Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phu Quân Là Não Yêu Đương

Phu Quân Là Não Yêu Đương
Chương 45



Lâm Mạt Nhi rời đi, cảm thấy ngột ngạt trong lòng, liền mang theo nha hoàn ra ngoài một lúc. Nàng vẫn luôn đi ở phía trước, nha hoàn đi theo phía sau, nhìn nàng như muốn nói gì đó.

“Cô nương, ngươi định đi đâu?” nha hoàn bỗng nhiên hỏi.

Lâm Mạt Nhi lắc đầu, chưa mở miệng đáp, nàng vẫn bước tiếp, rồi ngồi xuống hành lang dưới gió thổi, một hồi lâu mới bình tĩnh lại, nói: “Ta không có việc gì, các ngươi không cần lo lắng.”

“Nếu vậy, cô nương, chúng ta trở về đi.” nha hoàn không nhịn được mở lời.

Lâm Mạt Nhi nhợt nhạt gật đầu: “Chờ tẩu tẩu ra tới, chúng ta sẽ trở về.”

Nàng chẳng còn nhiều sức lực, toàn thân bủn rủn, chỉ mong rời khỏi nơi này.

Tuân Mộng Hoa lo lắng cho Lâm Mạt Nhi, nhanh chóng mang hài tử cáo từ đi báo, Nhan thị lại sai Trình Yên cùng Trương ma ma đưa các nàng ra ngoài, Trương ma ma đỡ Lâm Mạt Nhi đi phía trước.

Trình Yên cùng Tuân Mộng Hoa theo sau, nhìn Trình Yên, trong lòng Tuân Mộng Hoa vẫn còn nhiều áy náy: “Hôm nay thật gấp rút, không có cơ hội nói chuyện cùng nàng.”

“Ngày sau có rảnh, nhất định phải đến phủ ngồi cùng.” Tuân Mộng Hoa nói rất khách khí.

Trình Yên nhẹ gật đầu, hứa sẽ đến phủ khi có dịp.

Cách đó không xa, Lâm Mạt Nhi đứng ở phía trước, Tuân Mộng Hoa cũng không có dịp nói thêm gì, chỉ một lát rồi dẫn người rời đi.

Trình Yên cùng Trương ma ma nhìn theo chị dâu em chồng rời đi, cho đến khi xe ngựa khuất dạng mới thu hồi tầm mắt.

“Thiếu phu nhân, chúng ta trở về đi.” Trương ma ma nhẹ giọng nói.

Trình Yên chậm rãi gật đầu.

Nàng nhìn Trương ma ma, trong lòng tò mò vừa rồi bà với Tuân Mộng Hoa nói gì, nhưng có vài điều nàng không biết có nên hỏi hay không. Nghĩ một hồi, Trình Yên vẫn kiềm chế ý nghĩ đó.

Thật ra Trương ma ma nhìn ra thiếu phu nhân có điều muốn nói, liền chủ động mở lời: “Tuân gia thiếu phu nhân tới thỉnh phu nhân thay nàng xem mắt.”

“Cái gì?” Trình Yên giật mình.

“Tướng quân phu nhân nói, Lâm cô nương cũng đã đến tuổi, nhưng vẫn chưa hôn phối, nàng tuổi còn nhỏ, nhiều chuyện chưa biết xử lý thế nào. Lo lắng cô em chồng không thể gả cho người trong sạch, cho nên mới...” Trương ma ma nói rõ ràng những lời này.

“Lâm cô nương vẫn chưa đính hôn sao?” Trình Yên có chút nghi hoặc, Trương ma ma thấy vậy chỉ biết bất đắc dĩ gật đầu.

“Ai nói không phải,” Trương ma ma vỗ nhẹ lên vai Trình Yên, chậm rãi đi phía trước, “Từ trước đảo cũng định cho nàng một hôn sự, nhưng vì chuyện xảy ra ở tướng quân phủ, hôn sự đó liền thất bại.”

“Nhiều năm như vậy, vẫn chưa có hôn sự nào khác.” Trương ma ma nói với chút thổn thức, Trình Yên lặng lẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Nàng trong lòng đối với Lâm Mạt Nhi có nhiều mâu thuẫn, không muốn quá để ý, chỉ nghe qua lời Trương ma ma nói vậy thôi.

Nhưng đến buổi tối, Nhan thị cố ý giữ nàng lại, nói chuyện về điều này.

Trình Yên nghiêm túc nghe, vẫn rất bình tĩnh.

Nàng thật ra không quá hiểu, vì sao bà lại cố ý nói chuyện này với nàng, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, hỏi: “Mẫu thân cùng con nói chuyện này, có điều gì muốn giao phó sao?”

Nhan thị nghĩ đến nhiều khả năng, nhưng thật sự không ngờ Trình Yên lại có phản ứng như vậy. Bà ngắn lời không biết nói gì cho vừa, đành nói thẳng: “Nương nguyên bản cho rằng con sẽ rất để tâm chuyện này.”

“Lúc con đi tướng quân phủ trở về, tâm tình có nhiều tổn thương.”

Nhan thị vốn không định nói rõ, nhưng nhìn thấy ánh mắt Trình Yên, bà không muốn giấu diếm, liền kể hết sự tình ngọn ngành.

Trình Yên mãi đến lúc này mới biết, hóa ra bà mẫu đã hiểu rõ mọi chuyện, lần này nói cho nàng nghe cũng chỉ mong nàng yên lòng.

“Cảnh Hành cùng Hoằng Thâm quan hệ hòa thuận, từ nhỏ Lâm Mạt Nhi đã thích theo ca ca nàng ấy, cũng quen biết với Cảnh Hành từ nhỏ. Nhưng Cảnh Hành đã có hôn ước, hơn nữa Lâm Mạt Nhi vẫn xem Việt Hoàn là đương ca ca, chưa từng biểu lộ tâm tư khác, nên mới thành ra vậy.” Nhan thị thật lòng nói.

Trình Yên hoàn toàn không ngờ lòng mình lại có một nút thắt dễ dàng bung ra như vậy. Nàng thật sự để ý đến lời nói của Lâm Mạt Nhi, nhưng nếu là tâm tư khác, nàng không chút nào có.

“Phu quân tuổi trẻ thông tuệ, đoan chính biết lễ, đùa nghịch chút cũng là chuyện thường tình.” Trình Yên nghĩ thầm, Việt Hoàn là người như vậy, ai có thể xem nhẹ?

Đừng nói Lâm Mạt Nhi, ngay cả trong kinh thành, không ít quý nữ cũng cảm thấy Trình Yên không xứng với Việt Hoàn.

Nàng trong lòng cũng có cảm giác đó, chỉ là tự ti, không dám mở miệng nhắc đến.

Ít nhất, bà mẫu vẫn chưa nghĩ nàng không xứng đôi.

“Tất cả chỉ là chuyện nhỏ, nương chỉ không muốn con vì thế mà đau lòng.” Nhan thị cười nói, thấy Trình Yên không phản ứng gì mới yên lòng.

Rồi lại ngượng ngùng nói: “Nhưng thật ra nương cũng có chút lo lắng quá nhiều.”

Nhan thị lúc này không cấm nghĩ, có phải mình quá đối đãi Trình Yên như hài tử không? Thật ra nàng không yếu đuối, nhưng lại không nghĩ được cách diễn đạt cho rõ ràng.

Trình Yên liền vội vàng giải thích: “Nương, đa tạ ngài.”

“Con thật ra cũng không phải là không để ý.”

Trình Yên nói nhanh, trong lòng nghe bà bà nói, ý tứ duy nhất là muốn giải thích rõ ràng chuyện này. Bà bà đã thương nàng như vậy, nàng làm sao có thể thờ ơ được?

“Lúc mới biết chuyện, trong lòng con cũng rất khó chịu, nhưng lại không biết phải làm sao.” Trình Yên vẫn chưa suy nghĩ kỹ, không biết có nên nói hay không, cũng không dám tự hỏi thêm điều gì.

“Chỉ là ngài cũng nói, đó chỉ là chuyện nhỏ.” Trình Yên cúi mắt xuống, để lộ hết những xúc cảm hỗn loạn trong lòng, “Nếu con để ý quá nhiều, có phải là làm chuyện bé xé ra to không?”

Chẳng ai dạy nàng gặp chuyện như vậy nên xử lý ra sao, nàng cũng hoàn toàn không rõ phải làm thế nào cho đúng.

Chỉ có thể giấu tất cả trong lòng, coi như không để bụng, không thèm bận tâm.

“Con tưởng để trong lòng như vậy là tốt, nhưng hôm nay nương nói chuyện này, con mới nhận ra mình thật sự vẫn còn để ý.”

Trình Yên nói từng lời chân thành, không giấu giếm với Nhan thị.

“Con có nói với Cảnh Hành chưa?” Nhan thị đột nhiên hỏi.

Trình Yên hơi giật mình, rồi lắc đầu trắng bệch: “Con chưa nói với phu quân chuyện này.”

Nàng hoàn toàn không biết nên làm sao, cũng không thể thừa nhận kết quả ra sao.

“Đứa nhỏ ngốc.” Nhan thị nghe vậy càng đau lòng, nhẹ nhàng ôm Trình Yên vào lòng, vỗ đầu nàng an ủi: “Sau này gặp chuyện cũng đừng nghẹn trong lòng.”

“Cảnh Hành là phu quân của con, có chuyện gì không tiện nói với ta, cũng nên nói cho hắn biết.” Nhan thị thật sự rất thương nàng, “Con xem, chỉ dự đoán đoán mò thế này làm sao biết được kết quả?”

“Ân.”

Trình Yên nhẹ nhàng gật đầu: “Nương, thật xin lỗi.”

“Được rồi, được rồi, sao lại nói những lời khó nghe như vậy.” Nhan thị lấy khăn lau nước mắt cho nàng, cười an ủi: “Sau này có chuyện gì thì nói với Cảnh Hành, dù tính hắn không tốt lắm, nhưng là người thật lòng.”

Trình Yên lúc này chẳng nói nên lời, chỉ đành gật đầu.

Mẹ chồng nàng dâu vừa nói qua vài lời, đợi Trình Yên bình tâm lại, Nhan thị liền sai Trương ma ma đưa nàng ra ngoài.

Không lâu sau, Trương ma ma trở về, chủ tớ liền bắt đầu bàn luận chuyện hôm nay: “Nô tỳ thấy thiếu phu nhân rõ ràng muốn hỏi điều gì đó, nhưng lại chẳng nói được gì, nhìn thật sự khó chịu.”

“Cũng không trách được nàng ấy, là hài tử mà.” Nhan thị nghĩ đến Trình Yên, trong lòng phần lớn là thương xót, đồng thời cũng không ngừng căm ghét Trình Đồng Tế cùng Lý thị.

“Nếu không phải mấy năm nay nàng không được đối xử tốt, cũng không đến nỗi phải nuôi dưỡng hài tử như vậy.” Nhan thị không khỏi phiền não.

Trong lòng nàng vô cùng khinh thường Trình Đồng Tế, rõ ràng không thích cô nương này, bây giờ còn lén lút bám lấy Trình Yên không buông, đủ mọi thủ đoạn bẩn thỉu đều dùng ra, thật sự không còn mặt mũi.

Chỉ là những chuyện đó đã được Việt Hoàn xử lý, nên Nhan thị cũng không để ý nhiều.

“Phu nhân, đã muộn rồi, đừng vì chuyện này mà buồn phiền nữa.” Trương ma ma nhẹ nhàng đặt tay lên vai Nhan thị, “Thiếu phu nhân giờ cũng tốt hơn nhiều, hôm nay còn cùng thế tử nói chuyện thoải mái lắm.”

“Ta tất nhiên mong hai người họ tiểu phu thê hòa thuận.” Nhan thị đứng lên, bước đến bàn trang điểm, tháo cây trâm rồi kể cho Trương ma ma nghe chuyện của Lâm Mạt Nhi.

“Sắp tới là nguyên tiêu, đợi đầu xuân, hay làm một buổi Thưởng Hoa Yến, mời người đến phủ, làm náo nhiệt một chút.” Nhan thị mở lời đề nghị.

Việc tổ chức yến hội vốn không phải chuyện lớn, nhưng Trương ma ma có chút để ý: “Phu nhân, đó cũng là Lâm gia cô nương, chúng ta phải đối xử cho phải phép.”

Câu nói không cần nói ra cũng hiểu hàm ý.

Nhan thị biết việc này không dễ xử lý, nhưng Tuân Mộng Hoa đã trình lên trên, nàng không thể từ chối.

Chỉ là làm một buổi Thưởng Hoa Yến thôi.

Người thông minh sẽ hiểu ý nàng, còn không thì coi như đi chơi một chút.

“Vừa lúc cũng là cơ hội để yên nhi luyện tập.” Nhan thị suy nghĩ nhiều lần mới đồng ý lời Tuân Mộng Hoa.

“Nghiên Nhi với Xu Nhi cũng lớn rồi, nếu có người trong sạch thì cho xem mắt cũng không phải quá sớm.” Nhan thị nói vậy, tâm trạng không còn nhẹ nhàng như trước.

“Phu nhân nói nhị cô nương với tam cô nương còn nhỏ như vậy đã phải xem mắt?” Trương ma ma có chút không vui khi nghe.

“Chớp mắt đã lớn rồi, có những chuyện cũng phải tính tới.” Nhan thị không muốn chọc giận Trương ma ma nên khuyên nhủ mãi mới làm nàng bớt nóng giận, “Nếu thật sự tổ chức Thưởng Hoa Yến, thiếu phu nhân cũng sẽ rất bận rộn.”

“Mấy ngày trước nghe nói quà cáp chuẩn bị cho trình phủ đều do Cảnh Hành giúp đặt mua.” Nhan thị đột nhiên nói một câu không đầu không cuối.

Trương ma ma dù nghi hoặc cũng đành gật đầu: “Nô tỳ nghe bọn nha hoàn dưới phủ nói vậy.”

“Lần này cũng để Cảnh Hành giúp lo liệu đi.” Nhan thị nói đột ngột khiến Trương ma ma lặng người.

Bà thường nhìn Nhan thị, đôi khi liếc mắt một cái, khiến Trương ma ma mất hết ý định chống đối.

“Phu nhân, chuyện này...” Trương ma ma không khỏi e ngại.

“Thế tử làm sao thì để thử một lần mới biết.” Nhan thị cười mỉm, tâm trạng đột nhiên tốt lên nhiều, “Chuyện này cũng là để bọn họ vợ chồng đỡ phải bận lòng.”

“Vậy tốt hơn là cho thế tử biết, chỉ nói giao cho thiếu phu nhân lo liệu. Nếu thiếu phu nhân bận, thế tử cũng nhất định sẽ quan tâm.” Trương ma ma thấy quyết tâm của Nhan thị, liền nghĩ ra kế sách, nói xong cũng không biết mình đang nói gì nữa.

“Ý kiến không tồi.”

Chủ tớ càng nói càng hứng khởi, Trương ma ma cuối cùng cũng bị kéo theo không khí vui vẻ.

Cái gọi là mấy nhà vui mừng, mấy nhà buồn rầu; phủ Việt Quốc công luôn hòa thuận vui vẻ, nhưng tướng quân phủ lại mây mù u ám.

Lâm Mạt Nhi trở về phủ chưa kịp nghỉ ngơi đã biết tẩu tẩu đang sắp xếp, trong lòng vô cùng bất mãn: “Ta không cần gả chồng.”

“Chỉ là cho ngươi xem mặt người, đâu phải thật sự phải gả.” Tuân Mộng Hoa kiên nhẫn an ủi, nhưng dù nói thế nào, Lâm Mạt Nhi vẫn không chịu.

“Ta không cần gả chồng.”

“Ta mới 16 tuổi, vì sao phải gả sớm như vậy?”

“Mạt nhi, ngươi không được tùy tiện, trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, đó là định luật từ xưa tới nay.” Tuân Mộng Hoa dẫn vài người thân đến hỏi ý Lâm Mạt Nhi.

[Vịt đọc sách nè :V]

Nhưng Lâm Mạt Nhi chẳng thèm liếc nhìn, thậm chí xé nát những bức họa kia: “Ai muốn gả cho bọn họ thì cứ gả, ta tuyệt đối không gả.”

Lâm Mạt Nhi kiên quyết đến mức làm Tuân Mộng Hoa lạnh sống lưng, không ngờ nàng lại cực đoan như vậy.

“Ngươi làm gì vậy?” Tuân Mộng Hoa mặt lạnh nói, “Ngươi còn biết làm tiểu thư khuê các ra sao sao? Là trưởng tẩu mà hành xử thất lễ như thế này.”

Lâm Mạt Nhi lúc này cũng bình tĩnh lại, nhưng vẫn không nhận sai, ngẩng cao đầu, ánh mắt đầy kiên cường.

“Ngươi không muốn gả cho bọn họ, vậy ngươi muốn gả cho ai?” Tuân Mộng Hoa sắc mắt chằm chằm hỏi.

Không chịu nổi ánh mắt của tẩu tẩu, Lâm Mạt Nhi không nghĩ ngợi nhiều, liền lớn tiếng đáp: “Dù sao cũng không phải bọn họ.”

Tuân Mộng Hoa có lý trí và kiên nhẫn đến mấy cũng bị đả kích đến tê liệt, nàng cười nhạt: “Vậy là ai? Việt Hoàn chăng?”

Lâm Mạt Nhi nghe vậy mặt đầy nghi hoặc, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tuân Mộng Hoa liếc một cái: “Ta... ta...”

“Làm sao dám không dám nhận?” Tuân Mộng Hoa tiến lại gần, ánh mắt tràn đầy mỉa mai, “Việt Hoàn bây giờ đã có thê tử, ngươi định làm gì cho hắn chứ?”

Lời này khiến người nghe khó chấp nhận, Lâm Mạt Nhi bịt tai không muốn nghe: “Ngươi im đi, im đi!”

“Không muốn nghe sao?” Tuân Mộng Hoa chẳng thèm để ý.

Mấy năm nay, nàng đã chịu đựng đủ với cô em chồng này, vậy mà Lâm Mạt Nhi đáp lại ra sao?

Tuân Mộng Hoa không biết rằng, trong lòng Lâm Mạt Nhi còn ẩn giấu bao nhiêu chuyện.

“Mấy năm nay, ngươi cứ giấu trong lòng, là muốn lừa ta sao?”

“Ngươi cũng biết, chuyện này sai trái.”

Tuân Mộng Hoa từng chữ từng chữ gằn ra, tiến sát gần, Lâm Mạt Nhi không thể chống đỡ, bất lực nhìn Tuân Mộng Hoa, giọng nói lộn xộn: “Tẩu tẩu, ngài đừng nói nữa được không?”

“Ta không muốn nghe, thật sự không muốn nghe.” Lâm Mạt Nhi cầu xin.

Tuân Mộng Hoa vẫn như điếc tai, hôm nay nàng nhất định phải để Lâm Mạt Nhi hiểu rằng, chuyện giữa Việt Hoàn và nàng, từ đầu đến cuối đều không có khả năng.
 
Phu Quân Là Não Yêu Đương
Chương 46



Lâm Mạt Nhi chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày chính mình lại phải trải qua một chuyện khó chấp nhận như vậy, ngay tại chính nhà mình.

Tuy nơi này không có người ngoài, chỉ có nàng và tẩu tẩu, nhưng từng câu từng chữ mà tẩu tẩu nói ra đều như những mũi kim đ.â.m thẳng vào lòng nàng.

Bất kể nàng cầu xin thế nào, van nài ra sao... Tuân Mộng Hoa vẫn không hề d.a.o động.

Lâm Mạt Nhi cuộn mình trên đất, ngước mắt nhìn về phía Tuân Mộng Hoa: “Tẩu tẩu, ta cầu xin ngài, ngài đừng nói nữa.”

Lâm Mạt Nhi khóc đến không thể kiềm chế được bản thân. Tuân Mộng Hoa nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng cũng không khỏi trào dâng nỗi xót xa. Đây là cô em chồng lớn lên cùng nàng, sống nương tựa lẫn nhau suốt bao năm.

Nàng làm sao có thể nhẫn tâm nhìn Mạt Nhi đau khổ?

Nhưng chuyện nàng ta lưu luyến si mê Việt Hoàn, làm sao có thể để người khác biết?

“Mạt Nhi, ngươi nghe tẩu tẩu khuyên một câu, đừng chấp mê bất ngộ.” Tuân Mộng Hoa bất đắc dĩ day trán. Nếu phủ Quốc công Việt muốn kết thân với tướng quân phủ từ sớm, thì đã chẳng xảy ra nhiều chuyện rắc rối đến vậy.

Nàng sớm nên hiểu rõ mới phải.

“Tẩu tẩu, vì sao... vì sao chứ?” Lâm Mạt Nhi bất lực nhìn Tuân Mộng Hoa.

Nàng thật sự không hiểu nổi, “Rõ ràng là ta biết Việt Hoàn trước mà.”

Tuân Mộng Hoa lại day trán, thật sự không biết nên khuyên nhủ nàng ta thế nào.

Biết trước thì có thể thay đổi được gì?

“Việt Hoàn và Trình Yên đã có hôn ước từ rất nhiều năm trước. Phu nhân Việt Quốc công cũng không muốn thất tín bội nghĩa, nên mới thúc đẩy chuyện hôn sự này.” Tuân Mộng Hoa vẫn luôn cho rằng Lâm Mạt Nhi là một đứa trẻ thông minh, biết suy nghĩ chín chắn. Nhưng qua lần này, nàng không khỏi bắt đầu nghi ngờ...

Có phải Mạt Nhi vốn không thông minh như nàng từng nghĩ?

“Ngươi yêu thích một người, điều đó không sai. Việt Hoàn và Trình Yên cũng không sai. Sai chỉ là ở chỗ các ngươi không có duyên phận.” Giọng Tuân Mộng Hoa rất đỗi lạnh nhạt. Nàng hiểu vì sao Lâm Mạt Nhi khóc, cũng hiểu nỗi đáng thương trong lòng nàng ta.

Nhưng nàng không thể không cứng rắn.

“Ngươi hôm nay muốn khóc thế nào cũng được, nhưng sau khi khóc xong, tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện này nữa, nghe rõ chưa?” Tuân Mộng Hoa bình tĩnh hỏi.

Lâm Mạt Nhi vốn giỏi nhìn sắc mặt đoán ý, biết tẩu tẩu sẽ không nương tay với mình, nên dần dần cũng bình tĩnh lại.

“Tẩu tẩu yên tâm, ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa, cũng sẽ không khiến tướng quân phủ phải xấu hổ.”

[Vịt đọc sách nè :V]

Tuân Mộng Hoa khẽ thở dài một hơi, ngồi xổm xuống, tự tay lau nước mắt cho nàng: “Tẩu tẩu lo lắng gì chứ.”

“Chỉ là không muốn ngươi bị người đời dị nghị mà thôi.”

Nàng đã nói rất nhiều, nhưng rốt cuộc Lâm Mạt Nhi nghe lọt được bao nhiêu, nàng cũng không biết.

Lúc Lâm Mạt Nhi rời đi, nàng đã bình tĩnh trở lại. Thế nhưng trong lòng Tuân Mộng Hoa vẫn luôn đầy bất an. Nàng vốn tưởng rằng Lâm Mạt Nhi là người biết suy nghĩ, ai ngờ đến hôm nay mới nhận ra, trong lòng nàng ta lại giấu quá nhiều điều...

Là những điều mà nàng chưa từng biết đến.

Mọi chuyện xảy ra trong phủ tướng quân, Trình Yên vẫn hoàn toàn không hay biết.

Thời gian trôi qua trong chớp mắt, thoắt cái đã đến rằm tháng Giêng.

Sau rằm tháng Giêng là phải vào triều, Việt Hoàn từ sớm đã bắt đầu chuẩn bị tấu chương, cả sáng vùi đầu trong thư phòng.

Mãi đến khi hoàn tất mọi việc, thời gian cũng đã trôi qua khá lâu.

Đúng lúc ấy, Phương Chung đến, nhắc nhở thế tử hôm nay là rằm tháng Giêng.

Việt Hoàn không ngẩng đầu, chỉ nói: “Ta biết.”

Ngày mai vào triều, làm sao hắn lại không rõ cho được?

“Thế tử, hôm nay bên ngoài náo nhiệt lắm, ngài có muốn ra ngoài dạo một chút không?” Phương Chung thử mở lời. Thấy Việt Hoàn không phản ứng gì, hắn lại ám chỉ thêm: “Tiểu nhân nghe nói năm nay hoa đăng rất đẹp.”

“Ngươi muốn ra ngoài chơi à?” Việt Hoàn tùy ý ngẩng đầu, từ trên xuống dưới đánh giá Phương Chung một lượt, nghĩ đến việc hắn trước giờ vốn chẳng thích chơi bời, liền hào phóng nói: “Vậy ngươi cứ đi dạo đi, đến chỗ kế toán lĩnh ít bạc.”

Phương Chung: “……”

Hắn đâu có ý định ra ngoài chơi đâu mà…

“Sao còn chưa đi?” Việt Hoàn nhíu mày, “Còn chuyện gì khác sao?”

Phương Chung hít sâu một hơi, đáp: “Tiểu nhân muốn nói, ngài có định đưa thiếu phu nhân ra ngoài dạo một vòng không.”

Vừa dứt lời, ánh mắt Việt Hoàn lập tức trở nên kỳ quái. Phương Chung trong lòng hơi chột dạ, nhưng nhớ tới lời Trương ma ma dặn dò, vẫn cắn răng nói tiếp.

“Nô tài nghe Trương ma ma nói, thiếu phu nhân trước giờ chưa từng đi qua Thượng Nguyên hội đèn lồ ng, nghĩ chắc cũng rất mong chờ.”

Phương Chung vốn chỉ định bóng gió nhắc nhở một chút, không ngờ chủ tử nhà mình lại hoàn toàn không hiểu ý, hắn đành phải nói thẳng.

“Ồ?” Việt Hoàn sờ cằm, bắt đầu suy ngẫm lời Phương Chung.

“Sao nàng không tự nói với ta?” Việt Hoàn đột ngột hỏi.

“Cái này…” Phương Chung xoay đầu suy nghĩ thật nhanh, “Thế tử, ngài nghĩ xem, thiếu phu nhân trước giờ đã từng chủ động đưa ra yêu cầu gì với ngài chưa?”

“Lần trước tới thư phòng tìm ngài, cũng là do nhị cô nương và tam cô nương đề cập trước.”

“…” Việt Hoàn vốn còn có chút động lòng, nhưng sau câu này thì tâm tình lại nguội lạnh.

“Thôi bỏ đi, chắc nàng cũng không thật sự muốn đi chơi.”

Phương Chung vừa khuyên được chủ tử động tâm, giờ thấy Việt Hoàn lại muốn từ bỏ, vội vã tiếp lời: “Lần trước tuy nói là do nhị cô nương và tam cô nương đề xuất, nhưng thiếu phu nhân cũng rất vui vẻ mà.” Hắn chỉ hận không thể nói hết tất cả suy nghĩ trong đầu ra, “Huống chi tính tình thiếu phu nhân, thế tử chẳng lẽ không rõ?”

Việt Hoàn nhíu mày, trong lòng vẫn thấy Phương Chung đang nói chuyện viển vông, nhưng rốt cuộc vẫn không tránh khỏi bị thuyết phục.

“Thiếu phu nhân hiện giờ đang ở đâu?”

“Thiếu phu nhân vừa từ chính viện trở về, nghe nói lúc nãy Trương ma ma vừa tới một chuyến.” Phương Chung lập tức đáp lời.

Việt Hoàn nhận được câu trả lời khẳng định, rất nhanh liền rời thư phòng.

Trong phòng ngủ, Trình Yên đang vì chuyện bà bà giao mà buồn phiền. Bà bà nói muốn tổ chức một buổi Thưởng Hoa Yến vào mùa xuân, lần này giao toàn quyền cho Trình Yên xử lý.

Dù Trình Yên khéo léo từ chối thế nào, Nhan thị cũng vẫn giữ nguyên ý định.

Nàng lo lắng mình không đảm đương nổi, nhưng Nhan thị lại nói, nàng cần phải học cách gánh vác mọi việc một mình.

Lúc này, Trình Yên đang vô cùng rối rắm.

Việt Hoàn vừa bước vào đã thấy nàng mặt ủ mày chau, nghi hoặc hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Mục đích của buổi Thưởng Hoa Yến, bà bà đã từng nói sơ qua với nàng, có liên quan đến Lâm Mạt Nhi.

Đối với Lâm Mạt Nhi, Trình Yên trong lòng luôn có chút vướng mắc. Nàng theo bản năng không muốn để Việt Hoàn biết chuyện này.

Nhưng những lời bà bà nói vẫn luôn vang vọng trong đầu nàng.

Trình Yên cắn môi, nhẹ giọng đáp: “Là chuyện Thưởng Hoa Yến.”

“Mẫu thân muốn tổ chức Thưởng Hoa Yến, lần này nói sẽ giao toàn bộ cho ta xử lý. Ta có chút lo lắng, không biết nên làm thế nào.”

“Sao tự nhiên mẫu thân lại muốn tổ chức Thưởng Hoa Yến?” Việt Hoàn rất ngạc nhiên, năm ngoái cũng không có việc này.

“Là lúc trước Tuân tỷ tỷ đề cập chuyện muốn giúp Lâm cô nương chọn người phù hợp. Mẫu thân đã đồng ý với Tuân tỷ tỷ, muốn giúp nàng vượt qua cửa ải này.”

Trình Yên thấp thỏm nói xong, cũng không dám nhìn biểu cảm của Việt Hoàn, trong lòng đầy lo lắng.

Không ngờ Việt Hoàn lại không phản ứng quá lớn, chỉ gật đầu: “Nàng cũng đến tuổi rồi, đương nhiên nên tính chuyện này.”

Thái độ bình thản của Việt Hoàn khiến Trình Yên hơi bất ngờ. Nàng vốn nghĩ...

“Mẫu thân chẳng qua là nói có vẻ nghiêm khắc thôi, nếu thật sự có khó khăn gì, người sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Việt Hoàn nói chắc chắn.

Trình Yên nghe xong không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn. Thái độ kiên định đó khiến nàng cảm thấy yên tâm. Nàng nở nụ cười, hỏi: “Phu quân không phải đang ở thư phòng sao? Nay lại đến tìm ta là có chuyện gì sao?”

Việt Hoàn bị nụ cười của nàng làm xao động, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần. Hắn khẽ ho nhẹ, có chút ngượng ngùng.

Nhưng vốn giỏi che giấu, hắn không để lộ ra sơ hở nào.

“Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, nên ra ngoài đi dạo một chút.”

Trình Yên đã nghĩ đến nhiều khả năng, nhưng không ngờ lại là chuyện này.

“Tết Thượng Nguyên?”

“Sao lại hồ đồ đến mức không nhớ hôm nay là Tết Thượng Nguyên?” Việt Hoàn nhíu mày, cảm thấy phản ứng của Trình Yên có chút khác với tưởng tượng.

Nàng khẽ lắc đầu. Không phải nàng không nhớ, chỉ là không ngờ Việt Hoàn lại nhắc đến chuyện này.

“Thế tử muốn ra ngoài sao?”

“Là ta đang hỏi ngươi.”

Trình Yên nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Nàng còn đang do dự, Việt Hoàn đã lạnh mặt: “Không muốn đi?”

“Không, không phải.” Trình Yên vội vàng nói. Không phải nàng không muốn đi, chỉ là chưa nghĩ ra vì sao Việt Hoàn lại chủ động hỏi chuyện này.

“Thế tử muốn đi xem hoa đăng sao?”

Nàng hỏi lại.

Việt Hoàn hơi nhíu mày, nhớ đến lần trước cũng là vì Việt Nghiên và Việt Xu muốn đi chơi, nàng mới mở miệng nói muốn ra ngoài.

Xem ra muốn nghe nàng nói thật lòng là điều không dễ.

Việt Hoàn gật đầu: “Phải, ta muốn đi xem hoa đăng.”

“Trước nay vẫn chưa có dịp đi xem.”

Tết Thượng Nguyên năm nào cũng đông người, vốn dĩ hắn chẳng hứng thú.

“Cũng không ai đi cùng.”

Càng nói, hắn càng giống như thật sự muốn đi. Trong lòng cũng nảy sinh ý muốn.

Thấy Trình Yên còn do dự, Việt Hoàn bất ngờ nghiêng người sát lại, giọng nói mang theo ám muội: “Phu nhân hôm nay có rảnh không?”

Trình Yên cảm thấy tim bắt đầu đập loạn.

Không thể từ chối được nữa.

Nàng không nghĩ nhiều, liền gật đầu. Mãi đến khi cùng Việt Hoàn tay trong tay xuất hiện trên phố, Trình Yên vẫn còn chưa kịp phản ứng lại.

Sao lại ra ngoài như thế này?

Sao lại… là hai người đi riêng?

“Náo nhiệt thế này, Nghiên Nhi và Xu Nhi…” Trình Yên trong lòng bối rối, không khỏi nghĩ nhiều.

“Hai đứa mấy hôm nay theo phụ thân ra ngoài rồi.”

Việt Hoàn thuận miệng giải thích. Dù sao sáng nay họ cũng có ra ngoài, giờ hẳn là đã về phủ.

Nếu hắn nói thật, có khi lại phải dẫn theo cả hai đứa nhỏ.

Lần này là hắn trộm ra ngoài.

“Hai đứa nó chẳng bao giờ thiếu người chơi cùng.”

“Nhưng ta thì khác.” Việt Hoàn làm ra vẻ đáng thương chưa từng có, một biểu hiện hoàn toàn không giống hắn ngày thường.

“Ta chưa từng đi xem hoa đăng.”

Hắn nói nhẹ nhàng như gió thoảng, giọng điệu mang theo chút ngượng ngùng. Nhưng đúng lúc này, đèn hoa bắt đầu thắp sáng, Trình Yên đã bị cảnh tượng thu hút hoàn toàn, không để ý đến vẻ mặt hắn.

Vì thế, lời nói dối của hắn nghe lại càng hợp lý.

“Ta cũng chưa từng xem hoa đăng.” Giọng Trình Yên mềm mại, ánh mắt rực rỡ khi nhìn những chiếc đèn lồ ng xinh đẹp.

“Lúc còn ở nhà mẹ đẻ, phụ thân chưa từng dẫn ta ra ngoài.”

Trình Đồng Tế vốn ghét bỏ nàng, làm sao lại để tâm đ ến chuyện nhỏ như thế.

Việt Hoàn vốn chỉ định đưa nàng ra ngoài đi một vòng, nhưng giờ phút này, thấy nụ cười rạng rỡ của nàng, lại cảm thấy chuyến đi này vô cùng đáng giá.

“Nghe nói Tết Thượng Nguyên rất náo nhiệt, ta đây cũng là lần đầu tiên ra phố, không ngờ lại đông thế này.”

“Qua bên kia nhìn xem.” Việt Hoàn nắm tay Trình Yên, kéo nàng vào giữa dòng người.

Dù Tết Thượng Nguyên vẫn còn hơi lạnh, áo khoác có dày đến đâu cũng khó cản nổi gió xuân.

Nhưng tay Việt Hoàn rất ấm, hơi ấm truyền qua lòng bàn tay khiến Trình Yên không nỡ buông ra.

“Phu quân…”

“Ừ.” Việt Hoàn vẫn đi bên cạnh nàng, luôn chú ý động tĩnh xung quanh. Lúc nghe nàng gọi, hắn chỉ tùy ý đáp lời, thậm chí không quay đầu lại.

“Nghe nói đoán đố đèn sẽ được tặng hoa đăng.” Trình Yên nhìn hắn, không khỏi có chút tham lam.

Nàng ngập ngừng, thử bước ra một bước nhỏ.

Không ngờ Việt Hoàn không khiến nàng thất vọng.

Chỉ hỏi nàng muốn kiểu đèn nào.

Giọng điệu hắn rất tự nhiên, ngữ khí đầy sủng nịnh, như thể đang nói với Trình Yên rằng: nàng có thể mong ước, có thể muốn nhiều hơn một chút.

Cứ tham lam thêm một chút nữa cũng không sao.

“Muốn cái đẹp nhất.” Trình Yên bị sự cưng chiều mê hoặc, buột miệng nói ra điều mà chính nàng cũng không nghĩ đến.
 
Phu Quân Là Não Yêu Đương
Chương 47



Đây đại khái là lần đầu tiên Trình Yên không hề e dè khi chủ động đưa ra yêu cầu với Việt Hoàn.

Mà Việt Hoàn cũng không hề từ chối, ngược lại còn cùng nàng đi chọn hoa đăng đẹp nhất.

Thượng Nguyên hội đèn lồ ng vô cùng náo nhiệt, trên phố treo đầy những chiếc hoa đăng rực rỡ, mỗi cái đều tinh xảo, đẹp đến mức khó tả. Nếu là trước đây, có lẽ hai người đã tiện tay mua lấy một cái rồi.

Nhưng bởi vì trong lòng đã có suy nghĩ muốn mua chiếc hoa đăng đẹp nhất, Việt Hoàn trở nên kén chọn hơn rất nhiều.

Đi được một đoạn đường, Trình Yên gần như đã quên mất lời mình từng nói. Nàng nhìn hoa đăng đến hoa cả mắt, hoàn toàn không thể dời bước, “Phu quân, cái kia đẹp quá.”

Việt Hoàn nhìn theo ánh mắt nàng, thấy một chiếc hoa đăng hình con thỏ rất xinh xắn.

Con thỏ trông ngây ngô đáng yêu, lại không hề cồng kềnh. Linh hoạt mà tinh tế.

Việt Hoàn thấy nàng thích, không chút do dự mua ngay, rồi đưa hoa đăng cho Trình Yên.

Hắn vừa đưa tới, Trình Yên nhận lấy, trong lòng lại có chút thấp thỏm. Nàng chưa từng được tặng hoa đăng bao giờ, tất cả mọi thứ trước mắt đều mới mẻ lạ lẫm.

Đến mức khiến Trình Yên có chút sợ hãi, không biết đây là thật hay chỉ là một khoảnh khắc mộng mị.

Thấy nàng mãi không mở miệng, Việt Hoàn tưởng nàng không hài lòng với chiếc hoa đăng, liền thản nhiên nói: “Lúc nãy nhìn thì thấy không tệ, nhưng giờ nhìn kỹ lại thì đúng là chẳng ra gì.”

Trình Yên nghe hắn tự mình phán như vậy, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Cho đến khi Việt Hoàn định cầm lại hoa đăng, nàng mới hoàn hồn, vội lên tiếng: “Cái này rất đẹp.”

“Ta thật sự rất thích chiếc này.”

Nàng nói rất nhanh, sợ chậm một chút, Việt Hoàn sẽ thật sự lấy lại hoa đăng.

“Vậy đi thôi, phía trước chắc còn có cái đẹp hơn.” Việt Hoàn thuận miệng nói, ánh mắt liếc nhìn chiếc hoa đăng trong tay Trình Yên, khóe môi hơi nhếch lên. Rõ ràng là trong lòng rất vui.

Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, bên ngoài vô cùng náo nhiệt.

Khắp nơi rực rỡ ánh đèn.

Trình Yên đi phía sau Việt Hoàn, không ngừng đưa mắt nhìn xung quanh.

Lần đầu tiên nàng được ra ngoài thế này, nhìn gì cũng thấy mới lạ.

Việt Hoàn trước đây chỉ biết Thượng Nguyên hội đèn lồ ng rất náo nhiệt, nhưng chưa từng thật sự trải nghiệm. Lần này nhìn thấy Trình Yên vui vẻ như vậy, cũng bắt đầu để tâm hơn đến lễ hội này.

Chỉ là Tết Thượng Nguyên vẫn còn chút se lạnh, bàn tay Trình Yên chẳng mấy chốc đã bị gió đông làm tê cóng. Nhưng nàng vẫn nhất quyết không buông chiếc hoa đăng trong tay, cứ lặng lẽ theo sát sau lưng Việt Hoàn.

Lần này, Việt Hoàn rất nhanh liền phát hiện ra điều đó, quay đầu nhìn nàng, hỏi: “Lạnh à?”

Trình Yên theo bản năng định lắc đầu, đây vẫn là phản xạ quen thuộc của nàng, nhưng lần này lại gật đầu.

Tay nàng đang cầm hoa đăng, đúng là rất lạnh.

Việt Hoàn dĩ nhiên cũng nhận ra. Hắn bước tới, đưa tay lấy chiếc hoa đăng trong tay nàng, rồi chẳng để nàng phản kháng đã nắm lấy tay nàng.

Trình Yên sợ Việt Hoàn không vừa ý chiếc hoa đăng, lúc hắn đưa tay ra còn suýt nữa định giành lại.

“Ta giúp ngươi cầm.” Việt Hoàn nhẹ giọng giải thích.

Trình Yên: “…”

“Không phải muốn giành hoa đăng của ngươi đâu.”

“…”

Thật sự… cũng không cần phải nói trắng ra như vậy.

[Vịt đọc sách nè :V]

“Giờ thì tốt hơn chút rồi phải không?” Việt Hoàn như thuận miệng nói ra, nhưng mỗi một câu đều ẩn chứa sự quan tâm dịu dàng.

Trình Yên đâu phải khúc gỗ, tất nhiên có thể cảm nhận được.

Nàng dùng sức gật đầu.

Nhưng chiếc hoa đăng kia, Việt Hoàn cũng không giữ lâu trong tay, mà giao cho Phương Chung phía sau, dặn hắn mang về phủ.

Nghe thấy lời này xong, Trình Yên vốn còn có chút lo lắng liền hoàn toàn yên tâm.

Nàng vốn không giỏi che giấu cảm xúc, nên tất cả những hành động nhỏ ấy đều không qua được mắt Việt Hoàn. Kỳ thực, hắn cũng có chút buồn bực, vì sao chỉ là một chiếc hoa đăng thôi mà nàng lại lo lắng đến vậy?

“Ngươi muốn đi xem cái gì?” Việt Hoàn hỏi.

Việt Hoàn xưa nay chưa từng đưa cô nương nào ra ngoài, căn bản không biết nên làm gì. Hai người nữ duy nhất mà hắn từng dẫn đi chơi, chỉ có Việt Nghiên và Việt Xu, mà các nàng thì không cần hắn phải lo nghĩ gì, sớm đã tự quyết mình muốn đi đâu.

“Cái gì cũng được.” Trình Yên không hề bắt bẻ. Hôm nay được ra ngoài đi chơi với nàng đã là chuyện rất vui rồi.

Vì Trình Yên không có chủ kiến rõ ràng, rất nhiều chuyện đều để Việt Hoàn quyết định. Nhưng Việt Hoàn cũng không biết nàng thích gì, đành dắt nàng đi khắp nơi loanh quanh, chỗ nào náo nhiệt liền ghé qua.

Ban đầu Trình Yên còn có chút e dè, rụt rè đi theo sau lưng hắn. Nhưng càng đi nhiều, nàng càng thả lỏng.

Trên hoa đăng có treo nhiều câu đố, nhưng với trình độ học thức của Trình Yên, nàng đoán mãi mà không ra. Ngược lại, Việt Hoàn lại có thể đoán được, chỉ là hắn chẳng có hứng thú gì với những trò này, càng không quan tâm đ ến hoa đăng.

Nhưng vì thấy Trình Yên nhìn chăm chú, hắn mới chú ý.

“Thích cái này à?” Việt Hoàn hỏi.

Trình Yên lắc đầu, ghé lại gần hơn một chút, “Ta chỉ tò mò muốn biết câu đố là gì.”

Việt Hoàn tùy ý liếc nhìn rồi nói ra đáp án.

Chủ quán thấy có người đoán đúng, liền đưa luôn hoa đăng cho Việt Hoàn.

Nhưng Việt Hoàn lại từ chối, “Phu nhân ta không thích cái này.”

Chủ quán: “……”

Người xung quanh: “……”

Trình Yên: “……”

Nàng xấu hổ nhìn quanh, định lên tiếng giải thích nhưng lại không biết nên nói gì.

Việt Hoàn thì chẳng bận tâm chút nào, chỉ bảo chủ quán treo lại câu đố khác rồi dắt Trình Yên rời đi.

Trình Yên định nói gì đó nhưng lại thôi. Nàng không biết phía sau đã xảy ra chuyện gì, chỉ đến khi đi được một đoạn mới khẽ hỏi, “Phu quân, chủ quán có thể sẽ không vui?”

“Sao lại không vui được?” Việt Hoàn hơi ngạc nhiên, “Chúng ta đâu có chê hoa đăng của hắn xấu, cũng không lấy không. Hắn chẳng những không mất mát gì, còn khỏi phải tặng hoa đăng, cao hứng còn không kịp.”

“Huống chi, hắn có vui hay không thì liên quan gì đến chúng ta.” Việt Hoàn trả lời rất thản nhiên.

Cách nghĩ của hắn đơn giản đến mức khiến Trình Yên nhất thời không biết đáp lại thế nào.

Nhưng qua chuyện này, Trình Yên cũng chợt ý thức được một cách sống khác, một thái độ khác với cuộc đời. Trong lòng nàng thoáng chút hỗn loạn, nhưng lại không biết phải biểu đạt như thế nào.

Nàng lặng lẽ đi theo sau Việt Hoàn, vừa đi vừa ngắm cảnh, chỉ là trong lòng hắn thì vẫn luôn nhớ câu nói ban đầu của nàng, muốn chiếc hoa đăng đẹp nhất.

Việt Hoàn không nói ra, nhưng cứ âm thầm tìm kiếm, như mò kim đáy biển.

Đúng lúc đó, đầu phố bỗng xôn xao hẳn lên.

Không ít người đổ dồn về một hướng, Việt Hoàn nhíu mày, khẽ liếc Phương Chung một cái. Phương Chung hiểu ý, lập tức chen tới hỏi thăm tin tức.

Chẳng bao lâu liền quay lại, “Thế tử, thiếu phu nhân, nghe nói phía trước đang tổ chức thi đấu, phần thưởng cho người thắng là một chiếc hoa đăng rất đẹp.”

Việt Hoàn vốn không mấy quan tâm, nhưng nghe đến hai chữ “hoa đăng” thì tinh thần lập tức tỉnh táo.

“Đi, chúng ta cũng qua xem thử.” Không nói nhiều, hắn dắt Trình Yên đi về phía đó.

Ở phía xa, Xuân Lan nhìn thấy cảnh này, định chạy theo nhưng bị Phương Chung ngăn lại, “Không sao, thế tử sẽ bảo vệ thiếu phu nhân.”

Xuân Lan hơi lo, nhưng thấy cũng đúng nên không phản bác, chỉ khẽ gật đầu.

“Nơi thế tử định đưa thiếu phu nhân tới là đâu?”

“Chắc là xem hoa đăng.” Phương Chung cũng không dám đoán bừa, chỉ dẫn Xuân Lan đi theo sau, giữ một khoảng cách vừa phải với hai người phía trước.

Hắn thấy hôm nay thế tử và thiếu phu nhân đều rất vui, đoán chắc sẽ không về phủ sớm, liền sai người cầm theo ấn tín của Việt Hoàn đến tửu lầu: “Nói với chưởng quầy chuẩn bị sương phòng.”

Gã sai vặt nhận lệnh rời đi.

Phương Chung sắp xếp xong xuôi rồi lại trở về theo sát hai người kia.

Việt Hoàn đưa Trình Yên tới nơi, nơi đó đã tụ tập không ít người. Hắn vừa liếc mắt liền nhìn thấy chiếc hoa đăng được treo cao kia.

Dù đêm nay hắn đã thấy không ít, nhưng chỉ duy nhất chiếc này khiến hắn không thể rời mắt.

“Có thích không?” Tuy bản thân bị hấp dẫn, Việt Hoàn vẫn nhớ hỏi Trình Yên.

Cũng may, lần này Trình Yên cũng thực sự thích.

Từ lời bàn tán xung quanh, Việt Hoàn biết được hoa đăng không phải mua mà là phần thưởng cho người thắng cuộc.

Người thi đấu trên đài có đủ loại, trông rất lộn xộn.

Trình Yên nhìn Việt Hoàn, cảm thấy hắn dường như không hợp với bầu không khí ấy.

Thế nhưng, Việt Hoàn không hề bận tâm, sau khi hỏi rõ quy tắc liền không chút do dự bước lên đài.

Trình Yên trong lòng khẩn trương, không thể dời mắt khỏi hắn.

Đúng lúc này, Phương Chung và Xuân Lan cũng đến, đứng cách Trình Yên không xa, lặng lẽ canh chừng.

Khi thế tử có mặt thì không cần họ làm gì.

Nhưng khi thế tử không ở đó, bảo vệ thiếu phu nhân là trách nhiệm của họ.

Việt Hoàn dễ dàng giành được hoa đăng, rồi không chút do dự đưa cho Trình Yên.

Người vây quanh chưa kịp tản ra nên tất cả đều chứng kiến cảnh ấy. Không ít cô nương nhìn Trình Yên với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Trình Yên rất nhạy cảm với ánh mắt người khác, biết rằng có rất nhiều người đang nhìn mình, nhất thời tim đập rộn ràng.

Nhưng nàng vẫn đưa tay ra, nhận lấy chiếc hoa đăng.

Một cảnh ấy, trong mắt người khác có lẽ chỉ là ngưỡng mộ, nhưng rơi vào mắt Lâm Mạt Nhi lại biến thành đố kỵ khôn nguôi.

Nàng đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm, sắc mặt ngày càng u ám, khiến nha hoàn bên cạnh cũng thấy bất an, “Cô nương, chúng ta mau về thôi.”

“Trời tối rồi, ở đây cũng không còn gì thú vị nữa.”

“Được.” Lâm Mạt Nhi đáp, mắt vẫn dõi theo đôi nam nữ đối diện.

Việt Hoàn không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng nàng biết hắn đang vui. Biết quá rõ.

Bên cạnh hắn là thê tử, cả hai đang trò chuyện, dường như là về chiếc hoa đăng trong tay.

Khoảng cách hơi xa khiến nàng không nghe thấy gì, nhưng cũng đủ để thấy rõ gương mặt họ.

Đó là dáng vẻ của một đôi đang hạnh phúc.

Càng nhìn, lòng nàng càng đầy ghen tị. Đến khi hai người kia dần đi xa, nàng mới tỉnh lại.

“Đi thôi.” Lâm Mạt Nhi bỗng cất giọng.

Nha hoàn ngẩn ra, “Cô nương, người định đi đâu?”

“Không đi đâu cả, chỉ là thấy hơi nhàm chán, muốn ra ngoài đi dạo.” Lâm Mạt Nhi nói nghe rất nghiêm túc, nhưng lại hướng đúng về phía Việt Hoàn và Trình Yên đang đi.

Nha hoàn trong lòng bất an, vội vã đi theo.

Mà lúc này, Trình Yên và Việt Hoàn hoàn toàn không biết có người đang âm thầm dõi theo họ.

Nàng ôm chiếc hoa đăng trong tay, yêu thích không buông.

Không hề có ý định buông ra.

“Thích đến vậy sao?” Việt Hoàn cầm hoa đăng lên, ước lượng trong tay, cảm thấy cũng khá nặng.

Trình Yên không chút do dự gật đầu, “Thực thích.”

“Hôm nay, cảm ơn phu quân.”

Lời cảm tạ đến quá bất ngờ khiến Việt Hoàn nhất thời ngẩn ra. Hắn theo phản xạ sờ sờ mũi, đáp nhẹ: “Cũng không phải chuyện gì to tát, ngươi thích là được rồi.”
 
Phu Quân Là Não Yêu Đương
Chương 48



Tửu lầu này là do Phương Chung từ sớm đã đặt trước. Hắn không tiếc tốn một khoản tiền lớn, tìm một vị trí thật thích hợp để ngắm cảnh.

Tuy nói là “ngắm cảnh”, nhưng hiện tại Trình Yên và Việt Hoàn căn bản cũng không rõ rốt cuộc có gì đáng để xem.

Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, người đến đây, bất kể có thích lễ hội hay không, đều sẽ thuận theo không khí mà nâng chén.

Hai người bọn họ cũng không ngoại lệ.

Khi đĩa nguyên tiêu tròn trịa được bưng lên bàn, ánh mắt Trình Yên lập tức bị thu hút, “Màu sắc thật rực rỡ.”

“Nghe nói đây là món đặc sắc của cửa hàng này.” Việt Hoàn đáp, cũng là kiểu học tới đâu dùng tới đó. Trước đây hắn chưa từng đến, cũng chẳng biết món chiêu bài này rốt cuộc có mùi vị ra sao, chỉ là hôm nay tới đây, thực đơn chủ yếu cũng chỉ có từng đó món.

“Thử xem hương vị thế nào.” Vừa nói, Việt Hoàn vừa cầm lấy muỗng, múc một viên nguyên tiêu.

Phần nhân bên trong không có gì đặc biệt, chỉ là lớp vỏ bên ngoài được nhuộm màu rực rỡ, trông đẹp mắt.

Trong mắt Việt Hoàn, sự khác biệt này chẳng đáng kể, dù thế nào cũng chỉ là nguyên tiêu, không có gì khác nhau.

Nhưng trong mắt Trình Yên lại rất khác. Nàng nhìn chăm chú vào đĩa nguyên tiêu kia rất lâu mới hoàn hồn, rồi mới chậm rãi ăn một viên.

Thật ra mùi vị cũng không khác biệt mấy, nhưng đủ loại màu sắc sặc sỡ kia lại khiến Trình Yên sinh ra một loại ảo giác, dường như món này cực kỳ mỹ vị.

Không chỉ có nguyên tiêu, bàn ăn còn được bày thêm đủ loại điểm tâm, kiểu dáng phong phú. Có món Trình Yên đã từng thấy qua, có món lại hoàn toàn xa lạ.

Việt Hoàn không biết nàng thích hay không thích ăn, dứt khoát bảo tiểu nhị mang tất cả các món đặc sắc ra.

Bàn ăn đầy ắp.

Khiến Trình Yên có chút phản ứng không kịp, “Nhiều như vậy…”

“Chưa chắc món nào cũng ngon.” Việt Hoàn nghĩ đơn giản, dù nhìn thì rực rỡ muôn màu, nhưng hương vị ra sao, cũng chưa ai rõ.

Hắn chỉ muốn để Trình Yên nếm thử.

Nếu thích thì giữ lại, không thích thì không cần miễn cưỡng.

[Vịt đọc sách nè :V]

Thái độ của Việt Hoàn rất tùy ý. Trong bầu không khí như thế, Trình Yên cảm thấy dường như chuyện này thật sự không có gì quan trọng.

Hai người cứ như vậy, lần lượt nếm từng món điểm tâm.

Có vài món vị rất lạ, Trình Yên ăn không quen. Ban đầu nàng còn định miễn cưỡng ăn hết, nhưng Việt Hoàn từ đầu đến giờ đều nói: nếu không thích thì không cần cố.

Nghe nhiều thành quen, lời ấy cũng vô thức khắc sâu trong lòng nàng.

Trình Yên ngoan ngoãn đặt miếng điểm tâm xuống, nghiêm túc nói với Việt Hoàn: món đó rất khó ăn, “Có một mùi vị rất kỳ lạ.”

“Thế nào là kỳ lạ?”

“Khó tả… nhưng ta không thích.”

Đây là lần đầu tiên Trình Yên thẳng thắn bày tỏ rõ ràng điều mình thích hay không thích.

Là một trải nghiệm trước nay chưa từng có.

Nàng vẫn luôn để ý sắc mặt của Việt Hoàn, nhưng hắn vẫn giữ nét mặt bình thản.

Trình Yên cũng không rõ rốt cuộc mình đang chờ đợi đáp án thế nào, chỉ cảm thấy như vậy là tốt rồi.

Trên bàn còn có rượu trái cây. Trình Yên nếm một ngụm, rồi khẽ nói với Việt Hoàn: trà trong nhà vẫn ngon hơn một chút.

Rượu trái cây và trà vốn không liên quan gì tới nhau, cũng không hiểu vì sao Trình Yên lại đem hai thứ đó ra so sánh. Việt Hoàn có chút khó hiểu, nhưng vì nàng nhắc đến trà trong nhà, khóe môi hắn lại khẽ cong lên.

“Thử cái này xem.” Việt Hoàn bảo tiểu nhị mang thêm một loại rượu khác.

Giống như vừa tìm được trò gì mới mẻ thú vị.

Đối với hắn, mùi vị món ăn vốn không quan trọng. So với việc đó, được thấy Trình Yên thả lỏng và vui vẻ, tâm tình hắn còn thoải mái hơn nhiều.

Suốt cả buổi, trên gương mặt Việt Hoàn vẫn luôn treo một nụ cười nhàn nhạt.

Giữa hai người, không khí nhẹ nhàng mà vui vẻ. Nhưng khổ nỗi, bên ngoài vẫn còn có người đang chờ, là Lâm Mạt Nhi. Nàng ta đi theo Việt Hoàn và Trình Yên tới đây, tự nhiên cũng biết bọn họ đang ở đâu.

Phòng riêng được màn che bao kín, nàng không thể nhìn thấy bên trong là tình cảnh như thế nào.

Nhưng sức tưởng tượng của Lâm Mạt Nhi vốn không tệ, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều điều.

Nàng tưởng tượng Việt Hoàn sẽ nói gì với Trình Yên.

Tưởng tượng hai người họ sẽ thân mật khăng khít ra sao.

Chiếc hoa đăng xinh đẹp ấy, nàng cũng rất thích, rất nhiều người thích. Nhưng cuối cùng, người bắt được nó lại là Việt Hoàn.

Và hắn đã tặng nó cho chính thê tử của mình.

Những ngày gần đây, kể từ sau khi rời khỏi Việt Quốc Công phủ hôm đó, nàng tẩu tử đã luôn ép nàng phải đối mặt với thực tế.

Tuân Mộng Hoa nói rõ với nàng: Việt Hoàn là trượng phu của Trình Yên.

Còn Trình Yên chính là thê tử của Việt Hoàn.

Tuân Mộng Hoa không cần Lâm Mạt Nhi phải thật sự hiểu thấu, chỉ cần nàng nhớ kỹ, ghi sâu vào tận xương tủy.

Hiện tại, ít nhất cũng đã có kết quả, Lâm Mạt Nhi đã nhớ rõ một điều: Trình Yên là thê tử của Việt Hoàn.

“Cô nương, sắc trời đã tối rồi, chúng ta mau trở về thôi.” Nha hoàn sốt ruột không yên, không ngừng khuyên bảo.

Nhưng Lâm Mạt Nhi chẳng hề sốt ruột, thậm chí cũng không có ý định rời đi.

Nàng chỉ muốn biết, vào lúc này, Việt Hoàn và Trình Yên đang làm gì.

Nha hoàn hiểu rõ tâm tư của nàng, đánh bạo khuyên tiếp: “Cô nương, nếu thế tử và thế tử phu nhân còn chưa muốn rời đi, cô nương cứ chờ ở đây cũng chẳng phải cách hay.”

Vừa dứt lời, Lâm Mạt Nhi đã lạnh lùng liếc sang, ánh mắt âm lãnh đến đáng sợ, khiến nha hoàn sợ hãi đến nỗi không dám nói thêm một câu.

Khi nha hoàn còn tưởng rằng Lâm Mạt Nhi sắp làm ra điều gì đó, thì nàng đột nhiên bật cười: “Ngươi nói đúng, hai người họ chưa chừng là đợi đến khi nào ‘muốn’ mới rời đi.”

Nếu như bọn họ mãi không chịu rời đi, thì nàng, đương nhiên phải tìm cách khác.

“Cô nương…” Nha hoàn không rõ Lâm Mạt Nhi định làm gì, nhưng trong lòng đã dâng lên nỗi bất an mơ hồ.

Lâm Mạt Nhi thấy nàng như thế chỉ cảm thấy nhàm chán, tiện miệng tìm cớ đuổi đi.

Nha hoàn không muốn rời đi, nhưng Lâm Mạt Nhi nói khéo: “Ta thấy đói bụng, muốn ăn chút điểm tâm, ngươi đi mua rồi chúng ta cùng về.”

Lời nói dịu dàng, khiến người ta tin là thật. Nha hoàn tưởng nàng thật sự muốn trở về, liền vui mừng rời đi.

Chờ nha hoàn đi xa, Lâm Mạt Nhi mới bước đến một quầy hàng gần đó, mua vài chiếc hoa đăng. Nàng chẳng màng đến họa tiết hay giá cả, cứ mua tất cả.

Sau khi có hoa đăng, nàng lại mua thêm không ít pháo hoa và pháo trúc.

Hoa đăng thì đẹp, pháo hoa cũng rực rỡ.

Nhưng những thứ này, suy cho cùng vẫn có nguy cơ gây nguy hiểm, gặp sự cố là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Không rõ lúc nào ngọn lửa bốc lên, chỉ biết khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, nó đã lan ra khắp nơi.

Tiếng ồn ào ngoài kia cũng truyền tới tai Việt Hoàn. Hắn lập tức bảo Phương Chung đi thăm dò tin tức.

Khi biết Lâm Mạt Nhi bị mắc kẹt trong đám cháy, Việt Hoàn không còn do dự, lập tức lao ra ngoài.

“Phu quân, có chuyện gì vậy?” Trình Yên lo lắng chạy theo ngay sau, trong giọng nói đầy căng thẳng.

Việt Hoàn hơi do dự, nhưng vẫn nói rõ tình hình, chỉ là bước chân không dừng lại dù chỉ một chút.

Trình Yên đương nhiên không cản trở lúc này, chỉ đi sát phía sau, cố gắng nghĩ xem mình có thể giúp được gì.

Ngọn lửa lan rất nhanh, may mà phòng vệ của kinh thành vốn không phải chuyện đùa. Mỗi năm vào dịp Nguyên Tiêu, các loại tình huống đều có thể xảy ra, cho nên quan binh đến rất nhanh và lập tức bắt tay vào cứu hoả.

Nhưng Lâm Mạt Nhi bị vây trong biển lửa, không thể chờ lâu. Khi thấy Việt Hoàn, nàng như người sắp c.h.ế.t vớ được cọng rơm cứu mạng.

“Việt Hoàn ca ca!”

Giọng nàng không lớn, căn bản chẳng thể truyền ra, nhưng nàng vẫn cố chấp kêu gọi, chỉ hận không thể lao ngay đến chỗ Việt Hoàn.

Việt Hoàn thấy rõ điều đó, Trình Yên cũng nhìn rất rõ.

Việt Hoàn thấy Lâm Mạt Nhi cố gắng vùng ra ngoài, nhưng những lời khuyên nhủ bên ngoài nàng lại chẳng nghe được.

Tình hình vô cùng nguy hiểm.

Việt Hoàn không thể để nàng rơi vào hiểm cảnh, hắn vội vã xách một thùng nước, dập tắt bớt lửa xung quanh rồi lập tức lao vào trong.

Trình Yên muốn ngăn cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Việt Hoàn lao vào biển lửa.

Xuân Lan vội giữ chặt lấy nàng, kéo nàng tránh xa: “Thiếu phu nhân, nơi này quá nguy hiểm.”

“Ta biết… nhưng mà phu quân…”

Trình Yên nhìn biển lửa rực cháy, nhớ lại khoảnh khắc Việt Hoàn không chút do dự lao vào.

Nàng hiểu, việc hắn làm rất có thể là vì thân phận của Lâm Mạt Nhi.

Nhưng có những cảm xúc, nàng thật sự không thể giả vờ không có.

Chưa kịp suy nghĩ quá nhiều, Việt Hoàn đã bế Lâm Mạt Nhi ra ngoài. Chiếc áo ngoài của hắn phủ lên người nàng, che chắn ánh nhìn của bao người.

Cả hai đều vô cùng chật vật.

Lâm Mạt Nhi như từ cõi c.h.ế.t trở về, lập tức ôm chặt lấy Việt Hoàn, không chịu buông tay.

Việt Hoàn lúng túng vô cùng, trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, bản năng khiến hắn nhìn quanh tìm Trình Yên, chỉ mong có thể lập tức tách mình khỏi Lâm Mạt Nhi.

Trình Yên đứng bên cạnh nhìn tất cả, nhưng vào lúc này, nàng không biết mình nên nói gì.

Dù không biết phải làm gì, Trình Yên vẫn nhớ mình là ai.

Nàng dắt theo Xuân Lan bước lên, quan sát Lâm Mạt Nhi rồi khẽ tách nàng khỏi Việt Hoàn, “Cô nương, không sao rồi, theo chúng ta đi thôi.”

Không giải thích, không gọi tên, không một lời thừa, Trình Yên dứt khoát đưa Lâm Mạt Nhi rời đi.

Chẳng ai biết thân phận thật của họ.

Lâm Mạt Nhi không muốn rời đi, nhưng Trình Yên hôm nay rất kiên quyết, dùng toàn bộ sức lực lôi nàng đi. Lâm Mạt Nhi chống cự không lại, đành bị kéo đi.

“Ngươi buông ta ra!” Giọng nàng nghẹn ngào, ho sặc sụa vì khói. Khi nãy thấy Việt Hoàn, nàng đã cố hét lên để được chú ý, giờ thì không chịu nổi.

“Nơi này hỗn loạn, không phải chỗ để nói chuyện.” Trình Yên lạnh lùng đáp, sắc mặt cũng không tốt chút nào.

Dù là ai, thấy trượng phu mình cùng nữ tử khác thân mật như vậy, tâm tình cũng chẳng thể vui vẻ, huống chi hôm nay vốn là ngày Trình Yên rất mong đợi.

“Buông ta ra… khụ khụ…”

Trình Yên không nói thêm gì, lập tức đưa nàng ra xe ngựa của Việt Quốc Công phủ, rót một chén trà nhỏ cho nàng.

Lâm Mạt Nhi hất văng chén trà, đến cả vẻ ngoài bình hòa cũng chẳng thèm giữ.

Trình Yên nhìn vệt nước loang trên vỉa hè, khẽ nhíu mày. Đối mặt với sự vô lễ như vậy, nàng chẳng buồn khuyên giải.

Mặc kệ Lâm Mạt Nhi ho đến long trời lở đất.

Bên trong xe ngựa yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng ho khan của nàng. Trình Yên không nói, Lâm Mạt Nhi cũng chẳng có ý bắt chuyện.

Cả hai im lặng giằng co, ai cũng không muốn mở miệng trước.

Trình Yên đang đợi Việt Hoàn, Lâm Mạt Nhi cũng vậy.

Chẳng bao lâu, Phương Chung đến, truyền lời từ Việt Hoàn: “Thiếu phu nhân, thế tử còn chút việc phải xử lý, phiền người đưa Lâm cô nương về phủ.”

Trình Yên gật đầu nhận lời, nhưng Lâm Mạt Nhi không chịu, lập tức phản ứng dữ dội: “Ngươi muốn đưa ta đi đâu? Ta muốn gặp Việt Hoàn ca ca! Ta muốn gặp Việt Hoàn ca ca!”

Nàng làm ầm ĩ, Trình Yên đành ngăn nàng lại, phân phó gã sai vặt mau chóng đánh xe về tướng quân phủ.

Gã sai vặt không dám nói gì, lẳng lặng nghe theo.

“Lâm cô nương, xin ngươi bình tĩnh một chút.” Trình Yên chưa từng thấy nàng như vậy. Dù bất ngờ, nhưng nàng cũng không thật sự ngạc nhiên.

Thật ra, Trình Yên cũng không biết mình đang làm gì, tất cả đều là bản năng thúc đẩy nàng tiến về phía trước.

Lâm Mạt Nhi gào lên quá lớn, Trình Yên chỉ muốn nàng yên tĩnh lại: “Lâm cô nương, ta chỉ muốn đưa ngươi về tướng quân phủ.”

“Ngươi là cái gì mà có tư cách nói chuyện với ta?” Giọng Lâm Mạt Nhi đầy oán độc. Nàng chưa từng muốn hòa bình với Trình Yên, trước kia là bất đắc dĩ, giờ thì không cần giả vờ nữa.

“Ngươi không muốn, ta cũng không muốn.” Giọng Trình Yên thản nhiên. Lâm Mạt Nhi không thích nàng, nàng cũng chẳng thích Lâm Mạt Nhi.

“Chỉ là… phu quân ta bảo ta đưa ngươi về.” Ánh mắt Trình Yên bình tĩnh như đang nhìn một người điên.

“Phu quân phân phó, ta đương nhiên phải làm tròn.”

Lâm Mạt Nhi ngẩn người, nhìn Trình Yên, không ngờ nàng lại có thể bình tĩnh đến vậy: “Ngươi vừa nói cái gì?”

Trình Yên biết Lâm Mạt Nhi thích Việt Hoàn.

Tình cảm đó bắt đầu từ khi nào, kỳ thực không ai rõ.

Nhưng Trình Yên không muốn truy cứu.
 
Phu Quân Là Não Yêu Đương
Chương 49



Tâm tư của Lâm Mạt Nhi, Trình Yên đại khái cũng hiểu rõ. Lúc ban đầu khi biết chuyện, nàng từng cảm thấy rất khổ sở.

Nhưng sau đó, nỗi khổ sở ấy cũng dần nguôi ngoai, Trình Yên tự nói với chính mình: cho dù giữa Việt Hoàn và Lâm Mạt Nhi rốt cuộc có từng có chuyện gì hay không, thì với nàng, cũng chẳng còn quan trọng.

Dù sao, tất cả cũng đã là chuyện quá khứ.

Chỉ tiếc, Lâm Mạt Nhi lại không thể buông xuống. Nàng ta cứ một hai phải liên tục xuất hiện trước mặt Trình Yên, nói ra những lời nửa thật nửa giả.

Trình Yên cũng không phải đầu gỗ, sao có thể không có chút tính tình nào?

“Lâm cô nương, ngươi đang bị thương cổ họng, vẫn là đừng nên nói nhiều thì hơn.” Trình Yên suy nghĩ một chút, vẫn rót cho nàng một ly trà, miễn cho nàng cứ ho mãi, nghe cũng khiến người khác khó chịu.

Lâm Mạt Nhi vừa rồi đã hất đổ một ly trà, nếu lúc này lại làm vậy nữa, đừng nói là Trình Yên, đến chính nàng cũng thấy mình thất lễ.

Chỉ là để nàng nhận lấy ly trà này, e rằng khả năng không lớn.

Lâm Mạt Nhi hoàn toàn làm ngơ trước thiện ý trước mắt.

Trình Yên đương nhiên cũng không có ý định tiếp tục khuyên nhủ, thấy nàng như vậy, liền tự rót cho mình một ly, thong thả uống.

“Phu quân nói, trà ta pha so với trước kia ngon hơn không ít.” Trình Yên cũng không rõ vì sao mình lại nói ra lời ấy, đại khái là muốn để Lâm Mạt Nhi biết điều mà lui bước.

Lâm Mạt Nhi như vậy, đặt trong bối cảnh kịch nam, chắc hẳn là "tình địch".

Chỉ là Trình Yên hoàn toàn không có kinh nghiệm đối phó với tình địch. Lúc đầu gặp Lâm Mạt Nhi, trong lòng nàng quả thực rất căng thẳng.

Giờ đây tuy đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng vẫn chưa đủ.

Vẫn còn rất xa mới đủ.

Việt Hoàn trước nay luôn là người rực rỡ như ánh sáng mặt trời, điểm này Trình Yên từ lâu đã biết rõ.

Cho nên, nếu đã đứng cạnh một người rực rỡ như vậy, điều Trình Yên cần làm, không chỉ đơn giản như thế.

Trình Yên muốn để Lâm Mạt Nhi hiểu rõ nàng là ai.

Cũng muốn để Lâm Mạt Nhi biết rõ: Việt Hoàn, là trượng phu của nàng.

“Khi ở nhà, phu quân thường nhắc đến lâm tiểu công tử, mỗi lần nói đến, trong lòng đều rất nặng nề.”

Xe ngựa lắc lư chầm chậm.

Giọng nói của Trình Yên cũng rất nhẹ, giống như đang chậm rãi kể chuyện.

Lâm Mạt Nhi vẫn im lặng, cảnh giác nhìn Trình Yên. Nàng không biết Trình Yên muốn nói gì, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu một cách bản năng.

Nhưng nàng không muốn mất mặt trước mặt Trình Yên.

Chỉ có thể gồng mình lên.

Ánh mắt nàng nhìn Trình Yên đầy oán hận.

Trình Yên nhìn rõ, nhưng không để trong lòng. Lâm Mạt Nhi không vừa mắt nàng, cũng chẳng phải bắt đầu từ hôm nay.

Nếu mỗi lần đều để tâm, vậy thì nàng hẳn cũng quá vô dụng rồi.

Giờ đây nàng đã không còn cảm thấy khó chịu, hoặc có lẽ, nàng đã không còn vì chuyện này mà buồn lòng nữa.

“Phu quân cũng thường nhắc tới Lâm cô nương ngươi.”

Vừa dứt lời, ánh mắt của Lâm Mạt Nhi lập tức sáng lên. Dù lý trí mách bảo nàng rằng Trình Yên sẽ không nói ra điều gì dễ nghe, thậm chí có thể không như nàng mong muốn, nhưng bản năng vẫn khiến nàng không thể khống chế chính mình.

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đầy mong đợi nhìn Trình Yên, dù chẳng nói câu nào.

Nhưng phản ứng theo bản năng như vậy, không thể lừa được ai.

“Phu quân cùng lệnh huynh là bằng hữu, phu quân thường bảo với ta, Lâm cô nương chẳng khác gì muội muội.”

Trình Yên mỉm cười nói.

Ngữ khí thân mật, tựa như chỉ đang kể lại một chuyện vặt trong sinh hoạt thường ngày.

Nàng nói nhẹ nhàng, như thể đang chia sẻ điều gì đó không quan trọng.

Nhưng chính giọng điệu ấy lại khiến Lâm Mạt Nhi bị kích động.

Làm sao nàng có thể chấp nhận được mọi chuyện lại là như vậy?

“Ngươi nói dối.” Lâm Mạt Nhi trừng mắt lạnh lẽo nhìn nàng. Nếu như lúc trước còn chút che giấu, thì hiện tại là hoàn toàn không còn gì nữa.

“Ngươi đang lừa ta.”

Nàng nói ra chắc như đinh đóng cột, nhưng ngón tay giấu trong tay áo lại không nhịn được khẽ run rẩy.

Lâm Mạt Nhi cố gắng khống chế bản thân, bàn tay siết chặt lòng bàn tay, ra sức kiềm chế không để mình tỏ ra yếu đuối. Nhưng nàng biết rõ, bản thân kỳ thực không kiên cường như mình vẫn nghĩ.

Bởi vì lời nói của Trình Yên, Lâm Mạt Nhi thật sự bắt đầu lo lắng.

Nàng trong lòng sợ hãi, e ngại những lời Trình Yên nói là thật, gấp đến mức không thể chờ được để phản bác, nhưng khi mở miệng thì lại cảm thấy yếu ớt, nhợt nhạt vô lực.

Ngoài việc lớn tiếng quát Trình Yên câm miệng, nàng không thể làm gì khác.

“Ngươi câm miệng đi.”

“Lời ngươi nói, ta một chữ cũng không tin.”

Thanh âm của Lâm Mạt Nhi càng ngày càng lớn, dường như nàng đang giấu đi sự chột dạ trong lòng. Nàng không tin lời Trình Yên, nhưng tâm lý ngày càng rối loạn, mất kiểm soát.

Nàng cảm thấy Việt Hoàn không thể nào đối xử với nàng như vậy.

Thế nhưng nỗi sợ hãi trong lòng lại ngày càng dâng cao.

Đến lúc giọng nàng càng lúc càng thấp, càng lúc càng nhẹ thì Trình Yên lại quan tâm nói:

“Lâm cô nương hôm nay bị kinh hách, về nhà sau cần phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Mỗi câu nói của Trình Yên, Lâm Mạt Nhi đều nghe rõ.

Nhưng không hiểu sao, lại sinh ra trong lòng bao nỗi sợ hãi.

Đơn giản vì trước mắt người này, và trong ký ức của người kia, nàng hoàn toàn khác biệt.

Trình Yên sẽ không như thế, không thể nào lại hung hăng đe dọa người khác.

“Không cần ngươi giả mù sa mưa ở đây.”

“Ta đương nhiên mong Lâm cô nương sớm hồi phục.” Trình Yên nhìn nàng, ánh mắt chân thành, “Phu quân cũng rất lo lắng cho Lâm cô nương.”

Lâm Mạt Nhi rõ ràng không muốn theo Trình Yên đi.

Nhưng vẫn bất giác bị nàng kéo đi.

Nàng nhớ tới lời của Phương Chung, nhớ lời Trình Yên nói, nhớ lời Việt Hoàn.

Những âm thanh lộn xộn vang vọng trong đầu, khiến nàng đau đầu như vỡ tung, không muốn để ý cũng không có cách nào thoát khỏi.

Lâm Mạt Nhi thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ năng lực của mình.

Nàng như một con rối gỗ bị Trình Yên đưa về tướng quân phủ.

Sớm có người được phái đi báo tin.

Khi nàng trở lại tướng quân phủ, cửa nách đã có người chờ, Tuân Mộng Hoa tự mình dẫn người đứng đó đón.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Tuân Mộng Hoa lo lắng không thôi, ôm chầm lấy Lâm Mạt Nhi, muốn đưa nàng về phủ ngay.

Nàng nhìn thấy Trình Yên, nhưng lúc này Tuân Mộng Hoa không có thời gian để chuyện trò.

“Tuân tỷ tỷ, hôm nay xảy ra chút ngoài ý muốn, Lâm cô nương bị kinh hách không ít.” Trình Yên không thêm bớt, nếu Tuân Mộng Hoa muốn biết thì đây là tất cả.

Nàng nói cũng như không, vì chuyện này cũng không quá lớn.

“Phiền Trình Yên muội muội rồi.” Tuân Mộng Hoa nhìn Trình Yên, trong lòng đã đoán ra phần nào sự việc hôm nay, nhưng không thể hỏi gì thêm, chỉ có thể khách khí đưa Trình Yên ra về.

Lâm Mạt Nhi bị thị nữ của Tuân Mộng Hoa dẫn đi.

Tuân Mộng Hoa tự mình tiễn Trình Yên rời đi.

Nàng quay lưng lại, sắc mặt âm trầm, nghiêm túc nói: “Đi điều tra cho rõ ràng xem hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Trình Yên nói đó là chuyện ngoài ý muốn, nhưng Tuân Mộng Hoa không tin.

Xét tính tình của Lâm Mạt Nhi, chỉ sợ nàng lại làm điều gì hồ đồ.

“Gọi đại phu đến xem cho nàng, sau này đừng để nàng ra phủ nữa, khi nào nàng nghĩ thấu đáo thì lúc đó hẵng nói chuyện.” Tuân Mộng Hoa lạnh giọng, thị nữ nghe biết nàng đang rất tức giận.

Lòng nàng nóng như lửa đốt.

“Phu nhân, cô nương bị kinh hách như vậy, xin đừng quá trách móc nặng nề.” Thị nữ không ngăn được nói, “Nếu tướng quân biết chuyện này, e rằng hai người sẽ sinh hiềm khích.”

Lời nói khiến Tuân Mộng Hoa bình tĩnh lại.

Nàng thở dài, thị nữ nói rất đúng, rốt cuộc Lâm Mạt Nhi không phải là muội muội ruột thịt.

Có một số chuyện, vẫn cần Lâm Hoằng Thâm tự mình giải quyết.

Tướng quân phủ gió nổi mây mù, Trình Yên lại không hề để ý.

Hai người khách khí chia tay, như thể chuyện hôm nay chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ bé không đáng kể.

“Thiếu phu nhân, ngài bây giờ nên về phủ, hay muốn đi tìm thế tử?” Phương Chung ở ngoài gọi.

Trình Yên ngồi trên xe ngựa, lúc này vẫn chưa biết Việt Hoàn đang ở đâu. Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, nguyên bản là ngày vui vẻ, tràn đầy niềm hạnh phúc.

Nhưng vì chuyện của Lâm Mạt Nhi, mọi thứ đã biến thành thế này.

Trình Yên không phải người quá rộng lượng, trong lòng có chút phiền muộn. Nàng không muốn đối xử tệ với mình, nên muốn tìm Việt Hoàn để hỏi cho rõ.

Hơn nữa, nàng còn giữ hoa đăng ở tửu lâu.

Mới vừa rồi ra ngoài, còn chưa lấy được.

“Đi tìm phu quân.” Trình Yên thả mắt xuống, nhẹ giọng nói.

Nàng có quá nhiều lý do để đi tìm Việt Hoàn.

Nên Trình Yên không cảm thấy áp lực gì.

Lần nữa trở lại nơi này, lửa đã bị dập tắt hoàn toàn, nhưng khắp nơi vẫn đầy bụi mù. Nàng không tìm thấy Việt Hoàn ở đây, hỏi vài người mới biết hắn đi Kinh Triệu Phủ gần cửa nha môn, giúp điều tra chuyện hôm nay.

“Thiếu phu nhân, nếu thế tử không ở đây, ngài nên về phủ trước, tiểu nhân sẽ đi Kinh Triệu Phủ nha môn.” Phương Chung đề nghị.

Nhưng Trình Yên lắc đầu, nàng đi ngay tửu lâu, tìm đến phòng sương.

Đồ ăn đã thu dọn sạch sẽ.

Những món điểm tâm đủ màu sắc và rượu trái cây, cả ngũ sắc nguyên tiêu xinh đẹp, tất cả đều không còn.

Ngay cả hoa đăng của nàng cũng biến mất.

“Thiếu phu nhân?” Xuân Lan có chút lo lắng nhìn nàng.

Trình Yên như mơ màng, không biết đang nghĩ gì. Tất cả chuyện tối nay cứ như mơ, không thực tế.

Cũng khiến nàng hết sức đau lòng.

“Xuân Lan, đi hỏi tiểu nhị một chút, xem có thấy một trản hoa đăng nào ở phòng sương vừa rồi không.” Trình Yên lấy hết can đảm mở miệng.

Nàng trong đời có quá nhiều tính toán.

Cũng có quá nhiều tiếc nuối.

Không dám tranh thủ.

Không dám truy vấn.

Không dám quấy rầy.

Chính vì những lý do ấy, nàng luôn bối rối.

Nhưng Trình Yên thật lòng quý trản hoa đăng kia, bởi đó là Việt Hoàn tặng.

Nàng trân trọng không phải vì người tặng, mà vì hoa đăng là vật lễ không nhiều của nàng.

Là chỉ dành riêng cho nàng.

Không phải tình cờ.

Không phải chỉ vì hợp ý nàng.

Mà là cố ý, đưa cho nàng.

Nàng muốn tìm lại hoa đăng của mình.

Xuân Lan nhận lệnh đi ngay, không lâu sau đã dẫn một tiểu nhị đến. Tiểu nhị hoảng sợ, tưởng mình làm sai chuyện, không ngờ Trình Yên chỉ hỏi về hoa đăng.

“Dạ, lúc nương tử hỏi, tiểu nhân không thấy đâu, khi mới vào cũng không thấy.” Tiểu nhị trả lời vội vã, lặp lại đại khái như vậy.

Trình Yên không muốn làm khó người khác, đưa bạc thưởng cho Xuân Lan, rồi đuổi người đi.

Không tìm thấy hoa đăng, Trình Yên rất thất vọng.

Mọi người đều hiểu, nhưng cũng không rõ hoa đăng đã đi đâu.

Chỉ biết liên tục an ủi nàng.

Trình Yên mỉm cười với Xuân Lan, nụ cười ấy có chút miễn cưỡng, “Phu quân không rõ còn ở Kinh Triệu Phủ không, không bằng ta đi xem thử.”

“Hắn cùng bọn ta cùng đến, không biết bao giờ mới về phủ.”

Phương Chung thầm nghĩ, thế tử còn buồn như vậy thì làm sao về được nhà.

Kinh Triệu Phủ đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ là có người thì không cần nói.

“Thiếu phu nhân mau lên xe, tối nay gió lớn, nếu thổi phong sẽ đau đầu.” Phương Chung nói, Trình Yên cũng vâng lời lên xe.

Khi Trình Yên vào Kinh Triệu Phủ nha môn, Việt Hoàn vừa mới ra ngoài.

Hắn thấy trong xe ngựa có người, cũng ngạc nhiên khó tin. Kinh Triệu Phủ Doãn cũng là người tinh minh, chỉ liếc qua đã hiểu nơi này không có chuyện của hắn.

[Vịt đọc sách nè :V]

Hắn dứt khoát cáo từ.

Việt Hoàn không còn lo lắng gì.

Ngay lập tức tiến đến xe ngựa.

Tối nay gió lớn, Trình Yên không bước ra khỏi xe, nhưng nàng nghe thấy tiếng nói:

“Phu quân, mau lên xe.”

Trình Yên chủ động mở cửa xe, nhưng ánh mắt nàng không nhìn thấy bóng dáng Việt Hoàn, mà là một trản hoa đăng quen thuộc.

Ngũ quang thập sắc, rực rỡ lộng lẫy.

Trình Yên ngây người nhìn.

Việt Hoàn chỉ cảm thấy tay mình muốn vung ra, “Sao không đón nhận? Không thích sao?”

Hắn còn cố ý từ tửu lâu mang đến.

Nếu Trình Yên không thích, vậy mọi thứ chẳng phải đều uổng phí sao?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back