Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu

Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Chương 20: Chương 20



Tạ Chỉ nhìn hắn chằm chằm, cười khẩy một tiếng.

"Thì ra là các ngươi cùng nhau bày mưu tính kế."

Ánh mắt đảo qua một lượt, cuối cùng dừng lại trên người ta.

"Sở Sở lại đây, nếu lúc này ngươi quay về bên ta, ta sẽ không so đo với ngươi!"

Ta nhìn hắn chằm chằm, chân không hề nhúc nhích.

"Tạ Chỉ, ngoan ngoãn nhận mệnh đi."

Mắt hắn đỏ ngầu như muốn xé xác ta. Hắn đưa cỏi ngọc lên trên miệng. Nhưng còn chưa kịp thổi thì khóe miệng đã trào ra một chút máu. Hắn càng cố gắng, máu lại càng tuôn ra nhiều hơn. Loạng choạng vài bước, hắn nhớ lại chén trôi nước ăn trước lúc đi, đôi mắt đen láy đẹp đẽ nhìn thẳng vào ta, hắn không muốn tin sự thật này.

"Tại sao... Sở Sở... Tại sao…”

"Ngươi nói sẽ... ngoan ngoãn nghe lời... ở lại bên cạnh bổn Hầu…”

"Ngươi nói... ngươi yêu bổn Hầu... Ngươi nói muốn bổn Hầu mãi mãi sủng ái ngươi..."

Nước mắt nóng hổi tuôn ra từ khóe mi ta, đúng vậy, ta đã hạ độc vào chén trôi nước đó. Bởi vì ta sợ, ta sợ sẽ lại như lúc cứu Tề Ngọc, rõ ràng chỉ còn vài bước nhưng lại vẫn cứ thiếu vài bước đi ấy.. Ta sợ bất trắc, mặc dù An Hạ nói ngàn Ảnh Vệ kia chẳng đáng ngại, bảo ta đừng hành động thiếu suy nghĩ nhưng ta vẫn ra tay.

"Ngươi hỏi ta tại sao... Ngươi đã giết người ta yêu... Vậy mà ngươi còn hỏi ta tại sao!”

"Ngoan ngoãn nghe lời... hừ... Yêu ngươi…”

"Tạ Chỉ, ta hận không thể g**t ch*t ngươi..."

Hắn ho ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất, trước khi chết, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin. Hắn luôn tự phụ như vậy, cứ nghĩ có thể cho ta sự sủng ái thì ta cũng sẽ yêu hắn hết lòng. Nhưng sao ta có thể yêu hắn được chứ.

Ta sống hèn mọn như vậy, ta chấp nhận số phận bất công với ta, chấp nhận sự sỉ nhục và đùa bỡn của hắn. Ta không cần tự tôn mà cầu xin hắn, lấy lòng hắn, nhưng ta được gì, cuối cùng vẫn là sự tra tấn không hồi kết.

Chẳng qua hắn cũng chỉ là xuất thân cao quý hơn chúng ta một chút, dựa vào cái gì hắn có thể quyết định vận mệnh của chúng ta, tùy ý quyết định sống chết của chúng ta.

Còn ta thì sao, tại sao lại không thể trở thành người như vậy? Ta muốn leo lên cao, leo l*n đ*nh cao nhất, giẫm đạp hắn dưới chân. Ta muốn nói cho hắn biết, ngươi xem đi, ta không cần cầu xin ngươi ban ơn nữa, ta không cần phải khúm núm van xin ngươi nữa.

Tạ Chỉ, ngươi chết quá sớm rồi.

Ngươi hãy mở mắt ra mà xem.

30

Huyền Đức năm thứ hai mươi ba. Tân đế đăng cơ.

Tương truyền Tân đế thuở nhỏ lưu lạc dân gian, số phận long đong, thấu hiểu nỗi khổ của bá tánh nên đã đặc biệt ban hành bốn điều luật mới:

Thứ nhất: Trên dưới cả nước, phàm là những kẻ buôn bán phụ nữ, đánh một trăm trượng, tịch thu gia sản.

Thứ hai: Trên dưới cả nước, phàm là những kẻ bán đi con cái, đánh một trăm trượng, tước đoạt quyền sinh dưỡng..

Thứ ba: Trên dưới cả nước, phàm là những kẻ ép người lương thiện làm kiếp kỹ nữ, đánh một trăm trượng, lột đồ thị chúng.

Thứ tư: Trên dưới cả nước, phàm là những kẻ không đối xử tốt với thê thiếp hay nô dịch, đánh một trăm trượng, làm nô làm tỳ.

Tân đế có hiếu, cảm niệm ân đức dưỡng dục của dưỡng mẫu, sắc phong Hoàng thái hậu, ban cho ở Vĩnh Thọ cung. Hoàng thái hậu chê trong cung quá yên tĩnh, bèn đón một bà lão xấu xí từ ngoài cung vào.

Bà lão cả ngày chạy nhảy lung tung trong cung, đập phá không ít đồ vật quý giá, còn vẽ bậy lên tường cung. Hoàng thượng và Hoàng thái hậu không những không phạt bà mà còn dặn dò người hầu không được ngăn cản, cưng chiều bà y như trẻ nhỏ.

Huyền Đức năm thứ sáu mươi ba.

Vĩnh Thọ Cung.

Ta lười biếng nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hoàng đế quỳ bên cạnh, khóc nức nở như một đứa trẻ. Ta nắm lấy tay hắn, muốn an ủi hắn đôi lời. Kiếp này ta đã không còn gì hối tiếc.

Ta nắm trong tay quyền lực, trở thành người có thể quyết định sinh tử của người khác. Nhưng quyền lực trong tay không chỉ quyết định sống chết của người ta, mà còn có thể vì Tử Yên, vì hàng ngàn hàng vạn những nữ tử bị cướp đi cuộc đời, bị bắt cóc, bị ngược đãi, bị chà đạp, đòi lại công bằng cho họ.

Về sau, họ không cần phải sống khúm núm nữa. Không cần phải lo lắng sợ hãi, bởi vì bà lão này sẽ che chở cho họ. Ta chết đi, Tiểu Quả Tử của ta, con cháu đời sau của Tiểu Quả Tử sẽ che chở cho họ.

Tạ Chỉ à, ngươi xem, nắm giữ quyền lực cũng chưa chắc phải trở thành người giống như ngươi.

Thoáng chốc, ta thấy Tề Ngọc và bà cụ mỉm cười vươn tay về phía ta. Ta cũng mỉm cười đáp lại. Bàn tay nắm lấy Tiểu Quả Tử từ từ buông xuôi. Các thái giám bên cạnh đồng loạt quỳ xuống.

"Hoàng Thái Hậu băng hà!"
 
Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Chương 21: Chương 21



Ngoại truyện: Tề Ngọc

Ta không phải người tốt lành gì. Lần đầu gặp Sở Sở, ta đã động lòng. Nàng là cô nương xinh đẹp nhất ta từng gặp. Nhưng cô nương xinh đẹp như vậy, sao lại bị người ta làm hại đến nông nỗi này.

Ta rất đau lòng, ta nghĩ ta tuyệt đối không thể bỏ nàng lại đây, lỡ như có kẻ xấu mưu đồ bất chính với nàng thì sao. Nàng rất gầy, thật ra ta cõng nàng chẳng hề mệt. Trái lại còn muốn cõng nàng thêm một lúc nữa.

Nàng là một cô nương rất lương thiện, nghe chuyện của ta liền lặng lẽ lau nước mắt. Nhưng nàng không biết yêu quý bản thân mình. Trên người bị thương cũng không chịu bôi thuốc.

Ta nghe nàng thì thầm: "Thân thể xấu xí rồi thì không cần hầu hạ đàn ông nữa..."

Ta rất xót xa cho nàng, ta trèo qua mấy ngọn núi để có thể hái thuốc về. Ta muốn nàng biết, nàng rất tốt, nàng phải yêu quý bản thân mình, cũng xứng đáng được yêu thương. Nàng lại đỏ hoe mắt, ta luống cuống tay chân, ta thề sau này tuyệt đối sẽ không làm nàng khóc nữa.

Nghe nói ta muốn tìm muội muội, nàng rất ngưỡng mộ, ngưỡng mộ có người thân nhớ đến. Ta thật sự rất muốn nói với nàng rằng, nếu không tìm được người nhà của nàng, ta sẽ làm người nhà của nàng. Sau đó, chúng ta trải qua một quãng thời gian yên ổn dài lâu.

Cảm giác này... giống như chúng ta là cặp vợ chồng rất đỗi bình thường. Mỗi ngày nàng chăm lo việc nhà, còn ta thì ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình. Không đúng, tiền của ta đều mang đi lầu xanh hết rồi. Thật ra ta rất không muốn, nhưng Sở Sở lại nói, cứ để ta phong lưu một phen cũng được.

Ta hơi sốt ruột, chẳng lẽ trong mắt nàng ta là loại người như vậy sao? Tuy ta không đọc sách thánh hiền gì, nhưng là một nam tử hán đại trượng phu, sao có thể đến chốn thanh lâu.

Sau đó nữa, ta bị thương vì tìm muội muội. Nàng khóc như mưa, ta vừa đau lòng vừa mừng rỡ. Thì ra trong lòng nàng ta lại quan trọng đến vậy. Nhưng nàng nhìn thấy Tiểu Quả Tử lại tức giận, ta biết nàng hận người đó.

Nàng không phải người xấu, nhìn xem, sau khi ta kể cho nàng nghe về hoàn cảnh của Tiểu Quả Tử, nàng còn thương Tiểu Quả Tử hơn ai hết.

Ta tìm được muội muội rồi. Ta cứ tưởng sẽ là chuyện vui mừng. Nhưng hôm đó ta gặp muội muội, nàng lại lừa ta uống một chén rượu độc. Khi ta nôn ra máu, ta lại nghĩ: Sở Sở vẫn đang ở nhà chờ ta... Ta muốn về nhà...

Ta vạn lần không ngờ, Sở Sở lại đến cứu ta. Thấy ta không nói được, nàng rất đau lòng, đau lòng đến mức muốn giết Tô Tầm Nguyệt. Nhưng ta không muốn nàng vì ta mà giết người, sau lưng Tô Tầm Nguyệt là Tướng phủ, nếu Sở Sở giết nàng, ắt sẽ phải vào lao ngục.

Chúng ta, chúng ta cứ thế về nhà là được rồi.

Thế nhưng, ta vạn lần không ngờ chúng ta không về nhà được nữa. Gã đàn ông kia chính là kẻ Sở Sở căm hận, tại sao Tô Tầm Nguyệt lại là vợ của hắn?

Thế gian này sao lại nhỏ bé đến thế? Nhìn nàng vì ta mà chịu ấm ức, ta đau lòng vô cùng. Ta muốn nói với nàng đừng như vậy, đừng vì ta mà hủy hoại bản thân. Nhưng ta không nói được nữa rồi.

Mắt ta nặng trĩu, sắp không mở nổi nữa. Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ. Ta chết rồi, Sở Sở phải làm sao đây? Chung quy là ta hại nàng rồi.

Ngoại truyện: Bà cụ câm

Con gái ta bị bắt cóc cùng ta. Ta muốn trốn, con gái ta còn nhỏ như vậy. Nhưng ta trốn rồi lại bị bắt về, bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.

Ta lén viết lại những gì mình phải chịu đựng, mong một ngày có người phát hiện ra. Tên kia lừa gạt ta, nói chỉ cần ta sinh cho hắn con trai thì sẽ thả ta và Niệm Từ.

Ta thỏa hiệp, ta mang thai rồi. Nhưng ngày ta sinh nở, Niệm Từ biến mất. Chúng bán Niệm Từ, Niệm Từ của ta, chúng bán con bé đi đâu rồi!

Ta muốn đi tìm con nhưng lại bị chúng bắt về. Chúng đánh ta, trói ta lại, bỏ đói, không cho ta uống nước. Sau đó, đầu óc ta trở nên không bình thường. Lúc thì ta ngoan ngoãn, lúc thì điên dại.

Ta lấy dao rạch nát mặt mình, ta đập chết đứa bé đó. Toàn thân ta dính đầy máu nhìn tên kia chằm chằm. Hóa ra hắn cũng biết sợ, nhưng hắn say rượu, không cử động được. Chúng đều chết hết rồi, ta rất vui.

Sau đó, ta gặp một cô nương, đôi mắt cô nương ấy giống hệt Niệm Từ của ta. Nàng chính là Niệm Từ của ta. Sao con lại chịu nhiều khổ cực đến thế? Đều tại mẹ, đều tại mẹ không chăm sóc con tốt.

Ta luôn thích quanh quẩn bên nàng. Ta muốn nói với nàng, ta là mẹ của con, ngày ngày ta đều rất nhớ con. Nàng không hiểu ta nói gì, chỉ nhìn ta rồi nở nụ cười.

Nàng thật dịu dàng, không giống những người khác đánh mắng ta. Nàng còn mua quần áo mới cho ta, còn chải đầu cho ta. Cô nương này thật tốt, ta lại quên mất nàng là ai rồi. Khi nàng khóc, ta liền lấy hết đồ ăn giấu đi cho nàng.

Lúc nhỏ mỗi khi Niệm Từ khóc, ta dỗ dành như vậy, con bé sẽ nín.

Sau đó, nàng biến mất. Ta cứ đi quanh làng, ta muốn tìm nàng nhưng không tìm thấy. Hình như đã rất lâu rất lâu rồi, ta tìm thấy nàng, nàng mặc y phục rất đẹp. Mỗi ngày ta đều được ở bên nàng.

Ta nói với nàng: "Con là con gái của ta, Niệm Từ."

Nàng dịu dàng nhìn ta.

"Vâng, con là con gái của người, Niệm Từ."

Cuối cùng, nguyện cho thiên hạ không còn nạn buôn người.

Nhân gian cùng hưởng niềm vui gia đình.
 
Back
Top Bottom