Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)

[BOT] Mê Truyện Dịch
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
10. Cha...con sợ...


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687-----Trong lòng Tạ Dư Vi trong thoáng chốc chợt sợ hãi không biết làm sao.

Nàng lập tức hướng ra ngoài từ đường, cao giọng gọi to: "Phụ thân...

Phụ thân, người làm sao vậy?"

"Người đâu mau tới...

Phụ thân ngất rồi...

""Có ai không?"

Có lẽ nghe thấy tiếng gọi, chẳng mấy chốc đã có động tĩnh từ cửa từ đường.

Gia nhân nhà họ Tạ vội vàng chạy vào."

Ôi trời ơi, chuyện gì thế này?"

Tạ Dư Vi cố gắng kéo người dậy, đỡ Tạ Chu Dục tựa vào chân mình.

Đúng lúc đó, từ phía sau bỗng vang lên một tiếng "rầm" nặng nề.Gia nhân họ Tạ vừa bước vào cửa từ đường thì thấy Khổng ma ma đứng trong sân đột nhiên giống như mất thăng bằng, đổ thẳng mặt xuống đất."

Ối trời ơi!

Khổng ma ma lại làm sao nữa rồi?"

Tôi tớ mặc áo xám vừa chạy tới, nhìn cảnh tượng trong từ đường mà kinh hô không ngớt: "Còn đứng ngây ra đấy làm gì?

Mau đỡ Khổng ma ma dậy đi!"

"Nơi này là đá thanh nham thượng hạng!

Nếu ma ma mà có sơ suất gì trong Tạ phủ, các ngươi có mấy cái mạng đền nổi?"

Đám người vội vàng tiến lên, cuống quýt nâng Khổng ma ma dậy.

Nhưng vừa thấy vết thương trên trán bà ta, có người không khỏi hét toáng lên: "A...

Quản...

Quản gia...

""Gọi cái gì mà gọi?"

"Mặt... mặt của ma ma...

"Khổng ma ma ánh mắt đờ đẫn bỗng trở nên tỉnh táo.

Bà ta giơ tay sờ lên gương mặt ướt sũng của mình, rồi lập tức hét lên thất thanh.

Sau đó, mắt trắng dã, ngất ngay tại chỗ.Tạ Dư Vi nhìn theo tiếng động, chỉ thấy trên trán Khổng ma ma lõm vào một hố sâu hoắm, máu không ngừng trào ra.

Khuôn mặt vốn tròn trịa phúc hậu giờ đã hoàn toàn bị hủy hoại."

Trời ơi... sao Khổng ma ma té ngã mà lại ra nông nỗi này?

Mau... thái y của phủ Công chúa vẫn còn ở đây, nhanh đưa ma ma đến viện phía Tây, gọi thái y tới xem sao...

"Người đàn ông áo xám nhìn gương mặt đầy máu của bà vú, sốt ruột đến mức đi đi lại lại như kiến bò trên chảo nóng: "Mau chạy sang phủ Công chúa, bẩm báo với Trưởng Công chúa Tấn Ninh một tiếng.

Đợi thái y khám xong, lập tức đưa người về phủ...

""Còn đứng ngây ra đó làm gì?

Mau đỡ công tử về viện, lại sai người ra ngoài mời đại phu!"

"Dạ...

Tiểu nhân đi ngay...

""Mời thêm mấy vị đại phu!

Trong phủ lão phu nhân bị bệnh, công tử cũng bệnh, giờ lại đến ma ma...

Mời thêm mấy vị ở dược đường nữa!"

Tạ Dư Vi chỉ thoáng nhìn tình hình trong sân rồi lập tức thu lại ánh mắt như thể sợ hãi.

Hai tay nàng ôm chặt lấy Tạ Chu Dục đang nửa tựa vào mình: "Cha... con sợ...

""Ối trời ơi!

Còn nền đất này nữa!

Lúc này lại đổ máu trước tổ tiên, xúi quẩy!

Mau dọn sạch sẽ đi...

"Tạ Dư Vi quỳ trước từ đường, lặng lẽ nghe tiếng ồn ào bên ngoài.

Nhưng hai tay nàng vẫn ôm chặt lấy Tạ Chu Dục, không buông ra dù chỉ một chút.Mãi đến khi người đàn ông áo xám bước vào muốn đỡ Tạ Chu Dục đi, tay nàng vẫn không nới lỏng."

Nhị tiểu thư...

"Tạ Dư Vi ngước lên, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn người đàn ông: "Ta... ta sợ...

""Nhị tiểu thư, đây là Tạ phủ, cũng là nhà của người...

Người không cần phải sợ...

"Người đàn ông áo xám vừa nói vừa khéo léo tách Tạ Chu Dục ra khỏi vòng tay nàng.

Giọng nói và thái độ đều hết sức cung kính: "Nếu Nhị tiểu thư thực sự lo lắng, lát nữa tiểu nhân sẽ sai vài nha hoàn qua bầu bạn với người..."

Dứt lời, hắn đỡ Tạ Chu Dục rời đi, từ đầu đến cuối không liếc nhìn Tạ Dư Vi thêm một lần nào.Sau cơn hỗn loạn, chưa đầy nửa nén nhang từ đường lại khôi phục sự yên tĩnh vắng lặng như cũ.Tạ Dư Vi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía bài vị treo trên cao "Liệt tổ liệt tông nhà họ Tạ", khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười giễu cợt.Nhà họ Tạ ở Giang Châu đời đời xuất thân là quyền thần.

Tổ tiên từ triều trước đã hiển hách cho đến nay.

Nàng không tin với cơ nghiệp to lớn như vậy mà chỉ nuôi ra được một đám quyền thần khiến triều đình phải dè chừng.

Có lẽ khi xưa, khi quyết định 'phản quốc', nhà họ Tạ cũng từng ôm giấc mộng 'quyền khuynh thiên hạ'.

Chẳng qua vì một số lý do mà chưa thành công.Cho nên bọn họ mới đặt hy vọng vào đời sau.

Đám gia nhân và nha hoàn tràn vào từ đường ban nãy, kẻ nào kẻ nấy đều có thân thủ phi phàm, không phải hạng người hầu bình thường.Nhà họ Tạ nuôi dưỡng những người này, thực sự chỉ để giữ gìn gia môn thôi hay sao?
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
11. Dã tâm của Tạ Chu Dục


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----Chỉ là không đợi Tạ Dư Vi kịp suy nghĩ đào khoét sâu hơn, bên ngoài từ đường có hai nha hoàn tuổi còn nhỏ đi tới thi lễ với Tạ Dư Vi, nhẹ giọng bẩm: "Nhị tiểu thư, Triệu quản sự bảo chúng nô tỳ đến hầu hạ người."

Tạ Dư Vi cử động đôi chân đang tê rần vì quỳ lâu, nói: "Không cần hầu hạ ta, trong này lạnh lắm, các ngươi tìm chỗ nào ấm một chút mà đứng đi."

"Vâng.

"Hai người nghe lời lui ra giữa sân từ đường, không nói thêm gì.Khi Tạ Dư Vi liếc mắt đánh giá hai nha hoàn kia, vô tình nhìn thấy ngọn đèn dầu đang cháy ở hai bên từ đường.Một trong hai nha hoàn thấy nàng nhìn chằm chằm vào ngọn đèn, nhớ đến lời căn dặn của quản sự, vội lên tiếng giải thích: "Nhị tiểu thư, đây là 'Trường Sinh Đăng'.

Con cháu họ Tạ khi sinh ra đều sẽ được mời mấy vị tộc lão đức cao vọng trọng trong tộc đến thắp một ngọn đèn này cho họ."

Tạ Dư Vi dõi theo hàng dài những ngọn đèn chi chít, quả nhiên tìm thấy tên của phụ thân Tạ Chu Dục, tiếp theo sau là "Tạ Dực Hồng" nhưng không thấy tên của Tạ Uyển Yên.Nha hoàn phía sau dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, nói tiếp: "Nhị tiểu thư, tộc Tạ từ trước đến nay chỉ có con trai mới được ghi tên vào gia phả và thờ trong từ đường."

Nghe vậy, Tạ Dư Vi thu lại ánh mắt, rụt rè nhỏ giọng đáp: "Ta... ta không có ý gì đâu, chỉ là không biết chữ... nên mới nhìn lâu hơn một chút."

Một nha hoàn lớn tuổi hơn nghe thế, chăm chú quan sát Tạ Dư Vi một hồi, sau đó khẽ gật đầu với người vừa nói.Lúc bấy giờ nha hoàn kia mới tiếp tục giải thích về quan hệ tông tộc phức tạp của nhà họ Tạ:"Hiện nay, ngoài chi chính của nhà họ Tạ ở kinh thành, các chi còn lại đều ở Giang Châu.

Trong tổ trạch của họ Tạ, ngoài tổ phụ của người, còn có đại bá, các đường bá, đường thúc cùng gia quyến của họ đều cư trú tại đây."

"Ngoại trừ phụ thân của Nhị tiểu thư còn có một vị Nhị bá ruột, một người Đại bá con thứ.

Trước đây không lâu, Đại lão gia bị điều đi nhậm chức ở Vân Châu, Nhị lão gia cũng đang giữ chức quan ở nơi khác, trong phủ chỉ còn lại mấy vị thiếu gia và tiểu thư.

Ngày mai tại yến tiệc ngắm hoa, Nhị tiểu thư sẽ có thể gặp họ."

"Đại lão gia có hai vị tiểu thư, Nhị tiểu thư là con bà cả, còn Ngũ tiểu thư là con thứ.

Nhị lão gia có năm vị tiểu thư, trong đó chỉ có Tam tiểu thư là con vợ cả, còn lại đều là con thứ."

Tạ Dư Vi chăm chú lắng nghe, qua giọng điệu của nha hoàn, nàng cũng có thể nhận ra sự khác biệt giữa con vợ cả và con thứ trong các gia tộc thế gia.Trong nửa tháng sống tại phủ Công chúa, các ma ma không biết là cố tình hay vô ý ít khi nhắc đến nhà họ Tạ.

Điều họ dạy đa phần là những quy tắc lễ nghi phức tạp trong hoàng cung, còn quan hệ tông tộc giữa các thế gia ở Giang Châu thì gần như không đề cập đến.Nếu không phải hôm nay đến phủ Tạ một chuyến, e rằng sau buổi yến tiệc ngày mai, nàng sẽ trở thành trò cười trong giới quý nữ thế gia.

Một "Nhị tiểu thư" ngay cả thân thích trong nhà mình cũng không nhận ra thì còn ra thể thống gì?Tạ Dư Vi nghe chăm chú rồi chợt suy ngẫm rồi không khỏi cười lạnh trong lòng.Tạ Uyển Yên... ngươi đúng là... ngu không ai bằng!Nàng ta nghĩ chỉ cần đè đầu cưỡi cổ nàng thì có thể đứng vững trong phủ Công chúa, không thể lay động vị trí trong lòng người họ Tạ sao?Không ngờ chiêu này lại ngu xuẩn đến đáng thương!Nếu nàng mất mặt tại yến tiệc ngắm hoa, kẻ khó coi nhất không phải một 'nữ nhi nơi thôn dã' như nàng mà là Tạ Uyển Yên, đích trưởng nữ của Trưởng Công chúa Tấn Ninh!Đồ ngu!Nghĩ đến đây, Tạ Dư Vi ngước mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hàng chữ 'Tạ Dực Hồng' bên cạnh tên của Tạ Chu Dục.'Tạ Dực Hồng.'Tạ Uyển Yên, Tạ Dư Vi, Tạ Dực Hồng...Nàng thầm nhẩm lại tên của ba huynh muội họ, trong lòng tràn đầy châm chọc.Tạ Chu Dục đã giấu kín dã tâm của hắn, những 'kỳ vọng' dành cho ba huynh muội bọn họ trong chính cái tên của mỗi người.——-Chú thích@Meo谢婉嫣 (Tạ Uyển Yên) → Cái tên này thể hiện mong muốn Uyển Yên trở thành một tiểu thư đoan trang, nhu mì, có vẻ đẹp thanh nhã.

Tạ Dư Vi → Cái tên này có thể hàm ý Dư Vi không chỉ xinh đẹp mà còn có trí tuệ, phẩm hạnh, có thể bước vào tầng lớp cao quý. 谢翊鸿 (Tạ Dực Hồng) → Cái tên này rõ ràng thể hiện kỳ vọng Dực Hồng sẽ có hoài bão lớn, trở thành nhân vật có quyền thế, vươn cao trong triều chính.Tóm lại, từ ba cái tên, có thể thấy Tạ Chu Dục đặt kỳ vọng rất rõ ràng: Uyển Yên nhu mì xinh đẹp, Dư Vi thông minh cao quý, Dực Hồng chí lớn vươn xa.
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
12. Trúng độc


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----Thanh Trúc HiênTrong viện, các đại phu thầy lang khoác hòm thuốc ra vào tấp nập, khi bước ra ai nấy đều mang vẻ mặt âu sầu."

Thân thể của Tạ Phò mã vốn đã yếu, cần phải tĩnh dưỡng cẩn thận...

Nếu như có thể an tâm nghỉ ngơi một năm rưỡi thì may ra..."

Vị đại phu lớn tuổi nói được nửa câu thì chỉ lắc đầu, trong khi mấy vị đại phu trẻ hơn lại thẳng thắn nói:"Độc trong người Tạ Phò mã là loại độc mãn tính, bình thường không lộ triệu chứng gì, nhưng một khi hàn khí xâm nhập vào cơ thể thì chẳng khác nào nước lạnh đổ vào chảo dầu sôi.

Lúc độc phát tác sẽ vô cùng dữ dội, thực sự không thể cứu chữa..."

"Đúng vậy, nếu hàn khí tiếp tục xâm nhập lần nữa, e rằng ngay cả Hoa Đà tái thế cũng không có cách nào..."

"Hoặc cũng có thể là do y thuật của bọn ta không đủ tinh thông... không thể chữa trị được..."

"Đại...

Đại phu..."

Người hầu trong Tạ phủ lo lắng đến mức đi vòng quanh, trong viện các nha hoàn không ngừng bê từng chậu máu bầm đen ra ngoài."

Các vị đại phu đều là danh y nổi tiếng ở Giang Châu, xin hãy nghĩ thêm cách...

Lão phu nhân trong phủ thân thể cũng không tốt, nếu Tam thiếu gia lại xảy ra chuyện gì...

Bọn nô tài chúng ta biết phải làm sao đây..."

Vị đại phu già lắc đầu, thở dài: "Không phải trong phủ Công chúa có thái y từ trong cung sao?

Thái y kiến thức sâu rộng, chắc chắn có cách."

"Không phải đâu, lão đại phu, Tam thiếu gia nhà chúng ta còn..."

Không đợi quản gia nói hết câu, mấy vị đại phu khác đã đồng loạt lên tiếng: "Nếu quản gia tin tưởng, chúng ta sẽ kê mấy phương thuốc duy trì tính mạng, chỉ cần Tam thiếu gia uống đúng giờ...

Chỉ là những dược liệu này..."

"Đại phu, lúc này rồi các ngài cứ kê đơn, dược liệu không thành vấn đề."

"Được, được, chúng ta sẽ viết đơn thuốc, lát nữa sai người đưa tới."

"Chỉ là nhớ kỹ, về sau thân thể Phò mã tuyệt đối không thể làm việc vất vả, không được nhiễm gió lạnh, nhất định phải tĩnh dưỡng cẩn thận."

"Còn nữa, đồ ăn thức uống phải chọn lựa thật cẩn thận, tuyệt đối không được đụng đến những thứ hàn lạnh.

Nếu độc phát lại..."

Các đại phu chưa nói hết câu đã đồng loạt vuốt râu, lắc đầu thở dài."

Vâng, vâng, bọn tiểu nhân nhất định sẽ ghi nhớ, không dám quên."

Triệu quản gia không dám chậm trễ, lập tức dâng lên từng bao lì xì lớn cho các vị đại phu, "Làm phiền chư vị, để ta tiễn mọi người ra ngoài."

Các đại phu vừa bước ra khỏi cửa viện, thì thấy Tạ lão phu nhân gia vốn đang nằm liệt trên giường bệnh, được một đám bà tử và nha hoàn dìu vội vàng dìu đến."

Triệu quản gia, Dục Nhi thế nào rồi?

Sao lại đột nhiên ngất xỉu trong từ đường?"

Vừa nói xong, bà đã thấy nha hoàn từ trong phòng lại bưng ra một chậu máu đen, lão phu nhân lập tức nghẹn thở không ra hơi được, ngất xỉu ngay tại chỗ."

Lão phu nhân..."

"Đại phu, mau, mau xem bệnh cho lão phu nhân..."

Lập tức, cả Tạ phủ lại nháo nhào lên, mấy vị đại phu còn chưa ra khỏi cửa phủ đã bị mời quay lại hậu viện để chữa trị cho lão phu nhân.Thái y từ phủ Công chúa đến, cả buổi sáng đã xem bệnh cho lão phu nhân, chưa kịp uống ngụm trà nào thì lại bị gọi đến chăm sóc Khổng ma ma, người bị thương trên trán.

Lão ma ma còn chưa chữa xong, giờ lại đến lượt Tạ Phò mã trúng độc.Lão thái y tuổi đã cao, vốn tưởng rằng bệ hạ phái mình đến Giang Châu là để dưỡng già, nào ngờ chỉ trong một ngày ở Tạ phủ, số bệnh nhân ông phải khám còn nhiều hơn cả một năm trong phủ Công chúa."

Triệu chứng phát độc của Tạ Phò mã dữ dội như vậy, e rằng chất độc đã tích tụ trong cơ thể ít nhất năm, sáu năm rồi."

"Năm, sáu năm!?"

Mọi người trong viện nghe vậy đều kinh hãi, Triệu quản gia không nhịn được mà hỏi:"Vậy...

độc này có thể giải được không?"
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
13. Kỳ độc tiền triều


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687-------Lão thái y bắt mạch, không ngừng lắc đầu: "Độc trong người Tạ Phò mã, xét theo triệu chứng thì hẳn là 'Đảo Xuân Hàn'."

"Đảo Xuân Hàn!?"

Trưởng Công chúa Tấn Ninh vừa vội vã bước vào cửa thì nghe được câu này, sắc mặt tái nhợt, đứng sững tại chỗ.

Người đàn ông trẻ tuổi đi sau nàng vừa nghe thấy, lập tức bước lên giường thay vị trí của lão thái y.Sau một thoáng im lặng, Trưởng Công chúa Tấn Ninh nhìn Phò mã trên giường, sắc mặt không còn chút huyết sắc, khàn giọng hỏi: "Trương thái y, ngươi đã xem kỹ chưa?

Phò mã trúng độc gì?"

Trương thái y khẽ gật đầu, gần như không thể nhận ra: "Đúng là Đảo Xuân Hàn."

Trong phòng những người Tạ gia còn lại thấy hai vị thái y ấp úng, sốt ruột đến mức trán lấm tấm mồ hôi: "Thái y, mặc kệ là độc gì, rốt cuộc có chữa được không?

Nói một lời đi!"

Trưởng Công chúa Tấn Ninh bước đến mép giường, lặng lẽ nắm lấy tay Phò mã, ánh mắt bi thương nhìn người đàn ông lúc sáng còn tinh thần rạng rỡ, vậy mà chỉ mới xa cách trong chốc lát đã thành ra thế này.Thái y liếc nhìn Trưởng Công chúa Tấn Ninh, rồi lại nhìn những người nhà họ Tạ, nhẹ giọng nói: "Loại độc này xuất phát từ Lục Cương, một nước phiên bang thuộc thời tiền Chu.Nghe đồn, tiểu quốc này bất mãn với sự cai trị của Chu Đế nên đặc biệt điều chế loại độc bí mật này nhằm vào hậu cung Tấn Nguyên Đế.

Độc này không màu, không mùi, cực kỳ quỷ dị, bình thường hoàn toàn không nhận ra.

Chỉ khi tích tụ lâu ngày trong cơ thể, nếu gặp phải chất dẫn thì sẽ bộc phát.

Trường hợp nặng có thể mất mạng ngay tại chỗ, nhẹ thì nửa người bị liệt, cả đời phải nằm trên giường."

Vị thái y trẻ tuổi nói xong, lại liếc nhìn Trưởng Công chúa Tấn Ninh mặt mày tái nhợt, thấp giọng bổ sung: "Loại độc này quá mức tàn nhẫn, đến mức hoàng tử, công chúa trong hậu cung tiền Chu gần như đều chết yểu vì nó.

Vì vậy, sau khi Tiên Đế lên ngôi đã cấm tuyệt loại độc này cùng với huỷ công thức điều chế nó..."

"Đúng vậy...

Trong thái y viện chỉ có vài dòng mô tả sơ sài về triệu chứng, ngoài ra không còn tư liệu nào khác, cũng chưa từng có ai thật sự được thấy loại độc này."

Nghe vậy, Trưởng Công chúa Tấn Ninh lập tức tức giận quát: "Tạ Phò mã là Phò mã của ta, ta là muội ruột của bệ hạ..."

Hai vị thái y biến sắc ngay lập tức, vội vàng đáp: "Thần nhất định sẽ dốc hết sức cứu chữa cho Tạ Phò mã."

"Chỉ là độc trong người Phò mã đã tích tụ quá lâu, rất khó để tiêu trừ hoàn toàn.

Sau này, e rằng dù có loại bỏ phần độc bên ngoài thì vẫn phải tĩnh dưỡng trên giường."

"Ta hiểu rồi."

Trưởng Công chúa Tấn Ninh mệt mỏi nhắm mắt lại, rồi dặn dò những người trong phòng: "Mọi người lui xuống đi, mấy ngày tới hãy chăm sóc Phò mã chu đáo."

"Vâng..."

"Đây là Tạ phủ nhà chúng ta!

Là nhà họ Tạ!

Không phải hoàng cung, cũng chẳng phải phủ của ngươi!"

Tạ lão phu nhân vừa mới tỉnh lại liền cố gắng ngồi dậy, vội vàng chạy tới.

Bà đã đứng ngoài cửa nghe hồi lâu, mãi đến khi Trưởng Công chúa Tấn Ninh lên tiếng mới sải bước vào trong, giọng đầy giận dữ: "Ngươi có tư cách gì mà sai bảo người hầu của Tạ phủ?"

"Mẫu thân..."

"Lão thân không dám nhận Trưởng Công chúa điện hạ làm con gái.

Trưởng Công chúa điện hạ, đây là Tạ phủ.

Dục Nhi trước tiên là con trai ta, sau đó mới là Phò mã của ngươi."

Tạ lão phu nhân trầm mặt, lời lẽ sắc bén từng câu từng chữ: "Lão thân nói câu này có thể sẽ khó nghe, nhưng con trai ta cần cù chịu khó hơn mười năm, thân thể luôn khỏe mạnh cường tráng.

Vậy mà sau khi thành thân với Trưởng Công chúa, ba ngày lại bệnh nhẹ, năm ngày lại bệnh nặng, bây giờ còn trúng độc nhiều năm trời!"

"'Đảo Xuân Hàn' là kỳ độc trong cung đình tiền triều, tại sao lại xuất hiện trong người con trai ta..."

Trong phòng, ngoài Trưởng Công chúa Tấn Ninh, tất cả mọi người đều biến sắc, cúi gằm mặt xuống.Triệu quản gia đứng bên cạnh vội hô: "Lão phu nhân!"

"Lão phu nhân thương con, ta coi như chưa từng nghe thấy lời này, cũng mong lão phu nhân đừng nói thêm nữa."

Trưởng Công chúa Tấn Ninh vịn tay nha hoàn bên cạnh, gương mặt tái nhợt, đứng dậy: "Hai vị thái y đã là người hành y, ắt sẽ không nhiều lời.

Lão phu nhân cứ tin tưởng họ, ta sẽ về phủ.

Đợi Phò mã khỏe lại..."

"Lão thân cung tiễn Trưởng Công chúa điện hạ..."

Tạ lão phu nhân không đợi nàng nói xong, đã quỳ xuống trước tiên.Thấy vậy, trong lòng Trưởng Công chúa Tấn Ninh hoàn toàn lạnh giá.Hóa ra Tạ gia đã cách lòng với hoàng thất từ lâu, nhưng chuyện huynh trưởng nàng làm không phải cũng đang khoét sâu vào trái tim nàng hay sao...
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
14. Công lao không thể không kể của Dư Vi


Tác giả: Đông Trúc
Biên tập: Meo687
-------

Trưởng Công chúa Tấn Ninh hồn bay phách lạc dẫn người rời khỏi Tạ phủ.

Đoàn người đông nghịt đi ra từ cửa hông, dẫn theo Khổng ma ma trên đầu còn vết thương đẫm máu, nhưng chẳng ai nhắc đến "Nhị tiểu thư nhà họ Tạ" vẫn còn đang quỳ trong từ đường.Người của phủ Công chúa đến vội mà đi cũng vội, trong khi trên dưới phủ Tạ bận rộn rối ren, chẳng ai để ý đến sống chết của Tạ Dư Vi.Tạ lão phu nhân dù trong lòng cực kỳ bất mãn với Trưởng Công chúa Tấn Ninh, nhưng đối với hai vị thái y được giữ lại trong phủ thì vô cùng niềm nở:"Cơ thể của con trai nhà ta đành phải nhờ hai vị thái y chăm lo nhiều hơn, phủ Tạ trên dưới đều cảm kích vô cùng.

Nếu hai vị cần thứ gì, chỉ cần sai người đi làm... cứ xem đây như nhà mình vậy."

"Lão phu nhân chớ nói vậy, chăm sóc Tạ Phò mã là bổn phận của chúng thần...

""Lão phu nhân yên tâm, chúng thần nhất định dốc hết y thuật để cứu chữa Phò mã gia...

"Tạ lão phu nhân cúi đầu lau nước mắt: "Trưởng tử lão thân quanh năm ở bên ngoài, bên người chỉ còn duy nhất đứa nhỏ này.

Vậy mà nó cũng chẳng thể thường xuyên bên cạnh lão thân.

Giờ lại xảy ra chuyện như vậy, hai vị nói xem, lão thân còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa đây?"

"Lão phu nhân xin đừng nghĩ nhiều...

""Hai vị thái y ở lại phủ không cần kiêng dè, ngoài ra cũng nên bố trí thêm vài người hầu hạ trong viện, chăm sóc hai vị thật chu đáo."

Lão phu nhân mệt mỏi phất tay, quay sang dặn dò quản gia họ Triệu: "Bên cạnh thiếu gia cũng sắp xếp thêm vài nha hoàn chăm sóc, đừng để hai vị thái y phải bận tâm quá nhiều."

"Dạ...

Nô tài lập tức sắp xếp."*Tạ Dư Vi vẫn quỳ trong từ đường đến tận trưa.Hai nha hoàn nhìn sắc trời, rồi lại nhìn tiểu thư nhà mình vẫn không có ý đứng dậy, nhỏ giọng nhắc nhở:"Nhị tiểu thư, giờ đã đến lúc rồi ạ."

Tạ Dư Vi chỉ lắc đầu, thấp giọng đáp:"Vốn dĩ phụ thân đã chịu tội thay ta, nay thân thể người không tốt, ta phải thay cha chịu phạt."

Tuy nàng không ra ngoài nhưng tình hình bên ngoài từ đường thế nào, chỉ cần suy đoán cũng biết được đôi phần.

Tạ lão phu nhân vốn đã sức khỏe không tốt, Tạ Chu Dục lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh, Tạ phủ bây giờ chẳng còn ai có thể làm chủ, nhất định sẽ phải nhượng bộ Trưởng Công chúa Tấn Ninh.Người trong phủ Tạ vốn đã không vừa mắt người phủ Công chúa, chuyện hai bên xung đột sớm muộn gì cũng xảy ra.Hơn nữa, Tạ Chu Dục cũng vì nàng mà bị "phạt quỳ" trong từ đường.

Nếu lúc này nàng ra ngoài, Trưởng Công chúa Tấn Ninh thấy nàng, chẳng lẽ không lột da nàng ra?

Chẳng lẽ nàng còn mong người trong Tạ phủ có thể bảo vệ nàng trước mặt Trưởng Công chúa sao?Chỉ là nghĩ đến hai nha hoàn vẫn luôn ở bên mình, Tạ Dư Vi khẽ thở dài:"Đã đến trưa rồi, nếu các ngươi đói thì đi dùng bữa đi, không cần để ý đến ta."

Hai nha hoàn nghe vậy, sắc mặt đều thay đổi.Nhị tiểu thư dù đang bị phạt quỳ ở đây nhưng Tạ phủ xưa nay vốn chú trọng lễ nghi, vậy mà lại không có ai mang cơm đến, sự đối đãi này nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của Tạ phủ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

"Nhị tiểu thư chờ một lát, chúng nô tỳ đi rồi sẽ về ngay."

Tạ Dư Vi đợi hai người ra khỏi từ đường, liền nghiêng người ngồi hẳn xuống đệm, dựa vào những bài vị tổ tiên mà đời trước chưa từng gặp, đời này cũng chẳng được hưởng chút vinh quang nào của mấy lão già này...

Ha.*Cách từ đường một khoảng xa trong một góc sân yên tĩnh, không quá bắt mắt nằm về phía tây nam của Tạ phủ, một nam nhân khoác áo bào gấm màu trắng ngà đang ngồi bên bàn đá trong sân, trên tay cầm quyển sách đọc một cách chăm chú.Trên bàn bày vài đĩa điểm tâm tinh xảo, bếp than bên cạnh đun trà sôi sùng sục.Mãi đến khi cửa viện bị một nam nhân áo xám đẩy ra, hắn mới khẽ thu lại ánh mắt."

Thế nào rồi?"

"Tin đã được tung ra ngoài, hai vị thái y cũng đã an trí tại Thanh Trúc Hiên, tiện cho việc chăm sóc.

Bên chỗ Khổng ma ma, thái y cũng không nghi ngờ gì.

Mặt bà ta giờ đã bị hủy hoại hoàn toàn, sau này dù có gặp thần y, vết sẹo lớn trên đầu cũng không thể xóa hết.

Từ giờ về sau...

"Dù Khổng ma ma là tai mắt của bệ hạ nhưng trong hoàng gia, trong mắt Trưởng Công chúa Tấn Ninh, thể diện vẫn quan trọng hơn hết.

Gương mặt bà ta bị hủy hoại như vậy, dù Công chúa có muốn giữ lại, cũng không thể để bà ta hầu cận bên người nữa, càng không thể ngang nhiên giương oai tác quái đến trước mặt Phò mã.Ngay lúc này, bớt đi một quân cờ chướng mắt cũng giúp họ tiết kiệm không ít công sức."

Nói đến chuyện hôm nay có thể thuận lợi như vậy, công lao không thể không kể đến Dư Vi...

Nếu không có nàng, Khổng ma ma e là vẫn còn sống sung sướng thêm được vài ngày nữa...

"Nam nhân khẽ cười, dịu dàng rót chén trà cho người áo xám:"Liên hoàn kế hôm nay, Dư Vi đã góp công không nhỏ."
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
15. Không đặt tổ tông nhà họ Tạ vào mắt


Tác giả: Đông Trúc
Biên tập: Meo687
-------

"Chuyện bên phía Dư Vi thế nào rồi?"

Triệu quản gia thấy hắn hỏi như vậy thì không dám chậm trễ nửa lời, thuật lại tỉ mỉ từng hành động, lời nói của Dư Vi sau khi Tạ Chu Dục rời đi."

Không biết chữ?"

Trên gương mặt tuyệt mỹ của người đàn ông thoáng qua một tia sửng sốt, bàn tay thon dài, trắng nõn khẽ cầm lấy chung trà ngọc bích, mái tóc đen như mực bị gió nhẹ thổi bay vài sợi.Sau một thoáng trầm mặc, hắn mới bật cười khẽ, "Hiền Trung thấy thế nào, Dư Vi ra sao?"

Người đàn ông áo xám nhận lấy chén trà từ tay Tạ Chu Dục, một hơi uống cạn rồi mới đáp: "Nhị tiểu thư tuổi còn nhỏ nhưng tâm cơ không hề cạn, quả thực có... có..."

"Ngươi cứ nói thẳng."

"Nhị tiểu thư có phong thái rất giống gia chủ... nàng dường như rất am hiểu đạo lý nhìn thời thế mà hành động..."

Triệu quản gia nhớ đến lời của hộ vệ trong phủ kể lại, sau khi hai nha hoàn rời đi, Nhị tiểu thư liền ngồi xuống trong từ đường, thần sắc chẳng hề tỏ ra chút kính sợ nào đối với tổ tông nhà họ Tạ.Hệt như gia chủ trước đây, chẳng hề đặt tổ tông họ Tạ vào mắt.Nghe vậy, Tạ Chu Dục khẽ gõ nhẹ ngón tay lên bàn đá, "Nếu vậy, coi như ta đã không uổng công tìm nàng về."

Tuổi còn nhỏ đã biết giấu mình chờ thời, tương lai nhất định là một hạt giống tốt để bồi dưỡng.Chuyện hôm nay vốn là ngoài ý muốn, ai ngờ được lần đầu tiên Dư Vi chính thức chào hỏi Khổng ma ma, bà ta đã không nhịn được mà mượn cớ gây chuyện.Thiên thời, địa lợi, nhân hòa hắn đều nắm trong tay.

Vốn tưởng phải tốn chút công sức, nào ngờ chỉ một Dư Vi đã giúp hắn giải quyết hết thảy phiền phức."

Vài ngày nữa, mang Thiên Sơn Tuyết Liên tặng cho Tấn Ninh đi.

Hôm nay mẫu thân trước mặt thái y không nể mặt nàng ta chút nào, chắc hẳn trong lòng nàng ta rất khó chịu."

"Vâng...

Đợi qua tiệc thưởng hoa, thuộc hạ sẽ sai người mang Thiên Sơn Tuyết Liên đưa đến phủ Công chúa."

Tạ Chu Dục đặt chén trà xuống, khẽ mỉm cười, "Chắc hẳn Tấn Ninh sẽ cảm động vì tấm chân tình của phu quân nàng ấy."

"Sau hôm nay, e rằng Trưởng Công chúa đã oán giận vị trong cung rồi."

Nghe vậy, Tạ Chu Dục lắc đầu, "Chỉ có oán hận thôi thì chưa đủ, dù sao Tiêu Ninh và Tiêu Thần cũng là huynh muội ruột thịt cùng một mẹ sinh ra lớn lên trong lãnh cung, tình cảm không phải là thứ có thể ly gián dễ dàng."

Chính vì vậy, Tiêu Ninh mới nắm rõ những điểm yếu chí mạng mà Tiêu Thần không muốn ai biết nhất."

Trên đời này, chỉ có hận thấu xương mới có thể khiến kế ly gián phát huy tác dụng tối đa."

Nói đến đây, Tạ Chu Dục nhìn thoáng qua ấm trà sôi sùng sục trên lò than, "Tiêu Thần là kẻ đa nghi, dù hiện tại ta trúng độc nhưng nửa năm nữa sẽ đến lễ cập kê của Uyển Yên.

Bên phía Thái tử vẫn luôn chờ đợi Uyển Yên đến tuổi rồi vào Đông Cung, cứ đợi đi, tầm lễ Dục Lan* trong cung nhất định sẽ hạ chỉ gọi Tấn Ninh hồi kinh."*Lễ hội Đoan Ngọ, xuất phát từ tục lệ tắm bằng nước ngâm hoa lan (thang lan) hoặc các loại thảo mộc để thanh tẩy cơ thể, xua đuổi tà ma và cầu chúc sức khỏe.

Đây là một nghi lễ quan trọng trong hoàng cung cũng như trong giới quý tộc.Đến lúc đó, nhất định sẽ ép nàng ta mang theo vị 'Phò mã trúng kịch độc' là hắn.Triệu quản gia chần chừ một lát rồi nói: "Lão phu nhân hiện tại bất mãn với Trưởng Công chúa, chắc sẽ không đồng ý để ngài tiến cung diện thánh..."

"Không, kinh thành tất nhiên là phải đi."

Mà đã đi rồi, thì không có đường về nữa, Tiêu Thần sẽ không để cho hắn có đường về.Nhà họ Tạ từ thời Tiên hoàng đã dần thoát khỏi sự khống chế của hoàng thất, nếu không, mười lăm năm trước, hắn đường đường phong quang như vậy sao có thể rơi vào kết cục làm 'Phò mã hoàng gia'.Tạ Chu Dục không nhìn ấm trà nữa, mà đưa mắt về phía bức tường cao bao quanh viện, "Trời của Đại Tấn, sớm nên thay đổi rồi."*Sau khi hai nha hoàn rời đi Tạ Dư Vi vẫn luôn ngồi một mực, mãi đến khi họ trở về mới lại giữ thẳng sống lưng, quỳ gối ngay ngắn.Vẫn là hai nha hoàn khi nãy, trên tay bưng khay thức ăn nóng hổi, cúi người hành lễ với Dư Vi: "Nhị tiểu thư, mời dùng bữa."

"Cứ để đó, lát nữa ta ăn."

"Dạ."

Hai người đặt bát cơm xuống rồi lập tức lui đi.Dư Vi nhìn dáng đi của họ, lòng trầm xuống, lại là hai nha hoàn có võ công, còn ngang tuổi nàng mà đã có thân thủ không tầm thường.Nhà họ Tạ này, quả nhiên là nơi hổ nằm ẩn, rồng giấu mình.Mãi đến khi mặt trời lặn xuống phía tây, ánh sáng trong từ đường dần tối đi, một bóng dáng áo xám mới nhanh chân bước vào."

Ôi trời ơi, Nhị tiểu thư của ta ơi, sao người còn quỳ ở đây nữa chứ!?"
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
16. Được yêu thương vừa mừng vừa lo


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687-----Tạ Dư Vi khẽ nhướng hàng mày thanh tú, nàng đã quỳ suốt cả buổi chiều trong từ đường, không tin không có ai trong Tạ gia không biết, chỉ là bọn họ không muốn quan tâm mà thôi."

Không sao cả, thân thể cha không tốt, nữ nhi chịu tội thay cha cũng là điều nên làm."

"Gia hôm nay hôn mê, thái y bên phủ Trưởng Công chúa đến xem nói rằng ngài trúng độc, đã nôn ra mấy bồn máu đến giờ vẫn chưa tỉnh."

Triệu quản gia khom lưng hỏi: "Chỉ là không biết Nhị tiểu thư tối nay muốn nghỉ lại trong phủ hay quay về phủ Công chúa?"

Bàn tay giấu trong tay áo của Tạ Dư Vi khẽ siết lại.

"Ta...

Ta muốn ở bên cạnh chăm sóc cha, có... có thể không?"

"Việc này...

"Nhìn thấy Triệu quản gia có chút khó xử, đầu Tạ Dư Vi cúi thấp xuống vài phần, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.

"Hôm nay cha vốn dĩ vì ta mà hôn mê, là con gái nếu không thể ở bên cạnh khi người bệnh, tối nay dù thế nào ta cũng không thể ngủ yên...

""Vậy...

Nhị tiểu thư đi theo lão nô."

Tạ Dư Vi đứng dậy, hoạt động đôi chân đã tê cứng vì quỳ quá lâu, từng bước nhỏ theo sau nam nhân.Nàng biết rõ Tạ Chu Dục không hề hôn mê, càng không trúng độc.

Sáng nay khi đỡ hắn dậy, nàng đã âm thầm bắt mạch, mạch tượng lưu loát mạnh mẽ, hoàn toàn không có dấu hiệu của người ốm yếu.Ngược lại...

Tạ Chu Dục có một thân thể vô cùng khỏe mạnh, thậm chí còn cường tráng hơn cả những nam nhân trung niên bình thường.Đây là mạch tượng chỉ những người luyện võ lâu năm mới có.

Nếu ngay cả thái y cũng không phát hiện ra vấn đề, vậy người trúng độc e rằng không phải hắn.Lần này, Triệu quản gia dẫn Tạ Dư Vi đi thẳng đến cửa vòm của Thanh Trúc Hiên, điều này càng khiến nàng thêm khẳng định suy đoán trước đó.

Sáng nay, Tạ Chu Dục cố tình dẫn Khổng ma ma đi vòng vèo trong phủ, còn nguyên nhân vì sao chỉ có hai kẻ đó tự biết rõ.Vừa bước vào viện, Tạ Dư Vi đã ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm trong không khí, còn lẫn vào đó là mùi tanh nồng của máu khó tan hết.Mùi này... nồng nặc giống hệt đêm Tạ Chu Dục đồ sát một nhà kẻ thù."

Nhị tiểu thư, Tam gia hiện đang tĩnh dưỡng ở Thanh Trúc Hiên.

Viện này chia thành tiền viện và hậu viện.

Chính sảnh ở phía trước vừa là thư phòng của gia, vừa là nơi tiếp khách.

Hai gian bên cạnh tuy bình thường ít sử dụng, nhưng vì để thuận tiện cho thái y túc trực chăm sóc gia suốt ngày đêm nên đã được sắp xếp tạm thời."

Vừa đi, Triệu quản gia vừa chậm rãi giới thiệu bố cục của Thanh Trúc Hiên.

Ngữ khí của ông ta mang theo sự chắc chắn rằng Tạ Dư Vi nhất định sẽ ở lại đây, hoặc chí ít là sẽ lâu dài ở Tạ phủ."

Bên trong là phòng ngủ của gia, trúc xanh trong viện đều do gia tự tay trồng từ nhỏ, bình thường rất ít người được phép tiến vào.

Ngay cả đại tiểu thư và tiểu thế tử cũng chưa từng đặt chân vào nơi này."

Nghe vậy, Tạ Dư Vi kinh ngạc ngước mắt nhìn nam nhân trung niên đang mỉm cười phía trước.

"Đại tỷ cũng chưa từng đến sao?"

"Đúng vậy, đại tiểu thư và tiểu thế tử chưa từng bước vào.

Trong số các hậu bối của Tạ gia, Nhị tiểu thư là ngoại lệ duy nhất."

Điều này khiến Tạ Dư Vi có chút hoảng hốt, nàng vốn nghĩ rằng với tính cách của Tạ Chu Dục, ít nhất bề ngoài cũng sẽ tỏ ra yêu thương, trân trọng tất cả con cái, nhưng không ngờ hắn cũng có sự phân biệt gần xa.Triệu quản gia như nhìn ra được sự nghi hoặc của nàng, cười khẽ giải thích: "Đại tiểu thư và tiểu thế tử từ nhỏ đã lớn lên trong phủ Công chúa, tuy hai nhà gần nhau nhưng tôn ti vẫn phải khác biệt.

Hơn nữa, vào những dịp lễ tết hay yến tiệc gia đình, đại tiểu thư và thế tử đều phải hồi kinh, nên rất hiếm khi về Tạ phủ."

Mấy lời này nói rất uyển chuyển nhưng Tạ Dư Vi lại nghe được hàm ý ẩn bên trong.Tạ gia không ưa phủ Công chúa, thậm chí đã căm ghét đến mức oán hận.Nếu không phải vậy, hai nhà gần nhau như thế, cớ gì lại không cho hai đứa trẻ đặt chân vào Tạ phủ?Dù Tạ Dực Hồng vừa sinh ra đã được phong tước, nhưng Tạ Uyển Yên chỉ có thể đợi đến khi cập kê mới được sắc phong quận chúa.

Trước đó, nàng vẫn là đại tiểu thư của Tạ gia, thế mà ngay cả nàng cũng không được đặt chân vào phủ Tạ.

Điều này chỉ làm rõ một điều là nỗi oán hận giữa Tạ gia và hoàng thất đã chất chồng từ lâu.Sau khi suy ngẫm cẩn thận điều này, Tạ Dư Vi càng thêm kiên định với suy tính trước đó.

Nếu không muốn trở thành một con cờ bị người ta dễ dàng vứt bỏ, nàng chỉ có một con đường duy nhất đó là "lấy lòng" nhà họ Tạ.Tạ Dư Vi mỉm cười dịu dàng, nhỏ giọng nói: "Dư Vi ngu dốt, làm phiền quản gia phải để tâm rồi."

"Nhị tiểu thư nói vậy là muốn hại chết lão nô rồi, Nhị tiểu thư là chủ, lão nô là bề tôi, tất nhiên phải hầu hạ chu đáo...

"Vừa nói, Triệu quản gia vừa đẩy cửa vào trong phòng ngủ của Tạ Chu Dục, tất cả cửa sổ bên trong đều được phủ kín bằng tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, ngay cả phía trước giường cũng có màn trướng dày che kín."

Đây là...

""Đây là do thái y dặn dò, độc trong người gia cực kỳ sợ khí lạnh và ẩm thấp, làm như vậy là để ngăn chặn hơi lạnh ban đêm xâm nhập vào cơ thể."

Tạ Dư Vi vô thức nhíu mày, quan sát bố cục của phòng ngủ, chiếc giường sưởi đặt ở góc phía Đông, trong phòng được ngăn cách bằng một chiếc giá trưng bày bằng gỗ tử đàn.

Các giá sách ở gian giữa và gian tây đều được phủ kín bằng vải lụa dày.Với một người "trúng độc" mà nói, ở trong một căn phòng như thế này...

Nếu không chết vì độc, e rằng cũng bị ngạt đến chết mất.
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
17. E rằng Nhị tiểu thư chịu không nổi


Tác giả: Đông TrúcBiên tập:Meo687----Trong phòng ngủ có hai nha hoàn ở lại chăm sóc Tạ Chu Dục vẫn đang "hôn mê", thỉnh thoảng bưng nước từ sau màn che ra."

Thời tiết tháng ba mà trùm kín quá sẽ đổ mồ hôi, nha hoàn phải thường xuyên lau người cho gia, tránh để mồ hôi hư tổn cơ thể...

"Triệu quản gia liếc mắt nhìn sắc mặt bình thản của Tạ Dư Vi, "Nhị tiểu thư, chuyện này..."

"Không sao, cha là phụ thân của Dư Vi, mười ba năm trước chưa kịp tận hiếu, bây giờ chính là lúc Dư Vi nên làm tròn đạo hiếu...

Giữ lại một nha hoàn là đủ, những việc còn lại cứ để Dư Vi làm."

"Vậy thì tất cả theo sắp xếp của Nhị tiểu thư."

"Vâng."

Triệu quản gia dẫn theo một nha hoàn rời đi, chỉ để lại một tiểu nha đầu tay chân vụng về, "Thái y dặn cứ hai canh giờ phải lau người cho gia một lần."

"Ta biết rồi, ngươi ra ngoài trước đi."

"Vâng."

Tạ Dư Vi vén rèm bước vào gian trong của noãn các, cẩn thận quan sát nam nhân đang nằm trên giường, giương mặt đó đích thực là Tạ Chu Dục.

Sau đó, nàng nhân lúc kéo chăn đắp kín cho nam nhân mà thăm dò mạch đập của hắn.Chỉ trong chốc lát, con ngươi nàng khẽ co lại, lập tức thu tay về.Nhịp mạch vẫn mạnh mẽ, không hề có dấu hiệu bệnh tật, càng không giống người trúng kịch độc.

Nếu Tạ Chu Dục không trúng độc mà vẫn có thể qua mặt thái y, chỉ có một khả năng duy nhất là võ công của hắn đã đạt đến cảnh giới có thể tùy ý điều chỉnh hơi thở.Tạ Dư Vi hãi hùng, nếu Tạ Chu Dục thực sự là cao thủ ở mức đó, vậy mấy trò vặt của nàng trước mặt hắn chẳng phải chỉ là múa rìu qua mắt thợ hay sao.Sau khi thăm dò mạch, Tạ Dư Vi không dám hành động thêm gì nữa.

Mãi đến hai canh giờ sau, nha hoàn mang nước vào, "Nhị tiểu thư, đến giờ lau người cho gia rồi...

""Ừ, cứ để đó, ta tự làm được."

"Vâng."

Tiểu nha hoàn đúng như lời Tạ Dư Vi nói, đặt chậu nước xuống rồi lập tức lui ra ngoài.Tạ Dư Vi nhìn thoáng qua nam nhân trên giường, vén chăn mỏng đắp trên người hắn ra.

Trên người Tạ Chu Dục chỉ mặc một lớp trung y mỏng manh, dù biết rõ người đang nằm đây là phụ thân mình nhưng khi nàng đưa tay tháo đai áo, gương mặt vẫn không khỏi ửng đỏ.Trước đây theo cha mẹ nuôi hành y bốn phương, người nàng từng gặp đa phần là những hán tử thô kệch nơi thôn dã, hiếm khi thấy ai có làn da mịn màng chẳng kém gì nữ tử thế này.Đặc biệt là khi hoàn toàn cởi bỏ lớp áo trong, để lộ mảng lớn da thịt nơi lồng ngực, gương mặt Tạ Dư Vi càng đỏ bừng.Nàng không dám nhìn lâu, mắt không liếc ngang dọc mà chỉ chuyên chú xắn tay áo, vắt khô khăn rồi lau ngực hắn.

Đôi tay mềm mại lướt qua, làn da dưới tay nàng mịn màng nhẵn nhụi như ngọc ấm.Đến khi nàng đỡ Tạ Chu Dục dậy để lau lưng, cảm giác thô ráp và dày cộm dưới tay khiến Tạ Dư Vi nhíu mày, một suy nghĩ đáng sợ chợt lóe lên trong đầu nàng.Lưng Tạ Chu Dục... toàn bộ là da giả...Ý nghĩ này vừa trỗi dậy, hơi thở Tạ Dư Vi lập tức rối loạn.***Phúc Thọ CưTạ lão phu nhân nhắm mắt dựa vào ghế thái sư, "Con bé đó sắp xếp thế nào rồi?"

Triệu quản gia đứng bên dưới thành thật đáp, "Bẩm lão phu nhân, nha hoàn ở Thanh Trúc Hiên báo tin nói Nhị tiểu thư vẫn luôn túc trực bên Tam gia, vừa rồi cũng chính nàng tự mình hầu hạ Tam gia...

"Lúc này trên gương mặt Tạ lão phu nhân mới thoáng lộ vẻ tán thưởng, khẽ mở mắt, "Nha đầu đó từ nhỏ nuôi ở bên ngoài, nhưng lại hiểu chuyện hơn hai đứa trong phủ Công chúa."

"Nhị tiểu thư lớn lên nơi dân gian, tất nhiên không nhiễm tập tính của hoàng gia."

"Ừ...

Ngày mai là ngày trọng đại của nó."

Vừa nói, Tạ lão phu nhân liếc nhìn người bên cạnh, người nọ lập tức từ trong phòng nâng ra một hộp gấm lớn màu nâu, "Hôm nay nó mới đến phủ, bộ trâm cài ngọc bích chạm hoa sen này xem như một chút tâm ý của tổ mẫu ta cho nó."

"Chuyện này...

" Triệu quản gia nghe vậy, khuôn mặt không khỏi biến sắc, "Lão phu nhân, cái này cũng quá quý trọng sợ là Nhị tiểu thư chịu không nổi...

""Chỉ là một món đồ chơi do tiên hoàng tiện tay ban thưởng, có gì mà chịu không nổi?"

Tạ lão phu nhân cúi mắt, giấu đi tia khinh thường trong đáy mắt, "Trưởng Công chúa không xem trọng cháu gái của họ nhà Tạ ta, chẳng lẽ ta đường đường là tổ mẫu lại không thể nâng đỡ mặt mũi cho cháu gái mình sao?"
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
18. Nữ nhi muốn ở bên phụ thân lâu hơn...


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687-----"Chuyện này...

" Triệu quản gia cũng không tiếp tục từ chối nữa, vội vàng nhận lấy hộp gấm từ tay bà tử, khom người nói: "Lão nô sẽ đưa bộ trâm cài này đến cho Nhị tiểu thư ngay."

Thấy vậy, sắc mặt của Tạ lão phu nhân có phần mệt mỏi, bà phất tay bảo: "Đi đi, ngày mai con bé còn có việc chính sự, lát nữa bảo người sang đó giục nó nghỉ ngơi sớm."

"Vâng."

"Bây giờ nó đã ở lại phủ Tạ, ngày mai để nó cùng A Sương trở về."

Bản thân đã lưu lạc bên ngoài hơn mười năm, nay vừa mới quay về phủ, cũng có thể đoán được là đứa trẻ không được cha mẹ thương yêu.

Người nhà hoàng gia từ trước đến nay luôn coi trọng kẻ quyền thế, nâng cao giẫm thấp, nó ở phủ Công chúa chắc chắn chẳng có bao nhiêu ân sủng, tất cả đều phải dựa vào chính mình.Phủ Tạ bây giờ không thể giúp gì cho nó, nếu không phải vì nó bị Trưởng Công chúa ghét bỏ, ngay cả người làm tổ mẫu như bà cũng lười quan tâm."

Vâng...

"Trong phòng, Tạ Dư Vi vẫn canh giữ bên giường của Tạ Chu Dục, mãi vẫn chưa hoàn hồn sau phát hiện về lớp da giả trên lưng cha mình.

Tạ Chu Dục luôn xuất hiện với vẻ thư sinh yếu ớt, sao trên người lại có vết thương, hơn nữa còn đến mức phải dùng da giả để che giấu.Chẳng mấy chốc, bên ngoài phòng vang lên giọng nói: "Nhị tiểu thư, lão phu nhân nhờ lão nô mang đến cho người một ít đồ."

A hoàn mở cửa, Tạ Dư Vi đứng dậy bước ra, liền thấy Triệu quản gia hai tay nâng một hộp gấm lớn, đứng ngay cửa."

Đây là do tổ mẫu tặng?"

"Vâng, hôm nay lão phu nhân không khỏe, không thể gặp mặt Nhị tiểu thư, trong lòng vẫn rất nhớ mong người.

Biết người sẽ nghỉ lại ở phủ Tạ nên cố ý sai lão nô mang bộ trâm cài ngọc bích hoa sen này tới."

Triệu quản gia nhớ đến lời dặn dò của gia chủ vào buổi chiều, hạ giọng giải thích: "Nhị tiểu thư, bộ trâm này không phải vật tầm thường mà là phần thưởng của tiên hoàng khi lên ngôi...

"Tay Tạ Dư Vi thoáng khựng lại.

"Thứ này quá quý giá, Dư Vi không dám nhận."

"Nhị tiểu thư, đây là tấm lòng của lão phu nhân, người hãy nhận đi."

"....

"Tạ Dư Vi im lặng giây lát, bỗng nhiên rèm giường vang lên tiếng ho khan dồn dập, nàng vội vã nhận lấy hộp gấm, nhanh chóng quay vào trong.

"Cha...

""Ừm... khụ khụ...

Vi Nhi... khụ khụ...

""Tam gia tỉnh rồi?

Phải đi mời thái y."

Tạ Chu Dục yếu ớt lắc đầu.

"Không có gì đáng ngại, cứ để hai vị thái y nghỉ ngơi đi."

Dứt lời, ánh mắt hắn dừng lại trên người Tạ Dư Vi, "Vi Nhi, tục ngữ nói rằng lễ vật của trưởng bối, không thể từ chối.

Nếu tổ mẫu đã tặng, con cứ nhận lấy đi."

"Nhưng cha, thứ này quá quý giá...

"Tạ Dư Vi mở hộp gấm ra, bên trong là vô số trâm cài, hoa tai, vòng tay, cài đầu.

Nếu ngày mai nàng đội cả bộ trâm cài này đi dự 'yến tiệc ngắm hoa', đừng nói là khiến Tạ Uyển Yên đỏ mắt vì ghen tức, mà ngay cả các tỷ muội khác trong phủ Tạ cũng sẽ ghen tị không thôi.Huống hồ, ngày mai còn có không ít tiểu thư danh môn khác ở Giang Châu.

Tạ lão phu nhân làm vậy ngoài việc khiến Trưởng Công chúa mất mặt, còn muốn nàng đắc tội toàn bộ nhóm quý nữ của Giang Châu...."

Nếu Vi Nhi cảm thấy quá nặng nề thì phụ thân thấy cây trâm ngọc bích hình Phật thủ, vòng tay hoa văn chỉ bạc và đôi khuyên tai bươm bướm ngọc bích khá hợp với con."

Tạ Chu Dục tựa vào giường, dù hơi thở yếu ớt nhưng vẫn kiên nhẫn chọn lựa trang sức cho Tạ Dư Vi.Thấy vậy, nàng cúi đầu nhìn ba món đồ mà ông chọn, ngoài chiếc vòng có vẻ hơi rực rỡ thì trâm và khuyên tai đều khá nhã nhặn, không quá bắt mắt."

Vậy ngày mai, nữ nhi sẽ đeo những món mà cha đã chọn cho nữ nhi."

"Ừm."

Thấy Tạ Dư Vi ngoan ngoãn như vậy, Tạ Chu Dục mỉm cười gật đầu, "Vi Nhi hôm nay cũng mệt rồi, mau đi nghỉ sớm đi."

"Không...

" Tạ Dư Vi khẽ lắc đầu.

"Nữ nhi muốn ở bên cha lâu hơn...

"---Meo: Trong quá trình đọc bạn vừa thấy mình dùng phụ thân vừa dùng từ cha ấy, là vì truyện dùng hai đại từ nhân xưng luôn ấy.

Bản gốc là phụ thân và đa đa (cách gọi thân mật) nhưng xài từ đa đa (tía, cha, bố) rất kỳ ấy nên mình mới chuyển thành cha.

Cũng như mẫu thân và nương nha....
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
19. Nếu đôi mắt ấy nhuốm màu quyến rũ thì sao


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----Thấy vậy, quản sự cùng đám nha hoàn chờ bên ngoài liền lặng lẽ lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người.Tay nâng hộp gấm, Tạ Dư Vi cúi đầu, không nhìn biểu cảm trên mặt Tạ Chu Dục: "Nữ nhi dù đã trở về phủ nửa tháng nhưng chưa từng gặp mặt cha.

Nay khó khăn lắm mới gặp được, lại khiến cha thành ra thế này..."

"Con gái thật sự day dứt không yên....

"Tạ Chu Dục dựa vào giường, cẩn thận quan sát cô con gái "thứ" này.

Lúc hắn "hôn mê" không bỏ sót bất cứ động tác nhỏ nào của nàng.

Hắn cũng biết rõ, nữ nhi này lời nói và lòng dạ không hề đồng nhất.Nhưng câu nói vừa rồi của nàng, lại khiến hắn nghe ra được một chút thật lòng hiếm hoi."

Nếu đã vậy, hãy bảo hạ nhân lấy thêm vài tấm chăn bông trải lên tháp ngoài, đêm nay nghỉ lại đây đi...

""Tạ ơn cha...

Nữ nhi sẽ lập tức sai người đi lấy chăn."

Tạ Dư Vi vui mừng ngẩng đầu, đặt hộp gấm lên tủ nhỏ bên giường, rồi nhanh chóng quay người bước ra ngoài, tựa như sợ Tạ Chu Dục sẽ đổi ý.Tạ Chu Dục nhìn dáng vẻ vui sướng của nàng, liếc hộp gấm bên đầu giường, ý cười trong mắt càng sâu hơn.

Một đứa trẻ có thể khiến ngay cả những ma ma đã sống nhiều năm trong cung bên cạnh Trưởng Công chúa Tấn Ninh cũng không nhìn ra sơ hở, đủ để chứng minh tâm tư nàng thâm sâu đến mức nào.Cái tính cách vừa giỏi che giấu, vừa biết nhẫn nhịn này quả thật khiến người ta yêu thích.Nghĩ đến đây, khi Tạ Dư Vi dẫn nha hoàn vào trải tháp ngoài xong, Tạ Chu Dục đang nằm trên giường chợt như vô tình nhắc: "Con gái của Tống Thạch An, thủ thành tướng quân Tống Nam Hâm của Giang Châu, tuổi tác xấp xỉ con, chắc hai đứa sẽ có nhiều sở thích chung."

"Tống Nam Hâm ạ?"

Tạ Dư Vi vừa mới nằm xuống đã nghe câu này, liền thoáng suy nghĩ.

Nhưng nhớ lại trước đó khi các ma ma giới thiệu về danh sách tiểu thư khuê các của Giang Châu, nàng chưa từng nghe thấy cái tên này."

Đám ma ma trong phủ đương nhiên sẽ không nhắc đến nàng ta.

Phụ thân của Tống Nam Hâm năm năm trước từng đắc tội Điền Quý Phi, cũng chính là mẫu phi của Tam biểu huynh con.

Ông ta bị bệ hạ giáng chức từ Trấn Viễn tướng quân trấn thủ Tây Cảnh xuống làm thủ thành tướng nhỏ bé của Giang Châu hiện tại."

"Chuyện này...

"Tạ Dư Vi suy ngẫm, một vị đại tướng quân danh chấn một phương, lại bị đày đến một nơi xa lạ như Giang Châu.

Trong lòng ông ta ắt hẳn oán hận hoàng gia đến cực độ.

Như vậy, sao có thể để con gái mình tiếp xúc với hoàng thất.Hơn nữa, với sự coi trọng thân phận và địa vị của Trưởng Công chúa Tấn Ninh, bà ấy sao có thể coi trọng con gái của một tướng quân giữ thành mà mời tới phủ dự tiệc.Tạ Chu Dục nghiêng người nhìn sang, thấy Tạ Dư Vi đang xuất thần thì dịu giọng nói: "Tống tướng quân là người chính trực, hành sự luôn quang minh lỗi lạc.

Con gái ông ta được dạy dỗ tất nhiên cũng không kém.

Vì vậy, ta đã nhắc đến với mẫu thân con một câu, mẫu thân con liền gửi thiệp mời nàng ta."

Thiệp mời từ Phủ Công chúa, dù Tống Thạch An có không muốn dính líu đến hoàng thất thế nào thì Tống Nam Hâm cũng không thể không đến.

Nếu không, địa vị của nhà họ Tống tại Giang Châu sẽ càng thêm nguy hiểm.Nghe vậy, trong lòng Tạ Dư Vi đã hiểu rõ, dù mẫu thân là Trưởng Công chúa thì trước mặt Tạ Chu Dục vẫn chỉ có thể dung túng và lấy lòng ông.

Nếu không, sao bà có thể chấp nhận việc đắc tội Tấn Nguyên Đế, gây thù chuốc oán với Tam hoàng tử để kết thân với Tống gia."

Nữ nhi xin tuân theo lời dạy của phụ thân, ngày mai nhất định sẽ tiếp đãi khách quý chu đáo."

Một gia tộc văn thần lại chủ động kết thân với một trọng thần quân đội từng bị thất thế, ý nghĩa sâu xa bên trong đã quá rõ ràng.Quả nhiên, Tạ gia... chính là một vũng nước đục sâu không thấy đáy.Không biết Trưởng Công chúa Tấn Ninh có hay biết dã tâm của Tạ Chu Dục hay không.Nha hoàn đã thổi đèn trước khi lui ra bên trong phòng chỉ còn lại một chiếc, ánh đèn chập chờn lay động.Tạ Dư Vi bỗng dưng ngước mắt nhìn về phía Tạ Chu Dục, ánh sáng vàng mờ nhạt phản chiếu trong đôi mắt hắn, trong khoảnh khắc, ánh mắt hai người giao nhau.Đôi mắt phượng dài và đầy tình ý kia lúc này sâu thẳm như vực xoáy.

Tạ Dư Vi cảm thấy tim mình bất giác run lên, vội vã dời mắt đi, có chút hoảng loạn.Không trách được Trưởng Công chúa Tấn Ninh đã chung chăn gối với hắn hơn mười năm mà vẫn không nhìn thấu lớp mặt nạ này.

Một nam nhân có dung mạo xuất chúng như vậy, ngày ngày dùng ánh mắt tràn đầy thâm tình để nhìn nàng, ai còn có thể phân biệt được sự chân thành hay giả dối bên trong đó.Tạ Chu Dục dường như không nhận ra sự mất tự nhiên của Tạ Dư Vi, vẫn ân cần hỏi han: "Dư Vi mệt rồi sao?"

"Vâng."

"Vậy thì ngủ đi, ban đêm không cần thức dậy, sáng mai sẽ có nha hoàn gọi con."

Tạ Dư Vi kéo chăn bông lên, giọng nói nghèn nghẹn: "Tạ ơn cha ~""Ngủ đi ~"Tạ Chu Dục nhắm mắt lại, nhưng trong tâm trí lại hiện lên đôi mắt trong sáng đen láy của nàng.

Rõ ràng là một người tâm tư thâm sâu, nhưng lại có một đôi mắt trong veo sạch sẽ đến vậy.Có lẽ vì đã thấy quá nhiều ánh mắt nịnh nọt xen lẫn toan tính, hắn bất giác nghĩ nếu đôi mắt đó nhuốm màu quyến rũ, thì sẽ thế nào đây?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back