- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 633,287
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
100. Vi Nhi vất vả chút
100. Vi Nhi vất vả chút
Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----Trong sương phòng hẻo lánh đầy yên tĩnh, hai bóng hình quấn quýt nhau mãi đến khi trời vừa le lói chút ánh sáng.Tạ Dư Vi nằm liệt bên cạnh Tạ Chu Dục, thở hổn hển, thấy trời đã sáng nhưng người bên cạnh vẫn chưa có ý định rời đi, "Cha... một lát nữa Nam Tâm tỷ tỷ sẽ tỉnh dậy..."
"Nàng hiện tại còn chưa tỉnh được..."
Tạ Chu Dục ôm ấp hương thơm mềm mại trong lòng, chợt dâng lên cảm giác như đế vương không muốn lên triều: "Dọc đường từ kinh thành đến đây, cha chỉ có thể gặp Vi Nhi vào buổi tối, tự nhiên không nỡ rời xa Vi Nhi như thế..."
Tạ Dư Vi vừa mới được thoả mãn xong lại thấy cơ thể nóng lên một chút, ngượng ngùng nói: "Vì có cha bên cạnh, dù ngày hay đêm, trong lòng Vi Nhi đều khuây khoải..."
Ít nhất hiện tại Tạ Chu Dục vẫn còn vài phần "sủng ái" nàng, so với thái độ thờ ơ, không chút để tâm đối với Trưởng Công chúa Tấn Ninh và Tạ Uyển Yên thì đã tốt hơn nhiều.Nàng không phải Trưởng Công chúa Tấn Ninh, sẽ không mong đợi, cũng không dám mơ tưởng đến cảnh bên nhau đến khi bạc đầu với Tạ Chu Dục.Trong lòng người nam nhân này từ trước đến nay chỉ có bản thân mình, hoặc có lẽ... chỉ có quyền thế."
Vi Nhi có thể nghĩ được như vậy, cha rất an lòng."
Tạ Chu Dục hôn lên khóe môi Tạ Dư Vi, rồi lại nói: "Hôm nay Vi Nhi phải chịu cực khổ một chút rồi..."
Vừa mới dứt lời.Trong quán trọ yên tĩnh bỗng nhiên trở nên ồn ào.Tai của Tạ Dư Vi khẽ động, người đến bước chân nặng nề, ai nấy cũng đều mang theo đao kiếm bên mình.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, từ đại sảnh vang lên tiếng quát đầy uy lực: "Lục soát cho ta!
Không được bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào!"
Không biết từ khi nào, Tạ Chu Dục đã ngồi dậy, ung dung mặc lại y phục."
Vi Nhi, tiếp theo phải dựa vào con rồi..."
Lời vừa dứt, Tạ Chu Dục đã nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ rời đi.Tạ Dư Vi chỉnh lại y phục, hướng ra ngoài gọi: "Lan Đào..."
Qua vài nhịp thở, mới nghe thấy có người đáp lại."
Tiểu thư, Lan Đào tỷ tỷ đi cùng quản sự đến tiền sảnh rồi."
Tạ Dư Vi nhìn Tống Nam Hâm vẫn còn say ngủ giữa tình cảnh huyên náo này, khẽ gọi: "Nam Hâm tỷ tỷ...
Nam Hâm tỷ tỷ?"
"Tiểu thư... người muốn dậy rồi sao?"
Thấy Tống Nam Hâm hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh giấc, Tạ Dư Vi mới hướng ra ngoài nói: "Ừ, vào hầu ta rửa mặt chải đầu."
"Vâng."
Trúc Linh dẫn theo hai tiểu nha hoàn bước vào, hai cô gái nhỏ dường như đã thoát khỏi nỗi sợ hãi ngày hôm qua, giờ đây ríu rít vây quanh Tạ Dư Vi."
Tiểu thư, lát nữa người có muốn dùng điểm tâm không?"
Tạ Dư Vi mệt mỏi liếc nhìn ra ngoài rồi lắc đầu: "Đợi Tống tiểu thư tỉnh lại rồi hãy dọn điểm tâm."
"Vâng."
Trúc Linh nhìn thoáng qua Tống Nam Hâm đang say ngủ trên giường, không nói thêm gì, chỉ chuyên chú thu dọn bên phía giường còn đang hỗn loạn.Lúc này, Tạ Dư Vi mới ý thức lại, nhìn về phía chiếc giường rối bời.
Tạ Chu Dục vừa rồi đi vội, còn nàng thì tâm tư đều đặt bên ngoài, hoàn toàn không để ý đến dấu vết hai người từng quấn quýt trên giường.Thấy Trúc Linh vẫn bình thản thu dọn mọi thứ, ánh mắt Tạ Dư Vi thoáng động, quét nhìn ba người đang hầu hạ trong phòng.Trúc Linh vốn là nha hoàn trong nội phủ của Tạ lão phu nhân, nhưng hóa ra cũng là người mà Tạ Chu Dục sắp đặt bên cạnh bà.Nàng không khỏi tò mò, bàn tay của Tạ Chu Dục rốt cuộc đã vươn dài đến đâu...
Khắp Tạ gia, thậm chí bên cạnh mẫu thân nàng, cũng đều có người của hắn.Phủ Công chúa nho nhỏ, chẳng phải từ lâu đã trở thành cái rổ thủng lỗ chỗ rồi sao?Sau khi Tạ Dư Vi chỉnh trang xong, tiếng tranh cãi bên ngoài càng lúc càng lớn.Tạ quản sự cùng Tống Nam Dương dẫn theo vệ binh đang giằng co không dứt với quan binh của quận Thanh Dương bên ngoài dịch quán.Sau khi thu xếp ổn thỏa, Tạ Dư Vi trong bộ váy sa mỏng màu hạnh nhẹ nhàng bước ra ngoài.Bên ngoài đại sảnh, quan binh đứng đông nghịt.
Thấy hai bên đang giằng co không dứt, Tạ Dư Vi liếc nhìn thủ lĩnh khí thế bức người ngoài dịch quán rồi hỏi quản sự bên cạnh: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tống Nam Dương đứng chắn trước nàng, sắc mặt lạnh lùng quét qua đám quan binh mang đao kiếm, nói: "Mấy người này sáng sớm đã xông tới, nói là đêm qua cả nhà thái thú bị kẻ gian giết sạch, không nói hai lời đã muốn xông vào dịch quán lục soát kẻ gian!"
"Đúng là chuyện nực cười!
Không nói đến chuyện thật giả thế nào, hôm qua chúng ta vừa mới bị thích khách tấn công.
Trong dịch quán trừ ta và Tạ quản sự còn bình an, hộ vệ còn lại đều bị thương, chưa hoàn toàn hồi phục.
Hiện tại trong dịch quán chỉ còn lại Trưởng Công chúa, quận chúa và Đại tiểu thư, toàn bộ là nữ quyến.
Bọn chúng không phân biệt phải trái lại muốn xông vào, ai biết trong lòng chúng toan tính điều gì?"
"Cái gì?"
Nghe tin cả nhà thái thú Thanh Dương bị diệt môn, sắc mặt Tạ Dư Vi vô cùng kinh ngạc: "Đêm qua phu nhân thái thú giờ hợi mới rời khỏi dịch quán...
Việc này..."
"Tối qua, ngoài phu nhân thái thú và hai vị tiểu thư trong phủ may mắn thoát nạn, toàn bộ người nhà, thân quyến và gia nhân hơn trăm mạng đều bị giết sạch dưới đao kiếm của bọn giặc."
Tên thủ lĩnh lạnh giọng quét mắt nhìn Tạ Dư Vi: "Phủ thái thú bị giặc cướp sạch sẽ, bọn ta phụng mệnh điều tra thảm án khắp thành Thanh Dương!
Kính xin quận chúa rộng lòng, cho phép chúng ta vào dịch quán lục soát!"
"Lão xược!"
Còn chưa đợi Tạ Dư Vi hỏi bọn chúng phụng mệnh của ai, trên lầu hai đã vang lên tiếng quát lớn: "Là ai cho các ngươi gan chó dám đến kinh động Trưởng Công chúa Tấn Ninh điện hạ!"
Lão ma ma mặt lạnh như tiền bước xuống, đi thẳng đến bên cạnh Tạ Dư Vi: "Quận chúa nhà ta còn nhỏ, không hiểu sự đời, nhưng lão thân đây không dễ bị các ngươi hù dọa đâu!
Cả nhà thái thú bị giết, các ngươi không đi truy bắt kẻ gian, lại đến đây đòi lục soát phòng của Trưởng Công chúa và quận chúa, như lời công tử nhà họ Tống nói, rốt cuộc các ngươi có ý đồ gì?"
Lời này vừa dứt, đám hộ vệ của Tạ gia nắm chặt kiếm trong tay hơn vài phần.Không khí căng thẳng như giương cung bạt kiếm.Tạ Dư Vi liếc nhìn đám hộ vệ bên ngoài cửa dịch quán, những người đã bị thương nhưng vẫn gắng sức bảo vệ.
Nghĩ lại công sức của mình hôm qua, nàng cảm thấy không hề uổng phí.Đám quan binh ngoài dịch quán liếc nhìn nhau, tên thủ lĩnh cau mày, rút ra một lệnh bài màu vàng sáng từ bên hông."
Ma ma là người bên cạnh Trưởng Công chúa, đã từng thấy qua lệnh bài của Long Vũ Vệ chưa?"
Lão ma ma cẩn thận nhìn kỹ lệnh bài trong tay hắn, sắc mặt thoáng trầm xuống, vô thức nhìn về phía Tạ Dư Vi, thấp giọng gọi: "Quận chúa..."
Ánh mắt Tạ Dư Vi lướt qua lệnh bài đeo bên hông tên thủ lĩnh.
Nhìn thấy sắc mặt khó xử của lão ma ma, trong lòng nàng đã đoán được phần nào thân phận của người này.Tống Nam Dương nghe thấy ba chữ "Long Vũ Vệ", ánh mắt cũng khẽ động, lập tức quay lại nhìn Tạ Dư Vi: "Sư muội..."
Trong ánh nhìn của mọi người, Tạ Dư Vi suy nghĩ hồi lâu rồi dịu dàng nói: "Ta và thái thú chỉ có duyên gặp một lần, nhưng phu nhân đối đãi với ta như người thân.
Nay nhà phu nhân gặp tai họa lớn, tuy Dư Vi không giúp được gì nhưng cũng mong kẻ gian sớm ngày bị bắt."
"Quản sự, sư huynh...
Tránh đường đi."
"Tiểu thư..."
"Quận chúa..."
Tạ Dư Vi bình tĩnh nhìn tên thủ lĩnh trước mặt: "Phòng chữ thiên chỉ có Trưởng Công chúa Tấn Ninh, Phò mã và Đại tỷ của ta ở.
Nếu muốn tra xét, vậy bắt đầu từ phòng chữ địa đi."
Phòng chữ địa ngoài phòng của Tạ Dư Vi và Tống Nam Hâm, còn lại đều là giường chung, chỉ cần mở cửa là có thể nhìn thấy rõ toàn bộ gian phòng.Đám Long Vũ Vệ vẫn cẩn thận lục soát từng góc, từ phòng bếp sau viện đến chuồng ngựa, thậm chí cả góc xe ngựa cũng không bỏ qua.Thấy bọn chúng lục soát tỉ mỉ như vậy, ngay cả Tống Nam Dương người tính tình thô kệch nhất cũng nhận ra có điều bất thường."
Sư muội...
Rốt cuộc bọn chúng đang tìm gì vậy?"