Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu

Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Chương 10: Chương 10



15.

Năm mới vừa qua, Tề Ngọc lại tất tả nhờ người đi tìm muội muội. Hắn sợ muội muội cũng đang ở nơi nào đó chịu khổ. Hắn không còn mong cầu gì khác, chỉ mong muội muội còn sống là tốt rồi. Hắn làm nhiều việc thiện, trời cao ắt sẽ phù hộ.

Tháng hai, tin tốt đã đến.

Tề Ngọc hào hứng kể với ta, nói cô nương kia bằng tuổi với muội muội của hắn. Dung mạo cũng rất giống người mẹ đã khuất của hắn, ngay cả nốt ruồi sau tai cũng trùng khớp. Còn nói muội muội hắn không hề chịu khổ, nhìn dáng vẻ giống như tiểu thư khuê các của nhà quan lại.

Chỉ có lai lịch thân thế hơi khác, nhưng theo lời của tên buôn người năm xưa, cô nương kia đúng là đã qua tay hắn. Tề Ngọc rất vui, nghĩ rằng muội muội mình có phúc, chắc là được nhà nào đó tốt bụng nhận nuôi.

Chỉ là lúc đầu đến tìm, muội muội hắn bị làm cho kinh hãi, nhất thời chưa chịu gặp hắn. Tề Ngọc lại nói, nếu muội muội không muốn nhận hắn thì thôi. Bản thân hắn không có gì, muội muội ở nhà người ta chắc chắn sẽ sống tốt hơn, biết muội muội sống tốt là hắn mãn nguyện rồi. Nhưng về sau, cô nương kia lại gửi thư đến.

Thư viết kể nhiều chuyện thú vị thuở nhỏ của họ, viết cả nỗi nhớ cha mẹ, nhớ thương huynh trưởng cùng những khổ cực nàng phải chịu đựng khi sống một mình nơi đất khách quê người.

Ta nhìn thấy vành mắt Tề Ngọc đỏ hoe, nói năng lộn xộn kể lại chuyện cũ với muội muội, mới tin chắc cô nương này chính là muội muội hắn, trong lòng cũng thật sự vui mừng cho họ. Cuối thư, nàng mời Tề Ngọc chiều tối đến tửu lâu lớn nhất kinh thành tên Phiêu Hương Lâu để gặp mặt.

Tề Ngọc lập tức muốn đi ngay, ta giữ hắn lại, lấy từ trong tủ ra bộ y phục mới mua cho hắn dịp Tết để hắn thay. Tề Ngọc ngượng ngùng nhìn ta cười ngây ngô, Tiểu Quả Tử đúng là trẻ con, cũng đòi đi theo. Ta thấy Tề Ngọc có vẻ khó xử, lại không nỡ làm Tiểu Quả Tử mất hứng.

“Vậy ngươi mua cho thằng bé một cây kẹo hồ lô, để nó cùng A Ngưu ở ngoài đợi ngươi. Đợi ngươi nói chuyện với muội muội xong thì dẫn nó về cùng.”

Hắn gật đầu, thấy cũng được, dắt Tiểu Quả Tử ra cửa. Thấy ta đứng ở cửa không vào, hắn nhíu mày.

“Trời tối trở lạnh, đêm nay Sở Sở đừng chờ chúng ta nữa. Đợi ta gặp muội muội xong sẽ về ngay.”

Ta gật đầu, vẫy tay bảo hắn đi nhanh, đừng để muội muội đợi lâu. Đến tối, vốn đã hứa với hắn sẽ không đợi nhưng trong lòng cứ thấp thỏm không yên. Đứng dậy nhìn ra cửa hết lần này đến lần khác, vất vả lắm mới đợi được trời sáng.

Thật sự không nhịn được nữa, bèn cùng bà cụ dắt A Vượng ra đầu làng trông ngóng. Từ sáng đợi đến trưa cũng chẳng thấy bóng dáng ai. Lòng nóng như lửa đốt, lại tự an ủi mình, chắc là huynh muội họ có nhiều chuyện muốn nói nên mới chậm trễ. Đợi đến khi trời tối mịt, cuối cùng cũng thấy xe bò của A Ngưu trở về. Nhưng trên xe lại trống không.

Ta loạng choạng bước tới: “A Ngưu, sao chỉ có mình ngươi về? Tề Ngọc đâu, Tiểu Quả Tử đâu?”

Mắt A Ngưu đỏ ngầu: “Sở Sở cô nương, Tiểu Quả Tử có tự mình về đây không?”

Ta lảo đảo, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Ngươi nói gì vậy, nó đi cùng ngươi mà, sao phải tự mình về!”

Hai vai A Ngưu run run: “Sở Sở cô nương, xin lỗi, ta để lạc mất Tiểu Quả Tử rồi…”

Mặt ta trắng bệch: “Sao lại… Tề Ngọc, Tề Ngọc sẽ không để lạc mất Tiểu Quả Tử… Tề Ngọc đâu?”

Trên gương mặt A Ngưu lộ vẻ chột dạ: “Tối qua Tề Ngọc say rượu, chủ nhà đó bảo ta về trước, nói mấy hôm nữa sẽ phái xe ngựa đưa hắn về. Nhưng ta mới phát hiện không thấy Tiểu Quả Tử đâu… Ta xin lỗi…”

“Không đúng… Tề Ngọc tuyệt đối không để mình say rượu, cũng tuyệt đối không để lạc Tiểu Quả Tử, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi!”

Ta càng nghe càng thấy có vấn đề, lại lo cho Tiểu Quả Tử, tức giận túm lấy vạt áo hắn.

“Sao ngươi có thể! Sao ngươi có thể tự mình về! Tiểu Quả Tử mới mấy tuổi! Nếu bị người ta bắt cóc thì phải làm sao!”

A Ngưu lắp bắp: “Ta… ta đã tìm Tiểu Quả Tử cả đêm…”

Mắt ta đỏ hoe, đột nhiên giật lấy dây cương của hắn.

“Ngươi đưa ta đến kinh thành! Ta phải đi tìm bọn họ!”

16.

Đến kinh thành, ta mới bàng hoàng nhận ra, mình lại chẳng biết muội muội của Tề Ngọc là tiểu thư nhà nào. Trong lòng tự trách mình sao lại không cẩn thận hơn. Ta cố gắng kìm nén thân thể run rẩy, tự nhủ phải thật bình tĩnh. Trước mắt, trước mắt, ta có thể tìm ai đây? Đúng rồi, tìm Vương Thanh. Ta cắn chặt môi:

"A Ngưu, đến hẻm nhỏ số mười tám, phố Trường An."

Giây phút xe bò của A Ngưu dừng lại trước mặt người nọ, ta gần như không thể chống đỡ nổi thân mình, quỳ thẳng xuống trước mặt hắn:

"Vương đại ca, Tiểu Quả Tử mất tích rồi, cầu xin huynh giúp ta tìm nó! Còn cả Tề Ngọc nữa, ta không biết hắn ở đâu, cầu xin huynh đưa ta đi tìm hắn!"

Ta từng theo Tề Ngọc gặp Vương Thanh vài lần, hắn tất nhiên nhận ra ta. Hắn vội vàng đỡ ta dậy, nhưng sắc mặt có chút nặng nề:

"Sở Sở cô nương yên tâm, ta đã lệnh cho thủ hạ đi tìm Tiểu Quả Tử rồi, hễ có tin tức sẽ lập tức báo lại cho chúng ta! Chỉ là ân công… hắn… không thấy hắn đâu."

Ta gần như đứng không vững, run giọng hỏi: "Sao… sao có thể, đêm qua không phải hắn đi gặp muội muội sao…"

Mặt mày Vương Thanh nghiêm trọng: "Ai ngờ muội muội ruột của hắn lại vô tình vô nghĩa… Bây giờ bên đó một mực khẳng định đêm qua Tề Ngọc đã tự mình rời đi. Bên đó quyền thế ngập trời, cho dù biết Tề Ngọc bị họ giam giữ, chúng ta cũng bất lực…"

Ta siết chặt tay: "Quyền thế ngập trời… thì có thể coi thường mạng người như vậy sao… Vương đại ca, huynh nói cho ta biết, muội muội của Tề Ngọc rốt cuộc là ai!"

Cổ họng Vương Thanh khô khốc, nói ra từng câu từng chữ: "Chính là thê tử của Định Viễn Hầu… ái nữ của Tướng quốc, Tô Tầm Nguyệt."
 
Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Chương 11: Chương 11



Đồng tử ta co rút: "Tô Tầm Nguyệt? Sao có thể?" Hình ảnh thiếu nữ kiêu căng trong ký ức chồng lên gương mặt Tề Ngọc: "Nhưng nàng ta rõ ràng là đích nữ Tướng phủ…"

"Vấn đề chính là ở chỗ này." Vương Thanh cau mày: "Nếu không có Tề Ngọc, nàng ta chính là đích nữ của Tướng phủ. Nếu có Tề Ngọc, vậy thì…"

Đột nhiên mắt ta mở to: "Nàng ta là giả…"

Đúng vậy, nếu muội muội ruột của Tề Ngọc đang ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng, nàng nhất định sẽ nhận huynh trưởng. Nhưng nếu nàng ta thân phận cao quý, được nuông chiều từ bé, lại chiếm đoạt thân phận của người khác, nàng ta tuyệt đối sẽ không nhận Tề Ngọc, thậm chí… sẽ giết người diệt khẩu.

Chúng ta lại chưa từng nghĩ đến phương diện này, ta lại bắt đầu hối hận không thôi.

Thấy ta như vậy, Vương Thanh thở dài: "Cũng trách ta quá nóng vội, vừa có tin tức liền nói cho Tề Ngọc, cũng không điều tra kỹ càng."

Ta lắc đầu, đang định nói thì bên ngoài vang lên tiếng gọi: "Tìm thấy Tiểu Quả Tử rồi!"

Khi Tiểu Quả Tử được người ta khiêng vào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn chút máu. Ta ôm nó, lo lắng đến rơi nước mắt: "Tiểu Quả Tử… Tiểu Quả Tử…"

"Đại phu đã xem qua rồi, không có gì đáng ngại, thằng bé này mạng lớn, biết bơi, người của chúng ta tìm thấy nó ở ven sông."

Tiểu Quả Tử hé mắt, nhìn thấy ta, nước mắt liền tuôn ra không ngừng:

"Sở Sở tỷ tỷ, muội muội của Tề Ngọc ca ca, nàng ta là người xấu… Nàng ta hại Tề Ngọc ca ca…"

17

Thì ra tối qua bọn họ đến Phiêu Hương Lâu, cơ nghiện rượu của A Ngưu tái phát nên mới để Tiểu Quả Tử ở lại một bên. Chỉ trong chốc lát, người bên trong thấy A Ngưu đi rồi, lại không để ý đến Tiểu Quả Tử, liền lôi Tề Ngọc lên một chiếc xe ngựa.

Toàn thân Tiểu Quả Tử run rẩy, khóc đến khản cả giọng.

“Ta thấy Tề Ngọc ca ca nôn ra rất nhiều máu… Ta muốn đi theo, nhưng… lại bị người ta ném xuống sông…”

“Ta biết bơi nhưng sợ người đó biết nên mới giả vờ chết đuối… Hu hu hu…”

“Sở Sở tỷ tỷ, đệ sợ lắm…”

Ta ôm lấy nó, nước mắt lăn dài trên má, làm sao có thể không sợ hãi được.

Tề Ngọc… Tề Ngọc, hắn có thể nào…

Ta quỳ sụp xuống đất, ngẩng đầu khẩn cầu Vương Thanh.

“Vương đại ca… cầu xin huynh, cầu xin huynh cứu Tề Ngọc… Huynh muốn ta làm gì cũng được, lấy mạng ta đổi cũng được…”

Vương Thanh lộ vẻ không đành lòng: “Sở Sở cô nương, đừng như vậy… Hiện giờ không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.”

“Lúc này tuyệt đối không thể rối loạn, chúng ta nhiều người như vậy, nhất định sẽ nghĩ ra cách.”

“Còn nữa, Sở Sở cô nương, cô nên nghĩ theo hướng tích cực. Ân công đã làm nhiều việc thiện như vậy, trời cao ắt sẽ phù hộ hắn thôi…”

Đúng vậy, ta lau nước mắt. Tề Ngọc đã làm nhiều việc thiện như vậy, trời cao ắt sẽ không bạc đãi hắn đâu.

“Hơn nữa, ta nhất định sẽ dốc hết sức cứu ân công…”

Vương Thanh nói được làm được, rất nhanh đã điều tra ra manh mối. Đúng là con gái duy nhất của vợ chồng Tướng quốc đại nhân đã bị thất lạc từ nhỏ. Chỉ là bịn họ quyền cao chức trọng, quan phủ dĩ nhiên dốc toàn lực nên rất nhanh đã tìm được con gái.

Mà tất cả bằng chứng đều có thể chứng minh Tô Tầm Nguyệt chắc chắn là muội muội của Tề Ngọc. Nàng ta là tiểu thư giả, vậy thì năm đó trong số những đứa trẻ bị bắt cóc, nhất định có một vị tiểu thư thật. Có lẽ họ đã vô tình bị tráo đổi thân phận, vợ chồng Tướng quốc cũng đã tìm nhầm người.

Nhưng biển người mênh mông, chúng ta biết đi đâu tìm vị tiểu thư thật kia. Hơn nữa, cho dù tìm được tiểu thư thật nhưng Tô Tầm Nguyệt đã làm thiên kim nhà Tướng bao nhiêu năm, giờ lại là chính thất của Định Viễn Hầu.

Ai mà tin những lời chúng ta nói chứ. Nếu vội vàng vạch trần nàng ta, e rằng sẽ rước họa vào thân. May mắn thay, Vương Thanh suy đoán Tề Ngọc hẳn là còn sống.

“Nếu hắn đã chết, chưa tới hai canh giờ, người của ta nhất định sẽ tìm được thi thể. Vậy nên không có tin tức chính là tin tốt nhất.”

“Nếu hắn còn sống mà người của ta vẫn chưa tìm thấy, thì chứng tỏ rất có thể Tô Tầm Nguyệt đã giam Tề Ngọc trong Hầu phủ.”

Không biết nàng ta là không có đầu óc hay là quá thông minh. Lại đi giấu một nam nhân trong Hầu phủ. Nếu là nhà bình thường, Vương Thanh có thể phóng hỏa cứu người. Nhưng lại là Hầu phủ, nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, lại còn có “Diêm La Vương” Tạ Chỉ, tay Vương Thanh dĩ nhiên không thể với tới.

Vì vậy, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, chúng ta nhắm mục tiêu vào kẻ thù của Tô Tầm Nguyệt. Nữ nhân đó là thiếp thất mới được Định Viễn Hầu sủng ái, tên là Ức Liễu. Rất được sủng ái, lại luôn đối đầu với Tô Tầm Nguyệt.

Nếu chúng ta lấy việc giúp nàng lật đổ Tô Tầm Nguyệt làm điều kiện, nàng hẳn là sẽ đồng ý giúp chúng ta cứu Tề Ngọc. Vì vậy, chúng ta quyết định tiếp cận Ức Liễu. Nhưng khi nhìn thấy dung mạo của Ức Liễu, bọn họ đều quay đầu lại nhìn ta với vẻ mặt kinh ngạc.

Mặt mày ta cũng tái mét. Bởi vì dung mạo của Ức Liễu lại có tới bảy phần giống ta.
 
Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Chương 12: Chương 12



18.

Vì dung mạo của Ức Liễu, chúng ta tạm hoãn lại kế hoạch. Vương Thanh nhân cơ hội này phái người đi tìm hiểu tính tình của Ức Liễu. Kết luận lại là: Thiếp thất đó không đáng tin cậy lắm. Tham lam, nhát gan, thích tranh giành tình cảm, không có đầu óc.

Thấy ngày tháng cứ trôi qua mà vẫn chưa có tiến triển, lòng ta thật sự bất an. Ta đóng cửa, ở lì trong phòng suốt một đêm, suy nghĩ miên man.

Thực ra lần đầu nhìn thấy dung mạo của Ức Liễu, ngoài kinh ngạc, hỗn loạn, chán ghét, ta còn cảm thấy có chút may mắn. Ta không hiểu vì sao Tạ Chỉ lại tìm một người phụ nữ giống ta đến vậy. Nhưng ta cũng phần nào hiểu được, hắn ta ắt hẳn là thích khuôn mặt này.

Điều này rất tốt, nghĩa là ta có thêm một lợi thế để cứu Tề Ngọc. So với người phụ nữ kia, ta càng muốn đặt cược vào chính mình.

Khi ra ngoài, ta đã trang điểm chỉnh tề.

“Tuyệt đối không được!”

Vương Thanh kịch liệt phản đối: “Nếu ân công được cứu ra, biết được chuyện này, nhất định sẽ trách tội ta… Không được!”

Ta nhìn hắn, ánh mắt trầm xuống: “Nhưng đây là cách nhanh nhất. Tề Ngọc không đợi được, ta cũng không đợi được.”

“Nếu đặt hết hy vọng vào người phụ nữ đó, nếu nàng ta có chút sơ suất… chúng ta không có thời gian làm lại từ đầu.”

Vương Thanh cau mày: “Nhưng… cô nương như vậy chẳng khác nào liều mình…”

Ta làm ra vẻ nhẹ nhàng thoải mái: “Cũng không hẳn là liều mình, Vương đại ca không biết, trước kia ta từng hầu hạ bên cạnh Tạ Chỉ, rất được hắn sủng ái.”

“Hơn nữa, Vương đại ca nhìn dung mạo của thiếp thất kia cũng có thể đoán ra, ta ở trong lòng Tạ Chỉ cũng có chút phân lượng. Vì vậy, chỉ có ta đi mới có mười phần thắng cứu được Tề Ngọc.”

Hắn dường như còn muốn nói gì đó nhưng ta đã ngắt lời.

“Vương đại ca, ta đã quyết định rồi.”

“Hơn nữa, lần này Tiểu Quả Tử cũng đi cùng ta.”

Khi ta nói ra câu này, Vương Thanh có chút kinh ngạc: “Tiểu Quả Tử cũng đi cùng sao?”

Ta gật đầu, đã đi thì phải có phần nắm chắc.

“Vương đại ca nhìn Tiểu Quả Tử xem, nhất là đôi mắt này, có giống Tạ Chỉ không?”

“Nếu ta nói nó là con trai của Tạ Chỉ, Vương đại ca có tin không?”

Vương Thanh lập tức hiểu ý ta: “Cô nương muốn…”

“Tạ Chỉ tuy tàn nhẫn nhưng lại rất bênh vực người thân.”

“Tô Tầm Nguyệt dám mạo danh tiểu thư thực sự, tại sao Sở Sở ta lại không thể học nàng ta, lấy giả làm thật, để Tiểu Quả Tử nhận hắn làm cha? Để hắn biết ba năm ta biến mất là vì nhẫn nhục sinh con cho hắn. Hắn áy náy với ta một phần, vậy thì có thêm một phần hy vọng cứu Tề Ngọc ra ngoài.”

“Tiểu Quả Tử dáng người nhỏ gầy, nói nó ba tuổi cũng có người tin, hơn nữa đầu óc nó cũng lanh lợi. Đến lúc đó, một người đánh lạc hướng, một người tìm Tề Ngọc, Vương đại ca ở bên ngoài phối hợp với chúng ta.”

Ta dừng lại một chút: “Đương nhiên, nếu cứu được Tề Ngọc là tốt nhất.”

“Nếu không được, ta sẽ liều chết khuấy đảo vũng nước đục này, thề không để bọn họ được yên ổn.”

“Đến lúc đó, còn nhờ Vương đại ca phối hợp đưa Tiểu Quả Tử đi càng xa càng tốt…”

Vương Thanh im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý.

Đêm đó, ta ôm Tiểu Quả Tử, trịnh trọng nói với nó: “Tiểu Quả Tử, nhớ kỹ, sau này đệ ba tuổi, không phải bốn tuổi.”

Tiểu Quả Tử rất hiểu chuyện, nó nằm trong lòng ta gật đầu lia lịa.

“Sở Sở tỷ tỷ, chỉ cần cứu được Tề Ngọc ca ca, cho đệ làm em bé cũng được!”

Ta chỉ nhẹ lên mũi nó: “Còn nữa, sau này không được gọi ta là Sở Sở tỷ tỷ nữa…”

“Phải gọi ta là mẹ!”

Mắt thằng bé trừng lớn: “Mẹ!”

19.

Mưa phùn kéo dài, ta và Tiểu Quả Tử đứng trước cửa Hầu phủ từ sáng sớm. Đã nhiều năm trôi qua nhưng nơi này vẫn khiến ta lạnh sống lưng. Ta hít sâu một hơi, bước lên gõ cửa phủ Hầu.

Gã sai vặt canh cửa là một gương mặt mới. Thấy ta và Tiểu Quả Tử ăn mặc tầm thường, hắn định đóng sầm cửa lại, đuổi chúng ta cút đi. Ta ngăn hắn lại, khẽ mỉm cười.

“Làm phiền tiểu ca vào bẩm báo một tiếng, cứ nói rằng Sở Sở đã trở về.”

Gã sai vặt nhíu mày khó chịu.

“Ta quan tâm ngươi là Sở Sở cái gì! Hầu phủ này đâu phải chỗ bọn tiện dân các ngươi muốn vào là vào!”

“Mau cút xa ra!”

Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ta giơ tay tát hắn một cái. Vẻ mặt càng thêm kiêu ngạo:

“Mắt chó ngươi mù rồi sao! Không biết Sở Sở ta là ai, cũng không thấy mặt Tiểu Thế tử à?”

Tiểu Quả Tử lập tức ngẩng mặt lên, làm theo lời ta, bày ra vẻ mặt khó đăm đăm y hệt Tạ Chỉ. Nhìn thế ai dám nói nó không phải con ruột của Tạ Chỉ chứ. Dù sao ta trở về cũng muốn gióng trống khua chiêng, chi bằng nhân cơ hội này gây sự luôn đi.

Gã sai vặt sợ hãi trừng mắt: “Tiểu… Tiểu Thế tử…”

Ta đang định tiếp tục dọa hắn thì phía sau hắn lại vang lên một giọng nói lanh lảnh.

“Kẻ nào không biết điều dám chắn đường bổn phu nhân?”

Cánh cửa “kẽo kẹt” một tiếng mở toang. Đứng ở cửa không phải ai khác chính là thiếp thất Ức Liễu. Nhìn kỹ, đôi mắt nàng ta long lanh như nước mùa thu, tóc đen môi đỏ, da trắng mắt sáng. Giống ta nhưng lại càng thêm kiều mị, càng thêm rực rỡ.

Ta đang nhìn nàng ta, nàng ta cũng đang nhìn ta. Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt nàng ta rồi nhanh chóng chuyển sang lạnh lùng khinh miệt.

“Ngươi là ai? Dựa vào việc có gương mặt giống bổn phu nhân mà muốn vào Hầu phủ sao!”

Ta liếc xéo nàng ta: “Ta là ai? Ngươi vào phủ cũng đã lâu, tuy chưa gặp ta nhưng hẳn cũng đã từng nghe đến cái tên Sở Sở chứ? Dù sao, chẳng phải ngươi cũng dựa vào gương mặt này mà leo lên được vị trí hiện tại sao?”

Nàng ta tỏ vẻ kỳ quái, cười khẩy: “Hóa ra là kỹ nữ kia. Nhìn bộ dạng thảm hại của ngươi bây giờ, chẳng lẽ còn ảo tưởng dựa vào gương mặt này mà tranh giành sủng ái với ta sao?”

“Hừ, ta khuyên ngươi nên cút đi cho khuất mắt, bây giờ khác xưa rồi, Hầu gia không cho ngươi danh phận, lại cho ta làm thiếp. Ai giống ai, còn phải xem xét lại đấy.”

Quả nhiên ngu xuẩn, vài câu nói đã tự vạch áo cho người xem lưng. Bây giờ ta đã chắc chắn Tạ Chỉ vẫn còn nhớ nhung ta. Cũng thật nực cười, hắn lại đi tìm một thế thân ngốc nghếch như vậy.
 
Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Chương 13: Chương 13



Ta khẽ nheo mắt, tinh mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Ta ghé sát tai nàng ta, nói nhỏ: “Vị trí thiếp thất? Ngươi có biết xưa kia hắn hứa cho ta làm trắc thất, là ta không cần thôi.”

“Bây giờ… ta đã trở lại, người nên cút chính là ngươi.”

Nàng ta đúng là không chịu được kích động, tức giận giơ tay tát ta một cái. Móng tay sắc nhọn để lại vết xước sâu trên mặt ta.

“Sở Sở!”

Mắt Tạ Chỉ đỏ ngầu như muốn thẳng tay bóp nát tay Ức Liễu.

“Ai cho phép ngươi động vào nàng!”

20.

Đáy mắt ta thoáng hiện lên vẻ chế giễu nhưng trên mặt lại tỏ ra đáng thương vô cùng, hai mắt ngấn lệ, ta nói: “Hầu gia…”

Ức Liễu dường như không dám tin, mắt sưng đỏ lên.

“Hầu gia! Ngài làm thiếp đau!”

Ta cố nén nước mắt, giọng nghẹn ngào.

“Ba năm không gặp, Hầu gia… Hầu gia gầy đi rồi.”

"Hầu gia còn nhớ năm ấy hoa quế thơm ngát, ta cùng Hầu gia ước hẹn năm nào cũng tự tay làm bánh hoa quế cho Hầu gia không? Giờ đây Sở Sở làm bánh hoa quế đã rất ngon, chỉ là bên cạnh thiếu một người."

Sắc mặt hắn chợt động, môi mỏng khẽ mở: “Sở Sở... nàng vẫn còn nhớ sao..."

Sở thích của Tạ Chỉ cực kỳ phức tạp. Ta hầu hạ bên cạnh hắn nhiều năm, đâu chỉ dựa vào nhan sắc. Hắn thích nữ nhân nghe lời nhưng lại không thích quá ngoan ngoãn. Hắn thích ta thỉnh thoảng làm nũng, nhưng lại không thích ta lúc nào cũng làm nũng. Hắn thích có người thật lòng động tâm vì hắn chứ không phải chỉ là hoan lạc nơi giường chiếu.

Ánh mắt ta hiện lên vẻ kích động: "Sao có thể quên được. Hầu gia không biết đấy thôi, mỗi khi trời mưa như thế này, ta đều cầm ô mong Hầu gia xuất hiện, hôm nay, cuối cùng cũng gặp được Hầu gia..."

Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt dần dần u ám.

"Nàng..."

Ta lấy khăn lau nước mắt: "Ta biết Hầu gia nhất định muốn hỏi, ngày đó tại sao ta... tại sao thà chết cũng phải rời khỏi Hầu gia..."

Ta nghiêng đầu dắt tiểu Quả Tử tiến lên, ba phần dịu dàng bảy phần kìm nén.

"Lý do chính là đây."

Tiểu Quả Tử nở nụ cười tươi, ngọt ngào gọi:

"Cha!"

Sắc mặt Tạ Chỉ đủ để mở cả tiệm nhuộm. Không chỉ Tạ Ch mà đám người hầu xung quanh, ai nấy đều trợn tròn mắt. Ngón tay Tạ Chỉ run rẩy, dường như không dám tin.

"Nàng... nàng nói, đứa bé là con trai ta..."

Ta gật đầu: "Bây giờ nó vừa tròn ba tuổi."

Ta đã nói tiểu Quả Tử rất giống Tạ Chỉ mà. Từ kinh ngạc đến mừng rỡ, sắc mặt Tạ Chỉ chỉ trong nháy mắt. Hắn vừa căng thẳng vừa lóng ngóng bế tiểu Quả Tử lên, nâng niu như bảo vật rồi lại nắm tay ta, ánh mắt chan chứa tình cảm dành cho chúng ta.

Còn về Ức Liễu, hắn đã quên nàng từ lâu. Vào trong phòng, ta kể cho Tạ Chỉ nghe câu chuyện đã chuẩn bị sẵn. Câu chuyện về một nha hoàn nhỏ bé si mê Hầu gia anh dũng, ta kể rất say sưa.

"Ba năm trước, tiểu thư Tô gia ép ta rời xa người trong lòng.”

“Sở Sở không dám đắc tội Tướng quốc đại nhân, đành phải nói với Hầu gia muốn rời khỏi phủ.”

“Hầu gia ban cho Sở Sở vị trí trắc thất, sao Sở Sở lại không vui mừng, nhưng lúc đó ta phát hiện mình đã mang thai.”

“Có lẽ Hầu gia đã quên, ngày nào cũng bắt ta uống thuốc tránh thai, ta cứ tưởng... tưởng Hầu gia không muốn ta có con, vì đứa nhỏ nên ta mới thà chết cũng phải rời khỏi phủ..."

Ta vừa nói vừa rơi lệ: "Trong lòng ta đối với Hầu gia vừa yêu vừa hận, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn tiểu Quả Tử. Thế nhưng hôm đó lại tình cờ gặp thiếp thất của Hầu gia, nhìn thấy dung mạo của nàng, ta mới biết trong lòng Hầu gia cũng có ta nên mới quyết định dẫn tiểu Quả Tử trở về nhận tổ quy tông..."

Mắt Tạ Chỉ đỏ hoe, nhìn ta bằng ánh mắt tràn ngập tình ý. Hắn có chút áy náy nhưng phần nhiều là vui mừng. Bản thân hắn đã từng giận dữ nhưng sớm đã hối hận, hắn tìm kiếm khắp nơi nhưng Sở Sở như bốc hơi khỏi trần gian. Hắn chỉ có thể... chỉ có thể tìm một người thế thân.

Giờ đây biết được người mình thương nhớ bấy lâu vẫn luôn nhớ đến mình, còn yêu đến mức lén lút sinh con cho mình. Làm sao hắn có thể không cảm động. Đến cả tiếng khóc lóc của Ức Liễu bên ngoài cũng không nghe thấy. Mà khi hoàn hồn lại, trong mắt hắn chỉ còn lại sự chán ghét.

"Ban chết."

Nghe hắn nói, ta suýt nữa không che giấu được sự căm hận trong mắt. Hắn vốn dĩ là vậy, thích gì thì nâng niu chiều chuộng. Không thích thì thẳng tay hủy hoại. Năm xưa đối với ta là thế, nay đối với Ức Liễu cũng vậy. Hoàn toàn không xem mạng người ra gì. Nhưng Ức Liễu dù sao cũng vô tội, ta không thể để nàng vì ta mà chết.

Ta chỉ cười tủm tỉm làm nũng với hắn: "Hầu gia, Tiểu Quả Tử còn nhỏ, đừng để máu me dọa sợ."

"Chi bằng đuổi nàng ta ra ngoài, khỏi phải ở đây làm phiền chúng ta đoàn tụ."

Tiểu Quả Tử sao không biết ta muốn làm gì, cũng liên tục gọi “cha" với Tạ Chỉ, miệng ngọt xớt. Lúc này Tạ Chỉ mới đành thôi, chỉ sai người ném nàng ta ra ngoài. Nhưng Ức Liễu lại không biết điều, cứ mồm năm miệng mười mắng ta là "dâm phụ", "tiện nhân". Thậm chí còn nói năng bừa bãi, bảo Tiểu Quả Tử là "đồ con hoang."

Ánh mắt vốn đã lạnh lẽo của Tạ Chỉ như nhuốm máu. Vả miệng nàng ta hai mươi cái mới chịu thôi. Ức Liễu ngày thường được nuông chiều, nào chịu nổi hai mươi cái tát. Mới vài cái, mặt mũi đã bê bết máu rồi ngất đi.

Tiểu Quả Tử sợ đến run cầm cập, ta vội vàng che mắt nó lại. Trong lòng càng thêm nặng trĩu, Tạ Chỉ hắn, từ trước đến nay vẫn là người như thế. Hắn giả vờ ra vẻ có tình với ta. Nhưng hắn nào có tình. Mà ta phải nhanh chóng tìm được Tề Ngọc, sau đó rời khỏi đây.
 
Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Chương 14: Chương 14



21.

Tạ Chỉ rất cưng chiều Tiểu Quả Tử, còn cho Tiểu Quả Tử nhận tổ quy tông, đổi tên thành Tạ Tinh Trúc, ghi vào gia phả của Tạ gia. Còn trả lại cho ta vị trí trắc thất. Ta đoán, chắc là vì Tiểu Quả Tử.

Con người thật kỳ lạ, Tạ Chỉ lòng dạ độc ác, lục thân cũng chẳng màng, vậy mà lại vì một đứa trẻ mà bỏ qua thù cũ. Bao năm trôi qua, ta không còn kiều diễm động lòng người, ngay cả da dẻ cũng rám nắng, thô ráp hơn nhiều. Hắn lại vẫn h*m m**n thân thể này của ta. Lúc say đắm, hắn còn bảo ta sinh cho hắn thêm một đứa con.

Ngoài mặt ta đồng ý, trong lòng lại thấy vừa mỉa mai vừa buồn cười. Hắn không biết thân thể này của ta nhiều năm trước đã uống quá nhiều thuốc tránh thai, không thể sinh con được nữa. Không biết Tiểu Quả Tử không phải con hắn. Càng không biết, dù có thể sinh con, ta cũng tuyệt đối sẽ không sinh con cho hắn.

Kẻ máu lạnh như hắn, không xứng làm cha.

Mọi việc diễn ra rất thuận lợi, ta và Tiểu Quả Tử ở Hầu phủ quả thật như cá gặp nước. Chúng ta lợi dụng thân phận này, đi dạo khắp Hầu phủ. Quả nhiên phát hiện ra trong hậu viện của Tô Tầm Nguyệt có một gian phòng, có điều mờ ám.

Sau khi bàn bạc với Vương Thanh, chúng ta quyết định lập tức bắt đầu kế hoạch. Ngày thường chúng ta còn vênh váo hơn cả chính thất của Hầu phủ. Dựa vào sự sủng ái của Tạ Chỉ, hết chèn ép lại bài xa lánh người của Tô Tầm Nguyệt.

Còn sai người phao tin: "Phu nhân nhiều năm không con, hiện giờ trắc phu nhân được sủng ái, Hầu gia nói muốn nâng nàng ta lên làm bình thê đấy!”

"Tiểu thế tử là con trai duy nhất của Hầu gia, bên kia đã mấy năm rồi bụng chẳng có động tĩnh gì, ta xem ra, sau này tước vị đều sẽ được truyền cho hắn!"

Tô Tầm Nguyệt quả nhiên không thể ngồi yên. Nàng ta vốn kiêu ngạo, sao có thể để người khác ngồi lên đầu mình. Trước đó muốn ngồi trên núi xem hổ đấu đá nhau, ai ngờ Ức Liễu lại vô dụng như vậy.

Sở Sở, Sở Sở, chỉ cần nhắc đến cái tên này đã nghiến răng nghiến lợi. Bao năm qua, Tạ Chỉ kiệm lời với nàng đều là vì người đàn bà này. Vì sao nàng không có con? Hắn còn chẳng đến viện của nàng, nàng làm sao mà mang thai được.

Khí thế hùng hổ mà đến, vậy mà khi nhìn thấy mặt Tiểu Quả Tử, lập tức tiêu tan, rối loạn cả trận cước.

"Ngươi không phải đã chết rồi sao!"

Tiểu Quả Tử trừng mắt: "Người phụ nữ xấu xa này! Còn không mau thả Tề Ngọc ca ca ra!"

Sắc mặt Tô Tầm Nguyệt không còn một chút máu.

"Các ngươi... các ngươi rốt cuộc biết được điều gì!"

22.

Chúng ta? Chúng ta biết nhiều thứ lắm. Biết nàng ta là tiểu thư giả danh, biết nàng ta độc ác, giam cầm chính ca ca ruột của mình. Thế nhưng chúng ta chỉ muốn một điều.

"Thả Tề Ngọc, bí mật của ngươi sẽ được giữ kín."

Tô Tầm Nguyệt thỏa hiệp, đồng ý với chúng ta chỉ cần về sau vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt nàng ta thì có thể thả chúng ta rời đi.

Nàng ta dẫn ta và Tiểu Quả Tử đi gặp Tề Ngọc. Hắn nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt. Đến khi nhìn thấy chúng ta, trên mặt hắn mới có chút gợn sóng nhưng lại không nói một lời.

Ta kinh hãi: "Ngươi đã làm gì hắn!"

Tô Tầm Nguyệt dửng dưng: "Muốn trách thì trách hắn tự mình cứ muốn tìm ta. Ta là đích nữ tôn quý của Tướng phủ! Không phải con gái của một tên lang y quê mùa! Tại sao cứ phải đến hủy hoại tất cả những gì ta có?"

Mắt ta đỏ ngầu, phẫn nộ như muốn phun trào. Tô Tầm Nguyệt muốn giữ bí mật của mình mà lại dám đầu độc khiến hắn câm. Nàng ta là muội muội mà hắn ngày đêm mong nhớ… Hắn hao tốn cả đời chỉ để tìm nàng ta, nàng ta sao có thể, sao có thể…

Nàng ta thật đáng chết!

Ta siết chặt con dao găm giấu trong tay áo. Tề Ngọc dường như nhìn thấy sát ý trong mắt ta, vùng vẫy ngã xuống đất. Hắn hướng về phía ta gào thét, hắn nằm sấp dưới đất khóc lóc.

Ta nghiến răng ken két: "Ngươi còn che chở cho nàng ta làm gì?"

Nắm đấm siết chặt đến nổi cả gân xanh.

"Tề Ngọc! Đồ ngốc này!"

Hắn nằm sấp dưới đất van xin, đáng thương biết bao, bi ai biết bao. Hắn chậm rãi viết một chữ lên tay ta: "Đi."

Nước mắt lăn dài trên má, ta chậm rãi nói: "Được, chúng ta sẽ đi thật xa."

Đêm khuya, Tô Tầm Nguyệt dẫn chúng ta lén lút vòng qua mọi người, xuyên qua đường nhỏ, cuối cùng cũng đến cửa sau của Hầu phủ. Ta và Tiểu Quả Tử cẩn thận dìu Tề Ngọc, vừa định bước qua cánh cửa lớn.

"Sở Sở định đi đâu thế?"

Giọng nói ấy như đến từ địa ngục, tựa như ma quỷ đang thì thầm bên tai. Trong nháy mắt, đèn đuốc sáng trưng. Tạ Chỉ nhìn chằm chằm vào ta, đôi mắt đen hẹp dài phủ một tầng sương lạnh.

"Ta cứ tưởng… là Sở Sở thật lòng…"

Ta nhìn về phía Tô Tầm Nguyệt gần như ngay lập tức, trong mắt nàng ta tràn đầy đắc ý. Thì ra từ đầu đến cuối nàng ta chưa từng nghĩ sẽ thả chúng ta đi. Nàng ta đã nói chuyện này với Tạ Chỉ, nàng ta muốn chúng ta chết, bởi vì chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật.

Ta hận bản thân quá ngây thơ, Tô Tầm Nguyệt ngay cả ca ca ruột thịt cũng không tin tưởng thì làm sao có thể tin chúng ta. Thế nhưng rõ ràng chúng ta chỉ còn vài bước nữa là có thể rời đi rồi.
 
Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Chương 15: Chương 15



23.

Xung quanh rất yên tĩnh. Mặt mày ta tái mét, che chắn Tề Ngọc và Tiểu Quả Tử phía sau, coi như đã sẵn sàng đi vào chỗ chết.

"Ngươi muốn giết thì cứ giết ta…"

Mắt Tạ Chỉ đỏ ngầu, như nghe được chuyện cười lớn trong thiên hạ.

"Sở Sở, bản hầu đã diễn trò cùng nàng lâu như vậy, sao nỡ giết nàng đây?"

Ta ngây người nhìn hắn: "Ngươi nói cái gì…"

Tạ Chỉ cúi đầu nhìn ta: "Nàng không muốn nhìn thấy Ức Liễu, bản hầu liền giết nàng ta. Nàng mang về một đứa con hoang muốn ta nhận, bản hầu nhận thì đã sao."

“Nàng muốn ta sủng ái, vậy bản Hầu sẽ bù đắp cho nàng những năm tháng đã mất. Thế nhưng sao nàng lại không nghe lời ta chứ…”

Đầu óc ta ong ong, thì ra ngay từ đầu hắn đã biết tất cả, lại cứ để mặc ta diễn trò. Giống như mèo vờn chuột, trêu đùa đến khi chán chường rồi mới giáng xuống đòn chí mạng. Ta cứ tưởng mình thông minh, nào ngờ lại vô cùng ngu xuẩn. Bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay mà vẫn đắc ý, cứ ngỡ mình có thể trốn thoát khỏi nơi này.

Dứt lời, đôi mắt lạnh lẽo của Tạ Chỉ thoáng hiện sát ý.

“Người đâu, giết chúng!”

Ta loạng choạng muốn tiến lên nhưng thân thể lại bị người ta ghì chặt.

Tiếng roi vun vút, mùi máu tanh nồng nặc, Tề Ngọc che chở Tiểu Quả Tử dưới thân, máu tươi đầm đìa trên lưng. Máu đỏ như thủy triều tràn vào mắt ta, ta nhớ tới Tử Yên năm xưa ngã xuống vũng máu, nhớ tới Bích Hà bị đánh chết...

Hắn là ác quỷ... hắn sẽ g**t ch*t bọn họ...

Ta bò đến chân Tạ Chỉ, níu lấy vạt áo hắn: “Hầu gia... Hầu gia, Sở Sở biết sai rồi, Sở Sở không chạy trốn nữa…”

“Hầu gia! Xin người... xin người tha cho họ…”

“Người muốn Sở Sở nghe lời, Sở Sở sẽ nghe lời...”

Tạ Chỉ cúi đầu nhìn ta, nở nụ cười yêu mị.

“Sở Sở, cầu xin người ta không phải như vậy.”

Ta ngẩn người, quay đầu nhìn Tề Ngọc đang thoi thóp dưới đất. Hắn nhìn ta, ánh mắt tràn đầy van xin, hắn cầu xin ta đừng như vậy, đừng cúi đầu trước kẻ đó.

Ta nhớ lại lần đầu gặp hắn, hắn nói với ta: “Sở Sở, thân thể là của mình, muôn ngàn lần phải biết quý trọng bản thân.”

Lại nhớ hắn từng nói: “Sở Sở, đợi ta tìm được muội muội, sẽ giúp ngươi tìm người thân.”

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, không chút do dự. Ta đứng dậy, vòng tay ôm cổ Tạ Chỉ, chậm rãi cởi y phục nhưng tay lại bị Tạ Chỉ nắm chặt, gương mặt hắn vô cùng dữ tợn.

“Ngươi! Vì hắn mà làm đến mức này!”

Thân thể run rẩy, mặt mày tái nhợt, ta cố gắng cười nịnh nọt hắn.

“Hầu gia... Sở Sở nguyện ý làm tất cả mọi chuyện…”

“Xin người... tha cho họ một mạng...”

Hắn lại cười nhạt, đôi mắt đen láy ẩn chứa tia máu điên cuồng.

“Để lại cho hắn toàn thây.”

Nói xong, hắn không nhìn bọn họ nữa, bế thốc ta lên, sải bước vào phòng. Ta nghẹt thở trong chớp mắt rồi gào thét điên cuồng.

Ta đấm đá loạn xạ: “Tạ Chỉ! Ngươi là tên điên! Tên điên! Ngươi muốn giết thì giết ta đi!”

“Là ta cãi lời ngươi! Là ta lừa ngươi! Ngươi giết ta đi!”

Hắn mặc kệ, ném ta lên giường, đè ta xuống dưới thân. Hắn cắn xé ta như điên dại, trừng phạt ta. Ta giơ tay tát hắn một cái. Hắn đột ngột nắm chặt cổ tay ta, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ như muốn lột da rút xương ta.

“Nàng không biết, mấy năm nay ta lật tung cả kinh thành, nhưng không tìm thấy một chút dấu vết của nàng, khổ sở đến nhường nào!”

“Sở Sở! Ta hối hận rồi! Ta không nên bỏ rơi nàng!”!

“Ta từng thề nếu nàng quay về bên ta, ta nhất định... cái gì cũng nghe theo nàng…”

“Thế nhưng Sở Sở... nàng không ngoan, lại muốn rời bỏ ta…”

“Không nghe lời! Phải phạt!”

Ta trừng mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy rợn tóc gáy: “Ngươi đúng là điên rồi!”

Trong lúc hoảng loạn, ta sờ thấy con dao trượt ra từ trong tay áo, nghiến răng, nắm chặt dao, đâm mạnh vào ngực hắn. Máu từ khóe miệng hắn trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống trán ta. Mặt ta trắng bệch, hắn lại nở một nụ cười hung ác pha lẫn hưng phấn.

"Mới mấy năm... Sở Sở đã vì một nam nhân khác mà muốn giết ta…”

"Tên đó... rốt cuộc có gì tốt..."

Hắn buông đao, tùy ý ném sang một bên.

"Vậy thì, giết cũng được."

Không để ta vùng vẫy, hắn đè ta xuống như muốn trả thù, hết lần này đến lần khác tuyên bố chủ quyền. Hai hàng lệ trong suốt lăn dài đến mang tai, ta ngây dại nhìn ra cửa sổ, ánh nến lập lòe bên khung cửa. Giống như đêm đó, bốn chiếc đèn hoa đăng lập lòe, nương tựa vào nhau.

Ta bỗng dưng muốn trở về đêm hôm ấy, ta muốn về thôn Hạnh Hoa.

Cơ thể bỗng dưng đau nhói, trước mắt lại là gương mặt âm trầm đáng sợ của Tạ Chỉ. Hắn lôi ta, kéo ta trở lại sân. Hắn bóp cằm ta, thì thầm bên tai ta như ác quỷ. Hắn bảo ta hãy nhìn cho rõ, nhìn cho rõ Tề Ngọc. Nhìn cho rõ hắn giờ đã là một người chết, để ta đừng hòng, đừng hòng nghĩ đến hắn nữa.

Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, đập vào mắt toàn là màu đỏ tươi. Tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Quả Tử vẫn còn văng vẳng bên tai, như có thứ gì đó sụp đổ ầm ầm.

Ta không chống đỡ nổi nữa, ngã quỵ xuống đất.

24.

Kể từ ngày hôm đó, ta bị Tạ Chỉ giam lỏng trong phòng. Sống không được, chết cũng không xong.

Tạ Chỉ rất giỏi nắm bắt nhân tính. Hắn giết Tề Ngọc nhưng lại tha mạng cho Tiểu Quả Tử. Ta không dám chết. Hắn nói nếu ta chết, sẽ cho Tiểu Quả Tử chôn cùng. Nhưng ta cũng không muốn sống. Thế là ta đổ bệnh.

Ta bệnh đến mê man, lúc thì cầu xin Tần ma ma tha cho ta. Lúc thì cầu xin Tạ Chỉ đừng giết ta, lúc lại cầu xin hắn thả Tiểu Quả Tử. Lúc thì nhìn Tạ Chỉ mà gọi tên Tề Ngọc: "Tề Ngọc, chúng ta về nhà đi."

Tạ Chỉ không ngờ ta lại trở nên như vậy, hắn vừa đau lòng vừa ghen tức đến phát điên. Hắn không cho phép ta vì một nam nhân khác mà sống dở chết dở.
 
Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Chương 16: Chương 16



Hắn cạy miệng ta, ép ta uống thuốc. Nhưng thuốc vừa vào đến cổ họng lại bị ta nôn ra hết. Hắn tức giận, dường như sợ ta thật sự sẽ chết.

"Sở Sở! Mạng của Tiểu Quả Tử nằm trong tay nàng! Nàng mà chết, nó cũng không sống nổi!"

Hắn luôn thích dùng cách này để uy h**p ta, nhưng ta sống không nổi nữa rồi. Cơ thể ta không nghe lời nữa rồi. Ta có lỗi với Tiểu Quả Tử, tự cho mình là thông minh, lại kéo nó xuống vực sâu này. Kiếp sau, sẽ trả lại cho thằng bé một mạng.

Ta nhớ Tề Ngọc, lúc ta chết hắn có đến đón ta không? Mí mắt nặng trĩu không mở nổi, lại có người vỗ vỗ vào mặt ta. Nghe thấy một tiếng cười lạnh, ta cố gắng hé mắt. Hóa ra là Tô Tầm Nguyệt.

Ta chỉ cảm thấy thật xui xẻo, trước khi chết còn phải nhìn thấy bản mặt của nàng ta. Nàng ta dường như đến xem ta chết chưa, lại dường như đến tìm sự an tâm cho chính mình. Tự mình nói với ta rất nhiều lời, nàng ta trách Tề Ngọc đến tìm nàng ta, trách ta uy h**p nàng ta.

"Đều là do các ngươi tự chuốc lấy, hắn chết rồi, cũng đều tại ngươi!”

"Nói là vì tốt cho ta, tại sao lại phải hủy hoại tất cả những gì ta có?"

Ta mở to mắt, nhìn nàng ta với vẻ chế giễu.

"Bởi vì... những thứ ngươi có... là của người khác..."

Nàng ta lại giơ tay tát ta một cái: "Tiện nhân! Đó vốn là của ta!”

"Đó là thân phận và địa vị mà ta phải vất vả lắm mới có được! Đã bày ra trước mặt ta, tại sao ta không thể tranh giành!"

Nàng ta nhìn chằm chằm vào ta, mặt đột nhiên trở nên dữ tợn.

“Lũ kỹ nữ các ngươi, quả nhiên đều là tiện mệnh!”

“Xưa kia, ta cũng từng giết một kỹ nữ, nàng ta… chính là vị tiểu thư thật sự đã đổi thân phận với ta.”

“Số phận nàng ta thật đáng thương, vốn được chọn làm con nuôi, cuối cùng lại bị bán vào Di Xuân Lâu. Không ngờ nàng ta lại cứng cỏi đến vậy, không chịu cam chịu số phận, còn vọng tưởng có thể trốn chạy…”

“Hừ, suýt chút nữa thì nàng ta đã chạy thoát, chỉ là… bị ta bắt gặp, rồi ta lại đưa nàng ta trở về!”

“Nghe nói nàng ta bị lăng nhục đến chết… hình như tên là…”

“Hình như là Tử Yên…”

Ta bỗng trợn trừng mắt, ngực phập phồng, ho ra một ngụm máu.

“Tử Yên… Tử Yên…”

Ta muốn đưa tay bắt lấy nàng nhưng khuôn mặt nàng lại dần trở nên mơ hồ. Chỉ có âm thanh bên tai rõ ràng vô cùng.

“Đợi ngươi chết rồi, trên đời này sẽ không còn ai biết bí mật của ta nữa.”

25.

Ta mơ một giấc mơ rất dài, Tử Yên trong mơ dịu dàng vô cùng.

“Sở Sở, muội còn nhỏ, cái gì cũng không biết, ta đưa muội đi nhé?”

“Sở Sở, đợi ta trốn ra ngoài rồi, sẽ đi báo quan! Để quan phủ bắt hết bọn chúng!”

Nhưng nàng ấy lại bị Tần ma ma bắt về. Sao nàng ấy lại bị bắt về được, rõ ràng ta đã chỉ hướng ngược lại mà.

Tại sao… tại sao…

Tô Tầm Nguyệt cười rạng rỡ: “Là ta! Ta bắt nàng ta về!”

Tại sao, tại sao, cướp thân phận của nàng ấy còn chưa đủ, còn muốn g**t ch*t nàng ấy nữa. Giết vị tỷ tỷ tốt bụng chỉ là bèo nước gặp nhau, đã muốn đưa ta thoát khỏi bể khổ. Nàng ấy có thể trốn thoát, nàng ấy đáng lẽ có thể sống tốt!

Cảnh tượng thay đổi, Tử Yên toàn thân bê bết máu nắm lấy tay ta.

“Sở Sở! Ta muốn chết! Giết ta đi!”

“Sở Sở… giúp ta… cứu ta…”

Đúng rồi, ta muốn cứu nàng ấy, cứu Tề Ngọc. Những kẻ hại chết họ vẫn còn sống nhởn nhơ. Còn cả Tiểu Quả Tử, nó còn nhỏ như vậy. Sao ta có thể chết được, ta phải sống thì mới có thể bảo vệ bọn họ.

Một khi con người đã có ý niệm muốn sống, sẽ liều mạng mà cho tới cùng. Từ trước đến nay ta vẫn luôn là người như vậy. Cổ họng dâng lên một cơn tanh ngọt, ta chậm rãi mở mắt. Chạm phải đôi mắt đen đầy tơ máu của Tạ Chỉ. Ta ngậm nước mắt, nói ra từng câu từng chữ.

“Tạ Chỉ… ta… muốn uống… thuốc…”

“Ta… muốn sống…”

“Ta muốn… muốn gặp Tiểu Quả Tử…”

Tạ Chỉ kích động ôm ta vào lòng: “Sở Sở… Sở Sở, ta còn tưởng…”

“Về sau ta nhất định sẽ chiều theo ý nàng, chỉ cần nàng đừng rời xa ta…”

Tạ Chỉ gần như đã mời tất cả đại phu trong thành đến Hầu phủ, nghe bọn họ nói đi nói lại rằng ta thật sự không sao, lúc này hắn mới yên tâm. Hắn nhìn ta uống thuốc, cuối cùng mới đưa Tiểu Quả Tử đến gặp ta.

Tiểu Quả Tử thấy ta gầy trơ xương, không kìm được nữa, nước mắt rơi lã chã.

“Sao Tỷ tỷ lại gầy thế này…”

“Tiểu Quả Tử cứ tưởng… cứ tưởng không bao giờ… không bao giờ được gặp lại tỷ tỷ nữa…”

Quần áo Tiểu Quả Tử bẩn thỉu, cũng gầy gò như que củi. Ta đau lòng tự trách, ôm nó vào lòng, siết chặt lấy nó. Sau đó nhìn về phía Tạ Chỉ: “Ta muốn nuôi nó.”

Tạ Chỉ cau mày, không đáp. Ta khàn giọng cầu xin hắn: “Chẳng phải ngươi đã nói… chỉ cần ta không rời xa ngươi, về sau cái gì cũng chiều theo ý ta sao?”

Hình như nhớ lại bộ dạng cầu xin được chết của ta trước đó, sắc mặt Tạ Chỉ có chút dao động. Một lát sau, đôi mắt đen láy của hắn khựng lại: “Được”.

Ta không nhắc lại chuyện cũ nữa, như thể oán hận đêm đó đã không còn tồn tại. Ta muốn có được sự sủng ái của hắn, muốn leo lên cao hơn, cao hơn cả vị trí của Tô Tầm Nguyệt.

Ta như phát điên mà lấy lòng hắn, từ trên giường đến dưới giường. Ân ái triền miên với hắn, yếu ớt nép vào ngực hắn, dùng thân thể này để đổi lấy những thứ ta muốn. Vàng bạc châu báu, sủng ái độc nhất vô nhị, nắm giữ quyền hành trong hậu viện, hắn không hề keo kiệt.

Chỉ duy nhất, khi ta muốn mạng của Tô Tầm Nguyệt, hắn đã từ chối. Ánh nến lay động, d*c v*ng trong mắt hắn đã hoàn toàn biến mất.

"Mạng của nàng ta còn có ích với bổn hầu."

Ta siết chặt tay, nhìn hắn nói: "Dù biết nàng ta là tiểu thư giả của Tướng phủ."

Hắn đùa nghịch tóc ta, lơ đãng nói "Ừ" một tiếng.

"Bổn hầu chưa từng quan tâm ai là Tô Tầm Nguyệt, bổn hầu cần là thân phận đích nữ Tướng phủ của nàng ta, vậy là đủ rồi."

Thấy ta không chịu bỏ cuộc, hắn hơi nhíu mày.

"Vị trí chính thất hiện tại chưa thể động đến, có được sủng ái của ta, Sở Sở cần gì phải bận tâm đến nàng ta."

Ta mỉm cười, im lặng không nói nhưng hành sự lại càng thêm ngông cuồng. Ta được sủng ái mà kiêu ngạo, ngang ngược, hễ nô bộc dưới trướng làm phật ý là đánh đập phạt tội. Tạ Chỉ không để tâm, còn khen ta quả nhiên là người của hắn, ngay cả tính tình cũng giống hắn.

Ta cười càng thêm yêu mị.

Ngày hôm sau, liền giết một nha hoàn. Cả Hầu phủ ai nấy đều sợ đến run người, ngay cả Tiểu Quả Tử bên cạnh cũng tái mặt. Mọi người đều nghĩ, chỉ vì khi ta cho cá ăn bên hồ, nàng ta không gọi ta là phu nhân nên ta đã giết nàng ta. Nhưng nào ai biết, nha hoàn đưa thư cho Tề Ngọc, lừa hắn đi gặp muội muội hôm đó chính là nàng ta.

Nàng ta sao lại không đáng chết chứ.
 
Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Chương 17: Chương 17



Tô Tầm Nguyệt mặt mày tái mét chỉ vào ta: "Ngươi dám... giết nha hoàn của ta!"

Phải, không giết được Tô Tầm Nguyệt, ta liền giết người bên cạnh nàng ta. Ta chính là nghĩ như vậy.

Tạ Chỉ hoàn toàn không quan tâm: "Chỉ là một nha hoàn, bổn hầu cho ngươi mười người khác là được."

Ta đoán không sai, nha hoàn thấp hèn, Tạ Chỉ nào có để tâm đến mạng sống của kẻ dưới, sao có thể vì một nha hoàn mà trách tội ta, người được hắn sủng ái. Chỉ trách nha hoàn của nàng ta không phải là nàng ta, không có số mệnh tốt như vậy.

Tô Tầm Nguyệt nào cam chịu, chỉ gào lên: "Hầu gia! Nàng là người theo hầu ta từ nhỏ, ta muốn tiện nhân này phải đền mạng!"

Ta khẽ nhếch môi, thật nực cười, nếu giết người phải đền mạng thì mạng của nàng ta sao đủ đền tội.

Chớp mắt, nước mắt lại rơi xuống: "Hầu gia! Ngài xem, phu nhân đứng ở trước mặt ngài mà cứ một câu tiện nhân hai câu tiện nhân, nha hoàn của nàng ta càng không biết trên dưới. Sở Sở là trắc phu nhân của Hầu phủ, chẳng lẽ ngay cả một nha hoàn nhỏ nhoi cũng không được xử lý sao!"

Tạ Chỉ nhướng mày, giọng điệu lười biếng: "Sở Sở nói đúng."

Tô Tầm Nguyệt tức giận, chỉ vào ta bảo ta cứ chờ xem. Có câu nói này của nàng ta thật tốt, vu oan giá họa chẳng phải dễ như trở bàn tay sao. Nàng ta, Tô Tầm Nguyệt, chẳng phải rất giỏi tính kế người khác sao? Bây giờ cũng nếm thử mùi vị bị người khác tính kế xem sao.

Ta cố ý đến chỗ Tô Tầm Nguyệt làm hòa, nhân tiện uống trà trong viện của nàng ta. Giả vờ tìm cớ rời đi rồi lại loạng choạng ngã vào phòng trong viện của nàng ta.

Trong phòng có đàn ông, có mê hương. Ta * l**n t*nh m*, hắn dục hỏa đốt người. Tiểu Quả Tử dẫn Tạ Chỉ xông vào thật đúng lúc. Ta được Tạ Chỉ ôm trong lòng nhưng vẫn cảm nhận được cơn thịnh nộ ngập trời của hắn. Ta tựa vào lòng hắn, vô tình để lộ bờ vai trắng nõn bị cào xước đỏ ửng.

"Hầu gia, thiếp bị trúng thuốc."

Quả nhiên, hơi thở hắn bỗng dưng ngưng lại, một cước đá văng Tô Tầm Nguyệt, khiến miệng nàng ta đầy máu tươi.

Ánh mắt ta tràn ngập đắc ý nhưng giọng nói lại vô cùng uất ức: "Tô tỷ tỷ, chẳng qua ta chỉ muốn hòa hảo với tỷ, sao tỷ lại có thể hủy hoại trong sạch của ta! Hầu gia... nếu người đến muộn một bước, Sở Sở sẽ lấy cái chết để chứng minh trong sạch."

Hắn vốn hiểu rõ thủ đoạn bẩn thỉu của nữ nhân chốn hậu viện, cũng biết rõ tính cách có thù tất báo của Tô Tầm Nguyệt. Việc nàng ta hãm hại ta, Tạ Chỉ tin tưởng không hề nghi ngờ.

26.

Chỉ một lần này, ta đã nắm được cơ hội. Nàng ta nằm mơ cũng không ngờ, ngày đó rõ ràng ta muốn chết, vậy mà lại có thể từ quỷ môn quan trở về để đòi nợ nàng ta. Xưa kia là kỹ nữ ti tiện, giờ lại có thể lật mình đạp nàng ta dưới chân.

Ta lay chuyển thế lực của Tô Tâm Nguyệt trong phủ, đánh cho nàng ta không thể ngóc đầu lên được. Thân phận địa vị mà nàng ta luôn kiêu ngạo, ta nắm gọn trong tay. Ta cướp đoạt tất cả của nàng ta, cười nhìn nàng ta bị người đời khinh rẻ, thân tàn ma dại. Ta hành hạ nàng ta đến chết đi sống lại, hận không thể lóc xương lột da, ăn tươi nuốt sống nàng ta.

Nhưng ta không thể giết nàng ta, đây là sự nhượng bộ của Tạ Chỉ dành cho ta. Hắn kiêng dè thế lực của Tướng quốc, cũng e ngại thân phận đích nữ Tướng phủ của nàng ta. Tuy hắn sủng ái ta nhưng nếu đụng chạm đến quyền thế, địa vị và thân phận thì sự sủng ái ấy lập tức bị xếp xuống hàng thứ yếu.

Giả như một ngày nào đó, Tô Tầm Nguyệt dựa vào thế lực của cha mình mà lật ngược tình thế, muốn giết ta, liệu hắn có do dự dù chỉ nửa phần? Dù ta có leo lên cao đến đâu, sống chết ra sao vẫn hoàn toàn phụ thuộc vào tâm ý của hắn. Dù ta đã trở thành sủng thiếp của hắn, nhưng vẫn không thể đòi lại công bằng cho Tử Yên, cho chính mình, cho bà cụ câm và những nữ tử bị bắt cóc khác.

Bỗng nhiên ta cảm thấy quyền lực thật sự là thứ tốt đẹp, có thể xoay chuyển càn khôn, một câu nói có thể khiến người ta từ trên cao rơi xuống vũng bùn, một câu nói có thể định đoạt sống chết. Vậy rốt cuộc ta phải leo lên cao đến mức nào mới có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình?

Ta không biết, ta chỉ biết quyền lực quả thật sẽ nuôi dưỡng dã tâm của con người. Ta học cách quan sát mọi việc, thu hết mọi động tĩnh trong kinh thành, thậm chí cả triều đình vào mắt.

Ta biết hiện giờ bên ngoài đang đồn thổi Tạ Chỉ sủng thiếp diệt thê, hoàn toàn không nể mặt Tướng quốc. Mà Tướng quốc lại là người cực kỳ yêu thương con gái, vì vậy mà trong lòng bất mãn với Tạ Chỉ. Ta không cam lòng bị giam cầm trong hậu viện này nữa, ta muốn Tạ Chỉ dẫn ta ra vào các buổi yến tiệc của quan lại, thậm chí là tham dự cả cung yến.

Và trong buổi dạ yến hôm đó, ta gặp một người, Bình Bắc tướng quân An Hạ là đệ đệ ruột của An Hoàng hậu quá cố. Nếu nói Tiểu Quả Tử có đôi mắt giống Tạ Chỉ bảy phần thì cả khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại giống An Hạ y đúc. Khuôn mặt ấy giống nhau đến mức ngay cả Tạ Chỉ cũng không khỏi nhíu mày.

Trong lòng ta chợt động, bèn liên lạc lại với Vương Thanh. Ta nhờ hắn điều tra Bình Bắc tướng quân An Hạ, điều tra cả An Hoàng hậu quá cố.

Ba ngày sau, xem xong bức thư Vương Thanh gửi đến, trong đầu ta lóe lên một ý nghĩ kinh thiên động địa. Nếu có thể leo lên vị trí đó, có phải ta sẽ trở thành người nắm giữ sinh mệnh của người khác? Có phải ta sẽ có thể muốn làm gì thì làm giống như Tạ Chỉ không?

Ta gọi Tiểu Quả Tử đến. Dạo này Tiểu Quả Tử rất không không vui mừng khi thấy ta, thậm chí trong mắt nó ta còn thấy cả sự sợ hãi. Nó thấy ta càng ngày càng giống Tạ Chỉ.

Ta lạnh lùng nhìn nó: "Không phải ngươi muốn về nhà sao? Ta sẽ đưa ngươi về."

Mắt nó sáng lên, nắm lấy tay áo ta: "Tỷ tỷ, chúng ta có thể về nhà rồi sao?"

Ánh mắt ta lạnh nhạt: "Đợi người nhà ngươi đến đón, ngươi sẽ theo họ về nhà. Ta hiện giờ ở Hầu phủ dưới một người trên vạn người, lại được Hầu gia sủng ái, tại sao phải đi?"

Tiểu Quả Tử nhìn ta không thể tin nổi: "Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ đã quên Tề Ngọc ca ca bị nam nhân ấy g**t ch*t rồi sao?"

Phải, ta đã quên sạch sẽ rồi. Bây giờ ta muốn vinh hoa phú quý, muốn quyền thế địa vị, muốn trở thành người như Tạ Chỉ.

Ta liếc mắt: "Người đã chết, chẳng lẽ còn muốn ta vì hắn mà thủ thân như ngọc."

Tiểu Quả Tử phẫn uất nhìn ta, hốc mắt đỏ hoe.

"Sở Sở tỷ tỷ! Tỷ đã trở nên giống tên đại gian ác đó rồi! Tiểu Quả Tử không thích tỷ nữa!"
 
Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Chương 18: Chương 18



27.

Dạo gần đây Tạ Chỉ bị nhiều quan đại thần trong triều tội. Chỉ vì trắc thất được sủng ái hành xử quá mức phô trương. Không chỉ chèn ép chính thất mà còn công khai khiêu khích các phu nhân quý tộc trong kinh thành.

Những món trang sức quý giá của Châu Ngọc Lâu đều bị vị thiếp thất kia vơ vét hết cả. Còn lớn tiếng tuyên bố Hầu gia nhà nàng ta chỉ hận không thể dâng hết châu báu thiên hạ cho nàng. Thậm chí còn nói năng hỗn xược, ngay cả Thiên tử cũng phải nể mặt Hầu gia ba phần.

Lời vừa truyền ra, Thiên tử nổi giận, cách chức Đại Lý Tự khanh của hắn. Đúng là tường đổ mọi người thi nhau đẩy. Trước kia hắn kết oán với nhiều người, lại đắc tội với Tướng gia, tin đồn càng ngày càng lan xa. Thậm chí còn có lời đồn hắn có ý đồ mưu phản, muốn đoạt ngôi vị.

Thánh thượng tuổi đã cao nhưng con nối dõi lại ít ỏi, chỉ có Tuệ tần sinh được một hoàng tử nhưng còn đang nằm trong nôi. Làm sao ngài có thể không đề phòng, chỉ vài ngày đã tước hết quyền hành của Tạ Chỉ.

Tạ Chỉ vẫn bình tĩnh, ngoan ngoãn ở trong Hầu phủ, đóng cửa không ra ngoài. Nhưng không ai biết, đêm đó Tạ Chỉ đã đến phòng Tô Tầm Nguyệt, dỗ dành nàng ta một phen. Đêm đó Tô Tầm Nguyệt liền viết thư, nhờ Tướng quốc đại nhân ở trước mặt Hoàng thượng nói giúp vài lời cho phu quân.

Còn ta thì bị cấm túc trong phòng. Cả trên dưới Hầu phủ đều hoang mang lo sợ, một mặt sợ Thánh thượng trách tội Hầu gia rồi liên lụy đến mình. Mặt khác, Tô Tầm Nguyệt gần đây lại ngóc đầu dậy, còn ta thì mất hết cánh tay đắc lực, e rằng thế cục trong Hầu phủ sắp thay đổi.

Nhưng ta lại nhận ra một số điều bất thường, mỗi đêm đều có tiếng còi kỳ lạ vang lên. Mà tiếng còi vừa vang lên, bốn phía Hầu phủ gió nổi lên ào ào, trên tường như có bóng người lấp ló. Ta lén nhìn qua khe cửa sổ vài lần, những người đó chắc là ám vệ của Tạ Chỉ. Nhưng dáng vẻ của bọn họ rất kỳ lạ, ai nấy đều mặt không cảm xúc, cứ như… cứ như người chết.

Ta giật mình vì suy đoán của chính mình, nhưng bị cấm túc trong phòng nên cũng không thể dò la hư thực. May mà Tạ Chỉ tuy giam ta ba ngày nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được lén đến phòng ta. Ta cố ý lấy lòng, tự nhiên dùng hết sức mình để hầu hạ hắn.

Sau một hồi mây mưa, ta khẽ dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực hắn, trên mặt đầy vẻ tự trách.

"Hôm đó Sở Sở không nên đòi mặt dây chuyền đó, khiến Hầu gia bị Hoàng thượng nghi ngờ.”

"Nhưng Hầu gia phải tin Sở Sở, những lời đó Sở Sở quyết không nói!"

Hắn nhắm mắt, hừ lạnh một tiếng: "Bản hầu đương nhiên biết, trước kia ta vì hắn mà tay nhuốm máu tươi, vì hắn mà dọn sạch triều đình, rước lấy tiếng xấu muôn nơi. Nay chẳng qua hắn chỉ mượn cớ sinh sự!"

Ta khựng lại, thì ra hắn nhìn như không để tâm nhưng trong lòng sớm đã oán hận Hoàng thượng.

Ta thăm dò: "Hoàng thượng già cả lú lẫn, lại dám nghi ngờ lòng trung thành của Hầu gia! Theo Sở Sở thấy, Hầu gia chi bằng cứ để lời đồn này thành sự thật, hiện giờ trong số huynh đệ của Hoàng thượng, còn ai xứng đáng ngồi vào vị trí đó hơn Hầu gia chứ!"

Tạ Chỉ khẽ mở mắt, trên mặt lại không hề trách cứ: "Sở Sở, đừng nói bậy!"

Tạ Chỉ không phải không động lòng, hắn và Hoàng thượng là huynh đệ họ hàng xa. Hoàng thượng chẳng có tài trị nước, những năm nay chẳng phải nhờ có hắn mới giữ vững được triều đình hay sao? Giờ lợi dụng xong rồi, lại muốn qua cầu rút ván, giết ngựa lấy thịt!

Thiên hạ nào có đạo lý như vậy! Ta nhìn bộ dạng hắn, liền biết hắn đã nghe lọt tai.

Mấy ngày sau, ngày nào hắn đến, cũng khéo léo thổi gió bên gối.

An tướng quân đến vài ngày sau đó. Lần này hắn đến là để đón Tiểu Quả Tử về nhà.

"Hôm đó ở cung yến gặp mặt, ta đã nghi ngờ, cho người đi tra xét mới biết nó chính là đứa con trai út bị thất lạc của ta."

Thấy chúng ta chăm sóc Tiểu Quả Tử rất tốt, hắn vô cùng cảm kích, lạp tức hứa hẹn: "Ân tình của Hầu gia, An Hạ mãi ghi nhớ trong lòng. Nếu có thể giúp Hầu gia, An Hạ nhất định dốc hết sức lực!"

Rồi lại hết sức kín đáo kể hết nỗi oán hận của mình đối với Hoàng thượng. Thì ra năm đó, An Hoàng hậu không phải bệnh mất ở bên ngoài như lời đồn. Mà là bị người ta hãm hại, thế nhưng Hoàng thượng lại không chịu trừng trị Lan phi đang được sủng ái. Vì vậy, An Hoàng hậu u uất mà chết.

Còn An Hạ cũng bị Hoàng thượng tống cổ đến chiến trường, nếu không phải hắn lập được chiến công, e rằng ngay cả kinh thành cũng không về được.

Ta nghe xong không khỏi thở dài, không ngờ tôn quý như Hoàng hậu nương nương, cũng sẽ có kết cục bi thảm như vậy. Hắn thẳng thắn muốn đón Tiểu Quả Tử, Tạ Chỉ tự nhiên không có lý do gì để từ chối.

Còn lời ta nói với Tiểu Quả Tử hôm đó đã truyền đến tai hắn, lại thêm tính tình hắn vốn tự phụ, cho rằng đã cưng chiều ta như vậy, ta cũng đã động lòng với hắn, quên hết chuyện cũ, không cần lợi dụng Tiểu Quả Tử để ràng buộc ta nên cũng đồng ý.

Chỉ là Tiểu Quả Tử vẫn còn lưu luyến ta, hai mắt đỏ hoe, cứ bước ba bước lại ngoảnh lại một lần. Ta lại cảm thấy hơi mệt, cũng không nhìn nó, chỉ gọi người dìu ta về phòng.

Mà tâm tư của Tạ Chỉ thâm trầm, phần lễ vật của An tướng quân quá nặng, nặng đến mức khiến người ta nghi ngờ.

Hắn nhất định sẽ điều tra. Ta cũng không nói thêm gì nữa, tin rằng An Hạ đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, không sợ để hắn điều tra.

Điều mà ta cần làm lúc này, chính là chờ đợi.

28.

Chờ đến khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, trong mắt Tạ Chỉ đã tràn đầy vẻ quyết tâm. Nhưng hiện tại hắn đang bị người của Hoàng thượng giám sát, làm sao có thể gặp mặt An tướng quân.

Lúc này, ta tình nguyện xung phong nhận việc: "Chi bằng để ta đi. Hoàng thượng giám sát Hầu gia nhưng sẽ không giám sát ta, hơn nữa, nếu bị người ta biết được, ta sẽ nói là đi gặp Tiểu Quả Tử, cũng không liên quan gì đến Hầu gia."

Tạ Chỉ im lặng một lát, xem như đồng ý.

An gia.

Lần này xem như là lần đầu tiên ta, An Hạ và Vương Thanh gặp mặt. Vương Thanh đã đầu quân dưới trướng An Hạ.

Tiểu Quả Tử trố mắt nhìn ta: "Tỷ tỷ! Sao tỷ lại..."

Ánh mắt ta trong veo: "Tiểu Quả Tử có muốn giúp tỷ tỷ hoàn thành một việc lớn không?”

"Nếu thành công, những kẻ từng ức h**p chúng ta đều sẽ bị trừng phạt thích đáng."

Nó nhíu mày, có vẻ không hiểu, chỉ hỏi ta:

"Tỷ tỷ, vậy đến lúc đó tên đại ác nhân kia sẽ bị bắt sao?"

Mắt ta sáng lên: "Phải."

"Vậy Tiểu Quả Tử bằng lòng, cực kỳ bằng lòng!"
 
Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Chương 19: Chương 19



Ta nói xong thì nhíu chặt mày, kể cho bọn họ nghe về chuyện của Ảnh Vệ.

Vẻ mặt của Vương Thanh cũng vô cùng nặng nề: "Mấy hôm trước định truyền tin cho cô nương, nhưng lại bất cẩn giao thủ với ảnh vệ.”

"Hình dạng bọn chúng kỳ dị, chiêu thức tàn độc không nói, giao đấu chỉ công không thủ, không sợ chết không sợ đau, trông như rối gỗ, đã giao thủ thì chỉ có một sống một còn."

An Hạ nghe xong cũng nhíu mày: "Khi ta ở phương Bắc, từng nghe nói có kỳ nhân, có thể khống chế người khác. Nói là khống chế người, thực ra là công tâm.”

"Những ảnh vệ đó từ khi sinh ra đã được huấn luyện và giám sát riêng biệt, sinh ra là để giết người, vô cùng tàn nhẫn.”

"Chỉ là không biết Tạ Chỉ làm thế nào có được những ảnh vệ này, lại khiến chúng nghe lệnh hắn đến thế.”

"Có chúng bảo vệ, e rằng đến lúc đó sẽ không dễ dàng..."

Việc này thật nan giải. Nhưng có thứ độc ác như vậy đúng là rất hợp với tính cách của Tạ Chỉ.

Ta im lặng một lúc rồi hỏi: "Tướng quốc đại nhân thì sao?"

"Rất thuận lợi, ông ta vốn đã có hiềm khích với Tạ Chỉ. Giờ lại biết kẻ giả mạo trong Hầu phủ đã giết con gái ruột của mình nên đã quyết định đứng về phía chúng ta."

Ta lại nhìn An Hạ: "Tuệ tần thì sao? Con trai bà ta... bà ta có chịu từ bỏ không, còn Thái úy phía sau bà ta có nguyện ý giúp chúng ta không?"

An Hạ gật đầu: "Bà ta muốn chúng ta đảm bảo giữ mạng cho con trai bà ta, sau này làm một Vương gia tiêu dao là được.”

"Về phía Thái úy, Tạ Chỉ gây thù chuốc oán khắp nơi, trước đây từng giết cháu trai của Thái úy, chắc chắn sẽ không ủng hộ hắn."

Như vậy, chỉ còn chuyện ảnh vệ là chưa chắc chắn.

Ta mím môi, định lên tiếng nhưng An Hạ đã nhìn ra tâm tư của ta.

"Cô nương ngàn vạn lần đừng hành động một mình. Ảnh Vệ thật sự rất nguy hiểm, nếu bị Tạ Chỉ phát hiện, đánh rắn động cỏ thì không hay.”

"Hiện tại chúng ta đã nắm chắc phần thắng, cho dù không trừ khử được Ảnh Vệ, Tạ Chỉ cũng đã là vật nằm gọn trong tay chúng ta rồi."

Ta gật đầu: "An tướng quân nói vậy, ta cũng thấy yên tâm."

Trở về phủ Hầu, ta vẫn như thường ngày, chỉ chờ Tạ Chỉ khởi sự.

Mười ngày sau, đêm đó trăng sao thưa thớt. Trong cung truyền đến tin Hoàng thượng bệnh nặng. Ảnh Vệ lượn lờ khắp Hầu phủ, ta bưng một bát chè trôi nước đứng ngoài thư phòng của Tạ Chỉ. Sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch.

Bởi vì ta nhìn thấy rõ ràng một Ảnh Vệ toàn thân đầy máu nhưng hắn vẫn vững vàng đứng đó. Vậy mà hắn lại không chết. Nhưng nếu những Ảnh Vệ đó không thể chết được, cho dù An Hạ có mười vạn đại quân cũng không địch nổi ngàn Ảnh Vệ của Tạ Chỉ.

Vậy đêm nay...

Tạ Chỉ mở cửa thấy ta, cũng không giấu giếm.

Ánh mắt hắn lóe lên tia máu yêu dị: "Sở Sở cũng thấy rất thần kỳ đúng không?”

"Những Ảnh Vệ này đều là người bất tử, là ta tình cờ có được.”

"Ta sớm nên cướp ngôi Hoàng đế này, cũng không cần bị lão Hoàng đế kia hành hạ đến mức này."

Ta mấp máy môi, đôi mắt tinh ý thấy trên cổ hắn đeo một chiếc còi ngọc trước giờ chưa từng thấy.

“Hầu gia… đám ảnh vệ này thật lợi hại.”

“Nhưng sao chúng lại ngoan ngoãn nghe lời Hầu gia như vậy?”

Tạ Chỉ v**t v* còi ngọc, ánh mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo: “Ảnh vệ chỉ nghe theo lệnh người cầm còi ngọc.”

Thời gian quá gấp, ta căn bản không có cơ hội báo cho An Hạ bọn họ. Gần như ta muốn giật lấy chiếc còi ngọc đó theo bản năng nhưng lại bị Tạ Chỉ nắm chặt cổ tay: “Sở Sở đừng nghịch, đây không phải thứ để đùa giỡn.”

Ánh mắt hắn lóe lên tia sắc lạnh: “Đây chính là… thứ có thể giúp bổn hầu đoạt thiên hạ! Mười vạn đại quân trong tay An Hạ cũng khó địch nổi ngàn ảnh vệ bất tử của bổn hầu. Nhưng bổn hầu vẫn phải đề phòng, nếu hắn thật lòng thần phục bổn hầu thì thôi. Nếu hắn… thì đừng trách bổn hầu tâm ngoan thủ lạt!”

Nụ cười trên mặt ta hoàn toàn biến mất, dù chúng ta có suy tính kỹ lưỡng đến đâu, cũng vạn lần không ngờ hắn đã sớm có chuẩn bị. Phải rồi, một kẻ tâm tư thâm trầm như hắn, sao có thể dễ dàng tin tưởng người khác. Chúng ta lại một lần nữa đi đến ngõ cụt rồi. Nhưng chúng ta thật sự, thật sự cứ như vậy mà thua trận sao?

Thấy sắc mặt ta trắng bệch, hắn tưởng ta đang sợ hãi.

Hắn cúi người hôn lên trán ta: “Sở Sở đừng sợ, ngoan ngoãn ở phủ chờ ta trở về.”

Nói xong liền xoay người định đi.

“Hầu gia!”

Ta mỉm cười, bưng chén trôi nước đến trước mặt hắn.

“Hầu gia, chén canh này Sở Sở làm rất lâu đấy.”

Hắn nhìn chén trôi nước, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Bánh trôi, đoàn viên, đây là Sở Sở mong muốn đoàn viên với ta sao?”

Ta mấp máy môi, còn chưa kịp nói. Hắn liền nâng chén lên ăn một viên rồi đặt chén vào trong tay ta, nở nụ cười vô cùng kiêu ngạo.

“Số còn lại, đợi bổn vương trở về rồi ăn tiếp!”

29.

Tạ Chỉ gần như không tốn chút sức lực nào đã chiếm gọn được Hoàng cung. Lão hoàng đế bệnh nặng đến mức không thể xuống giường, Tuệ tần cùng con trai đã sớm bị khống chế. Vài vạn binh lính của An Hạ đi theo phía sau hắn. Hoàng vị đối với hắn chỉ còn cách một gang tay.

Hắn bước về phía trước hai bước, An Hạ lại rút đao bên hông chắn ngang trước mặt hắn. Sắc mặt hắn thoáng hiện vẻ tàn nhẫn.

“An Hạ, ngươi đây là có ý gì? Chẳng lẽ muốn tạo phản sao?”

Hắn còn muốn nói thêm gì đó, lại đột nhiên nhìn thấy ta đang đứng sau lưng An Hạ.

Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi: “Sở Sở…”

Ta không nên xuất hiện ở đây, ta nên ở Hầu phủ chờ hắn chiến thắng trở về. Thấy vẻ mặt ta nghiêm trọng, hắn lại lầm tưởng ta bị người ta khống chế mang đến đây, đúng là nực cười biết mấy.

“Bọ ngựa bắt ve chim sẻ chờ mồi, An Hạ, bổn vương đã không xem thường dã tâm của ngươi! Sở Sơở, nàng đừng sợ…”

Hắn còn muốn nói gì đó, lại thấy tiểu Quả Tử phía sau An tướng quân tiến lên một bước, nắm chặt tay ta. Thân thể hắn đột nhiên khựng lại, tiếng nói cũng đột ngột im bặt.

An Hạ cao giọng nói: “Vĩnh Ninh hầu Tạ Chỉ mưu triều soán vị, còn không giơ tay chịu trói!”

Tạ Chỉ cười cuồng vọng: “Mưu triều soán vị? Hoàng thượng băng hà, hoàng tử còn nằm trong tã lót, ngay cả hôm nay cũng khó sống nổi, Tạ Chỉ ta chẳng qua chỉ là thuận thế mà làm, soán vị? Soán vị của ai?”

An Hạ cười lạnh, giơ tay tiểu Quả Tử lên: “Đây là hoàng tử do Hoàng hậu sinh ra, lưu lạc dân gian, cũng là cháu ruột của ta, có ma ma bên cạnh Hoàng hậu nương nương, còn có ngọc bội làm chứng! Tạ Chỉ, huyết mạch chính thất ở đây, ngươi còn muốn cướp lấy giang sơn, sao không mau chịu tội!”

Tiểu Quả Tử là con trai của Hoàng hậu, cũng chính vì lẽ đó mà ta mới nảy ra ý nghĩ kinh thiên động địa kia. Việc bảo An Hạ giả vờ có quan hệ cha con với đứa bé, đưa Tiểu Quả Tử đi cũng là do ta đề nghị, nó ở lại Hầu phủ thực sự quá nguy hiểm.
 
Back
Top Bottom