Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 170: Tập thể trung học Thực Nghiệm bao vây



Chu Tâm Đường siết chặt micro trong tay.

Chu Nam từng nói, đây là cô ta nhặt được ở ký túc xá của cô ta, cô ta và Cố Mang ở chung một kí túc xá sao?

Vì buổi biểu diễn hôm nay, Chu Tâm Đường đã cố tình dùng chút thủ đoạn để Chu Nam không thể đến tham gia.

Nhưng cô ta không ngờ, bản thiết kế đó thực sự là của Cố Mang!

Khán giả phía dưới hoàn toàn im lặng, chỉ có ánh đèn flash từ những chiếc máy ảnh liên tục lóe sáng. Dường như các phóng viên đã phát hiện ra một "tin sốt dẻo".

Toàn thân Chu Tâm Đường cứng đờ, máu trong người như đông lại.

Không được! Cô ta tuyệt đối không thể thừa nhận bản thiết kế này là do cô ta ăn cắp!

Lưng Chu Tâm Đường cứng đờ: "Cố Mang, có phải trường trung học Minh Thành các cậu không chấp nhận thua cuộc? Trung học Thực Nghiệm chúng tôi giành được giải thưởng, cho nên cậu mới vu khống tôi?"

Hiệu trưởng Phó khẽ cau mày. Dù thành tích của trường trung học Minh Thành mấy năm này đúng là tệ thật, nhưng cũng không thể để một học sinh sỉ nhục như vậy!

Chu Tâm Đường đứng trên sân khấu nói, vừa cất tiếng nói, giọng lớn đến mức cả khán phòng đều nghe thấy.

Khiến những học sinh như Lục Dương tức đến muốn nổ tung, chạy qua từ bên dãy ghế học sinh.

Tần Phóng lập tức muốn xông lên cãi nhau, nhưng Tần Duệ đã kéo anh ta lại.

Lúc này, ánh mắt lạnh băng của Đào Kính chĩa thẳng vào Chu Tâm Đường, giọng nói trầm xuống, mang theo sự sắc bén: "Vu khống? Với trình độ của em, em có thể tự mình vẽ được bản thiết kế này sao?"

Nghe những lời đó, sắc mặt của Tề Tùng Nham ngay lập tức tối sầm lại: "Đào Kính, ý của anh là gì? Anh xem thường học trò tôi sao? Sao Tâm Đường không thể thiết kế ra bộ trang phục như thế này? Cố Mang nói đây là bản thiết kế mà con bé đó vứt đi, có ai tin không?"

Một thiết kế xuất sắc như vậy, nói vứt là vứt?

Lừa quỷ à!

Các lãnh đạo trường trung học Thực Nghiệm và trung học Minh Thành nhìn nhau.

Cảm thấy Tề Tùng Nham nói cũng có lý, bản thiết kế tốt như thế, không cẩn thận giữ gìn, làm sao có thể ném đi được?

Giọng của Đào Kính trở nên lạnh lẽo hơn: "Chuyện vứt hay không là chuyện của Cố Mang. Còn về trình độ của Chu Tâm Đường, là giáo viên của con bé đó, chẳng lẽ anh không biết?"

Tề Tùng Nham bật cười lạnh lẽo: "Đào Kính, ý anh là sao? Người ta không thể tiến bộ được à? Nếu anh nói đây là thiết kế của Cố Mang, vậy anh đang ám chỉ Tâm Đường đã đánh cắp thiết kế của con bé đó? Thế thì bằng chứng đâu? Đưa bằng chứng ra đi!"

Chu Tâm Đường lập tức bám chặt lấy lời này, mắt đỏ hoe như thể đang rất ấm ức và tức giận.

Giọng nói hơi cứng rắn: "Không có bằng chứng mà dám vu khống, bản thiết kế này là tâm huyết mấy tháng trời của tôi. Mấy người nói vậy trước mặt bao nhiêu người, định ké danh tiếng của tôi sao?"

Nếu như Cố Mang đã ném đi rồi, thì cô cũng sẽ không có chứng cứ.

Huống chi bộ trang phục này là cô ta công bố trước, cho dù có là của Cố Mang thật, nhưng không có chứng cứ thì cô ta muốn xem cô làm được thế nào.

Các lãnh đạo trường Thực Nghiệm cũng đứng lên: "Nói đúng lắm. Làm gì cũng phải có bằng chứng, không thể ăn không nói có nói xấu học sinh trường chúng tôi được."

Học sinh trường trung học Thực Nghiệm đồng thanh hô lớn, giọng nói vang dội: "Đúng vậy, đưa bằng chứng ra đây!"

Bé mập chửi tục một tiếng: "Cái gì? Đây là công kích tập thể chị Mang của chúng tôi sao?"

Đôi mắt Cố Mang lóe lên sự lạnh lẽo, trong đáy mắt còn có một tia sắc đỏ đầy tà ác.

...

Tần Phóng không ngờ thực sự bị anh ta nói trúng rồi.

Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Đám phóng viên đang điên cuồng chụp ảnh, ánh sáng đèn flash không ngừng nhấp nháy. Những bài viết vốn chuẩn bị để ca ngợi Chu Tâm Đường giờ đây nhanh chóng bị xóa bỏ.

Bọn họ nhanh chóng chụp ảnh tại chỗ, viết bản thảo giới thiệu nhanh rồi đưa lên Weibo.

Một phóng viên thấp giọng cảm thán: "Chu Tâm Đường sắp nổi tiếng rồi."

Người bên cạnh gật đầu đồng tình: "Cố Mang cũng không phải người tầm thường, là dancer đứng đầu giới giải trí, cậu xem nãy giờ cô ấy không nói gì, nếu không có chứng cứ, nói Chu Tâm Đường như thế thì fan của Chu Tâm Đường sẽ bỏ qua cho Cố Mang sao?"
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 171: Tần Phóng: Tôi đã lật vỏ bọc của chị đại rồi ư?



"Đúng vậy, bộ trang phục này thực sự khiến người ta kinh ngạc, đến cả những phóng viên không hiểu gì về nghệ thuật như chúng tôi cũng phải trầm trồ. Tác phẩm này mà mượn sức nóng quảng bá trên Weibo thì tên tuổi của Chu Tâm Đường sẽ nổi như cồn trên toàn quốc."

Phóng viên xì xào bàn tán.

Đêm tiệc năm mới này, trường trung học Minh Thành đúng là đã kiếm lời cho trường trung học Thực Nghiệm, không chỉ quảng bá cho trường bạn mà còn khiến Chu Tâm Đường nổi tiếng hơn.

Đúng là quá thảm.

Tần Phóng ngồi không xa chỗ các phóng viên, nghe thấy vậy thì cười bất cần rồi gửi tin nhắn cho đám đàn em: "Đi, mua hot search bùng nổ cho nhà thiết kế trẻ tuổi nổi tiếng Chu cái gì này."

Khóe miệng Hạ Nhất Độ nhếch lên.

Đám người bọn họ vốn chẳng phải loại tốt lành gì.

Không chơi trò trẻ con kiểu "mày cắn tao một cái, tao cắn lại một cái".

Dám động vào bọn họ, phải tự gánh lấy hậu quả.

Người mà anh Thừa để mắt đến, sao có thể vì một giải thưởng nhỏ của buổi liên hoan văn nghệ mà tranh cãi với Chu Tâm Đường chứ?

Chu Tâm Đường là cái thá gì.

Hạ Nhất Độ bỗng nhớ ra điều gì, nhìn Tần Phóng: "Cố Mang có trình độ như vậy, chắc chắn dựa vào một công ty thiết kế nào đó, giống như thân phận biên đạo múa đỉnh cấp kia, rất kín tiếng. Cậu làm lớn chuyện như thế, không sợ người bên Cố Mang sẽ kéo đến sao?"

Người này, một chị đại cực kỳ khiêm tốn, thậm chí ngay cả hội trưởng hiệp hội các nhà thiết kế cũng rất kính trọng cô.

Thiết kế là lĩnh vực không chỉ cần sản phẩm mà còn cần danh tiếng và tài năng mới được người ta tôn kính.

Chỉ sợ có rất ít người biết đến sự tồn tại của Cố Mang, mà hội trưởng kia là một trong số đó.

Địa vị của chị đại không hề thấp.

Tần Phóng nghe xong, giật mình phản ứng lại: "Ý là gì, chẳng lẽ tôi lỡ tay lật luôn vỏ bọc của chị đại rồi?"

Hạ Nhất Độ: "..."

Tưởng định làm một cú lớn, cuối cùng lại làm mất vỏ bọc của chị đại, liệu có bị anh Thừa đày sang châu Phi không...

...

Trụ sở chính của Lan Đình.

Một nhà thiết kế nữ cầm chiếc máy tính bảng, đi giày cao gót, bước nhanh vào văn phòng của giám đốc điều hành Quý Hành.

"Giám đốc, anh xem bộ trang phục này." Nhà thiết kế nữ đưa máy tính bảng lên.

Ánh mắt Quý Hành thoáng nhìn qua, sau đó chợt dừng lại: "Cái này sao lại giống với thiết kế của bộ sưu tập ‘Truyền thuyết mười hai vạn tượng’ mùa mới của chúng ta như vậy?"

Phía G Thần đã gửi 11 bản thiết kế, chỉ còn thiếu bản cuối cùng.

Hơn một tháng đã trôi qua, chị hai đó vẫn chưa gửi nốt, nói đã thiết kế nhiều phiên bản nhưng vẫn không ưng ý.

Bọn họ không dám thúc giục, đành phải hoãn buổi họp báo vô thời hạn.

Nhà thiết kế nữ nói: "Bộ trang phục này xuất hiện trong buổi liên hoan năm mới của trường trung học Minh Thành và Thực Nghiệm, nhưng người thiết kế được ghi là Chu Tâm Đường."

"Chu Tâm Đường là ai?" Quý Hành nhíu mày nghi hoặc, chưa từng nghe tới cái tên này.

Nhà thiết kế nữ vốn đang tức giận, nghe vậy lập tức mím môi: "Một nhà thiết kế trẻ nổi tiếng từ lâu, có độ nhận diện khá cao."

"Thế à." Quý Hành không mấy hứng thú, lướt đến một video livestream rồi mở ra.

Trong video, có rất nhiều học sinh đồng thanh yêu cầu Cố Mang đưa ra bằng chứng.

Nhà thiết kế nữ nhíu mày: "Hình như G Thần đang bị công kích. Chu Tâm Đường đã đi trước một bước, sản xuất ra bộ trang phục, điều này gây bất lợi cho chúng ta."

Quý Hành khẽ cười: "Không, lần này cô ta đã đụng phải tấm ván sắt rồi."

Nói xong, người đàn ông đứng dậy, cầm chiếc áo vest trên lưng ghế rồi bước ra ngoài.

"Giám đốc, anh định đến Sân khấu kịch Minh Thành sao?" Nhà thiết kế nữ vội vàng đuổi theo, nhưng sải bước của người đàn ông quá dài, khiến cô ấy khó đuổi kịp trên đôi giày cao gót.

Quý Hành đáp: "Ừ."

Nhà thiết kế nữ nhanh chóng nói: "Tôi cũng đi."

...

Cùng lúc đó.

Sân khấu kịch Minh Thành.

Toàn bộ học sinh của trường trung học Thực Nghiệm đều nhìn chằm chằm vào Cố Mang với ánh mắt đầy thù địch.

"Bằng chứng?" Nữ sinh chậm rãi nhắc lại hai từ này, đôi mắt đen láy như hồ nước lạnh lẽo hơi nhướn lên: "Muốn bằng chứng sao? Được thôi."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 172: Bị cắn trả



Chu Tâm Đường nghe thấy vậy, đồng tử hơi co lại, chăm chú nhìn Cố Mang.

Cô thực sự có bằng chứng sao?

Nhịp tim không thể kiềm chế được mà đập dữ dội.

Ngón tay trắng trẻo sạch sẽ của Cố Mang khẽ gõ nhẹ lên tay vịn của ghế ngồi, giọng điệu hờ hững: "Bộ sưu tập mới của thương hiệu Lan Đình ‘Truyền thuyết mười hai vạn tượng’, gồm 12 sản phẩm mới, buổi họp báo vẫn bị hoãn vì bản thiết kế cuối cùng tượng trưng cho tinh tú chưa hoàn thành. Tác phẩm trước mắt mọi người đây chính là bản phác thảo bị loại của 'Tinh Tú Vạn Tượng'."

Mười hai hoa văn gồm: mặt trời, mặt trăng, tinh tú, dãy núi, rồng, hoa trùng*, lễ vật cúng tế tổ tiên, tảo, lửa, bột gạo, phủ *, phất *.

(*) 华虫: Hoa trùng, một từ cổ chỉ côn trùng và chim trĩ năm màu thời cổ đại, thường được sử dụng làm hoa văn trang trí trên quần áo và vương miện

(*) 黼: phủ là hoa văn đen trắng thêu trên váy cổ, thường được sử dụng trong những dịp quan trọng như lễ lên ngôi của hoàng đế. Hình Fu nửa đen nửa trắng, tượng trưng cho sự hòa hợp của âm dương và sự hòa hợp giữa trời và đất‌

(*) 黻: phất dùng để chỉ các hoa văn màu đen và xanh trên váy cổ. Hoa văn này rất phổ biến trong trang phục cổ xưa‌.

Yếu tố tinh tú tuy đơn giản, nhưng để thiết kế ra một bản vẽ khiến người khác kinh ngạc lại khó hơn bất cứ yếu tố nào.

Cố Mang đã bỏ đi không biết bao nhiêu bản phác thảo.

Đào Kính biết rõ Cố Mang luôn tùy hứng, không vừa mắt cái gì là ném luôn, cho dù đó là sản phẩm tốt hay xấu.

Nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn cô gái đang ngồi với ánh mắt phức tạp.

Tác phẩm gần như hoàn hảo thế này, mà Cố Mang lại nói đó là bản phác thảo bị loại?!

Khoan đã, ý cô vừa nói là nhà thiết kế bí ẩn của Lan Đình chính là cô ấy?

Mọi người thoáng chốc sững sờ, sau đó lập tức phủ nhận.

Cái này hoàn toàn không thể!

Mặc dù Lan Đình không có lịch sử lâu đời, nhưng tốc độ phát triển lại cực kỳ nhanh, các sản phẩm cao cấp của họ được các ngôi sao trong và ngoài nước rất yêu thích.

Lan Đình là thương hiệu thời trang nội địa phát triển nhanh nhất, với phong cách thiết kế độc đáo nhất.

Cố Mang chỉ mới bao nhiêu tuổi chứ!

Buổi họp báo về bộ sưu tập mới của Lan Đình bị hoãn liên tục, fan hâm mộ còn không ngừng thúc giục.

Những thông tin này, ai quan tâm đến giới thời trang mà chẳng biết?

Cố Mang tưởng chỉ cần biết về chuyện này là có thể giả mạo làm nhà thiết kế của Lan Đình sao?

Khả năng nhà thiết kế của Lan Đình là một nữ sinh 17 tuổi gần như bằng không!

Tề Tùng Nham cười lạnh một tiếng: "Cố Mang, theo lời em thì tác phẩm của Tâm Đường là đạo của em. Vậy chẳng lẽ em chính là nhà thiết kế bí ẩn của Lan Đình?"

Khóe môi Cố Mang khẽ nhếch lên một cách tà tứ, không nói gì.

Gương mặt tinh xảo, vừa ngạo mạn vừa cao ngạo.

Hàng ghế đầu trong khán phòng, chỉ có ba người ngồi: Lục Thừa Châu, Cố Mang và Lục Thượng Cẩm.

Cô gái ngồi chính giữa, khí thế mạnh mẽ đến mức ngay cả Lục Thừa Châu cũng khó mà áp chế được.

Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ cong lên, gần như không thể nhận ra.

Nhà thiết kế của Lan Đình sao.

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta hơi nheo lại.

Cảm xúc trong lòng Lục Thượng Cẩm cực kỳ phức tạp.

Sao chị đại lại kín tiếng như vậy.

Khương Thận Viễn cùng vài người bên cạnh trố mắt nhìn cô gái ngồi vắt chân, ung dung như chị đại.

Cố Mang, người này...

Bên cạnh có người không chịu nổi, mới lên tiếng khuyên nhủ: "Cố Mang, cô có biết nhà thiết kế của Lan Đình có địa vị như thế nào trong ngành không? Cô cũng dám giả mạo?"

Nữ lãnh đạo của trường trung học Thực Nghiệm dường như đã hết kiên nhẫn, cau mày, mặt đầy nghiêm nghị: "Nếu như bản thiết kế của Lan Đình chưa chính thức ra mắt, mà tác phẩm của Chu Tâm Đường lại ra mắt trước, thì chẳng có bằng chứng nào chứng minh bản thiết kế này chuẩn bị cho Lan Đình cả, đúng chứ?"

Tề Tùng Nham gật đầu: "Chỉ dựa vào vài câu nói của em, mà em dám khẳng định đây là bản thiết kế của Lan Đình, ai tin nổi? Em nói em là nhà thiết kế của Lan Đình, ở đây có nhiều phóng viên như vậy, tôi không tin rằng phía Lan Đình không biết tin tức này. Đã lâu như vậy rồi sao vẫn chưa thấy Lan Đình đưa ra phản hồi chính thức trên Weibo? Chẳng lẽ Lan Đình không nhận ra được bản thiết kế của mình sao?"

Nhà thiết kế của Lan Đình đồng thời cũng là người sáng lập thương hiệu này.

Nghe nói, người này có vị trí rất cao trong công ty, đến mức giám đốc điều hành Quý Hành cũng phải hết sức tôn trọng.

Nếu thật sự Cố Mang là nhà thiết kế của Lan Đình, xảy ra chuyện như thế này, chẳng lẽ Lan Đình không cử ai đến?

Một lãnh đạo khác của trường lên tiếng: "Nếu như Cố Mang nói đây là bản gốc cuối cùng trong 12 thiết kế mới, vậy em ấy ấy lấy 11 bản thiết kế còn lại ra so sánh, chúng ta sẽ biết ngay kết quả."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 173: Vụ nổ thứ tư! Nhà thiết kế siêu bí ẩn của Lan Đình!



"Muốn đưa ra thì đã đưa ra từ sớm rồi, tôi thấy con bé căn bản là không có!" Lãnh đạo nữ nhìn về phía hiệu trưởng Phó, cười nhạt: "Học sinh trường các ông đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt, không chỉ vu khống thiết kế của người khác mà còn giả mạo nhà thiết kế nổi tiếng, đạo đức thật là tệ hại!"

Nhóm Lục Dương và Tần Dao Chi siết chặt nắm tay, tức giận đến nghiến răng.

Nếu không có Lục Thượng Cẩm và Tần Duệ ngăn lại thì họ đã lao lên xé nát Chu Tâm Đường rồi.

Tề Tùng Nham nhìn Cố Mang: "Nếu em không thể chứng minh được đây là thiết kế của mình, chẳng phải nên xin lỗi người bị em vu khống sao?"

Chu Tâm Đường thấy Cố Mang vẫn im lặng, lập tức hiểu ra cô không thể đưa ra bằng chứng.

Trái tim căng thẳng giờ đây đã vững vàng trở lại. Cô ta ngẩng đầu lên, khinh miệt cười nhạt: "Cậu bôi nhọ danh dự của tôi, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cậu. Có vài người vì nổi tiếng mà việc gì cũng dám làm, trong giới đã sớm đồn đại nhà thiết kế của Lan Đình là một chàng trai trẻ tuổi. Muốn giả mạo thì cũng nên điều tra cho kỹ chứ."

"Người nào nói nhà thiết kế chính của Lan Đình là đàn ông vậy?"

Đúng lúc này, một giọng nói nam trầm bất ngờ vang lên.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề, chậm rãi bước xuống bậc thang từ lối đi giữa khán phòng.

Phía sau anh ta là một người phụ nữ mặc trang phục đơn giản nhưng thời thượng.

Tề Tùng Nham vừa nhìn thấy người này, đôi mắt lập tức kinh ngạc mở to.

Quý Hành?!

Sao anh ta lại đến đây?

Tần Phóng ngồi bên cạnh nhóm phóng viên đứng bật dậy, đập mạnh vào vai Hạ Nhất Độ: "Ôi trời, lão Hạ! Quý Hành tới rồi! Cố Mang thật sự là nhà thiết kế của Lan Đình!"

Ngay cả người điềm tĩnh như Hạ Nhất Độ cũng sững sờ trong vài giây, im lặng không nói.

Quý Hành là một hậu bối của nhà họ Quý ở Bắc Kinh. Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ ở tuổi 23, anh ta rời khỏi gia tộc, tự mình khởi nghiệp.

Hiện nay, anh ta nắm giữ 50% cổ phần của Lan Đình.

Thương hiệu này đã sớm có giá trị vượt qua con số trăm tỷ.

Có người hỏi: "Người đàn ông đó là ai vậy?"

"Anh không biết giám đốc điều hành của Lan Đình sao?" Người trả lời có vẻ như vì kích động mà giọng có hơi run.

Quý Hành bước thẳng đến chỗ Cố Mang, nhìn cô: “Trên đường bị kẹt xe, tôi đến muộn."

Cả khán phòng chết lặng.

Thái độ của Quý Hành với Cố Mang...

Chu Tâm Đường hoàn toàn bấn loạn, đôi môi trắng bệch mím chặt. Chẳng lẽ Cố Mang thật sự là nhà thiết kế của Lan Đình?

Cố Mang đứng dậy, gật đầu, chìa tay: "Đưa bản thiết kế cho tôi."

Nhà thiết kế nữ đi theo Quý Hành nhanh chóng đưa máy tính bảng bằng hai tay, giọng nói đầy kích động: "G Thần, bản thiết kế đã được chuẩn bị xong từ lâu."

Cô ấy chính là người bình xuyên phụ trách liên lạc với G Thần.

Những bộ trang phục mà G Thần thiết kế cho MV của Thịnh Thính, cũng như trang phục biểu diễn của học sinh trung học Minh Thành trong buổi tối nay đều do cô ấy cùng nhóm mình chuẩn bị.

Cố Mang nhận lấy, cúi đầu, nhẹ nhàng lướt qua màn hình xem 11 bản thiết kế.

Lục Thừa Châu liếc nhìn những thiết kế trên màn hình, đôi mắt sâu thẳm thoáng lay động.

Chả trách Cố Mang gọi tác phẩm của Chu Tâm Đường là "bản phác thảo lỗi".

Ánh mắt anh ta dừng lại trên khuôn mặt nghiêng tuyệt sắc của cô gái, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt thấp thoáng chút nhã nhặn bại hoại.

Cô thực sự có rất nhiều bí mật.

Xem xong, Cố Mang đưa máy tính bảng cho Đào Kính, biểu cảm nhạt nhẽo: "Đưa mấy bản thiết kế này cho họ xem."

Cả hội trường đồng loạt nhìn Cố Mang với ánh mắt sững sờ.

Cô thực sự lấy ra bản thiết kế...

Đào Kính mơ ước được xem những thiết kế trong bộ sưu tập "Truyền thuyết mười hai vạn tượng" đến nỗi từng hỏi Cố Mang có muốn tham gia cuộc thi thiết kế năm nay không.

Giờ đây, thiết kế được trao đến tay ông ấy, nhưng ông ấy lại có chút ngỡ ngàng, mất vài giây mới cố kìm nén sự kích động để nhận lấy.

Mỗi bản thiết kế đều có tên đại diện cho một trong mười hai hoa văn được viết bằng chữ tiểu triện ở góc trái phía trên, phong cách của chúng gần như không khác gì bộ trang phục của Chu Tâm Đường.

Bao gồm cả họa tiết ngực áo, sự kết hợp giữa các hình tượng thần thoại, hoa, chim và thú, tất cả đều thống nhất về phong cách.

Mười một bản thiết kế đều đầy đủ, chỉ còn thiếu bản cuối cùng: Tinh Tú Vạn Tượng.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 174: Vả mặt lần một



Tác phẩm của Chu Tâm Đường với họa tiết chính là yếu tố tinh tú.

Người trong ngành vừa nhìn đã biết, bộ trang phục đó cùng thuộc bộ sưu tập với những thiết kế trong tay Cố Mang.

Rõ ràng, đều là tác phẩm của một người.

Đào Kính chẳng buồn nói thêm lời nào, trực tiếp đưa máy tính bảng cho Tề Tùng Nham, lạnh lùng nói: "Hy vọng sau khi xem những bản thiết kế này, anh vẫn dám khẳng định rằng bộ trang phục của Chu Tâm Đường là do con bé đó tự thiết kế."

Chu Tâm Đường nhìn chiếc máy tính bảng đang được đưa đến, cả người bối rối hoang mang lo sợ, đôi môi nhợt nhạt mím chặt.

Cố Mang thực sự đã đưa ra bằng chứng.

Phải làm sao bây giờ…

Rất nhiều phóng viên có mặt. Cô ta không thể để bản thân thân bại danh liệt…

Ngay từ giây phút Quý Hành xuất hiện, trong lòng Tề Tùng Nham đã có đáp án.

Ngón tay ông ta run rẩy nhận lấy máy tính bảng, lướt qua màn hình. Chưa xem hết các bản thiết kế, mồ hôi lạnh của ông ta đã túa đầy trên mặt.

Mười một bản thiết kế gốc, bản nào cũng vượt trội hơn hẳn tác phẩm "lỗi" của Chu Tâm Đường.

Cố Mang chính là nhà thiết kế bí ẩn trước nay chưa từng lộ mặt của Lan Đình!

Lãnh đạo nữ của trường trung học Thực Nghiệm thấy sắc mặt của Tề Tùng Nham, trong lòng thầm nghĩ không ổn, ngón tay vô thức siết chặt.

Khi lật đến bản cuối cùng, Tề Tùng Nham giữ nguyên khuôn mặt căng cứng, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén nhìn về phía Chu Tâm Đường, đầy giận dữ: "Em khiến thầy quá thất vọng!"

Chu Tâm Đường bị quát đến mức vai co rúm lại.

Đèn flash từ máy ảnh nhấp nháy liên tục, gần như chiếu sáng cả sân khấu kịch vốn khá tối.

Trong đầu cô ta trống rỗng.

Hết rồi, tất cả đều hết rồi…

Những lời cô ta vừa nói dường như hóa thành từng nhát dao, từng nhát cắt vào người cô ta, khiến mình mẩy cô ta đầy vết thương.

Tề Tùng Nham trừng mắt nhìn Chu Tâm Đường, hừ lạnh một tiếng.

Ông ta giận dữ đưa lại máy tính bảng cho Đào Kính rồi quay đầu định bỏ đi.

Lục Dương đứng chắn ngay gần lối đi, hơi dịch sang một bước, chặn đường.

Bóng dáng cao lớn của anh ta đổ xuống, Tề Tùng Nham ngẩng đầu nhìn lên.

Thiếu niên cao ráo, vóc người mảnh khảnh nhưng rất có lực, ánh mắt ngạo mạn nhìn xuống, khóe môi nhếch lên cười mà như không cười: "Thầy Tề, đừng vội đi như vậy. Giờ trò hay mới mở màn thôi mà."

Muốn mắng chị Mang của anh ta mà tưởng cứ thế rút lui sao?

Trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy.

Tần Duệ cũng cười nhạt, hơi hất cằm, vẻ như cáo mượn oai hùm: "Nào nào, vừa rồi là ai bảo chị Mang của chúng tôi giả mạo nhà thiết kế của Lan Đình ấy nhỉ?"

Quý Hành nghe vậy, ánh mắt lướt qua một vòng những người xung quanh, đáy mắt lạnh lẽo nhưng trên mặt lại là nụ cười nhạt: "Nghe cho rõ đây, nhà thiết kế của Lan Đình chúng tôi tên là Cố Mang, trong giới gọi cô ấy là G Thần."

Một câu nói ngắn gọn nhưng mạnh mẽ.

Như một cái tát vô hình giáng mạnh lên mặt những lãnh đạo của trường trung học Thực Nghiệm .

Hàng ghế khán giả phía sau.

Học sinh của trường trung học Thực Nghiệm không thể nghe rõ phía trước đang nói gì, chỉ có những người ngồi ở hàng ghế đầu mới nhìn thấy khuôn mặt của lãnh đạo trường mình đang đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Học sinh của trường trung học Minh Thành cũng cố vươn cổ nhìn xem biến cố ở phía trước.

Sau khi kết thúc phần biểu diễn, Cố Âm trở về chỗ ngồi của lớp mình.

Ngồi chưa được bao lâu, cô ta đã nghe thấy mọi người nói rằng Cố Mang vu khống Chu Tâm Đường ăn cắp thiết kế của mình.

Nhưng cuối cùng không đưa ra được bằng chứng và bị học sinh trường Thực Nghiệm đồng loạt chỉ trích.

Cố Âm thầm thở dài, cảm thấy chuyện này thật sự không đáng. Chu Tâm Đường là một nhà thiết kế tài năng nổi tiếng từ khi còn rất trẻ.

Chuyện trường Minh Thành thua cuộc là điều bình thường, thế mà Cố Mang lại cố tình đối đầu với cô ta.

Sau đó, lúc Chu Tâm Đường bước xuống sân khấu, cô ta đã tháo micro. Nhà hát rất rộng, ngồi ở phía sau hoàn toàn không thể nghe rõ những gì đang nói.

Cố Âm quay sang hỏi Giang Hoài, nhẹ nhàng: "Phía trước đang xảy ra chuyện gì vậy?"

Giang Hoài còn chưa kịp trả lời, học sinh từ lớp khác đã nói: "Vào Weibo mà xem, có ngay tin nóng."

Cố Âm hơi sững sờ, lấy điện thoại ra, mở Weibo lên.

Trên mục hot search, từ khóa đầu tiên có ký hiệu chữ "HOT" đỏ rực, gần một tỷ lượt xem.

"Chu Tâm Đường bị cáo buộc đạo nhái thiết kế 'Tinh Tú Vạn Tượng' trong bộ sưu tập ‘Truyền thuyết mười hai vạn tượng’ của Lan Đình."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 175: Vả mặt lần hai



Trong hot search này giống như một chiến trường không khói súng.

Fan hâm mộ của Lan Đình điên cuồng công kích Chu Tâm Đường, không ngừng chỉ trích cô ta vì dám đạo nhái thiết kế của Lan Đình!

Thương hiệu Lan Đình từng nhiều lần xuất hiện trên các sàn diễn thời trang quốc tế, nhưng nhà thiết kế bí ẩn G Thần thực chất lại là một học sinh của trường trung học Minh Thành.

Trên Weibo, cái tên Cố Mang dường như đã trở thành điều cấm kỵ, không ai dám trực tiếp nhắc đến.

Ở khắp nơi, người ta chỉ dùng biệt danh G Thần để nói về cô.

Cố Âm lướt qua các bài đăng hot trong mục tìm kiếm, sống lưng cứng đờ, ánh mắt tràn ngập hoang mang.

Nhà thiết kế của Lan Đình, lại chính là Cố Mang?

Cô ta ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại, trong mắt không giấu nổi sự bối rối.

Cùng lúc đó.

Hàng ghế đầu trước sân khấu.

Tần Dao Chi nhếch khóe môi cười mỉa, ánh mắt sắc bén quét qua các lãnh đạo trường Thực Nghiệm, giọng điệu châm chọc: "Các lãnh đạo của trường Thực Nghiệm đây cũng khiến học sinh chúng em mở mang tầm mắt đấy. Chưa điều tra rõ sự thật đã vu khống học sinh của người khác đạo đức kém, lại còn ép học sinh phải xin lỗi. Đúng là giỏi thật đấy. Anh, những người như thế này đứng đầu trường học liệu có làm hư những mầm non tương lai của đất nước là chúng ta không?"

Hiệu trưởng Phó nghe vậy, trong lòng cảm thấy cực kỳ hả hê.

Tần Dao Chi nói thật hay!

Lục Dương cũng không kém, trong lòng thầm tán thưởng, thấy miệng lưỡi đại tiểu thư đúng là sắc sảo, nói ra toàn lời hay ý đẹp.

Mặt mày các lãnh đạo của trường Thực Nghiệm đỏ bừng, không nói nổi một lời.

Tần Duệ nín cười, lôi kéo Tần Dao Chi, để cô ấy đừng làm quá mức, để lại chút thể diện cho họ.

Chu Tâm Đường đứng một bên, cúi gằm mặt, không dám nhúc nhích.

Hình tượng nhà thiết kế thiên tài mà cô ta dày công xây dựng bao nhiêu năm qua, đến đây đã hoàn toàn tan vỡ.

Học viện Nghệ thuật Hoàng gia chắc chắn sẽ biết chuyện này, liệu họ có từ chối cho cô ta nhập học không?

Cô ta siết chặt nắm tay đến mức khớp ngón tay trắng bệch, hàm răng run rẩy không thể kiểm soát.

Không khí xung quanh nặng nề và chết lặng, không một ai dám lên tiếng.

Lục Thượng Cẩm bình thản nhìn hiệu trưởng của trường Thực Nghiệm, ánh mắt nghiêm nghị đầy áp lực.

Hiệu trưởng căng thẳng đến mức gần như lên cơn đau tim, vội vàng lau mồ hôi trên trán, cố gắng mỉm cười: "Chuyện tối nay là lỗi của trường chúng tôi. Phó hiệu trưởng và các trưởng bộ phận cũng vì muốn bảo vệ học sinh của trường nên đã quên mất phải điều tra kỹ sự thật trước."

Khi mọi chuyện đã sáng tỏ, Tần Phóng và Hạ Nhất Độ bước ra từ trong đám phóng viên, lười nhác đứng đó.

"Chỉ một câu quên điều tra là muốn xí xóa hết mọi chuyện sao?" Tần Phóng cười lưu manh: "Nghĩ hay nhỉ."

Hiệu trưởng lập tức bối rối, giống như ruồi mất đầu, không biết phải nói gì để xoa dịu những người này.

Lục Thừa Châu lạnh lùng liếc nhìn về phía nhóm lãnh đạo đối diện, giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng nhưng đầy sát khí: "Câm hết rồi sao? Vừa nãy chẳng phải nói được lắm sao?"

Không khí lập tức lạnh thêm vài độ, ngay cả nhóm Tần Phóng cũng không dám thở mạnh.

Những người bên trường Thực Nghiệm sợ hãi đến mức mặt mày tái nhợt.

Cố Mang không tỏ ra tức giận, biểu cảm vẫn rất nhạt nhẽo. Cô chỉ thong thả xoay xoay chiếc mũ lưỡi trai trong tay.

Mạnh Kim Dương định nói gì đó, nhưng bị Khương Thận Viễn kéo lại.

Cô ấy ngước lên, chỉ nhìn thấy đường nét cằm sắc nét của Khương Thận Viễn, ánh mắt anh ta lạnh lẽo đáng sợ.

"Những lãnh đạo của trường Thực Nghiệm đúng là biết làm việc. Vừa nãy cả đám người vây quanh một cô gái, giờ đây không có nổi một câu xin lỗi." Khương Thận Viễn liếc nhìn Tần Duệ, nói tiếp:“Anh quản lý chưa tốt."

Tần Duệ liếc anh ta một cái đầy tức giận.

Giọng nói trầm ấm của Lục Thượng Cẩm vang lên: "Nhà trường là nơi quản lý và giáo dục quan trọng nhất ở mỗi thành phố. Nếu lãnh đạo không được, chắc chắn còn nhiều người phù hợp hơn đang chờ để ngồi vào vị trí này."

Nghe câu nói này, các lãnh đạo của trường Thực Nghiệm hoảng sợ tột độ, liên tục cúi người, xưng hô trở nên cực kỳ kính trọng.

"Cô Cố, xin lỗi em. Tối nay là lỗi của chúng tôi. Phía nhà trường nhất định sẽ công khai xin lỗi em trên các phương tiện truyền thông. Chúng tôi thật sự xin lỗi!"
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 176: Chị đại ăn quán vỉa hè



Cố Mang đứng đó với dáng vẻ uể oải và lười biếng, tay cầm điện thoại, dường như đang trả lời tin nhắn của ai đó.

Cô phớt lờ những lời xin lỗi của họ.

Vài người lo sợ nhìn nhau, không biết phải làm sao.

Lãnh đạo nữ chợt phản ứng lại điều gì đó, ánh mắt tức giận quét về phía Chu Tâm Đường: “Em còn đứng đó làm gì? Chính em làm sai, còn không biết tới đây nhận lỗi sao?"

Chu Tâm Đường không nhúc nhích, siết chặt ngón tay.

Liên quan đến vị trí hiệu trưởng, ông ta cũng không chút nương tay. “Chu Tâm Đường, nếu em đến dũng khí nhận sai cũng không có, trường trung học Thực Nghiệm không cần loại học sinh như vậy."

Lông mi Chu Tâm Đường run rẩy, môi dưới gần như bị cô ta cắn rách. Cô ta nghẹn ngào nói nhỏ một câu: "Cô Cố, xin lỗi, tôi không nên ăn cắp bản thiết kế gốc của cậu. Mong cậu tha thứ."

Ngón tay cô ta bấu chặt vào lòng bàn tay.

Cố Mang vẫn giữ dáng vẻ lười nhác, thậm chí không ngẩng đầu lên.

Mồ hôi lạnh trên trán hiệu trưởng chảy dọc theo tai xuống cổ, lo lắng đến mức run rẩy nhè nhẹ.

Như vậy vẫn chưa đủ sao?

Hôm nay nếu cô Cố này không gật đầu, e rằng tất cả bọn họ đều phải cuốn gói rời đi.

Chợt, ánh mắt hiệu trưởng lóe sáng, nhìn về phía Tề Tùng Nham.

Chỉ trong chớp mắt, ánh nhìn của mọi người đều đổ dồn lên người Tề Tùng Nham.

Lưng Tề Tùng Nham cứng đờ, cảm giác như có vô số con dao đang kề lên cổ mình.

"Đúng, xin lỗi cô Cố. Trước đây tôi đã hiểu lầm cô, thực sự xin lỗi." Ông ta cúi đầu, rụt rè nói.

Đôi mắt đang rũ xuống của Cố Mang từ từ nâng lên, ánh mắt nhìn dừng lại vài giây, sau đó đứng thẳng, lơ đãng nhìn về phía Quý Hành: "Anh xử lý đi, tôi đi trước."

Quý Hành gật đầu. “Ừ."

Nữ sinh thu lại điện thoại, nhét hai tay vào túi.

Vừa xoay người, cánh tay đã bị một bàn tay thon dài, rõ ràng nắm lấy.

Cô quay mặt, nhìn khuôn mặt sắc nét và tuyệt đẹp của đàn ông.

"Cùng đi đi." Lục Thừa Châu cất giọng trầm thấp.

Cố Mang nhướng đôi mày thanh tú, giọng nói rất nhạt: “Tôi đói rồi, đi ăn, quán vỉa hè."

Lục Thừa Châu nắm tay cô, dẫn ra ngoài: "Buổi tối không an toàn, tôi đi cùng em."

Tần Phóng: "..."

Anh Thừa, anh nói rõ xem, rốt cuộc là ai không an toàn?

Cả nhóm người nhìn hai lão đại đang bàn bạc về việc ăn thịt nướng hay ăn mì xào, chẳng để ai vào trong mắt, biểu cảm đều đầy hoang mang.

...

Quán vỉa hè.

Buổi tối, quán vẫn rất đông khách.

Khí chất của hai người họ rất đặc biệt, vừa xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn. Khi nhìn rõ khuôn mặt hai người, tất cả đều sững sờ.

Ngón tay thon dài của nữ sinh kẹp một điếu thuốc, khói lượn lờ quanh đầu ngón tay.

Ba chữ “chị đại xã hội” lập tức hiện lên trong đầu những người đang ăn tại đó.

Cố Mang khoác áo vest của người đàn ông, gương mặt không biểu cảm, dí tắt điếu thuốc vào thùng rác bên đường.

Cô uể oải bước tới, tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Cô nheo mắt lướt qua thực đơn, búng ngón tay, giọng khàn khàn và hờ hững: "Ông chủ, hai xiên cánh gà, năm mươi xiên thịt. Uống rượu không?"

Đôi mắt đen sâu như hồ băng của Lục Thừa Châu nhìn cô.

Lục Thừa Châu không trả lời. Anh ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc: "Gửi hai cốc trà sữa qua đây, một cốc dâu tây, một cốc xoài."

Ông chủ cầm thực đơn đứng bên cạnh, tay cầm bút, hỏi: "Không uống rượu nữa sao?"

Giọng nói của Lục Thừa Châu trầm ấm, từ tính: "Thêm một đĩa mì xào."

"Được." Ông chủ đáp, cúi người rót hai cốc trà nóng đặt lên bàn họ.

Khi quay đi, ông ấy không kìm được liếc nhìn hai người vài lần nữa.

Từ trước đến nay ông ấy chưa từng gặp người nào đẹp như vậy.

Cố Mang chống má, chậc lưỡi: "Ăn thịt nướng mà uống trà sữa sao?"

Lục Thừa Châu nắm lấy tay cô đang đặt hờ trên chiếc bàn nhỏ: "Lạnh như vậy, còn định uống rượu à?"

Nữ sinh nhướng mày, khóe miệng nhếch lên vẻ tà mị, giọng chậm rãi: “Động vật máu lạnh thì tay lúc nào cũng lạnh.”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 177: Ghép bàn



Động vật máu lạnh.

Con ngươi của Lục Thừa Châu đen tuyền sâu thẳm, ánh lên vẻ lạnh giá.

"Là người nhà Lôi nói sao?" Anh ta đẩy cốc trà nóng ông chủ vừa rót đến gần tay cô, cằm khẽ nhấc lên: "Ủ ấm đi."

Cố Mang không từ chối, bàn tay nhỏ xíu cầm cốc trà dùng một lần lên, quả thật khá ấm áp.

Đôi mắt tinh tế cụp xuống, nhẹ nhàng đáp một tiếng "ừ".

Có lúc chính cô cũng nghi ngờ, liệu bản thân có thực sự máu lạnh vô tình đến thế không.

Lục Thừa Châu ngồi trên chiếc ghế thấp, trông hoàn toàn không phù hợp với khí chất của anh ta. Đôi chân dài gần như không có chỗ để.

Anh ta chống tay lên đầu gối, cổ tay buông lỏng tự nhiên, ngón tay gõ nhẹ vào không khí. "Em có muốn lấy lại di sản của bố mẹ không?"

Lục Thừa Châu thực sự không tin bố mẹ ruột của Cố Mang lại đối xử với cô như vậy.

Tất cả tài sản đều để lại cho người tên Cố Âm, chẳng màng đến cô và Cố Tứ. Anh ta chưa từng gặp bố mẹ nào như thế.

Gương mặt Cố Mang không chút cảm xúc, hờ hững đáp, nụ cười mang theo sự ngạo mạn: "Nếu tôi muốn lấy tài sản đó, nhà họ Lôi cản nổi sao?"

Lục Thừa Châu nhìn cô, gương mặt xinh đẹp kiêu ngạo, thực sự không chút bận tâm.

Nhà thiết kế của Lan Đình, nắm 50% cổ phần.

Là biên đạo múa được các công ty giải trí hàng đầu tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.

Thật sự chẳng cần thiết phải để tâm.

Mì xào được dọn lên trước. Cố Mang cầm đôi đũa dùng một lần, chậm rãi bẻ ra rồi bắt đầu ăn.

"Cố Mang." Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên.

Nữ sinh ngẩng đầu lên.

Là Mạnh Kim Dương và Khương Thận Viễn.

Còn có Tần Phóng và Hạ Nhất Độ, cùng với Quý Hành.

Đám đàn ông cao hơn mét tám, ngoại hình người sau lại đẹp hơn người trước.

Tất cả những người đang ăn xung quanh đều bị chấn động.

Tần Phóng cầm hai cốc trà sữa đặt xuống bàn của Cố Mang, giọng điệu có chút ghét bỏ: "Ăn thịt nướng mà không uống bia, lại đi uống trà sữa à?"

Lục Thừa Châu không nói gì, rút ống hút chọc vào cốc trà sữa dâu tây, đưa cho Cố Mang.

Cô nhận lấy uống một ngụm, liếc nhìn Tần Phóng, đôi mắt xếch lên toát ra vài phần hoang dã, giọng không nóng không lạnh: "Không được sao?"

Tần Phóng lập tức yếu thế: "Được, đương nhiên là được. Cô là chị hai, cô nói gì cũng đúng."

Ông chủ làm ăn nhỏ thấy một nhóm người như vậy cũng hơi luống cuống.

Tối nay quán nhỏ của ông ấy gặp vận may gì thế này? Những người này có phải minh tinh không nhỉ?

Khương Thận Viễn quay sang ông chủ, một tay đút túi, nở nụ cười lịch sự: "Làm phiền rồi, ghép bàn giúp chúng tôi nhé."

Ông chủ ngơ ngác gật đầu, lấy thêm hai chiếc bàn gấp, ghép lại bên cạnh bàn của Cố Mang, còn cẩn thận lau sạch sẽ một lần nữa.

Vừa làm vừa lo lắng nhìn những bộ vest trông đắt tiền của họ.

Vô số ánh mắt từ xung quanh hướng về phía này, bàn tán không ngớt.

"Trời ơi, mấy người này là ai vậy? Sao ai cũng đẹp thế chứ!"

"Tôi nhận ra chiếc đồng hồ trên cổ tay người đàn ông kia, hình như hơn hai ngàn vạn!"

"Ôi đệt? Thật hay giả thế? Nhân vật tầm cỡ lớn mà lại ghé ăn quán vỉa hè sao?"

"Suy nghĩ của nhân vật lớn đâu phải người bình thường như chúng ta có thể hiểu được..."

...

Đám đàn ông ngồi vào bàn trông vô cùng gò bó. Ghế thì thấp, bàn lại nhỏ, chỉ cần nhấc chân là có thể đá đổ cả trăm cái.

Tần Phóng búng tay một cái: "Ông chủ, cho một két bia, ba cân tôm hùm đất, một trăm xiên thịt, mười xiên cánh gà..."

Giống như đứa con trai ngốc nhà địa chủ vung tay mua sắm, gọi liền một đống lớn.

"Được được được, có ngay!" Ông chủ cười tươi như hoa, tối nay đúng là quá may mắn, tay ông ấy run lên vì phấn khích, vội ghi hết vào sổ.

Hạ Nhất Độ cảm thấy mất mặt khi đi cùng tên ngốc này, quay đầu không nỡ nhìn.

Anh ta hơi nghiêng người, hạ giọng nói với Lục Thừa Châu: "Anh Thừa, thông báo xin lỗi đã đăng lên Weibo rồi. Chu Tâm Đường bị trường trung học Thực Nghiệm đuổi học, còn Học viện Nghệ thuật Hoàng gia cũng rút lại quyết định tuyển sinh sớm. Nhà họ Chu có dùng chút thủ đoạn, nhưng cuối cùng chỉ nhận được một lời cảnh cáo. Cũng biết thân biết phận lắm."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 178: Trùng hợp thay, tôi cũng không phải người tốt



Đôi mắt sâu thẳm của Lục Thừa Châu ánh lên vẻ lạnh lẽo, kèm theo vài phần hung ác. "Buổi ra mắt sản phẩm mới của Lan Đình thì sao?"

Hạ Nhất Độ không rõ về vấn đề này, nhìn sang người đàn ông đối diện: "Quý Hành, các cậu định làm gì với buổi ra mắt sản phẩm mới?"

Nếu không nhân dịp này tranh thủ tổ chức buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới thì đúng là lãng phí việc Tần Phóng đã bỏ tiền mua hot search để gây xôn xao như vậy.

Quý Hành thực sự không thể tự quyết định: "Chờ thiết kế cuối cùng của Cố Mang."

"Ngày mai tôi gửi anh." Cố Mang đưa ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ trên mép ly trà sữa, nói hờ hững.

Quý Hành gật đầu: "Được, tôi sẽ bảo người bên dưới bắt đầu chuẩn bị cho buổi giới thiệu ý tưởng từ ngày mai."

Cơm nước xong, mọi người chia tay ngay tại quán nướng rồi tự mình về nhà.

Lục Thừa Châu đi lấy xe.

Cố Mang đội mũ lưỡi trai, đứng ở lề đường chờ, một chân gập lên, tay cầm điện thoại chơi game.

Khương Thận Viễn liếc nhìn Mạnh Kim Dương đang chạy tới thùng rác vứt rác.

Quay đầu lại, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại của Cố Mang.

Ngón tay của nữ sinh di chuyển nhịp nhàng, bình tĩnh, thao tác lại cực kỳ xuất sắc.

Anh ta suy nghĩ một chút, rồi lên tiếng: "Cố Mang, chuyện ở trường trung học Thực Nghiệm Hạ Nhất Độ đã xử lý, thủ đoạn rất tàn nhẫn. Tôi đoán cô không muốn nghe."

Lãnh đạo nữ đã mắng Cố Mang kia chịu hậu quả thảm hại nhất.

Hạ Nhất Độ làm vậy, tất cả đều đại diện cho ý của Lục Thừa Châu.

Cố Mang không nói gì.

Khương Thận Viễn nhớ lại sự thân mật bất chấp ánh mắt người khác giữa Lục Thừa Châu và Cố Mang, nhíu mày nhẹ: "Đừng trách tôi nhiều lời, đám người kia làm việc rất cực đoan, tin vào nguyên tắc 'nhổ cỏ phải nhổ tận gốc', không bao giờ để lại đường lui. Ở bên người như vậy rất nguy hiểm."

Cố Mang thậm chí không ngẩng đầu lên: "Lục Thừa Châu không phải người tốt, tôi biết."

Nghe vậy, Khương Thận Viễn thở phào: "Biết là tốt."

Ai ngờ câu tiếp theo của Cố Mang khiến anh ta hoàn toàn sững sờ.

"Trùng hợp thay, tôi cũng không phải người tốt."

Nữ sinh ngẩng đầu, nét mặt nghiêng nghiêng của cô đẹp đến khó tin.

Cô khẽ cười với anh ta.

Lúc này, Mạnh Kim Dương chạy về: "Hai người đang nói gì vậy?"

Cố Mang khoác vai Mạnh Kim Dương, cất điện thoại, dụi khóe mắt: "Không có gì, minh hơi buồn ngủ."

SUV của Lục Thừa Châu đúng lúc dừng lại trước mặt họ.

Người đàn ông xuống xe, thấy cô mềm nhũn dựa vào vai Mạnh Kim Dương, giọng thấp trầm: "Buồn ngủ rồi."

Cố Mang đáp một tiếng "Ừ", đứng thẳng người mở cửa xe: "Kim Dương, lên xe đi."

Mạnh Kim Dương nhìn thoáng qua Khương Thận Viễn: "Em và Cố Mang đi trước đây."

Khương Thận Viễn gật đầu, ánh mắt rất dịu dàng, đưa chiếc cặp sách trong tay cho cô ấy.

Mạnh Kim Dương nhận lấy, cúi người vào xe.

Cố Mang cũng lên xe.

Nhìn chiếc xe của Lục Thừa Châu càng lúc càng xa, ánh mắt Khương Thận Viễn dừng lại vài giây, rồi mới thu về.

...

Cố Mang ngồi thu mình ở ghế, đang chơi game thì một tin nhắn hiện lên.

Cô không để ý, chờ kết thúc ván game mới mở ra xem.

Là tin nhắn của Khương Thận Viễn.

"Cô là người tốt." Một câu nói rất chắc chắn.

Cố Mang híp mắt, không định trả lời. Đang định cất điện thoại, một tin nhắn khác lại đến.

"Lục Thừa Châu là một vũng lầy, mặt người dạ thú, nhã nhặn bại hoại."

Hai tin nhắn cách nhau khoảng mười phút. Hẳn là Khương đại luật sư đã cân nhắc rất lâu trước khi gửi đi câu thứ hai.

Đôi lông mày tinh tế của Cố Mang khẽ nhếch lên, khóe mắt liếc về phía người đàn ông đang lái xe.

Chỉ nhìn thoáng qua, cô đã thu ánh mắt lại.

Hoàn toàn không để tâm đến lời của Khương Thận Viễn.

Về đến Tỷ Cung, Cố Mang đi tắm trước.

Khi bước ra, Lục Thừa Châu như thường lệ đã chuẩn bị một cốc nước mật ong, đưa cho cô: "Uống đi."

Mạnh Kim Dương đang ngồi làm bài tập, nghe tiếng động thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Cố Mang nhận cốc nước một cách tự nhiên, đi tới ngồi đối diện Mạnh Kim Dương: "Đề khó không?"
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 179: Lộ thân phận, tất cả đều hoảng loạn



Đề bài Mạnh Kim Dương đang làm chính là bộ đề mà trước đó Lục Thừa Châu đã nhờ nhóm giáo viên ra đề thi đại học thiết kế riêng.

Cô ấy đang suy nghĩ về mối quan hệ giữa Lục Thừa Châu và Cố Mang thì bị câu hỏi của Cố Mang kéo trở lại với bài tập.

Mạnh Kim Dương nhíu mày, giọng hơi bực bội: "Phần cơ bản vẫn chiếm đa số, nhưng để đạt điểm cao thì hơi khó."

Với trình độ hiện tại, nếu tham gia kỳ thi đại học, cô ấy có thể đạt hơn 700 điểm.

Đủ để vào đại học Bắc Kinh, nhưng muốn học khoa Luật thì hơi khó.

Cố Mang lấy bài thi Toán trên bàn, lướt qua một lượt. Phần điền vào chỗ trống sai một câu, hai câu cuối trong phần tự luận cũng chưa làm xong.

Cô xoay người đưa bài thi cho Lục Thừa Châu: "Anh xem đi."

Lục Thừa Châu nhận bài thi, ngồi xuống bên cạnh cô.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, quần áo gần như chạm vào nhau.

Hương thơm lạnh lùng đặc trưng từ người đàn ông hòa vào hơi thở của Cố Mang, ánh mắt cô khẽ ngưng lại.

Lục Thừa Châu liếc nhìn câu hỏi, rồi cầm bút viết lời giải.

Bút lướt đi trên giấy một cách trôi chảy, từng bước giải rất tinh diệu, rõ ràng, không cần giải thích cũng có thể hiểu ngay.

Chữ viết của anh ta hơi sắc nét, lộ ra sự lạnh lùng và chút dữ dội.

Rất đẹp.

Cả tay và chữ của anh ta đều rất đẹp.

Cố Mang nhướng hàng lông mày tinh tế lên.

Khi Lục Thừa Châu viết xong đáp án, cô trả lại bài thi cho Mạnh Kim Dương.

Mạnh Kim Dương nhìn những lời giải, ánh mắt sáng lên từng chút một, giọng đầy kinh ngạc: "Thì ra phải giải như thế này, sao mình không nghĩ ra nhỉ?"

Cố Mang nhấp một ngụm nước mật ong, giọng trầm thấp: "Luyện tập nhiều là sẽ quen."

Mạnh Kim Dương gật đầu liên tục.

Nghe vậy, Lục Thừa Châu khẽ cười một tiếng.

"Cười gì?" Cố Mang nhìn anh ta, đôi mắt đen khẽ nheo lại, ánh mắt hơi nguy hiểm.

"Học sinh đội sổ đi nói với học sinh giỏi nhất khoa rằng làm bài nhiều là sẽ quen." Giọng người đàn ông trầm khàn, pha chút từ tính, thấp giọng trêu: "Cười cái này."

Mạnh Kim Dương cũng không nhịn được, bật cười khúc khích.

Mặt Cố Mang không đổi sắc: "Buồn ngủ, đi ngủ đây."

Cô vừa đứng lên, tay đã bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, cảm giác hơi nóng. Cô cúi đầu nhìn người đàn ông đang ngồi.

"Mai có kế hoạch gì không?" Lục Thừa Châu hơi ngẩng đầu lên hỏi cô.

Cố Mang trả lời gọn: "Ngủ."

Nghỉ lễ Tết nguyên đán, đi đâu cũng đông người, rất phiền.

Cô cúi đầu, từ góc nhìn của Lục Thừa Châu, hàng mi dài và cong như cánh quạt, trông thật đẹp.

Khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên.

Anh ta khẽ vuốt tay cô, nhẹ nhàng nói: "Tần Phóng mới mua một trang trại ngựa ở ngoại ô phía tây Minh Thành, em đi chơi không?"

Nghe vậy, Cố Mang suy nghĩ vài giây rồi gật đầu: "Được."

Lâu rồi cô chưa cưỡi ngựa.

...

Nhà họ Lôi

Tin tức về Cố Mang đã lan tràn trên mạng, ngay cả Lôi Tiêu cũng nghe được.

Không chỉ vậy, nhà họ Chu, một gia tộc có tiếng trong giới thượng lưu ở Minh Thành, cũng vì chuyện này... mà rơi vào tình trạng thảm hại.

Chỉ trong một đêm trường trung học Thực Nghiệm đã thay đổi hàng loạt lãnh đạo, các quyết định bổ nhiệm đều đã được đưa ra.

Hành động của đối phương vừa nhanh gọn, vừa tàn nhẫn, không để lại bất cứ đường lùi nào.

Ở Minh Thành, ngoại trừ Lục Thừa Châu và Tần Phóng thì không còn ai có thể làm được chuyện như vậy.

Dù có ngu ngốc đến đâu, Lôi Tiêu cũng hiểu rằng mọi chuyện bắt nguồn từ việc Chu Tâm Đường chọc vào Cố Mang.

Nhưng rốt cuộc Cố Mang có gì đặc biệt để những nhân vật lớn như vậy phải ra mặt vì cô?

Nhà thiết kế của Lan Đình...

Vì sao trước đây ông ta chưa bao giờ nghe nói Cố Mang biết thiết kế?

Một đứa trẻ lớn lên ở trấn Trường Ninh, một vùng quê nghèo nàn, chẳng phải chỉ biết đánh nhau, trốn học, lêu lổng với những đứa trẻ không ra gì sao.

Năm xưa ông ta kiên quyết không muốn nhận nuôi cô, bởi vì sợ cô ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình.

Nhưng giờ đây, địa vị của bất kỳ ai xung quanh Cố Mang đều vượt xa ông ta.

Trong căn phòng sách yên tĩnh và tối tăm, Lôi Tiêu ngồi trên ghế da, th* d*c, hồi lâu vẫn không lấy lại bình tĩnh được.

Chiếc điện thoại trên bàn không ngừng rung lên, tất cả đều là người nhà họ Lôi gọi đến.

Đều đã hoảng loạn.
 
Back
Top Bottom