Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 300: Chương 300



Nhắc đến chuyện này, Cố Tứ có hơi đau đầu, cậu ta nhíu mày: "Chị, những thứ khác em đều đứng đầu lớp, chỉ có thể lực là không theo kịp. Cơ thể này lớn chậm quá, cũng không biết khi nào mới có thể giúp chị đánh nhau!"

"Chị cần em sao?" Cố Mang nheo mắt nhìn cậu ta, đi đến cửa thang máy, ấn nút lên, hai tay đút túi: "Học cho tốt những thứ khác trước đi."

Cố Tứ thở dài, vẻ mặt rất tiếc nuối: "Cũng chỉ có thể như vậy thôi. Dù sao cũng phải nể mặt lính mới trong lớp một chút, không thể để em dành hết hạng nhất được, đúng không chị?"

Nói xong, cậu ta nhướng mày nhìn Cố Mang, dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa đáng ghét.

Cố Mang cười.

Lục Thừa Châu dặn dò Lục Tam vài chuyện rồi mới đi về phía hai chị em, nghe thấy Cố Tứ nói vậy thì nhìn cậu ta rồi nói: "Có muốn học máy tính không?"

Cố Tứ nhíu mày, hỏi anh ta với vẻ mặt khó hiểu và giọng điệu kỳ lạ: "Anh muốn tìm người dạy máy tính cho tôi?"

Cố Mang cũng quay lại, ánh mắt khó hiểu.

Lục Thừa Châu đưa tay vào túi áo khoác của Cố Mang, nắm lấy tay cô: "Tốc độ tay khi chơi game của Cố Tứ rất nhanh, chắc học máy tính cũng không khó."

Cố Mang nhìn anh ta với vẻ mặt không cảm xúc, đôi mắt đen thuần khiết sáng ngời.

"Hay là thôi ạ..." Cố Tứ không muốn tham dự mấy lớp học lãng phí thời gian đó, không tiếc nói xấu bản thân: "Em rất ngốc, chắc là học không được đâu."

Lục Thừa Châu liếc nhìn cậu ta: "Thử trước đã."

Cố Mang nghe vậy thì nhướng mày: "Được, anh tìm huấn luyện viên cho nó đi."

Khóe miệng Cố Tứ hơi giật giật: "..."

Đúng lúc này, thang máy đi xuống, ba người đi vào.

Trở về căn hộ, Lục Thừa Châu cúi đầu nhìn Cố Mang: "Đi tắm trước đi, trong tủ lạnh còn bánh kem dâu tây ngàn lớp, tắm xong ra ăn."

Cố Mang đáp một tiếng, treo mũ lưỡi trai lên, chậm rãi đi vào phòng ngủ chính.

Cố Tứ tuyệt vọng nằm vật ra ghế sofa, cậu ta lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lâm Sương: "Chị Lâm, nói ra thì có thể chị không tin. Lục Thừa Châu nói muốn tìm người dạy máy tính cho em, chị em đã đồng ý rồi."

Lâm Sương trả lời rất nhanh: "..."

Cô ta đang ngồi trong phòng riêng của Thiên Khuyết, vừa thưởng thức anh chàng DJ đẹp trai trên đó vừa uống một ngụm rượu.

Thật ra cũng không khó hiểu, dù sao cũng do chị đại nào đó quá mạnh, lừa được Lục Thừa Châu đến mấy lần.

Cố Tứ gửi một sticker giang hai tay: "Chị em vui là được."

Lâm Sương rất hả hê, chậm rãi gõ chữ: "Thương hại cậu, chăm chỉ học máy tính đi."

Cố Tứ: "..."

Lục Thừa Châu nhìn Cố Tứ: "Không đi tắm sao?"

Cố Tứ ngồi thẳng dậy, cầm điện thoại đi vào phòng ngủ phụ.

Cố Mang tắm xong đi ra, cầm khăn lau tóc, trên người mặc áo phông trắng và quần thể thao.

Ngủ trên xe nửa tiếng, lại tắm một cái, tâm trạng của cô bây giờ khá tốt.

Trên bàn trà đã để sẵn một ly nước mật ong.

Lục Thừa Châu đang đứng trước giá sách, không biết là đang làm gì.

Cố Mang bưng cốc nước mật ong lên, uống một ngụm, sau đó cầm cốc nước đi về phía anh ta. Đến gần mới thấy là Lục Thừa Châu đang chọn ổ cứng.

Người đàn ông không ngẩng đầu lên cũng biết là cô đến: "Lát nữa đợi đến mười hai giờ, thổi nến xong tôi xem phim cùng em."

"Không thổi nến."

Lục Thừa Châu nghe vậy thì ngẩng đầu lên, thấy Cố Mang đứng trước mặt anh ta, nghiêng người dựa vai vào giá sách, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Cố Mang uống một ngụm nước mật ong, vẫn không quen giải thích cho lắm, suy nghĩ mấy giây mới nói: "Tôi không thích mấy nghi thức đó, tôi cũng không có nguyện vọng gì."

Lục Thừa Châu nhìn cô, một lúc sau mới gật đầu, khóe miệng nhếch lên: "Vậy thì ăn bánh kem, sau đó chúng ta xem phim."

Cố Mang nhướng mày, ừ một tiếng.

Lục Thừa Châu nắm tay cô đến phòng bếp lấy bánh kem.

Mấy phút sau, tiếng chuông mười hai giờ trong căn hộ vang lên, Cố Mang tròn mười tám tuổi.

Đúng lúc này, cửa phòng của Cố Tứ cũng mở ra.

Cùng vào lúc đó, chuông cửa bên ngoài căn hộ vang lên.

Tiếng chuông này xuất hiện một cách đột ngột vào ngay lúc nửa đêm.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 301: Chương 301



- Lời Cảm Ơn - Diệt Hồng Ngưng Sương xin chân thành cảm ơn bạn Phan Phan đã donate, chương này dành tặng bạn.

Cố Mang cụp mắt xuống, tay đang định cắt bánh kem dừng lại giữa không trung, ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.

Cố Tứ chống tay lên cửa phòng ngủ phụ, nhìn về phía cửa đầy khó hiểu: "Muộn thế này rồi, là ai vậy?"

Lục Thừa Châu đang định đi xem thì cổ tay bị Cố Mang nắm lấy, anh ta nghiêng đầu.

"Tôi đi mở cửa." Nữ sinh đặt dao cắt bánh kem xuống, vẻ mặt không chút biểu cảm, ánh mắt xa xăm, toàn thân tỏa ra một áp suất thấp.

Lục Thừa Châu không hỏi nhiều, gật đầu: "Vậy tôi cắt bánh kem."

Cố Mang nghe vậy thì nhìn anh ta, dường như đôi mắt đen láy như đầm nước không còn lạnh lùng nữa, cô khẽ ừ một tiếng.

Cô thong thả đi đến cửa, mở cửa ra, là một người đàn ông mặc đồng phục chuyển phát nhanh.

Nhân viên chuyển phát nhanh nhìn thấy khuôn mặt của Cố Mang thì ngẩn ra, chớp chớp mắt rồi hỏi: "Xin hỏi có phải là cô Cố Mang không ạ?"

Cố Mang đút hai tay vào túi, đứng đó một cách lười biếng, giọng nói nhạt nhẽo: "Là tôi."

"Chào cô Cố." Nhân viên chuyển phát nhanh đưa chiếc hộp được đóng gói tinh xảo trong tay cho Cố Mang: "Đây là bưu kiện của cô, mời cô ký nhận."

Cố Mang nghiêng đầu, nhìn chiếc hộp đó với ánh mắt lạnh lùng.

Chiếc hộp không lớn, sáu tấc.

Bên trên còn có một bức thư, phong thư bằng giấy kraft, bên trên viết tên cô, là thư tay rất hiếm thấy, nét chữ cứng cáp mạnh mẽ giống như chủ nhân của nó.

Nhân viên chuyển phát nhanh thấy Cố Mang vẫn không động đậy, do dự một chút thì lại lên tiếng: "Cô Cố, mời cô ký nhận."

Trên mặt Cố Mang vẫn không có biểu cảm gì, cô nhận lấy phiếu ký nhận, ký tên, trả lại cho anh ta rồi cất giọng nói rất lạnh lùng: "Tặng anh cái hộp này, hoặc là giúp tôi xử lý nó, cảm ơn."

Nhân viên chuyển phát nhanh ngẩn ra. Trong lòng lại không khỏi cảm thán vị tiên sinh đó thật sự rất hiểu biết cô Cố này.

Anh ta nói: "Cô Cố, ngài Hoắc bảo cô phải xem thư trước."

Cố Mang nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng hiện lên vẻ ngang ngược.

Ba giây sau, cô lấy phong thư trên hộp, mở ra:

[Cố Mang, lúc viết thư, anh cũng không biết nên viết gì, anh không giỏi ăn nói, em biết mà.

Quà này anh đã chọn rất lâu rồi, em đừng ném đi nữa, được không.

Trong hộp còn có thứ em muốn, anh đã tìm được cho em rồi.]

Cố Mang nhếch môi, ba phần lạnh lùng, bảy phần chế giễu.

Cô xé nát bức thư cùng phong phong thư bên ngoài, ném vào thùng rác ở cửa.

Thấy sắc mặt của nhân viên chuyển phát nhanh thay đổi, đuôi mắt vừa hoang dã vừa ngông cuồng của cô nhếch lên, giọng nói lười biếng: "Cảm ơn, giờ anh có thể về báo cáo được rồi."

Cô không có tay à, thứ cô muốn còn cần anh ta tặng sao?

Nhân viên chuyển phát nhanh ngơ ngác nhìn đống giấy vụn trong thùng rác.

Cố Mang cười rất gian xảo, trong đôi mắt có tia máu nhỏ: "Tạm biệt."

Nói xong, cô đóng cửa lại.

Vừa xoay người lại thì thấy Cố Tứ và Lục Thừa Châu đang nhìn cô.

Cố Tứ không dám nói gì, Lục Thừa Châu trông có chút đáng sợ, cậu ta sợ mình nói sai gì đó sẽ gây phiền phức cho chị gái.

Lục Thừa Châu hất cằm về phía bánh kem, thấp giọng nói: "Qua đây ăn đi."

Không nhắc một chữ nào về chuyện vừa rồi.

Cố Mang nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ta dưới ánh đèn, nhướng một bên lông mày đi đến bên cạnh anh ta.

Cố Tứ hoàn hồn, cũng đi đến đó.

Lục Thừa Châu đưa nĩa cho Cố Mang, kéo ghế ra để cô ngồi.

Cố Mang lười biếng ngồi xuống, tay phải đang kẹp thuốc đổi thành cầm nĩa nhỏ, tay trái chống lên bàn, chống cằm , nghiêng đầu nhìn Lục Thừa Châu, có chút lười biếng.

"Là người tặng hoa lần trước." Cô nói.

Cố Tứ đi đến nghe thấy câu này thì mở to mắt: "Lần trước còn tặng à?"

Đám người đó thật đúng là âm hồn không tan mà.

Cố Mang gật đầu thờ ơ, ánh mắt vẫn nhìn Lục Thừa Châu: "Không nhận."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 302: Chương 302



Cố Tứ nhìn chị mình, ánh mắt có chút phức tạp.

Cậu ta chưa từng thấy chị nhận đồ của người khác, chỉ duy nhất đồ của Lục Thừa Châu là chị chưa bao giờ từ chối.

Ngay cạnh đó là căn hộ của chị ấy, vậy mà chị ấy cũng không từ chối việc Lục Thừa Châu bảo chị ấy ở lại đây.

Lục Thừa Châu liếc nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên những đường nét tinh xảo của gương mặt cô. Sau vài giây, anh ta khẽ mỉm cười, nói với giọng nhẹ nhàng: "Ăn trước đi, một lúc nữa xem phim."

Cố Mang nhìn chiếc bánh dâu tây ngàn lớp, thong thả thưởng thức.

Cố Tứ lập tức nhấc mông lên, nhảy vội vào ghế, cũng cầm lấy một cái nĩa: "Mọi người định xem phim gì vậy?"

Cố Mang liếc cậu ta một cái, nói một cách chậm rãi bằng giọng điệu bình thản: "Ăn xong rồi thì đi ngủ đi."

Cố Tứ bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn bánh.

Lục Thừa Châu lại lấy thêm một ít xoài sấy khô và dâu tây đã rửa sạch, thuận tay đút từng miếng cho Cố Mang.

Cố Tứ nhìn thấy: "…"

Ai da, cậu ta ta là bóng đen nhãn hiệu gì thế này? Sao sáng quá vậy?

Thật là khó xử.



Cùng lúc đó.

Nhân viên giao hàng mang theo một chiếc hộp đến cửa Tỷ Cung, lấy điện thoại ra gọi.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, anh ta nói: "Ngài Hoắc, cô Cố không nhận món quà, lá thư… cô ấy đã xé nó rồi."

Câu cuối cùng anh ta nói hơi khó khăn.

Đầu dây bên kia im lặng hơn mười giây, không có ai lên tiếng.

Nhân viên giao hàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Ngài Hoắc, ngài có muốn đến lấy lại chiếc hộp này không?"

Dường như giọng nói của anh ta khiến người bên kia sực tỉnh lại, và cuộc gọi bị cắt ngay sau đó.

Nhân viên giao hàng bối rối, không biết phải xử lý chiếc hộp này như thế nào.

Do dự một lúc, khi anh ta đang định rời đi thì một người đàn ông có trông rất lực lưỡng mặc đồ đen xuất hiện trước mặt anh ta.

"Xin chào, ông chủ của tôi bảo tôi đến lấy hộp." Giọng anh ta đầy mạnh mẽ.

Nhân viên giao hàng ngớ người một chút rồi gật đầu, đưa chiếc hộp cho anh ta.

Người đàn ông mặc đồ đen nhận hộp rồi quay người rời đi.

Dưới một tàng cây lớn vắng vẻ bên ngoài Tỷ Cung, một chiếc xe hơi đen đang đỗ. Người đàn ông mặc đồ đen bước vào xe.

Một người đàn ông ngồi ở ghế sau của chiếc xe, ánh sáng mờ ảo, không thấy rõ mặt.

Dù vậy nhưng những đường nét mờ ảo vẫn cho thấy hẳn là gương mặt của anh ta phải xuất sắc lắm.

Người đàn ông nghiêng đầu, ánh mắt như rơi xuống chiếc hộp, một lúc sau mới từ từ lên tiếng: "Là do lá thư của tôi viết không được hay sao?"

Giọng anh ta hơi trầm thấp, âm điệu có phần u ám, mang một sức ép khiến người ta rùng mình.

Người đàn ông mặc đồ đen cúi đầu không nói gì.

Không khí trong xe trở nên căng thẳng, áp lực như muốn nghẹt thở.

"Không thích hoa, không thích kim cương, thư cũng xé rồi, đến những tài liệu y học tôi tốn công tìm cho cô ấy cũng không nhận, rốt cuộc là cô ấy muốn gì? Nữ sinh thường thích cái gì nhỉ?" Người đàn ông như tự lẩm bẩm, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Cả xe im lặng, không ai dám lên tiếng.

Nữ sinh mười mấy tuổi đó, chỉ cần nghe thấy tên là tất cả mọi người trong xe này đều đã cảm thấy rùng mình.

Chứ đừng nói đến việc đoán tâm tư của cô.

Không biết đã qua bao lâu, khi không khí trong xe bắt đầu khiến mọi người không thở nổi, người đàn ông lại lên tiếng: "Bò Cạp Đỏ lấy gần trăm tỷ hàng hóa của chúng ta, các ngươi nghĩ chúng ta nên xử lý thế nào?"

Người đàn ông mặc đồ đen cúi đầu, thái độ cực kỳ cung kính: "Chắc chắn là không thể để chúng thoải mái như vậy được. Chúng ta đâu phải là loại dễ bị bắt nạt."

Một tên đầu hói ngồi ở ghế phụ quay lại, không đồng tình: "Cố Tứ thiếu gia vẫn đang ở trong Bò Cạp Đỏ. Nếu chúng ta ra tay, chẳng may làm bị thương cậu ấy thì chắc chắn là cô Cố sẽ giết chúng ta."

Anh ta không bao giờ muốn nhìn thấy cảnh cô Cố phát điên lần thứ hai trong đời.

Người đàn ông im lặng rất lâu, cuối cùng mới cất giọng: "Về thôi."

Tên hói thở phào nhẹ nhõm. Nnhưng nghĩ đến việc mất đi một lô hàng lớn và bị giam trong nhà tù quốc tế suốt nửa tháng, anh ta vẫn cảm thấy không cam lòng: "Thưa ngài, nếu ngài tin tưởng tôi, giao chuyện này cho tôi, tôi nhất định sẽ giải quyết thật gọn gàng, xả được cơn giận."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 303: Chương 303



Người đàn ông gõ gõ tay lên chiếc hộp, như đang suy nghĩ, sau một lúc, nói: “Anh đi làm đi.”

Người đàn ông đầu trọc kính cẩn nói: “Vâng!”

Chiếc xe màu đen lái ra khỏi Tỷ Cung.



Chiều hôm sau.

Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, mặt đất đã phủ một lớp dày màu trắng

Hạ Nhất Độ và Tần Phóng đến đón Cố Tứ.

Lần này trước khi đi, Cố Tứ không có chút luyến tiếc nào, thậm chí còn có chút không thể chờ thêm.

Không phải là trước lạ sau quen, mà là ở đây đã không có chỗ cho cậu ta nữa.

Cố Tứ đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu, khoác túi lên vai, nhìn Cố Mang: “Chị, em đi đây.”

Cô gái đút tay vào túi, thản nhiên đứng đó, đôi mày thanh tú nhướng lên, cằm hếch lên.

Thái độ có hơi vô tình.

Cố Tứ bất lực thở dài, quay người lại.

Bước tới xe, ném chiếc túi vào.

Khi chuẩn bị lên xe, cậu ta dừng lại, xoay người chạy lại, ôm Cố Mang thật chặt.

Cô gái cúi đầu, đặt tay lên đầu cậu ta, thấp giọng nói: “Luyện tập cho tốt.”

Cố Tứ hừ một tiếng, buông eo cô ra, sau đó quay sang Lục Thừa Châu đang cầm ô cho chị gái mình: “Anh chăm sóc chị gái tôi cẩn thận.”

Lục Thừa Châu gật đầu: “Muốn học cái gì, để cho Tần Phóng sắp xếp cho cậu.”

Chỉ số IQ của Cố Tứ rõ ràng cao hơn nhiều so với người bình thường, không thể tuân theo các phương pháp tập luyện trước đó.

“Tôi biết rồi.” Vẻ mặt Cố hơi buồn, bước lên xe với ánh mắt đầy miễn cưỡng.

Hạ Nhất Độ nói: “Anh Thừa, bọn tôi đi đây.”

Lục Thừa Châu đút một tay vào túi, đáp lại.

Tần Phóng cũng chào hỏi, rồi ngồi vào ghế lái.

Cố Tứ vừa rời đi, Lục Thừa Châu liền đưa Cố Mang về trường học.

Chiều chủ nhật, học sinh nội trú trở lại trường, trên cầu thang người đến người đi.

Các cô gái vừa nhìn thấy Cố Mang, ánh mắt đều thay đổi, lộ ra vẻ vừa sợ vừa kinh ngạc, vô thức bước sang một bên, không dám lên tiếng.

“Cố Mang, cậu trở về rồi.” Đỗ Tuyết cầm theo một túi rác đi xuống lầu.

Cố Mang nhìn cô ấy rồi gật đầu.

Đỗ Tuyết nhìn xung quanh, xác định mọi người đều cách khá xa, lặng lẽ đến gần cô: “Họ đang nấu lẩu trong ký túc xá, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn nhé.”

Trường trung học Minh Thành cũng được coi là một trường học quý tộc, đường dây điện cũng khá an toàn, nhiều học sinh sẽ lén nấu một số món để ăn.

Cố Mang khẽ nhướng mày, hơi hoang dã, uể oải a một tiếng.

Đỗ Tuyết cười chỉ tay ra ngoài: “Vậy cậu về trước đi, tôi vứt rác xong rồi đi lên.

Cố Mang ừm một tiếng, đi lên lầu.

Đến ký túc xá, vừa mở cửa ra, mùi lẩu đã xộc thẳng vào mặt.

Thẩm Hoan đang chuẩn bị nước chấm cho mọi người, nhìn thấy Cố Mang trở về liền gọi: "Chị Mang" rồi nhanh chóng đứng dậy chạy tới đóng cửa lại, để tránh mùi bay ra ngoài bị phát hiện.

Những người khác thì nói Cố Mang về thật đúng lúc, có thể cùng ăn với nhau.

Cô gái cởi mũ treo lên, đặt túi xách lên giường, cởi áo khoác.

Mạnh Kim Dương rửa rau xong bưng ra, nhìn thấy cô, cười nói: “Cố Mang, có thịt bò cậu thích ăn.”

Cố Mang nhếch môi, nhéo mặt cô ấy theo thói quen.

"Chị Mang, cậu muốn ăn cay không?" Bên cạnh Thẩm Hoan đã bày năm bát nước chấm, chỉ còn lại Cố Mang.

Cố Mang chải tóc, gật đầu, xắn tay áo rửa tay, rồi đi tới giúp đỡ.

Khi gần như đã chuẩn bị xong, một nhóm nữ sinh ngồi quanh bàn, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

Sửa ảnh xong, không dám đăng lên vòng bạn bè nên lén đăng lên weibo.

Thẩm Hoan đang nghĩ nên viết thêm gì, thuận miệng hỏi: “Chị Mang, chị có tài khoản weibo không? Chúng ta có thể theo dõi nhau.”

Tay Cố Mang chống mặt, có chút lười biếng, giọng nói bất cần: "Cái đó sao, không chơi."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 304: Chương 304



Đỗ Tuyết ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Cố Mang, hay là cậu đăng ký tài khoản đi, vòng bạn bè có nhiều nội gián của giáo viên quá, weibo thuận tiện hơn.”

Cố Mang không quan tâm, chỉ là lười biếng, tùy ý đưa điện thoại cho Mạnh Kim Dương: “Giúp mình đăng ký tài khoản đi.”

“Được.” Mạnh Kim Dương cầm lấy, điện thoại của Cố Mang rất sạch sẽ, cũng không có nhiều app.

Cô ấy tải app weibo về trước, sau đó bấm vào, đăng kí bằng số điện thoại di động của Cố Mang.

Thẩm Hoan lại hỏi: “Kim Dương, cậu đăng ký chưa, chúng ta cũng theo dõi nhau đi.”

“Cậu tìm Sở Dương, đây là tên của mình.” Mạnh Kim Dương nói xong, ngẩng đầu nhìn Cố Mang: “Cố Mang, cậu muốn gọi biệt danh gì?”

Cố Mang lười biếng nói: “Sao cũng được.”

Mạnh Kim Dương nghĩ một lúc, dùng chữ cái đầu tiên trong tên của cô đăng ký cho cô.

G.

Sau đó đổi ảnh đại diện mặc định của weibo thành ảnh đại diện Wechat của Cố Mang.

Sau khi đăng ký, mấy cô gái theo dõi nhau, thậm chí còn bấm thích nhau khi đăng bài trên weibo.



Ăn lẩu xong, trên bàn bày bừa một đống, mọi người chia nhau dọn dẹp.

Sau khi đựng rác xong, Cố Mang đút tay vào túi, tùy ý xách lên, đi xuống lầu .

Vừa vứt rác xong thì điện thoại trong túi reo lên.

Cô cúi đầu lấy ra xem, là số lạ từ Bắc Kinh, cô vô cảm bấm nhận cuộc gọi.

“Là Cố Mang sao?” Giọng của người đàn ông trung niên truyền từ bên kia.

Cô gái đi tới bên gốc cây, thản nhiên dẫm lên lề đường, đáp: “Là tôi.”

Người đàn ông trung niên cười cười: “Xin chào Cố Mang, tôi là Dương Thiên Minh.”

Nghe thấy cái tên này, Cố Mang thu lại giọng điệu lười biếng của mình nói: “Giáo sư Dương, có việc gì sao ạ?”

Dương Thiên Minh nói: “Tôi nghe hiệu trưởng Nhậm nói, em dự định tháng chín sẽ tới Bắc Kinh báo danh.”

“Vâng ạ.” Cố Mang nhìn thấy một cô gái xách trái cây từ phố mua sắm trường học về, cụp mắt xuống, quay người đi về phía phố thương mại.

Dương Thiên Minh lúc này đang ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng Nhậm, nghe được câu trả lời của cô, có chút tiếc nuối.

Ông ấy gấp không thể chờ nổi muốn đem Cố Mang vào phòng thí nghiệm của mình.

Im lặng vài giây, ông ấy nói: “Tháng chín đến là dự định vẫn tham gia thi đại học sao?”

“Không phải ạ, có chút việc cá nhân.” Cố Mang nói ngắn gọn, giọng khá bình tĩnh.

Dương Thiên Minh gật đầu, không tiện hỏi thêm nữa: “Cố Mang, còn hơn nửa năm nữa mới đến tháng chín, nếu có thời gian, em có thể tới tham quan viện nghiên cứu của Hội Y học.”

Biểu hiện rất rõ ràng, là muốn Cố Mang nhanh vào phòng thí nghiệm

Cô gái nhướng mày, lười biếng nói: “Vâng ạ, cảm ơn giáo sư Dương.”



Dương Thiên Minh cúp điện thoại, nhìn hiệu trưởng Nhậm.

“Thầy Nhậm, thầy cũng cho rằng Cố Mang có thể làm người kế nhiệm của Hội Y học chúng ta phải không?” Ánh mắt của Dương Thiên Minh khiến người ta hồi hộp.

Rất nhiều nghiên cứu sinh tiến sĩ của ông ấy đều cực kỳ giỏi, nhưng xét đến việc kế thừa Hội Y học thì vẫn còn hơi kém.

Hiệu trưởng Nhậm tuy là hội trưởng đại diện nhưng ông ta vẫn phải quản lý công việc của đại học Bắc Kinh, khó tránh khỏi việc lực bất tòng tâm.

Thực ra họ rất lo lắng, sau khi bọn họ buông bỏ Hội Y học thì nó sẽ hoàn toàn suy tàn.

Sự xuất hiện của Cố Mang đã khiến họ nhìn thấy hy vọng.

Hiệu trưởng Nhậm gật đầu, cười vui vẻ: “Chỉ dựa vào lòng can đảm từ chối Tổ chức Y tế, lựa chọn khoa Y chúng ta của em ấy, có bao nhiêu người có thể làm được?”

Dương Thiên Minh nhớ lại cảnh tượng ngày đó Tổ chức Y tế nói lời sỉ nhục, cuối cùng Cố Mang chọn đại học Bắc Kinh bọn họ trước mặt rất nhiều giáo sư.

Cảnh tượng như vậy gần như gây sốc.

Kìm chế đôi tay run rẩy của mình, ông ấy nói: “Thầy Nhậm, còn gần bảy tháng nữa mới đến tháng chín, chắc sẽ… không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra đâu nhỉ?”

Phát hiện ra một thiên tài như vậy, Đại học Bắc Kinh bọn họ còn có hơi không xứng, Dương Thiên Minh rất lo lắng.

Thực sự sợ trong bảy tháng này sẽ có người ra tay chen ngang.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 305: Chương 305



Trong đầu hiệu trưởng Nhậm cũng có một cảnh tượng, đó là những người ở bữa tiệc sinh nhật hôm qua.
Bối cảnh của người nào cũng mạnh.
Ngay cả thiếu gia Lục cũng có mặt, hơn nữa nhìn Cố Mang và anh ta rất thân thiết, điều này cả Bắc Kinh chưa từng thấy.
Nhà họ Lục chắc chắn biết, nhưng lại để yên cho chuyện đó diễn ra, có thể thấy họ cũng đang quan sát Cố Mang.
Tương lai của cô gái này, e rằng sẽ khiến vô số gia tộc ở Bắc Kinh chấn động.
Hiệu trưởng Nhậm nhấp một ngụm trà, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ, tay cầm cốc trà hơi run.
“Tôi không hiểu nhiều về Cố Mang, nhưng nếu em ấy đã chọn Kinh Đại, thì sẽ không thay đổi, thầy có thể yên tâm.” Ông ta nhìn Dương Thiên Minh nói.
Dương Thiên Minh gật đầu, giọng có chút mơ hồ: “Có bao nhiêu người bó tay trước bệnh tình của bà cụ Lục và cô Tần, thật không ngờ, Cố Mang lại dễ dàng chữa khỏi như vậy.”

Tiết tự học buổi tối chủ nhật của sinh viên nội trú.
Tay Cố Mang chống cằm, lông mày và mắt cụp xuống, thờ ơ chép bài tập, viết không nhanh, chữ thì khá xấu.
Thẩm Hoan ngồi ở vị trí của Bé mập, Mạnh Kim Dương ngồi bên cạnh Cố Mang.
Sau khi làm xong một đề vật lý, Thẩm Hoan khoanh tròn một số câu hỏi chưa hiểu, quay đầu chuẩn bị hỏi Mạnh Kim Dương.
Rồi thấy Cố Mang đang chép bài của cô ấy, khóe miệng co lại.
Học thần đứng đầu cả nước lại chép bài tập yếu kém của cô ấy, thật sự rất k*ch th*ch.
Trong lòng Thẩm Hoan ngổn ngang trăm mối cảm xúc, hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Mạnh Kim Dương: “Kim Dương, mấy câu này mình không biết, cậu giảng cho mình đi.”
Mạnh Kim Dương ngẩng đầu lên: “Được.”
Cố Mang chép xong bài tập hóa, lại lấy cuốn bài tập toán ra, bắt đầu chép.
Ngay lúc này, trong túi đồng phục phát ra tiếng rung.
Cô hơi dừng bút, lấy điện thoại ra, là tin nhắn từ Lâm Sương, có nhiệm vụ tìm cô.
“Cậu xem, cái này dùng quy tắc tay trái để xác định hướng chuyển động trước, vẽ sơ đồ lực…” Mạnh Kim Dương vừa giải thích đề cho Thẩm Hoan, vừa vẽ hướng lực, viết các bước giải.
Cố Mang ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy, hai người đang giảng bài lập tức dừng lại, quay mặt sang.
Cố Mang nhìn họ một cái, hạ thấp giọng: “Nhà vệ sinh.”
Ném ra hai chữ, hai tay cho vào túi, không vội vã đi ra từ cửa sau.
Vừa đi về phía nhà vệ sinh, cô vừa mở điện thoại gập ra, lắp lại một cách đơn giản, một chiếc máy tính mini xuất hiện trong lòng bàn tay cô.
Đến cửa nhà vệ sinh, Cố Mang đẩy cửa vào, khuôn mặt của Lâm Sương hiện lên trên màn hình, mặc chiếc váy ngủ dây đen, lộ vai.
Cô bật đèn, cửa vài buồng đều mở, không có ai, giơ chân đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Cô tựa vào bồn rửa tay, ánh mắt chậm rãi nhìn vào màn hình: “Có chuyện gì?”
Thông thường không có nhiệm vụ khẩn cấp, Lâm Sương rất ít khi gọi video.
Người phụ nữ dường như đang ở ban công khách sạn, trên tay cầm một ly rượu đỏ, khuôn mặt đầy buồn bã: “Cô đơn quá, lớn hơn em vài tuổi, vẫn là một kẻ cô độc.”
Cố Mang: “...”
Nói xong, Lâm Sương uống một ngụm rượu, dáng vẻ như đang mượn rượu giải sầu, thở dài: “Quả thật chị đại làm gì cũng làm trước người bình thường.”
Kể cả trong tình yêu!
“Không có gì thì tắt đây.” Cố Mang tắt ngang cuộc gọi.
Lâm Sương bên kia thấy màn hình tối lại, thì hoảng hốt, nhanh chóng bấm vài phím trên điện thoại gập.
Kêu một lúc lâu, chị đại mới nghe máy.
“Được rồi, không đùa nữa.” Lâm Sương nhìn vào màn hình lại thấy gương mặt không biểu cảm kia, ho khan hai tiếng, có chút nghiêm túc: “Vân Lăng nhờ chị hỏi em, khi nào đi nước K?”
“Bất cứ lúc nào.” Cố Mang trả lời ngắn gọn.
Lâm Sương thoải mái đặt tay lên lan can: “Vậy tối mai đi, ngày mai em xin trường nghỉ học, tối mai cùng đi.”
Nghe cô ta nói vậy, Cố Mang nhướng mày: “Chị đi cùng em sao?”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 306: Chương 306



Lâm Sương gật đầu: “Vợ tổng thống nước K quả thật bị bệnh, nhưng thân phận của em đặc biệt, chị sợ đây là một cái bẫy để bắt em.”

Trước đây đã có người nhàm chán như vậy, đào hố để chị đại này nhảy vào.

Chị đại này còn rơi vào bẫy, ngã cũng khá thảm.

Cố Mang không có ý kiến gì: “Được.”

Lâm Sương cử động cổ một chút, trong mắt thoáng qua một tia sát khí: “Nhắc đến chuyện lần trước em bị lừa, bà đây chỉ muốn giết người.”

Vẻ mặt Cố Mang rất nhạt, thờ ơ, nói ra bốn chữ: “Kĩ năng không bằng người khác.”

Đã là chuyện ba năm trước, giờ muốn bắt cô, thì không dễ dàng như vậy.

Ngày hôm sau, Cố Mang chào hỏi Tịch Yên, đi tìm chủ nhiệm giáo vụ để xin nghỉ.

“Một tháng sao?” Chủ nhiệm giáo vụ nhìn cô.

Nữ sinh mặc đồng phục chỉnh tề, đôi mắt rất đen, vẻ mặt lạnh nhạt: “Vâng.”

Chủ nhiệm giáo vụ có vẻ khó xử, nắm tờ xin nghỉ: “Cố Mang, thời gian hơi lâu, em bảo phụ huynh gọi cho thầy một cuộc nhé.”

Cố Mang hơi nhíu mày, trước đây nhà trường không cho cô nghỉ, cô có rất nhiều cách khiến nhà trường đuổi học cô.

Trường trung học Minh Thành, đuổi học thì không khả thi.

Chủ nhiệm giáo vụ thấy sắc mặt Cố Mang lạnh xuống, không khỏi căng thẳng.

Đừng khiến người chị đại này phật ý.

Cố Mang suy nghĩ vài giây, từ bỏ những cách không chính đáng, không có biểu cảm gì lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Thừa Châu.

Người đàn ông nhanh chóng bắt máy, giọng nói trầm ấm dễ nghe truyền đến: “Có chuyện gì vậy?”

“Chủ nhiệm giáo vụ tìm anh.” Cố Mang nói xong, đưa điện thoại cho người đối diện.

Chủ nhiệm giáo vụ dùng hai tay nhận điện thoại, nhận ra hành động của mình không đúng, liếc nhìn Cố Mang.

Thì phát hiện đôi mắt đen của cô gái đang nhìn chằm chằm vào ông ta.

Ông ta ho khan để lấp l**m, đưa điện thoại lên tai: “Xin chào, tôi là chủ nhiệm khối 12.”

Lục Thừa Châu vẫn đang ở phòng thí nghiệm sở 14, khi nhận được cuộc gọi này, lập tức tháo kính bảo hộ, tiện tay vứt lên bàn thí nghiệm.

Vừa mở cúc áo lab, vừa bước nhanh ra ngoài, giọng nói trầm xuống: “Cố Mang xảy ra chuyện gì sao?”

Còn ai dám chọc giận cô ở trường trung học Minh Thành nữa?

Chủ nhiệm giáo vụ thấy Lục Thừa Châu hiểu lầm, thì vội vàng nói: “Không có không có, Cố Mang không xảy ra chuyện gì.”

Bước chân Lục Thừa Châu chậm lại.

“Là thế này.” Chủ nhiệm giáo vụ tiếp tục nói: “Cố Mang muốn xin nghỉ một tháng, bên chúng tôi cần thông báo cho phụ huynh một tiếng.”

Nghe vậy, Lục Thừa Châu ngạc nhiên trong giây lát, rồi mở miệng: “Tôi biết rồi, đưa điện thoại cho cô ấy.”

“Được.” Chủ nhiệm giáo vụ lại trả điện thoại cho Cố Mang.

Cô gái nhận lấy điện thoại.

“Sao đột nhiên lại xin nghỉ một tháng?” Lục Thừa Châu rẽ bước, đi đến cửa sổ ở cuối hành lang, áo lab mở ra.

“Có chút việc.” Cố Mang trả lời ngắn gọn: “Lát nữa tôi sẽ gọi cho anh.”

Lục Thừa Châu ừm một tiếng.

Cố Mang cúp điện thoại, nhìn chủ nhiệm giáo vụ: “Có thể duyệt đơn xin nghỉ được chưa ạ?”

“Được, được.” Chủ nhiệm giáo vụ mỉm cười hòa nhã, nhanh chóng ký tên lên tờ xin nghỉ.

Nhận được đơn xin nghỉ, Cố Mang rời khỏi văn phòng, rồi gọi lại cho Lục Thừa Châu.

“Đi đâu?” Người đàn ông hỏi.

Một tay Cố Mang cho vào túi, bước đi chậm rãi: “Lâm Sương có chút việc nhờ tôi giúp, đi nước K một chuyến.”

Lục Thừa Châu đứng ở cuối hành lang, mở cửa sổ ra: “Khi nào đi?”

“Tối nay.”

“Có cần tôi đưa em đi không?” Người đàn ông lấy một điếu thuốc ra kẹp ở bên miệng, bật lửa châm, hít một hơi, tay kẹp thuốc chống lên bệ cửa sổ, ánh mắt rơi xuống khoảng trống bên ngoài viện nghiên cứu.

“Không cần đâu.” Cố Mang lười biếng trả lời, giọng điệu tự nhiên: “Lâm Sương sẽ đến đón tôi.”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 307: Chương 307



“Đi một tháng sao?” Giọng Lục Thừa Châu hơi trầm, không thể nói rõ là cảm xúc gì, rất đặc biệt.

Cố Mang hả một tiếng, thờ ơ đáp: “Có thể về sớm, cũng có thể bị trì hoãn.”

Cuộc điện thoại im lặng vài giây, không ai lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Lục Thừa Châu thở ra một hơi khói, thấp giọng lặp lại: “Tối nay tôi sẽ đưa em đi.”

Cố Mang nghe vậy, nheo mắt lại, khẽ chậc một tiếng, chậm rãi nói: “Được, tôi sẽ nói với Lâm Sương một tiếng, anh đưa tôi ra sân bay.”



Lục Thừa Châu cúp điện thoại, quay lại phòng thí nghiệm, mở máy tính, nhập một chuỗi mã đặc biệt.

Rồi lùi lại một bước, bơ phờ tựa lưng vào bàn thí nghiệm, một tay chống lên.

Cửa phòng thí nghiệm đột nhiên bị đẩy mở, Hạ Nhất Độ và Tần Phóng bước vào.

Giọng Tần Phóng có chút phấn khích: “Anh Thừa, kết quả của bài kiểm tra mô phỏng lần này đã có rồi.”

Cùng lúc đó, trên màn hình xuất hiện gương mặt thanh tú mềm mại của Lục Thất.

Lục Thất nhìn Lục Thừa Châu, kính cẩn cúi đầu: “Thiếu gia Lục.”

Vừa mở miệng, giọng nói rất mạnh mẽ, hoàn toàn không phù hợp với gương mặt bệnh tật Lâm Đại Ngọc của anh ta.

Hạ Nhất Độ và Tần Phóng nghe thấy giọng Lục Thất, khá bất ngờ.

Việc bên nước K kia, vị đại ca này gần như không quan tâm, Lục Thất giống như bị đày ở biên cương, thỉnh thoảng lại tìm Tần Phóng than phiền, nói bản thân muốn được điều về.

Sao bỗng dưng lại gọi video với Lục Thất?

Cả hai đều im lặng.

Lục Thừa Châu thờ ơ đáp lại, khóe mắt dợn sóng lại sâu thẳm, có chút khác biệt so với lần trước Lục Thất gặp anh ta, dường như không còn quá xa cách như vậy.

Nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt: “Tối nay có một người đi nước K, cậu đi theo cô ấy.”

Lục Thất nghe không hiểu ý anh ta là gì, nhìn Lục Thừa Châu hỏi lại: “Phải bảo vệ người này sao?”

Người nào vậy, mà đáng để ông chủ tự mình gọi video?

“Bảo vệ.” Lục Thừa Châu gần như lẩm bẩm lặp lại hai chữ này, sau đó, cười nhẹ, chậm rãi nói: “Chỉ cần dọn đường sạch sẽ cho cô ấy là được, đừng để ai làm phiền cô ấy.”

Cô ấy không cần bảo vệ.

Lục Thất càng không hiểu, dừng lại một chút, vẫn hơi cúi đầu nghe lệnh: “Vâng.”

Ngắt tin nhắn thoại, Lục Thừa Châu gõ vài cái trên bàn phím, gửi tài liệu đơn giản của Cố Mang đi.

“Lục Thất không ổn định như Lục Tam, để cậu ta đi theo thì hợp lý hơn.” Lục Thừa Châu tự nói với mình.

Hạ Nhất Độ chỉ cần vài giây đã đoán ra ai sẽ đi nước K: “Anh Thừa, gần đây bên Lục Tam có nhiều việc đều đang chờ kết quả, cậu ta không thể đi được.”

“Đúng vậy anh Thừa, Cố Mang đi nước K, có Lục Thất là đủ rồi.” Tần Phóng cũng phụ họa theo.

Lục Thừa Châu không nói gì, một lúc sau, hỏi: “Lâm Sương là ai, đã điều tra rõ chưa?”

Từ tối hôm kia khi gặp Lâm Sương, Hạ Nhất Độ đã bắt đầu điều tra cô ta, chỉ có điều rất kỳ lạ, thông tin về Lâm Sương cực kỳ sạch sẽ, giống như tài liệu giả đã được chuẩn bị trước.

Chỉ có hai khả năng.

Một là Lâm Sương thực sự có lý lịch sạch sẽ như vậy.

Hai là thông tin về Lâm Sương đã được xử lí qua, chỉ còn lại những thông tin đơn giản đó.

Bạn của Cố Mang, sẽ là khả năng thứ nhất sao?

Hạ Nhất Độ nói thật với Lục Thừa Châu.

Người đàn ông gõ ngón tay lên mặt bàn: “Không cần điều tra nữa.”

“Hả?” Tần Phóng nâng cao giọng: “Anh Thừa, Lâm Sương không đơn giản, lại có quan hệ tốt với Cố Mang như vậy, nếu có bất lợi cho Cố Mang thì sao?”

Lục Thừa Châu nhìn anh ta một cái, Tần Phóng bèn rụt rè ngậm miệng lại.

Buổi chiều tan học.

Cố Mang và Mạnh Kim Dương cùng trở về ký túc xá.

Mạnh Kim Dương nhìn cô thay đồng phục, ném đống đồ kỳ quái ở trong tủ vào trong túi, đeo chiếc balo đen lên một bên vai.

“Có việc thì gọi điện.” Cố Mang cầm mũ lưỡi trai, ánh mắt chuyển hướng sang cô ấy.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 308: Chương 308



Mạnh Kim Dương gật đầu, lấy mấy cái kẹo m*t từ trong tủ của mình ra, đưa cho cô: “Cậu cầm lấy.”

Cố Mang mỉm cười, nhận lấy rồi nhét vào túi: “Đi đây.”

Đội mũ lưỡi trai lên đầu, ấn xuống, cô gái quay người đi ra ngoài.



Vừa ra khỏi cổng trường, chiếc SUV của Lục Thừa Châu đậu đối diện bên kia đường.

Cố Mang không vội đi về phía anh ta.

Sáng nay thông tin cô xin nghỉ một tháng đã bị nhiều người nghe thấy, bây giờ là thời gian tan học, những nam nữ sinh mặc đồng phục lớp 12 đều nhìn về phía bên này.

Cố Âm đã vào Tổ chức Y tế, bây giờ Cố Mang cũng sắp đi rồi, học sinh đứng thứ hai và thứ nhất của khối.

Trên mặt Cố Mang không có biểu cảm gì, ánh mắt cũng không động đậy.

Lục Thừa Châu đến trước mặt cô, lấy chiếc ba lô trên vai cô xuống, nắm lấy tay cô: “Vé máy bay mấy giờ?”

“10 giờ.”

Lục Thừa Châu gật đầu, mở cửa ghế phụ, bảo cô lên xe: “Đi ăn trước đã.”

Cố Mang cúi người chui vào trong xe, thấp giọng nói: “Được.”

Hai người trên đường đến sân bay, tùy tiện tìm một nhà hàng, ngồi ở vị trí gần cửa sổ.

Lục Thừa Châu gắp một miếng sườn chua ngọt cho cô: “Đến thành phố nào ở nước K?”

Cố Mang từ từ cắn miếng sườn, lười biếng mở miệng: “Thủ đô.”

Lục Thừa Châu uống một ngụm nước, đặt cốc sang một bên.

Người phục vụ thấy cốc của hai người gần hết nước, đi qua và rót đầy cho họ.

“Tôi đã phái người ở nước K, đến bên đó sẽ đón em.” Người đàn ông cầm điện thoại, nhập một dãy số, gửi cho Cố Mang qua WeChat: “Đến nơi thì liên lạc với cậu ta.”

Cố Mang hơi ngẩn ra, điện thoại trên bàn rung lên, cô liếc nhìn, ngẩng mắt lên, một lúc lâu sau: “Ồ.”

Rồi lại cúi đầu, tiếp tục ăn.

Lục Thừa Châu khẽ cười, ánh mắt vẫn dõi theo gương mặt cô, nghĩ một lúc, rồi mở miệng, giọng nói trầm thấp lại chậm rãi, rất ấm áp: “Đã từng tập bắn súng chưa?”

“Rồi.” Cổ họng Cố Mang khô khốc, uống một ngụm nước, làm sạch cổ họng, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta.

Lục Thừa Châu nghĩ rằng câu trả lời khẳng định của Cố Mang có nghĩa là gì, nheo mắt lại.

Có lẽ kỹ thuật bắn của cô rất giỏi.

“Đến nước K, sẽ đưa em một khẩu súng.” Giọng nói của người đàn ông hạ thấp nhất, múc cho cô một bát canh, đặt bên tay cô: “Khi đánh nhau đừng để bản thân bị thương.”

Cố Mang nhìn anh với đôi mắt đen láy: “…”

Cô khiến anh ta lo lắng đến vậy sao?

Lục Thừa Châu không thay đổi biểu cảm, ngẩng cằm lên: “Ăn chút canh.”

Hai người ăn xong bữa tối đến sân bay, vừa mới hơn 8 giờ.

Lâm Sương ngồi trên ghế dài ở cửa sân bay, bắt chéo chân, tay chống cằm, giọng nói lơ đãng: “Đến rồi.”

Cố Mang gật đầu, nghiêng người, nhận chiếc ba lô đen của mình từ trong tay Lục Thừa Châu.

“Liên lạc qua điện thoại.” Cô nhìn anh ta, không chút để ý đeo balo lên vai, hai tay cho vào túi, nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi sẽ trở về sớm nhất có thể.”

Lâm Sương nheo mắt lại: “…”

Thật sự giống tình yêu quá đi!

Lục Thừa Châu khẽ ừm một tiếng: “Đến nơi thì nhắn tin.”

Cố Mang gật đầu, ánh mắt chuyển sang Lâm Sương: “Đi thôi.”

Lúc này Lâm Sương mới bỏ chân xuống, đứng dậy, mỉm cười với Lục Thừa Châu: “Thiếu gia Lục, có duyên gặp lại nhé.”

Nhìn hai người vào cổng kiểm tra an ninh, Lục Thừa Châu mới quay người đi về bãi đỗ xe.

Vừa lên xe, điện thoại bị ném trên ghế phụ vang lên tiếng rung mạnh, tay người đàn ông đặt trên vô lăng khựng lại, ánh mắt liếc sang, là cuộc gọi của Tần Phóng.

Vừa nghe máy, giọng nói gấp gáp từ bên kia truyền đến: “Anh Thừa, lô hàng kia của chúng ta đến Minh Thành thì xảy ra sự cố ở điểm nhận hàng, đột nhiên có một đám người xuất hiện, bây giờ đang đánh nhau, chúng ta người ít, sắp không chịu nổi rồi.”

Lô hàng này là thứ cần gấp cho sở 14.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 309: Chương 309



Lục Thừa Châu nghe vậy, ánh mắt tối sầm lại, lập tức đạp ga, nắm chặt tay lái quay đầu, lái ra ngoài: “Cậu và lão Hạ đi trước, tôi sẽ đến ngay.”

“Được.” Tần Phóng thở hổn hển, đồng thời lại truyền đến tiếng đóng cửa xe: “Chúng tôi sẽ dẫn người qua đó trước.”

Cúp điện thoại, Lục Thừa Châu đạp chân ga hết cỡ.

Kim đồng hồ tốc độ lập tức vọt lên.



Chuyến bay đến nước K này, khoang hạng nhất chỉ có hai người Cố Mang và Lâm Sương.

Cố Mang tìm một tư thế thoải mái ngồi trong ghế, đôi chân vừa dài vừa thẳng đặt lên tuỳ ý, cầm điện thoại gập, mở phần mềm liên lạc nội bộ xem tin nhắn.

Gần đây Ảnh Minh không nhận nhiệm vụ, thỉnh thoảng cũng ra ngoài chơi.

“Tối nay Minh Thành vui lắm, tôi đã nói lô hàng của nhà họ Hạ khó lấy, nếu Bò Cạp Đỏ dám nuốt, thì cứ chờ mà bị trả thù.”

“Minh Thành không phải là địa bàn của Lục Thừa Châu, chắc là không có nhiều người có thể dùng, bên nhà họ Hạ chuẩn bị rất kỹ.”

“Cửu Vĩ thì sao? Không phải cô ta thích chen vào náo nhiệt sao, bảo cô ta hack hệ thống vệ tinh phát trực tiếp cho chúng ta, tôi sẽ tặng quà cho cô ta!”

Cố Mang thấy chủ đề họ thảo luận, ánh mắt hơi nhíu lại, đáy mắt hiện lên sự u ám.

Lâm Sương ngồi bên cạnh cô, điện thoại trong tay không khác gì của Cố Mang, cũng thấy tin nhắn, cười một cách rất hả hê: “Em Cố, có muốn xem phát trực tiếp không?”

Cố Mang không nói gì, lấy máy tính từ trong túi ra, đặt lên bàn, mở ra.

Màn hình vẫn tối đen như cũ, góc dưới bên phải có một chấm xanh nhấp nháy, cho thấy máy tính đã mở.

Cô đeo tai nghe, những ngón tay đẹp và thon dài nhanh chóng gõ trên bàn phím, một chuỗi mã lập tức hiện lên trên màn hình.

Chẳng bao lâu sau, hình ảnh vệ tinh xuất hiện, khung hình phóng to từng khung một, cuối cùng dừng lại ở cảnh hai bên đang giằng co.

Rất rõ ràng.

Cố Mang tựa lưng ra sau, ánh mắt vừa đen láy vừa sáng rực nhìn chằm chằm vào màn hình.

Lâm Sương chống cằm, vẫn cười, có chút quyến rũ, chậm rãi nói: “Người của đối phương đông thật, lô hàng này của Lục Thừa Châu chắc không giữ được rồi.”

Chưa đầy vài phút, ba người đàn ông xuất hiện trên màn hình.

Lục Thừa Châu, Tần Phóng và Hạ Nhất Độ.

Đang đi về phía đó, Tần Phóng đột nhiên lao đến trước mặt Lục Thừa Châu, viên đạn vốn nhắm vào Lục Thừa Châu lại bắn vào vai Tần Phóng.

Là tay bắn tỉa.

Sắc mặt Hạ Nhất Độ thay đổi, lập tức tiến lên đỡ Tần Phóng, ánh mắt sắc bén quét xung quanh, mặt căng thẳng nói gì đó.

Biểu cảm Lục Thừa Châu lạnh lùng, mang theo sát khí lạnh lẽo, rút súng ra, bắn hai phát vào đầu gối của tên cầm đầu bên đối phương, ra tay nhanh chóng chính xác mà tàn nhẫn, không cho cơ hội tránh né.

Tên đầu hói lập tức quỳ xuống đất, sắc mặt đau đớn đến ghê rợn.

Một khẩu súng lộ ra, hai bên gần như sắp đánh nhau, không khí căng thẳng.

Lâm Sương nhìn chằm chằm vào màn hình, nhíu mày: “Người họ Hoắc muốn làm gì, dám động đến cả Lục Thừa Châu?”

Còn làm công khai như vậy.

Điên rồi à, không sợ Bò Cạp Đỏ liều mạng đến tận cửa sao? Họ nổi tiếng là người không quên thù.

“Tôi đi một chuyến.” Cố Mang đứng dậy, cho máy tính vào túi, kéo khóa lại, khoác lên vai, đội mũ lưỡi trai, bước nhanh về phía cửa khoang bên kia.

Tốc độ của cô rất nhanh, Lâm Sương còn chưa kịp phản ứng, thì cô đã đến cửa khoang đó rồi.

“Ê, em Cố, đợi chị với!” Lâm Sương định thần lại, vội vàng lấy balo của mình, đuổi theo.

Tiếp viên hàng không thấy Cố Mang muốn xuống máy bay, bèn chặn cô lại ở cửa khoang, lịch sự nhắc nhở: “Quý khách, máy bay sắp cất cánh rồi.”

Cố Mang nghiêng người một cách khéo léo, vài tiếp viên hàng không không chạm được vào cô, chỉ biết nhìn cô đi ra ngoài.

Giọng nói trầm thấp của cô vang lên: “Xin lỗi, tôi có việc gấp.”

Lâm Sương gật đầu về phía tiếp viên hàng không đang ngơ ngác, cũng nhanh chóng rời đi.
 
Back
Top Bottom