Cảnh báo: Truyện có yếu tố chửi bậy, từ ngữ xưng hô hơi xuồng xã, cân nhắc trước khi đọc nhé !
Ngày 11 tháng 8 năm 2xxx
Bản tin thời sự
[ Sau đây là bản tin thời sự.
Rạng sáng hôm nay, ngày 11/8/2xxx, đã có một vụ tai nạn ô tô xảy ra tại trung tâm thành phố A.
Theo camera an ninh cùng điều tra sơ bộ cung cấp thì nguyên nhân dẫn đến vụ việc trên là do tài xế xe tải đã lái xe trong tình trạng say sỉn dẫn đến việc va chạm với chiếc ô tô con đi ngược chiều.
Nạn nhân của vụ việc là một chàng trai và một cô gái khoảng 20 tuổi.
Khi chúng tôi đến hiện trường thì cô gái đã không qua khỏi, chàng trai khi được đưa vào bệnh viện thì đang ở trong tình trạng hôn mê và mất nhiều máu.
Tài xế xe tải sau khi gây án đã bỏ chạy khỏi hiện trường.
Tuy nhiên vẫn còn nhiều điểm nghi vấn tại nơi xảy ra tai nạn, vì vậy chúng tôi sẽ cùng cơ quan chức năng địa phương điều tra làm rõ vụ việc trên.
Sau đây là bản tin tiếp theo,....]
----Vài tháng sau----
Tại số nhà 227 thuộc trung cư Z - thành phố A
Một cậu trai với mái tóc rối bời đang nằm cuộn tròn trên giường, đôi mắt thâm quầng thiếu sức sống, miệng thì lảm nhảm cái gì đó trông không khác bệnh nhân chốn trại là bao.
Xung quanh cậu ta ngổn ngang vỏ bia rượu, rồi những tờ giấy bị vò đến nhàu nhĩ, những bức ảnh đã xem đi xem lại quá nhiều lần đến phai cả màu.
Cậu ấy không ai khác chính là nạn nhân vụ tai nạn ngày ấy : Acacia Nastumi.
Và cô gái thiệt mạng ngày hôm đó là Evelyn William người mà cậu muốn dành trọn cuộc đời để yêu thương.
Ấy thế mà chỉ vì tên tài xế đó mà cô đã ra đi mãi mãi, cay cú hơn rằng gã tài xế hôm ấy không phải chịu bất cứ bản án nào của pháp luật bởi lẽ sau khi gây án, cảnh sát không thể tìm thấy hắn ta.
Cứ như hắn ta hoà mình vào màn đêm vậy.
Trong khi hắn nhởn nhơ ngoài vòng lao lí thì cậu lại bị giày vò bởi cú sốc tâm lý nặng nề.
Kể từ khi tỉnh lại cậu đã luôn tự nhốt mình trong phòng, tính đến nay cũng được gần 2 tháng rồi.
Không một giây phút nào cậu ngừng nhớ đến hình bóng của cô ấy.
•Cạch•
Đột nhiên có tiếng mở của phát ra, kèm theo đó là một tiếng hét đinh tai nhức óc
- ACACIAAAAAAAA!!!!!!
LẾT XÁC RA ĐÂY NHANH LÊNNNNN!!!!
Acacia có chút giao động với tiếng gọi của người kia nhưng vẫn không có ý định ngăn họ cũng như đứng dậy.
- Jack, mày vặn nhỏ volume lại đi, hàng xóm người ta ra bẻ cổ bây giờ.
- À ừ, nhưng mà Emily này, bây giờ t đấm bầm dập nó cho nó tỉnh thì mày đừng bảo mẹ t nhé.
- Không chết là được.
Thế rồi hai người đi vào nhà Acacia.
Hai người họ đứng hình với cảnh tượng trước mắt, mùi cồn và máu tươi sộc thẳng lên mũi gây cảm giác khó chịu đến cùng cực.
- M*, chỗ này cho lợn ở chứ người gì, vớ vẩn lợn còn chê ý.
Ít nhất cũng phải dọn dẹp lại nhà chứ.
- Jack vừa nói vừa đạp đống vỏ lon qua một bên.
- Nó uống nhiều vậy sao ?
Bình thường nó còn chả uống lấy 1 giọt ....
- Tao nóng máu rồi đấy, có phải một mình nó buồn sau vụ việc đấy đâu, lúc nó nhập viện bọn mình cũng lo lắm chứ.
ACACIA !!!
MÀY ĐÂU RỒI.
Chạy lại phòng ngủ của Acacia, Jack đạp cửa đánh rầm một cái, tức giận bước vào.
Bên trong, Acacia đang rầu rĩ nằm trên chiếc giường lộn xộn đủ thứ đồ.
Thấy có người đến, cậu chỉ đưa ánh mắt qua nhìn rồi thở dài:
- Mày để tao yên đi, t cần thêm thời gian để .....
Chưa để Acacia nói hết câu, Jack liền xách cổ Acacia lên đấm 1 phát vào mặt cậu.
- Thời gian này, thời gian của mày là gần 2 tháng tự kỉ ở nhà đấy hả, tỉnh táo lại đi, mày nghĩ Evelyn sẽ vui khi thấy mày thế này sao!!! – Jack hét vào mặt Acacia.
Acacia im lặng.
Nhưng rồi lại bật cười, cậu ta cười một cách điên dại khiến cả Jack lẫn Emily đều rùng mình, Jack cũng bất giác mà bỏ cậu ta xuống.
Ngừng cười, Acacia nói:
- Tỉnh táo à, tao đang tỉnh táo hơn bao giờ hết, nếu không tao đã đi theo cô ấy từ lâu rồi.
Mỗi lần tao có ý định tự sát thì hình ảnh cô ấy lại hiện hữu trong đầu tao, cô ấy rời bỏ tao nhưng tại sao lại không cho tao đi theo cô ấy chứ ?
Cô ấy ích kỉ như vậy tại sao tao lại không thể quên.....
Càng nói giọng Acacia càng nhỏ dần, rồi cậu ta bắt đầu bật khóc, không gian đều bị bao trùm bởi tiếng rấm rức chứa đựng nỗi buồn.
Ngay cả Jack lúc đầu to tiếng cũng không thể nói gì trong khoảnh khắc này, Emily thì khoé mắt cay cay không thốt lên lời.
•Một lúc sau•
Có lẽ sau khi khóc thì Acacia đã bớt kích động hơn.Lúc này Emily và Jack mới ngồi xuống nói chuyện nhẹ nhàng với cậu.
- Mày ổn hơn chưa ? – Emily hỏi
Acacia chỉ im lặng gật đầu.
- Bây giờ t cũng không biết phải nói thế nào nhưng mà trước hết mày phải lạc quan lên đã, mày nghỉ ngơi đi, để tao với Emily dọn nhà hộ cho, không hiểu m sống cái kiểu j luôn. – Jack nói
- Lâu lâu mới thấy thằng bạn não bò của mình phát ngôn được câu đúng đấy– Emily vừa nói vừa cười.
- Một ngày mày không khịa tao là mày không sống được hả Emily? – Jack cau có
Nhìn khung cảnh trước mắt mình Acacia cũng có chút ấm lòng phần nào, thật may mắn vì hôm đó hai người họ không đi cùng với cậu, nếu không chắc cậu sẽ giày vò bản thân cả đời mất.
- Hôm nay bọn tao ở lại đây nhé, bây giờ thì mày ở yên trong nhà, đừng đi đâu nhá, ra ngoài đường người ta tưởng ma hiện hình đấy.
- Jack nói đúng đấy, mày ở yên nhà nhé, bọn tao ra ngoài mua ít dụng cụ để dọn dẹp cho mày đã.
Bọn tao có mua ít đồ ăn đấy, mày đói thì lấy ăn nhé.
Acacia vẫn ko trả lời, lẳng lặng nhìn bọn họ ra ngoài.
Dù trong lòng câu vẫn còn chút u sầu xen lẫn rối bời nhưng có lẽ vẫn nên nghe lời bọn họ, đó là những gì Acacia nghĩ trong đầu lúc này.
Không khí trầm lắng lại một lần nữa trở lại căn phòng tuy nhiên cũng không tồn tại được bao lâu.
Acacia chợt nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc, một tiếng gọi mà đáng ra không thể nào tồn tại được lúc này.
- Anh Cia, em tới rồi nè, ra mở cửa cho em đi ~ Nhanh nên nào, em có thứ bất ngờ muốn tặng cho anh đấy ~
Giọng nói đó thuộc về 1 người, 1 người đã khuất - Evelyn William.
Ban đầu khi mới nghe giọng nói đó Acacia cứ ngỡ ràng bản thân do quá nhớ người yêu nên sinh ra ảo tưởng, cơ mà không phải.
Giọng nói đó lặp đi lặp lại nhiều lần đến độ khiến cậu phát cáu.
- Tao thề sẽ đấm vỡ mồm đứa nào dám làm ra cái trò nhại giọng này.
Acacia tức giận chạy ra bên ngoài, cửa đã mở nhưng kẻ nhại giọng lại ko thấy đâu.
Chốc, tiếng nói lại phát ra ở chỗ khác.
Cậu càng đuổi theo tiếng nói thì càng cảm thấy kì lại, hành lang này sao lại dài thế nhỉ, xung quanh cũng tối hơn nữa, không lẽ bóng hỏng à ?
Rồi cậu dừng lại trước một ngõ cụt, tiếng nói cũng đã biến mất, đằng sau thì tối đen như mực, tất cả tựa như một khoảng không vô tận vậy.
Kì lạ.
- Chào mừng người được chọn, Acacia Natsumi.
Cậu hãy cảm thấy may mắn khi được ta để mắt tới đi, không phải con người tầm thường nào cũng được ta để mắt tới đâu.
Một giọng nói bất chợt cất lên, là giọng của đàn ông, nhưng rốt cuộc, người nói ở đâu ?
- ...
Ngươi là kẻ giả mạo giọng nói của cô ấy đúng không ?
- Ôi chà, cậu có vẻ đang rất tức giận nhỉ, ây à, ta đây cũng có cố ý đâu, chỉ cố tình thôi, fufu
- ...Câm cái mõm dog của ngươi vào, có giỏi thì vác xác ra đây.
- A, ta cũng biết tổn thương đó, với cả, đôi mắt của cậu bây giờ thật khiến ta khó chịu, nó thật giống...
Nhưng mà thôi, sớm hay muộn chúng ta cũng gặp nhau thôi, khi ấy chúng ra có thể nói chuyện nhiều hơn.
Giờ thì cùng bước vào trò chơi của ta nào.
Acacia chưa kịp phản ứng với lượng thông tin hắn cung cấp thì đã ngã khuỵu.
Cứ thế cậu chìm vào giấc ngủ.
----------
Tỉnh dậy với cơn đau nhức đâm thẳng vào đại náo, Acacia không tin nổi vào cái khung cảnh trước mặt.
Những ngôi nhà cổ, những chuồng ngựa, những chiếc xe bò kéo không khác gì từ sách lịch sử bước ra cả.
Không lẽ cậu biết du hành thời gian, hay là cậu xuyên sách lịch sử rồi ???
___________
Do đây là lần đầu mình viết truyện riêng, không phải fic nên là có thể sẽ chưa tốt, có gì mọi người góp ý nhé nhàng nhé !
Chúc mọi người 1 ngày tốt lành!