Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 290: Chương 290



Úc Trọng Cảnh vừa kết nối video xong thì lập tức lùi về sau một bước, vừa nhắc đến chuyện chính là ông ta cung kính vô cùng.

"Phải." Cố Mang đáp một tiếng, lật đến phần kiểm tra môi trường khoang phục hồi: "Môi trường sống của người bình thường và môi trường sống của virus vi khuẩn rất giống nhau, thậm chí môi trường sống của virus vi khuẩn còn khắc nghiệt hơn, khoang phục hồi phải có thuốc kiềm chế, không phải chỉ mô phỏng môi trường sống là được."

Úc Trọng Cảnh lập tức phản ứng lại, vỗ đầu: "Trời ơi, vấn đề đơn giản như vậy mà sao tôi lại không nghĩ ra được chứ! Cô à, cô đúng là người dẫn đường của đời tôi!"

Cố Mang: "..."

Úc Trọng Cảnh nhìn Cố Mang: "Ý cô là chúng ta còn phải nghiên cứu thêm một loại thuốc chuyên dụng cho khoang phục hồi sao?"

Cố Mang gật đầu.

Úc Trọng Cảnh lập tức đau đầu, nhìn Cố Mang đầy khó xử: "Cô à, thứ này tốn rất nhiều tiền. Gần đây Ảnh Minh bị viện nghiên cứu làm liên lụy đến mức thâm hụt ngân sách, cứ tiếp tục như vậy thì con bé Lâm Sương sẽ giết tôi mất."

Dự án y học lần này là dự án tốn kém nhất mà ông ta từng tiếp xúc trong mấy chục năm qua, không có cái thứ hai.

Ông ta cũng không biết mình đã đầu tư bao nhiêu tiền vào đó nữa.

Cố Mang im lặng một giây, nói với vẻ mặt không cảm xúc: "Thứ hai tôi sẽ chuyển tiền qua cho ông."

Mắt Úc Trọng Cảnh sáng rực, cố gắng kìm nén vẻ vui mừng: "Cô còn tiền sao, tiền ở đâu ra vậy?"

Không phải là tiền của Cô Mang đều đã bị ông ta vơ vét gần hết rồi sao? Lần trước còn chuyển một khoản lớn như vậy mà.

Một giây sau, video bị ngắt kết nối, Úc Trọng Cảnh giật mình, còn tưởng rằng mình bị mất mạng. Ông ta ghé sát vào máy tính, đưa tay vỗ vỗ, nửa ngày trời cũng không có phản ứng gì.

Ông ta lấy điện thoại ra gọi cho Cố Mang, cô không nghe máy.

Úc Trọng Cảnh: "..."

...

Ngày hôm sau, Cố Mang ngủ đến khi tỉnh dậy tự nhiên, đi ra từ phòng ngủ chính thì thấy Lục Nhất và Lục Tam đang bê đồ.

Một thùng lớn vào được bê vào, sau đó bọn họ lấy đồ bên trong ra đặt lên bàn trà.

Các loại ổ cứng, số lượng rất nhiều.

Lục Thừa Châu đang đứng gọi điện thoại trước cửa sổ sát đất.

"Cô Cố." Lục Nhất và Lục Tam khẽ khom người, cung kính chào.

Nghe thấy tiếng, Lục Thừa Châu nhìn sang, nói một câu: "Cứ như vậy đi, có việc thì tìm Hạ Nhất Độ."

Nói xong, người đàn ông cúp máy và xoay người đi về phía Cố Mang.

Nữ sinh nhướng mày, hất cằm nhìn về phía Lục Nhất: "Là gì vậy?"

Lục Thừa Châu nghiêng người, nhìn đống ổ cứng trên bàn trà: "Ổ cứng phim, phim đã chiếu hay chưa chiếu gì đều có. Em muốn xem phim nào, tôi xem cùng em."

Khóe miệng của Lục Nhất và Lục Tam giật giật, đây đều là phim mà bọn họ đã lục mua suốt đêm hôm qua, không phải là phim điểm cao thì cũng là phim chưa chiếu rất được mong đợi.

Phim để ở đây không đủ một trăm thì cũng được tám mươi.

Cách làm này thật sự là quá đỉnh.

Chỉ vì cô Cố nói ba chữ -

Muốn xem phim.

Cố Mang liếc nhìn Lục Thừa Châu: "Anh..."

Cô mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó.

Còn chưa kịp nói thì lại có một người đàn ông mặc âu phục đi ra từ phòng chiếu phim mini của căn hộ, cung kính nói: "Thiếu gia Lục, thiết bị không có vấn đề gì, có thể dùng bất cứ lúc nào."

Lục Thừa Châu ừ một tiếng rồi nói với Cố Mang: "Bên kia có danh sách ổ cứng đã chuyển đến, em xem có phim nào em thích không, không có thì bảo bọn họ đi tìm thêm."

Lục Nhất và Lục Tam: "..."

Thì ra đây chính là cái gọi là sắc đẹp làm lu mờ lý trí!

Cố Mang không nói gì, chỉ đi về phía bàn trà. Lục Thừa Châu đút một tay túi, chậm rãi đi theo sau cô.

Cố Mang khom lưng cầm danh sách ổ cứng lên: "..."

Đến cả phim chiếu vào kỳ nghỉ hè cũng đã được chuyển đến trước mặt cô rồi.

Cô nhìn Lục Thừa Châu, nhỏ giọng nói: "Những thứ này là đủ rồi."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 291: Chương 291



Nghe vậy, Lục Nhất và Lục Tam thở phào nhẹ nhõm, bọn họ nhìn Lục Thừa Châu rồi cúi đầu nói: "Thiếu gia Lục, trên ổ cứng đều có tên phim, không có chuyện gì thì chúng tôi xin phép đi trước."

Lục Thừa Châu gật đầu.

Ba người cung kính khom người rồi lui ra ngoài.

Căn hộ yên tĩnh trở lại, Cố Mang đặt danh sách ổ cứng xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm anh ta, cô suy nghĩ mấy giây rồi nhỏ giọng nói: "Thật ra tôi chỉ thuận miệng nói vậy, không phải thật sự muốn xem phim chơi game."

Anh ta như vậy...

Lục Thừa Châu nhướng mày,đưa tay xoa xoa gáy cô, cười nói: "Thật sao, tôi cũng chỉ thuận miệng dặn dò Lục Nhất đi tìm ít phim mà thôi."

Cố Mang hơi nheo mắt lại, nhìn anh ta chằm chằm: "..."

Sau đó tìm đến gần trăm phim?

"Lần đầu tiên?" Cố Mang hỏi một câu không đầu không đuôi.

Lục Thừa Châu nghe thấy câu này, không cần nghĩ cũng biết ý cô là gì, anh ta không trả lời cô mà hỏi ngược lại: "Em không phải à?"

Cố Mang nhếch một bên khóe miệng, rất gian xảo: "Trông không giống."

Anh ta rất thành thạo.

Lục Thừa Châu ôm vai cô, nhẹ nhàng ấn cô ngồi xuống.

Cố Mang rất tự nhiên ngồi xuống ghế sofa cùng anh ta, nhìn anh ta tiện tay cầm một chiếc ổ cứng, lên tiếng: "Xem ra tôi làm rất tốt."

Nếu không thì sao có thể nhận được lời khen ngợi cao như vậy.

Không giống lần đầu tiên sao?

Cố Mang không nói gì, lấy một cây kẹo m*t trên bàn trà, bóc vỏ ngậm vào miệng, lấy điện thoại ra đăng nhập vào game.

Lục Thừa Châu đặt ổ cứng đó xuống, nhìn giao diện game trên điện thoại của cô, nhỏ giọng nói: "Lục Nhất có mang một cái bánh kem dâu tây ngàn lớp đến, đang để trong tủ lạnh, đến nửa đêm rồi ăn."

Cố Mang nghe vậy thì động tác vào game khựng lại, nghiêng đầu nhìn về phía phòng bếp.

Ba giây sau, cô quay đầu lại hỏi với vẻ mặt không cảm xúc: "Nhất định phải đợi đến nửa đêm sao?"

Bây giờ không ăn được à?

Lục Thừa Châu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, lại nghĩ đến câu hỏi của cô, trong mắt hiện lên ý cười nhạt: "Tôi còn mua thêm một cái bánh kem xoài ngàn lớp hình tam giác cho em, hôm nay có thể ăn."

Chu đáo thật đấy.

Cố Mang nhướng mày, đứng dậy đi về phía tủ lạnh.

...

Buổi chiều, điện thoại của Cố Mang reo không ngừng, tin nhắn trong WeChat rất nhiều, gần như đều là hỏi chuyện sinh nhật của cô.

Ba giờ, Lục Thượng Cẩm gọi điện thoại đến: "Chú đã đặt chỗ xong rồi, hai người các con ở Tỷ Cung không thôi thì có gì vui, ra ngoài ăn cơm cùng nhau đi."

Lục Thừa Châu đang ngồi bên cạnh Cố Mang, nghe được rõ lời của Lục Thượng Cẩm. Anh ta nhìn sang Cố Mang.

Cô gái cũng nhìn anh, thản nhiên đáp lại hai chữ: "Không đi."

Thật tàn nhẫn. Lục Thượng Cẩm im lặng mấy giây, sau đó bắt chước giọng điệu lạnh nhạt của cô: "Ông Đàm bảo chú hỏi con, dù sao cũng là sinh nhật mười tám tuổi, không thể tổ chức quá qua loa."

Nghe vậy, dường như Cố Mang không còn cách nào khác: "Vậy được rồi, địa chỉ đâu ạ."

"Thiên Hạ Cư, tám giờ tối, nhớ đến đúng giờ."

"Vâng." Cố Mang cúp máy, nhìn Lục Thừa Châu: "Tối nay đến Thiên Hạ Cư, thầy bảo muốn ăn cơm cùng tôi."

Lục Thừa Châu gật đầu: "Nếu đã định tổ chức tiệc sinh nhật thì anh bảo Tần Phóng đến đón Cố Tứ nhé?"

Cố Mang nhớ đến hình như đã mấy tháng rồi Cố Tứ không về, ừ một tiếng với vẻ mặt không cảm xúc, cụp mắt xuống.

Ồ, không ngờ cô không cho Lục Thừa Châu tổ chức sinh nhật nhưng còn có thầy sẽ suy nghĩ đến chuyện này.

"Còn muốn mời ai nữa không?" Lục Thừa Châu gửi tin nhắn cho Tần Phóng, liếc nhìn cô.

Cố Mang nghĩ nghĩ, gửi tin nhắn cho mấy người.

...

Bò Cạp Đỏ.

Tần Phóng đi đến trường bắn, nhìn Cố Tứ đang nằm sấp trên mặt đất cầm súng bắn tỉa từ xa, nhìn sơ qua thì súng còn cao hơn cả người cậu ta.

Tần Phóng chưa từng thấy cảnh tượng này, khóe miệng anh ta giật giật, vẫy tay với huấn luyện viên ở bên kia.

Huấn luyện viên ngẩng đầu ưỡn ngực chạy chậm đến: "Cậu Tần, có chuyện gì sao?"
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 292: Chương 292



Tần Phóng đút hai tay vào túi, híp mắt: "Đi gọi Cố Tứ đến đây."

"Vâng." Huấn luyện viên nghiêm túc xoay người, chạy đến chỗ Cố Tứ.

Sau đó Tần Phóng nhìn cậu bé bò dậy từ dưới đất, nghiêng người về phía anh ta, sau đó đưa tay lên đẩy vành mũ, động tác y hệt như Cố Mang.

Vừa thờ ơ, lại vừa mang chứa vài phần bất cần đời.

Cố Tứ thấy là Tần Phóng thì nghênh ngang đi tới.

Trên người cậu ta là một bộ đồ rằn ri màu đen đặc biệt được thiết kế riêng, dáng người nhỏ nhỏ trông khá ngầu.

"Tìm em có việc gì?" Cố Tứ kéo kéo ống tay áo bị xắn lên rồi nhìn anh ta.

Tần Phóng cúi đầu, nhướng mày: "Tối nay chị cậu tổ chức tiệc sinh nhật mười tám tuổi, bảo tôi đến đón cậu."

Cố Tứ khựng lại. Theo sinh nhật trên chứng minh thư của chị cậu thì quả thật là chị ấy sẽ tròn mười tám tuổi vào tối nay, nhưng ngày tháng trên chứng minh thư đó đâu phải là thật.

"Đi thôi, còn ngây ngốc ra đó làm gì?" Tần Phóng nhìn cậu ta với ánh mắt khó hiểu.

Cố Tứ hoàn hồn, kịp phản ứng trước lời nói của anh ta trừng anh ta một cái rồi hất cằm lên đầy hung dữ: "Anh mới ngốc!"

Khóe miệng Tần Phóng lại giật giật. Anh ta khoanh tay, nghiêng đầu: "Vậy có đi không?"

"Đi! Em đi thay quần áo." Bỏ lại một câu, Cố Tứ xoay người chạy như bay về ký túc xá của mình, vừa nhìn là biết cậu ta rất kích động.

Dù sao thì số lần chị cậu ta nhớ đến cậu ta cũng ít đến đáng thương...

...

Bảy giờ rưỡi tối, xe của Lục Thừa Châu đỗ ở bãi đậu xe của quảng trường Tinh Quang.

Vừa xuống xe, hai người đi đến thang máy dành riêng của Thiên Hạ Cư thì gặp Mạnh Kim Dương và Khương Thận Viễn đang đứng ở cửa thang máy.

"Luật sư Khương." Cố Mang nhìn hai người bọn họ, khép hờ mắt, thờ ơ hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

Khương Thận Viễn đưa tay ấn thang máy, cười cười: "Sinh nhật mười tám tuổi của em, sao tôi có thể không đến được chứ?"

Ngón tay thon dài của Lục Thừa Châu kẹp điếu thuốc, chào hỏi Khương Thận Viễn.

Cố Mang nhướng mày, khoác tay lên vai Mạnh Kim Dương, tay buông thõng tự nhiên, để lộ cổ tay trắng nõn và chiếc dây buộc tóc nhỏ màu đỏ đặc biệt nổi bật.

Tư thế đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, cúi đầu nói nhỏ bên tai Mạnh Kim Dương: "Lát nữa Cố Tứ sẽ đến."

Mạnh Kim Dương nghe vậy thì hơi mở to mắt, nhìn cô: "Cố Tứ cũng đến sao?"

Cố Mang gật đầu, lấy hai viên chocolate từ trong túi ra, đưa cho cô ấy một viên.

Mạnh Kim Dương nhận lấy, bóc vỏ bỏ vào miệng, cười cười: "Lâu lắm rồi mình không gặp em ấy."

Hình như lần cuối cô ấy gặp Cố Tứ là vào tết năm ngoái.

Bên này còn chưa đợi thang máy đi xuống thì lại có một người xuất hiện.

"Thiếu gia Lục, luật sư Khương." Một giọng nam vang lên sau lưng bọn họ.

Mấy người quay đầu lại thì thấy Quý Hành đang đi tới, một tay cầm chìa khóa xe, tay kia xách một túi quà màu đen.

"Tổng giám đốc của Lan Đình cũng đến rồi à." Khương Thận Viễn cười cười, chào hỏi Quý Hành.

Quý Hành đưa quà cho Cố Mang: "Sớm hơn mấy tiếng, chúc mừng sinh nhật."

Cố Mang gật đầu nhận lấy: "Cảm ơn."

Bên này vừa nói xong mấy câu thì lại thấy Tần Duệ dẫn Tần Dao Chi đi vào từ bãi đậu xe.

"Chị Mang." Tần Dao Chi tươi cười híp mắt với Cố Mang, sau đó đưa món quà đã chuẩn bị sẵn: "Chúc mừng sinh nhật chị."

Cố Mang bỏ tay khỏi vai Mạnh Kim Dương, đứng đó một cách lười biếng, nhận lấy, nói lời cảm ơn, sau đó ném cho Tần Dao Chi một viên chocolate.

Cô ấy giơ hai tay ra đón lấy rồi bóc vỏ ăn.

"Cô Cố." Tần Duệ cung kính chào hỏi, sau đó đưa món quà đã mang đến cho Cố Mang.

Điều này khiến mấy người Khương Thận Viễn liếc nhìn anh ta vài lần.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 293: Chương 293



Ngoài trừ Tần Phóng và Tần Dao Chi ra thì Tần Duệ cũng coi như là một người cháu khá được người lớn yêu thương trong nhà họ Tần. Mặc dù tính cách khá ôn hòa, nhưng không có ai dám thật sự chạm vào điểm giới hạn của anh ta, đối xử với anh ta cũng rất khách sáo.

Thái độ của anh ta đối với Cố Mang lúc này khiến mấy người Khương Thận Viễn có hơi bất ngờ.

Cố Mang nhếch môi, đưa mấy món quà sắp không cầm được hết cho Lục Thừa Châu, sau đó nhận lấy quà của Tần Duệ, giọng điệu cũng không lười biếng như khi nói chuyện với Quý Hành: "Cảm ơn."

Tần Duệ cười ôn hòa.

Đúng lúc thang máy đi xuống, đám người vừa nói chuyện vừa đi vào thang máy.

Lục Thượng Cẩm đã đặt phòng riêng từ trước, nhân viên phục vụ của Thiên Hạ Cư trực tiếp dẫn bọn họ đến đó.

Đẩy cửa phòng riêng ra, bên trong chưa có ai, chắc là mấy người Lục Thượng Cẩm đang trên đường đến.

Tuyết rơi rồi nên có lẽ lái xe hơi chậm.

Cố Mang lướt nhìn bên trong phòng, cô không đi vào mà đứng ở cửa, lấy điện thoại ra gọi.

Chuông đổ hai tiếng, bên kia nghe máy.

"Thưa thầy, thầy đến đâu rồi ạ?" Cô lại lộ ra vẻ mặt nghiêm túc của một học sinh ngoan, ngoại trừ Lục Thừa Châu ra thì tất cả mọi người đều sửng sốt.

Từng người đứng ở cửa nhìn Cố Mang, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng.

Đúng là bên Bộ Giáo dục có nói đến chuyện Cố Mang là học sinh của ông Đàm.

Bọn họ chỉ tưởng là quan hệ thầy trò đơn giản, Cố Mang học giỏi nên ông Đàm dạy cô.

Nhưng thấy thấy thái độ của cô thì ai ai cũng tràn đầy kinh ngạc.

Khương Thận Viễn quen biết Cố Mang đã lâu nhưng anh ta chưa từng nhìn thấy cô như vậy trước đây. Anh ta chớp chớp mắt, một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Đây thật sự là chị đại mà anh ấy quen biết sao?

Tần Dao Chi và Mạnh Kim Dương cũng ngơ người.

Không biết bên kia điện thoại nói gì mà Cố Mang đáp một tiếng, cúp máy, cất điện thoại vào túi rồi quay sang bọn họ: "Tôi xuống đón người."

Mọi người hoàn hồn, gật đầu.

Lục Thừa Châu cúi đầu nhìn cô: "Tôi đi cùng em."

Cố Mang nhìn anh ta rồi ừ một tiếng, cùng anh ta xuống đón thầy.

Những người đứng ở cửa phòng riêng nhìn bóng lưng đút một tay vào túi, bước chân lười biếng của chị đại thì xác định cô vẫn là chị đại mà họ quen biết.

...

Cố Mang và Lục Thừa Châu đi xuống cửa chính tầng một từ thang máy chuyên dụng nhưng vẫn chưa có người đến.

Bên ngoài vẫn đang có tuyết rơi, trên mặt đất phủ một lớp tuyết trắng.

Có vài bông tuyết rơi trên đầu Cố Mang.

Lục Thừa Châu thấy vậy thì kéo cô lùi về sau để tránh tuyết, nghiêng người kéo kéo khăn quàng cổ trên cổ cô: "Có lạnh không?"

"Cũng tạm." Cố Mang trả lời.

Lục Thừa Châu nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô, xoa xoa rồi nhét tay cô vào túi áo khoác của mình.

Hai người đợi ở cửa khoảng ba phút thì xe của Lục Thượng Cẩm lái vào quảng trường, dừng lại trước mặt bọn họ.

Tài xế xuống xe mở cửa, cung kính đỡ ông Đàm xuống xe.

Cố Mang rút tay từ trong túi Lục Thừa Châu ra, buông thõng hai bên, ngoan ngoãn đi tới: "Em chào thầy."

Ông Đàm ân cần nhìn cô, gật đầu rồi nhìn sang Lục Thừa Châu: "Chào thiếu gia Lục."

Lục Thừa Châu rõ ràng đang kiềm chế khí thế, gật đầu: "Chào ông Đàm."

Ông Đàm đột nhiên khựng lại, đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Với thân phận của Lục Thừa Châu, làm sao cậu ta lại có thể có thái độ như vậy với ông ấy?

Lục Thượng Cẩm cũng liếc nhìn người cháu trai này. Không chỉ có khuôn mặt mà không ai ở Bắc Kinh sánh bằng, mà gần như địa vị của nó cũng là đứng trên vạn người.

Ngoại trừ anh cả Lục Chiến ra thì chưa từng thấy nó tôn trọng ai cả.

Lần trước gặp ông Đàm, thái độ của nó vẫn khá lạnh nhạt, lần này lại thay đổi 360 độ.

Vì ông Đàm là thầy mà Cố Mang coi trọng nên Lục Thừa Châu yêu ai yêu cả đường đi lối về sao?

Nếu là thời cổ đại thì ông Đàm đây chẳng khác gì bỗng nhiên trở thành thầy của vua cả!

Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên xa lạ bước xuống từ ghế phụ, vừa xuống xe, nhìn thấy khuôn mặt của Lục Thừa Châu thì sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

"Thiếu gia Lục?"

Dường như người đàn ông trung niên vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Thừa Châu cũng ở đây.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 294: Chương 294



Người đàn ông liếc mắt nhìn sang, ánh mắt nhìn người đàn ông trung niên vừa nhẹ nhàng vừa lãnh đạm, giọng điệu vẫn lười biếng như thường ngày: "Hiệu trưởng Nhậm."

Hiệu trưởng Nhậm ngây người nhìn Lục Thừa Châu, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.

Ông ta cũng là người từng trải, suy nghĩ một hồi cũng đoán được đầu đuôi câu chuyện.

Ông ta nhìn nữ sinh bên cạnh Lục Thừa Châu: "Đây là Cố Mang sao?"

Nữ sinh đang đỡ ông Đàm, nghe vậy thì hơi nghiêng đầu, đôi mắt lạnh lùng, khí thế toát ra từ trong xương.

Đến cả người trải đời nhiều như hiệu trưởng Nhậm cũng sửng sốt.

Ông Đàm hoàn hồn, giới thiệu cho bọn họ: "Đây là hiệu trưởng Nhậm của Đại học Bắc Kinh. Hôm nay ông ấy đến thăm thầy nên thầy đã dẫn ông ấy đến đây luôn."

Cố Mang biết ông ấy làm vậy là đang chuẩn bị cho việc cô đến Đại học Bắc Kinh bèn cung kính đáp: "Thầy vất vả rồi."

Trên mặt ông Đàm tràn đầy vẻ trìu mến.

Cố Mang lễ phép gật đầu chào hiệu trưởng Nhậm: "Chào hiệu trưởng Nhậm."

Hiệu trưởng Nhậm cười nói: "Chào em."

Lục Thượng Cẩm thấy tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn,l bèn lên tiếng: "Ông Đàm, chúng ta vào trong nói chuyện đi."

Ông Đàm gật đầu: "Được."

Đám đông vừa xoay người vào thì phía sau vang lên một giọng nói non nớt trong trẻo: "Chị!"

Nghe vậy, Cố Mang nhướng mày, cô quay đầu lại thì nhìn thấy Hạ Nhất Độ, Tần Phóng và Cố Tứ.

Hạ Nhất Độ và Tần Phóng mặc áo khoác, cùng che một chiếc ô màu đen, chậm rãi đi về phía này.

Cố Tứ chạy đến đến trước mặt Cố Mang, ôm chân cô dừng lại, rất vui vẻ: "Chúc mừng sinh nhật chị."

Cố Mang nheo mắt, người khác không biết thì thôi, đến cả nó mà cũng không biết hôm nay không phải là sinh nhật của cô sao?

Cô xoa đầu Cố Tứ, không nói gì.

Hiệu trưởng Nhậm thấy hai người Tần Phóng và Hạ Nhất Độ xuất hiện ở đây thì có hơi kinh ngạc, nhưng vì đã nhìn thấy Lục Thừa Châu trước đó nên đã nhanh chóng hoàn hồn.

Vị này của nhà họ Lục ở đây thì việc hai thiếu gia nhà họ Hạ và nhà họ Tần ở đây cũng là điều có thể hiểu.

Tần Phóng đi đến gần, nhìn thấy hiệu trưởng Nhậm trong đám đông thì rất bất ngờ: "Sao hiệu trưởng Nhậm lại ở đây?"

Lục Thượng Cẩm lại giải thích chuyện này một lần nữa.

Thế là Tần Phóng và Hạ Nhất Độ mới biết Cố Mang chọn Đại học Bắc Kinh, hai người càng thêm bất ngờ.

Anh ta nghe nói Tổ chức Y tế đích thân đến trường trung học Minh Thành nhận người. Sau đó anh ta cũng không để ý đến chuyện này nữa, nhưng lúc đó anh ta đã tin chắc rằng Cố Mang nhất định sẽ chọn Tổ chức Y tế.

Không ngờ hôm nay lại nhận được một niềm vui bất ngờ như vậy.

Hạ Nhất Độ nhìn Cố Mang, có hơi bội phục cô. Giữa Tổ chức Y tế và Đại học Bắc Kinh mà cô chọn Đại học Bắc Kinh, chắc trên đời này chỉ mình cô làm như vậy!

Hy vọng Cố Mang đừng hối hận là được.

Cố Tứ nghe bọn họ nói xong thì trừng to hai mắt.

Chị cậu ta thi được điểm tuyệt đối tất cả các môn tận hai lần? Thủ khoa thi đại học bảy tuổi đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn?

Thì ra chị cậu ta không phải chỉ biết thi điểm 0.

Hình như năm nay cậu ta cũng bảy tuổi rồi, đột nhiên cậu ta cũng muốn thi đại học...

Hiệu trưởng Nhậm kìm nén sự chấn động trong lòng, nhéo ngón tay, cười nói: "Dương Thiên Minh nói, ông ấy chỉ muốn đến để gặp vị bác sĩ đã chữa khỏi bệnh cho bà cụ Lục và cô Tần thôi, không dám nghĩ đến chuyện Cố Mang sẽ đến Đại học Bắc Kinh."

Đám người vừa nói chuyện vừa đi về phía cửa thang máy.

Trước hôm nay, Tần Phóng cũng không dám nghĩ đến. Sự thật là việc làm những chuyện bất ngờ mới là trạng thái bình thường của vị chị đại này.

Lục Thượng Cẩm nhớ đến gì đó, quay sang nói với Cố Mang: "Bây giờ con đã xác định sẽ đến Đại học Bắc Kinh rồi, con định làm gì tiếp theo, tiếp tục học ở trường trung học Minh Thành hay là mấy hôm nữa đến Đại học Bắc Kinh?"

Với y thuật của Cố Mang thì cho dù bây giờ cô đến khoa Y học học cùng khóa với những học sinh tám năm trước thì cũng có thể đuổi kịp lễ tốt nghiệp vào tháng bảy.

Học xong chương trình tám năm trong vòng nửa năm, sau đó trực tiếp tốt nghiệp lấy bằng tiến sĩ. Đối với cô ấy mà nói, việc này chắc chắn không thành vấn đề.

Đương nhiên hiệu trưởng Nhậm cũng hy vọng Cố Mang có thể đến Đại học Bắc Kinh càng sớm càng tốt. Ông ta nhìn về phía Cố Mang với ánh mắt mong đợi.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 295: Chương 295



Nữ sinh suy nghĩ mấy giây, bình thản trả lời: "Tháng chín sẽ đến khoa Y báo danh."

Ông Đàm cảm thấy như vậy cũng rất tốt: "Cứ từng bước một, không cần gấp."

Mười mấy năm trước, điểm thi đại học của Cố Mang vừa ra, vô số trường đại học hàng đầu đều đến trường Thanh Thủy với hy vọng Cố Mang có thể chọn trường của bọn họ.

Ông ấy vẫn luôn cảm thấy tuổi của Cố Mang còn nhỏ, không thích hợp đến trường đại học.

Cố Mang đáp một tiếng.

Thang máy vừa đến, một đám người lần lượt đi vào.

Trở lại Thiên Hạ Cư, nhân viên phục vụ ở cửa đã đổi thành ông chủ của Thiên Hạ Cư.

Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi được bảo dưỡng rất tốt.

Ông ta biết chuyện Lục Thượng Cẩm đặt chỗ, nhưng với thân phận của Lục Thượng Cẩm thì cũng không cần ông ta phải đích thân đến đây, ông ta vẫn đang nhàn nhã uống trà ở nhà.

Kết quả là quản lý gọi điện thoại cho ông ta, nói là vị kia ở Bắc Kinh cũng đến.

Nghe vậy, ông ta vội vàng chạy từ nhà đến.

"Cục trưởng Lục." Ông chủ cung kính khom người, sau đó quay sang nhìn Lục Thừa Châu, thái độ càng thêm cung kính: "Thiếu gia Lục."

Lục Thừa Châu hất cằm vào bên trong.

Ông chủ gật đầu ý bảo mình đã hiểu, sau đó nghiêng người cúi đầu làm động tác mời: "Mời mấy vị vào trong."

Cố Mang đi bên cạnh ông Đàm cùng vào trong.

Hai quản lý của Thiên Hạ Cư cung kính đi theo sau đám người.

Đến cửa phòng riêng, ông chủ đẩy cửa ra, những người bên trong vô thức nhìn sang.

Hiệu trưởng Nhậm nhìn thấy những người trong phòng thì lại vô cùng kinh ngạc, tất cả đều là những người trẻ tuổi có tầm ảnh hưởng ở Bắc Kinh.

Đến cả vị Phó viện trưởng trẻ tuổi nhất của Học viện Luật thuộc Đại học Bắc Kinh bọn họ cũng ở đây, còn có tiểu ma nữ Tần Dao Chi nhà họ Tần, tổng giám đốc Quý Hành của Lan Đình...

Đúng rồi, Cố Mang là tổng thiết kế của Lan Đình mà.

Hiệu trưởng Nhậm ngây người, rốt cuộc thì đây là tiệc sinh nhật cấp bậc gì vậy?

Phải biết là muốn mời đủ những người này không phải là việc dễ dàng gì đâu. Kết quả là ông ta lại có thể gặp họ ở đây!

Rốt cuộc người đứng đầu toàn quốc mà Đại học Bắc Kinh bọn họ tuyển được có lai lịch gì vậy?

Mấy người Khương Thận Viễn thấy người đến thì đều đứng dậy, lễ phép chào hỏi.

Cố Tứ nhìn thấy Mạnh Kim Dương thì vui vẻ vẫy tay với cô ấy: "Chị Kim Dương."

Mạnh Kim Dương đi đến, cười xoa đầu cậu ta: "Cao lên nhiều rồi."

Cố Tứ nghe người ta khen cậu ta cao lên thì vô cùng sung sướng, tỏ vẻ khiêm tốn: "Hầy, bình thường thôi, mục tiêu của em chỉ là một mét chín."

Lúc nói chuyện, cậu ta liếc nhìn thấy Lục Thừa Châu cao hơn chị cậu ta gần hai mươi cm.

Chị cậu ta đã cao một mét bảy rồi đấy!

Khương Thận Viễn nghe thấy cậu ta hùng hồn như vậy thì không nhịn được mà cười thành tiếng, rất coi trọng cậu ta: "Ăn cơm cho đàng hoàng."

Cố Tứ nhướng mày, làm một động tác trên trán tỏ ý đã hiểu, sau đó quay đầu cười híp mắt chào hỏi Quý Hành.

Lục Thượng Cẩm gọi mọi người ngồi xuống.

Ông Đàm ngồi ở vị trí chủ nhà, một bên là Lục Thượng Cẩm, một bên là Cố Mang, Lục Thừa Châu ngồi cạnh cô, phía dưới là mấy người Tần Phóng.

Cố Tứ ngồi cạnh Mạnh Kim Dương và Tần Dao Chi.

Tần Dao Chi chưa từng gặp Cố Tứ, hỏi mới biết đây là em trai của chị Mang nhà cô ấy.

Ai da, cậu em trai này thật quá đáng yêu.

Chỉ trong chốc lát, Tần Dao Chi và Cố Tứ đã thân thiết với nhau, Cố Tứ liên tục gọi "chị Dao Chi".

Gọi đến mức khiến Tần Dao Chi vui vẻ vô cùng, trực tiếp lấy chiếc máy chơi game mấy chục vạn trong túi ra tặng cho Cố Tứ.

Cố Mang liếc nhìn: "..."

Đợi mọi người đều ngồi xuống hết thì Lục Thượng Cẩm nhìn ông chủ, ý bảo có thể lên món được rồi.

Ông chủ lập tức bảo quản lý đi chuẩn bị.

Một quản lý khác của Thiên Hạ Cư bưng trà vào, lướt qua người quản lý vừa đi ra ngoài.

Ông chủ cầm ấm trà trên khay lên, cười nói:“Đây trà Phổ Nhĩ mà Thiên Hạ Cư vừa mới thu mua, các vị nếm thử xem.”

Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng riêng.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 296: Chương 296



Quản lý ở cửa mở cửa ra thì thấy một người phụ nữ được bảo dưỡng rất tốt dẫn theo hai đứa con, hình như là vừa mới đến.

"Xin chào, cho hỏi quý khách tìm ai?" Quản lý khách sáo.

"Dì Lâm." Tần Duệ ngồi gần cửa nghe thấy tiếng thì nhìn sang, thấy Lâm Chu dẫn Lục Ý và Lục Dương đến thì lập tức đứng dậy.

Quản lý thấy người đến quen biết với người bên trong thì không dám chậm trễ, nghiêng người làm động tác mời.

Ba mẹ con đi vào trong, Lục Ý và Lục Dương lễ phép chào hỏi từng người một: "Ông nội Đàm, ba, anh ba..."

Lâm Chu là trưởng bối, những người nhỏ tuổi hơn ở đây đều lễ phép đứng dậy chào hỏi.

Lục Thượng Cẩm đi đến trước mặt ba người: "Đến rồi à."

Ông ta đến đón ông Đàm trước, Lâm Chu dẫn Lục Dương và Lục Ý đến sau.

Lâm Chu gật đầu, nhìn Cố Mang, nở nụ cười tao nhã: "Cô Cố, chúc mừng sinh nhật."

Thái độ thay đổi rất nhiều.

Cố Mang đã không gặp Lâm Chu mấy tháng rồi. Lúc trước, vì bệnh của bà cụ Lục mà Lục Thượng Cẩm đến thị trấn Trường Ninh tìm Cố Mang mấy lần, khiến ông ta có một khoảng thời gian thường xuyên không ở nhà.

Lâm Chu nghi ngờ Lục Thượng Cẩm có người phụ nữ khác bên ngoài nên bám theo đến thị trấn Trường Ninh.

Cuối cùng nhìn thấy Lục Thượng Cẩm ở cùng một cô gái, Lâm Chu không nhịn được mà xông đến trước mặt hai người.

Lúc đó Lâm Chu rất sĩ diện, không có hành động gì quá khích, chỉ cười nhạo Cố Mang hãy tự trọng.

Mặc dù sau đó chuyện này đã được giải thích rõ ràng, nhưng mỗi khi Lâm Chu gặp Cố Mang thì bà ta đều sẽ không được tự nhiên, không được thoải mái như hôm nay.

"Cảm ơn dì Lâm." Cố Mang mỉm cười, giữa hai đầu lông mày mang theo vẻ tinh quái.

Lâm Chu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó, không còn thành kiến lớn như trước nữa, ừ một tiếng rồi nhìn Lục Dương và Lục Ý.

Hai người cầm quà đến tặng Cố Mang.

"Chị Mang, chúc mừng sinh nhật chị." Lục Dương rất tùy tiện nhưng cũng rất thân thiết: "Chị Mang, chị khiêm tốn quá, bọn em đều không biết hôm nay chị sinh nhật đấy!"

Cố Mang nhướng mày đầy lãnh đạm.

Tuy Lục Ý là con gái, nhưng lại trầm tính hơn Lục Dương nhiều, trông cũng điềm đạm hơn. Lục Ý mỉm cười: "Cố Mang, chúc mừng sinh nhật."

"Cảm ơn." Cố Mang lễ phép đáp lại rồi hất cằm về phía chỗ trống bên cạnh Lục Thượng Cẩm, bảo bọn họ ngồi xuống trước.

Ông chủ im lặng đứng bên cạnh, đợi mẹ con Lâm Chu ngồi xuống xong, ông ta mới bưng ấm trà đến rót trà cho ba người.

Mấy vị quản lý biến thành người gác cổng. Nhưng nhìn dáng vẻ làm việc chăm chỉ của ông chủ nhà mình thì đột nhiên cảm thấy dường như việc bọn họ đứng ở cửa đón khách cũng không khó chấp nhận cho lắm.

Sau khi món ăn được dọn đủ, Lục Thượng Cẩm thấy còn hai chỗ trống thì nhìn Cố Mang: "Bên con còn có bạn muốn đến nữa sao?"

Cố Mang chống tay lên bàn, cổ tay buông thõng, ngón tay tùy ý gõ gõ cốc trà: "Còn hai người nữa ạ."

Tần Phóng nhìn lướt qua những người trên bàn, nhướng mày: "Cô còn bạn nào chưa đến?"

Chắc chắn Cố Mang sẽ không mời người nhà họ Lôi, mà bạn bè chơi thân với Cố Mang đều ở đây cả rồi.

Lục Thừa Châu cũng không biết Cố Mang còn mời ai nữa.

Lúc này, có người gõ cửa phòng hai tiếng, cửa được đẩy ra từ bên ngoài.

"Chính là ở đây, mời hai vị vào trong." Giọng nói lễ phép của nhân viên phục vụ vang lên.

Những người trong phòng nghe vậy thì đồng loạt nhìn sang.

Một nam một nữ đang đứng ở cửa.

Cố Tứ nhìn thấy người phụ nữ thì rất kích động, cao giọng nói: "Chị Lâm, chị cũng đến à!"

Tần Dao Chi thấy người đàn ông thì trừng lớn mắt đầy kinh ngạc: "Thịnh Thính?"

Hai người gần như đồng thời lên tiếng.

Từ trước đến nay Lâm Sương rất thích đến những nơi náo nhiệt. Nghe nói tối nay Cố Mang tổ chức tiệc sinh nhật mười tám tuổi thì đã gửi tin nhắn cho Cố Mang, không mời mà đến.

Còn Thịnh Thính là do Cố Mang mời đến.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 297: Chương 297



Hai người gặp nhau ở bãi đậu xe dưới hầm.

Lâm Sương biết Thịnh Thính quen Cố Mang, đoán chắc là anh ta cũng đến để tham dự tiệc sinh nhật của Cố Mang nên đã chủ động chào hỏi, sau đó cùng đến đây.

Thịnh Thính đưa quà cho Cố Mang: "Vừa quay phim xong, may mà không đến muộn, chúc mừng sinh nhật."

Cố Mang nói lời cảm ơn, nhận quà rồi đặt lên bàn phía sau, chỉ vào chỗ trống bên cạnh Tần Dao Chi.

Thịnh Thính gật đầu.

Tần Dao Chi thấy Thịnh Thính đi về phía mình thì kích động đến mức không biết để tay ở đâu, máu toàn thân như sôi lên.

Mẹ ơi! Cô ấy được ăn cơm cùng bàn với thần tượng rồi!

Tần Duệ nhìn khuôn mặt hơi đỏ ửng của em gái mình: "..."

Thịnh Thính ngồi xuống bên cạnh Tần Dao Chi, nhìn Tần Duệ, khẽ gật đầu chào.

Tần Duệ đáp lễ.

Lâm Sương và Cố Mang rất thân thiết, chào hỏi bằng một ánh mắt là đủ rồi.

Bây giờ cô ta càng thích chơi với Cố Tứ hơn, cậu ta vẫn đội mũ lưỡi trai màu đen trên đầu, vành mũ xoay ra sau gáy, có thể thấy được kiểu tóc húi cua.

Chắc là chê kiểu tóc quá xấu nên cứ đội mũ.

Cô ta xoa đầu Cố Tứ: "Sao lại đen thế này?"

Trước đây trắng trẻo đáng yêu biết bao, vừa ngầu vừa dễ thương.

Cố Tứ nhướng mày, rất kiêu ngạo: "Chị Lâm, chị không hiểu rồi, đây gọi là màu da đàn ông."

Lâm Sương lập tức bật cười rồi hừ một tiếng: "Nhóc con mà cũng bày đặt đàn ông."

Nói xong, cô ta đặt hai chai rượu vang đỏ trên tay lên bàn, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Hạ Nhất Độ.

Hạ Nhất Độ nhìn rượu vang đỏ trên bàn: "..."

Anh ta biết Lâm Sương rất giàu có, lần đầu tiên gặp mặt còn tranh "Miên Ngọc" với anh Thừa nhà bọn họ. Nhưng anh ta không ngờ Lâm Sương lại hào phóng như vậy, vừa ra tay đã là một chai rượu mấy trăm vạn tệ.

Hai chai rượu được buộc chung với nhau bằng dây thừng, trông rất nguy hiểm, như thể có thể va vào nhau và vỡ tan bất cứ lúc nào.

Thế mà Lâm Sương lại xách đến bằng sợi dây như vậy.

Nếu không có kỹ thuật nhanh tay lẹ mắt thì không ai dám làm vậy.

Nhỡ đâu không cẩn thận làm rơi...

Tần Phóng che miệng, hạ giọng nói bên tai Hạ Nhất Độ: "Cậu có phát hiện không, những người có liên quan đến Cố Mang đều có thân phận rất đặc biệt."

Thiên vương giới ca hát, Quý Hành, ông Đàm, còn có tiểu thư nhà giàu này.

Hạ Nhất Độ gật đầu, hơi nghiêng đầu nhìn sang người phụ nữ bên cạnh với ánh mắt dò xét.

Khuôn mặt của Lâm Sương rất quyến rũ, lại phô trương, nổi bật nhất là đường kẻ mắt màu xanh lam kia.

Đang nhìn thì người phụ nữ ngồi nghiêng người trò chuyện với Cố Tứ đột nhiên quay đầu lại, Hạ Nhất Độ không kịp đề phòng, đụng phải đôi mắt ma mị quyến rũ đó, ngẩn ngơ.

Lâm Sương nhếch môi, mỉm cười, vuốt tóc: "Sao vậy thiếu gia Hạ, bị người ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi sao?"

Hạ Nhất Độ: "..."

Tần Phóng phì cười, cười đến run cả người. Chưa từng có ai dám nói những lời như vậy với lão Hạ nhà anh ta.

Hạ Nhất Độ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái, anh ta lập tức nghiêm túc, đứng dậy nâng ly chúc rượu ông Đàm, giải vây cho người anh em của mình.

Cố Tứ cũng cười, cậu ta không nhát gan như Tần Phóng.

Cố Mang cũng nâng ly mời ông Đàm, sau đó ngồi xuống ăn cơm.

Hiệu trưởng Nhậm ở Đại học Bắc Kinh cũng là một người hô mưa gọi gió. Nhưng ở trên bàn này, ông ta cũng phải kiềm chế ánh mắt không được nhìn lung tung.

Bầu không khí trong phòng rất náo nhiệt.

...

Tối nay Lôi Tiêu cũng có tiệc rượu ở Thiên Hạ Cư. Cố Âm đã đến Tổ chức Y tế, có rất nhiều người đến nịnh bợ ông ta.

Ông ta đi vệ sinh, lúc đi ngang qua một phòng riêng, nhìn thấy hai quản lý của Thiên Hạ Cư đang đứng ở cửa phòng thì sửng sốt.

Trong phòng là người ra sao mà phải để hai quản lý đích thân ra mặt thế này?

Ông ta chưa từng thấy tình huống như này.

Đúng lúc này, một quản lý của Thiên Hạ Cư bưng trà đến phòng, Lôi Tiêu nhìn thấy ông ta thì lại tiếp tục kinh ngạc.

Sau đó thấy quản lý đẩy cửa ra, ông ta không kiềm được tò mò mà ngó vào trong phòng.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 298: Chương 298



Lôi Tiêu biết rất nhiều người ở bên trong. Mỗi lần nhìn thấy bọn họ ở cùng Cố Mang là ông ta lập tức có cảm giác hối hận đến mức ruột gan như xoắn lại.

Nếu ông ta không làm căng thẳng với Cố Mang đến mức này thì tương lai ông ta sẽ tươi đẹp biết bao.

Có lẽ ông ta đã sớm thăng tiến trên quan trường rồi, làm gì đến nỗi không có hy vọng thăng chức như lúc này.

Nhưng bây giờ nói những điều này thì cũng vô dụng thôi.

Ông ta mím môi, đang định dời tầm mắt thì liếc nhìn thấy một khuôn mặt nho nhã, ông ta đột nhiên khựng lại.

Một giây sau, đầu óc ông ta như bị sét đánh, cả người đứng ngây ra đó, mắt nhìn chằm chằm.

"Hiệu trưởng Nhậm?" Ông ta lẩm bẩm.

Hiệu trưởng Nhậm của Đại học Bắc Kinh nổi tiếng quốc tế, địa vị không thua kém gì Úc Trọng Cảnh. Ông ta xuất thân từ khoa Y, là Quyền Hội trưởng của Hội Y học Trung Quốc.

Bây giờ ông ta lại hòa nhã nói chuyện với Cố Mang như thế, thái độ rất cung kính.

Hoàn toàn khác với thái độ của Tổ chức Y tế đối với Cố Âm.

Tổ chức Y tế chỉ phái một giáo sư không mấy nổi tiếng đến trường trung học Minh Thành để tuyển sinh.

Bên Cố Mang lại là hiệu trưởng của Đại học Bắc Kinh đích thân đến...

Không ai trong số những người trên bàn là người ông ta có thể với tới, nhưng ánh mắt của họ đều xoay quanh Cố Mang.

Dường như tất cả mọi thứ đang phát triển theo hướng mà ông ta không dám tưởng tượng đến.

Sự xuất hiện của hiệu trưởng Nhậm đủ để chứng minh rằng Cố Mang đã bước nửa bước vào giới Bắc Kinh, hơn nữa còn có ảnh hưởng không nhỏ đến toàn bộ Bắc Kinh.

Bắc Kinh chính là nơi mà sau khi bước chân vào quan trường, có nằm mơ ông ta cũng muốn được đến.

Lôi Tiêu không biết bản thân đã trở về phòng của mình như thế nào, vẻ mặt ông ta cứ ngơ ngác.

Những người trên bàn rượu đều chúc mừng ông ta.

"Cố Âm được Tổ chức Y tế nhận, Cố Mang được khoa Y của Đại học Bắc Kinh nhận, sau này Lôi trưởng sẽ thăng tiến vù vù." Có người nâng ly với ông ta.

Lôi Tiêu gượng cười, cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình.

...

Bên kia.

Mãi đến hơn mười giờ, khi ông Đàm phải về nghỉ ngơi, Lục Thượng Cẩm gọi đám người rời đi.

Mọi người đều uống chút rượu, ông Đàm dặn dò bọn họ phải gọi tài xế đến đón.

Lục Thừa Châu gọi điện thoại bảo Lục Nhất và Lục Tam đến lấy quà sinh nhật của Cố Mang, bản thân thì cùng Cố Mang đưa ông Đàm về, Cố Tứ cũng đi theo.

Lâm Chu cũng tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh. Bà ta vừa trò chuyện với hiệu trưởng Nhậm, vừa cùng đi vào thang máy.

Nhóm người đầu tiên đi xuống trước, những người khác thì đợi thang máy lên lại.

Mạnh Kim Dương thấy Cố Mang và Lục Thừa Châu càng ngày càng thân mật, ngại làm phiền bọn họ nên lặng lẽ bảo Khương Thận Viễn đưa cô ấy về trường.

Khương Thận Viễn nhìn mọi người: "Tôi đưa Kim Dương về trường trước, mười một giờ là ký túc xá đóng cửa rồi."

Tần Phóng khó hiểu: "Muộn thế này rồi mà còn về sao? Hay là cậu để cậu ấy ở tạm căn hộ của cậu đi."

Mạnh Kim Dương nghe thấy câu này thì hơi nắm chặt ngón tay, cả người có chút căng thẳng: "Không sao, vẫn còn kịp."

Tần Phóng nhìn biểu cảm không được tự nhiên của nữ sinh, đại khái hiểu ra chuyện gì, hoàn hồn nói: "Đi thang máy của trung tâm thương mại ở bên ngoài sẽ nhanh hơn đấy, cậu đưa cậu ấy đi trước đi."

Còn tưởng rằng bây giờ Mạnh Kim Dương bây giờ đã hồi phục, không ngờ cô ấy vẫn còn bóng ma tâm lý.

Khương Thận Viễn gật đầu: "Các cậu nói với Cố Mang một tiếng."

"Được."

Nhìn Khương Thận Viễn dẫn Mạnh Kim Dương rời đi, mấy người Tần Phóng thu hồi ánh mắt.

Đợi thang máy chuyên dụng của Thiên Hạ Cư đến, những người đứng ở cửa chen chúc đi vào, xuống bãi đậu xe B2.

Cố Mang và Lục Thừa Châu đang đợi ở bãi đậu xe, Cố Tứ đứng bên cạnh bọn họ, đang cầm chơi máy chơi game mà Tần Dao Chi tặng.

Mấy người Hạ Nhất Độ đi về phía Lục Thừa Châu.

Bọn họ đều là những người đàn ông có ngoại hình nổi bật, khí chất tôn quý, những người khác trong bãi đậu xe liên tục nhìn về phía bọn họ.

Quý Hành trầm tính, cũng ít nói, vừa xuống dưới đã chào tạm biệt Cố Mang, rời đi trước.

Tần Duệ nói ngắn gọn hai câu, nhấn chìa khóa xe, hai tiếng bíp vang lên, sau đó gật đầu với mọi người, xoay người dẫn Tần Dao Chi đi về phía đó.

Thịnh Thính cũng rời đi cùng bọn họ.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 299: Chương 299



Trước khi lên xe, Tần Dao Chi đột nhiên chạy đến trước mặt Thịnh Thính, không biết nói gì mà Thịnh Thính lấy điện thoại ra, hai người đều cúi đầu bấm điện thoại.

Chắc là đang trao đổi phương thức liên lạc hay gì đó.

Cố Mang lười biếng khoác một tay lên vai Lục Thừa Châu, tư thế đứng tùy ý, nhướng mày nhìn Tần Dao Chi và Thịnh Thính.

Người đàn ông đút một tay vào túi, bên vai đó hơi nghiêng xuống, chiều theo hành động của cô.

Tần Phóng liếc nhìn, chỉ cảm thấy anh Thừa nhà anh ta hết thuốc chữa thật rồi. Ai mà dám khoác vai bá cổ anh Thừa nhà anh ta cơ chứ.

Tam thiếu gia nhà họ Lục - Lục Thừa Châu là người có thân phận trên vạn người.

Anh Thừa nhà anh ta đang muốn nâng Cố Mang lên vị trí trên một vạn lẻ một người đây mà.

Hạ Nhất Độ không có suy nghĩ nhiều như Tần Phóng, thấy mọi người đều đi rồi thì nhìn Lục Thừa Châu: "Anh Thừa, tôi với Tần Phóng về sở 14 trước đây. Chiều mai sẽ đến đón Cố Tứ về Bò Cạp Đỏ."

Lục Thừa Châu ừ một tiếng rồi nhìn Lục Nhất: "Đưa bọn họ đi."

Hai người này đều uống rượu, không thể lái xe.

Lục Nhất cung kính cúi đầu: "Vâng."

Ba người xoay người rời đi.

Ánh mắt những người còn lại đều nhìn Lâm Sương.

Đúng lúc Cố Tứ vừa chơi xong một ván game, cũng ngẩng đầu lên, giọng nói non nớt: "Chị Lâm, tối nay chị ở đâu?"

Lâm Sương thấy chỉ còn lại một mình cô ta thì duỗi người, xoay người rời đi: "Tôi sẽ đến Thiên Khuyết chơi, mọi người không cần lo cho tôi."

Cố Mang nhướng mày: "Bảo Lục Nhất đưa chị đến đó."

Lâm Sương cười cười, phất tay với cô, rất thoải mái: "Đường đến sở 14 cũng không tiện, chị sẽ ra ngoài bắt xe."

Lục Thừa Châu nhìn Cố Mang: "Chúng ta cũng về thôi."

Cố Mang lười biếng ừ một tiếng rồi ngáp một cái, giọng nói có chút mệt mỏi: "Buồn ngủ quá."

"Ngủ trên xe đi." Lục Thừa Châu mở cửa xe, Cố Mang cụp mắt xuống, khom lưng chui vào xe.

Cố Tứ cũng leo lên ghế phụ, cầm máy chơi game mà Tần Dao Chi tặng, tay bấm không ngừng.

Lục Tam ngồi vào ghế lái, liếc nhìn Cố Tứ bên cạnh.

Trò chơi mà cậu ta chơi là trò chơi kiểm tra tốc độ tay, đôi tay nhỏ bé đó di chuyển với tốc độ khiến Lục Tam phải kinh ngạc.

Là một người có kỹ thuật máy tính không tệ, Lục Tam cảm thấy Cố Tứ là một nhân tài có thể bồi dưỡng. Lúc nào đó phải đề nghị với cậu chủ thêm môn máy tính vào chương trình học của Cố Tứ mới được.

Vừa nghĩ, vừa đạp chân ga.

Cố Mang vừa lên xe thì lập tức tìm một tư thế thoải mái để nằm, sau đó ngủ thiếp đi.

Lục Thừa Châu lấy một chiếc chăn từ phía sau xe, đắp lên người cô.

Lục Tam lái xe không nhanh, rất ổn định. Mặc dù xe đã được cải tạo, nhưng anh ta cũng sợ làm phiền vị đang ngủ ở phía sau.

Chiếc SUV dừng ở bãi đậu xe của Tỷ Cung, không ai trong xe động đậy.

Cố Tứ cẩn thận quay đầu lại, thấy chị của cậu ta đã nghiêng đầu dựa vào vai củ Lục Thừa Châu: "..."

Hai người này đúng là...

Người đàn ông nhẹ nhàng vỗ vai Cố Mang, giọng nói ôn hòa, trầm thấp: "Cố Mang, đến nơi rồi."

Nữ sinh gần như mở mắt ngay lập tức. Ánh mắt rất lạnh lùng, một phần buồn ngủ, chín phần còn lại là sự lạnh lẽo thấu xương.

Cô có tính cảnh giác rất cao, giấc ngủ cũng không sâu.

Nhận ra bản thân đang dựa vào người khác, cô mím môi, ngồi thẳng dậy.

Sau đó mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

Nhìn thấy khuôn mặt của Lục Thừa Châu, hàng mi dài rũ xuống che đi vẻ lạnh lùng. Cô ngáp một cái, chậm rãi nói: "Ồ, đến nơi rồi."

Ánh mắt Lục Thừa Châu trở nên sâu thẳm thêm một chút. Anh ta gật đầu, ôn hòa nói: "Về nhà rồi ngủ tiếp."

Cố Mang gật đầu, đưa chiếc chăn trên người cho anh ta, đẩy cửa xuống xe, lấy điện thoại nắp gập từ trong túi ra, bên trong có một tài khoản, có mấy tin nhắn chưa đọc.

Cô không thèm nhìn mà thẳng tay xóa ngay.

Quay sang nhìn Cố Tứ, giọng điệu bình thản: "Huấn luyện thế nào rồi?"
 
Back
Top Bottom