Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 110: Sao, coi thường y học cổ truyền à?



Tần Phóng hắng giọng, sờ cằm: "Thật không thể ngờ, anh Thừa…anh Thừa lại đi ăn lẩu quán vỉa hè!"

Nói được nửa chừng, cửa xe đột nhiên bị kéo mở, anh ta cứng đờ quay đi.

Lục Thừa Châu chui vào xe, ánh mắt đen láy nhìn anh ta một cái: "Đến Đế Uyển."

Khuôn mặt người đàn ông không có biểu cảm gì, nhưng giọng nói lại khiến người ta cảm nhận rõ tâm trạng của anh ta khá tốt.

Tần Phóng cảm thấy chột dạ, tò mò nhưng không dám hỏi bừa, lặng lẽ khởi động xe.

Hạ Nhất Độ chơi xong một ván game, lên tiếng: "Anh Thừa, Lục Tứ vừa mới có tin, lô hàng kia của chúng ta đã được đưa đến an toàn, Ảnh Minh nhận đơn nhưng giá cao gấp mười lần so với thị trường."

Tần Phóng ngạc nhiên trợn mắt: "Có chuyện gì vậy? Chúng ta đắc tội với Ảnh Minh sao?"

Không đúng, nếu thật sự đắc tội thì sao lại nhận đơn hàng.

Hay nghĩ bọn họ là đám coi tiền như rác?!

Lục Thừa Châu nhíu mày, trong mắt chứa đầy suy tư.



Cố Mang tắm xong đi ra, vừa rũ mắt lau tóc vừa đi đến trước bàn.

Trùm khăn l*n đ*nh đầu, cô lấy máy tính từ trong túi ra, đặt lên bàn và bật máy lên.

Tiện tay lấy một chai nước, vặn mở chai nước rồi ngồi xuống.

Lưng tùy tiện tựa ra sau, ghế ngả ra góc ba mươi độ, lắc lư không ngừng.

Đôi chân vừa dài vừa thẳng bắt chéo nhau gác lên bàn.

Cả người toát lên vẻ hoang dã.

Chẳng bao lâu, trên màn hình máy tính trống trải xuất hiện một biểu tượng cuộc gọi thoại.

Vân Lăng hớn hở nói: "Tôi có tin tốt cho cô đây. Vừa rồi ông đây đã kiếm được một khoản lớn từ Lục Thừa Châu, giá cao gấp mười lần so với thị trường!"

Cố Mang ngẩn người một giây. Lúc này cô mới nhớ ra, trước đó, vì Lục Thừa Châu đã cướp Miên Ngọc của cô nên cô đã nhờ Vân Lăng đưa Lục Thừa Châu vào danh sách được đối đãi đặc biệt.

Cô đã có trong tay Miên Ngọc mà không tốn một xu.

Việc làm hôm nay có chút vô nhân đạo, trong mắt cô hiện lên một chút áy náy hiếm thấy. Giọng nói hạ thấp, không phân biệt nam nữ: "Về sau đừng nhắc đến ân oán giữa tôi và Lục Thừa Châu nữa. Vẫn nhận đơn hàng theo giá thị trường."

"Ý gì vậy?" Vân Lăng không hiểu lắm: "Cô và Lục Thừa Châu đã hòa giải rồi à? Từ nay mọi người đều là bạn?"

Cố Mang không trả lời, chỉ lạnh lùng nói hai chữ: "Làm theo."

Vân Lăng: “...”

Hôm nay vị này có chút kỳ lạ nha, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Cố Mang cầm khăn lau tóc: "Không còn chuyện gì thì cúp máy đây."

Vân Lăng đang chìm đắm trong tưởng tượng thì bỗng tỉnh lại, vội vàng lên tiếng: "Có đây chị hai, đừng vội cúp máy. Bên nước K có người đặt hàng ẩn danh, đặc biệt chỉ định cô, muốn cô tìm vị bác sĩ y học cổ truyền thần kỳ đó."

Cố Mang dừng lại, lông mày tinh tế nhíu lại: "Không nhận đơn đặt hàng ẩn danh."

"Được." Vân Lăng đáp, rồi lại tiện mồm nói thêm: "Tổ chức Y tế phương Tây có danh tiếng lớn như thế mà sao các nhân vật lớn đều tìm bác sĩ y học cổ truyền vậy, thật sự lợi hại đến vậy sao?"

Cố Mang nhướng một bên mày, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi: "Sao, coi thường y học cổ truyền?"

Vân Lăng không nghe ra sự lạnh lẽo trong giọng nói của Cố Mang, chỉ khó hiểu: "Không phải, chỉ là tò mò không biết có thật sự thần kỳ như vậy không."

Cố Mang cười nhẹ một tiếng, không rõ ý tứ, giọng nói lạnh lẽo: "Làm gì thần kỳ như vậy."



Ngày hôm sau, lúc chín giờ sáng.

Cố Mang xuất hiện tại phim trường Bắc Kinh đúng giờ.

Chu Chu - trợ lý của Thịnh Thính đang đợi ở cổng phim trường, nhìn thấy Cố Mang thì ánh mắt tràn đầy phấn khích: "Cố Thần, lâu rồi không gặp!"

Cố Mang nhướng một bên mày, bất cần đời.

Cô nhìn cái bụng cao phồng của Chu Chu, nhỏ giọng lười biếng: "Tốc độ nhanh ghê, đã có em bé rồi à."

Chu Chu ngượng ngùng cười: "Lúc kết hôn đã gửi thiệp mời chị, nhưng chị không đến. Hôm nay anh Thính đặc biệt dẫn em đi theo để gặp chị. Cố Thần, chúng ta vào trong trước nhé, vừa đi vừa nói chuyện."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 111: Vụ nổ thứ ba! Biên đạo múa hàng đầu trong làng giải trí



Cố Mang gật đầu, bước đi thoải mái tự nhiên, đôi mày và mắt tinh tế sắc nét: "Muốn biết con trai hay con gái không?"

Chu Chu ngạc nhiên mở to mắt: "Cái này cũng có thể nhìn ra sao?"

Bây giờ bên bệnh viện không được nói về cái này.

Cố Mang nắm lấy cổ tay cô ấy, đầu ngón tay sạch sẽ mảnh mai chạm nhẹ vào mạch đập của cô ấy: "Thích con gái hay con trai?"

Chu Chu thì thầm: "Con gái, có thể mua nhiều bộ đồ đẹp cho con bé mặc, bé sẽ là một áo bông nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện."

Một lúc sau, Cố Mang buông tay cô ấy ra, khóe miệng nhếch lên: "Con gái."

Chu Chu vừa vui mừng vừa hạnh phúc, cô ấy xoa bụng cười ngốc nghếch, hạnh phúc trên mặt gần như tràn ra ngoài.

Cố Thần có ân tái sinh với cô ấy.

Năm đó trước khi kết hôn, cô ấy đã đi khám sức khỏe tiền hôn nhân, phát hiện bản thân khó thụ thai, gần như không thể có con.

Bên phía nhà trai kiên quyết muốn hủy đám cưới, bỏ cô ấy.

Ảnh cưới đã chụp, ngày cưới cũng đã chọn, thế mà nói hủy là hủy ngay.

Sau đó, bệnh của cô ấy được Cố Thần chữa khỏi, chồng hiện tại rất yêu thương cô ấy, cô ấy cũng đã có em bé.

Vốn dĩ cô ấy đang nghỉ thai sản, nhưng nghe anh Thính nói rằng hôm nay Cố Thần sẽ đến, cô ấy đã không thể chờ đợi được nữa, muốn gặp Cố Thần ngay.

Thịnh Thính thấy hai người thì tiến lên vài bước, cơ thể hơi ngả ra sau, tỉ mỉ đánh giá Cố Mang.

Vẻ kinh ngạc trong mắt không thể che giấu.

"Vãi thật, chị hai, nếu chị vào giới giải trí thì chắc chắn sẽ làm cho giới giải trí chao đảo mất!"

Hai người đã không gặp mặt gần hai năm trời.

Nữ sinh vẫn thích màu đen như vậ, màu đen làm cô trắng đến phát sáng. Sau hai năm gương mặt đó đã xinh đẹp đến mức khiến người khác phải cảm thấy xấu hổ.

Cố Mang là một biên đạo múa thiên tài.

Cô là một cô gái xinh đẹp, cao ráo. Cô đã bắt đầu hợp tác với anh ta khi mới mười bốn tuổi.

Phong cách vũ đạo của cô đã tự thành một trường phái riêng, hoang dã đầy cảm xúc, sức bật chắc chắn, khí chất mạnh mẽ, vô cùng quyến rũ.

Một kiểu vừa ngầu vừa đẹp.

Nhờ vào điệu nhảy mà cô biên đạo cho anh ta, cộng thêm bài hát của anh ta, anh ta đã nổi tiếng chỉ sau một đêm.

Video nhảy của anh ta còn liên tục chiếm sóng tất cả các phần mềm giải trí suốt một tuần.

Sau khi anh ta nổi tiếng, rất nhiều ngôi sao đã tìm đến Cố Mang để nhờ cô biên đạo múa và nhảy.

Cô đã trở thành biên đạo hàng đầu được săn đón nhất trong toàn bộ giới giải trí.

Không hề quá khi nói Cố Mang của hai năm trước là biên đạo múa và nhảy mà mọi ngôi sao đều muốn mời.

Cô còn là đối tượng mà vô số người muốn bái làm thầy.

Và lúc đó, cô còn chưa đến mười lăm tuổi!

Sau một năm ở trong giới giải trí, cô đã lặng lẽ rút lui, giống như cách cô đột ngột xuất hiện vào năm đó.

Hai năm qua, có rất nhiều biên đạo múa bắt chước phong cách của cô, nhưng họ vẫn không thể bắt chước được linh hồn trong điệu nhảy của cô.

Đã thấy Cố Mang nhảy múa hút hồn đoạt phách như vậy thì làm sao có thể nhìn ngắm những người không bằng cô được chứ.

Lúc đó, cô không lộ diện ở nơi làm việc, chỉ khi nào ở riêng mới tháo mặt nạ ra.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh ta đã rất kinh ngạc.

Tuần trước tìm cô, anh ta hoàn toàn không có hy vọng gì về việc cô sẽ đồng ý, nhưng anh ta vẫn dũng cảm hỏi.

Không ngờ cô đã đồng ý ngay lập tức!

Có cô ở đây, sợ là trận chiến cuối năm này sẽ vô cùng bùng nổ.

Nữ sinh bỏ hai tay vào túi, đứng một cách tuỳ tiện lười biếng, một ngón tay đẩy vành mũ lên.

Ánh nắng chiếu xuống, gương mặt kia trắng đến phát sáng, ngũ quan đẹp đến mức khiến ngày nào Thịnh Thính cũng phải suy nghĩ làm sao mà cô lại đẹp như vậy.

Cô nheo mắt nhìn anh ta, giọng nói lạnh nhạt: "MV quay lộ mặt đi."

Thịnh Thính và Chu Chu đồng loạt cứng đờ.

Chỉ lo vui mừng vì chị đại này đồng ý quay MV mà lại quên mất rằng gương mặt này sẽ bùng nổ như thế nào trong giới giải trí sau khi MV kia được phát hành.

Chu Chu nhìn Thịnh Thính với vẻ phức tạp: "Anh Thịnh, em nghĩ chắc chắn sẽ có rất nhiều công ty giải trí tìm đến Cố Thần."

Thịnh Thính cắn răng: "Mặc kệ đi, cô ấy đẹp như vậy, fan nhìn cũng vui mắt, anh cũng đang mưu cầu phúc lợi cho toàn dân mà thôi."

Khóe miệng Chu Chu co giật. Không biết tại sao, nghĩ đến cảnh tượng sau khi MV được phát hành, cô ấy lại cảm thấy có chút phấn khích.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 112: Rốt cuộc đây là chị đại thần tiên gì vậy



Gương mặt như vậy, cộng thêm khả năng biên đạo đã nổi tiếng từ lâu của cô.

Công ty giải trí nào mà không muốn cơ chứ.

Đối với hoạt động thương mại, chỉ cần để Cố Mang đứng đó làm bình hoa thôi thì cũng có thể khiến địa điểm tổ chức sự kiện đông nghịt người.

Cố Mang đã đến thì tức là cô đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.

Năm đó, khoảng thời gian mà cô nhảy múa trong giới giải trí chính là những ngày tháng mà cô hài lòng nhất, cô có chút nhung nhớ khoảng thời gian ấy.

Một lý do khác là thẻ ngân hàng của cô gần như cạn kiệt rồi, cô phải ra ngoài kiếm tiền thôi.

Không ai trong giới giải trí không thán phục trước khả năng kiếm tiền của Thịnh Thính.

Buổi hòa nhạc nào cũng đông kín người.

Lần này, cô có thể lấy một nửa thu nhập của anh ta.

Cố Mang híp mắt.

Bên đạo diễn chuẩn bị gần xong thì qua gọi người: “Thịnh Thính, các cậu đi trang điểm trước đi…”

Nói đến cuối câu, đạo diễn chỉ còn lại âm cuối, mắt gần như dán chặt vào gương mặt của Cố Mang.

Mầm non tốt vậy là từ đâu ra thế?!

Thịnh Thính liếc nhìn đạo diễn, khoanh tay, cười mỉm: “Đạo diễn Biên, đây là biên đạo múa trước đây của tôi.”

Giọng điệu của anh ta khá kiêu ngạo, như thể quen biết với Cố Mang là điều gì đó rất đáng tự hào.

Biên Kim Trì ngạc nhiên trợn to mắt, giọng không kiềm chế được mà cất cao: “Cố Thần?!”

Thịnh Thính nhướn mày gật đầu, nói với Cố Mang: “Biết cả giới giải trí mong chờ chị trở lại đến mức nào không.”

Trên mặt Cố Mang không có biểu cảm gì, mặt mày tinh xảo toát lên vẻ lạnh lùng khó gần. Cô lịch sự chào hỏi Biên Kim Trì: “Chào đạo diễn Biên.”

Lúc này Biên Kim Trì mới sực tỉnh lại sau cú sốc: “Thịnh Thính cứ mãi che giấu nữ chính của MV lần này, nói chờ hôm nay để tôi tự xem, hóa ra chính là Cố Thần cô.”

Sao trước đây ông ta không biết vị này có nhan sắc không góc chết như vậy chứ?!

Thịnh Thính sờ mũi: “Chúng ta vẫn nên nhanh chóng chuẩn bị quay phim thôi, chị hai khá bận, thời gian cũng không nhiều.”

Biên Kim Trì vội vàng nói: “Đúng, đúng, đúng. Các cậu đi thay đồ và trang điểm trước đi.”

Thịnh Thính dẫn Cố Mang đi về phía phòng trang điểm, đột nhiên nhớ ra điều gì, anh ta nhìn cô: “Chị à, sau khi chị quay MV bài hát mới của em xong thì chẳng phải mọi người ở trường chị sẽ biết thân phận của chị sao. Như vậy có phiền đến cuộc sống của chị không?”

Biên Kim Trì nghe vậy thì tiếp tục sốc: “Ý gì? Cố Thần đang học đại học?”

Chu Chu cũng không biết chuyện này, trong mắt đầy sự ngạc nhiên.

Cố Thần rất lợi hại, mặc dù trông có vẻ còn khá nhỏ, nhưng thực lực của cô bày ra trước mắt như vậy. cô ấy không dám nghĩ là còn nhỏ như vậy.

Thịnh Thính lười biếng lắc lắc ngón tay, mặt mày nghiêm túc: “Giới thiệu với mọi người, Cố Mang, học sinh lớp 12 trường trung học Minh Thành, đang trong giai đoạn chạy nước rút chuẩn bị cho kỳ thi đại học.”

Khóe miệng Biên Kim Trì co giật: “Kỳ thi đại học?”

Thịnh Thính nhướn mày, nụ cười càng thêm kiêu ngạo: “Không ngờ chứ gì.”

Biên Kim Trì: “……”

Vậy là vào năm mà Cố Mang nổi như cồn trong giới giải trí thì vị chị đại này mới chỉ khoảng mười lăm tuổi thôi?!

Có lẽ là vì không thể chấp nhận nổi nêm đến khi Thịnh Thính và Cố Mang vào phòng trang điểm của mình, ánh mắt mơ màng của Biên Kim Trì mới lộ vẻ hoảng hốt.

Trong lòng thầm hô vãi chưởng.

Rốt cuộc thì vị chị đại này là thần tiên phương nào vậy.



Phòng trang điểm.

Cố Mang lấy quần áo từ trong ba lô ra.

Ném chiếc váy dài màu đỏ nhăn nhúm, rách rưới lên trên ghế.

Thợ trang điểm nhìn mà cả mặt ngơ ngác. Mặc bộ đồ này để quay MV của anh Thính thì có phải là quá tùy tiện rồi không.

Lúc này, cô ta vô tình liếc thấy một góc của chiếc váy có cánh chim hồng hạc, trong lòng giật mình, ngạc nhiên thốt lên: “Cố Thần, bộ đồ này của cô là……”

Nữ sinh tiện tay để ba lô sang một bên, liếc nhìn bộ đồ trên ghế, thấy biểu tượng cánh chim hồng hạc lộ ra bên ngoài, cô lạnh nhạt nói: “Hàng giả cao cấp.”

Thợ trang điểm thở phào nhẹ nhõm.

Cũng đúng, rất khó để có được bộ đồ của thương hiệu này.

Hơn nữa cô ta chưa từng nhìn thấy bộ đồ này ở trên thị trường.

Cố Mang cầm bộ đồ vào phòng thay đồ.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 113: Vừa đẹp vừa ngầu! Cả nam lẫn nữ đều thích!



Ngay cả trong giới giải trí thì gương mặt của Thịnh Thính cũng thuộc loại có nhan sắc, trang điểm vừa nhanh vừa dễ, chỉ tốn chút thời gian để tạo kiểu tóc.

Nhìn vào gương mặt khiến hàng triệu fan hâm mộ say đắm của mình ở trong gương, anh ta sờ sờ cằm.

Anh ta chỉ thấy Cố Mang mặc màu đen trắng, lần này chắc là cô đã chuẩn bị màu đỏ.

Không biết cô mặc lên trông sẽ như thế nào.

Ra khỏi phòng trang điểm, phòng trang điểm của Cố Mang ở đối diện vẫn đóng chặt cửa.

Anh ta nhướng mày, rẽ bước đi bàn bạc với nhóm đạo diễn về cảnh quay sắp tới.

Nhảy đôi, cần phải tập luyện tại chỗ.

Anh ta và Cố Mang đều có nền tảng tốt, trước đây hai người cũng đã từng hợp tác với nhau nên việc tập luyện tại chỗ sẽ rất nhanh.



Hai mươi phút sau, Thịnh Thính và đạo diễn đang chỉ vào sân khấu đỏ đã được dựng sẵn, thảo luận về cách xuất hiện của Cố Mang sắp tới.

"Cố Thần." Giọng Chu Chu đột nhiên vang lên, âm thanh nhẹ nhàng, mang theo một sự ngạc nhiên.

Thịnh Thính dừng lại, ngón tay lơ đãng cuộn tròn, từ từ quay đầu lại.

Một bóng dáng màu đỏ xông vào tầm mắt, khiến người ta ngỡ ngàng, choáng ngợp.

Nữ sinh mặc một chiếc váy voan đỏ với phần tà váy lộn xộn tự nhiên, chân đi đôi bốt Martin đỏ cổ điển cao đến bắp chân, dây buộc làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp của cô.

Lông vũ đỏ buộc ở bên hông, tôn lên vòng eo thon thả.

Váy voan không có tay áo, bên bả vai có vài dải ruy băng buông lơi, tôn lên cánh tay trắng mịn màng thon dài và xinh đẹp.

Tóc đen bồng bềnh dài đến vai buông xõa tự nhiên trên vai.

Phong cách trang điểm vừa rực rỡ vừa lạnh lùng cùng đường kẻ mắt đỏ khiến đuôi mắt cô càng thêm kiêu ngạo.

Như tiên, như yêu.

Thịnh Thính hít ngược một hơi lạnh: "Vãi chưởng, chị hai, cái này chị... quả thật là!"

Anh ta không tìm được từ nào để miêu tả cô, vì chính bản thân cô đã là một hình dung từ!

Màu đỏ là màu có lực tấn công mạnh mẽ nhất trong tất cả các màu, hung dữ và bá đạo giống như một ngọn lửa, trông như thể tất cả sự tuỳ tiện và tà ác mà cô kìm nén trong xương tủy đều được giải phóng ra ngoài.

Quá ngầu rồi!

Tất cả ánh mắt tại hiện trường đều đổ dồn vào Cố Mang, mãi vẫn không thể hồi phục lại tinh thần.

Chưa bao giờ thấy ai có thể khống chế màu đỏ đẹp đến vậy.

Nhiều người đã lấy điện thoại ra chụp ảnh, không cần hiệu ứng làm đẹp mà gần như đánh bại vô số sao hạng A trong giới.

Trên mặt Cố Mang không có biểu cảm gì, dáng người thon thả cao ráo kia ôm tay đi đến, mặt mày tinh tế ẩn chứa sự lạnh lùng, giọng nói thản nhiên: "Tập luyện trước đã."

Lúc này Thịnh Thính mới phản ứng lại, gật đầu như người mất hồn.

Cố Mang biên đạo bài múa, đạo diễn đứng một bên chỉ đạo góc quay và tình cảnh lên sân khấu: "Một lát nữa Thịnh Thính sẽ xuất hiện trước, Cố Mang thì đi vào từ cánh cửa bên cạnh."

Không biết có bao nhiêu người bị chinh phục bởi bước đi và khí chất vô tình của vị chị đại này nữa!

Cố Mang thản nhiên ừ một tiếng.

Đạo diễn lại quét một vòng quanh sân khấu: "Vị trí ở giữa kia là vị trí của hai người, đội nhảy của Thịnh Thính sẽ phối hợp với hai người."



Đến lần tập đầu tiên vào buổi chiều, Thịnh Thính đã hoàn toàn bị vũ đạo do Cố Mang biên soạn chinh phục.

Từ sợi tóc đến đầu ngón tay cô đều vừa đẹp vừa ngầu, ẩn chứa một sức hút đối với cả nam lẫn nữ.

Cô như hòa làm một với toàn bộ sân khấu, quyến rũ, bùng nổ mạnh mẽ, vừa bá đạo vừa gợi cảm trong từng nhịp điệu.

Sự cuồng ngạo từ trong xương tủy.

Khí chất mạnh mẽ đến mức khiến người ta không dám lại gần, nhưng cũng quyến rũ không thể cưỡng lại.

Anh ta dùng hết sức lực mới miễn cưỡng không bị khí chất của cô đè bẹp.

Điệu nhảy đôi của hai người rất sát gần nhau, mặc dù không có tiếp xúc cơ thể nhưng trong mắt người khác lại có vẻ rất mờ ám.

Buổi tập luyện kết thúc.

Biên Kim Trì phấn khích đứng dậy: "OK! Chính là hiệu ứng này! Phó đạo diễn, bảo các diễn viên quần chúng chuẩn bị, có thể bắt đầu quay chính thức được rồi."

Trang thủ thời gian nghỉ ngơi, nhà tạo mẫu đến giúp Thịnh Thính và Cố Mang sửa sang lại tóc tai.

Dựa theo thời gian tập luyện vừa rồi, việc quay phim sẽ xong rất nhanh, hai tiếng là đủ rồi.

Cố Mang lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lục Thừa Châu.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 114: Anh Thừa đang đợi cuộc gọi của ai vậy?



Thịnh Thính nhìn nữ sinh bên cạnh, khuôn mặt kiều diễm kia thật khiến lòng người xao xuyến.

Ánh mắt anh ta trở nên sâu thẳm, anh ta hỏi cô với giọng điệu khá nhẹ nhàng: "Tối nay cùng ăn một bữa nhé?"

Cố Mang nhíu máy, lười biếng tuỳ ý đứng bắt chéo hai chân, ngón tay từ từ gõ chữ, bình tĩnh nói: "Có việc rồi."

Thịnh Thính tiếc nuối thở dài: "Thế, lần sau vậy."

Dù sao thì sau này bọn họ cũng còn nhiều cơ hội hợp tác.



Ngoại ô Bắc Kinh, trong một câu lạc bộ nguy nga tráng lệ.

Toàn bộ phòng đều là những con cháu có ngoại hình nổi bật của vài gia tộc lớn ở Bắc Kinh.

Một vài người quây quần bên bàn chơi mạt chược.

Tần Phóng tùy tiện ném một quân bài ra ngoài.

"Ù rồi." Hạ Nhất Độ nở nụ cười trông rất ngứa đòn: "Lão Tần, hay là cậu tính xem tối nay cậu thua bao nhiêu rồi đi?"

"Mẹ kiếp!" Tần Phóng chửi, súc vật này lại ăn bài của anh ta, thật muốn lật bàn quá đi.

Úc Mục Phong đẩy bài, ngón tay kẹp điếu thuốc đặt ở góc bàn, nở một nụ cười xấu xa: "Anh Tần, hay là anh đổi chỗ cho anh Thừa đi? Anh ấy cứ ngồi bên đó xoay điện thoại mãi, là đang chờ cuộc gọi của ai à?"

Những người khác nghe vậy thì hưng phấn như sói ngửi thấy mùi thịt, ánh mắt từng người đều lóe lên sự tò mò.

Ai có thể khiến anh Thừa chờ cuộc gọi chứ?

Tần Phóng quay lại nhìn người đàn ông đang gác chân dài lên bàn trà, không biết nên nói từ đâu.

"Liên quan gì đến các cậu!" Anh ta cắn điếu thuốc ở khóe miệng, xào bài: "Nào nào nào, chơi lại đi. Tôi không tin là tối nay tôi không thắng được một ván nào! Mẹ nó chứ."

Úc Mục Phong nhún vai.

Lục Thừa Châu ngồi trên sofa, cổ áo sơ mi đen mở hai cúc, để lộ xương quai xanh và yết hầu quyến rũ.

Tay áo xắn lên vài đoạn, lộ ra một phần cánh tay.

Ngón tay thon dài sạch sẽ kẹp điện thoại, thỉnh thoảng xoay xoay.

Đầu ngón tay kia kẹp một điếu thuốc, cổ tay buông lơi.

Ánh đèn phía bên sofa rất tối, làm cho làn da của người đàn ông trông trắng mịn như gốm sứ tinh xảo.

Đột nhiên, điện thoại vang lên một tiếng, động tác của anh ta dừng lại. Anh ta thuận tay trượt đến vị trí mở khóa vân tay, thấy có một tin nhắn WeChat chưa đọc.

Cố Mang: "Kết thúc vào khoảng 6 giờ, tại phim trường Bắc Kinh."

Ngắn gọn súc tích.

Lục Thừa Châu cất điện thoại, đứng dậy, hai chân dài thẳng tắp, dáng vẻ lười biếng.

Anh ta cúi người, khớp xương ngón tay rõ ràng dụi điếu thuốc vào gạt tàn.

Sau đó lấy áo khoác vest treo trên sofa.

Tần Phóng vô tình liếc thấy, kêu lên: "Anh Thừa, anh đi ra ngoài à?"

Lục Thừa Châu ừ một tiếng, giọng nói mang chút lười biếng khàn khàn: "Các cậu chơi đi."



Phim trường.

Quá trình quay MV đã gần đến hồi kết.

Chỉ còn lại điệu nhảy đôi của cô và Thịnh Thính, giữa chừng có nghỉ giải lao vài phút để bên kia chuẩn bị đồ.

Chu Chu cầm nước đi qua, nói rất hào hứng: "Cố Thần, anh Thịnh, hai người phối hợp ăn ý quá, thật sự rất đẹp!"

Phong cách nhảy của hai người đều mang tính hoang dã, vừa quyến rũ vừa cao cấp.

Cố Mang thuận tay nhận lấy chai nước khoáng, mở nắp uống một ngụm, nhìn bụng cô ấy, nhỏ giọng nói: "Thai giáo miễn phí."

Chu Chu bị chọc cười.

Một tay Thịnh Thính cho vào túi, cười hỏi: "Hai người tụi anh có cảm giác CP không?"

Chu Chu gật đầu điên cuồng, cả hai người đều mặc đồ màu đỏ, trông rất giống một cặp tình nhân.

Cố Mang không nói gì, uống xong nước thì để chuyên viên trang điểm tô lại son môi cho cô.

Nghỉ ngơi được một chút thì Biên Kim Trì lại lớn tiếng gọi họ.

Phần cuối của toàn bộ MV chỉ vỏn vẹn vài chục giây nhưng lại là linh hồn của toàn bộ MV.

Hai người đứng dưới quả cầu màn đỏ, ánh sáng đỏ chiếu lên hai người, động tác rất cuốn hút.

Đẹp đến đỉnh điểm.

Khi nhạc kết thúc, Thịnh Thính và Cố Mang đứng dựa lưng vào nhau.

Đôi mắt luôn cụp xuống của nữ sinh ngước lên, đôi mắt vừa đen vừa sáng hút hồn đoạt phách, tràn đầy công kích, vừa hoang dã vừa lạnh lùng.

Phá vỡ sự điên cuồng trong xương tủy.

Đột nhiên, đôi mắt lạnh lẽo của cô dừng lại.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 115: Đâm thủng lớp giấy giữa hai người?



Ở chỗ cửa cách đó không xa, Lục Thừa Châu lười biếng tùy tiện đứng đút một tay vào túi quần, khuôn mặt không có biểu cảm gì khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Thờ ơ.

Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc đã cháy đến một nửa. Lục Thừa Châu đã đứng như vậy được một lúc rồi.

Cố Mang nhướng một bên mày, khá ngạc nhiên khi thấy anh ta đến đây nhanh như vậy.

Thịnh Thính cũng nhìn thấy bóng dáng màu đen của Lục Thừa Châu.

Áo khoác vest khoác ngang trên cánh tay, anh ta híp nửa mắt, đường nét khuôn mặt quá hoàn hảo, thậm chí khiến cho một ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí vốn tự tin về ngoại hình như anh ta cũng phải kém phần nào.

Anh ta nhìn thêm vài lần rồi chuyển ánh mắt đi.

Lúc này, Cố Mang mới thản nhiên lên tiếng: “Tôi có việc, đi trước nhé.”

Thịnh Thính ngẩn ra, đang định nói gì đó thì nữ sinh đã quay lưng lại, bước ra ngoài một cách thong dong.

Đến cửa thì cô dừng lại.

Thịnh Thính ngẩn ngơ nhìn theo.

Nữ sinh nói vài câu với người đàn ông, người đàn ông khoác áo vest lên vai cô rồi cùng cô rời đi.

Anh ta không muốn thừa nhận rằng trông hai người họ thật xứng đôi vừa lứa.

Chu Chu lặng lẽ đứng lặng im bên cạnh Thịnh Thính.



Cố Mang nghiêng đầu nhìn áo khoác vest trên vai: “Thật sự không lạnh.”

Cô cũng không quen mặc đồ của người khác.

Lục Thừa Châu nghiêng đầu nhìn, nhìn chiếc váy đỏ dưới áo khoác vest của cô, rồi anh ta nhìn lên trên, xương quai xanh tinh tế đẹp đẽ, chiếc cổ trắng nổi bật dưới chiếc váy đỏ, trắng đến phát sáng, trắng đến nỗi nhìn thấy rõ mạch máu bên dưới.

Đôi mắt đen nhánh của anh ta híp lại.

Hình ảnh cô nhảy với một người đàn ông khác thoáng hiện lên trong đầu.

Đáy mắt xẹt qua một tia nguy hiểm.

Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy nữ sinh mặc đồ màu sắc rực rỡ như vậy. Lúc đó anh ta cứ nhìn chằm chằm mãi, thậm chí còn không biết bản thân đã sực tỉnh lại từ lúc nào.

Có lẽ chính khoảnh khắc cô nhảy với người đàn ông khác, anh ta như bị đâm vào mắt.

Có gì đó thôi thúc anh ta đá người đàn ông đó ra, nhưng anh ta đã kìm nén lại.

Lục Thừa Châu nắm tay cô lần thứ hai.

“Lạnh.” Anh ta nhìn vào đôi mắt trong veo của cô.

Cánh tay lộ cả ra ngoài, nhiệt độ bên ngoài khoảng mười độ, chẳng lẽ cô không lạnh sao?

Cố Mang không nói gì, đôi mắt đen như vực sâu nhìn thẳng vào anh ta.

Sau một lúc, cô khẽ mỉm cười, đuôi mắt hơi nhếch lên lộ rõ sự tà ác. Cô nhỏ giọng hỏi: “Lục Thừa Châu, anh muốn làm gì? Thích tôi à?”

Người đàn ông khẽ mỉm cười, giọng nói trầm ấm hỏi ngược lại: “Chưa đủ rõ ràng sao?”

Cố Mang im lặng vài giây, gương mặt tinh xảo không có biểu cảm gì, đáy mắt lạnh lẽo bị bao phủ bởi một lớp sương mờ mịt: “Mười bảy tuổi?”

“Sẽ lớn lên.” Người đàn ông bình tĩnh, nụ cười nơi khóe miệng có chút xấu xa.

Cả hai đều có khí chất rất mạnh mẽ, nhưng lúc này lại hòa hợp đến kỳ diệu.

Cố Mang khẽ cười một tiếng không rõ ý tứ: “Tôi đi thay đồ đây.”

Cô ném áo khoác cho anh ta, quay người đi vào phòng trang điểm.

Lục Thừa Châu nhìn cô vào phòng và đóng cửa lại rồi thì mới lơ đãng đưa mắt nhìn về phía Thịnh Thính đứng cách đó không xa.

Đôi mắt đen sâu thẳm khép hờ.

Thịnh Thính cũng đang nhìn anh ta.

Một ánh mắt xa xăm.

Lục Thừa Châu lười biếng nhếch môi, dụi điếu thuốc trong tay lên thùng rác bên cạnh.

Chốc lát, Cố Mang từ phòng trang điểm bước ra, người mặc đồ đen, đầu đội mũ lưỡi trai, lưng đeo balo.

Trông vừa lạnh lùng vừa ngầu.



Rời khỏi phim trường, hai người lái xe đến thẳng nhà họ Lục.

Lần đầu gặp Cố Mang là bà cụ Lục đã chắc chắn rằng Lục Thừa Châu “thấy sắc đẹp nên động lòng”.

Cô gái nhỏ xinh đẹp khiến người ta không thể không yêu!

Đôi mắt tinh xảo ẩn chứa sự kiêu ngạo, bên trong xương cốt tỏa ra sự ngông cuồng, bừa bãi.

Đôi mắt sâu thẳm như hồ băng ẩn chứa một chút lạnh lẽo.

Khóe miệng hơi mím lại, lộ ra vài phần tàn nhẫn.

Người tự do phóng khoáng như vậy mà lại là một bác sĩ.

Cố Mang ngồi trên ghế sofa bắt mạch cho bà cụ, đôi mắt vừa đen vừa sáng thỉnh thoảng ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào bà cụ.

Sắc mặt hồng hào, ánh mắt cũng trong hơn nhiều.

Cô bỏ tay ra: “Hồi phục rất tốt, đừng ngừng thuốc đông y, bây giờ nên tập trung vào việc nghỉ dưỡng.”

Bà cụ buông tay áo xuống, híp mắt nhìn Cố Mang và cười: “Tối nay bé Cố ở lại đây ăn cơm nhé.”

Giọng điệu rất hòa nhã.

Nếu Cố Mang không biết vị này là nữ chủ nhân nhà họ Lục, người đã gánh vác nhà họ Lục hơn một nửa thì có lẽ cô cũng sẽ cho rằng bà cụ là một người hòa nhã như vậy.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 116: Cô thật sự không coi trọng kiểu thiên kim đại tiểu thư như vậy.



Tâm tư của Lục Thừa Châu quá rõ ràng, không hề che giấu chút nào. Một người như bà cụ sao có thể không nhận ra.

Khi vào nhà, Cố Mang nhìn thấy có một chiếc xe đậu trước cửa nhà họ Lục.

Lần thứ hai đến để phẫu thuật cho bà cụ, lúc rời đi cô đã nhìn thấy biển số của chiếc xe.

Là xe của Vu Xu.

Hiện giờ cô ta cũng đang ở nhà họ Lục.

Địa vị trong giới ở Bắc Kinh của nhà họ Vu cũng không thấp.

Nữ sinh cụp mắt, đuôi mắt hơi nhếch lên tỏ vẻ khinh thường.

Cô thật sự không coi trọng kiểu thiên kim đại tiểu thư như vậy.

Ánh mắt Lục Thừa Châu luôn nhìn chằm chằm vào Cố Mang, sự cuồng vọng mà nữ sinh vô tình lộ ra thật khiến người khác cảm thấy hồi hộp.

Nghe bà cụ giữ người lại ăn cơm, anh ta dời tầm mắt, lạnh lùng nói: “Việc ăn cơm không cần bà phải lo.”

Nụ cười của bà cụ hơi cứng lại.

Người đàn ông bắt chéo chân, tay buông tuỳ ý, tư thế lười biếng, đáy mắt chứa đựng vài phần thanh tỉnh.

Khí tức trầm thấp lạnh lẽo, mơ hồ có một cảm giác áp bức.

Nhà họ Vu nghe nói anh ta đã trở về thì đặc biệt đưa Vu Xu đến đây với ý muốn làm hòa.

Hôm nay anh ta không có tâm trạng.

Cố Mang bình tĩnh liếc nhìn hai người một lượt, xách balo ném ra sau lưng, bình tĩnh nói: “Con có chuyến bay lúc 10 giờ, không thể chậm trễ được. Cảm ơn bà.”

Có lý do biện hộ, ánh sáng sắc lạnh trong mắt bà cụ giảm đi, lại nở nụ cười hiền từ: “Cảm ơn cháu đã vất vả đến một chuyến.”

Cố Mang gật đầu, đeo túi lên một bên vai, hai tay nhét vào túi quần, tự do phóng khoáng.

Cô quay người chuẩn bị rời đi.

“Tôi tiễn em.” Lục Thừa Châu bỏ chân dài xuống, đứng dậy.

Cố Mang hơi ngẩng mắt, đáy mắt chứa đầy sự hoang dã không thể che giấu, cô nhỏ giọng: “Ừ.”



Lục Thừa Châu mở cửa ghế phụ, Cố Mang cúi người chui vào xe.

Sau đó tìm một tư thế thoải mái, lười biếng ngồi trên ghế rồi mở game lên.

“Đi ăn trước đi.” Người đàn ông lên xe, từ từ khởi động động cơ: “Muốn ăn gì?”

Cố Mang không ngẩng đầu lên, vừa tiến vào trang trò chơi vừa nói: “Sao cũng được.”

Trong xe im lặng một lúc, sau đó người đàn ông lên tiếng: “Có một tiệm bánh ngọt khá ngon, đều là món nhẹ, đi không?”

Cố Mang ngước mắt lên nhìn anh ta một cái rồi tiếp tục nhìn màn hình điện thoại: “Được.”

Nói là tiệm bánh ngọt nhưng nó lại nằm ở khu vực vàng giữa trung tâm thành phố, vị trí đắc địa, trang hoàng độc đáo, khách ra vào tấp nập như trẩy hội.

Hai người ngồi cạnh tường trong suốt gần cửa sổ, có thể thu hết sự nhộn nhịp bên dưới vào mắt.

Đôi tay trắng lóa của Cố Mang chống cằm, tư thế ngồi như chị đại, lơ đãng nhìn ra bên ngoài.

Lúc này, điện thoại của Lục Thừa Châu vang lên, Hạ Nhất Độ gọi tới, anh ta cũng không lảng tránh, bắt máy ngay tại chỗ.

“Anh Thừa.” Tiếng mạt chược bên phía Hạ Nhất Độ vẫn vang lên, khoảng cách có hơi xa: “Bên Ảnh Minh lại nhận đơn của chúng ta, lần này là theo giá thị trường.”

Lục Thừa Châu sửng sốt nửa giây, không hiểu chuyện này cho lắm, trầm giọng nói: “Biết rồi.”

Hạ Nhất Độ kêu lên: “Anh Thừa, anh nói xem chuyện này là sao vây, chẳng lẽ bây giờ Ảnh Minh làm việc và tính phí theo tâm trạng à?”

Đang nói thì phục vụ đã mang đồ ăn nhẹ mà họ đã gọi vào.

“Cúp đây.” Người đàn ông bỏ lại hai chữ rồi lập tức cúp máy, tiện tay đặt điện thoại sang một bên.

Cố Mang đã cầm thìa và bắt đầu ăn, mặt mày nhướng lên, dáng vẻ lười biếng.

Có vẻ như cô rất thích hương vị này.

Trong mắt Lục Thừa Châu hiện lên một nụ cười nhạt, anh ta nhìn cô vài giây rồi nhỏ giọng nói: “Giáo viên của em lại gửi bảng điểm cho tôi rồi, lần này ngay cả môn Ngữ Văn cũng điểm 0.”

Điểm số còn đẹp hơn cả cô.

Cố Mang nghe anh ta hỏi vậy thì vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ nhẹ nhàng ồ một tiếng rồi thản nhiên lấy một miếng bánh matcha nhỏ cho vào miệng.

Sau vài giây, một tay cô chống cằm, tay còn lại cầm thìa, cổ tay buông thõng tự nhiên, khóe môi xinh đẹp cong lên rồi nó: “Không chỉnh tề à?”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 117: IQ siêu cao! Cặp chị em thần thánh!



Nữ sinh cười rất buông thả, lơ đãng, đôi mắt mày tinh tế đều nhuốm nụ cười.

Đuôi mắt nhướng lên vừa điên vừa kiêu.

Tất cả đều điểm 0, hỏi anh ta không chỉnh tề à?

Rối loạn ám ảnh cưỡng chế?

Sao không thi lấy điểm tuyệt đối luôn nhỉ.

Dù thi cử không tốt, nhưng tâm lý này còn vững hơn cả học bá.

Lục Thừa Châu đẩy phần điểm tâm ngọt đó về phía cô: “Từ giờ mỗi cuối tuần đến Tỷ Cung, tôi sẽ dạy bổ túc cho cô.”

“Anh dạy bổ túc cho tôi?” Cố Mang nhướng mày, đôi mắt đen láy khép hờ nhìn anh: “Chắc chắn sẽ không lấy việc công làm việc tư chứ?”

Đáy mắt Lục Thừa Châu sáng tối thăng trầm, nhìn vào những đường nét xinh đẹp của cô, môi mỏng nhếch lên một bên: “Cô đoán xem.”

Có nên coi anh ta là mặt người dạ thú?

Cố Mang im lặng, một sự im lặng khiến người ta phải suy ngẫm.

Lục Thừa Châu cười khẽ, đuôi mắt lấp lánh tuyệt sắc.



Ăn xong, Lục Thừa Châu đưa cô đến sân bay.

“Tối nay ở đây trước đã.” Ngón tay thon dài của người đàn ông kẹp một thẻ đen vàng, của Tỷ Cung.

Cố Mang liếc nhìn anh ta, đôi mắt đen chứa đựng ý nghĩa khó hiểu.

Thấy cô không nhận, Lục Thừa Châu nắm tay cô đặt vào trong lòng bàn tay cô: “Phòng ngủ bên cạnh lần trước Tần Phóng và Hạ Nhất Độ đã ở, cô ngủ ở phòng chính.”

Cố Mang cúi đầu, lơ đãng nhìn thẻ đen vàng, trên mặt không có biểu cảm gì.

Vài giây sau, cô ngẩng đầu nói: “Cảm ơn.”

Lục Thừa Châu tuỳ ý khoác tay lên vô lăng, cười nhìn cô xuống xe, rồi mới quay đầu rời đi.

Nữ sinh đứng đó, lại nhìn thêm hai lần vào thẻ đen vàng trong tay, rồi bỏ vào trong túi, đi về phía sảnh sân bay.

Điện thoại trong ba lô bỗng nhiên reo lên vài tiếng.

Cô vừa đi, vừa kéo khóa lấy ra chiếc điện thoại gập nặng nề.

Đeo tai nghe vào.

Giọng của Vân Lăng truyền đến: “Gia, vị bác sĩ đông y đó có phải là bạn của cô không?”

Cố Mang nhíu mày, giọng nói trầm thấp: “Hử?”

Vân Lăng nói với vẻ nghiêm trọng: “Đơn ẩn danh đó chúng ta không nhận, bên kia đã tìm đến tổ chức khác, có nguồn gốc khá lớn, nếu người bác sĩ thần kỳ đó là bạn của cô, bảo ông ta thời gian này nên tránh xa một chút.”

Nghe vậy, Cố Mang nheo mắt lại, giọng nói mang theo hơi lạnh: “Biết rồi.”

Hai năm trước ở vùng Trung Đông đã bùng phát một loại bệnh mới, tốc độ lây lan rất nhanh, khá khó khăn.

Cô đã ở đó khá lâu, để lại không ít dấu vết, tổ chức tình báo muốn điều tra chắc chắn có thể tìm ra được.

Những gì y học phương Tây không chữa được, chắc chắn sẽ có nhiều người tìm đến y học cổ truyền.

Mặc dù y học cổ truyền không được thế giới công nhận, nhưng có những người lại không thể không tin vào sự kỳ diệu của y học cổ truyền.

Còn về việc có thể tìm thấy bản thân cô hay không, những người đó vẫn chưa có khả năng đó.

Khóe môi của nữ sinh nở một nụ cười tà mị như có như không, kiêu ngạo và ngông cuồng.

Quẹo vào phòng chờ VIP, bên trong rất yên tĩnh, chỉ có một mình cô.

Cầm chiếc điện thoại gập, ngón tay cô lướt nhanh như chớp, trên màn hình nhỏ là một chuỗi mã phức tạp.

Chẳng bao lâu, một bức hình hiện ra, trên đó có vô số chấm đỏ nhấp nháy.

Dấu vết của cô có người đã xóa trước đó rồi, tạo ra vô số vị trí gây nhầm lẫn dư luận.

Ngồi co ro trên sofa, Cố Mang thờ ơ chống cằm, khóe môi nở một nụ cười.

Giọng nói của Lâm Sương lúc này vang lên.

“Em Cố, chị đã tìm Cố Tứ.” Lâm Sương nói: “Tin tức vừa truyền ra, chị đã cùng Cố Tứ trực tiếp xử lý, lúc đó điện thoại của em không liên lạc được.”

Kỹ thuật của thằng nhóc đó lại tiến bộ rồi, chỉ trong vài phút, đã hack được cả mạng lưới thông tin của đối phương.

Muốn khôi phục chắc chắn rất khó, hơn nữa thông tin của Cố Mang đã hoàn toàn bị Cố Tứ quỷ quái đó xóa sạch.

IQ siêu cao! Chị em thần thánh!

Cố Mang ừ một tiếng: “Đang ở nhà họ Lục khám lại cho bà cụ.”

Cô nghe thấy điện thoại reo, không để ý, sau đó quên mất.

Lúc này, tiếng nhắc lên máy bay vang lên, cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Em lên máy bay trước.”

Lâm Sương bên kia cũng nghe thấy: “Được.”

Tắt điện thoại, Cố Mang đeo balo, một tay cho vào túi, bước chậm rãi về phía cửa lên máy bay.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 118: Cảm thấy cô quay MV của Thịnh Thính là nằm mơ?



Mười hai giờ mười, đúng giờ Cố Mang xuất hiện tại cổng sân bay.

Một người đàn ông mặc vest, khí chất xuất sắc bước đến trước mặt cô: “Có phải cô Cố Mang không?”

Cố Mang nâng mí mắt lên, lười biếng nhìn anh ta, giọng nói trong trẻo: “Có chuyện gì?”

Người đàn ông mỉm cười nhẹ: “Tôi là Tần Duệ, em họ của Tần Phóng. Anh Thừa đã bảo tôi đến đón cô, buổi tối không tiện bắt taxi.”

Cố Mang khép môi lại, ánh mắt sâu thẳm như hồ lạnh trong suốt, gật đầu nhạt nhẽo, kéo cửa xe và chui vào chiếc xe hơi màu đen.

Tỷ Cung.

Cố Mang vừa mở cửa phòng của Lục Thừa Châu, điện thoại của người đàn ông đã gọi đến điện thoại của cô.

“Đến rồi à?” Giọng nói trầm thấp mang theo sự lười biếng.

Cố Mang ừ một tiếng, bật đèn lên.

Cô đặt balo xuống, lấy máy tính ra để lên bàn trà, khởi động.

Người đàn ông nói một cách hờ hững: “Trong phòng tôi có áo choàng tắm mới, đi tắm đi, ngủ sớm một chút.”

Anh ta nói một câu, Cố Mang đáp lại một câu.

Ngược lại rất ngoan ngoãn.

Sau khi tắt điện thoại, Cố Mang tùy ý ngồi trên thảm trước bàn trà, đôi chân dài thẳng cong lại, ngón tay thon dài trắng trẻo, móng tay được cắt gọn gàng sáng bóng dưới ánh đèn.

Đôi tay ấy nhanh chóng gõ trên bàn phím.

Cuối cùng, trang web dừng lại ở một tài liệu thông tin.

Nữ sinh chống tay lên đầu gối, chống cằm, lười biếng nhìn về phía trước.

Người đàn ông thường xuất hiện trên các kênh tin tức, đôi mắt sắc như diều hâu, khuôn mặt cương nghị không cần tức giận cũng đã có uy, chính là lãnh đạo của nước K.

Không có gì ngạc nhiên khi có thể điều động nhiều người như vậy.

Nhưng không có tin tức nào nói rằng vị lãnh đạo này mắc bệnh gì, ông ta tìm cô để làm gì?

Cố Mang suy nghĩ trong vài giây, không có kết quả gì.

Tuỳ tiện bấm vài phím trên bàn phím, chuyển sang trang game.

Cô đứng dậy, vào phòng Lục Thừa Châu tìm áo choàng tắm mới, bước vào phòng tắm.

Tắm xong, một tay cô cầm khăn lau tóc, chân lững thững bước ra.

Lau đến khô một nửa, cô đặt khăn l*n đ*nh đầu, lại ngồi trước máy tính.

Nhìn vào giao diện game, nhưng không có hứng thú chơi.

Khi quét mắt qua giá sách cách đó không xa, cô đứng dậy đi tới.

Giá sách đầy ắp các cuốn sách nước ngoài bản gốc, đều là những bản vô cùng quý hiếm, còn có một số tiểu thuyết nước ngoài.

Cô rút một cuốn tiểu thuyết tiếng Anh, Cố Mang nghiêng người dựa vào giá sách, nhìn một cách chán chường.

Biểu cảm của nữ sinh giống như đang đọc tiểu thuyết tiếng Trung, rất trôi chảy.

Gần như đọc một trang trong một lần.

Chẳng bao lâu, cô đã lật một trang.

Đọc một lúc, Cố Mang cảm thấy mắt hơi mỏi, xoa xoa khóe mắt, cô đặt sách lại, vào phòng ngủ đi ngủ.

Sáng hôm sau, trước khi quay lại trường Cố Mang đã gửi một tin nhắn cho Mạnh Kim Dương.

Vừa đến chỗ ngồi của mình, trên bàn đã có bữa sáng.

Cô gái ngồi xuống thì bắt chéo chân, tư thế của một chị hai, rất ngạo mạn.

Cô với tay lấy ly sữa ngọt ấm, tùy tiện gắn ống hút vào, uống một ngụm.

Lục Dương từ cửa sau bước vào, nhét cặp sách vào bàn, tiện mồm hỏi: "Chị Mang, hôm qua chị đi đâu vậy?"

Bàn tay trắng mịn của Cố Mang chống cằm, lười biếng đáp: "Quay MV bài hát mới của Thịnh Thính."

Bài hát mới của Thịnh Thính đã bắt đầu quảng bá từ sớm, nhưng vì vấn đề nữ chính trong MV mà vẫn bị trì hoãn đến giờ cũng chưa phát hành.

Hôm qua có rất nhiều người chụp ảnh tại hiện trường, chắc chắn sẽ có vài bức ảnh bị rò rỉ ra ngoài.

Không có gì phải giấu giếm.

Bé mập cũng là fan của Thịnh Thính, nghe vậy, lập tức quay lại, mắt mở to: "Chị Mang chị nói gì cơ?"

Lục Dương khẽ nhếch môi: "Chị Mang, có phải hôm qua chị lén lút ngủ cả ngày ở đâu không?"

Cố Mang nâng mày, cười như không cười nhìn họ, đuôi mắt lộ ra ba phần quái dị.

Cảm thấy cô quay MV của Thịnh Thính là nằm mơ?
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 119: Chị Mang, chị có muốn chữ ký của Thịnh Thính không



Bé mập cũng nghĩ Cố Mang đang đùa, thở dài: "Chị Mang, em biết sức hút của Thịnh Thiên Vương là rất lớn, dù sao thì fan trên Weibo cũng đã vượt một trăm triệu, trong mười người ở trường chúng ta thì có tám người là fan của Thịnh Thiên Vương, em cũng có thể hiểu chị thích Thịnh Thiên Vương, mặc dù vẻ đẹp của chị Mang thật sự rất nổi bật, nhưng quay MV thì có hơi quá rồi đấy, cẩn thận fan của Thịnh Thiên Vương sẽ tìm ra chị."

Lục Dương bật cười: "Bé mập, có phải chúng ta đã hiểu nhầm không, chị Mang là fan cuồng của Thịnh Thính, biết hôm qua Thịnh Thính quay MV, đặc biệt chạy đi để theo đuổi thần tượng, rồi từ góc độ người qua đường chụp được vài hình ảnh?"

Bé mập cảm thấy anh Dương nhà họ thật sự là một người thông minh.

Chắc chắn là như vậy rồi!

Nói như vậy, có phải trong tay chị Mang đang có những bức ảnh MV mới của Thịnh Thính không?!

Bé mập phấn khích, mặt mày nịnh nọt: “Chị Mang, có thể cho em xem tạo hình lần này của Thịnh Thính không, nữ chính có phải là nữ minh tinh lưu lượng đang hợp tác với Thịnh Thính không?”

Cố Mang không biểu lộ cảm xúc chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

Hỏi Mạnh Kim Dương xin bài tập, nữ sinh chống cằm một cách lơ đãng, không vội không chậm bắt đầu chép.

Bé mập thấy Cố Mang không để ý đến anh ta, ấm ức bĩu môi, chán nản quay đi.

Lục Dương cũng lấy vở bài tập ra chép cùng Cố Mang, chưa viết được mấy chữ, anh ta ngẩng đầu nhìn Cố Mang: “Chị Mang, chị thật sự là fan cuồng của Thịnh Thính à?”

“Không phải.” Cố Mang lạnh lùng đáp hai chữ.

Dưới tay Lục Dương viết rất nhanh, nghi ngờ liếc nhìn cô: “Chị đã theo đến tận trường quay MV rồi, mà vẫn không phải sao?”

Biểu cảm như thể anh ta chắc chắn cô là fan của Thịnh Thính.

Cố Mang không nói gì.

Lục Dương lén lút lại gần cô: “Em có một người anh em, chị của cậu ta là bạn của Thịnh Thính, em sẽ xin chữ ký cho chị.”

Cố Mang liếc nhìn anh ta một cái, như thể đang nhìn một kẻ ngốc.

Lục Dương không nhìn thấy, tay cầm bút lắc lư rất nhanh, nâng mày tỏ vẻ tự mãn: “Chữ ký của Thịnh Thính rất khó xin, chị Mang chị đợi đó, em sẽ xin tặng cho chị một cái.”

Mặt mày Cố Mang rủ xuống, chậm rãi chép bài tập.

Tiết học cuối cùng vừa kết thúc, vài người tụ tập đi đến căng tin.

Nữ sinh phanh áo đồng phục ra, ăn mặc chỉnh tề, trông như một cái giá treo quần áo, thật ngầu.

Đi giữa đám đông.

Khí chất rất mạnh mẽ.

Lục Dương đi bên cạnh Mạnh Kim Dương: “Kim Dương, câu lớn mà thầy Vật lý giảng ở tiết cuối, câu hỏi cuối cùng tôi không nghe rõ, cái thanh kim loại đi qua từ trường mà vượt qua lực cản hao tổn của không khí thì tính năng lượng cơ học E như thế nào?”

Bé mập nghe thấy câu này, cũng nhìn về phía Mạnh Kim Dương: “Mình cũng nghe không hiểu, tế bào não gần như chết hết rồi, nghe đến cuối hoàn toàn không biết giáo viên đang nói gì.”

Sở Nghiêu khá buồn bực: “Tôi cũng không thể hiểu nổi mình đã bắt đầu không theo kịp từ bước nào.”

“Mình cũng muốn nghe, cảm giác như thầy giảng mình nghe hiểu, nhưng để tự làm thì bản thân mình vẫn không làm được.” Thẩm Hoan cũng chen vào.

Cố Mang cầm điện thoại, lơ đãng chơi game.

Mạnh Kim Dương khoác cánh tay Cố Mang giúp cô nhìn đường, suy nghĩ một chút rồi nói: “Về lớp mình sẽ giảng cho các cậu, phải vẽ sơ đồ lực, không thì khó hiểu lắm.”

Bốn người gật đầu.

Khi đi qua ba học sinh lớp khác ở bên cạnh, nghe thấy học sinh lớp hai mươi nói chuyện không phải về những chủ đề đánh nhau, mà là về học tập, họ đều ngạc nhiên.

Lớp hai mươi điên rồi sao, ngay cả trùm trường cũng biết học hành à?

Câu hỏi cuối cùng của bài lớn môn Vật lý không hiểu, mà những câu trước đều hiểu sao?!

Đó là môn Vật lý đấy!

Câu hỏi cuối cùng khó đến mức không biết đã làm khó bao nhiêu học sinh giỏi, trùm trường hạng một từ dưới lên nghe hiểu được hai câu trước?!

Không đúng, bây giờ không phải là hạng một từ dưới lên nữa, nghe nói lần trước trùm trường đã đạt tổng điểm vào top hai trăm, tiếng tăm lãng tử cải tà quy chính đã nổi như cồn trong toàn khối 12.
 
Back
Top Bottom