Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 150: Chủ nhân của anh ta đưa vợ và con trai về?



Ngày hôm sau.

Trước khi Cố Tứ đi, Cố Mang lại cho cậu ta một bữa cơm trước lúc hành quyết, để cậu ta ăn no rồi mới lên đường.

Một câu lạc bộ cao cấp ở vùng ngoại ô, trang trí rất khiêm tốn.

Hai tay Cố Mang đút túi, đứng ở cửa câu lạc bộ, hơi cụp mắt, ánh mắt thờ ơ.

Cô đã từng tới đây, lần trộm ảnh kia cô đã đánh thuộc hạ của Lục Thừa Châu rất thảm.

Đuôi mắt nữ sinh lộ ra vài phần tà khí, khóe miệng như cười như không, vừa điên cuồng vừa hoang dã.

Lục Thừa Châu dẫn theo hai chị em đi vào.

Lục Tam thấy chủ nhân của mình dẫn theo một cô gái và một đứa bé, cả kinh không nói lời nào.

Chủ nhân nhà anh ta có con trai lớn như vậy lúc nào?

Vợ cũng dẫn về?

Đứa bé này cũng phải sáu bảy tuổi rồi...

Ông chủ của anh ta đúng là im lặng làm việc lớn!

Lục Tam trừng mắt, lấy lại tinh thần, vội vàng cung kính nói: "Thiếu gia Lục."

Lục Thừa Châu dẫn Cố Mang ngồi xuống sô pha da màu đen, cánh tay vắt ngang tùy ý, lời ít ý nhiều giới thiệu: "Cô Cố và em trai, Cố Tứ."

Lục Tam thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải vợ và con trai.

Ông ta khẽ chào: "Cô Cố, thiếu gia Cố Tứ."

Lục Thừa Châu châm điếu thuốc, ngón tay thon dài rõ ràng kẹp lấy nó: "Lát nữa cậu dẫn Cố Tứ đến Bò Cạp Đỏ, sắp xếp huấn luyện viên cho cậu ta, để bên kia huấn luyện cho tốt."

Nghe vậy, Lục Tam và Lục Nhất đều ngẩn người, mắt nhìn Cố Tứ.

Nhỏ như vậy mà đưa đến bên kia Bò Cạp Đỏ, thân thể nhỏ bé chịu được sao?

Lục Tam nhanh chóng thu hồi ánh mắt, chỉ hỏi: "Tướng quân hỏi đến, thuộc hạ nên nói thế nào?"

Ở căn cứ huấn luyện Bò Cạp Đỏ, bố của thiếu gia Lục mới là người quản lý tối cao.

Vẻ mặt Lục Thừa Châu nhạt nhẽo, khói thuốc lượn lờ trên đầu ngón tay, giọng nói khàn khàn: "Sao cũng được."

Lục Tam cung kính nói: "Vâng."

Vậy có cái gì thì anh ta sẽ nói cái đó.

Tốc độ làm việc của Lục Tam rất nhanh, sắp xếp tốt chuyện ở câu lạc bộ rồi tự mình đưa Cố Tứ đến Bò Cạp Đỏ.

Trước khi lên xe, Cố Tứ ôm Cố Mang, nói thật nhỏ: "Chị, em đi đây, chị tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé."

Cố Mang ấn ấn đầu nhỏ của cậu ta: "Đi đi."

Hai người đưa mắt nhìn chiếc xe việt dã đã được cải tạo đặc biệt kia rời đi.

Lục Thừa Châu nhìn cô: "Tôi đưa cô về trường.''

Cố Mang gật đầu: "Đến quảng trường Tinh Quang trước đã, tôi mua chút đồ ăn cho Kim Dương."

Lục Thừa Châu bỗng nhiên có chút ghen tị với Mạnh Kim Dương kia, nắm tay Cố Mang, không vội không chậm đi về phía xe.

Cố Mang nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt, một bên lông mày nhướn lên.

Càng ngày càng thuận tay.

Lục Thừa Châu là một người rất biết thăm dò, từng bước tới gần.

Hình như lúc trước Lâm Sương đã nói với cô rằng phải giao tiếp với Lục Thừa Châu cẩn thận một chút, miễn cho bị ăn đến nỗi xương cốt đều không còn sót lại.

……

Lúc đến trường trung học Minh Thành thì đã gần bốn giờ.

Người đàn ông đưa Cố Mang đến cổng trường, đưa ba lô và đồ ăn cho cô: "Cuối tuần sau lại đến thăm cô."

Trong chốc lát, Cố Mang không lên tiếng trả lời, vài giây trôi qua mới hững hờ à một tiếng.

Tiếp cười của Lục Thừa Châu trầm thấp, nhìn cô vào trường rồi mới xoay người rời đi.

Cố Mang biếng nhác đi về ký túc xá, đến dưới lầu thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Bước chân của cô chậm rãi dừng lại, lấy ra xem, biểu hiện một dãy số xa lạ ở Bắc Kinh bên ấy.

Dừng một chút, cô nhận máy nhưng không mở miệng trước.

''Xin chào, là cô Cố Mang đúng không?" Bên kia là giọng nữ trong trẻo.

Giọng nói của Cố Mang khàn khàn, giọng điệu lạnh lùng: "Cô lấy đâu ra số điện thoại?"

Người phụ nữ bị cô hỏi đến bèn sửng sốt một lát, nói: "Chào cô Cố, tôi là người đại diện của công ty giải trí Đông Hoàng, muốn hỏi cô có hứng thú ký hợp đồng với công ty chúng tôi không?"

Giải trí Đông Hoàng chính là công ty của Thịnh Thính.

Công ty quản lý rất có thực lực trong làng giải trí.

Xem ra không cần hỏi, số điện thoại là từ Thịnh Thính mà ra.

''Không hứng thú." Cố Mang nhàn nhạt phun ra ba chữ rồi cúp điện thoại.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 151: Không có gì là chị Mang không biết



Điện thoại vừa cất vào trong túi chưa được mấy giây thì lại vang lên, là Thịnh Thính.

Vừa chuyển máy, giọng nói vô cùng lo lắng của Thịnh Thính truyền tới: "Cố Mang, điện thoại di động của mình để ở phòng nghỉ, chị Tô tự tìm số điện thoại."

Cố Mang ừ một tiếng không có cảm xúc gì, giữa lông mày lại lạnh nhạt lại nóng nảy: "Nói với bọn họ là đừng tiếp tục làm phiền tôi nữa."

Thịnh Thính nói: "Được, việc này giao cho mình xử lý.''

……

Về đến ký túc xá, ở hành lang cũng có thể nghe thấy âm thanh chơi đùa của Mạnh Kim Dương và mọi người.

Cố Mang đẩy cửa ra, một đống nữ sinh ngồi vây quanh bàn.

Đang chơi bài poker.

Mạnh Kim Dương thấy Cố Mang, vui vẻ cười: "Cố Mang, cậu về rồi."

Cố Mang nhìn gương mặt cô ấy bị dán nhiều mảnh giấy nhỏ như vậy, ý cười trong mắt nhàn nhạt, gật đầu rồi đưa đồ ăn cho cô ấy: "Mang cho các cậu."

Nữ sinh kia nghe vậy cũng vô cùng mừng rỡ: "Còn có phần của chúng mình nữa, Cố Mang cậu thật tốt."

Cố Mang đặt túi lên trên giường, cởi áo khoác treo bên cạnh: "Đang chơi gì vậy?"

Mạnh Kim Dương vừa sắp bài vừa nói: "Bốn người, mỗi người chơi theo ý người nấy, chọn quy tắc tứ hồng, ai ra xong bài trước thì người đó thắng, bọn mình nhiều người nên thay phiên chơi."

"Chị Mang, chị có muốn chơi chùng bọn em không?" Thẩm Hoan cười nói: "Kim Dương thua thảm lắm, chị muốn giúp cậu ấy thắng hai ván không?"

Ánh mắt Cố Mang dừng lại trên mặt Mạnh Kim Dương, hẳn là thua một ván thì dán một mảnh giấy lên trên mặt.

Mạnh Kim Dương dán đầy cả mặt.

Trên bàn chỉ có hai ba người.

Cố Mang nhướn mày một cái, nhìn Mạnh Kim Dương, thấp giọng: "Đi lấy cái ghế.''

Nghe nói như thế, Mạnh Kim Dương biết Cố Mang muốn chơi thay mình, lập tức đứng lên đi lấy ghế.

Cố Mang ngồi xuống vị trí của cô ấy, một tay cầm lấy bài, nghiêng đầu nhìn vài lần.

Hững hờ tà khí.

Sau đó ngón tay ấn vào bên trong, đầu ngón trỏ xoay ở đáy bài, cả lá bài tự động tách ra rồi lại hợp lại trong lòng bàn tay cô.

Ngón tay cô nhanh chóng chia bài thành hai nửa, đan chéo rồi đẩy đi.

Sau đó nâng bài lên, ào ào rơi xuống lòng bàn tay như thác nước, vô cùng chỉnh tề.

Lặp lại vài lần, bài đã được xào xong.

Toàn bộ quá trình chỉ dùng một tay, một tay xào bài, động tác lưu loát đẹp mắt.

Một đám người trợn mắt há hốc mồm, giống như đang xem phim.

Ngón tay của nữ sinh nhỏ xíu trắng nõn, đầu ngón tay mượt mà được cắt tỉa sạch sẽ, một đôi tay xinh đẹp đến mức không thể cưỡng lại.

Thẩm Hoan trừng mắt nhìn: "Vãi thật chị Mang, chị cũng ngầu quá đi!"

Phương pháp xào bài hoàn toàn chuyên nghiệp.

Những nữ sinh khác đồng loạt gật đầu, hoàn toàn sợ ngây người: "Cố Mang, phương pháp này của cậu thật sự có thể đi đóng phim rồi."

Bọn họ chỉ thấy những hình ảnh như vậy trong phim và video.

Mạnh Kim Dương biết Cố Mang biết rất nhiều, nhưng không ngờ cô còn có thể chơi được cái này.

Hình như ngoại trừ học tập, cái gì Cố Mang cũng biết.

Trên mặt nữ sinh không có biểu cảm gì, nhanh chóng chia bài.

Lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần, cầm từng lá từng lá lên rồi lật mặt bài lại.

Mạnh Kim Dương nhìn mặt bài của Cố Mang, nhíu mày, bài này thật sự rất tệ.

Ngay cả con ba cũng không có, lại thua rồi.

Những người khác nhìn thấy biểu cảm của Mạnh Kim Dương là biết ngay Mạnh Kim Dương lại thua, nhìn nhau nhịn cười.

Đối với khuôn mặt Cố Mang, thật sự không dán được tờ giấy.

Cơ bốn ở trong tay Cố Mang, cô ra bài trước.

Nữ sinh cầm ba lá bốn muốn ra, Mạnh Kim Dương vội vàng kéo ống tay áo của cô: "Cố Mang, không đánh bài lẻ trước sao?"

Cố Mang nhướn mày, nhạt nhẽo nói: "Ra cái này.''

Cô ném ba lá bốn ra ngoài, mấy nữ sinh nhìn nhau, có chút do dự.

Trong tay mỗi người đều có ba lá bài, nhưng nếu đánh bài lớn hơn Cố Mang, vậy thì bài trong tay các cô ấy đều sẽ bị chia rẽ.

Xoắn xuýt một hồi, ba người để Cố Mang đi trước.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 152: Đường đi có hơi hoang dã, thiết kế bản thảo



Tiếp theo, Cố Mang bắt đầu ra bài đơn vô cùng lớn, gần như chia hết quân bài và đánh ra, một động thái hoàn toàn bất ngờ.

Đến khi mọi người hạ quyết tâm phá bài chặn Cố Mang thì đã không còn kịp nữa.

Ba người chưa ra một lá nào mà Cố Mang đã ra hết bài rồi.

Thẩm Hoan khó khăn nuốt nước miếng, ánh mắt kinh ngạc nhìn Cố Mang: "Chị Mang, cách chơi này của chị là gì vậy?"

Mọi người cũng chưa bao giờ thấy cách chơi bài kiểu này.

Có hơi hoang dã.

Cố Mang duỗi thẳng chân dài, dựa vào phía sau, mặt mày đẹp đẽ hất lên: "Kim Dương, đi dán giấy."

"A, đúng vậy, phải dán giấy cho các cậu ấy." Mạnh Kim Dương không ngờ loại bài này mà Cố Mang cũng đánh thắng được, vô cùng vui vẻ.

Mặt dán đầy giấy, kích động đứng lên, cầm tờ giấy mới, cho một đầu dính chút nước rồi ấn ở trên trán bọn họ.

Nhìn thành quả của mình, cô ấy bật cười thành tiếng.

Cố Mang nhìn khuôn mặt tràn ngập nụ cười của Mạnh Kim Dương, ánh mắt ngơ ngẩn vài giây.

Cách thức dẫn cô đến trường học này rất tốt, hiện tại đã có thể chung đụng bình thường với mọi người, còn có thể cùng chơi bài.

Thẩm Hoan thổi thổi tờ giấy trên trán, bới bài trên bàn, bắt đầu sửa sang lại: "Đến đến đến, lại tiếp tục."

Chơi liền mười mấy ván, trên mặt mọi người đều giống Mạnh Kim Dương như đúc.

Mặt dán đầy giấy.

Khóe miệng mấy nữ sinh giật giật: "Cố Mang, cậu biết chơi lắm."

Đầu tiên là kiến thức kỹ thuật xào bài khiến người ta thán phục của cô, sau đó lại là kiến thức kỹ thuật đánh bài của cô.

Bọn họ thua toàn tập.

Thẩm Hoan đã bội phục sát đất, hoặc là các cô ấy không ra nổi một lá nào, hoặc có ra thì cũng chỉ được mấy lá, cuối cùng là để chị Mang ra bài rồi chiến thắng.

Thắng chị Mang thật sự quá khó khăn...

Cô ấy vô cùng tò mò hỏi: "Chị Mang, có phải chị biết rõ bài trong tay bọn em không, nếu không thì tại sao bọn em lại không tiếp nổi bài chị đánh chứ?"

Cánh tay trắng sáng của Cố Mang chống cằm, mặt mày hơi nhếch lên, tư thế lười biếng lại buông tuồng, khóe miệng cong lên như có như không: "Cậu đoán xem."

Khóe miệng Thẩm Hoan giật giật.

Cố Mang đứng dậy, chân vừa dài vừa thẳng, lần này giẫm lên cầu thang lên giường vô cùng quy củ.

Lên giường kéo rèm lại, theo thói quen mở máy tính, tiện tay đặt sang một bên.

Lấy ra một quyển tập tranh từ trên giá sách, mở ra, tất cả đều là bản thiết kế quần áo gốc.

Ở góc dưới bên phải có một dấu hiệu của cánh chim hồng hạc.

Nữ sinh lười biếng tựa vào trên giường, lật tập tranh đến một trang trống, cô cầm bút, hững hờ miêu tả đường nét, đi vài nét bút trôi chảy, thế là hình dáng trang phục mơ hồ xuất hiện.

''Cố Mang, cậu có muốn ra ngoài ăn cơm không?" Mạnh Kim Dương đột nhiên kéo rèm giường của cô ra, ngẩng đầu nhìn cô.

"Ăn rồi." Cố Mang cũng không ngẩng đầu lên, dưới tay còn đang chậm rãi vẽ: "Các cậu đi đi."

Mạnh Kim Dương gật đầu: "Vậy bọn mình đi nhé."

Nữ sinh cúi đầu ừ một tiếng.

Trong chốc lát, tiếng đóng cửa vang lên, ký túc xá ồn ào trở nên yên tĩnh.

Cố Mang không biết mình đã vẽ bao lâu, bản thảo thiết kế quần áo lấy "Mười hai hoa văn" (1) làm ý tưởng thiết kế, là một hiện thân mới của thiết kế hiện đại với các yếu tố phong cách dân tộc.

(1) Một nhóm các biểu tượng và thiết kế cổ xưa của Trung Quốc được coi là rất tốt lành. Chúng được sử dụng để trang trí vải dệt ở Trung Quốc cổ đại, biểu thị cho quyền lực và sức mạnh, và được thêu trên trang phục của nhà nước.

"Phục cổ" và "hiện đại" là sự kết hợp hoàn hảo.

Phong cách thiết kế linh hoạt tự nhiên, tràn ngập tiên khí, tích hợp với vật tổ (2) và hoa cỏ chim thú.

(2) Là vật thể, ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định.

Chỉ nhìn bản thiết kế cũng đã thấy đẹp đến mức làm cho người ta ngạt thở.

Mọi người đều biết từ trước đến nay yếu tố phong cách dân tộc đều khiến giới thời trang si mê không thôi, nếu một bản thiết kế như vậy được công bố công khai thì nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn.

Lễ phục cao cấp của Lan Đình yểu điệu như tiên, lại vô cùng khí thế, cao quý kinh diễm, một khi tuyên bố, các ngôi sao sẽ tranh nhau cướp đoạt.

Cố Mang nhìn chằm chằm bản thiết kế, thế nào cũng cảm thấy không hài lòng.

Cô bực bội xé bản thảo vừa mới vẽ xong xuống, vò thành một cục ném lên giường.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 153: Trường học làm trò điếm



Có tin nhắn trong điện thoại.

"G thần, bên phía hiệp hội thiết kế nghe nói chúng ta sắp sửa công bố series trang phục "Truyền thuyết mười hai vạn tượng" vào cuối năm, hỏi cô có muốn tham gia cuộc thi thiết kế cuối năm hay không?"

Cố Mang lời ít ý nhiều trả lời: "Không tham gia.''

Vài giây sau bên kia mới có phản ứng: "Được.''

Hình như là rất tiếc nuối vì chị đại không tham gia, nhưng lại cảm thấy với địa vị độc tôn của chị đại, hoàn toàn không cần những giải thưởng kia để chứng minh chính mình.

Buổi tối đến phiên Chu Nam trực nhật quét dọn ký túc xá, tất cả mọi người đều lên giường từ sớm.

Lúc thu dọn thùng rác, Chu Nam thấy bên trong có một đống giấy, chất giất trông vô cùng tốt.

Cúi xuống nhặt lên, mở ra.

Nhìn thấy bản thiết kế trên đó, ánh mắt cô ta bỗng chốc sững sờ.

Ai vẽ cái này đây?

.……

Sáng thứ hai đến trường, Tịch Yên cầm sổ ghi chép vào lớp, đứng trên bục giảng.

"Có vài chuyện cần thông báo." Cô ấy mở sổ ghi chép ra: "Tiệc tối Nguyên Đán năm nay, chúng ta và trường trung học Thực Nghiệm bên cạnh sẽ tổ chức cùng nhau."

Người buồn ngủ đang nằm sấp trên bàn lập tức ngồi thẳng dậy.

''Cái gì? Cùng tổ chức với trường trung học Thực Nghiệm bên cạnh? Em không nghe lầm chứ cô?"

Tịch Yên gật đầu: "Không nghe lầm."

Lục Dương hung hăng nhíu mày, miệng châm chọc: "Đây không phải là đưa tới cửa cho người ta làm nhục à?''

"Đúng vậy á cô, chúng ta và trung học Thực Nghiệm nhìn không vừa mắt lẫn nhau, mấy năm nay những người đạt điểm cao nhất trong các môn xã hội tự nhiên ở Minh Thành đều học ở trường người ta, chúng ta nào có sức mạnh để so sánh với bọn họ." Bọn họ có thành tích không tốt chứ không phải đầu óc không tốt, trường học mất người thì bọn họ cũng mất mặt.

Sự thật chứng minh, cho dù con người bị ép thì không phải chuyện gì cũng có thể làm được.

Ít nhất là không làm được đề toán.

Thành tích quá mất mặt, bọn họ thật sự không muốn mất mặt.

Một nữ sinh lại vô cùng tàn khốc nói: "Hơn nữa học sinh lớp nghệ thuật của trường trung học Thực Nghiệm cũng tốt hơn chúng ta, đội người mẫu, đội múa, còn có đội kịch nói thoại, nói trắng ra tiệc tối Nguyên Đán chính là thi đấu văn nghệ."

"Trường học không nghĩ ra chỗ nào mà lại muốn cùng tổ chức với trung học Thực Nghiệm bên cạnh vậy?"

Tuy rằng bình thường bọn họ hay mắng trung học Minh Thành rác rưởi, nhưng người khác không thể mắng được, đặc biệt là học sinh của trường trung học Thực Nghiệm.

Mọi người nước sông không phạm nước giếng không phải rất tốt sao.

Kết hợp tổ chức tiệc tối Nguyên Đán, đến lúc đó không bằng người khác thì mặt mũi để ở đâu?

Hai tay Tịch Yên chống lên bàn giáo viên: "Dù sao cô cũng đã kháng nghị rồi, kết quả chính là kháng nghị không có hiệu quả, bảo học sinh các lớp lợi dụng tiết thể dục và thời gian nghỉ ngơi để tập luyện."

Nói như vậy chính là bắt buộc phải làm tiệc tối Nguyên Đán.

Từng khuôn mặt đều là biểu cảm mệt mỏi.

"Đừng trông như có tang thế chứ." Tịch Yên cười một tiếng, nhìn về hàng cuối cùng: "Không phải lớp chúng ta còn có Cố Mang sao?"

Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt đều rơi vào trên người Cố Mang.

Nữ sinh uể oải chống mặt, nghe vậy, con ngươi vừa đen vừa sáng nâng lên, đáy mắt mờ mịt lạnh lẽo, biểu cảm vừa chảnh vừa ngầu.

Bé mập quay ra phía sau, hạ thấp giọng: "Đây là dự định để chị Mang đi giúp trường học được vẻ vang à?"

Chị Mang là biên đạo nhảy đỉnh nhất!

Lục Dương nhìn nữ sinh đang ngồi trong tư thế của chị đại: "Sẽ không để chị Mang một đi nhảy một mình đó chứ?"

"Cố Mang, trường học sắp xếp, chúng ta hợp tác với lớp 1, em chọn vài người trong hai lớp, dạy các bạn nhảy."

Nghe nói như thế, phản ứng trong lớp còn kịch liệt hơn vừa rồi.

Chỉ có ánh mắt của Tần Dao Chi là sáng ngời, lần này Cố Mang có thể dạy cô ấy nhảy rồi!

Bé mập phun hương thơm ngay tại chỗ: "Mình nhổ vào! Trường học này đang làm trò gì đ**m vậy? Thi đấu với trường học bên cạnh thì thôi đi, còn để chúng ta hợp tác với lớp 1?!"

Sở Nghiêu im lặng: "Cô à, có phải cô đã quên mất ân oán giữa chúng ta và lớp 12/1 rồi không?"

Tịch Yên lặp lại lời vừa rồi: "Cô đã phản kháng, nhưng phản kháng không có hiệu quả."

Lớp học rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 154: Muốn dạy dỗ chị Mang?



Qua vài giây, Tịch Yên lên tiếng: "Cố Mang, em tùy tiện chọn bạn nhảy ở lớp 12/20 và lớp 1, Cố Âm và Giang Hoài sẽ phối hợp với các em ở bên nhạc cụ, piano và trống của hai người bọn họ đều cấp 10 rồi."

Cố Âm và Giang Hoài lớp 12/1 phụ trách nhạc cụ, Cố Mang phụ trách biên đạo múa?

Có lẽ là vì bị k*ch th*ch liên tiếp nên tất cả mọi người đều không nói chuyện.

"Cố gắng chuẩn bị, cần tiền phí thì tìm lớp trưởng." Tịch Yên khẽ mỉm cười: "Lên lớp sớm đi."

Nói xong, cô ấy cầm lấy sổ ghi chép, rời khỏi phòng học.

Lục Dương nện nắm đấm lên bàn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Mẹ kiếp! Trường học làm cái gì vậy?"

Bé mập cảm thấy trường học đang chơi với lửa: "Không phải là vì quan hệ giữa chúng ta và lớp 12/1 không tốt nên phía trường học mới muốn quan hệ giữa hai lớp chúng ta hòa hoãn hơn một chút đó chứ?"

Bọn họ và lớp 12/1 quả thực chính là phần tiếp theo của trường trung học Thực Nghiệm và trường trung học Minh Thành!

Ai cũng không nhìn lọt ai.

Thật sự là không có sức để mà châm chọc.

Sở Nghiêu không biết nói gì, chỉ có thể nói lãnh đạo nhà trường thật chó.

Tần Dao Chi lại gần: "Chị Mang, thêm em vào đội nhảy đi."

Đôi mày xinh đẹp của Cố Mang nhướng lên.

Tần Dao Chi biết chuyện này đã thành.

Ye!

Đám người Lục Dương nhìn Tần Dao Chi đang rất hưng phấn, khóe miệng hơi co rút.

Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp các lớp.

Hai trường học mỗi trường ra năm tiết mục, trên cơ bản các lớp đều đã tự mình lập đội xong xuôi.

Các học sinh nghe được tin tức lớp 12/1 và lớp 12/20 hợp tác làm tiết mục, đều chờ xem kịch hay.

Còn chưa tranh cao thấp với trường trung học Thực Nghiệm mà nội bộ đã trở mặt trước rồi.

……

''Chị Mang, thật sự phải hợp tác với lớp 12/1 à?" Lục Dương lướt bài viết và bình luận trên diễn đàn, đều là một đám hóng drama không chê chuyện lớn.

Ngón tay nhỏ xíu xinh đẹp của Cố Mang xoay bút, hững hờ: "Chọn người nhảy trước, sáu nữ sinh."

''Cố Mang, Cố Âm và Giang Hoài tìm cậu." Trước cửa phòng học có người hô một tiếng.

Nghe thấy âm thanh, Cố Mang buông bút trong tay, đứng dậy, hai tay đút túi, không vội không chậm đi ra ngoài.

Dưới lòng bàn chân buông tuồng không bị trói buộc.

Lục Dương vội vàng đuổi theo.

Cố Mang vừa đi ra, Cố Âm đã dịu dàng cười rộ lên: "Chị gái."

Giang Hoài nhìn khuôn mặt của Cố Mang, trong đầu lại hiện lên hình dáng nữ sinh một thân áo đỏ trong MV của Thịnh Thính, dáng dấp đó như tiên như yêu.

Ánh mắt dừng một chút rồi mới mở miệng, giọng điệu cố gắng dịu dàng: "Cố Mang, chủ nhiệm lớp chúng mình bảo cậu mau chóng chọn người, sau đó hai lớp chúng ta điều chỉnh thời khóa biểu một chút, để trống thời gian tập luyện."

Tiến độ học tập ở lớp 12 rất chặt chẽ, bọn họ không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.

Cố Âm nhìn Giang Hoài, ngón tay hơi siết chặt, dưới đáy mắt là vẻ lạnh lẽo như ẩn như hiện.

Trước kia, Giang Hoài chỉ đối tốt với một mình cô ta.

Cố Mang lười biếng lên tiếng: "Lớp các cậu đưa ra ba người, biết nhảy, chiều cao không chênh lệch nhiều với tôi lắm là được."

Giang Hoài gật gật đầu: "Vậy cậu tự chọn nhạc để nhảy, hay là bọn mình chọn xong rồi để cậu biên đạo?"

"Tôi chọn, buổi chiều sẽ gửi cho các cậu." Cố Mang lời ít ý nhiều, vẻ mặt nhạt nhẽo: "Những người được chọn sẽ đến trung tâm hoạt động học sinh vào buổi chiều.''

Giang Hoài cười một tiếng: "Được, hy vọng lần này chúng ta có thể làm vẻ vang trường học."

Khóe miệng Cố Âm cong lên ôn hòa dễ gần: "Chị, lớp chị có những ai nhảy vậy?"

Cố Mang nhìn cô ta, một bên khóe miệng cong lên, lộ vẻ tà khí: "Cố Âm, bớt lo chuyện bao đồng đi."

Nụ cười của Cố Âm cứng đờ trên mặt, toàn thân hơi căng cứng.

Giang Hoài nhìn Cố Âm mím môi, sắc mặt trắng bệch, bèn nhíu mày nhìn về phía Cố Mang, nhưng đối với khuôn mặt kia, giọng điệu lại không hung dữ nổi: "Cố Mang, dù nói thế nào thì Âm Âm cũng là em gái của cậu, có đôi khi cậu cũng nên kiềm chế tính tình của mình lại."

Cố Mang cười khẽ một tiếng, nửa híp mắt, chậm rãi mở miệng: "Cậu là ai?"

Sắc mặt Giang Hoài lập tức đỏ bừng, không ngờ Cố Mang cũng không nhận ra cậu ta là ai.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 155: Nhà thiết kế thiên tài vô cùng nổi tiếng?



Lục Dương không nhịn được nở nụ cười, đáy mắt rất trào phúng.

Giang Hoài này cho rằng mình là ai chứ, lo đến trên đầu chị Mang rồi.

"Giang Hoài, đừng đứng ở cửa lớp 12/20 của chúng tôi nữa, mau trở về chọn người đi." Anh ta khoát tay áo, giống như xua đuổi một tên tôm tép nhãi nhép.

Giang Hoài hít thở hơi nặng nề, sắc mặt rất khó coi.

Cố Âm miễn cưỡng cười một tiếng: "Chị, vậy chúng em về trước đây, buổi chiều gặp."

Quay người lại, hơi cúi đầu, đôi mắt cụp xuống đầy vẻ lạnh lùng.

Hai người đi xuống lầu.

Giang Hoài tức giận hỏi: "Âm Âm, tính cách Cố Mang vẫn luôn kém như vậy sao?"

"Tính tình của chị mình không tốt, nhưng không phải người xấu." Cố Âm nhẹ giọng nói: "Có thể là mình không cẩn thận làm sai chuyện gì đó."

Giang Hoài dùng ánh mắt thương tiếc nhìn cô ta: "Mình cũng không thấy cậu làm sai chuyện gì, lần nào cậu cũng đều nói tốt cho cô ta nhưng thái độ của cô ta đối với cậu không có lấy một lần tốt nào, lúc trước còn bóp cổ cậu, suýt nữa đã đẩy cậu xuống lầu."

Nghĩ đến ban nãy Cố Mang hỏi cậu ta là ai, lồng ngực Giang Hoài buồn bực vô cùng.

Cố Âm mím môi, không nói gì, nước mắt lăn trong hốc mắt.

Chút rung động trong lòng Giang Hoài đối với Cố Mang lập tức biến mất sạch sẽ, dịu giọng an ủi: "Âm Âm, cậu đừng khổ sở, cô ta biết nhảy múa, nhưng piano của cậu đã cấp 10, học tập còn giỏi như vậy, mình thấy là cô ta ghen ghét với cậu."

Cố Âm thở dài, mi tâm nhíu lại: "Mình cũng không hiểu tại sao chị ấy lại ghét mình như vậy, có thể là bởi vì bố mẹ mình đã để lại hết tài sản cho mình khi qua đời mà không cho chị ấy, nhưng đó là di nguyện của bố mẹ, mình cũng không có cách nào cả."

Thì ra là ghen tị Cố Âm có được toàn bộ tài sản.

Vậy mà bản thân mình lại có chút rung động đối với loại người này.

Trong con ngươi của Giang Hoài hiện lên vẻ chán ghét, khinh thường cười lạnh: "Mình thấy bố mẹ cậu biết rõ cô ta là kiểu người đó, cho nên mới không thích cô ta, giao hết tài sản cho cậu."

"Đừng nói như vậy." Cố Âm cười với cậu ta: "Chúng ta thương lượng chuyện chọn người trước đã, bạn cùng bàn của mình học khiêu vũ Jazz, có thể hỏi cậu ấy, còn có Phương Thi Tình..."

Giang Hoài nói: "Được, cậu chọn người đi."

Cố Âm khẽ ừ một tiếng.

……

Buổi chiều họp lớp.

Có rất nhiều người đến trung tâm hoạt động học sinh.

Cố Mang chọn Thẩm Hoan và Đỗ Tuyết cùng ký túc xá, bản lĩnh nhảy múa của hai người cũng không tệ.

Lục Dương và ba nam sinh khác cũng đi theo, xem các cô ấy cần gì để hỗ trợ kịp thời.

Lớp 12/1 có Phùng Noãn, Phương Thi Tình, còn có Lục Ý.

Trường trung học Minh Thành nổi tiếng có tiền, bên trong trung tâm hoạt động có một phòng nhảy rất lớn, cả một mặt tường được trang trí bằng gương.

Cố Mang đưa nhạc phổ đã chọn xong cho lớp 1.

Sắc mặt Giang Hoài không chút thay đổi, cầm lấy: "Âm Âm, chúng ta đi luyện nhạc."

Cố Âm ừ một tiếng, nhìn Cố Mang, khẽ mỉm cười: "Chị, vậy em và Giang Hoài đi luyện nhạc đây, có việc gì thì các chị cứ gọi em."

Ngón tay Cố Mang móc lấy mũ lưỡi trai, biếng nhác đứng cong chân, ánh mắt cũng không thèm nhấc lên.

Môi Cố Âm giật giật, gật đầu với những người khác một cái rồi rời đi theo Giang Hoài.

……

Lúc nghỉ trưa Cố Mang đã biên soạn xong vũ đạo, cho các cô ấy nhảy một lần.

Không giống với cảm giác mang tính ngỗ ngược trước đây của cô.

Điệu nhảy này nhiệt tình hơn, tự do và ồn ào hơn, thể hiện sức sống của học sinh rất rõ ràng.

"Độ khó bình thường, nhảy theo tôi một lần." Giọng điệu của nữ sinh tẻ nhạt, trên mặt không có biểu cảm gì.

Đều đã từng học nhảy múa nên động tác không xuất hiện tình trạng cứng ngắc đình trệ, luyện cũng không chậm.

Cố Mang nhảy thật sự rất trôi chảy, mặc dù trong phong cách sẽ có sự khác biệt rất nhỏ, nhưng cuối cùng dùng một từ "ngầu" là có thể tổng kết được.

Điệu nhảy rất ngầu, bọn họ nhìn mình trong gương, không thể rời mắt.

Tự mang theo từ trường đặc biệt.

Nhảy vài lần, về cơ bản mọi người đã quen thuộc kha khá rồi.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Lục Dương mang theo trà sữa đi vào phòng nhảy.

Nhìn các cô ấy tùy ý ngồi dưới đất, vừa chia trà sữa cho các cô ấy vừa hỏi: "Các cậu nhảy ổn nhỉ?"

"Ừm." Lục Ý lên tiếng, dưới đáy mắt dường như đang suy nghĩ điều gì đó, hồi lâu sau, cô ta nhìn mọi người: "Tôi cảm thấy độ khó của vũ đạo thực ra không phải điểm mấu chốt, đối với chúng ta mà nói, trang phục ở đây mới là quan trọng nhất."

Đỗ Tuyết cũng đồng ý với lời này: "Các cậu có biết Chu Tâm Đường không?"

Thẩm Hoan gật gật đầu: "Là nhà thiết kế thiên tài vô cùng nổi tiếng đó?"

"Đúng vậy." Đỗ Tuyết nói: "Mười lăm tuổi đã giành được giải nhất cuộc thi thiết kế lần thứ bốn mươi, hiện giờ đang học cấp ba ở trường trung học Thực Nghiệm, cô ấy đã sớm được Học viện Nghệ thuật Hoàng gia đặc cách tuyển chọn, tháng chín năm sau khai giảng thì trực tiếp ra nước ngoài, cô ấy hẳn là người phụ trách trang phục cho tiệc tối Nguyên Đán ở trường trung học Thực Nghiệm lần này."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 156: Chị đại ra tay lần nữa



Phùng Noãn nghe vậy, luống cuống sợ sệt: "Vậy thì chúng ta thua về trang phục là cái chắc rồi, hình như trang phục của người ta rất cao cấp, nghe nói trong nhà Chu Tâm Đường rất có tiền, dưới tay có một nhánh đội cung cấp do cô ấy sai cử, hơn nữa nếu chúng ta không thể áp đảo được đối phương trên sân khấu thì lát nữa chúng ta có nhảy đẹp đến đâu cũng vô dụng, con người đều là động vật nhìn bằng thị giác, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng."

Phương Thi Tình phụ họa nói: "Ấn tượng đầu tiên nhất định phải kinh diễm."

Trong mắt Lục Ý tự hỏi: "Cho nên chuyện quan trọng nhất của chúng ta hiện giờ là chuẩn bị trang phục, có thể đặt may là tốt nhất, hơn nữa phải tìm nhà thiết kế nổi tiếng hơn Chu Tâm Đường."

Nhà thiết kế nổi tiếng hơn Chu Tâm Đường, không nói đến vấn đề tiền bạc, trong nước có thể có mấy người?

Một đám người mặt đối mặt nhìn nhau.

Lục Ý nhìn Cố Mang vẫn luôn không lên tiếng: "Lần này chúng ta chỉ có thể đặt tất cả phần thắng lên trên vũ đạo của Cố Mang.''

Ra khỏi cổng trường, các cô ấy đại diện cho trường trung học Minh Thành.

Nếu bọn họ thua, có ai nhắc tới thì cũng sẽ không nói là mấy cô gái kia thua.

Mà là sẽ nói, trình độ của trung học Minh Thành thật tệ.

Gương mặt đẹp đẽ của Cố Mang cúi thấp, bàn tay xinh đẹp lười biếng tùy ý chống mặt, không có biểu cảm gì.

Lục Dương cũng trở nên căng thẳng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Mau tìm nhà thiết kế làm quần áo đi?"

Bé mập suy nghĩ một lúc: "Trái lại mình có biết mấy nhà thiết kế không tệ, nhưng so ra vẫn kém hơn Chu Tâm Đường."

Có thể được gọi là nhà thiết kế thiên tài, nhất định là có thực lực.

Sở Nghiêu không hiểu rõ lắm về giới thiết kế, nếu tìm được nhà thiết kế, có thể anh ta cũng có thể giúp một chút về mặt tiền bạc.

Cố Mang đột nhiên đứng lên, mũ lưỡi trai đội trên đầu, hai tay đút túi: "Hôm nay luyện đến đây thôi, đợi thời gian lần sau được quyết định."

Nói xong, nữ sinh xoay người bỏ đi.

"Chị Mang, chờ đã." Thẩm Hoan trở mình một cái đứng dậy từ trên mặt đất, lấy điện thoại di động ra: "Chúng ta lập một nhóm trò chuyện đi, có chuyện gì thì nói ở trong nhóm."

Cố Mang cũng không quay đầu lại, âm thanh lạnh lẽo trầm thấp: "Cậu thêm mình vào."

Bóng lưng rời khỏi phòng nhảy.

……

Buổi tối, Cố Mang ngồi trên giường, tư thế lười biếng không tập trung.

Trong tay cầm tập tranh, thờ ơ nghiêng đầu, đang vẽ bản thiết kế.

Có tổng cộng bảy người nhảy, xếp thành một hàng.

Áo hoodie tay dài rộng rãi hở rốn, trên tay áo thiết kết bằng hoa văn sông núi chim thú, ngực có một vật tổ thụy thú (1) Kỳ Lân nhảy vọt lên, ánh mắt Kỳ Lân được vẽ rất có từ trường.

(1) Thụy thú (瑞兽): Chỉ loài thú cát tường may mắn, tốt lành.

Quần váy phía dưới được thiết kế rộng rãi đơn giản, chất liệu lụa mỏng, nhẹ nhàng bay bổng.

Thiết kế quần áo mang phong cách quen thuộc của Cố Mang.

Sự va chạm kịch liệt giữa hiện đại và cổ đại, nhưng không hề không hài hòa, tự lập cờ riêng.

Ba giờ sáng, Mạnh Kim Dương mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng yếu ớt phát ra từ rèm giường Cố Mang bèn ngẩn người.

Cô ấy rón rén xuống giường, sợ ầm ĩ đến bạn cùng phòng đang ngủ, mang theo ấm nước nóng, hộp cơm và sữa, ra ban công hâm sữa nóng.

Năm phút sau, cô ấy sờ sờ nhiệt độ bao bì bên ngoài của hộp sữa, khá nóng.

Cố Mang đang hoàn thiện bản thiết kế, rèm giường bỗng nhiên bị kéo ra một góc, một hộp sữa được đưa lên, còn có khuôn mặt dịu dàng cười nhẹ của Mạnh Kim Dương.

Mạnh Kim Dương không nói gì, chỉ đưa sữa về phía trước.

Cố Mang dừng lại vài giây, tháo tai nghe xuống, nhận lấy, cụp mắt nhìn sữa nóng, lắc lắc trên tay rồi nhếch môi.

Sao lại chu đáo như vậy chứ.

Mạnh Kim Dương đè thấp âm thanh lặng lẽ nói: "Mình đi ngủ đây, cậu cũng ngủ sớm một chút đi nhé."

Cố Mang gật đầu.

……

Ngày hôm sau.

Lục Ý hỏi trong nhóm: "Chuyện quần áo, mọi người có muốn bàn bạc thêm không?"

Cố Mang gửi một câu lời ít ý nhiều: "Tôi đã tìm được nhà thiết kế rồi, khi nào có bản thành phẩm thì sẽ gửi vào nhóm."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 157: Bản thảo thiết kế



Lục Dương nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại di động, hơi kinh ngạc: "Chị Mang, chị tìm ai vậy?"

''Lan Đình." Cố Mang nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt phun ra hai chữ rồi nhét tai nghe nằm úp sấp trên bàn ngủ.

Lục Dương nghe vậy, trong con ngươi tràn đầy vẻ không dám tin.

Chị Mang vừa mới nói cái gì?

Lan Đình?!

Bé mập nghe thấy cái tên này, cũng phản ứng mạnh mẽ quay phắt lại, kiềm chế âm thanh kích động: "Anh Dương, anh cũng biết Lan Đình đúng không, đây chính là nhãn hiệu nổi tiếng trên sân khấu thời trang thế giới, chị Mang thật sự tìm bọn họ ư?"

Nhà thiết kế tầm cỡ thế này sẽ thiết kế trang phục cho những học sinh như bọn họ ư?

Lục Dương kinh ngạc nhìn nữ sinh đang ngủ.

……

Mấy ngày nay Chu Nam vẫn luôn xem bản thảo thiết kế nhặt được trong thùng rác đêm đó.

Không biết là ở ký túc xá của mình, hay là ký túc xá khác.

Ký túc xá của bọn họ thường xuyên có người lui tới, cũng có thể là học sinh khác đến ký túc xá của bọn họ vẽ tranh, cuối cùng lại không hài lòng nên ném đi.

Nhưng bộ trang phục được thiết kế trong bản vẽ này thật sự rất đẹp mắt, tại sao tác giả lại có thể không hài lòng?

Ngồi xếp bằng trên giường, suy nghĩ một chút, Chu Nam chụp một tấm hình rồi gửi cho chị họ: "Chị họ, chị thấy cái này đẹp không?"

Tin nhắn bên kia được trả lời lại rất nhanh: "Bản vẽ này của em ở đâu ra vậy?"

Chu Nam trả lời: "Nhặt được trong ký túc xá của tụi em."

Chu Tâm Đường buông tập tranh và bút trong tay xuống, mi tâm cứng đờ, cầm lấy điện thoại di động, phóng to hình ảnh.

Đường cong trông có vẻ qua loa nhưng lại phác họa ra được sự say mê hấp dẫn của một bộ quần áo, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long (1).

(1) Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long (翩若惊鸿, 宛若游龙): Nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn.

Phong cách thiết kế rất xảo trá, quyến rũ mà không tầm thường, lộng lẫy kinh diễm, lại tỏa ra vài phần tiên khí.

Trái tim Chu Tâm Đường căng thẳng vô cùng, nhấn lưu rồi lại hỏi: "Chỉ có một tấm này?"

"Ừm." Chu Nam lướt mắt nhìn bản thảo được đặt trên đùi: "Chị họ, có thể làm ra bộ trang phục này được không, cảm giác đẹp quá.''

Ánh sáng trong con ngươi của Chu Tâm Đường rất sáng: "Buổi trưa chị đến gần trường học của em, em mang bản thảo ra ngoài cho chị."

……

Buổi trưa tan học.

Chu Nam vừa bước ra cổng trường đã nhìn thấy Chu Tâm Đường đang chờ ở cổng, bèn cười với cô ta: "Chị họ."

Chu Tâm Đường gật đầu: "Có mang theo bản thiết kế không?"

"À, có mang." Chu Nam lấy tờ giấy được gấp gọn gàng từ trong túi ra.

Lúc trước bị vò thành một cục nên trang giấy nhăn nhúm.

Chu Tâm Đường nhìn chằm chằm bản thảo, ánh mắt không hề chớp, mím môi kiềm chế kích động.

''Chu Nam, em có cho người khác xem qua bản thảo này chưa?" Cô ta hỏi.

Chu Nam nhìn cô ta có chút kỳ quái: "Không có, sao chị họ lại hỏi như vậy?"

Ánh mắt Chu Tâm Đường lóe lên, cười nói: "Không sao, thuận miệng hỏi một chút, em nhớ rõ đừng nói việc này cho người khác biết đấy."

Chu Nam thuộc loại trầm lặng không hay lên tiếng ở nhà họ Chu, thỉnh thoảng Chu Tâm Đường cũng chỉ nói với cô ta vài câu, cô ta rất nghe lời Chu Tâm Đường: "Em biết rồi.''

Trên đường trở về trường, Chu Tâm Đường vẫn không yên lòng.

Đón taxi, ánh mắt của cô ta cúi thấp, đi vào trong trường trung học Thực Nghiệm, cuối cùng lấy điện thoại di động ra gửi một tấm hình cho giáo viên của cô ta.

Khi tan học tiết thứ nhất, Chu Tâm Đường đang muốn xem trong WeChat có tin nhắn hay không.

Điện thoại bỗng nhiên vang lên, là điện thoại của giáo viên.

Vừa nhận máy, giọng nói vội vã ở bên kia đã truyền đến: "Tâm Đường, đây là em vẽ sao?''

Chu Tâm Đường không trả lời vấn đề này, một tay ở trong túi, nắm chặt trang giấy: "Thầy, bản thiết kế này thế nào?"

"Thế nào à?" Thầy giáo không kiềm chế được kích động: "Thầy có thể nói với em thế này, nếu như cầm bản vẽ này đi tham gia cuộc thi thiết kế năm nay, em nhất định hoàn toàn xứng đáng với hạng nhất!"

Chu Tâm Đường sững sờ tại chỗ ngồi, tiếng ồn ào trong phòng học trở thành nhạc nền mơ hồ, trong lòng lâm râm bồn chồn.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 158: Biết thầy của Chu Tâm Đường là ai không?



Thầy giáo bên kia ổn định tâm trạng, âm thanh hòa ái: "Tâm Đường, sao lại bỗng nhiên thiết kế loại trang phục mang phong cách này vậy?"

Phong cách của học sinh này của ông ta từ trước đến nay thiên về cool ngầu, coi trọng sự giản dị thoải mái.

Nhưng phong cách này có chút khác biệt với phong cách trước đây của cô ta.

Chu Tâm Đường nói: "Tiệc tối Nguyên Đán đó chúng ta phải tổ chức cùng với trung học Minh Thành, trang phục này là thiết kế cho đêm hôm đó."

Thầy giáo vô cùng vui mừng vì Chu Tâm Đường có thể đột phá chính mình: "Vậy à, em có thể tiếp tục dùng bản thảo này cho bên phía trường học, thầy tiện thể cầm bản thảo thiết kế này đi đăng ký cuộc thi thiết kế cho em, nếu như năm nay em lại có thể giành được giải nhất cuộc thi thiết kế thì địa vị của em trong giới thiết kế nhất định sẽ còn cao hơn nữa."

Ánh mắt Chu Tâm Đường sáng ngời.

Cúp điện thoại, cô ta hơi ngả người ra sau, cụp mắt nhìn hình ảnh trên điện thoại di động.

……

Hai bên trường học đều đang tranh thủ thời gian để chuẩn bị tiết mục cho tiệc tối Nguyên Đán.

Lớp 12 thi tuần và thi tháng liên tục làm cho người ta không thở nổi, mỗi tuần cũng chỉ rảnh nhiều nhất là hai lần để tập nhảy.

Đầu tháng mười hai.

Buổi trưa, Cố Mang dẫn Lục Dương và mấy nam sinh đến cổng trường lấy hàng chuyển phát nhanh.

Một cái hộp giấy rất lớn.

Ôm đến phòng nhảy, đặt cái hộp nặng nề trên mặt đất.

Lục Dương xé băng dính, mở hộp ra, bên trong có bảy bộ quần áo.

Chiều cao của mấy nữ sinh không khác biệt nhau lắm, quần áo đều cùng một cỡ.

Thẩm Hoan tùy tiện lấy ra một bộ, nhìn thấy dáng vẻ của quần áo bèn trợn mắt há hốc mồm: "Vãi thật, bộ này đẹp quá đi mất!"

Lúc trước Cố Mang gửi bản thiết kế vào nhóm đã thấy xinh đẹp đến không chịu nổi rồi.

Bây giờ nhìn thấy hiện vật mới phát hiện bản thiết kế còn không bằng một phần mười hiện vật.

Toàn bộ linh vật và hoa văn bên trên đều được thêu bằng từng mũi từng mũi, kỹ thuật trông có vẻ vô cùng phức tạp.

Màu đen bí ẩn, màu vàng cao quý, màu đỏ nhiệt tình.

Ba màu sắc này phối hợp khéo léo với nhau, đạt được hiệu quả kinh diễm nhất.

Tần Dao Chi nhanh chóng xé mở bọc gói quần áo: "Mình vào phòng thay thử đồ."

Người khác c*̃ng ôm trang phục đi vào cùng Tần Dao Chi.

Cố Mang biếng nhác đứng ở một bên, cầm di động trả lời tin nhắn.

Vân Lăng nói: "Bên nước K lại đặt hàng, tăng giá gấp năm mươi lần để tìm được vị thần y kia."

Cố Mang híp mắt: "Không nhận đơn nặc danh, đừng để tôi nói đến lần thứ ba."

Cất điện thoại di động, Cố Mang nhìn lướt qua phòng thay đồ.

Lục Dương cảm khái nói: "Chị Mang, chị không biết đâu, lúc trước nghe các chị nói Chu Tâm Đường thiết kế trang phục cho trường trung học Thực Nghiệm, em còn cảm thấy chúng ta thua chắc rồi, bây giờ có số trang phục này thì ổn rồi."

Cố Mang cắn một cây kẹo m*t, vẻ mặt nhạt nhẽo, uể oải: "Chu Tâm Đường rất lợi hại à?''

"Lợi hại chứ." Bé mập phổ cập khoa học cho cô: "Biết thầy của cô ấy là ai không? Phó hội trưởng hiệp hội các nhà thiết kế Tề Tùng Nham!"

Gương mặt xinh đẹp của nữ sinh ngẩng lên, ồ một tiếng không lạnh không nhạt.

Phó chủ tịch, bối cảnh mạnh thật.

Khóe miệng Lục Dương co giật một cái, chị đại quả là bình tĩnh ghê.

Lúc này, một đám nữ sinh đã thay quần áo xong bước ra.

Áo ngắn rộng thùng thình hở rốn để lộ đôi chân vừa dài vừa thẳng, váy quần bằng lụa, rủ xuống tự nhiên, cấp độ cảm giác rõ ràng.

Hai từ để mô tả những bộ quần áo này.

Kinh diễm!

"Nhà thiết kế của Lan Đình không hổ là nhà thiết kế thần bí nhất cả nước Z, kiểu quần áo bình thường này mà cũng bị người đó thiết kế ra được cảm giác cao cấp, thật trâu bò." Bé mập nhìn mà mãn nhãn.

Sở Nghiêu gật đầu, giơ ngón tay cái lên với bọn họ: "Lần này ổn rồi.''

Cố Âm và Giang Hoài vừa tiến vào, nhìn thấy quần áo trên người các cô ấy bèn ngẩn người.

"Chị, trang phục này của chị ở đâu ra vậy?" Lúc Cố Âm nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào những đường thêu tinh xảo trên quần áo, cảm giác lớp vải lụa này óng ánh long lanh như ánh nước.

Chỉ cần liếc nhìn số quần áo này một chút cũng có thể xác định được giá trị của nó không nhỏ.

Khóe miệng của Cố Mang nhếch lên, xấu xa cười: "Đàn cho tốt việc của cô đi, bớt lo chuyện bao đồng.''
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 159: Bản thiết kế tốt nhất



Thái độ của nữ sinh vô cùng phách lối.

Giang Hoài không nhìn nổi bèn trừng mắt với cô: "Cố Mang, cậu đừng quá đáng! Âm Âm chỉ hỏi một chút, cậu cần gì phải nhắm vào người ta như vậy?"

Cố Âm kéo ống tay áo của cậu ta, nhẹ giọng: "Giang Hoài, đừng nói nữa.''

"Mình cứ nói đấy! Âm Âm, mình nói cho cậu biết, cậu không cần sợ cô ta, cũng không biết cô ta có tư cách gì mà kiêu ngạo, không phải chỉ là biết nhảy thôi sao, cô ta ra vẻ cái gì! Thành tích thi đạt không điểm nhiều lần, ngay cả một phần chục nghìn của cậu cũng không sánh nổi!" Trong mắt Giang Hoài đầy vẻ chán ghét.

Người khác không biết chuyện những chuyện mà Cố Âm đã làm, nhưng trong lòng Lục Dương biết rất rõ.

Giật dây Nguyễn Thanh Thanh đi điều tra chị Mang, lại ép Mạnh Kim Dương không thể không nói ra những chuyện năm đó, lại càng không biết đã ngấm ngầm kỳ quái đi châm chọc chị Mang như thế nào.

Từ trên xuống dưới đều là bạch liên hoa, nhìn cũng thấy tức giận!

Lửa nổi lên ngay tại chỗ: "Có bản lĩnh thì cậu cũng nhảy đi, thật sự cho rằng thi được không điểm dễ như vậy sao? Không nhìn lọt thì cậu cũng thi một cái đi!"

Giang Hoài cười lạnh một tiếng: "Được thôi, nếu Cố Mang đã không tầm thường như thế thì tốt nhất lần này đừng để bị so sánh với trung học Thực Nghiệm, biên đạo nhảy siêu đỉnh trong giới giải trí cũng đừng khiến trường học của chúng ta bẽ mặt!"

Lục Ý nhìn đám người, đứng ra làm dịu bầu không khí: "Đừng ồn ào nữa, trang phục này là do Cố Mang tìm Lan Đình thiết kế, có danh tiếng hơn Chu Tâm Đường rất nhiều, vấn đề trang phục đã được giải quyết rồi, chúng ta nhất định sẽ thắng."

Giang Hoài khinh thường liếc mắt.

Lại còn Lan Đình, thật sự coi Lan Đình là hàng vỉa hè mấy chục tệ sẽ thiết kế quần áo cho người như Cố Mang à?

……

Cùng lúc đó.

Hiệp hội các nhà thiết kế.

Để đảm bảo tính công bằng của mỗi thí sinh nên tên của tất cả các bản thiết kế đều được che lại.

Hội trưởng Đào Kính cầm lấy bản thiết kế đã trải qua vòng sàng lọc thứ nhất, lật từng trang từng trang.

Trong lần thiết kế này có không ít bản thiết kế có linh tính đều nổi lên mặt nước.

Cạnh tranh hẳn là sẽ vô cùng khốc liệt.

Lật đến một bản thiết kế, ông ấy bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt kinh ngạc.

Một nhà thiết kế bên cạnh trông thấy vẻ mặt này của Đào Kính, trong lòng biết ngay ông ấy đã lật đến bản thiết kế nào.

Cười nói: "Hội trưởng, có phải bản này được thiết kế vô cùng tốt không, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy có người nào có thể dung hòa nhiều loại yếu tố lại với nhau vừa đủ như vậy."

Đào Kính nhìn bản thiết kế, bỗng nhiên cảm thấy tinh thần có chút sảng khoái, ý cười cũng không giấu được trên khuôn mặt nghiêm khắc.

Hết sức vui mừng.

Có người thật đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo, nói không tham gia nhưng kết quả lại vụng trộm tới tham gia.

Lúc này trợ lý đi tới: "Hội trưởng, năm nay trung học Minh Thành và trung học Thực Nghiệm cùng đoàn kết tổ chức tiệc tối Nguyên Đán, muốn mời ông và Phó hội trưởng đến tham dự."

Đào Kính buông một đống bản thiết kế xuống, cười nói: "Làm sao hai trường học này lại có thể đoàn kết với nhau rồi? Không phải là như nước với lửa sao?"

Đã nhiều năm trường trung học Minh Thành không có học sinh đứng đầu, cũng may trình độ tổng thể của học sinh không tệ lắm, tỷ lệ lên lớp miễn cưỡng ngang hàng với trường trung học Thực Nghiệm.

Nhưng thủ khoa xã hội tự nhiên hằng năm đều đến từ trường trung học Thực Nghiệm, đây được xem là một cú đả kích rất lớn đối với trung học Minh Thành.

Hai trường này cùng tổ chức liên hoan tiệc tối?

Trợ lý lắc đầu: "Không rõ lắm, hội trưởng, vậy ông có đi không?"

"Đi chứ." Hai tay Đào Kính chắp ra sau lưng, đi về phía trước: "Không chừng là bữa tiệc chúc mừng hai trường học hòa thuận trở lại, hai trường học có không ít học sinh đa tài đa nghệ, còn có vài học sinh nghệ thuật vô cùng xuất sắc, hẳn là tiết mục cũng không tệ, cô đi báo cho Tề Tùng Nham một tiếng đi."

Trợ lý đáp: "Được.''

Rất nhanh đã đến ngày diễn tập của hai trường.

Địa điểm được quyết định ở sân khấu kịch Minh Thành, nơi Lục Thượng Cẩm phê duyệt.

Cố Mang và Chu Tâm Đường đều là hai người rất có danh tiếng, lần liên hoan tiệc tối này đều khiến các phóng viên kinh động.

Phỏng vấn trực tiếp đến rồi.
 
Back
Top Bottom