Nhuận Ngọc không đổi được chăn gối của Húc Phượng, khiến y có chút bực bội.
Nhưng nhìn chồng y phục bạch y Húc Phượng chuẩn bị cho mình.
Tâm trạng cũng tốt lên vài phần.
Y lấy một bộ y phục ra, rồi đem những bộ còn lại sắp xếp hết vào tủ.
Tắm rửa thay y phục xong, y liền lên giường xếp bằng nhắm mắt điều tức.
Không biết qua bao lâu, Nhuận Ngọc mở mắt ra.
Ánh trăng bên ngoài chiếu vào cửa sổ, khiến y ý thức được mình ngồi đã rất lâu, Ma Giới cũng về đêm luôn rồi.
Nhuận Ngọc liếc mắt nhìn cửa ra vào, Húc Phượng cũng đã thu kết giới từ bao giờ.
Có lẽ cũng không muốn nhốt y nữa.
Nhuận Ngọc mở cửa bước ra ngoài, không khí âm u của Ma Giới khiến y có chút ngẩn người.
Không phải y chưa từng đến Ma Giới, nhưng đến và ở lại tâm trạng không giống nhau.
Tuy y vẫn quen một mình sống trong bóng đêm tĩnh mịch, nhưng dù sao Thiên Giới vẫn là nhà của y.
So với không khí âm u của Ma Giới thì khác hoàn toàn.
Không biết những ngày Húc Phượng sống ở Ma Giới như thế nào?
Có phải khi màn đêm buông xuống.
Hắn sẽ ngửa mặt lên trời trách mắng y, sao lại nhẫn tâm đến vậy?
Sao lại ép hắn vào đường cùng.
Có phải không?
Nhuận Ngọc vừa đi vừa suy nghĩ, lại đi đến bờ Vong Xuyên, những cơn gió ù ù kéo đến, mạnh bạo không nương tình mà tạt vào mặt y.
Rất lạnh, nhưng cũng không lạnh bằng tâm y.
Rất đau, nhưng cũng không đau bằng tâm Húc Phượng.
Y lạnh lùng tàn nhẫn bao nhiêu, thì Húc Phượng sẽ đau bấy nhiêu.Y giết cha đoạt ngôi, giam cầm phế Thiên Hậu.
Y chưa bao giờ hối hận, nhưng khiến Húc Phượng đi đến ngày hôm nay.
Y rất hối hận.
Cẩm Mịch từng nói y không những đánh cờ rất giỏi, mà cả đánh cược cũng giỏi.
Nàng nói rằng y cược ngày đại hôn nàng sẽ giết Húc Phượng.
Mà mọi người nghĩ như thế.
Cả Húc Phượng cũng nghĩ như thế.
Nhưng họ không biết, Cẩm Mịch mới là sự sai lầm của y trong ván cược đó.
Y thật sự không ngờ Húc Phượng lại gắn tóc của Cẩm Mịch vào nội đan tinh nguyên.
Cũng không ngờ Cẩm Mịch lại đâm nhát dao kia.
Họ cho rằng mọi chuyện do y sắp xếp, cho rằng y tàn nhẫn, máu lạnh.Nhưng họ có biết khi y nhìn thấy Húc Phượng hồn phi phách tán trước mặt mình, y đã có cảm giác gì không?
Họ không biết gì cả, Húc Phượng càng không biết.
Nhuận Ngọc càng nghĩ tâm trạng càng khó chịu, muốn quay về nghĩ ngơi cho tâm trạng bình ổn trở lại.
Nhưng định quay người đi, thì nhìn thấy một con hồ ly lông đỏ, theo nước sông Vong Xuyên mà vùng vẫy cố gắng bơi vào bờ.
Nói đúng hơn là bơi về phía y.
Cả thân người nó đều ngập dưới sông, chỉ cái đầu là trồi lên.
Nó vươn đôi mắt tội nghiệp nhìn Nhuận Ngọc, như đang muốn nói "Cứu ta với"Lệ khí dưới sông Vong Xuyên rất mạnh, ngay cả một thượng thần như Nhuận Ngọc có khi còn bị lệ khí làm bị thương.
Đừng nói là một tiểu hồ ly nhỏ bé.
Cho nên không cần suy nghĩ, Nhuận Ngọc đã ngồi xổm xuống, vươn hai tay vớt tiểu hồ ly lên.
Mặc cho lệ khí dưới sông cắn nuốt hai bàn tay y, tới rách da chảy máu.
Y vẫn nhíu chặt mày mím môi chịu đựng.Tiểu hồ ly được vớt lên bờ, nó liền nhắm mắt thoi thóp như sắp chết.
Trên người đều là vết thương.
Nhuận Ngọc nhìn xuống đuôi nó, chỉ có một đuôi?
Điều này làm Nhuận Ngọc khá ngạc nhiên, lúc nãy đuôi nó chìm dưới sông, nên y không thể nhìn thấy được.
Còn nghĩ không được sáu cái thì cũng phải ba cái.
Nhưng lại không ngờ chỉ là một tiểu hồ ly bình thường.
Theo như Nhuận Ngọc được biết, vương tộc Cửu Vĩ Hồ ở Yêu Giới vừa sinh ra đã có chín đuôi.
So với yêu hồ bình thường thì sức mạnh và thân phận của họ đều cao hơn.
Những yêu hồ khác muốn trở thành Cửu Vĩ Hồ đều phải tu luyện ngàn năm, vạn năm.
Nhưng chưa chắc có thể tu thành, cùng lắm chỉ được ba cái đuôi, hoặc sáu cái.
Nhưng không phải không có yêu hồ tu thành Cửu Vĩ Hồ, chỉ là rất hiếm.
Mà sức mạnh của yêu hồ tu thành Cửu Vĩ Hồ và vương tộc Cửu Vĩ Hồ ở Yêu Giới, lại khác nhau một trời một vực.
Tộc Cửu Vĩ Hồ quá cường đại, nên vị trí Yêu Vương của Yêu Giới do Cửu Vĩ Hồ mạnh nhất trong tộc nắm giữ.Chuyện kể trước đây có một xà yêu không phục vì vị trí Yêu Vương bị tộc Cửu Vĩ Hồ độc chiếm.
Nên đã viết thư muốn khiêu chiến.
Kết quả bị chính Yêu Vương giết chết, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Khiến các đại yêu, tiểu yêu khác không dám phản đối nữa.
Nhưng Yêu Giới trước đây luôn một mình một cõi, chưa từng qua lại với ai trong Lục Giới.
Yêu Giới giỏi nhất là những yêu thuật mê hoặc lòng người, cũng may là Yêu Giới không quan tâm chuyện Lục Giới.
Nếu không Lục Giới cũng có ngày đại loạn.
Lại nói đến tiểu hồ ly này, nếu nó chỉ có một đuôi, thì chỉ tương đương với mấy trăm đạo hạnh.
Mà một tiểu hồ ly với mấy trăm năm đạo hạnh, lại không bị lệ khí dưới sống Vong Xuyên giết chết.
Thì đúng là so với làm hoàng đế, càng may mắn hơn.Nhuận Ngọc bế tiểu hồ ly lên, quay về Ngu Cương cung.
Nhưng trên đường đi lại gặp một đám ma binh có vẻ rất say.
Y né sang một bên để mà đi, nhưng vẫn bị một ma binh say khướt loạng choạng bước tới chặn đường y.
"Tiểu mỹ nhân đi đâu thế?"
Ma Giới không giống Thiên Giới, với những người tu vi cao hay chức vị cao, họ còn biết khống chế ma tính của mình.
Nhưng đối với các ma binh mấy ngàn năm đạo hạnh này, các ma tính đều không khống chế mà thể hiện ra hết.
Nên tâm tính đa phần đều không sạch sẽ.
Ở Ma Giới chính là kiểu nam nữ đều ăn.
Không có quy cũ trật tự.
Nếu nói nơi nào loạn lạc nhất, thì chính là Ma Giới.
Nhuận Ngọc không trả lời, bước qua người gã.
Nhưng còn chưa đi xa, gã đã vươn tay từ sau chộp vào bả vai y "Dám khinh thường lão tử?"
Nhuận Ngọc một tay bế tiểu hồ ly, một tay giơ lên bắt lấy tay tên ma binh để trên vai y.
Không nương tình bẻ tay hắn.
Bàn tay y vẫn còn đau do lệ khí sông Vong Xuyên để lại.
Nhưng vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
"Cút!"
Y đường đường từng là Thiên Đế, từng khiến Húc Phượng chịu không ít đau khổ, há có thể để một lũ tầm thường này khinh bạc.
Tên ma binh kia hét toáng lên, ôm lấy bàn tay mình.
Các ma binh khác thấy thế vô cùng tức giận, định xông lên đánh Nhuận Ngọc.
Nhưng một người ngăn cản "Khoan đã!"
Một gã khác giận dữ "Ngươi không thấy A Đại bị y đánh bị thương à?"
A Đại xoa xoa tay, mắng "Con mẹ nó, một tiên nhân của Thiên Giới xuống Ma Giới đã là đường chết.
Còn dám đánh lão tử?
Ngươi còn khoan cái gì?"
"Đây là tiền Thiên Đế đó"Đám ma binh kinh ngạc.
A Đại đột nhiên cười "A Tẩu!
Ngươi đừng có mà gạt ta.
Nhìn bộ dạng như sắp chết của y có chỗ nào giống Thiên Đế?"
A Tẩu trả lời "Đại chiến Thiên Ma ta có tham gia, người này thật sự là Thiên Đế đó.
Không tin ngươi hỏi Tiểu Ất đi"A Đại nhìn qua Tiểu Ất "Phải, phải.
Người này thật sự là Thiên Đế đó, nhưng hình như là kẻ thù của Ma Tôn"Thấy cả đám nhìn mình, Tiểu Ất nói "Hôm qua Lưu Anh công chúa muốn bắt tân Thiên Đế, nên dẫn một đám ma binh theo.
Ta có trong số đó, lúc Lưu Anh công chúa định cùng y đánh một trận.
Ma Tôn đột nhiên xuất hiện, uy hiếp y.
Rồi bắt y ở lại Ma Giới"A Đại đột nhiên cười lớn "Haha vậy chẳng phải là tù binh à?
Các ngươi còn sợ cái gì?
Còn không mau lên cho ta!"
Tiểu Ất cả kinh "Không được, không được.
Ngươi mới vào nên không biết, người này là huynh.."
"Câm miệng!"
A Đại quát "Ngươi còn nói nữa, đánh luôn cả ngươi"A Tẩu lại nói nhỏ với Tiểu Ất "Chúng ta đi tìm Ma Tôn" Nói rồi liền chạy đi.
A Đại thầm mắng hai người họ nhát gan.
Quay lại nhìn Nhuận Ngọc, lớn giọng "Nếu ngươi quỳ xuống xin lỗi lão tử.
Rồi cùng lão tử một đêm vui vẻ, có khi lão tử sẽ tha cho ngươi"Nhuận Ngọc cả giận, linh lực phát động muốn xuất ra.
Nhưng y bị nội thương rất nặng, bàn tay lại bị thương do lệ khí, nên vẫn mãi không phát động được linh lực.
Y càng tức giận, thật sự muốn cắt lưỡi tên này.
Đột nhiên một luồng khí đen trói quanh người y lại, tiểu hồ ly cũng bị rơi xuống rất.
Nó kêu hự một tiếng, có vẻ đụng phải vết thương nên đau.
A Đại đi đến đá tiểu hồ ly qua một bên, rồi đi đến trước mặt Nhuận Ngọc, đưa bàn tay thô ráp vuốt ve mặt y.
Quay lại cười ha hả với đám ma binh "Quả nhiên là người Thiên Giới, da dẻ mềm mại như vậy"Nhuận Ngọc cả giận "Bỏ tay ra, nếu không ta giết ngươi"Gã chậc lưỡi "Các ngươi nhìn xem, nhìn xem.
Tức giận mà vẫn đẹp như vậy"Đám ma binh cười ha hả tán đồng."
Người ta từng là Thiên Đế đó, sao lại không đẹp được?"
"Các thiên binh trên Thiên Giới thật có phúc a, ngày nào cũng được ngắm gương mặt này""Ma Tôn của chúng ta cũng đẹp, nhưng vẻ đẹp của vị Thiên Đế này nhìn cám dỗ hơn nhiều""Chậc chậc.
Cái tên không biết tốt xấu này, cả Ma Tôn cũng dám để ý"Cả đám lại cười ha hả.
Nhuận Ngọc cố gắng phát động linh lực để thoát ra, nhưng vẫn vô dụng.
Y tức tới mặt cũng phát đỏ, y như thế lại bị đám ma binh nhỏ nhoi khinh bạc cơ đấy?
Đúng là tức không nói nên lời.
A Đại đột nhiên mở miệng "Làm ở đây luôn hay sao?"
Một tên hưng phấn "Đúng rồi, đúng rồi.
Làm ở đây cho nó kích thích"Tên đó vừa dứt lời, A Đại đã đẩy ngã Nhuận Ngọc ra đất.
Nhuận Ngọc cả kinh, chuyện này, chuyện này.
Họ muốn làm gì chứ?
Như giải đáp thắc mắc của Nhuận Ngọc, A Đại leo lên người y "Tiểu mỹ nhân, lão tử sẽ nhẹ nhàng một chút"Nhuận Ngọc ngẩn người.
Thật ra nếu như bình thường, Nhuận Ngọc còn có thể dùng ánh mắt sắc lạnh để hù dọa đối phương.
Vì ánh mắt lạnh lùng của y thật sự rất đáng sợ.
Cộng thêm khí thế bức người, có lẽ sẽ khiến đám ma binh này sợ một chút.
Mà không dám làm bậy.
Nhưng bây giờ Nhuận Ngọc hoàn toàn ngẩn người, cái sự tình này cả đời y chưa gặp bao giờ.
Nên trong lúc này thật sự không biết làm sao mới phải.
Cảm giác được có người mở vạt áo mình, Nhuận Ngọc mới giật mình, quát lên "Ngươi dám làm bậy, ta sẽ giết ngươi.
Nhất định giết ngươi"A Đại cười ha hả "Tiểu mỹ nhân ngoan nào.
Càng tức giận lại càng đẹp thôi"Gã cởi bỏ một lớp áo ngoài của Nhuận Ngọc, lại muốn cởi thêm một lớp nữa.
Nhưng vừa chạm tay vào áo Nhuận Ngọc, thì đột nhiên một ngọn lửa bùng lên, đốt cháy bàn tay gã. (•)Lời tác giả "À, thì ra mày chọn cái chết"