Mùng 3 Tết.Cao Nhật Trình đã cắn đến hạt bí thứ một nghìn bảy trăm lẻ chín.
Cứ năm giây một Trình lại hướng mắt ra ngoài phòng khách, nơi có bố mẹ và ông bà đang ngồi nói chuyện.Ở đây, Trình có ông bà chở che, tuy địa vị không bằng Nhật Linh công chúa nhưng cũng là cháu trai cưng của gia đình.Không biết ông bà với bố mẹ nói chuyện như thế nào, ở phòng bếp cách một khoảng xa chỉ nghe thấy tiếng ti vi đang mở chương trình Tết.
Sau bữa cơm trưa, hai chị em phụ trách việc dọn dẹp, trước khi mang trà ra bàn uống nước mẹ dặn: "Rửa bát xong, hai đứa ngồi móc nốt mấy cuộn len bà để trong hốc tủ nhé".
Thế là Linh và Trình đã ngồi ê mông trong phòng bếp được gần một tiếng đồng hồ.Nhật Linh lâu không "hành nghề” nên tỏ ra rất hứng thú.
Lần đầu tiên trong suốt mười tám năm làm em, Trình nghe được câu: "Trình cứ ngồi chơi, để chị làm hết cho!".
Kết quả, chỉ có Nhật Trình vừa cắn hạt vừa nghe ngóng cuộc nói chuyện đầu năm mà nội dung phần lớn sẽ về cậu con trai út trong năm tới sẽ thi đại học."
Linh, em không nghe được gì cả!"
Nhật Linh bỏ kim móc xuống, lấy áo khoác mặc lên, tiện tay ném áo cho thằng em đang ngồi vắt chân chữ ngũ cắn hạt:"Thôi, đứng lên đi ra lấy xe lên Phủ chơi!"
"Ơ lên làm gì?
Mùng một đi rồi mà!"
"Nhanh lên, ra lấy xe chở tao đi!
Chứ cứ ngồi đây có ngày cổ mày vươn dài ra hai mét."
Nhật Linh đẩy em trai đứng dậy, dẹp hết vỏ hạt vào thùng rác, cất luôn hộp đựng hạt bí lên chạn bát, khóa tủ lại, giấu chìa vào hốc bí mật mà một kẻ tay to như Trình không thể mò vào lấy được.Trình ngơ ngác khoác áo vào, trong lúc Nhật Linh dọn dẹp mọi thứ thì cậu chàng tranh thủ mò ra cầu thang, ngồi khom lưng nghe ngóng."
Cứ để thằng bé theo đuổi ngành nó thích đi.
Chúng mày đẻ nó ra thì phải để nó được sống chứ.
Cháu nó có khao khát đam mê, chứ có phải ham chơi lông bông đâu mà hai vợ chồng cứ cấm cản!"
Giọng ông nội trầm khàn vang lên, giữa chừng câu nói còn pha thêm tiếng cười giòn.
Trước đây, ông làm giảng viên ở Đại học Y Hà Nội, cũng từng đảm nhiệm chức vụ trưởng khoa ở bệnh viện, giờ về hưu rồi thỉnh thoảng ông vẫn lên trường thuyết giảng, nhưng phần lớn thời gian ông ở nhà chăm sóc cây cảnh và đọc sách nghiên cứu về y học."
Mẹ không có ý kiến gì, miễn cu Trình vui vẻ là được."
Bà nội nói, chất giọng người phụ nữ Hà thành ấm áp nhẹ nhàng.
Những năm ông là giảng viên ưu tú thì bà cũng là bác sĩ phẫu thuật xuất sắc, xung phong trên chiến trường ác liệt.
Thật may mắn, hai ông bà vẫn sống sót từ trong bom đạn và tiếp tục cống hiến đến ngày hôm nay.Bà khéo tay lắm, những năm đất nước còn nghèo đói, bà vừa cứu người vừa chăm lo cho con cái.
Áo len, khăn len bà đan cho con cháu, cho cả những đồng nghiệp và đồng bào trong mùa đông lạnh giá.Cũng chính bà là người đã dạy Trình và Linh biết đan móc đồ thủ công.
Mỗi lần hai đứa trẻ sang nhà ông bà nội đều không cần đến internet và máy tính điện thoại, chỉ cần ngồi nghe ông kể về các loại dược liệu và ngồi đan móc cùng bà cũng đã hết một ngày."
Đấy, ông bà thoáng mà.
Mày cứ lo bò trắng răng!"
Nhật Linh thì thầm, từ lúc nào cô chị cũng ngồi xổm xuống chân cầu thang nghe lén y hệt cậu em."
Thôi đứng lên ra lấy xe đi."
Nhật Linh ném chìa khóa cho Trình, phẩy tay về phía cửa nhà."
Ông bà, bố mẹ ơi, con và em xin phép lên Phủ chơi chút ạ!"
"No rồi hẵng về nhé!"
"Vâng ạ."
Sau khi hai chị em Linh Trình rời nhà, bố mẹ và ông bà nội cũng nhanh chóng mỗi đôi đi một nơi, cơm tối đều không cần chuẩn bị.***Đường ven hồ Tây những ngày Tết lúc nào cũng đông đúc, nhất là lối đi vào Phủ.
Hàng dài ô tô nối đuôi nhau nhích từng chút một, xe máy thì tiện lợi hơn, có thể luồn lách vụt lên phía trước, nhưng cũng có những đoạn tắc đường đến ngạt thở.Nhà ông bà nội ở ngay đường Quảng An, đi hết đường này rẽ vào Quảng Khánh là tới Phủ.
Nhưng mới đi tới cuối Quảng An, xe đã không thể lưu động bình thường.
Nhật Linh ngồi sau vỗ vai Nhật Trình đang cầm lái:"Trình!
Chen lên phía trên kia đi!"
Trình nhìn theo hướng tay chị gái chỉ, cách chỗ hai chị em mấy cái xe máy, nói muốn chen lên cũng không phải dễ.
Nhật Linh gọi điện thoại, có người ở phía trên nghe máy quay đầu nhìn xuống, thấy thế cô vẫy tay gọi lớn: "Đây, bọn tao ở đây!"
Trình nhìn theo, đoán già đoán non chắc là bạn trên đại học.
Lúc còn ở nhà, Trình có nghe Linh trả lời tin nhắn thoại: "Có gì lát tao đến nhé."
Một lúc sau, chiếc Honda Cub xanh su hào đã chen lên đi ngang hàng với con Honda DD70."
Ái chà!
DD đỏ hàng xịn đây đúng không?"
"Còn đây là Cub 50 đời 1979 đúng không?"
Cao Nhật Linh và Nguyễn Lê Bình Duy chào nhau bằng câu hỏi về hai chiếc xe máy cổ."
Chào bé-à chào Bình Phương!"
Nhật Linh giơ tay chào Bình Phương, suýt chút nữa quen miệng gọi tên ở nhà của cô bé, lại phát hiện cô nhóc không phản ứng gì, cứ nằm im lìm trên lưng Bình Duy: "Ơ con bé sao thế?"
Linh nhảy khỏi xe, đi một vòng sang bên kia xem xét.
Bình Duy ngoái ra sau, một tay đưa lên xoa đầu em gái, cười trừ nói:"Tắc đường lâu quá nên buồn ngủ rồi."
Trình nhận ra chiếc DD đỏ này chính là chiếc xe hàng cổ được dựng ở tiểu cảnh trong trường để chào mừng Tết, hóa ra lại là xe của anh trai Bình Phương.
Liếc mắt xuống dáng người nhỏ bé ngồi ở yên sau, Trình tưởng tượng hôm 28 Tết con bé cũng ngồi như vậy trên xe Cub của mình, chỉ có điều giữa hai đứa có túi đồ làm vật cản, Bình Phương không choàng tay ôm lấy eo người đằng trước như lúc này."
Thế đây là..."
Duy hướng mắt về phía chàng trai cầm lái con Cub 50, khuôn mặt có vài nét giống với Nhật Linh."
À em trai tao, Cao Nhật Trình."
Lời Nhật Linh vừa dứt, ý cười trên khuôn mặt Duy liền tan biến theo gió thổi, dẫu vậy anh vẫn hòa nhã ngỏ ý muốn bắt tay đối phương."
Anh là Bình Duy, anh trai Bình Phương."
"Vâng, em chào anh ạ."
Hai bàn tay nắm chặt trên không, Trình cảm nhận rõ địch ý của Duy.
Quả nhiên là anh em, ánh mắt sắc lạnh của anh bây giờ giống hệt ánh mắt của Bình Phương vào ngày hôm đó.Sự căng thẳng giữa hai người đàn ông ngày càng lớn, hai bàn tay nổi đầy gân xanh.
Nhật Linh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng có thể thấy rõ bạn thân hình như không có hảo cảm với em trai mình."
Ờm... hay là để hai đứa đi bộ vào Phủ trước, còn bọn mình đợi gửi xe rồi vào sau.
Okay không?"
Lần đầu tiên Linh thấy tên bạn thân tỏa ra sát khí đáng sợ đến vậy, cô cũng có phần không tự tin với đề xuất của mình.
Mặc dù Nhật Linh đi cùng Bình Phương sẽ hợp lí hơn vì cùng là con gái nhưng cô sợ nếu để hai tên cao to này ở cùng nhau có khi còn xảy ra va chạm.Bình Duy buông tay, cúi đầu suy nghĩ.
Trong mười giây cả ba người đều im lặng, Bình Phương đột nhiên ngồi thẳng dậy, hai tay dụi mắt."
Dậy rồi à...
Thôi hai đứa lên vỉa hè đi bộ vào Phủ đi, anh với Linh gửi xe xong rồi vào."
Duy xoa đầu em gái, nhẹ giọng dặn dò.
Bình Phương mắt nhắm mắt mở, chỉ biết gật và gật.
Thấy Duy đã khôi phục trạng thái vui vẻ như bình thường, Linh cũng hào hứng quay sang Trình: "Xuống xe, đưa chìa khóa cho chị."
Trình đứng lên nhường chỗ, Linh Cáo lại kéo tai em trai xuống gằn giọng thì thầm:"Một, để mắt đến bé Phương.
Hai, giới hạn khoảng cách.
Ba, mở chuông điện thoại, mở định vị lên."
Trình chợt lạnh sống lưng, ngay lúc Nhật Linh nhắc nhở cậu, Duy ở đằng sau cũng nhìn về hướng này, mặt tối sầm.
Cậu nhắm hờ mắt, ổ họng nuốt khan, trước hai nguồn áp lực to lớn không gật đầu không được.Khi bọn trẻ đã đi khuất tầm mắt, Nhật Linh ngồi trên xe mới cất tiếng hỏi Duy: "Ê mày với em tao làm sao đấy?"
Duy ngạc nhiên, hỏi lại: "Mày không biết gì à?"
Linh mơ hồ lắc đầu, cô có một dự cảm không lành.***Bình Phương đi trước, Nhật Trình theo sau.
Tuân thủ theo lời Linh Cáo dặn, Trình giữ nguyên khoảng cách năm mét.
Ánh mặt trời chiếu xuống, bóng hai người đổ trên nền đất xiêu vẹo.Trình nhìn bóng lưng người phía trước, cảm giác hụt hẫng xuất hiện một cách kì lạ.
Bạn cùng bàn bơ cậu, hoàn toàn phớt lờ, cứ như vậy bước đi về phía trước.
Có vẻ con bé vẫn còn ngái ngủ, bước chân lúc sang phải lúc sang trái.
Trình thôi không nhìn người phía trước nữa, dù sao người ta cũng ngó lơ cậu rồi, cậu cũng làm điều tương tự.Ngắm trời đất được một lúc, Trình vẫn quay đầu tìm kiếm bóng dáng bạn cùng bàn.
Bước chân nhanh chóng tăng tốc, cậu vội vàng tiến lên khi thấy Bình Phương ngồi thụp xuống.Cậu vừa cúi đầu, bạn cùng bàn lại đột ngột đứng lên.
Trời đất đột nhiên đảo lộn, Trình chỉ cảm thấy đau không thốt nên lời.…"
Tao sẽ về cho nó một trận, mày yên tâm.
Tao sẽ bắt thằng bé quỳ xuống xin lỗi bé Chia..."
Từ lúc Duy kể chuyện xong, Linh Cáo cứ liên tục nói sẽ về "làm gỏi" em trai mình."
Thôi khỏi, chuyện không nghiêm trọng đến thế.
Chia về nhà kể là bạn cùng bàn mới học giỏi lắm, bạn còn chỉ bài cho em cơ!"
Duy ngắt lời Linh, kéo tay cô bạn thân đi ra khỏi bãi đỗ xe."
Thật thế á?
Chắc thằng bé cũng hối lỗi rồi, mày tha thứ cho em tao nhé!"
Nhật Linh cảm thấy máu nóng dồn lên não, trong lòng chửi thầm tên em trai có lớn mà không có khôn.
Đụng ai không đụng lại đụng trúng em gái của nhà Nguyễn Lê.
Nhật Linh có mọc thêm mười tay cũng không thể cản nổi nếu ba anh em nhà này kéo nhau đến dần cho Trình một trận."
Cái này phải hỏi em tao chứ tao quyết sao được!"
Duy nhún vai, từ chối tiếp nhận đề nghị từ cô bạn thân.
Điện thoại bỗng đổ chuông, Duy lấy từ túi ra xem, phát hiện là em gái gọi ngay lập tức ấn nghe máy."
Anh ơi CẤP CỨU!!!
Cậu ấy sắp ngất rồi anh đến ngay đi..."
Giọng Bình Phương hốt hoảng vang lên trong điện thoại, Duy và Linh nhìn nhau, không ai bảo ai liền vắt chân lên cổ chạy.***Trình lôi khăn giấy ra khỏi mũi, máu lại bắt đầu chảy, từng giọt rơi xuống thấm đậm vải áo dài."
Mày nhét lại đi, đừng lôi ra nữa!"
Bình Phương lại xoắn thêm một tờ giấy, trực tiếp nhét vào lỗ mũi còn lại của Trình.
Trình nhăn mặt, cảm giác đau nhói truyền từ đại não lan ra thái dương, lan đến toàn bộ phần nửa đầu trước."
Tao xin lỗi, có phải tao ấn mạnh quá không?..."
Trình hé mắt, cô bạn cùng bàn đã xoắn gần hết cả hộp giấy rồi còn đâu, mà là giấy của cậu mang theo.
Đôi mắt bồ câu trong veo bây giờ ửng đỏ, ầng ậc nước, như chỉ cần một cái chớp mắt của Phương, giọt lệ sẽ tuôn rơi.Nhưng con bé không khóc, Trình chỉ nghe thấy tiếng Bình Phương thở gấp vì lo lắng, sợ hãi.
Khi trời đất lảo đảo, thân hình một mét năm kia lại có thể chống đỡ cậu, vừa kéo Trình lê bước ngồi ra gần bờ hồ vừa mở điện thoại gọi cứu trợ."
Thôi tao không sao, đừng lấy thêm giấy ra nữa, nhiêu đây đủ rồi."
Trình vươn tay ra, muốn xoa đầu con bé mà Bình Phương đứng xa quá, cậu phải nhấc người lên nhích sang một chút mới với kịp.
Thế mà vừa chạm vào mái tóc xoăn, con bé liền khóc thút thít.
Trình vội đưa tay xuống gạt đi những giọt nước mắt:"Ơ đừng... tao hết chảy máu rồi.
Mày xem này..."
Mẩu giấy vừa lôi ra khỏi mũi, máu lại chảy xuống nhân trung.
Bình Phương thấy thế nức nở thành tiếng, nhét một mẩu giấy mới vào.Trình bất lực, tay đưa lên bóp nhẹ hai cánh mũi.
Một tay vẫn đang để trên má Bình Phương khẽ xoa nhẹ, nước mắt chảy xuống lòng bàn tay nóng hổi, Trình cảm nhận cả khuôn mặt con bé nóng ran."
Mày đừng khóc...
Nếu anh mày mà đến đúng lúc này thì..."
Trình kiên nhẫn dỗ dành, đè nén sự đau nhức ở hai bên thái dương.
Bình Phương cứ sụt sịt mãi khiến Trình cảm thấy cậu mới là người có lỗi."
Sao lúc đấy mày lại cúi xuống thế?"
Trình nhẹ giọng hỏi, cánh tay đang vươn ra có chút mỏi."
Tao cúi xuống buộc dây giày."
Trình thở dài, thôi coi như cậu đen đủi đi, con bé cũng chỉ vô tình ngẩng đầu lên hơi mạnh mà thôi.
Điều quan trọng bây giờ là làm sao để đứa trẻ mít ướt này ngừng khóc, nếu để anh trai con bé thấy thì..."
Hai đứa có sao không?
Có bị thương ở đâu không?"
Thôi xong.Trình vội vàng buông tay khỏi má Bình Phương, vất hết giấy khỏi lỗ mũi và cả giấy rơi xuống mặt đất vào thùng rác.Bình Phương nghe thấy tiếng Duy liền chạy ra kéo tay anh: "Anh ơi nhanh lên, cậu ấy cứ chảy máu mãi không ngừng!"
Khi ba người đến chỗ Trình ngồi, cậu chàng đã dọn dẹp xong, gương mặt đẹp trai không có vết máu nào."
Ơ..."
Bình Phương ngơ ngác, rõ ràng ban nãy bạn cùng bàn còn phải ngồi ngửa đầu ra sau, một tay bóp mũi, trông cực kỳ thê thảm."
Sao?
Thằng Trình làm sao cơ?"
Nhật Linh tiến lại xem xét em trai một lượt, sau đó nhanh chóng phát hiện sống mũi Trình có vệt đỏ lờ mờ.
Đúng lúc này, một bên mũi lại rỉ máu.
Trình nhắm mắt thở dài, mọi nỗ lực che giấu đi tong hết rồi."
Đưa anh giấy, Trình hơi cúi đầu về phía trước đi em."
Duy bình tĩnh bước lại, rất nhẹ nhàng sơ cứu cho em trai của bạn thân.
Linh lùi sang một bên, nhường chỗ cho Duy, dù sao cũng là người ở bên khoa cấp cứu, đây là chuyên môn của anh."
Phương, em xoắn giấy cho vào mũi Trình à?"
Duy vừa xem xét mặt Trình vừa cất giọng hỏi.
Bình Phương giật mình, nhanh chóng chuyển chỗ sang đứng nép người về phía Nhật Linh, mím môi gật đầu."
Anh bảo bao lần rồi, không được làm thế cơ mà!"
"Em xin lỗi, tại em hoảng quá..."
Bình Phương run rẩy bám vào áo Nhật Linh, mỗi lần anh Duy về đúng nghề bác sĩ là con bé không dám lại gần."
Sao mày mắng bé Phương, con bé có lỗi gì đâu?"
Nhật Linh lên tiếng, Duy đột ngột đổi giọng khiến cô cũng có chút hoảng."
Không, do em đấy ạ.
Em đứng bật dậy... thế là đầu em đập bộp vào đầu cậu ấy... xong rồi thì..."
Phương mô tả lại toàn bộ sự việc, tới cuối câu, cô bé không biết diễn tả thế nào bèn chỉ vào vệt máu đỏ thẫm trên tà áo dài của Trình.Nhật Linh im lặng, mắt liếc nhìn em trai."
Chảy máu trong bao nhiêu phút rồi?"
"Khoảng 10 phút ạ."
Bình Phương ậm ừ đáp."
Đợi một tí nếu còn chảy thì mình đưa thằng bé đi viện."
Duy hướng Linh nói, cô gật đầu đồng ý.
Trình nãy giờ không hé miệng câu nào, thứ nhất cậu có hơi bất ngờ khi Bình Duy lại hành động vô cùng nhẹ nhàng khác hẳn cái bắt tay lúc mới gặp, thứ hai là vì sợ hãi khi nghe thấy lại sắp bị bế lên viện.Nhưng ngạc nhiên hơn cả là đứng trước bệnh nhân, đối với Bình Duy thì em gái cũng không phải ngoại lệ gì cả.
Con bé làm sai, tất yếu cần phải chấn chỉnh lại.Được một lúc, Duy nâng mặt Trình lên quan sát, thấy máu đã ngừng chảy hẳn mới yên tâm thở phào.
Tuy nhiên, Trình còn choáng váng không nên đi lại, Bình Phương ngay lập tức giơ tay xin ngồi cùng bạn.Duy kéo em gái đi dặn dò, cô bé chăm chú lắng nghe, cái đầu gật liên tục.
Nhật Linh nhìn hai anh em nhà Nguyễn Lê đứng đằng kia, lại nhìn em trai mình vẫn đang day day thái dương: "Mày thông minh lắm em trai, đổ máu một tí mà lật ngược hẳn thế cờ!"
Trình nhíu mày: "Lật ngược gì?"
Linh cười nửa đùa nửa thật: "Đừng tưởng mày giấu được chị mãi, Duy kể tao nghe hết rồi.
Cẩn thận không là về nhà tao mách mẹ mày bắt nạt bạn cùng lớp!"
Duy và Phương quay lại, trên tay con bé cầm một túi nhỏ gồm nước muối và bông băng.
Duy vẫn còn muốn dặn dò thêm liền bị Nhật Linh kéo vào Phủ làm lễ.Chỉ còn lại hai người, Bình Phương cúi đầu ngồi im lìm, hai tay vân vê quai túi nilon.
Bầu không khí có chút nặng nề, Trình không nhìn thấy biểu cảm của bạn cùng bàn, sợ con bé ngồi lâu lại nghĩ ngợi lung tung rồi khóc nên hắng giọng hỏi:"Đầu mày có bị đau không?"
"Không."
Bình Phương lắc đầu."
Sao lúc xuống xe mày lại bơ tao?"
"Tại... tao đang buồn ngủ."
Bình Phương ậm ừ, không biết trả lời sao cho hợp lí, dù câu trả lời này cũng đúng một phần."
Này bạn cùng bàn, mày cho tao nhiều lần đầu tiên thật đấy!"
Trình cười, ba chữ "lần đầu tiên" còn cố ý nhấn mạnh.
Bình Phương kinh ngạc quay sang, câu nói này càng nghe càng thấy sai."
Lần đầu tiên vay tiền, lần đầu tiên đi buýt, lần đầu tiên bị bạn cùng bàn giẫm lên tai nghe, lần đầu tiên làm mẫu vẽ, lần đầu tiên bị đập đầu chảy máu cam..."
Trình xòe tay đếm, thích thú khi nhớ lại những trải nghiệm khó quên ấy.
Bình Phương cúi đầu, nghe giống như Trình liệt kê các tội trạng của con bé vậy."
Tao xin lỗi!"
Trước lời "vạch tội" của Trình, Bình Phương không biết nói gì khác.
Trình lấy túi thuốc trong tay bạn cùng bàn mở ra xem.
Ngoài băng gạc, thuốc sát trùng còn có cả băng urgo, salopas.
Trình bật cười, thật ra mấy thứ này trên người cậu cũng không thiếu, dù sao cũng là con út trong một gia đình y dược.Đặt túi thuốc sang một bên, Trình đưa tay vỗ nhẹ lên mái tóc xoăn:"Đừng nói ba chữ đó nữa, đầu năm xui đấy.
Nói cái gì vui vẻ hơn đi."
Bình Phương ngửa cổ suy nghĩ, sau đó thốt lên: "À bài vẽ của tao được cô khen!"
"Bài mày vẽ tao à?"
"Đúng.
Nhưng cô khen phần từ cổ trở xuống..."
Trình chớp mắt, nghiêng đầu hỏi: "Thế phần còn lại?"
Bình Phương xòe tay rồi gập lại thành nắm đấm: "À tao không chụp gửi cô phần đấy..."
Trình không muốn nói gì thêm, sau đó hai đứa lại im lặng.
Qua một lúc, cậu mới cất giọng:"Phương này, mày có muốn đổi chỗ không?"
Bình Phương nhìn lên, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa lo sợ.Trình quay đầu nhìn ra hồ, ánh mắt xa xăm: "Nếu khó chịu quá thì nên thay đổi."
"Xin chuyển phức tạp lắm, cứ để như vậy đi."
Bình Phương nói ngắn gọn, sau đó đứng dậy đi vào trong đền.
Trình nhìn theo bạn cùng bàn, khẽ thở dài.***Trình vò đầu bứt tai, cảm thấy mình dở hơi hết thuốc chữa, đang yên đang lành lại lôi chuyện chỗ ngồi ra nói.
Ánh mắt Bình Phương vừa rồi có bao nhiêu sự ngỡ ngàng, Trình còn nhìn ra hai vai con bé khẽ run lên, vậy mà vẫn cố chấp bảo Bình Phương nên thay đổi.Sau hôm liên hoan tất niên sớm, "ô vuông 8:1" nhộn nhịp hẳn.
Bình Phương không còn im lặng như mấy hôm đầu mới chuyển chỗ, cô bé nói chuyện với đám Triều, Nhất, Nhân rất vui vẻ, đôi lúc kéo cả Lâm và Long ở dãy dưới tham gia cùng.
Còn Trình, Nguyên và Việt ngồi chỗ sát tường chỉ thỉnh thoảng phản ứng bằng biểu cảm khuôn mặt và ngôn ngữ cơ thể.Nhưng Trình không đành lòng nhìn cô bạn cùng bàn cứ đến tiết toán nghe trò đùa "không vui cho lắm" của ông thầy là lại bẻ gãy một cây bút chì.
Mỗi lần như thế, con bé phải vẽ hình bằng bút bi, vừa vẽ vừa ấn đến mức làm rách giấy.Cầm lấy túi thuốc, Trình đảo mắt, không nhìn thấy bạn cùng bàn đứng ở đâu.
Trong lòng cậu bắt đầu lo lắng, dù ở một nơi linh thiêng như thế này con bé cũng có thể gặp nguy hiểm.Điện thoại đổ chuông, là Bình Phương gọi, Trình nghe máy ngay lập tức."
Tại sao tao phải đổi?"
Không phải bắt đầu bằng "Alo Bình Phương nghe đây ạ" mà là một câu hỏi chất vấn."
H-hả?"
Trình nhất thời không phản ứng kịp."
Tại sao mày không đổi chỗ nếu mày thấy khó chịu mà lại là tao?"
Đầu dây bên kia lại truyền đến một câu hỏi khác dài hơn."
Mày đang ở đâu để tao ra đấy?"
Trình gấp gáp hỏi, đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm Bình Phương trong đám đông."
Không, nói chuyện qua điện thoại đi.
Bây giờ tao không muốn nhìn mặt mày!"
Câu nói phũ phàng khiến Trình đơ người trong giây lát.
Trái tim cậu thấy tổn thương nhẹ."
Này nhá, chỗ ngồi là do cô sắp xếp ngẫu nhiên chứ tao cũng đâu có muốn ngồi cạnh mày.
Nếu mày cảm thấy mày không chịu được... thì người cần đổi chỗ là mày chứ không phải tao...
Mà tại sao mày lại muốn đổi chỗ?
Mày khó chịu vì cái gì?..."
Bình Phương nói liền một mạch, giữa chừng còn dừng lại sụt sịt mũi.
Trình tinh ý nghe ra trong điện thoại có những tiếng chào hàng "bún ốc, bánh tôm" liền nhanh chóng chạy ra bên ngoài Phủ.Mục tiêu tìm kiếm là cô gái có mái tóc xoăn đen nhánh, mặc áo dài màu xanh cốm thêu hoa sen và đeo túi gấm màu trắng, quan trọng là chỉ cao đến ngang ngực và nhất định đang cầm điện thoại.Trong đám đông người đi san sát nhau như vậy tìm được Bình Phương nhỏ bé quả không hề dễ dàng.
May quá kia rồi, ở ngay cạnh quầy viết sớ và bán mâm cúng lễ, cô gái với mái tóc xoăn bồng bềnh, một tay cầm gói xôi cốm, tay còn lại cầm điện thoại để sát tai, nét mặt căng thẳng:"Hay là mày ghét tao lắm hả Trình?
Nếu mày ghét tao đến vậy thì mày cứ nói thẳng ra, tao không thích vòng vo tam quốc...
Tao biết là tao hậu đậu hay làm đổ vỡ, tao cũng học không giỏi nên mới hỏi bài mày... nhưng mà tao..."
Trình bước nhanh tới đứng trước mặt Bình Phương, trực tiếp trả lời:"Tao không ghét mày.
KHÔNG GHÉT!"
Bình Phương giật mình ngước lên, hai mắt tròn xoe."
Biết là không ghét rồi, nhưng sao mày phải nói to thế!"
Phương nuốt nước bọt, không chịu thua hét lại vào điện thoại."
Tại vì mày cứ nói suốt ấy... tao... tao còn phải đi tìm mày..."
Trình vừa nói vừa tranh thủ thở bù.
Tắt điện thoại xong cậu vòng ra sau giữ chặt vai Phương, một tay giữ luôn cánh tay còn lại của con bé, hai đứa len lỏi vào giữa dòng người.Trong góc riêng tránh xa đám đông ồn ào, Bình Phương vẫn đứng im không động đậy.
Con bé cúi đầu, kiên quyết không chạm mặt với người đứng cạnh."
Tao không ghét mày đâu, thật đấy."
Trình cẩn thận nhắc lại, giọng chân thành."
Tao chỉ là..."
Trình ngập ngừng, nửa muốn nói hết ra nửa muốn giữ cho riêng mình.Do dự một lúc, Trình bất chợt nhận ra chính mình cũng vừa khiến bạn cùng bàn cảm thấy khó chịu, lần đầu tiên cậu thấy Bình Phương lớn tiếng bày tỏ hết những bức xúc trong lòng ra.
Bàn tay đang nắm hờ vai Bình Phương buông xuống, Trình nhấc chân dịch người cách xa một khoảng, chầm chậm nói:"Đừng trút giận lên bút chì, chỉ cần sang chỗ ngồi khác, mày sẽ không bị trêu nữa."
Trình dứt lời, tim đập nhanh, trong lòng thập phần lo lắng, liệu bạn cùng bàn có hiểu được ý cậu không?
Liệu Bình Phương có cho rằng Trình là người nhiều chuyện, hay là kẻ thích tọc mạch?Bình Phương từ từ ngước lên, ngón tay đặt lấp lửng ở gần môi, hai má khẽ chuyển động.
Thì ra con bé đang cúi đầu ăn xôi cốm đậu xanh!
Trình đen mặt, đúng là lo bò trắng răng, có khi từ nãy đến giờ người ta còn không để những lời cậu nói lọt vào tai.
Não của Nguyễn Lê Bình Phương chỉ có đồ ăn và đồ ăn thôi!"
Mày nghe tao nói không?"
Trình trầm giọng hỏi.Tóc xoăn đảo mắt một vòng, gật đầu.
Trình không nói gì, vẫn một ánh mắt sâu hun hút.
Bình Phương mím chặt môi, cẩn thận "dâng" xôi cốm được bọc trong lớp lá sen lên cao bằng cả hai tay, sau đó nhắm tịt mắt nói liền một lèo:"Tao xin lỗi, là tao đã hiểu lầm mày.
Tao xin lỗi vì tao đã lỡ lời.
Tao xin lỗi vì tao đã đập đầu mày chảy máu mũi.
Tao xin lỗi ạ!"
Trình bị dọa đến suýt bật cười, cả mấy câu dài mà cậu chỉ nhớ được mỗi ba chữ "Tao xin lỗi".
Gói xôi được "dâng" lên mãi mà chưa thấy người kia có phản ứng gì, hai tay Bình Phương run run, mỏi quá!Trình nén cười, e hèm mấy tiếng rồi mới đưa tay lấy xôi cốm, đồng thời đặt vào lòng tay Bình Phương một thứ đồ nhỏ xinh.Bình Phương vừa bất ngờ vừa thích thú, thứ Trình đưa là một con búp bê hình cô gái bằng len có mái tóc xoăn, mặc váy đỏ nâu, trên vai còn đeo ống đựng giấy."
Cái này bạn cho tao à?"
Phương nhìn cô bé nhồi bông này giống mình lắm, nhưng không dám hỏi thẳng.Trong lúc đi tìm Bình Phương, Trình vô tình nhớ ra mấy món đồ mình đã móc xong vẫn để ở trong túi đeo người, vốn định ra Tết đi học sẽ đưa.
Nhưng hôm nay đã gặp ở đây rồi, vừa hay đúng lúc có thể dùng nó để dỗ dành.
Con gái chắc hẳn ai cũng thích mấy thứ nhỏ nhỏ xinh xinh như này, hơn nữa Trình còn cố tình làm một "Bình Phương phiên bản mini" mà."
Ừ cho bạn."
Trình nhẹ nhàng đáp, trông thấy nụ cười rạng rỡ của bạn cùng bàn, cậu cũng vui lây.
May quá, Bình Phương có vẻ thích."
Cô bé này có hơi giống tao nhờ?"
Bình Phương đặt búp bê kề má mình, cất tiếng hỏi thử.
Không khó để Trình nhận ra ánh mắt mong chờ của cô bạn cùng bàn."
Ừm đúng thật!"
Trình giả vờ nheo mắt so sánh rồi cười nói, sau đó chỉ vào chiếc váy hai lớp đỏ nâu: "Tao làm nó giống bộ mày mặc hôm 28 ấy."
"Bạn móc nó á?"
"Ừ tao móc tặng bạn đấy.
Chỉ riêng bạn có nó thôi."
Trình mỉm cười, bàn tay chạm vào mái tóc đen nhánh, ngón tay cậu chuyển động, lọn tóc liền biến thành sợi dây leo uốn lượn bao quanh.
Cứ để một lúc như vậy, các ngón tay còn lại không biết từ lúc nào đã áp lên gò má thiếu nữ, càng lúc càng muốn vuốt ve nhiều hơn.
Đến khi thấy hai má Bình Phương nóng dần lên cậu mới buông tay, lọn tóc đang quấn chặt cũng vì vậy bị kéo dãn ra rồi bật trở lại như lò xo.
Trình luồn tay vào bên trong chiếc túi đeo ngang hông lấyi ra một vài món quà nữa.Có bánh trưng, có đĩa xôi gấc, có quả thanh long, có quả dâu, còn có cả cốc mì ăn liền... cái nào cũng nhỏ xíu, nằm gọn trong lòng bàn tay.
Bình Phương thích thú reo lên, hai chân không ngừng nhún nhảy:"Uầy, đáng yêu thế!
Tao không biết mày khéo tay thế này đấy!"
Trình tạm thời cầm lấy "cô gái tóc xoăn", thả những món đồ nhỏ xinh vừa lấy trong túi ra vào tay Bình Phương."
Mấy cái này mày có bán không?
Đắt không?
Tao muốn mua hết!"
Đôi mắt bồ câu lấp lánh như có ánh sao, nụ cười con bé rất rạng rỡ.
Bình Phương dường như đã quên đi màn cãi nhau to tiếng vừa rồi giữa hai đứa."
Không cần đâu, tặng mày hết đấy."
Trình cười, trả búp bê lại cho bạn cùng bàn.
Bình Phương há hốc mồm, cảm thấy không thể tin nổi:"Cho tao hết á?"
Trình không nói gì chỉ gật đầu, lại lấy ra một chiếc túi lưới bằng len đưa cho Bình Phương, bảo con bé đựng hết quà tặng vào."
Ơ nhưng mà... hay là... tao vẽ tranh tặng mày nhé?"
"Mày đã vẽ tao rồi mà."
Trình buồn cười, sao lại có người được tặng đồ mà khuôn mặt cứ cau có thế này nhỉ?Chiếc túi lưới len khi buộc thắt nút lại trông sẽ giống một quả dứa đeo "vương miện" trên đầu màu xanh, trông cũng khá hợp với bộ áo dài màu cốm Bình Phương đang diện."
Tranh đấy mày trả tiền mua rồi.
Ý tao là mày thích gì tao sẽ vẽ cái đó."
Bình Phương chớp mắt nhìn Trình, rất mong chờ bạn cùng bàn nói ừ một tiếng.
Cô nhóc không quen nhận quà, lại cùng một lúc nhiều quà như thế này, mà bản thân vừa trách nhầm người ta nên nhất định phải làm gì đó đáp lại cho hợp lẽ.Trình không trả lời, nắm lấy phần tay áo Bình Phương kéo con bé vào đền.
Bình Phương khựng lại, níu tay cậu: "Ấy đừng, vải mỏng nhỡ rách."
"Thế nắm tay được không?"
Trình thả tay, nghiêng đầu hỏi.Bình Phương cứ nhìn bàn tay Trình đang chìa ra, phân vân mãi cuối cùng vẫn nghĩ chắc bạn cùng bàn chỉ đang sợ đông người lỡ hai đứa lạc nhau."
Được ạ."
Lời vừa nói xong, Trình dứt khoát đưa tay xuống, hai bàn tay ma sát, hơi ấm truyền qua.
Bình Phương thoáng giật mình, tưởng bạn cùng bàn chỉ nắm cổ tay thôi, có ai ngờ lại đến luôn bước này.
Trình siết tay, càng đi qua những chỗ tụ tập đông người, cậu càng nắm chặt hơn, sợ rằng chỉ cần sơ sảy một chút thôi người đằng sau sẽ lập tức biến mất.Bình Phương nhìn chằm chằm hai bàn tay nắm chặt, bất giác thấy lo sợ: "Khỏe quá!
Tay này mà bóp cổ thì...", sau đó lắc mạnh đầu để khỏi suy nghĩ linh tinh.