Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 230


Quý Minh Viễn lắc đầu, vứt điếu thuốc vừa hút đi.

"Vậy cháu có muốn thử với cô gái cháu thích không?"

Cái này...

Lần này Quý Minh Viễn trầm mặc, không biết qua bao lâu, cậu ta ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Chú, cháu muốn thử."

Quý Trường Tranh không bất ngờ: "Vậy chú ở đây chờ cháu."

Anh giơ đồng hồ lên, xoay nhẹ một chút rồi bình tĩnh nói: "Cho cháu một tiếng."

Nghe vậy, Quý Minh Viễn không quay đầu lại, chạy tới chỗ Thẩm Mỹ Vân.

Còn Quý Trường Tranh ngồi tại chỗ, anh lẳng lặng nhìn bóng lưng rời đi của đối phương.

Kỳ thật, anh biết cô gái Minh Viễn thích sẽ không nhận lời nó.

Nhưng hắn còn bảo Minh Viễn đi hỏi, chẳng qua là để Minh Viễn hết hy vọng mà thôi.

Chia rẽ từ bên ngoài là cách tốt nhất không làm tổn thương mối quan hệ giữa họ, không có ngoại lệ. Đây là biện pháp Quý Trường Tranh trằn trọc cả đêm mới nghĩ ra.

Đợi Quý Minh Viễn rời đi, Quý Trường Tranh ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt, rơi vào trầm mặc.

*

Quý Minh Viễn chạy một mạch từ khoảnh ruộng của đại đội Tiền Tiến đến nơi Thẩm Mỹ Vân đang ở.

Ước chừng gần hai mươi phút, cậu ta không dừng lại dù chỉ một giây.

Đây là lần bồng bột nhất trong cuộc đời Quý Minh Viễn.

Cậu ta vứt bỏ sự dịu dàng và dè dặt của ngày xưa, lần đầu tiên, cậu cố gắng vì cô gái mà mình thích.

Lúc cậu ta đến chuồng heo thời điểm, Trầm Mỹ Vân đang hầu hạ A Hoa, A Hoa hình như rất hưởng thụ, nó ưỡn cái bụng to làm tổ bên trong chuồng heo.

Không biết Thẩm Mỹ Vân lấy được một cái cào nhỏ từ đâu, cô đang gãi ngứa cho A Hoa.

Bất ngờ hơn là Thẩm Mỹ Vân bịt kín toàn thân, đến tay cũng không chừa.

Chỉ có một đôi mắt lộ ra bên ngoài.

Nhìn thấy cảnh tượng này...

Quý Minh Viễn hơi cạn lời, cậu điều chỉnh hô hấp, gọi người bên trong: "Thanh niên trí thức Thẩm."

Thẩm Mỹ Vân nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn, Quý Minh Viễn mới chạy sang nên mặt đỏ bừng, một giọt mồ hôi chảy xuống từ xương mày.

Lịch sự và tuấn tú.

Thẩm Mỹ Vân không ngờ lại gặp Quý Minh Viễn ở đây, cô sửng sốt, lập tức đứng lên đi về phía Quý Minh Viễn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-230.html.]

Cũng có chút bất ngờ.

"Thanh niên trí thức Quý, người nhà cậu vừa tới tìm cậu, cậu không tìm được anh ta à?"

"Tìm được rồi."

Quý Minh Viễn thở hổn hển.

Thẩm Mỹ Vân: "Vậy cậu làm sao đấy?"

Không nói chuyện với người nhà, chạy tới xem cô làm gì?

Quý Minh Viễn nghe Thẩm Mỹ Vân hỏi, cậu hít sâu rồi hít sâu nữa, khó khăn lắm mới điều chỉnh được trạng thái.

Cậu ta lúc này mới cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt kia có sự yêu thích và mong đợi mà chính cậu ta cũng không nhận ra.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong không khí thấp thoáng sự mập mờ.

Thẩm Mỹ Vân như hiểu ra điều gì đó, cô suy nghĩ một lát rồi cười với cậu ta: "Thanh niên trí thức Quý, cậu tới giúp tôi xúc phân heo hả?"

Bầu không khí mập mờ thoắt cái vỡ tan tành.

"Thanh niên Quý, cậu tới giúp tôi dọn phân sao?"

Giống như có một bầu không khí mờ ám nào đó, tan vỡ tanh bành.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quý Minh Viễn sửng sốt trong chốc lát, vẻ mặt thâm tình vui sướng lẫn chờ mong bỗng cứng đờ..

Rồi vỡ ra thành từng mặt.

Thậm chí chẳng thể nhặt lên nổi.

Thẩm Mỹ Vân thấy cậu ta im lặng, khuôn mặt hiện lên vẻ thất vọng: "Không phải sao?"

"Tôi còn tưởng cậu tới đây giúp tôi dọn phân heo nữa ấy."

Cái này...

Trên khuôn mặt Quý Minh Viễn hiện lên vẻ quỷ dị đến kỳ lạ, tất cả biểu cảm vui sướng chờ mong lẫn thâm tình đều tan thành mây khói.

Thấy cậu ta vẫn không lên tiếng, Thẩm Mỹ Vân cười nhẹ: "Nếu không phải thì thanh niên Quý này, cậu đừng trì hoãn thời giờ của tôi nữa."

Muốn đuổi người rồi.

Lúc này Quý Minh Viễn hoàn toàn tỉnh táo trở lại, môi mấp máy, trong lúc nhất thời, cũng chẳng biết nên hành xử như thế nào.

Cậu ta đứng đó do dự một lúc, sau đó cuối cùng cũng hạ quyết tâm."

"Thanh niên Thẩm."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 231


Thẩm Mỹ Vân đang cầm một cái xẻng, đang dọn dẹp nước bẩn và phân heo trong chuồng, nghe vậy liền đưa xẻng ra.

"Cậu làm không?"

Qúy Minh Viễn: "..."

Quý Minh Viễn ngơ ngác cầm xẻng lên, trong lúc giúp đỡ dọn phân heo, cậu ta có chút hoảng hốt.

Mình đang làm gì ở đây vậy?

Dường như cậu ta đã quên mất.

Sau khi dọn sạch phân lợn, toàn thân cậu ta bốc lên một mùi khó tả, có lẽ cậu ta cũng đã hiểu được.

Tại sao thanh niên Thẩm lại trang bị đầy đủ vũ khí hạng nặng như vậy.

Chỉ để lộ hai con mắt ra bên ngoài.

Quý Minh Viễn muốn nói chuyện, nhưng khi cậu ta khịt mũi, lại cảm thấy toàn thân đều nồng nặc mùi hôi thối.

Có vẻ không thích hợp để lên tiếng thổ lộ với đối phương cho lắm?

Quý Minh Viễn im lặng một lát, suy nghĩ một chút, mới lấy hết can đảm hét lên: "Thanh niên Thẩm?"

Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn cậu, giọng nói vẫn tràn đầy kinh ngạc: "Cái gì, cậu còn muốn giúp tôi làm việc nữa à?"

Quý Minh Viễn: "..."

Không được, không được.

Cậu ta có chút xấu hổ nói: "Thanh niên Thẩm, người nhà của tôi vẫn đang chờ tôi, tôi về trước đây."

Thẩm Mỹ Vân tiếc nuối nói: "Vậy ngày mai cậu có tới không?"

Quý Minh Viễn: "..."

Lúc Quý Minh Viễn rời đi, gần như là chạy trối chết, ngay cả bước chân cũng có vẻ hơi mơ hồ.

Khi rời chuồng heo, cậu ta thậm chí còn sinh ra ảo giác, đây là đâu, tôi là ai.

Cậu ta đi tìm thanh niên Thẩm làm gì vậy?

Ồ, cậu ta đi tìm thanh niên Thẩm, hỏi cô xem có sẵn lòng làm người nhà của cậu ta không.

Bọn họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi gian khổ,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-231.html.]

Đáng tiếc lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị phân heo rải rác khắp chuồng làm rối tung lên.

Quý Minh Viễn đã đi xa, quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân, cô trang bị đầy đủ vũ khí hạng nặng, gần như chẳng thể nào nhìn rõ mặt, chỉ đang cúi thấp đầu làm việc.

Dường như phát hiện Quý Minh Viễn đang nhìn mình.

Thẩm Mỹ Vân giơ tay vẫy chào cậu ta.

Quý Minh Viễn: "..."

Quý Minh Viễn chạy càng nhanh hơn, đối với người mắc bệnh sạch sẽ mà nói, nhìn thấy đống phân rải rác khắp chuồng đó, đừng nói đến việc thổ lộ, ngay cả ở lại lâu thêm cũng chẳng thể nữa kìa.

Nhìn Quý Minh Viễn gần như chạy trối chết.

Khói miệng Thẩm Mỹ Vân nhếch lên, như có như không nở nụ cười, hừ nhẹ một tiếng: "Nhóc con."

Cứ như thế, muốn thổ lộ, nhưng ngay cả đống phân này thôi mà còn không chịu được.

Thiếu niên mà, vẫn còn non nớt quá.

Nghĩ đến đây, Thẩm Mỹ Vân có chút vui sướng ngâm nga vài khúc ca, giải quyết xong Quý Minh Viện, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nói cho cùng, Quý Minh Viễn mới bao tuổi cơ chứ, mười tám mười chín tuổi, còn chưa đến hai mươi tuổi nữa kìa, cô không thể xuống tay được đâu

Trong nguyên tác, bạn đời của Quý Minh Viễn phải là nữ chính, chứ không phải là mẹ của nữ chính là cô đây.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thế hệ này hỗn loạn quá.

Đáng lo thật đấy.

Bên kia sườn núi, Quý Trường Tranh ngậm cọng cỏ rơm, nghe thấy động tĩnh, không khỏi nhìn sang, liền thấy Quý Minh Viễn đang chật vật đi tới.

Hơn nữa, trước khi người đến, đã có một mùi hôi thối nồng nặc truyền đến.

Quý Trường Tranh nhanh chóng bật dậy như ngư dân câu được cá, giơ tay ngăn cản đối phương: "Cháu đừng tới đây."

Nhìn thấy đối phương vẫn tiến về phía trước, anh lập tức lui về phía sau, chán ghét nói: "Không đúng, cháu đi tìm cô nương nhà người ta thổ lộ, sao bỗng thối thế này rồi? Cháu rơi xuống hố phân à?"

Quý Minh Viễn: "..."

Quý Minh Viễn tuổi tủi thân muốn chết, cậu ta giơ tay áo lên ngửi thử, xác nhận thối cực kỳ: "Chú nhỏ, cháu không có rơi vào hố phân, cháu tới đó tìm đối phương thổ lộ đó."

"Nhưng mà..."

"Cô ấy luôn ngắt lời cháu, còn luôn kêu cháu giúp cô ấy dọn phân heo trong chuồng."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 232


Vì vậy, trong vòng nửa tiếng đồng hồ, cậu ta đã phải dọn phân tới hai mươi phút, trong mười phút cuối cùng muốn tìm cách mở lời, nhưng thanh niên Thẩm lại bình tĩnh kêu cậu ta ngày mai lại đến dọn phân heo tiếp.

Như thế thì sao cậu ta có thể thổ lộ được cơ chứ?

Quý Trường Tranh ngắt lời cậu ta: "Ý của cháu là, lúc cháu tới thổ lộ thì đối phương đều tìm cách kêu cháu tới giúp dọn phân heo phải?"

"Dọn sạch phân trong chuồng?"

Quý Minh Viễn: "Là như thế đó."

Quý Trường Tranh: "Không tìm được cách nào thổ lộ cả?"

Quý Minh Viễn dạ một tiếng.

"Cho nên, cháu đi tới đó nửa tiếng đồng hồ, không những không thổ lộ được, mà còn giúp cô nương người ta dọn phân, dọn phân sạch thì lại rời đi, hơn nữa người ta còn xin cháu người mai lại tới phụ giúp nữa?"

"Sau đó cháu bỏ chạy? Quên thổ lộ tình cảm?"

Quý Minh Viễn không muốn gật đầu, nhưng chú nhỏ giống như đã nhìn thấy mọi chuyện, cậu ta cũng chẳng còn cách nào mà dạ một tiếng.

Vốn Quý Trường Tranh rất nghiêm túc, mặc dù anh đã chuẩn bị đầy đủ, biết con gái nhà người ta sẽ không đồng ý, nhưng nghe được những lời này.

Anh gần như không thể ngừng cười, nụ cười kéo dài đến tận mang tai.

"Cô nương cháu thích cũng khá ngầu đấy chứ?"

Người bình thường không thể hành xử như thế được đâu.

Để người tới thổ lộ với mình đi dọn phân heo.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha."

Quý Minh Viễn bất đắc dĩ nói: "Chú nhỏ, chú còn cười được."

Qúy Trường Tranh đã cố gắng hết sức để không cười, nhưng thật sự rất buồn cười đó?

"Ha ha ha ha."

"Minh Viễn - hahaha, cháu còn chưa hiểu sao? Cô nương người ta đã đón được ý đồ của cháu rồi, cho nên, hahaha, nên mới kêu cháu đi dọn phân heo đó, ha ha ha."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-232.html.]

Vừa dứt lời, vẻ mặt Quý Minh Viễn trở nên rất vi diệu: "Chú nhỏ, chú nói đối phương đã đoán được rồi sao? Đoán được cháu tới tìm cô ấy để làm gì sao?"

Quý Trường Tranh nhướng mày, đuôi lông mày nhếch lên như vui đùa: "Nếu không thì sao cơ chứ, cháu tưởng trên đời này có người có thể làm những chuyện như này sao?"

"Một lần hai lần ba lần bốn rồi tới năm lần, cháu có bao giờ cân nhắc xem là đối phương đang cố ý không đó?"

Cái này...

Quý MInh Viễn lâm vào trầm mặc, cậu ta thở dài, cảm thấy có chút bối rối, cảm giác rất khó tả.

"Chú nhỏ, sao chú lại nghĩ cô ấy thông suốt như vậy? Chẳng lẽ cháu tệ tới vậy sao?"

Đây là lần đầu tiên cậu ta thích một cô gái đó.

Đầy sự chân thành và yêu thương, cuối cùng lại chỉ có dọn phân heo.

Nói thật, cho dù Quý MInh Viễn đã hết hy vọng, cậu ta cũng sẽ luôn nghĩ tới cảnh tượng hôm nay đi gặp Thẩm Mỹ Vân để bày tỏ tình cảm.

Cái bóng của dọn phân heo thật sự quá lớn.

Quý Trường Tranh vỗ bả vai cậu ta, xúc động nói: "Minh Viễn, cháu phải phải vui sướng vì thích một cô nương thông suốt như vậy mới đúng, tấm lòng người ta trong sáng như ngươi, cho dù đã đến bước này, vẫn trả lại cho cháu chút tình cảm, ít nhất... Vẫn có thể làm bạn bè được."

Thật ra, lúc trước anh chưa từng nghĩ tới chuyện này rồi, cho tới khi Quý Minh Viễn nói ra những lời này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quý Trường Tranh phát hiện, cô gái mà Minh Viễn thích, là một người cực kỳ lý trí.

Theo lý thuyết mà nói, kiểu từ chối này làm tổn hại đến sự hòa hợp giữa hai bên, nhưng sau hành động ngang ngược kia.

Trái lại lại khiến người ta dở khóc dở cười.

Cho dù bây giờ khi Quý Minh Viễn nhắc tới chuyện thổ lộ thất bại, cũng không phải thương tâm khổ sở, mà là bị chuyện dọn phân heo dọa sợ.

Đối phương dời đi sự chú ý của Quý Minh Viễn, hơn nữa còn dời đi một cách cực kỳ điêu luyện.

Điều đó không làm tổn hại đến sự hòa hợp giữa hai bên, đồng thời cũng giữ được chút thể diện cho đối phương.

Sau tất cả những chuyện đó, EQ của người này không phải cao bình thường đâu, đầu óc cũng rất thông minh.

Ít nhất là nhiều người không làm được.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 233


Nghe Quý Trường Tranh phân tích như vậy, Quý Minh Viễn vẫn không khỏi đau lòng, nhưng khi ngửi thấy mùi phân heo trên người thì nỗi đau xót do tỏ tình thất bại đều biến thành đống heo thối hoắc kia.

Cậu ta thẫn thờ nói: "Chú út ơi, cháu thất tình rồi!"

Vừa nói xong, Quý Trường Tranh vỗ bộp một phát lên vai cậu ta, cặp mày anh khí khẽ nhướng lên: "Nói nhảm! Kiểu của cháu gọi là yêu đơn phương."

Vân Mộng Hạ Vũ

Đau lòng quá đi!

Quý Minh Viễn không muốn nói chuyện với anh nữa, cậu ta ngồi sụp xuống, nhìn rễ cỏ khô héo dưới đất rồi khẽ thở dài.

"Cô ấy thật sự rất tốt."

Đôi mắt đen như mực của Quý Trường Tranh trông đầy ẩn ý, anh nói: "Cô ấy tốt thật, nhưng không thích hợp với cháu."

Không phải tất cả những người bạn thích đều phù hợp với bạn.

Nghe vậy, một tia đau khổ cuối cùng trong lòng Quý Minh Viễn cũng biến mất theo.

Đúng vậy.

Không phù hợp!

Không phù hợp!

Ba chữ này gần như đã phản ảnh chính xác hoàn cảnh của cậu ta, thật ra lúc Quý Minh Viễn lựa chọn viết bức thư đầu tiên cho Quý Trường Tranh, trong lòng cậu ta đã đưa ra quyết định rồi. Cậu ta biết, nếu như nói cho người trong nhà thì cả nhà sẽ phản đối.

Thế nên cậu mới quyết định viết thư cho chú út, mong nhận được sự ủng hộ của anh.

Nhưng sau khi nghe đối phương phân tích, cậu ta đã nhận ra thực tế vô cùng tàn khốc.

Cậu ta là người nhà họ Quý!

Là Quý Minh Viễn!

Là Quý Minh Viễn từ nhỏ đã được gột rửa bằng đủ loại quy củ và lễ giáo nghiêm khắc.

Cậu ta có tư cách gì mà nhắc đến từ "thích" chứ, từ ban đầu cậu ta đã không xứng rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Quý Minh Viễn rất khó chịu: "Chú út, chú không có người mình thích sao?"

Quý Trường Tranh khoanh tay trước ngực, đôi mi dày khẽ nhướng lên, chẳng thèm che giấu ý trêu chọc dưới đuôi lông mày.

Anh nói chắc như đinh đóng cột: "Không có, người có thể khiến chú út cháu thích vẫn chưa ra đời đâu."

Thấy cháu trai nhìn mình, Quý Trường Tranh bình tĩnh tự tin nói: "Chí hướng của cuộc đời chú út cháu là xả thân vì nước, trong mắt chú không có tình yêu tình báo gì cả."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-233.html.]

Gương mặt anh vô cùng anh tuấn, hào sảng, lúc nói chuyện này, cả người như bừng sáng lên.

Chuyện này khiến Quý Minh Viễn rất hâm mộ, nhưng cậu ta lại nói ra một sự thật

"Chú út."

"Hử?"

"Vậy chú chẳng phải là ông chú già độc thân ngàn năm sao?"

Vừa dứt lời, Quý Minh Viễn không đợi Quý Trường Tranh trả lời đã vội chạy biến ra ngoài ruộng làm công kiếm điểm.

Quý Trường Tranh không ngờ có một ngày mình lại bị cháu trai cười nhạo, anh vuốt vuốt cái cằm xinh đẹp, xùy một tiếng: "Càng ngày càng bản lĩnh đấy!"

Còn dám cười nhạo anh.

Anh là ông chú độc thân ngàn năm thì sao?

Anh đây độc thân trong vinh quang!

Nhìn theo bóng lưng chạy biến đi của Quý Minh Viễn, Quý Trường Tranh thở dài, xem như đã giải quyết xong chuyện này mà không gặp bất trắc rồi.

Nhìn phản ứng của Quý Minh Viễn như vậy mà vẫn còn xuống đất làm việc được thì chắc cũng không đau lòng lắm đâu, nhỉ?

Thế thì anh cũng yên tâm rời đi đúng không?

Chỉ là, Quý Trường Tranh khá tò mò, không biết cô gái Quý Minh Viễn thích là ai nhỉ?

Mà cũng có quan hệ gì đến anh đâu.

Dù sao cũng giải quyết xong chuyện này rồi.

*

Bên này, Thẩm Mỹ Vân không phải làm việc trong chuồng heo quá lâu, chỉ có thể nói là Quý Minh Viễn thật sự quá tốt.

Chạy qua chạy lại còn chưa đầy nửa tiếng đã dọn sạch hết phân heo trong chuồng rồi.

Vấn đề lớn của cô đã được giải quyết nhanh chóng, lại xách mấy thùng nước dội vào, thế là chuồng heo sạch bong sáng bóng luôn.

Sau đó, cô lấy cỏ heo ra, mùa này trên núi toàn tuyết là tuyết nên phải đào rau dại từ trước rồi phơi khô, ăn chung với lõi ngô nát, cũng chính là trấu cám.

Tất cả những thứ này đều có sẵn nên Thẩm Mỹ Vân nhàn hơn nhiều.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài chuồng heo, cô đổ một sọt rau đã được cắt nhỏ, lá răng ngựa, lá cẩu kỷ và trấu cám vào máng rồi đổ thêm hai gáo nước lạnh, cuối cùng khuấy đều lên.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 234


A Hoa nâng cái bụng to bước từng bước nhỏ đến, cúi đầu ăn ngon lành.

Ngay sau đó, đôi mắt đen lúng liếng của nó trông có vẻ sáng sủa hơn trước.

Thấy nó ăn ngon lành, Thẩm Mỹ Vân không quan tâm nữa. Cô lại kiểm tra lại chuồng heo một lần, quả thực đã sạch sẽ hơn rất nhiều, ngay cả mùi hôi thối cũng biến mất.

Người cô vẫn khá tốt, bởi vì võ trang đầy đủ nên trên tay và cánh tay không hề có mùi hôi thối gì.

Nhân lúc con heo đang ăn cỏ, Thẩm Mỹ Vân dùng bàn tay sạch sẽ nhúp một nắm hạt dưa nguyên vị ra cắn, cầm thêm một cái khay nhỏ nữa, vừa cắn hạt dưa vừa đọc sách hướng dẫn nuôi heo nái mang thai.

Đầu tiên là phải đảm bảo môi trường chuồng trại sạch sẽ, nhiệt độ thích hợp.

Tiếp theo, sau khi heo mẹ đẻ con, phải bổ sung nước kịp thời, đúng hơn là nước muối.

Còn nữa, nếu trong quá trình sinh sản gặp phải tình trạng vết thương chảy m.á.u thì phải dùng thuốc kháng viêm thích hợp, chính là Penicilin hay Oxytetracycline.

Đọc hết quyển sách hướng dẫn, Thẩm Mỹ Vân gấp sách lại, cúi đầu nhìn A Hoa, không khỏi cảm thán: "May mà mày gặp được tao đấy!"

Gặp được cô thì A Hoa mới có đường sống, ít nhất là cô không thiếu những thứ như Penicilin hay muối.

Nếu là đổi sang người khác đến hầu hạ A Hoa thì khả năng mạng nó sẽ treo trên sợi dây mất.

Bởi vì đối với các thành viên trong Đại đội Tiền Tiền mà nói, bản thân mình còn chẳng nỡ ăn muối chứ đừng nói đến Penicillin.

Con người bị bệnh còn cố gắng nhịn cho qua, cố tiết kiệm chút tiền mua thuốc, làm gì có phần cho heo dùng.

A Hoa không nghe hiểu mà chủ hừ hừ mấy tiếng với Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, rảnh rỗi không có việc gì, cô lại bốc một nắm hạt dưa ra, vừa cắn vừa tán gẫu với A Hoa.

Ăn hết hạt, cô lại nhả vỏ vào máng, nhưng nhả một lúc, Thẩm Mỹ Vân chợt nhận ra điều bất thường.

A Hoa không ăn cỏ hẻo mà ngẩng cái đầu trắng hồng lên, đôi mắt đen nháy lanh lợi nhìn cô chằm chằm.

Thẩm Mỹ Vân sửng sốt: "Mày ăn đi, nhìn tao làm gì? Không ăn nhiều chút thì sau lấy sức đâu mà đẻ heo con?"

A Hoa vẫn bất động, đôi mắt đậu đen mở to nhìn cô.

Thẩm Mỹ Vân ngẫm nghĩ, sau đó thử ăn một hạt dưa rồi nhả vỏ vào máng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-234.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Quả nhiên, A Hoa đang bất động đột nhiên cúi xuống tìm kiếm vỏ hạt dưa.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Bây giờ đến cả heo cũng kén ăn à? Chuyện quái quỷ gì vậy?

*

Bên kia, sau khi rời khỏi Đại đội Tiền Tiến, Quý Trường Tranh chạy thẳng về Đồn trú Mạc Hà. Nơi bọn họ đóng quân cách Công xã Thắng Lợi một khoảng.

Sau khi về đến quân doanh, sắc trời đã tối.

Chỉ đạo viên Ôn đang đứng chờ dưới lầu ký túc xá, nghe thấy tiếng động thì quay sang, hỏi: "Về rồi à?"

Người Quý Trường Tranh vẫn còn mang theo khí lạnh bên ngoài, anh cởi áo khoác ra treo lên móc.

Anh khẽ "Ừ" một tiếng, cầm cái bình tráng men lên rồi đổ đầy nước nóng vào mới cảm thấy mình còn sống.

"Thế nào rồi? Giải quyết xong chưa?" Chỉ đạo viên Ôn đặt tờ báo trong tay xuống, khẽ hỏi.

Quý Trường Tranh gật đầu: "Coi như giải quyết xong."

Dưới ánh đèn, lông mi của anh phủ đầy sương hoa óng ánh, cái mũi thẳng tắp đỏ bừng lên vì lạnh, khuôn mặt anh khí trông trắng nõn dưới ánh đèn tỏa ra khí phách anh tuấn rực rỡ.

Ngay cả chỉ đạo viên Ôn cũng hơi sửng sốt, anh ấy thở dài nói: "Giải quyết xong là tốt rồi."

Quý Trường Tranh: "Ừ." Anh đang định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát lại chợt nhớ ra một việc: "Tôi đến Công xã Thắng Lợi một chuyến mà lại quên đi tìm anh em rồi."

Chỉ lo giải quyết chuyện của thằng ranh Quý Minh Viễn kia.

Chỉ đạo viên Ôn hỏi: "Anh em của anh?"

Quý Trường Tranh: "Ừ."

Gương mặt đẹp trai của anh trông rất chán nản: "Không được rồi, lần sau tôi phải đi tìm mới được."

Anh còn chưa dứt lời đã nghe một loạt tiếng động vang lên bên ngoài.

"Doanh trưởng Quý, ngài có thư ạ."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 235


Lời này nói ra, Quý Trường Tranh ngẩn người trong chốc lát, sau đó vội vã chạy ra ngoài, không lâu sau đã thấy người đưa thư họ Trương đứng dưới lầu.

"Ông Trương, ông không phải đã tan làm rồi sao?"

Người đưa thư họ Trương là người phụ trách phát thư cho đơn vị của họ, bình thường giờ làm việc là từ 8 giờ sáng đến 6 giờ chiều.

Nhưng lúc này đã hơn 8 giờ tối, ông ấy vẫn còn ở đây.

Người đưa thư họ Trương dừng xe đạp, cười ha hả lấy một lá thư từ trong túi ra, nói: "Anh trước đó không phải nói có thư gửi cho anh thì đưa cho anh sao?"

"Tôi đến đưa thư cho anh đây."

Tan làm, khi đi cục bưu điện nhận thư, tình cờ thấy Quý Trường Tranh.

Vì thế ông ấy đưa thư trực tiếp đến đây, bình thường một đợt thư nhận được vào buổi tối sẽ được phát vào sáng hôm sau.

Quý Trường Tranh nghe vậy, vô thức lấy một bao t.h.u.ố.c lá Đại Tiền Môn từ trong túi ra, nhét vào túi áo của người đưa thư họ Trương.

"Cảm ơn."

Nói xong, anh mới nhận lấy lá thư, khi nhìn thấy người gửi là Thẩm Mỹ Vân.

Anh nhướng mày, đôi mắt đen láy hơi sáng lên, xé thư ra, sải chân dài bước nhanh về ký túc xá.

Thấy Quý Trường Tranh đi rồi lại quay lại, chỉ đạo viên Ôn ngẩng đầu nhìn: "Sao thế? Minh Viễn nhà anh lại gửi thư cho anh à?"

Quý Trường Tranh: "Nói nhảm gì vậy, đây là thư của người anh em tôi gửi cho tôi."

Nói xong, anh thuận thế ngồi xuống bàn, bật đèn pin trên bàn.

Sau khi đọc xong toàn bộ nội dung thư, anh cau mày: "Anh Ôn, anh biết những người bị đưa đến tỉnh Hắc cải tạo tư tưởng trước đây, họ bị bắt chạy đi đâu không? Và khi nào họ được thả?"

Chỉ đạo viên Ôn biết điều này sao?

Anh ấy lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng tôi đoán là tham mưu Chu chắc chắn biết."

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đây nhà anh ấy cũng có người thân như vậy."

Tuy nhiên, sau khi nói điều này, chỉ đạo viên Ôn lại buông chiếc cốc tráng men trong tay xuống, rất tò mò hỏi: "Sao thế? Người anh em của anh hỏi anh về chuyện này à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-235.html.]

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, trực tiếp cất thư đi, sau đó cầm lấy áo khoác treo trên giá áo, mặc vào người.

Chỉ đạo viên Ôn kinh ngạc: "Không phải, anh định đi đâu vậy? Sắp đến giờ tắt đèn rồi đó?"

9 giờ rưỡi tắt đèn, lúc này còn chưa đến nửa giờ là đến giờ rồi.

Quý Trường Tranh mặc xong quần áo, tiện tay cầm lấy mũ, đội lên đầu, rồi sải bước ra cửa.

Vừa đi vừa trả lời: "Tôi đi tìm tham mưu Chu."

Chỉ đạo viên Ôn nghe vậy, vô thức tự tát mình một cái: "Tại sao tôi lại nói thế chứ!"

Thật không nên nói điều này mà.

Bên kia.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quý Trường Tranh ra khỏi ký túc xá, đi thẳng đến nhà tập thể, nhưng đi được nửa đường thì anh chợt nghĩ ra một chuyện.

Quay lại ký túc xá, lấy một bao t.h.u.ố.c lá Đại Tiền Môn từ ngăn tủ ra, suy nghĩ một chút, lại bỏ thêm một hộp sữa mạch nha.

Đây đều là đồ tiếp tế anh thường dùng, xem như đều đưa đi hết.

Chỉ đạo viên Ôn nhìn đến trợn mắt há hốc mồm: "Không phải, anh đến đó làm gì vậy?"

Quý Trường Tranh không trả lời anh ấy: "Trở về rồi nói sau."

Lúc này, anh đi thẳng đến nhà tập thể. Nhà tập thể và ký túc xá tách biệt nhau, ký túc xá thường là nơi ở của những người đàn ông độc thân trong quân đội.

Còn nhà tập thể bên kia thì là nơi ở những quân nhân đã có gia đình, hơn nữa còn phải có một chức vụ nhất định, nếu không sẽ không được phép mang gia đình đi theo.

Mà tham mưu Chu mà chỉ đạo viên Ôn nhắc đến, ở nhà tập thể tòa nhà thứ hai.

Lúc này, không ít gia đình đang chuẩn bị đi ngủ, nên chỉ có lác đác vài nhà bật đèn.

Tham mưu Chu cũng không ngoại lệ, gia đình anh ấy vừa mới chuẩn bị cho con rửa mặt đi ngủ.

Kết quả bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dữ dội.

Vợ của Tham mưu Chu, Triệu Xuân Lan, chải đầu và chỉnh trang, theo bản năng soi gương: "Nửa đêm thế này, ai đến thế?"
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 236


Tham mưu Chu đứng dậy khỏi giường, mặc lại quần áo: "Nửa đêm đến gõ cửa, hẳn là có chuyện gấp."

Nói xong, anh ấy xỏ dép lê, bất chấp cái lạnh mở cửa.

Khi mở cửa nhìn thấy Quý Trường Tranh, anh ấy ngạc nhiên: "Tiểu đoàn trưởng Quý, anh đây là?"

Quý Trường Tranh nói thẳng: "Tham mưu trưởng, tôi đến đây để hỏi anh một vài thông tin, có thể cho tôi vào không?"

Rõ ràng những lời này không tiện nói ở cửa.

Tham mưu Chu: "Vào đi, vào đi."

Quý Trường Tranh theo sau anh ấy vào nhà, rồi lấy tất cả những thứ giấu trong áo khoác ra, đặt lên bàn.

Rồi anh mới nói: "Thật ngại quá, đã làm phiền anh nửa đêm thế này, nhưng tôi thực sự có một chuyện gấp, muốn hỏi anh."

Tham mưu Chu: "Anh hỏi gì thì hỏi, lấy đồ ra làm gì?"

Anh ấy rõ ràng muốn đẩy đồ trở lại, nhưng Quý Trường Tranh không nhận. Anh cong môi, cười nói: "Không phải vì anh phải ra khỏi chăn ấm giữa đêm như thế này, tôi cũng thấy ngại sao?"

Đây rõ ràng là đang trêu chọc lãnh đạo, nhưng trước khi Tham mưu Chu kịp lên tiếng dạy dỗ.

Quý Trường Tranh đã nhanh chóng nói ra ý định của mình.

"Vấn đề là như thế này, tôi có một người em gái, gần đây ba mẹ cô ấy không phải bị đày đến tỉnh Hắc sao? Nhưng họ không đến nơi, mà bị người đón đi giữa đường, tôi muốn hỏi anh, ba mẹ cô ấy bị đưa đến đâu? Khoảng bao lâu nữa họ mới có thể bị đày đến nơi ban đầu?"

Nghe thấy lời này Tham mưu Chu hơi cau mày: "Mối quan hệ giữa anh và người em gái đó như thế nào?"

"Nếu không thực sự thân thiết, tôi khuyên anh đừng can thiệp vào chuyện này."

Quý Trường Tranh quả quyết nói: "Là anh em ruột."

Tham mưu Chu im lặng một lúc: "Tôi sẽ nói cho anh biết, những người bị đón đi giữa đường sẽ được trường học tiếp nhận để học tập, chương trình học này thường kéo dài hai tháng."

"Hai tháng sau, họ sẽ được đưa đến nơi ban đầu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-236.html.]

Nghe vậy, Quý Trường Tranh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nhưng họ sẽ học bình thường đúng không?"

Nghe đến đây, Tham mưu Chu không nhịn được đập bàn trừng mắt: "Nếu không thì sao? Anh nghĩ sao?"

Quý Trường Tranh nhìn phản ứng của anh ấy, xem như hoàn toàn yên tâm.

Anh nhướng mày trêu chọc nói: "Tôi không phải lo lắng nên loại sao." Anh có một dáng vẻ vô cùng tuyệt vời, khi trêu chọc như vậy khác hẳn với sự nghiêm túc lạnh lùng thường ngày. Anh càng có thêm vài phần khí chất hào hoa của tuổi trẻ, ít đi vài phần nghiêm túc lạnh lùng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có thể nói, trước mặt lãnh đạo, Quý Trường Tranh là một con người khác. Anh vô cùng biết cách ứng xử.

Ngay cả khi anh có những nghi ngờ như vậy, tham mưu Cố cũng rất khó không thích anh.

Ngược lại, khi thấy Quý Trường Tranh chuẩn bị rời đi, tham mưu Cố còn gọi anh lại: "Đợi đã, lấy đồ của anh đi."

Quý Trường Tranh đứng thẳng, không quay đầu lại, cao giọng nói: "Đưa cho Nhị Nhạc bổ dưỡng lắm, anh cũng đừng chối từ."

Cái này haizz...

Tham mưu Cố không nhịn được cười mắng, Triệu Xuân Lan vợ anh ấy đi ra, nhìn thấy đồ vật trên bàn.

Cô ấy đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai người trước đó, nghĩ đến đây, cô ấy không nhịn được cảm thán với chồng mình: "Đoàn trưởng Quý thực sự rất hiểu lễ nghĩa."

Nửa đêm gõ cửa hỏi thăm, còn không quên mang quà đến, nói thật, những người như vậy không nhiều lắm.

Tham mưu Cố cười: "Em không thấy anh sinh ra trong gia đình như thế nào sao?"

Triệu Xuân Lan tò mò: "Gia đình như thế nào?"

Tham mưu Cố không nói, mà đổi chủ đề: "Em luôn nói Tiểu Lý keo kiệt bủn xỉn, em có nghĩ đến tại sao Tiểu Lý lại keo kiệt như vậy không? Mà tại sao Tiểu Quý lại hào phóng như vậy?"

Quý Trường Tranh mang quà đến, dù là Đại Tiền Môn hay sữa mạch nha, thì đây đều là những món đồ xa xỉ.

Người bình thường không thể lấy ra được.

Cái này...

Triệu Xuân Lan cũng nảy ra một ý, cô cầm hộp sữa lúa mạch lên xem đi xem lại: "Đây là sữa lúa mạch hiệu Thượng Hải phải không? Em ngày đó đi Cung Tiêu Xã nhìn, một vại sữa mạch nha cần sáu đồng tiền, còn phải có phiếu nữa."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 237


Cô ấy đã hết tem phiếu đường rồi, tem phiếu đường là thứ cực kỳ quý giá. Mỗi năm, chỉ đến cuối năm, khi chồng cô ấy ở đơn vị gửi về, gia đình mới tạm thời có trong một thời gian ngắn.

Sau đó rất nhanh sẽ hết sạch, đến nỗi trong một thời gian dài của nửa năm sau, rất khó để có được tem phiếu đường.

Ngay cả khi nhà họ muốn mua một ít sữa lúa mạch để bồi bổ sức khỏe cho Nhị Lạc, cũng rất khó để gom đủ tem phiếu đường và tem phiếu đặc biệt.

Nhị Lạc chính là con trai út của họ, năm nay mới ba tuổi, gầy gò ốm yếu, nhìn mà xót xa.

Nghĩ đến đây.

Triệu Xuân Lan trong lòng khẽ động, ngẩng đầu nhìn người chồng của mình nói: "Anh nói nhà Tiểu Quý này không đơn giản à?"

Tham mưu Chu ừ một tiếng: "Không đơn giản." Nói xong, anh ấy cẩn thận cất gói t.h.u.ố.c lá Đại Tiền Môn và hộp sữa mạch nha vào một chỗ.

Còn không quên dặn dò vợ mình một câu.

"Em đừng có suy nghĩ gì, món này đắt lắm, chúng ta không thể nhận, ngày mai anh sẽ trả lại cho Tiểu Quý."

Chỉ hỏi thăm một chút mà đã được tặng nhiều đồ như vậy, anh ấy còn cần mặt mũi.

Không đến nỗi phải nhận quà của người ta.

Triệu Xuân Lan thấy chồng mình hành động như vậy, cô ấy nghĩ đến đứa con trai út gầy gò ốm yếu của mình.

Triệu Xuân Lan sốt ruột: "Em biết Đại Tiền Môn đắt, nhưng sữa mạch nha khó mua lắm. Nhà chúng ta không có đường phiếu hay phiếu đặc cung."

"Anh cũng biết đấy, Nhị Lạc nhà mình sinh non, sức khỏe không tốt, có chút sữa mạch nha bồi bổ cơ thể cũng tốt."

Con khỏe, người lớn cũng đỡ phải lo lắng.

Tham mưu Chu cũng không phải là không thương con trai út, anh ấy cau mày: "Thì cũng không thể nhận đồ của người ta."

Thấy chồng mình phản ứng như vậy, Triệu Xuân Lan tức giận, tính chồng cô ấy chính là như vậy, nhất quyết không nhận quà.

Nhưng mà nghĩ lại, ban đầu cô ấy không phải là nhìn trúng tính chính trực của anh ấy, mới kết hôn với anh ấy sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-237.html.]

Nghĩ đến đây mặc dù Triệu Xuân Lan nhìn hộp sữa mạch nha đã được cất đi mà đau lòng, nhưng dù sao cũng biết chừng mực.

Không còn nói lời nào muốn giữ lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng Triệu Xuân Lan lại có ý nghĩ khác: "Anh Chu, anh nói xem Tiểu Quý đã có đối tượng chưa?"

Tham mưu Chu nào biết chứ?

Triệu Xuân Lan đẩy anh ấy: "Ngày mai anh trả đồ cho anh ấy, tiện thể giúp em hỏi thử, anh ấy có đối tượng chưa? Anh quên rồi à? Em gái em xinh đẹp như vậy, biết đâu hai đứa hợp nhau, anh và anh ấy còn thành thông gia."

Làm chị gái, nhìn thấy chàng trai trẻ ưu tú bên ngoài, chẳng phải đều muốn kéo về nhà mình sao?

Huống hồ, chị em ruột mình sống tốt, cô ấy cũng vui vẻ chứ?

Cái này——

Tham mưu Chu im lặng một lát, cuối cùng cũng không từ chối nữa, trước đó đã không nhận đồ, đã khiến vợ không vui rồi.

Nếu bây giờ còn từ chối, sợ là tối nay vợ không cho anh ấy lên giường.

Anh ấy chỉ có thể mơ hồ nói: "Ngày mai anh sẽ đi hỏi."

Bên kia, sau khi Quý Trường Tranh rời đi, còn không biết rằng mình lại bị người nhà Chu tham mưu nhớ thương, tính toán mai mối cho em gái mình.

Nhưng dù có biết, anh cũng chẳng quan tâm. Dù sao, anh là người một lòng vì sự nghiệp, không màng đến tình yêu.

Quý Trường Tranh rời khỏi nhà Tham mưu Chu, anh xem đồng hồ đeo tay, tính toán thời gian rồi vội vã trở về ký túc xá.

Quý Trường Tranh vừa về đến ký túc xá, còn chưa kịp ngồi xuống thì bóng đèn trên đầu anh nhấp nháy vài cái rồi vụt tắt.

Bên cạnh anh, Chỉ đạo viên Ôn cũng tháo kính xuống, già dặn nói: "Tôi còn tưởng rằng đêm nay anh sẽ không về."

Quý Trường Tranh nhướng mày: "Tôi là người như vậy à?"

Chỉ đạo viên Ôn thầm nghĩ, anh không phải là người như vậy thì là ai? Năm đó, khi Quý Trường Tranh mới vào quân đội, anh nổi tiếng là một kẻ cứng đầu.

Buổi tối tắt đèn sớm, anh chạy đến chỗ lãnh đạo để phản đối, nhất quyết đổi giờ tắt đèn từ 8 giờ rưỡi thành 9 giờ rưỡi.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 238


Sau đó, anh lại nói rằng thức ăn trong nhà ăn không thể ăn được, nên đã trèo tường ra ngoài để đến Nhà hàng quốc doanh chỉ để ăn một miếng thịt kho tàu.

Vì vậy, lúc đó, Quý Trường Tranh đã bị phạt không ít lần.

Nói thật, năm đầu tiên Quý Trường Tranh nhập ngũ có thể được coi là một năm hỗn loạn. Chỉ trong vài năm trở lại đây, anh mới trở nên chín chắn ổn trọng hơn.

Nhưng mà, tối nay anh lại đi ra ngoài, điều này khiến Chỉ đạo viên Ôn nhớ lại những kỷ niệm trước đây.

"Đúng vậy, anh không phải, không biết ai là người đã trèo tường ra ngoài vào nửa đêm trước đây nhỉ?"

Nhắc đến chuyện này, chính Quý Trường Tranh cũng có chút ngượng ngùng. Anh kéo ghế ngồi xuống: "Anh Ôn, đừng nhắc đến chuyện đó nữa."

Ai mà chẳng có thời trẻ bồng bột.

Khi còn trẻ, anh không chỉ bồng bột mà còn cực kỳ táo bạo.

Dù sao thì, chính Quý Trường Tranh khi nhớ lại chuyện này cũng thấy hơi xấu hổ.

Chỉ đạo viên Ôn biết điều nên không nói thêm nữa, sợ chọc giận Quý Trường Tranh. Anh ấy mò trong bóng tối nhìn anh: "Không phải, 9 giờ rưỡi rồi, sao anh không ngủ mà còn ngồi trước bàn làm gì?"

Quý Trường Tranh lục tục tìm thấy một chiếc đèn pin trong ngăn kéo bàn, bật công tắc.

Trước mặt anh đột nhiên sáng lên, anh lấy ra một tập giấy viết thư dày một cây bút máy đã đổ đầy mực.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó, anh mới trả lời hời hợt: "Tôi đang trả lời thư cho người anh em của tôi."

Chỉ đạo viên Ôn: "..."

"Anh giỏi đấy, nửa đêm không ngủ được, viết thư trả lời cho người anh em của anh à? Tôi nói này Quý Trường Tranh, tôi nói anh như thế nào thì ổn đây?"

Dưới ánh đèn pin, bóng dáng của Quý Trường Tranh bị kéo dài, in trên tường thành một hình dáng khuôn mặt rõ ràng.

Nghe Chỉ đạo viên Ôn nói vậy, Quý Trường Tranh quay đầu lại, ánh sáng từ bên trái mặt chuyển sang chính diện, chiếu vào khuôn mặt anh, mái tóc ngắn gọn khiến anh trông rất khí phách lãng tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-238.html.]

Ánh sáng khiến cả người anh mờ ảo, mang theo vẻ đẹp khó tả.

"Tôi có anh em, anh ghen tị à?"

Nhưng mà, một người xuất sắc như vậy, khi nói chuyện lại có chút ngốc nghếch.

Chỉ đạo viên Ôn suýt bị khuôn mặt đẹp trai của anh mê hoặc, nghe vậy anh suýt bật cười.

"Nếu anh có vợ, tôi còn ghen tị, dù sao tôi cũng là một người đàn ông cô đơn, nhưng anh nói anh có anh em? Tôi ghen tị? Quý Trường Tranh, tôi ghen tị cái nỗi gì!"

Nói thật, tính tình của Chỉ đạo viên Ôn rất tốt, nhưng ngay cả một người tốt tính như vậy cũng bị Quý Trường Tranh chọc tức.

Có thể thấy, Quý Trường Tranh này khi mở miệng nói ra những lời vô nghĩa, lợi hại đến mức nào. Anh nhìn Chỉ đạo viên Ôn như vậy, không khỏi bật cười.

"Được rồi, Anh Ôn, tôi không đùa với anh nữa, anh đừng nói chuyện với tôi, tôi muốn viết thư cho người anh em của tôi, chuyện nghiêm túc."

Nói xong, anh không quan tâm Chỉ đạo viên Ôn phản ứng thế nào, trực tiếp cúi đầu chăm chú viết.

Bút máy dừng trên giấy viết thư, phát ra tiếng sột soạt.

Mở đầu là bốn chữ to: Người anh em thân mến.

Nhận được thư của cô, tôi rất vui, tôi đã nghe nói chuyện của ba mẹ cô rồi, bên kia nhiều nhất sẽ giữ họ ở đó hai tháng, rồi sẽ thả về chỗ cũ, cô không cần lo lắng đâu.

Nói xong chuyện chính sự Quý Trường Tranh lại bắt đầu nói chuyện phiếm, anh dừng bút một chút, rồi từ từ bắt đầu viết.

Tôi đã mong chờ thư của cô từ lâu, cô gửi thư chỉ để hỏi thăm tin tức của ba mẹ cô, không hề nhắc đến lời hứa của chúng ta, điều này khiến tôi rất thất vọng.

cô còn nhớ chứ, trước đây tôi đã hứa với cô rằng khi đến tỉnh Hắc, tôi sẽ mời cô uống rượu Thiêu Đao Tử.

Tôi đã giấu rượu Thiêu Đao Tử dưới gầm giường từ lâu, sắp không giấu được nữa rồi, sắp bị lũ lưu manh trong quân đội này cướp mất.

Cô không đến uống rượu Thiêu Đao Tử, nó thực sự sẽ không còn nữa.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 239


Người anh em, tôi nói cho cô một bí mật, thứ rượu Thiêu Đạo Tử tôi giấu thực ra có tên là Vodka, là do mấy người mũi lõ bên kia mang về.

Hương vị nồng nàn, uống vào cay miệng, hậu vị vô cùng ngon, rất thích hợp để chúng ta, những người như thế này cụng ly kể về tình anh em của chúng ta.

Vì vậy, khi cô nhận được thư của tôi, nhất định phải đến đây nhé.

Nghĩ đến đây, Quý Trường Tranh dừng lại một chút: "Nếu cô thấy đến quân đội của chúng tôi không tiện, vậy chúng ta có thể hẹn một địa điểm mới, chẳng hạn như Nhà hàng quốc doanh gần chỗ cô?"

Viết đến đây anh dừng hẳn bút, sau đó thêm hai chữ mong đợi ở cuối thư.

Anh viết rất mạnh, đến mức lực xuyên thủng cả trang giấy.

Sau khi viết xong, Quý Trường Tranh gấp ba lá thư lại, rồi nhét vào phong bì.

Sợ chỉ đạo viên Ôn tò mò, anh cố tình đặt phong thư dưới gối.

Nghe tiếng thở đều của chỉ đạo viên Ôn, Quý Trường Tranh mới thở phào nhẹ nhõm.

Sáng sớm hôm sau, sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Anh chạy đến cổng đi gửi thư đã....

Điểm thanh niên trí thức Công xã Thắng Lợi Đại đội Tiền Tiến.

Liên tiếp làm việc nhiều ngày, các thanh niên trí thức đều mệt mỏi rã rời: "Mệt quá, nhổ cỏ mệt như thế này sao?" Đây là lời nói thật, mỗi ngày ngồi xổm xuống làm việc bảy tám tiếng đồng hồ, thậm chí còn lâu hơn. Cỏ mọc rất nhanh, tốc độ nhổ cỏ không theo kịp tốc độ cỏ mọc.

Các thanh niên trí thức đều có vẻ mệt mỏi, rõ ràng là mấy ngày làm việc đã làm họ kiệt sức.

Thẩm Mỹ Vân nghe thấy mọi người thảo luận, cô không lên tiếng, thật ra cô đã đi chuồng heo để tránh việc, công việc đó quá nhẹ nhàng.

Cô sợ người khác biết được muốn giành việc với cô.

Quả nhiên, lo lắng điều gì thì điều đó xảy ra.

Hồ Thanh Mai bên cạnh hỏi: "Thẩm thanh niên trí thức, cô bên kia thoải mái quá, cô chăm sóc A Hoa có mệt không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-239.html.]

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, trợn mắt nói dối: "Mệt chứ, mệt lắm, A Hoa cứ đi vệ sinh bừa bãi, mỗi ngày tôi phải vệ sinh chuồng rất nhiều lần."

"Hơn nữa bụng nó còn to, tôi còn lo nó có thể sinh bất cứ lúc nào, phải trông chừng cẩn thận, nếu không Bí thư chi bộ sẽ trừ điểm công của tôi."

Nói xong, cô nhìn Hồ Thanh Mai với vẻ tha thiết.

"Hồ thanh niên trí thức, cô muốn đổi việc với tôi không? Vừa hay tôi cũng không muốn chăm sóc A Hoa, muốn ra đồng nhổ cỏ cho nhẹ nhàng."

Nói xong lời này, cô ấy đã hối hận, Thẩm Mỹ Vân có thể đề nghị đổi việc với Hồ Thanh Mai.

Ngay lập tức, cô ấy lắc đầu như trống bỏi: "Thôi thôi, nếu A Hoa xảy ra chuyện gì, tôi không đền nổi đâu."

Đây là sự thật.

A Hoa là vật quý giá nhất của Đại đội Tiền Tiến, không gì sánh được. Nếu A Hoa xảy ra chuyện gì, thì số điểm công của cô ấy cũng không đủ để đền bù.

Vẫn thôi vậy.

Tuy cô ấy xuống đồng nhổ cỏ vất vả hơn một chút, nhưng mỗi ngày được bảy điểm công.

Đây là số điểm công thực sự, không có một chút nguy hiểm nào.

Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân chỉ có thể thất vọng lắc đầu, nhìn về phía những thanh niên trí thức khác, hỏi nhỏ: "Các cô thì sao? Có muốn đổi việc với tôi không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô vừa hỏi, mọi người đều cúi đầu, Hồ thanh niên trí thức nói rất đúng, mặc dù nhổ cỏ rất vất vả, nhưng không nguy hiểm.

Công việc chăm sóc A Hoa của Thẩm thanh niên trí thức thực sự quá vất vả.

Nghĩ như vậy bọn họ còn may mắn hơn Thẩm thanh niên trí thức, còn mệt mỏi gì nữa.

Thật khéo, Thẩm Mỹ Vân cũng nghĩ như vậy, A Hoa rất ngoan, rất dễ chăm sóc, mỗi ngày chỉ cần dành nửa giờ để dọn sạch chuồng heo, sau đó ném cỏ vào trong.

A Hoa tự ăn, cô ngồi cạnh cắn hạt dưa, đọc sách, A Hoa còn phụ trách ăn vỏ hạt dưa, một người một heo phối hợp rất tốt.

Vì vậy, khi mọi người đi làm việc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back