Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Wattpad  Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)

Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
75. Độc Đảo Xuân Hàn không phải vô phương cứu chữa


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----"Cái gì!?"

Nghe vậy, Tạ Dư Vi lộ vẻ kinh ngạc, khẽ giọng hỏi: "Tống tỷ tỷ cùng Tống nhị ca vào kinh cùng Dư Vi sao?"

"Thánh chỉ từ kinh thành đúng là đã nói như vậy."

Lão ma ma này là người hầu thân cận bên cạnh Tạ lão phu nhân, cũng là nha hoàn hồi môn của bà.

Suốt mấy chục năm qua, bà ta luôn sống trong phủ Tạ, phu quân cũng là quản sự được Tạ lão gia coi trọng.Hai vợ chồng họ có địa vị quan trọng trong phủ Tạ, nay lão ma ma tự mình đến đón Tạ Dư Vi, đủ để thấy rõ ý tứ của Tạ lão phu nhân.Tạ Dư Vi không hề ngu dốt, vốn vị trong cung kia đã e dè nhà họ Tạ ở Giang Châu.

Lúc này Nhị tiểu thư lưu lạc bên ngoài vừa mới trở về như nàng, lại có quan hệ thân thiết với nhà tội thần...Trùng hợp thay, trước đó không lâu, nàng được sắc phong làm quận chúa.

Sau đó Tấn Nguyên Đế lại sai hai huynh muội nhà họ Tống hộ tống nàng vào kinh.Xem ra ban đầu, việc Tấn Nguyên Đế bỏ qua Tạ Uyển Yên, phong nàng làm quận chúa đã không có ý tốt.

Chỉ e rằng chuyện nhà họ Tống đi theo chỉ là cái cớ, thực chất mục đích là muốn đưa nàng vào kinh làm con tin.Nhưng cũng vì thế, nàng càng tò mò vì sao nhà họ Tống lại khiến Tấn Nguyên Đế phải e dè đến vậy, lại khiến Tạ Chu Dục hao tâm tổn trí lôi kéo họ.Khi Tạ Dư Vi đến tiền sảnh gặp Tống Nam Hâm, đôi mắt của nàng ấy đã khóc đến đỏ hoe, sưng húp không chịu nổi."

Tỷ tỷ...

đây là...

"Tống Nam Hâm vừa thấy Tạ Dư Vi, còn chưa kịp mở miệng thì nước mắt đã lại rơi xuống: "Muội muội..."

Thấy vậy, Tạ Dư Vi cho lui hết đám hạ nhân hầu hạ xung quanh, chỉ giữ lại lão ma ma bên cạnh Tạ lão phu nhân.Chờ mọi người đều rời đi, Tống Nam Hâm mới khàn giọng nói: "Muội muội, ta... ta...có lỗi với muội...

""Tỷ tỷ, sao tỷ lại nói vậy?"

Thấy Tống Nam Hâm có vẻ khó xử, Tạ Dư Vi cũng đoán được vài phần, bèn chuyển đề tài: "Muội đã nghe nói rồi, lần này làm phiền sư huynh và tỷ tỷ cùng muội vào kinh, thật sự khiến hai người khó xử...Muội cũng cảm thấy rất áy náy..."

"Không... không phải chuyện đó...

"Tống Nam Hâm khóc một lúc lâu, tâm tình mới dần bình ổn, giọng run rẩy nói: "Là chuyện Đảo Xuân Hàn...

Độc Đảo Xuân Hàn... không phải vô phương cứu chữa."

Nghe vậy, đáy mắt Tạ Dư Vi lóe lên tia sáng: "Tỷ tỷ có cách sao?"

Nàng cũng từng nghe qua về Đảo Xuân Hàn, nhưng biết rất ít.

Sau khi Đại Chu diệt vong, tiên đế đã xoá sổ hoàn toàn Lục Cương, từ đó về sau, loại độc này cũng biến mất không tung tích.Ngay cả hai vị cha mẹ nuôi tinh thông kỳ độc thiên hạ của nàng cũng tiếc nuối vì sinh muộn vài năm, lỡ mất cơ hội đến đó tìm chút dấu vết khi Lục Cương diệt vong.Tống Nam Hâm liếc nhìn lão ma ma đứng bên cạnh, sau đó nặng nề gật đầu, hít sâu một hơi rồi nói: "Có."

"Tỷ tỷ...

"Mắt Tạ Dư Vi rưng rưng, nhất thời không thể nói thành lời, giọng run run: "Cha ta... thật sự có thể cứu được sao?"

"Đảo Xuân Hàn xuất phát từ Lục Cương, đương nhiên giải dược cũng ở Lục Cương."

Tống Nam Hâm nói một cách chắc chắn, nhưng trên mặt Tạ Dư Vi lại hiện lên một tia nghi hoặc."

Tỷ tỷ, nhưng Lục Cương đã bị diệt từ hơn hai mươi năm trước..."

"Thế nhân chỉ biết Đảo Xuân Hàn là kịch độc do vu y Lục Cương nghiên cứu để đối phó hậu cung Đại Chu, nhưng không ai biết nó từ đâu mà có...

"Lục Cương là vùng đất nhỏ, tài nguyên ít ỏi, phần lớn lại là sông băng.

Lục Cương vốn nằm gần Vân Châu, vốn không phải là kẻ địch của Đại Chu.

Ban đầu, người Lục Cương thực sự có lòng phòng bị Đại Chu.

Nhưng mỗi khi mùa đông đến, vô số dân chúng của họ lại chết đói trong mùa đông giá rét.Dân chúng ở biên giới Đại Chu không đành lòng nhìn phụ nữ, trẻ nhỏ Lục Cương chết đói, nên cứ mỗi khi đông về lại mở thiện đường cứu tế, còn thường xuyên tặng lương thực.Lâu dần, hai bên bắt đầu qua lại, người Lục Cương giỏi y thuật.

Khi đó nhờ có sự giúp đỡ của thái thú Vân Châu, họ đã mở y quán, truyền dạy thuật trồng trọt và thuật chống rét cho dân chúng.Cũng vì vị thái thú đó không bao lâu sau, Lục Cương đã cúi đầu xưng thần với Đại Chu, thậm chí còn gả thánh nữ của tộc mình vào Đại Chu.Nhưng tiếc thay, những ngày tháng tốt đẹp đó chẳng kéo dài được bao lâu...*Năm ấy, Chu Đế hôn quân vô đạo, đắm chìm trong tửu sắc, khiến thân thể suy yếu nhưng lại vọng tưởng dùng y thuật để kéo dài tuổi thọ.Chu Đế biết người tộc Lục Cương giỏi y thuật, bèn nhiều lần lấy cớ triệu y sư vào kinh.Ban đầu là ba tháng một lần, dần dần thành mỗi tháng ba lần.

Mỗi lần vào cung, đám vu y đều có đi mà không có về.Nghe đến đây, trong lòng Tạ Dư Vi đã có suy đoán.Vu y của Lục Cương vốn dĩ không nhiều, hành động này của Chu Đế chẳng khác nào muốn diệt sạch tộc Lục Cương, vậy nên mới có chuyện sau đó, hậu cung Chu Đế trúng phải độc Đảo Xuân Hàn.Có điều...Nghĩ kỹ lại, Tạ Dư Vi lại sinh nghi.

Khi xưa, Đảo Xuân Hàn của Lục Cương chỉ nhắm vào Chu Đế, chưa từng lạm dụng trong dân gian Đại Chu.

Vậy mà sau khi tân đế lên ngôi, việc đầu tiên hắn làm lại là không chậm trễ, vô cùng gấp gáp diệt sạch người Lục Cương.Nếu nói tân đế sợ chất độc này sẽ gây họa cho triều đại mới, thì chỉ cần tiêu diệt hết vu y là đủ.

Ấy vậy mà, hắn lại ra tay xóa sổ cả một tộc, không chừa lại một người.Tống Nam Hâm thấy sắc mặt Tạ Dư Vi trầm ngâm, bèn nhấp một ngụm trà.

Nàng không lo Tạ Dư Vi sẽ đoán ra thân phận của mình.Hiện tại, gia tộc của nàng sớm đã trở thành cây đinh trong mắt của Tấn Nguyên Đế, chỉ mong nhổ bỏ càng sớm càng tốt.Mẫu thân nàng nói đúng, nếu lúc này họ muốn bảo toàn gia tộc, bảo toàn tướng sĩ Vân Châu, thì nhất định phải bám lấy Tạ gia Giang Châu.Mà khi nàng và ca ca vào kinh, người duy nhất có thể nương tựa chính là Tạ Dư Vi.

Tạ gia và nhà nàng nếu muốn sống sót, tất phải liên thủ.Tạ Chu Dục trúng Đảo Xuân Hàn, kẻ hạ độc không khó đoán.

Tạ gia cũng rõ kẻ đứng sau, nhưng lại chưa từng để lộ ra ngoài...Nước của Tạ gia sâu hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.Tạ Dư Vi đứng dậy, hành lễ thật sâu với Tống Nam Hâm: "Tỷ tỷ...

Dư Vi không mong gì hơn, chỉ cần tỷ tỷ có thể giải độc cho cha muội, Dư Vi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp tỷ tỷ."

Tống Nam Hâm vội vàng đỡ nàng dậy, dịu giọng nói: "Ngốc à, ta cần muội làm trâu làm ngựa làm gì?

Cả nhà ta đều nhờ muội cứu giúp..."

Tạ Dư Vi hiểu rõ ý đồ của Tống Nam Hâm khi thẳng thắn nói chuyện này.

Nàng khẽ liếc mắt ra hiệu cho lão ma ma, người sau lập tức lui xuống.Lúc này, Tông Nam Hâm mới lên tiếng: "Muội muội ngốc, mẫu thân ta, cũng chính là sư phụ muội nói đúng, độc trên người Tạ Phò mã... vẫn chưa thể giải."

Ít nhất, bây giờ chưa thể.Với tính cách đa nghi của Tấn Nguyên Đế, sau khi vào kinh, hắn nhất định sẽ sai người điều tra hư thực chuyện trúng độc của Tạ Phò mã.Nếu lúc này giải độc ở Giang Châu, chẳng khác nào tự vạch trần bản thân.

Hơn nữa... tránh được nhất thời, nhưng chưa chắc đã tránh được lâu dài.Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.

Hiện tại, Tạ Phò mã vẫn đang hôn mê bất tỉnh, vào kinh ít nhất cũng có thể xem thử trong hồ lô của Tấn Nguyên Đế rốt cuộc đang đựng gì."

Sư phụ và tỷ tỷ vẫn suy tính chu toàn hơn, muội còn chưa nghĩ được những chuyện này."

Tạ Dư Vi nhận lời, đồng nghĩa với việc Tạ gia chính thức tiếp nhận cành ô liu mà nhà họ Tống đưa ra.Tất cả những gì diễn ra lúc này, đều như trong dự liệu của Tạ Chu Dục.Giờ đây, nhà họ Tống đã mượn tay Tống Nam Hâm để truyền lời đến Tạ Dư Vi, hai nhà lấy hai nàng làm cớ lui tới, đương nhiên sẽ không khiến kẻ khác nghi ngờ.Dù sao, ai mà ngờ được, một Tạ gia hiện giờ không có người làm chủ, hai tiểu nha đầu chơi thân với nhau có thể nhấc lên sóng gió lớn đến mức nào.Vừa rồi, cảnh tượng Tống Nam Hâm khóc sướt mướt tại Tạ gia, cũng chính là màn kịch diễn cho kẻ bên ngoài nhìn thấy."

Muội muội, thời cuộc nơi kinh thành rất phức tạp, chỉ mong sau này muội và ta vẫn giữ được tình cảm như hiện tại."

Tống Nam Hâm chưa từng vào kinh, sau khi trải qua chuyện của đại tỷ, nàng càng chán ghét nơi đấu đá quyền mưu ấy.Tạ Dư Vi lớn lên nơi thôn dã, chưa nhiễm thói quen độc ác như Tạ Uyển Yên.

Sau khi vào kinh, không biết nàng có thể đối phó với những con người, những âm mưu nơi ấy hay không.Nghĩ đến đây, sắc mặt Tống Nam Hâm không khỏi hiện lên một chút lo lắng.

Tạ Dư Vi bèn nắm lấy tay nàng, nhẹ vỗ về, dịu giọng trấn an: "Tỷ tỷ, bất kể nơi nào, thời gian nào, Dư Vi đều thật tâm thật ý tin tưởng tỷ tỷ."

"Dù thân phận thế nào, tỷ tỷ và sư phụ vẫn là những người thân thiết nhất với Dư Vi.

Tình thế kinh thành ra sao, Dư Vi vẫn chưa rõ.

Dư Vi chỉ mong có thể bảo vệ Nhị ca và tỷ tỷ ít nhiều...

Còn lại, Dư Vi không quản nổi, cũng không thể hỏi đến..."

Dẫu sao thì nàng ở phủ Công chúa cũng chỉ là người có địa vị thấp bé, kinh thành lại là nơi có vô số thế gia công hầu.

Một quận chúa không được sủng ái như nàng có thể hô mưa gọi gió thế nào đây?Nghe vậy, Tống Nam Hâm siết chặt tay nàng, quả quyết nói: "Muội muội không cần lo lắng, có Nhị ca và ta ở đây, ba chúng ta đồng tâm hiệp lực, chắc chắn sẽ không để người khác hãm hại."

Dù Tống gia đang mượn Tạ gia làm chỗ dựa, lợi dụng sự đơn thuần của Tạ Dư Vi có phần đáng khinh.

Nhưng vì người nhà, nàng cũng chẳng còn cách nào khác.Trên đời này chưa bao giờ có tình hữu nghị vô duyên vô cớ, hiện tại, Tống gia và Tạ gia chẳng qua chỉ là hai con thuyền chung cảnh ngộ mà thôi.Trong cơn mưa bão, việc con thuyền nào chìm trước đã không còn quan trọng nữa.

Quan trọng là liệu cả hai có thể cùng nhau vượt qua sóng gió hay không.Nếu đồng lòng hợp sức, thì dù thuyền của Tạ gia lớn hơn, nàng có phải dùng cách này để lên thuyền, cũng đành chấp nhận.

Chỉ mong sau này có thể hết lòng bảo vệ Tạ Dư Vi.*Sau khi tiễn Tống Nam Hâm với dáng vẻ đau buồn rời đi, Tạ Dư Vi đi đến phòng của Tạ lão phu nhân.Tạ lão phu nhân đã chờ sẵn trong Phật đường ở nội viện, thấy Tạ Dư Vi bước vào, trong mắt bà lóe lên một tia tiếc nuối."

Tiễn đi rồi?"

"Vâng."

Tạ Dư Vi gật đầu, thuật lại nguyên vẹn lời Tống Nam Hâm đã nói sau khi lão ma ma rời đi.Bàn tay xoay chuỗi Phật châu của Tạ lão phu nhân khựng lại trong chốc lát, sau đó mới lên tiếng: "Phụ thân con trúng độc hôn mê chưa tỉnh, tổ phụ con lại không có trong phủ, đúng là đã làm khó con rồi..."

"Tổ mẫu, Dư Vi là con cháu nhà họ Tạ...

Tất cả đều nên lấy Tạ gia làm đầu."

"Đứa bé ngoan...

"Tạ lão phu nhân gật đầu, cụp mắt than nhẹ một tiếng: "Nếu con là nam nhi, tương lai sau này..."

Nói đến đây, bà không tiếp tục nữa.

Chuyện trong phủ, mặc dù bà không can dự, nhưng cũng không phải là người mù quáng không hiểu gì.Giờ đây, Dục Nhi đã đẩy đứa bé này ra mặt, cộng thêm lời của nha đầu nhà họ Tống hôm nay, bà cũng có thể đoán ra một phần những gì trượng phu và nhi tử đang mưu tính.Tạ Uyển Yên chỉ có dung mạo đẹp đẽ nhưng không thể đảm đương việc lớn.

Tạ Dực Hồng tuổi còn nhỏ, lại được nuôi dưỡng thành tính cách mềm yếu đơn thuần.

Nhìn vào ba đứa con mà Trưởng Công chúa Tấn Ninh sinh ra, chỉ có mỗi Tạ Dư Vi cô con gái từng lưu lạc bên ngoài, là đáng để trông cậy một chút.Nếu Tạ Dư Vi là nam nhi, một khi đại sự thành công, địa vị và thân phận của nàng tuyệt đối không chỉ có như bây giờ.Nhưng đáng tiếc... nàng lại là nữ nhi...

Dù có thông minh đến đâu, sau này cũng chỉ có thể xuất giá làm vợ của người ta."

Tổ mẫu...

Là nữ nhi thì sao?

Nam nhi thì sao?

Dư Vi từ nhỏ lớn lên ở thôn dã, dân chúng trong thôn vẫn thường nuôi con gái như con trai.

Việc gì nam nhi có thể làm, nữ nhi cũng có thể làm được."

Tạ Dư Vi tự nhiên hiểu được điều mà Tạ lão phu nhân lo lắng.

Trước khi vào kinh, phía trước có Tấn Nguyên Đế âm thầm rình rập, phía sau lại có những hoàng tử với tâm tư khác nhau đang chờ thời cơ hành động.Nhưng nàng không phải kẻ cam chịu để mặc người khác xâu xé.

Tạ Chu Dục ở trong tối, nàng ở ngoài sáng.

Một khi tiến vào kinh, nàng có danh phận Quận chúa, còn là đệ tử của phái Tử Vân, sau lưng nàng có Tạ gia đất Giang Châu làm chỗ dựa, lại còn là con gái của Trưởng Công chúa.Với bối cảnh vững chắc như vậy, Tạ Dư Vi nàng chưa chắc không thể làm dậy sóng chốn kinh thành.Nghe nàng nói vậy, Tạ lão phu nhân liếc nhìn nàng một cái, chậm rãi đáp: "Con có thể nghĩ như vậy tất nhiên là rất tốt, chỉ là..."
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
76. Tối nay, cha không muốn nhịn nữa


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----Tạ lão phu nhân lo lắng dù những ngày qua phủ Tạ vẫn luôn đóng cửa không tiếp khách, nhưng chuyện Tạ Dư Vi được phong làm quận chúa từ trước đã khiến không ít thế gia ở Giang Châu động lòng.Với tình hình hiện tại, nếu thực sự muốn suy nghĩ cho Tạ Dư Vi, thì tìm một mối hôn sự tại Giang Châu, giữ nàng lại dưới tầm mắt để bảo vệ cũng không phải việc khó.Nhưng nay, thành cũng bởi thân phận quận chúa, bại cũng bởi thân phận quận chúa.

Một khi Tạ Dư Vi mang thân phận quận chúa vào kinh, chuyện hôn sự ắt không còn là việc mà Tạ gia có thể làm chủ.Huống hồ, nếu như Dục Nhi thực sự đang mưu tính đại sự, thì với sự thông minh của Tạ Dư Vi, nàng nhất định sẽ là một quân cờ đắc lực.Giá như nàng không phải thân nữ nhi, con đường sau này ắt sẽ không quá gian nan.Chỉ tiếc... thế đạo này lại bất công với nữ tử..."

Tổ mẫu, con cháu tự có phúc của con cháu.

Người ở tuổi này nên là lúc an hưởng cuộc sống thanh nhàn, hà tất phải vì những chuyện vụn vặt này mà phiền lòng?"

Tạ Dư Vi vừa dứt lời, Tạ lão phu nhân vô thức lộ ra vài phần ngậm ngùi, "Đứa bé này, lời nói cử chỉ càng lúc càng giống cha con..."

"Tổ mẫu, Dư Vi vốn là con gái của cha, giống cha có gì không ổn?"

"Con đó!

Khi còn trẻ cha con cũng tinh tế khéo léo như con bây giờ, cho nên năm đó mới vô tình mắc mưu của hai huynh muội kia..."

Vừa nhắc đến Trưởng Công chúa Tấn Ninh, sắc mặt Tạ lão phu nhân liền lạnh đi mấy phần.

Những tấm thiệp do thế gia Giang Châu gửi đến mấy ngày trước đều bị bà đẩy sang phủ Công chúa.Nào ngờ phủ Công chúa giờ cũng học theo Tạ phủ đóng cửa không tiếp khách.Huống chi, lý do từ chối khách của Trưởng Công chúa Tấn Ninh lại là thân thể không khỏe, chẳng khác gì tuyên bố với bên ngoài rằng nàng ta không vui.Nhị nữ vừa mới được phong quận chúa, thân là người làm mẹ lại lấy cớ thân thể không khỏe.

Chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải rõ ràng là không để Tạ Dư Vi vào mắt hay sao?

Hành động như vậy, đừng nói là thế gia Giang Châu, ngay cả thế gia kinh thành, trong lòng họ sẽ nhìn nhận Tạ Dư Vi thế nào đây!?Từ chuyện này, sự bất mãn của Tạ lão phu nhân đối với Trưởng Công chúa Tấn Ninh lại càng sâu.

Con gái ruột được phong quận chúa, làm mẹ chẳng những không tính toán lo liệu mà còn hành động như vậy...Một nữ nhân ngu dốt như thế, cũng xứng làm con dâu nhà họ Tạ!"

Tổ mẫu..."

Tạ Dư Vi vừa mở lời, Tạ lão phu nhân đã tiếp tục: "Vài ngày nữa con sẽ vào kinh, tổ mẫu đã chọn cho con mấy nha đầu hầu hạ bên người, đều là người trong phủ ta, biết rõ gốc gác.

Ở nơi kinh thành ăn thịt người không nhả xương ấy, vẫn là dùng người nhà sẽ yên tâm hơn...

"Nói rồi, Tạ lão phu nhân đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi Tạ Dư Vi, "Vào kinh rồi chỉ cần lo cho bản thân với cha con, những kẻ khác không cần bận lòng."

Những lời Tống Nam Hâm nói hôm nay tại Tạ phủ, người nhà họ Tạ cũng không khó đoán được thân phận của người nhà họ Tống.Dẫu cho Lục Cương đã hoàn toàn diệt vong, nhưng ai dám chắc Vân Châu đã sạch sẽ, hoàn toàn không còn hậu nhân nào?

Huống chi năm xưa Đại Chu từng qua lại mật thiết với người Lục, không chỉ ở Vân Châu còn ở những nơi khác, ai có thể đảm bảo thế gian này thực sự không còn hậu nhân của Lục Cương?Tiên đế đối với Lục Cương diệt sạch tận gốc, thật sự là vì e ngại độc dược trong tay bọn họ hay là còn có ẩn tình khác, việc này e chỉ có tiên đế cùng hoàng thất mới biết rõ.Mà nay, chất độc trong người Dục Nhi...Mặc dù bọn họ có cầu cạnh nhà họ Tống, nhưng Tạ gia lại không thể bị ràng buộc quá sâu với họ."

Tổ mẫu, Vi Nhi hiểu rõ."

Tạ Dư Vi thấu hiểu rõ tầm quan trọng của Tống gia đối với Tạ Chu Dục.

Giờ đây, nàng cùng hắn một sáng một tối, thế nào cũng không thể buông bỏ việc bảo toàn cho nhà họ Tống.Khi Tạ Dư Vi trở về tiểu viện, Tạ Chu Dục sớm đã không còn bóng dáng.Trong căn phòng trống trải, nàng ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng thưởng trà, đánh giá năm nha hoàn lão phu nhân vừa chỉ định.Có cao có thấp, có béo có gầy, dung mạo tuy không tính là xuất sắc, nhưng cũng là gương mặt nổi bật trong phủ.Những người này khác hẳn đám nha hoàn tiểu tư ở Thanh Trúc Hiên, trên người không hề thấy dấu vết tập võ.

Nha hoàn đứng đầu có vẻ lớn tuổi hơn một chút, bốn người phía sau tuổi tác tương đương nàng, chắc hẳn là Tạ lão phu nhân đã bỏ công chọn lựa kỹ càng."

Các tỷ tỷ đều là người do tổ mẫu đích thân lựa chọn..."

"Vi Nhi tin tổ mẫu, cũng tin các tỷ, ngày sau..."

Tạ Dư Vi vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lan Đào bên cạnh, người đứng bên nhanh chóng đem túi gấm trong tay trao cho mấy người kia."

Ta tuy là chủ tử, nhưng tuổi tác hãy còn nhỏ, lại vừa mới trở về.

Ngày sau vào kinh, còn phải nhờ các tỷ tỷ vất vả nhiều...

"Nghe vậy, một đại a hoàn sắc mặt trầm ổn, dẫn theo bốn nha hoàn phía sau quỳ xuống trước mặt Tạ Dư Vi, cung kính nói: "Nhị tiểu thư nói vậy thực khiến nô tỳ hổ thẹn.

Nô tỳ là Trúc Linh, lúc lão phu nhân sai bọn nô tỳ đến hầu hạ Nhị tiểu thư đã căn dặn rõ.

Từ nay về sau, chủ tử của nô tỳ chỉ có một mình Nhị tiểu thư mà thôi.

Nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ tốt Nhị tiểu thư."

Tạ Dư Vi khẽ gật đầu: "Vài ngày nữa sẽ lên đường, các tỷ trước tiên hãy đến phủ Công chúa, cùng mấy ma ma trong phủ tìm hiểu đôi chút về việc nhập kinh."

"Dạ...

""Hiểu rõ rồi thì về nhà tạm biệt người thân cho tốt, đường vào kinh xa xôi, những ngày bôn ba trên xe ngựa còn ở phía trước– ""Nô tỳ tạ ơn Nhị tiểu thư."

"Lui xuống đi...

""Dạ."

Tạ Dư Vi mỉm cười phất tay cho lui, những người này về sau sẽ trở thành tâm phúc của nàng.

Trước khi thực sự thu nhận, nàng cũng không ngại ban chút ân huệ.Tôn ti trên dưới vốn là đạo lý hiển nhiên, song, chứng kiến thủ đoạn của Tạ Uyển Yên đối với nha hoàn thân cận, nàng không phải không thể ôn hòa hơn một chút...Tạ lão phu nhân nói không sai, người trong phủ Công chúa đều mắt cao hơn đầu, chẳng khác nào chủ tử của bọn họ.Dù cho Trưởng Công chúa Tấn Ninh chịu chỉ định nha hoàn bà tử cho nàng, nàng cũng không dám để bên mình.

Huống hồ, trong Tạ phủ, tuyệt không thể dung nạp người của phủ Công chúa.Nàng để mấy người này về phủ Công chúa, cũng không thực sự để các nàng "hỗ trợ", mà là xem thử vài ngày tới, liệu bọn họ có đáng tin cậy hay không.Mãi đến khi trời tối, Tạ Dư Vi còn cho rằng Tạ Chu Dục sẽ không trở về.Nào ngờ, bên cửa sổ đang mở rộng, chợt truyền đến một trận động tĩnh khe khẽ.

Chỉ thấy Tạ Chu Dục một thân hắc y đứng trước cửa sổ.

Nếu không phải gương mặt tuấn mỹ vô song kia, quả thực khó lòng nhận ra được.Có lẽ thấy Tạ Dư Vi đang ở trên giường hồi lâu không đáp, hắn không nhịn được khẽ cười trêu chọc: "Có phải trời nóng quá, quấy nhiễu mèo lười trên giường không thể ngon giấc?"

Tạ Dư Vi thấy hắn không có ý định vào phòng, bèn khoác lên mình một kiện áo mỏng rồi bước đến cửa sổ, bất mãn làm nũng: "Ngày thường Vi Nhi đều trần trụi tựa sát vào phụ thân mà ngủ, hôm nay phụ thân không ở bên, bảo Vi Nhi làm sao ngủ được đây?"

Tạ Chu Dục nghe vậy bật cười, ánh mắt lướt qua làn áo mỏng manh trên người nàng, đồng tử khẽ tối lại rồi cởi ngoại bào trên người, nhẹ nhàng quấn lấy nàng."

Đêm nay phong cảnh thật mê hoặc lòng người, cha dẫn Vi Nhi đi xem thử..."

Lời vừa dứt, Tạ Dư Vi chỉ cảm thấy vòng eo bị một bàn tay vững vàng ôm lấy, tiếp đó, thân thể nàng nhẹ bẫng.

Đợi đến khi nàng lấy lại thần trí, đã thấy bản thân đang ở trên nóc Phúc Thọ cư.Tạ Chu Dục ôm nàng, nhẹ nhàng như chim yến lượn bay lượn trên không trung Tạ phủ.

Ban đêm, trong phủ vẫn có thị vệ tuần tra, nhưng hắn trông như chẳng nhìn thấy, cứ thế mà tùy ý ra vào."

Cha..."

Tạ Dư Vi nhìn xuống phủ Công chúa Tấn Ninh bên dưới, đèn đuốc sáng trưng, bất giác nắm chặt vạt áo của Tạ Chu Dục.Trên người nàng giờ chỉ có một lớp áo mỏng manh cùng ngoại bào của hắn.

Nếu bị người trong phủ Công chúa nhìn thấy, đến lúc đó...

Tạ Dư Vi không dám nghĩ tiếp nữa."

Vi Nhi đừng sợ, sắp đến nơi rồi."

Tạ Chu Dục cúi đầu, thấp giọng trấn an bên tai nàng.Tạ Dư Vi nhẹ tựa đầu vào lồng ngực hắn, thì thầm: "Có cha ở đây, Vi Nhi không sợ."

Lời còn chưa dứt, Tạ Chu Dục đã nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh một hồ sen.Mùa hạ, sen nở rộ, gió đêm khẽ thổi, mang theo hương sen thoang thoảng trong không khí."

Vi Nhi, chúng ta vào giữa đầm sen ngắm cảnh đi."

"Vâng.

"Tạ Chu Dục ôm ngang Tạ Dư Vi, mũi chân nhẹ nhàng điểm trên lá sen vài cái, rồi nhanh chóng đáp xuống chiếc thuyền gỗ giữa đầm.Chiếc thuyền gỗ lênh đênh giữa một vùng lá sen xanh biếc, từng đóa hoa nở rộ dưới ánh trăng sáng ngời, đẹp đến nao lòng.

Trên chiếc bàn nhỏ trong thuyền bày sẵn hoa quả theo mùa cùng vài đĩa điểm tâm tinh xảo.Xung quanh hai người, ngoài tiếng ếch kêu râm ran của đêm hè, chỉ còn tiếng nước gợn lăn tăn khuếch tán theo những đợt sóng nhỏ, không còn bất kỳ âm thanh nào khác.Tạ Dư Vi biết rõ, lúc này đây, trong vòng mấy dặm quanh đây, không hề có ai khác."

Vi Nhi có thích không?"

Tạ Chu Dục ôm lấy nàng, ngồi xuống trên thuyền, nhón một miếng bánh đưa đến bên môi nàng một cách thuần thục.Tạ Dư Vi khẽ há miệng cắn xuống, lưỡi vô tình lướt qua đầu ngón tay hắn, giọng nói mang theo chút mơ hồ: "Thích."

Nàng không rõ dụng ý của Tạ Chu Dục, nhưng cảnh đẹp thế này nàng thực sự cảm thấy vui vẻ hưởng thụ.Đầu ngón tay Tạ Chu Dục lướt nhẹ qua làn môi nàng, mãi sau mới mở miệng: "Vi Nhi có biết vì sao con lại là Quận chúa Nhu An không?"

Nghe vậy, thần sắc Tạ Dư Vi thoáng ảm đạm, nàng rủ mắt xuống, giọng điệu có chút mất mát: "Chắc là vì cữu cữu đặc biệt yêu thương tỷ tỷ...

""Hử?"

Tạ Chu Dục khẽ nhướng mày, dường như không ngờ nàng sẽ trả lời như vậy."

Nhu An...

'Nhu hòa, an tĩnh, hành thiện mà không tranh đoạt.' Cữu cữu đang mượn phong hào này để răn dạy Vi Nhi phải an phận thủ thường, không được tranh giành với tỷ tỷ, không được mơ tưởng những thứ vốn không thuộc về mình..."

Tạ Dư Vi cúi đầu, không nhìn thấy biểu cảm của Tạ Chu Dục lúc này, chỉ chậm rãi nói tiếp: "E là việc Vi Nhi trở về đã khiến cho cữu cữu và mẫu thân phải bận lòng nhiều.

Nhưng Vi Nhi chưa từng có ý tranh giành thứ gì với tỷ tỷ...

Vi Nhi chỉ cần có cha là đủ rồi..."

Dù Tạ Chu Dục tâm tư không thuần khiết, nhưng ít nhất, đi theo hắn, nàng còn có thể đánh cược một phen.Không thành công thì thành nhân.Nàng không thể nào đặt tương lai của mình vào tay một mẫu thân ngu muội không tự biết, càng không thể trông chờ vào vị cữu cữu bạc tình vô nghĩa kia.Hoàng gia tranh đoạt, ngay cả huynh đệ ruột còn có thể giết lẫn nhau, huống hồ nàng chỉ là huyết mạch ngoại thần mà Tấn Nguyên Đế luôn kiêng kỵ.

Là cháu gái ruột thì thế nào chứ?Theo lời Tạ lão phu nhân, ngay cả muội muội ruột, Tấn Ninh Trưởng Công chúa, Tấn Nguyên Đế cũng nghi kỵ đề phòng.

Vậy thì đối với một đứa cháu gái mà hắn chưa từng có chút tình cảm nào, lại có thể thật lòng hay sao?Tạ Chu Dục nghe vậy, khẽ nâng cằm Tạ Dư Vi lên, giọng nói trầm thấp nhưng ôn hòa: "Vi Nhi có thể nghĩ như vậy, tất nhiên là tốt.

"Nói xong, hắn đặt một nụ hôn nhẹ lên môi của Tạ Dư Vi."

Chỉ là Vi Nhi phải luôn nhớ, người tốt thì dễ bị bắt nạt...

Nếu Vi Nhi bị ức hiếp, lòng cha sẽ đau ..."

Tạ Dư Vi khẽ chớp mắt, dịu dàng đáp: "Vi Nhi sẽ không chịu thiệt thòi."

Tối nay, Tạ Chu Dục để lộ thân thủ của mình trước mặt nàng, mà nàng cũng sẽ không giả ngu trước mặt Tạ Chu Dục.Việc mà Công chúa Trấn Ninh và Tạ Uyển Yên không thấy, nàng nhìn rất rõ ràng.Một phong vị công chúa, Tấn Nguyên Đế muốn ban thì ban, muốn thu hồi thì thu hồi, nhưng hai người đó lại không hiểu.Nếu Trưởng Công chúa Tấn Ninh có chút khôn ngoan, thì sẽ không cãi nhau với nàng ở phủ Tạ, lại càng không nên lạnh nhạt với nàng ngay lúc này.Chỉ là trong lòng Trưởng Công chúa Tấn Ninh chỉ có cái đồ ngốc Tạ Uyển Yên, còn mơ mộng về việc Tạ Uyển Yên thành thân và được phong làm quận chúa rồi gả vào Đông Cung.Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến tất cả mọi thứ, phàm là chuyện Tấn Nguyên Đế không muốn thì mọi chuyện sẽ ra sao! ?"

Vậy cha yên tâm rồi."

Tạ Chu Dục nói đến đây, tay ôm lấy eo của Tạ Dư Vi vô thức lột bỏ áo ngoài của nàng,"Hôm nay, Vi Nhi làm rất tốt...Vào kinh, hoàn cảnh của huynh muội họ Tống có lẽ sẽ đặc biệt khó khăn...

""Cha yên tâm, Vi Nhi sẽ bảo vệ sư huynh sư tỷ.

"Để tạo phản, điều không thể thiếu nhất chính là một đồng minh có sức mạnh và quyền lực lớn, nàng tự nhiên sẽ bảo vệ Tống gia, vị đồng minh này.Tạ Chu Dục càng lúc càng cảm thấy cô con gái trước mặt khiến hắn yêu thích không thôi.

Những tháng qua, hắn chưa từng nói gì nhiều với Tạ Dư Vi, nàng cũng chưa từng hỏi han.Thế nhưng, nàng lại có thể hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hắn, biết hắn mong cầu điều gì."

Vi Nhi..."

Tạ Chu Dục không nói lời nào đã lột bỏ xiêm y trên người Tạ Dư Vi, để lộ ra thân hình trắng nõn mịn màng, "Tối nay cha không muốn nhịn nữa...

"
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
77. Vi Nhi cũng nếm thử nước của chính mình đi...


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----
Gió đêm mát lạnh khiến hoa huyệt dưới thân Tạ Dư Vi co rúm lại, nghe vậy, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm vào Tạ Chu Dục, kinh ngạc gọi: "Cha..."

"Hả?"

Tạ Chu Dục một tay vuốt ve bầu vú đẫy đà, không chút để ý nắn bóp, "Vi Nhi không muốn?"

"Vi Nhi muốn."

Tạ Dư Vi cắn môi, nhìn vào hồ sen đầy hoa, ngượng ngùng cúi mắt xuống, "Chỉ là màn trời chiếu đất, Vi Nhi...

"Hôm nay lúc ban ngày Tạ Chu Dục còn không có vẻ vội vàng như vậy, sao đến tối lại đột nhiên nảy sinh ý định, Tạ Chu Dục còn nói mấy câu như ' phá thân xử nữ ' sẽ bị ma ma nhìn ra.Nàng nhìn không thấu Tạ Chu Dục thật sự chỉ vì sắc nảy lòng tham... hay còn vì điều gì khác...Tạ Chu Dục vuốt ve bầu vú mềm của nàng, ngón tay khẽ véo lấy đầu vú, cất giọng khàn khàn: "Trên đời này, chuyện phong lưu phóng túng nhất chính là hoan lạc dưới màn trời chiếu đất."

"Ha...

Cha..."

Tạ Dư Vi thân thể run rẩy, vô thức dựa sát vào Chu Dục, "Vi Nhi...

Vi Nhi...

Sợ..."

Nhưng mà chưa nói hết câu, cơ thể đã không tự chủ được nghiêng về phía trước, khi hoàn hồn lại thì đã bị Tạ Chu Dục đè lên đệm mềm của chiếc thuyền gỗ.Tạ Chu Dục cúi người cánh môi mềm ấm ngậm lấy bầu vú căng tròn của Tạ Dư Vi, "Vi Nhi...

Giao cho cha..."

Tạ Dư Vi căng thẳng người không dám động đậy, chiếc thuyền gỗ không giống như giường.

Hai người chỉ cần hơi động đậy trên thuyền, mặt nước sẽ gợn sóng vô số vòng, kèm theo đó là những bông sen và lá sen xung quanh không ngừng rung rinh.Trong tình huống như vậy, dù đã thấy qua việc nam nữ giao hoan, lần này nàng thực sự đỏ mặt.

Trước đây cha mẹ nuôi vì muốn chế ra độc dược kỳ lạ, thường thử thuốc trên cơ thể mình.

Khi mẹ nuôi thử sai thuốc, cha nuôi sẽ giúp mẹ nuôi giải độc bằng cách nam nữ giao hoan.Từ lúc nàng ghi nhớ, thường xuyên thấy hai người không phân trường hợp tình cảm khó kiềm chế, mẹ nuôi của Tạ Dư Vi còn dạy nàng những kỹ thuật trên giường.

Vì vậy mỗi khi nàng và Tạ Chu Dục ân ái trên giường, cơ thể nàng mới trở nên mẫn cảm một cách bất thường.Tạ Chu Dục nhận thấy cơ thể Tạ Dư Vi căng chặt, từ từ nhả núm vú ra khỏi miệng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Vi Nhi, giúp cha cởi áo..."

Nghe tiếng, Tạ Dư Vi lúc này mới lấy lại tinh thần, "Dạ..."

Tạ Dư Vi duỗi bàn tay mềm mại của mình để tháo đai lưng bên hông của Tạ Chu Dục, gió đêm truyền đến từng luồng hương sen thơm ngát.Tạ Chu Dục cũng không vội, kiên nhẫn chờ Tạ Dư Vi không mở miệng thúc giục.Ngược lại, Tạ Dư Vi lại không nắm bắt được suy nghĩ trong lòng người đàn ông.

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh trăng sáng giữa bầu trời, ánh sáng lạnh lẽo của ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt đẹp trai của Tạ Chu Dục, khiến Tạ Dư Vi ngẩn ngơ một lúc."

Cha..."

"Hả?"

Tạ Chu Dục cúi người hôn lên môi Tạ Dư Vi, bàn tay lớn nắm lấy tay nhỏ của người dưới thân, đi thẳng tới bộ vị giữa hai chân, "Vi Nhi, cha không thể chờ được nữa..."

Tạ Dư Vi bị dương vật nóng bỏng doạ giật mình, vội rụt tay lại.

Nghĩ đến việc lát nữa cái côn thịt thô kệch này sẽ vào cơ thể mình, từng luồng nước dâm từ hoa huyệt lan man chảy ra không ngừng."

Ừm..."

Tạ Dư Vi ngượng ngùng ngâm khẽ một tiếng, động tác trên tay nhanh hơn một chút, dù nàng không rõ lý do vì sao chỉ mấy canh giờ ngắn ngủi mà Tạ Chu Dục lại thay đổi chủ ý.Chỉ là trước đây nghe mẹ nuôi nói việc nam nữ giao hoan là điều thú vị nhất trên đời, những ngày này nàng cùng Tạ Chu Dục triền miên trên giường cũng rất vui thú, nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó.Nàng vốn dĩ không phải trinh tiết liệt nữ, huống hồ người cùng nàng hoan lạc lại là Tạ Chu Dục.Đến khi xiêm y trên người Tạ Chu Dục đã cởi hết, Tạ Dư Vi nhìn dương vật đáng sợ của Tạ Chu Dục dưới ánh trăng càng thêm khủng bố.

Hai chân dang rộng, nàng nũng nịu yêu kiều nói: "Cha, Vi Nhi cảm thấy huyệt nhỏ rất kỳ lạ...

Cha có thể giống như ban ngày ...

Liếm nó một chút được không ..."

Nghe vậy, Tạ Chu Dục cúi đầu nhìn vào hoa huyệt ướt át giữa hai chân Tạ Dư Vi, thon dài ngón tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ, nói nhỏ: "Lỗ huyệt Vi Nhi không phải là kỳ lạ...

Nó là đang chờ dương vật cha đi vào, làm cho nó sung sướng, cũng làm cho Vi Nhi trở thành thê tử thật sự của cha ..."

Tạ Chu Dục vừa nói vừa đưa ngón tay dò xét đi vào lỗ nhỏ, Tạ Dư Vi đôi tay bắt lấy cánh tay của Tạ Chu Dục, cơ thể khó chịu ưỡn lên, "Cha..."

"Vi Nhi đừng sợ — "Tạ Chu Dục cụp mắt xuống, không để Tạ Dư Vi thấy được tia đỏ nơi đáy mắt, "Miệng huyệt Vi Nhi quá nhỏ, dương vật của cha cứ thế đi vào sẽ làm Vi Nhi đau..."

Hiếm có một người hợp ý đến vậy, sao hắn nỡ làm tổn thương nàng ...

Hắn chỉ là muốn nhìn bảo bối dưới thân đến tột cùng có thể nhẫn đến khi nào...Tạ Dư Vi nghiến răng cắn chặt môi, không để mình phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ, "Cha —"Tạ Chu Dục chỉ cho hai ngón tay vào một đoạn nhỏ, rồi không chịu vào thêm nữa.

Tạ Dư Vi nghẹn thở, không thể lên cũng chẳng thể xuống nổi."

Vi Nhi — ""Cha, huyệt nhỏ Vi Nhi khó chịu quá..."

Tạ Dư Vi đôi mắt hơi đỏ, ngơ ngác nhìn người đàn ông trên người, "Thật sự rất khó chịu —"Tạ Chu Dục nhắm mắt cảm nhận sự chặt chẽ trong lỗ nhỏ từ đầu ngón tay, sau một lúc mới rút ngón tay ra, cúi xuống giữa hai chân của Tạ Dư Vi, "Lỗ huyệt Vi Nhi thật biết cắn người..."

"Lỗ nhỏ tham ăn tham ăn biết cắn người như vậy, khó trách hôm nay sẽ tham ăn tinh dịch của cha..."

"Ừm..."

Tạ Dư Vi nghĩ đến hôm nay Tạ Chu Dục sẽ phun dương tinh vào người nàng, cơ thể lại nóng thêm vài phần.

Khó trách Tạ Chu Dục lại đổi ý, hoá ra là do hôm nay đã chịu nhục trên người nàng.Hôm nay, Tạ Chu Dục vừa mới đưa đầu khấc vào một chút, đã bắn thẳng trong hoa huyệt của nàng.

Đối với nam nhân mà nói, đây không nghi ngờ gì là một nỗi sỉ nhục lớn.Tạ Dư Vi đặt đôi chân dài trắng nõn lên vai Tạ Chu Dục, khẽ nâng hoa huyệt đến bên môi Tạ Chu Dục, "Huyệt nhỏ Vi Nhi rất thích môi lưỡi của cha ...

Tiếp đó là dương vật cha, sau đó là tinh dịch của cha ..."

"Cha — "Giọng rên rỉ non nớt yêu kiều của con gái nhỏ đánh sâu vào Tạ Chu Dục day dẳng không ngừng, ngay khi hoa huyệt được đưa lên, đôi môi đã vội vàng đón lấy, đầu lưỡi linh hoạt len vào hoa huyệt đang chảy nước."

Ah — cha —"Tạ Dư Vi kêu lên, hiện giờ không ở Tạ phủ nàng đã không còn băn khoăn gì, lưỡi mềm mại lướt khắp nơi trong lỗ nhỏ, khiến hai chân nàng quấn chặt quanh cổ Tạ Chu Dục, "Cha — "Tạ Chu Dục dùng sức mút vào vách thịt mềm mại, hai tay không ngừng xoa bóp bầu vú căng tròn của Tạ Dư Vi.Hoa sen toàn đầy tiếng rên rỉ của Tạ Dư Vi, chiếc đĩa ngọc treo cao trên không trung làm cho bầu không khí của đêm nay thêm phần mập mờ.Khác với những lần tán tỉnh trên giường trước đây, lúc này Tạ Dư Vi như đang trôi nổi trên mặt nước, thân thuyền lay động càng khiến bầu không khí thêm phần mê hoặc."

A ô..."

Một tiếng ngâm nhẹ nhàng vang lên, Tạ Chu Dục bị nước dâm từ miệng nhỏ phun vào mặt, thấy Tạ Dư Vi vô hồn nhìn lên trời, Tạ Chu Dục ngậm mật dịch trong miệng, cúi người hôn lên thở hổn hển Tạ Dư Vi."

Ừm..."

Tạ Dư Vi hai tay mềm nhũn không còn sức lực bám vào vai Tạ Chu Dục, hoa huyệt dưới thân đột nhiên chạm vào một vật cứng, cơ thể không tự chủ được lại mềm nhũn ra, "Cha..."

" Vi Nhi cũng nếm thử nước của mình đi..."

Tạ Chu Dục vừa nói vừa nhấc một chân của Tạ Dư Vi đặt lên cánh tay mình, dương vật cứng rắn khẽ cọ sát trên cánh hoa vừa mới đẫm ướt sau lần phóng thích, khe hở khẽ mở ra, gậy thịt chậm rãi tiến vào lỗ huyệt.
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
78. Vi Nhi nhìn cho rõ, là ai đang làm con...


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687---"A — "Lỗ nhỏ Tạ Dư Vi vừa mới phun nước dường như vẫn mong chờ dương vật tiến vào.

Khi đầu khấc vừa lách vào trong, nàng không kìm được mà khẽ nâng người lên, chủ động đón lấy sự xâm nhập ấy, "Ư..."

Tạ Chu Dục hai tròng mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Tạ Dư Vi quyến rũ không tự biết dưới thân, "Vi Nhi, ngẩng đầu nhìn cha..."

"Cha?"

Tạ Dư Vi đôi tay vô lực đáp ở Tạ Chu Dục trên người, nghe tiếng ngượng ngùng ngước mắt nhìn trên người nam nhân."

Vi Nhi nhìn cho rõ, người con muốn là ai..."

Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Chu Dục cúi xuống, đưa dương vật vào sâu trong hoa huyệt."

A — ""Ưm — "Hai thanh âm đồng thời vang lên, không giống Tạ Chu Dục cảm thấy sung sướng tột cùng khi dương vật được từng lớp thịt mềm nóng hổi bao bọc.Tạ Dư Vi hàng mày nhíu chặt, đôi mắt ngấn lệ, hàm răng cắn chặt lấy bờ môi đỏ đến mức in hằn vết máu.

"Cha..."

"Cha làm đau Vi Nhi rồi..."

Tạ Dư Vi đỏ mặt gật đầu, dương vật Tạ Chu Dục vẫn cắm sâu trong hoa huyệt chưa hề nhúc nhích.

Hắn đưa tay giải cứu bờ môi dưới của Tạ Dư Vi khỏi hàm răng cắn chặt, " Nữ nhi lần đầu phá thân tất phải chịu chút khổ sở, nếu thật sự đau quá, hãy cắn vào tay cha...

Đừng làm tổn thương bản thân..."

"Ưm..."

Tạ Dư Vi chịu đựng nỗi đau đớn khi hoa huyệt bị dương vật xâm nhập, cắn vào thịt bắp tay Tạ Chu Dục.

Phải một lúc lâu, nàng mới quen với việc trong cơ thể có thêm một vật cứng, hỏi bằng giọng khàn: "Cha...

Sau khi qua chuyện này, chúng ta sẽ thực sự là phu thê ạ?"

Nghe vậy, Tạ Chu Dục cúi người hôn lên trán Tạ Dư Vi, trong khi hoa huyệt mềm mại của nàng cắn chặt lấy dương vật cứng rắn của hắn, không nhịn được bắt đầu đĩnh tới, "Đúng vậy...

Vi Nhi giờ đã là thê tử của cha rồi..."

"Ưm ...

Cha...

A..."

Tạ Chu Dục mỗi đưa đẩy một chút, Tạ Dư Vi không thể kìm chế mà rên rỉ, không giống như những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của mèo con trong ngày xuân trước đây.

Giờ đây những tiếng rên rỉ dịu dàng và hơi thở phập phồng này càng khiến người ta mê mẩn."

Cha...

ưm...

Vi Nhi... thích lắm... thích..."

Tạ Dư Vi dâng lên những cảm giác kỳ lạ, bên tai như vang lên những lời dạy của mẹ nuôi năm xưa.Vì vậy, khi nhận thấy rằng Tạ Chu Dục vẫn còn kiềm chế, đôi chân Tạ Dư Vi chủ động quấn chặt lấy eo Tạ Chu Dục.

Hoa huyệt mềm mại càng như có như không, lúc chặt lúc lơi níu kéo người ta.Những chuyển động mãnh liệt trên chiếc thuyền gỗ khiến mặt nước yên ả phủ đầy những gợn sóng lăn tăn.Thân thể của Tạ Dư Vi theo từng nhịp động tác ra vào của Tạ Chu Dục nhấp nhô theo nhịp, thân thể mềm nhũn mặc cho con thuyền lay động trôi nổi trên mặt nước."

Ưm...

Cha... huyệt nhỏ Vi Nhi kỳ lạ quá...

Ô..."

"Huyệt nhỏ của Vi Nhi làm sao vậy?"

"Huyệt nhỏ, huyệt nhỏ căng tức khó chịu, lại... lại... kỳ lạ.... nước ngày càng nhiều...

Ô..."

Tạ Dư Vi nhẹ giọng thở dốc, dáng vẻ vừa e thẹn vừa hùa theo khiến đôi mắt Tạ Chu Dục đỏ rực, "Đó là vì huyệt nhỏ Vi Nhi thích cha nên nhiều nước ..."

Dứt lời, Tạ Chu Dục đâm rút càng lúc càng sâu, mỗi lần đều rút hết dương vật ra.

Dưới ánh mắt khó nhịn, vẻ mặt bất an của Tạ Dư Vi, lại từ từ đưa dương vật vào, rút ra đâm vào liên tục như vậy.Nước trong hoa huyệt Tạ Dư Vi càng chảy càng nhiều, đệm mềm đã sớm trở thành một mảnh bùn lầy.

Trong khi cơ thể nàng bị Tạ Chu Dục xâm nhập giày vò, nước dâm in những vết đỏ sậm lên đệm mềm xanh ngọc."

Cha — ưm — Đừng...

đừng như vậy —"Tạ Chu Dục cúi đầu nhìn thân thể hơi phiếm hồng của Tạ Dư Vi dưới ánh trăng, cùng với những giọt nước lấp lánh trên thân gậy.

Ngón tay bất chợt trêu chọc hai lượt trên hạt nhỏ cứng lên nơi hoa huyệt."

A — "Chỉ nghe Tạ Dư Vi phát một tiếng kinh hô, từ hoa huyệt sâu thẳm lại phun ra một dòng nước dâm, hoa huyệt mềm mại non nớt siết chặt lấy dương vật không buông.Tạ Chu Dục khẽ rên một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng gảy gảy đầu ti của Tạ Dư Vi, "Vi Nhi đã tiết hai lần rồi, còn cha vẫn chưa ra lần nào..."

"Ưm..."

Tạ Dư Vi thở hổn hển, hai lần cao trào toàn thân vô lực, nghe vậy, chỉ đành nhỏ nhẹ nói: "Vậy mai Vi Nhi sẽ để cho cha xuất ra có được không?"

Nghe vậy, Tạ Chu Dục lông mày nhảy dựng, dương vật đẩy mạnh vào hoa tâm, "Vi Nhi không ngoan..."

Nói xong, Tạ Chu Dục đẩy nhanh tốc độ, mỗi cú thúc đều mạnh mẽ hơn trước.

Gậy thịt thô dài bị hoa huyệt nhỏ hẹp, khít chặt siết gắt gao.

Mỗi lần tiến vào, rút ra đều được lớp thịt mềm mại bên trong mút chặt, mang đến khoái cảm vô cùng mãnh liệt.Đặc biệt là người nằm dưới thân sỡ hữu đôi mắt và lông mày giống hệt hắn, tính cách cũng tương tự, và trong cơ thể lại chảy cùng một dòng máu vô tình.Cứ thế, khoái cảm chưa từng có đến từ cuộc hoan ái này dâng trào đến đỉnh điểm."

Ưm— Vi Nhi—"Tạ Chu Dục thấp giọng gọi một tiếng, cơ thể nặng nề đè lên thân thể mỏng manh của Tạ Dư Vi, "Vi Nhi..."

Tạ Chu Dục cảm thấy cơ thể mình nặng nề, vách thịt mềm mại sâu trong hoa huyệt bị tinh dịch nóng bỏng tràn vào, khác hẳn với dòng nhiệt lưu chảy ra nơi cửa huyệt ban ngày.Lần này, dòng tinh nóng bỏng ấy chân thực bắn sâu tận đáy hoa tâm, khiến Tạ Dư Vi không kìm được mà siết chặt lấy Tạ Chu Dục.Nàng khẽ ngửa cổ, giọng nũng nịu rên rỉ: "Tinh dịch của cha nóng quá... làm lỗ nhỏ của Vi Nhi sắp tan chảy rồi..."

Vừa dứt lời, Tạ Dư Vi chỉ cảm thấy dương vật trong hoa huyệt lại giật giật, hai chân nàng vội vàng kẹp chặt eo của người đàn ông,"Cha — huyệt nhỏ đau — ""Ồ?"

Tạ Chu Dục trầm hông xuống, dương vật vẫn bị hoa huyệt kẹp chặt, "Huyệt nhỏ Vi Nhi nói nó thích dương vật của cha, còn muốn..."

"Cha — "Tạ Dư Vi cảm nhận được dương vật trong hoa huyệt lại phình to lên, bàn tay thon dài dần siết chặt mười ngón đan vào nhau, cuối cùng cũng ngầm đồng ý với lời Tạ Chu Dục nói.Thấy vậy, Tạ Chu Dục nắm chặt tay Tạ Dư Vi, siết chặt lấy tay Tạ Dư Vi, hắn hoàn toàn buông thả bản thân, mạnh mẽ ra vào cuồng nhiệt."

Quả nhiên trên đời này chỉ có Vi Nhi là hiểu lòng cha nhất..."

Hoàng gia từ trước đến nay luôn chú trọng đến giáo điều và lễ nghi, ngay cả trên giường cũng vậy.Thành hôn hơn mười năm, người có thể thỏa mãn Tạ Chu Dục trên giường lại chính là con gái ruột của mình."

Ưm — Vi Nhi là thê tử của cha—— ưm — chỉ cần cha thích, Vi Nhi bằng lòng — a — "Tạ Dư Vi không thể kiềm chế được, nhắm mắt lại, cơ thể dán chặt vào cơ thể của Tạ Chu Dục, hoa huyệt lần đầu trải qua những cơn khoái cảm này, dần dần thích nghi với độ sâu của dương vật."

Hức — Phu quân — Vi Nhi không chịu nổi nữa — Phu quân —"Dưới tiếng phu quân đầy động tình của Tạ Dư Vi, người đàn ông trên người dần dần mất kiểm soát, giọng khàn khàn nói: "Nương tử hãy đợi thêm chút nữa — phu quân cũng sắp ra rồi —"Đêm càng về khuya, nhưng vẫn chẳng thể ngăn được sự quấn quýt đầy khát khao."

Ô — phu quân — "Tạ Dư Vi mềm nhũn không còn chút sức lực, đành phải lấy lòng hôn nhẹ lên môi mỏng của Tạ Chu Dục, "Phu quân – huyệt nhỏ muốn ăn tinh dịch của chàng, mau cho thiếp được không..."

Nghe tiếng, Tạ Chu Dục hít một hơi lạnh, dương vật dưới thân mạnh mẽ đâm vào hoa huyết vài lần, gầm lên một tiếng, phóng tinh vào sâu trong hoa tâm non nớt mọng nước."

Ô..."

Tạ Dư Vi khẽ rên một tiếng, hoa huyệt đã bị tinh dịch lấp đầy căng tràn, vậy mà Tạ Chu Dục trên người vẫn không hề có ý định rời đi."

Cha — "Tạ Chu Dục thở hổn hển, đôi mắt nhìn vào Tạ Dư Vi cũng đang thở hổn hển dưới thân, bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt ve đôi mày mắt của nàng, "Cha không muốn chiếm lấy con vào lúc này, chỉ tại Vi Nhi quá quyến rũ, khiến những thằng nhóc bên ngoài suốt ngày nhớ nhung..."

"Cha!

Vi Nhi không có..."

Tạ Dư Vi không tin nguyên nhân Tạ Chu Dục thay đổi chủ ý sẽ là cái này, người đàn ông duy nhất mà nàng tiếp xúc ở Giang Châu chỉ có mỗi Tống Nam Dương."

Vi Nhi cùng Nam Dương ca ca chỉ có tình cảm sư huynh muội."

"Ồ?

Nam Dương ca ca...

Vi Nhi với Nam Dương ca ca là tình sư huynh muội, vậy còn cha con với Nam Dương ca ca thì có quan hệ gì?"

Tạ Chu Dục nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi đỏ thắm của Tạ Dư Vi, nói nhỏ: "Bây giờ Vi Nhi với cha đã là phu thê, sau này Vi Nhi phải coi trọng đạo phu thê mới đúng..."

"Ừm — cha, đạo phu thê là gì?"

"Chân thành đối đãi, thẳng thắn cùng nhau, hòa hợp như nước với sữa, đó mới là đạo phu thê..."

Vừa nói, Tạ Chu Dục vừa thúc mạnh dương vật đang cắm sâu trong hoa huyệt, đâm thẳng vào cổ tử cung.

"Vi Nhi có thể làm được không?"

Tạ Dư Vi cắn môi, khuôn mặt ửng hồng e thẹn, khẽ gật đầu: "Vi Nhi có thể..."

Nàng còn chưa nói dứt câu, Tạ Chu Dục đã cúi xuống hôn chặt lấy môi nàng, đôi tay lớn tiếp tục làm loạn trên cơ thể mềm mại.Chiều nay, trong kinh thành truyền đến mật tin Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đều có ý với Tạ Dư Vi.Dù nàng chưa vào kinh, nhưng chuyện nhà họ Tạ ở Giang Châu coi trọng nàng hơn Tạ Uyển Yên không phải điều khó đoán đối với các hoàng tử trong triều.Tất cả những điều này vốn đã nằm trong sự tính toán của hắn, chỉ có một biến số duy nhất là Tạ Dư Vi... không hề ngu dốt như hắn từng nghĩ.Tạ Dư Vi giỏi nhẫn nhịn, tâm tư khó đoán lại thâm sâu...

Chuyến đi kinh thành vốn đầy biến số, một người hợp ý hiếm có như vậy, sao hắn có thể dễ dàng dâng cho kẻ khác?Giữa đầm sen, nàng và Tạ Chu Dục quấn quýt chẳng rõ đã bao lâu, đến cuối cùng, ngay cả bản thân trở về phủ thế nào cũng chẳng hay.Hôm sau tỉnh lại, Tạ Dư Vi khẽ động đôi chân, nơi mềm mại bên dưới không hề khó chịu.

Tinh dịchTạ Chu Dục để lại cũng không chảy ra ngoài, cơ thể sạch sẽ đến mức giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Nghĩ đến đây, nàng vươn tay xuống chạm vào giữa hai chân.

Khi những ngón tay mảnh mai khẽ tách ra hoa môi.

Đầu ngón tay lướt vào khe huyệt, một cơn đau nhè nhẹ nhắc nàng nhớ rằng mọi chuyện đêm qua không phải giấc mộng xuân, mà là sự thật hiển hiện.Đêm qua, nàng và Tạ Chu Dục đã thực sự trở thành phu thê.

Hơn nữa, toàn bộ tinh dịch của hắn đều đã bắn vào bên trong cơ thể nàng.Nhưng nếu tháng sau có thai thì sao...Tạ Dư Vi không dám nghĩ tiếp.

Đêm qua, Tạ Chu Dục muốn nàng chân thành đối đãi, vậy mà lại không hề nói rõ, sau khi hoan ái xong, mọi chuyện sẽ như thế nào...Quả nhiên, đúng là đàn ông...Lan Đào thấy nàng ngồi thất thần hồi lâu sau khi tỉnh dậy, không khỏi cất tiếng hỏi: "Nhị tiểu thư, có cần truyền dọn bữa trưa không?"

"Ừm."

Tạ Dư Vi gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt.

Nếu Tạ Chu Dục đã không quan tâm... thì nàng cũng coi như không biết.

Sau này vào kinh, nếu cái bụng lớn lên, mất mặt cũng không chỉ có riêng nàng.Khi Lan Đào bưng bữa trưa lên, ánh mắt Tạ Dư Vi khẽ dừng lại trên bát canh bồ câu đặt giữa bàn, hơi nhíu mày: "Mùng một đến rằm hằng tháng, tổ mẫu đều ăn chay.

Hôm nay mới mùng ba, sao lại có canh bồ câu?"

"Nhị tiểu thư, canh bồ câu là do Thanh Trúc Hiên đưa tới, bảo là lúc gia chủ tỉnh dậy đã dặn nhà bếp nhỏ bên ấy hầm riêng..."

Nghe vậy, mặt Tạ Dư Vi nóng bừng lên: "Giờ ta ở Phúc Thọ Cư, mọi chuyện đều theo thói quen của tổ mẫu..."

"Nhị tiểu thư... chuyện này, lão phu nhân đã cho phép rồi.

"Lời này khiến nàng càng đỏ mặt hơn.Từ đêm đó trở đi, tuy Tạ Chu Dục không xuất hiện, nhưng mỗi ngày Thanh Trúc Hiên đều cho đưa món ăn đặc biệt sang.Tạ Dư Vi liên tục uống mấy ngày liền nào canh gà ác, canh bồ câu, canh a giao táo đỏ, canh bát trân mà Thanh Trúc Hiên gửi tới.

Đến khi lại thấy hộp cơm từ bên ấy mang sang, nàng chỉ biết lắc đầu."

Hồng Loan tỷ tỷ... tỷ cầm về đi, ta uống không nổi nữa..."

Ai ngờ Hồng Loan lại nghiêm mặt, cẩn trọng nói: "Nhị tiểu thư, gia chủ đã căn dặn, nô tỳ không dám trái lệnh."

"Nhị tiểu thư thân thể yếu ớt, phương Bắc lạnh lẽo, cần bồi bổ thêm...

Đây cũng là tấm lòng của gia chủ...

"
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
79. Nàng thực sự là con gái của ngài, là muội muội của ta sao?


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----"Ồ, vậy nhờ Hồng Loan tỷ tỷ thay mặt ta cảm tạ cha..."

Nói rồi, Tạ Dư Vi hơi cúi đầu, che đi vẻ mất mát trong đáy mắt, "Cũng không biết khi nào cha mới có thể khỏe lại..."

Từ hôm đó đến nay, Tạ Chu Dục đã nhiều ngày chưa xuất hiện.

Nàng biết rõ sắp sửa tới lúc vào kinh, chắc hẳn hắn đang tất bận sắp xếp mọi việc.Chỉ là nàng không thích cảm giác bị coi như một quân cờ, bị đẩy ra ngoài vòng tính toán, hoàn toàn không hay biết chuyện gì."

Gia chủ dù bệnh nhưng vẫn luôn nhớ thương Nhị tiểu thư, mặc dù nô tỳ không nói ra, ắt hẳn Nhị tiểu thư cũng hiểu được tấm lòng của gia chủ...

"Hồng Loan nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn bát canh trước mặt Tạ Dư Vi, không hề dịch chuyển.Tạ Dư Vi không còn cách nào khác, chỉ đành miễn cưỡng uống hết bát canh bồi bổ trong ánh mắt chờ đợi của Hồng Loan, "Hồng Loan tỷ tỷ, cha có nói ta phải uống canh này đến khi nào không?"

"Nhà bếp nhận lệnh của gia chủ, trước khi Nhị tiểu thư vào kinh, những món canh thuốc này tuyệt đối không được gián đoạn."

Nghe vậy, gương mặt Tạ Dư Vi càng đỏ hơn, "Vậy những ngày sau phải làm phiền Hồng Loan tỷ tỷ rồi..."

Nhìn bát canh trống không trên tay, nàng cảm thấy từ đêm đó, dường như rất nhiều thứ đã âm thầm thay đổi.

Những thay đổi ấy, nàng không rõ là do Tạ Chu Dục đột nhiên đổi ý, hay vì nguyên do nào khác."

Nhị tiểu thư đùa rồi, đây đều là bổn phận của nô tỳ."*Tiễn Hồng Loan rời đi, Tạ Dư Vi vô thức đặt tay lên bụng dưới.Những ngày qua, các món canh từ Thanh Trúc Hiên gửi tới đều là canh bổ huyết dưỡng khí, không có gì bất thường.

Thậm chí không có vị thuốc nào gây hại cho cơ thể nhưng chính vì vậy, đáy mắt nàng càng thêm thâm trầm.Trong mắt người nhà họ Tạ, nàng chỉ là một nữ nhi được nuôi trong khuê phòng, không hiểu chuyện đời, càng không biết phải làm thế nào để tránh thai sau khi hoan ái.Nhưng Tạ Chu Dục thì khác, hắn biết nàng hiểu y thuật, vậy mà sau đêm đó vẫn không hề nhắc đến chuyện tránh thai.Như vậy, rốt cuộc hắn đang có tính toán gì đây?*Thời tiết ngày một oi bức, lại thêm việc ngày vào kinh cận kề, phủ Tạ từ trên tới dưới ai nấy đều bận rộn không ngơi tay.Dù Tạ Chu Dục bệnh nặng hôn mê, nhưng dù sao hắn cũng vẫn là gia chủ.

Tất cả mọi việc trong ngoài phủ Tạ, từ sắp xếp đồ đạc đến an bài ăn mặc, đã được bắt tay lo liệu từ tháng trước.Chỉ là hai hôm trước Tạ Dư Vi vẫn cử người đến phủ Công chúa hỏi han một câu, nhưng khi người trong Tạ phủ lo liệu việc này, đừng nói là nhắc đến phủ Công chúa.

Ngay cả mấy hôm trước khi quản sự phủ Công chúa đích thân tới báo tin cũng bị từ chối ngoài cửa.Những người được chọn theo hầu Tạ Chu Dục và Tạ Dư Vi vào kinh đều do Tạ lão phu nhân tự mình sắp xếp, không ai được phép can thiệp nửa lời.Trưởng Công chúa Tấn Ninh muốn sắp xếp người bên cạnh Tạ Chu Dục cũng đành bất lực, đành dời sự chú ý sang Tạ Dư Vi.

Nhưng đáng tiếc, sắp đến ngày khởi hành, Tạ Dư Vi chưa từng đặt chân vào phủ Công chúa, chỉ sai mấy nha hoàn đến thay.Điều này càng khiến Trưởng Công chúa Tấn Ninh không vừa lòng.

Nhìn đám tỳ nữ trước mặt, nàng ta bực bội đến nghẹn lời, nhưng không thể trút giận lên họ, chỉ đành lạnh giọng nói: "Quận chúa Nhu An thật là lớn lối...

Sắp lên đường rồi, mà chỉ phái các ngươi hồi phủ?"

Sắp lên đường rồi còn không chịu về phủ thỉnh an, mới được phong Quận chúa chưa đầy một tháng mà đã dám xem thường bà như vậy.

Sau này nếu thật sự có chỗ đứng, chẳng phải còn coi nàng không ra gì sao?Trước lời trách móc ấy, Trúc Linh vẫn bình tĩnh hành lễ, cung kính đáp: "Bẩm Công chúa điện hạ, lão phu nhân nói rằng Quận chúa Nhu An mới được nhận tổ quy tông chưa đầy hai tháng đã phải lên đường vào kinh..."

Lão phu nhân nhớ thương, mấy ngày nay đã giữ Nhu An quận chúa trú tại Phúc Thọ Cư.

Tâm tình của lão phu nhân chắc Trưởng Công chúa cũng hiểu được–"Việc xuất hành của quận chúa đều do lão phu nhân đích thân lo liệu, Trưởng Công chúa không cần phải bận tâm đến quận chúa..."

Chỉ vài câu ngắn ngủi của Trúc Linh đã khiến sắc mặt của Trưởng Công chúa Tấn Ninh cùng Tạ Uyển Yên thay đổi.

Tạ Uyển Yên ủy khuất, đôi mắt long lanh lệ rơi nhìn về phía Trưởng Công chúa bên cạnh: "Mẫu thân..."

Tạ gia coi trọng Tạ Dư Vi, người mới trở về không bao lâu, vậy mà cháu gái trưởng như nàng, lớn lên bên cạnh Tạ lão phu nhân từ nhỏ, lại không được ai hỏi han dù chỉ một lời?Toàn bộ Tạ gia còn có ai đặt nàng vào mắt, đặt nàng ở trong lòng không?

Mới trở về có hai tháng, Tạ Dư Vi đã đoạt đi toàn bộ ánh mắt của Tạ gia, còn cướp đi vị trí quận chúa của nàng, nếu cứ tiếp tục như vậy....Tạ Uyển Yên siết chặt khăn tay, không dám nghĩ tiếp, trong đôi mắt chứa đầy nước lấp lóe một tia oán hận mãnh liệt.Sắc mặt của Trưởng Công chúa Tấn Ninh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, nhưng vì tình thế bắt buộc, nàng ta chỉ có thể nhẫn nhịn, "Quận chúa được lão phu nhân yêu thích, Bổn cung tất nhiên không muốn làm kẻ ác."

"Mẫu thân...

"Tạ Uyển Yên vừa mở miệng, Trưởng Công chúa đã phất tay bảo Trúc Linh và đám người hầu lui xuống: "Các ngươi lui đi xuống."

"Dạ."

Trúc Linh liếc nhìn chiếc khăn tay bị vò nát trong tay Tạ Uyển Yên, cúi người hành lễ rồi lui ra.Nhưng vừa bước ra chưa xa, nàng ta đã nghe thấy tiếng chén trà bị ném xuống đất trong phòng."

Mẫu thân!

Người cứ để mặc con bị con nha đầu quê mùa từ bên ngoài đến chèn ép hay sao!?"

Tạ Uyển Yên tức giận, giọng nói đầy oán hận: "Tạ Dư Vi chính là khắc tinh của con!

Nàng ta căn bản không nên sống sót trở về!"

"Uyển Yên!"

Trưởng Công chúa Tấn Ninh nghe vậy, trong lòng chấn động, quát lớn: "Nàng là muội muội ruột thịt của con!

Dù con có không thích nàng, thì nàng ấy vẫn là muội muội của con!"

"Mẫu thân, muội muội đã thất lạc hơn mười năm, phụ thân cũng tìm kiếm hơn mười năm.

Trước đây sao không tìm được, năm nay lại đột nhiên tìm thấy người?"

Đôi mắt Tạ Uyển Yên đẫm lệ, giọng nói bi thương: "Nàng ta trở về chưa bao lâu thì phụ thân bị trúng độc hôn mê bất tỉnh, tổ mẫu cũng đối xử với chúng ta như kẻ thù, phủ Công chúa lại liên tục xảy ra chuyện.

Mẫu thân, người chưa từng hoài nghi Tạ Dư Vi dù chỉ một chút sao?

Nàng ấy thực sự là con gái của người, là muội muội của con sao?"

Nếu không có Tạ Dư Vi, nàng ta đã là Nhu An quận chúa được muôn vàn sủng ái.

Sau khi cập kê có thể thuận lợi tiến vào Đông Cung, chứ không phải tình cảnh như hiện tại, phụ thân hôn mê bất tỉnh, tổ mẫu chán ghét, lại còn bị các tiểu thư thế gia cười nhạo sau lưng.Nàng ta sao lại không biết những ngày gần đây, các phu nhân thế gia của Giang Châu đều dẫn theo con cái đến Tạ phủ, nhưng không ai đoái hoài đến nàng, mà khắp nơi đều là Tạ Dư Vi, Tạ Dư Vi...Sắc mặt Trưởng Công chúa Tấn Ninh trở nên nghiêm trọng, nghe lời của Tạ Uyển Yên, bà ta không hề trách mắng nàng ta.Trước đây, trong lòng bà ta cũng từng có suy nghĩ này, nhưng chưa từng dám nghĩ sâu.

Nay nghi ngờ ấy lại bị Tạ Uyển Yên nói thẳng ra, bà ta không thể không suy nghĩ cẩn thận.Suốt bao năm qua, cả Tạ gia và Phò mã đều dốc lòng bồi dưỡng Uyển Yên, vì muốn nàng vào Đông Cung đã huy động toàn bộ sức lực của Tạ gia.

Phò mã sốt sắng tìm lại Tạ Dư Vi, cũng là để mở đường cho Uyển Yên.Tạ Dư Vi chẳng qua chỉ là một cô gái xuất thân nơi thôn dã, dung mạo không sánh bằng Uyển Yên, tài trí lại càng không bằng.

Vậy thì vì cớ gì nhà họ Tạ và Phò mã có thể chân thành đối đãi với nàng?Tại sao hoàng huynh lại đối xử đặc biệt với nàng?Những điều này vốn là những khúc mắc mà bà ta không thể nào lý giải, nhưng lúc này, được Tạ Uyển Yên nhắc nhở, bà ta bỗng nhiên bừng tỉnh.

Nếu Tạ Dư Vi không phải con gái bà ta, mà là...Nghĩ đến đây, Trưởng Công chúa Tấn Ninh cảm thấy lạnh lẽo tận đáy lòng, "Uyển Yên, con hãy nhớ kỹ, Tạ Dư Vi là muội muội ruột thịt của con!"
 
Back
Top Bottom