Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)

[BOT] Mê Truyện Dịch
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
105. Ngươi thật sự cho rằng Tạ Uyển Yên có thể trở thành thái tử phi sao?


Biên tập: Meo687----Tạ Dư Vi tự mình bắt mạch, ánh mắt lạnh lẽo dần thêm.Thấy vậy, Tạ Chu Dục siết chặt vòng tay ôm lấy eo nàng, "Tên ngự y đó, cha đã xử lý rồi."

Nghe vậy, Tạ Dư Vi cúi đầu, không nói một lời.Bên ngoài mưa lớn ào ào trút xuống, những hạt mưa to như hạt đậu đập vào bậu cửa sổ, từng tia chớp trắng xóa lóe lên, tiếng sấm "ầm ầm" xé toạc sự tĩnh lặng trong căn phòng nhỏ."

Vi Nhi..."

"Ầm!"

Một tiếng sấm lớn lại vang lên.Tạ Dư Vi rút tay về, khẽ nói: "Vi Nhi chỉ hỏi cha một câu..."

"Hửm?"

"Vi Nhi và mẫu thân, trong lòng cha ai nặng ai nhẹ?"

Tạ Dư Vi không nhìn sắc mặt của Tạ Chu Dục, chỉ cúi đầu, ngón tay vô thức mân mê nút ngọc bình an bên hông hắn."

Rắc!"

Lại một tiếng sấm vang lên.Tạ Chu Dục khẽ nghiêng cằm, tựa vào đỉnh đầu của nàng trong vòng tay mình, đôi tay nắm lấy tay nàng, "Vi Nhi...

Con có biết bào ngư và lan chỉ không thể cùng chứa trong một hộp không?"

"Mẫu thân con và con vốn không thể so sánh...

Xưa có câu, cá bơi trong nước, chim bay trong gió, cỏ cây thuận theo thời tiết...

Mẫu thân con đối với cha chính là như thế..."

Tạ Dư Vi dụi nhẹ vào lòng ngực của Tạ Chu Dục, yếu ớt nói: "Cha, Vi Nhi mệt rồi..."

Nghe vậy, Tạ Chu Dục ôm nàng nằm xuống, "Nghỉ ngơi đi...

Độc tố trong cơ thể đã được giải, hai ngày tới thân thể sẽ yếu đi một chút..."

"Vâng..."

Tạ Dư Vi yếu ớt gật đầu, hàng mi khép xuống che đi ánh mắt đầy oán hận.Mưa lớn trút xuống không ngừng suốt cả đêm.Sau chuyện đó, sức khỏe của Tạ Dư Vi yếu ớt đến mức không thể rời giường, mãi đến khi về kinh mới dần khá hơn.Phong hàn trên người Trưởng Công chúa Tấn Ninh lại ngày càng nặng, phủ Công chúa rộng lớn chỉ còn lại một mình Tạ Uyển Yên.Khi nghe tin, Tấn Nguyên Đế lập tức sai ba, bốn vị ngự y từ thái y viện đến chăm sóc Trưởng Công chúa và Nhu An quận chúa.Ngự y nói thân thể Nhu An quận chúa yếu nhược, cần phải tĩnh dưỡng, vì vậy ban tặng biệt viện hoàng gia yên tĩnh nhất trong kinh thành cho nàng.Chỉ trong một thời gian ngắn, danh tiếng của Nhu An quận chúa đã lan rộng trong giới quý tộc kinh thành.Không chỉ ban biệt viện, bệ hạ còn đặc biệt sai một đại thái giám thân tín đến phủ Công chúa để giúp Nhu An quận chúa chuẩn bị mở phủ riêng.Sau khi tuyên chỉ xong, vị đại thái giám nhìn Tạ Dư Vi yếu ớt không thể rời giường, khẽ nói: "Quận chúa...

Những ngày tới là thời điểm tốt nhất để dọn về biệt viện, không biết quận chúa có muốn di chuyển sớm không?"

Tạ Dư Vi yếu ớt dựa vào người nha hoàn, nghe vậy liền ho khan không ngừng, như xé phổi xé gan.Tiếng ho khản đặc, đầy đau đớn khiến đại thái giám nghe thôi cũng thấy nhói lòng, "Quận chúa...

Thân thể của người..."

"Dư Vi không sao...

Chỉ là muốn làm phiền công công vào cung thưa với bệ hạ cữu cữu đôi lời.

Dư Vi biết cữu cữu thương xót Dư Vi, nhưng mẫu thân trong phủ bệnh nặng.

Lúc này nếu chỉ lo cho thân mình, rời đi tĩnh dưỡng thì thực là bất hiếu...

Dư Vi thân làm con đã hơn mười năm không thể tận hiếu bên mẫu thân, bây giờ lại càng không nên... không nên..."

Chưa nói hết câu, Tạ Dư Vi lại ho dữ dội hơn, mồ hôi lạnh rịn đầy trên trán, không ngừng tuôn xuống.Dù đã thấy quen những mỹ nhân yếu ớt đáng thương trong cung, nhưng vào lúc này, đại thái giám cũng không khỏi thầm than trong lòng."

Quận chúa có lòng hiếu thảo, nô tài nhất định sẽ bẩm báo rõ với bệ hạ, tin rằng bệ hạ yêu thương quận chúa, tất sẽ hiểu rõ tấm lòng của quận chúa đối với Trưởng Công chúa."

Chỉ tiếc một tấm chân tình như vậy, cuối cùng cũng không được đáp lại.Vừa khi đại thái giám rời đi, Trưởng Công chúa Tấn Ninh trong phủ Công chúa liền nhận được tin tức."

Hoàng huynh thế mà lại ban biệt viện đó cho con tiện nhân kia!"

Trưởng Công chúa Tấn Ninh dựa vào giường, cơn giận bùng lên đẩy mạnh nha hoàn đang dâng thuốc xuống đất, "Năm đó Bổn cung mở phủ, đã cầu xin phụ hoàng căn biệt uyển đó suốt nửa tháng mà còn không được!

Vậy mà giờ lại ban cho nó!"

Hiện giờ lại bị hoàng huynh tùy tiện ban cho Tạ Dư Vi!"

Tiện nhân đó rốt cuộc có gì tốt!

Có thể khiến Tạ lão phu nhân yêu thích nàng ta, hoàng huynh cũng ưu ái nàng ta!?"

Trong điện, các nha hoàn và ma ma đều quỳ đầy đất, nhưng không một ai dám lên tiếng.Trưởng Công chúa Tấn Ninh nổi trận lôi đình, cơn đau xé lòng lại một lần nữa tràn đến, cảm giác đau đớn kịch liệt làm cả khuôn mặt nàng vặn vẹo biến dạng."

Tạ...

Dư Vi...

Tiện nhân..."

Chỉ là Trưởng Công chúa Tấn Ninh còn chưa kịp mắng thêm mấy câu thì đã bị từng tiếng hét thảm thiết thay thế.Các nha hoàn và ma ma trong điện hiểu ý, âm thầm lui ra một bên.Nha hoàn đứng trước cửa điện càng thuận tay đóng cửa sổ lại, khóa chặt những tiếng kêu rên thê lương trong điện.Trưởng Công chúa Tấn Ninh vừa hồi kinh không lâu, nhưng phủ Công chúa đã có bái thiếp dồn dập gửi đến như hoa tuyết bay.Hiện tại trong phủ Công chúa chỉ còn lại Tạ Uyển Yên chủ sự, ma ma quản sự ở tiền sảnh lần lượt xếp các bái thiếp theo thứ tự chức quan cao thấp, "Đại tiểu thư...

Đây là bái thiếp hôm nay các phủ gửi tới...

Còn có lễ vật đưa tới nữa..."

Tạ Uyển Yên hé môi đỏ, thổi nhẹ lớp sơn móng tay vừa mới tô, liếc mắt qua đống bái thiếp trên bàn, không mấy để tâm nói: "Lại là phu nhân nhà ai muốn nịnh bợ mẫu thân đây..."

Sắc mặt ma ma quản sự khẽ biến, ngập ngừng nói: "Hôm nay đưa lễ có phủ Định Quốc công, phủ Nghiêm tướng, còn có phu nhân Phụ Quốc công họ Tạ ở kinh thành...

Đều là những vật bổ dưỡng...

Phủ Định Quốc công còn đưa một nhánh tuyết liên Thiên Sơn... cho... cho..."

Tạ Uyển Yên ngước mắt, lạnh lùng hỏi: "Cho ai?"

"Nói là đưa cho Nhu An quận chúa, cũng chính là Nhị tiểu thư...

để dưỡng thân..."

Nghe vậy, sắc mặt Tạ Uyển Yên lập tức trầm xuống, ngón tay thon dài siết chặt mép bàn, hồi lâu mới lạnh lùng hừ một tiếng, "Báu vật như vậy, cũng không biết muội muội tốt của ta có mệnh để hưởng không đây..."

Lời vừa dứt, thân mình ma ma không kìm được khẽ run lên, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng.Hậu viện phủ Công chúa."

Tạ Uyển Yên thật sự nói như vậy?"

"Nô tỳ không dám nói bừa."

"Hừ..."

Tạ Dư Vi mặc áo xanh tựa trên giường nhấm nháp trà lạnh, sắc mặt hồng hào, không còn vẻ tiều tụy vừa rồi, ngón tay vô thức siết chặt chén trà trong tay, "Còn nửa tháng nữa là đến cung yến Trung Thu, ta thực lòng hy vọng tỷ tỷ tốt của ta... mọi mong ước đều thành sự thật..."

Hiện giờ Tạ Chu Dục không ở kinh thành, trong phủ Công chúa kẻ nằm trên giường bất động chỉ là một thế thân.

Trưởng Công chúa Tấn Ninh đang bệnh liệt giường, không thể tự lo liệu, hồi kinh rồi càng không còn sức điều hòa thế lực cho Tạ Uyển Yên trong kinh thành.Về phần Tạ Uyển Yên...

Lấy thân phận chuẩn thái tử phi, vì tức giận với Tạ gia Giang Châu nên không qua lại với nhà họ Tạ kinh thành.Thời gian qua nàng ta chỉ biết tùy ý kết giao với các phu nhân quan viên trong kinh, hoàn toàn không đếm xỉa đến thế lực phía sau."

Đúng là kẻ ngu ngốc, Tạ Chu Dục lại có thể cưng chiều nàng ta hơn mười năm."

Nghe vậy, Lan Đào không khỏi kinh hãi, "Tiểu thư..."

Tạ Dư Vi buông chén trà trong tay xuống, trở mình bước xuống giường, "Người trong phủ đã dọn sạch chưa?"

"Bên cạnh Đại tiểu thư đã không còn ai, chỉ là bên cạnh Trưởng Công chúa vẫn còn hai người..."

"Thì cứ để bọn họ ở lại đi..."

Hiện tại vẫn cần có người truyền từng lời nói, hành động của Trưởng Công chúa Tấn Ninh vào trong cung.Nếu không phải vậy, sao nàng lại có thể "được thánh ân sâu đậm", được hoàng đế "thương yêu" đến thế...Trưởng Công chúa Tấn Ninh muốn Tạ Uyển Yên làm Thái tử phi, rõ ràng Tấn Nguyên Đế lại không muốn.Tấn Nguyên Đế hết lần này đến lần khác không nể mặt mũi Trưởng Công chúa Tấn Ninh, nhiều lần mượn nàng một cô cháu ngoại chưa từng gặp mặt để khiến Trưởng Công chúa Tấn Ninh khó chịu, muốn nàng từ bỏ ý định.Nhưng Trưởng Công chúa Tấn Ninh sớm đã bị những ám chỉ lộ liễu ngày qua ngày, năm qua năm của Tạ Chu Dục làm cho xiêu lòng, quyết tâm đưa Tạ Uyển Yên lên ngôi Thái tử phi.Lan Đào ngước nhìn thiếu nữ thời gian qua lông mày ánh mắt đã thêm vài phần u ám, "Tiểu thư...

Nếu Đại tiểu thư không bị ràng buộc, e rằng sẽ làm hỏng kế hoạch của chủ nhân..."

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Tạ Dư Vi lạnh lùng quét qua, "Ngươi thật sự cho rằng, Tạ Uyển Yên có thể trở thành thái tử phi sao?"
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
106. Nghịch nữ, ngươi dám giết... bổn cung?


Biên tập: Meo687---Nghe vậy, Lan Đào lập tức quỳ xuống trước mặt Tạ Dư Vi, "Nô tỳ không dám nói bừa."

Tạ Dư Vi bước ra khỏi phòng, gian thiên điện rộng lớn nằm trong khu viện yên tĩnh nhất của phủ Công chúa.

Giữa những viên gạch lát trong sân, có thể lờ mờ thấy bóng cỏ dại, các gian điện trong viện vẫn còn dấu vết sửa chữa tạm thời.Những dấu vết ấy thực sự khó khiến người ta tưởng tượng đây lại là một góc của phủ Trưởng Công chúa cao quý nhất Đại Tấn.Phủ Công chúa lộng lẫy vàng son, nơi nơi điêu khắc chạm trổ.

Cửa sổ khảm ngọc trai bảo thạch lộng lẫy vô cùng, nhưng những thứ ấy chẳng liên quan gì đến Tạ Dư Vi.Trưởng Công chúa Tấn Ninh dù đang bệnh cũng không quên sỉ nhục và hành hạ nàng."

Rõ ràng khi ở Giang Châu, mẫu thân vẫn còn chút lý trí, sao vừa đến kinh thành lại trở nên cực đoan như vậy..."

Thậm chí còn không kìm lòng nổi ra lệnh cho thái y hạ độc nàng trên đường.Khi còn ở Giang Châu, dù cho Trưởng Công chúa không thích nàng, cũng sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi, càng không tàn nhẫn đến mức ấy.Loại độc tuyệt tự đó, thực sự là hận nàng đến tận xương tuỷ, vừa muốn biến nàng thành bệ phóng cho Tạ Uyển Yên, vừa không muốn nàng có chỗ đứng trong "nhà chồng" tương lai.Vị mẫu thân này của nàng, thực sự tâm địa độc ác đến tận cùng."

Quận chúa..."

Trúc Linh luôn lặng lẽ đứng sau Tạ Dư Vi cất lời: "Giờ đã khác xưa rồi...

Khi còn ở phủ Công chúa tại Giang Châu, người chỉ là một cô nhi vừa trở về phủ, không chỗ nương tựa, phải sống dựa vào hơi thở của chủ nhân..."

Tạ Dư Vi ngẩng đầu nhìn bức tường cao của khu viện hẻo lánh trong phủ Công chúa, khẽ cười: "Nhưng bây giờ... ta không chỉ có Tạ gia ở Giang Châu làm chỗ dựa, còn được hoàng đế 'sủng ái', thậm chí trong mắt hạ nhân trong phủ này còn giống chủ tử hơn bà ấy.

Vì thế ta trở thành cái gai trong mắt, cái dằm trong tim của bà ấy, phải nhổ tận gốc mới yên tâm sao?"

Trúc Linh liếc nhìn Lan Đào bên cạnh, khẽ gật đầu.Tạ Dư Vi bật cười lạnh lẽo, Trưởng Công chúa Tấn Ninh đúng là ngu ngốc đến độ đáng thương.Tạ gia đối tốt với nàng, ngoài vài phần thương hại của Tạ lão phu nhân, phần nhiều cũng có ý đồ lợi dụng.

Còn người trong cung kia... sự "tốt" của hắn với nàng chẳng qua chỉ để làm Trưởng Công chúa và Tạ Uyển Yên mất mặt mà thôi."

Tiểu thư..."

"Không sao."

Tạ Dư Vi nhìn tường viện, khẽ nói: "Chỉ là ta cảm thấy không khí trong phủ Công chúa này ngột ngạt quá, không biết khi nào mới có thể thay đổi một chút không khí tươi mới hơn..."

Nếu không muốn chết vô ích trong cái viện sâu tường cao này, nàng nhất định phải có giá trị của riêng mình."

Tiểu thư, Lương ma ma tới rồi."

Ở cửa viện, một ma ma ăn mặc tươm tất, gương mặt đầy vẻ lo lắng vội vã đi tới.

Vừa thấy Tạ Dư Vi, bà đã cúi người hành lễ: "Nô tỳ tham kiến tiểu thư."

Tạ Dư Vi hơi gật đầu, "Ma ma có chuyện gì mà gấp gáp thế?"

Lương ma ma cúi đầu, không dám ngẩng lên, nói nhỏ: "Cung yến Trung Thu sắp tới, vừa rồi Trưởng Công chúa bảo nô tỳ tăng thêm liều lượng thuốc trong thang thuốc của tiểu thư..."

"Muốn ta không thể tham dự cung yến Trung Thu sao?"

Ma ma khẽ gật đầu, "Đúng vậy, ngoài ra, mấy ngày gần đây tiểu thư Uyển Yên thường lấy cớ đi chùa cầu phúc, giao du thân thiết với tiểu thư nhà họ Điền..."

Nghe đến đây, Tạ Dư Vi nhớ lại khoảng thời gian ở Giang Châu, nhưng gương mặt vẫn không thay đổi cảm xúc: "Ta biết rồi."

Hai ngày sau, Trưởng Công chúa Tấn Ninh lâu nay bệnh tật nằm trên giường rốt cuộc cũng hồi phục phần nào.

Chỉ vừa khỏe hơn chút ít, bà đã vội vàng gửi thiệp mời đến phu nhân và tiểu thư các gia tộc thế gia trong kinh thành.Kinh thành tháng tám, cúc tây, quế vàng, hợp hoan đua nhau nở rộ.Đợi đến khi các vị phu nhân tiểu thư đã tụ tập đông đủ, Tạ Uyển Yên mới chậm rãi xuất hiện.

Nhưng vì thân phận cao quý của Trưởng Công chúa, những thế gia phu nhân đã đợi lâu vẫn không dám tỏ vẻ bất mãn, trái lại còn tỏ ra thân thiện nhiệt tình."

Mẫu thân vừa ra ngoài đã thấy trong người có chút khó chịu, thái y khuyên mẫu thân về nghỉ ngơi..."

Tạ Uyển Yên thản nhiên ngồi xuống vị trí chủ tọa của Trưởng Công chúa Tấn Ninh, dịu dàng mỉm cười với các phu nhân: "Cảnh sắc trong phủ tươi đẹp thế này, các vị phu nhân tiểu thư đừng câu nệ, cứ xem như ở nhà mình."

Dứt lời, hạ nhân trong phủ liền dâng lên những chén tổ yến tơ vàng xa xỉ."

Đây...

Đây là yến huyết kim ti sao?"

Chú thích: Tổ yến huyết tơ vàngTiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tạ Uyển Yên.

Yến huyết kim ti là đặc sản quý hiếm của tiểu quốc Đái Mậu, từng là cống phẩm độc quyền của hậu cung triều trước.Sau khi tiền triều sụp đổ, hoàng đế triều Tấn thương xót các tiểu quốc lân cận, đặc biệt miễn việc cống nạp này và cho phép Đái Mậu buôn bán tại Tấn.

Vì mức độ hiếm có, giá trị của nó vô cùng đắt đỏ, một lượng trị giá ngàn vàng.Một vị phu nhân do dự nhìn chén yến trước mặt, rồi chậm rãi nói: "Đại tiểu thư chiêu đãi thế này, chúng ta thật không dám nhận."

"Phu nhân nói gì vậy, các phu nhân ngày ngày trong kinh thành, còn thiếu thứ gì hiếm lạ đâu?"

Tạ Uyển Yên thản nhiên nhìn mọi người, ánh mắt thoáng qua chút khinh thường: "Mẫu thân nghe nói đây là thứ bổ dưỡng cho nữ nhân, nên muốn mời các vị nếm thử..."

Các phu nhân nhìn nhau, cuối cùng đành phải miễn cưỡng nhận lấy 'ý tốt' của Trưởng Công chúa.*Trong tẩm điện của Trưởng Công chúa Tấn Ninh mùi thuốc gay mũi tràn ngập khắp gian phòng.

Tạ Dư Vi sắc mặt tái nhợt, quỳ ngồi bên mép giường mềm, nhẹ nhàng lau đi từng giọt mồ hôi trên trán Trưởng Công chúa Tấn Ninh, đôi mắt bà trợn to như chuông đồng.Trong điện, một tiểu nha đầu quỳ dưới đất bẩm báo tình hình yến tiệc ngoài tiền sảnh."

Tạ Dư Vi!

Ngươi thật to gan!"

Thân thể Trưởng Công chúa Tấn Ninh không nghe theo sai khiến, chỉ có thể để mặc Tạ Dư Vi tùy ý hành động, giận dữ quát lớn với đám tỳ nữ đứng bên cạnh:
"Còn không mau lôi nghịch nữ này xuống đánh chết cho ta!"

"Mẫu thân giận như vậy, chẳng lẽ là do Vi Nhi hầu hạ không chu đáo?"

Tạ Dư Vi nét mặt dịu dàng, vừa lau mồ hôi vừa siết chặt lấy cổ Trưởng Công chúa Tấn Ninh: "Mẫu thân...

Vi Nhi đối với người một lòng thành kính, cớ sao người lại không nhìn thấy?"

Nàng chưa từng nghĩ sẽ thực sự lấy mạng của Trưởng Công chúa Tấn Ninh, nhưng bà hết lần này tới lần khác ra tay với nàng."

Ngươi... nghịch nữ!

Ngươi dám... ngươi dám giết...

Bổn cung..."

"Vi Nhi đương nhiên không dám..."

Tạ Dư Vi hài lòng thưởng thức gương mặt xanh tím, gân xanh nổi đầy của Trưởng Công chúa Tấn Ninh, người từng cao quý đoan trang: "Chỉ là mẫu thân có thể hạ độc Vi Nhi, Vi Nhi tự nhiên cũng có thể hạ độc mẫu thân..."

"Ngươi... ngươi quá càn rỡ!

Người đâu... cứu mạng..."

Trưởng Công chúa Tấn Ninh trong tay Tạ Dư Vi chẳng khác nào một con gà rừng chờ người ta giết mổ, hai mắt đỏ ngầu nhìn đám tỳ nữ đang quỳ rạp trên đất:
"Các... các ngươi..."

"Mẫu thân, người cũng đừng trách bọn họ...

Trên đường hồi kinh bị thích khách tập kích, đại tỷ vì muốn tìm đường sống thẳng tay đẩy một đám nha hoàn ma ma bên cạnh đi chết thay.

Là Vi Nhi chém chết thích khách, cứu bọn họ khỏi gươm đao.

Bọn họ e sợ Vi Nhi cũng là chuyện thường..."

"Yến tiệc hôm nay, các ma ma bên người mẫu thân đều đi tiền sảnh, thái y lại đang ở trong phòng phụ thân, hiện tại nơi này của người... thật sự không có một ai bên cạnh..."

Tạ Dư Vi nói rồi bất ngờ buông tay, thân thể Trưởng Công chúa Tấn Ninh nặng nề ngã xuống giường, mặc kệ nỗi đau trên thân, nghe lời nói đó lại càng hoảng loạn nhìn nhị nữ nhi trước mặt."

Ngươi... ngươi muốn làm gì?"

"Ta?"

Tạ Dư Vi nhận lấy khăn tay từ tỳ nữ bên cạnh, vẻ mặt ghét bỏ lau tay:
"Ta đương nhiên muốn lấy mạng người... chỉ là có kẻ không cho phép...

đành phải để người tạm thời sống thêm chút nữa."

Nàng cũng mới hiểu ra, vì sao hai ngày trước Tạ Chu Dục không để Trưởng Công chúa Tấn Ninh chết đi.
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
107. Đệ đệ còn nhỏ, nếu như sớm đã mất ...


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687---"Ngươi... nghịch nữ!

Ngươi dám..."

Tạ Dư Vi lau tay xong, tiện tay ném chiếc khăn lên người Trưởng Công chúa Tấn Ninh, đứng trên cao nhìn xuống bà ta, "Mẫu thân, những ngày này người cứ tạm thời ngủ một giấc đi...

Đừng lo nghĩ quá nhiều về chuyện cung yến Trung thu nữa."

"Người cứ yên tâm chờ ở trong phủ, Vi Nhi nhất định sẽ cùng tỷ tỷ đến hoàng cung một chuyến thật tốt..."

Nghe vậy, ánh mắt Trưởng Công chúa Tấn Ninh tràn đầy hoảng hốt nhìn Tạ Dư Vi, "Ngươi muốn làm gì?

Tạ Dư Vi... rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"

"Mẫu thân, người xem người nói gì kìa, Vi Nhi chẳng qua chỉ là một kẻ cha không thương, mẹ không yêu.

Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi thôi mà, có thể làm được gì trong hoàng cung chứ?"

Đôi mắt Tạ Dư Vi ngập tràn ý cười, hài lòng ngắm nhìn nỗi sợ hãi tận đáy lòng của Trưởng Công chúa Tấn Ninh, "Mẫu thân, bây giờ trong phủ phụ thân nằm liệt giường, mẫu thân cũng bị liệt không thể đi lại, chỉ còn lại Vi Nhi và tỷ tỷ nương tựa vào nhau..."

"Nhưng mà tỷ tỷ... hình như đầu óc không được tốt lắm...

Hôm nay khoản đãi khách xa hoa phô trương như vậy.

Nếu truyền vào trong cung, không biết thái hậu sẽ nghĩ thế nào?"

Hiện tại, hậu cung không có hoàng hậu, phi tần có địa vị cao nhất là Điền Quý Phi, mẫu phi của Tam hoàng tử, nhưng quyền lực thực sự trong hậu cung lại nằm trong tay Thái hậu.

Chỉ là vị thái hậu này không phải mẫu thân của Tấn Nguyên Đế và Trưởng Công chúa Tấn Ninh, mà là tiền hoàng hậu vẫn luôn coi hai huynh muội hoàng đế là cái gai trong mắt.Lão nhân gia này lúc nào cũng dòm ngó hậu cung của Tấn Nguyên Đế, chỉ mong tìm được cơ hội gây khó dễ.Cũng phải thôi, năm xưa nếu không phải thái phó của thái tử, là người nhà họ Tạ trở mặt vào phút cuối, thì giờ đây thái hậu mới là đích mẫu của đương kim thánh thượng, là thái hậu nắm quyền thật sự.

Đâu đến nỗi như bây giờ, sống những tháng ngày phải để ý tới sắc mặt của đứa con của phi tần khác.Chỉ không biết hôm nay hành động này của Tạ Uyển Yên, nếu truyền đến tai Tấn Nguyên Đế... e là sẽ khiến ông ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi."

Ngươi..."

Trưởng Công chúa Tấn Ninh nằm bẹp trên giường, ngực phập phồng tức giận, "Tạ Dư Vi... hôm nay... là ngươi... là ngươi cố tình dẫn dắt tỷ tỷ ngươi..."

"Bổn cung thật không ngờ, tâm tư của ngươi lại độc ác đến vậy!

Bổn cung...

Bổn cung... trên đường trở về đáng ra phải... phải..."

Nghe vậy, Tạ Dư Vi khẽ cười nhạt, "Mẫu thân, hổ dữ còn không ăn thịt con.

Trên đường hồi kinh, người cho Vi Nhi uống loại thuốc tuyệt tử tuyệt tôn kia, chẳng phải là ép nữ nhi vào chỗ chết sao?"

Sắc mặt Trưởng Công chúa Tấn Ninh trắng bệch, "Ngươi... ngươi làm sao mà..."

Đôi mắt Tạ Dư Vi ánh lên tia lạnh lùng, "Nếu nói độc ác, nữ nhi có độc ác hơn nữa thì cũng chỉ là học từ mẫu thân mà thôi..."

Cùng là con gái, chỉ vì Tạ Uyển Yên từ nhỏ ở bên cạnh bà, được nhận hết mọi yêu thương.Còn nàng thì sao...

Bôn ba phiêu bạt hơn mười năm, khó khăn lắm mới được trở về phủ, mẹ không yêu, cha lợi dụng, tỷ tỷ lại giả nhân giả nghĩa...Trải qua từng ấy cảnh ngộ, còn có thể mong nàng thiện lương vô hại được sao?Thấy đám nha hoàn trong điện cúi đầu gần chạm đất, Tạ Dư Vi thu lại mấy phần lạnh lùng, liếc nhìn Trưởng Công chúa Tấn Ninh đang kinh hoàng bất an, khẽ nói:
"Có lẽ mẫu thân còn chưa biết... vị thái y hạ độc kia e là cả đời này cũng không gặp lại người nữa rồi..."

Nói đến đây, trên mặt Tạ Dư Vi thoáng hiện nụ cười, nhẹ giọng bảo: "Không bằng, Vi Nhi kể cho mẫu thân nghe về cái chết của thái y đó nhé?"

"Ngươi... ngươi dám..."

Trưởng Công chúa Tấn Ninh mặc kệ cơn đau sau gáy, nhìn khuôn mặt non nớt dịu dàng của thiếu nữ trước mặt, nhưng lời nói ra lại lạnh lẽo đến thấu xương, khiến bà ta run rẩy từng cơn.Bà ta chưa từng nhìn thấu đứa con gái "yếu đuối không chịu nổi gió" này, chưa từng biết được rằng dưới nụ cười tươi tắn ấy lại ẩn giấu sự đáng sợ khiến người ta lạnh sống lưng.Tạ Dư Vi mặc kệ sắc mặt tái nhợt của Trưởng Công chúa Tấn Ninh, cười rạng rỡ thuật lại lời của ám vệ mà Tạ Chu Dục để lại, hài lòng nhìn vẻ mặt trắng bệch của bà ta rồi mới xoay người rời đi."

Mẫu thân, người là người thông minh.

Tuy rằng chúng ta đang ở kinh thành, nhưng người cũng nhìn rõ rồi.

Trong phủ này người đã không còn làm chủ được nữa...

Còn về tỷ tỷ cái đồ ngu ngốc kia... bây giờ trong lòng người chắc cũng hiểu rõ đầu óc của tỷ ấy nặng nhẹ bao nhiêu...

Hơn nữa..."

Nói đến đây, Tạ Dư Vi bỗng quay đầu, nụ cười rạng rỡ nhìn người phụ nữ trên giường, "Người dù có không nghĩ cho tỷ tỷ, cũng nên nghĩ cho đệ đệ một chút...

Đệ đệ còn nhỏ, nếu như sớm đã mất mẹ... vậy thì đáng tiếc biết bao..."
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
108. Gia chủ đối với người chung quy vẫn có khác biệt...


Biên tập: Meo687----Đám tỳ nữ trong điện cúi đầu, nghe thấy lời nói của Tạ Dư Vi, đôi mi khẽ run lên.Trưởng Công chúa Tấn Ninh trừng mắt nhìn Tạ Dư Vi, chỉ cảm thấy rợn tóc gáy, lưng lạnh toát, răng va vào nhau lập cập: "Tạ Dư Vi...

Ngươi bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu, ngươi... ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!"

Nghe vậy, bước chân của Tạ Dư Vi khựng lại một chút: "Mẫu thân, nếu thật sự nữ nhi vô tình vô nghĩa... thì tỷ tỷ và đệ đệ e rằng sẽ không được chết tử tế trước nữ nhi..."

"Giờ mẫu thân chắc cũng biết nên làm gì, nói gì rồi..."

Ném lại câu đó, Tạ Dư Vi lạnh lùng quay người, nhìn đám tỳ nữ canh giữ ngoài cửa điện, căn dặn: "Trông kỹ mẫu thân, nếu nói điều gì không nên nói, làm điều gì không nên làm..."

Trưởng Công chúa Tấn Ninh nghe thấy lời của Tạ Dư Vi ngoài cửa, đôi mắt trợn trừng như chuông đồng: "Đồ điên!

Tạ Dư Vi!

Ngươi đúng là đồ điên!"

"Đồ lòng lang dạ sói, ngươi sẽ không được chết yên ổn... chết không yên ổn đâu!"

Tạ Dư Vi nghe từng tiếng chửi rủa của Trưởng Công chúa Tấn Ninh mỗi lúc một cao, lòng không chút dao động, thậm chí còn bình tĩnh hơn bao giờ hết.Ngay từ đêm đầu tiên bò lên giường của Tạ Chu Dục, nàng đã không còn là đứa con hiếu thảo.

Gia chủ đối với người chung quy vẫn có khác biệt...Về sau khi nàng xảy ra quan hệ phu thê thật sự với Tạ Chu Dục, nàng lại càng trở thành một kẻ không luân không đức...Đã là con cái bất chấp luân nghĩa như thế...

Sao nàng có thể lo sợ sau này bản thân sẽ rơi vào kết cục gì?Mà Tạ Chu Dục không muốn Trưởng Công chúa Tấn Ninh chết, tuyệt đối không phải vì còn tình cảm gì với bà ta.Trưởng Công chúa Tấn Ninh là mẹ ruột của Tạ Uyển Yên và nàng, nếu lúc này bà ta chết, bất luận nguyên nhân ra sao, đều sẽ trở thành cái cớ để Tấn Nguyên Đế chèn ép nhà họ Tạ.Hơn nữa, một khi bà ta chết đi, Tạ Uyển Yên và nàng thân là con gái phải để tang ba năm.Ba năm đó... ai có thể đảm bảo thế cuộc sẽ không thay đổi?Nhà họ Tạ không dám đánh cược, mà Tạ Chu Dục lại càng không thể mạo hiểm."

Tiểu thư..."

Lúc này những tỳ nữ trong điện Trưởng Công chúa Tấn Ninh, toàn bộ đều là những người từng được Tạ Dư Vi cứu trên đường về kinh thành.Giờ thấy Trưởng Công chúa Tấn Ninh phát điên trong điện, một người không nhịn được nói: "Tiểu thư...

Công chúa điện hạ như vậy, trong phủ còn có hai nữ quan đến từ trong cung, nếu để họ nhìn thấy, khó tránh khỏi sinh nghi...

Chi bằng cứ để điện hạ..."

Nàng ta chỉ tay vào cổ mình, không nói tiếp nữa.Mấy tỳ nữ bên cạnh Trưởng Công chúa Tấn Ninh từng bị Tạ Uyển Yên hành hạ đến thảm thương trên đường về kinh, sau khi về phủ lại bị đày làm nha đầu lao dịch.Chính Tạ Dư Vi đã xử lý đám bà tử cậy quyền hiếp đáp trong phủ, đưa họ trở về hầu hạ bên cạnh Trưởng Công chúa Tấn Ninh.Giờ đây, trong lòng những người này chỉ một mực nghe theo Tạ Dư Vi.Nghe vậy, mắt Tạ Dư Vi thoáng động, lạnh lùng nhìn Trưởng Công chúa Tấn Ninh trong điện đang mắng chửi ầm ĩ."

Mẫu thân, nữ nhi vừa nhớ ra, bên cạnh phụ thân toàn là những tiểu tư không biết chăm sóc người khác.

Đàn ông hầu hạ người làm sao tỉ mỉ như nữ nhân...

Nữ nhi nghĩ, hai nữ quan bên cạnh mẫu thân xuất thân từ cung đình, thường ngày chăm sóc thân thể quý nhân, hẳn sẽ chu đáo hơn đám tiểu tư vụng về kia..."

"Ngoài ra, có hai nữ quan hầu hạ phụ thân, mẫu thân cũng yên tâm hơn phải không..."

"Ngươi..."

Tiếng chửi rủa của Trưởng Công chúa Tấn Ninh trong điện bỗng nghẹn lại nơi cổ họng, rồi sau đó tiếng gào giận dữ càng lớn hơn."

Súc sinh!

Đó là cha ngươi!

Những năm qua ông ấy vì tìm ngươi, chạy khắp đại giang nam bắc...

Vậy mà ngươi... ngươi lại... lòng lang dạ sói, không biết cảm ơn!"

Nếu không phải nàng ngăn cản hai vị nữ quan đó lại gần Phò mã, Phò mã đâu thể yên ổn như bây giờ...Nàng không phải không biết vị huynh trưởng kia e ngại nhà họ Tạ, càng e ngại Phò mã, nhưng con rắn độc địa, tâm tư ác liệt như Tạ Dư Vi lại đẩy phụ thân mình vào chỗ chết.Nghĩ đến đây, Trưởng Công chúa Tấn Ninh vô lực nhìn vào màn giường bật khóc thành tiếng: "Phò mã... chàng nhìn xem, chàng thật sự đã tìm về một con sói mắt trắng* rồi..."

Khóe môi Tạ Dư Vi khẽ nhếch lên: "Nếu mẫu thân đã đồng ý, vậy nữ nhi sẽ bắt tay sắp xếp ngay..."

Trong lòng của Tấn Nguyên Đế chỉ nhớ đến Tạ Chu Dục, những ngày qua tốn không ít tâm tư muốn lại gần hắn, chỉ tiếc rằng Trưởng Công chúa Tấn Ninh luôn ngăn cản.

Vậy tại sao nàng không ở trước mặt Tấn Nguyên Đế làm người tốt, cũng coi như đáp lại ý tốt "chiếu cố" đứa cháu gái cô độc không nơi nương tựa này của ông ta.Nha hoàn nhìn Tạ Dư Vi một chút: "Tiểu thư..."

"Đợi hai vị nữ quan từ đại sảnh quay lại, thì nói đây là ý của ta.

Ngoài ra... trong phòng phụ thân toàn mùi thuốc, hai vị nữ quan ở bên phụ thân hầu hạ sẽ không tiện, lát nữa ngươi đến viện của ta lấy hai hộp phấn hoa đào mang đến cho các nàng..."

"Dạ..."

"Lúc đến đừng kinh động đến người khác."

"Nô tỳ hiểu rồi."

Tạ Dư Vi một mình rời khỏi tẩm điện của Trưởng Công chúa Tấn Ninh, đến đình giữa hồ trong phủ Công chúa, cho đôi cá chép uyên ương mang từ Giang Châu về ăn.Chưa được nửa tuần trà, Lan Đào đã vội vàng chạy tới."

Tiểu thư...

Vừa rồi người đi đâu vậy...

Nô tỳ tìm mãi không thấy người..."

Tạ Dư Vi vừa rải thức ăn cho cá vừa không ngẩng đầu lên: "Hôm nay trong phủ náo nhiệt, ta bèn đi xem một chút..."

"Tiểu thư...

Lần sau nếu người muốn đi đâu, nhất định phải báo cho nô tỳ một tiếng..."

Lời còn chưa dứt, Tạ Dư Vi đã ngước mắt lên, ánh mắt vô cảm nhìn người trước mặt một hồi lâu.

Dưới ánh nhìn lãnh đạm của nàng, Lan Đào cúi đầu, quỳ xuống trước mặt nàng."

Tiểu thư, nô tỳ quả thực là phụng mệnh gia chủ bảo vệ an nguy của tiểu thư, gia chủ tuyệt đối không có ý giám sát dò xét người."

Nghe vậy, Tạ Dư Vi lại nhìn vào hồ cá chép, im lặng một lúc rồi hỏi: "Ngươi nói xem, hai con cá chép này nếu rời khỏi nước, rời khỏi bàn tay nuôi dưỡng hàng ngày, sẽ ra sao?"

Đương nhiên là chết.Những thứ được nuôi dưỡng lâu ngày đã sớm đánh mất bản năng sinh tồn trong tự nhiên, hoàn toàn phụ thuộc vào con người, hàng ngày chỉ chờ đợi ân huệ và sự ban phát.Dù có nước, nhưng không ai đến cho ăn, chúng cũng chỉ có thể chết đói mà thôi."

Tiểu thư... gia chủ đối đãi với người vẫn luôn khác biệt."

Tạ Dư Vi ném hết thức ăn cho cá trong tay xuống, từ tốn lau tay: "Ồ?

Vậy tại sao phụ thân mấy ngày nay trở về phủ lại không đến gặp ta?"

Thân mình đang quỳ của Lan Đào khẽ run lên: "Tiểu thư..."

"Thôi, đi thôi...

đến yến hội ngắm xem tỷ tỷ ngốc của ta..."

Chuyện nàng đến tẩm điện của Trưởng Công chúa Tấn Ninh hôm nay đã cố ý tránh người bên cạnh Tạ Chu Dục và Tạ lão phu nhân, có điều nàng muốn xem thử Tạ Chu Dục định tiếp tục ẩn mình đến bao giờ.Quan hệ giữa nàng và Tạ Chu Dục giống như mối quan hệ giữa cá và nước, hiện tại nàng cần phải dựa vào sự nuôi dưỡng của hắn...Chỉ là nàng không muốn mọi thứ đều phải dựa vào Tạ Chu Dục.

Phủ Công chúa này không sạch sẽ như Tạ Chu Dục nghĩ, tất nhiên nàng cũng có những suy tính và cân nhắc riêng của mình.*Trong viện yên tĩnh cách biệt với viện của Tạ Dư Vi chỉ một bức tường.Người đàn ông trong y bào đỏ tựa vào giường nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc môi hơi tái nhợt.

Tiểu tư trong phòng bẩm báo xong, lặng lẽ lui sang một bên.Hồi lâu sau, người đàn ông trên giường mới chậm rãi mở mắt: "Xem ra sau khi vào kinh, con thỏ ngoan ngoãn dính người cuối cùng cũng chịu lộ nanh vuốt rồi..."
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
109. Bệ hạ đối với quận chúa có lòng...


Biên tập: Meo687---Yến hội thưởng hoa đang diễn ra náo nhiệt, những phu nhân quyền quý đến dự tuy thường ngày đều ở kinh thành nhưng vì quan hệ giữa các phu quân khác nhau, vòng giao thiệp cũng khác biệt, hiếm khi có dịp tề tựu đông đủ như thế này.Trong kinh thành, không chỉ các hoàng tử âm thầm đấu đá mà thế lực sau lưng họ cũng chia rẽ, mỗi bên một ý, dù là triều đình hay nơi tư gia đều hiếm khi qua lại thân thiết.Hôm nay cũng chỉ vì Trưởng Công chúa Tấn Ninh, muội muội ruột của hoàng đế đích thân gửi thiếp mời mà những phu nhân cao quý xưa nay sống trong nhung lụa, được người người kính trọng này không thể không đến dự yến giao lưu.Dù trong lòng không tình nguyện, nhưng yến hội của Trưởng Công chúa cũng không thể không đến.Ngồi ở vị trí tôn quý nhất phía trước là phu nhân Định Quốc công, đã có tuổi nhưng hôm nay vẫn đích thân đến dự.

Điều này đủ để thấy sức nặng của Trưởng Công chúa Tấn Ninh và nhà họ Tạ ở kinh thành.

Sau lưng phủ Định Quốc công là Nhị hoàng tử, cộng thêm phủ Phụ quốc công họ Tạ và phủ Hữu tướng nhà họ Nghiêm có mặt tại đây.Có thể tạo nên cục diện hôm nay, e rằng chỉ có thể là nhà họ Tạ đứng sau Trưởng Công chúa.

Ý đồ của các vị phu nhân tham gia yến hội này cũng không cần nói rõ.Nếu là một tấm thiệp mời bình thường, có lẽ cũng chẳng có nhiều gia đình quyền quý nể mặt đến vậy.Chỉ là không ngờ rằng hôm nay Trưởng Công chúa đã hạ thiếp mời lại không đích thân gặp mặt tiếp khách.

Suốt cả buổi yến hội chỉ phái hai nữ quan không có chút bối cảnh nào cùng với Tạ Uyển Yên một cô nương kiêu căng, vô lễ đến tiếp đãi khách.Tuy các phu nhân trên mặt không tỏ vẻ gì, nhưng trong mắt đã lộ ra chút bất mãn.Tính tình của Tạ Uyển Yên chỉ là dựa vào xuất thân tốt, dù sau này có làm thái tử phi thì trong hậu cung tranh đấu khốc liệt, sống được bao lâu cũng khó mà nói."

Đã mấy năm không gặp, Đại tiểu thư nay càng thêm đoan trang, thanh tú..."

Phu nhân áo gấm ngồi bên phải Tạ Uyển Yên thấy bầu không khí có phần nặng nề, liền mỉm cười lên tiếng.Ai ngờ Tạ Uyển Yên chỉ liếc mắt nhìn Nhị phu nhân nhà họ Nghiêm, trên mặt không chút thân thiết, lạnh lùng nói: "Nhị phu nhân nói đùa rồi, Uyển Yên dù có đoan trang thanh tú thế nào cũng không thể sánh bằng Đại tiểu thư nhà họ Nghiêm...

Ai cũng biết Nghiêm đại tiểu thư dung mạo như hoa như ngọc, quốc sắc thiên hương, Uyển Yên làm sao sánh nổi..."

Lời vừa dứt, sắc mặt các phu nhân có mặt đều thay đổi.Con gái nhà quan bình thường nào dám tự nhận mình "quốc sắc thiên hương"...Đó là những từ dùng để ca ngợi hoàng hậu, nay lại bị Tạ Uyển Yên đem gán cho đại tiểu thư nhà họ Nghiêm...Ý mỉa mai, chế giễu trong lời nói này gần như lộ rõ không cần che giấu.Vị phu nhân bị Tạ Uyển Yên gọi thẳng là "Nhị phu nhân" sắc mặt có chút khó coi.

Vì đại phu nhân phủ tướng quốc mấy ngày trước bị bệnh, cho nên bà phải thay mặt đến dự.Vốn tưởng sau khi Tạ Uyển Yên cập kê sẽ gả vào Đông Cung, nhà họ Nghiêm và nhà họ Tạ sẽ trở thành thông gia, ai ngờ vị đại tiểu thư nhà họ Tạ này lại không nể mặt phủ tướng quốc chút nào.Mà hai vị phu nhân tiểu thư xuất thân từ phủ Phụ quốc công họ Tạ ngồi cạnh đều cúi đầu uống trà, không nói lời nào.

Nhà họ Tạ ở Giang Châu lại muốn nâng đỡ người như vậy làm thái tử phi, có lẽ đúng là nhà họ Tạ đã bị Tấn Nguyên Đế kiêng kỵ đến cực độ rồi.Phu nhân Định Quốc công ngồi dưới Tạ Uyển Yên không nhịn được cúi đầu mím môi, trong mắt lộ rõ vẻ khinh miệt.Những phu nhân quyền quý có mặt ở đây đều tinh tường, dù không tỏ vẻ xem náo nhiệt, nhưng cũng không ai đứng ra giúp nhà họ Nghiêm giữ thể diện.Chuyện xảy ra trong phủ Trưởng Công chúa Tấn Ninh hôm nay, từ trước đến nay còn chưa hết tiệc đã truyền vào trong cung.

Lúc này không phải thời điểm để các nàng chỉ lo xem trò vui.Trong kinh thành, ai mà không biết khi tiên hoàng hậu còn tại thế, bà từng hết lòng nâng đỡ cháu gái ruột bên nhà mẹ đẻ làm thái tử phi.Chỉ tiếc rằng khi đó bệ hạ vẫn phải nể mặt muội muội ruột của mình là Trưởng Công chúa Tấn Ninh.

Nhưng lại chậm chạp không chịu gật đầu, hơn nữa tiên hoàng hậu lại vì một trận ác bệnh đột ngột qua đời, việc này mới đành phải bỏ lửng.Chỉ là chuyện này đối với vị đại tiểu thư nhà họ Tạ...

Năm xưa tiên hoàng hậu quy tiên, khi ấy Tạ Uyển Yên cũng chỉ mới mười tuổi.Hiện tại Tạ Uyển Yên lại lôi chuyện cũ này ra nói, giữa chốn đông người làm khó phủ Tể tướng...

Tấm lòng và phẩm hạnh như vậy...

Sau này nếu thật sự trở thành thái tử phi...Mấy vị phu nhân ngồi ở hàng đầu nhìn nhau một cái, đều cúi đầu thưởng trà trong tay."

Tạ đại tiểu thư quả thật khiến tiểu thư nhà họ Nghiêm không khỏi xấu hổ.

Tiểu thư nhà họ Nghiêm dù có thanh tú đoan trang thế nào cũng khó bì được với Tạ đại tiểu thư.

Nhớ năm đó Trưởng Công chúa Tấn Ninh vẫn còn là thiếu nữ chưa xuất giá, dung nhan quốc sắc thiên hương của nàng từng khiến không ít sứ thần các nước đến triều kiến mê mẩn..."

Nếu không phải năm đó Trưởng Công chúa Tấn Ninh bất ngờ bám được thuyền của nhà họ Tạ, nàng sớm đã bị Tiên đế chỉ hôn hòa thân với tiểu quốc lân cận rồi.Đâu còn Trưởng Công chúa Tấn Ninh cao quý vô song của ngày hôm nay.Người nói là một vị phu nhân ngồi sau phu nhân Định Quốc Công, mặt mày tươi cười, người không hiểu chuyện còn tưởng bà ta đang nói lời khen ngợi.Tạ Uyển Yên nghe vậy không nhịn được khẽ cười duyên: "Phu nhân quá khen...

Mẫu thân..."

Chỉ là vị phu nhân kia chưa đợi Tạ Uyển Yên nói xong, đã đưa mắt nhìn quanh rồi hỏi: "Hôm nay yến hội thưởng hoa, sao không thấy quận chúa Nhu An?

Nghe nói dạo trước thân thể quận chúa không khỏe, không biết giờ đã khá hơn chút nào chưa?"

Lời này vừa dứt, các vị phu nhân vốn không muốn bắt chuyện cũng có chuyện để nói."

Nói đến quận chúa Nhu An, từ khi nàng hồi kinh, chúng ta vẫn chưa được thấy dung nhan của nàng...

Chắc hẳn cũng không khác gì Trưởng Công chúa năm đó..."

Vị phu nhân mở lời đầu tiên đặt chén trà xuống, nghe vậy không khỏi cười khẽ một tiếng: "Phu nhân Định Quốc Công thật biết nói đùa, quận chúa Nhu An là con gái của Trưởng Công chúa và Tạ Phò mã, dung mạo làm sao có thể kém được?"

"Tạ Phò mã tài hoa xuất chúng, từng được Tiên đế trước mặt văn võ bá quan hết lời khen ngợi, Quận chúa là con gái của Tạ Phò mã, sắc tài há có thể tầm thường?"

Nghe vậy, sắc mặt phu nhân Định Quốc Công thoáng biến đổi, cười nói: "Phu nhân Trấn Bắc Hầu nói rất có lý."

Trấn Bắc Hầu thuộc dòng dõi thái tử Khương Vương trước đây, năm đó nhà họ Tạ trở mặt phản bội, dòng dõi Khương Vương rất chán ghét, bất mãn nhà họ Tạ, hai nhà có không ít mâu thuẫn.Hôm nay trong trường hợp này, phủ Trấn Bắc Hầu há lại bỏ qua cơ hội mỉa mai nhà họ Tạ.Tạ Uyển Yên nghe không ra sự mỉa mai trong lời nói của các vị phu nhân, nhưng cũng biết ý tứ bên trong đều đang nhắc đến Tạ Dư Vi.

Tuy trong lòng không vui nhưng vẫn cười nói: "Đa tạ các vị phu nhân đã quan tâm đến muội muội nhà ta, chỉ là muội muội trên đường hồi kinh gặp chút kinh sợ, dạo này sợ gặp người lạ.

Tính tình của muội ấy nhút nhát, khiến các vị phu nhân chê cười rồi..."

Các vị phu nhân ở đây đều là những người tinh thông thế sự, ai mà không nghe ra ý ngầm của Tạ Uyển Yên, nói bóng nói gió rằng Nhị tiểu thư nhà họ Tạ là kẻ tầm thường, không thể lên nổi sân khấu cao quý.Chỉ là bọn họ tuy chưa từng gặp vị Nhị tiểu thư này, nhưng đó dù sao cũng là "Quận chúa Nhu An", là người mà ngay cả Hoàng thượng cũng dành vài phần ưu ái, họ tất nhiên không thể xem nhẹ được."

Chắc là chúng ta không có duyên gặp quận chúa, xem ra phải đợi đến yến hội Trung thu trong cung mới có thể diện kiến được dung nhan của Quận chúa rồi..."

"Bệ hạ đối với Quận chúa có lòng, chúng ta sợ gì không được gặp quận chúa."

"Đúng vậy."

Tạ Uyển Yên nghe vậy, trong lòng không khỏi giật mình, cười nói: "Muội muội thân thể yếu đuối...

Thái y nói cần phải tĩnh dưỡng..."

"Khụ khụ..."

Chưa đợi nàng nói hết câu, Tạ Dư Vi đã được thị nữ dìu đỡ, chậm rãi bước vào."

Đa tạ các vị phu nhân đã nhớ đến, Dư Vi thân thể yếu nhược, hôm nay đến muộn, mong các vị phu nhân thứ lỗi..."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back