Lãng Mạn Pieces of love

Pieces Of Love
Ice cream


Một tay Mặc Nhiên vịn vào mép cửa, em cảnh giác ngó nghiêng, liếc mắt nhìn quanh như mèo con đang rình trộm cá.

Xác định không có người lớn nào, em mới nhón chân lên, cánh tay còn lại dùng hết sức kéo mạnh ra.Cửa tủ bật mở, hơi lạnh phả ra khiến em khẽ rùng mình, sống mũi nhỏ xinh hơi ửng lên một chút.

Đôi mắt tròn xoe sáng rực lên khi thấy hộp kem vị dâu yêu thích nằm ở góc trong, Mặc Nhiên loay hoay với tay định kéo ra."

Được chưa?"

Mặc Hiên đỡ ghế đứng ở bên dưới, vừa mang ý thúc giục vừa lo lắng, tuy là đồng phạm nhưng vẻ mặt có chút bất đắc dĩ."

Đợi em chíu..."

Nhóc con ở trên khe khẽ đáp lời, vội vàng mở nắp hộp ra.

Mùi hương ngọt dịu lan toả khiến mắt em như phát sáng, em giơ muỗng nhỏ lên, tràn đầy háo hức chuẩn bị xắn một miếng thật nhanh...Tiếng gọi trầm thấp vang lên bên tai."

Ray."

"A!"

Mặc Nhiên giật mình, chiếc muỗng trên tay rơi cạch xuống sàn.

Ba đã đứng ngay bên cạnh từ khi nào, vững vàng đỡ lấy thân hình nhỏ xíu loạng choạng vì bất ngờ bị doạ của em.

Ba nhanh quá, nên Mặc Hiên đang sững người ở bên dưới cũng không kịp gọi em.

Mặc Quân Trạch đưa tay khép cửa tủ lạnh, bế con trai xuống, nhìn hai đứa nhỏ đang nơm nớp lo sợ vì bị bắt quả tang, "Hôm nay papa cho hai đứa ăn kem chưa?"

Hai em không dám ngẩng đầu nhìn ba, đồng thanh trả lời, "Rồi ạ."

"Papa nói gì về việc trèo ghế?"

Mặc Nhiên chớp chớp mắt, ngập ngừng trả lời, "Papa nói... hong có người lớn... thì hong được tự ý trèo ạ..."

"Thế mà con vẫn làm."

Giọng ba vẫn điềm tĩnh như thường, nhưng lại khiến em căng thẳng không thôi.

Em cắn môi, ngón tay xoắn xoắn vạt áo, "Tại con thèm..."

Ba ngồi xổm xuống, để hai nhóc con đối diện với mình, "Papa đã nói với hai đứa rồi.

Con còn nhỏ, mỗi ngày chỉ có thể ăn bằng số lượng papa đút cho thôi."

"Nếu ăn nhiều hơn thì sẽ bị bệnh, rất khó chịu, có khi còn phải tiêm nữa, Ray có muốn không?"

Mái đầu nhỏ ngay lập tức lắc lắc, em sợ tiêm lắm, em hong muốn đâu.

"Ray về phòng đợi papa trước đi."

Giọng ba vẫn nhẹ nhàng, nhưng mang theo ý nghiêm túc không thể từ chối.

Mặc Nhiên sợ sệt nhìn ba, không dám níu tay áo làm nũng, rụt rè đi ra ngoài.

Đến khi bước chân nhỏ đã dần xa, trong bếp lúc này chỉ còn lại Mặc Hiên và ba.

"Kay."

Em giật mình, bờ vai nhỏ hơi run một chút, trong lòng tràn đầy căng thẳng.

"Papa biết con không phải là người muốn ăn."

Mặc Hiên cúi đầu, ngón tay nhỏ xíu nắm chặt vạt áo.

"Con biết em làm thế là không nên, đúng không?"

Em khẽ gật đầu, nhỏ giọng đáp lời, "Dạ..."

Chỉ là tại em Ray cứ mè nheo cực kỳ tội nghiệp, làm anh trai cũng mềm lòng theo.

"Kay, nhìn papa."

Mặc Quân Trạch đưa tay nâng gương mặt nhỏ của em lên, để nhóc con nhìn vào mắt mình.

Đôi mắt màu xanh dương to tròn khẽ chớp, mang đầy ý rụt rè lẫn hối lỗi vì đã làm chuyện sai.

"Nếu Kay từ chối em, em chỉ dỗi một chút thôi, nhưng khi em ăn nhiều bị đau bụng, hay khi đang đứng mà trượt chân ngã thì chuyện sẽ lớn hơn nhiều."

Ba đặt tay lên vai bé con, vẫn từ tốn dặn dò từng chút một, "Papa biết Kay thương em, nhưng thương em không phải là chiều theo ý em làm điều sai."

"Kay hiểu ý papa không?"

Mặc Hiên mím môi, lồng ngực bé nhỏ phập phồng theo từng hơi thở, "Hiểu ạ..."

Bàn tay ba xoa nhẹ lên tóc em, "Là lần đầu nên phạt Kay đứng ở đây suy nghĩ, papa sẽ đi nói chuyện với em."

"Papa ơi..."

Ngón tay nhỏ lập tức níu lấy áo ba, nhẹ nhàng lay lay, ánh mắt vừa ngập ngừng vừa tha thiết, rõ ràng là muốn xin tha cho em.

Bàn tay to của ba vỗ hờ trên mông nhỏ đe doạ, "Kay mà xin cho em, thì cả hai đứa đều bị phạt nặng hơn."

Nhóc con lập tức rụt tay về, xụ mặt đi qua bên góc đứng, trong đôi mắt cụp xuống còn mang theo chút ấm ức.

Thật ra ba sợ hai em mà ở cùng nhau, ôm nhau khóc rồi ríu rít xin tha thì sẽ mềm lòng nên mới tách hai đứa ra.

Mặc Quân Trạch khẽ thở dài, đi về phía phòng Mặc Nhiên đang chờ.

Em bé ôm gấu co ro ngồi trên mép giường, vừa nhìn thấy ba bước vào đã giật bắn người.

Mặc Quân Trạch ngồi xuống bên cạnh, tiện tay nhấc nhóc con lên, đặt em nằm sấp trên đùi mình.

Thân hình nhỏ xíu cứng lại vì căng thẳng nhưng không dám vùng vẫy, nhưng mặt thì đã bắt đầu mếu.

"Ray nói xem hôm nay con làm gì sai?"

"Con lén ăn kem..."

Mặc Nhiên ngập ngừng trả lời ba, nói được nửa chừng lại vội vàng giải thích, còn mang theo vẻ uất ức, "Nhưng con chưa ăn!"

Đã hong được miếng nào mà còn bị phạt nữa, rất là oan luôn.

"Papa không bắt gặp thì con đã ăn rồi."

Em không cãi được, vùi đầu xuống bên dưới, vòng tay ôm gấu siết chặt, nhỏ giọng kể tiếp, "Con trèo ghế..."

Ba nhìn động tác nhỏ đáng yêu của em, cố nghiêm giọng hỏi, "Biết sai mà vẫn làm.

Lỗi của Ray nên bị đòn bao nhiêu đây?"

Hai mắt ngân ngấn nước ngẩng lên nhìn ba, đưa ra con số nhỏ nhất mà em có thể, "Một ạ..."

Bàn tay ba đặt trên mông nhỏ của em, giọng hơi nhấn mạnh, "Hửm?"

Mặc Nhiên rụt người lại, môi khẽ run run, "H-hai ạ."

Để em cò kè mặc cả không biết đến khi nào, còn có khả năng sẽ phát khóc trước cả khi bị đòn, ba chỉ đành tự quyết định, "Năm cái."

"A..."

Em bé mếu máo phản đối một tiếng nhỏ xíu, hiển nhiên là không có tác dụng gì.

Ba kéo quần em xuống một đoạn, để lộ cặp mông nhỏ trắng mịn mũm mĩm, bàn tay to lớn giơ lên đánh xuống một cái.

Tuy chỉ dùng ít sức, nhưng làn da trẻ con vốn dĩ mẫn cảm đã ửng lên một vệt hồng hồng.

Em bé giật nảy người kêu lên một tiếng, đôi mắt mở to rưng rưng rướn người né tránh, nhưng bàn tay ba đã nhẹ nhàng giữ em lại, cái thứ hai cũng vỗ xuống.

"Ưm...

đau..."

Mặc Nhiên nghẹn ngào, nước mắt chảy dài trên gương mặt nhỏ nhắn, nhỏ giọt xuống gấu bông đang ôm trong tay.

Ba khẽ nhắm mắt một giây ngắn ngủi, vỗ nhè nhẹ lưng em trấn an, rồi lại nâng tay đánh tiếp một cái nữa.

Thân hình bé nhỏ run lên từng hồi, hai chân em cũng cựa quậy như muốn trốn khỏi cơn đau phía sau, gương mặt ướt nhem nức nở thành tiếng.

"Papa... papa ơi..."

Giọng nói non nớt run rẩy khiến lồng ngực của ba như bị bóp nghẹn lại.

Mặc Quân Trạch để mặc cho nhóc con giãy, chỉ giữ vừa đủ để em không vùng ra ngoài.

Ba cũng sắp không đánh nổi nữa rồi.

Ba vuốt lưng nhóc con, đợi cho hơi thở nấc nghẹn dịu xuống một chút, rồi mới hít sâu một hơi, dằn lòng đánh nhẹ hơn hai bàn tay cuối cùng.

Em bé khóc nấc lên, đôi vai nhỏ run run vì cảm giác vừa đau lại vừa tủi, bao nhiêu nước mắt nước mũi chùi hết lên ống quần ba.

"Hức... con đau mà..."

Mặc Quân Trạch ôm con trai vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng em xoa dịu, "Đau đúng không?

Nếu con bị bệnh hay ngã xuống đất, sẽ còn đau hơn thế này nhiều."

"Ray phải nghe lời papa, biết chưa?"

Mặc Nhiên rúc đầu vào cổ ba, hít hít mũi, cái gật đầu nhẹ đến mức chỉ có ba đang ôm em mới cảm nhận được.

Rồi lại tủi thân vì bị đòn đau, em ngọ nguậy, hai má phồng lên đầy giận dỗi, "Papa hong thương con..."

Trong thế giới non nớt của bé con, bị mắng bị phạt cũng giống như hong còn thương em nữa.

Mặc Quân Trạch cúi xuống, thơm lên chiếc má mềm sữa ửng hồng của em, nhẹ giọng dỗ dành, "Papa lúc nào cũng thương Ray hết."

Tay ba vẫn đều đặn xoa nhẹ, thỉnh thoảng lại thơm lên trán, lên má em, an ủi những tủi hờn trong lồng ngực nhỏ xíu.

Bé con nằm gọn trong lòng ba, tâm trạng đã dịu xuống theo từng nhịp vỗ về trên lưng.

Thế nhưng em vẫn còn một chút tủi thân, phụng phịu nghiêng mặt sang một bên, "Papa đánh Ray đau lắm."

Mặc Quân Trạch cười khẽ, đưa tay xoa xoa lấy mông nhỏ, "Ray ngoan, nghe lời thì sau này papa không đánh nữa."

Nhóc con nghe đến không bị đòn thì vừa lòng gật gật đầu, điều kiện nghe lời đằng trước mờ nhạt bay đi như gió thoảng.

Ba vuốt ve mái tóc tơ mềm, dịu giọng bảo em, "Chiều mai papa về sớm, ở nhà tô màu với Ray được không?"

Em bé không biết thời gian của ba quý giá cỡ nào, nhưng bình thường ba không hay làm thế, nên hai mắt em sáng rực lên đầy mong chờ, "Papa nói thiệt hong?"

Ba bật cười, dường như có thế nhìn thấy chiếc đuôi nhỏ đang vẫy vẫy trước mắt mình, "Ừm."

Mặc Quân Trạch bế em bước ra ngoài, nơi Mặc Hiên vẫn còn đang bị phạt đứng.

Bóng dáng nhỏ nhắn rầu rĩ đứng ở góc nhà, trông vừa tội lại vừa thương.

Mặc Nhiên nhanh chóng tuột khỏi người ba, lạch bạch chạy tới kéo tay anh, "Em xin lỗi... tại em mà Kay bị la..."

Giọng nói non nớt mang theo chút nghẹn ngào, cộng với đôi mắt đỏ ửng vì mới khóc xong vừa hối lỗi vừa đáng thương, làm anh trai không nỡ giận xíu nào.

Ba tiến lại gần, dịu dàng xoa đầu Mặc Hiên, "Kay nhớ lời papa nói chưa?"

"Nhớ ạ..."

Nhóc con nhỏ giọng trả lời xong, được ba vươn tay ôm gọn ngay vào lòng.

Cảm giác ấm áp bao bọc khắp người, thế nhưng bị phạt kiểu gì mà chẳng dỗi, em lại vùng vằng muốn giãy ra khỏi người ba.

Mặc Quân Trạch ôm chặt em hơn, lại học theo kiểu của Mặc Nhiên, "Kay không thương papa nữa à?"

Giận thì giận, nhưng mà thương ba lại là chuyện khác, em bé đang cựa quậy ngay lập tức lắc đầu.

Ba bật cười, thì thầm dỗ dành, "Mai papa về sớm lắp mô hình cùng Kay nhé?"

Làm ba của hai em bé sinh đôi thật sự bận rộn lắm đó.

Vòng tay của ba to rộng, giọng nói thì trầm ấm, má nhỏ phụng phịu lại được thơm lên mấy cái, bao nhiêu giận dỗi đều tan biến hết, bé con làm sao còn cáu kỉnh được nữa.

"Papa ơi Ray nữa..."

Mặc Nhiên thấy ba ôm anh, cúi người muốn chen vào giữa.

Mặc Quân Trạch nới lỏng vòng tay để con trai nhỏ chui vào, dịu dàng bao bọc lấy hai cục bông mềm mại trong lòng.

Người ba ấm lắm, lại còn thơm thơm nữa.

Ở giữa vòng tay rộng lớn ấy, hai em bé rúc vào nhau, gò má mềm mại dính sát, thỉnh thoảng còn cọ cọ đầy thoải mái.

Ba yêu thương nhìn hai em bé trong lòng, cảm giác trái tim mình như sắp tan chảy, chỉ mong khoảnh khắc này kéo dài thêm một chút.
 
Pieces Of Love
In another life (2)


Trong mắt người ngoài, Mặc Quân Trạch vốn dĩ là cái tên khiến người khác phải dè chừng.Với cương vị là người nắm quyền điều hành cao nhất của Mặc thị, người đàn ông mang vẻ ngoài điềm tĩnh ấy lại cực kỳ quyết đoán, mọi bước đi được cân nhắc kỹ lưỡng đều ẩn giấu sự lạnh lùng sắc bén chẳng chút nào sơ hở.Không dễ lay chuyển, càng không thể lường trước được.Ngài Mặc dường như chưa từng nao núng trước bất kỳ điều gì cả.Thế nhưng tận sâu trong lòng người đàn ông ấy lại băn khoăn một nỗi trăn trở to lớn.Mặc Quân Trạch sợ mình không phải là một người ba tốt.Mặc dù ba đã tìm hiểu cách để chăm sóc em bé, cẩn thận ghi nhớ từng chi tiết, ba vẫn thấy mình vụng về lạ lẫm khi đối diện với con.

Bàn tay vốn luôn vững vàng, lại khẽ run rẩy khi mới chạm vào người nhóc con nhỏ xíu ấy.Chỉ đến khi nhìn thấy bé con nhoẻn miệng cười nhìn mình, trong lòng ba mới bắt đầu thả lỏng.Mặc Quân Trạch chưa từng thích em bé, cho đến khi em bé ấy là con của mình.Việc kết hôn với mẹ đã vẽ nên bức tranh tuyệt vời nhất trong cuộc đời ba, còn hai em bé sinh đôi là phép màu tô những nét lấp lánh đẹp đẽ lên trên bức tranh ấy.Bàn tay em nhỏ xíu mềm mềm, rất thích nắm lấy ngón tay ba.

Cánh tay em vừa ngắn vừa mũm mĩm, nhưng lại rất hay với lên đòi ba bế.

Mỗi lần được ba nhấc bổng lên, đôi tay bé tí vòng qua ôm lấy cổ ba, mùi thơm ngọt ngào của em bé khiến ba chỉ muốn ghì chặt vào lòng mãi chẳng buông.Bàn chân em bé tẹo rất thích lon ton chạy quanh nhà.

Mỗi lần ba mang tất rồi xoa nhẹ lên lòng bàn chân nhỏ xíu, em lại rụt chân về rồi ngửa mặt về sau cười khúc khích.Đôi má bầu bĩnh ửng hồng làm ba không kìm được mà cứ đưa tay xoa nựng, mùi thơm sữa cùng cảm giác mềm mại khiến ba chỉ muốn đáp lên ấy đầy những chiếc thơm không ngừng.Em bé rất hay nhoẻn miệng lên cười, để lộ mấy chiếc răng sữa trắng xinh.

Ba vẫn còn nhớ lần đầu nghe được tiếng gọi non nớt từ khuôn miệng nhỏ nhắn ấy, cảm giác như đó là âm thanh trong trẻo nhất trên đời.Hai nhóc con xinh xắn như thiên thần nhỏ ấy giống hệt ba, nhưng đôi mắt tròn xoe trong veo như giọt nước mùa xuân, ánh lên sắc xanh dịu dàng lại là món quà tuyệt vời nhất thừa hưởng từ mẹ.

Mỗi lần nhìn vào đôi mắt long lanh ngập nước của hai em, ba lại cảm giác tim mình như mềm nhũn.-----

Ở bên ngoài, Mặc Quân Trạch luôn biết chính xác mình phải làm gì.

Thế nhưng đối với hai em bé nhỏ, ba lại vụng về bắt đầu học cách nuôi dạy những đứa trẻ.Lúc ba nói với mẹ điều khiến ba băn khoăn ấy, mẹ nói rằng ba sẽ làm tốt thôi, vì ba vốn dĩ là người rất ấm áp mà.Ấm áp?

Chưa có ai dùng điều đó để nói về Mặc Quân Trạch.Ba không rõ điều gì là tốt cho em bé.Nên ba đã suy nghĩ rất nhiều về lời của mẹ.

Mẹ bảo rằng ba có thể đặt mình vào vị trí của con, để biết rằng em bé của ba mẹ thật sự cần điều gì.Ba không mong em sẽ lớn lên theo cách mà ba đã trải qua.Bởi vì trong ký ức trưởng thành giữa những kỳ vọng của ba, dường như chẳng có ánh mắt dịu dàng nào nhìn về phía mình cả.Phong thái đĩnh đạc bây giờ của ngài Mặc, một phần không nhỏ cũng vì ép buộc rèn giũa nghiêm khắc mà thành.Lần đầu ba được làm ba, nhưng cũng là lần đầu hai em làm con của ba, ba chỉ muốn cho hai em những điều tốt đẹp nhất.Vì ba không giống ông.

Ba sẽ là người kết thúc cái vòng lặp thế hệ ấy.Ba ôm em, ba thơm em, ba nói rằng ba thương hai em rất nhiều.

Ba đem tất cả những điều mình chưa từng có được ấy dành cho hai em bé.-----

Sau một ngày dài làm việc căng thẳng bên ngoài, ba chỉ muốn trở về nhà, giang tay ra để hai thân hình bé nhỏ mềm mại nhào vào lòng mình.

Khi cánh tay ba ôm trọn hai nhóc con đang ríu rít kể về thế giới ngây thơ của em, ba lại cảm giác mình chẳng còn mệt mỏi tí nào cả.Hai em bé không phải lúc nào cũng ngoan, nhưng trẻ con vốn dĩ nên nghịch ngợm mới phải.

Những góc nhà lộn xộn đồ đạc hay nguệch ngoạc đầy nét vẽ không phải là điều gì làm ba thấy phiền, miễn là con của ba vui.Chỉ khi nào hai em làm chuyện không nên mà ba ngăn cấm, ba mới phải nghiêm túc dặn dò em.

Nếu lỗi sai ấy là việc lớn buộc em ghi nhớ, ba còn phải đánh đòn em bé nhỏ nữa.Rồi em sẽ khóc oà lên, hàng mi ươn ướt run rẩy khiến tim ba như thắt lại.Nhưng chỉ cần ba ôm lấy em dỗ dành, thơm thơm lên đôi má mềm ửng đỏ, nói những lời yêu thương xoa dịu bé con đang thổn thức một lúc, em sẽ lại cười tươi quên đi cơn giận dỗi ngay.-----

Ray thích vẽ giống mẹ, còn Kay lại muốn làm những việc giống ba.

Ba tôn trọng sự khác biệt đó.

Ray muốn theo đuổi nghệ thuật như mẹ là một điều tuyệt vời, và ba cũng không vì Kay muốn kế thừa mình mà khắt khe với em hơn chút nào.

Ba mẹ may mắn vì hai em đều đặc biệt.

Nhưng nếu hai em chỉ là những đứa trẻ bình thường, tình yêu của ba mẹ cũng chẳng vì thế mà bớt đi.

Ba có thể vì mong muốn của ông mà nỗ lực, nhưng ba sẽ không để em phải cố gắng điều gì để vừa lòng mình cả.

Tham vọng của người lớn không nên là sợi dây ràng buộc tâm hồn tự do của những đứa trẻ.

Con trai ba sẽ được là chính mình, sẽ luôn cảm thấy hạnh phúc với điều mà trái tim con mách bảo.

-----

Hai em của ba ngày một lớn dần lên, không còn nhỏ xíu lon ton chạy quanh trong nhà nữa.

Thế nhưng trong mắt ba, hai em vẫn là nhóc con bé bỏng đáng yêu ngày nào.

Ba vẫn sẽ ôm em vào lòng, thơm thơm em, xoa đầu em, và nói thương em rất nhiều.Hai em là niềm tự hào to lớn nhất trong cuộc đời ba mẹ.Kay và Ray của papa.

Bình thường mình viết với edit xong hết rồi mới đặt tên chương, nhưng chương này thì mình đặt tên sẵn từ đầu.À cái này không liên quan tí, một phần cảm hứng của mình khi nhắc về quá khứ của ba hai em bé là từ Tae Yoon (dưới đây).

Tae Yoon tuy bị bố bỏ rơi, thiếu thốn tình thương từ nhỏ nhưng sau này khi có con là Jae Yoon thì đã yêu thương ẻm rất nhiều.

Tae Yoon (top, nhỏ tuổi hơn) được Jae In (bot, lớn hơn) mua về sau khi nhà nợ nần nên là chưa được học xong đàng hoàng, và thật ra ảnh cũng không cần làm điều đó tại Jae In dư sức nuôi cả nhà.

Thế nhưng lúc sau có em bé Jae Yoon thì ảnh quyết định học tiếp, bởi vì muốn em pé có ít nhất một người ba bình thường (Jae In đã là yang hồ rồi).

Mình gọi Jae Yoon là bản sao hạnh phúc của ba lớn ẻm, tại ẻm y chang ba lớn nhưng mà được iu thương rất nhiều.

Mình thấy việc ai đó đã trải qua những điều không tốt nhưng vẫn đối xử dịu dàng với người khác rất là đáng trân trọng í.
 
Pieces Of Love
Stay


Mặc Hiên vừa kết thúc cuộc họp xong, hắn một mình đi về hướng phòng chủ tịch.

Trong lòng dâng lên cảm giác mong đợi, vì nơi đó có An Huyền đang chờ hắn.Đã nhiều ngày hắn phải trở về để xử lý việc quan trọng.

Dù bận rộn cực kỳ, hắn vẫn luôn thấy nhớ An Huyền.Không ngờ rằng y lại đến gặp hắn.

Mặc Hiên tâm trạng cực kỳ tốt, hắn đẩy cửa bước vào, ánh mắt nhìn về bóng dáng cao lớn thẳng tắp quen thuộc đang ngồi trên ghế.An Huyền đứng dậy, từ từ tiến về phía hắn, "Đóng cửa lại đi."

Ngay tại chỗ này luôn à?Mặc Hiên có chút hoài nghi nhưng vẫn làm theo, đưa tay chốt cửa, ngăn cách không gian trong phòng với bên ngoài.An Huyền thuần thục mở thắt lưng, đưa tay kéo quần hắn xuống, khiến làn da trần nhanh chóng lộ ra trong không khí.

Ngay lúc Mặc Hiên còn đang thắc mắc sao hôm nay y lại vội thế, cả người hắn đã bị ấn nằm sấp trên bàn làm việc."

BỐP!"

"BỐP!"

"A!"

Mặc Hiên giật người kêu lên một tiếng.An Huyền đứng phía sau, cầm bìa hồ sơ y tiện tay vớ được thẳng tay đáp xuống mông hắn.

Bìa hồ sơ bằng da cứng rắn rơi trên da thịt trần trụi vốn chẳng có gì che chắn, cơn đau buốt như xé rách bất chợt đổ ập tới, lan rộng ở thân dưới khiến cơ bắp hắn co giật.

Mặc Hiên cong người, nắm nay hắn siết chặt lại.

Mồ hôi trên trán bắt đầu rịn ra, nhỏ giọt trượt xuống bên thái dương.Trên mông hắn đã hằn một mảng đỏ ửng, in rõ vệt lớn đối lập với phần da trắng nõn trên đùi, chậm rãi sưng lên.

Phần bị góc kim loại trên bìa hồ sơ đánh trúng đau đớn càng rõ ràng, cứ nhức nhối lên không ngừng."

An Huyền!"

Cái tên này lại làm sao vậy?Thắt lưng bị y đè chặt, hắn tức giận quay đầu lại, chạm phải ánh mắt âm trầm của An Huyền, đột nhiên lại mất đi một chút dũng khí.Y thấy cánh mông hắn khe khẽ run vì đau đớn, đặt hung khí đang cầm sang một bên, đổi thành bàn tay giơ lên, nhắm xuống mông hắn."

Bốp!"

"Ngày nào tôi cũng dặn em."

An Huyền biết hắn một khi đã làm việc thì sẽ tuyệt đối tập trung, lo lắng hắn sẽ quên cả nghỉ ngơi, nên luôn đều đặn nhắc nhở hắn đừng làm việc quá sức.Thỉnh thoảng còn đùa rằng nếu mệt quá thì hay là ở nhà đi, anh nuôi."

Bốp!"

"Em bảo em ổn."

Lúc nào hắn cũng trả lời ngay, nên y cũng có đôi chút yên tâm.

Chỉ là do nhớ hắn quá, nên mới muốn chạy sang gặp."

Bốp!"

"Ổn của em là thế này?"

Ai mà ngờ được, lúc vô tình hỏi nhân viên của hắn vài câu, mới biết được hắn đã thức làm việc suốt mấy đêm.Càng nghĩ lại càng tức giận không thôi, bàn tay y sau mỗi câu nói lại in thêm những dấu vết đỏ rực nhức nhối trên mông hắn."

Bốp!"

"Tự em ngẫm lại xem, mấy hôm nay em ngủ được bao nhiêu tiếng."

Tuy xuống tay hơi nặng, nhưng giọng nói y không thật sự nghiêm khắc, mà lại mang theo nỗi lo lắng xen lẫn xót xa.Mặc Hiên không cố kỵ điều gì với y, nên tài liệu vẫn để nguyên trong phòng lúc An Huyền đi vào.

Y mới biết được tuy rằng đang có vấn đề, nhưng không đến mức hắn phải xử lý liên tục như thế.An Huyền thấy hắn đau đến căng cứng cả người, y cũng nhíu mày, ngưng lại một chút để hắn bình ổn lại nhịp thở."

Nhớ rõ lần này, và những lần tới nếu em còn định như thế."

Đợi đến khi hắn dần thả lỏng, y mới lại tiếp tục giơ tay lên, vỗ xuống mấy cái cuối cùng.Mặc Hiên giật nảy người dưới mỗi bàn tay của hắn, sống lưng theo phản xạ mà cong lên.

Thân người khẽ run rẩy vì đau, nhưng hắn vẫn vùi đầu xuống bên dưới không nói gì.Hai bên má có chút đỏ lên, không chỉ có tức giận mà còn là xấu hổ.An Huyền không khỏi thở dài một hơi, nhẹ nhàng đỡ hắn xoay người lại.Y định ôm Mặc Hiên, hắn lại ngay lập tức vươn tay đẩy y ra, cắn răng kéo quần lên.Lớp vải quần cọ vào làn da sưng đỏ khiến tay hắn khẽ run, hơi thở như ngưng lại kiềm nén cơn đau từ phía sau."

Tôi như thế là vì muốn về với ai hả?"

Mặc Hiên mím môi, viền mắt phiếm hồng đầy ấm ức.Dù không biểu hiện với người ngoài, nhưng mấy ngày qua hắn cũng đã rất mệt mỏi.

Khi nghe An Huyền đến đây, cảm giác vừa bất ngờ vừa vui mừng tràn ngập trong lòng hắn.Nghĩ đến việc ôm hôn y sau nhiều ngày không gặp, hắn chỉ muốn cuộc họp kết thúc nhanh một chút.Thế nhưng bàn tay lẽ ra nên dịu dàng vuốt ve lưng hắn, lại hung hăng vỗ từng cái bỏng rát lên mông hắn.

Lại còn chẳng đợi được mà đánh ngay tại chỗ này.Tuy hắn biết mình sai, nhưng rõ ràng hôm nay y có điểm kỳ lạ khác với bình thường.

Vết thương nhói lên phía sau càng kéo theo cảm giác uất ức mãnh liệt, khiến lồng ngực hắn cũng trở nên nghẹn lại.An Huyền vốn dĩ muốn hắn mỗi lần định quá sức đều sẽ nhớ đến bài học này, nên mới phạt hắn ở ngay giữa bàn làm việc.

Y không đợi đến khi trở về, sợ mình chậm trễ một chút sẽ mềm lòng ngay.An Huyền biết mình làm thế có hơi cứng rắn, nhưng phải ngăn những lần tương tự có thể xảy ra trong tương lai mà có thể y sẽ không biết được.Thế nhưng y cũng không nghĩ sẽ làm hắn tủi thân đến như thế.

Đánh phạt hắn đã khiến y đau lòng không thôi, ánh mắt ấy của Mặc Hiên lại càng làm trái tim An Huyền như thắt lại.Y khẽ thở dài, mềm giọng lên tiếng, "Em có thể nói với anh."

"Anh sẽ giúp em, sẽ chạy đến đây đợi em."

"Nhưng em chẳng nói gì cả."

"Anh cảm giác như mình bị gạt ra bên ngoài vậy."

Trước giờ y vốn không xen vào việc riêng của hắn, nhưng đó là khi Mặc Hiên cảm thấy ổn.

Khi hắn một mình cố sức như thế mà không muốn chia sẻ với y, An Huyền thật ra đã rất buồn.Vốn dĩ Mặc Hiên chỉ theo thói quen không muốn làm phiền y mà thôi, nhưng lại không ngờ điều ấy sẽ khiến An Huyền tổn thương.Hắn vùi mặt vào giữa lồng ngực y, hít vào một hơi, cảm nhận mùi hương nhẹ nhàng cùng hơi ấm quen thuộc khiến mình bất giác yên tâm."

Em xin lỗi."

An Huyền vòng tay ôm chặt lấy hắn, dịu dàng vuốt ve tấm lưng người trong lòng."

Em còn có anh mà."

Mặc Hiên khẽ gật đầu.

Hắn kéo tay An Huyền, định dẫn y sang bên ghế ngồi.Cơn đau nhói phía sau lập tức ập đến nhắc nhở hắn.Mặc Hiên không nhịn được mà nhíu mày thật sâu, cả người cứng đờ trong thoáng chốc.

Ánh mắt hắn lập tức rơi xuống bìa hồ sơ đáng ghét An Huyền vừa dùng để đánh mình, trực tiếp vứt đi.Y dở khóc dở cười, bế hắn đi về phía sofa.Cẩn thận tiếp theo bị hắn quăng đi có thể là mình.Mặc Hiên nương theo lực đỡ của An Huyền, nằm nghiêng người gối đầu lên chân y.

Y vén những sợi tóc vương trên trán hắn, bàn tay chầm chậm xoa dịu chỗ bị đau lấy lòng.Hắn im lặng nhìn một chút, rồi chỉ tay lên ghế đầy hoài niệm, "Hồi xưa mấy lần ba tôi dẫn hai anh em đến đây, chỗ này toàn là đồ chơi trẻ con."

Ánh mắt hắn khẽ cong lên, như đang xuyên qua ngần ấy thời gian, thấy lại mảnh ký ức ấm áp khi bé, "Ray thích ngồi vẽ ở đây lắm, còn tôi hay loanh quanh bên bàn ba làm việc."

Hắn đã nghĩ mình sẽ làm thật tốt như ba vậy.Hàng mi dài khẽ cụp xuống, trong giọng nói hắn chứa đầy băn khoăn, "Liệu ba có thất vọng về tôi không?"

An Huyền cúi người, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán hắn, "Không đâu.

Mặc Hiên giỏi thế này cơ mà."

Giọng nói ấm áp như xua tan đi những suy nghĩ lo âu trong đầu hắn.

Đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn y, những gợn sóng lăn tăn trong lòng cũng từ từ dịu xuống."

Ở đây em có thuốc bôi không?"

An Huyền biết ban nãy mình hơi nặng tay, nên tranh thủ chăm sóc vết thương sớm một chút sẽ tốt hơn.Hắn lập tức trừng mắt nhìn y, trên mặt đầy vẻ bất mãn.Ai mà ngờ được chuyện có người bị đè trên bàn làm việc đánh mông cơ chứ.Y cong khoé môi, chỉ đành vuốt ve dọc theo sống lưng hắn, xoa dịu con mèo nhỏ đang xù lông tức giận."

Hồi nhỏ em hay dỗi lắm nhỉ?"

Mặc Hiên bĩu môi trả lời, "Ba tôi giỏi dỗ trẻ con lắm đó."

An Huyền bật cười, đặt tay lên vai Mặc Hiên, ghé sát vào người hắn, "Thế nào?"

Trên má hắn hiện lên một tia ửng đỏ, thấp giọng thì thầm vài câu bên tai y.An Huyền ngẩn ra một chút, rồi chậm rãi gật đầu.Y đưa tay che mắt hắn lại, đặt thứ gì đó lành lạnh vào lòng bàn tay Mặc Hiên, "Đoán xem quà của người lớn chăm chỉ là gì."

Hắn khẽ sờ món đồ nhỏ trong tay mình, đầu ngón tay lướt qua bề mặt kim loại cùng vài chi tiết quen thuộc, "Chìa khoá xe?"

"Giỏi lắm."

An Huyền hôn lên môi hắn khen ngợi, bỏ tay ra để hắn xác nhận.Vốn dĩ định đi ăn rồi mới đưa, nhưng giờ phải dỗ dành người yêu còn đang cáu giận.Mặc Hiên thích xe cực kỳ, nên hiển nhiên quà này khiến hắn vui vẻ không thôi.Đôi mắt xanh dương sáng lên lấp lánh, chỉ là khoé môi còn đang nhịn lại ý cười.An Huyền vòng tay ôm hắn vào lòng.Đôi môi ấm áp nhẹ nhàng hôn lên từng đường nét tinh tế trên gương mặt hắn.Còn một điều nữa.Y khẽ ngưng lại một giây ngắn ngủi, cảm giác tim mình đập nhanh trong lồng ngực.Không có thói quen nói những lời này khiến An Huyền có chút khó khăn."

Anh thương Mặc Hiên nhiều."

Hắn hơi sửng sốt với những gì mình vừa nghe, nhìn vào mắt y một lúc lâu.Một cảm giác lạ lùng lan toả khắp người hắn, khiến tận sâu bên trong đáy lòng không kiềm được mà rung động.Một lúc sau, hắn mới bất chợt nở nụ cười, vùi mặt vào hõm cổ y."

Cảm ơn."

An Huyền thấy tai hắn hơi đỏ lên, không nhịn được hôn nhẹ lên đó trêu chọc, khiến người hắn khẽ run rẩy, "Vì gì thế?"

Mặc Hiên nghiêng đầu nhìn y, trong mắt lặng lẽ ánh lên sự dịu dàng.Vì đã đến đây.Vì món quà.

Vì đã thương em.Hắn ngập ngừng một lúc, cuối cùng lại áp mặt vào ngực y, khẽ lắc lắc đầu, "Không nói."

An Huyền cười khẽ, gác cằm lên mái tóc mềm mại, siết chặt vòng tay đang ôm lấy hắn.

Những gì An Huyền làm ở cuối chương là để dỗ Mặc Hiên theo cách hắn kể lúc được y hỏi ấy.
 
Pieces Of Love
Stay (2)


Warning: có H

An Huyền vẫn ôm hắn như thế, trong đầu bỗng nhớ đến một chuyện.Ban nãy lúc y bảo Mặc Hiên đóng cửa, ánh mắt hắn không chỉ mang theo thắc mắc mà còn ánh lên một tia trông chờ.

Có lẽ tuy cảm thấy y hơi đột ngột, hắn cũng mong tiếp theo hai người sẽ bắt đầu khoảnh khắc thân mật với nhau.Ngón tay An Huyền vuốt ve trên gương mặt hắn, đôi môi lướt thật nhanh trên sống mũi cao thẳng, rồi trượt xuống khoé môi mấp máy như đang chờ đợi điều gì đó.

Cái chạm vừa nhanh lại vừa thật khẽ, để lại dư vị ngứa ngáy mơ hồ khiến tim hắn lỡ chậm một nhịp.Nụ hôn ấy dời xuống phần cổ thon dài trắng nõn, y há miệng mút nhẹ lấy vùng da mỏng nơi xương quai xanh, đến khi rời đi đã mang theo hơi thở phập phồng gấp gáp của người kia.Bàn tay An Huyền mở nhẹ cúc quần Mặc Hiên, cẩn trọng hết mực kéo xuống lần nữa.

Cả người hắn thoáng chốc cứng lại vì chỗ đau lại bị tác động vào, nhưng ánh mắt mang theo chút say mê vẫn không vì điều ấy mà thay đổi.Cánh mông đỏ rực đang sưng lên lộ ra trong không khí, tiếp xúc với không khí lành lạnh khiến người hắn bất giác khẽ run.An Huyền luồn tay vào bên trong áo sơ mi của hắn, đầu ngón tay lướt trên làn da mềm mịn, phủ lên vòng eo tinh tế với những múi cơ săn chắc dường như đã mảnh đi đôi chút.

Ánh mắt y ánh lên một tia đau lòng, lại chậm rãi lần mò lướt trên lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở.

Y bóp nhẹ một cái, cảm nhận xúc cảm vừa rắn chắc vừa căng tràn mềm mại, lại cố tình lướt qua điểm nhạy cảm trên ấy, day nhẹ một chút, làm hắn không kiềm được mà run rẩy.Có lẽ do thiếu vắng một thời gian, dưới sự trêu chọc của An Huyền, phía bên dưới hắn rất nhanh đã có phản ứng.

Y cúi người xuống, chuẩn bị ngậm lấy vật đã cương cứng kia."

Ưm..."

Mặc Hiên khẽ kêu một tiếng, cánh môi hé mở lấp ló đầu lưỡi ướt át bên trong, rõ ràng là muốn hôn.

An Huyền chỉ đành cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi mình nhẹ nhàng cuốn lấy vị ngọt câu dẫn bên trong.

Nụ hôn ban đầu còn chậm rãi, nhưng rất nhanh đã trở nên gấp gáp cuồng nhiệt, khiến không khí xung quanh như trở nên nóng lên.Khi bên trong khoang miệng đang giằng co không ngừng, bàn tay y bên dưới vẫn không quên nắm lấy vật kia của hắn, từng bước từng bước một mơn trớn.Mặc Hiên bất giác rên khẽ, siết lấy cánh tay An Huyền, đáp lại bằng tất cả sự mãnh liệt bị dồn nén.Đến khi hắn thở hổn hển tách ra, đôi mắt xanh đã nhiễm một tầng mông lung không rõ, trên gò má vương chút ửng hồng.Gương mặt vốn luôn điềm tĩnh của An Huyền giờ đây cũng mang theo vẻ khó kiềm chế, đáy mắt như có sóng ngầm cuộn trào.

Y giơ bàn tay còn lại ra, nhẹ nhàng đưa hai ngón tay vào miệng hắn.

An Huyền nhanh chóng cảm nhận được sức hút mềm mại, cảm giác nóng bỏng len lỏi từ đầu ngón tay lan xuống tận tim mình.

Đầu lưỡi mềm ẩm của Mặc Hiên theo bản năng khẽ cử động liếm nhẹ lên đó, ve vuốt đầy mê hoặc quấn quanh ngón tay y.

Đến khi rút ra, đầu ngón tay An Huyền đã phủ một lớp chất lỏng trong suốt, trơn bóng lấp lánh phản chiếu ánh sáng trong phòng."

Tách chân ra nào."

Ngón tay ấy đưa về phía sau, chính xác chạm vào nơi tư mật lấp ló vừa mời gọi vừa cám dỗ nằm bên dưới, từ từ tiến vào.An Huyền chỉ đưa ra một ngón, nhưng nơi nhạy cảm kia mới chạm vào một chút mà đã vô thức run rẩy siết chặt, làm y cũng khó mà di chuyển."

Ngoan, thả lỏng."

Y cúi người xuống, lại từ từ hôn lên môi hắn, mang theo ý dịu dàng vỗ về, khiến hắn thoải mái mà không còn căng chặt cơ thể nữa.Vách ngăn chật hẹp vừa mới thả lỏng ra một chút, đầu ngón tay nhanh nhạy lập tức trượt thẳng vào bên trong.

Cơ thể hắn thoáng run rẩy vì sự xâm nhập này, theo bản năng hơi co người lại.

Bàn tay kia vẫn đều đặn vuốt ve phía trước, đợi một chút cho hắn quen dần, một ngón tay khác cũng từ từ tiến vào.Chỉ mới một thời gian thôi, nơi này lại cứ như lần đầu tiên được động đến vậy.Vì An Huyền sợ hắn đau quá sẽ khó ngồi ghế, lúc phạt đã cố tình tránh đi phần giao nhau giữa mông và đùi, nên bây giờ cẩn thận một chút thì bàn tay đặt ở nơi đó cũng không làm hắn bị đau.Đợi cho Mặc Hiên đã thích ứng, y bắt đầu liên tục di chuyển bên trong cơ thể hắn.Ngón tay thon dài hữu lực ma sát với vách ngăn mềm mại co chặt, cảm giác khoái cảm bắt đầu dâng trào lên gấp bội, phút chốc trong căn phòng chỉ còn tiếng thở dốc cùng những tiếng rên rỉ vụn vặt.Ngón tay An Huyền cố tình lướt đến một điểm nào đó ở sâu bên trong, khiến cả người hắn khẽ giật nhẹ.

Hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng hắn, sống lưng run lên như có dòng điện chạy dọc qua.

"Haa..."

Ngay lúc hắn ưỡn người theo bản năng để nghênh đón khoái cảm mê hoặc ấy, bàn tay y lại bất chợt dừng lại.

An Huyền khẽ cười, trong mắt thấp thoáng ý xấu xa, "Nói em muốn anh chạm vào đó đi."

Mặc Hiên lườm y một cái, gương mặt ửng hồng, giọng đã hơi khàn đi vì kích thích, "Đừng có mà..."

"Ưmm..."

Nhưng chưa kịp nói hết câu lại khẽ rùng mình, vì y vừa nhấn nhẹ một lần nữa vào nơi đó.

Hắn cắn môi không muốn nói, nhưng ánh mắt ươn ướt đã hiện rõ ham muốn mãnh liệt.

Bình thường hắn đều là người chủ động, nhưng không biết sao lúc này lại cảm thấy ngượng ngùng không chịu nổi.

Đến khi An Huyền cố tình chạm vào lần nữa, hắn chỉ còn buột miệng rên khẽ, nhắm hai mắt lại, siết lấy tay y thở dốc, "Chết tiệt, tôi muốn..."

Y hài lòng cong khoé môi, ngón tay tăng dần tốc độ, liên tục đâm rút vào nơi non mềm nhạy cảm nhất bên trong ấy.

Bàn tay phía trước nắm lấy vật đang cương lên kia cũng không ngừng di chuyển, thành thạo xoa nắn đến nỗi khiến hắn run lên không ngừng.

Hắn ưỡn cong người, bấu chặt lấy cánh tay An Huyền tiếp nhận cơn khoái cảm quá mức từ cả hai nơi, như cơn thuỷ triều khát khao cuốn lấy tâm trí đã hỗn loạn mê đắm của hắn.

Giọng nói vốn trầm ổn của hắn giờ đây trở nên mềm nhũn, không nhịn được mà run rẩy thốt ra những câu rên rỉ.

"A..."

"An Huyền..."

"Chậm thôi..."

Ánh mắt sâu thẳm thu hết từng phản ứng nhỏ nhất của Mặc Hiên, nhưng đôi tai lại dường như không nghe thấy mà tiếp tục chạm đến giới hạn chịu đựng của hắn.

"Khốn thật..."

"Hức..."

Tuy giọng nói nghẹn ngào đầy trách móc, nơi bị xâm chiếm kia lại không ngừng co rút nuốt chặt theo từng chuyển động của ngón tay y.

Đôi mắt hắn hoe đỏ, nước mắt vì kích thích mà ươn ướt lấp lánh bên khoé mi.

Đầu hơi ngửa ra sau, để lộ cần cổ trắng mịn với những đường gân xanh đang run nhẹ theo từng nhịp thở gấp.

Đôi môi hé mở bật lên tiếng rên khó kiềm chế, cả cơ thể cong lên khi mọi cảm giác dồn nén đều bùng vỡ cùng một lúc khi đạt đến cao trào.

Bàn tay An Huyền phút chốc vương đầy thứ chất lỏng trắng đục.

Cả người hắn mềm nhũn, hai tai đỏ bừng lên, đôi môi hơi sưng đỏ vì hôn nhiều khẽ buông một câu đầy oán giận.

"Em ghét anh..."

An Huyền cúi đầu hôn lên mi mắt hắn, chất giọng trầm thấp đầy dụ hoặc, "Nữa không?"

Hắn cắn môi, ý tứ trong mắt rõ ràng là thừa nhận.

Hai người có bao giờ dừng lại ở một hai lần đâu, huống chi cái tên xấu xa này còn chưa cho cái của y vào.

An Huyền bật cười, hôn lên má hắn, "Không cho đâu."

"Hình phạt phụ của em đó."

Mặc Hiên trừng mắt nhìn y, há miệng cắn lên chân An Huyền một cái trút giận.

Phạt cái gì chứ, rõ ràng là y sẽ không làm khi trên người hắn có vết thương.

Đã thế thì thôi, lại còn cố tình hỏi để lừa người ta.

Y híp mắt cười, bắt đầu làm sạch ngón tay mình, rồi tỉ mỉ từng chút lau bên dưới cơ thể hắn.

Nói là phạt hắn, chi bằng nói là phạt An Huyền thì hơn.

Người yêu mê hoặc quyến rũ nằm ngay trước mặt, thế mà chẳng nỡ quá mức vì sợ làm hắn đau thêm.

"Đến giờ trưa rồi, Mặc tổng đi ăn rồi về nhà anh bôi thuốc, nghỉ một chút được không?"

Mặc Hiên liếc mắt nhìn y, nói cứ như hắn có thể từ chối vậy.

An Huyền cúi xuống, dịu dàng thổi nhẹ nơi bị thương kia một chút, "Còn đau không?"

Nãy giờ trên mông đã bớt nhức nhối đi nhiều rồi, nhưng nhớ đến vừa rồi bị y khi dễ, hắn vẫn cố tình nhàn nhạt trả lời, "Còn.

Đau lắm."

Vùng da qua một lúc vẫn còn sưng đỏ, nơi bị góc kim loại đánh trúng đã chuyển thành mấy vệt bầm tím hằn lên rõ rệt, nhìn qua có biết bao nhiêu đáng thương.

Không đánh thì hư, đánh rồi thì xót.

An Huyền thở dài một hơi, nhẹ nhàng hôn lên nơi đó mấy cái, lại vuốt ve thêm một chút, rồi mới cẩn thận giúp hắn mặc lại quần áo chỉnh tề.

Y vòng tay qua eo hắn, kéo cả người Mặc Hiên vào lòng ôm thật chặt.

An Huyền vùi mặt vào cổ hắn, hơi ấm bao bọc lấy Mặc Hiên, giọng nói mang đầy ý cưng chiều, "Vậy thì anh chỉ có thể ôm Mặc tổng đi thôi."

Đôi môi mềm ấm cọ vào làn da, cảm giác ngưa ngứa mềm mại khiến trong lòng hắn cũng từ từ dịu lại.

An Huyền tham luyến hôn thêm một cái, bế hắn lên từ từ đi về phía cửa.

Sắp ra ngoài đến nơi mà y vẫn chưa có ý định dừng lại, Mặc Hiên có chút sốt ruột khẽ kéo tay áo y.

An Huyền cười khẽ, cẩn thận đặt hắn xuống.

Trêu một chút thôi, phải giữ mặt mũi cho Mặc tổng chứ.

Hắn lườm y một cái, bàn tay lặng lẽ dịch sang bên cạnh một chút, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay An Huyền, sóng vai cùng bước ra ngoài.

Hai chiếc nhẫn áp sát vào nhau lặng lẽ sáng lên.

Lần trước để Mặc Hiên chủ động rồi nên lần này đổi thành An Huyền.

Cũng k biết tại sao lại viết cái này =)) Mà chắc viết 1 lần quen nên giờ thấy cũm bình hường 🥲
 
Pieces Of Love
In another life (3)


Mặc Quân Trạch vừa trở về nhà, nhìn thấy Mặc Hiên đang ngồi trên ghế.

Gương mặt cậu thoáng nét thấp thỏm, mấy ngón tay siết nhẹ không yên.Nhóc con vừa nhìn thấy ba, lập tức đứng dậy đi tới, "Ba."

Thiếu niên mười sáu tuổi đã cao lớn hơn nhiều, nhưng đứng trước mặt ba vẫn có cảm giác nhỏ đi vài phần.Mặc Quân Trạch ôm con trai vào lòng, bàn tay vẫn dịu dàng xoa đầu cậu, nhưng Mặc Hiên cảm nhận được sự khác lạ so với thường ngày, "Em đâu con?"

"Ở... trong phòng ạ."

Mặc Quân Trạch gật đầu, "Ba nói chuyện với em một lát.

Kay ở bên ngoài chơi, đừng vào nhé."

"Ba ơi, Ray biết sai rồi..."

Cậu kéo kéo tay áo ba, trong ánh mắt đầy sự lo lắng, biết chắc lần này ba sẽ phạt em thật rồi."

Kay nhớ ba từng nói gì với Kay không?"

"Nhớ ạ..."

Mặc Hiên xụ mặt, vẫn chưa chịu thôi, "Vậy ba phạt Ray nhẹ thôi nha."

Mặc Quân Trạch có chút buồn cười nhìn nhóc con.

Lúc mình bị phạt có xin tha đâu, đến lượt em trai thì nũng nịu vậy đó."

Được rồi."

Ba vỗ vai trấn an cậu, đi về phòng tìm Mặc Nhiên.Nhóc con cuộn người trên giường, trùm chăn che kín từ đầu đến chân, nằm yên cứ như đã ngủ rồi."

Ray."

Đống chăn bông khe khẽ động đậy, ba ngồi xuống bên cạnh kéo ra, để lộ gương mặt rầu rĩ, có đôi phần chột dạ của Mặc Nhiên."

Ray biết hôm nay con làm gì sai không?"

Em nhăn mặt, hừ nhẹ một tiếng đầy bực bội, "Con ghét thằng kia."

Nó không cam lòng vì thua anh trai của em, nên đến gặp Kay nói mấy câu châm chọc.

Mặc Nhiên ghét nhất kiểu này, em nghe ồn ào phát cáu nên mới ném bình nước vào người cậu ta.

Mặc Quân Trạch nghe vậy, trong mắt loé lên chút ý cười khó thấy.

Đây là "biết sai" mà Mặc Hiên ban nãy giúp em xin đây à.

"Ray, không nói bạn thế con."

Em bĩu môi, miễn cưỡng sửa lại, "Con ghét bạn đó..."

"Bạn có bằng Kay đâu, nhưng lại nói Kay thắng bạn vì cái khác."

Ba nâng đầu em dậy, để em tựa lên chân mình, "Ray bênh anh quá nhỉ."

Bàn tay ba vuốt nhẹ lên tóc em, vẫn điềm tĩnh không chút tức giận, "Bạn như thế với anh là bạn sai rồi.

Nhưng Ray làm bạn đau thì con cũng sai."

"Đâu thể ngăn chặn một hành động sai này bằng một hành động sai khác được."

Mặc Nhiên nắm lấy chăn bông, trong mắt thoáng chút bối rối."

Nếu Ray đánh bạn, thì Ray cũng xấu như bạn luôn.

Con ghét bạn như thế, không muốn giống bạn đâu đúng không?"

Nhóc con chớp chớp mắt, áy náy cúi đầu, gò má có chút ửng lên.Em chưa từng nghĩ vậy.

Em chỉ bênh anh thôi, em không muốn thành người xấu đâu.Mặc Quân Trạch biết con trai đã chịu nghe rồi, lại tiếp tục nói, "Thay vào đó, Ray có thể bình tĩnh và giải quyết mâu thuẫn theo cách lí trí hơn."

"Lần sau Ray hãy tránh ra, hoặc mặc kệ bạn như anh rồi nói với ba, ba sẽ giúp hai đứa."

Ánh mắt ba đầy kiên nhẫn nhìn em, "Ray sẽ làm được mà, đúng không?"

Mặc Nhiên im lặng một lúc, nho nhỏ gật đầu, "Dạ..."

"Được rồi.

Hôm nay Ray đã làm sai, nên Ray phải nhận phạt."

Mặc Quân Trạch kéo con trai lại gần, đỡ em nằm sấp lên chân mình.

Nhóc con cứng người, bờ vai khẽ run nhưng không dám tránh ra."

Vì Ray có lý do bảo vệ anh, nên ba sẽ phạt 10 cái thôi."

Mặc Nhiên mím môi méo xệch, chừng đó là siêu nhiều luôn á.Thế nhưng em vẫn không xin tha, chỉ nằm im để ba kéo quần mình xuống.

Cảm giác lành lạnh lướt qua, khiến em vô thức rụt người.Vì lạnh thì ít, mà vì sợ thì nhiều.Hồi em còn bé, hai anh em sợ bị đòn lắm, nhưng ba nói em là em bé dũng cảm.

Em bé dũng cảm sẽ biết nhận sai và chịu trách nhiệm cho việc mình đã làm.Ba lấy một bé gấu mềm đưa cho em, đợi em ôm vào lòng, rồi mới bắt đầu giơ thước lên."

Chát" một tiếng, thước gỗ đã rơi thẳng xuống mông Mặc Nhiên, kéo theo cơn đau rát tức thì khiến em khẽ run lên."

Chát"Cái thứ hai chính xác đáp ngay bên dưới.

Em không nhịn được bật lên tiếng kêu khẽ, rồi lập tức vùi đầu xuống bên dưới.Đau quá đi...Da thịt non mềm ít khi bị đòn nên nhạy cảm lắm, vậy mà ba đánh em đau quá trời."

Chát"Đường viền của thước gỗ in hằn lên mông em rõ rệt, cơn bỏng rát cứ lan ra từng chút một.

Đôi vai Mặc Nhiên run run, lại vẫn gắng nằm ngoan vì em biết mình sai.Nhưng mà... ba đánh thật luôn đó hả...Mặc Quân Trạch ngưng một chút, đợi cho nhóc con nhà mình thả lỏng, mới lại tiếp tục."

Chát" "Chát" "Chát"Bởi vì thước gỗ đã trải đều lên da, nên có cái rơi trùng lên vết cũ là điều không thể tránh khỏi.

Mặc Nhiên vô thức rướn người, tay nắm gấu siết chặt, lòng bàn tay rịn ra mồ hôi.

Chỉ mới có một nửa thôi huhu...

Ba giữ em nằm ngay ngắn, rồi lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng em một chút.

Em Ray bây giờ chịu đòn ngoan hơn ngày bé nhiều, nhưng vẫn còn rụt rè sợ đau lắm.

"Chát" "Chát"

Lúc nào cũng thế, mấy cái đầu ba sẽ cố ý đánh mạnh hơn một chút để em sợ, rồi những cái sau sẽ mềm lòng nhẹ tay hơn.

Nhưng vì tâm lý đang căng thẳng khi bị đòn, nên mấy đứa nhỏ sẽ không nhận ra được.Mặc Nhiên giật nảy người, sống lưng hơi cong lên.

Mỗi lần thước gỗ đáp xuống, cơn đau rát lan toả trên mông lại tăng theo từng đợt.

Em mím môi, cảm giác sống mũi mình trở nên cay cay.Ba cứ phạt mãi thôi, ba đâu có thương nữa đâu...Mặc Quân Trạch nhìn làn da mỏng đã hằn lên từng dấu đỏ sưng nhẹ, trong mắt ánh lên tia đau lòng khó giấu, đặt thước sang một bên, "Còn hai thước nữa, ba cho Ray đổi sang đứng ở góc tường, được không?"

Nhóc con nằm trên đùi ba khựng lại.

Em im lặng một lúc để suy nghĩ, rồi lắc đầu thật khẽ, "Không ạ..."

Ba vỗ nhẹ lên lưng em, "Sao thế?"

Giọng Mặc Nhiên mang theo hơi mũi nghèn nghẹn, "Không được ôm ạ..."

Mặc Quân Trạch nhìn gấu bông em đang ôm trong tay, khoé môi khẽ cong lên, "Cho Ray ôm gấu."

Mái đầu mềm của em vùi xuống bên dưới, giọng nói khe khẽ vang lên từ lòng bàn tay.

"Không phải gấu..."

"Là ba cơ."

Bởi vì phạt đứng chỉ có một mình em cùng với bức tường thôi, còn bị đòn tuy đau lắm, nhưng em có thể ôm lấy chân ba.

Câu trả lời khiến trái tim Mặc Quân Trạch như tan ra thành nước.Nhưng làm người lớn thì phải giữ lời, ba phải đánh nốt để dạy em nữa.

Ba giữ người Mặc Nhiên, bàn tay nâng lên vỗ xuống mông nhóc con hai cái cuối cùng.

Đã nhẹ đi nhiều lắm, vì bị sự đáng yêu của em làm cho mềm lòng mất rồi.

Em rụt người lại theo bản năng, khoé mắt trở nên đỏ bừng.

Rồi hàng mi dài khẽ run lên, nước mắt bắt đầu trào ra.

Chẳng mấy chốc, đôi má mềm đã ướt đẫm, còn nhóc con thì nghẹn ngào nức nở.

Em biết mình sai rồi, nhưng ba cũng đâu cần phạt em nghiêm như thế.

Ba muốn vòng tay đỡ em lên để ôm vào lòng, em lại giận dỗi muốn tránh ra.

Ai ngờ lại động vào vết thương phía sau, thế là nước mắt lại càng rơi không ngừng.

Trong phút chốc chỉ còn lại cái đau, sự tủi thân và cảm giác không được yêu thương nữa.

Em nấc lên một tiếng, gương mặt tràn đầy uất ức, "Ba xấu..."

Em đau lắm.

Ba hung dữ quá, em thấy mình tội nghiệp nhất trên đời luôn.

Mặc Quân Trạch cẩn thận nhấc người con trai nhỏ lên, nhẹ nhàng ôm lấy em vào lòng, đưa tay lau đi nước mắt lấm lem trên gương mặt, "Ba xấu.

Còn Ray là em bé ngoan, Ray sẽ nghe lời ba dạy đúng không?"

"Dạ..."

Nhóc con thút thít gật đầu, lại nhớ ra là mình đang giận lắm.

Vậy mà sao ba nói cái gì em cũng nghe theo hết.

Thế là em lại không cam lòng mà mếu máo, "Ray không muốn nhìn ba..."

Một tay ba vỗ đều từng nhịp trên lưng em, tay còn lại xoa xoa mái tóc mềm, "Nhưng ba muốn ôm Ray của ba cơ, Ray cho ba ở lại đi."

"Ba kh-"

Câu "không thương con" còn chưa kịp nói, ba đã nhanh chóng ngăn lại, "Ba thương Ray nhiều."

Mặc Nhiên chu môi, "Ba đánh đau..."

Mặc Quân Trạch thơm lên trán em, nhẹ giọng dỗ dành, "Ray nằm ngoan, ba bôi thuốc sẽ hết."

Nhóc con hít hít mũi, thế mà lại im lặng để ba đỡ nằm xuống.

Ba lấy ra một ít thuốc mát dịu lên đầu ngón tay, rồi thật nhẹ thật nhẹ xoa đều lên mông em.

Hàng chân mày của nhóc con nhíu lại, đôi mắt đo đỏ vẫn còn ngập nước.

Thân người khe khẽ run mỗi lần bị chạm vào vết đau, nhưng vẫn nằm im không ngọ nguậy.

"Xong rồi."

Mặc Quân Trạch lau tay, vuốt lại mái tóc mềm của nhóc con đã rối lên.

Em Ray đôi lúc bướng thế thôi, vì em vẫn còn đang lớn mà.

Nhưng em vẫn ngoan lắm, vẫn là bé con mềm mại đáng yêu ngày nào của ba.

Chờ cho thuốc khô rồi, ba mới cẩn thận kéo quần lên cho em, rồi lại bế em vào lòng.

Cảm giác ấm áp quen thuộc bao bọc cả người Mặc Nhiên, bàn tay to lớn vuốt nhẹ lưng em theo từng nhịp thở.

Trong vòng tay êm dịu ấy, nhóc con bắt đầu nũng nịu dụi đầu vào ngực ba.

Thế là đã hết giận rồi đó.

Mặc Hiên đẩy nhẹ cửa vào, thấy em trai đang nép vào người ba, hàng mi dài còn vương chút nước mắt chưa khô, "Ba ơi..."

"Ba biết rồi, Kay đợi ba một chút."

Mặc Quân Trạch đưa tay véo nhẹ chiếc má hồng hồng của nhóc con nằm trong lòng, "Mắt Ray sưng lên rồi, chắc là ngại ra ngoài gặp khách cùng ba nhỉ?"

Mặc Nhiên phụng phịu chu môi, "Ray không đi."

Bình thường toàn là khách của ba mẹ mà, sao hôm nay lại hỏi em theo cùng chứ.

Mông em đau, chỉ muốn nằm thôi.

Ba khẽ cười, vỗ nhẹ lưng em, "Vậy Ray ở đây đợi ba và anh nhé."

Em nằm dài trên giường, nghịch nghịch chiếc tai gấu, rồi bắt đầu tò mò ba và anh đang gặp ai.

Biết thế hồi nãy để ba ôm đi cũng được.

Mà thôi, em lớn rồi, để người ngoài thấy thì ngại lắm.

Mông em vẫn còn đau, nên thỉnh thoảng lại rụt rè đưa tay về phía sau xoa xoa.

Lúc ba và Kay bước vào, nhìn thấy nhóc con nằm úp sấp đang khe khẽ xoa mông, nhăn nhó tủi thân vì chẳng ai ở cạnh lúc này hết.

Mặc Hiên bước đến gần, ôm Mặc Nhiên sát vào người mình, "Ray đau lắm hả?"

Chứ còn gì nữa, vậy mà từ đầu đến cuối chẳng thấy anh trai xuất hiện bảo vệ em.

Nhóc con vừa định dỗi anh, nhưng rồi lại suy nghĩ.

Mà thôi, Ray bị phạt một mình thôi, không muốn ảnh hưởng đến anh đâu.

Thế là em lại rúc vào người Mặc Hiên, "Ba hung dữ với Ray lắm."

"Thương Ray quá."

Mặc Hiên xót xa vỗ về em, lại thơm lên má em một cái.

Em dán trên người Kay, rồi tò mò ngẩng lên hỏi, "Kay vừa gặp ai thế?"

"Là Blaine đó.

Cậu ta đến xin lỗi anh, cả Ray nữa."

Em ngạc nhiên tròn mắt, nghiêng đầu nhìn anh trai, "Sao đột nhiên lại xin lỗi Kay?"

Còn cả em nữa á?

Mặc Quân Trạch ngồi xuống bên cạnh hai nhóc con, kéo hai đứa vào lòng mình, "Ba đã nói chuyện với ba mẹ của bạn, bạn ấy biết sai, nên hôm nay đã được ba mẹ dẫn sang xin lỗi anh và con."

Ba hay thật đó, bạn đáng ghét như vậy mà còn chịu xin lỗi Kay và em luôn, trong khi Ray đánh bạn thì lại không phải xin lỗi.

"Ba làm sao thế, ba dạy Ray đi."

Ba cười cười, lại xoa đầu nhóc con nhà mình, "Đợi con lớn rồi, ba sẽ dạy."

Em bĩu môi, "Con lớn rồi mà."

"Lớn rồi còn để bị đòn đây."

Ba vừa trêu xong, Mặc Nhiên đã ngay lập tức đỏ mặt, đôi má phồng lên muốn giãy ra.

Mặc Quân Trạch giữ nhóc con đang định trốn khỏi mình lại, vuốt nhẹ lưng em, "Ba đùa.

Giờ Ray tin ba sẽ bảo vệ được hai đứa nếu con nói với ba chưa?"

Em gật nhẹ đầu, giọng vẫn còn chút âm mũi mềm mềm đáng thương, "Rồi ạ..."

Ngài Mặc ở bên ngoài bao lâu, đâu có thiếu cách để giải quyết chuyện của con trai mình.

Nhưng hai em còn nhỏ, không cần biết đến những việc của người lớn đâu.

Chỉ cần biết là ở bên ngoài, Mặc Quân Trạch sẽ không để hai nhóc con nhà mình phải chịu thiệt thòi chút nào cả.

Mặc Nhiên vùi đầu vào lòng ba, nhỏ giọng hối lỗi, "Ray xin lỗi.

Ray sẽ không như thế nữa đâu ạ."

Ba xoa mái tóc mềm của em, mỉm cười hài lòng, "Ngoan lắm."

"Sắp nghỉ hè rồi nhỉ, lúc đó mẹ cũng có thời gian.

Lát hai đứa cùng ba lên kế hoạch đi du lịch, rồi nói với mẹ cho bất ngờ nhé?"

Đi chơi với ba mẹ thích lắm, vì cả nhà được ở cùng nhau vui ơi là vui này, rồi sẽ chụp thật nhiều ảnh làm kỉ niệm, mua đầy những món kỳ lạ mà hai em thích thú khi nhìn thấy.

Hai nhóc con nghĩ đến đó, đôi mắt xanh trong veo đã ngay lập tức sáng lên niềm háo hức, "Dạ!"

"Hai đứa thích không?"

"Thích ạ!"

"Thế thì thơm ba cái nào."

Hai đứa nhỏ vẫn theo thói quen ngày bé, treo ở bên người thơm đều lên mặt ba.

"Ba thương các con nhiều."

Ở đây có hai em bé ngoan hay dỗi.

Và một papa giỏi dỗ các em nhất trên đời.
 
Pieces Of Love
[AceSabo] Flame


Khung cảnh tan hoang bao trùm một màu xám lạnh lẽo.

Giữa đống tàn tro đang đổ xuống như tuyết, bóng người tựa vào góc tường dường như đã mất đi cảm giác.

Lồng ngực anh bị thứ gì đó chặn lại đến nghẹt thở, cả người mệt mỏi như thể bị rút cạn hết sức lực.Anh biết mình phải quay lại, bởi vì phía sau còn rất nhiều người đang chờ Tham mưu trưởng của quân Cách mạng trở về.Thế nhưng giữa tiếng kim loại rơi loảng xoảng và mùi khói đang dần lan toả trong không khí, trước mắt Sabo chỉ hiện lên bóng dáng một người.Ace.Portgas D.

Ace.Nơi đặc biệt nhất trong góc lòng của Viêm Đế Sabo cất giấu một cậu bé tóc đen với những đốm tàn nhang bên má.Đứa trẻ ấy là hậu duệ duy nhất của Vua Hải tặc đã qua đời, sinh ra đã bị gán cho mình một tội danh không thể nào chọn lựa.Năm ấy ở bến Ảm Đạm, hai đứa nhóc nhanh chóng trở thành bạn thân của nhau, ngày ngày rong ruổi khắp nơi, chiếm lấy của cải từ chỗ bọn cướp tích góp vào kho báu chung.Để rồi đến một ngày nào đó, khi đủ tiền mua một chiếc tàu hải tặc, cả hai sẽ cùng nhau ra khơi, bắt đầu một cuộc sống tự do.Đó là quãng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời của Sabo.Tâm hồn của cậu nhóc bé nhỏ rời nhà trốn đi khi ấy lấp đầy những niềm vui ấm áp bên cậu bạn cùng tuổi.Rồi Luffy xuất hiện.

Đứa trẻ mít ướt hay bám dính khiến hai người bắt đầu làm quen với việc trở thành anh trai của một đứa em nhỏ.Dưới ngọn đồi phủ đầy nắng ấy, những đứa trẻ cùng nhau chơi đùa, tập luyện mỗi ngày và mơ về một tương lai ngoài đại dương bao la kia.Ba chén rượu thề, và một lời tuyên bố.Chúng ta, là anh em.Thế nhưng ở thế giới này, hạnh phúc vốn dĩ chẳng kéo dài lâu.Ngọn lửa lớn cuốn trôi tất cả, đứa trẻ tóc vàng xoăn ra đi một mình với lá thư để lại.Xin lỗi vì đã rời đi trước, và mong rằng đứa trẻ kia sẽ chăm sóc cho em trai của hai người."

Ace nè, không biết trong hai chúng ta, ai là anh, ai là em nhỉ?"

"Có tới hai người anh trai và một đứa em nhỏ, nhưng tình anh em kỳ lạ này chính là kho báu của tớ."

Chiếc tàu chở Sabo gặp nạn, và khi được cứu về, cậu đã hoàn toàn quên mất mình là ai.Sabo gia nhập quân cách mạng.Ở đó người ta nhắc về một thiếu niên hải tặc đã từ chối danh hiệu Thất Vũ Hải, và trong một thoáng vô tình, anh đã buột miệng thốt lên tên người ấy.Ace.Tiếc thay, chừng đó là chưa đủ để Sabo nhớ.Lại một ngày kia, khi đang lênh đênh trên biển, hình ảnh những đứa trẻ năm xưa rong ruổi cùng nhau hiện về trước mắt anh như một thước phim tua ngược.Mọi thứ nổ tung vào lúc mọi người bàn tán về sự kiện chấn động đã diễn ra tại Tổng bộ Hải quân.Portgas D.

Ace đã chết.Từng câu chữ ấy đâm xuyên qua tâm trí đã mờ bụi theo nhiều năm tháng của Sabo.Anh nhớ ra rồi.Không phải hậu duệ của Vua Hải tặc, không phải một mối nguy hiểm đối với thế giới cần phải loại trừ.Người ấy chỉ là gia đình của anh mà thôi.Sabo vẫn tiếp tục sống như trước, nhưng bằng trái tim vụn vỡ chắp vá những nỗi nhớ Ace.

Người khiến kẻ thù phải khiếp sợ mỗi khi xuất hiện, người luôn vui vẻ dịu dàng với những người mình yêu quý, lại có một giấc mơ cứ hành hạ bản thân mỗi đêm.Trong giấc mơ ấy, Sabo kịp thời xuất hiện ở Tổng bộ Hải quân, cứu lấy gia đình duy nhất của mình.Giấc mơ càng đẹp, thì hiện thực khi tỉnh dậy lại càng tàn nhẫn.Lời hẹn ước năm xưa hoá thành tro, như tấm thẻ sinh mệnh của Ace tan biến trong tay Luffy.Có thể cứu bao nhiêu người khác, lại chẳng thể giữ lấy người mình thương.Sabo mang hoa cùng chén rượu thề đặt trước mộ người ấy."

Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau rồi, Ace."

Dòng hồi tưởng chảy qua đến đó, Sabo khó khăn hít vào một hơi, chậm rãi nhấc tay mình lên.Tia lửa nhỏ chầm chậm phát sáng.Vận mệnh đã mỉm cười với anh một lần.

Anh gặp lại đứa em trai nhỏ, và tự mình lấy được trái ác quỷ mà người kia từng sở hữu.Cùng một trái Mera Mera no Mi, mang theo ý chí của cả hai người.Ngọn lửa từng mạnh mẽ bao bọc khắp người thiếu niên, giờ đây lại dịu dàng loé lên nơi đầu ngón tay anh.Sưởi ấm cả tâm hồn của người ôm trong mình nỗi nhung nhớ.Đó là điều an ủi Sabo hơn bao giờ hết.

Nó làm anh cảm nhận rằng Ace vẫn còn ở đây, liên kết với anh theo một cách đặc biệt nhất.Hoả Quyền Ace và Viêm Đế Sabo là gia đình.Sabo nhắm mắt lại.Mọi thứ xung quanh càng trở nên mơ hồ, thì hình bóng người ấy trong lòng anh càng trở nên rõ ràng."

Ace."

"Oi, Sabo."

Câu hỏi năm xưa, tớ đã có câu trả lời.Tớ là anh đấy, vì giờ tớ lớn hơn cậu rồi.Tớ đã quên cậu rất lâu, nên cho tớ được nghĩ về cậu thêm một chút, một chút nữa thôi.Ace này, liệu khi nào chúng ta mới có thể gặp lại nhỉ?Ace này, tớ đến với cậu có được không?Ace,Tớ nhớ cậu quá, Ace."

Sabo."

Phần này dành cho ô tê pê vàng đen âm dương cụa tôi 🥀
 
Back
Top Bottom