- Chủ đề Tác giả
- #76
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
75. Độc Đảo Xuân Hàn không phải vô phương cứu chữa
75. Độc Đảo Xuân Hàn không phải vô phương cứu chữa
Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----"Cái gì!?"
Nghe vậy, Tạ Dư Vi lộ vẻ kinh ngạc, khẽ giọng hỏi: "Tống tỷ tỷ cùng Tống nhị ca vào kinh cùng Dư Vi sao?"
"Thánh chỉ từ kinh thành đúng là đã nói như vậy."
Lão ma ma này là người hầu thân cận bên cạnh Tạ lão phu nhân, cũng là nha hoàn hồi môn của bà.
Suốt mấy chục năm qua, bà ta luôn sống trong phủ Tạ, phu quân cũng là quản sự được Tạ lão gia coi trọng.Hai vợ chồng họ có địa vị quan trọng trong phủ Tạ, nay lão ma ma tự mình đến đón Tạ Dư Vi, đủ để thấy rõ ý tứ của Tạ lão phu nhân.Tạ Dư Vi không hề ngu dốt, vốn vị trong cung kia đã e dè nhà họ Tạ ở Giang Châu.
Lúc này Nhị tiểu thư lưu lạc bên ngoài vừa mới trở về như nàng, lại có quan hệ thân thiết với nhà tội thần...Trùng hợp thay, trước đó không lâu, nàng được sắc phong làm quận chúa.
Sau đó Tấn Nguyên Đế lại sai hai huynh muội nhà họ Tống hộ tống nàng vào kinh.Xem ra ban đầu, việc Tấn Nguyên Đế bỏ qua Tạ Uyển Yên, phong nàng làm quận chúa đã không có ý tốt.
Chỉ e rằng chuyện nhà họ Tống đi theo chỉ là cái cớ, thực chất mục đích là muốn đưa nàng vào kinh làm con tin.Nhưng cũng vì thế, nàng càng tò mò vì sao nhà họ Tống lại khiến Tấn Nguyên Đế phải e dè đến vậy, lại khiến Tạ Chu Dục hao tâm tổn trí lôi kéo họ.Khi Tạ Dư Vi đến tiền sảnh gặp Tống Nam Hâm, đôi mắt của nàng ấy đã khóc đến đỏ hoe, sưng húp không chịu nổi."
Tỷ tỷ...
đây là...
"Tống Nam Hâm vừa thấy Tạ Dư Vi, còn chưa kịp mở miệng thì nước mắt đã lại rơi xuống: "Muội muội..."
Thấy vậy, Tạ Dư Vi cho lui hết đám hạ nhân hầu hạ xung quanh, chỉ giữ lại lão ma ma bên cạnh Tạ lão phu nhân.Chờ mọi người đều rời đi, Tống Nam Hâm mới khàn giọng nói: "Muội muội, ta... ta...có lỗi với muội...
""Tỷ tỷ, sao tỷ lại nói vậy?"
Thấy Tống Nam Hâm có vẻ khó xử, Tạ Dư Vi cũng đoán được vài phần, bèn chuyển đề tài: "Muội đã nghe nói rồi, lần này làm phiền sư huynh và tỷ tỷ cùng muội vào kinh, thật sự khiến hai người khó xử...Muội cũng cảm thấy rất áy náy..."
"Không... không phải chuyện đó...
"Tống Nam Hâm khóc một lúc lâu, tâm tình mới dần bình ổn, giọng run rẩy nói: "Là chuyện Đảo Xuân Hàn...
Độc Đảo Xuân Hàn... không phải vô phương cứu chữa."
Nghe vậy, đáy mắt Tạ Dư Vi lóe lên tia sáng: "Tỷ tỷ có cách sao?"
Nàng cũng từng nghe qua về Đảo Xuân Hàn, nhưng biết rất ít.
Sau khi Đại Chu diệt vong, tiên đế đã xoá sổ hoàn toàn Lục Cương, từ đó về sau, loại độc này cũng biến mất không tung tích.Ngay cả hai vị cha mẹ nuôi tinh thông kỳ độc thiên hạ của nàng cũng tiếc nuối vì sinh muộn vài năm, lỡ mất cơ hội đến đó tìm chút dấu vết khi Lục Cương diệt vong.Tống Nam Hâm liếc nhìn lão ma ma đứng bên cạnh, sau đó nặng nề gật đầu, hít sâu một hơi rồi nói: "Có."
"Tỷ tỷ...
"Mắt Tạ Dư Vi rưng rưng, nhất thời không thể nói thành lời, giọng run run: "Cha ta... thật sự có thể cứu được sao?"
"Đảo Xuân Hàn xuất phát từ Lục Cương, đương nhiên giải dược cũng ở Lục Cương."
Tống Nam Hâm nói một cách chắc chắn, nhưng trên mặt Tạ Dư Vi lại hiện lên một tia nghi hoặc."
Tỷ tỷ, nhưng Lục Cương đã bị diệt từ hơn hai mươi năm trước..."
"Thế nhân chỉ biết Đảo Xuân Hàn là kịch độc do vu y Lục Cương nghiên cứu để đối phó hậu cung Đại Chu, nhưng không ai biết nó từ đâu mà có...
"Lục Cương là vùng đất nhỏ, tài nguyên ít ỏi, phần lớn lại là sông băng.
Lục Cương vốn nằm gần Vân Châu, vốn không phải là kẻ địch của Đại Chu.
Ban đầu, người Lục Cương thực sự có lòng phòng bị Đại Chu.
Nhưng mỗi khi mùa đông đến, vô số dân chúng của họ lại chết đói trong mùa đông giá rét.Dân chúng ở biên giới Đại Chu không đành lòng nhìn phụ nữ, trẻ nhỏ Lục Cương chết đói, nên cứ mỗi khi đông về lại mở thiện đường cứu tế, còn thường xuyên tặng lương thực.Lâu dần, hai bên bắt đầu qua lại, người Lục Cương giỏi y thuật.
Khi đó nhờ có sự giúp đỡ của thái thú Vân Châu, họ đã mở y quán, truyền dạy thuật trồng trọt và thuật chống rét cho dân chúng.Cũng vì vị thái thú đó không bao lâu sau, Lục Cương đã cúi đầu xưng thần với Đại Chu, thậm chí còn gả thánh nữ của tộc mình vào Đại Chu.Nhưng tiếc thay, những ngày tháng tốt đẹp đó chẳng kéo dài được bao lâu...*Năm ấy, Chu Đế hôn quân vô đạo, đắm chìm trong tửu sắc, khiến thân thể suy yếu nhưng lại vọng tưởng dùng y thuật để kéo dài tuổi thọ.Chu Đế biết người tộc Lục Cương giỏi y thuật, bèn nhiều lần lấy cớ triệu y sư vào kinh.Ban đầu là ba tháng một lần, dần dần thành mỗi tháng ba lần.
Mỗi lần vào cung, đám vu y đều có đi mà không có về.Nghe đến đây, trong lòng Tạ Dư Vi đã có suy đoán.Vu y của Lục Cương vốn dĩ không nhiều, hành động này của Chu Đế chẳng khác nào muốn diệt sạch tộc Lục Cương, vậy nên mới có chuyện sau đó, hậu cung Chu Đế trúng phải độc Đảo Xuân Hàn.Có điều...Nghĩ kỹ lại, Tạ Dư Vi lại sinh nghi.
Khi xưa, Đảo Xuân Hàn của Lục Cương chỉ nhắm vào Chu Đế, chưa từng lạm dụng trong dân gian Đại Chu.
Vậy mà sau khi tân đế lên ngôi, việc đầu tiên hắn làm lại là không chậm trễ, vô cùng gấp gáp diệt sạch người Lục Cương.Nếu nói tân đế sợ chất độc này sẽ gây họa cho triều đại mới, thì chỉ cần tiêu diệt hết vu y là đủ.
Ấy vậy mà, hắn lại ra tay xóa sổ cả một tộc, không chừa lại một người.Tống Nam Hâm thấy sắc mặt Tạ Dư Vi trầm ngâm, bèn nhấp một ngụm trà.
Nàng không lo Tạ Dư Vi sẽ đoán ra thân phận của mình.Hiện tại, gia tộc của nàng sớm đã trở thành cây đinh trong mắt của Tấn Nguyên Đế, chỉ mong nhổ bỏ càng sớm càng tốt.Mẫu thân nàng nói đúng, nếu lúc này họ muốn bảo toàn gia tộc, bảo toàn tướng sĩ Vân Châu, thì nhất định phải bám lấy Tạ gia Giang Châu.Mà khi nàng và ca ca vào kinh, người duy nhất có thể nương tựa chính là Tạ Dư Vi.
Tạ gia và nhà nàng nếu muốn sống sót, tất phải liên thủ.Tạ Chu Dục trúng Đảo Xuân Hàn, kẻ hạ độc không khó đoán.
Tạ gia cũng rõ kẻ đứng sau, nhưng lại chưa từng để lộ ra ngoài...Nước của Tạ gia sâu hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.Tạ Dư Vi đứng dậy, hành lễ thật sâu với Tống Nam Hâm: "Tỷ tỷ...
Dư Vi không mong gì hơn, chỉ cần tỷ tỷ có thể giải độc cho cha muội, Dư Vi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp tỷ tỷ."
Tống Nam Hâm vội vàng đỡ nàng dậy, dịu giọng nói: "Ngốc à, ta cần muội làm trâu làm ngựa làm gì?
Cả nhà ta đều nhờ muội cứu giúp..."
Tạ Dư Vi hiểu rõ ý đồ của Tống Nam Hâm khi thẳng thắn nói chuyện này.
Nàng khẽ liếc mắt ra hiệu cho lão ma ma, người sau lập tức lui xuống.Lúc này, Tông Nam Hâm mới lên tiếng: "Muội muội ngốc, mẫu thân ta, cũng chính là sư phụ muội nói đúng, độc trên người Tạ Phò mã... vẫn chưa thể giải."
Ít nhất, bây giờ chưa thể.Với tính cách đa nghi của Tấn Nguyên Đế, sau khi vào kinh, hắn nhất định sẽ sai người điều tra hư thực chuyện trúng độc của Tạ Phò mã.Nếu lúc này giải độc ở Giang Châu, chẳng khác nào tự vạch trần bản thân.
Hơn nữa... tránh được nhất thời, nhưng chưa chắc đã tránh được lâu dài.Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Hiện tại, Tạ Phò mã vẫn đang hôn mê bất tỉnh, vào kinh ít nhất cũng có thể xem thử trong hồ lô của Tấn Nguyên Đế rốt cuộc đang đựng gì."
Sư phụ và tỷ tỷ vẫn suy tính chu toàn hơn, muội còn chưa nghĩ được những chuyện này."
Tạ Dư Vi nhận lời, đồng nghĩa với việc Tạ gia chính thức tiếp nhận cành ô liu mà nhà họ Tống đưa ra.Tất cả những gì diễn ra lúc này, đều như trong dự liệu của Tạ Chu Dục.Giờ đây, nhà họ Tống đã mượn tay Tống Nam Hâm để truyền lời đến Tạ Dư Vi, hai nhà lấy hai nàng làm cớ lui tới, đương nhiên sẽ không khiến kẻ khác nghi ngờ.Dù sao, ai mà ngờ được, một Tạ gia hiện giờ không có người làm chủ, hai tiểu nha đầu chơi thân với nhau có thể nhấc lên sóng gió lớn đến mức nào.Vừa rồi, cảnh tượng Tống Nam Hâm khóc sướt mướt tại Tạ gia, cũng chính là màn kịch diễn cho kẻ bên ngoài nhìn thấy."
Muội muội, thời cuộc nơi kinh thành rất phức tạp, chỉ mong sau này muội và ta vẫn giữ được tình cảm như hiện tại."
Tống Nam Hâm chưa từng vào kinh, sau khi trải qua chuyện của đại tỷ, nàng càng chán ghét nơi đấu đá quyền mưu ấy.Tạ Dư Vi lớn lên nơi thôn dã, chưa nhiễm thói quen độc ác như Tạ Uyển Yên.
Sau khi vào kinh, không biết nàng có thể đối phó với những con người, những âm mưu nơi ấy hay không.Nghĩ đến đây, sắc mặt Tống Nam Hâm không khỏi hiện lên một chút lo lắng.
Tạ Dư Vi bèn nắm lấy tay nàng, nhẹ vỗ về, dịu giọng trấn an: "Tỷ tỷ, bất kể nơi nào, thời gian nào, Dư Vi đều thật tâm thật ý tin tưởng tỷ tỷ."
"Dù thân phận thế nào, tỷ tỷ và sư phụ vẫn là những người thân thiết nhất với Dư Vi.
Tình thế kinh thành ra sao, Dư Vi vẫn chưa rõ.
Dư Vi chỉ mong có thể bảo vệ Nhị ca và tỷ tỷ ít nhiều...
Còn lại, Dư Vi không quản nổi, cũng không thể hỏi đến..."
Dẫu sao thì nàng ở phủ Công chúa cũng chỉ là người có địa vị thấp bé, kinh thành lại là nơi có vô số thế gia công hầu.
Một quận chúa không được sủng ái như nàng có thể hô mưa gọi gió thế nào đây?Nghe vậy, Tống Nam Hâm siết chặt tay nàng, quả quyết nói: "Muội muội không cần lo lắng, có Nhị ca và ta ở đây, ba chúng ta đồng tâm hiệp lực, chắc chắn sẽ không để người khác hãm hại."
Dù Tống gia đang mượn Tạ gia làm chỗ dựa, lợi dụng sự đơn thuần của Tạ Dư Vi có phần đáng khinh.
Nhưng vì người nhà, nàng cũng chẳng còn cách nào khác.Trên đời này chưa bao giờ có tình hữu nghị vô duyên vô cớ, hiện tại, Tống gia và Tạ gia chẳng qua chỉ là hai con thuyền chung cảnh ngộ mà thôi.Trong cơn mưa bão, việc con thuyền nào chìm trước đã không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là liệu cả hai có thể cùng nhau vượt qua sóng gió hay không.Nếu đồng lòng hợp sức, thì dù thuyền của Tạ gia lớn hơn, nàng có phải dùng cách này để lên thuyền, cũng đành chấp nhận.
Chỉ mong sau này có thể hết lòng bảo vệ Tạ Dư Vi.*Sau khi tiễn Tống Nam Hâm với dáng vẻ đau buồn rời đi, Tạ Dư Vi đi đến phòng của Tạ lão phu nhân.Tạ lão phu nhân đã chờ sẵn trong Phật đường ở nội viện, thấy Tạ Dư Vi bước vào, trong mắt bà lóe lên một tia tiếc nuối."
Tiễn đi rồi?"
"Vâng."
Tạ Dư Vi gật đầu, thuật lại nguyên vẹn lời Tống Nam Hâm đã nói sau khi lão ma ma rời đi.Bàn tay xoay chuỗi Phật châu của Tạ lão phu nhân khựng lại trong chốc lát, sau đó mới lên tiếng: "Phụ thân con trúng độc hôn mê chưa tỉnh, tổ phụ con lại không có trong phủ, đúng là đã làm khó con rồi..."
"Tổ mẫu, Dư Vi là con cháu nhà họ Tạ...
Tất cả đều nên lấy Tạ gia làm đầu."
"Đứa bé ngoan...
"Tạ lão phu nhân gật đầu, cụp mắt than nhẹ một tiếng: "Nếu con là nam nhi, tương lai sau này..."
Nói đến đây, bà không tiếp tục nữa.
Chuyện trong phủ, mặc dù bà không can dự, nhưng cũng không phải là người mù quáng không hiểu gì.Giờ đây, Dục Nhi đã đẩy đứa bé này ra mặt, cộng thêm lời của nha đầu nhà họ Tống hôm nay, bà cũng có thể đoán ra một phần những gì trượng phu và nhi tử đang mưu tính.Tạ Uyển Yên chỉ có dung mạo đẹp đẽ nhưng không thể đảm đương việc lớn.
Tạ Dực Hồng tuổi còn nhỏ, lại được nuôi dưỡng thành tính cách mềm yếu đơn thuần.
Nhìn vào ba đứa con mà Trưởng Công chúa Tấn Ninh sinh ra, chỉ có mỗi Tạ Dư Vi cô con gái từng lưu lạc bên ngoài, là đáng để trông cậy một chút.Nếu Tạ Dư Vi là nam nhi, một khi đại sự thành công, địa vị và thân phận của nàng tuyệt đối không chỉ có như bây giờ.Nhưng đáng tiếc... nàng lại là nữ nhi...
Dù có thông minh đến đâu, sau này cũng chỉ có thể xuất giá làm vợ của người ta."
Tổ mẫu...
Là nữ nhi thì sao?
Nam nhi thì sao?
Dư Vi từ nhỏ lớn lên ở thôn dã, dân chúng trong thôn vẫn thường nuôi con gái như con trai.
Việc gì nam nhi có thể làm, nữ nhi cũng có thể làm được."
Tạ Dư Vi tự nhiên hiểu được điều mà Tạ lão phu nhân lo lắng.
Trước khi vào kinh, phía trước có Tấn Nguyên Đế âm thầm rình rập, phía sau lại có những hoàng tử với tâm tư khác nhau đang chờ thời cơ hành động.Nhưng nàng không phải kẻ cam chịu để mặc người khác xâu xé.
Tạ Chu Dục ở trong tối, nàng ở ngoài sáng.
Một khi tiến vào kinh, nàng có danh phận Quận chúa, còn là đệ tử của phái Tử Vân, sau lưng nàng có Tạ gia đất Giang Châu làm chỗ dựa, lại còn là con gái của Trưởng Công chúa.Với bối cảnh vững chắc như vậy, Tạ Dư Vi nàng chưa chắc không thể làm dậy sóng chốn kinh thành.Nghe nàng nói vậy, Tạ lão phu nhân liếc nhìn nàng một cái, chậm rãi đáp: "Con có thể nghĩ như vậy tất nhiên là rất tốt, chỉ là..."