Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 160: Tôi thích gần gũi với hàng triệu người



Lúc đám người Cố Mang đến sân khấu kịch, Chu Tâm Đường đang tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên.

"Nghe nói tất cả trang phục của các tiết mục văn nghệ tiệc tối của trung học Thực Nghiệm vào lần này đều là do cô Chu thiết kế."

"Đúng vậy, có điều quan trọng nhất vẫn là biểu hiện của mọi người, tiệc tối Nguyên Đán chỉ là để mọi người thư giãn một chút mà thôi."

"Vậy cô Chu tham gia tiết mục gì?"

"Cái này..." Chu Tâm Đường cười thừa nước đục thả câu: "Tạm thời để tôi giữ bí mật đi, nhất định sẽ khiến mọi người thấy kinh diễm, cũng xin cảm ơn những người đã yêu thích tác phẩm của tôi và đã ủng hộ tôi lâu dài."

Lúc này, một nữ sinh có gương mặt gần như là tuyệt trần đi ngang qua trước mặt cô ta.

Nữ sinh đội mũ lưỡi trai màu đen, nửa khuôn mặt ẩn trong ánh sáng, hai tay đút túi, đi đường vô cùng tùy ý, không có bất kỳ quy củ nào.

Làm theo ý mình, chỉ muốn mình thoải mái.

Khóe môi xinh đẹp hơi mím lại, đuôi mắt nhếch lên, vừa ngông vừa hoang dại.

Chiếc áo hoodie ngắn màu đen làm nổi bật đôi chân vừa dài vừa thẳng của cô, để lộ một nắm eo nhỏ yêu kiều.

Làn da rất trắng, giống như dương chi bạch ngọc (1) thượng hạng.

(1) Dương chi bạch ngọc (羊脂白玉): còn gọi là Bạch ngọc (白玉) hay Dương chi ngọc (羊脂玉), là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc (tức là chỉ khoáng vật silicate có giá trị trong ngọc, những tinh thể khoáng vật nhỏ bé kết hợp đan xen vào nhau tạo thành một cấu trúc hoàn chỉnh), vô cùng quý giá, nổi tiếng bởi màu trắng tinh khiết, không lẫn bất cứ màu sắc nào khác.

Chu Tâm Đường nhìn thấy cô, hơi sửng sốt.

Đây là Cố Mang?

Cô ta đã từng nhìn thấy khuôn mặt này trong MV của Thịnh Thính, nhưng còn lâu mới khiến cho người ta kinh ngạc bằng mặt đối mặt.

Khí chất của nữ sinh rất mạnh, mang theo sự lạnh lùng không rõ ràng.

Bên kia đã có phóng viên vọt tới trước mặt Cố Mang để phỏng vấn.

Lục Dương và mấy nam sinh ngăn phóng viên lại, đoàn người đi thẳng vào phòng trang điểm ở hậu trường.

Cố Âm đi theo phía sau Cố Mang, nói khẽ: "Vì sao không nhận phỏng vấn? Bên phía trường trung học Thực Nghiệm nhận nhưng chúng ta lại không, cái này không tốt lắm đâu, nhỡ đâu khi phóng viên viết báo sẽ viết một ít thứ không tốt đối với chúng ta thì phải làm sao?"

Tầm mắt Cố Mang hững hờ đảo qua, trong đôi mắt xinh đẹp mờ mịt lạnh lẽo, môi cong tà khí: "Cô đi đi."

Đôi mắt vừa đen vừa sáng, tầm mắt vô cùng sắc bén, như dao găm rơi trên người Cố Âm.

Cô ta mím môi, không nói gì, đáy mắt cụp xuống vô cùng lạnh lẽo.

Đi đến phòng trang điểm ở hậu trường, mọi người mới thư giãn.

Lúc tiến vào, máy quay rất nhiều, tinh thần của bọn họ vẫn luôn căng thẳng.

Cố Mang tìm một vị trí ngồi xuống, tư thế chị đại, cực kỳ ngông cuồng.

Điện thoại di động rung lên, cô ấn vào WeChat.

''Tôi đến rồi, cô ra đón tôi một chút đi." Ghi chú trong điện thoại của Cố Mang là Tiêu Hàn.

Thấy tin nhắn, nữ sinh đứng dậy.

Lục Dương thấy thế, hỏi: "Chị Mang, chị muốn ra ngoài?"

"Ừ, thợ trang điểm tới rồi." Cố Mang đi ra ngoài.

Lục Dương gật gật đầu, rất muốn hỏi, nhưng sợ lại là một nhân vật ghê gớm gì đó nhảy ra từ trong miệng Cố Mang.

Nhìn Cố Mang quẹo ra ngoài, ánh mắt Lục Dương đột nhiên trở nên kiên định.

Không được, anh ta tuyệt đối không thể kéo chân mối quan hệ bạn bè của chị Mang!

Trước cổng sân khâu kịch, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa gợi cảm đứng chống nạnh ở chỗ râm mát.

Trong lúc lơ đãng, đối phương quay đầu bèn nhìn thấy bóng dáng của Cố Mang, tháo kính râm xuống, cười híp mắt đi về phía cô: "Bé xoài, lâu rồi không gặp, đã cao đến thế rồi."

Tâm trạng của Cố Mang dường như không tệ, mắng anh ta một câu: "Cút đi, không biết nói chuyện thì câm miệng lại."

"Vẫn hung dữ như vậy." Tiêu Hàn thở dài, ánh mắt lập tức nhìn cô rất chân thành: "Nói chuyện yêu đương đi, yêu đương rồi thì sẽ dịu dàng, tôi có thể hy sinh chính mình, cô có muốn thử không?"

Cố Mang lạnh nhạt liếc qua, đuôi mắt có vài phần tà tính bất cần đời: "Tôi không thích loại người như anh."

Tiêu Hàn nghe cô nói như vậy, rất tò mò hỏi: "Không biết loại nào mới có thể bước vào mắt của chị đại?"

Cố Mang nửa híp mắt, thật đúng là nghiêm túc tự hỏi, sau đó môi chậm phun ra một câu: "Kiểu người rất có tiền đi."

Tính cách tham tiền vô cùng quen thuộc Cố Mang, Tiêu Hàn ha ha một tiếng: “Cẩu phú quý, đừng quên đấy.”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 161: Bộ trang phục này là tôi dày công thiết kế đấy



Cố Mang hơi quay đầu, lông mày thanh tú nhướng lên.

Sự ngả ngớn nơi khóe môi gần như vượt qua mọi giới hạn.

Tiêu Hàn lòng thầm kinh sợ, có chút bối rối mà quay ánh nhìn sang nơi khác, trong miệng lẩm bẩm: "Yêu nghiệt!"

Chu Tâm Đường đi ra từ nhà vệ sinh, thấy Cố Mang dẫn theo một người đàn ông rẽ vào hậu trường của trung học Minh Thành.

Sườn mặt của người đàn ông dường như có chút quen thuộc.

Cô ta nhíu mày, không chắc chắn lắm về người đàn ông mà cô ta vừa thấy có phải là người mà cô ta biết hay không.

Nhưng với thân phận của người kia, thì sao có thể xuất hiện ở nơi này, hơn nữa dù cho có Cố Mang là biên đạo múa của Thịnh Thính đi nữa, thì e rằng vẫn chưa đủ tư cách để mời anh ta đến.

Cô ta lơ đãng mà trở về phòng trang điểm của bên trung học Thực Nghiệm .

Bạn cùng bàn của Chu Tâm Đường đi ra tìm cô ta, chạm mặt ngay tại cửa phòng trang điểm bèn kéo tay cô ta đi vào trong: "Tâm Đường, cậu có chắc rằng bộ trang phục do cậu tự thiết kế nọ sẽ không xuất hiện vào buổi diễn tập, mà đợi đến dạ tiệc ngày mai mới xuất hiện không?"

"Ừ, bộ trang phục vẫn còn chút khuyết điểm nhỏ, hiện đang chỉnh sửa." Chu Tâm Đường nghĩ đến bộ trang phục lộng lẫy mà cả đội của cô ta phải mất hơn một tháng mới hoàn thành, đáy mắt không khỏi toát lên vẻ đắc ý: "Bộ trang phục này là do tôi dày công thiết kế đấy."

Quá trình chế tác trang phục rất cầu kỳ, gấm Tô Châu, thêu kim tuyến, kỹ thuật truyền thống vừa hao thời gian lại tốn công sức.

Đến lúc đó, đích thân cô ta sẽ mặc vào, theo đội người mẫu cùng bước lên sân khấu và ra mắt tác phẩm mới của cô ta trước mọi người.

Cô ta thật sự muốn biết ai là tác giả của bản thảo ban đầu, tiện thể lôi kéo người ta vào trong đội ngũ của mình.

Bạn cùng bàn cười cười: "Có cậu ở đây, dạ tiệc của trường học chúng ta lần này nhất định có thể đè bẹp trung học Minh Thành, thứ mà trường học của bọn họ có thể mang khoe, cũng chỉ có mỗi Cố Mang nhảy tốt mà thôi."

Chu Tâm Đường nghe lời này, nụ cười trên khóe môi có chút nhạt đi.

Bạn cùng bàn với Chu Tâm Đường đã là bạn bè với cô ta được vài năm, vô cùng hiểu rõ cô ta, thấy cô ta như vậy thì lập tức nhanh chóng sửa lời: "Có điều Cố Mang cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, danh tiếng so với cậu thì kém xa."

Chu Tâm Đường hơi hếch cằm, cao ngạo mở miệng: "Đừng so sánh tôi với bất kì người nào."

Bạn cùng bàn gật đầu, cười nịnh nọt: "Cũng đúng, thành tích của cậu ở trường chúng ta là top năm, là ứng cử viên đứng đầu cho ngôi vị Trạng nguyên khoa học tự nhiên năm nay, lại còn là nhà thiết kế thiên tài, cô ấy đã là gì chứ."

...

Năm giờ chiều, buổi diễn tập chính thức bắt đầu.

Chỉ dựa theo thứ tự biểu diễn để hoàn thành quy trình, tốc độ rất nhanh.

Chu Tâm Đường đã sắp xếp tiết mục mình tỉ mỉ để chuẩn bị vào vị trí cuối cùng.

Nhóm của Cố Mang thì ở phía trước Chu Tâm Đường.

Ý đồ hết sức rõ ràng.

Sau khi xác định được chỗ đứng trên sân khấu, nhóm Cố Mang lập tức đi xuống.

Nhóm Tịch Yên và Lục Dương mang theo trà sữa và cả đồ ăn vặt, chờ phía dưới.

Tiêu Hàn sờ cằm, trầm ngâm nhìn lớp trang điểm của bọn họ: "Đèn của sân khấu hơi tối, cần phải trang điểm đậm hơn một chút."

Mức độ trang điểm phần lớn thường căn cứ vào hiệu quả sân khấu mà tô vẽ, có thể nhạt hoặc đậm.

Trên mặt Cố Mang không có biểu cảm gì, rất lạnh nhạt: "Anh tự quyết định đi."

"Yên tâm, chắc chắn sẽ khiến cho các cô xinh đẹp hơn tất cả!" Tiêu Hàn vỗ ngực cam đoan, di động chợt vang lên một tiếng, anh ta đưa mắt nhìn, nói với Cố Mang: "Chỗ tôi có chút việc, mai lại đến nữa."

Cố Mang gật đầu, thấp giọng: "Ừ."

Tiêu Hàn xách hộp trang điểm, xoay người rời đi.

Tiết mục cuối cùng là nhóm người mẫu của Chu Tâm Đường, lúc này đã lên sân khấu rồi.

Nghe nói Chu Tâm Đường đã tốn mấy tháng trời để thiết kế ra một bộ lễ phục, dự định sẽ ra mắt mọi người trong buổi dạ tiệc.

Thẩm Hoan nghiêng đầu nhìn, thấy đội người mẫu của trung học Thực Nghiệm trên sân khấu chỉ có bảy người, khác với số lượng đã báo cáo.

Cô ấy lấy làm lạ hỏi: "Đội người mẫu của trung học Thực Nghiệm không phải đã báo cáo tám người sao, sao trên sân khấu lại chỉ có bảy, người cuối cùng dự định khiến mọi người bất ngờ à?"
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 162: Sân khấu kịch Minh Thành náo nhiệt hơn bao giờ hết, các nhân vật lớn tụ họp



Tịch Yên nói: "Lúc Chu Tâm Đường tiếp nhận phỏng vấn, cũng chẳng nói nhiều lắm, chắc sẽ ra sân khấu với tư cách là tiết mục kết thúc."

Cố Mang nửa híp mắt lại, thờ ơ liếc mắt nhìn qua, ánh mắt dừng lại vài giây, rồi lập tức lạnh nhạt thu về.

...

Tiêu Hàn đi ra khỏi sân khấu kịch, chạm mặt một người quen.

"Tiêu Hàn, sao anh lại ở đây?" Người phụ nữ kinh ngạc nhìn anh ta.

Tiêu Hàn cười thành tiếng: "Tôi còn định hỏi cô sao lại ở đây đây?"

Người phụ nữ hất càm chỉ vào trong: "Hai trường trung học đứng đầu Minh Thành tổ chức tiệc liên hoan tối, mời tôi đến đấy."

Tiêu Hàn "xùy" một tiếng: "Đỉnh thế à? MC vàng, cô Minh Na, lại đi dẫn chương trình cho cái loại dạ tiệc kiểu này á?"

"Bớt nói nhảm đi!" Minh Na cười mắng anh ta: "Học sinh trong này đều là trụ cột tương lai của nước nhà, hơn nữa, bình thường một nhà tạo mẫu như anh chẳng phải chỉ phục vụ ngôi sao hạng nhất thôi sao, không phải cũng đang ở đây à?"

Tiêu Hàn nhún vai: "Giúp đỡ bạn cũ một việc mà thôi."

Vừa nói, di động của người đàn ông vang lên một tiếng, đầu dây bên kia dường như rất sốt ruột, liên tục thúc giục.

"Tôi đây còn có chút việc, hôm nào chúng ta trò chuyện tiếp." Tiêu Hàn nói lời xin lỗi.

Minh Na gật đầu: "Được, anh đi làm việc trước đi."

Nhìn Tiêu Hàn nhanh chóng rời đi, cô ấy hơi cau mày.

Cô ấy là được nhân viên nhà trường mời nên mới đồng ý đến đây để chủ trì tiết mục lần này, còn Tiêu Hàn thì không thể nào được nhân viên nhà trường mời đến nhỉ?

Trung học Minh Thành và trung học Thực Nghiệm, dù có ngôi sao nhí đi nữa, thế nhưng vẫn chưa đủ nổi tiếng đến mức có thể qua lại với Tiêu Hàn.

Rốt cuộc là ai đủ bản lĩnh để mời được vị khách đặc biệt này đến.

Người được Tiêu Hàn gọi là "bạn cũ".

Minh Na cảm thấy có chút khó tin, không tập trung mà đi vào.

...

Buổi chiều ngày thứ hai, buổi dạ tiệc chính thức bắt đầu, sân khấu kịch Minh Thành náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Toàn bộ các nhân vật lớn ở khắp nơi đều tham dự, chỗ đậu xe ở cổng vào sân khấu kịch đầy kín những xe sang.

Hiệu trưởng Phó đứng ở cổng sân khấu kịch, không bao lâu, một chiếc xe BMW màu đen dừng lại trước mặt ông ta.

Ông ta lập tức tiến lên vài bước, chủ động mở cửa xe.

Lục Thượng Cẩm bước từ trên xe xuống.

"Cục trưởng Lục, sao lại kinh động đến ngài rồi." Hiệu trưởng Phó nghe Lục Thượng Cẩm nói ông ta cũng sang đây, thì vừa vui mừng lại vừa lo sợ mà cung kính nói: "Chỉ là bữa tiệc đầu năm thắt chặt hữu nghị của hai trường mà thôi."

Lục Thượng Cẩm cười: "Hai trường của các người là trường học trọng điểm của sở giáo dục Minh Thành, dạ tiệc lớn thế này thì chúng tôi cũng nên đến thăm hỏi các em học sinh, thuận tiện khích lệ một chút, từ kỳ thi đại học mà đếm ngược lại cũng chỉ còn chưa đầy hai trăm ngày thôi."

Hiệu trưởng Phó vội vã đồng ý.

Dẫn Lục Thượng Cẩm đi đến cửa chính, hiệu trưởng Phó thấy một đám người đứng tại cột đá cạnh cửa chính, càng thêm kinh ngạc.

"Sao thiếu gia Lục lại đến rồi?" Hiệu trưởng Phó nhìn Cố Mang và Lục Thừa Châu đứng chung một chỗ.

Trong đám người có vài người ông ta không nhận ra, nhưng nhìn thấy khí chất này từ xa, thì chắc chắn không phải là người bình thường.

Lục Thừa Châu một tay đút túi, mặc áo sơ mi đen, thắt cà vạt, ăn mặc rất chỉnh chu.

Áo khoác vest của anh ta khoác trên vai Cố Mang, có chút rộng thùng thình.

Một nam một nữ phong thái duyên dáng, thái độ rất thân mật.

Cố Mang đứng đối diện Đào Kính, hội trưởng hiệp hội các nhà thiết kế.

Còn có một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, ăn mặc rất phong trần và kiểu cách, liên tục trừng mắt Lục Thừa Châu, ánh mắt kia như thể đang nhìn một con lợn phá hoại cải trắng nhà mình.

Lục Thượng Cẩm thấy đám người này, cũng sững sờ trong chốc lát mới lấy lại tinh thần.

Lục Thừa Châu ở đây, thì ông ta không kinh ngạc chút nào.

Nhưng sao đến cả Tần Phóng, Hạ Nhất Độ, Khương Thận Viễn, Tần Duệ cũng đều chạy đến góp vui thế này?

Ông ta đi về phía đám người: "Cố Mang, Thừa Châu."

Hai người hơi nghiêng mặt qua, nhìn thấy Lục Thượng Cẩm thì đều lên tiếng chào hỏi.

Vẻ mặt của Lục Thừa Châu lạnh nhạt: "Chú Lục."

Lông mày thanh tú của Cố Mang chau lại, cô thấp giọng nói: "Chú Lục."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 163: Lời nói bạt mạng



Mạnh Kim Dương cười với vẻ lễ độ: "Chú Lục."

Đào Kính chủ động vươn tay với Lục Thượng Cẩm: "Cục trưởng Lục."

"Hội trưởng Đào." Lục Thượng Cẩm bắt tay đáp lại, khách sáo mà cười chào hỏi.

Vài người nhóm Tần Phóng cũng chào hỏi Lục Thượng Cẩm, lần lượt lên tiếng: "Chú Lục."

Hiệu trưởng Phó đứng ở một bên, nhìn một loạt nhân vật tầm cỡ trước mặt này, máu không khỏi có chút sôi trào.

Nếu không phải vì Cố Mang học ở trường này của ông ta, thì cả đời này e rằng cả đời này, ông ta cũng chẳng thấy được cảnh tượng này.

Tất cả đều là nhân vật tầm cỡ!

Lục Thượng Cẩm buông tay Đào Kính ra, nhìn sang nhóm người Tần Phóng: "Mấy cậu đến đây làm gì?"

Tần Phóng cười đến bất cần đời: "Chúng tôi nghe nói hôm nay Cố Mang dẫn lớp 12/20 chiến nhau với trung học Thực Nghiệm, nên tức tốc đến đây cỗ vũ một trận."

Lục Thượng Cẩm: "..."

Bầu không khí rơi vào sự im lặng kỳ lạ.

Mạnh Kim Dương nghe mấy lời bạt mạng này của Tần Phóng, khóe miệng không khỏi run rẩy.

Cố Mang khẽ đẩy nhẹ vành nón lên trên, híp mắt nhìn Tần Phóng, đáy mắt lặng lẽ toát lên vẻ nguy hiểm.

Trên mặt của Lục Thừa Châu không có biểu cảm gì, anh ta thờ ơ đứng bên cạnh cô gái, nhưng khí chất lại khiến người khác khiếp sợ.

Hạ Nhất Độ th*c m*nh cùi chỏ vào gã đần này một cái.

Ngực của Tần Phóng nhói lên, ho đến mức thở không ra hơi, mắt đỏ lên trừng Hạ Nhất Độ.

Người nọ mỉm cười vô cùng lễ độ: "Người này chính là con cá lọt lưới của chín năm giáo dục phổ cập, khiến mọi người chê cười rồi."

Mạnh Kim Dương "xùy" một tiếng, bật cười.

Khương Thận Viễn nhìn lướt qua cô gái với ánh mắt và chân mày đều vương ý cười, trong đôi mắt lạnh nhạt cũng bắt đầu ánh lên ý cười lạnh nhạt.

Lúc này, mấy nam sinh nhóm Lục Dương từ bên trong sân khấu kịch đi ra: "Chị Mang, thầy Tịch bảo dặm thêm trang điểm."

Cố Mang thờ ơ đáp một tiếng, cởi áo khoác vest ra, đưa cho Lục Thừa Châu.

Rồi cúi đầu lên tiếng: "Tôi đi vào trước."

Lục Thừa Châu vươn tay nhận lấy, đụng phải bàn tay có chút lạnh của cô, muốn nói gì đó rồi cuối cùng lại thôi, chỉ "ừ" một tiếng.

"Tiêu Hàn." Cố Mang mở miệng một cách lạnh nhạt, hai tay đút vào túi, nghiêng đầu lững thững bước vào sân khấu kịch.

Người đàn ông phong trần theo Cố Mang đi vào bên trong, chưa bước được vài bước thì đã quay đầu lại, nhìn về phía Lục Thừa Châu.

Không ngờ đối phương lại đang nhìn anh ta.

Tầm mắt hai người không hề báo trước mà chạm vào nhau.

Đáy mắt của Lục Thừa Châu đen như mực, lạnh nhạt và điềm tĩnh, không thể nhìn ra được bất kỳ cảm xúc gì.

Khác xa với sự thù địch của Tiêu Hàn.

Lục Thừa Châu là kiểu người hoàn toàn không thèm đặt anh ta vào mắt.

Tiêu Hàn bị dáng vẻ điềm tĩnh, ung dung của người đàn ông làm cho bực tức đến đau ngực, muốn đánh người, thế nhưng hình như là đánh không lại, mà còn có khả năng bị người nọ giết ngược.

Anh ta bực bội mà quay đầu đi, đuổi theo Cố Mang.

Hiệu trưởng Phó lên tiếng: "Cục trưởng Lục, chúng ta cũng đi vào thôi, tôi đã sắp xếp vị trí tốt rồi."

Lục Thượng Cẩm gật đầu, cằm hơi nhấc lên: "Đi, ông dẫn đường."

Vài người đàn ông mặc đồ vest, thân hình cao to, đi vào trong sân khấu kịch.

Các học sinh của hai trường nhìn chằm chằm vào bọn họ.

"Ôi chao! Đẹp trai quá! Mấy người này là ai vậy? Đến tham gia dạ tiệc của chúng ta à?"

"Tôi mới vừa thấy bọn họ đứng cùng với Cố Mang và Mạnh Kim Dương của trung học Minh Thành đấy, có lẽ là bên phía trung học Minh Thành."

"A a a! Sao trường của chúng lại không mời được người đẹp trai như vậy đến hỗ trợ chứ?!!!"

"Đẹp trai thì có ích gì? Tôi thấy trình độ của Minh Thành quá kém, không thắng nổi chúng ta, nên mới phải dùng đến con đường tà đạo này để thu hút sự chú ý của người khác."

"Đúng thế, có bản lĩnh thì dùng tài nghệ đề nghiền nát chúng ta đi, làm mấy thứ này chỉ khiến bọn họ trông yếu thế hơn, thiếu tự tin so hơn so với chúng ta."

"Đã mấy năm rồi, mà Trạng nguyên khoa học tự nhiên lẫn khoa học xã hội một cái cũng chẳng lấy được, còn chiếm mất vị trí trung học số một Minh Thành, không thấy xấu hổ sao?"

Một nữ sinh nhỏ giọng nói: "Ôi, mấy người có nghe nói chưa, việc kết hợp tổ chức lần này là do hiệu trưởng Phó của chúng ta đề xuất ra đấy, phía trung học Minh Thành thế mà lại đồng ý ngay."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 164: Điệu múa của chị hai, tất cả mọi tiết mục đều né tránh trước tài năng vượt trội



"Trời ạ, thật hay giả vậy?" Một nam sinh không dám tin, mở to mắt: "Bọn họ đây là tự đưa mặt để cho chúng ta đánh sao? Lấy cái gì mà so với chúng ta? Bọn họ có Cố Mang, thì chúng ta cũng có Tâm Đường vậy, hai người họ mà đụng độ, tôi cá là Tâm Đường sẽ thắng!"

"Tôi cũng thế..."

Bên trung học Minh Thành, ai ai cũng đều có cảm giác hãnh diện.

"Cố Mang thật lợi hại, đội cứu viện đã hoàn toàn áp đảo khí thế của trung học Thực Nghiệm rồi! Nhìn vẻ mặt chua lét của bọn họ kìa."

"Quả nhiên người đẹp chỉ chơi với người đẹp, thật hâm mộ, tôi cũng muốn."

"Đừng mơ tưởng nữa, bọn họ là những người đàn ông mà cậu không thể với đến đâu!"

"Ha ha! Vậy tôi vẫn là cô gái mà bọn họ không thể có được đấy!"

Mấy nữ sinh bên cạnh không kìm lòng được mà bật cười.

...

Cố Mang trở lại hậu trường, vốn dĩ thì mọi người đều đã chuẩn bị gần xong.

Tiêu Hàn giúp vài nữ sinh dặm lại trang điểm.

Tịch Yên vỗ vai của bọn họ, khích lệ từng người: "Đừng căng thẳng quá, chỉ là dạ tiệc văn nghệ, quan trọng là khi tham gia, biểu hiện tốt một chút là được."

Tần Dao Chi vén tóc: "Cô à, đừng bi quan như thế, chị em chúng em đã đến đây thì nhất định phải dập tắt khí thế của trung học Thực Nghiệm! Bọn họ quá kiêu ngạo rồi!"

Điều dưỡng hơn một tháng, khuôn mặt vốn gầy gò đến hốc hác của Tần Dao Chi đã đầy đặn lên trông thấy.

Trang điểm một chút, thì khí sắc vô cùng tốt.

Cả người sẵn sàng xông pha chiến đấu.

Qua hai lần thi tháng cùng vô số bài thi tuần, Tần Dao Chi và Mạnh Kim Dương gần như luân phiên giữ vị trí đứng đầu trong năm.

Trong văn phòng, mỗi ngày La Tụng Hoa đều châm chọc, móc mỉa cô ấy.

Nhưng thái độ của các thầy cô khác đối với cô ấy đã thay đổi rất nhiều.

Bây giờ, hai học sinh ưu tú nhất năm đều đang học lớp của cô ấy, thậm chí đến cả bầu không khí học tập của lớp 12/20 cũng đã được nâng lên.

Đây là chuyện mà từ trước đến giờ cô ấy không dám nghĩ đến.

Cô ấy nhìn Tần Dao Chi với ánh mắt tràn đầy tự tin và kiêu ngạo, mỉm cười: "Được, các em cố lên, nỗ lực khiến cho trung học Thực Nghiệm thất bại tan tác mà quay trở về!"

Tần Dao Chi đứng lên, cùng vỗ tay tán thưởng với Tịch Yên.

Bên ngoài, MC Minh Na đang tuyên bố buổi dạ hội sẽ bắt đầu, giọng nói truyền vào hậu trường.

Nhóm người Thẩm Hoan không kiềm lòng được mà lo lắng.

Đầu tiên là Lục Thượng Cẩm lên sau khấu đọc diễn văn, ngay tại chỗ khích lệ học sinh khối mười hai một phen, sau đó là một tiết mục nhảy làm nóng sàn diễn.

Tiết mục này do đoàn múa của trung học Thực Nghiệm phụ trách, mở màn cho toàn bộ buổi dạ hội.

Bầu không khí bên ngoài rất nồng nhiệt, tiếng hoan hô của các học sinh cùng tiếng vỗ tay vang lên không dứt.

Một dịp hết mình dành riêng cho học sinh khối mười hai.

Các tiết mục bao gồm kịch nói, cũng có kéo đàn, cả gảy đàn tranh nữa.

Nhóm Lục Dương và Sở Nghiêu từ bên ngoài chạy vào: "Chị Mang, bên phía trung học Thực Nghiệm thế mà lại không có tiết mục khiêu vũ nào, chắc là bọn họ sợ bị chị đánh bại trong nháy mắt chăng, a ha ha..."

Trước tài năng của biên đạo múa đỉnh nhất ngành giải trí, trung học Thực Nghiệm đã biến đoàn múa nổi tiếng của mình trở thành tiết mục khởi động.

Sở Nghiêu và Bé mập thấy dáng vẻ sau khi trang điểm xong của nhóm Thẩm Hoan, thì kinh ngạc mở to mắt: "Không ngờ rằng các cậu cũng có thể xinh đẹp như vậy..."

Thẩm Hoan mỉm cười: "Dáng vẻ không nói lời nào của cậu cũng cực kỳ đẹp trai đấy."

Mọi người ở hậu trường cười không ngừng.

Sở Nghiêu và Bé mập lúng túng gãi đầu một cái.

Cố Âm và Giang Hoài đứng một bên, hai người trông rất không hòa hợp.

Cố Âm siết chặt ngón tay, cúi thấp đầu rũ mắt, không nhìn rõ được cảm xúc trong mắt.

Cố Mang lười biếng, hờ hững tựa vào ghế, khi đang chơi game thì cô nhếch mí mắt, giọng nói lạnh nhạt: "Hiện tại đã đến tiết mục thứ mấy rồi?"

Lục Dương nói: "Thứ bảy rồi, chắc là sắp kết thúc, còn một tiết mục nữa là đến chúng ta rồi."

Cố Mang gật đầu, rất nhanh kết thúc ván game.

Chưa được vài phút, thì nhân viên công tác đứng ở cửa thông báo: "Tiết mục của lớp 12/1 và lớp 12/20 của trung học Minh Thành chuẩn bị lên sân khấu."

Tịch Yên lịch sự mỉm cười: "Được, chúng tôi lập tức sẽ lên ngay."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 165: Toàn trường kinh ngạc thêm một lần nữa



Thẩm Hoan lo lắng cầm tay Tần Dao Chi: "A, a Dao Chi, lo quá đi, chắc chắn chúng ta sẽ thắng đúng không!"

Tần Dao Chi mạnh mẽ gật đầu: "Tin tưởng chị Mang!"

"Các bạn học sinh, hãy nghe cô nói." Tịch Yên phủi tay, nhìn học sinh trước mặt với vẻ mong chờ: "Luyện nhảy lâu như vậy, thể hiện tốt một chút là được, cứ thả lỏng đi, xem như tối nay các em chỉ lên sân khấu cho vui thôi."

Cố Mang khẽ nhướng lông mày thanh tú.

Mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này, trong mắt cô quả thật chỉ là chơi đùa mà thôi.

"Hiểu rồi, thưa cô." Đám đông đồng thanh đáp lời, ánh sáng nơi đáy mắt khiến người khác phải khiếp sợ.

Tịch Yên dẫn một đám người đi về vị trí chuẩn bị vào sân khấu.

Cố Mang đi ở cuối đội hình..

Cố Âm ở khá gần cô, khóe môi khẽ mím lại, không biết đang suy nghĩ điều gì, có chút thất thần.

Cố Mang liếc nhìn cô ta, giọng nói trong trẻo, lạnh lùng nhưng hơi khàn, vừa chậm rãi lại nhẹ nhàng, rất có sức uy h**p: "Cô tốt nhất là an phận một chút, đàn cho tốt bài của cô, đừng kiếm chuyện với tôi."

Cố Âm nắm chặt năm ngón tay, ngước mắt nhìn về phía Cố Mang, dịu dàng cười: "Chị à, sao chị biết em đang nghĩ đến chuyện này vậy, đương nhiên em sẽ đàn rất tốt, dù sao em cũng là một thành viên trong nhóm."

Cố Mang nhếch môi, không rõ ý tứ.

Đôi mắt đen xinh đẹp nọ, đen láy như hồ sâu, cô bước đi một cách uể oải.

Cố Âm sờ lưỡi dao trong túi, có phải Cố Mang không phát hiện ra đúng không.

Cô ta vốn định cắt ngón tay mình để rút lui khỏi vị trí đánh đàn dương cầm này, gần đến lúc thi đấu, cô ta muốn xem Cố Mang sẽ đi đâu để tìm người đánh đàn dương cầm.

Đến lúc đó, tiết mục được kỳ vọng nhất của trung học Minh Thành sẽ không thể lên sân khấu được, kết quả nhất định Cố Mang sẽ rất nhục nhã.

Có bị phát hiện không?

Cố Âm hơi cắn môi, từ đầu đến cuối không cam tâm khi phải chơi đàn cho Cố Mang như vậy, khiến cho cô có cơ hội tỏa sáng.

Mười phút sau.

Giọng nói xúc động lòng người của Minh Na vang lên: "Tiếp theo, là vũ đạo của tập thể lớp 12/1 và lớp 12/20, tôi nghe nói bạn học biên đạo vũ điệu này là một bạn học đã nổi tiếng từ khi còn rất nhỏ, năm mười bốn tuổi đã trở thành biên đạo múa cho Thịnh Thính, thiên vương giới âm nhạc..."

Đèn sân khấu tối sầm lại.

Chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ khu vực khán đài.

Bất chợt, ánh đèn rọi xuống.

Bảy người nhóm Cố Mang đứng ở giữa sân khấu, toàn thân mặc đồ đen, vừa lạnh lùng lại ngầu.

Nữ sinh không nhìn vào ống kính, chân mày tinh xảo khẽ rũ xuống.

Nhưng cô chẳng làm gì cả, chỉ đứng ở nơi đó, trông như một bức tranh.

Cả nhóm lịch sự cúi chào khán đài.

Âm nhạc vang lên.

Điệu nhảy của Cố Mang đối với mỗi người mà nói, giống như một bữa tiệc thị giác vậy.

Buông thả nhưng không dung tục, tràn đầy nhiệt huyết, lại thể hiện rõ ràng sức sống của học sinh, động tác gọn gàng lưu loát, cường độ vừa đủ.

Cảm giác về nhịp điệu cực kỳ mạnh mẽ.

Từng động tác của cơ thể và tứ chi đều diễn tả điệu múa một cách vô cùng tinh tế.

Đẹp đến khó tả.

Lục Thừa Châu ngồi ở hàng thứ nhất, gần vị trí góc, cánh tay đặt hờ hững, đôi mắt đen láy sâu thẳm, không ngừng dõi theo Cố Mang trên sân khấu.

Vừa quyến rũ lại ngây thơ, phóng khoáng không gò bó.

Vô số đôi mắt không chớp nhìn ngắm bảy cô gái trên sân khấu, Cố Mang trổ hết tài năng.

Mãi đến năm phút sau, tiết tấu từ nhanh chuyển sang chậm, cuối cùng chậm rãi tan vào không khí, thì mọi người mới hoàn hồn.

Họ vẫn nhìn chằm chằm vào sân khấu, vẫn chưa thỏa mãn.

Dường như bọn họ đã hiểu vì sao Cố Mang lại được xưng tụng là biên đạo múa đỉnh nhất ngành giải trí.

Cũng biết được vì sao Thịnh Thính có thể dựa vào vũ đạo do Cố Mang biên soạn mà nổi tiếng khắp toàn quốc.

Ngắm nhìn Cố Mang múa, là một cảm giác vô cùng dễ chịu.

Cố Mang và những người khác lịch sự cúi chào khán đài.

Ngọn đèn sân khấu một lần nữa tắt ngúm, có bóng người rời đi, cũng có người lên sắp xếp lại sân khấu cho tiết mục thời trang tiếp theo.

Chưa đầy vài phút, đèn một lần nữa sáng lên.

Cố Mang từ hậu trường vòng qua vị trí của Lục Thừa Châu, bên cạnh người đàn ông vẫn luôn có một chỗ trống.

Cô gái vừa đến, Lục Thừa Châu đã đưa nước khoáng cho cô: "Uống chút đi."

"Cảm ơn." Cố Mang thấp giọng, hơi dùng sức vặn nắp chai, thì mới phát hiện chai đã được mở chốt từ lâu.

Cô khẽ nhướng một bên chân mày.

Bỗng nhiên, toàn trường vang lên một trận hít hà.

Tiếng đèn flash và chụp ảnh của các phóng viên không ngừng vang lên, hết đợt này đến đợt khác.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 166: Đây là tác phẩm mới của học trò tôi, Chu Tâm Đường



Chu Tâm Đường rất xinh đẹp, cao khoảng một mét bảy, khuôn mặt thanh tú mang nét cổ điển của tiểu thư khuê các. Lúc này cô ta đang mặc một bộ trang phục nhẹ nhàng, bay bổng.

Mông lung như tiên nữ.

Không phải vì cô ta là tiên, mà là vì bộ quần áo tự mang vẻ tiên khí, đẹp đến mức người ta không thể rời mắt.

Chu Tâm Đường rất biết cách phối trang phục cho đội người mẫu, màu sắc của chúng đều có phần hơi tối giản.

Cho nên những đường thêu bàn kim và lụa hoa* trên bộ trang phục này lại sáng rực dưới ánh đèn sân khấu, lấp lánh như sóng nước.

盘金秀: bàn kim là một loại hoa văn nổi tiếng của Trung Quốc, được thêu từ Ngũ quái, Lục quái, Thất quái và Tô thêu. Chúng thường được làm bằng vàng Ngũ quái, bạc để làm cho chúng trở nên tinh tế.

缂丝: lụa hoa hay còn gọi là dệt lụa hoa, một loại lụa dệt truyền thống, đặc điểm của nó là được dệt từ phương pháp lụa hoa, thành phẩm có mặt trước và sau như 1, khi soi bằng đèn có thể nhìn thấy những lỗ nhỏ như được dùng dao khắc ra.

Như thể những tia sáng vàng kim vụn vặt đang chậm rãi di chuyển trên vải, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Cô ta bước đi ở vị trí trung tâm, phía sau là một người mẫu, phía trước là sáu người khác đi song song hai bên, cùng di chuyển dọc theo sàn diễn chữ T được dựng tạm thời.

Những người mẫu khác trở thành phông nền hoàn hảo cho cô ta.

Bộ trang phục mỏng nhẹ, làm từ chất liệu tơ mỏng sáng bóng, tạo nên sự uyển chuyển trong từng bước đi.

Toàn thân Chu Tâm Đường như được bao bọc trong ánh sáng, tiên khí mờ mờ ảo ảo.

Càng đến gần, mọi người càng cảm nhận rõ sự tinh tế trong thiết kế của bộ trang phục.

Sự hòa quyện của mười hai họa tiết hoa văn và các yếu tố vật tổ của quốc gia.

Sự giao thoa mãnh liệt giữa cổ điển và hiện đại, một sự kết hợp hoàn hảo giữa nét trang trọng, tao nhã và sự bay bổng, nhẹ nhàng.

Tề Tùng Nham nhìn tác phẩm thiết kế mới của học trò mình, ánh mắt đầy tự hào quay sang nói với Đào Kính ở bên cạnh: "Hội trưởng, đây chính là tác phẩm mới của học trò tôi. Thế nào?"

Ông ta nói khi ánh mắt vẫn nhìn về phía Chu Tâm Đường đang trình diễn trên sân khấu.

Nếu lúc này ông ta liếc nhìn khuôn mặt của Đào Kính, sẽ phát hiện người này đang sững sờ, biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa kỳ lạ.

Không phải ai cũng hiểu được nghệ thuật, nhưng nếu một tác phẩm có thể khiến mọi người đều thấy đẹp, điều đó đủ chứng minh sự quý giá và độc đáo của nó.

Một lãnh đạo nữ của trường trung học Thực Nghiệm hài lòng gật đầu: "Chu Tâm Đường quả thật không hổ danh là thiên tài thiết kế, bộ trang phục này có lẽ ngay cả các nhà thiết kế quốc tế nổi tiếng cũng không mấy ai có thể làm ra được."

Bà vốn rất quan tâm đến thời trang, từng nhìn thấy rất nhiều tác phẩm xuất sắc, nhưng chưa tác phẩm nào có thể vượt qua bộ trang phục này của Chu Tâm Đường.

"Đúng vậy." Chủ nhiệm khối lớp 12 vẫn còn đắm chìm trong sự kinh ngạc của bộ trang phục: "Đẹp quá đi mất."

"Màn múa của Cố Mang rất nhiệt huyết. Dù đã đến cuối chương trình, mọi người đã có phần mệt mỏi vì thẩm mỹ, nhưng cô ấy vẫn khiến tất cả chìm đắm trong điệu múa. Điều đó chứng tỏ tài năng của cô ấy. Nhưng bộ trang phục của Chu Tâm Đường rõ ràng lại cuốn hút hơn, màn trình diễn này thật sự quá xuất sắc!" Một lãnh đạo khác trầm trồ nói.

Lục Thượng Cẩm cũng sững sờ nhìn bộ trang phục đó.

Trong lòng cảm thán trình độ nghệ thuật của học sinh trường trung học Thực Nghiệm quả thật vượt xa trường trung học Minh Thành.

Chu Tâm Đường nhìn những ánh mắt gần như si mê phía dưới khán đài, cằm hơi hất lên, trong mắt tràn đầy đắc ý.

Với buổi biểu diễn văn nghệ lần này, nhờ sự có mặt của các phóng viên, chắc chắn cô ta sẽ nổi tiếng khắp nơi.

Tịch Yên lướt qua biểu cảm của những người xung quanh, lập tức hiểu ra trong buổi biểu diễn này, trường Minh Thành của họ đã thua rồi.

Chỉ là đáng tiếc cho mấy đứa nhỏ đã nỗ lực luyện tập vũ đạo đến kiệt sức, chỉ để tranh dành chút vinh quang cho trường học.

Sắc mặt của Lục Dương và Thẩm Hoan cùng đám bạn đều khó coi.

Bọn họ biết Chu Tâm Đường có "át chủ bài", nhưng hoàn toàn không ngờ rằng "át chủ bài" lại là một tác phẩm thiết kế như thế này, khiến cả khán đài bàng hoàng.

Chẳng trách hôm qua khi tổng duyệt, nhóm người mẫu khác đều mặc sẵn trang phục diễn và đứng đúng vị trí.

Chỉ riêng Chu Tâm Đường đứng bên cạnh chỉnh lại đội hình.

Tất cả khán giả tựa như cạn kiệt vốn từ, chỉ đờ đẫn nhận xét:

"Bộn trang phục này đẹp quá! Chu Tâm Đường thật sự sinh ra để làm nhà thiết kế. Thành tựu của cô ấy ở mười mấy tuổi này đã là điều mà nhiều nhà thiết kế cả đời không thể đạt được."

Cố Mang vừa cầm điện thoại lên, định chơi vài ván game.

Nghe những tiếng trầm trồ xung quanh, cô khẽ nâng mắt nhìn về phía Chu Tâm Đường đang mặc bộ trang phục đó.

Ánh mắt rơi lên chiếc váy, con ngươi bỗng nhiên co lại, đáy mắt ánh lên tia lạnh lẽo.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 167: Lại bị lộ tẩy



Nhạy cảm như Lục Thừa Châu gần như chỉ một giây sau là nhận ra khí thế của Cố Mang thay đổi. Anh ta nhìn bóng dáng lạnh lùng sắc bén của cô, cất giọng nói trầm thấp từ tính: "Sao thế?"

Cố Mang không trả lời, đôi mắt đen sâu thẳm như bị hút chặt lấy sân khấu, khuôn mặt tinh xảo lúc này lại lạnh tanh

Khóe mắt xếch lộ ra vẻ bất thường, ý lạnh đổ ập xuống.

Lục Thừa Châu nhìn theo ánh mắt của cô.

Đó là một bộ trang phục đỉnh cao, đẹp đến động lòng người, nhưng lại có chút gì đó, không rõ ràng.

...

Hàng ghế đầu ở khu vực khán giả

Đào Kính hoàn hồn, nhìn về phía Tề Tùng Nham, giọng nói chậm rãi nhưng lại mang chút kỳ lạ: "Vừa nãy anh nói, đây là tác phẩm của học trò anh, Chu Tâm Đường?"

Tề Tùng Nham hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ về việc tác phẩm lần này của Chu Tâm Đường chắc chắn sẽ gây chấn động trong giới thiết kế.

Ông ta không hề nhận ra sự bất thường của Đào Kính.

Ông ta gật đầu, nụ cười trên môi không giấu được: "Tôi nghe nói hôm đó hội trưởng đã đi xem vòng sơ tuyển của cuộc thi thiết kế. Không nhìn thấy tác phẩm này sao?"

"Tôi đã thấy rồi." Đào Kính nhẹ nhàng nói: "Tác phẩm rất tốt."

Tề Tùng Nham nhận được lời khẳng định, lại càng thêm đắc ý: "Tâm Đường quả rất xuất sắc. Tài năng thiết kế của con bé rất vượt trội, từ nhỏ đã bộc lộ tài năng. Tương lai chờ sau khi tốt nghiệp Học viện Thiết kế Hoàng gia, chắc chắn con bé sẽ có một vị trí không tầm thường trong tổ chức thiết kế quốc tế."

"Xem ra, buổi biểu diễn văn nghệ lần này trường trung học Thực Nghiệm lại chiếm trọn ánh hào quang rồi." Có người mỉm cười xen vào: "Thầy Tề thật sự đã thu nhận được một học trò giỏi."

Tề Tùng Nham khiêm tốn cười: "Đó là nhờ sự cố gắng của con bé."

Ánh mắt lạnh lẽo của Đào Kính lướt qua Tề Tùng Nham, sau đó đứng dậy.

Hiệu trưởng Phó nhìn thấy Đào Kính đứng lên, ngạc nhiên hỏi: "Hội trưởng Đào, ngài đi đâu vậy?"

Đào Kính hỏi: "Hiệu trưởng Phó, ngài có biết Cố Mang đang ở đâu không?"

Hiệu trưởng Phó chỉ về phía góc bên trái: "Ở góc đó."

Đào Kính gật đầu cảm ơn rồi quay người đi tìm Cố Mang.

Cô gái chăm chú nhìn không rời mắt khỏi Chu Tâm Đường trên sân khấu, ánh mắt lạnh lẽo, đáy mắt phảng phất toát ra ánh sáng màu đỏ tà ác.

Khóe miệng hơi nhếch lên một đường cong như có như không, toát ra sự ngông nghênh bất cần.

Toàn thân cô bị bao phủ bởi áp lực nặng nề.

Khi Đào Kính bước tới, ông ấy trực tiếp đứng trước mặt Cố Mang, giọng nói trầm ổn: "Bộ trang phục đó là do em thiết kế phải không?"

Nghe vậy, ánh mắt của Lục Thừa Châu khựng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía cô gái.

Tần Phóng và những người khác ngơ ngác nhìn Đào Kính, rồi lại nhìn Cố Mang.

Đào Kính đang nói gì vậy?!

Ông ấy hỏi bộ trang phục đó có phải là do Cố Mang thiết kế không?!

Cố Mang còn biết thiết kế trang phục nữa sao?!

Cô gái đang bắt chéo chân lười biếng ngồi, tựa vào ghế, cánh tay đặt lên tay vịn, cổ tay buông lỏng một cách hờ hững: "Ừm, là em thiết kế."

Lúc chính chủ thừa nhận, mấy người đàn ông xung quanh đều sửng sốt há miệng trợn mắt.

Bọn họ vốn tưởng tài năng y thuật và thân phận biên đạo múa thiên tài của cô đã đủ gây kinh ngạc rồi.

Thế mà lại thêm một thân phận nữa sao?!

Đào Kính mím môi: "Tôi đã nhìn thấy bản thiết kế kia trong cuộc thi thiết kế lần này. Lúc đó, tôi cứ tưởng em tham gia cuộc thi nên không hỏi thêm."

"Em không hứng thú." Cố Mang thản nhiên trả lời, hơi cúi đầu xuống, ánh mắt lướt qua Chu Tâm Đường đang tươi cười đắc ý trên sân khấu.

Trong lòng Đào Kính như bị giáng một cú nặng nề. Hiệp hội các nhà thiết kế mà ông ấy quản lý trong mắt người khác được xem như thần đàn.

Vậy mà trong mắt Cố Mang lại chẳng đáng để tham gia.

Ông ấy hít một hơi thật sâu: "Bản thiết kế của em sao lại rơi vào tay Chu Tâm Đường?"

Cố Mang hơi rũ mắt, suy nghĩ vài giây, nhưng không có kết luận gì.

Khuôn mặt cô vẫn bình thản, nhưng giọng nói mang chút lạnh lẽo: "Không biết, bản thiết kế này em không hài lòng, nên đã tiện tay vứt đi."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 168: Đương nhiên là phá hỏng buổi diễn



Đào Kính lại bị giáng mạnh một đòn.

Làm sao em có thể tùy tiện vứt bản thiết kế chứ!

Em không biết khả năng của mình sao?!

Tác phẩm mà em không hài lòng kia, đến chỗ người khác còn ước mà cúng bái.

Hiện tại xem ra, rõ ràng Chu Tâm Đường đã ăn cắp bản thiết kế của Cố Mang làm của riêng, sau đó công khai tham dự cuộc thi nhà thiết kế.

Nhóm xét duyệt bản thảo thiết kế báo danh bên kia làm ăn kiểu gì không biết!

Khóe miệng nhóm Tần Phóng bên kia giật một cái, bản thiết kế tiện tay vứt đi lại được mọi người nâng thành như vậy sao?

"Em định xử lý chuyện này thế nào?" Đào Kính nhìn bên sân khấu.

Lúc này, người dẫn chương trình Minh Na bước lên sân khấu, tươi cười nói: "Chúng ta vẫn luôn cảm thấy thiên phú thiết kế của Tâm Đường thật xuất sắc. Nửa năm qua không thấy tác phẩm mới của cô ấy, tôi đã đoán cô ấy sẽ mang lại cho chúng ta một bất ngờ lớn. Bộ trang phục này thực sự quá đẹp! Bây giờ, chúng ta hãy mời Tâm Đường giới thiệu đôi chút về tác phẩm của mình."

Minh Na đưa micro cho Chu Tâm Đường.

Chu Tâm Đường cầm micro, quay về phía khán giả, mỉm cười nhã nhặn: "Tác phẩm lần này quả thật đã tiêu tốn không ít tâm huyết của tôi. Tôi luôn cảm thấy trang phục phong cách truyền thống của quốc gia chúng ta cực kỳ đẹp, nhưng hình như mọi người lại ưa chuộng những bộ lễ phục của nước ngoài hơn. Thế nên tôi đã nghĩ: Tại sao không kết hợp yếu tố cổ điển và hiện đại để tạo ra một phong cách mới..."

Cố Mang nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Tâm Đường trên sân khấu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.

Đó là nụ cười bất chính đến từ tận xương tủy.

Cô đứng dậy, đôi chân dài thẳng tắp, hai tay đút vào túi quần. Nhìn thoáng qua Đào Kính, cô nhàn nhạt nói: "Xử lý thế nào? Đương nhiên là phá hỏng buổi diễn."

Giọng nói nữ sinh chậm rãi nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa bảy phần lạnh lẽo ba phần hung ác.

Cô bước đi mang theo sự ngông cuồng bất cần, kiêu ngạo đến cực điểm.

Lục Thừa Châu cũng đứng dậy, hai tay đút vào túi quần, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm. Anh ta quay sang dặn dò Hạ Nhất Độ: "Hãy đi tiếp đãi đám phóng viên ở đây thật chu đáo."

Nói xong, anh ta chậm rãi bước theo Cố Mang.

Hạ Nhất Độ và Tần Phóng nhìn nhau, khóe miệng hơi giật.

Đây là…Anh Thừa đang chuẩn bị chống lưng cho Cố Mang sao?

Mạnh Kim Dương nhìn về phía Khương Thận Viễn: "Chúng ta cũng đi xem sao. Chu Tâm Đường đã ăn cắp bản thiết kế của Cố Mang."

Khi nói chuyện cô ấy vẫn còn chút bàng hoàng, dường như không ngờ rằng Cố Mang lại có khả năng thiết kế trang phục, hơn nữa còn là xuất sắc đến thế.

Khương Thận Viễn gật đầu: "Được, đi xem thử."

Cố Mang bước đến phía trước sân khấu, lười biếng đứng trước hàng ghế đầu, ánh mắt lạnh lẽo như băng quét qua sân khấu.

Lục Thượng Cẩm thấy Cố Mang cùng đám người ở góc khuất đột nhiên đi về phía sân khấu thì bất ngờ.

Trên sân khấu, Chu Tâm Đường cầm micro, thấy Cố Mang đến, ánh mắt cô ta khựng lại.

Cô ta nghĩ Cố Mang cũng đến để xem tác phẩm mới của mình, khóe miệng hiện lên chút khinh thường.

"Bộ trang phục này thực sự rất độc đáo, Tâm Đường là một nhà thiết kế rất xuất sắc." Minh Na mỉm cười nói: "Ban giám khảo vừa cho tôi biết kết quả. Giải thưởng chương trình xuất sắc nhất trong buổi văn nghệ mừng năm mới này thuộc về... "

Ánh mắt Minh Na đảo qua mọi người trong sảnh, giọng nói mạnh mẽ công bố tên: "Nhóm của Chu Tâm Đường từ trường trung học Thực Nghiệm!"

Khu vực khán giả của trường trung học Thực Nghiệm reo hò, tất cả đứng dậy, tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Bên phía trường trung học Minh Thành, không khí trở nên tĩnh lặng, gương mặt ai nấy đều thất vọng sa sút.

Tần Dao Chi không ngờ bọn họ lại thua, mím chặt môi, siết chặt tay.

Chu Tâm Đường giữ thái độ khiêm tốn, khẽ cong môi nở nụ cười nhẹ, cúi đầu cảm ơn mọi người: "Cảm ơn. Một tác phẩm chỉ có giá trị khi được mọi người công nhận. Tôi rất biết ơn sự ủng hộ của các bạn dành cho thiết kế mới này."

Các phóng viên đua nhau chụp ảnh, thậm chí còn lập tức biên tập bài viết chuẩn bị đăng tải lên mạng để tranh giành tin nóng đầu tiên.

Tần Phóng nhướng mày, cười khẩy: "Lão Hạ, chơi lớn chút không?"

Hạ Nhất Độ nhún vai, hờ hững đáp: "Chơi đẹp vào, có khi anh Thừa còn khen cậu đấy."

Tần Phóng cười lưu manh.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 169: Chị Mang đến đây chơi



Cố Mang đứng ở hàng ghế đầu phía trước sân khấu, lười biếng nhìn Chu Tâm Đường đang khoác lên mình bộ trang phục lộng lẫy, đôi mắt khẽ nheo lại, lộ rõ vẻ bất thường.

Cô không nhanh không chậm nói: "Đúng là một bộ trang phục rất đẹp."

Không ai ngờ rằng, khi Cố Mang dẫn một nhóm người tiến đến vị trí đối diện sân khấu, câu đầu tiên cô nói lại là khen bộ trang phục.

Biểu cảm trên gương mặt của ban giám khảo đều đầy vẻ khó hiểu.

Đào Kính cau mày. Đây không phải là mở đầu mà ông ấy tưởng tượng.

Nhóm người Khương Thận Viễn cũng không thể đoán được Cố Mang định làm gì, chỉ biết sững sờ nhìn cô.

Cô mặc đồng phục trường chỉnh tề, khóa kéo mở ra, hai tay đút túi quần, đôi chân dài hơi co lại, đầu hơi nghiêng nghiêng.

Cả người toát lên vẻ ngông nghênh và chút không đàng hoàng.

Lục Thừa Châu khẽ liếc nhìn cô gái đang không nghiêm chỉnh ở bên cạnh, ý cười trong mắt lóe lên rồi biến mất.

Đúng là đến chơi mà.

Chu Tâm Đường nghe Cố Mang nói vậy, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười: "Cảm ơn bạn học Cố đã khen. Đây đúng là tác phẩm tâm đắc nhất của tôi."

Cố Mang gật đầu, đôi lông mày tinh xảo hơi nhướng lên: "Không biết cậu đánh giá tác phẩm thiết kế này như thế nào?"

Khi vừa nhận được bản thiết kế gốc, Chu Tâm Đường không hiểu hết được các chi tiết trên đó, thậm chí không biết nguồn gốc.

Suốt hơn một tháng qua, cô ta đã tìm hiểu khắp nơi về những yếu tố thiết kế của bộ trang phục này, đều đã thuộc lòng hết tất cả.

Các phóng viên cũng tỏ ra rất hứng thú với câu trả lời của Chu Tâm Đường đối với câu hỏi của Cố Mang.

Ống kính hướng về phía cô ta.

Một số phóng viên là do chính Chu Tâm Đường mời đến, để đảm bảo rằng sau buổi tối hôm nay, tác phẩm này sẽ gây chấn động giới thời trang trong và ngoài nước.

Cô gái trẻ tuổi không giấu được sự đắc ý hiện lên trong đáy mắt. Cô ta mỉm cười nhẹ: "Tự mình đánh giá tác phẩm của mình sao? Đúng là có hơi ngại."

Học sinh trường trung học Thực Nghiệm bên dưới lập tức đoán được Cố Mang vừa nói gì.

Trong lòng không khỏi khinh thường, nghĩ rằng trường Minh Thành đã thua rồi mà còn tâm tư quan tâm đến tác phẩm của Chu Tâm Đường.

Này là thua đến mức mất não rồi à?

Chu Tâm Đường cầm micro, vừa suy nghĩ vừa trả lời: "Thiết kế này dựa trên các yếu tố văn hóa truyền thống của đất nước chúng ta. Lúc đầu, tôi tự hỏi liệu có tham vọng quá khi cố gắng đưa các yếu tố quốc phong vào một thiết kế hiện đại không. Cho nên tôi đã sử dụng mười hai hoa văn, linh thú thượng cổ và các hình tượng vật tổ truyền thống để kết hợp tạo thành sản phẩm cuối cùng. Thật không ngờ, tôi đã thành công. Với tôi, bộ trang phục này đã hoàn thành bước chuyển mình từ quốc phục truyền thống sang phong cách hiện đại, tôi rất cảm ơn mọi người đã công nhận."

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Nhưng chỉ vài giây sau, không gian lặng yên trở lại.

Lúc này, Cố Mang bất ngờ khẽ cười. Giọng nói khàn khàn thấp trầm của cô vang lên, mang theo một hơi thở kỳ lạ: " Tra cứu kiến thức khá đầy đủ đấy."

Vẻ ngoài bắt mắt đó của cô như thể muốn xuyên thủng chân trời.

Nghe vậy, ánh mắt của Chu Tâm Đường lóe lên sự hoảng loạn, sắc mặt ngay lập tức sa sầm. Cô ta trừng mắt nhìn cô: "Cố Mang, cậu có ý gì?"

Những người khác cũng nghe ra điều gì đó bất thường, nhíu mày khó hiểu.

Cố Mang lùi lại vài bước, ngồi xuống một chiếc ghế ở hàng đầu, vắt chéo chân, tựa người ra sau.

Cô tùy tiện gác tay.

Tư thế ngồi như chị đại, ngông cuồng không gì sánh được.

Lục Thừa Châu cũng ngồi xuống bên cạnh, thờ ơ nghiêm mặt.

Đôi mắt đen lạnh lẽo của Cố Mang lóe lên sự sắc bén, đôi môi cong lên một nụ cười mỉm tà ác: "Bản phác thảo lỗi bị tôi vứt đi mà cũng có thể khiến cậu đánh giá cao như vậy. Tôi thật sự bất ngờ đấy."

Toàn khán phòng bỗng chốc trở nên ồn ào, hàng loạt ánh mắt ngạc nhiên dồn về phía Cố Mang.

Bản thảo thiết kế bộ trang phục tuyệt đẹp mà Chu Tâm Đường mặc đêm lại là bản thảo mà Cố Mang vứt đi?

Sao có thể chứ.

Chu Tâm Đường vốn là một nhà thiết kế có tiếng tăm, việc cô ta tạo ra một tác phẩm xuất sắc không có gì lạ.

Mà cố mang lại chẳng có chút tiếng tăm gì cả, thậm chí cũng không ai biết cô có thể thiết kế, làm sao có thể tạo ra tác phẩm xuất sắc như vậy?

Còn là cô vứt đi?

Điên rồi sao? Tác phẩm tốt như này mà cũng vứt?!

Cố Mang này đúng là cái gì cũng dám nói khoác.
 
Back
Top Bottom