Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 140: Nghiên cứu cách đánh nhau một cách văn minh.



Nữ sinh xinh đẹp đứng một nửa khuất trong ánh sáng và bóng tối, nửa sáng nửa tối, làn da rất trắng, hai tay cho vào túi, đứng đó một cách tuỳ tiện.

Lục Thừa Châu nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô, trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta thoáng hiện lên một nụ cười, hất cằm về phía xe: “Đi thôi, tôi đưa cô đi.”

Cố Mang gật đầu.

Hai người đi đến bên xe, Lục Thừa Châu mở cửa xe, Cố Mang cúi người chui vào trong.

Nhìn thấy trên bàn để đồ giữa hai ghế có một bộ tài liệu và ghi chú, cô hơi nhướng mày.

Người đàn ông lên xe từ bên kia, thấy cô gái nghiêng đầu nhìn những tài liệu đó: “Đã sắp xếp cho cô, cuối tuần này tôi sẽ theo dõi cô làm.”

Cố Mang nâng đôi mày tinh tế, ánh mắt sâu thẳm nhìn anh: “Tôi học cũng tạm ổn.”

Lục Nhất ở phía trước không nhịn được cười thành tiếng, xếp hạng cuối rồi mà còn nói học tạm ổn?

Cố Mang lười biếng nhìn qua, ánh mắt hai người va chạm qua gương chiếu hậu.

Ánh mắt nữ sinh đen tối, mang theo sự lạnh lẽo mỏng manh, khí chất rất mạnh.

Lục Nhất hơi cứng lại, mặt không biểu cảm khởi động xe.

Cố Mang lơ đãng thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm lấy điện thoại ra, tìm một tư thế thoải mái, vào game.

“Buổi tối ở lại khách sạn Tỷ Cung, làm một bài toán.” Giọng Lục Thừa Châu trầm thấp, kiên nhẫn vô cùng.

Cố Mang nhấc mí mắt, chậm rãi nhìn một cái, nhẹ nhàng ồ một tiếng.

Lục Nhất cẩn thận liếc nhìn gương chiếu hậu, anh ta thật sự rất muốn biết người chị hai không điểm này rốt cuộc đã thi như thế nào.



Cổng sân bay.

Cố Tứ từ bên trong chạy ra, mặt đã đen hơn trước nhiều, gầy đi một chút, nhưng các đường nét vẫn rất tinh tế và đẹp.

Toàn thân tỏa ra một khí chất không thể diễn tả.

Mặc bộ quân phục màu đen, giày da đen, mở phanh áo khoác, đội mũ lưỡi trai đen phiên bản trẻ em, vành mũ quay ra phía sau, vừa ngầu vừa dễ thương.

Thấy Cố Mang, từ xa đã gọi: “Chị!”

Cố Mang ngẩng đầu, thấy Cố Tứ đang chạy tới, ánh mắt dừng lại trên mặt cậu ta, nheo mắt lại.

Sự thay đổi cũng khá lớn.

Cố Tứ liếc nhìn bên cạnh, Lục Thừa Châu đang thả tay vào túi quần, đôi mắt đen trắng rõ ràng của cậu ta mang theo ánh nhìn đánh giá đầy sự nghi ngờ, không phù hợp với lứa tuổi của mình.

Người đàn ông với vẻ mặt lạnh nhạt nhìn thẳng vào Cố Tứ, đáy mắt mờ mịt như sương mù, mang theo một chút áp lực đáng sợ.

Cố Mang một tay ấn vào đầu cậu ta: “Lại cao lên rồi.”

Những đứa trẻ ở độ tuổi này lớn rất nhanh.

Nghe thấy câu này, Cố Tứ sáng mắt lên: “Thật không chị? Vậy em có phải sẽ rất nhanh giúp chị đánh nhau không?”

Cố Mang nhếch miệng: “Đánh nhau gì, phải văn minh một chút.”

“Được, em sẽ nghiên cứu cách đánh nhau văn minh.” Vẻ mặt Cố Tứ nghiêm túc.

Cố Mang nâng đôi mày tinh tế, môi mỏng nở nụ cười nhẹ: “Đi thôi, dẫn em đi ăn.”

Cố Tứ lập tức nói: “Em muốn ăn ở Thiên Hạ Cư!”

“Ừm.” Giọng nữ sinh khá thấp, dừng lại một chút, nhìn về phía Lục Thừa Châu: “Cùng đi không?”

Người đàn ông gật đầu.



Tối thứ Sáu, trung tâm thương mại Tinh Quang đông đúc người.

Trong Thiên Hạ Cư có nhiều bữa tiệc, Lục Nhất đã gọi điện trước, để bên đó chuẩn bị phòng riêng.

Đặt một bàn đầy hải sản và thịt bò, thịt cừu, không có nhiều rau.

Cố Tứ như thể ăn bữa này không có bữa sau, cắm đầu điên cuồng mà nhét thức ăn vào miệng: “Chị ơi, cuộc sống khổ quá, nhưng món này ngon.”

Biểu cảm khổ sở như vừa chạy nạn tới đây.

Lục Thừa Châu và Cố Mang ngồi bên cạnh, hơi nghiêng về phía cô, thì thầm: “Cô đưa cậu ta đi đâu?”

Cố Mang gắp một miếng bánh trôi đường nâu, thờ ơ gảy: “Thú doanh.”

Thú doanh khắc nghiệt nhất trong quân khu.

Lục Thừa Châu nâng lông mày, nhìn về phía Cố Tứ.

Gần đây anh ta nghe bố anh ta nói, thú doanh quân khu Minh Thành có một đứa trẻ bảy tuổi đến, không biết là cháu trai của tư lệnh nào.

Là Cố Tứ?

Có phải chú Lục đã giúp đỡ không?
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 141: Lôi Tiêu tự vả mặt



Sau khi ăn xong, ba người bước ra khỏi phòng riêng.

Khi Lục Thừa Châu trả tiền, Cố Tứ có chút không thoải mái, như thể đột nhiên có một người xuất hiện muốn cùng cậu ta giành chị gái của cậu ta.

A, cảm thấy hơi khó chịu.

Nhìn sang bên cạnh thấy chị cậu ta đang nghe điện thoại, Cố Tứ lịch sự lên tiếng với Lục Thừa Châu: “Cảm ơn, tôi đi mua macaron và trà sữa cho chị tôi.”

Nói xong, quay người lại hai tay cho vào túi quần bước ra ngoài, dáng vẻ nhỏ nhắn vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.

Rất giống Cố Mang.

Lúc đó nữ sinh ra khỏi phòng riêng thì nhận được một cuộc gọi, bên trên ghi chú là ông ngoại.

Cô đứng bên cạnh một cách hờ hững, mắt cụp xuống, mũi chân lười biếng đá vào mặt đất.

“Cố Tứ ở đây với con, chiều mai con sẽ đưa nó gặp mọi người.” Giọng cô thấp và trầm: “Biết rồi thưa ông ngoại, không có gì thì tắt máy nhé, đang ở ngoài.”

Thấy cô tắt điện thoại, Lục Thừa Châu lên tiếng, giọng nói trầm ấm: “Ngày mai có việc gì sao?”

Giữa lông mày tinh tế của Cố Mang có chút lạnh lùng, đôi môi mỏng mím lại, lộ ra vẻ cứng rắn: “Sinh nhật em họ, ngày mai nhất định phải đi.”

Phiền.

Hai người nói chuyện, đi ra khỏi Thiên Hạ Cư.

Đến cửa, gặp Lục Thượng Cẩm và Tần Duệ bọn họ, đến đây để tổ chức một bữa tiệc.

Lôi Tiêu cũng ở bên trong, thấy gương mặt rõ nét đó của Cố Mang, nhíu mày.

Ông ta còn tưởng rằng cô đã quay MV cho Thịnh Thính, có chút danh tiếng thì sẽ biết quý trọng, kết quả lại còn lăn lộn cùng một chỗ với những người không ra gì!

Ông ta theo thói quen định mở miệng mắng cô.

“Thiếu gia Lục.” Tần Duệ bỗng nhiên gọi với giọng rất kính trọng.

Nghe thấy, lời định nói của Lôi Tiêu dừng lại bên môi.

Tần Duệ đang gọi ai vậy?

Lục Thừa Châu nhẹ nhàng gật đầu, nhìn về phía Lục Thượng Cẩm, giọng nói trầm thấp: “Chú Lục.”

Mặt Lôi Tiêu đột nhiên biến sắc.

Ai cũng biết rằng mặc dù Lục Thượng Cẩm đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lục ở Bắc Kinh vì lý do không rõ, nhưng ông ta vẫn luôn là người của nhà họ Lục, không ai dám chọc giận ông ta.

Người đàn ông này gọi là Lục Thượng Cẩm chú Lục.

Thái độ tôn trọng như vậy của Tần Duệ khi gọi Lục thiếu gia là dành cho anh ta sao?!

Người đàn ông đi cùng với Cố Mang, anh ta là người của nhà họ Lục sao?!

Tần Duệ chào hỏi với Lục Thừa Châu, rồi lại nhìn về phía Cố Mang, mỉm cười lịch sự: “Cô Cố.”

Tuy thái độ không tôn kính bằng Lục Thừa Châu, nhưng đã hạ thấp rất nhiều.

Thân phận của Tần Duệ, toàn bộ Minh Thành không ai không kiêng dè, là một thế hệ trẻ được chiều chuộng trong nhà họ Tần ở Bắc Kinh, lại có thái độ như vậy với một cô gái trẻ?!

Lôi Tiêu liên tiếp bị sốc, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, trong lòng càng hoảng sợ, toàn thân lạnh toát, máu như đông lại.

Nhà họ Tần và Cố Mang có quan hệ gì?

Liệu ông ta không được thăng chức lúc đó, thật sự là vì đã chọc giận Cố Mang?

Lục Thượng Cẩm gật đầu với Lục Thừa Châu, nhìn về phía Cố Mang: “Cố Tứ đâu?”

Lão Tống nói Cố Tứ đã nghỉ phép để trờ về, sao không thấy người?

“A, cháu ở đây, chú Lục.” Cố Tứ mua trà sữa và macarons về, còn tốt bụng mang về cho Lục Thừa Châu một cốc nước.

Bỗng nhiên nhìn thấy Lôi Tiêu trong đám đông, cậu ta ngẩn người, lên tiếng: “Cậu.”

Lôi Tiêu nghe thấy Cố Tứ gọi mình một tiếng cậu, cứng đờ vài giây, nhìn qua, miễn cưỡng cười: “Cố Tứ.”

Cố Tứ chưa trưởng thành, gương mặt tinh xảo giống Cố Mang, đặc biệt là khí chất, càng giống đến tám chín phần.

Cậu ta đi đến bên cạnh Cố Mang, đưa trà sữa cho cô: “Một cốc xoài, một cốc dâu, chị chọn một cái.”

Lục Thừa Châu nhận một cốc dâu, cắm ống hút xong mới đưa cho Cố Mang, còn mình thì cầm cốc xoài.

Cố Tứ thấy Lục Thừa Châu cắm ống hút cho chị mình, mắt âm thầm trợn trắng.

Lại bị cướp công rồi!

Những quan chức đứng bên Lục Thượng Cẩm đều là những người tinh tường nhìn mặt đoán ý.

Thấy hai anh em một người quen với thiếu gia nhà họ Lục, một người gọi Lục Thượng Cẩm là chú, trong lòng đều nắm chắc.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 142: Tỷ Cung, có chút ngọt ngào



Tạ Thành Vận là cấp trên trực tiếp của Lôi Tiêu, đáy mắt có chút nghi ngờ.

Cháu gái của Lôi Tiêu quen biết với người nhà họ Lục và nhà họ Tần.

Thái độ hôm nay của Tần Duệ, rõ ràng rất tôn trọng cháu gái của Lôi Tiêu, sao lại bị cướp mất vị trí chứ?

Người khác không biết nội tình, thấy Lôi Tiêu có bối cảnh vững chắc, cười tán dương: “Hóa ra Lôi trưởng là cậu của cô Cố.”

Lôi Tiêu không nói gì, nụ cười trên mặt có phần cứng ngắc, trong đầu càng thêm rối bời.

Cố Mang và Cố Tứ, sao lại quen biết với các gia tộc bên Bắc Kinh?

Lục Thừa Châu liếc nhìn sắc mặt của Lôi Tiêu, cười nhẹ một tiếng, tỏ ra khinh thường, mở miệng nói lạnh nhạt: “Có việc, đi trước đây.”

Lục Thượng Cẩm gật đầu, gọi những cán bộ phía sau: “Chúng ta cũng vào thôi.”

Một nhóm người lần lượt bước vào Thiên Hạ Cư.

Lôi Tiêu như người mất hồn, ba bước lại quay đầu theo sau đám người.

Tần Duệ đi sau cùng, đợi tất cả mọi người vào hết, nhìn về phía Cố Mang, “Cô Cố, cơ thể của Dao Chi là phục hồi tự nhiên nhờ liệu pháp ăn uống, hay vẫn cần điều trị bằng thuốc đông y?”

Lục Thừa Châu nghiêng người, quay đầu lại.

Nghe Tần Phóng nói về chuyện này, bệnh mà nửa năm tìm bác sĩ nổi tiếng không có tiến triển gì, lại được Cố Mang chữa khỏi.

Chỉ dùng một đơn thuốc.

Y học cổ truyền học rất khó hiểu, ngay cả đông y và châm cứu cũng có thể học đến mức tinh thông như vậy, nhưng bài thi lại đều được điểm 0.

Đáy mắt người đàn ông thoáng hiện sự hứng thú.

Cố Mang đứng đó một cách lười biếng, một tay cho vào túi, ba ngón tay giữ chặt miệng cốc trà sữa, cổ tay tự nhiên thả lỏng, hờ hững mở miệng: “Liệu pháp ăn uống, ngày mai tôi sẽ gửi cho Tần Dao Chi một đơn thuốc điều trị qua thực phẩm, tuần sau lại châm cứu một lần nữa.”

Tần Duệ nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, hơi cúi người: “Cảm ơn cô Cố nhiều.”

Cố Mang không có biểu cảm gì mà ừ một tiếng, quay người rời đi.



Xe dừng ở bãi đỗ xe dưới lòng đất của Tỷ Cung.

Cố Tứ từ ghế phụ nhảy xuống, thấy Lục Thừa Châu ôm một đống tài liệu, tò mò hỏi: “Anh ôm cái gì vậy?”

Người đàn ông nhướn mày: “Tài liệu ôn thi lớp 12, chuẩn bị cho chị gái cậu.”

Cố Tứ không thể tin nổi nheo mắt lại: “Anh nói gì?”

Không nhầm lẫn chứ.

Chị cậu ta cần tài liệu ôn thi lớp 12 sao?

Một tay Cố Mang cho vào túi, nắm nhẹ khóe mắt, vẻ mặt lạnh nhạt lên tiếng: “Buồn ngủ, làm xong bài sớm rồi đi ngủ.”

Cô nói xong, đi về phía thang máy, bước chân tuỳ tiện ngỗ ngược.

Cố Tứ lập tức im lặng, không biết chị cậu ta định làm gì, cậu ta chỉ lặng lẽ nhìn thôi.

Đến căn hộ của Lục Thừa Châu.

Cố Tứ ném đôi giày ra: “Nhà vệ sinh ở đâu?”

Lục Thừa Châu hất cằm về phía bên trái anh ta, Cố Tứ lập tức chạy chân trần vào.

“Tắm trước à?” Người đàn ông nhìn nữ sinh, hỏi nhỏ.

Cố Mang tháo mũ treo lên móc tường, nhướng mày một bên, gật đầu: “Giúp tôi pha một cốc nước mật ong, cảm ơn.”

Thấy cô chỉ huy anh ta thành thạo như vậy, Lục Thừa Châu cười nhẹ: “Ừ, trong tủ của tôi có quần áo, sạch sẽ.”

“Biết rồi.” Cố Mang đáp, bước chân rẽ sang, phòng ngủ của anh ta.

Kéo tủ ra, một nửa treo toàn đồ nữ, chỉ đen và trắng, sở thích của cô.

Áo hoodie đen trắng, áo phông đen trắng, áo khoác, quần, đều là phiên bản đặt riêng của một thương hiệu xa xỉ.

Một bộ một bộ đã được phối sẵn.

Còn có đồ ngủ.

Cố Mang dừng lại một chút, ôm cánh tay, lùi lại một bước, lơ đãng nhìn ngắm quần áo trong tủ, khóe miệng từ từ nhếch lên một độ cong tinh quái.

Tuần trước đến còn chưa chuẩn bị, tuần này đã đầy đủ như vậy.

Anh ta làm sao biết cô còn quay lại.

Một lúc sau, cô thu lại nụ cười, tùy tiện lấy một chiếc áo dài tay màu trắng, đi ra ngoài.

Lục Thừa Châu đang pha nước mật ong.

Cố Tứ đã từ nhà vệ sinh đi ra, ngồi trên sofa chơi điện thoại.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 143: Điểm không mới là mục tiêu



Cố Mang ném chiếc áo dài tay màu trắng cho Cố Tứ, giọng nói lạnh nhạt, hơi trầm: “Đi tắm ở bên cạnh.”

Cố Tứ tiếp nhận vững vàng, chạm vào chất liệu của áo, mắt mở to kinh ngạc.

Cậu ta chưa từng mặc qua bộ đồ tốt như vậy!

Không muốn mất mặt trước Lục Thừa Châu, Cố Tứ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên khoác áo lên vai: “Vâng chị, đi tắm đây.”

Cậu ta vừa huýt sáo vừa đi về phía bên hông, chân đóng cửa lại.

Lục Thừa Châu cầm cốc nước mật ong đưa cho Cố Mang: “Uống chút rồi đi tắm.”

Nữ sinh ừ một tiếng, từ từ uống nửa cốc, rồi đưa lại cho anh, thấp giọng: “Làm bộ đề nào, anh chuẩn bị đi.”

Lục Thừa Châu nhướng mày: “Được.”

Cố Mang quay người, bước đi lười biếng về phòng tắm chính.

Lục Thừa Châu cầm nửa cốc nước mật ong, đôi mắt đẹp hơi khép lại, đuôi mắt sâu thẳm hiện ra chút lười biếng, nhếch lên một bên khóe môi, có phần tà ác phóng túng.

Ngửa đầu uống hết nửa cốc nước mật ong, tiện tay đặt cốc sang một bên.

Hai mươi phút sau, Cố Mang mặc áo choàng tắm trắng bước ra, tay cầm khăn tắm, mặt mày hơi cụp xuống, thờ ơ lau tóc.

Lục Thừa Châu đứng trước cửa sổ lớn, đang gọi điện thoại.

“Khẩu vị khá lớn, hỏi họ có khả năng ăn hết không, để Lục Thất đi giải quyết.”

Cố Mang liếc nhìn, ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo chân.

Trên bàn trà có một bộ đề toán, Cố Mang lướt qua vài câu hỏi, đôi mắt đẹp nheo lại.

Nhóm giáo viên ra đề thi đại học?

Mỗi giáo viên đều có cách ra đề và góc nhìn riêng.

Nhìn kỹ, có thể nhận ra.

Vì thành tích của cô, ngay cả nhóm giáo viên ra đề thi đại học cũng kinh động, chỉ cho một mình cô vài bộ đề như vậy.

Lục Thừa Châu kết thúc cuộc gọi, ngồi bên cạnh cô, liếc nhìn bộ đề trong tay cô: “Biết mấy câu?”

Cố Mang không nói gì, khăn tắm đặt trên đỉnh đầu, chuyển sang ngồi trên thảm.

Chân vừa dài vừa thẳng tuỳ ý co lại, cầm một cây bút cúi xuống bàn trà bắt đầu làm bài.

Lục Thừa Châu nửa khép mắt, nhìn vào bộ đề của cô.

Nữ sinh rất chăm chú tính toán trên giấy nháp, bài đầu tiên, cô tính ra được căn bậc hai của hai.

Rất tốt.

Bốn lựa chọn không có đáp án nào là cô mong muốn.

Sau đó chọn đại một đáp án trông vừa mắt, nhưng vẫn không đúng.

Lục Thừa Châu: "…"

Hiện tượng này vẫn luôn tiếp tục cho đến khi Cố Mang làm xong bài cuối cùng.

Những bài kiểm tra này Lục Thừa Châu đã làm xong trong vài ngày qua, định sẽ hướng dẫn cô giải bài.

Chứng kiến Cố Mang làm sao mà đạt điểm không, người đàn ông im lặng một lúc lâu.

Viết đến bài cuối cùng, sai đến bài cuối cùng.

"Viết xong rồi." Cố Mang đặt bút xuống, xoa xoa khóe mắt, đứng dậy: "Buồn ngủ, tôi ngủ phòng nào?"

Lục Thừa Châu nắm tay cô, kéo cô ngồi xuống, trên gương mặt rõ nét không có biểu cảm gì: "Chưa xong, không điểm, phải giải bài xong mới được ngủ."

Cố Mang nhíu mày, đôi mắt có chút tơ máu nhìn anh ta.

Trong đôi mắt đẹp của mờ mịt như sương mù, mơ mơ hồ hồ, mang theo chút ẩm ướt.

Đôi mắt ấy đen láy và sáng trong, đen trắng thuần khiết, toát lên một chút ngây thơ không rõ ràng.

Bị cô nhìn như vậy, lần đầu tiên Lục Thừa Châu cảm thấy bất lực, hoàn toàn không biết phải làm sao, bất đắc dĩ thấp giọng nói: "Cô và Cố Tứ ngủ phòng chính."

Cố Mang nhướng một bên mày, không cần chống tay, chỉ dùng sức ở chân mà đứng dậy.

Cô từ từ đi đến cửa hông gọi Cố Tứ.

Lục Thừa Châu nhìn hai chị em họ bước vào phòng chính, đóng cửa lại, anh ta nhắm mắt xoa xoa trán.

Thôi, không học thì không học.

Đến lúc đó anh ta sẽ trực tiếp sắp xếp cho trường học.

Vừa rồi khi Cố Tứ ở cửa hông, thì đã nhìn qua khe cửa quan sát toàn bộ quá trình.

Vừa vào phòng chính, nhìn thấy ánh mắt Cố Mang cũng đang sáng rực, lén lút nói: "Chị thật sự ngầu! Em thi không điểm cũng có chút khó khăn."

Biểu cảm Cố Mang lạnh nhạt, không nói gì.

Cố Tứ ngưỡng mộ không thôi, quyết tâm rằng điểm không mới là mục tiêu.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 144: Nhà họ Lôi đang lấy lòng chúng ta



Chiều hôm sau, chưa đến hai giờ ông bà cụ nhà họ Lôi đã gọi điện cho Cố Mang.

Hối thúc cô dẫn Cố Tứ nhanh chóng đến nhà họ Lôi.

“Đang trên đường rồi ông ngoại.” Cố Tứ trả lời điện thoại, hai người đang ngồi trên taxi.

Cố Mang lười biếng không nghe máy, vành mũ che thấp, tay áo cuộn lên đến khuỷu tay, cánh tay mảnh khảnh thoải mái tựa lên cửa sổ xe, chiếc áo khoác đen làm làn da cô càng thêm trắng.

Cô chán nản nhìn những người qua lại trên phố.

Cúp điện thoại, mặt mày Cố Tứ khó chịu: “Chị, trước đây cũng không thấy hối thúc như vậy, em thấy có gì đó lạ.”

“Không quan trọng.” Cố Mang thờ ơ, giọng nói mang chút lạnh lùng không rõ ràng.

Cố Tứ nhướng mày, không quan tâm, nhà họ Lôi không đáng để cậu ta và chị cậu ta phải bận tâm như vậy.

Hai giờ bốn mươi, Cố Mang và Cố Tứ đến khu chung cư của nhà họ Lôi.

Từ xa đã thấy Lôi Tiêu, Lôi Tùng còn có Cố Âm đứng ở cửa nhà nhỏ kiểu phương Tây.

Cố Âm chờ họ là điều bình thường, sự ngoan ngoãn và lịch sự đã ăn sâu vào cô ta, người lớn trong nhà không ai không coi Cố Âm là hình mẫu để dạy con cái mình.

Lôi Tiêu và Lôi Tông cũng đứng ở cửa, đây là sự đãi ngộ chưa từng có.

Cố Mang nheo mắt, ánh mắt dừng lại vài giây, khóe miệng hiện lên một nét cười quái dị như có như không.

Cố Tứ cười, giọng nói non nớt có chút lưu manh bất cần đời: “Chị, nhà họ Lôi đang lấy lòng chúng ta.”

Thật thú vị.

“Chị Cố Mang!” Lôi Tông thấy Cố Mang, phấn khích chạy về phía cô.

Cố Mang nhếch môi, đưa món quà trong tay cho cậu ta: “Cho em.”

“Cảm ơn chị Cố Mang.” Lôi Tông vui vẻ nhận lấy.

Gương mặt của nữ sinh thật nổi bật, mày và mắt tinh xảo quá mức, ẩn chứa chút kiêu ngạo và tà nịnh, khóe miệng mỏng manh, như có như không lộ ra chút hư hỏng.

Lôi Tiêu thấy như vậy, không hiểu sao lại không còn ghét như trước.

“Đi thôi, vào nhà nói chuyện, ông bà ngoại của con đang chờ đấy.” Ông ta lên tiếng, thái độ rất hòa nhã.

Cố Mang chỉ đáp lại một tiếng vâng lạnh nhạt.

Cố Âm cười dịu dàng: “Chị ơi, chị biết không, em trai họ và em gái họ thấy chị nhảy giỏi quá, đều muốn chị dạy cho họ đấy.”

Cố Mang không nói gì, hai tay cho vào túi quần đi vào trong nhà.

Cố Âm cũng không cảm thấy ngượng ngùng, khóe miệng mỉm cười với một độ cong ngoan ngoãn.

Cố Tứ nhấc mí mắt lên, lại không nhịn được trong lòng mắng một câu “đồ ngốc”.

Bước vào đại sảnh, ghế sofa đã chật cứng người.

Thấy Cố Mang bước vào, cả đám người đều quay lại nhìn.

“Cố Mang, Cố Tứ, các con đến rồi.”

Bà cụ nhà họ Lôi cười hiền từ, trên mặt có nhiều nếp nhăn, gần tám mươi tuổi rồi, người trông vẫn rất tinh thần.

Ngồi ở giữa ghế sofa, hai bên là con gái và con rể, cháu trai và cháu gái.

Cố Mang và Cố Tứ đi tới, gọi một tiếng: “Ông ngoại, bà ngoại.”

“Ngoan.” Bà cụ cười, chỉ vào ghế sofa bên cạnh: “Ngồi xuống đi, ăn chút đồ ăn, cậu các con đặc biệt đi mua cho các con đấy.”

Cố Mang nhướn mày, ngồi xuống một cách lười biếng, tư thế không thể nào kiêu ngạo hơn.

Cố Tứ và Cố Mang chỗ nào cũng giống nhau.

Các họ hàng khác đều nở nụ cười, chào hỏi hai chị em.

Ông cụ nhà họ Lôi nhìn Cố Mang, đôi mắt già nua ánh lên sự tinh anh: “Sao không dẫn con bé nhà họ Mạnh đó đến đây, thật đáng thương, bố mẹ nhà họ Mạnh cũng không dễ dàng gì, đã cố gắng hết sức rồi.”

Cố Tứ nhíu mày.

Họ có ý gì, chị Kim Dương bị bố mẹ vứt ngoài đường, bố mẹ cũng không dễ dàng sao?

Lúc đó chị cậu ta tìm được Kim Dương, chị Kim Dương đang lục lọi trong đống rác để tìm đồ ăn!

Nói chuyện kiểu gì vậy?

Cố Mang nghe vậy, ánh mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo, ngẩng lên, giọng điệu có phần lạnh lùng, ngắn gọn: “Cậu ấy không phải người nhà họ Lôi.”

Ông cụ im lặng vài giây, gật đầu: “Nói cũng đúng, đây là buổi họp mặt gia đình mình, thêm một người ngoài, mọi người cũng không thoải mái.”

Hai từ người ngoài, được nhấn mạnh một cách nặng nề.

Khóe miệng Cố Mang nhếch lên một độ cong mỏng manh, nhìn kỹ, sẽ thấy sự lạnh lẽo không rõ ràng.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 145: Tàn nhẫn làm cho người ta sởn gai ốc



“Ông nghe nói con bé đó là do cháu mượn tiền giúp chữa bệnh.” Ông cụ dùng ngón tay xoa xoa miệng tách trà: “Người nhà họ Mạnh nói mượn không ít, 14 tuổi đã vào làng giải trí làm biên đạo múa kiếm tiền là vì con bé đúng không?”

Nữ sinh không nói gì.

Giọng điệu ông cụ khá hòa nhã: “Cố Mang, lòng tốt là điều tốt, nhưng cách làm của con, có chút không biết lượng sức mình, con bé nhà họ Mạnh rốt cuộc vẫn là người ngoài, chúng ta mới là gia đình, con có nhiều mối quan hệ như vậy, không nên dùng vào những chuyện này.”

Cố Mang luôn nhìn ông cụ, nghe thấy câu này, khóe miệng hơi nhếch lên: “Ông ngoại, thực ra việc Kim Dương trở thành như vậy, chúng ta đều có phần.”

Tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên, nhìn nhau.

Việc này có liên quan gì đến họ.

Cố Mang bắt chéo chân lên, đổi tư thế thoải mái, cằm hơi ngẩng lên, đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo: “Năm tuổi con ở nhà trẻ, lúc đó cậu còn chưa có điều kiện tốt như bây giờ, sinh nhật của Lôi Tông tổ chức ở nhà con, giữa trưa trời mưa rất to, mọi người đều đang ăn mừng chụp ảnh gia đình, không ai đến đón con, Kim Dương đến đưa ô cho con, trên đường gặp phải kẻ khốn nạn đó.”

Nhà Mạnh Kim Dương không khá giả, cảm thấy đi nhà trẻ là không cần thiết, sáu tuổi đi lớp mẫu giáo một năm, bảy tuổi vào lớp một là được.

Cô đi nhà trẻ, sẽ đi qua cửa nhà Mạnh Kim Dương.

Mỗi sáng Mạnh Kim Dương đều đứng ở cửa nhà, chờ cô đi học.

Ngày hôm đó trời mưa, cô biết cô không mang ô, nên đến đón cô.

Ánh mắt ông cụ dừng lại, dường như không ngờ có chuyện như vậy.

Cố Mang cười như không cười, đuôi mắt hơi nhếch lên toát ra vài phần tà ác.

Những người có mặt ở đây, sợ nhất là biểu cảm của Cố Mang, không thể nói ra được điều xấu, lúc nào cũng có thể lao vào đánh người.

Họ sẽ không bao giờ quên khi lúc đó tìm thấy Cố Mang, Cố Mang cầm một viên gạch đập từng cái vào đầu người đàn ông trung niên đó.

Tàn nhẫn làm cho người ta sởn gai ốc.

Khi nãy Cố Mang bước vào, ngoài lạnh lùng, nhìn cũng không đáng sợ như vậy.

Bầu không khí bỗng nhiên thay đổi.

Trong đại sảnh lặng đi một lúc.

Ông cụ lên tiếng: "Ông ngoại biết con là người coi trọng tình nghĩa, chuyện này con làm đúng, nhưng chuyện lớn như vậy, con không nên giấu người nhà mình."

Cố Mang quét mắt nhìn quanh đại sảnh, vẫn cười: "Bây giờ mọi người đã biết."

"Ông không nói về chuyện này." Ông cụ nhìn cô.

Cố Mang nhướng mày, thờ ơ: "Ông nói đi."

Ngón tay ông cụ gõ nhẹ lên gậy rồng: "Nếu cháu đã quen biết Khương Thận Viễn, tại sao lúc dì Tư con kiện tụng với người khác lại không giúp đỡ?"

Cố Tứ nhíu mày, hôm nay quả thật là đến để dạy dỗ chị cậu ta.

Trong lòng tức giận không thôi, chỉ mím môi không nói gì.

"Đúng vậy Cố Mang, công trường đó của chú Tư cháu, có người bị ngã chết, người ta kiện chú Tư cháu ra tòa, yêu cầu bồi thường một trăm vạn!" Lôi Bình nhớ đến chuyện này lại cảm thấy thiệt thòi: "Bản thân ông ta tự ngã, sao lại bắt chúng ta chịu trách nhiệm? Nếu lúc đó cháu giúp chúng ta tìm Khương Thận Viễn, thì đã không thua kiện, một trăm vạn này chúng ta cũng không phải bồi thường."

Cố Mang nằm ngả đầu, không ngay ngắn ngồi trên ghế sofa, nhìn họ: "Dì Tư, dì nghĩ rằng luật pháp là dì sửa đổi, hay dì rất quen với thẩm phán?"

Lôi Bình không hiểu ý cô: "Câu này của cháu là gì, sao dì có thể quen thẩm phán?"

"Rủi ro an toàn là các người không kiểm tra kỹ, ốc vít lan can lỏng mà không ai kiểm tra, đó là trách nhiệm của các người, thẩm phán có đầu óc." Cố Mang nhếch môi về phía bà ta, đưa tay lấy hai quả cam, một quả ném vào lòng Cố Tứ, còn mình chậm rãi bóc một quả, lông mày hạ thấp, không lạnh không nhạt: "Khương Thận Viễn là bạn của Mạnh Kim Dương, chúng cháu không quen."

Lôi Bình bị vài câu của cô làm cho cứng họng không nói nên lời.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 146: Cậu của con và con có quan hệ huyết thống



Cố Tứ nhanh chóng bóc vỏ quýt, đưa cho Cố Mang, thế vào quả vừa lột được một nửa trong tay cô.

Cố Mang nhướn mày.

''Không quen Khương Thận Viễn?" Ông cụ cân nhắc mấy chữ này, hai mắt tinh tường nhìn Cố Mang: "Vậy nhà họ Lục và nhà họ Tần ở Bắc Kinh có quen biết nhau không?"

Cố Tứ híp mắt, trước đó nói nhiều như vậy, thì ra trọng điểm là ở đây.

Đáy mắt Cố Mang nặng nề tối đen, bóc vỏ quýt ném vào trong miệng: "Có.''

Những người khác không biết nhà họ Lục và nhà họ Tần là ai.

Nhưng nếu nhét thêm hai chữ Bắc Kinh vào phía sau thì ông cụ lại đặc biệt chỉ ra, chắc chắn không phải là gia đình bình dân có địa vị thấp.

Con bé Cố Mang này bây giờ lăn lộn tốt như vậy sao?

Thậm chí còn xuất hiện trong MV của một người nổi tiếng như Thịnh Thính.

Lúc trước bọn họ còn cho rằng cái loại khiến người ta đau đầu như Cố Mang không có bố mẹ che chở thì không chừng ngày nào đó sẽ phạm tội rồi tiến vào bên trong cục cảnh sát.

Không ngờ cô lại leo lên quyền quý ở Bắc Kinh.

Ông cụ thấy cô thừa nhận, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu càng thêm hoà nhã: "Cố Mang, nhà họ Lục và nhà họ Tần đều là nhà giàu nức tiếng, con cũng có thể giúp đỡ con bé nhà họ Mạnh kia, nhưng cậu của con và con cũng có quan hệ huyết thống, người một nhà quan trọng nhất là giúp đỡ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau."

Có nhà họ Lục và nhà họ Tần hỗ trợ, nhà họ Lôi bọn họ ở thế hệ Lôi Tiêu nhất định sẽ có tương lai rộng mở, làm rạng danh tổ tông.

Cố Mang nhấc mí mắt lên, dưới đáy mắt vừa đen vừa sáng, mang theo vẻ lạnh lẽo, chậm rãi lặp lại: "Quan hệ huyết thống, hỗ trợ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau..."

Giọng điệu của nữ sinh vô cùng bình tĩnh, không nghe ra một chút ý nào khác.

Nhưng không hiểu sao ông cụ lại cảm thấy khuôn mặt già nua trở nên nóng hổi khi bị ánh mắt kia của cô nhìn đến, nói một cách yếu ớt: "Cố Mang, đừng trách cậu con chỉ nhận nuôi Cố Âm, không quan tâm đến con và Cố Tứ, tiền lương của cậu con không cao, nuôi một mình Cố Âm cũng đã là cố hết sức rồi."

Cố Mang nhàn nhạt ừ một tiếng, trên mặt không có biểu cảm gì.

Một quyền đánh vào bông vải, ông cụ bị thái độ này của cô làm cho dở ông dở thằng, trong ngực tức giận.

Lôi Tiêu cũng hiểu, theo tính cách của Cố Mang, quan hệ giữa bọn họ không dễ dàng hòa hoãn lại như vậy, chỉ có thể từng chút từng chút.

Tuyệt đối không thể buông lỏng sợi dây liên kết giữa nhà họ Lục và nhà họ Tần.

Ông ta nói: "Bố, hôm nay là sinh nhật của Lôi Tông, đừng nói những thứ này nữa, chúng ta nói đến chuyện khác đi, Lôi Tông rất thích Thịnh Thính, Cố Mang, con xin một chữ ký cho em trai đi."

"Chị Cố Mang, em cũng muốn!"

Mấy đứa em họ đều vây quanh Cố Mang.

''Chị Cố Mang, chị dạy chúng em nhảy được không?"

"Em nói với mấy bạn học trong lớp rằng nữ chính trong MV của Thịnh Thính chính là chị họ của em nhưng bọn họ không tin, chị, em muốn chụp ảnh với chị rồi mang về cho bọn họ xem."

Mấy người thân thích cũng đi theo khen ngợi Cố Mang là nhảy đẹp mắt.

Cố Âm yên lặng ngồi bên cạnh, mặt mày cụp xuống, đáy mắt lạnh lẽo dọa người.

Nhà họ Lục, nhà họ Tần.

Lục Dương và Tần Dao Chi sao?

Loại thế gia quyền quý này, làm sao có thể đi làm việc cho Cố Mang chỉ vì hai tiểu bối.

……

Chạng vạng tối, người giúp việc vừa làm xong đồ ăn, Hạ Minh Châu cũng mang theo bánh ngọt đi vào nhà.

"Ông xã." Bà ta đi tới trước mặt Lôi Tiêu.

Lôi Tiêu đưa tay nhận lấy bánh ngọt, mời một nhóm người đến nhà hàng ăn cơm.

Trên bàn ăn, bà cụ Lôi mỉm cười hòa ái: "Cố Mang, ăn nhiều một chút, đúng rồi, bà ngoại vẫn chưa nghe con nói con ở trường học mới thế nào, không tiếp tục... chọc giáo viên tức giận chứ."

Bà cụ nói chuyện khá uyển chuyển.

Cố Mang gắp miếng sườn chua ngọt, hững hờ nghịch trong bát: "Cũng được."

"Bây giờ Cố Mang tốt hơn trước kia nhiều, nhảy múa còn tốt, đều lên hot search, dáng dấp còn xinh đẹp như vậy."

''Đúng vậy.''

Mấy đứa con gái nhà họ Lôi thay nhau khen ngợi.

Một người dượng mỉm cười nhìn cô: "Cố Mang, học tập ở trường học có tốt không? Thành tích thế nào? Trung học Minh Thành chính là một ngôi trường tốt, lúc trước em gái con cũng muốn thi vào nhưng lại không thi đỗ.''
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 147: Vả mặt thân thích cực phẩm



"Thành tích ấy à." Cố Mang cười khẽ một tiếng: "Rất kém, mỗi lần đều xếp thứ nhất từ dưới đếm lên toàn khóa."

Cánh tay nữ sinh chống trên bàn ăn, trong tay cầm đũa, cổ tay rủ xuống tự nhiên, nhìn bọn họ, đôi mắt đen kịt giống như đầm sâu vừa lạnh lẽo vừa quỷ quái.

Bầu không khí rơi vào trong im ắng quỷ dị.

Cố Âm nghe thấy thành tích của Cố Mang, sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút, cười nói: "Tuy rằng thành tích mỗi lần của chị ấy toàn là điểm 0, nhưng chị ấy rất nổi tiếng ở trong trường bọn con, còn là biên đạo nhảy của Thịnh Thính, không cần dựa vào thành tích học tập, không giống bọn con."

Mấy thân thích miễn cưỡng cười một tiếng, ánh mắt lại không che giấu được vẻ ghét bỏ.

Chỉ có học tập tốt, thi đại học có thành tích tốt, vào một trường đại học trọng điểm thì đó mới là con đường tốt nhất.

Cả ngày Cố Mang không làm chuyện chính, chỉ chơi đùa lung tung.

Đứa nhỏ Cố Âm này học tập tốt như vậy, tại sao lại có một người chị lần nào cũng thi 0 điểm chứ.

Còn tưởng rằng Cố Mang có triển vọng, không ngờ vẫn kém hơn Cố Âm, chẳng trách sao bên nhà họ Cố bất công, giao toàn bộ tài sản cho Cố Âm.

Có điều cô ăn con ngỗng toàn tập như vậy nhưng tại sao lại không bị trường học đuổi học.

Trung học Minh Thành mà cũng muốn loại thành tích này à?

Chú kia hỏi: "Cố Mang, với thành tích này của con thì làm sao vào được trường trung học Minh Thành vậy? Nếu như có cách, có thể sắp xếp cho em gái Kì Kì của cháu vào học không"

Gia thế của nhà họ Lục và nhà họ Tần mạnh như vậy, muốn một suất từ một trường học cũng chỉ là chuyện của một câu nói.

Từng đôi mắt đều đổ dồn hết về phía Cố Mang.

Lôi Tiêu và Cố Âm vẫn luôn tò mò việc này, Cố Mang đã theo Mạnh Kim Dương vào trường học như thế nào.

Cố Mang cười nhạt, bàn tay trắng nõn xinh đẹp chống cằm, âm thanh hững hờ: "À, con có hộ nghèo, lại là trẻ mồ côi, là đối tượng xóa đói giảm nghèo trọng điểm của quốc gia, được chính phủ sắp xếp."

Đôi đũa trong tay của một đám người đều hơi run lên.

Lời này giống như một bàn tay tát vào mặt bọn họ, đau rát.

Lúc trước không một gia đình nào trong số bọn họ chịu nhận nuôi Cố Mang và Cố Tứ, mà ai cũng chỉ muốn cướp Cố Âm.

Chẳng qua hai cụ già nhà họ Lôi đè ép ở phía trên.

Cuối cùng Cố Âm bị Lôi Tiêu đưa đi, một đống tài sản của nhà họ Cố, ngoại trừ nhà cửa thì toàn bộ vốn lưu động đều vào túi Lôi Tiêu.

Nếu như không phải Cố Mang có thể kiếm tiền tự nuôi chính mình thì chẳng biết bây giờ cuộc sống ra sao.

Bây giờ bọn họ lại còn yêu cầu Cố Mang giúp đỡ.

Cố Tứ nhìn lướt qua một vòng trên bàn cơm, thấy sắc mặt khó coi của đám người này, nín cười.

……

Cơm nước xong xuôi.

Cố Mang đút hai tay vào túi, biếng nhác uể oải đứng trước mặt hai cụ già nhà họ Lôi: "Ông ngoại, bà ngoại, con còn có việc, đi trước đây."

Ông cụ Lôi đứng lên: "Ông ngoại tiễn con.''

Đi tới cửa.

Ông cụ dừng lại, nghiêng người nhìn Cố Mang, chậm rãi mở miệng: "Ông ngoại biết con có oán giận, nhưng con cũng đừng trách cậu con, từ nhỏ con và Cố Tứ đã không nghe lời, cậu con vất vả lắm mới đi lên được con đường làm quan, mang theo các con thì không đảm đương nổi mạo hiểm."

Cố Tứ đứng một bên, trong tay cầm điện thoại di động, đang chơi game, bỗng nhiên phì cười ra tiếng: "Chị, chị xem người này thật ngốc, tốc biến đâm vào tường."

Ông ngoại nói chân thành như vậy, cậu ta cũng cảm thấy cậu ta và chị mình không hợp tình hợp lý.

"Cố Tứ, cố gắng học tập, đừng chơi điện thoại di động thường xuyên, không tốt cho mắt." Vẻ mặt ông cụ hiền từ ôn hòa, lập tức nhìn về phía Cố Mang, tiếp tục nói: "Nếu như con quen biết người nhà họ Lục và người nhà họ Tần thì cho cậu con trò chuyện nhiều một chút, cậu con được thăng chức thì người một nhà chúng ta cũng đều có mặt mũi."

Trên mặt Cố Mang không có biểu cảm gì, mặt mày cúi thấp xuống, khóe miệng cười khẩy như có như không.

Không biết cô có nghe lọt hay không, ông cụ còn đang muốn nói thêm gì đó.

Điện thoại của Cố Mang vang lên.

Cô lấy ra khỏi túi rồi nhận máy, dừng lại vài giây, thấp giọng: "Lập tức ra ngay.''

Chỉ nói một câu rồi cúp máy.

Ông cụ nhìn cô: "Bạn tới đón con à?"

Cố Mang gật đầu, cất điện thoại vào túi rồi ngước mắt lên: "Ông ngoại, con đi trước."

"Chờ đã." Ông cụ lấy ra một ngàn tệ từ trong túi áo đồ Đường: “Mấy cái này là để con mua ít đồ cho con và Cố Tứ.”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 148: Sờ tay chị cậu ta?!



Cố Mang thờ ơ quét mắt nhìn số tiền kia, giật giật khóe miệng, con ngươi lạnh lẽo mờ mịt khẽ cong lên, ý cười không rõ: "Không cần."

Cô xoay người, đè vành nón xuống, không nhanh không chậm đi xuống bậc thang, bóng lưng vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.

Cố Tứ đi theo cô.

Đôi mắt già nua của ông cụ híp lại, tay cầm tiền cứng đờ giữa không trung, sắc mặt hơi trầm xuống.

Lôi Tiêu ở trong sảnh lớn thấy Cố Mang đi rồi thì mới bước ra: "Bố, thái độ của nó thế nào?''

Ông cụ cất tiền vào trong túi, hai tay đặt ở đầu rồng trên gậy chống: "Các con đều không nói sai, con bé này tính tình đã quái đản từ nhỏ, không quan tâm đến tình thân, là một đồ vô ơn, có thể trông cậy được nó có thái độ gì chứ."

Lôi Tiêu nhíu mày, hơi nóng nảy: "Vậy phải làm sao? Bố, lần trước con không thể thăng chức, rất có thể là do Cố Mang làm."

Trong đáy mắt của ông cụ suy tư: "Tần Duệ đến Minh Thành, có lẽ là vì rèn luyện, làm ra được chút chiến tích thì sẽ được gọi về Bắc Kinh, con cứ ổn định thì sẽ có cơ hội thăng chức."

Lôi Tiêu không nói gì, nỗi lo lắng trong lòng làm sao cũng không xua tan đi được, vẫn luôn cảm thấy cứ như ông ta đã vô tình đi nhầm đường.

Ông cụ xoay người đi vào trong phòng: "Bồi dưỡng Cố Âm cho tốt, bên phía chị con vẫn còn chút quan hệ, có thể giúp đỡ Cố Âm, đã trở thành học sinh của Úc Trọng Cảnh thì không sợ vòng tròn Bắc Kinh không mở cửa mở đường."

Lôi Tiêu sửng sốt, kinh ngạc nhìn ông cụ.

……

Cố Mang và Cố Tứ đi ra khỏi khu chung cư, xe Lục Thừa Châu dừng ngay ven đường.

Người đàn ông đứng bên cạnh xe, lười biếng dựa vào đó, áo sơ mi đen tỏa ra vẻ lạnh lẽo nhàn nhạt.

Ngón tay có khớp xương rõ ràng kẹp điếu thuốc, tay kia cầm điện thoại di động như đang trả lời tin nhắn.

Giương mắt lên, nhìn thấy Cố Mang bèn cất di động đi, tiến về phía trước hai bước, trông thấy cô mặc áo khoác mỏng màu đen: "Có lạnh không?"

Hai ngày nay nhiệt độ chênh lệch rất lớn, lúc này nhiệt độ đã gần xuống không.

Ngón tay Cố Mang chọc chọc vành nón: "Vẫn ổn.''

Lục Thừa Châu cầm tay cô, rất lạnh, bèn hỏi lại: "Cái này gọi là vẫn ổn?"

Cố Tứ: "..."

Sờ tay chị cậu ta?!

Lòng bàn tay của người đàn ông rất nóng và ấm áp, Cố Mang híp híp mắt.

Lục Thừa Châu mở cửa xe, nghiêng đầu vào bên trong: "Lên xe đi."

Cố Mang nhìn anh ta một cái, đáy mắt có chút sâu, nhếch mày, khom lưng chui vào trong xe.

Cố Tứ lạnh mặt trừng Lục Thừa Châu, hừ một tiếng nhỏ xíu khó có thể nghe thấy, nổi giận đùng đùng leo lên ghế lái phụ.

Môi mỏng của Lục Thừa Châu khẽ nhếch một cái, ngồi xuống bên cạnh Cố Mang, dặn dò Lục Nhất ở phía trước: "Mở hệ thống sưởi lên."

''Hả?" Lục Nhất ngẩn ra, không lạnh mà, mở hệ thống sưởi cái gì.

Lục Thừa Châu thờ ơ liếc mắt một cái, trong nháy mắt, cảm giác áp bức đổ ập xuống.

Lục Nhất cúi đầu, lập tức bật lò sưởi lên.

……

Tỷ Cung.

Cố Mang vừa trở về đã đi tắm.

Trong phòng khách chỉ còn lại Lục Thừa Châu và Cố Tứ.

Người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại.

Bạn nhỏ nằm trên sô pha một cách mất dáng, chân ngắn nâng lên cao cao, chơi trò chơi.

Lục Thừa Châu nói chuyện điện thoại xong, bước đến ngồi xuống, rót ba ly nước rồi cho thêm một muỗng mật ong vào trong một ly.

Cố Tứ thoáng nhìn thấy, nhướn mí mắt lên, đôi mắt được phân ra đen trắng rõ ràng hơi khựng lại.

Nhân vật trò chơi nhảy xuống sông chết đuối, cậu ta bèn đặt điện thoại xuống.

Chân nhỏ giẫm lên sô pha, tay chống mặt: "Nói chuyện đi.''

Lục Thừa Châu nghe vậy, ngước mắt lên.

Bạn nhỏ nhíu mày nhàn nhạt, quỷ quái giống hệt như Cố Mang.

''Muốn nói chuyện gì?" Đôi môi mỏng của Lục Thừa Châu nhếch lên một đường cong nhẹ, dựa về phía sau, cánh tay uể oải lười biếng vắt ngang.

"Chị tôi." Cố Tứ hơi mỉm cười, âm thanh non nớt: "Tôi còn nhỏ tuổi, nhưng chỉ cần tôi còn ở đây thì sẽ không để chị tôi xách đồ trong tay, trên vai đeo túi, chị ấy muốn chơi, muốn ăn cái gì mua cái gì làm cái gì thì tôi đều sẽ làm."

Lục Thừa Châu gật đầu: "Cho nên?"
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 149: Có thể động thủ thì tuyệt đối không nói chuyện vô nghĩa



"Anh muốn ở bên chị tôi thì phải đối xử tốt với chị tôi hơn cả tôi!" Cố Tứ thu hồi nụ cười, đôi mắt phân chia đen trắng rõ ràng kia nhìn anh ta, tỏa ra vẻ lạnh lẽo không phù hợp với tuổi tác: "Không được chọc chị ấy tức giận, không được bắt nạt chị ấy."

Lục Thừa Châu ừ một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt không nhìn ra được gì, cúi đầu mở miệng nói: "Biết rồi."

"Đừng chỉ biết rồi." Cố Tứ vẫn nhìn anh ta chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị: "Tôi đang huấn luyện, ngày mai phải đi rồi, tôi biết anh rất lợi hại, là người thừa kế đã được quyết định trong nhà họ Lục, nhưng trong mắt tôi, nhà họ Lục cũng chẳng có gì ghê gớm, nếu như để tôi biết anh bắt nạt chị tôi thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."

Lục Thừa Châu nhìn cậu ta.

Bạn nhỏ nói rất chậm, rất có sức uy h**p, ánh mắt rất tàn nhẫn, giống như một con sói nhỏ, kiêu căng khó thuần.

Giống Cố Mang đến tám chín phần.

Tự cao tự đại.

Lần đầu tiên nghe người ta nói, nhà họ Lục cũng chẳng có gì ghê gớm.

Đứa em trai này của Cố Mang cũng không tệ.

Người đàn ông khẽ nhếch đôi môi mỏng: "Được, sau này những chuyện của cậu cứ giao cho tôi làm."

Lúc này Cố Tứ mới thu hồi thái độ thù địch lại, nhưng vẫn luôn có cảm giác khó chịu khi cải trắng nhà mình bị heo ủi: "Còn nữa, chị tôi rất thích ngọt, lúc tâm trạng của chị ấy không tốt thì cho chị ấy một viên kẹo là được."

Lục Thừa Châu biết rõ cô gái rất dễ dỗ dành.

Cố Tứ nói xong, có chút tức giận, cũng có chút không cam lòng, ôm chân, trong miệng lẩm bẩm: "Nếu không phải tôi thấy chị tôi ngầm đồng ý cho anh chạm vào chị ấy thì vừa rồi anh dám sờ tay chị tôi còn phải hỏi trước xem súng của ông đây có đồng ý hay không!"

Lục Thừa Châu không nghe rõ cậu ta nói cái gì, nhưng sự khinh bỉ của bạn nhỏ đã nói cho anh ta biết đó không phải là lời gì tốt lành.

Nhướn mày, không mở miệng.

Cố Tứ bưng nước anh ta đã rót, uống một ngụm lớn để dập lửa.

Lục Thừa Châu nhìn về phía phòng ngủ chính, Cố Mang vẫn chưa bước ra.

Ánh mắt anh ta dừng trên người Cố Tứ, thuận miệng hỏi: "Huấn luyện ở Thú doanh có hài lòng không?"

Nhắc tới huấn luyện bên kia, ánh mắt Cố Tứ rất khinh thường: "Thì cũng vậy."

Ngoại trừ sức mạnh thân thể bị hạn chế thì trong Thú doanh cũng không làm khó được cậu ta.

''Có muốn đổi chỗ khác không?''

Điện thoại bên cạnh vang lên, Lục Thừa Châu cầm lên trả lời tin nhắn.

Đáy mắt Cố Tứ suy nghĩ vài giây rồi hỏi: "Có chỗ nào tốt không?"

Lục Thừa Châu cũng không ngẩng đầu lên: "Căn cứ huấn luyện Bò Cạp Đỏ, dám đi không?"

Ở Thú doanh hơn một tháng, không phải bạn nhỏ chưa từng nghe nói đến nơi này.

Cố Tứ nghe vậy, khó tin trừng to mắt, trong mắt mơ hồ có sự hưng phấn: "Anh muốn đưa tôi sang đó?"

Đây chính là bộ đội đặc chủng thần bí nhất của nhà họ Lục, bên trong là một đám ma quỷ chân chính, phàm là ai từng giao thủ ở trước mặt bọn họ thì đều nói ở trước mặt bọn họ cũng chỉ có đường trốn, hơn nữa bạn sẽ không thể nhìn thấy ngay cả cái bóng của bọn họ, không biết lúc nào thì bị bọn họ g**t ch*t.

Lục Thừa Châu thấp giọng ừ một tiếng, trả lời tin nhắn của Hạ Nhất Độ, đặt điện thoại xuống rồi ngước mắt lên: "Ngày mai không cần quay về Thú doanh, tôi sẽ cho người đưa cậu đến Bò Cạp Đỏ."

"Bò Cạp Đỏ?" Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh nhạt của Cố Mang đột nhiên vang lên.

Hai người nhìn qua.

Nữ sinh bước ra khỏi phòng, mặc áo thun lớn màu đen, cổ áo rộng thùng thình, không giống với áo ngủ kín không kẽ hở ngày hôm qua.

Cầm khăn mặt lau tóc, trong con ngươi đen kịt lạnh lẽo.

Làn da rất trắng, các đường nét trên gương mặt mờ mịt hơi nước, bắt mắt cực kỳ.

Còn có thể trông thấy mạch máu màu xanh nhạt trên cổ.

Lục Thừa Châu híp mắt nhìn.

Xinh đẹp.

Cố Tứ gật đầu: "Chị, em đã từng nghe đến nơi Bò Cạp Đỏ này ở Thú doanh, vô cùng lợi hại, Thú doanh không có gì khó khăn đối với em, em ở lại cũng chỉ lãng phí thời gian."

Cố Mang ngồi xuống sô pha, không chút để ý vểnh chân bắt chéo, lời ít ý nhiều: "Ừm, đi rồi cũng đừng cậy mạnh.''

''Biết rồi chị!" Cố Tứ nghe thấy Cố Mang đồng ý thì càng hưng phấn hơn.

Chờ đến khi cậu ta lợi hại, nếu Lục Thừa Châu dám bắt nạt chị cậu ta, cậu ta có thể động thủ thì tuyệt đối sẽ không nói chuyện vô nghĩa!
 
Back
Top Bottom