Miệng của Thái Hanh quá chặt, cuối cùng, Trí Mân cũng không thể hỏi ra tung tích của "vị tiền bối kia".
Chớp mắt đã đến ngày cuối cùng của tháng 12, Trí Mân được mời tham dự buổi ra mắt sản phẩm mới của một nhãn hàng làm đẹp, trước đó, cậu đã ký hợp đồng với thương hiệu này với vai trò là một trong những đại sứ đồng quảng bá cho sản phẩm mới.Bởi vì sẽ có chương trình livestream và quay phim tuyên truyền, nên cậu phải đến công ty để tạo kiểu trước, sau đó cùng người đại diện Phó Miêu đến hội trường.
Ăn sáng xong, Trí Mân ngồi trên ghế sô pha, viết ra những gì cần nói trong buổi họp báo, sau đó mở điện thoại di động đặt xe.Thái Hanh không lên lầu, lắc lư trước cửa sổ sát đất trong chốc lát, rồi bưng ly nước đi đến phía sau Trí Mân, hỏi: "Mấy giờ đi?
"Trí Mân quay đầu lại nói: "Một tiếng nữa xe em đặt sẽ đến."
Thái Hanh nhướng mày: "Trong nhà có tài xế miễn phí, sao không biết tận dụng?
"Phản ứng đầu tiên của Trí Mân là lão Giang, tài xế riêng của Thái Hanh, cậu lắc đầu: "Anh nói lão Giang ạ?
Bây giờ không kịp gọi cho chú ấy đâu ạ.
"Thái Hanh không nói gì, tiếp tục nhìn Trí Mân như kẻ ngốc.
Trí Mân sửng sốt vài giây, cuối cùng cũng hiểu được "tài xế miễn phí" mà Thái Hanh nói là ai.
"Công ty của em cách chỗ này khá xa."
"Thời tiết hôm nay khá tốt, ở nhà nhàn rỗi cũng chẳng có việc gì làm."
Thái Hanh vẫn luôn tốt như thế, một câu nói là có thể xua tan hết thảy ngượng ngùng của cậu.
Cậu liếc nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ rồi bật điện thoại lên hủy chuyến.
Thái Hanh vẫn đứng ở phía sau Trí Mân, nhìn chằm chằm vào mái tóc bồng bềnh và mềm mại trên đỉnh đầu bị mặt trời hun nóng, còn cả gương mặt trắng nõn ấm áp, vẫn toát ra vẻ thiếu niên khó giấu.
Nhưng cậu thiếu niên từng tự do đi tới đi lui như chim đã thay đổi rồi.
Trong mười một năm vắng mặt hắn, cậu bé đó đã trưởng thành, thận trọng, có chừng mực, làm bất cứ điều gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, nói chuyện cũng rất hợp tình hợp lý, nhiều lúc chuyện vô cùng đơn giản những vẫn phải cân nhắc hồi lâu.
Có lẽ cậu chủ nhỏ của một gia đình luật sư sợ bị sóng to gió lớn trong giới giải trí nhấn chìm, chỉ có thể thu hồi hai cánh, từng bước từng bước cẩn thận đi về phía trước.
Thái Hanh vươn tay, lòng bàn tay đặt trên đỉnh đầu Trí Mân, một lúc lâu sau mới thu lại.
Một giây sau, Trí Mân ngửa đầu ra sau, vung vẩy điện thoại trước mặt Thái Hanh nói: "Hủy chuyến thành công.
"*Hai giờ sau, Thái Hanh đưa Trí Mân đến công ty đúng giờ.
Trí Mân đội mũ xuống xe, nằm sấp trước cửa kính xe nhỏ giọng nói với Thái Hanh: "Thầy Kim anh có thể đi rồi ạ.
"Thái Hanh một chút cũng không vội, tay đặt lên vô lăng hỏi: "Cái này có thể coi là dùng xong thì bỏ không?"
Trí Mân vội vàng xua tay nói: "Không phải, không phải đâu ạ, là do ở đây đông người, em sợ có người nhìn thấy anh, sẽ gây phiền toái cho anh thôi ạ."
Nhìn Trí Mân đang cố hết sức biện giải, Thái Hanh nhếch khóe môi lên: "Anh biết rồi, đùa em chút thôi."
Thái Hanh rất ít khi cười, cho dù là cười, thì đa phần cũng đều giấu ở đáy mắt, rất khó nhìn thấy một nụ cười đúng nghĩa như vậy, nếu trên tay mà có máy ảnh, cậu nhất định sẽ chụp lại khoảnh khắc này giữ cho riêng mình.
Lúc này Phó Miêu đang họp, hẹn stylist ở tầng bảy.
Trí Mân đang lúc chờ thang máy, thì gặp phải phó tổng giám đốc của công ty.
Trí Mân gần đây đang trên đà phát triển rất tốt, là cây hái ra tiền có tiềm lực mới của công ty, anh ta nhìn thấy Trí Mân, tự nhiên nở nụ cười thân thiện, còn chủ động bắt chuyện với Trí Mân: "Vừa rồi thấy cậu ngồi xe đến đây, xe rất đẹp, cuối cùng cũng chịu bỏ tiền ra thuê tài xế rồi à?
"Bình thường Trí Mân nổi tiếng là người siêng năng, tiết kiệm, mọi người ai ai cũng biết, đừng nói là tài xế, lúc quay phim cũng chẳng mấy khi thuê trợ lý, phải đến lúc bận tối mắt tối mũi mới dám thuê một trợ lý tạm thời.
Cậu phủ nhận chuyện thuê tài xế, thuận miệng tán gẫu vài câu với phó tổng, sau đó thì ra khỏi thang máy.
Nếu Thái Hanh biết hắn bị người ta coi là tài xế riêng của cậu, khẳng định sẽ tức chết.
Cậu xoa xoa mũi, nói thầm.
Bên ngoài công ty, một chiếc xe màu đen khiêm tốn từ từ rời đi, điện thoại di động ném trên ghế phụ truyền đến thanh âm báo cuộc gọi đến.Thái Hanh kết nối, giọng nói thoải mái của Tưởng Thậm từ phía đối diện truyền đến: "Đại minh tinh đang ở nhà rảnh rỗi làm gì vậy?
Tôi nghe nói cậu gần đây từ chối khá nhiều lời mời, người cuồng công việc như cậu cuối cùng cũng suy nghĩ thông suốt rồi à?"
Thái Hanh thản nhiên nói: "Vừa mới làm tài xế cho người ta xong."
Đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng một cách lịch sự, sau đó lẩm bẩm: "Tôi gọi nhầm số à."*Trí Mân trang điểm xong, thì cuộc họp của Phó Miêu cũng kết thúc, nhưng vẫn cần sửa sang lại một chút tài liệu sau cuộc họp.
Phó Miêu là một người phụ nữ mạnh mẽ, khi làm việc không bao giờ thấy mệt mỏi, thậm chí còn có thể làm nhiều việc cùng lúc, cô vừa gõ máy tính vừa hỏi " Bé Mân, dạo này cậu với thầy Kim sao rồi?
"Trí Mân đang ngồi trên sô pha đọc kịch bản, bất thình lình nghe thấy vấn đề này, dừng một chút, mới nói: "Ừm, cũng vậy thôi ạ."
Phó Miêu còn tưởng cậu có chuyện khó mở lời, liền nói: "Nếu xảy ra chuyện gì bất lợi với cậu, cậu phải nói cho chị Miêu biết đó.
Có những chuyện có thể thương lượng lại.
Cho dù người kia có là đại minh tinh, hay là một siêu sao, thì chúng ta cũng không thể để cho người ta lừa gạt.
Bảo vệ lợi ích của chính mình mới là quan trọng nhất."
Giọng điệu nghiêm túc như súng máy của Phó Miêu, giống như đã biết với cái tính tình không tranh không cướp của Trí Mân, kiểu gì cũng chịu oan ức.
Nếu đổi lại là người đại diện của người khác, chắc chắn sẽ chỉ nghĩ đến đại cục, khuyên bảo nghệ sĩ dưới trường mình đừng bắt bẻ người ta, cố gắng lùi một bước để tiến trăm bước.
Nhưng Phó Miêu thì khác, mặc dù cô trong khi làm việc tương đối quyết đoán, nhưng là một người đại diện có nguyên tắc, không vì cường quyền mà hạ mình, đặc biệt khi ở cùng Trí Mân, cả người đều lấp lánh ánh sáng của một người mẹ hiền.
Trí Mân đương nhiên hiểu rõ tính cách của Phó Miêu, nhịn không được cười nói: "Chị à, em biết chị đối xử với em rất tốt, nhưng chuyện em nói là thật mà.
"Thấy Phó Miêu vẫn còn tỏ vẻ hoài nghi, Trí Mân bèn đem chuyện đêm khuya Thái Hanh giúp mình chọn kịch bản, trời mưa thì đến khách sạn đón mình về nhà, không thấy mệt khi dạy cậu mấy động tác võ thuật, cả chuyện hắn đưa cậu tới công ty cũng đem ra nói.
Trí Mân còn chưa dứt lời, động tác gõ chữ vốn gọn gàng của Phó Miêu dừng lại, vẻ mặt choáng váng.
"Bé Mân, người mà em vừa mới nói, chắc chắn là Thái Hanh chứ?"
Phó Miêu từ trên ghế đứng phắt dậy, đi lại giày cao gót bước tới trước mặt Trí Mân, từng câu từng chữ xác nhận lại.
Trí Mân gật đầu.
Phó Miêu tiêu hóa mất nửa ngày, trợn to mắt nói một câu: "Rốt cuộc là do chị có vấn đề, hay là cái thế giới này đang vận hành theo cách khác?
"Thật ra, không chỉ một mình Phó Miêu cảm thấy sốc.
Khi Trí Mân kể lại toàn bộ chuyện diễn ra trong thời gian này với Thái Hanh, ngay cả chính bản thân cậu cũng không khỏi kinh hãi.
Thái Hanh dường như đối xử với cậu rất tốt. *Trên đường đến hội trường, Phó Miêu vẫn chưa bình tĩnh lại.
Lúc mới hợp tác, cô cảm thấy Thái Hanh có ấn tượng rất tốt đối với Trí Mân, nếu không thì ngay từ đầu bức ảnh "sờ mặt" đã không xuất hiện, nhưng cô không ngờ lại tốt đến mức này.
Năm xưa cô cũng từng tiếp xúc với Thái Hanh, lúc đó vẫn còn là trợ lý của người đại diện, đồng hành cùng nghệ sĩ và đoàn làm phim của đạo diễn Trương.Lúc đó, Thái Hanh vẫn chưa chính thức ra mắt cũng đang ở trường quay, đang đóng phim với một đám diễn viên lão làng, bị đội hình cường đại bao vây như vậy, nhưng biểu hiện lại hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong, cách nói chuyện và phong cách sau khi quay xong cũng rất trưởng thành.
Rõ ràng vẫn còn mang cái mác sinh viên đại học, nhưng dường như đã mang dáng dấp của đại minh tinh ngày sau.
Sau này, đúng như cô mong được, với sự nổi tiếng hết tác phẩm này đến tác phẩm khác, Thái Hanh được biết đến như một diễn viên tài năng hiếm có trong làng điện ảnh và truyền hình.
Có lẽ bởi vì nổi tiếng quá nhanh, đứng trên cao có chút lạnh, nên sự thần bí, cao lãnh, ưu việt cũng nhanh chóng trở thành bạn đồng hành với hắn.
Nhưng chính vì khí chất đặc biệt hiếm có trong làng giải trí này mà vô số fan hâm mộ chết mê chết mệt vì hắn.Kiểu người hai ba bước đã bước lên đến đỉnh kim tự tháp như vậy, là người nổi bật hiếm có trên thế gian, bình thường đều sẽ yêu cầu người bên cạnh ở cùng hắn cũng phải tương xứng, vì rất ít người đáp ứng được yêu cầu này, cho nên mỗi khi xuất hiện bọn họ sẽ cách rất xa hắn.
Phó Miêu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trí Mân đang ngồi bên cạnh.
Chỉ thấy cậu một tay chống cằm, tai đang nhét tai nghe Bluetooth, mỉm cười ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại di động, hai lúm đồng tiền nhỏ bên gò má theo độ cong của khóe miệng mà thay đổi độ nông sâu.
Thật đáng yêu quá đi, cô muốn bẹo một cái quá à, nhưng nhìn thế nào cũng không giống khẩu vị của Thái Hanh.
Trí Mân lại không hề biết sóng to gió lớn trong lòng Phó Miêu, cậu ngồi trong xe lướt weibo một lát, vừa kịp xem video buổi ra mắt phim điện ảnh mới của Thái Hanh.
Thái Hanh trong video thoạt nhìn như rất vui vẻ, lúc đối mặt với ống kính truyền thông cũng không còn kiệm lời như trước nữa.
Trí Mân xem đi xem lại video hai lần, sau đó ấn mở xem bình luận.
Rõ ràng cậu đến muộn rồi, khu vực bình luận đã tụ tập mấy trăm ngàn bình luận ——【Móa nó, tôi mù rồi phải không, chỉ năm phút phỏng vấn, thầy Kim cười tận bốn lần. 】【Cứu mạng, khi anh Kim cười, tôi còn không dám thở với chớp mắt. 】【Cảm giác từ khi có tình yêu, thầy Kim trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, thế mà lại có ngày cười trước ống kính! 】【Đây chắc chắn chính là sức mạnh của tình yêu rồi! 】【Trật tự hết nào, trước kia thầy Kim cũng đâu phải không biết cười, hơn nữa đây là một bộ phim truyền hình vui vẻ, chắc chắn là muốn diễn viễn phát huy tiềm lực...】【Trước đây có cười nhiều như vậy đâu! 】【Thừa nhận đi, thừa nhận đi, đây chính là nhờ công lao của chú chim nhỏ xinh đẹp nào đó rồi. 】......Hàng ghế trước xen lẫn fan only lẫn fan CP Hanh Mân, đôi khi kèm theo cả màn đấu võ mồm cách không, nhưng nhìn chung vẫn coi như bình yên, mỗi người một vẻ.
Trí Mân tiếp tục lướt qua các bình luận nóng hổi, và một bình luận đột nhiên hiện ra trước mắt cậu——【Nhìn thấy tất cả mọi người đều nói thầy Kim cười rồi, đột nhiên nhớ tới lúc trước có một người từng nói, thầy Kim sở dĩ không hay cười, là vì sự kính trọng và yêu nghề của thầy ấy, thầy Kim đã cống hiến hết mình cho nhân vật, vì vậy nên thầy ấy không thể có được những cảm xúc dư thừa nào dành cho những người bên ngoài bộ phim. 】Trí Mân nhìn bình luận này rất lâu, trong đầu không khống chế được hiện lên rất nhiều hình ảnh Thái Hanh sau khi gặp lại —— Thái Hanh nghiêm túc, biết cười, biết mặt nặng mày nhẹ, thậm chí ngay cả mơ hồ mất mát cũng từng có.Tất cả những thứ này cộng lại, không giống Thái Hanh trong mắt mọi người, mà là từng chút từng chút chồng chéo lên hình ảnh Thái Hanh ở mười một năm trước, khiến cho khoảng thời gian, thường khiến cậu sinh ra hoảng hốt.
Nhưng ngẫm kĩ lại, những lời này của fan cũng có ít nhiều sự xuyên tạc.
Bây giờ không phải hắn đang cầm một tờ hợp đồng rồi diễn trong chính bộ phim của mình hay sao?Lúm đồng tiền bên gò má dần nhạt đi, cậu dùng acc nhỏ cho bình luận này một like.
Lúc này, Trí Mân nhận được tin nhắn từ người đại diện Tôn Duệ của Thái Hanh: [Tiểu Mân, thỉnh thoảng cậu nên share bài viết trên weibo của Thái Hanh nhé, từ đầu đến giờ lúc nào cũng là Thái Hanh đơn phương tương tác với cậu, như vậy rất dễ khiến cho người khác nhìn ra manh mối.]*Thái Hanh đang ăn cơm với Tưởng Thậm đột nhiên nhận được một lời nhắc nhở đặc biệt.Bạn theo dõi @ diễn viên Trí Mân đã chia sẻ một bài viết.
Thái Hanh cầm điện thoại di động, mở thông báo ra, thử nhảy ra là Trí Mân chia sẻ weibo của hắn.
Lúc chia sẻ thì để một câu "Siêu mong đợi", kèm theo đó là một trái tim màu hồng.
Chính là cái nhãn dãn weibo kia, một đôi tay nhỏ bé ở phía dưới nâng lên, lập tức đưa đến trước mắt hắn.
Tưởng Thậm gọi đồ ăn xong, hỏi: "Lão Kim, cậu nhìn xem, còn muốn gọi thêm gì không?"
Thái Hanh buông di động xuống, nói: "Mở thêm một chai rượu đi.
"Tưởng Thậm tưởng mình nghe lầm: "Tôi vừa mới hỏi cậu có uống rượu không, cậu bảo hôm nay lái xe nên không uống à?
"Thái Hanh không thèm giải thích, hỏi ngược lại: "Thế cậu có uống không?
""Uống, đương nhiên uống."
Tưởng Thậm gật đầu, ở trong lòng lần thứ một trăm lẻ một lần phỉ nhổ bản thân, muốn làm bạn bè với Thái Hanh, nhất định phải chấp nhận một trăm lẻ một cái tính khí kỳ quái của hắn. *Ở phía bên kia thành phố, công tác chuẩn bị cho buổi ra mắt sản phẩm mới của thương hiệu làm đẹp đang vô cùng tất bật, nhân viên công tác đang bận rộn gỡ rối thiết bị quay phim và truyền hình trực tiếp, khách mời cũng có mặt đông đủ.Tại hậu trường, Trí Mân bất ngờ gặp được người quen là Mã Thanh Vũ.
Hai ngày trước Trí Mân có nghe nói người phát ngôn ban đầu của thương hiệu bị đổi, không nghĩ tới người phát ngôn mới lại là anh ta.
Lúc này, anh ta đang đi theo một nhà sản xuất đồng thời là cổ đông lớn của thương hiệu, khoảng cách có hơi thân mật quá mức.
Mọi người nhìn thấy, đa phần đều hiểu cả, nhưng cũng có người nhịn không được lén lút đàm tiếu.
Trí Mân không có hứng thú phỏng đoán chuyện riêng tư của người khác, cũng không đánh giá bất cứ hành động nào đi cửa sau.
Theo cậu, một nơi như làng giải trí đều là bát tiên quá hải(1), mỗi người đều phải dựa vào bản lĩnh, cậu chỉ cần tuân theo đúng nguyên tắc của mình là được. (1): Câu đầy đủ là "Bát tiên quá hải, các hiển thần thông", dùng để ví mỗi người đều có bản lĩnh và phương pháp riêng.Buổi phát sóng trực tiếp kéo dài đến tận ban đêm.
Trí Mân chân trước vừa về đến nhà, Thái Hanh chân sau cũng trở về, nhưng là do Tưởng Thậm vác về.
Tưởng Thậm nhìn Trí Mân giống như nhìn thấy rơm cứu mạng bèn lớn tiếng nói: "Ôi, nhanh lên, giúp tôi một chút.
"Trí Mân mở rộng vòng tay mà không cần suy nghĩ.Tưởng Thậm cũng không thèm khách sáo, trực tiếp đẩy người vào trong ngực Trí Mân.
Bị một người cao gần một mét chín đổ vào người không phải chuyện đùa, Trí Mân ôm Thái Hanh lảo đảo lùi về sau hai bước, mùi rượu ngay lập tức tràn vào khoang mũi.
Trí Mân bị Thái Hanh hữu khí vô lực ôm lấy, nhìn thấy mi tâm hắn nhăn lại, bèn vỗ vỗ lưng hắn, nhẹ giọng hỏi: "Thầy Kim, anh thấy không khỏe ở đâu ạ?"
Thái Hanh đặt cằm vào sát cổ cậu, suy yếu nói: "Đau đầu."
"Ặc, không thèm nói với tôi một câu, thế mà lại nói chuyện với cậu."
Tưởng Thậm ở bên cạnh giãn tứ chi, ngữ khí có chút khó chịu.
Thái Hanh thoạt nhìn không ổn lắm, Trí Mân sợ hắn ngã, bèn ôm chặt một chút, cẩn thận đỡ hắn nằm xuống sô pha.
Tưởng Thậm đưa cho Trí Mân một cái túi nhỏ: "Cậu cầm lấy cái này đi, thuốc giải rượu, cho cậu ta dùng, khiến cậu đỡ bị làm phiền."
Trí Mân nói một câu cảm ơn, trong lòng tự nhủ thầy Tưởng là một người rất biết quan tâm.
Tài xế vần còn chờ ở bên ngoài, Tưởng Thậm không thể ở lại lâu hơn, lúc rời đi nhịn không được lẩm bẩm nói: "Cũng không biết hôm nay có chuyện gì vui vẻ, uống say thành như vậy."
Trí Mân tiễn Tưởng Thậm đến huyền quan, nhỏ giọng hỏi: "Lúc trước mỗi lần vui vẻ anh ấy đều uống rượu ạ?
"Khó lắm mới gặp được một người quen biết Thái Hanh, cậu thật sự nhịn không được, muốn hỏi thêm vài câu, hiểu thêm một chút về Thái Hanh của mười một năm qua.
Tưởng Thậm nói: "Cũng không hẳn đâu, nếu nó không vui thì còn uống nhiều hơn nữa kìa."
Trí Mân lại tiễn Tưởng Thậm ra đến tận cổng, Tưởng Thậm cũng không ngăn cản.
Tưởng Thậm tiếp tục nói: "Hồi đại học á, nó từng mua rượu về uống chỉ vì thầm mến người ta thôi á."
Trí Mân dừng bước, đứng ngẩn người trong trận gió lạnh thấu xương.
Tưởng Thậm nói xong, quay đầu lại.
Thông qua hành động khác thường của Thái Hanh một tháng gần đây, trong lòng anh đã sớm có một ý nghĩ lớn mật, nhưng vẫn còn cần phải kiểm chứng.
Anh bình tĩnh quan sát biểu tình của Trí Mân, nhưng lại không phát hiện ra manh mối gì.
Hình như anh đã quên mất, bản thân Trí Mân cũng là một diễn viên, việc đào tạo cơ sở của diễn viên chính là khống chế cảm xúc.
Xác minh không thành, Tưởng Thậm có chút thất vọng, nói: "Haiz, những thứ đó đều là chuyện cũ mấy trăm năm trước rồi, không nhắc đến nữa, cũng gần ba mươi rồi, ai mà lại chưa từng thích một người, hai đứa bây giờ mới là chân ái."
Tưởng Thậm diễn hết bộ này đến bộ khác, tuy rằng anh đã sớm biết giữa bọn họ chỉ thỏa thuận yêu đương, nhưng Trí Mân lại không biết anh biết nội tình, cho nên đành phải tiếp tục giả vờ.
Sau khi tiễn Tưởng Thậm đi, Trí Mân đứng trước vườn mai vàng, sững sờ trong chốc lát, gió vẫn tiếp tục thổi giữa hương thơm khiến người ta choáng váng, đứng đến tận khi tay chân lạnh cóng, mới về lại phòng khách.
Thái Hanh vẫn yên lặng nằm trên sô pha, phần mặt nghiêng được ánh sáng u tĩnh của đèn tường chiếu sáng.
Dưới góc độ nhìn của Trí Mân, giống như một bức điêu khắc hoàn mỹ, khiến người ta mê hoặc.
Những lời của Tưởng Thậm bỗng dưng vang lên trong đầu.
Chỉ vài phút trước, cậu thông qua miệng người khác, quen biết một Thái Hanh hoàn toàn mới.
Hóa ra Thái Hanh cũng không phải là người lúc nào cũng độc lập, Thái Hanh cũng có thất tình lục dục, thậm chí giống như cậu, sẽ yên lặng thầm mến, thà rằng mình chịu khổ cũng không muốn quấy rầy đến đối phương.
Mà người được Thái Hanh thích kia, vĩnh viễn sẽ không biết, mình may mắn đến nhường nào...Trí Mân hít mũi bị gió thổi lạnh, đè nén đau đớn trong lòng, đi tới, dịu dàng nói với người đang nằm trên ghế sô pha: "Thầy Kim, em đi pha thuốc giải rượu cho anh nhé."
Nói xong bèn cầm lấy túi nilon trên bàn, đi về phía quầy bar gần phòng ăn.
Theo tiếng bước chân dần xa, Thái Hanh chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt vẫn trong veo, khác hoàn toàn với bộ dạng say khướt vừa nãy.
Hắn xoay người, vừa vặn đối diện với một tập giấy A4.
Hắn từ từ ngồi dậy.
Trí Mân buổi sáng đi gấp, không kịp thu dọn kịch bản, mấy trang giấy để lộn xôn trên bàn trà, vừa vặn lại là cảnh hôn.
Trong phòng không bật đèn, Thái Hanh ngước mắt lên, nhìn về phía bóng dáng đang bận rộn trong ánh đèn nho nhỏ cách đó không xa.
Để tham gia sự kiện, Trí Mân hôm nay trang điểm vô cùng chói mắt.
Tóc được keo xịt tóc cố định về phía sau, lộ ra ngũ quan tinh xảo góc cạnh, màu môi hồng nhuận hơn bình thường rất nhiều, bộ âu phục ngắn màu xanh đen thẳng tắp bọc lấy vòng eo thon gầy, tai trái đeo ba cái bông tai bạc nhỏ xinh, lóe lên theo từng động tác của cậu, trêu chọc lòng người.
Cả người đều phát sáng giống như một ngôi sao sáng chói, khiến cho người ta nhịn không được muốn hái xuống, giấu vào trong ngực, không cho những người khác nhìn thấy.Ngược lại, áo khoác Thái Hanh đã sớm bị ném sang một bên, ống tay áo kéo đến chỗ khuỷu tay, cúc áo ở phần cổ mở ra ba cái, cơ ngực như ẩn như hiện lộ ra, khiến cho hắn mất đi sự quy củ trước sau như một, mơ hồ tản ra sự lơ đãng.
Trí Mân mang theo thuốc giải rượu trở lại, phát hiện Thái Hanh đã ngồi dậy,cũng không còn vẻ yếu ớt như trước.
Cậu đưa cốc thủy tinh cho Thái Hanh, hỏi: "Anh còn đau đầu không ạ?
"Thái Hanh nhận lấy, xoa xoa huyệt thái dương: "Không sao rồi."
Trí Mân thấy Thái Hanh vẫn nhìn mình như trước, bèn nói: "Thầy Kim còn cần thêm gì thì nói với em ạ."
Thái Hanh hỏi: "Em có cảnh hôn à?
"Trí Mân liếc mắt nhìn quyển kịch bản trên bàn, "Vâng" một tiếng: "Nhưng em chưa từng quay cảnh hôn, nên không có kinh nghiệm gì, đạo diễn Lâm nói, nếu lúc quay phim không được thì dùng tạm diễn diễn viên đóng thế."
Thái Hanh nghe xong, đột nhiên đặt cốc nước xuống, đứng lên, đối diện nhìn Trí Mân.Trí Mân tưởng Thái Hanh có chuyện muốn nói với cậu, ai ngờ hắn lại chỉ đứng lên nhìn cậu, vì vậy hai người bèn mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau nửa ngày.
Đúng lúc Trí Mân chuẩn bị lên tiếng, môi Thái Hanh khẽ động, phun ra sáu chữ: "Để anh giúp em thử nhé."
Trí Mân hỏi: "Thử cái gì ạ?"
Thanh âm có phần dao động và biến dạng.
Thái Hanh bình tĩnh nói: "Thử diễn.
"Trí Mân đương nhiên biết Thái Hanh nói "thử diễn", cũng biết là cái gì "diễn", cậu chỉ không nghĩ tới.
Cậu cúi đầu, ngơ ngác nhìn từng dòng chữ ngay ngắn trên kịch bản, vừa lướt đến cảnh hôn, mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Cảnh hôn với Thái Hanh sao...Hầu kết Trí Mân nhịn không được lăn một cái.
Thật luôn á hả?
Cậu chưa tham gia nhiều lớp chuyên ngành, cho dù diễn xuất cũng được, cũng chỉ là đi theo con đường hoang dã, ở phương diện diễn xuất, cậu gần như đồng ý với tất cả ý kiến của Thái Hanh, đặc biệt là sau lần chọn kịch bản lần đó.
"Anh tốt nghiệp học viện điện ảnh Lăng Bắc."
Đang lúc bối rối do dự, cậu bỗng nhiên nghe được Thái Hanh nói chuyện.
Cậu ngẩng đầu lên.
Thái Hanh nhìn cậu, tiếp tục nói: "Khóa năm đó, anh là sinh viên tốt nghiệp ưu tú."
"Bộ phim điện ảnh đầu tiên của anh có doanh thu 3 tỷ."
"Anh đã giành được giải nam diễn viên xuất sắc nhất của điện ảnh và nam diễn viên xuất sắc nhất trong phim truyền hình."
Thanh âm Thái Hanh vô cùng trầm ổn, nhưng từng câu từng chữ đều mang theo sự mê hoặc.
Mặc dù những vinh quang này Trí Mân đã sớm thuộc lòng, những vẫn không tự chủ được bị Thái Hanh dẫn dắt.
Cậu biết rất rõ, Thái Hanh không phải đang khoe khoang bản thân, mà đang biểu hiện cho cậu thấy thực lực làm diễn viên của mình.
Lý trí thì bảo cậu phải bình tĩnh, Thái Hanh hiện tại vẫn còn đang say, cử chỉ và hành vi không thể khống chế được, cậu làm như vậy chẳng khác nào lợi dụng người lúc hoạn nạn.
Nhưng có một thế lực khác sâu bên trong nội tâm, đang thao túng bắt cậu đưa kịch bản lên...Cảnh hôn là một tình tiết trong tưởng tượng của Dụ Không Tỳ.
Dụ Không Tỳ khi còn nhỏ đã lên Côn Sơn tu luyện, cùng Tô Dẫn Nguyệt là quan hệ thanh mai trúc mã, cả hai có một tình bạn vô tư và hồn nhiên khi còn nhỏ, thường lén lút lẻn ra khỏi môn phái ngắm trăng.
Khoảnh khắc khi cứu Tô Dẫn Nguyệt mà sắp chết, Dụ Không Tỳ ảo tưởng năm đó mình ở dưới ánh trăng đã trộm hôn Tô Dẫn Nguyệt, Tô Dẫn Nguyệt cũng dịu dàng đáp lại hắn.
Thái Hanh nhanh chóng liếc qua cốt truyện, sau đó trả lại kịch bản cho Trí Mân.
Cả hai đứng đối mặt nhau như trong kịch bản đã viết.Trí Mân phải cúi đầu, nhìn vào hai mắt Tô Dẫn Nguyệt, nhưng cậu lại thấp hơn Thái Hanh đến tận 8, 9 cm, chỉ có thể ngửa đầu nhìn Thái Hanh.
Thái Hanh hơi cúi đầu, đón lấy ánh mắt Trí Mân, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng thuần khiết, giống như mặt trăng nơi đáy hồ.
Trí Mân sững sờ một chút, sau đó mới nhận ra Thái Hanh thế mà một giây đã nhập vai, cho dù đóng vai một cô gái.
Sau khi kết thúc đoạn phim trước đó, Trí Mân ngây ngô đọc lại lời thoại ở cảnh hôn: "Nguyện ta như tinh, quân như trăng...
Sư muội, muội nhìn những ngôi sao kia đi, có phải có một vì sao vô cùng đẹp không?
"Thái Hanh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm đông tịch mịch, có mấy ngôi sao cô đơn treo ở phía chân trời.
Hắn hỏi, "Sư huynh, huynh đang chỉ ngôi sao nào cơ?"
Đúng lúc này, Dụ Không Tỳ phải tận dụng thời cơ để hôn trộm.
Trí Mân vội vàng ngẩng đầu lên, kề sát đôi môi mỏng của Thái Hanh, ở thời khắc mấu chốt, đột ngột dừng lại.
Thái Hanh quay đầu lại, hỏi: "Sao thế?
"Hai gò má Trí Mân ửng đỏ nói: "Xin lỗi thầy Kim, chúng ta làm lại một lần nữa."
Thái Hanh cười như không cười nhìn chằm chằm khuôn mặt Trí Mân, nói: "Mức độ đỏ mặt của sư huynh thật giống như tình tiết được viết trong kịch bản vậy."
Thái Hanh còn chưa dứt lời, mặt Trí Mân càng đỏ thêm, hậu quả là khiến cho lần thử diễn tiếp theo cũng thất bại.
Hai người xem qua kịch bản lần thứ ba, Trí Mân đọc xong lời thoại, lúc Thái Hanh nghiêng đầu ngắm sao thì hít sâu một hơi, rồi dần dần tiến lại.
Tuy nhiên, dũng khí đến nhanh đi cũng nhanh, chưa đợi Thái Hanh nói lời thoại, cậu đã nản lòng.
Vừa lúc định cúi đầu xuống, cậu bị Thái Hanh nắm chặt cằm.
"Sư huynh, huynh chậm quá."
Trí Mân bị ép ngẩng đầu lên, kinh hãi nói: "Sư muội, muội đọc sai lời thoại rồi..."
Mấy chữ sau gần như hóa thành hư không.Câu ngây người nhìn vào đôi mắt đối diện mình, bên trong nào còn chút nhu tình nào của một sư muội?
Nhưng người trước mặt, hình như cũng không phải Thái Hanh mà cậu quen.
Đôi mắt luôn lạnh như băng của Thái Hanh không thể nào ấp ủ ra tình cảm nồng đậm như vậy.
Cậu mở miệng lần nữa: "Sư ..."
Chữ "Muội" bị chặn ở cổ họng.
Thái Hanh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Tay cậu buông lỏng, kịch bản rơi xuống đất.
Màn đêm cũng xoay vần theo đó.
Trải qua mấy ngàn ngày, Trí Mân đã sớm không nhớ rõ mình đã từng mơ thấy cảnh hoang đường này bao nhiêu lần, nhưng xúc cảm mềm mại ấm áp trên môi thực sự chân thật hơn bất kỳ sự mất mát nào khi cậu vừa tỉnh dậy từ giấc mơ..
Chỉ cần ba giây chạm vào đã giống như ba năm.
Từ đầu đến cuối Trí Mân đều trợn tròn mắt, bắt lấy được hàng lông mi Thái Hanh khẽ run, cùng với tình cảm sâu đậm dưới nụ hôn đó, cậu thật sự không nỡ buông ra.Thái Hanh vẫn nâng cằm Trí Mân lên, hỏi: "Học được chưa?"
Trí Mân không nói gì, đôi môi bị hôn khẽ mở, hiển nhiên ba hồn bảy vía chưa về chỗ cũ..
Thái Hanh nhìn người đầu gỗ xinh đẹp ngây ngốc trước mặt, dùng ngón cái cọ môi dưới của cậu một chút, giọng hơi khàn khàn nói: "Tiểu Mân, em đúng là không có thiên phú về khoản hôn môi gì cả, lúc quay phim vẫn nên dùng diễn viên đóng thế thôi."
Yết hầu Trí Mân run rẩy, cuối cùng tìm lại được giọng nói của mình, kinh ngạc nói một câu "Được".
Tiếng chuông 0 giờ bỗng vang lên.
Ngoài cửa sổ, màn trời tối đen bỗng nổi lên một tràng pháo hoa rực rỡ, giống hệt quang cảnh trong nội tâm Trí Mân lúc này.
Nụ hôn đầu đã mất.Phòng tuyến của nhịp tim cũng mất theo.
Giây cuối cùng của năm cũ đã qua đi.Cộng 365 ngày lại với nhau, thế nhưng lại không bằng một khoảnh khắc cuối cùng kia, chẳng khác nào sống một năm vô ích.May mắn thay, trong ngày đầu tiên của năm mới, "Côn Sơn Tuyết" đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để bắt đầu.Từ sáng sớm, Trí Mân đã kéo vali đi thẳng đến sân bay, mang theo hai quầng thâm cực lớn, không ngừng không ngừng chạy trốn vào đoàn làm phim cách đó cả nghìn km.