Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 60: Qua phòng tôi ngủ một lát?



Lục Chiến vội vã từ quân ngũ trở về, vừa bước vào cửa đã cảm nhận rõ bầu không khí nặng nề bao trùm khắp nhà họ Lục.

“Anh cả.” Lục Tứ gia tiến lên mấy bước.

Những người khác có mặt cũng đồng loạt chào hỏi.

Lục Chiến không dừng bước, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía phòng phẫu thuật: “Mẹ thế nào rồi?”

Lục Tứ gia nói: “Đang phẫu thuật bên trong, Úc Trọng Cảnh đã đến.”

Lục Chiến sửng sốt: “Ai mời ông ta đến?”

“Thừa Châu bắt người ta đến.” Nghĩ đến hành động ngang ngược của Lục Thừa Châu, Lục Tứ gia vừa sợ vừa không đồng tình.

Lục Chiến gật đầu hài lòng: “Chuyện này Thừa Châu làm rất đúng, sớm nên bắt ông ta đến!”

Lục Tứ gia ngượng ngùng phụ họa: “Đúng vậy.”

Đều là cướp cả!

...

Lục Thừa Châu dựa vào cửa phòng phẫu thuật một cách thoải mái, tư thế lười biếng, ngón tay thon dài sạch sẽ kẹp một điếu thuốc, không châm lửa.

Một loạt tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên, anh ta từ từ đứng thẳng người, nhìn về phía phát ra tiếng động.

“Bố.” Nhìn thấy người đến, anh ta hơi nghiêm sắc mặt.

Lục Chiến vỗ vỗ vai anh ta: “Phẫu thuật được bao lâu rồi?”

Lục Thừa Châu nói: “Hai tiếng.”

“Cô bé lần trước cũng ở trong đó?” Lục Chiến nheo một nửa mắt, nhìn cửa phòng phẫu thuật.

Lục Thừa Châu không trả lời, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu không phải vì Lục Hi Vi, bà nội căn bản không cần phẫu thuật mở sọ.”

Lục Chiến luôn cảm thấy y học phương Tây không nhất định tốt hơn y học cổ truyền, y thuật được truyền thừa hàng ngàn năm, nhất định có tinh hoa mà y học phương Tây mãi mãi không thể thay thế.

Vì vậy, khi Lục Thừa Châu tìm kiếm vị thần y trong truyền thuyết, ông ta ngầm đồng ý.

Nhưng không tìm thấy vị thần y đó, Lục Thượng Cẩm giới thiệu một người, nghe nói y thuật cũng khá tốt.

Lần trước bà cụ nguy kịch, họ không còn cách nào khác, đành phải liều ăn nhiều.

Không ngờ lại thực sự được cô bé kia chữa khỏi.

Ban đầu tưởng rằng bệnh tình của bà cụ đã được kiểm soát, không ngờ lại bị người nhà mình hại.

Lục Chiến ở quân doanh lâu ngày, chỉ cần khuôn mặt trầm xuống, bầu không khí xung quanh như ngấm đẫm hơi thở của sát khí.

Lục Tứ gia không dám lên tiếng.

“Chuyện này phải giấu bà cụ, bà ấy không chịu được k*ch th*ch này đâu.” Lục Chiến nói: “Cho cô ta một bài học để cô ta nhớ đời.”

Lục Thừa Châu nặng nề ừm một tiếng.

Mặt trăng lạnh lẽo treo lơ lửng trên bầu trời.

Toàn bộ nhà họ Lục sáng như ban ngày, ngay cả đường nét của những đám mây đen cũng được chiếu sáng rõ ràng.

Một mảnh yên tĩnh.

...

Sáng sớm hôm sau, đèn đường đồng loạt tắt, ánh sáng bao phủ toàn bộ sân.

Sương mù bao phủ, không khí ẩm thấp.

Bảy giờ sáng, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng được mở từ bên trong ra.

Phẫu thuật kéo dài tận bốn tiếng đồng hồ.

Cố Mang tháo khẩu trang, môi hơi trắng, đáy mắt đầy tơ máu, ánh lên màu đỏ tà ác, đuôi mắt hơi nhếch lên càng thêm phần ngang ngược.

Lục Thừa Châu bước nhanh về phía trước, giọng nói đè nén: “Thế nào rồi?”

Cố Mang không nói gì, cúi đầu cởi áo phẫu thuật.

Úc Trọng Cảnh mệt mỏi nói: “Các người đừng làm phiền bà cụ nữa, cục máu đông cơ bản đã được lấy ra, lát nữa kê đơn thuốc, nhất định phải uống đúng giờ.”

Lục Chiến cúi chào một cái: “Cảm ơn ông Úc.”

“Thôi đi! Cho tiền là thực tế nhất!” Úc Trọng Cảnh ghét bỏ nói.

Lúc này, Lục Nhất cầm một cái cốc giữ nhiệt đi đến, đưa cho Lục Thừa Châu.

“Cô thích uống cái này, nhiệt độ vừa phải.” Lục Thừa Châu mở nắp, đưa cho Cố Mang.

Cố Mang ném áo phẫu thuật vào thùng rác, quay đầu, miệng cốc bốc hơi nóng, mùi trà sữa thơm ngát.

Mùi caramen.

Cô nhìn Lục Thừa Châu, đôi mắt lạnh lẽo không lạnh như mọi khi.

Nhận lấy, giọng nói khàn khàn như dao cưa: “Cảm ơn.”

Lục Thừa Châu khẽ nhếch môi: “Qua phòng tôi ngủ một lát nhé?”

Cố Mang uống một ngụm trà sữa, mép môi dính một chút sữa, cô dùng đầu lưỡi l**m đi, khẽ nói: “Ừ.”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 61: Cô không còn là học trò của tôi nữa



Lục Thừa Châu nhìn về phía Lục Chiến: "Bố, con đưa cô ấy đi nghỉ ngơi trước."

"Đi đi."

Lục Chiến nhìn bóng lưng hai người họ đi xa, ánh mắt híp lại.

Úc Trọng Cảnh tức giận: "Nhìn xem, nhìn cái sự đối xử khác biệt này, tôi cũng muốn uống trà sữa nóng! Tôi cũng muốn ngủ!"

Ông ta hét lên bất mãn.

Lục Nhất mỉm cười lịch sự: "Bác sĩ Úc, ngài có quên điều gì không?"

Úc Trọng Cảnh sững sờ: "Quên gì?"

"Cô Hi Vi." Lục Nhất nhắc nhở một cách tận tâm và có trách nhiệm.

"Ồ đúng đúng đúng." Ánh mắt già nua của Úc Trọng Cảnh lóe lên tia sáng: "Cô ta hiện tại đang ở đâu?"

Lục Nhất đưa tay ra hiệu mời: "Ngài đi theo tôi."

Lục Hi Vi bị nhốt trong tầng hầm của nhà họ Lục, có bốn vệ sĩ đang canh gác.

Gọi trời không thấu, gọi đất không thưa.

Bỗng nhiên, cửa tầng hầm bị kéo ra kêu rắc rắc.

Lục Hi Vi nhìn lên theo phản xạ, thấy người đến là Lục Nhất, cô ta nhíu mày, định mở miệng hỏi khi nào thì được thả ra.

Một bóng người ngoài dự đoán bước vào tầm mắt.

"Thầy?" Lục Hi Vi kích động gọi, thầy đến giúp cô ta ư?

Úc Trọng Cảnh chắp hai tay sau lưng, nhìn thấy Lục Hi Vi bị trói chặt vào ghế, vẻ mặt đầy mong đợi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh như có như không.

Lục Hi Vi mắt đỏ hoe: "Thầy, thầy đến rồi, bây giờ bà nội của con có phải qua cơn nguy kịch rồi không?"

Ánh mắt Úc Trọng Cảnh trầm ngâm nhìn cô ta, từ tốn nói: "Hi Vi, cô còn nhớ lúc đầu khi cô mới làm học trò của tôi, quy tắc đầu tiên là gì không? Lặp lại cho tôi nghe."

Trong lòng Lục Hi Vi lập tức lộp bộp, sắc mặt cứng đờ, lắp bắp lặp lại: "Tuân thủ y đức, không ngừng học hỏi, không bao giờ tự phụ, cố hết sức mình loại bỏ mọi khổ đau cho nhân loại, giữ gìn sự thiêng liêng và danh dự của nghề y, cứu người bị thương, không bao giờ vì lợi ích nhỏ của bản thân mà làm hại đến sức khỏe của người bệnh."

Úc Trọng Cảnh gật gật đầu: "Cô làm được chưa?"

Tim Lục Hi Vi đập thình thịch, những chuyện này tuyệt đối không thể thừa nhận.

Cô ta tỏ ra oan ức, vô cùng tủi thân: "Thầy, có phải là Cố Mang nói xấu con trước mặt thầy không?"

Úc Trọng Cảnh nhíu mày, giọng nói lạnh đi vài độ: "Đến giờ vẫn chưa biết hối cải."

Ông ta rốt cuộc xui xẻo đến mức nào, lại nhận được một học trò như vậy!

Lục Hi Vi thấy vậy, sắc mặt biến đổi, vội vàng nói: "Không phải, thầy, thầy nghe con giải thích…"

"Không cần giải thích nữa." Úc Trọng Cảnh lạnh lùng nói: "Bắt đầu từ hôm nay, cô không còn là học trò của tôi nữa, tự lo lấy mình đi."

Nói xong, ông ta quay người rời đi.

Lục Hi Vi thấy Úc Trọng Cảnh đã xác định chuyện này, hoàn toàn hoảng loạn, khó khăn vùng vẫy kéo ghế về phía trước: "Thầy! Thầy, con biết sai rồi, con sẽ sửa, thầy cho con một cơ hội nữa, thầy…"

Cô ta ở trong tổ chức y tế, chính là cậy vào thân phận là học trò trực tiếp của người đứng đầu khoa não.

Nếu chuyện cô ta bị đuổi khỏi sư môn lan truyền ra ngoài, cô ta sẽ hoàn toàn mất hết danh tiếng.

Cô ta nhìn bóng lưng Úc Trọng Cảnh biến mất ở cửa tầng hầm.

Lục Hi Vi toàn thân thất hồn lạc phách, ngã khuỵu xuống ghế.

Vẻ mặt Lục Nhất vô cảm nhìn Lục Hi Vi: "Cô Hi Vi, thiếu gia Lục nói, lần này chỉ là một bài học nhỏ, nếu cô ngoan ngoãn, nhà họ Lục vẫn có chỗ cho cô."

Phần sau Lục Nhất không nói, nhưng Lục Hề Vi làm sao lại không hiểu rõ.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 62: Phong thái của chị đại



"Nếu ngài hiểu điều này, tôi có thể lập tức thả ngài ra." Lục Nhất rất cung kính nói.

Lục Hi Vi ngẩng đầu, cười lạnh một tiếng: "Tôi dám không hiểu sao?"

Lục Nhất hơi mỉm cười: "Cô Hi Vi hiểu là tốt rồi, thả người."

"Vâng." Vệ sĩ lập tức tiến lên một bước cởi trói.

Lục Hi Vi mặt lạnh lùng kéo sợi dây thừng trên người xuống, ném mạnh xuống đất, sải bước đi ra ngoài.



Biệt thự của Lục Thừa Châu.

Căn biệt thự nhỏ có ba phòng, phòng làm việc, phòng ngủ, phòng khách.

Diện tích đều rất lớn.

Người đàn ông đẩy cửa phòng ngủ ra.

Toàn bộ căn phòng là màu đen trắng sạch sẽ gọn gàng, toát ra phong thái cấm dục nồng đậm, giống như chính Lục Thừa Châu vậy.

"Đi lên giường ngủ một lúc." Lục Thừa Châu hất cằm chỉ về phía chiếc giường màu đen đậm.

Cố Mang mím môi, đôi mắt trong veo sáng ngời nhìn vào chiếc ghế sofa da màu đen, khẽ nói: "Tôi ngủ sofa, bà cụ tỉnh dậy thì báo cho tôi, tôi sẽ đi kiểm tra lại."

Lục Thừa Châu cũng không ép buộc cô, lấy một tấm chăn mỏng từ trong tủ ra, đưa cho cô: "Mới đấy."

"Cảm ơn." Cố Mang đặt chiếc bình giữ nhiệt lên bàn trà, nhận lấy chăn, quay người đi về phía sofa.

Cô trải chăn ra, nằm nghiêng, mặt hướng ra ngoài, nhắm mắt lại.

Lục Thừa Châu nhìn động tác tự nhiên của cô gái, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Lông mi dài và dày của cô gái phủ bóng dưới đôi mắt hơi xanh, làn da rất trắng.

Xinh đẹp.

Lục Nhất đi đến cửa phòng ngủ, nhìn thấy chủ nhân nhà mình đang nhìn chằm chằm vào cô Cố.

Không tiện quấy rầy chủ nhân nhà mình thưởng thức mỹ sắc.

Đang định lặng lẽ rời đi.

Lục Thừa Châu nghiêng đầu, động tác của Lục Nhất khựng lại, nhìn người đàn ông một tay đút túi đi ra ngoài, khẽ đóng cửa lại.

Lục Nhất hạ giọng cung kính nói: "Thiếu gia Lục, phía bên cô Hi Vi đã xử lý xong, ngài Úc đã đuổi cô ấy khỏi sư môn."

Ánh mắt Lục Thừa Châu đen láy, ẩn chứa sự lạnh lẽo: "Về sau, không cho phép Lục Hi Vi đến gần bà nội nữa."

Lục Nhất: "Vâng."

Im lặng hai giây, Lục Thừa Châu lại dặn dò: "Bảo nhà bếp làm chút đồ ăn, khẩu vị thiên ngọt."

Khóe mắt Lục Nhất giật giật: "Vâng."

Tình huống gì vậy? Chủ nhân nhà mình nghiêm túc rồi sao?

...

Không biết ngủ bao lâu.

Cố Mang mở mắt, từ từ ngồi dậy, chăn từ trên người trượt xuống, cô nắm lấy đặt lên sofa.

Phía đối diện, Lục Thừa Châu nửa dựa vào giường, nhắm mắt lại.

Không biết là đã ngủ hay chưa.

Cố Mang dụi dụi khóe mắt, nhẹ nhàng đi ra ban công, lấy điếu thuốc từ trong túi, châm lửa, ngậm vào miệng.

Dựa vào lan can chạm khắc hoa văn màu trắng, cầm điện thoại mở game, chơi một ván.

Mái tóc dài ngang vai của cô gái lười biếng buông xuống vai, góc nghiêng ẩn trong làn khói, như ẩn như hiện, toát ra vài phần bí ẩn.

Mắt cụp xuống, thản nhiên tùy ý.

Cũng rất lạnh lùng.

Lục Thừa Châu cứ như vậy lặng lẽ nhìn, anh ta đã từng thấy không ít phụ nữ hút thuốc.

Chỉ có Cố Mang, vừa thanh thuần vừa quyến rũ.

Không biết ngày đó anh ta bị gì, nghe thấy cô và Lục Dương đi trung tâm thương mại, tưởng rằng bọn họ hẹn hò.

Chỉ là Cố Mang như vậy, Lục Dương ở trong mắt cô có lẽ còn không xứng làm em trai.

Giống đứa trẻ to xác hơn.

Bỗng nhiên, cô gái ngẩng đầu, chậm rãi nhìn về phía anh ta.

Đôi mắt sạch sẽ thuần khiết, tĩnh lặng như hồ nước lạnh, đen nhánh sâu thẳm, đáy mắt ẩn chứa sự lạnh lẽo thấu xương, lại mang theo sự ma mị.

Đáy mắt Lục Thừa Châu khựng lại, sau đó, mỉm cười từ xa.

Cố Mang hơi nhíu mày, cúi người dập tắt tàn thuốc vào gạt tàn, cất điện thoại, thờ ơ đi vào phòng ngủ.

Mỗi một động tác, đều cực kỳ phóng khoáng tà nịnh.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 63: Chi phí khám bệnh



"Nhà họ Lục nhờ người làm việc mà không cho ăn sao?" Giọng cô gái trầm ấm.

Lục Thừa Châu khẽ cong môi mỏng: "Bé con đang tuổi lớn, làm sao để cô đói bụng được."

Cố Mang nhìn anh ta, rất nghiêm túc nói: "Tôi đang lớn là thật, nhưng tôi không phải là bé con."

Mỗi lần nhìn thấy sự nghiêm túc của cô, Lục Thừa Châu không nhịn được muốn cười.

Đứng dậy khỏi giường, đôi chân dài đứng thẳng, nhìn cô, ánh mắt vẫn còn vương chút nụ cười: "Đi thôi, đưa cô đi ăn."

Cố Mang gật đầu.

Có thể thấy rõ cô thực sự đói.

...

Xét đến việc Cố Mang đã lâu không ăn gì, nhà bếp chuẩn bị cháo ngọt dễ tiêu và một số món tráng miệng.

Vừa ăn xong, có người từ biệt thự của bà cụ đến, báo rằng đã tỉnh.

Hai người cùng đi theo đến chỗ bà cụ.

Bà cụ vẫn chưa tỉnh táo hẳn, chỉ có đôi mắt già nua không ngừng run rẩy.

Úc Trọng Cảnh đến bên tai Cố Mang: "Cô xem cô kìa, cứ thích dây vào rắc rối này, cho dù bà cụ tỉnh lại, cũng không thể kéo dài được bao lâu, hơn nữa cần phải uống thuốc và duy trì khí huyết và mạch đập liên tục."

Cố Mang nhàn nhạt liếc nhìn ông ta.

Úc Trọng Cảnh lập tức im lặng, vẻ mặt nghiêm túc kiểm tra cơ thể bà cụ.

Ôi mẹ ơi, sống càng ngày càng thụt lùi, vừa mới hỏi quy tắc với Lục Hi Vi, giờ lại tự mình ngu ngốc rồi.

Cố Mang bắt đầu bắt mạch cho bà cụ.

Sau một hồi lâu, cô lấy kim bạc ra, khử trùng.

Nâng kim, cắm kim, xoay kim, rút kim ở huyệt nội quan, tiếp đến huyệt nhân trung cắm kim nghiêng, di chuyển kim lên xuống nhẹ nhàng như mỏ chim, huyệt tam âm giao cắm kim nghiêng bốn mươi năm độ, rút kim ra vào ba lần

Các huyệt Cực Tuyền, Xích Trạch, Ủy Trung hỗ trợ.

Kỹ thuật lão luyện thuần thục, như một màn biểu diễn nghệ thuật tinh xảo.

Úc Trọng Cảnh trợn mắt nhìn cảnh tượng này.

Mỗi lần xem Cố Mang châm cứu, ông ta đều muốn ghi lại để cất giữ, tiện thể thờ phụng!

Ông ta không có năng khiếu về lĩnh vực này, lại vào nghề muộn, chỉ có thể nhìn thôi.

Tiếc là, hiện tại rất ít người học y học cổ truyền.

Lục Thừa Châu một tay đút túi đứng bên cạnh, ánh mắt luôn dừng trên người cô gái đang luôn nhíu mày, ánh mắt nhíu lại đầy suy tư.

Một tiếng sau, Cố Mang thu lại tất cả kim bạc.

Cô bình thản nói: "Tối sẽ tỉnh táo hoàn toàn, chú ý về mặt tâm lý, không được kích động, chế độ ăn uống cũng cần kiêng một số món."

Lục Thừa Châu nhìn người già trên giường bệnh: "Cố Mang, cô nói thật cho tôi biết, bà cụ còn sống được bao lâu?"

Cô gái liếc nhìn anh ta, ném túi ra sau lưng: "Chăm sóc tốt, ba đến năm năm, hoặc bất cứ lúc nào cũng có khả năng."

Cô không phải thần, cô chỉ là một bác sĩ giành giật mạng sống từ tay tử thần, không phải lúc nào cũng có thể cứu sống bà cụ.

Lục Thừa Châu trầm ngâm, một lúc sau, lên tiếng: "Chăm sóc như thế nào?"

Cố Mang lấy ra một mẩu giấy nhỏ từ trong túi, viết đơn thuốc: "Thuốc uống trước, tôi sẽ tìm thời gian làm một số loại thuốc Đông y, để bà cụ có thể dùng khi cần gấp."

Viết xong, ngón tay trắng nõn, sạch sẽ kẹp tờ giấy đưa cho anh ta, không hề vội vàng.

Lục Thừa Châu nhận lấy.

Dưới tờ giấy nhỏ, ngón tay của hai người chạm nhẹ vào nhau.

Một bên mát lạnh, một bên nóng bỏng.

Cố Mang dừng lại, ngẩng đầu.

Bốn mắt chạm nhau vài giây, khóe miệng cô nở nụ cười, đôi mày tinh xảo vừa ma mị vừa hoang dã: "Thiếu gia Lục, chi phí khám bệnh lần này là Miên Ngọc."

Miên Ngọc không có tác dụng gì lớn đối với bà cụ, để trong tay Lục Thừa Châu cũng chỉ là lãng phí.

Người đàn ông nhìn cô, cười khẽ: "Lục Nhất, đi lấy."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 64: Nhắc nhở một số người



Rất nhanh, Lục Nhất mang Miên Ngọc trở lại, cung kính đưa cho Cố Mang.

Cố Mang nhận lấy, ném nó trong tay, lật lòng bàn tay lại rồi nắm chặt, hai tay đút túi, lưu loát phong độ.

"Cảm ơn, tôi về Minh Thành trước, còn nữa...." Cô nhìn chằm chằm Lục Thừa Châu, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi: "Tôi sắp thi đại học rồi, đừng làm phiền tôi học hành, sau này có việc gì thì tìm Úc Trọng Cảnh."

Úc Trọng Cảnh bĩu môi, chỉ có thể im lặng tuân theo.

Lông mày Lục Thừa Châu hơi nhướng lên.

Học hành? Nếu anh ta nhớ không lầm, lần này cô là học sinh xếp hạng cuối cùng của khối 12 trường trung học Minh Thành.

Thành tích thật sự.

Nhưng mà, thái độ học tập này đúng là rất bất ngờ, anh ta khẽ nói: "Tôi bảo Lục Nhất đưa cô về."

"Không cần đâu." Cố Mang thong dong tùy ý đi về phía cửa, mặt không cảm xúc: "Tôi còn việc."

Anh ta nghiêng người, khóe mắt dài hẹp nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh mai cao ráo của cô gái như nhìn con mồi, môi mỏng khẽ cong lên, mang vài phần nhã nhặn bại hoại.

...

Xe của Vu Xu đừng trước cửa nhà họ Lục.

Tài xế xuống xe, cung kính mở cửa xe, người phụ nữ có khí chất thanh lịch đoan trang nhấc chân bước xuống.

Đang định bước vào nhà họ Lục.

Một cô gái đội mũ lưỡi trai đi ra từ trong nhà họ Lục, nửa khuôn mặt bị vành mũ che khuất.

Làn da rất trắng, hình dáng môi xinh đẹp, đường nét xương quai hàm đẹp đến mức không thể tin được.

Hai người đi ngang qua nhau, Vu Xu khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy cô gái này có chút quen mắt.

Mới vài giây, cô ta đột nhiên nhớ lại trước đây cô ta cùng nhóm người Lục Thừa Châu đến Thiên Hạ Cư ở Minh Thành, gặp phải cặp chị em đó.

Cô là người chị đó.

Lúc đó Hạ Nhất Độ nói không quen biết, sao lại xuất hiện ở đây?

Cô ta nghiêng đầu nhìn, cô gái đã bước đi xa rồi.

Vu Xu vừa nhìn thấy cô gái này, trong lòng cảm thấy không yên vô cớ.

Cô ta có xuất thân hiển hách, địa vị cao quý, làm sao lại có ảo giác bị một cô gái hỗn tạp trong xã hội vượt trội hơn.

Đúng, chắc chắn là ảo giác.

Gạt bỏ những suy nghĩ lung tung đó, cô ta bước vào nhà họ Lục trên đôi giày cao gót.

...

Cố Mang bắt xe đến tòa nhà văn phòng sầm uất ở Bắc Kinh.

Vừa vào, đã có người đợi sẵn ở cửa.

"Cô Cố." Người phụ nữ mặc vest công sở lịch sự mỉm cười.

Cố Mang khẽ gật đầu, đi cùng cô ta lên thang máy đến tầng 21.

Vừa ra khỏi thang máy, bảy chữ lớn thếp vàng "Công ty Luật Thận Viễn" được treo trên một bức tường.

Cố Mang đẩy nhẹ vành mũ lên, đi theo sau trợ lý nữ.

Đến trước một cánh cửa văn phòng có treo bảng "Khương Thận Viễn".

Trợ lý quay người nhìn cô, hơi mỉm cười: "Cô Cố, vừa rồi có người đến tìm luật sư Khương để tư vấn một số việc, anh ấy sẽ quay lại ngay, cô ở đây chờ một lát."

Cố Mang khẽ ừm một tiếng rồi đi vào.

Văn phòng sáng sủa sạch sẽ, bàn làm việc chất đầy tài liệu, phía sau là cả một bức tường toàn sách luật, còn có sổ ghi chép hồ sơ.

Góc trái là sofa tiếp khách và một chiếc bàn trà tam giác.

Cố Mang tùy ý đặt túi lên sofa, ngồi xuống bắt chéo chân, lấy chiếc điện thoại nắp gập dày cộm.

Một ngày một đêm không xem điện thoại, tin nhắn trong đó đã chất đống không ít.

Cố Mang nhìn lướt qua tin nhắn trong nhóm, không có thông tin hữu ích gì, bèn thoát ra.

Tin nhắn cá nhân cũng có một ít, ngày đó cô xuất hiện trên diễn đàn hacker đã được lan truyền trong giới, các đơn hàng lần lượt tìm đến.

Cô xuất hiện, lại từ chối đơn hàng, chỉ là để nhắc nhở một số người.

Những hợp đồng mà Ảnh Minh không nhận, những tổ chức khác cũng phải cân nhắc.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 65: Người đó sống tốt chứ?



Lúc này, cánh cửa văn phòng được đẩy ra: "Cố Mang."

Giọng nam thanh lịch, từng chữ rõ ràng bệnh nghề luật sư.

Cố Mang nhìn sang.

Khương Thận Viễn đi phía trước, trợ lý nữ ở sau lưng cầm một ly cà phê và một ly bưởi mật ong đặt lên bàn trà.

Khương Thận Viễn đặt tài liệu trong tay lên bàn làm việc, sải bước tới ngồi xuống đối diện cô: "Gần đây thế nào, không nói một tiếng đã đến Bắc Kinh, định đánh úp bất ngờ à?"

Trong giọng điệu lộ lên vẻ quen thuộc.

Cố Mang nâng ly bưởi mật ong lên uống một ngụm, lạnh nhạt nói: "Chuyện của Kim Dương."

Vẻ mặt Khương Thận Viễn căng thẳng: "Kim Dương làm sao?"

Cố Mang nhấc mí mắt lên, con ngươi đen như hồ sâu lạnh giá nhìn chằm chằm vào anh ấy, ánh mắt rất sắc bén: "Người từng làm hại Kim Dương sắp được thả ra, tôi muốn anh kháng cáo một lần nữa."

Sợi dây căng thẳng trong đầu Khương Thận Viễn lúc này mới được nơi lỏng: "Tôi hiểu ý của cô, đúng lúc phần luật pháp này đã được sửa đổi xong trong năm nay, cô yên tâm, tôi sẽ xử lý ổn thỏa."

Cố Mang gật đầu, thờ ơ nói: "Người đó sống tốt chứ?"

Giọng nói thâm trầm, kỳ dị lại vô lại.

Khương Thận Viễn cười: "Bị cô đánh thành như vậy, lúc vào thì 90 cân, hiện tài còn 50 cân, da bọc xương, tinh thần ngày càng không ổn định, bị dạy dỗ không ít, cô nói người đó sống tốt không?"

Không tốt thì tốt.

Cố Mang khẽ nhếch miệng, kèm theo một chút lạnh lùng tàn nhẫn: "Tôi rất hài lòng với kết quả này."

Khương Thận Viễn cầm ly cà phê, nhớ lại chuyện năm đó, đáy mắt lóe lên hàn quang: "Ở đâu cũng có quy tắc, những kẻ hung ác tàn bạo ra tay với cả người già yếu và phụ nữ trẻ em thì sẽ không có kết cục tốt, anh ta trong tù cũng sẽ không dễ sống."

Cố Mang im lặng.

Sau một hồi im lặng, Khương Thận Viễn nói: "Nói về cô đi, gần đây cô đang làm gì? Tôi nghe nói bố mẹ của cô..."

"Chuyện không may." Cố Mang nói ngắn gọn, không muốn nghe anh ấy tiếp tục hỏi, cô nói luôn: "Tôi đã đưa Cố Tứ đi, Cố Âm thì đến nhà cậu tôi."

Khương Thận Viễn chắc đã đoán được một chút, những người họ hàng đó đều là hạng người cực phẩm, không có lợi thì không dậy sớm.

Nhưng mà anh ấy rất muốn xem, ngày nào đó họ biết được thân phận của Cố Mang, biểu cảm của họ chắc sẽ rất thú vị.

Anh ấy nói: "Gần đây cô đang làm gì?"

"Học hành." Cố Mang nói một cách không mấy quan tâm: "Chuẩn bị thi đại học."

Khương Thận Viễn suýt nữa thì phun cả cà phê ra, không thể tin được: "Cô không sao chứ, đi thi đại học? Nếu cô muốn vào đại học thì nói một câu thôi, tôi trực tiếp đưa cô vào, chuyên ngành luật tốt nhất toàn quốc, cần gì phải vòng vo như vậy?"

Cố Mang cười bắt chéo hai chân, tay chống cằm, từ từ mở miệng: "Tôi muốn vào đại học, còn cần anh tìm giúp?"

Giọng điệu kiêu ngạo và ngông cuồng.

Khương Thận Viễn nghẹn lời, đúng là vậy, chị đại còn cần anh ấy giúp sao.

Cố Mang nhếch một bên mày, cực kỳ tà mị: "Tôi đi học cùng Kim Dương."

Khương Thận Viễn kinh ngạc nhìn cô: "Cô ấy có thể đi học rồi? Không sợ đông người sao? Hồi phục tốt như vậy à?"

Cố Mang gật đầu: "Chuyện này anh đừng quản, việc tôi nhắc đến, anh sắp xếp cho tốt."

"Yên tâm." Khương Thận Viễn nhìn đồng hồ: "Hay là cùng nhau ăn tối?"

"Không cần đâu, tôi chỉ xin nghỉ một ngày, phải quay về trường."

Nói xong cô gái đứng dậy, đôi chân dài thẳng tắp, đội lại mũ, ném túi qua sau lưng.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 66: Vừa nguy hiểm vừa khiến người ta mê mẩn



Khương Thận Viễn nhìn khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của cô, cười một cái: "Được rồi, đợi cô thi đại học xong thì tôi sẽ chúc mừng cho cô và Kim Dương."

Cố Mang nhếch mày: "Tôi đi đây."

Đáy mắt anh ấy nhìn theo bóng lưng cô gái rẽ vào góc rời đi, cô đi không nhanh không chậm, bước chân như không màng thế sự.

Một tay Khương Thận Viễn đút túi, đứng ở cửa văn phòng nhìn đến mãn nhãn.

Vừa nguy hiểm vừa khiến người ta mê mẩn.

...

Tiết hai giờ tự học buổi tối, Cố Mang xuất hiện trong lớp học, chỉ còn lại học sinh ở nội trú.

Vừa bước vào lớp, mọi ánh nhìn đều theo sau cô.

Mạnh Kim Dương thấy cô trở lại, ánh mắt sáng lên, nhìn cô ngồi xuống chỗ, cô ấy cẩn thận đi đến bên cạnh.

Cố Mang rất mệt, cô muốn ngủ, Mạnh Kim Dương đến bên cạnh là đã thấy cô lấy tấm đệm ra, đeo tai nghe.

Mạnh Kim Dương ngồi xuống bên cạnh cô.

Cố Mang nằm đối mặt với cô ấy, con ngươi đen khẽ nheo lại, lười biếng lên tiếng: "Ừm?"

Mạnh Kim Dương cũng nằm xuống bàn giống cô, con ngươi đen trắng thuần khiết hơi mở to, nhỏ giọng: "Cố Mang, thứ bảy tuần này họp phụ huynh, chúng ta làm sao đây?"

Bố mẹ Cố Mang đã...

Còn cô, bố mẹ có cũng như không.

Không ai đi họp phụ huynh cho hai người họ.

Cố Mang thờ ơ nói: "Để mình nói với Tịch Tịch một tiếng, chúng ta không tham gia họp phụ huynh."

Mạnh Kim Dương mím môi: "Thực ra hôm nay mình đã nói với cô Tịch rồi, cô ấy nói thứ bảy tuần này còn có Lễ động viên lớp 12, sẽ mời phụ huynh và học sinh cùng ký tên, cô Tịch nói chúng ta cố gắng tìm một người lớn cùng lên sân khấu, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt tới chúng ta, nhất là mình là người đầu tiên lên sân khấu."

Nghe vậy, Cố Mang mở mắt, đôi mày tinh xảo khẽ nhíu lại, suy nghĩ vài giây rồi khẽ nói: "Mình biết rồi, chuyện này giao cho mình."

Mạnh Kim Dương hơi ngẩn người: "Cậu định làm gì? Thuê người à?"

Cố Mang trực tiếp lấy điện thoại ra, tìm WeChat của Khương Thận Viễn, ngón tay thờ ơ gõ bàn phím: "Luật sư Khương, cuối tuần phải họp phụ huynh, giúp một chút đi."

...

Khương Thận Viễn đang ở trong một bữa tiệc, điện thoại cá nhân reo lên, anh ấy nói xin lỗi rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Trợ lý đi theo sát anh ấy.

Nhìn thấy tin nhắn của Cố Mang, anh ấy trả lời: "Thứ mấy?"

Cố Mang: "Thứ bảy."

Khương Thận Viễn hỏi trợ lý về lịch trình của mình, dặn dò anh ta dời hết mọi việc vào thứ bảy.

Trả lời Cố Mang: "Tối thứ sáu gặp."

Khương Thận Viễn cúi đầu nhìn điện thoại, anh ấy cũng rất muốn gặp Mạnh Kim Dương, xem cô ấy hồi phục thế nào.

...

Cố Mang xoay điện thoại, đưa cho Mạnh Kim Dương xem lịch sử trò chuyện: "Luật sư Khương sẽ đi họp phụ huynh cho cậu."

Mạnh Kim Dương không ngờ chuyện đơn giản như vậy đã được giải quyết, ngẩn người vài giây, hỏi: "Một mình luật sư Khương đi họp cho cả hai chúng ta à?"

Cố Mang khẽ nhếch miệng, kéo dài giọng: "Ừm, hai người đứng đầu, chỉ một."

Mạnh Kim Dương không nhịn được cười, nhớ lại thành tích của cô, nghi ngờ không hiểu: "Cố Mang, rốt cuộc cậu thi như thế nào? Mình không tin cậu được toàn bộ điểm 0."

Cố Mang buồn ngủ đến mức mắt díp lại: "Viết đại thôi, ai biết xui xẻo đến vậy, không trúng câu nào."

Khóe miệng Mạnh Kim Dương giật giật: "Vậy lần sau cậu chọn toàn C, chắc chắn sẽ không còn điểm 0 nữa."

Cố Mang ừm một tiếng, ngủ thiếp đi.



Sáng hôm sau, Mạnh Kim Dương đi lấy đồ ở văn phòng của Tịch Yên, chạm mặt vài nữ sinh của lớp 1.

Có cô gái lần trước đi ăn với Lục Thượng Cẩm xong gặp phải, còn có Cố Âm.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 67: Bị kéo mạnh vào ngõ cụt



Trên khuôn mặt Cố Âm nở nụ cười: "Kim Dương, lâu rồi không gặp."

Khóe miệng Mạnh Kim Dương hơi cong lên: "Âm Âm."

Cố Âm nhìn Mạnh Kim Dương từ đầu đến chân: "Kim Dương, không ngờ còn có thể gặp lại chị, em còn tưởng rằng xảy ra loại chuyện đó, cả đời này sẽ không được gặp lại chị nữa, giờ chị khỏe rồi chứ?"

Mạnh Kim Dương đột nhiên cứng đờ, sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng bệch đến mức có thể nhìn rõ bằng mắt thường.

Các nữ sinh lớp 12/1 hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Mạnh Kim Dương nắm chặt tay, cả người không khống chế được mà run rẩy.

"Thì là..." Cố Âm dừng lại, nhìn Mạnh Kim Dương, ánh mắt nữ sinh đang run rẩy, tâm trạng như đang bên bờ vực sụp đổ, cô ta bật cười: "Sao các cậu lắm chuyện thế? Trước kia bọn mình ở cùng nhau, sau đó chị ấy chuyển đi, chị tớ và chị ấy chuyển đến trường này, tớ mới gặp lại chị ấy."

Chuyện Cố Mang là chị của Cố Âm, sau khi được các nam sinh lớp 12/1 truyền tai nhau thì cơ bản là cả trường đều biết.

"Ồ." Vài nữ sinh lớp 12/1 kéo dài giọng, cười nói: "Âm Âm, thật ra tớ thấy hơi lạ, chị cậu thi được hạng chót, so với thành tích của cậu, bố mẹ cậu có đi xét nghiệm ADN không, có phải chị ruột của cậu không?"

Cố Âm cười lắc đầu: "Các cậu đừng nói bậy, chị tớ chỉ là không thích học thôi."

"Ha ha, hạng chót rồi, chị ta có thích hay không có gì khác nhau đâu?"

"Này, Mạnh Kim Dương, giờ chị là hạng nhất toàn khóa rồi, hay là chị chuyển sang lớp bọn em đi, đừng để Cố Mang ảnh hưởng đến chị."

Nụ cười của mấy nữ sinh rơi vào mắt Mạnh Kim Dương, cực kỳ chói mắt.

Mạnh Kim Dương cắn môi, sắc mặt trắng bệch, lảng tránh khỏi mấy nữ sinh, đi lên tầng.

Ánh mắt Cố Âm lóe lên, cơ thể đột nhiên chao đảo, ngã về phía sau, cô ta vô thức túm lấy eo Mạnh Kim Dương.

Mạnh Kim Dương giật mình, lực ở eo rất mạnh, cô ấy hoảng loạn túm lấy lan can để giữ thăng bằng.

Cố Âm ngã xuống bậc thang, ngẩng đầu, nhìn Mạnh Kim Dương xin lỗi: "Kim Dương, xin lỗi, em vừa rồi không đứng vững, không chạm vào túi đi đại tiện của chị chứ."

Trong nháy mắt, mặt Mạnh Kim Dương trắng bệch, đẩy Cố Âm ra, chạy lên tầng như chạy trốn.

Các nữ sinh khác ngơ ngác hỏi: "Túi vệ sinh gì? Âm Âm, cậu đang nói gì vậy?"

Cố Âm nhìn bóng lưng vội vàng chạy trốn của Mạnh Kim Dương, cười cười: "Không có gì, chúng ta đi mua đồ ăn đi, tớ mời."

Chủ đề lập tức chuyển hướng.

"Tớ muốn uống trà sữa trân châu hạt nổ."

"Tớ muốn ăn khoai tây chiên và gà rán."

"Tớ muốn..."

...

Mạnh Kim Dương chạy vào nhà vệ sinh giáo viên, bên trong không có ai.

Cô ấy đứng trước bồn rửa mặt, thở hổn hển, ngẩng đầu từ từ nhìn vào trong gương.

Khuôn mặt đó trắng bệch như ma, đáy mắt đỏ ngầu vì sợ hãi.

Ký ức như kéo về nhiều năm trước, cô ấy bị một người đàn ông trung niên mạnh mẽ kéo vào ngõ cụt.

Mạnh Kim Dương lảo đảo lùi lại, co rúm người ôm chặt lấy bản thân, nước mắt cứ thế rơi xuống từ khóe mắt.

Cô ấy cắn chặt răng, kìm nén tiếng gào thét sâu trong cổ họng, ôm đầu từ từ ngồi xuống.

Một lúc sau, tâm trạng cô ấy ổn định lại.

Cô ấy đứng dậy như không có chuyện gì rồi rửa mặt.

Cô đối diện với tâm gương, kiểm soát tốt biểu cảm của mình, chậm rãi đi ra ngoài.

Mạnh Kim Dương đưa đồ lấy về cho Tịch Yên, trở về chỗ ngồi của mình.

Thẩm Hoan thấy tóc mái của cô ấy ướt đẫm: "Kim Dương, cậu vừa rửa mặt à?"

Mạnh Kim Dương ừm một tiếng: "Có hơi buồn ngủ, rửa mặt cho tỉnh táo."

Thẩm Hoan không nghi ngờ gì.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 68: Đâm bị thóc chọc bị gạo



Lục Dương cũng đi siêu thị mua đồ.

Đúng lúc đụng phải nhóm người Cố Âm.

Cố Âm nhìn thấy Lục Dương, ánh mắt hơi né tránh, ẩn chứa tâm tư của một cô gái nhỏ.

Cô ta vô tình nhìn thấy khuôn mặt của nữ sinh bên cạnh cũng hơi đỏ, cô ta nhíu mày, trong đáy mắt lóe lên điều gì đó.

Nữ sinh tên là Nguyễn Thanh Thanh, nhà cô ta là nhà giàu mới nổi ở Minh Thành, nói cho hay là mới nổi, nói khó nghe là dòng dõi thấp kém trong giới nhà giàu.

So sánh với cậu của cô ta, mới nổi trong giới chính trị, địa vị chênh lệch rất xa.

Nguyễn Thanh Thanh và Lục Ý có mối quan hệ khá tốt, cả ngày theo sau Lục Ý.

Hóa ra là thích Lục Dương.

Cố Âm nhìn xuống mũi chân, ánh mắt dừng lại vài giây, nở nụ cười: "Thanh Thanh, chúng ta đi xem bên kia có món Lục Ý thích ăn không."

Nguyễn Thanh Thanh cũng khinh thường Cố Âm, cảm thấy cô ta rất giả tạo.

Trong lớp rất ít người biết Cố Âm là cháu ngoại của nhà họ Lôi, vì cha mẹ qua đời nên cô ta mới đến Minh Thành.

Nhưng bố mẹ dặn cô ta không được đắc tội với Cố Âm, hiện tại Lôi Tiêu đang trên đà nổi tiếng.

Xúc phạm Cố Âm, nhà họ nguyễn sẽ gặp rắc rối.

Cho nên cô ta cũng cười xã giao có lệ: "Được."

Mấy nữ sinh đều đi theo Cố Âm.

"Anh Dương, hình như không còn món chị Mang thích ăn, hay là mua món khác đi." Bé mập lật xem đồ ăn vặt.

Lục Dương nhíu mày: "Đi hỏi ông chủ, hết hàng thì bảo ông ta nhập hàng ngay đi! Mẹ nó còn muốn làm ăn nữa không!"

Sở Nghiêu giật giật khóe miệng: “Cậu cả à, cậu đừng như ăn phải thuốc nổ vậy, dù sao chị Mang cũng thích đồ ngọt, bên này mới ra vài món đồ ăn vặt, mua về cho chị ấy ăn thử."

Lúc này sắc mặt Lục Dương mới tốt hơn một chút: "Vậy thì mua hết về cho cô ấy đi, cũng mua cho Mạnh Kim Dương và Thẩm Hoan một ít, tránh cho chị Mang phải chia phần của mình cho họ."

Cuộc đối thoại của mấy người truyền vào tai mấy nữ sinh lớp 12/1 không sót một chữ nào.

Trên mặt Cố Âm không có gì thay đổi, vẫn luôn dịu dàng, lật tìm đồ ăn vặt mình thích.

Biểu cảm của Nguyễn Thanh Thanh có chút dữ tợn.

Lục Dương đã đến bước yêu ai yêu cả đường đi với Cố Mang rồi sao?

Vậy cô ta còn có hy vọng không?

Chờ nhóm người Lục Dương cầm đồ đi, Cố Âm cũng chọn được đồ mình muốn ăn.

Nhìn bóng lưng của Lục Dương, cô ta từ từ nói: "Chị mình từ nhỏ đã được mọi người yêu thích, rất xinh đẹp, Lục Dương đối xử với chị mình thật tốt."

Sắc mặt Nguyễn Thanh Thanh lập tức càng khó coi hơn.

Trước đây cô ta và Lục Dương thỉnh thoảng còn có thể nói vài câu, từ khi Cố Mang đến, cô ta không còn cơ hội nào nữa.

Cả cái khối 12 ai mà không biết Nguyễn Thanh Thanh thích Lục Dương!

Cố Mang còn muốn chen chân vào!

Cố Âm hơi tiếc nuối cười cười: “Chị mình chỉ là học hành không tốt thôi, trước đây từng đánh nhau một lần, rất nghiêm trọng. Có lẽ nhà họ Lục không coi trọng địa vị của nhà họ Cố bọn mình như vậy, chị mình gặp Lục Dương, có lẽ là một sai lầm."

Nói xong, cô ta mím môi tiếc nuối hít một hơi thật sâu, nhìn Nguyễn Thanh Thanh, cầm đồ ăn đi thanh toán.

Nguyễn Thanh Thanh nhíu mày, mất tập trung đi theo Cố Âm.

Trước đây Cố Mang từng đánh nhau?

Đúng rồi, cô La từng nói Cố Mang bị trường cũ đuổi học.

Chỉ cần vạch trần bộ mặt thật của Cố Mang, Lục Dương nhất định sẽ ghét bỏ Cố Mang.

Cố Âm nói đúng, đây là một sai lầm.

Sai lầm thì phải sửa chữa.

Có lẽ, có thể trực tiếp đuổi Cố Mang đi!

...

Trưa thứ sáu, Lục Thượng Cẩm gọi điện thoại đến, muốn hẹn Cố Mang cùng nhau ăn tối.

"Con hẹn Khương Thận Viễn rồi." Cố Mang bắt chéo chân, một tay chống cằm, cầm điện thoại, không chút để ý.

Lục Thượng Cẩm nói: "Vậy cùng nhau đi, nhiều người thì náo nhiệt, chú cũng lâu rồi không gặp luật sư Khương."

"Nhiều người?" Cố Mang nheo mắt: "Còn ai nữa?"
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 69: Bài kiểm tra viết bừa?



Lục Thượng Cẩm nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc, cười ha ha: "Còn có Thừa Châu và mấy người nữa, muốn hỏi con về bệnh tình của bà cụ."

Cố Mang sao cũng được: "Tự chú đi tìm Khương Thận Viễn, anh ta đồng ý thì con không có ý kiến."

"Không vấn đề."

Cúp điện thoại, Cố Mang bóc một que kẹo m*t rồi ngậm trong miệng, bắt đầu làm bài tập.

Càng ngày giáo viên phát càng nhiều bài kiểm tra, Mạnh Kim Dương viết không xuể rồi, cô ấy chỉ có thể viết một bài rồi đi chép một bài.

Có vài câu Mạnh Kim Dương bỏ trống vì không biết làm, Cố Mang tùy tiện viết một đáp án lên.

Lục Dương cũng đang chép theo, nhìn thấy hành động này của Cố Mang, khóe mắt co giật: "Chị Mang, chị viết bừa à?"

Cố Mang dừng bút, ngẩng đầu, hàng mày nhướng lên.

Đôi mắt xinh đẹp trong veo lạnh lẽo, trắng đen thuần khiết, cực kỳ đẹp, cũng cực kỳ nguy hiểm.

Khóe miệng cô cong lên cười như không cười, tiến lại gần anh ta một chút, giọng điệu thờ ơ,vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi: "Còn muốn chép nữa không?"

Lục Dương đối diện với ánh mắt đen như mực của cô, tim đập thình thịch, lông mi run rẩy, cúi đầu cặm cụi viết: "Chép, chép..."

Tai anh ta nhanh chóng đỏ lên.

...

Sau tiết hai buổi chiều, toàn trường bắt đầu dọn vệ sinh.

Trên quảng trường trước tòa nhà tổng hợp của trường, giáo viên thể dục đang phân chia vị trí cho từng lớp.

Nhân viên đang dựng bục ký tên và màn hình LED.

Trước bục có một tấm thảm đỏ dài, giữa thảm đỏ có một cổng hình vòm bơm hơi, trên đó treo bốn chữ lớn:

Cổng thành công.

Lễ động viên lần đầu tiên của khối 12, toàn trường cực kỳ coi trọng.

Hội học sinh.

Lục Ý là chủ tịch hội học sinh, lúc này đang xem bản thuyết trình PowerPoint dùng cho Lễ động viên ngày mai.

Lịch sử của trường trung học Minh Thành, tỷ lệ đỗ đại học của lớp 12 các khóa trước, học sinh đạt điểm cao nhất trong kỳ thi đại học của trường, bảng danh dự kỳ thi đại học của trường, và cuối cùng là lời chúc phúc và động viên dành cho khối 12 năm nay.

Nguyễn Thanh Thanh liếc nhìn chiếc USB cắm bên cạnh máy tính xách tay, hai mắt hơi co lại.

Cô ta cười hỏi: "Lục Ý, ngày mai cả khối 12 của chúng ta đều phải lên bục ký tên, vậy ai phụ trách máy tính ở đây?"

Mặt mày Lục Ý không chút cảm xúc, hời hợt nói: "Thái Gia Minh."

Thái Gia Minh là học sinh lớp 11, cũng là phó chủ tịch hội học sinh.

Nguyễn Thanh Thanh kéo dài giọng: "Ồ..."

"PowerPoint không có vấn đề gì nữa, em mang đi cho chủ nhiệm xem thử, chị đi trước đây." Lục Ý đưa USB cho Nguyễn Thanh Thanh, đứng dậy đi ra ngoài.

Từ khi biết điểm thi tháng, tâm trạng Lục Ý rất không tốt, cả ngày mặt mày đều lạnh tanh.

Cũng ít quan tâm đến chuyện của hội học sinh, có thời gian thì đi học bài.

Nguyễn Thanh Thanh cúi đầu, nắm chặt chiếc USB trong tay, mím môi.

...

Sau khi tan học.

Lục Dương thấy Cố Mang và Mạnh Kim Dương đi về phía cổng trường: "Chị Mang, chị và Kim Dương đi ra ngoài ăn cơm à?"

Cố Mang không nói gì, đôi mắt đen nhìn về phía chiếc SUV màu đen đậu đối diện cổng trường.

Người đàn ông ngồi trên ghế sau, nghiêng mặt, mũi cao thẳng, môi mỏng lạnh lùng, đuôi mắt sâu thẳm lấp lánh.

Áo sơ mi đen được xắn lên vài lần, cánh tay lười biếng tùy ý đặt trên cửa sổ xe, ngón tay thon dài sạch sẽ kẹp điếu thuốc.

Trên ghế lái và ghế phụ là Tần Phóng và Hạ Nhất Độ.

Lục Dương nhìn theo ánh mắt của Cố Mang, ngạc nhiên trợn tròn mắt: "Anh ba?"

Lục Thừa Châu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, ngón tay dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn trên xe, đẩy cửa xuống.

Chiều cao một mét tám tám, đôi chân dài thẳng tắp.

Nút áo sơ mi được mở ra hai cái, xương quai xanh tinh tế đẹp đẽ lộ ra chút tà ác.

Một tay đút túi đi về phía Cố Mang.
 
Back
Top Bottom