- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 415,494
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Phương Trình
Chương 8: Trông mặt bắt hình dong
Chương 8: Trông mặt bắt hình dong
Ngày trở lại trường sau kỳ nghỉ Tết, Liên đang ngồi trên lớp, ấn nút gọi lại lần thứ năm."
Nó điên rồi chúng mày ạ!
Tao chịu, máy cứ "Thuê bao quý khách vừa gọi đang bận hoặc không nhấc máy" từ nãy đến giờ!"
Liên đặt điện thoại xuống, đổi tên Bình Phương trong danh bạ thành "Lần này thì tao chịu thua mày rồi"."
Vô phương cứu chữa thôi!
Nó bị bệnh mãn tính rồi."
Triều lắc đầu phát biểu, tay và mắt đang tích cực chép bài tập tết của Xuân thủ quỹ.Nói xong, Triều ăn ngay một cú đấm vào bắp tay từ Xuân.
Rồi Xuân nói với Liên: "Hay gọi thử cho anh Duy đi, nhỡ con bé bị làm sao."
Liên gật đầu, tìm trong điện thoại một hồi mới phát hiện cô không lưu số Bình Duy."
Tao có, lấy máy tao mà gọi."
Triều thấy thế, chỉ tay vào điện thoại mình.Xuân nhanh tay cầm máy Triều lên, điện thoại có đặt khóa vân tay mà tay phải Triều đang hì hục viết, không thể buông bút ra được."
Pass pass Triều ơi..."
"Sinh nhật mày."
Triều thản nhiên trả lời, Xuân đứng hình còn Liên trố mắt né người sang một bên.
Tạm bỏ qua những giây phút ngỡ ngàng, Xuân nhập thử mật khẩu, điện thoại mở khóa thật.Sau cuộc gọi hỏi thăm nhanh với anh Duy, tình hình Bình Phương đã được vác ra khỏi giường, đang bị ấn đầu vào đánh răng, dự trong năm phút nữa chắc sẽ kịp có mặt ở cổng trường.Liên thở phào nhẹ nhõm, nếu như theo đúng tính toán, Bình Phương có thể vào trường trước khi bác giám thị và ban trực cổng bắt đầu "bắt" học sinh đi muộn.
Để không xúi quẩy ngày đầu năm, Liên đã ra tối hậu thư bắt buộc tất cả 12A1 đúng 6 giờ 40 phút phải có mặt trong lớp.
Nhưng điều lớp trưởng không thể ngờ là Bình Phương chưa bao giờ ngủ trước 12 giờ đêm thì hôm qua lại lên giường đắp chăn từ 10 giờ tối.
Cả lớp 45 đứa, chỉ có mình con bé không xem tin nhắn!Liên trực tiếp bay xuống cổng trường đứng canh, chỉ còn lại Xuân và Triều đang ngồi ở chỗ của Liên, bên cạnh Xuân.Hà Chiêu Xuân nhìn Trần Thanh Triều bằng ánh mắt ngờ vực, có điều gì đó lấn cấn ở đây.
Vừa nãy tim Xuân lỗi đi một nhịp, và dù đã cố không suy nghĩ gì thì sự tò mò vẫn khiến cô quay sang gọi tên Triều."
Ừ sao?"
Triều đáp lại rất nhẹ nhàng."
S-sao mày lại đặt pass... là sinh nhật tao?"
Xuân nín thở hỏi, trong đầu đã vẽ ra vô số kịch bản.
Triều im lặng, còn nốt một bài lý nữa là nó hoàn thành xong bài tập.
Xuân mất kiên nhẫn, giơ tay định cho Triều ăn một chưởng thì cậu bạn mở miệng đáp: "Vì sinh nhật mày dễ nhớ."
Thì ra là vậy.
Xuân ôm tim thở hắt ra một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Triều nghe thế liền quay sang mặt lo lắng, Xuân chỉ cười xuề xòa: "À tao tìm thấy chìa khóa xe ở trong túi áo rồi".Bình Phương vào lớp sau khi hồi dài trống báo kết thúc.
Trình thấy bạn cùng bàn ngồi vào chỗ thì tắt máy tính đi, vươn tay ra giúp cô nhóc gỡ đồ đạc, để ý thấy "Bình Phương mini" đã được gắn làm móc khóa cặp còn bánh trưng, thanh long, mì ly được cài chung vào một móc khóa cho ống đựng giấy.
Được giải thoát khỏi chiếc cặp nặng trĩu, Bình Phương ngay lập tức úp mặt xuống bàn tiếp tục ngủ nướng.Trình bật cười nhớ lại tiết thể dục ngày trước, tự nhiên cậu thấy ngày hôm ấy trông Bình Phương cũng không kinh hoàng đến mức phải gọi là quỷ hiện hồn.
Ngón tay cậu nhẹ nhàng vén mái tóc xoăn ra sau tai, một bên má bầu bĩnh trắng trẻo, sống mũi cao nhỏ nhắn và hàng lông mi dày cong ẩn sau gọng kính đen xuất hiện.Câu hỏi của Linh Cáo hôm ở Phủ Hồ Tây bỗng vang lên trong đầu cậu: "Bình Phương dễ thương nhờ?", Trình thì thầm chỉ đủ cho bản thân nghe thấy: "Ừ cũng dễ thương!"
Liên lớp trưởng đếm xong sĩ số lớp hai lượt, sau đó đứng lên bục giảng, nói to: "Lớp mình chuẩn bị bài tập, lát thầy cô sẽ gọi lên bảng chữa đấy nhé."
Liên vừa thông báo xong, Bình Phương bật dậy như lò xo, hoang mang nhìn sang Trình."
Mày chưa làm à?"
Trình nhướng mày hỏi.Bình Phương gật đầu, sau đó khẩn cấp lôi tập đề ra khỏi cặp.
Trắng tinh, chưa khoanh đáp án một câu nào."
Còn bài tự luận lý nữa nhá..."
Giọng Triều thánh thót vang bên tai, Bình Phương rơi vào trạng thái hoảng loạn, cắn ngón tay sắp khóc.
Nhân và Nguyên nghe thấy có biến liền quay xuống, thấy tập đề còn trắng tinh như mới thì hiểu ngay vấn đề."
Tao làm hóa, mày chép anh, thế cho nhanh!"
Nhân nhanh tay cầm tập đề lên, chia cho Nguyên một nửa, sau đó vỗ đầu Bình Phương cười nói: "Yên tâm ha!"
Còn tập toán ở dười cùng, Trình kéo về phía mình: "Tao khoanh trước, lát giảng lại cho mày mấy câu phức tạp sau.
Đi chép lý đi, cô kiểm tra vở đấy."
Bình Phương cảm động chảy nước mặt rồi vội vàng quay sang Triều.
Triều đã biết trước, giơ quyển vở lý ra trước mặt Phương: "Của đại ca, chép nhanh lên tiết sau nó lấy lại đấy!"
Bình Phương gật đầu như bổ củi, phấn khởi cầm lấy quyển vở của thủ quỹ.
Ở lớp này, về thu chi và vật lý không ai làm lại Hà Chiêu Xuân cả.Đến tận tiết bốn, Xuân gọi với lên chỗ Triều để lấy lại vở.
Triều không trả lời, giơ tay chỉ vào Bình Phương đang cắm cúi chép bài.
Xuân hiểu ý, ra hiệu "OK".
Trùng hợp thật, cả tiết anh và tiết lý Bình Phương đều bị gọi lên bảng, mà gặp toàn câu khó, cũng may đã có sự cứu trợ khẩn cấp từ bạn bè xung quanh.Bình Phương là một học sinh khá nhanh nhẹn, chỉ cần được gợi ý về hướng làm bài con bé có thể giải thích đáp án một cách nhanh chóng và dễ hiểu.
Mỗi lần nhìn nó đứng trên bảng, Triều đều cảm thấy thán phục:"Con bạn tao thuộc kiểu cực kỳ nguy hiểm, có đầu óc, có tài năng hiếm, mỗi tội lười học lười nghe giảng, thêm cái tật xấu gắt gỏng lúc bị gọi dậy nữa, bao năm không bỏ được!
Phải đến tận khi lên cấp hai tao mới nhận thức được cái sự nguy hiểm của nó.
Chúng mày cũng nhận ra rồi đúng không?
Làm gì có đứa nào không thèm ngồi học thuộc với luyện đề mà vẫn cứ tám điểm rưỡi văn trở lên như nó không?!"
Nhất cũng quay đầu xuống tham gia bình luận:"Đấy là chưa kể chuyên môn hội họa nhá!
Nó rất "out trình" trên lớp luyện vẽ của bọn tao.
Bạn thân của mày vẽ bố cục màu chưa bao giờ dưới chín.
Tao phải công nhận một điều là tư duy sáng tạo của nó đỉnh cao v*i, nó vẽ một lần ăn ngay quả kết hợp chữ 12A1 với hình vòng nguyệt quế.
Cả mấy poster banner câu lạc bộ cũng một tay nó cân hết!"
Nhân nghe thế ngạc nhiên lắm: "Ava trên áo lớp mình là Bình Phương vẽ hả?"
Từ lớp 10, Liên lớp trưởng đã lên ý tưởng đặt áo lớp dùng luôn trong ba năm học.
Hồi đó Nhân chỉ biết có Nhất cùng với Liên lên trình bày bản thiết kế, dù mới biết Bình Phương cũng là dân vẽ nhưng không nghĩ cô nhóc có tham gia vụ này.Nhất gật đầu: "Nó lên ý tưởng với vẽ chính, tao và Lâm chỉnh sửa nét với thêm thắt tí thôi.
Nói chung Bình Phương là thần tượng của tao, tao phải xin vía tám rưỡi văn và chín màu của nó!"
Triều nghe xong thấy hoang mang giống hệt Nhân: "Ơ Lâm cũng thi vẽ á?"
Nhất lại giải thích: "Có, nhưng nó bên kiến trúc, thi khối V, khác lớp tao với Phương.
Có lần mày không đến đón Phương được, Lâm chở về đó."
Nghe đến đoạn này, Trình bỗng dừng bút.
Thì ra bạn cùng bàn đã được người khác đưa đón từ lâu, cậu không phải người đầu tiên ngoài gia đình con bé."
Ừ rồi, tao nhớ.
Tao chỉ thắc mắc là tao có thấy Lâm luyện vẽ trên lớp bao giờ đâu?"
Triều càng lúc càng thích chỗ ngồi mới, mỗi ngày đi học là một ngày thêm bất ngờ.Nhất nhìn bóng lưng Lâm trên bục giảng, sau đó vẫy tay gọi Nhân và Triều ngồi sát lại, thì thầm kể:"Đây lại là một trường hợp "nhìn vậy mà không phải vậy".
Với giao diện tóc húi cua, da ngăm bánh mật, chiều cao bóng rổ, vai thái bình dương, cơ bắp cuồn cuộn thế kia thì thằng Lâm theo thể thao là chuẩn bài.
Nhưng không, khoảnh khắc tao thấy nó ở trung tâm luyện vẽ tao sốc bay màu!!!
Tao cứ sợ tay nó thế kia bẻ một cái khéo cả bó bút chì cũng gãy chứ đừng nói là một cây, có khi tan thành vụn!
Nhưng mà chúng mày khoan nghĩ Lâm mà vẽ thì nét sẽ mạnh mẽ táo bạo.
Nó soft(mềm) lắm bạn ơi!
Nó đi nét mềm mại, mượt mà, nhẹ nhàng, tao nhìn mà muốn cong theo luôn ấy!"
Triều giật mình thon thóp, nhưng Nhất gật đầu cam đoan: "Không thật đấy!
Ý tao là Lâm vô cùng dịu dàng, từ tốn, khác hẳn với cái hình thể khổng lồ dũng mãnh của nó!"
Triều vẫn nhìn Nhất đầy băn khoăn, Nhất mặc kệ, tiếp tục câu chuyện:"Chính vì nét vẽ như thế nên nó ngại không thích người khác nhìn thấy nó vẽ.
Mà trước đây nó ngồi gần đám thằng Trí mà thằng đấy thì...
ờm... rất là "xì trây" thượng đẳng, hở ra tí là soi mói, chê bai.
May mà tao không ngồi gần, không thì tao đấm cho nó vỡ alo!"
Trình âm thầm tán thành.
Trí lắm mồm không chịu được, cái kiểu nói chuyện thích cà khịa hơn thua và đề cao bản thân của nó khiến Trình xin phép từ chối giao tiếp.
Cậu cùng hội với Trí cũng vì tên này nằm trong đội bóng rổ của trường, "bè" một chút là để dễ dụ hắn ra thi đấu theo lời huấn luyện viên.
Sau khi đổi chỗ, Trình cũng không qua lại với đám thằng Trí nữa.Vì trong lời Nhất nói nhắc đến tên "Trí" nên trọng tâm cuộc nói chuyện lại chuyển thành nhân vật này.
Nhân bắt sóng rất nhanh, khơi mào những câu chuyện xưa cũ.
Trình nhìn Nguyên, ánh mắt đầy thông cảm, khổ thân anh bạn, chỉ trách Nhân, Nhất, Triều hợp cạ nhau quá thôi.Phải đến lúc Bình Phương trở về chỗ từ bục giảng thì ba cái đầu mới tạm thời tách nhau ra.
Con bé vừa ngồi xuống, liên minh lại sáp lại vững vàng như kiềng ba chân."
Tao đã bỏ lỡ điều gì à?"
Bình Phương ghé Trình hỏi.
Trình và Nguyên chỉ biết đồng thanh: "Không, là bọn tao bỏ lỡ!"
Sau vài câu đánh giá về Bình Phương từ Nhất và Triều, Trình đã tự tin khẳng định cô bạn cùng bàn chính là cô gái trông rất nguy hiểm ở căn teen.
Nhưng bỗng nhiên cậu lại không thích dáng vẻ lạnh lùng suy tính đấy của Bình Phương.
Trình ngẫm nghĩ, giao diện "nàng thơ mùa xuân" vẫn hợp với con bé hơn.Giờ ra chơi, cuối cùng Bình Phương cũng chép xong bài tập lý để tiết năm cô vào kiểm tra vở.
Nhất lúc này cũng ngẩng đầu lên sau khi "nhân bản" ảnh chụp vở Xuân sang vở mình.Nhất ném sách vở sang một bên, bây giờ là lúc nó quay lại với đam mê gọt than của mình.
Nhất quay xuống, hỏi mượn Bình Phương bài vẽ hình họa của con bé.
Bình Phương đang nghe Trình giảng toán không tiện lấy bèn chỉ tay xuống ống đựng giấy dưới ngăn bàn nói Nhất cứ tự nhiên.Nhất khoanh tay ngắm nhìn đôi bạn trẻ, cảm thấy đội trưởng đội bóng rổ và trưởng ban nội dung câu lạc bộ âm nhạc của trường cũng đẹp đôi đáo để!
Cái bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, gọi dạ bảo vâng của Bình Phương trước Trình khác hẳn dáng vẻ đấu võ mồm của con bé với Triều.
Nhất khá mong chờ đến ngày Bình Phương thoát khỏi gọng kìm "bảo vệ" của Triều mà có một tình yêu đũa lệch với hotboy bạn cùng bàn.Nhất lấy ống đựng tranh của Bình Phương ra, nó bất ngờ khi thấy có một chùm móc khóa hình đồ ăn được làm bằng len xuất hiện trên quai đeo.
Nếu nó nhớ không lầm Cao Nhật Trình ngồi cạnh cũng hay có mấy đồ đan móc gắn trên cặp lắm.Mở nắp ống ra, tranh cậu chàng cần tìm không có mà thay vào đó là một thứ đồ khác.
Nhất đóng nắp lại, tự nhủ chắc mình hoa mắt thôi.
Sau khi mở ra lần nữa, nó đành bất lực nhìn về phía Bình Phương.Thấy idol của mình vẫn còn đang say sưa thảo luận bài với bạn cùng bàn, Nhất vỗ vai Triều: "Mày xem bạn tri kỉ của mày mang gì đi học này?"
Triều tò mò ngó đầu vào ống đựng tranh, kết quả cũng phải nhăn mặt hướng sang bàn bên.Đợi cho đôi bạn giảng bài cho nhau xong Triều mới lấy ống giấy từ chỗ Nhất đưa cho Bình Phương: "Tao báo chính quyền nhé, mày đi học thế này đây à?"
Phương tóc xoăn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mơ hồ cầm lấy ống giấy, mở nắp.
Ú òa!
Chẳng có cuộn tranh cuộn giấy nào cả, mà là nguyên một cái điếu cày!Mùi thuốc còn thoang thoảng bốc lên từ ống đựng, Bình Phương đứng hình, không biết phản ứng ra sao.
Sau đó, con bé ngước lên nhìn Nhất và Triều.
Bây giờ cả ba đứa mới đồng loạt cười haha."
Ê tao tưởng mày gọi cho vui thôi, hóa ra "Điếu cày" là vì cái ống này đựng điếu cày được thật!"
"Đựng được mà, tao đựng bao lần.
Này là điếu của bố tao, qua nhờ tao ra hàng nước mang về hộ mà tao quên không bỏ ra haha!"
"Chết thật!
Thế mà mày đeo không thấy nặng hả?"
Phương, Nhất và Triều ôm bụng cười nắc nẻ.
"Điếu cày" là cách chúng gọi vui thay vì gọi đúng tên và công dụng là "Ống đựng giấy vẽ/Ống đựng tranh".
Bình Phương bắt đầu gọi như vậy sau một lần nghe bố nói đùa:"Ống to như này khéo đựng vừa cả cái điếu cày của bố!"
Sau này gọi mãi thành quen, trên lớp luyện vẽ có lúc Phương còn buột miệng nói với Nhất: "Mày có thấy điếu cày của tao ở đâu không?"
Niềm vui không thể chỉ có ba đứa, câu chuyện được lan truyền sang Trình và Nhân, Nguyên ngồi bàn trên, khu dưới Việt, Long và Lâm cũng được chiêm ngưỡng lần đầu tiên cái điếu cày có trong ống đựng tranh.Lâm ngỡ ngàng đến mức lấy thử điếu cày ra rồi cho lại vào ống để xem độ vừa khít giữa hai đồ vật chẳng hề liên quan này."
Nếu ống phi(1) nhỏ hơn thì có đựng được điếu cày không nhỉ?"
"Tao không biết nữa.
Thế có điếu cày cỡ nhỏ không?"
"Có chứ.
Bé khoảng tầm này thôi."
Lâm vuốt cằm suy tư, Bình Phương cũng thắc mắc theo, Triều đưa tay lên ước lượng kích cỡ, sau đó nó và Lâm vỗ tay kết luận là có khả thi.
Triều hân hoan rủ Bình Phương chiều nay dắt nó đi mua ống đựng tranh, còn Lâm bảo sẽ khẩn trương về nhà thử nghiệm cái điếu của ông nội.Bình Phương không biết phải trưng ra biểu cảm gì, không ngờ người trông lành mạnh như Lâm cũng đam mê với bộ môn "hít thở".Giây phút cười đùa qua đi, mỗi người đều ngồi lại chỗ, ai làm việc nấy.Một lát sau, Nhất lại quay xuống gọi Bình Phương: "Cho tao mượn cái chì kẻ mày đi, tao gọt mãi mà nó cứ gãy này..."
Qua mấy giây, "chì kẻ mày" được đặt vào lòng bàn tay, Nhất ngẩng lên định cảm ơn thì phát hiện người đưa không phải là Nguyễn Lê Bình Phương mà là Cao Nhật Trình, bấy giờ nó mới nhớ ra Phương tóc xoăn vừa đi ra khỏi lớp rồi."
Cái này có đúng không?"
Trình hất cằm hỏi.
Khuôn mặt Cao Nhật Trình lúc này tràn đầy sự tự tin, dường như đã nắm chắc đáp án.Nhất hoang mang nhẹ, đúng thì có đúng, nhưng sao Trình có thể hiểu được "chì kẻ mày" chính là bút chì than để vẽ?"
Ờ...
đúng.
Cảm ơn mày nhé."
Nhất lẩm bẩm trong đầu: "Không đúng, không đúng".
Việc Cao Nhật Trình hiểu được ngôn ngữ riêng của Bình Phương có thể giải thích đơn giản là do hai đứa ngồi cạnh nhau, không thiếu những cơ hội giao tiếp.
Nhưng vẻ mặt kiêu ngạo đó là sao?
Nhất cố gắng tìm một lý do để Cao Nhật Trình nhướn mày đầy sĩ diện như thế.Bình Phương về đến chỗ, chỉ thấy Nhất đang nhìn chằm chằm vào giấy vẽ, hai mắt cứ nheo lại rồi mở to, miệng thì lẩm bẩm như đọc kinh.
Con bé sợ quá, nghĩ rằng có khi Ngô Đình Nhất Nhất học nhiều nên bị tẩu hỏa nhập ma, bèn ấn nhẹ tay Trình, run rẩy hỏi:"Nhất làm sao thế?
Sao nó cứ nhìn bút chì của tao rồi hành động kỳ quái lắm?"
Trình chẳng buồn nhìn theo tay Bình Phương chỉ, tay chống cằm, ghé tai bạn cùng bàn trêu chọc: "Không có gì đâu, chắc overthinking giống mày thôi!"
"Tao có đâu!"
Bình Phương quay đầu ra sau lườm, bĩu môi phản đối.Khi Bình Phương nổi giận, hai hàm răng cắn chặt sẽ làm cho đôi má phồng lên, trông giống sóc chuột khi miệng chúng nhét đầy hạt.
Chiều theo ý bạn cùng bàn, Trình miễn cưỡng gật đầu: "Ừ mày không có, tao xin lỗi."...Giữa chừng tiết Lý, cô Giang có việc đi gấp, cô "gửi tặng" cả lớp một đề bài ghi trên bảng:"Hệ thống kiến thức môn Vật lý từ đầu năm lớp 12 cho đến hiện tại vào giấy A4, cuối giờ nộp."
Và kèm theo một lời dặn dò thâm tình: "Bạn nào không nộp thì 0 điểm bài 15 phút.
Bạn nào hệ thống được cả kiến thức lớp 10, 11 ưu tiên cộng thêm mỗi bài 15 phút 1 điểm."
Hà Chiêu Xuân trở thành tâm điểm của lớp, mọi người nhao nhao lên gọi: "Xuân ơi!!!".
Xuân không nói năng gì, chỉ đeo tai nghe và cúi đầu làm bài của mình.
Nhưng những tiếng gọi í ới vẫn không ngừng vang lên, lại thêm số ít vốn không vừa mắt Xuân nhân tiện buông lời chê bai: "Xuân chảnh chọe", "Xuân ra vẻ", "Xuân ích kỉ", "Xuân ki bo", Xuân thế này thế nọ...Một mình Liên lớp trưởng dẹp loạn không nổi, cả lớp ồn ào nhốn nháo.
Dạ Khúc lớp phó chỉ nhắc nhở vài câu cho qua, sau đó phó mặc cho lớp trưởng xử lý."
TRẬT TỰ ĐI!
TẤT CẢ CÓ HẾT TRONG SÁCH ĐẤY, MỞ RA MÀ ĐỌC.
VỀ CHỖ NGAY!
ĐỨA NÀO BÂY GIỜ CÒN MỞ MỒM XUỐNG SÂN SOLO VỚI TAO LIỀN!"
Tất cả im bặt khi giọng Triều cất lên từ bộ loa phát nhạc của lớp.
Không ai dám ho he câu gì, ngoan ngoãn về chỗ ngồi, cúi đầu làm bài.
Ngay cả đám học sinh quanh Phạm Minh Trí cũng phải theo lệnh.
Trí cay cú kéo mạnh ghế khiến chân ghế đập bộp xuống sàn, tiếng phát ra to như tiếng sấm.
Triều ở trên bục giảng trừng mắt nhìn xuống, bắt đầu bẻ từng khớp tay, khí thế áp đảo dù chỉ có một mình.
Trí ở cuối lớp nghiến răng ken két, tay để dưới bàn nắm thành quyền.Đấu mắt một hồi, Trí phải chấp nhận ngồi im tại chỗ, không dám manh động.Viễn cảnh này không phải lần đầu tiên xảy ra, phe phái giữa Triều và Trí cũng không phải mới hiềm khích ngày một ngày hai.Bình Phương ngồi ở dưới mắt chữ o miệng chữ a, âm thầm vỗ tay nhìn bạn thân hiên ngang đứng trên bục giảng.
Ngầu quá!
Quá ngầu!
Đúng là đẳng cấp của Huy chương vàng Karate cấp thành phố và Hoàng đai Vovinam!Thế mà khi Triều đi về chỗ, mắt hổ vằn liền biến thành mắt mèo con, đáng thương chìa tay ra trước mặt các bạn: "Cho tao xin tờ A4 đi mà làm ơn!"
Triều chỉ vào tập giấy trắng phẳng phiu trên bàn Nhất, Nhất kiên quyết không cho, cất cả tập giấy một cách cẩn thận vào trong cặp.
Sau đó, Nhất cũng phải quay đi tứ phía xin giấy kiểm tra."
Ơ sao mày không dùng luôn giấy đó đi?
Trắng thơm xịn, viết là bao đẹp!"
Nhân thắc mắc hỏi, trên tay phe phẩy mấy tờ A4 vừa xin được từ bên tổ khác."
Giấy này đặc biệt không dùng viết linh tinh được."
"Why?"
"Giấy lau nước mắt đấy!
Đêm nào bọn tao cũng phải thấm vài giọt..."
Bình Phương trả lời, ánh mắt nhìn Nhất hoàn toàn đồng cảm.
Mua giấy này không khó và cũng không đắt, nhưng đó là họa cụ, Bình Phương và Nhất Nhất đều cho rằng đồ của "thần" thì không được dùng tùy tiện, nếu không sức vẽ sẽ ngày càng đi xuống._________________________________________*Chú thích:1.
"phi": là thông số kỹ thuật biểu thị đường kính ngoài của các loại ống tròn.
Các ống đựng giấy vẽ có nhiều kích cỡ khác nhau phù hợp với nhiều cỡ giấy.