Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 280: Chương 280



Người của Tổ chức Y tế liếc nhìn Dương Thiên Minh: "Viện sĩ Úc chỉ là Trưởng khoa danh dự của khoa Y, Đại học Bắc Kinh, một học kỳ chỉ giảng bài một lần, thế mà Đại học Bắc Kinh các người cũng có thể nói ra mấy chữ đích thân giảng dạy à?"

Vẻ mặt của Cố Mang vẫn rất bình tĩnh, đôi mắt khép hờ, trông như không để ý mấy.

Dương Thiên Minh bị nói đến mức cảm thấy hơi hơi xấu hổ.

Đúng là trường học sẽ tuyển chọn một số Trưởng khoa danh dự để thu hút học sinh.

Người của Tổ chức Y tế nhếch môi, nhìn Cố Mang: "Ở Tổ chức Y tế chúng tôi, Viện sĩ Úc là người có cấp bậc lão làng, là người đứng đầu về não, gần một nửa thời gian trong năm đều ở chỗ chúng tôi. Không chỉ vậy, chúng tôi còn có người đứng đầu lĩnh vực tim mạch là Bạch Du Phương, người đứng đầu lĩnh vực virus học là Khang Tề, sinh viên nào cũng muốn trở thành học trò do bọn họ đích thân dạy dỗ."

Mấy câu nói khiến tất cả giáo sư nhận thấy rõ được hiện thực, cũng từ bỏ hy vọng.

Bạch Du Phương và Khang Tề, đây là hai cái tên vô cùng nổi tiếng trong giới y học.

Người của Tổ chức Y tế đặt hai tay lên bàn, bắt chéo nhau và tươi cười với nữ sinh.

"Cố Mang, tôi có thể nói thật với em. Hôm nay, chúng tôi xuất hiện ở đây chính là vì muốn để em gia nhập Tổ chức Y tế của chúng tôi. Chúng tôi sẽ cho em thân phận thành viên thường trực cấp cao. Những gì trường khác có thể cho em, Tổ chức Y tế chúng tôi sẽ cho em gấp đôi, những gì trường khác không thể cho em, Tổ chức Y tế chúng tôi cũng có thể cho em."

Giọng điệu trịch thượng như thể Cố Mang nên cảm thấy biết ơn.

Thực lực và tài nguyên của Tổ chức Y tế bày ra đó, nếu không thì cũng sẽ không có chuyện năm nào cũng có nhiều học sinh cố gắng chen vào như vậy.

Chỉ cần vào Tổ chức Y tế, trở thành thành viên thường trực cấp cao bên trong thì có thể sử dụng tài nguyên và tư liệu y học không xuất bản của bọn họ, điều kiện vô cùng hấp dẫn.

Có một số chỗ về y học thần kinh mà Cố Mang vẫn chưa hiểu rõ lắm, có lẽ cô sẽ đến Tổ chức Y tế để lấy tư liệu.

Cô ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: "Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này."

Người của Tổ chức Y tế nghe thấy Cố Mang nói vậy thì biết ngay gần như chuyện này đã thành công rồi.

Các trường đại học hàng đầu khác đều vô cùng tiếc nuối.

Dương Thiên Minh đoán được Cố Mang sẽ chọn Tổ chức Y tế, nhưng đến khi cô ấy thật sự chọn rồi thì mấy người bọn họ lại có chút không nỡ.

Vào Tổ chức Y tế rồi thì có thể coi như sắp rời khỏi Trung Quốc rồi.

Nhà đầu tư lớn nhất sau lưng Tổ chức Y tế là nước K, và nước K sẽ được ưu tiên sử dụng trước tất cả kết quả nghiên cứu.

Nhân tài ưu tú của các nước đều biết quy định này nhưng tài nguyên khổng lồ của Tổ chức Y tế khiến tất cả những người học y đều không thể từ chối.

Chảy máu chất xám ở ngành Y của đất nước bọn họ rất nghiêm trọng, nhưng hiện vẫn không có cách nào để thay đổi hiện trạng này.

Người của Tổ chức Y tế cười nói với Cố Mang: "Được, chuyện hệ trọng cả đời, quả thật nên suy nghĩ cho kỹ. Trước khi tôi lên máy bay lúc bốn giờ chiều, tôi sẽ liên lạc với em để hỏi kết quả."

Đây chỉ là một câu nói khách sáo thôi, không ai có thể từ chối lời mời của Tổ chức Y tế.

"Cảm ơn." Cố Mang nói hai chữ, khẽ gật đầu với các giáo sư rồi xoay người đi ra ngoài.

Người của Tổ chức Y tế đến đây là vì Cố Mang, chuyện đã làm xong rồi thì cũng đứng dậy theo.

Lúc nhìn Dương Thiên Minh, ông ta nói với vẻ mặt như cười như không: "Phó hội trưởng Dương, ông nói xem ông đến muộn mười lăm phút để giành tiếp xúc với Cố Mang trước thì có ích gì chứ?"

Lưng Dương Thiên Minh cứng đờ.

Người của Tổ chức Y tế nhìn biểu cảm của Dương Thiên Minh, thở dài rồi cười nói: "Chuyện này giống như chuyện các người cứ chuyên tâm nghiên cứu y học cổ truyền vậy, có ích gì chứ? Thật ra, các người cũng nên cải tiến đi, thích ứng với thời đại mới là con đường đúng đắn nhất, y học cổ truyền có cái gì mà đòi so với y học phương Tây?"

Dương Thiên Minh mím môi, ánh mắt nhìn ông ta tối sầm lại, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 281: Chương 281



Khóe miệng của người thuộc Tổ chức Y tế càng nhếch cao: "Cảm ơn đất nước các người đã cung cấp cho Tổ chức Y tế chúng tôi nhân tài như Cố Mang. Ồ, tôi nghe nói em ấy cũng biết chút y học cổ truyền, nhưng chẳng phải em ấy vẫn chọn Tổ chức Y tế chúng tôi sao. Ai cũng biết, Tổ chức Y tế chúng tôi, bao gồm cả y học hiện đại mới của Viện sĩ Úc, đều thuộc y học phương Tây."

Tổ chức Y tế và Hội Y học Trung Quốc có thù oán từ lâu. Trong các cuộc thi y học lớn, Hội Y học Trung Quốc luôn là người đứng thứ hai, gần như không ngóc đầu lên được.

Rất nhiều bệnh nước ngoài có thể chữa, nhưng trong nước lại bó tay không có cách nào.

Thời gian như quay về trăm năm trước, y học cổ truyền suy tàn, bị coi là nỗi nhục của Trung Quốc, bị bãi bỏ trục xuất.

Cho dù đã qua một thế kỷ, trải qua sự nỗ lực chứng minh của vô số bậc tiền bối nhưng cũng như muối bỏ biển.

Các giáo sư khác nhìn cảnh này thì đều nhíu mày.

Bọn họ đã tuyển nhận được học sinh rồi, còn cần phải sỉ nhục người ta như vậy sao?

Nhưng lại không chú ý đến nữ sinh đã đi đến cửa bỗng dừng lại, cụp mắt xuống, nhìn kỹ thì có thể nhìn thấy trong mắt cô toàn là băng giá.

Cô khẽ nhướng mắt, mí mắt mang theo vẻ lạnh lùng, đuôi mắt xếch lên ngang ngược.

"Sao tôi lại không biết, trong mắt của ông, việc tôi chọn Tổ chức Y tế còn có ý như vậy nữa thế."

Giọng nói lạnh lùng băng giá chậm rãi vang lên trong đại sảnh phỏng vấn.

Trong nháy mắt, bầu không khí lạnh đi mấy độ.

Mọi người khựng lại, nghiêng đầu nhìn sang, thấy nữ sinh chậm rãi xoay người.

Khuôn mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì, đôi mắt đen thẳm, khóe miệng nhếch lên, lộ ra vài phần lạnh lùng tàn nhẫn.

Cả người tỏa ra một áp suất thấp rất đáng sợ.

Ánh mắt đó lạnh lùng như dao.

Tim của người thuộc Tổ chức Y tế hơi thắt lại, ông ta hơi ngẩng đầu nhìn Cố Mang: "Chẳng lẽ không phải sao. Em biết y học cổ truyền nhưng em không chọn y học cổ truyền, điều đó còn chưa đủ để nói lên vấn đề sao?"

Cố Mang ồ một tiếng, giọng kéo dài, mang theo vẻ gian xảo thấu xương.

Người của Tổ chức Y tế nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Cố Mang, nhíu mày, nói với giọng lạnh lùng: "Hơn nữa, rốt cuộc hai bên ai mạnh ai yếu, bảng xếp hạng nhiều năm qua đã đủ để nói rõ, chẳng phải em cũng đã chọn chúng tôi đấy sao."

"Chọn các người?" Hàng mi dài của Cố Mang cụp xuống, cô cười khẽ một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói chứa chút ngông cuồng: "Sao tôi lại không biết chuyện này vậy."

Sắc mặt của người kia tối sầm, ông ta mím chặt môi: "Cố Mang, ý em là gì?"

Nữ sinh vẫn đang cười, giọng cô vừa nhẹ vừa chậm, có chút bất cần đời: "Tôi nói là, sẽ suy nghĩ về chuyện này."

Nghe vậy, người kia nheo mắt: "Em muốn từ chối chúng tôi?!"

Cố Mang nghiêng đầu nhếch môi, nụ cười vừa gian xảo vừa hoang dã, cả người toát lên vẻ ngỗ nghịch không chịu khuất phục. Cô đút hai tay vào túi, thản nhiên nói: "Phải."

Cả đại sảnh phỏng vấn im lặng.

Người của Tổ chức Y tế lập tức thay đổi sắc mặt, mặt mày xanh mét. Một lúc lâu sau, ôn ta mới lên tiếng, từng chữ như bị ép ra: "Tôi khuyên em suy nghĩ cho kỹ càng, đừng làm chuyện khiến bản thân hối hận!"

Những người khác đều không kiềm được mà muốn khuyên Cố Mang, bảo cô đừng đối đầu với Tổ chức Y tế.

Chẳng có lợi ích gì.

Cố Mang nhướng một bên lông mày nhìn Dương Thiên Minh, giọng nói hơi khàn, lạnh lùng một cách vô ý: "Giáo sư Dương, khoa Y của Đại học Bắc Kinh có tuyển sinh không ạ, thầy thấy em thế nào?"

Như một bạt tai tát thẳng vào mặt, người của Tổ chức Y tế giận đến mức khóe mắt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Cố Mang.

Dương Thiên Minh ngơ ngác nhìn nữ sinh, bàn tay không kiềm được mà run rẩy. Một lúc lâu sau, ông ấy mới phản ứng lại.

Ông ấy lên tiếng, giọng nói run run: "Em, em muốn đến Đại học Bắc Kinh?"

Cố Mang gật đầu: "Không được sao ạ?"

"Sao lại không được." Dương Thiên Minh cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng giọng ông ấy vẫn run rẩy. Đột nhiên cô nói chọn Đại học Bắc Kinh bọn họ.

Ông ấy thật sự không dám nghĩ đến.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 282: Chương 282



Cố Mang hơi nhướng mày: "Vâng ạ. Em sẽ đợi giấy báo trúng tuyển của Đại học Bắc Kinh. Cảm ơn giáo sư Dương."

Nói xong, cô xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.

Bóng lưng vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.

Mấy phút sau, những người trong đại sảnh phỏng vấn vẫn chưa hoàn hồn. Đại sảnh vô cùng yên tĩnh.

Dương Thiên Minh không kìm nén được nụ cười trên mặt, những ngón tay siết chặt của ông ấy run nhè nhẹ.

"Rầm!"

Tiếng động đột ngột vang lên, mọi người nhìn sang thì thấy người của Tổ chức Y tế đấm mạnh xuống bàn, tức giận vô cùng.

"Giáo sư Quách, bây giờ phải làm sao?" Người kia nhỏ giọng hỏi, bọn họ đến Minh Thành phô trương như thế, nếu tay trắng trở về thì không biết sẽ bị cười nhạo thế nào nữa.

Nữ sinh Cố Mang này thật quá ngu ngốc, ngay cả Tổ chức Y tế cũng dám từ chối.

Người kia mím chặt môi, bực bội, không nói gì, không dám tin Cố Mang lại thật sự chọn Đại học Bắc Kinh.

Đại học Bắc Kinh có thể so với Tổ chức Y tế sao?!

Cửa đại sảnh phỏng vấn lại được mở ra, học sinh thứ hai bước vào.

Các giáo sư của những trường khác dần dần hoàn hồn, nhìn nữ sinh xếp hạng hai của trường trung học Minh Thành này.

Dương Thiên Minh đã biết chuyện Cố Âm từ chối Đại học Bắc Kinh lúc sáng, chỉ nhìn cô ta với ánh mắt lạnh nhạt.

"Chào các giáo sư, em tên là Cố Âm."

Cô ta cúi đầu chào, vẻ ngoài thanh tú ngoan ngoãn.

Giới thiệu xong thì Cố Âm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào vị trí của Tổ chức Y tế.

Sắc mặt của người ngồi đó có hơi lạnh lùng, tất cả mọi người đều nhìn cô ta, chỉ có người của Tổ chức Y tế là không nhìn.

Cô ta mím môi, tự hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì trong buổi phỏng vấn vừa rồi.

Trong đầu hiện lên vô số suy đoán, Cố Âm đưa ra một kết luận.

Nhất định là Cố Mang và Tổ chức Y tế đã xảy ra mâu thuẫn gì đó.

Như vậy thì có lẽ đây sẽ là một cơ hội tốt cho cô ta.

Khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.

Người của Đại học Y khoa Bắc Kinh nhìn tư liệu của Cố Âm, lên tiếng trước: "Thi liên thông được bảy trăm mười điểm, không tệ."

"Cảm ơn giáo sư Đinh ạ."

Giáo sư của Đại học Y khoa hơi bất ngờ, dường như không ngờ Cố Âm lại biết họ của ông ấy, ánh mắt trở nên ôn hòa hơn một chút, tùy ý hỏi cô ta mấy câu hỏi.

Cũng không làm khó cô ta.

Các giáo sư của những trường khác thấy Cố Âm nói năng tự tin, mạch lạc thì trong mắt đều tỏ ý khen ngợi.

Là một mầm non tốt.

Giáo sư của Đại học Y học cổ truyền gật đầu: "Em muốn chọn ngành học gì?"

Cố Âm nhìn Tổ chức Y tế: "Y học ạ."

Cô ta dứt lời, sắc mặt của mọi người đều trở nên kỳ lạ.

Người của Tổ chức Y tế nghe vậy thì ngẩng đầu lên đánh giá Cố Âm từ trên xuống dưới, trong mắt vẫn còn tia lạnh lẽo.

Khiến người ta rất khó chịu.

Cố Âm hơi nắm chặt ngón tay, cố gắng để bản thân thể hiện tốt hơn.

Những người khác nhìn thấy cảnh này thì biết chỉ có thể đợi Tổ chức Y tế quyết định có nhận học sinh này hay không rồi mới đến lượt bọn họ chọn.

Một lúc lâu sau, người của Tổ chức Y tế hơi nheo mắt lại, thản nhiên nói: "Em tên là Cố Âm?"

Cô ta lễ phép trả lời: "Vâng ạ."

"Là người đứng thứ hai ở trường trung học Minh Thành đúng không?"

Cố Âm lại đáp một tiếng.

Hai người của Tổ chức Y tế nhìn nhau, trong mắt lóe lên tia sáng, sau đó nhìn Cố Âm: "Được, chúng tôi nhận em, về nhà chuẩn bị một chút, chiều nay cùng chúng tôi về Tổ chức Y tế."

Cố Âm kinh ngạc, ngơ ngác nhìn bọn họ. Cô ta không dám tin mình lại dễ dàng được Tổ chức Y tế nhận như vậy.

Cô ta thật sự được Tổ chức Y tế nhận rồi...

Cô ta hoàn hồn, chớp chớp mắt, kích động đến mức không kiềm chế được, cố để giọng bình tĩnh: "Cảm ơn giáo sư Quách ạ."

Các trường khác hoàn toàn không hiểu Tổ chức Y tế muốn làm gì, bị Cố Mang từ chối nên chọn Cố Âm thay thế, để gỡ gạc chút mặt mũi sao?

Sau khi người của Tổ chức Y tế xác định nhận Cố Âm xong thì đứng dậy đi về phía cửa.

Lúc đi ngang qua Cố Âm, cô ta hơi khom người nhưng đối phương lại không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 283: Chương 283



Ngoài đại sảnh phỏng vấn.

Cố Mang đang nói chuyện với Lục Thượng Cẩm và Tần Duệ, cử chỉ động tác đều toát lên một khí thế khó tả.

Tần Duệ vừa mới về Minh Thành thì đã đi thẳng đến đây.

Lôi Tiêu nhìn ba người.

Mặc dù Tần Duệ là người Bắc Kinh, nhưng tính cách khá ôn hòa nho nhã, chưa từng có ai nhìn anh ta nổi giận bao giờ.

Lục Thượng Cẩm giữ chức vị cao nhiều năm, lại xuất thân từ Bắc Kinh, khí thế trên người rất mạnh mẽ.

Đến cả ông ta mà cũng phải cẩn thận dè dặt trước mặt Lục Thượng Cẩm.

Nhưng Cố Mang lại có thể thản nhiên, giữa hai đầu lông mày còn toát lên vẻ sắc bén đáng sợ.

Lúc nghiêng đầu, đuôi mắt có tia máu nhỏ, trông có hơi tàn nhẫn.

Rõ ràng là trông thái độ của Lục Thượng Cẩm vô cùng cung kính.

Trên mặt Lôi Tiêu hiện lên vẻ kinh ngạc, trong lòng cũng rất hoảng loạn. Không biết từ khi nào, dường như những hiểu biết của ông ta về Cố Mang đều không còn đúng nữa.

Thậm chí ông ta còn nghi ngờ rốt cuộc thì Cố Mang trước mắt có phải là đứa cháu gái có nhiều tiền án của ông ta hay không.

Nhưng có mấy người có thể xinh đẹp được như Cố Mang chứ?

"Cô Cố, cô chọn Tổ chức Y tế sao?" Ba người chào hỏi xong thì Tần Duệ hỏi cô.

Cố Mang đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Lục Thừa Châu, cô ngẩng đầu lên cười cười, chậm rãi nói: "Không phải, tôi chọn khoa Y của Đại học Bắc Kinh."

Giọng nói của nữ sinh không lớn không nhỏ nhưng gần như những người xung quanh đều có thể nghe thấy.

Trên mặt họ đều là vẻ kinh ngạc.

Bỏ qua Tổ chức Y tế đứng đầu thế giới để chọn khoa Y của Đại học Bắc Kinh sao?!

Tần Duệ nhìn Cố Mang với vẻ mặt không dám tin. Với thực lực của Cố Mang, rõ ràng là việc đi đến Tổ chức Y tế sẽ là con đường tốt hơn.

Đại học Bắc Kinh cũng không tệ, nhưng so với Tổ chức Y tế thì kém hơn rất nhiều.

Đồng tử Lục Thượng Cẩm cũng không nhịn được co rút lại, ngẩn ngơ nhìn Cố Mang. Một lúc sau, ông ta mới hoàn hồn, hỏi lại như không chắc chắn: "Con nghiêm túc đấy chứ?"

Cố Mang liếc nhìn ông ta, không nói gì, sau đó lại cúi đầu, ngón tay xinh đẹp bấm điện thoại trò chuyện với Lục Thừa Châu.

Tần Duệ hoàn hồn, ánh mắt vẫn còn kinh ngạc: "Cô Cố, có thể hỏi cô một câu không, tại sao cô không chọn Tổ chức Y tế?"

Rõ ràng là Tổ chức Y tế đến đây là vì Cố Mang, nhưng cuối cùng Cố Mang lại nói chọn khoa Y của Đại học Bắc Kinh.

Có phải là trong đó đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Mấy người Lục Thượng Cẩm đều nhìn cô.

Cố Mang không ngẩng đầu lên, giọng nói lại rất ngông nghênh, trầm thấp: "Nhìn bọn họ thấy khó chịu."

Bầu không khí chìm vào sự im lặng kỳ lạ.

Ánh mắt mọi người lập tức trở nên vô cùng phức tạp.

Sao Cố Mang lại có thể nói ra câu này một cách thản nhiên như vậy?

Lôi Tiêu nghe thấy câu này thì lập tức nổi giận.

Ông ta nghiêng người tiến lên bước đến trước mặt Cố Mang rồi nhìn chằm chằm cô: "Cố Mang, con đừng có không biết điều! Với thái độ này của con, Tổ chức Y tế không chê là đã tốt lắm rồi!"

Thủ khoa đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn nhưng cũng không thay đổi được sự thật là tính cách của cô rất ngang ngược, kỳ quái!

Cố Mang không thèm để ý đến ông ta.

Những người khác cũng không coi Lôi Tiêu ra gì.

Tần Dao Chi nghe nói Cố Mang không đến Tổ chức Y tế, ở lại Bắc Kinh thì vui vẻ vô cùng, cô ấy nhìn Tần Duệ: "Anh, em cũng muốn đến Đại học Bắc Kinh, em muốn học khoa Ngoại ngữ!"

Nhà họ Tần không có yêu cầu gì với Tần Dao Chi cả, Tần Duệ cũng vậy.

Cho dù cô ấy có chơi cả đời thì nhà họ Tần cũng có thể nuôi cô ấy cả đời.

Anh ta nhìn Tần Dao Chi: "Em thích là được."

Lôi Tiêu thấy không ai để ý đến mình thì khuôn mặt lập tức đỏ bừng, thân thể cứng đờ lùi về chỗ cũ.

Đám người nói được mấy câu thì cửa đại sảnh phỏng vấn bị đẩy ra từ bên trong, hai người của Tổ chức Y tế lần lượt đi ra.

Cố Âm đi ở sau cùng.

Tiếp theo là đến lượt Tần Dao Chi vào phỏng vấn, cô ấy nhìn Tần Duệ một cái rồi bước vào đại sảnh phỏng vấn.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 284: Chương 284



Hai người của Tổ chức Y tế đi đến trước mặt Cố Mang thì cố ý dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.

Lục Thượng Cẩm khách sáo chào hỏi người của Tổ chức Y tế: "Giáo sư Quách, đây là muốn về rồi sao?"

Người được gọi là giáo sư Quách gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Cố Mang rồi đột nhiên cười khẩy một tiếng: "Em là thủ khoa toàn quốc đúng không."

Giọng điệu khiến người nghe rất khó chịu.

Cố Mang không thèm liếc mắt nhìn.

Giáo sư Quách mím môi, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ cho em xem, Tổ chức Y tế chúng tôi sẽ bồi dưỡng người đứng thứ hai của trường các em vượt qua người đứng đầu là em như thế nào."

Nói xong, ông ta quay đầu rời đi.

Lục Thượng Cẩm nghe thấy câu này thì khóe miệng giật giật.

Muốn bồi dưỡng ra người vượt qua Cố Mang? Ông ta hy vọng Tổ chức Y tế có thể thành công.

Hắng giọng một tiếng, ông ta đuổi theo hai người của Tổ chức Y tế: "Giáo sư Quách, tôi tiễn ông."

Lúc này Cố Mang mới lười biếng ngẩng đầu lên.

Tần Duệ nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Cô đắc tội với Tổ chức Y tế rồi."

Tổ chức Y tế không phải là quả hồng mềm, ngay cả nhà họ Tần cũng phải cân nhắc nếu muốn gây sự với bọn họ, bọn họ rất mạnh.

Cố Mang hơi nhướng mày, khuôn mặt toát ra vẻ gian xảo, thản nhiên ồ một tiếng.

Tần Duệ: "..."

Thái độ này khiến Tần Duệ nhớ đến buổi học "ỷ thế h**p người" sinh động mà Cố Mang dạy anh ta.

Vừa ngông cuồng vừa kiêu ngạo.

Nhưng tình hình hôm đó khác, bây giờ đối phương là Tổ chức Y tế có thế lực lớn mạnh, Cố Mang dựa vào đâu chứ?

Lôi Tiêu nghe hiểu câu cuối cùng của vị giáo sư Quách của Tổ chức Y tế, kinh ngạc nhìn Cố Âm: "Tổ chức Y tế nhận con rồi sao?"

Tần Duệ nghe vậy, liếc nhìn Cố Âm.

Cố Âm nhìn Lôi Tiêu, ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói: "Bọn họ nói chiều nay sẽ đưa con đến Tổ chức Y tế. Cậu, con phải nhanh chóng làm thủ tục bảo lưu kết quả học tập mới được."

Hiệu trưởng Phó vốn tưởng rằng Cố Âm sẽ đến Đại học Bắc Kinh, Cố Mang sẽ được Tổ chức Y tế tuyển chọn.

Không ngờ kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

Chuyện gì thế này!

Ông ta không ngờ được chuyện sẽ thành ra như thế này.

Với thiên phú như vậy của Cố Mang, không đến Tổ chức Y tế thì chắc chắn sẽ bỏ lỡ không ít tài nguyên hàng đầu, rất đáng tiếc.

Lôi Tiêu cũng coi như là người từng trải qua không ít chuyện lớn. Nhưng khi nghe thấy Cố Âm được Tổ chức Y tế nhận thì ông ta vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Lúc Cố Âm kiên quyết từ chối Đại học Bắc Kinh, ông ta còn cảm thấy Cố Âm quá hấp tấp, không chừa đường lui cho mình.

Không ngờ Cố Âm thật sự vào được Tổ chức Y tế.

Ông ta run rẩy vỗ vai Cố Âm, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nhìn hiệu trưởng Phó: "Thầy hiệu trưởng, thủ tục bảo lưu kết quả học tập phải làm phiền thầy rồi."

Hiệu trưởng Phó mỉm cười: "Tôi sẽ dặn dò người của phòng giáo vụ, làm thủ tục cho em Cố Âm."

"Cảm ơn thầy hiệu trưởng." Lôi Tiêu khách sáo nói một câu rồi quay sang Cố Âm: "Con đi thu dọn đồ đạc đi, rồi về nhà nhờ mợ con chuẩn bị hành lý cho con."

Cố Âm ngoan ngoãn dạ một tiếng, chào tạm biệt hiệu trưởng Phó và những người khác rồi xoay người rời đi.

Trước khi đi, cô ta liếc nhìn Cố Mang một cái, ánh mắt hơi nheo lại, nhìn chằm chằm hai ba giây rồi mới đi ra ngoài.

Cô ta hơi ngẩng cằm, khóe miệng nhếch lên, bước chân nhanh nhẹn.

Cho dù Tổ chức Y tế nhận cô ta với mục đích gì, vì muốn so sánh với Cố Mang nên họ nhất định sẽ cho cô ta những tài nguyên tốt nhất, cô ta nên cảm ơn Cố Mang đã giúp đỡ cô ta.

Tài nguyên y học của Đại học Bắc Kinh sao có thể so được với Tổ chức Y tế được chứ.

Tần Duệ nhìn thấy nụ cười cuối cùng của Cố Âm, ánh mắt trầm xuống, hạ giọng nói: "Cô tặng không “áo cưới” của mình cho người ta rồi."

*给别人做了嫁衣 (làm áo cưới cho người khác): nghĩa bóng là bản thân đã tốn công vô ích rồi mà còn làm lợi cho người khác.

Cố Mang nheo mắt lại, giữa hai đầu lông mày là vẻ gian xảo.

Áo cưới sao, sao cô lại thấy giống áo tang hơn vậy.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 285: Chương 285



Mười phút sau, Tần Dao Chi đi ra từ đại sảnh phỏng vấn và chạy đến trước mặt bọn họ, cười nói: "Tớ được nhận vào khoa Ngoại ngữ của Đại học Bắc Kinh rồi."

Thẩm Hoan giơ tay lên đập tay với cô nàng: "Yeah, chúc mừng cậu."

Tần Dao Chi nhướng mày: "Lát nữa chắc chắn cậu cũng sẽ được Đại học Giao thông Bắc Kinh nhận."

Thẩm Hoan gật đầu, hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại.

Rất nhanh đã đến lượt cô ấy vào phỏng vấn.

Tần Dao Chi cũng nắm chặt ngón tay, lo lắng thay cô ấy.

Không lâu sau, Thẩm Hoan đi ra từ bên trong, sắc mặt có chút không ổn.

Dây thần kinh trong đầu Tần Dao Chi lập tức căng lên: "Thế nào, Đại học Giao thông nhận cậu chưa?"

Cố Mang ngẩng đầu rời mắt khỏi điện thoại, nhìn Thẩm Hoan.

Thẩm Hoan gượng cười, cố gắng tỏ ra thoải mái: "Đại học Giao thông không nhận mình, Đại học A ở Minh Thành muốn nhận mình trước nhưng mà mình không muốn đến đó, mình chờ đến thi đại học vậy."

Tần Dao Chi vỗ vai cô ấy: "Không sao, cậu có thể ôn tập cùng Kim Dương, chắc chắn cuộc thi đại học sẽ không thành vấn đề."

Thẩm Hoan ừ một tiếng.

Đúng là điểm số của cô ấy không được tốt cho lắm nhưng còn hơn bốn tháng nữa, vẫn có thể cố gắng thêm.

Sau khi chào tạm biệt Tần Duệ, ba người trở về dãy phòng học của khối lớp 12.

Cố Mang bước đi thong thả, nhìn tin nhắn mới nhất của Lục Thừa Châu, nhướng mày, chậm rãi gõ chữ: "Sao anh biết sinh nhật của tôi?"

"Lúc thi liên thông xong, tôi đến đón em thì nhìn thấy số báo danh của em, bên trên có số chứng minh thư." Người đàn ông rất thành thật.

Cố Mang nhớ ra, sau đó "ồ" một tiếng.

Lục Thừa Châu thức trắng đêm ở sở 14, vừa mới đi ra khỏi phòng thí nghiệm.

Một tay bưng cốc nước mật ong, nghiêng người dựa vào cửa sổ cuối hành lang, trò chuyện với Cố Mang.

Ánh nắng chói chang chiếu lên mặt người đàn ông, phác họa đường nét rõ ràng của anh ta. Khuôn mặt nửa sáng nửa tối, ánh sáng và bóng tối đan xen trên đó trông như một bức tranh tuyệt mỹ.

Làn da trắng sứ, bàn tay cầm điện thoại cũng rất đẹp.

Anh ta nhìn một chữ “ồ” của nữ sinh, trong mắt hiện lên nụ cười nhạt: "Sắp đến sinh nhật mười tám tuổi rồi, em muốn tổ chức thế nào?"

Cố Mang đi trên đường, cụp mắt, trả lời: "Sao cũng được."

Lục Thừa Châu gõ nhẹ ngón tay lên mép điện thoại, suy nghĩ mấy giây: "Thời gian là vào cuối tuần này, em đến là được."

Cố Mang ngẩn ngơ: "Ồ, anh muốn tổ chức sinh nhật cho tôi à?"

"Lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho người khác, nếu làm không tốt thì em đừng chê."

Cố Mang nhìn câu này, khẽ cười thành tiếng.

Tần Dao Chi và Thẩm Hoan ở bên cạnh nghe thấy tiếng cười thì quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Cố Mang đang cười với điện thoại.

Chết tiệt! Chị Mang đang trò chuyện với ai vậy?!

Nữ sinh chậm rãi gõ chữ: "Không thích đông người, có anh là được."

Lục Thừa Châu nhìn tin nhắn cô gái gửi đến, cũng cười: "Được, tổ chức ở Tỉ Cung, thứ bảy tôi đến đón em."

Cố Mang nhướng mày, trả lời: "Ok."

Cất điện thoại, thấy Tần Dao Chi và Thẩm Hoan đang nhìn mình, cô vui vẻ nói: "Đến siêu thị mua chút đồ ăn đi."

Hai người: "..."

...

Hai giờ chiều, nhà họ Lôi.

Người giúp việc đi theo sau, giúp xách vali của Cố Âm xuống lầu.

Mấy người Lôi Tiêu đều đang đợi trong phòng khách.

Ông cụ Lôi nhìn Cố Âm đi đến trước mặt bọn họ và cởi áo khoác đồng phục ra. Nữ sinh trông vô cùng duyên dáng yêu kiều trong bộ quần áo tinh xảo, đẹp đẽ.

Đôi mắt già nua của ông ta hiên lên vẻ hài lòng.

Cho dù Cố Mang là thủ khoa toàn quốc thì đã sao, chẳng phải cũng chỉ có thể đến khoa Y của Đại học Bắc Kinh thôi à.

Mấy ngày nay, ông ta cứ nhớ đến điểm số của Cố Mang và thái độ của cô đối với nhà họ Lôi thì hối hận đến mức ruột gan đều xanh lét, sắc mặt vẫn luôn không được tốt cho lắm.

Bây giờ biết Cố Âm được Tổ chức Y tế nhận thì trong lòng mới thoải mái hơn một chút.

Chung quy lại thì Cố Mang vẫn không bằng Cố Âm.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 286: Chương 286



Lôi Tiêu nghĩ đến thái độ của Lục Thượng Cẩm và Tần Duệ đối với Cố Mang vào hôm nay thì càng thêm hối hận.

Ông ta cố gắng hết sức để leo lên rồi cuối cùng phát hiện ra những người mà ông ta muốn bám víu lại quen biết Cố Mang mà ông ta vô cùng chán ghét.

Điều này khiến trong lòng ông ta rất bực bội, khó chịu.

Một người được Tổ chức Y tế nhận vào, một người quen biết với hai gia tộc lớn ở Bắc Kinh.

Nếu lúc trước cũng nhận nuôi Cố Mang thì có phải là...

Ông cụ Lôi rất hiểu Lôi Tiêu, chỉ cần nhìn sắc mặt của Lôi Tiêu là biết Lôi Tiêu đang nghĩ gì.

Lúc trước, chính ông ta là người đã phản đối kịch liệt việc nhận nuôi Cố Mang và Cố Tứ.

Bây giờ có nói gì thì cũng không kịp nữa rồi.

Ông cụ Lôi thở dài, bây giờ cũng chỉ có thể đặt hết hy vọng vào Cố Âm thôi. Ông ta nhìn Cố Âm, nói: "Đến Tổ chức Y tế rồi thì chắc là bọn họ sẽ tìm một giáo sư hướng dẫn cho con, ông ngoại khuyên con nên chọn Úc Trọng Cảnh. Bây giờ địa vị của nhà họ Úc ở Bắc Kinh rất cao, là gia tộc có thể dựa vào."

Cố Âm ngoan ngoãn đáp một tiếng: "Con đã vào Tổ chức Y tế rồi, bên phía Viện sĩ Úc, con sẽ cố gắng."

Chỉ có một suất thôi.

Ông cụ Lôi gật đầu: "Đi đi."

Lôi Tiêu và Hạ Minh Châu đích thân đưa Cố Âm đến sân bay, đợi một lúc thì người của Tổ chức Y tế mới đến.

"Giáo sư Quách, chào ông." Lôi Tiêu cười nói, tiến lên mấy bước, lịch sự đưa tay ra.

Người của Tổ chức Y tế bắt tay lại một cách lạnh nhạt, sau đó khoanh tay đứng, không nói một lời nào, thái độ khiến người ta rất khó chịu.

Người đàn ông trẻ tuổi phía sau ông ta nhìn Cố Âm: "Có thể đi được chưa?"

Cố Âm gật đầu, nghiêng người chào tạm biệt hai người: "Cậu, mợ, con đi đây."

Lôi Tiêu nhận lấy hành lý từ tay tài xế, đưa cho Cố Âm: "Nghe lời thầy cô, học tập cho tốt vào."

Cố Âm đáp một tiếng.

Người của Tổ chức Y tế đã bước đi về phía cửa an ninh.

Cố Âm kéo vali của mình đi theo.

Trước khi vào cửa kiểm tra an ninh, cô ta dừng lại, quay đầu nhìn đại sảnh sân bay đông đúc.

Hàng mi dài che phủ, không thấy rõ cảm xúc trong mắt cô ta là gì.

Cuối cùng, cô ta nhếch miệng, quay người dời mắt, cằm hơi ngẩng lên, sải bước rời đi.

...

Chiều thứ sáu, trường học cho nghỉ.

Cố Mang đeo túi một bên vai, đang chậm rãi đi cùng Mạnh Kim Dương đến dưới ký túc xá thì bỗng điện thoại reo lên.

Cô chậm bước, cúi đầu lấy điện thoại ra, nhìn tên của người gọi trên màn hình, nhận cuộc gọi.

"Đợi em ở cổng trường." Giọng nam quen thuộc dễ nghe truyền đến.

Cố Mang bình thản ừ một tiếng: "Được."

Cúp máy, vừa quay đầu lại thì thấy Mạnh Kim Dương đang mỉm cười nhìn cô: "Có phải là ngài Lục không?"

Cố Mang hơi nhướng mày, ừ một tiếng.

Mạnh Kim Dương gật đầu, cúi đầu lấy một chiếc dây buộc tóc nhỏ màu đỏ do mình tự đan bên từ trong túi ra, nắm lấy tay Cố Mang, tháo chiếc dây mà cô đã đeo trên tay một năm kia xuống.

"Quà sinh nhật năm nay, mình tặng cậu trước." Cô ấy đeo cho cô.

Sinh nhật hằng năm, cô ấy đều sẽ tặng cho Cố Mang một chiếc dây buộc tóc nhỏ màu đỏ để cầu bình an.

Cố Mang nghiêng đầu, nhìn chiếc dây buộc tóc nhỏ màu đỏ mới, năm nay được đeo sớm hơn một ngày.

Đeo xong, Mạnh Kim Dương buông tay cô ra, ánh mắt kỳ lạ, tràn đầy ý cười: "Chắc là sau này không cần mình tặng quà sinh nhật nữa rồi."

Cố Mang ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt lại, khoác tay lên vai cô ấy một cách bất cần đời, giọng nói hơi khàn: "Ánh mắt của cậu là sao đấy?"

Mạnh Kim Dương không trả lời, chỉ cười cười rồi kéo tay cô xuống: "Mau đi tìm ngài Lục đi, mình về ký túc xá đây, tạm biệt."

Nói xong thì chạy ngay.

Cố Mang ôm cổ kéo cô ấy lại, sau đó cùng cô ấy đi vào ký túc xá, nhỏ giọng nói: "Gấp cái gì, cùng lên đi, mình lấy chút đồ nữa."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 287: Chương 287



Cố Mang thay đồng phục ra, mặc áo khoác bông màu đen vào rồi đi ra khỏi ký túc xá.

Vừa ra ngoài thì đã thấy Lục Thừa Châu đang đứng bên đường, anh ta hơi cúi đầu, người dựa vào cửa xe, dáng người cao ráo, phong độ.

Phong cách ăn mặc rất cấm dục, hút mắt, khí thế mạnh mẽ.

Cô đẩy vành mũ lên, để lộ khuôn mặt xinh đẹp, mắt hơi nheo lại.

Dường như người đàn ông cảm nhận được ánh mắt của cô nên ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh nhìn của cô.

Sau đó anh ta đứng thẳng người dậy, đi về phía cô.

Đến trước mặt cô, Lục Thừa Châu tự nhiên lấy chiếc túi trên vai cô xuống, xách trên tay, sau đó thuận thế xoay người nắm lấy tay cô: "Hai ngày nay có việc gì không?"

Cố Mang liếc nhìn anh ta, được anh ta dắt đi về phía xe, giọng nói rất lười biếng: "Không có."

Lục Thừa Châu gật đầu: "Ngày mai có tuyết rơi, nếu không muốn ra ngoài thì chúng ta sẽ ở Tỷ Cung cả ngày."

"Bây giờ đi đâu vậy?" Cô quay sang nhìn anh ta.

Lục Thừa Châu mở cửa xe, nghiêng đầu: "Lên xe trước đã, bên ngoài hơi lạnh."

Cố Mang ừ một tiếng rồi khom lưng chui vào xe.

Lục Thừa Châu đi vòng đến ghế lái rồi mới trả lời cô: "Đến siêu thị, tối nay muốn ăn gì?"

Cố Mang cởi mũ ra, tiện tay ném lên kệ để đồ, hất tóc rồi nhìn anh ta: "Đặc biệt đến đây nấu cơm cho tôi?"

"Đi ăn ngoài, hay là tôi nấu, chọn một cái đi." Lục Thừa Châu đạp chân ga, một tay thon dài gõ nhẹ lên vô lăng, đánh lái bằng một tay.

Tay kia đưa cốc giữ nhiệt cho cô.

Cố Mang nhận lấy, ngẫm nghĩ: "Ăn cháo hạt dẻ."

"Uống chút nước ấm cho ấm người." Lục Thừa Châu hất cằm, sau đó lại nhìn đường: "Hay là đổi món khác đi, tôi còn biết nấu món khác nữa."

Cố Mang mở cốc nước uống một ngụm, bên trong có thêm mật ong, cô nhướng mày, thản nhiên nói: "Cũng được."

Lục Thừa Châu cười cười.

Hai người đến quảng trường Tinh Quang, sau đó đi thẳng đến siêu thị ở tầng B1.

Bên trong đều là những mặt hàng cao cấp, giá cả đắt đỏ.

Cố Mang nhìn thấy loại chocolate mà Lục Thừa Châu mới đổi cho cô trên kệ hàng. Siêu thị đóng gói nó riêng lẻ, một viên hai nghìn bốn trăm tệ: "..."

Anh ta đưa cho cô là từng hộp một.

Một hộp có hai mươi viên.

"Chocolate mà tôi mua cho em, em ăn hết rồi sao?" Lục Thừa Châu thấy cô nhìn chocolate bèn hỏi.

Cố Mang dời mắt đi, hai tay đút túi, rẽ sang hướng khác, rời khỏi kệ hàng chocolate: "Chưa hết, anh muốn mua gì?"

Khóe miệng Lục Thừa Châu nhếch lên, bỏ hết chocolate mà Cố Mang vừa nhìn ngắm trên kệ hàng vào xe đẩy rồi nhỏ giọng nói: "Đi mua ít nếp cẩm."

Hai người đều có ngoại hình rất thu hút, vậy nên không ít người đi đường ngẩn ngơ nhìn mấy lần.

"Trời ơi, nhan sắc đó! Mình ghen tị quá!" Một cô gái nói với bạn thân của mình.

"Da trắng quá!" Cô bạn thân của cô ấy lén quay đầu nhìn: "Mình đến siêu thị này nhiều lần rồi, sao trước đây chưa từng nhìn thấy bọn họ nhỉ?"

"Cậu xem chocolate trong xe đẩy của người đàn ông đó đi!" Cô gái nắm chặt cánh tay bạn thân: "Vừa rồi mình còn không nỡ mua một viên! Trông như anh ta mua hết cả vậy!"

"Đau đau đau." Cô bạn thân gạt tay cô ấy ra, nói đầy bực bội: "Gãy tay tớ rồi!"

Cô gái đầy hâm mộ: "Cái này giống như tình yêu vậy!"

Cô bạn thân gật đầu đầy chua xót, nhìn một hồi thì nhíu mày: "Khoan đã, sao mình cảm thấy cô gái này trông quen quen?"

Hơi giống, nhưng lại không giống lắm. Rõ ràng là nữ chính trong MV của anh Thính trông quyến rũ hơn nhiều.

Khuôn mặt này lạnh lùng quá!

"Ồ, thật sao?" Lúc cô gái muốn nhìn thêm thì đôi nam nữ đã rẽ sang khu khác.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 288: Chương 288



Lục Thừa Châu chọn táo đỏ, nếp cẩm và sữa, sau đó mua thêm đống hoa quả khô, hoa quả mà Cố Mang thích ăn, cuối cùng cúi đầu nhìn Cố Mang: "Còn muốn ăn gì nữa không?"

Cố Mang liếc nhìn đồ ăn vặt trong xe đẩy, thốt ra một chữ: "Kẹo."

"Được." Lục Thừa Châu nhìn khu vực chỉ dẫn phía trên, dẫn cô đến khu thực phẩm, chọn một số vị cô thích.

Sau đó một tay anh ta nắm tay cô, một tay đẩy xe đẩy đi thanh toán.

Cố Mang trầm mặt, nhàm chán chơi một trò chơi phát triển trí tuệ. Mười mấy phút trôi qua, cô sắp phá đảo trò chơi rồi.

Vì là cuối tuần nên khu thanh toán khá đông người.

Lục Thừa Châu cứ cúi đầu nhìn Cố Mang chơi game.

"Anh muốn loại nào?" Một giọng nữ rất nhỏ: "Hình như có rất nhiều loại mới ra."

"Em thấy loại nào thoải mái thì chọn loại đó?" Giọng nói của người đàn ông rất bình tĩnh, không hề nao núng: "Em cũng biết kích cỡ của anh mà."

"Anh cút đi!" Giọng nữ càng nhỏ hơn, vừa tức giận vừa xấu hổ: "Không mua nữa!"

Nhưng thính lực của Lục Thừa Châu quá tốt, anh ta nghe vậy thì đáy mắt khựng lại, đầu ngẩng lên.

Phía trước là một cặp vợ chồng trẻ, ngón áp út của hai người đều đeo nhẫn cưới.

Người đàn ông xoa đầu người phụ nữ, cười nói: "Xấu hổ cái gì, đều kết hôn rồi, em không mua thì anh mua."

Người đàn ông chọn hai hộp đồ người lớn loại mới ra, tiện tay ném vào xe đẩy.

Người phụ nữ trừng mắt nhìn anh ta, tức giận bước nhanh đến trước khu vực thu ngân, quay lưng về phía tất cả mọi người.

Lục Thừa Châu thu hồi ánh mắt, nhìn những chiếc hộp sặc sỡ trên kệ hàng. Đôi mắt anh ta dần tối sầm lại, cuối cùng trở nên đen kịt khó tả, lộ ra một chút d*c v*ng.

Lục Thừa Châu không nhịn được mà nắm chặt tay Cố Mang.

Lực tay đột ngột khiến Cố Mang ngẩn ra, cô ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt người đàn ông có chút kỳ lạ thì thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

Nghe thấy giọng nói của nữ sinh, Lục Thừa Châu hoàn hồn, cúi đầu nhìn cô.

Nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, đáy mắt anh ta lại càng thêm sâu thẳm.

Đôi mắt đó chỉ có hai màu đen trắng, sâu thẳm như một đầm nước lạnh, lạnh lùng vô cùng nhưng lại quyến rũ chết người.

Cô hơi ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng, chiếc cổ trắng sáng giống như bạch ngọc thượng hạng, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả mạch máu xanh nhạt bên dưới.

Xương quai xanh tinh xảo, đường nét đẹp đẽ vô cùng.

Trong lòng Lục Thừa Châu hơi ngứa ngáy, chỗ nào cũng không ổn.

Ánh mắt nhìn nữ sinh ngày càng càng u ám, như một con sói đang nhìn chằm chằm con mồi.

Lúc đầu Cố Mang vẫn không kịp phản ứng lại. Sau khi liếc mắt nhìn thấy một hộp đồ người lớn mà người trước mặt bọn họ đưa cho thu ngân, cô hơi nheo mắt lại.

Cô đang định nói gì đó thì thu ngân đã gọi một tiếng: "Người tiếp theo."

Ngón tay Lục Thừa Châu khẽ động đậy, anh ta hoàn hồn, thu lại ánh mắt rồi nắm tay Cố Mang đi tính tiền.

Mua xong đồ, hai người đi thẳng đến bãi đậu xe B2.

Lục Thừa Châu mở cửa xe, để cô lên xe rồi đặt đồ ăn bên cạnh chân cô và nhỏ giọng nói: "Muốn ăn gì thì tự xé ăn."

Cố Mang nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm, không rõ là ý gì, chỉ thản nhiên ừ một tiếng.

Lục Thừa Châu thắt dây an toàn cho cô, đi vòng đến ghế lái, vừa nghiêng đầu thì đã thấy Cố Mang xé một gói dâu tây khô.

Anh ta khẽ cười, khởi động xe: "Ăn ít thôi, về nhà còn phải ăn cơm."

Cố Mang hơi nhướng mày, lấy một miếng dâu tây khô đưa đến trước mặt anh ta: "Cho anh ăn một miếng."

Lục Thừa Châu ngẩn ra, cụp mắt nhìn bàn tay trắng nõn đó rồi nhanh chóng nhìn về phía đường đi. Anh ta há miệng.

Môi mỏng vô tình chạm vào đầu ngón tay cô gái, anh ta nắm chặt vô lăng, hiếm khi nào anh ta lại cảm thấy hơi căng thẳng như vậy.

Nhưng cô lại thu tay về như không chút cảm giác, bình tĩnh nhận xét vị của dâu tây khô: "Mùi vị cũng được."

Lục Thừa Châu: "..."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 289: Chương 289



Tỷ Cung.

Cố Mang tắm xong thì đi ra nằm ườn trên ghế sofa, tìm một tư thế thoải mái để chơi game.

Lục Thừa Châu đang sơ chế nguyên liệu ở trong bếp.

Nguyên liệu lần lượt được cho vào nồi, người đàn ông nhìn cô gái đang trùm khăn trên đầu, chơi game với tư thế lười biếng thì hơi ngẩn ngơ.

Một lúc sau, anh ta thu hồi ánh mắt, pha một cốc nước mật ong rồi bưng đến cho cô.

Lục Thừa Châu đi đến sau lưng cô, tay xoa xoa chiếc khăn trên đầu cô: "Uống chút nước đi."

Bàn tay đó hơi nóng, cho dù cách khăn lông thì cũng có thể cảm nhận được. Cố Mang cứng đờ người trong chốc lát, ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông đã ngồi xuống bên cạnh cô.

Nhìn màn hình điện thoại của cô, Lục Thừa Châu hất cằm: "Có người đến."

Cố Mang hoàn hồn, trong điện thoại vang lên tiếng bước chân của kẻ địch đang đến gần. Cô nhìn về phía điện thoại, tiếp tục chơi game.

Lục Thừa Châu nhìn cô chơi game, trên bàn có mấy túi đồ ăn vật đã bị Cố Mang xé ra, thỉnh thoảng anh ta lại cầm một miếng đút cho cô.

Cả căn hộ đều chìm trong yên tĩnh, nhưng lại tràn ngập sự ấm áp khó tả.

Chơi xong một ván game, Lục Thừa Châu vào bếp xem lửa của nồi cháo, Cố Mang ngẫm nghĩ, cũng đi theo.

Hai người vẫn giữ nguyên tư thế đó.

Người đàn ông đứng đó cầm thìa gỗ khuấy cháo, sau đó rửa hoa quả, làm salad hoa quả.

Nữ sinh co một chân, dựa vào bàn đá cẩm thạch.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhướng mày: "Tuyết rơi thật rồi."

Lục Thừa Châu quay đầu nhìn: "Ừ, ngày mai muốn đi trượt tuyết không?"

Cố Mang lắc đầu, lấy một quả cà chua bi bỏ vào miệng, hơi chua, cô không muốn ăn quả thứ hai nữa, nhỏ giọng nói: "Lạnh, ngày mai chơi game xem phim."

Trượt tuyết gì chứ, không có hứng thú.

"Được, trong căn hộ có rạp chiếu phim mini, em muốn xem gì, anh bảo Lục Nhất gửi đến." Lục Thừa Châu đổ sữa chua vào hoa quả đã cắt xong, khuấy đều, dùng nĩa xiên một quả cà chua bi, đút cho cô: "Lần này không chua."

Cố Mang nhíu mày, nhìn anh ta do dự một giây.

Người đàn ông hất cằm, ý bảo cô thử xem.

Cố Mang mím môi, thử một miếng đầy miễn cưỡng, vị ngọt của sữa chua át đi vị chua, mùi vị cũng không tệ lắm.

Lục Thừa Châu thấy cô giãn lông mày thì cười cười, giọng nói ôn hòa: "Đến phòng ăn ngồi đi, cháo xong rồi."

Cố Mang ồ một tiếng, đứng thẳng dậy, hai tay đút túi, đi đến phòng ăn.

Lục Thừa Châu nấu cháo nếp cẩm táo đỏ sữa, độ ngọt đúng mức mà Cố Mang thích, rất ngon.

Ăn xong, Cố Mang đến thư phòng in một tập tài liệu y học, ngồi trên thảm của phòng khách xem.

Tài liệu do Úc Trọng Cảnh gửi đến, là tài liệu cốt lõi liên quan đến kỹ thuật y học mới.

Lục Thừa Châu không phải dân chuyên ngành Y, có một số từ chuyên ngành khá lạ, anh chỉ có thể hiểu sơ sơ.

Là một loại kỹ thuật y học hoàn toàn mới, tương tự như khoang phục hồi, phòng vô trùng một người, có thể kiềm chế tối đa bất kỳ bệnh tình, không để nó chuyển biến xấu đi.

Trên thế giới chưa từng có tiền lệ như vậy.

Không ngờ cô lại muốn mở cánh cửa này ra.

Hèn gì lại có thể không coi Tổ chức Y tế ra gì.

Lục Thừa Châu ngồi xuống bên cạnh cô, cũng làm việc của mình, tính toán số liệu liên quan đến bản thiết kế máy b** ch**n đ**.

Hai người ngồi rất gần, đưa tay ra là có thể chạm đến nhau.

Đến mười một giờ, Cố Mang đặt bút xuống, ngáp một cái, duỗi người.

Lục Thừa Châu ngẩng đầu lên: "Buồn ngủ rồi sao?"

Cố Mang ừ một tiếng: "Tôi đi ngủ đây, ngủ ngon."

"Được." Lục Thừa Châu nhìn cô đứng dậy, cầm tài liệu đi vào phòng ngủ chính, bóng lưng lười biếng.

Anh ta nhếch môi, nụ cười đầy ẩn ý.

Cố Mang vừa về phòng thì chút buồn ngủ trong mắt lập tức biến mất sạch sẽ.

Cô ngồi vào bàn, mở máy tính, liên lạc với Úc Trọng Cảnh, bên kia trả lời rất nhanh: "Cô giáo, cô đã tìm ra vấn đề rồi sao?"
 
Back
Top Bottom