Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Phượng Hoàng Và Rồng Trắng (Húc Phượng X Nhuận Ngọc Đồng Nhân Văn)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
449,448
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
227986126-256-k821305.jpg

Phượng Hoàng Và Rồng Trắng (Húc Phượng X Nhuận Ngọc Đồng Nhân Văn)
Tác giả: Betho318
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Đồng nhân phim chuyển thể từ Hương Mật Tựa Khói Sương.

Thể loại - Đồng nhân văn, đam mỹ, huyền huyễn, huynh đệ văn.

Truyện viết về Hậu Đại Chiến Thiên Ma.

Phượng Hoàng "Ngươi muốn chết lắm sao?"

Phượng Hoàng "Ngươi bảo vệ người nào, ta giết người đó!"

Phượng Hoàng "Ta hận ngươi chết đi được"
Phượng Hoàng "Bị thương cũng không biết nói sao?"

Rồng Trắng "..."

Tác giả - Bé Thỏ.

Lời tác giả: Tôi ship Húc Nhuận, cho nên chỉ ưu tiên Húc Nhuận.

Tình tiết bối cảnh sẽ bị thay đổi.

Nhiều khi còn đổi trắng thay đen, đổi đen thay trắng gì gì đó.

Nếu có đắc tội với nhân vật các bạn yêu thích, làm các bạn khó chịu, xin mời click back, cảm ơn!

Có OOC.

 
Phượng Hoàng Và Rồng Trắng (Húc Phượng X Nhuận Ngọc Đồng Nhân Văn)
Chương 1. Hậu Đại Chiến Thiên Ma


Lục Giới được một phen chao đảo khi Thiên Ma đại chiến.

Dù trận đánh này đã qua nữa tháng, nhưng vẫn là đề tài kể chuyện của tất cả mọi người.

Đi đến đâu đều nghe mọi người bàn luận về nó.

Tiểu quỷ một tay nói "Nghe nói trận đánh hôm đó Thiên Đế một mình cân cả Ma Giới.

Nhưng vào phút chót lại nể tình nghĩa xưa với Ma Tôn, mà tha cho Ma Giới"Tiểu quỷ một chân khinh bỉ nói "Ta nhổ vào.

Không biết thì im miệng đi.

Ma Tôn đương nhiệm chính là Hỏa Thần khi xưa.

Là Chiến Thần Thiên Giới một thời, ngươi nghĩ hắn là một kẻ không tên tuổi sao?

Mà cần Thiên Đế phải tha?"

Tiểu quỷ một tay cười trào phúng "Chiến Thần cái gì?

Chẳng phải cũng chết dưới một nhát dao của nữ nhân à?

Ngay cả một nữ nhân cũng không đánh lại, thì sao có thể địch nổi Thiên Đế?"

Tiểu quỷ một chân nổi điên lên, mắng "Con mẹ nó, ngươi thì biết cái gì?

Nếu không phải bị gài bẫy, hắn sao có thể chết?"

Tiểu quỷ một tay càng cười trào phúng "Ta không biết?

Vậy thì ngươi biết chắc?

Cả ngày ngươi đều ở nơi này, thì ngươi biết cái gì?"

"Ta..ta..ta.."

Tiểu quỷ một chân ta ta nữa ngày, vẫn nói không nên lời.

Hắn đương nhiên không biết.

Nhưng chiến tích của Hỏa Thần Húc Phượng khi xưa truyền khắp Lục Giới, làm người người kính nể.

Hắn là một trong số đó, làm sao có thể để người khác sỉ nhục một người như vậy?

Tiểu quỷ một tay thấy đối phương nói không nên lời, càng vui vẻ, nói "Ta nói nè, khắp Lục Giới này đều là đất của Thiên Giới.

Ngươi nghĩ thử xem, một người bất tài có thể thống lĩnh Thiên Giới vững chắc như bây giờ sao?

Đương nhiên là không.

Cho nên lời ta nói đúng hơn ngươi, là Thiên Đế nể tình xưa mới tha cho Ma Tôn một mạng"Quỷ truyền ma, ma truyền quỷ.

Rốt cuộc cũng không ai biết rõ câu chuyện trong đó như thế nào.

Mà vị Ma Tôn trong câu chuyện kia, từ khi trận đại chiến Thiên Ma kết thúc.

Hắn vẫn luôn tìm cách để hồi sinh người trong lòng.

Nhưng tìm đủ mọi cách vẫn không có cách nào để nàng sống lại.

Hắn càng ngày lại càng âm trầm, lạnh lùng khó gần.

Khiến người của Ma Giới không biết đây là phúc hay họa.

Ngày xưa các trưởng lão Ma Giới để hắn nhận chức vị Ma Tôn.

Vì thấy hắn pháp lực cường đại, muốn hắn dẫn dắt Ma Giới đi lên.

Không để Thiên Giới áp bức nữa.

Nhưng tính tình vị Ma Tôn này hiện giờ, có chút khiến Ma Giới lo lắng.

Hắn cho rằng người trong lòng hắn chết dưới tay vị Thiên Đế kia.

Nên hận lây sang Thiên Giới.

Có rất nhiều vị tiên không may vì chuyện nào đó mà rơi vào Ma Giới.

Đều nhận lại được một từ "Giết!"

Như thường lệ một ma binh vào báo cáo "Tôn Thượng, một vị tiên trên Thiên Giới đang ở cửa Ma Giới"Nam nhân hắc bào ngồi trên ngôi cao nhìn xuống, lạnh lùng mở miệng "Giết!"

"Nhưng mà..nhưng mà.."

Ma binh lắp bắp.

Nam nhân hắc bào nheo mắt "Làm sao?"

Ma binh còn chưa trả lời, hắn đã lạnh lùng nói "Không giết được hắn, thì ngươi chết cùng luôn đi!"

Rồi phất tay áo đứng dậy, ánh mắt hiện lên tia sát khí, giơ chân đạp ngã cái ghế bằng vàng, chỗ ngồi chỉ dành cho Ma Tôn "Là ai khảm rồng vào trong ghế?

Tìm được hắn thì giết cho bổn toạ.

Bổn tọa ghét nhất chính là rồng!"

Mọi người trong đại điện vội quỳ xuống.

Đại điện lúc này im lặng đến đáng sợ.

Tính tình vị Ma Tôn này càng ngày càng không tốt.

Ghế vàng khảm rồng đã có trước đây, sao hôm nay hắn lại đột nhiên nổi giận?

Một ma tướng thầm mắng trong lòng "Ghét rồng cái con khỉ.

Không phải phụ đế ngươi cũng là rồng à?

Chẳng lẽ ngươi ghét luôn phụ đế mình?"

Nhưng đương nhiên lời này không thể nói ra.

Hắn vẫn chưa muốn ăn Lưu Ly Tịnh Hỏa vào mồm đâu.

"Phượng Oa!

Có phải làm Ma Tôn lâu quá, cháu quên rằng mình từng là người của Thiên Giới luôn không?"

Đại điện không một tiếng động, nên giọng nói thanh lãnh này càng vang rõ ràng hơn.

Mọi người đồng loạt quay đầu, nhìn thấy một thiếu niên áo trắng khoác hồng bào, vẻ mặt có chút tức giận.

Là Nguyệt Hạ tiên nhân của Thiên Giới!Dù người này nhìn qua rất trẻ, nhưng hắn lại là thúc phụ của Ma Tôn bọn họ.

Nam nhân hắc bào vừa nhìn thấy Nguyệt Hạ tiên nhân.

Liền thu lại sát khí trong mắt, nhưng mặt vẫn không có biểu tình gì "Thúc phụ, sao người lại đến đây?"

Ma binh bẩm báo lúc nãy vẫn luôn quỳ ở giữa chính điện.

Vội nói "Người ở ngoài cửa Ma Giới lúc nãy là Nguyệt Hạ tiên nhân ạ"Thấy mặt Ma Tôn đen lại, gã dập đầu "Là do thuộc hạ nói không rõ ràng, xin Tôn Thượng trách phạt""Được!

Bổn tọa thành toàn cho ngươi!"

Giọng nói lạnh lùng vừa dứt, một ngọn lửa đã bay đến ma binh kia.

Thiêu hắn thành tro bụi ngay trước mặt mọi người.

Các ma tướng cùng ma binh cả kinh.

Ma Tôn điên rồi, giết người của Thiên Giới thì thôi đi.

Ngay cả người mình cũng giết?

Có một Ma Tôn như vậy, là tốt hay xấu đây?

Nguyệt Hạ tiên nhân càng tức giận, gọi thẳng tên hắn "Húc Phượng!!

Ngươi như vậy có khác gì con rồng trắng máu lạnh kia?"

Húc Phượng quát lên "Đừng nhắc tới y ở trước mặt ta!"

Nguyệt Hạ tiên nhân nghe thế càng tức giận "Ngươi hận nó, lại muốn trở thành một người giống như nó?

Ngươi là đang làm gì?

Ngươi cho người giết tiên nhân Thiên Giới.

Vì một chuyện nhỏ lại khiến ma binh hồn phi phách tán.

Ngươi so với con rồng trắng kia, càng máu lạnh hơn.

Ít ra nó còn nghĩ cho Thiên Giới.

Không tùy tiện giết người!"

Húc Phượng ngữa đầu cười trào phúng, rồi nhìn Nguyệt Hạ tiên nhân "Không tùy tiện giết người?

Vậy ai đã khiến phụ đế tự sát?

Là ai bức chết mẫu thần ta?

Lại là ai giết chết Cẩm Mịch?"

Nguyệt Hạ tiên nhân thở dài bất lực, dịu giọng "Phượng Oa!

Sự hận thù trong lòng ngươi quá lớn.

Lão phu khuyên ngươi nên bỏ thù hận này đi.

Đừng cho đến cuối cùng trở thành dáng vẻ của người ngươi hận nhất"Húc Phượng không biểu tình "Thúc phụ không cần lo lắng, ta tự biết tính toán" Hắn bước xuống bậc thang.

Đi về hướng cửa ra vào.

Các ma tướng ma binh vẫn đang quỳ dưới đất, lúc này cũng không dám ngẩng đầu.Hắn bước ngang qua người Nguyệt Hạ tiên nhân, giọng không rõ vui buồn "Người về Thiên Giới đi, sau này đừng đến đây nữa, dù sao Thiên Ma cũng khác biệt"Nguyệt Hạ tiên nhân xoay người lại, nhìn theo bóng lưng cô đơn của Húc Phượng.

Từ khi nào Phượng Oa của lão lại trở thành như vậy?

Còn đâu Tiểu Phượng Hoàng kiêu ngạo nhưng tâm tính lương thiện, trừ gian diệt ác như trước đây?

Đột nhiên nhớ đến điều gì, Nguyệt Hạ tiên nhân vội nói "Lão phu quên mất.

Vốn dĩ muốn xuống đây để nói với ngươi, hình như Tiểu Lưu Anh bị con rồng trắng kia bắt rồi!"

Húc Phượng xoay người "Người nói gì?"

"Lúc nãy đi ngang qua Tuyền Cơ cung, thấy Tiểu Lưu Anh đang đánh nhau với con rồng trắng kia.

Cuối cùng đánh không lại, bị bắt đi rồi"Húc Phượng có chút giận "Sao người không giúp muội ấy?"

Nguyệt Hạ tiên nhân cả giận "Ngươi nghĩ nó còn là Dạ Thần trước đây sao?

Nói đánh liền đánh?"

Húc Phượng phất ống tay áo, cả giận nói "Là ngươi khiêu khích ta, là người tự tìm đường chết!"
 
Phượng Hoàng Và Rồng Trắng (Húc Phượng X Nhuận Ngọc Đồng Nhân Văn)
Chương 2. Gặp lại


Húc Phượng một mình đến Thiên Giới.

Từ nhỏ hắn đã nắm rõ Thiên Giới trong lòng bàn tay.

Cũng không vòng vò nơi nào, mà thẳng một đường đi đến Tuyền Cơ cung.

Nhìn thấy người ngồi trên ghế đang phê duyệt tấu chương, y một thân hoàng bào sang trọng của Thiên Đế.

Không còn là bạch y ôn nhuận như xưa nữa, hắn nhìn đến mất kiên nhẫn, gằn giọng "Thả Lưu Anh ra!"

Người nọ vẫn không dừng tay, vẫn cúi đầu xem tấu chương, nhàn nhạt mở miệng "Đã ăn bồng vũ chưa?"

Ánh mắt Húc Phượng thoáng lên tia nguy hiểm, y còn dám nhắc đến bồng vũ?

Lúc trước hắn hồi sinh, vì y không muốn hắn sống thoải mái, nên đã bỏ đi một vị thuốc trong Cửu Chuyển Kim Đan.

Khiến hắn bị phản phệ mà kết băng toàn thân, đau đớn không thôi.

Vị thuốc đó chính là bồng vũ.

Cũng là thứ duy nhất Cẩm Mịch để lại cho hắn, hắn không nỡ dùng.

Cũng không nghĩ sẽ dùng.

Hắn muốn nhớ rõ sự đau đớn khi bị kết băng.

Nhớ rõ sự đau đớn này đều do y ban cho.

Càng vì thế mà sinh thêm hận.

"Vẫn chưa dùng sao?"

Giọng y lại vang lên.

Húc Phượng không trả lời, mà xông thẳng đến chỗ y, muốn giết chết y.

Nhưng cách y năm bước chân, hắn đã bị một kết giới chặn lại.

Khiến hắn lùi về sau mấy bước.

Lúc này người mặc hoàng bào kia mới ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Cười thật trào phúng "Húc Phượng!

Không ăn bồng vũ, ngươi vốn không phải đối thủ của ta.

Nếu lần này ta lại muốn giết ngươi, cũng không thể xuất hiện thêm một Cẩm Mịch đỡ cho ngươi nữa"Húc Phượng tức giận "Ngươi câm miệng.

Đừng nhắc tên nàng, ngươi không đủ tư cách!"

"Ta không đủ tư cách?"

Y cười lạnh "Những ngày không có ngươi, là do ta chăm sóc nàng.

Nàng ở với ta bình an vô sự, ngươi vừa xuất hiện liền hại chết nàng.

Ngươi nói xem ai mới không đủ tư cách?"

Húc Phượng hai tay siết chặt thành quyền.

Hắn vì không muốn nợ Tuệ Hòa mà bỏ đi một nữa tu vi của chính mình.

Còn bị phản phệ bởi Cửu Chuyển Kim Đan.

Lại bị trọng thương trong đại chiến Thiên Ma.

Cho nên bây giờ chưa chắc là đối thủ của y.

Nếu không..y còn có thể sống sót mà ngồi đó sao?

Húc Phượng thấy có gì đó không đúng.

Nói về cuộc chiến Thiên Ma, khi đó hai người họ đánh nhau rất kịch liệt.

Hắn cũng bị thương rất nặng.

Đáng lẽ ra y cũng bị thương mới đúng.

Tại sao nhìn y dường như không thương tổn, kết giới y dùng còn mạnh hơn bình thường?

Y đột nhiên lạnh lùng nói "Cút về Ma Giới của ngươi đi.

Lưu Anh công chúa, ta không thả!"

Húc Phượng nghe y nói thế, cũng không quan tâm y không bình thường chỗ nào, liền lạnh lùng nói "Hôm nay dù có chết ta cũng đem Lưu Anh về.

Ta sẽ không để ngươi hại chết người ta yêu quý nữa"Y nhìn hắn hồi lâu, rồi mở miệng "Ngươi yêu quý nàng lắm sao?"

Không để Húc Phượng trả lời, đã cười trào phúng.

Nói tiếp "Đúng rồi!

Ai ngươi cũng yêu quý cả, chỉ duy nhất ghét ta"Húc Phượng không ngờ y sẽ nói vậy, trầm mặc một chút, rồi quay đầu nhìn ra sân Tuyền Cơ cung, lạnh nhạt "Ta cũng từng yêu quý ngươi, và chưa từng nghĩ sẽ ghét ngươi.

Tiếc là bây giờ, chỉ có hận"Hắn quay đầu nhìn y, lạnh lùng "Hận không thể một kiếm đâm chết ngươi, tế vong linh những người ta yêu quý"Húc Phượng hận y tận xương tủy, nếu lời nói có thể giết người.

Người trước mặt đã hồn phi phách tán từ lâu.

Vì cũng quá hận, nên hắn không phát hiện khuôn mặt người trước mặt hết xanh lại trắng.

Giây phút hắn nói "Ta cũng từng yêu quý ngươi" Trong mắt người trước mặt dường như có một tầng ánh sáng.

Nhưng liền bị hắn dập tắt sau đó.

Hắn lại không biết gì.

Mà dùng lời nói sắc như dao liên tục đâm vào đối phương.

"Nhuận Ngọc!

Ta hận ngươi.

Rồi cũng có một ngày ta giết chết ngươi!"

Hồi lâu sau, Nhuận Ngọc đột nhiên bật cười.

Thân hình vừa động, tay đã đặt trên cổ Húc Phượng.

Húc Phượng ngây người, nhưng cảm giác y không dùng sức.

Hắn cũng không phản kháng, hắn muốn thử xem y định làm gì.

Giọng Nhuận Ngọc lạnh lùng vang lên "Húc Phượng!

Vậy ngươi có biết, ta cũng hận ngươi không?"

Y nhìn vào mặt hắn, vừa cười vừa nói "Đương nhiên ngươi không biết, haha đúng rồi, làm sao ngươi biết chứ.

Ngươi không biết gì hết.

Húc Phượng!

Ngươi không biết gì hết haha ngươi không biết gì hết"Bàn tay y trên cổ hắn cũng buông xuống, y cười đến vặn vẹo.

Nhìn y bây giờ còn giống Ma Tôn hơn cả hắn, nếu người khác nhìn vào, còn nghĩ y mới là người nhập ma.

Đột nhiên tay phải Nhuận Ngọc triệu tới Xích Tiêu Kiếm, ánh mắt mang đầy sát khí nhìn Húc Phượng, quát lên "Ta giết ngươi!"

Nhưng kiếm vừa giơ lên, tay trái y lại đưa lên nắm chặt tay phải.

Y quát lên với Húc Phượng "Cút về Ma Giới của ngươi đi.

Mau!!"

Húc Phượng nhíu mày "Cùng Kỳ!"
 
Phượng Hoàng Và Rồng Trắng (Húc Phượng X Nhuận Ngọc Đồng Nhân Văn)
Chương 3. Cùng Kỳ


Húc Phượng nhíu mày "Cùng Kỳ!"

Hắn vừa dứt lời, đôi đồng tử đen nhánh của Nhuận Ngọc đột nhiên chuyển sang màu xanh lục, ánh mắt tàn ác nhìn chằm chằm hắn, mở miệng "Đừng hòng chạy, ta phải giết ngươi.

Giết hết tất cả các ngươi!"

Nhưng tay phải cầm Xích Tiêu Kiếm vẫn bị tay trái ra sức giữ lại, y lại mở miệng.

Nhưng lúc này giọng nói không còn là giọng y nữa, mà pha lẫn giọng Cùng Kỳ "Cút đi.

Húc Phượng!

Ngươi cút đi cho ta!"

Húc Phượng như không nghe thấy, đứng yên như bị phong ấn, nhìn y tự giằng co bản thân mình.

Ánh mắt y hết tức giận lại tàn ác tới cực độ.

Đôi lúc lại cười tới vặn vẹo."

Ngươi không áp chế được ta haha ngươi bỏ cuộc đi, ngươi không áp chế được ta!"

"Ngươi câm miệng cho ta!"

"Haha mấy ngày nay ngươi vì áp chế ta mà chịu nhiều đau đớn như vậy.

Kết quả vẫn không áp chế được ta haha""Câm miệng!!"

Nhìn y đau đớn mà tự nói với chính mình.

Mồ hôi lạnh trên trán cũng đổ ra.

Húc Phượng không những không thương xót, mà càng tức giận tới cực độ, lại càng hận y hơn.

Y dám!

Y vậy mà lại dám?

Chỉ vì muốn thắng hắn trong đại chiến Thần Ma.

Mà y lại tu luyện cấm thuật, hút máu Cùng Kỳ vào thân thể mình.

Y đường đường là Thiên Đế, mà dám tu luyện cấm thuật?

Y rõ ràng biết Cùng Kỳ là yêu thú khó thuần.

Nếu dung hòa máu nó vào thân thể, lâu dần sẽ bị nó khống chế.

Tàn ác khát máu, lấy giết người làm thú vui.

Từ lúc đại chiến Thiên Ma đã qua nữa tháng.

Y vẫn luôn chịu đau đớn mà áp chế Cùng Kỳ sao?

Cho nên hắn giết nhiều thần tiên Thiên Giới như vậy, mà y vẫn không để tâm vì nguyên nhân này ư?

Chỉ vì áp chế Cùng Kỳ?

Húc Phượng khinh bỉ.

Y giả nhân giả nghĩa cái gì.

Nếu không muốn bị Cùng Kỳ khống chế.

Đã không dùng nó để đấu với hắn.

Y chỉ sợ bản thân bị khống chế, rồi không thể toan tính người khác nữa mà thôi.

Húc Phượng đang suy nghĩ, đột nhiên "leng keng" một tiếng.

Xích Tiêu Kiếm bị chính Nhuận Ngọc tự mình giằng co mà rớt xuống đất, thân hình y lóe sáng một cái, liền biến mất, hắn giật mình "Không ổn!"

Rồi đi đến nhặt Xích Tiêu Kiếm lên, liền đuổi theo y.

Khi Húc Phượng đuổi theo Nhuận Ngọc tới Nam Thiên Môn.

Y đã bắt được một tiểu thiên binh gác cổng, đôi đồng tử màu xanh lục lại đậm thêm một chút.

Khí đen tỏa ra quanh người y.

Các chư thần nghe tin đều tụ lại Nam Thiên Môn, nhìn thấy tình huống trước mắt, được một phen hỗn loạn, có người nhìn thấy Húc Phượng, liền la lên "Ma Tôn!"

Các chư thần thấy Húc Phượng liền lùi về sau mấy bước.

Chuyện các tiên nhân bị Ma Tôn giết hại gần đây không phải họ không biết, nên càng đề phòng hơn.

Ma Tôn này hiện giờ đã không còn là Hỏa Thần khi xưa.

Hắn lạnh lùng tàn nhẫn, sức mạnh lại cường đại.

E rằng chỉ có Thiên Đế của họ mới đánh lại hắn.

Nhắc đến Thiên Đế, họ liền đưa mắt nhìn Nhuận Ngọc.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra với y.

Mà khí tức quanh người y lại tà khí tới như vậy.Nhưng tại sao lại thành màu đen rồi?

Rõ ràng khí tức y rất thanh khiết, là màu xanh lam mới phải mà?

Đột nhiên một thượng tiên mở miệng "Là cấm thuật!"

Vị thượng tiên kia vừa dứt lời, như rằng Nhuận Ngọc muốn chứng minh lời hắn.

Một bàn tay hóa thành chảo.

Trực tiếp, nhanh gọn, đâm vào lòng ngực tiểu thiên binh từ phía sau.

Tiểu thiên binh từ từ trượt xuống, hóa thành tro bụi.

Hồn phi phách tán.

Mọi người cả kinh.

Có người hoảng sợ, có người tức giận.

Một người trong đám nói "Làm càn.

Thân là Thiên Đế sao có thể luyện cấm thuật?"

Một người lại nói "Một kẻ giết phụ thân đoạt ngôi, thì luyện cấm thuật đã là gì?"

Một người lại đột nhiên la lên "Nếu không ngăn cản y, Thiên Giới chắc chắn bị hủy!"

Nhuận Ngọc đột nhiên cười lạnh "Ngăn cản ta?

Dựa vào các ngươi?"

Dứt lời liền phất tay lên, một luồng khí đen ù ù kéo đến.

Khí đen ngưng tụ thành một con rồng đen trên không trung.

Rồi như xé gió mà bay đến các chư thần.

Màu xanh lục trong đôi đồng tử Nhuận Ngọc càng đậm.

Y nhếch khóe môi.

Giọng nói hoàn toàn là của Cùng Kỳ "Thiên Giới các ngươi khiến ta khổ sở nhiều năm như vậy.

Đáng chết!!"

Khi con rồng đen bay về phía các chư thần.

Họ liền giơ tay lên, ngưng tụ linh lực, hợp sức tạo thành một kết giới.

Chặn rồng đen bên ngoài.

Cứ chặn như vậy cũng không phải là cách.

Cùng Kỳ vốn sức mạnh cường đại.

E rằng trên đời này chỉ có Xích Tiêu Kiếm và Vẫn Ma Xử của Ma Giới mới thu phục được nó.

Nhưng Xích Tiêu Kiếm là do vị Thiên Đế kia giữ, mà bây giờ vị Thiên Đế kia nhường như bị khống chế hoàn toàn.

Cho nên quanh người y mới phát ra khí đen tàn ác như thế.

Vì vậy chỉ còn Vẫn Ma Xử của Ma Giới mà thôi.

Mà Vẫn Ma Xử lại nằm trong tay vị Ma Tôn nãy giờ đứng một bên xem kịch vui kia.

Đột nhiên một thượng tiên quỳ xuống, hướng Húc Phượng cầu khẩn "Hỏa Thần điện hạ, xin ngài cứu Thiên Giới!"

Dù sao thì vị Ma Tôn kia cũng từng là Hỏa Thần của Thiên Giới.

Dù giờ bản tính có thay đổi một chút.

Nhưng cũng không đến nổi không cứu bọn họ có đúng không?

Dù không cứu bọn họ thì cũng phải cứu Thiên Giới này.

Vì thế họ đành đánh cược một lần.

Rồng đen do Nhuận Ngọc ngưng tụ vẫn bị chặn ngoài kết giới.

Nó liên tục đâm đầu vào kết giới của bọn họ.

Nếu còn kéo dài thời gian.

Kết giới chắc chắn vỡ nát.

Các chư thần đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu "Hỏa Thần điện hạ, xin ngài cứu Thiên Giới!"

Húc Phượng thấy thế đột nhiên ngữa đầu cười lớn "Nhuận Ngọc cả đời này làm sai, nhưng có một chuyện nói rất đúng.

Thiên Giới đúng là nơi dơ bẩn nhất Lục Giới này.

Lúc trước các ngươi cùng y tạo phản.

Hại chết phụ đế ta, bây giờ sợ y bộc phát ma tính giết các ngươi.

Các người lại muốn ta giết y?"

Tất cả im lặng không một tiếng động.

Húc Phượng lạnh lùng nói tiếp "Ta đã nhập ma, tâm cũng nhập ma.

Ta không còn là Hỏa Thần nữa" Ngưng một chút, nói tiếp "Ta sẽ giết Nhuận Ngọc, nhưng không phải vì các ngươi!"

Giọng Cùng Kỳ từ miệng Nhuận Ngọc phát ra "Muốn giết ta?

Ngươi đủ bản lĩnh sao?"

Húc Phượng bật cười một cái, nheo mắt nhìn Nhuận Ngọc, đưa một tay lên trời, quát lớn "Vẫn Ma Xử!"

Thần khí Ma Giới liền xuất hiện trong tay hắn.

Nhuận Ngọc tái mặt, nhưng giọng Cùng Kỳ lại vang lên.

Giờ này có lẽ y đã hoàn toàn bị khống chế rồi "Ngươi muốn làm gì?"

Húc Phượng lạnh lùng "Giết ngươi!"

Nhuận Ngọc muốn quay đầu bỏ chạy, Húc Phượng đã kịp thời dùng linh lực quăng Vẫn Ma Xử lên không trung, Vẫn Ma Xử bay đến trên đỉnh đầu Nhuận Ngọc.

Rồi hắn dùng kết giới nhốt y lại bên trong.

Vẫn Ma Xử xoay tròn trên đỉnh đầu Nhuận Ngọc, hút toàn bộ khí đen vào trong.

Vẫn Ma Xử là thần khí của Ma Giới.

Nó có thể diệt trừ ma tính của Cùng Kỳ.

Nên Cùng Kỳ vô cùng sợ món thần khí này.

Sau khi hắn trở thành Ma Tôn, các trưởng lão của Ma Giới đã giao Vẫn Ma Xử cho hắn.

Một lúc lâu sau, Nhuận Ngọc ở trong kết giới ngã quỵ một chân xuống đất.

Phun ra một ngụm máu.

Đôi đồng tử màu xanh lục cũng nhạt dần.

Dường như ma tính của Cùng Kỳ đã hết, Húc Phượng thu Vẫn Ma Xử về.

Bước đến trước mặt Nhuận Ngọc, từ trên nhìn xuống y.

Nhìn thấy vết máu xanh lục y phun ra lúc nãy, mày hắn nhíu lại.

Con rồng đen tấn công các chư tiên cũng biến mất, họ tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nào ngờ Húc Phượng lại triệu tới một thanh kiếm trong tay.

Không do dự đâm vào ngực Nhuận Ngọc.Mọi người nhìn thấy thanh kiếm kia, đều ngẩn người.

Một người la lên "Xích Tiêu Kiếm!"

Xích Tiêu Kiếm là thần khí do chúng tiên cùng chế tạo ra.

Dùng để trảm yêu trừ ma.

Là kiếm được truyền từ các đời Thiên Đế.

Đáng lẽ lúc này Xích Tiêu Kiếm phải trong tay vị Thiên Đế kia mới đúng, sao lại trong tay Ma Tôn Ma Giới?
 
Phượng Hoàng Và Rồng Trắng (Húc Phượng X Nhuận Ngọc Đồng Nhân Văn)
Chương 4. Truyền ngôi


Xích Tiêu Kiếm mạnh mẽ đâm vào ngực Nhuận Ngọc, không một chút nương tay.

Các chư tiên nhìn thấy liền nuốt một ngụm khí lạnh.

Có người còn bất giác đưa tay lên ngực mình."

Nhị điện hạ!

Xin ngài tha cho bệ hạ" Một giọng nói khản đặc vang lên.

Mọi người quay đầu, nhìn thấy Quảng Lộ và Lưu Anh đang chạy đến.

Trên mặt Quảng Lộ toàn là nước mắt.

Nàng chạy đến bên cạnh Nhuận Ngọc, quỳ xuống cầu xin Húc Phượng "Nhị điện hạ!

Xin ngài nể tình mà tha cho bệ hạ" Dứt lời liền dập đầu "Xin ngài!"

Lưu Anh nhìn thấy tình huống trước mắt, thăm dò mở miệng "Phượng huynh, huynh định giết..Nhuận Ngọc sao?"

Húc Phượng không trả lời Lưu Anh, có chút kinh ngạc "Sao muội lại thoát được?"

"Là Quảng Lộ thả ta ra" Nàng đưa mắt nhìn Nhuận Ngọc, mặt y tái nhợt, mím môi chịu đựng cơn đau của Xích Tiêu Kiếm "Huynh định giết y sao?"

Húc Phượng không trả lời, quay lại nhìn Nhuận Ngọc, đôi đồng tử y đã trở lại màu đen nhánh như trước.

Chỉ là máu bị Xích Tiêu Kiếm đâm trên ngực vẫn chảy ra màu xanh lục.

Ánh mắt hắn sắc lạnh, tay trái bùng lên nghiệp hỏa, cùng Xích Tiêu Kiếm đốt vào ngực Nhuận Ngọc.

Quảng Lộ cả kinh, liền muốn nhào tới ngăn cản.

Húc Phượng quát lên "Lưu Anh!

Giữ nàng ta lại!"

Theo như Lưu Anh quan sát nãy giờ.

Nếu như Húc Phượng muốn giết Nhuận Ngọc thì đã đâm một kiếm xuyên tim.

Tại sao còn vừa dùng nghiệp hỏa lại dùng Xích Tiêu Kiếm đâm y?

Mà độ sâu do kiếm đâm trên ngực Nhuận Ngọc rất cạn.

Không thể nào đâm chết y được.

Cho nên Húc Phường vừa quát lên.

Lưu Anh đã nhanh tay giữ chặt Quảng Lộ lại.

Quảng Lộ bị Lưu Anh giữ lại.

Kích động hét lên "Nhị điện hạ!

Đừng mà, đừng giết bệ hạ!"

Trên mặt nàng toàn nước mắt "Bệ hạ rất đáng thương, ngài ấy đã không còn gì nữa rồi.

Cầu xin Nhị điện hạ tha cho ngài ấy!"

Cùng lúc này, Húc Phượng rút Xích Tiêu Kiếm ra.

Dường như Nhuận Ngọc không thể chịu được nữa.

Ngửa đầu thét lên một tiếng đau đớn.

Gương mặt y tái nhợt.

Trên trán lấm tấm mồ hôi.

Dòng máu đỏ từ ngực y chảy ra.

Không gian lạnh ngắt như tờ.

Lưu Anh buông Quảng Lộ ra, nàng liền quỳ lết đến bên cạnh Nhuận Ngọc.

Giọng khản đặc "Bệ hạ..Bệ hạ.

Ngài không sao chứ?"

Cơn đau đớn qua đi, Nhuận Ngọc nhìn Quảng Lộ lắc đầu.

Rồi đưa mắt nhìn Húc Phượng.

Có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Húc Phượng.

Tại sao lại không giết y?

Tại sao lại dùng Xích Tiêu Kiếm và nghiệp hỏa để giết chết Cùng Kỳ trong người y?Tại sao lại giúp y?

Húc Phượng!

Không phải ngươi hận ta lắm sao?

Nhưng khi mở miệng, lại chỉ thốt lên được một câu "Húc Phượng, giết ta đi!"

Húc Phượng nghe thế liền tức giận.

Không phải y nên nói một câu đa tạ sao?

Nếu không nhờ hắn, y bây giờ đã thành thần không ra thần.

Ma không ra ma rồi.

Xích Tiêu Kiếm kề vào cổ Nhuận Ngọc, Húc Phượng lạnh lùng nói "Ngươi đừng tưởng ta không dám!"

"Phượng Oa!

Đủ rồi!"

Nguyệt Hạ tiên nhân lúc này cũng chạy đến.

Nhìn thoáng qua Lưu Anh, rồi nói với Húc Phượng "Tiểu Lưu Anh cũng được cứu ra rồi.

Ngươi đừng gây rối nữa"Các chư tiên nãy giờ đứng im bất động, lúc này thấy Nguyệt Hạ tiên nhân.

Một thượng tiên đi đến trước mặt lão, cúi đầu nói "Nguyệt Hạ tiên nhân, Thiên Đế thân là chủ của một giới, lại luyện cấm thuật.

Xin ngài phế ngôi vị Thiên Đế của y!"

Nguyệt Hạ tiên nhân vò đầu "Lão phu..Cái này..cái này.."

Tuy lão không thích con rồng trắng này.

Nhưng y thật sự tận tâm tận lực vì Thiên Giới.

Huống hồ nếu phế y, thì còn ai có thể đảm nhiệm?Thiên Đế tiền nhiệm có hai đứa con.

Một đứa trở thành Ma Tôn của Ma Giới.

Quay ngược lại giết người của Thiên Giới.

Còn một đứa khác thì suốt ngày mặt như nhà có tang.

Không rõ vui buồn.

Lại âm thầm luyện luôn cấm thuật.

Hai đứa trẻ này rõ ràng trước đây là một cặp Long Phượng khiến người người ngưỡng mộ, hai đứa trẻ vẫn luôn bù trừ cho nhau.

Huynh trưởng ôn nhuận như ngọc, giỏi nhẫn nhịn!Đệ đệ kiêu ngạo trời sinh, tính tình thẳng thắng!

Nguyệt Hạ tiên nhân lắc đầu thở dài, cũng do Thiên Đế tiền nhiệm tạo nghiệp quá nặng.

Nên giờ hai đứa con mới thành ra như thế này đây!

Đột nhiên Nhuận Ngọc mở miệng "Nhuận Ngọc thân là Thiên Đế, lại luyện cấm thuật.

Cảm thấy hổ thẹn với ngôi vị này.

Cho nên hôm nay có mặt các vị chư tiên làm chứng.

Nhuận Ngọc nguyện ý truyền ngôi vị này lại cho Lý Nhi của Thái Hồ!"

Lời vừa dứt, một thượng tiên cầm quạt bước lên, vẻ mặt không đồng ý, nói "Làm sao có thể truyền ngôi vị Thiên Đế cho người ngoài?"

Xích Tiêu Kiếm đã được Húc Phượng thu về từ lâu.

Nhuận Ngọc đưa tay để Quảng Lộ đỡ y đứng lên, nhàn nhạt nhìn vị thượng tiên.

Nói "Lý Nhi là đệ đệ ta!"

Khi Nhuận Ngọc nói ra lời đó, không ai để ý bàn tay của Húc Phượng đang siết chặt lại.

"Nhưng ta không đồng ý!"

Vị thượng tiên nhìn Húc Phượng "Lúc nãy ngươi muốn giết bọn ta.

Là Hỏa Thần điện hạ đã cứu bọn ta, nên muốn truyền cũng phải truyền cho Hỏa Thần điện hạ!"

Nhuận Ngọc cười nhạt "Vậy ngươi hỏi xem hắn có nguyện ý nhận ngôi Thiên Đế này không?

Nếu hắn nhận, ta sẽ nhường!"

Vị thượng tiên nhìn Húc Phượng, định mở miệng.

Đã bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn cho im bặt.

Hắn mở miệng "Chuyện của Thiên Giới các ngươi không liên quan tới ta!"

Ánh mắt hắn đầy sát khí nhìn vị thượng tiên chằm chằm "Ta đã nói ta không còn là Hỏa Thần của Thiên Giới nữa!"

Hắn gằn giọng "Nếu còn để nghe thấy ai dám gọi như thế.

Ta liền khiến người đó hồn phi phách tán!"

Vị thượng tiên kia run lên, thấy không thể bàn bạc được với Húc Phượng, liền hướng Nguyệt Hạ tiên nhân "Nguyệt Hạ tiên nhân, chẳng lẽ ngày định để một người ngoài thống lĩnh Thiên Giới sao?"

Nguyệt Hạ tiên nhân chưa kịp mở miệng.

Nhuận Ngọc đã nói "Thái Quốc tiên nhân!"

Ánh mắt sắc lạnh, giọng y lạnh lùng "Bổn tọa là đang truyền ngôi.

Không phải thương lượng với các ngươi!

Ta chỉ muốn các ngươi làm chứng, không phải phản đối!"

Dù gương mặt Nhuận Ngọc vẫn đang tái nhợt.

Nhưng vẫn làm họ khiếp sợ.

Ánh mắt y quá sắc lạnh, lại dùng phong thái Thiên Đế thường ngày để nói chuyện.

Khiến họ không rét mà run.

Không ai dám nói gì nữa.

Nhuận Ngọc không để ý tới các chư tiên nữa, y bước về phía Húc Phượng.

Giơ tay trước mặt hắn "Xích Tiêu Kiếm!

Trả lại cho ta!"

Húc Phượng nhìn bộ dạng như sắp chết vẫn tỏa ra lạnh nhạt của y.

Cười lạnh "Nếu ta không trả?"

Nhuận Ngọc nhíu mày, hắn tưởng y tức giận.

Nào ngờ thân thể y đột nhiên ngã xuống.

Húc Phượng bất giác đưa tay ra đỡ y.

Đôi mắt Nhuận Ngọc nhắm nghiền, ngất trong lòng Húc Phượng.
 
Phượng Hoàng Và Rồng Trắng (Húc Phượng X Nhuận Ngọc Đồng Nhân Văn)
Chương 5. Lý Nhi


Nhuận Ngọc tỉnh lại đã thấy mình ở Tuyền Cơ cung.

Quảng Lộ ngồi bên giường y vui mừng "Bệ Hạ, ngài tỉnh rồi?

Ngài không sao chứ?

Sao đột nhiên lại ngất xỉu?"

Quảng Lộ hỏi một tràn, khiến Nhuận Ngọc hoa mắt nhức tai, y chống tay ngồi dậy, chỉ nhàn nhạt nói "Đừng gọi bệ hạ nữa, gọi điện hạ như trước đây đi"Quảng Lộ như hiểu ra, liền gật đầu.Y hỏi "Sao ta lại về được đây?"

Quảng Lộ cung kính trả lời "Là nhị điện hạ đưa ngài về""Vậy hắn đâu?"

"Về Ma Giới rồi"Nhìn thấy vẻ mặt Nhuận Ngọc có chút thất thần, rồi cụp mắt, nàng nghĩ y không lấy lại được Xích Tiêu Kiếm nên buồn, vội đứng lên đi đến bàn rồi quay lại, đưa Xích Tiêu Kiếm cho y.

"Là nhị điện hạ trả ngài"Nhuận Ngọc đưa mắt nhìn Xích Tiêu Kiếm, vẻ mặt không rõ vui buồn.

Quảng Lộ nói "Lưu Anh công chúa đã nói nguyên nhân tại sao nhị điện hạ lại dùng Xích Tiêu Kiếm đâm ngài" Nàng e dè "Thật ra nhị điện hạ cũng đối với ngài còn tốt lắm"Nhuận Ngọc bất giác cười nhạt "Tốt sao?

Hắn hận không thể giết chết ta, sao có thể tốt với ta được?"

"Đó là sự thật" Quảng Lộ vội nói "Lúc điện hạ ngất xỉu, vẻ mặt nhị điện hạ liền biến sắc.

Còn tự tay đem ngài về, còn dặn dò Quảng Lộ đừng để ngài dùng linh lực vào lúc này, sẽ hại thân"Nhuận Ngọc lại thất thần.

Một lúc lâu sau, đã nói sang chuyện khác "Lý Nhi đã lên Thiên Giới chưa?"

Quảng Lộ trả lời "Nguyệt Hạ tiên nhân đã đích thân đến Thái Hồ truyền tin, có lẽ cũng sắp tới Thiên Giới rồi!"

Quảng Lộ vừa dứt lời, một giọng nói lo lắng vang lên "Đại ca ca, huynh làm sao thế?"

Chưa đầy hai giây, một bóng người đã vụt qua người Quảng Lộ, ngồi vững vàng trên giường Nhuận Ngọc.

Nhuận Ngọc và Quảng Lộ ngây người, nhìn thiếu niên còn cao hơn Nhuận Ngọc kia.

Nhuận Ngọc mờ mịt mở miệng "Lý Nhi?"

Thiếu niên cười tươi "Là ta!"

Nhuận Ngọc "..."

Quảng Lộ "..."

Lý Nhi thấy cả hai cứng đơ người, gãi đầu cười cười "À ừm..Đã lâu không gặp, nên ta có cao một chút xíu"Nhuận Ngọc thầm cảm thán.

Quả nhiên là đã lâu không gặp lại Lý Nhi rồi, từ lúc y còn là Dạ Thần, đến lúc lên làm Thiên Đế.

Xảy ra bao nhiêu chuyện.

Cho tới bây giờ mới gặp lại Lý Nhi.

Không ngờ đứa trẻ lúc đó chỉ đứng tới eo y, bây giờ lại cao như vậy.

Đột nhiên Lý Nhi nhào vào lòng Nhuận Ngọc, nói "Đại ca ca, ta nhớ huynh lắm"Quảng Lộ thấy thế hoảng hốt "Điện hạ còn đang bị thương!"

Lý Nhi nghe thế vội ngồi đàng hoàng, quan sát Nhuận Ngọc "Bị thương ở đâu?"

Đột nhiên cậu tức giận "Là ai làm huynh bị thương?

Ta đánh giúp huynh, bây giờ ta lợi hại lắm đó"Nhuận Ngọc bật cười.

Cao thì cao, nhưng trẻ con vẫn là trẻ con.Quảng Lộ đột nhiên hỏi "Nguyệt Hạ tiên nhân đâu?

Không phải ngài ấy đi đón đệ sao?"

Lý Nhi nhìn Quảng Lộ trả lời "Ngài ấy nói không muốn tới Tuyền Cơ cung, nên ta tới một mình"Đột nhiên nhớ đến điều gì, quay đầu nhìn Nhuận Ngọc "Nguyệt Hạ tiên nhân, nói huynh muốn ta làm Thiên Đế, có thật không?"

Nhuận Ngọc gật đầu.

Lý Nhi lắc đầu "Không được!

Một Thái Hồ ta còn quản chưa xong, sao có thể làm Thiên Đế chứ?"

Nhuận Ngọc thẳng thắng nói "Là ta luyện cấm thuật, không xứng với ngôi vị Thiên Đế này.

Chỉ có thể truyền lại, mà ngoài đệ ra ta không tìm được người thích hợp"Lý Nhi gãi đầu "Nhưng mà..nhưng mà ta.."

Nhuận Ngọc vươn tay xoa đầu Lý Nhi, cười ôn nhu "Ta tin đệ sẽ làm được!"

Lý Nhi ngây người, một lúc lâu sau lại nhào vào lòng Nhuận Ngọc "Được rồi!

Nhưng ta vẫn nhớ huynh lắm"Quảng Lộ hết nói nổi.Lý Nhi dù đã cao lên không ít, nhưng cũng chỉ cao hơn Nhuận Ngọc một chút.

Nên nhìn vào vẫn giống một đứa trẻ đang làm nũng.

Lý Nhi ở Thiên Đế đã qua ba ngày, Nhuận Ngọc đã nói hết những việc Thiên Đế cần làm cho Quảng Lộ.

Để Quảng Lộ giúp đỡ Lý Nhi, Quảng Lộ tuy rằng là nữ nhân, nhưng rất có tài.

Y luôn coi trọng nàng.

Còn y ở Tuyền Cơ cung mượn cớ dưỡng thương, thật ra không muốn ai làm phiền mình.

Y cả ngày ngồi trên ghế đá, ngẩn người nhìn hoa quỳnh trước sân.Không phải y cố tình trốn tránh, chỉ là y không biết bây giờ y nên làm gì, y cảm thấy mình sống quá lâu.

Chuyện gì cũng đã làm qua, bây giờ cảm thấy mọi thứ thật tẻ nhạt.

Đột nhiên một ánh sáng tím xẹt qua tầm mắt y, Lưu Anh theo đó xuất hiện.

Vẻ mặt nàng vô cùng gấp gáp "Phượng huynh lại bị phản phệ Kim Đan rồi!"

Đồng tử Nhuận Ngọc khẽ động, nhưng vẻ mặt vẫn thờ ơ "Cho hắn ăn bồng vũ là được"Lưu Anh lắc đầu "Huynh ấy không chịu ăn, còn dùng nghiệp hỏa làm kết giới để bồng vũ vào trong, ai cũng không dập tắt được" Nàng gấp gáp nói "Nhưng ta biết ngươi làm được, ở Lục Giới này người thuộc hệ Thủy không có ai mạnh hơn ngươi!"

Nhuận Ngọc có chút giận "Lớn như vậy rồi còn giở thói trẻ con!"

Tuy rằng ngoài mặt Nhuận Ngọc tỏa ra không quan tâm, nhưng vẫn cùng Lưu Anh xuống Ma Giới.Nhưng vừa tới sông Vong Xuyên, cửa vào của Ma Giới.

Nhuận Ngọc khựng lại, Lưu Anh thấy thế liền hỏi "Làm sao thế?"

Nhuận Ngọc nhàn nhạt trả lời "Ta đã từng thề không bước vào Ma Giới nữa!"

Lưu Anh tức giận "Phượng huynh sắp đau chết rồi, ngươi còn quan tâm lời thề cái gì?"

Như sợ Nhuận Ngọc chạy mất, Lưu Anh đặt tay lên vai y, hóa thành mốt ánh sáng tím biến mất trước bờ Vong Xuyên.

Lưu Anh đưa thẳng Nhuận Ngọc tới tẩm điện của Húc Phượng.

Lúc đến nơi, Nhuận Ngọc đưa tay ôm lấy ngực mình, mày nhíu lại.

Lưu Anh là người của Ma Giới, nên nàng không biết lời thề thượng thần của Thiên Giới, nếu làm trái lời thề, so với bị người khác đánh một sát chiêu vào ngực.

Còn đau đớn hơn.

Lưu Anh không biết, nhưng y biết.

Nếu y muốn bỏ chạy, thì Lưu Anh thật sự không bắt được y, chỉ là y không muốn mà thôi.

"Ngươi còn đứng đó ôm ngực làm gì?

Mau đến xem Phượng huynh!"

Nhuận Ngọc đưa mắt nhìn, lúc này Lưu Anh đang đứng bên giường Húc Phượng, còn Húc Phượng đang bị kết băng trên giường.

Hắn lăn qua lộn lại, tuy không hé miệng kêu la.

Nhưng dường như rất đau đớn, vì chăn gối trên giường, cùng miếng màn mỏng trước giường đều bị vò nát, rơi xuống đất.

Nhuận Ngọc đi đến trước giường, tuy dù đang đau đớn, nhưng Húc Phượng vẫn nhận ra Nhuận Ngọc.

Hắn nghiến răng "Cút cho khuất mắt ta!"

Vẻ mặt Nhuận Ngọc thờ ơ, cũng không giận.

Đầu ngón trỏ và ngón giữa khẽ động, y hướng đầu ngón tay về phía Húc Phượng.

Băng phong trên người Húc Phượng từ từ bay đến đầu ngón tay y.

Tạo thành hình một con rồng băng khoản một cánh tay.

Húc Phượng cảm thấy sự đau đớn giảm đi, đưa mắt nhìn Nhuận Ngọc, thấy y thu hết con rồng băng vào người.

Định nổi giận mắng y, thì tay y lại giơ lên, phất tay một cái.

Một tấm tường băng được dựng lên trước giường hắn.

Ngăn cách y và Lưu Anh bên ngoài.

Y liếc nhìn Lưu Anh bên cạnh "Canh chừng hắn!"

Nói rồi Nhuận Ngọc bước đến cái bàn đang rực ánh lửa ở trong một góc kia.

Lúc nãy vào y đã phát hiện ánh lửa kỳ lạ trên cái bàn này.

Quả nhiên lại gần, phát hiện một cái hộp ở bên trong ánh lửa, có lẽ là bồng vũ ở trong cái hộp đó.

Húc Phượng lúc này cũng đoán ra Nhuận Ngọc muốn làm gì, hắn ngồi bật dậy hét lên "Nhuận Ngọc!

Ngươi dám làm càn.

Ta liền giết ngươi!"

Húc Phượng vừa dứt lời, thì tay Nhuận Ngọc đã giơ lên, đẩy con rồng băng lúc nãy ra ngoài.

Hóa băng thành nước, ào ào đổ lên ánh lửa kia.

Húc Phượng phất tay, một đạo kim vang từ bàn tay đánh ra, đánh lên bức tường băng của Nhuận Ngọc.

Nhưng hắn vừa mới bị phản phệ, nội lực còn chưa hồi phục.

Mà bức tường băng này, Nhuận Ngọc như dùng tám phần nội lực mà đúc thành.

Vốn dĩ y đã đoán ra vào lúc này hắn không thể phá được.

Húc Phượng vẫn liên tục đánh vào tường băng, quát lên "Nhuận Ngọc!

Ta giết ngươi!

Chắc chắn sẽ giết ngươi!"

Nhìn ngọn lửa càng ngày càng yếu, Húc Phượng càng tức giận.

Không đánh vào tường băng nữa, mà hai tay hắn bùng lên ngọn lửa hình hoa sen.

Hoa sen bằng lửa nhảy nhót trên hai bàn tay hắn.

Lưu Anh cả kinh "Lưu Ly Tịnh Hỏa?"

Nàng quát lên "Phượng huynh!

Huynh điên rồi, huynh đang bị phản phệ, còn dùng Lưu Ly Tịnh Hỏa?"

"Rắc" một tiếng, bức tường bằng bị Lưu Ly Tịnh Hỏa đánh nát.

Húc Phượng bước xuống giường, liền ngã quỵ một chân xuống đất.

Phun ra một ngụm máu.

Mà vào lúc này, Nhuận Ngọc cũng dập tắt được ngọn lửa kia, y mở hộp ra, quả nhiên là bồng vũ!

Nhuận Ngọc đưa tay lấy bồng vũ ra, chạy về phía Húc Phượng.

Y cũng quỵ một chân xuống đất, Húc Phượng ngẩng đầu lửa giận bùng lên thành sát khí trong mắt.

Miệng vừa hé mở, đã bị Nhuận Ngọc nhét một thứ gì đó vào miệng hắn.

Liền bịt miệng hắn lại.

Có ngu cũng biết đó là thứ gì!

Y dám nghiền bồng vũ thành bột, để nó tan trong miệng hắn?

Nhuận Ngọc đoán bột cũng tan hết, liền buông tay ra.

Nhưng y vừa buông tay, một bàn tay đã bóp chặt cổ y "Nhuận Ngọc!

Là ngươi tự tìm đường chết!"
 
Phượng Hoàng Và Rồng Trắng (Húc Phượng X Nhuận Ngọc Đồng Nhân Văn)
Chương 6. Phượng Hoàng nổi giận!


"Nhuận Ngọc!

Là ngươi tự tìm đường chết!"

Húc Phượng đã ăn bồng vũ, nội lực cũng từ từ hồi phục lại.

Sức trên tay càng ngày lại càng mạnh.

Siết chặt cổ Nhuận Ngọc không buông, dù Lưu Anh có kéo tay hắn ra như thế nào đi nữa.

"Phượng huynh, huynh đừng như vậy, là ta cứu huynh.

À không..là ta nhờ Nhuận Ngọc tới cứu huynh.

Không liên quan tới y"Lưu Anh gấp đến độ nói năng cũng lộn xộn.

Mà người bị siết chặt cổ kia, gương mặt y tuy tái nhợt, khóe miệng còn động vết máu.

Nhưng thần sắc lại lạnh nhạt, y chăm chú nhìn Húc Phượng.

Không có biểu tình gì, rồi y nhắm mắt lại, mặc Húc Phượng muốn làm gì thì làm.

Húc Phượng bị biểu tình của Nhuận Ngọc chọc giận, nhưng lại thấy vết máu trên khóe miệng y.

Bạch y trên người cũng có vài vệt đỏ.

Hắn bất giác buông tay.

Húc Phượng vừa buông tay ra, Nhuận Ngọc đã lập tức phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

Y ho khan hai tiếng, lại phun ra một ngụm máu nữa.

Máu từ khóe miệng chảy xuống vạt áo, nhuộm đỏ bạch y trên người.

Nhìn bạch y trên người Nhuận Ngọc bị nhuộm đỏ cả một vùng trước ngực.

Húc Phượng có chút ngây người.

Lúc nãy tức giận không để ý, hôm nay Nhuận Ngọc lại mặc bạch y?

Nhưng thật nực cười làm sao, lâu như vậy rồi, hắn mới lại thấy Nhuận Ngọc mặc bạch y, nhưng là một bạch y bị nhuộm máu.

Đột nhiên Nhuận Ngọc chống tay lên gối đứng dậy.

Giọng lạnh nhạt "Có giết ta không?

Không giết thì ta về Thiên Giới"Húc Phượng cũng chống tay đứng dậy, nhìn gương mắt tái nhợt của y.

Bất giác mở miệng "Không sao chứ?"

Ánh mắt Nhuận Ngọc khẽ động, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.

Lạnh nhạt nói "Chưa chết được!"

Húc Phượng nghe thế lại nổi giận "Ngươi muốn chết lắm sao?"

Nhuận Ngọc cười mỉa mai "Ta sống với chết có gì khác nhau?

Cũng chẳng ai quan tâm"Húc Phượng đưa mắt nhìn Nhuận Ngọc, hắn từ trước tới giờ vẫn không hiểu được nam nhân bạch y trước mặt này.

Đột nhiên một ma binh chạy đến quỳ trước cửa điện, hô to "Bẩm báo Tôn Thượng, một người tự xưng là tân Thiên Đế của Thiên Giới đang ở bờ Vong Xuyên.

Muốn ngài trả..ngài trả.."

Hắn ấp úng, nhưng thấy ánh mắt sắc lạnh của Húc Phượng, liền dập đầu "Trả đại ca ca cho hắn"Nhuận Ngọc nhíu mày "Lý Nhi"Húc Phượng nhìn chằm chằm Nhuận Ngọc.

Cố đè nén tức giận, quay sang nói với Lưu Anh "Lưu Anh, muội ra nói với hắn, Ma Giới không giữ đại ca ca của hắn" Húc Phượng gằn giọng "Nếu hắn còn không đi, giết chết cho ta!"

Lưu Anh cúi đầu "Tuân mệnh!"

Rồi cùng ma binh đi ra ngoài.

Nhuận Ngọc tức giận "Ngươi điên à?"

Rồi quay người muốn bỏ đi, nào ngờ cửa điện đóng lại một cái "rầm" kết giới liền hiện lên.

Nhuận Ngọc quay người trừng Húc Phượng, lạnh giọng "Bỏ kết giới!"

Húc Phượng cười lạnh "Không phải ngươi lợi hại lắm sao?"

Hắn đi đến trước mặt Nhuận Ngọc.

Tức giận nói "Lợi hại đến mức độc của Cùng Kỳ còn trong người lại dám dùng linh lực.

Lợi hại đến mức làm trái lời thề thượng thần bước vào Ma Giới.

Còn chặn tường băng, dập nghiệp hỏa.

Ngươi lợi hại như vậy, một kết giới nhỏ nhoi lại không thể phá sao?"

Nhuận Ngọc có chút thất thần vì thấy Húc Phượng tức giận.

Chẳng phải hắn hận y sao?

Hắn là người muốn y chết nhất còn gì?

Vậy sao lại tức giận khi y làm hại bản thân?

Y bị trọng thương, hắn nên vui mới phải chứ?

Nhưng Nhuận Ngọc đang lo cho Lý Nhi, cũng không nghĩ nhiều.

Lạnh lùng nói "Húc Phượng!

Ta không đùa với ngươi, bỏ kết giới.

Ta phải đi cứu Lý Nhi"Nhắc tới Lý Nhi, Húc Phượng càng nổi giận "Tại sao lại không làm Thiên Đế nữa?

Ngươi nghĩ ngôi Thiên Đế là trò đùa của ngươi sao?

Ngươi thích liền đoạt, không thích liền bỏ?"

Nhuận Ngọc đã quen với việc con Phượng Hoàng này đột nhiên hỉ nộ thất thường.

Mà nói đúng hơn từ khi gặp lại y, hắn chỉ có nộ mà thôi.

Y lạnh nhạt trả lời "Ngươi biết rõ tại sao ta lại đoạt ngôi mà.

Không phải sao?"

Húc Phượng hừ lạnh "Ta thì biết cái gì chứ?

Ta không biết gì hết, ta chỉ biết ngươi vì muốn trả thù mà giết cha đoạt ngôi.

Ép chết mẫu thân ta, hai người đã nuôi lớn ngươi.

Ngươi làm nhiều chuyện ác như vậy, nên bây giờ là đang hối hận sao?

Nên mới không muốn làm Thiên Đế nữa?"

Vẻ mặt Nhuận Ngọc kiên định "Giết cha đoạt ngôi, giam cầm phế Thiên Hậu.

Ta chưa từng hối hận, nhưng ta lại tính toán sai một chuyện.

Dù ta có tính toán như thế nào, cũng không tính được ngươi sẽ làm Ma Tôn.

Quay lại đối đầu với ta, kết quả lại khiến ngươi trở thành dáng vẻ như bây giờ"Húc Phượng không ngờ những việc làm như thế, mà Nhuận Ngọc có thể nói ra những lời nhẹ nhàng, như hôm nay ta mới giết một con kiến.

Rốt cuộc cuối cùng là vì cái gì?

Mà khiến bạch y thiếu niên trở thành như vậy?

Húc Phượng tức giận, siết chặt nắm tay "Không phải ngươi tính toán sai, mà là từ trước tới giờ ta chưa từng tính toán.

Mới không ngăn cản được việc làm của ngươi"Nhuận Ngọc đột nhiên hỏi "Ngươi biết tại sao ngươi chưa từng tính toán không?"

Y cười nhạt, tự trả lời "Là vì từ nhỏ tới lớn cái gì ngươi cũng có, thì cần tính toán cái gì?

Ngươi có phụ đế yêu thương.

Có mẫu thần bảo vệ, có thúc phụ nâng đỡ.

Có chúng tiên kính phục, ngươi cần gì phải tính toán nữa?"

"Vậy thì đã sao?"

Húc Phượng tức giận nói "Chẳng phải những thứ ta có đều bị người tước đoạt hết rồi sao?

Phụ đế, mẫu thần, ngay cả địa vị thần tộc.

Cũng bị ngươi tước bỏ!"

Hắn căm hận nhìn Nhuận Ngọc "Ngươi có biết khi bị tước bỏ thần tịch, ta đã hoang mang như thế nào không?

Bất lực như thế nào không?

Còn có một chút sợ hãi.

Cả đời này Húc Phượng ta chưa từng sợ hãi điều gì, nhưng lúc đó ta đã sợ hãi.

Nhuận Ngọc!

Ngươi có hiểu được cảm giác có nhà nhưng không thể về không?"

Hắn vừa hồi sinh, thì biết phụ đế đã mất.

Mẫu thần cũng không còn, người mình yêu phản bội.

Huynh trưởng lại tàn nhẫn tước bỏ thần tịch của hắn.

Hắn như một người ở trên đỉnh cao, bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng.

Lúc đó hắn thật sự đã có một tia sợ hãi.

Đôi đồng tử Húc Phượng có chút đỏ "Ngươi nghĩ ta muốn làm Ma Tôn lắm sao?

Ngươi nghĩ ta muốn trong người ta có máu của ma tộc sao?

Ngươi nghĩ ta muốn sao?"

Hắn hét lên "Tất cả là nhờ ngươi ban cho ta đó!"

Gương mặt tái nhợt của Nhuận Ngọc lại tái thêm mấy phần.

Y mím chặt môi, một lúc lâu sau nhỏ giọng "Xin lỗi, lúc đó ta nghĩ ngươi không muốn nhìn thấy ta.

Nên ta.."

Nhuận Ngọc còn chưa nói hết, Húc Phượng đã cắt ngang "Đúng vậy!

Lúc đó ta thật sự không muốn nhìn thấy ngươi.

Khi ta hồi sinh, ta đã hận Cẩm Mịch và cả ngươi.

Nhưng nếu hận Cẩm Mịch một, thì hận ngươi mười!"

Bàn tay trong ống tay áo Nhuận Ngọc siết chặt lại, y rũ mắt.

Biểu tình có chút thương tâm.

Nhưng Húc Phượng không nhìn ra.

Lạnh nhạt nói "Bây giờ xin lỗi thì có ít gì.

Mọi chuyện đã không thể quay lại được nữa rồi"Đột nhiên Nhuận Ngọc mở miệng "Ngươi hận ta, có thể tìm ta trả thù.

Đừng làm hại Lý Nhi" Giọng gần như cầu xin "Mở kết giới, để ta ra ngoài"Tâm tình Húc Phượng vốn dĩ đã dịu lại theo cái rũ mắt của y.

Nhưng chưa đầy một khắc, y lại khiến lửa giận của Húc Phượng bùng lên.

"Ngươi càng muốn cứu hắn, ta càng không để người cứu.

Muốn cứu ngươi tự.."

Húc Phượng còn đưa dứt lời, đã thấy Nhuận Ngọc quay đầu phát động linh lực trong người.

Muốn phá kết giới của hắn.

Hắn liền giật mình phất ống tay áo.

Kết giới thu lại.

Nhuận Ngọc không quay đầu, chạy nhanh ra ngoài.

Húc Phượng nhìn bóng lưng bạch y kia, siết chặt nắm tay lại.

Cuối cùng vẫn đuổi theo.

Húc Phượng đuổi đến bờ Vong Xuyên, nhìn thấy một đám ma binh đứng đối diện Nhuận Ngọc, cùng Lưu Anh cầm đầu, nàng nói "Nhuận Ngọc!

Ngươi xuống đây giúp Phượng huynh, coi như Lưu Anh ta nợ ngươi một ân tình.

Ngươi có thể đi, nhưng tân Thiên Đế kia phải để lại"Mà Nhuận Ngọc lúc này gương mặt tuy tái nhợt, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh.

Bảo vệ tân Thiên Đế kia sau lưng "Ta sẽ đi.

Nhưng cũng phải mang tân Thiên Đế đi cùng"Bàn tay cầm roi Ma Cốt của Lưu Anh siết lại, ánh sáng tím từ Ma Cốt hiện lên.

Như đã sẵn sàng "Vậy đừng trách ta không khách khí!"

Nhuận Ngọc nhìn Xích Tiêu Kiếm Lý Nhi không biết điều khiển mà rơi xuống đất.

Y triệu hồi lại Xích Tiêu Kiếm nắm trong tay.

Lạnh giọng "Nhuận Ngọc thỉnh giáo!"

Linh lực Nhuận Ngọc rót vào Xích Tiêu Kiếm, càng làm nó thêm sáng.

Mà một màn này đều bị Húc Phượng thu vào tầm mắt.

Hai bàn tay hắn siết lại thành nắm đấm.

Mười ngón tay đâm vào da thịt tới rỉ máu.

Độc Cùng Kỳ làm hại tới thân thể y, nên phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng.

Không thể sử dụng linh lực quá độ, mà lúc nãy y lại chặn tường băng, dập nghiệp hỏa.

Còn làm trái lời thề thượng thần.

Khiến thân thể đã bị thương, càng nặng hơn.

Có khi còn ảnh hưởng tới thần hồn bên trong.

Nên lúc nãy mới liên tục phun ra máu như thế.

Y của bây giờ còn không bằng một ma binh tu luyện một ngàn năm.

Thì làm sao đánh lại Lưu Anh?

Vậy mà vì muốn cứu tên tân Thiên Đế kia, lại muốn phá kết giới của hắn.

Rót linh lực vào Xích Tiêu Kiếm, y là không muốn sống nữa sao?

Nhưng thật nực cười làm sao.

Đệ đệ ruột của y, bị y hại tới tan nhà nát cửa.

Nhưng y lại ra sức bảo vệ một người ngoài, đến tính mạng cũng không cần nữa.

Húc Phượng nhìn tình cảnh trước mắt, bật cười.

Cười tới vặn vẹo "Nhuận Ngọc!

Thì ra không phải ngươi nhẫn tâm, chỉ là ngươi nhẫn tâm với ta thôi" Ánh mắt Húc Phượng hiện lên tia tàn ác "Ngươi bảo vệ hắn chứ gì?

Vậy ta sẽ giết hắn cho ngươi xem!

Ngươi bảo vệ người nào, ta giết người đó!"

Thân hình Húc Phượng khẽ động, liền xuất hiện sau lưng Lý Nhi.

Bàn tay vươn lên trước bóp chặt yết hầu Lý Nhi.

Chỉ cần hắn phát động Lưu Ly Tỉnh Hỏa, người này liền hồn phi phách tán.

Nhuận Ngọc còn định đợi Lưu Anh ra tay trước, y mới tìm cách phòng thủ.

Bây giờ y biết bản thân không phải đối thủ của Lưu Anh.

Còn muốn tìm cách làm sao để y cùng Lý Nhi thoát thân.

Nhưng Lưu Anh đột nhiên hạ roi Ma Cốt xuống, các ma binh cũng đột nhiên quỳ xuống, hô to "Tham kiến Tôn Thượng!"

Mà ánh mắt Lưu Anh lại nhìn ra phía sau y.

Cũng mở miệng "Phượng huynh"(•)Tác giả có lời muốn nói!

Phượng Hoàng "Ngươi bảo vệ người nào, ta liền giết người đó!"

Rồng Trắng "Có điên quá thì ra chuồng gà mà chơi!"
 
Phượng Hoàng Và Rồng Trắng (Húc Phượng X Nhuận Ngọc Đồng Nhân Văn)
Chương 7. Ở lại Ma Giới


"Phượng huynh"Lúc này Nhuận Ngọc không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra phía sau y rồi.

Nhuận Ngọc quay người lại, quả nhiên nhìn thấy Húc Phượng đang khống chế Lý Nhi.

Người y khẽ run lên, hồi ức tưởng chừng đã chôn sâu, lại lần lượt hiện lên trong đầu.

Năm đó ở Động Đình Hồ, phế Thiên Hậu cũng từng giết chết người y muốn bảo vệ nhất.

Mà nay, con trai của bà ta.

Cũng muốn giết chết người y muốn bảo vệ.

Mà y của lúc đó với bây giờ, đều bất lực như vậy.

Đều không làm gì được, ngoại trừ nhìn người mình muốn bảo vệ chết trước mặt mình.

Nếu lúc đó y còn có thể vì tức giận mà phát động toàn bộ nội lực trong người để đánh trả phế Thiên Hậu.

Thì bây giờ y hoàn toàn là bất lực.

Nội lực của y không đủ.

Với lại..cũng không muốn đánh trả Húc Phượng.

Đột nhiên giọng Húc Phượng vang lên, đánh tan hồi ức của y "Tân Thiên Đế lại dám một mình xuống Ma Giới.

Đúng là rất gan dạ"Thấy Lý Nhi muốn nói chuyện, Húc Phượng nới lỏng tay.

Cũng muốn xem tên này có gì khác biệt, lại khiến Nhuận Ngọc xem trọng như vậy.

"Đại ca ca, người sau lưng ta là ai thế?

Sao trong người hắn lại có khí tức của huynh?"

Đồng tử Nhuận Ngọc khẽ động.

Húc Phượng "..."

Vào lúc này chẳng phải nên nói "Huynh mau cứu ta!"

Hay nghĩa khí một chút thì "Huynh mau đi đi" sao lại biến thành một câu điên khùng như vậy chứ?

Trong người hắn sao lại có khí tức của Nhuận Ngọc được?

Nhuận Ngọc thông minh như vậy, lại chọn một tên điên làm Thiên Đế ư?

Húc Phượng đột nhiên mở miệng "Còn nói xằng nói bậy, ta liền giết ngươi"Lý Nhi cãi lại "Ta nói xằng nói bậy gì chứ?

Ta ngửi được đấy nhá, mũi ta thính lắm"Húc Phượng hừ lạnh "Ngươi là cá trạch tinh, cũng không phải là chó.

Thì thính cái gì?"

"Là cá chép!!"

Nhuận Ngọc "..."

Húc Phượng không thèm để ý tới Lý Nhi nữa, nhìn Nhuận Ngọc.

Lạnh giọng "Muốn cứu hắn sao?"

Nhuận Ngọc siết chặt Xích Tiêu Kiếm trong tay, ánh sáng trên kiếm lại sáng thêm vài phần "Phải!

Dù là ai cũng không ngăn cản được ta.

Kể cả ngươi"Húc Phượng nhìn Nhuận Ngọc lại rót linh lực vào kiếm, mặt đen lại.

Tay phải khẽ động, một đạo ánh sáng liền đánh vào cổ tay Nhuận Ngọc.

Khiến Xích Tiêu Kiếm rơi xuống đất.

Nhuận Ngọc còn chưa kịp phản ứng, Húc Phượng đã triệu Xích Tiêu Kiếm vào tay mình.

Kề kiếm lên cổ Lý Nhi.Nhuận Ngọc thầm mắng trong lòng, bây giờ y cực kỳ hối hận, vì đã không đổi tâm pháp triệu hồi Xích Tiêu Kiếm.

Húc Phượng nhìn vẻ mặt có chút giận của Nhuận Ngọc.

Biết y chắc đang hối hận lắm vì không đổi tâm pháp Xích Tiêu Kiếm đây mà.

Khóe môi hắn nhếch lên, nói lại lời y "Hôm nay ta muốn giết hắn, ai cũng không thể ngăn cản.

Kể cả ngươi"Tay Húc Phượng khẽ động, Xích Tiêu Kiếm liền theo tay hắn cứa một đường nhỏ trên cổ Lý Nhi, máu rỉ ra.

"Dừng tay!"

Nhuận Ngọc hét lên.

Húc Phượng dừng động tác, mỉm cười nhìn Nhuận Ngọc "Sao thế?

Thiên Đế..À không, Dạ Thần điện hạ muốn ngăn cản ta sao?"

Nhuận Ngọc mím môi.

Húc Phượng lại cười "Không có Xích Tiêu Kiếm, hiện giờ linh lực cũng cạn kiệt.

Cũng không hóa được kiếm khí, vậy Dạ Thần điện muốn lấy gì ngăn cản ta?"

"Mạng của ta!"

Nhuận Ngọc nghiêm túc "Lấy mạng ta đổi cho Lý Nhi đi.

Không phải ngươi hận ta sao?

Húc Phượng, đổi đi"Lý Nhi đột nhiên hét lên "Không được!"

Rồi giọng nhỏ lại "Xin lỗi đại ca ca, ta không biết sự tình lại thành ra như vậy.

Huynh đi đi, đừng lo cho ta"Mà nụ cười trên môi Húc Phượng cũng tắt đi.

Cố kiềm chế tức giận "Mạng của ngươi ta muốn lấy lúc nào cũng được.

Sao phải đổi?"

Nhuận Ngọc mất bình tĩnh "Vậy ngươi muốn sao?"

"Quỳ xuống!"

Húc Phượng cười lạnh, biết chắc chắn y sẽ không làm.

Cả đời này hắn cũng chưa từng thấy y cầu xin ai.

Huống hồ ngồi trên ngôi vị Thiên Đế lâu như vậy, y càng không làm."

Chỉ cần ngươi quỳ xuống dập đầu cầu xin ta.

Ta sẽ.."

Lời còn chưa dứt, Nhuận Ngọc đã quỳ xuống.

Giọng có chút run rẩy "Cầu xin ngươi, tha cho Lý Nhi đi"Hình ảnh cũ lập lại, khiến Nhuận Ngọc rất sợ hãi.

Năm đó ở Động Đình Hồ y cũng từng cầu xin phế Thiên Hậu như vậy.

Nhưng chỉ đổi lại cái xác của mẫu thân.

Y đã hứa với mẫu thân phải bảo vệ Lý Nhi thật tốt, đó cũng là chuyện cuối cùng mẫu thân nhờ y.

Nên y phải hoàn thành.

Trước đây y đưa Lý Nhi về Thái Hồ, vì không muốn khi y đoạt ngôi sẽ hại tới Lý Nhi.

Mà khi y lên ngôi Thiên Đế, y lại cho rằng, y đủ mạnh rồi.

Không ai có thể hại tới những người y muốn bảo vệ nữa.

Y vẫn luôn cho rằng như vậy.

Nhưng vạn vật rồi cũng thay đổi, y làm sao ngờ được có một ngày lại phải hèn mọn cầu xin như thế này.

Chỉ để Lý Nhi được sống.Là y vô dụng, trước kia vô dụng.

Bây giờ cũng vô dụng, những người y muốn bảo vệ.

Y đều không có khả năng bảo vệ.

Lý Nhi dù sao vẫn là một đứa trẻ, vẫn luôn sống ở Thái Hồ.

Làm sao hiểu được lòng người hiểm ác.

Làm sao nghĩ mọi chuyện lại diễn ra như thế này.

Cậu không những không giúp được gì, mà còn hại cả đại ca ca.

Mắt Lý Nhi cay cay "Đại ca ca, đứng lên đi.

Huynh đừng như vậy, ta sai rồi.

Thật xin lỗi"Mà Húc Phượng lúc này đứng như trời trồng, cổ họng nghẹn đắng không nói nên lời.

Nhìn vị huynh trưởng một thân bạch y nhuộm máu trước mặt, vì kẻ khác cầu xin hắn.Y lại cầu xin hắn đấy?

Nếu trước đây y cũng bảo vệ hắn như vậy, thì hắn sẽ đi đến bước đường này sao?

Từ nhỏ tới lớn hắn đều đối tốt với y.

Y cũng đối tốt với hắn, nhưng không biết từ khi nào.

Y lại luôn vạch rõ ranh giới với hắn.

Dù không lạnh nhạt, nhưng cũng không thân thiết nữa.

Vì mẫu thần luôn nghiêm khắc với y.

Nên hắn muốn bù đắp cho y, mà đối thật tốt với y.

Lúc trước cả Thiên Giới đều biết, đụng vào Dạ Thần.

Chính là đụng vào Hỏa Thần.

Dù họ không thích y, cho rằng y vô dụng.

Cũng không dám cười cợt sau lưng y.

Nhưng hắn biết, y không vô dụng chút nào.

Y rất có tài, chỉ là không muốn thể hiện mà thôi.

Quả nhiên y thật sự có tài, mà tài năng của y chính là đẩy hắn vào chỗ chết.

Khiến hắn vạn kiếp bất phục.

Húc Phượng lửa giận ngập trời, buông Lý Nhi ra.

Bước nhanh về phía y.

Nắm vạt áo y kéo lên "Nhuận Ngọc!

Ngươi vô dụng tới mức này sao?

Vô dụng tới mức phải quỳ xuống cầu xin ta?"

Nhuận Ngọc nãy giờ vẫn luôn áp chế nội thương, để không phun ra máu.

Mà lúc này Húc Phượng dùng sức quá mạnh, khiến y không chịu nổi nữa.

Liền phun ra một ngụm máu.Lý Nhi cả kinh, muốn chạy lại.

Húc Phượng liền phất tay dùng kết giới chặn lại Lý Nhi.Hắn dùng ống tay áo, mạnh bạo lau khóe miệng Nhuận Ngọc, giọng lạnh lùng "Ta nghĩ kỹ rồi, ta muốn ngươi.

Ta muốn ngươi lại ở Ma Giới, cả đời bị ta hành hạ.

Nếu ngươi đồng ý.

Ta liền thả hắn đi.

Từ nay Thiên Ma nước sông không phạm nước giếng"Nhuận Ngọc không suy nghĩ, liền gật đầu "Được!"

Không phải kết giới cách âm, nên Lý Nhi đều nghe thấy.

Cậu lắc đầu "Không được!

Đại ca ca, đừng đồng ý mà"Nhuận Ngọc nghiêm giọng "Lý Nhi!

Ngươi hiện giờ là Thiên Đế, là chủ của một giới.

Dưới ngươi còn có hàng vạn người cần ngươi bảo vệ.

Ngươi không được tùy tiện như hôm nay, muốn gì làm đó.

Có hiểu không?"

Thấy Lý Nhi khóc, Nhuận Ngọc lạnh giọng "Không được khóc!

Yếu đuối như một nữ nhân thì sao có thể gánh vác Thiên Giới?"

Nhuận Ngọc nhìn Xích Tiêu Kiếm trong tay Húc Phượng.

Lạnh nhạt nói "Xích Tiêu Kiếm"Tuy Húc Phượng không muốn giao Xích Tiêu Kiếm của phụ thần cho người ngoài.

Nhưng vẫn đưa cho Nhuận Ngọc.

Y lại nói "Thu kết giới"Húc Phượng phất tay thu kết giới.

Nhuận Ngọc đi đến đưa Xích Tiêu Kiếm cho Lý Nhi, mắt y đã đỏ lên "Đi đi!"

Lý Nhi bất động.

Nhuận Ngọc nói "Có phải ngay cả lời của đại ca ca nói đệ cũng không nghe phải không?"

Lý Nhi lắc đầu "Không phải""Vậy đi đi"Lý Nhi mím môi nhìn Nhuận Ngọc, cuối cùng vẫn quay người.

Hóa thành một ánh sáng trắng biến mất trên không trung.

Nhuận Ngọc ngẩng đầu nhìn lên không trung, nơi Lý Nhi biến mất.Húc Phượng đi đến, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của y.

Bất giác mở miệng "Đừng nhìn nữa, không quay về được nữa đâu"Nhuận Ngọc cười mỉa mai trả lời "Tất cả là nhờ ơn Ma Tôn đại nhân ban cho ta đó"Húc Phượng tức giận "Không được nói lại lời ta!"

Nói rồi nắm tay Nhuận Ngọc kéo đi.

"Buông tay!"

Húc Phượng quay đầu trừng y "Còn nói một tiếng nữa, ta liền lên Thiên Giới giết con cá chép tinh kia.

Cả Yểm Thú và Quảng Lộ, ta đều giết hết"Nhuận Ngọc "..."
 
Phượng Hoàng Và Rồng Trắng (Húc Phượng X Nhuận Ngọc Đồng Nhân Văn)
Chương 8. Phòng của Húc Phượng


Húc Phượng cứ như thế mà kéo Nhuận Ngọc đi trước mặt bao nhiêu ma binh.

Trên đường đi y thật sự không nói tiếng nào nữa.

Cho đến khi Húc Phượng kéo Nhuận Ngọc về căn phòng trong cung điện của hắn.

Y mới hỏi "Ngươi đưa ta đến đây làm gì?"

Húc Phượng nhàn nhạt trả lời "Không phải ngươi đồng ý ở lại Ma Giới à?"

"Ở lại Ma Giới chính là thế này sao?"

Húc Phượng thoáng liếc qua mặt y "Chứ ngươi muốn sao?"

Vẻ mặt Nhuận Ngọc có chút mờ mịt "Không phải nên giam vào đại lao, đánh đập hành hạ cả đời.

Khiến ta sống không bằng chết à?"

Húc Phượng "..."

Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt Nhuận Ngọc có chút khó coi, y phất ống tay áo quay người lại.

Muốn bỏ đi ra ngoài.

Húc Phượng liền bắt lấy cổ tay y "Muốn đi đâu?"

Giọng Nhuận Ngọc nghiêm túc "Ta không muốn ở đây!"

Húc Phượng siết chặt cổ tay y, cười lạnh "Hối hận rồi sao?"

Húc Phượng buông cổ tay Nhuận Ngọc ra, xoay người y lại.

Lạnh lùng nói "Nhưng giờ có hối hận thì cũng muộn rồi, ngươi phải ở lại đây với ta!"

Nhuận Ngọc lạnh giọng "Không ở!"

Mặt Húc Phượng đen lại, một trường kiếm lửa đột nhiên xuất hiện trong tay hắn.

Nhuận Ngọc còn nghĩ, với tính tình thất thường bây giờ.

Có khi hắn sẽ chém cho y một kiếm, nào ngờ hắn đùng đùng lửa giận bước qua người y.

Muốn đi ra ngoài.Y quay người nhìn bóng lưng hắn, hỏi "Ngươi muốn làm gì?"

"Giết cá chép!"

Nhuận Ngọc cả giận "Không phải ngươi nói nếu ta ở lại Ma Giới, ngươi sẽ tha cho Lý Nhi sao?"

Húc Phượng quay người, hừ lạnh "Không phải ngươi nói không ở à?

Ngươi không giữ lời hứa, sao ta phải giữ?"

"Ta nói không ở lúc nào?"

Húc Phượng trừng y "Mới vừa nãy" Lại mỉa mai nói "Ngươi bị thương nặng quá nên mất trí nhớ luôn rồi sao?"

Nhuận Ngọc như hiểu ra, có chút buồn cười.

Nhưng vẫn giữ biểu tình lạnh nhạt "Ý của ta là ta không muốn ở căn phòng này"Húc Phượng nhìn căn phòng một lượt, rồi nói "Căn phòng này thì làm sao?

Tuy không giống Tuyền Cơ cung, nhưng.."

'là tốt nhất ở Ma Giới' nghẹn lại trong cổ họng.

Hắn bất giác giật mình.

Y nói đúng, tại sao hắn lại đưa y đến chỗ này?

Hắn nên như lời y nói, giam cầm hành hạ y mới đúng.

Khiến y cả đời này sống không bằng chết, mới là mong muốn của hắn.

Không phải sao?

Rõ ràng là hận y, ghét y.Nhưng nhìn tấm bạch y trên người y, vì hắn mà nhuộm đỏ màu máu, hắn lại không nỡ xuống tay.Đúng rồi!

Chắc chắn là như vậy, hắn bây giờ đối tốt với y.

Có lẽ vì không muốn nợ món ân tình này của y mà thôi.

Sau khi vết thương y lành, hắn sẽ không đối tốt như thế nữa.

"Dù giống Tuyền Cơ cung ta cũng không ở" Giọng Nhuận Ngọc lạnh nhạt vang lên đánh tan suy nghĩ của Húc Phượng "Ta không muốn ở cùng một chỗ với ngươi"Húc Phượng đen mặt.

Y nói chuyện tử tế với hắn một chút thì y bị thiên lôi đánh chết hay gì?

Câu nào cũng chọc giận hắn cả.

Hắn muốn đối tốt cũng không được.Húc Phượng tức giận "Ai muốn ở cùng ngươi?

Phòng này cho ngươi, ta ở phòng khác.

Cung điện của Ma Tôn có rất nhiều phòng" Vẻ mặt hắn chán ghét "Chắc ta muốn nhìn mặt ngươi.

Ngươi tưởng mình đẹp lắm sao?

Suốt ngày mặt như đưa tang, ai muốn nhìn?"

Nhuận Ngọc "..."

Húc Phương quay người muốn đi ra ngoài, nhưng bước được hai bước đã dừng lại.

Quay lại cảnh cáo Nhuận Ngọc "Ở yên trong phòng cho ta.

Không được đi lung tung"Không cần biết Nhuận Ngọc có đồng ý hay không, hắn đã quay người bỏ đi.

Trước khi đi còn lập kết giới.

Nhuận Ngọc "..."

Với sức lực của y bây giờ, hắn nghĩ y còn có thể phá được kết giới hắn sao?

Còn cảnh cáo dư thừa.

Nhuận Ngọc nhìn căn phòng một lượt, y rũ mắt.

Cách bày trí hoàn toàn khác với Tê Ngô cung của Húc Phượng trước đây.

Có lẽ Húc Phượng thật sự không muốn có quan hệ gì với Thiên Giới nữa.

Nhớ tới những lời chỉ trích của Húc Phượng, y mím chặt môi.

Là chính tay y đã tước bỏ thần tịch hắn, là y khiến hắn không thể quay đầu.

Là y khiến hắn vạn kiếp bất phục.

Lúc đó y chỉ nghĩ, khi hắn sống lại, hắn chắc chắn sẽ hận y, ghét y.

Thậm chí không muốn nhìn thấy y, tính tình hắn kiêu ngạo như vậy.

Làm sao hắn có thể ngày ngày đối diện với kẻ ép chết phụ mẫu mình?

Cho nên y không muốn cả hai cùng khó xử.

Nên mới tước bỏ thần tịch hắn, làm sao nghĩ được sẽ đẩy hắn vào đường cùng chứ.

Nhuận Ngọc thở dài, đi đến giường nhặt chăn gối lúc Húc Phượng bị kết băng đau đớn mà làm rơi.

Ôm chăn gối vào lòng, Nhuận Ngọc có chút thất thần.

Là mùi hương trên người Húc Phượng.

Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, Húc Phượng cùng một tỳ nữ bước vào.

Trên tay tỳ nữ đang ôm một chồng y phục, tất cả đều là bạch y.

Chồng y phục cao quá đầu nàng, nên nàng chỉ có thể ló đầu qua một bên để nhìn.

Nàng nhìn thấy một tiên nhân bạch y đang ôm chăn gối của Ma Tôn mà thất thần.

Tuy tấm bạch y trên người dính đầy máu, nhưng cũng không làm mất đi vẻ thoát tục cùng tiên khí tỏa ra từ người y.

Dù chỉ nhìn được nữa gương mặt nghiêng, nhưng cũng biết được vị tiên nhân này rất đẹp.

Tỳ nữ kia là người mới vào cung, nên nàng đương nhiên không biết vị tiên nhân kia từng là Thiên Đế, là huynh trưởng của Ma Tôn.

Ân oán của họ sâu đậm thế nào.

Hận thù ra sao nàng đều không biết.

Nàng chỉ biết cả căn phòng của chính mình Ma Tôn còn cho vị tiên nhân kia, có lẽ Ma Tôn đối với vị tiên nhân kia rất tốt.

Húc Phượng lạnh giọng "Để y phục lên bàn rồi ra ngoài đi"Nữ tỳ vâng một tiếng, đem y phục để lên bàn rồi đi ra ngoài.

Húc Phương thấy Nhuận Ngọc cứ ôm chăn gối đứng bất động, hắn nhíu mày đi đến gần y "Làm sao thế?"

Lúc này Nhuận Ngọc mới giật mình, liếc sang Húc Phượng một cái.

Rồi nhét chăn gối vào lòng hắn "Đổi cái khác cho ta đi"Húc Phượng cho rằng y lại giống như lúc nãy.

Vì là đồ của hắn nên y không muốn đụng vào, phòng cũng vậy.

Giờ đến chăn gối cũng vậy.

Liền tức giận ngập trời.

"Ngươi đến để làm tù binh, không phải khách.

Yêu cầu nhiều như vậy làm gì?"

Dứt lời liền nhét lại chăn gối vào lòng Nhuận Ngọc "Ta không đổi!"

Thấy Nhuận Ngọc còn định nói tiếp.

Hắn trừng mắt nhìn y "Không được cãi""Ngươi giận cái gì?

Lại còn trừng ta?

Không đổi là không đổi"Nhuận Ngọc không nói nữa, ném hết đống chăn gối lên giường "Cút ra ngoài!"

Húc Phượng kiềm chế lửa giận "Y phục trên bàn, tắm rửa rồi thay đi"Nhuận Ngọc quay sang liếc hắn, nghiến răng "Ra ngoài!"

Húc Phượng bực bội "Ra ngoài thì ra ngoài, chẳng phải chỉ là không đổi chăn gối cho thôi sao?

Hung dữ như vậy làm gì?"

Nói rồi phất ống tay áo tức giận đi ra ngoài.

Cái gì mà ôn nhu như ngọc, diu dàng như nước chứ?Rõ ràng trước đây là y lừa người khác.

Đây mới là bản tính thật của y.

Hung thần ác sát, nhìn mà chán ghét!
 
Phượng Hoàng Và Rồng Trắng (Húc Phượng X Nhuận Ngọc Đồng Nhân Văn)
Chương 9. Tiểu hồ ly


Nhuận Ngọc không đổi được chăn gối của Húc Phượng, khiến y có chút bực bội.

Nhưng nhìn chồng y phục bạch y Húc Phượng chuẩn bị cho mình.

Tâm trạng cũng tốt lên vài phần.

Y lấy một bộ y phục ra, rồi đem những bộ còn lại sắp xếp hết vào tủ.

Tắm rửa thay y phục xong, y liền lên giường xếp bằng nhắm mắt điều tức.

Không biết qua bao lâu, Nhuận Ngọc mở mắt ra.

Ánh trăng bên ngoài chiếu vào cửa sổ, khiến y ý thức được mình ngồi đã rất lâu, Ma Giới cũng về đêm luôn rồi.

Nhuận Ngọc liếc mắt nhìn cửa ra vào, Húc Phượng cũng đã thu kết giới từ bao giờ.

Có lẽ cũng không muốn nhốt y nữa.

Nhuận Ngọc mở cửa bước ra ngoài, không khí âm u của Ma Giới khiến y có chút ngẩn người.

Không phải y chưa từng đến Ma Giới, nhưng đến và ở lại tâm trạng không giống nhau.

Tuy y vẫn quen một mình sống trong bóng đêm tĩnh mịch, nhưng dù sao Thiên Giới vẫn là nhà của y.

So với không khí âm u của Ma Giới thì khác hoàn toàn.

Không biết những ngày Húc Phượng sống ở Ma Giới như thế nào?

Có phải khi màn đêm buông xuống.

Hắn sẽ ngửa mặt lên trời trách mắng y, sao lại nhẫn tâm đến vậy?

Sao lại ép hắn vào đường cùng.

Có phải không?

Nhuận Ngọc vừa đi vừa suy nghĩ, lại đi đến bờ Vong Xuyên, những cơn gió ù ù kéo đến, mạnh bạo không nương tình mà tạt vào mặt y.

Rất lạnh, nhưng cũng không lạnh bằng tâm y.

Rất đau, nhưng cũng không đau bằng tâm Húc Phượng.

Y lạnh lùng tàn nhẫn bao nhiêu, thì Húc Phượng sẽ đau bấy nhiêu.Y giết cha đoạt ngôi, giam cầm phế Thiên Hậu.

Y chưa bao giờ hối hận, nhưng khiến Húc Phượng đi đến ngày hôm nay.

Y rất hối hận.

Cẩm Mịch từng nói y không những đánh cờ rất giỏi, mà cả đánh cược cũng giỏi.

Nàng nói rằng y cược ngày đại hôn nàng sẽ giết Húc Phượng.

Mà mọi người nghĩ như thế.

Cả Húc Phượng cũng nghĩ như thế.

Nhưng họ không biết, Cẩm Mịch mới là sự sai lầm của y trong ván cược đó.

Y thật sự không ngờ Húc Phượng lại gắn tóc của Cẩm Mịch vào nội đan tinh nguyên.

Cũng không ngờ Cẩm Mịch lại đâm nhát dao kia.

Họ cho rằng mọi chuyện do y sắp xếp, cho rằng y tàn nhẫn, máu lạnh.Nhưng họ có biết khi y nhìn thấy Húc Phượng hồn phi phách tán trước mặt mình, y đã có cảm giác gì không?

Họ không biết gì cả, Húc Phượng càng không biết.

Nhuận Ngọc càng nghĩ tâm trạng càng khó chịu, muốn quay về nghĩ ngơi cho tâm trạng bình ổn trở lại.

Nhưng định quay người đi, thì nhìn thấy một con hồ ly lông đỏ, theo nước sông Vong Xuyên mà vùng vẫy cố gắng bơi vào bờ.

Nói đúng hơn là bơi về phía y.

Cả thân người nó đều ngập dưới sông, chỉ cái đầu là trồi lên.

Nó vươn đôi mắt tội nghiệp nhìn Nhuận Ngọc, như đang muốn nói "Cứu ta với"Lệ khí dưới sông Vong Xuyên rất mạnh, ngay cả một thượng thần như Nhuận Ngọc có khi còn bị lệ khí làm bị thương.

Đừng nói là một tiểu hồ ly nhỏ bé.

Cho nên không cần suy nghĩ, Nhuận Ngọc đã ngồi xổm xuống, vươn hai tay vớt tiểu hồ ly lên.

Mặc cho lệ khí dưới sông cắn nuốt hai bàn tay y, tới rách da chảy máu.

Y vẫn nhíu chặt mày mím môi chịu đựng.Tiểu hồ ly được vớt lên bờ, nó liền nhắm mắt thoi thóp như sắp chết.

Trên người đều là vết thương.

Nhuận Ngọc nhìn xuống đuôi nó, chỉ có một đuôi?

Điều này làm Nhuận Ngọc khá ngạc nhiên, lúc nãy đuôi nó chìm dưới sông, nên y không thể nhìn thấy được.

Còn nghĩ không được sáu cái thì cũng phải ba cái.

Nhưng lại không ngờ chỉ là một tiểu hồ ly bình thường.

Theo như Nhuận Ngọc được biết, vương tộc Cửu Vĩ Hồ ở Yêu Giới vừa sinh ra đã có chín đuôi.

So với yêu hồ bình thường thì sức mạnh và thân phận của họ đều cao hơn.

Những yêu hồ khác muốn trở thành Cửu Vĩ Hồ đều phải tu luyện ngàn năm, vạn năm.

Nhưng chưa chắc có thể tu thành, cùng lắm chỉ được ba cái đuôi, hoặc sáu cái.

Nhưng không phải không có yêu hồ tu thành Cửu Vĩ Hồ, chỉ là rất hiếm.

Mà sức mạnh của yêu hồ tu thành Cửu Vĩ Hồ và vương tộc Cửu Vĩ Hồ ở Yêu Giới, lại khác nhau một trời một vực.

Tộc Cửu Vĩ Hồ quá cường đại, nên vị trí Yêu Vương của Yêu Giới do Cửu Vĩ Hồ mạnh nhất trong tộc nắm giữ.Chuyện kể trước đây có một xà yêu không phục vì vị trí Yêu Vương bị tộc Cửu Vĩ Hồ độc chiếm.

Nên đã viết thư muốn khiêu chiến.

Kết quả bị chính Yêu Vương giết chết, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.

Khiến các đại yêu, tiểu yêu khác không dám phản đối nữa.

Nhưng Yêu Giới trước đây luôn một mình một cõi, chưa từng qua lại với ai trong Lục Giới.

Yêu Giới giỏi nhất là những yêu thuật mê hoặc lòng người, cũng may là Yêu Giới không quan tâm chuyện Lục Giới.

Nếu không Lục Giới cũng có ngày đại loạn.

Lại nói đến tiểu hồ ly này, nếu nó chỉ có một đuôi, thì chỉ tương đương với mấy trăm đạo hạnh.

Mà một tiểu hồ ly với mấy trăm năm đạo hạnh, lại không bị lệ khí dưới sống Vong Xuyên giết chết.

Thì đúng là so với làm hoàng đế, càng may mắn hơn.Nhuận Ngọc bế tiểu hồ ly lên, quay về Ngu Cương cung.

Nhưng trên đường đi lại gặp một đám ma binh có vẻ rất say.

Y né sang một bên để mà đi, nhưng vẫn bị một ma binh say khướt loạng choạng bước tới chặn đường y.

"Tiểu mỹ nhân đi đâu thế?"

Ma Giới không giống Thiên Giới, với những người tu vi cao hay chức vị cao, họ còn biết khống chế ma tính của mình.

Nhưng đối với các ma binh mấy ngàn năm đạo hạnh này, các ma tính đều không khống chế mà thể hiện ra hết.

Nên tâm tính đa phần đều không sạch sẽ.

Ở Ma Giới chính là kiểu nam nữ đều ăn.

Không có quy cũ trật tự.

Nếu nói nơi nào loạn lạc nhất, thì chính là Ma Giới.

Nhuận Ngọc không trả lời, bước qua người gã.

Nhưng còn chưa đi xa, gã đã vươn tay từ sau chộp vào bả vai y "Dám khinh thường lão tử?"

Nhuận Ngọc một tay bế tiểu hồ ly, một tay giơ lên bắt lấy tay tên ma binh để trên vai y.

Không nương tình bẻ tay hắn.

Bàn tay y vẫn còn đau do lệ khí sông Vong Xuyên để lại.

Nhưng vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.

"Cút!"

Y đường đường từng là Thiên Đế, từng khiến Húc Phượng chịu không ít đau khổ, há có thể để một lũ tầm thường này khinh bạc.

Tên ma binh kia hét toáng lên, ôm lấy bàn tay mình.

Các ma binh khác thấy thế vô cùng tức giận, định xông lên đánh Nhuận Ngọc.

Nhưng một người ngăn cản "Khoan đã!"

Một gã khác giận dữ "Ngươi không thấy A Đại bị y đánh bị thương à?"

A Đại xoa xoa tay, mắng "Con mẹ nó, một tiên nhân của Thiên Giới xuống Ma Giới đã là đường chết.

Còn dám đánh lão tử?

Ngươi còn khoan cái gì?"

"Đây là tiền Thiên Đế đó"Đám ma binh kinh ngạc.

A Đại đột nhiên cười "A Tẩu!

Ngươi đừng có mà gạt ta.

Nhìn bộ dạng như sắp chết của y có chỗ nào giống Thiên Đế?"

A Tẩu trả lời "Đại chiến Thiên Ma ta có tham gia, người này thật sự là Thiên Đế đó.

Không tin ngươi hỏi Tiểu Ất đi"A Đại nhìn qua Tiểu Ất "Phải, phải.

Người này thật sự là Thiên Đế đó, nhưng hình như là kẻ thù của Ma Tôn"Thấy cả đám nhìn mình, Tiểu Ất nói "Hôm qua Lưu Anh công chúa muốn bắt tân Thiên Đế, nên dẫn một đám ma binh theo.

Ta có trong số đó, lúc Lưu Anh công chúa định cùng y đánh một trận.

Ma Tôn đột nhiên xuất hiện, uy hiếp y.

Rồi bắt y ở lại Ma Giới"A Đại đột nhiên cười lớn "Haha vậy chẳng phải là tù binh à?

Các ngươi còn sợ cái gì?

Còn không mau lên cho ta!"

Tiểu Ất cả kinh "Không được, không được.

Ngươi mới vào nên không biết, người này là huynh.."

"Câm miệng!"

A Đại quát "Ngươi còn nói nữa, đánh luôn cả ngươi"A Tẩu lại nói nhỏ với Tiểu Ất "Chúng ta đi tìm Ma Tôn" Nói rồi liền chạy đi.

A Đại thầm mắng hai người họ nhát gan.

Quay lại nhìn Nhuận Ngọc, lớn giọng "Nếu ngươi quỳ xuống xin lỗi lão tử.

Rồi cùng lão tử một đêm vui vẻ, có khi lão tử sẽ tha cho ngươi"Nhuận Ngọc cả giận, linh lực phát động muốn xuất ra.

Nhưng y bị nội thương rất nặng, bàn tay lại bị thương do lệ khí, nên vẫn mãi không phát động được linh lực.

Y càng tức giận, thật sự muốn cắt lưỡi tên này.

Đột nhiên một luồng khí đen trói quanh người y lại, tiểu hồ ly cũng bị rơi xuống rất.

Nó kêu hự một tiếng, có vẻ đụng phải vết thương nên đau.

A Đại đi đến đá tiểu hồ ly qua một bên, rồi đi đến trước mặt Nhuận Ngọc, đưa bàn tay thô ráp vuốt ve mặt y.

Quay lại cười ha hả với đám ma binh "Quả nhiên là người Thiên Giới, da dẻ mềm mại như vậy"Nhuận Ngọc cả giận "Bỏ tay ra, nếu không ta giết ngươi"Gã chậc lưỡi "Các ngươi nhìn xem, nhìn xem.

Tức giận mà vẫn đẹp như vậy"Đám ma binh cười ha hả tán đồng."

Người ta từng là Thiên Đế đó, sao lại không đẹp được?"

"Các thiên binh trên Thiên Giới thật có phúc a, ngày nào cũng được ngắm gương mặt này""Ma Tôn của chúng ta cũng đẹp, nhưng vẻ đẹp của vị Thiên Đế này nhìn cám dỗ hơn nhiều""Chậc chậc.

Cái tên không biết tốt xấu này, cả Ma Tôn cũng dám để ý"Cả đám lại cười ha hả.

Nhuận Ngọc cố gắng phát động linh lực để thoát ra, nhưng vẫn vô dụng.

Y tức tới mặt cũng phát đỏ, y như thế lại bị đám ma binh nhỏ nhoi khinh bạc cơ đấy?

Đúng là tức không nói nên lời.

A Đại đột nhiên mở miệng "Làm ở đây luôn hay sao?"

Một tên hưng phấn "Đúng rồi, đúng rồi.

Làm ở đây cho nó kích thích"Tên đó vừa dứt lời, A Đại đã đẩy ngã Nhuận Ngọc ra đất.

Nhuận Ngọc cả kinh, chuyện này, chuyện này.

Họ muốn làm gì chứ?

Như giải đáp thắc mắc của Nhuận Ngọc, A Đại leo lên người y "Tiểu mỹ nhân, lão tử sẽ nhẹ nhàng một chút"Nhuận Ngọc ngẩn người.

Thật ra nếu như bình thường, Nhuận Ngọc còn có thể dùng ánh mắt sắc lạnh để hù dọa đối phương.

Vì ánh mắt lạnh lùng của y thật sự rất đáng sợ.

Cộng thêm khí thế bức người, có lẽ sẽ khiến đám ma binh này sợ một chút.

Mà không dám làm bậy.

Nhưng bây giờ Nhuận Ngọc hoàn toàn ngẩn người, cái sự tình này cả đời y chưa gặp bao giờ.

Nên trong lúc này thật sự không biết làm sao mới phải.

Cảm giác được có người mở vạt áo mình, Nhuận Ngọc mới giật mình, quát lên "Ngươi dám làm bậy, ta sẽ giết ngươi.

Nhất định giết ngươi"A Đại cười ha hả "Tiểu mỹ nhân ngoan nào.

Càng tức giận lại càng đẹp thôi"Gã cởi bỏ một lớp áo ngoài của Nhuận Ngọc, lại muốn cởi thêm một lớp nữa.

Nhưng vừa chạm tay vào áo Nhuận Ngọc, thì đột nhiên một ngọn lửa bùng lên, đốt cháy bàn tay gã. (•)Lời tác giả "À, thì ra mày chọn cái chết"
 
Back
Top Bottom