Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 260: Chương 260



Còn chưa kịp báo cảnh sát.

Nam sinh mặt búng ra sữa lên tiếng: "Không cần báo cảnh sát nữa, có người đăng hết bảng điểm 0 điểm của Cố Mang mấy năm nay lên mạng rồi, bây giờ trên mạng đang ầm ĩ, đều đang nói gian lận."

Dịch Sâm nghe vậy, lại vào Weibo.

Chuyện này rất ầm ĩ, hot search đều là "Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh bị nghi ngờ gian lận".

Bộ Giáo dục đăng Weibo, nói là sẽ điều tra kỹ lưỡng, nếu gian lận, tuyệt đối không dung thứ.

Cảnh sát Minh Thành cũng đã dẫn người đến trường trung học Minh Thành để điều tra lấy chứng cứ.

...

Trường trung học Minh Thành, lớp 1.

Cố Âm nhìn rất nhiều tin nhắn chưa đọc trong điện thoại.

Đều là người nhà họ Lôi hỏi cô ta, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sao Cố Mang lại là người đứng đầu toàn quốc.

Cô ta nhếch mép, người đứng đầu toàn quốc gì chứ, lập tức sẽ không phải nữa, còn bị bêu danh, cấm thi vĩnh viễn.

Giang Hoài nói: "Bên phía truyền thông đã đăng hết điểm số của Cố Mang lên rồi, tổ kiểm tra lập tức sẽ đến trường chúng ta, còn có cả cảnh sát."

Cố Âm mím môi: "Giang Hoài, làm vậy có phải không tốt lắm không, biết đâu chị ấy thật sự là dựa vào bản thân mình thi được."

Giang Hoài cười khẩy một tiếng, nhìn lướt qua các bạn học xung quanh, "Có ai trong số các cậu tin Cố Mang đứng đầu kỳ thi tuyển sinh toàn quốc không?"

"Đứng bét thì mình tin, còn đứng đầu ư?" Có người cười nhạo: "Có phải chép bài quá đà rồi không?"

Cả lớp cười phá lên.

Điện thoại của Cố Âm lại vang lên một tiếng, là tin nhắn của Lôi Tiêu: "Cố Mang lần này gây chuyện rồi, có lẽ đến cả bản thân nó cũng không ngờ, làm bậy mà cũng được điểm tuyệt đối, đây là phạm pháp, cậu không bảo vệ được nó đâu, cháu nhân lúc cảnh sát chưa đến, bảo nó mau đi nhận lỗi với nhà trường, yêu cầu hủy bỏ điểm, tốt nhất là xử lý nhẹ nhàng."

Trong mắt Cố Âm hiện lên ý cười, trả lời: "Cháu biết rồi cậu."

Sau đó cất điện thoại, tiện tay rút một cuốn sách bài tập toán ra, bắt đầu làm bài.

Cô ta sống cùng Cố Mang mười mấy năm.

Cố Mang thường xuyên trốn học, mấy ngày không thấy người, chưa từng học hành tử tế, sao cô ta có thể thi được điểm số này.

Lần này Cố Mang tiêu rồi.

Nghe nói kỳ thi quy mô lớn như này, gian lận nhiều nhất có thể bị phạt bảy năm.

...

Minh Thành, câu lạc bộ nào đó ở ngoại ô.

Lục Nhất và Lục Tam cung kính đứng trước bàn làm việc, đang báo cáo tình hình bên Bò Cạp cho Lục Thừa Châu.

"Mẹ kiếp!" Tần Phóng đột nhiên hét lớn một tiếng.

Hạ Nhất Độ đang chơi game bị dọa đến mức tay hơi run rẩy, nhân vật trong game chết queo.

Đá một cái vào Tần Phóng: "Cậu có thể đừng làm người ta giật mình như vậy không! Muốn dọa chết ai vậy!"

Tần Phóng cũng không thèm nói gì với anh ta, gần như vừa lăn vừa bò chạy đến trước mặt Lục Thừa Châu, "Anh Thừa! Anh có biết người đứng đầu kỳ thi tuyển sinh lần này là ai không?!"

Hạ Nhất Độ nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Tần Phóng, hừ một tiếng: "Học sinh cấp ba thi cử cậu gấp cái gì, thủ khoa kỳ thi tuyển sinh là Tần Dao Chi?"

Tần Phóng trừng mắt nhìn anh ta.

Điểm của Tần Dao Chi đã sớm có rồi, tuy không phải đứng đầu, nhưng nhà họ Tần đều rất hài lòng.

Hạ Nhất Độ tùy ý gác chân dài lên bàn trà: "Trừng mắt với tôi làm gì, không phải Tần Dao Chi thì cậu quan tâm như vậy làm gì?"

Tần Phóng không muốn nói chuyện với anh ta, quay sang Lục Thừa Châu: "Anh Thừa, anh có muốn đoán xem thủ khoa kỳ thi tuyển sinh là ai không? Người này đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn!"

Lục Thừa Châu ký tên lên tài liệu với vẻ mặt không cảm xúc, không ngẩng đầu lên.

Lục Nhất và Lục Tam cảm thấy Tần Phóng có chút tự mang nhục vào thân, dù sao ngoài cô Cố ra, thật sự không có ai có thể khơi dậy hứng thú của cậu chủ nhà bọn họ.

Điểm số của cô Cố...

Thôi, vẫn là đừng nhắc đến chuyện này nữa.

Vậy thì ai đứng đầu có liên quan gì đến bọn họ.

Tần Phóng thật sự nhịn không được nữa, đưa điện thoại đến trước mắt Lục Thừa Châu: "Là chị dâu nhỏ đó anh Thừa! Điểm tuyệt đối tất cả các môn kỳ thi tuyển sinh, Cố Mang trường trung học Minh Thành!"

Nghe vậy, Lục Nhất và Lục Tam đều kinh ngạc: "..."

Thiếu gia Tần nói gì cơ?!

Điểm tuyệt đối tất cả các môn?

Cô Cố?!
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 261: Chương 261



Lục Thừa Châu ngẩng đầu lên với vẻ mặt không cảm xúc, nhìn tin tức trên điện thoại, hơi nhíu mày.

Tần Phóng thấy thái độ của anh ta, ngẩn ra.

Cố Mang đã thi được hạng nhất rồi, còn không vui sao?

Phải biết đây chính là đứng đầu toàn quốc!

Lục Thừa Châu thu hồi ánh mắt, ném cây bút trong tay xuống, đứng dậy lấy áo khoác đang vắt trên ghế làm việc, tùy ý mặc vào, sải bước đi ra ngoài.

Vạt áo bay bay.

Vẻ mặt Tần Phóng khó hiểu: "Anh Thừa, anh đi đâu vậy?"

"Trường trung học Minh Thành." Người đàn ông ném lại năm chữ, sải bước đi ra ngoài.

Hạ Nhất Độ ném điện thoại đang chơi game vào lòng Tần Phóng, kéo cổ áo anh ta đuổi theo Lục Thừa Châu, thản nhiên nói: "Cậu dùng đầu óc một chút đi, bên Cố Mang bây giờ chắc là xảy ra chuyện rồi."

Mười mấy năm điểm 0, đột nhiên đạt điểm tuyệt đối, điểm số này đã đe dọa đến lợi ích của rất nhiều người.

Trường học có điểm càng cao thì mỗi năm nhận được tiền trợ cấp quốc gia càng nhiều.

Năm ngoái trường trung học Thực Nghiệm nhận được hai trăm triệu tiền trợ cấp.

Trường trung học Minh Thành nhận được một trăm sáu mươi triệu.

Năm nay rốt cuộc trường nào nhiều hơn, bây giờ vẫn là ẩn số.

Nhưng xuất hiện điểm số chói mắt như vậy của Cố Mang, tiền trợ cấp của trường trung học Minh Thành năm nay chắc chắn sẽ nhiều hơn trường trung học Thực Nghiệm, như vậy, chắc chắn sẽ có người báo cáo điểm số của Cố Mang, yêu cầu xác minh.

Đây chỉ là lợi ích bề nổi, còn bên trong không biết có bao nhiêu người bị liên lụy ngầm.

Chắc là sẽ nhanh chóng lên hot search.

Tần Phóng lập tức phản ứng lại, nheo mắt: "Trêu chọc Cố Mang? Muốn chết à."

Hạ Nhất Độ cười khẽ một tiếng, "Cậu nói xem Cố Mang thật sự học giỏi như vậy, hay là gian lận?"

Tần Phóng nghe vậy, trợn mắt: "Đến đó chẳng phải sẽ biết sao, cùng lắm thì thi lại một lần trước mặt mọi người."

Hai người đuổi kịp Lục Thừa Châu.

Vừa lên xe, Tần Phóng bèn vào Weibo xem.

Quả nhiên thấy hot search nghi ngờ Cố Mang gian lận, còn là hot search đứng đầu, độ hot cực kỳ cao.

Anh ta nghiêng người quay sang Lục Thừa Châu ở ghế sau, "Anh Thừa, Cục giáo dục, tổ kiểm tra còn có cả cảnh sát, đều đến trường trung học Minh Thành rồi."

Ánh mắt Lục Thừa Châu tối sầm lại.

...

Lớp 20.

Người đứng bét lớp, đột nhiên biến thành người đứng đầu toàn quốc, cả lớp đều im lặng, nửa ngày không hoàn hồn lại.

Mạnh Kim Dương nhìn thấy Cố Mang đạt điểm tối đa tất cả các môn, kích động đến mức mặt hơi đỏ lên.

Cố Mang thật sự quá giỏi!

Thì ra câu nói không cần tra, đợi thông báo của cậu ấy, là ý này.

Tần Dao Chi và Thẩm Hoan nhớ đến lúc trưa bọn họ đều đang đoán vị đại ca có điểm tuyệt đối đó là ai, kết quả vị đại ca có điểm tuyệt đối đó đang ngủ bên cạnh bọn họ...

Lục Dương cứng đờ nghiêng đầu, nhìn chị hai vẫn đang ngủ, nhắm mắt lại có chút bi thương.

Anh ta vẫn chỉ là một đứa trẻ, tại sao phải chịu đựng những cú sốc này.

Bậc thầy kiểm soát điểm thực sự, thì ra là chị Mang nhà bọn họ.

Bé mập quay lại, thấy Cố Mang vẫn đang ngủ, khóe miệng hơi giật giật: "Thật sự quá bình tĩnh, chị hai tuyệt vời."

Lúc này, Tịch Yên đột nhiên từ ngoài cửa đi vào.

Lục Dương nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của Tịch Yên, trong lòng lo lắng.

Chuyện gì thế này, lớp 20 bọn họ xuất hiện một người đứng đầu toàn quốc, sao biểu cảm của cô Tịch lại giống như xuất hiện một người đứng bét toàn quốc vậy?

Tịch Yên đứng ở cửa: "Cố Mang, em ra ngoài một chút."

Lục Dương chớp chớp mắt, cẩn thận lên tiếng: "Chị Mang, cô Tịch tìm chị."

Cố Mang chậm rãi mở mắt ra, ngồi thẳng dậy, trong mắt hơi đỏ lên đầy tà khí, mang theo vẻ lạnh lùng.

Khẽ đáp một tiếng, giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi chưa tỉnh ngủ.

Cả người tỏa ra tầng không khí nặng nề.

Cô đứng dậy, hai tay đút túi, đi ra ngoài từ cửa sau, đi đến cửa trước.

Tịch Yên nhìn cô gái với vẻ mặt lãnh đạm, mím môi, nhíu mày nói: "Cố Mang, tổ kiểm tra kỳ thi tuyển sinh và cảnh sát đến rồi."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 262: Chương 262



Cố Mang liếc nhìn cô ấy một cái, thản nhiên ồ một tiếng, "Tìm em ạ?"

Tịch Yên gật đầu.

Cố Mang nhướng mày, mang theo vài phần bất cần đời, khóe miệng nhếch lên, vừa ngầu vừa hoang dã: "Đi thôi cô."

Cô thong thả xoay người đi về phía trước.

"Cố Mang, em đợi chút." Tịch Yên kéo cô lại.

Cô gái hơi nghiêng mặt lại, không có biểu cảm gì, dường như hoàn toàn không quan tâm đến chuyện sắp xảy ra.

Tịch Yên nhìn đôi mắt đen trắng thuần khiết của cô: "Cố Mang, cô biết em không gian lận, lát nữa đến phòng họp, giải thích rõ ràng với người của tổ kiểm tra, sẽ không sao đâu."

Lúc nói chuyện, giọng nói căng thẳng, rất sợ hãi.

Cố Mang cười, khoác tay lên vai Tịch Yên, đi về phía trước, giọng điệu thờ ơ: "Cô thả lỏng đi ạ, chuyện này, em sẽ xử lý, giáo viên dạy giỏi khối lớp 12 toàn quốc, em nói lấy cho cô một suất, thì sẽ lấy cho cô một suất."

Tịch Yên còn muốn nói gì đó, Cố Mang liếc mắt nhìn qua, cô ấy vô thức im lặng.

Nhưng lông mày vẫn nhíu chặt đầy lo lắng.

...

Lúc đến phòng họp, vừa đúng giờ tan học.

Trước dãy phòng học đỗ mấy chiếc xe.

Có xe cảnh sát, còn có chiếc xe màu đen có in bốn chữ "Chấp pháp giám sát" ở bên hông xe.

Trên Weibo ầm ĩ như vậy, học sinh gần như đều biết người đến trường là ai.

Cố Âm đứng trước lan can, nhìn Tịch Yên và Cố Mang ở hành lang đối diện.

"Không biết sẽ xử lý Cố Mang thế nào." Giang Hoài cười nói.

Bạn cùng bàn của Cố Âm nói: "Trước khi người của tổ kiểm tra đến, chắc chắn đã điều tra tư liệu của Cố Mang, đến đây chính là để đưa người đi, cùng lắm, cũng ít nhất là cấm thi ba năm, công bố chuyện cô ta gian lận trên toàn mạng."

Không điều tra rõ ràng, người của tổ kiểm tra sẽ không đến trường.

Cố Mang nhiều tiền án như vậy, điểm số toàn là điểm 0, đều có thể trở thành chứng cứ gian lận lần này của cô.

"Công bố toàn bộ trên mạng?" Cố Âm quay sang bạn cùng bàn: "Như vậy không phải rất mất mặt sao."

Giang Hoài cười khẩy, "Mất mặt sao? Vậy thì ai bảo cô ta gian lận."

Cố Âm cụp mắt xuống, không nhìn rõ cảm xúc, khóe miệng hơi nhếch lên.

...

Phòng họp khối lớp 12.

Người đứng, người ngồi, tất cả đều mặc đồng phục.

"Camera giám sát không thấy gì bất thường, nhưng bây giờ có rất nhiều công nghệ cao, không thể nhìn thấy từ camera giám sát, kể cả thiết bị gây nhiễu cũng vô dụng với chúng."

Người của tổ kiểm tra nhìn màn hình máy tính trên bàn họp.

Trong video giám sát, lúc đầu Cố Mang làm bài không nhanh không chậm, nhưng tốc độ đưa ra đáp án lại rất nhanh.

Tốc độ làm bài tính bằng giây.

Người của Cục giáo dục liếc nhìn, một tay để sau lưng, tay còn lại chỉ vào màn hình: "Tốc độ làm bài như vậy, 90% là gian lận."

Ông ta chưa từng thấy ai làm bài nhanh như vậy, trừ khi đã biết đáp án từ trước.

Hiệu trưởng Phó đứng bên cạnh, gần như tất cả mọi người ở đây đều có chức vụ cao hơn ông ta, không có chỗ cho ông ta lên tiếng.

Tịch Yên dẫn Cố Mang đến cửa phòng họp, thì nghe thấy bên trong nói, camera giám sát không thể trở thành chứng cứ chứng minh Cố Mang không gian lận.

Tịch Yên hơi dừng bước, lại thấy Cố Mang lười biếng bước vào trong.

Hiệu trưởng Phó nhìn thấy Cố Mang, tiến lên mấy bước: "Cố Mang."

Cô gái gật đầu rất lễ phép: "Thưa thầy hiệu trưởng."

Hiệu trưởng Phó nhìn thoáng qua tổ kiểm tra và cảnh sát bên kia, giới thiệu qua cho Cố Mang, nói: "Tổ trưởng Lưu có chuyện muốn hỏi em, em cứ nói thật."

Cố Mang hơi nhướng mày, thản nhiên dạ một tiếng.

"Cố Mang đúng không." Tổ trưởng Lưu chỉ vào video giám sát trên máy chiếu trong phòng họp, "Có thể nói cho tôi biết tại sao tốc độ làm bài của em lại nhanh như vậy không?"

Cố Mang không có biểu cảm gì trên mặt, nói ngắn gọn, "Không khó."

Rõ ràng là giọng điệu rất lãnh đạm, nhưng tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy có chút ngông cuồng.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 263: Chương 263



Người của Cục giáo dục nhìn Cố Mang: "Em là người đầu tiên nói đề thi lần này không khó."

Cố Mang ồ một tiếng.

Người kia: "..."

Tổ trưởng Lưu nheo mắt lại, mở tài liệu trên bàn họp, cầm lên, rồi đưa cho cô xem: "Trước đây em toàn thi điểm 0, lần này tại sao lại đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn?"

Trong tài liệu là hồ sơ của Cố Mang, ghi lại tất cả điểm thi, đều là điểm 0.

Cố Mang cười, rất gian xảo: "Em có thể ngồi xuống nói chuyện không, đứng mỏi chân rồi."

Mọi người: "..."

Bọn họ chưa từng thấy học sinh nào ngông cuồng như vậy!

Ở nơi gần như có thể coi là hiện trường xét xử này, vậy mà cô lại có thể đưa ra yêu cầu này.

Tổ trưởng Lưu nhìn cô chằm chằm với ánh mắt sắc bén, gật đầu: "Được."

Cố Mang kéo ghế ra ngồi xuống, ngả người ra sau, vắt chéo chân, vừa ngông nghênh vừa kiêu ngạo, khí thế mạnh mẽ.

Sau đó khẽ nhướng mắt, nhìn tổ trưởng Lưu, chậm rãi trả lời câu hỏi của ông ta: "Thi được bao nhiêu điểm, là tùy tâm trạng của em."

Một đám người nhìn Cố Mang, như nhìn một con quái vật.

Cô ta thật sự cho rằng mình cái gì cũng biết, làm đúng làm sai bài thi đều có thể tự mình quyết định sao?

Có học sinh nào rõ ràng có thể thi được điểm cao, lại cố ý thi điểm 0?

Tổ trưởng Lưu thấy cô không hợp tác như vậy, sắc mặt dần trở nên khó coi: "Cố Mang, bây giờ tôi nghi ngờ em gian lận trong kỳ thi tuyển sinh toàn quốc, mời em phối hợp."

"Gian lận." Cố Mang lặp lại hai chữ này, tùy ý đặt tay lên bàn, ngón tay gõ gõ, đôi môi xinh đẹp thốt ra ba chữ: "Chứng cứ đâu."

Tổ trưởng Lưu ném tập tài liệu lên bàn: "Đây không phải chứng cứ à?"

"Điểm số trước đây, không thể tính được." Cố Mang nhướng mày đầy tà khí, thản nhiên nói.

Người của Cục giáo dục thấy Cố Mang sống chết không thừa nhận, đã hết kiên nhẫn.

Vỗ mạnh vào tập đề đã chuẩn bị sẵn trên bàn: "Bây giờ cho em một cơ hội để tự chứng minh mình trong sạch, đây là đề thi dự bị của kỳ thi tuyển sinh, em làm lại một lần ở trước mặt chúng tôi, cứ theo tốc độ làm bài bữa trước của em, chỉ cần có thể đạt trên bảy trăm điểm, người đứng đầu toàn quốc chính là em, Cố Mang."

Đây là cách xử lý tốt nhất mà bọn họ bàn bạc được.

Cố Mang nhìn sang, nghiêng đầu nhìn đề thi dự bị trên bàn họp, đưa tay lấy.

Lật xem đề thi một cách qua loa, ném lại lên bàn một cách bất cần đời.

Cười khẽ một tiếng, giọng nói trầm thấp: "Em không có thời gian rảnh."

Nhìn biểu cảm vừa vô lại vừa ngỗ ngược của cô gái, sắc mặt mấy người đến từ Cục giáo dục cực kỳ khó coi, chưa từng thấy học sinh nào khó đối phó như vậy.

Trên đường đến trường trung học Minh Thành, tổ trưởng Lưu đã xem qua tư liệu của Cố Mang.

Chuyện vào trường giáo dưỡng tạm thời không nhắc đến.

Trốn học đánh nhau, trung bình một năm bị đuổi học một lần, những chuyện này đều không phải giả.

Đối với loại học sinh có nhiều tiền án như vậy, quả nhiên không thể khách sáo.

Ông ta lạnh lùng nói: "Đây là cơ hội chúng tôi cho em, Cố Mang, nếu em không thể tự chứng minh mình trong sạch, vậy thì sẽ xử lý theo gian lận, có biết hậu quả của việc gian lận trong kỳ thi quy mô lớn như này không?"

"Hậu quả của gian lận?" Cố Mang nhướng mày: "Liên quan gì đến em?"

Biểu cảm đó đáng ghét vô cùng.

Tổ trưởng Lưu lập tức nổi giận, nhìn thoáng qua cảnh sát: "Nếu đã không phối hợp làm việc, đưa cô ta về đồn cảnh sát giam giữ trước, đợi điều tra rõ ràng rồi tính."

Một nữ sinh ngỗ nghịch, dạy dỗ mấy ngày tự nhiên sẽ ngoan ngoãn khai báo.

Tịch Yên nghe vậy, sắc mặt thay đổi nghiêm trọng: "Khoan đã, các người không đủ chứng cứ, dựa vào đâu mà đưa người đi!"

Hiệu trưởng Phó đã thăm dò trước mặt Lục Thượng Cẩm, thành tích học tập của Cố Mang có lẽ không đơn giản như bề ngoài.

Ngay khi tổ kiểm tra đến trường, ông đã gọi điện cho Lục Thượng Cẩm.

Thời gian trôi qua khá lâu rồi, sao cục trưởng Lục vẫn chưa đến?

Ông ta hướng mắt ra cửa, nắm chặt tay đầy sốt ruột.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 264: Chương 264



Tổ trưởng Lưu nhìn chằm chằm Tịch Yên: "Chúng tôi đã cho cô ta cơ hội, là cô ta không biết trân trọng."

Tịch Yên biết Cố Mang tính tình không tốt, chưa bao giờ hành động theo lẽ thường.

Cô ấy mím môi nói: "Để tôi khuyên nhủ em ấy."

Tổ trưởng Lưu không nói gì.

Tịch Yên hơi khom người cảm ơn, quay sang Cố Mang: "Cố Mang, em làm lại bài thi đi, làm xong là chứng mình em không gian lận rồi."

"Kỳ thi tuyển sinh toàn quốc em đã thi rồi, sẽ không thi lại lần thứ hai." Cố Mang nói với vẻ mặt không cảm xúc.

"Em thật sự tưởng điểm số kỳ thi tuyển sinh toàn quốc lần này là của em sao?" Người của Cục giáo dục nhìn cô với vẻ mặt mỉa mai, vỗ vỗ tập tài liệu toàn điểm 0: "Ngoài kỳ thi lần này ra, điểm của em toàn bộ là điểm 0."

Khuôn mặt tinh xảo của Cố Mang sắp bùng nổ sự cáu giận, không còn chút kiên nhẫn nào.

Cằm hơi nghiến chặt, mắt nhướng lên, con ngươi xuất hiện tia máu nhỏ, dưới mắt là một màu đỏ ửng, khóe miệng nhếch lên, đang định lên tiếng.

"Ai nói với các người Cố Mang chỉ thi được điểm 0?"

Một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào.

Trái tim gần như nhảy lên cổ họng của hiệu trưởng Phó, lập tức bình tĩnh trở lại.

Cuối cùng cũng đến rồi.

Tất cả mọi người nhìn về phía cửa phòng họp.

Một đám người từ bên ngoài đi vào.

Người dẫn đầu là một ông lão ngoài sáu mươi tuổi, tóc muối tiêu, mặc áo khoác kiểu Tôn Trung Sơn chỉnh tề, cả người toát lên khí chất nho nhã.

Người của tổ kiểm tra không biết những người khác, nhưng lại vô cùng quen thuộc với khuôn mặt của Lục Thượng Cẩm.

Sợ hãi đến mức đứng bật dậy, cung kính nói: "Cục trưởng Lục."

Cố Mang liếc nhìn qua, nhưng khi nhìn thấy ông lão, vẻ bất cần đời trên mặt lập tức biến mất, hơi ngẩn người.

"Cố Mang, sao lại nhìn thầy như vậy, mấy tháng không gặp, không nhận ra rồi sao?" Trong đôi mắt già nua của ông lão hiện lên ý cười trêu chọc.

Cô gái hoàn hồn, đứng dậy, đi đến trước mặt ông lão, bước chân cũng không còn lười biếng như bình thường nữa, rất ngoan ngoãn, vẻ mặt của một học sinh ngoan: "Thầy, sao thầy lại đến đây ạ?"

Tần Phóng nhìn Cố Mang, mắt mở to đầy kinh ngạc.

Quen biết Cố Mang nửa năm rồi, ai trong số bọn họ từng thấy Cố Mang như vậy chứ?!

Đây không phải phong cách của chị hai!

Nhóm Lục Thừa Châu gặp Lục Thượng Cẩm ở cổng trường.

Điều khiến người ta bất ngờ, là trên xe của Lục Thượng Cẩm lại xuất hiện một người mà không ai ngờ đến.

Bộ trưởng Bộ Giáo dục tiền nhiệm, Đàm Hi Thành.

Một nhân vật gần như dẫn dắt cải cách chế độ giáo dục toàn quốc, cả đời cống hiến xuất sắc.

Hạ Nhất Độ nghe thấy Cố Mang gọi Đàm Hi Thành là thầy, hơi ngạc nhiên.

Cố Mang là học sinh của ông Đàm?

Đàm lão vẫn luôn dạy lớp 12 trường Thanh Thủy, mười năm trước được điều đến Bắc Kinh, đảm nhiệm chức Bộ trưởng Bộ Giáo dục của cả nước.

Sau khi đến Bắc Kinh, Đàm lão không còn đích thân dạy học nữa, cũng không nhận học sinh.

Hai năm trước đã về hưu trở về Minh Thành an hưởng tuổi già.

Nếu Cố Mang là học sinh của ông Đàm, vậy thì chỉ có thể là được nhận vào mười năm trước.

Nhưng mười năm trước Cố Mang mới bảy tuổi, Đàm lão dạy lớp 12, sao cô ấy có thể là học sinh của ông Đàm?

Lục Thừa Châu nhìn Cố Mang với ánh mắt sâu xa.

Mười năm trước sao.

Ông Đàm nhìn Cố Mang từ trên xuống dưới với ánh mắt hiền từ, rất hài lòng, lên tiếng với giọng nói già nua, mộc mạc: "Thầy không đến, thì ai chứng minh điểm số cho em."

Cố Mang cười cười: "Em cảm ơn thầy."

Hiệu trưởng Phó nhận ra ông Đàm, trong mắt tràn đầy kích động.

Người như Đàm Hi Thành, gần như là tấm gương cho những người làm sự nghiệp giáo dục!

Cả đời đều là huyền thoại!

Ông Đàm đưa tay ra, quay sang Lục Thượng Cẩm: "Tiểu Lục, đưa tài liệu cho thầy."

Lục Thượng Cẩm gật đầu, tháo dây tập tài liệu, rồi lấy ra, đưa cho ông Đàm.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 265: Chương 265



Ông Đàm cẩn thận cầm những tài liệu đó, dường như rất trân trọng, nhẹ nhàng đặt lên bàn họp: "Mười năm trước, từ khi chế độ thi đại học được thực hiện, đã xuất hiện một người duy nhất đạt điểm tối đa tất cả các môn, cũng là lần duy nhất cho đến nay, đây là bảng điểm năm đó, còn có bài thi được lưu giữ bảo quản cẩn thận."

Tất cả mọi người trong tổ kiểm tra nhìn tài liệu, trong lòng kinh hãi vô cùng.

Bọn họ không phải không có đầu óc, có thể đoán được người duy nhất đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn trong kỳ thi đại học mười năm trước là ai.

Vậy thì học sinh "thần bí" đạt điểm tối đa tất cả các môn trong kỳ thi đại học , thông tin cá nhân và tư liệu gần như không tìm thấy dấu vết trên mạng, chính là Cố Mang sao?!

Nhưng năm đó cô mới bảy tuổi!

Cả phòng họp im lặng, mấy chục người ngơ ngác nhìn bài thi trên bàn.

Lục Thừa Châu nhìn qua.

Giấy của mười năm trước đã hơi ngả vàng, nhưng có thể thấy điểm số tối đa nổi bật trên đó.

Tần Phóng và Hạ Nhất Độ thế nào cũng không ngờ được, thành tích của Cố Mang lại ngoài sức tưởng tượng như vậy!

Kỷ lục của kì thi đại học mà cô lập ra mười năm trước, đến nay vẫn chưa có ai phá vỡ.

Chị đại này không phải thi toàn thi điểm 0, thì là toàn thi điểm tuyệt đối sao?

Chiêu trò gì vậy?!

Hiệu trưởng Phó biết điểm số của Cố Mang có lẽ không đến nỗi quá kém, nhưng cũng chưa từng dám nghĩ cô lại có điểm số vượt mức bình thường như vậy.

Tịch Yên ngơ ngác nhìn Cố Mang, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn lại.

Hai chân Tổ trưởng Lưu cứng đờ đi đến trước những bài thi đó, nhìn thấy nét chữ trên đó, tinh thần hoảng hốt.

Ông ta nghiêng người quay sang laptop, mở ảnh mà phòng chấm thi Bắc Kinh gửi đến.

Máy chiếu chiếu phiếu trả lời của Cố Mang trong kỳ thi tuyển sinh lên màn hình lớn.

Phiếu trả lời của mười năm trước và phiếu trả lời của hiện tại, hoàn toàn có thể xác định nét chữ là do cùng một người viết.

Nhưng mà...

Tổ trưởng Lưu nhìn Cố Mang, cổ họng hơi khô khốc: "Trước khi đến đây tôi đã so sánh nét chữ trước đây của em, không giống với nét chữ trên bài thi."

Ông ta nhìn thấy nét chữ trước đây của Cố Mang hơi xấu, mới càng chắc chắn Cố Mang gian lận.

Cố Mang ngẩng đầu lên, cười nói: "Em biết viết hai mươi tư loại font chữ, loại này, chuyên dùng cho điểm tuyệt đối."

Đuôi mắt xếch lên của cô gái vừa gian xảo vừa ngông cuồng, ngỗ nghịch không chịu khuất phục.

Nhưng điểm số lại khiến đám người này hoài nghi nhân sinh!

Tổ trưởng Lưu hoàn toàn câm nín.

Người có thể đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn trong kỳ thi đại học năm bảy tuổi, hai mươi tư loại font chữ thì tính là gì.

Người của Cục giáo dục đứng rất gần tập tài liệu, nhìn những nét chữ đó, lại nhìn nét chữ trên màn hình, vẻ mặt vô cùng khó tả.

Font chữ chuyên dùng cho điểm tuyệt đối trong kỳ thi?

Đây quả thực là...

Hạ Nhất Độ không nhịn được khóe miệng giật giật, thật sự không ngờ hôm nay lại gặp được một người “không bình thường” như vậy.

Tần Phóng thật sự bái phục người chị đại này.

Có thể khiến tâm trạng của anh ta phức tạp đến mức này, ngoài anh thừa nhà anh ta ra, Cố Mang là người thứ hai.

Hiệu trưởng Phó phục hồi tinh thần trước tiên, nhìn người của tổ kiểm tra và Cục giáo dục, khó khăn lên tiếng: "Không biết chứng cứ mà Đàm lão và cục trưởng Lục mang đến, mọi người còn có gì muốn nói không?"

Đoàn người lúc đến thì hùng hổ, giờ đã bình tĩnh lại.

Bọn họ còn muốn nói gì?

Bọn họ còn dám nói gì?

Người duy nhất đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn trong kỳ thi đại học! Người duy nhất đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn trong kỳ thi tuyển sinh! Kỷ lục này cho dù thêm mười năm nữa cũng chưa chắc có người phá vỡ được!

Chạy đến trường trung học Minh Thành để lấy chứng cứ bắt người? Căn bản là tự tìm đường chết!

Nhìn Cố Mang đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh Đàm lão, lại so sánh với thái độ của Cố Mang đối với bọn họ trước đó.

Bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

...

Ở cửa lớp 1.

Giang Hoài nhìn thấy Đàm Hi Thành xuất hiện ở tòa nhà đối diện, liền giật mình, "Sao ông nội Đàm lại đến đây?"

Cố Âm không quen Đàm Hi Thành, liếc nhìn Giang Hoài, khó hiểu hỏi: "Là ông lão đó sao? Ông ấy là ai vậy?"
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 266: Chương 266



Giang Hoài mím môi: "Cựu Bộ trưởng Bộ Giáo dục, hai năm trước về hưu đã quay về Minh Thành."

Ông nội cậu ta và ông nội Đàm là đồng đội, nên hai nhà quan hệ rất thân thiết.

Nghe vậy, ánh mắt Cố Âm khựng lại, một dây thần kinh trong đầu hơi căng lên.

Người đàn ông thường xuyên ở cùng Cố Mang cũng ở trong đám người đó, là anh ta dẫn người đến cứu Cố Mang sao?

Cố Mang gian lận là sự thật, cho dù bọn họ muốn bao che, cũng phải cho tất cả thí sinh tham gia kỳ thi tuyển sinh một lời giải thích.

Chuyện lần này không phải chỉ dựa vào quyền thế là có thể dễ dàng đè xuống.

Bạn cùng bàn của Cố Âm cười cười: "Cho dù Bộ trưởng đương nhiệm đến, cũng phải làm theo quy định chứ, huống chi đây là người tiền nhiệm, nếu Cố Mang không bị xử lý, vậy thì đặt tất cả thí sinh kỳ thi tuyển sinh vào đâu, kỳ thi tuyển sinh toàn quốc sẽ trở thành trò cười, lần này đến tuyển sinh không chỉ có các trường nổi tiếng trong nước, còn có cả nước ngoài nữa, thật sự muốn làm mất thể diện với cả nước ngoài sao?"

Cố Âm cũng nghĩ như vậy.

Không chỉ lớp 1.

Mà tất cả học sinh và giáo viên, đều chú ý đến tình hình bên phòng họp.

Trước lan can cửa phòng học, đứng đầy học sinh, nhìn về phía phòng họp đối diện.

Mấy phút sau, đám người vừa đi vào lại đi ra từ phòng họp.

Cố Mang đi theo bên cạnh ông Đàm, cụp mắt xuống, thỉnh thoảng ông Đàm nói gì đó với cô, cô khẽ gật đầu đáp lại.

Học sinh đối diện nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đều thay đổi.

"Sao Cố Mang lại đi ra trước? Không phải cô ta nên bị người của đồn cảnh sát đưa đi sao?"

"Rốt cuộc là có ý gì? Chuyện này cứ thế bỏ qua sao?"

"Đây chính là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh toàn quốc! Thứ hạng mà bao nhiêu trường ưu tiên tuyển chọn! Cho dù không xử lý Cố Mang, ít nhất cũng phải hủy bỏ điểm của cô ta cho chúng ta một lời giải thích!"

"Tổ kiểm tra điều tra lấy chứng cứ kiểu gì vậy?! Cũng quá qua loa rồi đấy!"

"Gia thế lớn mạnh thật, phạm lỗi lớn như vậy, cũng có thể bình an vô sự!"

"Còn học hành gì nữa, có loại người này phá hoại bầu không khí, những người chúng ta dù có chăm chỉ học tập, cũng không có cơ hội để thể hiện!"

"Mọi người lên mạng ầm ĩ đi, nhất định phải bảo Bộ giáo dục cho chúng ta một lời giải thích!"

Cố Âm cụp mắt xuống, ngón tay nắm chặt, cô ta vẫn luôn có thể quản lý biểu cảm trên mặt rất tốt, nhưng bây giờ sắc mặt lại vô cùng khó coi.

Bạn cùng bàn quay sang Cố Âm, nhìn thấy mặt cô ta lạnh lùng, vội vàng nói: "Âm Âm, cậu xem mọi người đều lên mạng ầm ĩ rồi, chuyện này vẫn chưa xong đâu, cuối cùng cậu chắc chắn là đứng đầu."

Cố Âm không nói gì.

Ánh mắt Giang Hoài âm trầm, lấy điện thoại ra xem tình hình trên mạng, kết quả lại thấy một bài đăng mới nhất trên Weibo của Bộ giáo dục được đăng một giây trước.

Đầu óc lập tức trống rỗng, mắt mở to đầy kinh ngạc.

Các học sinh khác cũng nhìn thấy.

Các nhóm chat học sinh và giáo viên của trường, hỗn loạn vô cùng.

Tiếng "ting ting" của điện thoại vang khắp hành lang, từng khuôn mặt, đôi mắt đều mở to.

"Đây thật sự là điểm số của Cố Mang sao?!"

"Nếu cô ấy thật sự có thể đạt điểm tuyệt đối, tại sao cô ấy phải thi điểm 0?"

Học sinh vẫn luôn có ấn tượng tốt với Cố Mang, lúc này mới dám lên tiếng bênh vực cô: "Cố Mang muốn thi bao nhiêu điểm là quyền tự do của cậu ấy, bây giờ Cục giáo dục đã làm rõ rồi, các cậu còn muốn thế nào?"

"Cố Mang rất khiêm tốn, chưa từng gây sự, phần lớn mọi người lớp 20 đều rất thích cậu ấy, chỉ có các cậu là thấy cậu ấy chỗ nào cũng không vừa mắt, còn lên diễn đàn bôi nhọ cậu ấy!"

Có người cười lạnh một tiếng: "Những người suốt ngày cười nhạo điểm số của cô ấy đâu rồi?!"

"Còn muốn lên mạng ầm ĩ, trường mình xuất hiện người đứng đầu toàn quốc, lại khiến các người khó chịu như vậy sao?!"

Trong vòng mấy chục giây, bài đăng nào trên diễn đàn trường học nói về điểm số của Cố Mang, đều biến mất sạch sẽ.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 267: Chương 267



"Cố Mang, cô ta..." Giang Hoài gần như không nói nên lời, nửa ngày mới khó khăn thốt ra một tiếng: "Cô ta là thủ khoa thi đại học mười năm trước, trường Thanh Thủy, học sinh của ông nội Đàm..."

Cố Âm nghe thấy câu này, đầu óc ong ong, hoa mắt chóng mặt, một dây thần kinh vẫn luôn căng thẳng, như bị cắt đứt.

Tiếng ồn ào xung quanh đều trở nên mơ hồ, một số hình ảnh của mười năm trước hiện lên.

Năm cô ta năm tuổi, bố mẹ đưa cô ta và Cố Mang đến trường Thanh Thủy.

Nhưng trường Thanh Thủy nhận Cố Mang từng vào trường giáo dưỡng, lại không nhận cô ta.

Ánh mắt của họ hàng nhìn cô ta lúc đó, cả đời này cô ta cũng không quên, Cố Mang dựa vào đâu chứ!

Cả một năm, cô ta đều sống dưới cái bóng của Cố Mang, ai ngờ năm thứ hai, Cố Mang bị trường Thanh Thủy đuổi học, thậm chí vì đánh nhau tập thể mà bị trường Thanh Thủy ghi một cách nặng nề vào hồ sơ.

Muốn tìm trường khác cũng khó.

"Âm Âm, Cố Mang thật sự từng học ở trường Thanh Thủy sao?" Bạn cùng bàn cầm điện thoại tay hơi run rẩy: "Học một năm đã đi thi đại học, sao có thể chứ?!"

Bảy tuổi đi thi đại học, đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn sao?!

Cổ họng Cố Âm như bị cái gì đó chặn lại, không nói nên lời.

...

Văn phòng giáo viên các môn đều im lặng.

Lặng lẽ nhìn bài đăng mới nhất trên Weibo của Cục giáo dục.

Bên dưới có ảnh chụp phiếu trả lời của Cố Mang trong kỳ thi đại học mười năm trước và kỳ thi tuyển sinh lần này.

Những bằng chứng này như tát một cái vào mặt tất cả mọi người.

Tịch Yên trở về văn phòng tổ lý tổng hợp, không ai nói lời nào.

Hình ảnh La Tụng Hoa chế nhạo Tịch Yên trước đây vẫn còn hiện rõ trước mắt, hôm nay người đứng đầu toàn trường lại về tay lớp của Tịch Yên.

Người đứng đầu này không chỉ là đứng đầu toàn trường, còn là đứng đầu toàn thành phố, đứng đầu toàn tỉnh, đứng đầu toàn quốc!

Cái tát này đến quá nhanh.

Chỉ có một nữ giáo viên dạy sinh học bình thường có quan hệ khá tốt với Tịch Yên đi đến bàn làm việc của Tịch Yên, nhỏ giọng nói: "Cô giỏi thật đấy, mắt nhìn người rất chuẩn, đến cả học sinh xuất sắc như Cố Mang cũng bị cô nhìn thấu!"

Đến bây giờ cả người Tịch Yên vẫn lâng lâng, không có cảm giác chân thật, nhìn cô giáo dạy sinh, không biết nói gì.

Cô ấy cũng không ngờ, Cố Mang có sở thích này, chỉ thi đạt điểm tuyệt đối và điểm 0.

Nhớ đến chuyện trước đây Cố Mang thi môn hóa được ba điểm.

Thật sự là nể mặt cô ấy rồi.

"Lần này giải thưởng giáo viên dạy giỏi khối lớp 12 toàn quốc có hy vọng rồi, nhớ mời tôi ăn cơm nha, tôi muốn ăn lẩu!" Cô giáo dạy sinh cười híp mắt nói.

Rầm.

Tiếng đóng cửa khiến cả văn phòng đều rung lên.

Chỗ ngồi của La Tụng Hoa trống không.

Cô giáo dạy sinh quay đầu nhìn, cười cười: "Để bà ta suốt ngày không vừa mắt cô, bắt nạt cô."

Tịch Yên: "..."

...

Cố Mang đích thân đưa ông Đàm đến bãi đậu xe của trường, mở cửa xe: "Lần sau em nghỉ học sẽ đến thăm thầy."

Ông Đàm nhìn cô với ánh mắt hiền từ, mỉm cười vui vẻ: "Định chọn ngành nào? Học thiết kế, học y, hay là học ngành khác?"

Cố Mang suy nghĩ mấy giây, trả lời ông ấy: "Em xác định rồi sẽ nói cho thầy ạ."

"Được." Ông Đàm gật đầu, đánh giá cô từ trên xuống dưới, lại dặn dò một câu: "Cao lên rồi đấy, chỉ là quá gầy, thích ăn đồ ngọt như vậy, cũng không biết ăn đi đâu hết, ăn cơm cho đàng hoàng biết chưa?"

Cố Mang đáp lại một tiếng, ngoan ngoãn vô cùng.

Đợi ông Đàm khom lưng ngồi vào xe, cô đóng cửa xe lại, vẻ mặt xinh đẹp lập tức thay đổi, ba phần gian xảo, bảy phần bất cần đời.

Tần Phóng: "..."

Chị đại đúng là thay đổi như trở bàn tay.

Cố Mang hai tay đút túi, nhìn Lục Thượng Cẩm, lễ phép nói: "Cảm ơn chú Lục."

Lục Thượng Cẩm cười nói: "Chú đưa Đàm lão về trước."

Cố Mang gật đầu.

Lục Thừa Châu vẫn luôn suy nghĩ, Lục Thượng Cẩm quen biết Cố Mang như thế nào.

Hôm nay đột nhiên nhớ ra, mười năm trước Lục Thượng Cẩm từng làm chủ nhiệm khoa ở trường Thanh Thủy, quen biết Cố Mang cũng không có gì lạ.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 268: Chương 268



Nhìn theo xe của Lục Thượng Cẩm đi ra khỏi cổng trường.

Cố Mang xoay người, nhìn Lục Thừa Châu, nhếch mép đầy tà khí: "Vội vàng chạy đến làm gì, đã nói là sẽ không để anh mất mặt trong nhóm chat phụ huynh mà."

Tần Phóng và Hạ Nhất Độ đều là người tinh mắt, lập tức đoán được đầu đuôi câu chuyện.

Không ngờ anh Thừa nhà bọn họ đến cả nhóm chat phụ huynh cũng trà trộn vào.

Xem ra trước đây mỗi lần Cố Mang thi điểm 0, đều khiến anh Thừa bị cô Tịch kia tìm đến không ít lần.

Lục Thừa Châu một tay đút túi, nheo mắt: "Đã nói có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, bây giờ anh biết chuyện của em, đều phải thông qua hot search."

Chuyện này Cố Mang có chút đuối lý.

Cô ừ một tiếng, dời mắt đi, giải thích một cách thờ ơ: "Tình huống hơi khẩn cấp."

Thật ra là quên mất, lần sau sẽ cố gắng.

Đôi mắt của Cố Mang là kiểu màu đen tuyền, rất có lực sát thương, khí thế rất mạnh, lúc này lại chột dạ không dám nhìn Lục Thừa Châu.

Tần Phóng cười, bộ dạng cà lơ phất phơ nói: "Tình huống khẩn cấp sao cô không dám nhìn anh Thừa?"

Cố Mang hơi nghiêng đầu, liếc nhìn anh ta với ánh mắt lạnh nhạt.

Tần Phóng lập tức hận không thể tát vào miệng mình, rốt cuộc anh ta lấy đâu ra dũng khí để nói móc người chị đại này vậy chứ.

Hạ Nhất Độ nhìn anh ta với vẻ mặt không cảm xúc.

Trong mắt Lục Thừa Châu hiện lên ý cười nhạt, đưa tay giúp cô chỉnh lại mái tóc bị rối trên khăn quàng cổ, cảm giác mát lạnh, giống như lụa.

Làn da cô gái rất trắng, tóc đen nhánh, làm nổi bật vẻ đẹp của cô.

"Sau này còn thi điểm 0 nữa không?" Người đàn ông nhìn cô, thấp giọng hỏi.

Thủ khoa thi đại học, thủ khoa thi tuyển sinh.

Giấu cũng kỹ thật.

Muốn điều tra thì sẽ điều tra được, nhưng anh ta không tò mò lắm về quá khứ của Cố Mang, tương lai mới là thứ anh ta muốn.

Cố Mang bị anh ta chạm vào có chút ngứa, rút tay từ trong túi ra, nắm lấy tay anh ta kéo xuống, nắm chặt trong tay một cách tự nhiên.

Nghĩ nghĩ, nói: "Tùy tâm trạng em."

Điểm 0 hay điểm tuyệt đối với cô mà nói đều không sao cả, điểm chỉ là con số mà thôi.

Hạ Nhất Độ: "..."

Tính khí làm việc theo tâm trạng này luôn khiến anh ta cảm thấy có phần quen thuộc, hình như anh ta đã từng gặp ở đâu đó.

"Thi ở đại học điểm 0 là sẽ bị trượt môn đấy." Tần Phóng tốt bụng nhắc nhở cô: "Trượt môn thì không tốt nghiệp được."

Nghe vậy, Cố Mang hơi nheo đôi mắt xinh đẹp lại, à, suýt chút nữa quên mất chuyện này.

Phiền phức.

Hạ Nhất Độ nhìn cô: "Cố Mang, có thể hỏi cô một câu hỏi không?"

Cô gái quay sang nhìn anh ta, nhướng mày.

"Tại sao cô lại thích thi điểm 0 vậy?"

Câu hỏi này của Hạ Nhất Độ, đến cả Lục Thừa Châu cũng có hứng thú.

Tần Phóng càng thêm tò mò, một học sinh xuất sắc như chị đại, tại sao lại không thích điểm tuyệt đối.

Tốc độ làm bài của cô, nhanh đến mức đến cả anh ta cũng phải kinh ngạc.

Cố Mang nghe vậy, cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói: "Đáp án đúng chỉ có một, đáp án sai có ba, tôi có thể từ từ chọn."

Bầu không khí đột nhiên chìm vào sự im lặng kỳ lạ.

Lục Thừa Châu nắm ngón tay cô, trong mắt thêm vài phần ý cười.

Thật ra anh ta cũng đoán được gần như vậy, nên không bất ngờ lắm.

Hạ Nhất Độ hoàn hồn, không nhịn được khóe miệng giật giật: "..."

Phải rồi, bên phòng chấm thi gửi tin đến, tốc độ làm bài của Cố Mang rất nhanh, cuối cùng còn để lại mấy bức tranh cho tổ chấm thi.

Vừa làm những chuyện này, vừa nộp bài trước nửa tiếng.

Thi điểm 0 chỉ là để chơi đùa với thời gian?

“Bất thường” như vậy sao?

"Tôi cũng có một câu hỏi." Tần Phóng tiếp lời, thấy Cố Mang nhìn qua, bèn nói: "Vừa rồi Đàm lão hỏi cô muốn học ngành nào, rõ ràng bảy tuổi cô đã có thể học đại học rồi, sao không đi học?"

Nụ cười bất cần đời trên khóe miệng Cố Mang hơi cứng lại, giọng nói lạnh lùng, tẻ nhạt: "Có chuyện quan trọng."

Tần Phóng thấy chị đại đột nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt trở nên căng thẳng, liếc nhìn Hạ Nhất Độ.

Anh ta không nói sai gì chứ?
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 269: Chương 269



Hạ Nhất Độ nhìn Cố Mang, cô gái này vẫn luôn rất thần bí, nếu không đến trường trung học Minh Thành, sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Biên đạo múa đứng sau Thịnh Thính, nhà thiết kế của Lan Đình, thủ khoa thi đại học mười năm trước, sẽ luôn là một ẩn số.

Cùng lắm bọn họ chỉ biết y thuật của cô không tệ.

Cô thậm chí còn tuân thủ nội quy của trường trung học Minh Thành, khiêm tốn vô cùng.

Chỉ là luôn có những người không biết điều, cứ phải nhằm vào cô.

Lục Thừa Châu nắm tay cô, giọng nói khàn khàn đầy ấp áp: "Chỉ còn một tiết học nữa, xin nghỉ đi, anh dẫn em đi ăn cơm."

Cố Mang hơi nhướng mày, vẻ lạnh lùng trong mắt dịu đi phần nào: "Được."

Tần Phóng thấy chị đại không sao, thở phào nhẹ nhõm.

...

Sau khi Cục giáo dục làm rõ điểm số của Cố Mang, độ hot về Cố Mang trên hot search nhanh chóng giảm xuống, không ai phát hiện ra điều bất thường.

Điện thoại của Cố Âm cũng rất yên tĩnh.

Sau khi công bố điểm lúc bốn giờ chiều, họ hàng đều đến tìm cô ta hỏi.

Bây giờ lại không thấy ai lên tiếng.

Buổi tối, Cố Âm về nhà họ Lôi, nhìn thấy một đám người trong phòng khách, thì ngẩn ra.

"Ông ngoại, bà ngoại, cậu, mợ." Cô ta ngoan ngoãn gọi một tiếng, đặt cặp sách lên ghế bên cạnh.

Ông cụ Lôi nghe thấy điểm số của Cố Mang, một người gần trăm tuổi, chưa từng hối hận như vậy.

Ăn cơm tối cũng không có khẩu vị.

Bây giờ nhìn thấy Cố Âm, mây mù trong lòng mới tan đi một chút, tuy Cố Âm không bằng, nhưng cũng đã rất tốt.

Ổn định lại, ông ta giới thiệu người đàn ông mặc vest chỉnh tề ngồi đối diện ghế sofa cho Cố Âm, "Đây là giáo viên của phòng tuyển sinh khoa Y, Đại học Bắc Kinh, đặc biệt đến nhà thăm hỏi."

Gặp được học sinh giỏi, các trường đại học đều sẽ ra sức mời chào.

Hơn nữa sẽ chọn ra tay trước để chiếm lợi thế, chứ đợi đến lúc phỏng vấn thật sự, sẽ có rất nhiều yếu tố không chắc chắn.

Buổi chiều khi điểm số vừa ra, giáo viên của Đại học Bắc Kinh lập tức đến tận nhà, tốc độ rất nhanh.

Cố Âm lễ phép nói: "Em chào các thầy."

Vị giáo viên dẫn đầu họ Hứa, ấn tượng đầu tiên với Cố Âm rất tốt: "Cậu của em đã sớm gửi hồ sơ của em cho khoa Y chúng tôi rồi, điểm thi tuyển sinh lần này của em cũng rất xuất sắc."

Cố Âm khiêm tốn cười: "Bảy trăm mười, đến cả top 10 toàn quốc cũng không vào được, còn có người đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn, phải xem so với ai."

Cô ta xếp thứ mười chín toàn quốc, Cố Mang bỏ xa người xếp thứ hai toàn quốc đến ba mươi điểm.

Cố Âm vừa nói xong, sắc mặt người nhà họ Lôi đều trở nên kỳ lạ.

Bọn họ đã cố ý lờ đi điểm số của Cố Mang, không ngờ Cố Âm lại chủ động nhắc đến.

Cơn tức vừa mới nuốt xuống lại nghẹn ở ngực, không thể lên cũng không thể xuống, khó chịu vô cùng.

Thầy giáo Hứa nghe vậy, thì biết Cố Âm rất cầu tiến trong học tập, càng thêm hài lòng: "Cô học sinh đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn đó, không thể so sánh được, em ấy bảy tuổi đã là thủ khoa toàn quốc rồi."

Cố Âm nắm chặt ngón tay, mỉm cười: "Thưa thầy, em có thể hỏi tại sao các thầy không đến tìm chị ấy trước không?"

Thầy Hứa nhìn Cố Âm, không có trả lời qua loa với cô ta, thẳng thắn nói: "Tất cả các trường nổi tiếng trong nước đều bày ra trước mặt em ấy để em ấy chọn, bao gồm cả Đại học Bắc Kinh, nhưng mà em ấy chắc là sẽ chọn một trường đại học tốt hơn ở nước ngoài."

Hiện tại trong nước đúng là phát triển rất tốt, nhưng về giáo dục đại học, vẫn còn một số phương diện hơi tụt hậu, bọn họ cũng đang cố gắng đuổi kịp.

Cố Âm dạ một tiếng, hơi dừng lại, nói: "Em muốn hỏi thầy một câu."

Thầy Hứa gật đầu.

"Nếu em vào khoa Y Đại học Bắc Kinh, có thể có thể làm sinh viên của Trưởng khoa Úc không ạ." Cố Âm không hề che giấu tham vọng của mình.

Úc Trọng Cảnh là bậc thầy học thuật trong giới y học, còn có một vị trí trong tổ chức y tế, những giáo viên khác cô ta không để vào mắt.

Khóe miệng thầy Hứa mấp máy, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói với vẻ mặt khó xử: "Lời này thầy nói ra, mọi người đừng truyền ra ngoài, tốt nhất là nghe xong thì quên đi."
 
Back
Top Bottom