Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 270: Chương 270



Người nhà họ Lôi không biết là chuyện nghiêm trọng gì, có thể khiến giáo viên phòng tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh nói ra những lời này.

Đều giật mình đáp lại.

Thầy Hứa lúc này mới nói: "Chắc hẳn mọi người đều biết nhà họ Lục ở Bắc Kinh."

Cố Âm nhíu mày khó hiểu, chuyện này có liên quan gì đến nhà họ Lục?

"Nhà họ Lục có một cô con gái, tên là Lục Hi Vi, vốn dĩ là học trò do Trưởng khoa Úc đích thân dạy dỗ, nhưng không biết phạm lỗi gì, bị Trưởng khoa Úc đuổi đi, nên dưới trướng Trưởng khoa Úc đúng là có một suất, rất được săn đón."

Cố Âm mắt sáng lên, nói vậy cô ta có cơ hội sao?

Đây là tin tốt đối với nhà họ Lôi và Cố Âm.

"Thầy không đảm bảo em nhất định có thể làm sinh viên của Trưởng khoa Úc, nhưng em vào Đại học Bắc Kinh rồi, có thể cố gắng." Mấy học sinh thi tuyển sinh được trên bảy trăm điểm lần này đều muốn vào khoa Y, đều công khai hoặc âm thầm hỏi thăm về Trưởng khoa Úc.

Cố Âm nở nụ cười: "Không sao ạ, chỉ cần có cơ hội, em sẽ cố gắng."

Nếu Lục Hi Vi đã bị Úc Trọng Cảnh đuổi học, nhà họ Lục cũng không có thái độ gì, đủ để thấy địa vị của Úc Trọng Cảnh ở Bắc Kinh cao đến mức nào.

Cơ hội này, cô ta nhất định phải nắm chắc.

Dù dùng thủ đoạn gì, cô ta cũng phải trở thành học trò do Úc Trọng Cảnh đích thân dạy dỗ.

Thầy Hứa nghe thấy câu này, thì hiểu chuyến đi này của ông ta không uổng công, cũng cười nói: "Được rồi, giấy báo trúng tuyển sẽ sớm gửi đến cho em, tháng chín chúng ta gặp nhau ở trường."

Cố Âm khẽ khom người: "Cảm ơn thầy Hứa."

Tiễn người của phòng tuyển sinh Đại học Bắc Kinh đi, chuyện của Cố Mang cuối cùng cũng bị lấn át không ít.

...

Nhà họ Lục.

Lục Dương ngồi trên ghế sofa như người mất hồn.

Suy nghĩ cả một buổi chiều, vẫn không hiểu nổi, rõ ràng mọi người đều là học sinh kém, tại sao đột nhiên lại biến thành học sinh xuất sắc.

Còn là loại vô cùng xuất sắc.

Bảy tuổi đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn!

Chị Mang đúng là luôn nhắc nhở anh ta, anh ta chính là đứa vô dụng đến thế giới này chỉ để đủ số lượng.

Lâm Chu nhìn Lục Ý, cũng không nói gì về điểm số của cô ta, chỉ hỏi: "Con nghĩ thế nào? Tiếp tục thi đại học, hay cứ như vậy chọn một trường?"

Lục Ý nghĩ nghĩ nói: "Bố mẹ, con vẫn thi đại học đi, điểm số này của con hơi làm bố mất mặt, thi đại học con sẽ cố gắng."

Lúc trước Lục Thượng Cẩm vì muốn cưới Lâm Chu mới trở mặt với bà cụ Lục, bị đuổi ra khỏi nhà.

Lăn lộn trên quan trường gần hai mươi năm, mới có được địa vị như ngày hôm nay.

Bên nhà họ Lục, cũng chỉ có nhà Lục Thừa Châu còn qua lại Lục Thượng Cẩm.

Lục Thượng Cẩm nghe Lục Ý nói vậy, rất hài lòng, sau đó trợn mắt nhìn thằng con trai vô tích sự, tức giận không kiềm chế được.

Ông ta và Lâm Chu đều là thạc sĩ tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, sao lại sinh ra cái thứ này?

Nếu không phải ngoại hình của Lục Dương giống ông ta lúc trẻ bảy, tám phần, ông ta thật sự sợ có ngày mình phải đến bệnh viện xác minh quan hệ cha con.

Lâm Chu ôm Lục Ý, dịu dàng nói: "Con đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, không cần con phải ra mặt vì nhà họ Lục."

"Con biết rồi." Lục Ý cười cười.

...

Sáng hôm sau Cố Mang mới về trường.

Trường học đã không còn bàn tán sôi nổi như chiều hôm qua nữa.

Cô gái không mang cặp, đội mũ lưỡi trai, che khuất khuôn mặt xinh đẹp.

Hai tay đút túi, bước chân uể oải đi về phía trước, bóng lưng vừa ngầu vừa cool.

Từ cổng trường đến dãy phòng học, ánh mắt dọc đường đều nhìn theo cô, có đàn em khóa dưới nhỏ giọng nói chuyện.

"Sau này chị Cố Mang chính là nữ thần của em, dán ảnh của chị ấy ở đầu giường, cầu mong em thi đậu đại học làm vẻ vang cho dòng họ!"

"Hơ hơ, trước đây không biết là ai nói chị Cố Mang thi toàn điểm 0, bây giờ suốt ngày chị là nữ thần của em."

"Haizz xin lỗi mà, ai biết chị ấy là bậc thầy kiểm soát điểm chứ, nhưng mà thật sự quá ngầu!"

Lôi Tông khó khăn lắm mới gặp được Cố Mang, sải bước chạy đến bên cạnh cô: "Chị Cố Mang!"
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 271: Chương 271



Cô gái nghiêng đầu, nhướng mày: "Có việc gì?"

"Không có gì ạ." Lôi Tông cười híp mắt nói, lấy một cây kẹo m*t từ trong túi ra: "Cho chị này."

Cố Mang cúi đầu nhìn, rút tay từ trong túi ra, nhận lấy.

Lôi Tông thấy cô nhận đồ của cậu ta thì rất vui vẻ, "Chị Cố Mang, chị có biết không, hôm qua ông nội và bố mẹ em nghe nói chị thi được thủ khoa toàn quốc, sắc mặt khó coi lắm, lúc đó em khó khăn lắm mới nhịn cười được."

Cố Mang không nói gì, thản nhiên đi về phía trước.

"Bọn họ buồn cười thật đấy, lúc trước không cần chị và Cố Tứ, bây giờ thấy chị giỏi giang rồi, lại nói chuyện tình thân với chị." Lôi Tông bĩu môi.

Người nhà cậu ta, thật sự là ví dụ điển hình nhất của sự nịnh nọt, có đôi khi cậu ta cũng lười để ý đến bọn họ.

Cố Mang nhìn cậu ta, cười nói: "Cẩn thận bố em đánh em đấy."

"Em đâu có ngốc, chỉ dám nói trước mặt chị thôi." Lôi Tùng cười hề hề, nhớ đến gì đó: "Đúng rồi chị Cố Mang, hôm qua phòng tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh đến nhà em, tuyển Cố Âm vào khoa Y."

Cố Mang không hứng thú lắm, vừa hay cũng đi đến dãy phòng học khối lớp 12, phẩy tay: "Đi đây."

Lôi Tông gật đầu, nhìn cô gái rẽ vào dãy phòng học, cảm thán: "Đến cả bóng lưng cũng ngầu như vậy!"

Bỗng nhiên có một cánh tay khoác lên vai, Lôi Tông quay đầu lại, thì thấy bạn thân của mình.

"Cậu với chị Cố Mang quan hệ tốt như vậy sao?" Nam sinh nhìn thoáng qua dãy phòng học khối lớp 12: "Không phải nhà các cậu không nhận nuôi chị ấy sao?"

Lôi Tông nhún vai, "Mình lại cảm thấy chị Cố Mang không đến nhà mình là rất tốt."

...

Trên cầu thang có rất nhiều người, Cố Mang vừa xuất hiện, bọn họ theo bản năng nép sang hai bên, nhường đường ở giữa.

Cô gái khoác áo đồng phục, bên trong là áo len màu đen, hai tay đút túi, rất ngầu.

Mặt không cảm xúc bước lên lầu, không nhanh không chậm, toát lên vẻ bất cần đời.

Tất cả mọi người đều nhìn cô, ánh mắt có chút kính sợ.

Hai lần đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn của Cố Mang, trực tiếp khiến cả khối lớp 12 không ai dám nói lời rác rưởi nào nữa.

Mấy giáo viên từng nói xấu Cố Mang, nhìn thấy cô đều chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Đến cửa lớp 20, Cố Mang đẩy cửa sau ra, nhưng không đẩy ra được.

Cô đi vòng đến cửa trước, vừa bước vào, cả lớp lập tức chìm vào sự im lặng khó tả, tất cả mọi người đều nhìn cô, mắt nhìn đăm đăm.

Cô gái vẫn như ngày thường, vừa ngông cuồng vừa kiêu ngạo.

Trước đây chỉ cảm thấy cô tính tình kỳ quái khó gần, đến hôm qua mới phát hiện, chị đại này rốt cuộc khiêm tốn đến mức nào!

Bị người ta nói "điểm 0" trên diễn đàn cả một học kỳ, cũng không phản ứng, kết quả vì muốn tranh danh hiệu giáo viên dạy giỏi khối lớp 12 toàn quốc cho giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, trực tiếp thi được điểm tuyệt đối tất cả các môn!

Mạnh Kim Dương là người bình tĩnh nhất, nhìn Cố Mang, cười cười: "Cố Mang, mình để bữa sáng cho cậu trên bàn rồi."

Cô gái lười biếng ừ một tiếng, tiện tay lấy mấy thanh chocolate từ trong túi ra đặt lên bàn Mạnh Kim Dương.

Vị mới ra, Lục Thừa Châu sợ cô ăn ngán vị đó, bèn đổi vị khác theo sở thích của cô.

Đi đến chỗ ngồi của mình, cô thản nhiên ngồi xuống, vắt chéo chân, cả người toát lên khí thế chị đại.

Lục Dương cứ như vậy ngây người nhìn Cố Mang.

"Đưa bài tập để mình chép một lát." Cố Mang bình tĩnh lấy vở bài tập tiếng Anh ra, tìm một cây bút.

Bé mập ngồi nghiêng người, hoàn hồn trước tiên, chớp chớp mắt, vẫn còn lâng lâng, "Chị Mang, chị, còn chép bài tập gì nữa..."

Lục Dương hoàn hồn thứ hai, không nói gì, mở bài tập của mình ra, hai tay đưa cho chị hai.

Cố Mang bắt đầu chép, vẫn là nét chữ xấu xí đó.

Giáo viên tiếng Anh vào lớp, đi đến hàng cuối cùng, nhìn thấy Cố Mang đang chép bài tập, khóe miệng giật giật: "Cố Mang, em có thể không cần làm bài tập."

Cô gái ngẩng đầu lên với vẻ mặt không cảm xúc, thản nhiên nói bốn chữ, "Không cần đặc cách."

Giáo viên tiếng Anh: "..."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 272: Chương 272



Nhìn động tác chép bài tập không nhanh không chậm của Cố Mang, ánh mắt giáo viên tiếng Anh gần như trìu mến.

Học sinh vừa ngoan ngoãn, vừa tuân thủ kỷ luật, học lực lại tốt thật sự không nhiều.

Đang định khen Cố Mang khiêm tốn trước mặt cả lớp, kết quả cô gái lại nói một câu.

"Lại không có việc gì làm."

Giáo viên tiếng Anh nghẹn lời, lặng lẽ bỏ đi.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào chị đại vì không có việc gì làm, chỉ có thể chép bài tập.

...

Tiết đầu tiên là toán, giáo viên toán Trần Bác từ ngoài cửa đi vào, ánh mắt đầu tiên là nhìn Cố Mang.

Cô gái chóng cằm, dáng vẻ không tập trung, bình tĩnh như mọi khi.

Trần Bác lại nắm chặt tập giáo án trong tay, ông ta chưa từng dạy học sinh có điểm tuyệt đối, không biết dạy thế nào.

Nghĩ đến phiếu trả lời môn Toán của Cố Mang hôm qua.

Cách giải đề vô cùng tuyệt vời, mạch suy nghĩ chặt chẽ rõ ràng, đánh thẳng vào trọng tâm.

Chẳng trách đến cả Đàm lão cũng muốn cất giữ phiếu trả lời của cô.

Đi đến bục giảng, Trần Bác cố gắng để bản thân giống như bình thường lúc lên lớp, bình tĩnh bảo học sinh mở sách ra, chuẩn bị bắt đầu giảng bài.

Vừa ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy đôi mắt đen trắng rõ ràng của Cố Mang, trong lòng bèn căng thẳng.

Giống như người ngồi bên dưới không phải là học sinh, mà là một nhà toán học.

Ông ta hắng giọng, lấy một viên phấn xoay người viết đề, bề ngoài rất bình tĩnh, nhìn kỹ, thì thấy tay viết chữ hơi run rẩy.

Giảng được khoảng năm, sáu bài, mới vào được trạng thái giảng bài.

Năm phút cuối cùng của tiết học, Trần Bác viết một bài toán lên bảng, sau đó xoay người lại, nhìn Cố Mang: "Cố Mang, em biết làm bài này không?"

Cô gái đưa chân đang gác lên ghế xuống đất, ngoan ngoãn đứng dậy, giọng nói hơi khàn: "Hai phần ba nhân căn bậc hai của ba."

Cả lớp chìm vào sự im lặng khó tả.

Lục Dương nhìn học sinh xuất sắc bên cạnh, tâm trạng sắp sửa sụp đổ.

Anh ta còn chưa xem hết đề bài, bên này đã có đáp án rồi.

Giáo viên toán cũng không ngờ Cố Mang trực tiếp đọc đáp án cho ông ta, ngây người ngay tại chỗ.

Ông ta viết đề bài mất mười mấy giây.

Tính thời gian nhiều hơn một chút, Cố Mang dùng hơi mười giây để đưa ra đáp án, nhưng chính ông ta làm bài này mất tận mười phút.

Tần Dao Chi quay đầu nhìn Cố Mang, khóe miệng giật giật, hoài nghi nhân sinh.

"Được rồi em ngồi xuống đi." Giáo viên toán bất lực xua tay, nhìn các học sinh khác trong lớp: "Nào, chúng ta giảng bài này..."

Không chỉ giáo viên toán cố gắng giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Giáo viên vật lý cũng thử, ra một bài tập điện từ trường phức tạp, kết quả lại thêm một người hoài nghi nhân sinh.

Tịch Yên đi trong dãy phòng học, gặp ai cũng nghe thấy bọn họ khen điểm số của Cố Mang, nói lần đầu tiên cô ấy dạy lớp 12, đã dạy ra một thủ khoa toàn quốc.

Nghe đến mức cô ấy sắp bay lên trời.

Tiết cuối cùng buổi sáng là sinh học, sau khi học xong thì tan học.

Một đám người đi đến nhà ăn, thấy Tịch Yên và một người đàn ông đứng cùng nhau dưới dãy phòng học.

"Trời ơi, các cậu xem đó có phải bạn trai của cô Tịch không!" Cậu bạn mập kinh ngạc kêu lên.

Sở Nghiêu trợn to mắt nhìn sang.

Hai người có cử chỉ khá thân mật.

Người đàn ông đó tóc ngắn gọn gàng, trông rất mạnh mẽ, khá đẹp trai.

Cố Mang nghe vậy, nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, hơi nheo mắt lại.

À, hai người bọn họ quen nhau từ khi nào vậy?

Một lúc sau, Ngô Lạc mới chú ý đến Cố Mang, ngẩn ra, trên mặt hiện lên vẻ ngại ngùng hiếm thấy, dường như có chút xấu hổ.

Tịch Yên thấy sắc mặt ông ta không đúng lắm, quay đầu nhìn theo ánh mắt của ông ta.

Nhìn thấy một đám học sinh nhìn chằm chằm cô ấy, lông mi run rẩy, mặt lập tức đỏ bừng.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 273: Chương 273



Cố Mang nhướng mày, vẻ mặt bất cần đời, hai tay đút túi đi về phía trước, có chút ngông nghênh: "Đi ăn."

Mạnh Kim Dương vội vàng đuổi theo cô, lúc cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười.

Cảnh sát Ngô và cô Thích, rất xứng đôi.

Các học sinh khác cũng vội vàng rời khỏi hiện trường.

Cô Tịch nhà bọn họ đã hai mươi bảy tuổi rồi, cũng nên tính đến chuyện cả đời rồi.

Ăn cơm xong, mấy người trở về phòng học.

Đều vây quanh Cố Mang.

Cô gái ngồi nghiêng người, cầm điện thoại trên tay, một tay chống lên bàn, nghiên người dựa vào tường, đang chơi game.

Tần Dao Chi lấy một đống đồ ăn vặt vừa đắt vừa ngon từ trong cặp ra, một đám người chia nhau ăn.

Chọn mấy miếng xoài sấy và dâu tây sấy đưa cho Cố Mang.

Tần Dao Chi xé một miếng khoai tây chiên: "Anh mình nói sáng nay các giáo sư trong và ngoài nước đã đến trường trung học Minh Thành rồi, ngày mai chính thức bắt đầu phỏng vấn, các cậu đã nghĩ kỹ sẽ đến trường nào chưa?"

Mấy người Lục Dương không cần phải suy nghĩ đến chuyện này, bọn họ không định thi tuyển sinh nên trực tiếp rời đi.

Thẩm Hoan thi được sáu trăm ba mươi điểm, cô ấy muốn đến Đại học Giao thông Bắc Kinh: "Mình đã xem yêu cầu của Đại học Giao thông Bắc Kinh rồi, chắc là mình đủ điều kiện, nếu Đại học Giao thông từ chối, mình sẽ chiến đấu lại trong kỳ thi đại học vào tháng sáu!"

Tần Dao Chi vỗ vai cô ấy, quay sang Cố Mang: "Chị Mang, chị định đến trường nào vậy?"

Cô gái đang chơi game, tay di chuyển không nhanh không chậm, miệng ngậm cây kẹo m*t mà Lôi Tông đưa lúc sáng, chậm rãi nói, có phần lười nhác: "À, chưa nghĩ kỹ."

Tần Dao Chi nghe vậy, thì kinh ngạc: "Ngày mai người đầu tiên được phỏng vấn chính là chị, nói không chừng tối nay đã có người đến tìm chị, còn chưa nghĩ kỹ sao?"

Cố Mang gật đầu, bắn một phát súng vào đầu đối thủ, giọng nói nhạt nhẽo: "Không gấp."

Tần Dao Chi nghẹn lời, cũng không hỏi nữa, dù sao nhiều trường đại học như vậy cứ để chị đại này chọn.

Cô ấy nghiêng đầu, nhìn Mạnh Kim Dương: "Kim Dương, còn cậu thì sao?"

"Tối qua mình đã xin cô Tịch, bảo nhà trường gạch tên mình khỏi danh sách phỏng vấn rồi." Mạnh Kim Dương nhỏ giọng nói.

Tin tức chấn động, một đám người đều nhìn cô ấy.

Cố Mang khẽ nhướng mắt, không có phản ứng gì trên mặt, rất bình tĩnh.

Lục Dương im lặng một lúc, mới thốt ra tiếng: "Kim Dương, cậu có biết mình được bao nhiêu điểm không?! Cậu lại gạch tên mình khỏi danh sách phỏng vấn?!"

Đều trên bảy trăm điểm rồi!

Điểm số này nếu không có sự tồn tại của người b**n th** như chị Mang, đã rất ghê gớm rồi!

Bé mập nghĩ nghĩ, thật sự không hiểu nổi: "Hơn bảy trăm điểm, thật ra muốn học trường nào cũng được mà, sao lại gạch tên?"

"Khoa Luật Đại học Bắc Kinh, chương trình cử nhân liên thông, nếu chọn luật sư Khương làm giáo viên hướng dẫn, điểm của mình không đủ." Mạnh Kim Dương nhíu mày.

"Hơn bảy trăm điểm còn chưa đủ sao?!" Sở Nghiêu không thể tin nổi: "Vậy bao nhiêu điểm mới có thể chọn luật sư Khương?"

Tần Dao Chi lại xé một gói nam việt quất khô, ném một miếng vào miệng: "Anh Thận Viễn là giáo sư trẻ tuổi nhất khoa Luật Đại học Bắc Kinh, còn là phó khoa Học viện Luật, mỗi năm chỉ nhận hai sinh viên, cơ bản đều chọn trong số các thủ khoa của mỗi tỉnh."

Mạnh Kim Dương cụp mắt xuống, hàng mi dài che phủ.

Điểm số của cô ấy không đủ.

Tần Dao Chi nhìn Mạnh Kim Dương, hít một hơi:, "Nhưng mà nếu cậu muốn làm sinh viên của anh Thận Viễn, chắc là không cần..." điểm đâu.

Ba chữ phía sau cô ấy không nói ra.

Mạnh Kim Dương thả lỏng: "Không sao, mình còn một cơ hội, mình sẽ thi đại học vào tháng sáu."

Nhất định cô ấy có thể dựa vào chính mình thi vào Học viện Luật.

Cố Mang khẽ nhướng mắt, thu lại vẻ lười biếng, nhỏ giọng nói: " Còn hơn bốn tháng."

Mạnh Kim Dương ừ một tiếng: "Mình về chỗ ngồi đọc sách trước đây."

Cô ấy đứng dậy, trở về chỗ ngồi của mình, lấy sách bài tập toán ra.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 274: Chương 274



Vừa tan học buổi chiều, Cố Mang đưa bài tập đã chép xong cho lớp trưởng thì chuẩn bị đi ăn cơm.

Điện thoại trong túi vang lên, một dãy số xa lạ.

Cô khựng lại, lấy mũ lưỡi trai trên bàn, đi về phía cửa trước của phòng học rồi mới nghe máy.

Bên kia lên tiếng trước, tiếng Trung có chút cứng nhắc: "Xin chào, bên kia có phải là Cố Mang không?"

Giọng của nữ sinh vô cùng lạnh nhạt: "Là tôi."

Bên kia nói: "Tôi là Trưởng khoa Khoa Quản trị Kinh doanh của Đại học M. Không biết em có thời gian không, chúng ta có thể gặp mặt không?"

Đại học M là một trong những trường đại học tốt nhất nước K, năm nào cũng nằm trong top 10 bảng xếp hạng các trường đại học trên thế giới.

Khoa Quản trị Kinh doanh của bọn họ lại càng nổi tiếng thế giới, là nơi mà vô số học sinh đều muốn vào.

Tần Dao Chi nói trúng rồi, đến trước thời hạn nữa.

Đám người Mạnh Kim Dương đang đợi ở cửa trước, thấy Cố Mang đi ra, đang định nói chuyện thì ánh mắt rơi vào điện thoại của cô, lập tức im lặng.

Cố Mang khoác tay lên vai Mạnh Kim Dương như thói quen, rẽ xuống lầu.

Lúc này mới hạ giọng trả lời bên kia: "Em không nghĩ sẽ xem xét ngành này."

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, vị trưởng khoa đó cười áy náy: "Là chúng tôi không tìm hiểu rõ trước, không biết em muốn học ngành là gì, các chuyên ngành khác của trường chúng tôi cũng có rất nhiều tài nguyên giảng dạy tốt."

Xung quanh trưởng khoa là ba giáo sư của Đại học M, bốc đại một người trong số đó cũng là nhân vật lớn có thể khiến các giới các ngành chấn động.

Lúc này bọn họ đều đang tụ tập lại nghe nội dung trong điện thoại.

Nhưng mười mấy giây trôi qua, Cố Mang vẫn không lên tiếng.

Nếu Cố Mang chỉ là thủ khoa kỳ thi liên thông toàn quốc lần này thì có lẽ cũng không đến mức bị các trường nổi tiếng tranh giành.

Nhưng cô đã là thủ khoa kỳ thi đại học khi mới bảy tuổi.

Mấy vị giáo sư lo lắng nhíu mày, một người nhỏ giọng nói: "Miễn học phí cho em ấy, mỗi tháng trợ cấp năm vạn, tài nguyên gì trong trường cũng để cho em ấy chọn trước."

Trưởng khoa gật đầu, nói kết quả thương lượng của mấy người họ cho Cố Mang: "Em còn có điều kiện gì thì cứ việc đưa ra, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng điều kiện của em, đây là thành ý của Đại học M."

Cố Mang hơi nhướng mày: "Em sẽ cân nhắc Đại học M."

Trưởng khoa thở phào nhẹ nhõm rồi lại đột nhiên nhớ đến gì đó: "Cố Mang, không biết trước chúng tôi, đã có trường nào tìm đến em chưa, tôi hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ về trường chúng tôi. Chuyên ngành học rất quan trọng, chúng tôi đã xem điểm Toán và Vật lý của em, ngành Tài chính rất phù hợp với em, em rất có thiên phú về phương diện này."

Cố Mang đáp lại một tiếng: "Cảm ơn thầy."

"Không có gì." Trưởng khoa cười nói: "Tôi nghĩ chúng ta có thể gặp mặt nhau vào ngày mai."

Cố Mang vừa cúp máy thì một giây sau, màn hình điện thoại lại hiển thị có người gọi đến.

Vẫn là số lạ.

Cô nhíu mày có chút bực bội, bật chế độ im lặng rồi không để ý nữa, đi thẳng đến nhà ăn.

Không nhận cuộc gọi nhưng chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, tin nhắn đã ngập tràn điện thoại.

Tin nhắn bày tỏ ý định của mấy chục trường học gửi đến điện thoại của cô. Tất cả các trường đều đưa ra đủ loại điều kiện, hy vọng cô có thể chọn trường của bọn họ.

Cố Mang liếc nhìn mấy cái, tắt nguồn điện thoại rồi cất vào túi.

...

Tắm xong đi ra, Cố Mang cúi đầu, cầm khăn lau tóc.

Mạnh Kim Dương đột nhiên đi đến trước mặt cô, giơ điện thoại lên: "Điện thoại của ngài Lục."

Cố Mang khựng lại.

"Anh ta nói điện thoại của cậu tắt máy nên gọi vào điện thoại của tớ." Mạnh Kim Dương nhỏ giọng nói.

Cố Mang gật đầu, nhận lấy điện thoại, nói vào trong điện thoại: "Lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh."

Nói xong, nghe thấy người đàn ông đáp lại một tiếng thì cô cúp máy, trả điện thoại cho Mạnh Kim Dương.

Cô lười biếng đi đến bên giường, trùm khăn lên đầu.

Lấy chiếc điện thoại nắp gập cũ từ trên giường, sau đó lấy thuốc lá và bật lửa, thong thả đi ra ban công.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 275: Chương 275



Cố Mang lười biếng dựa người vào lan can, quần thể thao màu đen tôn lên đôi chân vừa dài vừa thẳng.

Một tay bấm số điện thoại của Lục Thừa Châu, tay kia dùng ngón cái đẩy bao thuốc lá ra, lấy một điếu ngậm vào miệng, bật lửa châm thuốc.

Bấm số xong, cô nhấn gọi, cánh tay tùy ý đặt lên lan can, ngón tay kẹp điếu thuốc.

"Sao lại tắt điện thoại vậy?"

Chỉ đổ chuông một tiếng là Lục Thừa Châu lập tức nghe máy, giọng nói trầm thấp của anh ta truyền đến.

Cố Mang cụp mắt xuống, giọng nói mang theo vài phần lạnh lùng: "Ngày mai bắt đầu phỏng vấn rồi, nhiều cuộc gọi quá, phiền."

Lục Thừa Châu đứng trước cửa sổ sát đất của căn hộ ở Tỉ Cung, nhìn cảnh đô thị phồn hoa lung linh sắc màu về đêm.

Trên tay bưng một cốc nước mật ong, ngón tay sạch sẽ khẽ miết nhẹ mép ly, thấp giọng hỏi: "Vẫn chưa nghĩ kỹ sẽ học ngành gì sao?"

Đầu dây bên kia điện thoại có chút im lặng, một lúc sau, Lục Thừa Châu mới nghe thấy giọng nói của nữ sinh: "Y học cổ truyền."

"Đại học Bắc Kinh, Đại học Y học cổ truyền Bắc Kinh, Đại học Y khoa Bắc Kinh, có thể chọn một trong ba trường này." Dường như anh ta đã sớm chuẩn bị sẵn: "Khoa Y của Đại học Bắc Kinh tốt hơn. Nếu em không muốn học cùng trường với Cố Âm, tôi sẽ xử lý."

Anh ta đoán được cô muốn học gì, thật sự rất hiểu cô.

Cố Mang gạt tàn thuốc, vẻ lạnh lùng giữa hai đầu lông mày hơi dịu đi một chút. Cô thản nhiên nói: "À, không cần, cô ta sẽ không học Y học cổ truyền đâu, cho dù em đến Đại học Bắc Kinh thì cũng sẽ không cùng chuyên ngành với cô ta."

"Thật sự không để ý sao?"

Lục Thừa Châu uống một ngụm nước mật ong, đáy mắt có chút sâu xa.

Anh ta cũng không đoán chắc được chuyện này. Trong ấn tượng của anh ta, đối với ai, Cố Mang cũng có thể ra tay tàn nhẫn, chỉ có Cố Âm là cô nương tay.

Cố Mang lười biếng ừ một tiếng, nhớ đến điều kiện mà những trường đó đưa ra trong tin nhắn: "Đại học M của nước K, miễn học phí, mỗi tháng trợ cấp năm vạn, tài nguyên ưu tiên tuyệt đối, có hơi động lòng."

Có thể tiết kiệm không ít tiền cho cô.

Lục Thừa Châu nghe thấy câu này thì khẽ cười: "Không phải tôi đã chuyển cho em một trăm triệu rồi sao, lại hết rồi à?"

Còn có tiền lấy từ năm nhà Dịch Sâm nữa, hẳn là hơn năm trăm triệu.

Cố Mang nhớ đến chuyện này thì lập tức thấy phiền. Lão già Úc Trọng Cảnh kia, gần đây dòng tiền lưu động còn lớn hơn trước, nghe nói lại đang nghiên cứu kỹ thuật y học mới.

Muốn thu hồi vốn thì chỉ có thể đợi kỹ thuật y học thành hình.

"Bắt mạch không? Một lần ba trăm nghìn." Cố Mang đột nhiên hỏi một câu.

Lục Thừa Châu: "..."

Nói chuyện điện thoại với anh ta xong, chưa được mấy phút là tài khoản của Cố Mang lại cộng thêm một trăm triệu.

Đồng thời, trong WeChat xuất hiện một tin nhắn chưa đọc: "Dự chi một năm tiền lương, mạo muội hỏi cô Cố, không biết mua đứt là bao nhiêu tiền?"

Cố Mang nhìn màn hình điện thoại, híp mắt, hừ một tiếng: "Nghĩ đẹp nhỉ."

Cô dụi tắt thuốc lá, chậm rãi đi vào phòng ngủ.

...

Ngày hôm sau.

Buổi phỏng vấn bắt đầu từ trường trung học Minh Thành.

Các thầy cô của phòng công tác tư tưởng đều đã đến đây chuẩn bị.

Trước cửa đại sảnh phỏng vấn, Cố Mang, Tần Dao Chi và Thẩm Hoan đứng bên cạnh.

Còn có học sinh của các lớp khác.

Tần Dao Chi nhàm chán nhìn xung quanh, kết quả lại thấy một người không nên xuất hiện ở đây: "Chị Mang, sao Cố Âm lại đến đây? Em nghe nói Cố Âm đã được Đại học Bắc Kinh nhận rồi mà, sao cô ta còn đến phỏng vấn?"

Từ xa đã nhìn thấy mấy học sinh lớp 1 đang đi về phía này.

Thẩm Hoan nghe vậy thì quay đầu lại: "Đã được Đại học Bắc Kinh nhận rồi mà cô ta còn đến đây, như vậy không phải là tát vào mặt Đại học Bắc Kinh sao?"

Tần Dao Chi gật đầu, làm vậy thì sẽ đắc tội hoàn toàn với Đại học Bắc Kinh.

Cố Mang không nói gì, cầm điện thoại trò chuyện với Lục Thừa Châu.

Trước đại sảnh phỏng vấn rất trống trải, Cố Mang đứng bên cạnh một cây cột.

Cố Âm đứng cách cô một khoảng, quay sang liếc nhìn cô.

Rạng sáng hôm qua, có một nhóm người đến Minh Thành, cục trưởng Lục và cậu đã đích thân đi đón.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 276: Chương 276



Hình như là người của Tổ chức Y tế đến Minh Thành mà không báo trước, nói là đột nhiên quyết định tuyển sinh trong kỳ thi liên thông lần này.

Cô ta muốn trở thành học trò được Úc Trọng Cảnh đích thân dạy dỗ, mục đích của cô ta chính là Tổ chức Y tế.

Tổ chức Y tế chưa từng tuyển sinh trực tiếp từ trường cấp ba, hầu hết nguồn nhân lực của họ đều là những sinh viên y khoa xuất sắc nhất được các trường đại học nổi tiếng đề cử lên.

Sau khi hồ sơ được kiểm duyệt nghiêm ngặt thì mới có thể vào Tổ chức Y tế, cạnh tranh trên bảng xếp hạng y học thế giới.

Không ngờ năm nay lại có niềm vui bất ngờ, bọn họ lại đến đây để tuyển sinh.

Tổ chức Y tế là tổ chức có quyền uy trên thế giới, khoa Y của Đại học Bắc Kinh hoàn toàn không là gì trước mặt nó.

Sáng nay cô ta đã gọi điện thoại để từ chối thông báo trúng tuyển của Đại học Bắc Kinh.

Rất ít người biết tin tức này.

Cũng là vì Tần Duệ đi công tác nên cục trưởng Lục mới bảo cậu của cô ta đi đón người bên Tổ chức Y tế cùng ông ta.

Đợi học sinh đến đông đủ, chủ nhiệm phòng công tác tư tưởng mới đến dặn dò mấy câu: "Hôm nay sẽ có rất nhiều giáo sư nước ngoài đến, có thể khiến cho bọn họ nhận các em trước hay không thì phải xem bản lĩnh của các em."

"Thưa thầy, chúng em phải nói tiếng Anh sao?" Một học sinh giơ tay.

Chủ nhiệm nghiêm mặt nói: "Nếu tự tin với khả năng nói tiếng Anh của mình thì em có thể dùng tiếng Anh để giao tiếp với các giáo sư đó, nhưng tốt nhất là cẩn thận kẻo bị cười chê."

"Để chắc chắn thì cứ nói tiếng Trung đi, thà không nổi bật chớ đừng làm mất mặt."

"Đúng đúng đúng, nghe nói còn có giáo sư của Đại học M và Đại học H đến nữa, đó chính là giáo sư của các trường đại học hàng đầu!"

"Cậu cũng phải nghĩ xem, xuất hiện một người có điểm số b**n th** như Cố Mang, ai mà không muốn đến xem."

Đám người bàn tán sôi nổi.

Đợi khoảng nửa tiếng, một đoàn người đen nghịt đi đến từ con đường chính của trường, vô cùng đông đảo.

Gần như tất cả lãnh đạo quan trọng của Minh Thành đều đến.

Cục trưởng Lục Thượng Cẩm, Cục trưởng Tạ Thành Vận, Cục giáo dục Ngụy Đào...

Đến cả người của đồn cảnh sát cũng được phái đến.

Bộ Giáo dục tuyên bố: Lần này không chỉ là để tuyển sinh, mà còn là để thể hiện phương thức giáo dục và năng lực đội ngũ giáo viên của đất nước chúng ta với nước ngoài.

Những học sinh đứng trước cửa đại sảnh phỏng vấn, có người còn căng thẳng đến mức run rẩy.

Đợi đám người đi đến gần, hiệu trưởng Phó dẫn bọn họ vào trong. Rất đông, ít nhất cũng gần trăm người!

Học sinh tự giác đứng sang hai bên, ánh mắt không khỏi dõi nhìn theo bọn họ.

Hiệu trưởng Phó đẩy cửa đại sảnh phỏng vấn ra, cảnh tượng bên trong lọt vào mắt tất cả học sinh.

Bọn họ chưa từng đến đại sảnh phỏng vấn này, bên trong vừa trống trải vừa rộng lớn, những chiếc bàn dài phủ vải nhung màu xanh đen bao quanh ba phía, một phía còn lại là dành cho học sinh.

Đến lúc đó chính là gần trăm người nhìn một người phỏng vấn.

Chỉ cần nghĩ đến đó thôi là đã thấy áp lực, căng thẳng rồi.

Sau khi đám người đi vào trong, mỗi một vị trí trên bàn dài đều có một tấm biển hình tam giác ghi tên trường.

Gần như tất cả các trường đại học hàng đầu thế giới đều có mặt ở đây!

Khi bọn họ nhìn thấy tấm biển được đặt ở vị trí chính giữa dãy bàn dài đối diện cửa ra vào, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.

"Đó là Tổ chức Y tế sao?! Sao người của Tổ chức Y tế lại đến đây tuyển sinh?!"

"Không phải là bọn họ chỉ nhận thạc sĩ thôi sao, còn phải là thạc sĩ có danh tiếng trên trường quốc tế nữa! Sao lại đến trường cấp ba để tuyển sinh?!"

"Đến cả Tổ chức Y tế cũng đến, quá huyền ảo rồi đấy!"

Đám học sinh ngơ ngác nhìn các giáo sư trong và ngoài nước ngồi xuống vị trí, nửa ngày trời vẫn chưa phản ứng lại.

Tần Dao Chi ngơ ngác nhìn vào trong đại sảnh phỏng vấn, giọng nói có chút mơ hồ: "Chị Mang, chị, đến cả Tổ chức Y tế cũng bị chị kinh động, bọn họ đều phá lệ vì chị!"

Danh tiếng của Tổ chức Y tế quá lớn, đến cả Thẩm Hoan cũng quen thuộc vô cùng. Cả đời này, cô ấy chưa từng dám nghĩ đến chuyện sẽ gặp được người có địa vị như vậy.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 277: Chương 277



Giáo viên và học sinh của Hội học sinh dẫn các giáo sư đến chỗ ngồi đã được chỉ định.

Mười phút sau, trong đại sảnh phỏng vấn chỉ còn lại chỗ ngồi của khoa Y thuộc Đại học Bắc Kinh là còn trống.

Một nữ sinh tóc ngắn ngang vai trừng lớn mắt, nhìn vào trong, tò mò hỏi: "Sao khoa Y trường Đại học Bắc Kinh vẫn chưa đến?"

"Không biết." Một nam sinh khác nhìn ra ngoài: "Các cậu nói xem Đại học Bắc Kinh có cử viện sĩ Úc đến không?"

"Cậu nghĩ nhiều rồi đấy." Nữ sinh đó nhìn cậu ta với ánh mắt như đang nhìn người si nói mộng: "Viện sĩ Úc là Trưởng khoa danh dự của khoa Y, còn là người có cấp bậc lão làng của Tổ chức Y tế, sao có thể quan tâm đến mấy chuyện này được."

Nam sinh rất tiếc nuối: "Mặc dù biết viện sĩ Úc rất lợi hại, em không xứng, nhưng ước gì có thể gặp được người thật một lần."

Nghe nói hai năm trước bên Trung Đông bùng phát dịch bệnh, chết mấy vạn người.

Cuối cùng bọn họ cầu cứu viện sĩ Úc, viện sĩ Úc chỉ dùng mười ngày là đã nghiên cứu ra cách khắc chế.

Chưa đầy một tháng là loại vắc-xin được nghiên cứu đã chính thức được đưa vào điều trị.

Tốc độ rất nhanh!

Bên Trung Đông còn làm tượng sáp để tưởng nhớ viện sĩ Úc.

Mà viện sĩ Úc trong miệng bọn họ thì đang trò chuyện với bạn học Cố Mang của bọn họ.

"Người của Tổ chức Y tế? Nhắm đến cô?" Bên phía Úc Trọng Cảnh, ông ta vừa xem xong kết quả thử nghiệm lâm sàng của kỹ thuật y học mới, không đạt được hiệu quả như mong đợi, vẫn phải tiếp tục nghiên cứu.

Lúc nhận được tin nhắn của Cố Mang, ông ta cũng giật mình.

Mắt của đám người của Tổ chức Y tế đó còn cao hơn đỉnh đầu, làm việc rất phô trương. Việc họ đến một nơi nhỏ bé như Minh Thành khiến ông ta rất bất ngờ.

Cố Mang nghiêng đầu, chậm rãi gõ chữ: "Có lẽ vậy."

Úc Trọng Cảnh xua tay bảo hai học sinh về phòng nghiên cứu, trả lời tin nhắn: "Tôi thấy nhất định là vậy rồi!"

Tần Dao Chi nhìn học sinh trước cửa đại sảnh phỏng vấn, đều rất căng thẳng, nhìn chằm chằm các giáo sư nổi tiếng trong đại sảnh phỏng vấn.

Chỉ có chị Mang nhà bọn họ, vẻ mặt rất bình tĩnh, cầm điện thoại, đổi chân một cách thong thả.

Cố Mang thờ ơ trả lời Úc Trọng Cảnh một chữ "Ồ".

Úc Trọng Cảnh nghĩ nghĩ, hỏi: "Đúng rồi cô giáo à, cô vẫn chưa nghĩ kỹ sẽ học trường nào sao?"

"Vẫn chưa."

Úc Trọng Cảnh nhìn hai chữ trên màn hình, ánh mắt phức tạp: "Vậy cô chạy đến đại sảnh phỏng vấn làm gì?"

Cố Mang khẽ nhướng mắt, nhìn vào trong đại sảnh phỏng vấn, trả lời: "Chơi một chút."

Úc Trọng Cảnh nghẹn lời, một lúc sau mới tiếp tục gõ chữ: "Vậy cô cứ chơi tiếp đi, thí nghiệm của tôi lại thất bại rồi, cô có thời gian thì đến giúp tôi xem rốt cuộc là vấn đề ở đâu nhé."

Cố Mang gõ một chữ: "Được."

Cô cất điện thoại.

Tần Dao Chi nhìn tình hình trong đại sảnh phỏng vấn, hừ một tiếng: "Chị Mang, chị xem các giáo sư khác đều khách sáo chào hỏi lẫn nhau, chỉ có hai người của Tổ chức Y tế kia là cứ ngồi ở đó, người khác tìm cũng không thèm để ý."

Địa vị của Tổ chức Y tế cao đến mức nào, có thể nhận thấy từ cách bố trí vị trí trung tâm nhất cho bọn họ.

Bên trái là Đại học H đứng đầu thế giới, bên phải là Đại học Bắc Kinh đại diện cho Trung Quốc.

Nhưng mà giáo sư của Đại học H cũng nổi tiếng trên trường quốc tế đấy thôi, thái độ của Tổ chức Y tế lại kiêu ngạo như vậy, thật đúng là mắt cao hơn đỉnh đầu.

Thẩm Hoan che miệng nhỏ giọng nói: "Cảm thấy người của Tổ chức Y tế thật khó gần quá. Chắc bọn họ đến là vì chị Mang."

Tần Dao Chi gật đầu.

Năm phút sau, người của khoa Y thuộc Đại học Bắc Kinh mới khoan thai đến muộn.

Hai người đi thẳng về phía Cố Mang, mỉm cười: "Em Cố Mang, tôi là Dương Thiên Minh của khoa Y, Đại học Bắc Kinh, chào em."

Nói xong, ông ấy đưa danh thiếp của mình ra.

Tấm danh thiếp màu trắng được thiết kế rất đơn giản, góc dưới bên phải có bốn chữ triện "Đại học Bắc Kinh".
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 278: Chương 278



Dương Thiên Minh có địa vị cao trong giới y học trong nước, còn là phó hội trưởng Hội Y học Trung Quốc.

Cả đời ông ấy đều cống hiến cho việc nghiên cứu y học cổ truyền và y học hiện đại mới.

Hai người Tần Dao Chi và Thẩm Hoan thấy người của khoa Y, Đại học Bắc Kinh vừa đến là trực tiếp tìm chị Mang nhà bọn họ thì sửng sốt nửa ngày không phản ứng lại.

Cố Âm đứng cách đó không xa, thấy giáo sư của Đại học Bắc Kinh đích thân đưa danh thiếp cho Cố Mang thì mím môi.

Rồi dời mắt đi chỗ khác.

Cố Mang rút tay từ trong túi ra, thu lại dáng vẻ lười biếng, nhận lấy danh thiếp: "Chào giáo sư Dương."

Dương Thiên Minh cười cười, nhìn nữ sinh với ánh mắt sáng ngời: "Thật không ngờ kỳ thi liên thông lại có một người đạt điểm tuyệt đối ở tất cả các môn."

Còn là người có cấp độ thiên tài như vậy.

Đến cả Tổ chức Y tế cũng nghe danh mà đến.

Đáng tiếc thay, sau hôm nay, có lẽ học sinh ưu tú như vậy sẽ đến một đất nước khác.

Sau này có thể về nước hay không vẫn là chuyện chưa chắc chắn.

Cố Mang không nói gì, cầm danh thiếp, lật mặt sau, mặt sau là những đường cong màu đỏ tươi, là logo của Đại học Bắc Kinh.

Dương Thiên Minh tưởng cô hiểu lầm ý đưa danh thiếp của mình, cười nói: "Em Cố Mang, tấm danh thiếp này chỉ là cá nhân tôi muốn làm quen với em, không có nghĩa là cho Đại học Bắc Kinh muốn mời chào em, em không cần phải lo lắng."

Cố Mang khựng lại, khẽ nhướng mắt, đôi mắt sâu thẳm như đầm nước lạnh.

Đôi mắt vừa đen vừa sáng, mang theo một tia sắc bén.

Dương Thiên Minh kinh ngạc trước khí thế trong ánh mắt của cô, ông ấy hoàn hồn, giải thích: "Em có lựa chọn tốt hơn, chúng tôi sẽ không ngăn cản em, cũng hy vọng tương lai của em sẽ càng tốt đẹp."

Ông ấy từng đến xem bệnh cho bà cụ nhà họ Lục nhưng cũng bó tay không có cách nào.

Và bệnh của tiểu thư nhà họ Tần - Tần Dao Chi nữa.

Hai căn bệnh khiến vô số thầy thuốc Đông y và Tây y bó tay đều đã được Cố Mang chữa khỏi.

Thiên phú của cô gái này trong y học thật khó có ai sánh bằng.

Ông ấy đã muốn làm quen với cô từ lâu, chỉ là mãi không có thời gian, hôm nay đặc biệt xin trường đến đây làm người phỏng vấn.

Đại học Bắc Kinh không được xếp hạng cao trên thế giới. Với thiên phú của Cố Mang, cô có lựa chọn tốt hơn.

Cố Mang ừ một tiếng: "Cảm ơn giáo sư Dương."

"Em cứ giữ tấm danh thiếp này, có gì cần giúp đỡ thì có thể đến tìm tôi." Dương Thiên Minh đánh giá Cố Mang rất cao, ánh mắt không hề che giấu: "Có cơ hội, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận về các vấn đề học thuật liên quan đến y học cổ truyền."

Cố Mang lễ phép gật đầu.

Trong đại sảnh phỏng vấn, các giáo sư của các trường đại học nổi tiếng nhìn thấy cảnh này thì đều sốt ruột.

Đến cả hai người của Tổ chức Y tế cũng hơi nhíu mày.

Đại học Bắc Kinh thật sự rất biết nắm bắt thời cơ, đến muộn mười lăm phút là vì muốn tiếp xúc với Cố Mang trước sao?

Sau khi Cố Mang nghe điện thoại của Đại học M vào hôm qua thì đã lập tức tắt máy.

Không ai có thể liên lạc được với cô trước.

Không ngờ Đại học Bắc Kinh dám làm vậy trước đại sảnh phỏng vấn.

Nhìn Dương Thiên Minh đi vào đại sảnh phỏng vấn, sắc mặt của tất cả mọi người đều không tốt lắm.

Người của Tổ chức Y tế nhìn Dương Thiên Minh với vẻ mặt không cảm xúc, khóe miệng cũng hơi hạ xuống.

Tổ chức Y tế và Đại học Bắc Kinh, kẻ ngốc cũng biết nên chọn cái nào.

Dương Thiên Minh tưởng rằng mình tiếp xúc với Cố Mang trước thì có thể lôi kéo Cố Mang đến trường của bọn họ sao?

Chín giờ sáng, buổi phỏng vấn chính thức bắt đầu.

Học sinh xếp hàng vào đại sảnh phỏng vấn theo điểm số từ trên xuống dưới.

Cố Mang là người đầu tiên.

Học sinh phụ trách hiện trường mở cửa, để Cố Mang vào trong rồi đóng cửa lại.

Thẩm Hoan căng thẳng kéo kéo đồng phục của Tần Dao Chi: "Dao Chi, cậu đoán xem chị Mang sẽ chọn trường nào?"

Tần Dao Chi vỗ vỗ vai cứng đờ của cô ấy, mỉm cười: "Bạn tốt, đừng căng thẳng, gần trăm trường đại học hàng đầu, chị Mang cứ việc chọn, chúng ta không giống chị Mang, chúng ta là người bị chọn."

Thẩm Hoan: "..."

Đúng rồi, cô ấy nên lo lắng cho bản thân mình thì hơn, nghĩ xem lát nữa sẽ phải trả lời phỏng vấn các giáo sư đó như thế nào.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 279: Chương 279



Đại sảnh phỏng vấn.

Cố Mang chậm rãi đi đến vị trí quy định, thần sắc bình tĩnh ung dung.

Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, đôi mắt mang theo vẻ lạnh lùng, giữa hai đầu lông mày là sự kiêu ngạo không hề che giấu.

Nếu không phải nhìn thấy điểm số gần như b**n th** của cô thì bọn họ sẽ không nghĩ Cố Mang lại là người có thành tích học tập tốt.

"Chào các giáo sư, em là Cố Mang." Giọng nói của nữ sinh hơi lạnh lùng, không lớn, nhưng đủ để mỗi người phỏng vấn nghe rõ.

Là một cô gái có khả năng kiểm soát hiện trường rất tốt.

Giáo sư của Đại học M đã tiếp xúc với Cố Mang trước đó nên giành nói trước, ngữ âm tiếng Trung của ông ấy có hơi cứng nhắc: "Em Cố Mang, không biết em đã suy nghĩ thế nào về điều kiện mà trường chúng tôi đưa ra?"

Các giáo sư của những trường khác nhìn giáo sư của Đại học M với ánh mắt sâu xa, ai ai cũng nắm chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối.

Cố Mang ừm một tiếng, nói với giọng áy náy: "Em không cân nhắc ngành Tài chính và Quản trị Kinh doanh."

Mọi người kinh ngạc không nói nên lời.

Ngành học đứng đầu thế giới của Đại học M mà Cố Mang không thèm suy xét sao?!

Tim của giáo sư Đại học M hơi thắt lại, tiếp tục nói: "Không biết em muốn học chuyên ngành nào, trường chúng tôi đều có thể tạo điều kiện tốt nhất cho em."

Bên Đại học H cũng không chịu thua kém: "Là trường đại học số một nước K, chắc hẳn em Cố Mang cũng biết về thực lực của trường chúng tôi. Đại đa số nhân tài của các tổ chức lớn trên thế giới đều tốt nghiệp từ trường chúng tôi, hơn nữa còn có cựu sinh viên trên toàn cầu, cho dù là về quan hệ hay tài nguyên thì chúng tôi tin rằng không có mấy trường đại học có thể so sánh với chúng tôi."

Hai trường đại học hàng đầu giành người với nhau, những trường khác đều không dám lên tiếng.

Người của Tổ chức Y tế vẫn rất bình tĩnh, không biết là đang đợi cái gì.

Dương Thiên Minh thấy Cố Mang không nói gì, hỏi một câu: "Em Cố Mang, em có thể nói cho chúng tôi biết là em muốn chọn ngành nào không?"

"Y học."

Nữ sinh thản nhiên nói hai chữ nhưng lại làm cả hội trường đều kinh hãi. Hy vọng vừa nhen nhóm vì Cố Mang mới từ chối Đại học M lập tức tan biến.

Đã chọn Y học thì không có ai ở đây có thể giành người với Tổ chức Y tế cả.

Người của Tổ chức Y tế ngồi thẳng dậy, nhìn Cố Mang rồi mỉm cười: "Xem ra em học sinh này đã chọn Tổ chức Y tế chúng tôi rồi."

Cố Mang không có biểu cảm gì trên mặt, giọng nói bình thản: "Không phải."

Nghe vậy, nụ cười trên khóe miệng của người của Tổ chức Y tế cứng đờ, dường như không ngờ Cố Mang lại từ chối lời mời của Tổ chức Y tế. Ánh mắt đối phương hiện lên một tia lạnh lẽo và sắc bén.

Sắc mặt của cả hai người đến đều không tốt lắm.

Tâm trạng của các giáo sư trường khác giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.

Nghe thấy Cố Mang không đồng ý lời mời từ Tổ chức Y tế, trong mắt lại nhen nhóm lên một tia hy vọng.

Đại học H và Đại học M bắt đầu giới thiệu khoa Y của trường mình.

Những trường khác cũng tranh nhau nói.

Người phỏng vấn của Đại học Y khoa Bắc Kinh lên tiếng: "Cố Mang, khoa Y của Đại học Y khoa Bắc Kinh xếp thứ ba toàn quốc. Nếu em đến trường chúng tôi, em sẽ được miễn học phí, mỗi năm đều sẽ có tiền trợ cấp, chúng tôi sẽ dùng tài nguyên tốt nhất để bồi dưỡng em."

Dương Thiên Minh nhìn nhiều người tranh nhau nói như vậy thì cũng muốn thử cố gắng tranh giành một phen: "Khoa Y của Đại học Bắc Kinh có Viện sĩ Úc đích thân giảng dạy, tài nguyên ở đó cũng là tốt nhất toàn quốc. Miễn học phí là điều chắc chắn, những thứ khác cũng sẽ cho em tốt nhất. Cố Mang, em hãy suy nghĩ một chút."

Bên Đại học Y học cổ truyền Bắc Kinh không biết nói gì, ấp úng nửa ngày mới nói một câu: "Những gì trường khác có thể cho em thì trường chúng tôi cũng có thể."

Ba khoa Y tốt nhất toàn quốc đã lên tiếng, những trường khác đều im lặng.

Người của Tổ chức Y tế cười lạnh: "Trong số những trường ở đây, có trường nào có thiết bị y tế sánh bằng Tổ chức Y tế của chúng tôi sao?"

Bầu không khí chìm vào sự tĩnh lặng.

Tổ chức Y tế là tổ chức có thẩm quyền trên cả thế giới. Trước mặt bọn họ, không có khoa Y của trường nào có thể tự tin lên được.
 
Back
Top Bottom