất cần sự giúp đỡ thôi !

- Cô ta luôn mang phiền phức cho cậu mà !!

Và giờ cậu ở đây.

Tuyệt !

- Gớm !

Tôi không ở đây chắc cậu buồn thối ruột chứ nhỉ ?

Chàng trai thành phố.

Dan cười lớn.

Còn Acacia nhíu mày.

Quả thật nếu cậu phải ở đây một mình thì cậu thà chết còn hơn.

Trong khi hai cậu đang trò chuyện thì bỗng có người bước tới:

- Các cậu ơi !

Các cậu có biết đây là đâu không ?

Hai chàng trai quay lưng lại.

Đó là một cô gái với mái tóc đen dài, khuôn mặt xinh xắn, cùng chất giọng khá thanh.

Cô mặc trên mình một chiếc áo len quá khổ che phân nửa phần chân váy bên dưới, trên tay cầm một cuốn sổ nhìn khá là cũ kĩ.

Cô nghiêng mình chờ hồi âm từ Acacia và Dan

- Cậu cũng kéo vào đây hả ? – Dan trả lời - Theo tớ biết thì đây là một không gian do tên một tên "Game Master" nào đó tạo ra để bắt chúng ta chơi trò chơi của hắn...

- Tớ bị cuốn vào đây khi chạy theo chú cún...

Sau đó nhiều thứ xảy ra mà tớ cũng chẳng hiểu nổi – Cô gái lạ tâm sự

- Ai cũng vậy mà !

Cậu đừng buồn – Dan an ủi – Chắc chắn ta sẽ thoát được khỏi đây và về nhà

- Chắc chắn rồi !

Ít nhất tớ không phải người duy nhất bị kẹt ở đây – Cô gái cười vui vẻ - À mà, tên tớ là Jane Akshita.

Cứ gọi tớ là Jane là được rồi

Acacia thầm nghĩ "Cô nàng này lạc quan vậy trời.Kẹt giữa chỗ này mà còn ...."

- Tớ là Dan Charles.

Tớ sống ở vùng ngoại ô phía đông quận Trost

- Phía đông quận Trost ?

Cậu sống gần làng Vol hả ?

Nghe nói ở đó nhiều cảnh đẹp lắm luôn – Jane tỏ vẻ hứng thú

- Vol là làng tớ đấy.

Tớ và anh bạn này lớn lên cùng nhau ở đó.

Sau này hắn mới chuyển lên thủ đô Massion để học đại học ! – Dan hăng hái kể

- Khi nào có dịp tớ phải ghé một chuyến qua làng Vol mới được, khi ấy cậu làm hướng dẫn viên cho tớ nhé

- Rất sẵn lòng!

Cả hai cười nói rất vui vẻ như thể là họ đã thân quen từ lâu, bất chợt Jane quay sang Acacia hỏi chuyện khiến cậu có chút nhíu mày.

- Mà... cậu đang suy nghĩ điều gì vậy ?

Dan thấy thế cũng quay qua phía Acacia.

Cậu có vẻ không hứng thú trò chuyện giới thiệu lắm, nãy giờ cậu vẫn chưa mở miệng nói câu nào.

- Này ít nhất cũng giới thiệu bản thân với người ta đi chứ bro – Dan nhắc nhở

- Acacia Natsumi, đang sống và học đại học tại thủ đô Massion

- Massion cũng là nơi mình đang sống này ! – Jane đáp – Khi ta lại đang học chung trường ấy chứ, cậu học trường nào vậy ?

Acacia không trả lời khiến không khí trở nên ngượng ngùng.

Chính cậu cũng không hiểu tại sao mình lại không thích cô gái này, mặc dù cô rất thân thiên, gương mặt nhìn trông cũng rất khả ái, nhưng mà vì một lí do nào đó cậu lại có ác cảm với cô.

Im lặng một hồi rồi cậu lại nói:

- Mà này các cậu, không phải bây giờ ta nên tìm hiểu về nơi này trước sao ?

Về trò chơi mà hắn nói ý.

- Phải ha. biết đâu có những người khác cùng mắc kẹt ở đây giống ta chẳng hạn.

Nghĩ là làm, Dan đứng dậy kéo Acacia đi về hướng ngôi làng, tất nhiên cậu cũng không quên bảo Jane đi cùng.

Jane đồng ý, cô cũng đâu có lí do gì để từ chối họ đâu.

Vậy là cả hội bắt đầu quay trở lại ngôi làng.

------

Góc ngoài lề: giới thiệu nhân vật

Tên: Dan Charles

Tuổi: 21

Tính cách: ???

Sở thích:???

Ghét: mấy kẻ bắt nạt

Cậu là bạn thủa nhỏ của Acacia, hai người chơi rất thân với nhau do đồng trang lứa và, nhưng từ khi Acacia lên thành phố thì họ dần ít liên lạc hơn.
 
Prehnite
Chap 3. Trò chơi


- Này, đừng có mà lấy cái đó, cái đó tôi định lấy trước mà !!!!

- Ai nhanh người ý được, với lại cậu cũng có ghi tên trên đấy đâu.

Ngoàm.

- Đúng là lũ con trai, nhìn thô tục hết sức.

- Ủa tôi tưởng cậu cũng là con trai ???

- Đừng có mà đánh đồng tôi với họ chứ !

Trước khung cảnh hỗn loạn, Acacia thật sự thấy mệt mỏi, mấy người họ không thể ăn uống một cách bình thường sao ???

Họ như thể chẳng quan tâm việc bị nhốt ở một nơi tách biệt với thế giới bên ngoài và phải chơi trò chơi gì đó của một tên điên vậy !

--- 30p trước ---

Nhóm ba người họ đi được một đoạn thì trông thấy bóng dáng ai đó nhẹ nhàng vụt qua nơi đây, vậy là họ quyết định lại gần để xem thử.

Lần theo chiếc bóng họ mới phát hiện rằng ở đây có rất nhiều người đang đứng tụ tập lại với nhau giữa quảng trường.

Có một số người trông có vẻ như là người nước ngoài cũng đang ở đây.

"Đây là... họ cũng bị đưa tới đây sao ?

Những người đó đang chờ đợi điều gì vậy nhỉ ?

"– Acacia thầm nghĩ

Acacia tiến lại gần xem xét tình hình rồi ra hiệu cho Dan và Jane theo sau.

Họ hòa vào đám đông đang tụ tập.

- Này Cia, nhìn kìa - Dan lên tiếng với giọng điệu hơi run run, cậu ta trông thấy gì vậy nhỉ ?

Nhìn theo hướng Dan chỉ, Acacia giật mình trông thấy một thứ không hề thích hợp với khung cảnh thanh bình xung quanh - một cái giàn treo cổ.

Acacia chợt nhớ đến những ngôi làng thời trung cổ trong cuốn tiểu thuyết cậu từng đọc.

Có vẻ người thời đó thường dùng vật này để xử tử những kẻ tội đồ.

Sàn của giàn treo được thiết kế để có thể cuốn lại.

Những tử tù khi đưa cổ vào thòng lọng chắc chắn sẽ không thể thoát...

- Hy vọng trò chơi chúng ta phải chơi không liên quan đến thứ đó – Jane rùng mình

- Với một tên điên kéo mọi người từ khắp nơi tới đây để tham gia trò chơi của hắn thì cũng có thể lắm – Acacia tiếp lời

Trong lúc nhóm Acacia đang mải quan sát, có một tiếng cười vang lên, kéo hết ánh nhìn của mọi người về giữa quảng trường.

Giọng cười vang lên cùng một làn sương mù mịt phủ cả quảng trường hệt như một buổi biểu diễn ảo thuật vậy.

Khi làn sương khói biến mất trước mắt họ là một người đàn ông với bộ quần áo ảo thuật gia đen huyền, chiếc mũ cao kiểu cao bồi cùng cái mặt nạ trắng che đi khuôn mặt.

- Bộ gã này tính trình diễn hay gì vậy – Một tiếng nói cất lên từ đám đông

- Có vẻ như các ngươi đã tập hợp đầy đủ rồi nhỉ, vậy bây giờ thì chúng ta bắt đầu nhé.

Trước hết các ngươi cần biết rằng các ngươi phải thật sự may mắn khi được chọn tham gia vào trò chơi của ta đấy nhé.

Không phải kẻ nào cũng có được ơn huệ này đâu – Người đàn ông bắt đầu cất tiếng

- Ta nhổ vào, rõ ràng ông bắt cóc bọn ta...

- Trật tự nào cậu bé, bố mẹ cậu không dạy rằng không được ngắt lời người lớn hả.

Ta không thích bị ngắt lời chút nào đâu ! – Tên ảo thuật gia phẩy tay

Một cậu trai tóc xù tính lên tiếng phản bác nhưng đột nhiên lại im bặt, dường như cậu ta không thể cất tiếng được.

Mọi người thấy thế cũng đành im lặng lắng nghe.

Tên này có vẻ khó nhằn đấy.

- Ta là Elvis, người ta thường gọi ta là The Admin.

Chính ta đã mở ra cánh cổng không gian để đưa các ngươi tới đây, một vùng không gian tách biệt với thực tại.

Phải nói dù đã hàng ngàn năm nhưng ta thấy nơi đây vẫn đẹp như ngày ấy...

"Ngày ấy ?

Ý hắn là sao ?" – Acacia nghĩ

- Thôi bớt lèm bèm đi lão già – Một cậu trai cơ bắp lên tiếng – Lão bắt chúng tôi đến đây làm cái khỉ gì chứ ?

Muốn chơi trò chơi hay đánh nhau gì thì xuống đây tôi tiếp lão !!!

- Ồ ta nhớ là ta đâu có "bắt" các cậu đến đây đâu nhỉ ?

Các cậu tự vào cánh cổng của ta đấy chứ.

- Ông...

Oái gì vậy ! – Anh cơ bắp bị một thế lực nào đó hất văng ra

- Thôi nào ta đã bảo đừng ngắt lời ta mà những chàng trai trẻ.

Cũng may dạo này ta đã tu tâm dưỡng tính đi nhiều rồi đó.

Hồi trước những kẻ như cậu đều bị ta biến thành những bộ xương khô hết thôi.

Tên ảo thuật dần hạ cánh xuống đất.

Hắn dang tay

- Nào vậy có ai còn muốn "solo" với ta không ?

Nói thật ta cũng thích những trò 1 đấu 1 này lắm !

Mọi người dần lùi ra xa.

Dù không thể trông thấy gương mặt của lão nhưng Acacia chắc chắn rằng lão đang mỉm cười tự đắc:

- Vậy ta tiếp tục chứ nhỉ.

Ta "mời" mọi người đến đây để tham gia một trò chơi mà ta rất thích.

Nó như một phần tiềm thức của ta vậy.

Những kẻ chiến thắng sẽ nhận được phần quà xứng đáng.

Và tất nhiên....những kẻ thua cuộc thì phải chấp nhận hình phạt thôi !

Đơn giản đúng không ?

- Phần quà và hình phạt là thứ gì vậy ? – Một cô gái lên tiếng hỏi

- À phần quà thì ta không thể tiết lộ được.

Còn hình phạt thì tất nhiên rồi – Hắn mỉm cười rồi rồi tiến đến chỗ cô – Chính là cái chết.

Ngươi sẽ tan biến mãi mãi.

Đám đông nghe vậy bắt đầu hỗn loạn.

Họ sẽ chết ?

Đúng hơn thì ... ai khi nghe họ có thể chết chẳng phản ứng như vậy.

Acacia lúc này trầm lại.

Chết ư ?

Như vậy liệu cậu có thể về với Evelyn chứ ?

Nhưng chẳng phải cậu vừa hứa với Jack và Emily rằng sẽ đi học lại, sẽ cùng tốt nghiệp sao ?

Trong đầu cậu lúc này rối như tơ vò.

Được trở về với Eva luôn là điều cậu mong muốn nhưng....

"Anh phải sống thay cả phần của em nhé !!!"

Tâm trí Acacia bắt đầu đấu tranh, không thể phủ nhận rằng hiện tại cậu đã có thêm một chút niềm tin vào cuộc sống, thế nhưng sâu trong tâm chí cậu vẫn không ngừng luyến lưu về người thương.

Và rồi cậu rơi vào trầm tư.

- Ta gặp phải tên điên rồi Cia.

Chẳng lẽ ta sẽ chết hết ở đây ư ?

Tớ còn chưa được lên thủ đô bao giờ ! – Dan huých vai Acacia

- Chúng ta... sẽ chiến thắng,... tớ mong là vậy. – Đúng là cậu rất mong được về với Eva, thế nhưng vốn dĩ cậu đã không làm chuyện đó suốt một thời gian rồi, cũng đâu thể để tên ất ơ Elvis kia làm thay cậu được.

Dan có vẻ bất ngờ với thái độ của cậu bạn.

Khác hẳn với vẻ u sầu lúc mới gặp nhau, bây giờ Dan thấy được trong mắt cậu tia sáng của niềm hi vọng.

Dù chỉ là một chút le lói nhưng đủ để khiến anh phát hiện ra.

Thế rồi anh bắt đầu mỉm cười, có lẽ Acacia của ngày trước sẽ sớm quay trở lại, sẽ sớm thôi.

- Được !

Vậy thì bao giờ thoát khỏi cái trò chơi quỷ quái này thì nhớ dẫn tớ đi chơi Massion nhé!

- A tớ nữa !! – Jane xen vào – Tớ cũng muốn về nhà.

Với cả tớ cũng muốn đến làng Vol.

Cả nhóm đồng tâm quyết chiến thắng trò chơi.

Rồi Dan mạnh dạn giơ tay :

- Vậy thưa The Admin.

Trò chơi chúng ta sẽ chơi là gì vậy ?

- Ồ tinh thần tốt đó !

Ta rất thích !

Trò chơi các ngươi sẽ tham gia được lấy bối cảnh thời trung cổ như cảnh vật xung quanh các ngươi.

Đó chính là trò MA SÓI

- "MA SÓI" ư ? – Đám đông lao xao

- Haha.

Các ngươi không cần phải lo không biết các chơi đâu !

Mai ta sẽ giải thích luật.

Còn bây giờ có vẻ cũng muộn rồi, mọi người ăn uống nghỉ ngơi chứ nhỉ ?

Nhà trong làng rất đầy đủ và tiện nghi.

Các ngươi hãy chọn cho mình một căn đi ha.

Đó cũng sẽ là nhà của các ngươi trong trò chơi luôn đấy !

Nói rồi tên ảo thuật gia biến mất trong làn sương, hệt như lúc hắn xuất hiện vậy.

Lúc này bỗng có một mùi thơm nồng bốc lên.

Hình nó phát ra từ khu nhà ăn của làng.

Mọi người lúc này cũng khá đói mệt.

Lần theo mùi hương đến nhà ăn.

Nhìn có vẻ xập xệ, cũ kĩ vậy mà bên trong nhà được trang trí rất đầy đủ.

Trước mắt họ là một bàn đầy những đồ ăn thức uống ngon miệng.

Đám đông không ngần ngại ngồi ngay vào bàn đánh chén.

Nhóm Acacia cũng nhập hội...

--- Quay trở lại hiện tại ---

Acacia cảm thấy rất mệt mỏi với việc ăn chung vậy nên đã đứng dậy ra ngoài trước hóng gió trước.

- Nếu đây là mơ, có lẽ nó là cơn ác mộng tệ nhất mình gặp ! – Cậu thở dài

Nhìn lên mặt trăng.

Thật yên bình.

Các ngôi nhà nhỏ, cây cối, ruộng đồng đều như đang say ngủ im lìm dưới ánh trăng dịu nhẹ.

Gió thổi.

Ngọn cỏ đung đưa.

Lòng cậu cũng có cảm giác thật hỗn độn về những gì cậu sắp phải đối mặt.

Trò "Ma Sói" này cậu đã từng nghe qua nhưng lại chưa chơi thử bao giờ.

Liệu cậu có thể thắng và trở về không ....

- Trời đêm luôn mang lại cảm giác yên bình nhỉ ? – Một giọng nói cất lên phía sau Acacia cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu

Acacia quay lại.

Một cô gái với mái tóc vàng dài được cột lại.

Thấy Acacia có vẻ bất ngờ,cô gái mỉm cười:

- Chào cậu !

Tớ là Shoko Muskaan.

Cứ gọi tôi là Shoko.

Rất vui được gặp

- Ừm.

Rất vui được gặp.

Tôi là Acacia Natsume.

- Cậu đang buồn phiền chuyện gì hả ?

Khi tớ buồn hay stress gì đó, tớ thường ngắm trăng.

Bầu trời đêm luôn cho tớ cảm giác thật yên bình...

- Cũng không hẳn.

Chẳng qua tôi đang nghĩ về trò chơi của gã Admin đó.

Tôi mới chỉ biết sơ sơ về trò chơi thôi nên...

- Ồ thì ra cậu lo về trò chơi đó hả ?

Vậy tôi biết cậu cần gặp ai rồi !

Cô ta biết nhiều về mấy thứ này lắm !

Shoko kéo Acacia vào trong.

Thật sự thì cậu cũng không muốn đi lắm.

Càng nhiều quan hệ thì các quyết định trong trò chơi của cậu càng dễ bị chi phối.

Nhưng nếu được biết thêm về trò chơi có thể cậu sẽ dễ chiến thắng hơn thì sao ?

Acacia đành phải đi theo cô gái.

Lúc này bên trong thấy mọi người có vẻ đã ăn uống xong.Họ đang quây quần lại quanh bàn để nói chuyện.

Bỗng một cô gái tóc đen đứng dậy.

- Mọi người !

Tôi có chuyện muốn nói !

Đám đông đang rôm rả bắt đầu hướng sự chú ý về phía cô gái.

- Theo như tôi đoán.

Mọi người ở đây đều bị gã Admin đó lừa tới đây, đúng không ?

Mọi người đều có cuộc sống riêng, những việc chưa thể làm đúng không ?

Vậy liệu các bạn có cam chịu bị kẹt ở đây không ?

- KHÔNG !

TẤT NHIÊN RỒI – Đám đông đồng thanh

- Vậy tôi Jin Bonita, dám khẳng định chỉ cần ta đoàn kết trong trò chơi sắp tới.

Sẽ không có ai bị bỏ lại đây cả.

Tất cả chúng ta sẽ cùng thoát khỏi đây !!

Hãy cùng cố gắng nhé !

Mọi người ở dưới có vẻ rất hưởng ứng cô gái.

Thần thái của cô như thể... một người lãnh đạo thật sự vậy !

Chỉ cần đoàn kết... tất cả sẽ cùng chiến thắng sao ?

- Vớ vẩn ! – Một giọng nói cất lên

Một cậu trai lên tiếng rồi từ từ bước lên chỗ cô gái hội trưởng.

- Vậy cô có biết "Ma Sói" là trò gì không hội trưởng yêu dấu của tôi ?

- Gì đây.

Áo khoác da, quần bò rách, khuyên bạc ?

Cô định đóng phim giang hồ hả Abhaya ?

- Chứ chẳng lẽ nấp mãi sau hình tượng "hội trưởng gương mẫu" của cô ?

Hừ, lời động viên của cô thật sự vô nghĩa.

Nhất là khi ta chuẩn bị tham gia "Ma Sói", một trò chơi của niềm tin và sự phản bội, lúc đó chỉ có sự dối lừa chứ không có thứ gọi là "đoàn kết" đâu !!

- Cô...

Có vẻ hai người này đã biết nhau từ trước, hơn thế có khi còn có tư thù sâu sắc nữa chứ.

Về phía những người khác, vừa được tiếp thêm hi vọng từ Jin nay cảm thấy hơi hụt hẫng.

- Thôi nào Saki !

Jin chỉ muốn mọi người có hi vọng thôi mà !

Cậu không nên nói vậy.

Mọi người lại buồn rồi kìa !

Lại một cô nàng nữa xuất hiện.

Cô nắm tay chàng trai

- Nhưng mà...

Cách cô ta nói khiến tớ khó chịu

- Thôi mà !

Xuống với tớ đi !

Đám đông vốn dĩ đang rất có quyết tâm khi nghe cô nàng hội trưởng nói thì lại đột nhiên rơi vào hỗn loạn sau lời nói của chàng trai kia.

Nhân lúc mọi người đang nháo nhào Soko kéo tay Acacia lại gần chỗ chàng trai và cô gái hồi nãy để hỏi chuyện.

- Cậu đây rồi Saki, có người muốn gặp cậu này!

- Shoko lên tiếng gọi chàng trai kia lại nhưng đáp lại là một cái nhìn bực tức của người đối diện.

Chẳng nói chẳng rằng, Shoko đẩy Acacia lên phía trước mặt anh chàng kia.

- Hửm, có chuyện j ?

Tuy hơi lúng túng trc phản ứng không mấy vui vẻ của cậu bạn Abhaya kia nhưng rồi Acacia vẫn quyết định cất tiếng hỏi:

- Về trò chơi lần này, tôi thấy anh có vẻ biết nhiều về nó.

Liệu anh có thể nói kĩ hơn được không ?

--------

Góc ngoài lề: mỗi chap 1 nhân vật

Tên đầy đủ: Jane Akshita

Tuổi: 19

Tính cách: ???

Sở thích: Sách, cô luôn ôm theo một quyển sách bên mình

Ghét:???

Tính cách sẽ để trống hết để mọi người tự đánh giá nhé!
 
Back
Top Bottom