Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 180: Quà đến người không đến



Cố Âm vừa về đến nhà là làm bài ở trong phòng của mình.

Càng làm vàng phiền muộn, một tay cô ta giật mạnh tờ đề, vò nát trong lòng bàn tay, rũ mắt, từ từ xé tờ đề thành từng mảnh nhỏ.

Vẻ mặt cô ta rất bình tĩnh, đáy mắt trống rỗng, không nhìn ra được cảm xúc gì.

Chẳng biết xé bao lâu, đến khi ngón tay đau nhói, cô ta mới rụt lại, cúi đầu.

Đầu ngón tay đã bị cạnh sắc của tờ đề rạch một đường, tơ máu nhàn nhạt xuất hiện.

Cô ta ngẩn người, kinh ngạc ngậm ngón tay.

Qua một lúc lâu, mới lần nữa cầm bút lên, lơ đãng tiếp tục làm bài.

Nét bút rất nặng, như thể muốn làm rách giấy.

...

Sáng ngày hôm sau, ở trường đua ngựa.

Lần này Tần Phóng đến Minh Thành là vì xem trọng mảnh đất này, có thể mở trường đua ngựa để chơi đùa.

Trùng hợp dịp tết nguyên đán, là ngày lành tháng tốt để khai trương.

Thật ra, anh ta cực lỳ khó hiểu, rõ ràng việc này tiến hành khá kín đáo, vì sao Vu Xu lại đến.

"Khai trương thuận lợi." Vu Xu mỉm cười ưu nhã, đưa sang một món quà nhỏ.

"Cảm ơn." Tần Phóng cầm lấy, không hiểu vì sao có hơi nóng tay, lát nữa anh Thừa đến, không biết có "thưởng" cho anh ta hình phạt ngũ mã phanh thây hay không đây.

Cứ nhìn vào thiên thời, địa lợi, nhân hòa mà xem…

Ngón tay của Hạ Nhất Độ kẹp điếu thuốc, làn khói mỏng manh bay lên, anh ta cười nhạt: "Sao cô biết hôm nay Tần Phóng đến buổi khai trương trường đua ngựa?"

Vu Xu vén lẹn tóc rớt xuống ra sau vành tai: "Ngày đó ăn cơm, tình cờ gặp nhóm người Úc Mục Phong, bọn họ đang nói chuyện, nên hỏi một câu."

Tần Phóng: "..."

Thảo nào hôm nay tên đó chỉ gửi quà mà người thì chẳng thấy đâu, thì ra là rước lấy họa.

"Ngày hôm nay Thừa Châu sẽ đến à?" Thái độ của Vu Xu thoải mái, phóng khoáng, cực kỳ tự nhiên.

Cứ như quan hệ giữa cô ta và Lục Thừa Châu vẫn như trước đây, chưa từng có mâu thuẫn gì.

Tần Phóng nhìn cô ta.

Cô gái đã chăm chút kỹ lưỡng về cách ăn mặc, trang điểm tinh tế, đến cả quần áo cũng là hàng xa xỉ phiên bản mới nhất.

Có điều anh ta nhớ rõ, Vu Xu luôn thích mặc trang phục của Lan Đình, bởi vì bà nội Lục rất thích.

Bây giờ biết được nhà thiết kế của Lan Đình là Cố Mang, thì không mặc nữa?

"Trên mặt tôi có gì sao à?" Vu Xu thấy Tần Phóng vẫn nhìn cô ta, nhưng không nói lời nào thì vô thức s* s**ng mặt mình.

Tần Phóng cười với vẻ bỡn cợt: "Không có, chắc là anh Thừa sẽ đến ngay."

Vu Xu gật đầu, tạm ngừng, như thể không để tâm mà nói: "Tôi nghe nói tối hôm qua, Thừa Châu anh ấy đã động đến vài người của Minh Thành."

"Ừ." Tần Phóng nhướn mày, nghe cô ta hỏi câu này thì ánh mắt lạnh nhạt dần, lời ít mà ý nhiều: "Những người đó không có mắt, đã chọc vào người không nên chọc."

Bọn họ đã rất nương tay rồi.

Nếu không phải vì anh Thừa sợ ra tay quá nặng sẽ dọa sợ Cố Mang, thì sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy đâu.

Đám người này của bọn họ chẳng có ưu điểm gì, nhưng vẫn biết cái gì gọi là người mình, cái gì gọi là người ngoài.

Người mình có giết nhà phóng hỏa, thì bọn họ sẽ giúp thiêu hủy thi thể, xóa bỏ vết tích.

Người ngoài mà dám động vào một sợi tóc, thử xem.

Vu Xu thở dài, tiếc nuối nói: "Về phương diện thiết kế thì Chu Tâm Đường vẫn có chút tài năng bẩm sinh, đáng tiếc, hiện tại thân bại danh liệt, cuộc đời của một cô bé lại bị hủy hoại như vậy."

Tần Phóng và Hạ Nhất Độ chẳng nói gì.

Vu Xu liếc nhìn bọn họ, ánh mắt hơi trầm xuống, bậc cười: "Thật ra chỉ là chút tranh chấp giữa các cô bé mà thôi, nếu Cố Mang biết bản thảo thiết kế của mình quan trọng, thì không nên vứt lung tung, như vậy thì đã không xảy ra chuyện rồi."

Không ai đáp lại lời cô ta.

Vu Xu xiết chặt ngón tay, nhẹ giọng tiếp tục nói: "Gây chuyện trong dịp dạ tiệc năm mới có chút không hợp tình hợp lý."

Tần Phóng không kiềm lòng được nở nụ cười: "Tôi nói này Vu Xu, từ khi nào mà cô lại hiền lành như vậy, Cố Mang vứt rác, còn phải cân nhắc xem nên vứt rác ở đâu, còn phải đề phòng người khác nhặt à?"

Nụ cười nơi khóe môi của Vu Xu khựng lại, dường như không ngờ anh ta sẽ nói ra những lời châm chọc như thế.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 181: Đánh người thì đánh người, còn phải chọn chỗ sao?



Tần Phóng duỗi thẳng cánh tay ra phía sau, uể oải nói: "Hơn nữa, cô Chu gì đó đã tự mình lấy trộm bản thảo thiết kế, còn trông mong Cố Mang để lại thể diện cho cô ta sao? Đầu óc không tốt thì đừng làm người nữa."

Vốn dĩ bọn họ định làm người tốt, cho những người đó một con đường sống rồi.

Công khai xin lỗi, hủy bỏ tác phẩm là xong việc.

Nhưng là đám người kia không biết tốt xấu, thấy Cố Mang không đưa ra bằng chứng ngay, bèn ngang ngược, không những đỗ ngược lỗi, ép Cố Mang xin lỗi, lại còn mắng mỏ Cố Mang.

Người mà đến cả anh Thừa cũng sợ hù dọa đến, vậy mà gan của bọn họ lớn thật.

Hạ Nhất Độ khẽ cúi đầu, búng tàn thuốc, môi mỏng lạnh nhạt nhếch lên: "Lấy trộm bản thảo thiết kế, Cố Mang muốn làm gì thì làm, còn phải chọn chỗ sao?"

"Đúng thế, thứ gì ấy." Tần Phóng đáp lời Hạ Nhất Độ, toàn lên toát lên vẻ du côn.

Vu Xu hơi mím môi.

Sao hai người bọn họ cũng về phe Cố Mang rồi, còn dùng lời nói chặn họng cô ta.

Cô ta cùng lớn lên với bọn họ mà.

"Vu Xu." Hạ Nhất Độ gọi tên cô ta, chậm rãi ngước mắt, thấy cô ta nhìn qua mới nói: "Việc này người trong cuộc rõ ràng nhất, cô cứ đứng xem thôi, tốt nhất đừng nhận xét lung tung."

Sắc mặt của Vu Xu trầm xuống, vừa định hỏi gì đó.

Từ nơi xa vang lên tiếng nói chuyện đứt quãng.

Hạ Nhất Độ thoáng híp mắt, nhìn về phía cổng trường đua ngựa xa xa.

Một dám người đi về phía bên này.

Tần Duệ dẫn theo Tần Dao Chi, Khương Thận Viễn cũng đến.

Còn có một cô gái, người mà Vu Xu đã từng thấy qua trên tin tức, cô gái trong vụ án trấn Trường Ninh, hình như tên là Mạnh Kim Dương.

Người như thế mà cũng xứng đáng xuất hiện trong nhóm bọn họ sao?

Cố Mang đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, khoác áo gió màu trắng đơn giản, tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.

Một tay của cô đang đút vào túi của mình, tay kia thì được Lục Thừa Châu nắm lấy, nhét vào trong túi của anh ta.

Động tác cực kỳ thân mật.

Ánh mắt của Vu Xu trong phút chốc trở nên lạnh lẽo, không ngừng nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Mạnh Kim Dương lấy một que kẹo từ trong túi ra đưa cho Cố Mang.

Cô gái nhận lấy, rút tay ra khỏi túi áo của Lục Thừa Châu, bóc lớp giấy nhựa ra rồi cho kẹo vào trong miệng.

Nhiệt độ rất thấp, đầu ngón tay của cô lạnh lẽo, song trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhét tay vào trong túi của cô.

Một giây tiếp theo, tay ở gần Lục Thừa Châu đã bị anh ta kéo ra rồi nhét vào trong túi của mình.

Lông mày thanh thú của Cố Mang nhướn lên.

"Anh Thừa, Cố Mang."

Hai người Tần Phóng và Hạ Nhất Độ chào hỏi bọn họ.

Cố Mang vươn tay đẩy vành nón, lịch sự "ừ" một tiếng.

Vu Xu tiến lên nửa bước, rụt rè đoan trang, cười với vẻ ưu nhã: "Thừa Châu."

Lục Thừa Châu không lạnh nhạt nhưng cũng chẳng nhiệt tình mà lên tiếng.

Tần Duệ nhìn Vu Xu, ôn tồn lễ độ: "Ở Bắc Kinh chỉ có cô đến sao?"

Nhóm người Úc Mục Phong không đến góp vui, trái lại anh ta cũng có chút bất ngờ.

Vu Xu mỉm cười, gật đầu: "Chắc là bọn họ có việc, mặc dù người không đến, nhưng quà mừng thì đã gửi."

Tần Duệ cũng không hỏi nhiều, kẻ nhạy cảm như anh ta đã cảm thấy tình huống có chút quái lạ từ lâu.

Vu Xu chính là người được vòng tròn Bắc Kinh ngầm thừa nhận là cháu dâu nhà họ Lục.

Hiện tại lại xuất hiện thêm Cố Mang.

Tần Dao Chi nhìn về phía chuồng ngựa, kéo tay áo Tần Duệ, ánh mắt có chút kích động: "Anh trai, con ngựa nhỏ bên kia thật đáng yêu, ba con, vừa vặn đủ để cho đám con gái bọn em cưỡi chơi."

Tần Phóng khoanh tay, đứng nghiêng ngả, ánh mắt trêu chọc: "Tiểu Dao Chi, đây chính là thứ mà anh cả cố ý chuẩn bị cho mấy đứa, em dự định cảm ơn anh thế nào đây?"

Gặp được cô bé kia vào ngày hôm qua là chuyện vô cùng bất ngờ, gần hai tháng trời, trạng thái cơ thể của cô bé đã hồi phục rất tốt.

Mặt cũng không vừa vàng vọt lại gầy gò như trước, mà tròn trĩnh hơn nhiều rồi.

Y thuật của Cố Mang kia quả thật không tồi.

Tần Dao Chi cười hừ hừ một tiếng, rất giả tạo mà nghịch ngợm nói: "Lấy thân báo đáp, có muốn hay không."

Khóe môi của Tần Phóng co giật: "..."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 182: Cưỡi con ngựa hung dữ nhất



Ánh mắt Tần Duệ nghiêm nghị nhìn cô ấy: "Dao Chi, không được ăn nói với anh cả như thế."

Tần Dao Chi bĩu môi.

Vài người khác không khách sáo, bậc cười thành tiếng.

Tần Dao Chi nhìn về phía chuồng ngựa, khoác tay Cố Mang và Mạnh Kim Dương: "Chị Mang, Kim Dương, chúng ta cưỡi ngựa đi, chị xem chỗ kia có nhiều con ngựa nhỏ, đáng yêu ghê."

Vu Xu nhìn ba cô gái, quan hệ của họ trông có vẻ rất tốt, cô ta xiết chặt ngón tay.

Đến cả công chúa nhỏ của nhà họ Tần mà cũng gần gũi với Cố Mang như vậy.

Tần Dao Chi thì tương đối đặc biệt, vì đời này của nhà họ Tần chỉ có Tần Dao Chi là con gái, nên cô ấy đã sớm được cưng chiều đến mức coi trời bằng vung.

Rất khó tiếp cận, tính cách lại lập dị.

Nhưng ấy vậy mà ông cụ nhà họ Tần nọ lại cực kỳ cưng chiều cô ấy.

Nếu không phải vì Tần Dao Chi ngã bệnh, thì ông cụ tuyệt đối sẽ không cho phép Tần Dao Chi theo Tần Duệ đến Minh Thành.

Mạnh Kim Dương chưa từng cưỡi ngựa, có chút sợ hãi: "Tôi không biết cưỡi ngựa, không đi đâu, cậu và Cố Mang đi đi."

"Không sao đâu." Tần Dao Chi nhìn sang Tần Duệ: "Anh trai, anh dẫn ngựa giúp Kim Dương đi."

Tần Duệ lùi sang bên cạnh một bước, hất cằm một cái với Khương Thận Viễn: "Tìm anh Thận Viễn của em đi, là người cậu ta đưa đến mà."

Tần Dao Chi nhíu mày: "Anh Thận Viễn?"

Khương Thận Viễn nhìn Mạnh Kim Dương, người vừa muốn thử nhưng lại sợ, rồi dặn dò nhân viên công tác bên cạnh: "Dắt ngựa qua đi."

"Hai con là được, tôi không chơi." Cố Mang bỗng lên tiếng.

Lục Thừa Châu nghe vậy, liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô: "Không biết cưỡi thì để tôi dắt giúp em."

"Không cần." Cố Mang cúi đầu mở miệng, biểu cảm toát lên vẻ lười biếng, ánh mắt đảo qua hàng ngựa trong chuồng, dừng lại trên con ngựa thuần chủng ở phía cuối, đôi mắt đen láy khẽ nheo lại.

Lục Thừa Châu theo tầm mắt của cô mà nhìn sang.

Là con ngựa thuần chủng mà Tần Phóng trân quý nhất, bỏ hơn ngàn vạn để mua về.

Tính nết thì hoang dã, lại vừa hung dữ vừa điên cuồng, vẫn chưa được thuần hóa hoàn toàn.

Muốn cưỡi con này à?

Chỉ trong chốc lát, nhân viên công tác đã dẫn hai con ngựa nhỏ qua.

Tần Dao Chi biết cưỡi một chút, không cần người khác đỡ, đã nhanh chóng lên được ngựa.

Cô ấy cầm dây cương, quay đầu lại liếc nhìn Cố Mang: "Chị Mang, chị cũng chơi thử đi, cưỡi ngựa không khó đâu."

Gương mặt của cô gái không có biểu cảm gì, giọng nói rất lạnh nhạt: "Mọi người chơi đi."

Khương Thận Viễn chậm rãi đi đến phía trước ngựa nhỏ, sờ lên trán của nó, tích cách rất dịu dàng.

Anh ta cởi áo khoác ngoài, ném cho nhân viên công tác, rồi nhìn về phía Mạnh Kim Dương, vương tay: "Kim Dương, nào, để tôi đỡ em lên."

Mạnh Kim Dương gật đầu, cẩn thận làm theo chỉ dẫn của anh ấy.

"Cẩn thận một chút, đặt chân chắc vào bàn đạp." Khương Thận Viễn đỡ lấy cánh tay cô ấy.

Đợi đến khi Mạnh Kim Dương ngồi vững, anh ấy bảo cô nắm chắc dây cương, rồi mới chậm rãi dắt ngựa đi về phía trước.

Tần Phóng huých vai Hạ Nhất Độ bên cạnh, hạ giọng: "Luật sư đúng là kiên nhẫn thật, nhìn không hiểu nổi."

Hạ Nhất Độ cũng không hiểu.

Có lẽ xuất phát từ sự đồng cảm, dù sao thì vụ kiện nọ của Mạnh Kim Dương đều là do Khương Thận Viễn lo liệu, quan hệ của hai người có tốt một chút thì cũng bình thường.

Lúc đó, Khương Thận Viễn và Cố Mang còn chẳng phải bạn bè.

Vu Xu nhìn cảnh tượng này, hơi cau mày.

Khương Thận Viễn vậy mà hạ thấp địa vị tự mình dẫn ngựa cho loại con gái này à?

Cố Mang liếc nhìn Mạnh Kim Dương đang ngồi vững vàng trên lưng ngựa nhỏ, ánh mắt lại quay trở về con ngựa thuần chủng.

"Muốn cưỡi con ngựa kia à?" Lục Thừa Châu nhẹ nhàng chà xát ngón tay cô, thấp giọng hỏi.

Cố Mang nghiêng đầu, đôi mắt đen thăm thẳm như hồ sâu nhìn anh ta, ánh mắt trong suốt nơi đáy mắt mang theo một chút lạnh nhạt, hờ hững thốt lên một tiếng "ừ".

"Mấy con khác thì chẳng có hứng thú." Giọng cô gái lạnh nhạt, mang theo chín phần ngông cuồng.

Còn lại một phần là sự hoang dã không thể kiềm chế.

Đáy mắt của Lục Thừa Châu toát lên ý cười mỏng manh, anh ta gật đầu, dặn dò nhân viên công tác: "Dắt ngựa thuần chủng qua đi."

Trong lòng Vu Xu cười lạnh một tiếng, không biết tự lượng sức mình, con ngựa hơn ngàn vạn mà dễ cưỡi như vậy sao.

Đừng ngã đến tàn phế đấy.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 183: Rõ ràng là muốn dằn mặt Cố Mang



Tần Phóng nghe vậy, sợ hãi lập tức đứng phắc dậy: "Anh Thừa, người thuần hóa ngựa vẫn chưa thuần hóa xong được nó đâu, để Cố Mang cưỡi thì không an toàn."

"Tôi dắt cho Cố Mang cưỡi." Lục Thừa Châu nhìn sang nhân viên công tác, hất cằm một cái: "Đi dắt đi."

Nhân viên công tác do dự nhìn sang Tần Phóng.

Thấy ông chủ nhà mình không dám nói lời nào, bèn hiểu được ai đang làm chủ trường đua này, nhanh chóng xoay người đi về phía chuồng ngựa.

Vu Xu không thể tin nổi mà nhìn Lục Thừa Châu.

Anh ấy dung túng cô gái này đến mức như thế sao, dắt cả ngựa cho cô ta cưỡi?

Khóe mắt đỏ ửng lên vì tức giận, cô ta nghiến răng.

Có Mang thờ ơ, mở miệng: "Tôi thử xem."

Lời này có nghĩa là không cần Lục Thừa Châu dắt ngựa cho cô.

Vu Xu hơi nghiêng đầu, đè ép cơn tức trong lòng xuống, mỉm cười tao nhã: "Cô Cố biết cưỡi ngựa à?"

Cố Mang cắn kẹo que, vẻ mặt không lạnh không nhạt, đôi mắt hơi nheo lại tràn đầy vẻ lạnh lùng, lời ít mà ý nhiều: "Biết một chút."

Lời lẽ rời rạc, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.

Vu Xu siết chặt ngón tay, mỉm cười đoan trang, từng cử chỉ đều toát lên vẻ trang nhã và đúng mực của một tiểu thư nhà giàu, không thể bắt bẻ.

"Chơi đùa ở trường đua ngựa, thì phải có so tài mới thú vị, tôi cũng biết chút ít, không biết có được vinh hạnh cùng so tài với cô Cố hay không." Cô ta nhìn Cố Mang, thái độ lịch thiệp, trông không có chút địch ý nào.

Lời nói xong, qua một lúc lâu, Cố Mang vẫn chưa hề lên tiếng trả lời.

Đám người Tần Phóng cũng không nói chen vào, mang dáng vẻ giống như đang xem kịch vui.

Điện thoại của Lục Thừa Châu vang lên, anh ta hơi cúi đầu, dùng một tay để nhắn tin như thể không nghe thấy những gì Vu Xu nói.

Đợi đến khi Vu Xu kiên trì đến cùng, định mở miệng hỏi lại, thì lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của cô gái: "Không có hứng thú."

Tần Phóng không kiềm lòng được mà phì cười thành tiếng, chị hai quả thật rất vô tình.

Mặt Vu Xu sa sầm, liếc nhìn anh ta.

Tần Phóng thu lại nụ cười, chỉ tay về phía Khương Thận Viễn: "Cô nhìn anh chàng luật sư kia xem, có giống dắt ngựa cho phụ nữ không, dắt ngựa không tồi, còn sợ cô gái nhỏ bị ngã va đập."

Vu Xu mím môi, thu tầm mắt lại, nhìn về phía Cố Mang mỉm cười: "Chỉ là chơi đùa mà thôi, cô Cố không cần sợ hãi, tôi cưỡi cũng bình thường thôi."

Tần Phóng: "..."

Lời nói này.

Vu Chấn, bố của Vu Xu, là tư lệnh phân khu quân sự dưới quyền của bác cả nhà họ Lục, xem như là được bác cả nhà họ Lục một tay đề bạt lên.

Vu Xu từ nhỏ đã được Vu Chấn mang theo bên cạnh, những thứ trong quân khu đó, về cơ bản thì Vu Xu đều đã từng tìm hiểu hoặc chạm qua.

Kỹ năng mà cô ta am hiểu nhất chính là cưỡi ngựa và bắn súng.

Cưỡi ngựa còn tốt hơn cả anh ta và Hạ Nhất Độ.

Như thế này thì rõ ràng là muốn dằn mặt Cố Mang nhỉ.

Hạ Nhất Độ ném đầu lọc thuốc xuống mặt đất, dẫm tắt, nhìn về phía Vu Xu, nheo mắt lại, không nói lời nào.

Tần Duệ lặng lẽ quan sát nét mặt của Cố Mang và Vu Xu.

Nhìn thấy Cố Mang vẫn nhìn con ngựa thuần chủng nọ, mà không phản ứng gì. Anh ta suy nghĩ một chút, lên tiếng: "Đều đến chơi, so tài thì thôi đi."

Nhìn thấy dáng vẻ Cố Mang như vậy, lại không rành cưỡi ngựa cho lắm, thua thì rất khó coi.

Đến lúc đó, Dao Chi nhìn thấy Cố Mang bị bắt nạt, sỉ nhục, thì nhất định sẽ nổi cáu.

"Tần Duệ, so tài cũng là một loại thú vui mà, trước đây lúc mấy người chúng ta đến trường đua ngựa, không phải đều chơi trò so tài này sao." Vu Xu nhớ đến điều gì đó, cười cười: "Tôi nhớ tháng bảy năm ngoái, tôi còn thắng Úc Mục Phong một chiếc xe thể thao bản giới hạn cơ, anh ta đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ."

Cố Mang nghe vậy, khẽ liếc mắt, lông mày tinh xảo nhướn lên, thu lại vài phần bất cần đời: "Xe thể thao?"

Vừa mở miệng, giọng nói vô tình mang theo chút lạnh lẽo.

"Ừ." Vu Xu nhìn sang cô, như thể đang hồi tưởng chuyện rất thú vị này, ý cười càng hiện rõ: "Một chiếc Maserati bản giới hạn, Úc Mục Phong cầu xin Thừa Châu rất lâu, mới được anh ấy nhường lại cho, sau đó lại thua cả vào tay tôi."

Giọng điệu cực kỳ thân thiết.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 184: Bắn chết



Trong từng câu từng chữ, người phụ nữ này đều đang chứng tỏ với Cố Mang rằng quan hệ giữa bọn họ rất tốt.

Như thể xe kia vào tay cô ta, cũng chính là về lại tay Lục Thừa Châu vậy.

Cô ta và Lục Thừa Châu tuy hai mà một.

Cố Mang không có phản ứng gì.

Bên này, nhân viên công tác đã dẫn con ngựa thuần chủng sang, tính nết con ngựa còn khá hung dữ, suốt cả chặng đường dắt qua vẫn liên tục hí vang và đá hậu.

Người thuần hóa vuốt bờm trên trán nó để trấn an.

Vu Xu nhìn thấy Cố Mang trông có vẻ có hứng thú với xe thể thao, ánh mắt chợt lóe sáng, nhìn Cố Mang: "Cô Cố có hứng thú thì chúng ta sẽ dùng chiếc xe thể thao kia làm phần thưởng nhé, cô Cố mà thắng thì xe thể thao sẽ là của cô."

Xe này trước đây Tần Phóng cũng từng để ý đến, cũng đã ngỏ ý với Lục Thừa Châu.

Có điều, lúc đó Lục Thừa Châu muốn mời Úc Trọng Cảnh trở về để làm phẫu thuật cho bà nội, nên đã để phần nhân tình này lại cho Úc Mục Phong.

Kết quả tên kia quay đầu thua vào tay Vu Xu.

Tần Phóng nghe Vu Xu dùng xe thể thao làm tiền đặt cược, thì cảm thấy thú vị, hơi nghiêng người, cười: "Cố Mang thua thì sao?"

Vu Xu không chút biểu cảm, từ trên xuống dưới nhìn lướt qua bộ trang phục giản dị của Cố Mang, rất hào phóng nói: "Mặc dù cô Cố có chút danh tiếng, nhưng dù sao thì khi còn bé cũng từng sống ở vùng hoang vu hẻo lánh, cực khổ, khác với chúng tôi, tôi chẳng thiếu gì cả, mọi người chơi vui vẻ là được."

Đôi mắt u ám của Lục Thừa Châu ngập tràn vẻ rét buốt, đuôi mắt lạnh lùng quét qua, đáy mắt mang theo vẻ tàn nhẫn mơ hồ.

Cố Mang nhướn mày, chẳng để tâm mấy mà mở miệng hỏi: "Vậy xe thể thao kia bao nhiêu tiền?"

Tần Phóng nghĩ ngợi một chút: "Hơn một trăm triệu, giá cả cụ thể thì quên rồi."

Cố Mang gật đầu, lấy một tấm thẻ từ trong túi ra, hai ngón tay thon dài kẹp lấy, vẻ mặt lạnh nhạt: "Thắng thì xe thể thao thuộc về tôi, thua thì tôi bồi thường tiền."

Vu Xu thấy cô đồng ý, khóe môi cong lên: "Quy tắc cứ để cô Cố quyết định."

Hơn một trăm triệu, phải vét sạch cả gia tài chứ nhỉ.

Thịnh Thính tuy nổi tiếng, thế nhưng trên anh ta còn có công ty, tiền được phân chia đến tay của Cố Mang thì có thể được bao nhiêu đâu.

Còn về phần Lan Đình, thì nhà họ Quý sẽ cho phép Cố Mang nắm lấy phần lớn lợi nhuận sao?

Chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.

"Cô Cố muốn cưỡi con ngựa này à?" Vu Xu chỉ tay vào con ngựa được nhân viên công tác dắt đến.

Nó đang ngẩng đầu hí vang, không ngừng vùng vẫy, nhân viên công tác phải nắm lấy dây cương thật chặt.

Cố Mang nhàm chán mà "ừ" một tiếng, giữa chân mày toát lên vẻ lạnh lùng lại bực bội, nhìn qua là biết không có kiên nhẫn để trả lời cô ta.

"Được." Vu Xu cười trang nhã, rồi bảo nhân viên công tác dẫn cô ta đến chuồng ngựa để chọn ngựa.

Sắc mặt của Lục Thừa Châu lạnh như băng, anh ta lướt mắt qua con ngựa thuần chủng, hơi thấp giọng nói bên tai Cố Mang: "Hiện tại ngựa này không hợp để thi đấu, đổi con khác đi."

Ngựa chưa được thuần phục, tiềm tàng nguy hiểm không thể kiểm soát được.

Cố Mang lắc đầu: "Không sao."

Cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay của người đàn ông, cô gái lười biếng đi về phía con ngựa thuần chủng.

Bóng lưng cao gầy, mảnh mai, lại ngông cuồng bất kham.

Lục Thừa Châu cau mày, đôi mắt đen láy không ngừng lo âu, anh ta nghiêng mặt nhìn về phía Hạ Nhất Độ, giọng trầm lạnh: "Đi lấy súng."

Hạ Nhất Độ ngẩn người.

Tần Phóng lập tức phàn nàn: "Anh Thừa, tôi tốn hơn ngàn vạn để mua về đó."

Có tiền hay không thì chẳng sao cả, chủ yếu là ngựa này tuy rất bướng bỉnh, nhưng thật ra là ngựa tốt.

Không thể chỉ vì sợ Cố Mang gặp chuyện không may, mà đã tính đến chuyện bắn chết nó ngay lập tức, phòng trường hợp nó nổi điên.

Đây chính là con ngựa quý mà anh ta dùng để trấn giữ trường đua ngựa này đó!

Tên thầy lởm nào đã chọn cho anh ta cái ngày "tốt" này thế.

Khai trương thuận lợi?!

Thuận lợi cái đầu ông đấy!

Lục Thừa Châu bình thường ít khi tức giận, lúc này sắc mặt đã trầm xuống, sát ý đáng sợ khiến cho tất cả mọi người đều bị bao phủ bên trong bầu không khí u ám toát ra từ người đàn ông.

Lạnh đến mức hít thở không thông.

Tần Phóng liếc nhìn vẻ mặt kia, lập tức thay đổi sắc mặt, vừa nghiêm túc lại trịnh trọng: "Chị dâu nhỏ quan trọng hơn! Lão Hạ, đi lấy súng qua đây!"

Lời lẽ ngay thẳng.

Không biết từ nào đã xoa dịu được thiếu gia Lục, vẻ lạnh lùng trên gương mặt đó đã dịu lại đôi chút, anh ta không nói gì thêm.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 185: Còn có thể thuần phục ngựa?



Cố Mang đứng nghiêng về phía bên trái con ngựa, dung mạo tinh xảo có vài phần ương bướng, đuôi mắt cong lên lộ ra vẻ lạnh lùng.

Đầu tiên cô chạm vào trán, rồi tay di chuyển đến bờm trước của con ngựa, sử dụng năm ngón tay để vuốt mượt nó.

Không biết có phải là do chiêu thức của Cố Mang không, hay là con ngựa này biết ưa thiện sợ ác.

Đến tay cô gái, dường như nó đã kiểm soát được tính khí.

Hơi thở nặng nề thể hiện sự tính khí nóng nảy, nhưng không đá hậu.

Nhân viên làm việc hoảng sợ suy sụp, nhìn cảnh tượng này mà không thể tin nổi, đang xuất thần, nghe thấy giọng nói của Cố Mang: “Đi lấy táo đến.”

“Vâng.” Rất nhanh đi qua, cung kính đưa cho Cố Mang.

Cố Mang nghiêng đầu nhìn quả táo trong tay, vẫy thoáng qua đầu mũi ngựa, mũi ngựa giật giật, ánh mắt theo dõi từng chuyển động của cô.

Nhìn quả táo nảy lên nảy xuống trong tay Cố Mang, hình như con ngựa có chút không kiên nhẫn lắc đầu.

Cố Mang giữ lại vài giây, sau đó nhét quả táo vào táo vào trong miệng nó.

Miệng ngựa lập tức nhai nuốt, không được ngoan.

Vẻ mặt Cố Mang tươi sáng, khoé môi cong lên, giữ chặt dây cương, giẫm lên bàn đạp rồi dứt khoát leo lên, ngồi vững trên lưng ngựa.

Mái tóc dài ngang vai buông xõa, gió thổi mái tóc cô gái tung bay.

Đường nét tinh xảo trên khuôn mặt đó hoàn toàn lộ ra, rất bắt mắt.

Lại lộ ra mấy phần tiên khí thanh lãnh.

Khí chất thờ ơ tuỳ ý lười nhác.

Tần Phóng mở to mắt: “...”

Chết tiệt, đây là thứ đồ chơi mà anh ta đùng hơn ngàn vạn để mua sao?

Mỗi lần anh ta cưỡi lên nó không đá chân thì cũng là điên cuồng lắc đầu, hận không thể ném anh ta ngã chết.

Sao lần này ngoan ngoãn như này?

Lục Thừa Châu đút một tay vào túi, ngón tay móc vào khẩu súng, lười nhác đứng lại, nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt hơi nheo lại.

Còn có thể thuần phục ngựa?

Lúc Vu Xu dẫn ngựa ra ngoài, ngay lập tức trông thấy Cố Mang đang cưỡi ngựa, nhíu mày, sự hoài nghi lo nghĩ trong đáy mắt.

Con ngựa đó có tính khí mạnh mẽ như vậy, ngay cả cô ta cũng không chắc leo lên đó an toàn, Cố Mang leo lên thế nào?

Sững sờ một lúc, cô ta lơ đễnh leo lên ngựa, động tác lưu loát.

Ngay lập tức chạy đến, cô ta thu lại suy nghĩ, kẹp bụng ngựa, cưỡi ngựa tới bên cạnh Cố Mang.

“Cố tiểu thư, đua ba vòng quanh trường đua ngựa, ai trở về vị trí này đầu tiên thì người đó thắng.” Vu Xu nhìn trường đua ngựa rộng rãi nói.

Cố Mang sao cũng được, không để ý gật đầu.

“Tần Duệ, anh đến làm trọng tài cho chúng tôi.” Vu Xu quay đầu nhìn tần Duệ.

Cô ta không biết Cố mang đã chữa khỏi bệnh cho Tần Dao Chi, ban nãy bị Tần Phóng và Hạ Nhất Độ qua châm biếm vài câu, ngay cả trọng tài cũng không muốn tìm cho hai người.

Tần Duệ có chút kinh ngạc, trên mặt không có chút thay đổi nào, mỉm cười gật đầu: “Được thôi.”

Anh ta yêu cầu nhân viên bắn khẩu lệnh.

“Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Tần Duệ nhìn người người.

Cố Mang không nói chuyện.

Vu Xu liếc nhìn vẻ mặt vô cảm của cô gái, trong ánh mắt toát lên chút khinh thường: “Có thể bắt đầu rồi.”

Tần Duệ có chút gật đầu, giơ tay lên, búng ngón tay bắn khẩu lệnh.

Giây tiếp theo, Cố Mang và Vu Xu đồng thời xông ra ngoài.

Tần Dao Chi và Mạnh Kim Dương đang cưỡi ngựa chơi thấy thế, hai người đều giật mình

“Cố Mang đang tranh tài với Vu tiểu thư sao?” Mạnh Kim Dương nhìn người đang chạy với vận tốc rất nhanh, lưng cứng đờ vì căng thẳng, khuôn mặt đều là lo lắng.

Khương Thận Viễn không lo lắng nhìn Cố Mang, có thể khiến chị đại hành động, Vu Xu chắc hẳn đã đưa ra một số điều kiện.

Làm bạn với cô nhiều năm, anh ấy hiểu chị hai sẽ không bao giờ làm gì mà không chắc chắn.

Anh ấy an ủi Mạnh Kim Dương: “Đừng lo lắng, kỹ năng cưỡi ngựa của Cố Mang có vẻ khá lắm.”

Tiếng vó ngựa có phần chấn động lòng người, tốc độ nhanh khiến người ta nhìn mà cảm thán.

Vòng thứ nhất, hai người cùng nhau tiến về địch, không có thắng bại.

Tần Phóng dựa vào lan can trường đua ngựa, cánh tay tuỳ ý buông thõng, tư thế đứng côn đồ: “Lão Hạ, anh nghĩ ai sẽ thắng đây?”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 186: Gian lận



Khương Thận Viễn dẫn Tần Dao Chi và Mạnh Kim Dương quay về, giao ngựa cho nhân viên công tác.

Mạnh Kim Dương lo lắng nhìn hai con ngựa đằng kia không theo tuần tự, siết chặt ngón tay.

Tần Dao Chi cũng có chút lo lắng.

Trước đây cô ấy đã từng nhìn thấy kỹ năng cưỡi ngựa của Vu Xu, anh cả của cô ấy đã bị đè bẹp, không biết kỹ năng của chị Mang tốt đến mức nào.

Hạ Nhất Độ nhìn tình hình bên kia, nhướng mày, có vẻ như sắp có một trận không phân thắng thua.

Nhưng anh ta không vội kết luận gì cả, nhìn về phía Tần Phóng, chậc: “Nhìn khẩu súng trong tay anh Thừa, cậu còn tâm trạng quan tâm đến việc thắng thua?”

Tần Phóng đột nhiên cảm thấy lo lắng: “...”

Con ngựa của anh ta lúc này vẫn còn đang lơ lửng trên bờ vực sinh tử…

Mạnh Kim Dương quá lo lắng, không hề chú ý đến từ súng, mọi sự chú ý đổ dồn vào Cố Mang.

Cô ấy mím chặt môi, nói khẽ: “Thắng thua không quan trọng, chỉ cần Cố Mang không sao là được.”

“Cái này không được đâu.” Tần Phóng nhìn cô gái nhỏ, có tâm tư trêu chọc: “Cố Mang thua rồi, mục tiêu nhỏ 100 triệu sẽ không còn nữa.”

Sắc mặt của Mạnh Kim Dương chợt tái nhợt, sợ hãi nhìn Tần Phóng.

Tần Dao Chi cũng sợ hãi, đặt cược 100 triệu?

Dù 100 triệu chẳng là gì với những người này, nhưng mà chị Mang bình thường còn không mua quần áo cho bản thân, nhìn qua còn có chút siêng năng tiết kiệm.

Một trăm triệu có chút chết người.

Khương Thận Viễn lạnh lùng trừng mắt nhìn chàng trai xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, vỗ vai Mạnh Kim Dương: “Yên tâm, Cố Mang sẽ thắng.”

Mạnh Kim Dương mất hồn mất vía gật đầu, chăm chú nhìn không nháy mắt về phía hai người đang tranh tài.

Đến vòng thứ hai, Cố Mang dẫn trước một chút, từng chút từng chút bỏ Vu Xu lại phía sau.

Vu Xu cũng đang nỗ lực vượt lên tiếp, mãnh liệt kẹp chặt bụng ngựa, đột ngột lao về phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Ánh mắt cô ta gắn chặt vào Cố Mang.

Đây chính là “biết một chút” mà cô nói?

Cố ý?

Đầu trận thứ ba, Cố Mang đã dẫn trước ba mét.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái ung dung.

Lại nhìn Vu Xu, hết thảy sự đoan trang xinh đẹp thường ngày đều biến mất, nét mặt đầy sự tập trung, nắm chặt dây cương.

Rất nhanh, nửa vòng cuối cùng cũng đã phân định thắng thua.

Vu Xu nhìn Cố Mang đang dẫn trước cô ta hai mét, nghiến răng.

Cô ta sẽ không thua!

Cô ta ngồi trên yên ngựa rút cây kim đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, đâm mạnh vào mông ngựa.

Ngay lập tức con ngựa bị đau, đột nhiên giơ vó trước lên hý một tiếng, lao như điên về phía trước.

Sắc mặt của những người đang xem bên này đều thay đổi.

Tần Phóng đứng thẳng lên: “Đang xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngón tay đang xoay súng lơ đễnh của Lục Thừa Châu bỗng nhiên dừng lại, nắm chặt khẩu súng trong tay, đặt ngón trỏ lên cò súng, đôi mắt lạnh lùng thâm trầm.

Khương Tần Viễn và Tần Duệ nhanh chóng kéo hai cô gái bên cạnh sang một bên.

Khi thấy ngựa của Vu Xu lao về phía trước một cách mất kiểm soát, nhưng cô ta không có ý định giật dây cương.

Lúc gần đến đích, Vu Xu đã bắt kịp Cố Mang, kim trên mông ngựa còn chưa được rút ra, đôi mắt cô ta nheo lại, để tay trái sau lưng đâm mãnh liệt vào mông ngựa.

Giây tiếp theo, ngựa bị k*ch th*ch quá lớn, hý lên tựa như phát điên.

Nhưng mà không lao về phía trước, thay vào đó nó giơ vó trước lên, mất kiểm soát đá về phía Cố Mang bên kia.

Tính khí ngựa của Cố Mang không ổn định, cảm giác được nguy hiểm, nó theo bản năng trở nên cảnh giác, cũng phát điên, đầu điên cuồng vặn vẹo, tung cước lung tung trốn tránh.

“Cố Mang!” Mạnh Kim Dương sợ hãi hét lên, cánh tay bị Khương Thận Viễn nắm chặt.

Lục Thừa Châu giơ tay lên chuẩn bị nổ súng.

Vẫn còn chưa bóp cò súng, chỉ thấy Cố Mang sắp bị vó ngựa đạp trúng, đột nhiên cúi xuống giữ chặt yên ngựa bằng một tay, một cú lột ngược trên lưng ngựa.

Ngón tay Lục Thừa Châu dừng lại.

Những người khác bị hành động này của Cố Mang làm chấn động tại chỗ.

Vãi thật, lộn ngược ra sau?
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 187: Tiếng súng vang lên



Né tránh vó ngựa của Vu Xu, cô gái lại vững vàng đáp xuống lưng ngựa của mình, không biết tay ấn vào chỗ nào của con ngựa, con ngựa đang phát điên lập tức yên tĩnh lại, chạy về phía đích.

Vu Xu thấy vậy thì hơi hoảng hốt, kéo dây cương muốn đuổi theo, nhưng con ngựa cứ xoay vòng tại chỗ không nghe lời, cô ta cố gắng bình tĩnh đưa tay sờ kim nhỏ muốn rút ra, kết quả phát hiện cây kim bị gãy trong thân ngựa.

Con ngựa đau đến mức kêu không ngừng, liên tục giãy giụa.

Cuối cùng trực tiếp hất Vu Xu xuống.

Cô ta ngã nhào xuống đất, hồi lâu cũng không bò dậy nổi, hoảng sợ đến mức mặt mày tái mét.

Thấy con ngựa đang nổi điên sắp đá vào Vu Xu, Tần Phóng thấy Lục Thừa Châu vẫn chưa có ý định bắn, vội vàng nói: "Anh Thừa, Vu Xu mà xảy ra chuyện thì anh không giải thích được với bác Lục đâu."

Nhà họ Vu tuy không phải gia tộc lớn gì, nhưng ở Bắc Kinh cũng là người có máu mặt, Vu Chấn còn là người dưới trướng của bác Lục.

Đến lúc đó mà hỏi đến, sẽ khó giải quyết.

Mặt mày Lục Thừa Châu không cảm xúc, trong mắt đen láy lạnh lùng như sương.

Vu Xu sợ hãi nhìn con ngựa đang phát điên trước mặt mình, hoảng loạn hét lên: "Thừa Châu, cứu em với!"

Ngay khoảnh khắc vó ngựa sắp đá vào người Vu Xu, tiếng súng chói tai mới vang lên.

Là Lục Thừa Châu ném súng cho Tần Phóng, Tần Phóng bắn.

Một phát súng lấy mạng.

Con ngựa cứng đờ ngã xuống đất trước mặt Vu Xu, bụi bay mù mịt, phủ lên mặt cô ta.

Tần Phóng trầm mặt, hất hàm về phía nhân viên, nhân viên lập tức chạy đến đỡ Vu Xu dậy.

Cố Mang đến đích, xuống ngựa đưa dây cương cho người huấn luyện ngựa, đi về phía này.

Người huấn luyện ngựa sờ thấy dây cương ướt nhẹp, xòe tay ra, một màu đỏ tươi, sắc mặt kinh ngạc.

Mạnh Kim Dương nghe thấy tiếng súng thì giật mình, cả người đều ngây ra.

Vừa nhìn thấy Cố Mang đã không quan tâm đến những chuyện khác, hất tay Khương Thận Viễn đang nắm lấy cánh tay cô ấy ra, bước nhanh đến trước mặt cô, lo lắng đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Có bị thương ở đâu không?"

Ánh mắt lướt qua tay cô, nhìn thấy từng giọt máu rơi xuống đất, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Bàn tay trắng nõn càng khiến vết máu đỏ tươi chói mắt.

"Tay của cậu..." Mạnh Kim Dương nhíu chặt mày, muốn nắm lấy tay cô, nhưng lại không dám chạm vào, sợ làm cô đau, hốc mắt đỏ hoe.

Cố Mang lắc đầu: "Không sao đâu, cậu đừng lo lắng."

Lục Thừa Châu cũng đi tới ngay khi cô gái xuống ngựa, thấy Mạnh Kim Dương đang nói chuyện với cô đành không lên tiếng.

Nhưng đôi mắt đen láy vẫn luôn nhìn cô, thấy lòng bàn tay đầy máu của cô, môi mỏng mím lại đầy lạnh lùng tàn nhẫn, sát khí mỏng manh hiện lên trong mắt.

Bị dây cương cứa vào.

Con ngựa đang nổi điên sao có thể dễ dàng khống chế được.

"Bảo phòng y tế chuẩn bị." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp đáng sợ.

Hạ Nhất Độ gật đầu, lập tức gọi điện cho phòng y tế đặc biệt của trường đua ngựa.

Cố Mang nhìn tay mình, lòng bàn tay máu thịt lẫn lộn.

Nhưng bản thân cô là bác sĩ, biết vết thương này chỉ là nhìn đáng sợ thôi, không tổn thương đến gân cốt.

Máu vẫn đang chảy, nhỏ xuống thấm vào đất, một màu đỏ sẫm.

"Thật sự không sao." Cô nhìn người đàn ông cả mặt đang căng cứng, lại kiên nhẫn bổ sung một câu: "Chỉ là lúc kéo dây cương bị trầy xước thôi."

Lục Thừa Châu cẩn thận nắm lấy cổ tay cô, ừ một tiếng, giọng nói khàn khàn:"Lát nữa bôi thuốc."

Cố Mang hơi nhướng mày, gật đầu.

Lục Thừa Châu dẫn cô đến phòng y tế cách đó không xa.

Tần Dao Chi nhìn thấy tay Cố Mang thì lập tức nổi giận.

Trừng mắt nhìn Vu Xu vừa được dìu đến, không chút khách sáo gì hét lên: “Đại tiểu thư Vu, tự cô muốn chết thì cũng đừng có liên lụy đến người khác!"

Lúc Vu Xu ngã ngựa bị trẹo chân, đi khập khiễng, môi tái nhợt.

Khương Thận Viễn và Tần Duệ cũng không ngờ lại thành ra như vậy, sắc mặt đều không tốt lắm.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 188: Vả mặt! Có thể chữa thành tàn tật vĩnh viễn không?



Nghe thấy lời mỉa mai của Tần Dao Chi, Vu Xu vẫn còn sợ hãi, không nói gì, khóe mắt hơi đỏ lên, thở hổn hển.

Cô ta từ trước đến nay đều sĩ diện, coi trọng hình tượng, lúc này không cần soi gương cũng có thể tưởng tượng ra mình chật vật đến mức nào.

Tần Dao Chi cười lạnh một tiếng: "Không chịu thua nổi thì đừng chơi, thật sự tưởng mình ghê gớm lắm, vĩnh viễn sẽ không thua, ai cho cô tự tin vậy?"

Đối với Tần Dao Chi không có lời nào không thể nói, đặc biệt là đối với đại tiểu thư giả vờ như Vu Xu.

Cô ấy nhìn không vừa mắt cô ta từ lâu rồi.

Bây giờ còn dám trêu chọc chị Mang.

Vu Xu trừng mắt nhìn Tần Dao Chi, mím môi không nói được lời nào.

Tần Duệ kéo tay Tần Dao Chi, ý bảo cô ấy bớt nói lại.

Tần Dao Chi cười khẩy, trợn mắt, sải bước đi về phía Cố Mang.

...

Phòng y tế.

Bác sĩ xử lý xong vết thương của Cố Mang, nói tình hình đại khái, đúng là không nghiêm trọng lắm, chỉ bị thương ngoài da.

Tần Phóng và Hạ Nhất Độ thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay Cố Mang mà có chuyện gì, Vu Xu đừng hòng bình an vô sự rời khỏi trường đua ngựa.

Đôi tay của Cố Mang là đôi tay có thể cứu người.

Trên giường bệnh khác, bác sĩ kiểm tra xong chân của Vu Xu, đi đến nói với Tần Phóng: "Cậu chủ, chân của cô Vu bị gãy xương, chúng tôi chỉ có thể xử lý đơn giản, phải đến bệnh viện bó bột."

"Chậc, chỉ gãy một cái chân thôi sao." Tần Dao Chi nói với vẻ mặt tiếc nuối, sau đó lại hỏi bác sĩ một cách chân thành: "Có thể chữa thành tàn tật vĩnh viễn không ạ?"

Khóe mắt bác sĩ giật giật, câu này bảo ông ấy trả lời thế nào?

"Tần Dao Chi!" Vu Xu vỗ giường bệnh, không nhịn được nữa: "Cô đừng có quá đáng!"

Tần Dao Chi còn chưa kịp nói, Cố Mang nâng đôi mắt đen láy lạnh lùng lên, khép hờ, giọng nói vừa trầm vừa thấp: "Nói nhảm gì vậy, chìa khóa xe đâu."

Giữa hai đầu lông mày thanh tú là vẻ lạnh lùng.

Vu Xu lập tức im miệng, cơn đau do gãy xương cũng không át đi được lửa giận trong lòng cô ta, mím môi, kìm nén: "Tôi không mang theo, ngày mai tôi sẽ bảo người mang đến."

Cố Mang nhướng mày, không nói gì nữa.

Nhìn bàn tay được băng bó có chút xấu xí của mình, cô nheo mắt lại.

Chuyện hôm nay khiến tâm trạng Tần Phóng rất tệ, cũng không còn kiên nhẫn, nhìn thấy Vu Xu là thấy phiền, phẩy tay: "Thông báo cho người nhà họ Vu, đưa cô ta đến bệnh viện nào cũng được."

"Vâng." Bác sĩ xoay người bảo y tá gọi xe cấp cứu.

Mạnh Kim Dương lo lắng nhìn tay Cố Mang: "Thật sự không sao chứ?"

"Ừ." Cố Mang kiên nhẫn đáp lại, nửa nằm trên giường bệnh, tùy ý lười biếng.

Mạnh Kim Dương gật đầu, vẫn không yên tâm lắm, nhìn bác sĩ: "Chào bác sĩ, chúng cháu vẫn còn là học sinh, ngày mai phải đi học, nếu vết thương này cần thay thuốc, có thể đưa thuốc cho cháu không ạ?"

Bác sĩ không dám tự ý quyết định, hỏi ý kiến của Tần Phóng: "Cậu chủ?"

Tần Phóng cũng không thể tự ý quyết định chuyện của Cố Mang, quay sang nhìn Lục Thừa Châu.

Người đàn ông một tay đút túi, vừa mở miệng đã mang theo áp suất thấp: "Đưa thuốc cho tôi."

Mạnh Kim Dương nghe vậy, ngón tay hơi co lại, hình ảnh Lục Thừa Châu giơ súng hiện lên trong đầu.

Khẩu súng thật đen ngòm.

Cô ấy biết thân phận của Lục Thừa Châu không đơn giản, người có thể mang theo súng bên mình một cách quang minh chính đại, chắc chắn có gia thế, cũng rất nguy hiểm.

Cố Mang cậu ấy... có biết không?

Lục Thừa Châu nói xong, lại quay sang cô với vẻ mặt lãnh đạm: "Mấy ngày nay ở Tỷ Cung, đợi tay khỏi rồi về ký túc xá."

Cố Mang không lên tiếng, dường như có chút không kiên nhẫn, liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng cố chấp của người đàn ông, một lúc lâu mới lười biếng ừ một tiếng.

Khương Thận Viễn: "..."

Anh ta chưa từng thấy Cố Mang kiềm chế tính khí của mình.

Vu Xu nhìn một đám người vây quanh giường bệnh đối diện, lại nhìn sự lạnh lẽo trống trải bên mình, không nhịn được nắm chặt mép giường.

Cúi đầu, không nhìn rõ cảm xúc, khuôn mặt căng thẳng biểu hiện sự căm phẫn của cô ta lúc này.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 189: Giả tạo



Một tiếng sau, xe cấp cứu dừng trước cửa phòng y tế.

Mấy y tá đẩy xe lăn vào phòng y tế đón Vu Xu.

Vu Xu được dìu lên xe lăn đẩy ra ngoài, lúc đi qua trước mặt Lục Thừa Châu, cô ta mím môi, nhỏ giọng nói: "Thừa Châu, em thật sự không có ác ý, chỉ là muốn thắng, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này."

Người đàn ông cầm thuốc kháng viêm mà bác sĩ vừa kê cho Cố Mang, thờ ơ xem hướng dẫn sử dụng trên lọ, không ngẩng đầu lên.

Những người khác cũng cầm điện thoại chơi, như thể không nghe thấy lời Vu Xu nói.

Cô ta không xuống đài được, nắm chặt ngón tay, lại nhìn Cố Mang: "Cô Cố, xin lỗi, hôm nay liên lụy đến cô bị thương, xe và chìa khóa ngày mai tôi sẽ bảo người mang đến cho cô."

Cố Mang cụp mắt xuống, nghe vậy, đôi mắt đen láy lạnh lùng hơi nhướng lên, giọng nói hơi khàn: "Gửi đến Tỷ Cung, cảm ơn."

Vu Xu gật đầu, quay sang Tần Phóng: "Trường đua ngựa nhà họ Vu có một con ngựa, cùng giống với con ngựa tôi cưỡi hôm nay, tôi sẽ bảo người mang đến, coi như là xin lỗi chuyện hôm nay."

Cô ta ngồi trên xe lăn, cử chỉ động tác đều tao nhã, nói năng hào phóng, chu đáo.

Như thể người mất kiểm soát vừa rồi không phải là cô ta.

Tần Phóng nhếch môi: "Vậy thì tôi không khách sáo nữa, về Bắc Kinh dưỡng thương cho tốt."

Vu Xu nghe thấy nửa câu sau, trái tim đang treo lơ lửng mới từ từ hạ xuống.

Gật đầu, cười nói: "Được."

Y tá đẩy Vu Xu rời đi.

Cô ta vừa đi, bầu không khí kỳ lạ trong phòng y tế mới biến mất.

Tần Dao Chi mặt mày khó chịu ngồi xuống bên giường Cố Mang: "Giả tạo."

Tần Phóng xoa đầu cô ấy: "Cái tính này của em cũng phải kiềm chế lại đi, suốt ngày như quả bom, cẩn thận anh nói với ông nội đấy."

Hôm nay có bọn họ ở đây, Tần Dao Chi muốn làm ầm ĩ thế nào cũng được.

Nếu bọn họ không ở đây, với tính cách của Tần Dao Chi, Vu Xu có thể treo cô ấy lên đánh mười cái.

Thực lực của Cố Mang bày ra đó, trò mà Vu Xu chơi căn bản không đáng để cô nhìn, Tần Dao Chi còn kém xa.

Hai chữ ông nội hình như có chút tác dụng với Tần Dao Chi, cô ấy bĩu môi không nói móc nữa.

Bác sĩ bưng một hộp thuốc đến: "Thiếu gia Lục, đây là bông y tế và thuốc thay hàng ngày cho cô đây."

Bên trong có rất nhiều chai lọ.

Lục Thừa Châu đưa tay nhận lấy, nhìn cô đang dựa vào giường chơi điện thoại bằng một tay, thấp giọng nói: "Chúng ta về thôi."

Cố Mang nhướng mày, đặt chân đang gác lên giường xuống đất, đứng dậy, cất điện thoại vào túi.

Mạnh Kim Dương liếc nhìn Lục Thừa Châu, đang định lên tiếng thì cánh tay bị Khương Thận Viễn kéo lại.

"Tôi đưa Kim Dương về trường." Khương Thận Viễn nhìn Cố Mang.

Cô khẽ ừ một tiếng, nhìn Mạnh Kim Dương, thấy khuôn mặt có chút căng thẳng của cô ấy, nói rất nghiêm túc: "Mình thật sự không sao, cậu đừng lo lắng, để Khương Thận Viễn đưa cậu về."

Mạnh Kim Dương lại nhìn Lục Thừa Châu với vẻ mặt không yên tâm, do dự gật đầu: "Vậy mình đi đây."

Một tay Cố Mang đút túi, hất hàm về phía cửa.

Mạnh Kim Dương mím môi đi ra ngoài cùng Khương Thận Viễn.

Tần Duệ cũng chào tạm biệt, dẫn Tần Dao Chi rời đi.

...

Mạnh Kim Dương ngồi trên ghế phụ, không ngừng cựa quậy, cả người rất bất an.

Cô ấy cầm dây an toàn, do dự rất lâu, mới sợ hãi nói với Khương Thận Viễn: "Anh Lục đó, anh ta có súng, Cố Mang có thể gặp nguy hiểm không?"

Khương Thận Viễn không nhịn được cười thành tiếng.

Mạnh Kim Dương ngẩn ra: "Anh Khương, anh cười gì vậy?"

Trước đèn đỏ, Khương Thận Viễn đạp phanh, một tay đặt lên vô lăng, mở ngăn đựng đồ giữa hai người.

Một khẩu súng đen ngòm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo hiện ra trước mắt Mạnh Kim Dương.

Tùy ý để trong ngăn đựng đồ.

Mạnh Kim Dương lập tức nắm chặt dây an toàn.

Anh ấy cũng có súng?
 
Back
Top Bottom