Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 250


Nhà con bé cách nơi này rất xa, ở bên ngoài đồn trú của Mạc Hà.

Lúc đầu, Quý Minh Viễn đã từ chối, cậu ta không nghĩ đến việc đưa Lâm Lan Lan về nhà, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân sắp rời khỏi điểm tri thức thanh niên.

Cậu ta gần như theo phản xạ có điều kiện mà đồng ý: "Được."

Khi cậu ta đồng ý, cậu ta còn nhìn Thẩm Mỹ Vân.

Nhưng không ngờ, Thẩm Mỹ Vân thậm chí còn không nhìn cậu ta, dường như không để ý đến cậu ta.

Cô lặng lẽ thu dọn đồ đạc, lấy khăn quàng cổ nhỏ cho Miên Miên, điều này khiến Quý Minh Viễn mím môi không nói gì nữa.

"Anh Quý, em sợ."

Câu nói này đã kéo suy nghĩ của Quý Minh Viễn trở lại thực tại, cậu ta cúi đầu nhìn Lâm Lan Lan. Thành thật mà nói, cậu ta có một cảm giác muốn bảo vệ con bé, muốn bảo vệ Lan Lan lớn lên, giống như...

Vân Mộng Hạ Vũ

Có một giọng nói trong lòng cậu ta nói với cậu ta: Quý Minh Viễn, anh phải bảo vệ con bé, bảo vệ Lan Lan lớn lên.

Điều này khiến suy nghĩ của Quý Minh Viễn có chút thay đổi, cậu ta gần như buột miệng thốt ra: "Không sao, anh sẽ bảo vệ em."

Ngay sau khi nói ra những lời này chính cậu ta cũng ngạc nhiên.

Cậu ta sẽ bảo vệ ai?

Ồ, bảo vệ Lâm Lan Lan. Thẩm Mỹ Vân hơi bất ngờ, đây là lần đầu tiên Quý Minh Viễn gặp Lâm Lan Lan, cậu ta đã nói ra những lời như vậy, cô chỉ có thể đổ lỗi cho cốt truyện mạnh mẽ.

Nam phụ thâm tình Quý Minh Viễn muốn đi theo cốt truyện sao? Thẩm Mỹ Vân nghĩ đến cách cư xử thường ngày của Quý Minh Viễn, không thể phủ nhận rằng cậu ta là một người tốt, đã giúp cô rất nhiều.

Gạt bỏ cảm xúc cá nhân sang một bên, một người tốt không nên có kết cục như vậy.

Cô muốn ngăn cản một chút, nhưng không biết làm thế nào để ngăn cản, cô đã suy nghĩ rất lâu, nhận ra rằng cô không thể thay đổi lựa chọn cuộc sống của người khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-250.html.]

Đây là cuộc sống của Quý Minh Viễn không ai có thể thay đổi được.

Thẩm Mỹ Vân nghĩ như vậy, thì Trần Hà Đường lại đến, ông ta mặc một chiếc áo bông cũ rách, đội mũ lông nỉ, trên vai còn vác một chiếc đòn gánh, hai đầu đòn gánh đều treo một chiếc giỏ lớn.

Ông ta chạy trong sự mệt mỏi. Ông ta vừa đến đã nhìn thấy mọi người tụ tập ở điểm này.

Rõ ràng Trần Hà Đường không quen với trường hợp có nhiều người như vậy, ông ta cau mày, ông ta có cùng khuôn mặt thô kệch với Lý Quỳ, đeo khăn bịt mắt màu đen, vẻ mặt cau có như vậy, trông rất hung dữ.

Tất cả những người có mặt ở đây đều không khỏi kinh ngạc.

Những người ở điểm tri thức thanh niên dường như đã quen, nhưng họ không thể không đi đường vòng.

Đây là lần đầu tiên Lâm Lan Lan nhìn thấy Trần Hà Đường, con bé suýt khóc thét lên, theo phản xạ có điều kiện trốn sau lưng Quý Minh Viễn.

Tại sao lại có một người hung dữ như vậy?

May mắn thay, ánh mắt của Trần Hà Đường dường như không dừng lại ở Lâm Lan Lan, hay chính xác hơn, ánh mắt của ông ta đang dừng lại ở Thẩm Mỹ Vân.

Trong số rất nhiều người ở điểm tri thức thanh niên, ông ta có thể liếc mắt một cái là bắt gặp Thẩm Mỹ Vân.

Một người hung dữ như vậy, khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, biểu cảm của ông ta không khỏi dịu đi, ông ta cong khóe miệng nói: "Thanh niên trí thức Thẩm, cậu đến đón cháu về nhà."

Ông ta sợ Thẩm Mỹ Vân chuyển nhà quá nhiều đồ, không mang được. Lúc này mới cố ý vác một chiếc đòn gánh đến đây.

Thẩm Mỹ Vân thực sự không sợ ông ta, khi nhìn thấy Trần Hà Đường, mắt cô sáng lên, định gọi là cậu, nhưng nhận ra rằng có quá nhiều người ở đây.

Cô mỉm cười với ông ta: "Đồ đạc đều ở đây."

Giọng điệu của cô mang theo một chút vui mừng.

Cô sắp về nhà rồi, trở về nhà của cậu mình.

Trần Hà Đường dường như nhìn ra được sự vui mừng của Thẩm Mỹ Vân, biểu cảm của ông ta càng dịu dàng hơn, ông ta cúi người, đặt đòn gánh xuống đất.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 251


Ngay sau đó, hai bao tải lớn, vốn cần Thẩm Mỹ Vân Kiều Lệ Hoa cùng nâng đã rơi vào tay Trần Hà Đường giống như đồ chơi.

Một tay một cái, ông ta nhấc chúng lên rất dễ dàng.

Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân: "..."

Cô không thể kìm lòng được mà ngước lên nhìn cậu mình. Cậu cô cao gần 1m8, vóc dáng vạm vỡ, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Cậu của cô thật tuyệt.

Trần Hà Đường không ngờ rằng vừa mới hạ đồ xuống quay lại định hỏi Thẩm Mỹ Vân còn đồ nào khác không thì đã thấy ánh mắt lấp lánh của đứa cháu ngoại.

Những đường cơ trên mặt ông ta cũng giãn ra: "Còn nữa không?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu như mổ cò, hơi ngượng ngùng: "Còn cháu và Miên Miên."

Trần Hà Đường không nhịn được cười, là tiếng cười sảng khoái, nụ cười tươi đến mức cả lồng n.g.ự.c cũng rung lên.

Nhiều năm như vậy, ông ta dường như chưa từng cười như thế này.

Tiếng cười này khiến ông ta cảm thấy sự u ám trong lồng n.g.ự.c cũng tan biến theo.

Trần Hà Đường cười như vậy, những thanh niên trí thức xung quanh không khỏi nhìn ông ta, giống như Độc Nhãn cười ngửa mặt lên trời vậy.

Có vẻ không hung dữ như thế nhỉ?

Đây là cảm nhận đầu tiên của mọi người.

Thẩm Mỹ Vân cũng vậy, cô nhìn thấy cậu của mình cười như vậy, cô cũng không nhịn được cười ngây ngô: "Đi thôi, đồ đạc đã thu dọn xong rồi." Giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn.

Trần Hà Đường thu lại nụ cười, ông ta ừ một tiếng, ngồi xuống, nhặt lấy đòn gánh: "Đi thôi."

Giọng đầy hy vọng.

Ông ta đi trước, Thẩm Mỹ Vân nắm tay Miên Miên đi theo sau, không quên quay đầu lại chào tạm biệt những thanh niên trí thức.

"Kiều thanh niên trí thức, Diêu thanh niên trí thức, Hồ thanh niên trí thức, Chu thanh niên trí thức..." Cuối cùng, cô dừng lại ở Tào Chí Phương: "Tào thanh niên trí thức."

"Chúng tôi đi trước một bước."

Nghe cô chào hỏi như vậy, Tào Chí Phương cũng hơi ngạc nhiên, cô ta tưởng Thẩm Mỹ Vân sẽ không để ý đến mình. Cô ta hơi bẽn lẽn hét lớn: "Nếu cô bị bắt nạt, hãy quay lại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-251.html.]

Thốt ra những lời này, Thẩm Mỹ Vân cũng không khỏi nhìn về phía cô ta.

Tào Chí Phương trừng mắt: "Nhìn gì mà nhìn, chẳng phải cô quá dễ bắt nạt sao, bị tôi bắt nạt ở điểm thanh niên trí thức, nhưng đừng để bị người khác bắt nạt khi ra ngoài."

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thì buồn cười, nói thật Tào Chí Phương này cũng không thua kém gì Chu Vệ Dân.

Cả hai đều có miệng lưỡi rất tiện, không đến mức xấu xa, nhưng thích châm chọc người khác.

Nhưng vẫn còn trẻ mới ngoài hai mươi nên vậy cũng không sao.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, trêu chọc nói: "Nếu tôi bị bắt nạt bên ngoài, tôi sẽ báo cáo với điểm thanh niên trí thức. Tào thanh niên trí thức, cô sẽ đứng ra bênh vực tôi không?"

Tào Chí Phương trợn mắt: "Cô nằm mơ đi."

Nói xong, cô nhìn về phía Miên Miên: "Tuy nhiên, tôi sẽ đứng ra bênh vực Miên Miên."

Miên Miên nghe vậy, ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với Tào Chí Phương: "Cảm ơn cô Tào."

Giọng nói cũng mềm mại, ôi chao, tiếng gọi này khiến Tào Chí Phương hơi không nỡ.

"Thanh niên trí thức Thẩm, cô đi rồi thì nhớ rằng điểm thanh niên trí thức là nhà của cô."

"Tất nhiên, tôi không phải nhớ đến cô, tôi nhớ đến Miên Miên."

Nghe những lời này, vẫn cứng nhắc như thế, Thẩm Mỹ Vân cũng không vạch trần cô ta.

Cô ừ một tiếng, nhìn về phía Kiều Lệ Hoa bên cạnh.

Kiều Lệ Hoa rất hào phóng, bước tới ôm Thẩm Mỹ Vân: "Dù cô đi đâu, hãy nhớ rằng điểm thanh niên trí thức là nhà của cô."

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Tôi sẽ nhớ."

"Tạm biệt mọi người."

Nói xong, lần này Thẩm Mỹ Vân thực sự dẫn Miên Miên rời khỏi điểm thanh niên trí thức.

Nhìn thấy cảnh này, những thanh niên trí thức ở điểm thanh niên trí thức đều có chút không nỡ: "Thanh niên trí thức Thẩm còn chưa ở đây bao lâu đã chuyển đi rồi."

"Cô ấy sợ gây thêm rắc rối cho chúng ta nên mới chuyển đi."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 252


Kiều Lệ Hoa hiểu rõ trong lòng: "Thanh niên trí thức Thẩm mang theo con không tiện, sau này khi chúng ta đi làm công, chúng ta có thể giúp cô ấy, giúp được bao nhiêu thì giúp."

Lúc này mọi người không phản đối.

Không giống như những người khác, Lâm Lan Lan nhỏ bé nhìn Thẩm Mỹ Vân Thẩm Miên Miên rời đi.

Con bé nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Thành thật mà nói, khi Thẩm Mỹ Vân Quý Minh Viễn ở bên nhau, con bé thực sự rất lo lắng.

Thẩm Mỹ Vân là một mỹ nhân nổi tiếng, còn Quý Minh Viễn thì trẻ trung bốc đồng. Con bé thực sự lo lắng rằng khi con bé trở về kiếp này, con bé sẽ khác với kiếp trước ở chỗ Quý Minh Viễn.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên rời đi, Lâm Lan Lan cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Quý Minh Viễn ngẩn ngơ, Lâm Lan Lan - một cô gái nhỏ, lại một lần nữa cảnh giác."Anh Quý, em nhớ nhà, nhớ ba mẹ, anh đưa em về được không?"

Giọng nói nhỏ nhẹ, trong trẻo khiến người khó có thể từ chối.

Quý Minh Viễn cũng vậy, cậu ta bàng hoàng một lúc rồi đồng ý: "Được."

Giọng nói vẫn nhẹ nhàng như vậy, nhưng Lâm Lan Lan biết rằng có điều gì đó khác biệt.

Điểm thanh niên trí thức.

Sau khi Kiều Lệ Hoa vào nhà, cô dọn dẹp gối đầu phát hiện một gói giấy nhỏ bên dưới gối.

Trên đó ghi ba chữ "thuốc giảm đau", mở ra xem bên trong có khoảng mười mấy viên thuốc.

Kiều Lệ Hoa ngây người, cầm gói giấy nhỏ chạy ra ngoài, nhưng Thẩm Mỹ Vân đã đi xa.

Cô ấy đứng ở cửa nói một lời cảm ơn nhỏ, sau đó cầm gói giấy nhỏ quay trở lại nhà của nam thanh niên trí thức bên cạnh.

Ở nhà nam thanh niên trí thức bên cạnh, Hầu Đông Lai đang nằm trên giường đất, mắt cá chân vẫn còn cố định, trên mặt vẫn còn chút đau đớn.

Xương bị gãy không phải chuyện đùa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-252.html.]

Mặc dù đã nhiều ngày trôi qua, nhưng nỗi đau vẫn dai dẳng, khi nhìn thấy Kiều Lệ Hoa bước vào, anh ta đã cố gắng che giấu hết nỗi đau đớn trên khuôn mặt.

Tuy nhiên, Kiều Lệ Hoa làm sao có thể không nhìn ra.

Cô ấy dụi mắt, tiến lên phía trước: "Em đã lấy được thuốc giảm đau rồi."

Thuốc giảm đau không dễ kiếm, cô ấy đã đến một số phòng y tế, nhưng họ đều không có, cuối cùng không còn cách nào khác, cô ấy đã chạy hai lần đến bệnh viện thị trấn.

Nhưng họ cũng không cho nhiều, chỉ cho ba viên, không có thêm nữa.

Điều này khiến bệnh nhân phải tự chịu đựng.

Nhưng ba viên thuốc đó có tác dụng gì? Khi cơn đau thực sự ập đến, thì thuốc đã dùng hết rồi.

Hầu Đông Lai nghe Kiều Lệ Hoa nói, ngạc nhiên hỏi: "Em lấy ở đâu vậy?"

Kiều Lệ Hoa tiến lên, kéo góc chăn cho anh ta, rồi cẩn thận đưa gói giấy nhỏ cho anh ta.

"Thanh niên trí thức Thẩm để lại trước khi đi."

Thẩm Mỹ Vân có điều kiện tốt, cô thường xuyên có thể đến Cung Tiêu Xã để mua những thứ mà họ không mua được như những món ăn mà cô đã cho Miên Miên ăn.

Trong số rất nhiều thanh niên trí thức, chỉ có Thẩm Mỹ Vân có thể lấy thuốc giảm đau, cô là một ngoại lệ.

Hầu Đông Lai nghe vậy, không khỏi nói nhỏ: "Thanh niên trí thức Thẩm tốt bụng quá."

Vân Mộng Hạ Vũ

Thanh niên trí thức Thẩm tốt bụng lặng lẽ, không chỉ không làm tổn thương lòng tự trọng của mọi người, mà còn khiến mọi người khó có thể từ chối.

Giống như lần đầu tiên cô đến điểm thanh niên trí thức.

Cô đã giúp anh ta và Kiều Lệ Hoa thoát khỏi tình huống khó xử cũng giống như lần này.

Kiều Lệ Hoa khẽ ừ một tiếng, rót nước ấm cho anh ta: "Chờ anh khỏe lại, chúng ta sẽ đến cảm ơn cô ấy tử tế."

Hầu Đông Lai ừ một tiếng, ngồi thẳng người dậy một chút, uống thuốc giảm đau, rồi nói: "Thanh niên trí thức Thẩm đến nhà chú Độc Nhãn, không biết tình hình thế nào, giờ anh không ra ngoài được, chỉ có thể nhờ em giúp đỡ ở đây."

Mặc dù Độc Nhãn được cho là tốt bụng, nhưng Thanh niên trí thức Thẩm sau cùng cũng là một người phụ nữ, lại còn mang theo con gái.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 253


Anh ta lo lắng rằng cô có thể gặp nguy hiểm.

Tất nhiên đây là Hầu Đông Lai suy nghĩ theo hướng tiêu cực nhất, đoán già đoán non về Độc Nhãn.

Chỉ có thể nói rằng anh ta đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất, nếu Thanh niên trí thức Thẩm thực sự cần giúp đỡ, thì họ chắc chắn sẽ là những người đầu tiên xuất hiện trước mặt cô.

Kiều Lệ Hoa đương nhiên đồng ý: "Em hiểu."

Sau khi Hầu Đông Lai uống thuốc giảm đau nghỉ ngơi, cô mới ra khỏi cửa.

Vừa ra khỏi cửa cô ấy đã nghe thấy đứa trẻ Lâm Lan Lan đó, kéo tay áo của anh Quý: "Anh Quý, trường học gần nhà em đang thiếu giáo viên, anh đưa em về, em sẽ giới thiệu anh cho làm giáo viên được không?"

"Anh Quý, anh giỏi như vậy, chắc chắn có thể được nhận làm giáo viên."

Khi những lời này thốt ra.

Quý Minh Viễn vẫn chưa trả lời, Kiều Lệ Hoa đã cau mày, cô ấy nhìn Lâm Lan Lan chỉ cảm thấy đứa trẻ đó hơi quá đáng.

Ngay ngày đầu tiên quen nhau con bé đã bắt cậu ta phải từ bỏ cuộc sống hiện tại theo con bé đến một nơi khác để bắt đầu lại.

Con bé có mặt mũi nào mà ra lệnh như vậy?

Nếu Thẩm Mỹ Vân ở đây, cô sẽ nói rằng đây mới chính là Lâm Lan Lan mà cô quen biết, cô ta quen được Quý Minh Viễn chiều chuộng vô điều kiện.

Vì vậy, khi con bé nói ra những lời này, con bé không hề cảm thấy có gì không đúng, ngược lại còn cho rằng đó là lẽ thường tình.

Anh trai Quý nên ở bên Lâm Lan Lan. Đây là điều mà Quý Minh Viễn đã tự mình nói vào năm đó.

Vì vậy, khi con bé nói ra những lời này, cậu ta định từ chối, nhưng một giọng nói trong thâm tâm lại bảo cậu ta.

Cậu ta phải đồng ý.

Cậu ta phải bảo vệ Lâm Lan Lan, ở bên con bé khi con bé lớn lên.

Vì vậy khi lời nói đến miệng, toàn thân cậu ta như bị kéo vào một cuộc đấu tranh dữ dội, ý chí của cậu ta muốn từ chối, nhưng trong đầu lại có một ý nghĩ đang dụ dỗ cậu ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-253.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Dụ dỗ cậu ta đồng ý.

Quý Minh Viễn phải bảo vệ Lâm Lan Lan. Câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu ta, khiến cậu ta như rơi vào trạng thái mơ hồ, cậu ta vốn là một người ôn hòa, nhưng trên khuôn mặt cậu ta lại hiện lên một tia dữ tợn.

"Câm miệng!"

Khi cậu ta hét lên, cả thế giới như chìm vào im lặng.

Nhưng Lâm Lan Lan lại sợ hãi, nức nở: "Anh trai Quý, sao anh lại thế này? Sao anh lại hung dữ với Lan Lan?"

Nghe vậy, Kiều Lệ Hoa đứng trong phòng không thể chịu đựng được nữa, cô ấy bước ra.

Cô ấy nói với Lâm Lan Lan: "Cháu không thấy anh trai Quý của cháu không khỏe sao? Sao cháu còn ồn ào như vậy?"

Rõ ràng đều là trẻ con, nhưng trong mắt Kiều Lệ Hoa, Miên Miên đáng yêu hiểu chuyện hơn nhiều so với cô gái trước mặt này.

Bị Kiều Lệ Hoa mặt không biểu cảm giáo huấn, Lâm Lan Lan theo bản năng mà cứng họng, con bé quay đầu nhìn Quý Minh Viễn.

Con bé nghĩ rằng Quý Minh Viễn sẽ đứng ra bênh vực con bé, bởi vì kiếp trước cậu ta luôn như vậy, con bé chỉ cần bị người ngoài nói một lời không hay Quý Minh Viễn sẽ đau lòng vô cùng.

Nhưng mà...

Lâm Lan Lan đã thất vọng rồi, Quý Minh Viễn không những không bênh vực con bé, ngược lại còn có vẻ như chấp nhận sự giáo huấn của Kiều Lệ Hoa đối với con bé.

Điều này khiến Lâm Lan Lan rất khó chịu.

Con bé không hiểu, tại sao mình đã được tái sinh, tìm được anh trai Quý, nhưng anh trai Quý lại đối xử với con bé không tốt như kiếp trước....

Bên kia.

Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên theo Trần Hà Đường lên núi. Ngôi nhà gỗ của Trần Hà Đường đã thay đổi rất nhiều.

Vì có Miên Miên, một đứa trẻ nhỏ, sợ cô bé chạy lạc mất trong rừng, nên ông ta đã cố tình dựng một hàng rào tre bao quanh toàn bộ sân trước, cửa sau hiên nhà.

Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy điều này nên vô cùng kinh ngạc: "Cậu, cậu đã thêm một sân phụ bên ngoài à?"
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 254


Trần Hà Đường đến sân, đặt đòn gánh xuống, lấy bao tải ra, ông ta gật đầu: "Có trẻ con dựng hàng rào tre sẽ an toàn hơn."

Đã nhiều năm rồi nơi này không có trẻ con xuất hiện.

Nói xong, Thẩm Mỹ Vân xoa mặt Miên Miên: "Con có thích không?"

Miên Miên gật đầu mạnh mẽ: "Thích ạ."

Hàng rào tre được làm bằng tre, những cây tre mới chặt vẫn còn màu xanh lục tươi, trên đó còn được Trần Hà Đường cắm thêm một vài cành hoa mai trông rất đẹp.

Miên Miên càng không thể nhịn được mà sờ vào những cành hoa mai thơm ngát.

Thẩm Mỹ Vân không ngăn cản cô bé: "Con cứ chơi ở cửa, mẹ và cậu sẽ vào dọn dẹp nhà cửa."

Miên Miên đương nhiên đồng ý.

Khi vào phòng trong, Thẩm Mỹ Vân mới phát hiện bên trong đã thay đổi rất nhiều, ngôi nhà được dọn dẹp sạch sẽ, ở phía Đông có thêm một căn nhà mới, cả giường đất đều mới tinh, trên tường cũng được dán báo.

Thậm chí Trần Hà Đường còn không bỏ qua cả mái nhà.

Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy, hoàn toàn sửng sốt: "Cậu, cậu đã dựng thêm một căn nhà bên ngoài sân à?"

Trần Hà Đường cười: "Sợ các cháu ở không quen nhà gỗ gạch của cậu."

"Nên đã dán thêm một lớp nỉ lông cừu."

Sợ khó coi, ông ta còn dán thêm một lớp báo. Nhà gỗ gạch rất dễ bị bụi rơi từ trên mái xuống, Trần Hà Đường đã quen với điều này. Nhưng ông ta sợ Thẩm Mỹ Vân từ thành phố lớn về sẽ không quen nên đã cải tạo toàn bộ nơi này.

Thẩm Mỹ Vân thực sự không thể tưởng tượng được một người đàn ông cao lớn thô kệch như Trần Hà Đường lại tỉ mỉ dán nỉ lông cừu báo lên từng góc nhà.

Ông ta đã làm điều đó với tâm trạng như thế nào?

Thẩm Mỹ Vân không thể tưởng tượng được, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự cảm động của cô, giọng cô nghẹn ngào: "Cậu."

"Cảm ơn cậu."

Trần Hà Đường lắc đầu: "Đó chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để cảm ơn." Nói đến đây, ông ta có chút lúng túng: "Nhưng cậu không tìm được chăn bông tốt."

Vân Mộng Hạ Vũ

Bông là vật tư chiến lược, rất được ưa chuộng, thực sự rất khó mua, ông ta đã chạy đến vài cửa hàng Cung Tiêu Xã, nhưng họ đều không bán cho ông ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-254.html.]

Còn chiếc chăn mà ông ta đang dùng thì thực sự rất mỏng, hơn nữa đã dùng nhiều năm, không ấm áp chút nào.

Thẩm Mỹ Vân cười: "Cậu, chúng cháu mang theo chăn rồi ạ, không chỉ mang cho cháu Miên Miên, mà còn cho cậu nữa." Cô đã phát hiện ra từ rất lâu trước đây rằng cậu mình sống một mình, lại là một người đàn ông, ngày thường quá tiết kiệm.

Áo bông trên người ông ta đều đã rách, còn chiếc chăn của ông ta thì rất mỏng, bông cũng đã rụng ra ngoài.

Thực sự không được đẹp mắt cho lắm.

Nghe vậy, Trần Hà Đường xua tay: "Cậu không cần đâu, cậu có rồi, các cháu giữ cho mình là được."

Thẩm Mỹ Vân không nghe, cô tự mở bao tải, lấy ra một chiếc chăn bông nặng sáu cân.

"Cậu cầm cái này đi ạ."

Đây là chiếc chăn mà cô đã mua trước đó ở cửa hàng Bảo hiểm Lao động, cô đã mua khá nhiều, đây là một chiếc sạch sẽ, cũng là chiếc mà cô đã chuẩn bị sẵn.

Chỉ là vẫn chưa có cơ hội lấy ra.

Trần Hà Đường không muốn nhận, Thẩm Mỹ Vân tự đi lấy, thay chăn trên giường của ông ta, thay bằng chiếc chăn bông mới.

"Đây là bông mới, rất ấm áp."

Trần Hà Đường lặng lẽ nhìn Thẩm Mỹ Vân dọn dẹp trong phòng, ông ta xoa đôi mắt đỏ hoe của mình.

Nói như thế nào nhỉ?

Giống như sau nhiều năm, cuối cùng ông cũng có được người thân vậy.

Ngoài ra, còn có sự quan tâm ân cần từ người thân.

Điều này khiến Trần Hà Đường cảm thấy ấm áp khôn xiết.

Lúc này, ông ta không còn từ chối nữa. Thẩm Mỹ Vân sắp xếp lại đồ đạc, sau khi nấu nướng xong thì cũng gần đến chạng vạng.

Buổi tối, lần đầu tiên dọn ra ngoài, không có thanh niên trí thức đến làm phiền, cô quyết định sẽ ăn một bữa thật ngon!

Cô thật sự rất thèm mì gói.

Vì vậy, Thẩm Mỹ Vân hỏi: "Cậu, cậu có ăn cay được không?"
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 255


Trần Hà Đường gật đầu, ở vùng đất của họ, vào những thời điểm khó khăn của mùa đông họ sẽ treo một quả ớt đỏ trên cửa sổ.

Ăn một miếng, cả người ấm áp.

Nghe nói Trần Hà Đường ăn cay được, Thẩm Mỹ Vân không ngần ngại làm năm gói mì chua cay, thêm ba quả trứng gà, một cây cải trắng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngoài ra còn có một hộp thịt hộp.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ đồ ăn, cô đuổi Miên Miên ra ngoài, bảo Trần Hà Đường dẫn cô bé đi dạo trên núi.

Miên Miên hiểu ý ngay, đây là mẹ cô bé sắp nấu đồ ăn ngon cho cô bé. Cô bé rất thông minh, kéo Trần Hà Đường ra ngoài.

Họ vừa đi, Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng bê đồ vào bếp, xé toạc năm gói mì chua cay vứt vỏ túi vào bếp lửa đốt sạch.

Trong lúc nồi nước sôi cô rửa sạch một cây cải trắng, xé lá, định chần qua nước sôi rồi ăn với mì chua cay, còn phần gốc cải trắng thì xào thành món cải trắng chua cay.

Vào thời kỳ giáp hạt(*) này, được ăn gốc cải trắng xào thì thật là hạnh phúc.

(*)Thời kỳ giáp hạt là thời kỳ chuyển tiếp giữa hai vụ mùa, thường xảy ra vào khoảng tháng 4-5 và tháng 10-11. Trong thời kỳ này, nguồn lương thực dự trữ từ vụ trước đã cạn kiệt, còn vụ sau chưa thu hoạch được, dẫn đến tình trạng thiếu lương thực, giá cả tăng cao.

Sau khi chuẩn bị xong, Thẩm Mỹ Vân đun sôi nước, múc nước ấm vào ấm sắt.

Nồi nóng lên, cô đổ dầu ăn vào, dù sao Trần Thu Hà không có ở đây, cô rất thoải mái, đổ đầy dầu vào đáy nồi.

Sau đó, cô vớt dầu ra, đập trứng gà vào, chiên cả hai mặt của ba quả trứng gà cho đến khi vàng nâu rồi mới cho trứng gà vào đĩa tráng men.

Dầu còn lại trong nồi nóng lên, cô cho ớt khô vào xào, xào cho thơm rồi mới cho gốc cải trắng đã cắt vào.

Tiếng xèo xèo vang lên, khi cho nồi vào, cô lại đổ thêm khá nhiều giấm.

Đây mới thực sự là món cải trắng chua cay.

Sau khi xào xong, trời quá lạnh, cô đặt đĩa đồ ăn lên bếp để giữ ấm.

Tiếp theo là nấu mì, từng miếng mì vàng óng được cho vào nồi nước sôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-255.html.]

Khi mì chín, cô cho lá cải trắng vào, nấu mềm rồi mới cho thịt hộp lên trên.

Rất nhanh, mùi thơm trong bếp đã lan tỏa.

Thẩm Mỹ Vân gọi vọng ra ngoài bếp: "Cậu, Miên Miên, ăn cơm thôi."

Sau khi gọi xong, cô mới bắt đầu dọn ba chiếc bát trên bệ bếp.

Bát to nhất dành cho Trần Hà Đường, cô múc trực tiếp một phần tư mì, mì nấu mềm, màu vàng óng, rất mềm, trên cùng còn có một quả trứng tráng vàng óng, bên cạnh bày khoảng mười mấy lát thịt hộp.

Dưới ánh đèn dầu, trông vô cùng hấp dẫn.

Khi Trần Hà Đường quay về nhìn thấy bát mì này, ông ta kinh ngạc hỏi: "Đây là gì?"

Ông ta chưa từng ngửi thấy mùi mì thơm như vậy.

Thẩm Mỹ Vân không giấu giếm: "Cậu, đây là mì ăn liền."

Trần Hà Đường ngẩn ra một lúc, cầm bát lên: "Đây là mì ăn ở Bắc Kinh sao?"

Cũng không khác biệt lắm.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu, Miên Miên bên cạnh đã không chờ được nữa, Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng múc cho cô bé một bát nhỏ.

Mặc dù mì không nhiều nhưng lại có nhiều trứng gà cải trắng, còn thịt hộp thì chỉ có một miếng.

Miên Miên bưng bát, học theo dáng vẻ của Trần Hà Đường, ngồi trên bệ cửa bếp, húp một ngụm mì, híp mắt thỏa mãn: "Mẹ ơi, ngon quá."

Trần Hà Đường không nói gì nhưng cúi đầu ăn mì, dáng vẻ đó chính là sự tán thành lớn nhất.

Thẩm Mỹ Vân cười, chính cô cũng múc một bát, trong thời tiết giá lạnh như thế này, được bưng một bát mì nóng hổi là một loại hưởng thụ.

Cô không vội ăn mì mà húp một ngụm nước dùng, nước dùng cay nồng, khi nếm vào miệng, cô cảm thấy vị giác như được đánh thức.

Uống một ngụm nước dùng, cả người ấm áp, lúc này cô mới dùng đũa chọc thủng một lỗ trên quả trứng tráng, lòng đỏ vàng óng chảy ra.

Thẩm Mỹ Vân nhẹ nhàng m*t lòng đỏ, mềm mại như tơ lụa, tan ngay trong miệng, ăn đến mép trứng tráng bên ngoài vẫn còn giòn giòn, rất ngon.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 256


Cô cảm thấy muốn rơi nước mắt vì ngon.

Thẩm Mỹ Vân nghĩ, đây mới là cuộc sống.

Cả nhà vui vẻ ăn một bữa tối, cảm thấy hạnh phúc như vỡ òa.

Trần Hà Đường đột nhiên nói một câu: "Giá mà mẹ cháu ở đây thì tốt rồi."

"Bà ấy cũng có thể được ăn mì ngon như vậy."

Thẩm Mỹ Vân nghe Trần Hà Đường nói vậy, lập tức chìm vào trầm mặc.

Cô suy nghĩ một chút rồi an ủi ông ta: "Cậu, bạn cháu nói rằng ba mẹ cháu nhiều nhất là hai tháng nữa sẽ trở về."

"Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau ăn."

Về điểm này cô vẫn rất tin tưởng Quý Yêu.

Nghe vậy, Trần Hà Đường cũng thở phào nhẹ nhõm: "Chờ ba mẹ cháu đến, lúc đó tôi sẽ nói với bí thư chi bộ già, để họ cũng lên núi ở."

Nơi này của ông ta giống như một thế ngoại đào nguyên, tránh xa mọi tranh chấp.

Thẩm Mỹ Vân đương nhiên không từ chối....

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mỹ Vân hỏi Miên Miên: "Con muốn cùng mẹ xuống núi tìm A Hổ chúng nó chơi, hay đi theo ông cậu lên núi đặt bẫy, bắt thú?"

Miên Miên không chút do dự trả lời: "Con muốn đi với ông cậu."

Trẻ con thường thích cái mới, Miên Miên cũng không ngoại lệ, có bạn chơi và người thân mới, cô bé đương nhiên thích ông cậu hơn.

Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn Trần Hà Đường: "Cậu, vậy làm phiền người trông nom Miên Miên."

Trần Hà Đường lắc đầu: "Cháu cứ yên tâm đi làm việc."

Thẩm Mỹ Vân tạm biệt Trần Hà Đường rồi một mình xuống núi, đến chuồng heo kiểm tra A Hoa và đàn con trước.

Có lẽ là nhờ liều thuốc chống viêm hôm qua, hôm nay tinh thần A Hoa tốt hơn nhiều.

Không giống như hôm qua vừa mới sinh xong, không còn sức lực.

Nó thậm chí còn có thể run rẩy đứng dậy, đi đến máng ăn cạnh chuồng heo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-256.html.]

Còn mười cậu heo con, một số con đang ngủ say, số khác thì tìm sữa mẹ, tìm một vòng không thấy mẹ đâu.

Chúng tức giận hừ hừ.

Thẩm Mỹ Vân quan sát một hồi rồi không nhịn được bật cười, cô lại tự tay bỏ thêm nửa thìa muối vào máng ăn của A Hoa, coi như bổ sung thể lực.

Không ngờ hành động này của cô lại bị bí thư chi bộ già, kế toán Trần chủ nhiệm Lưu đi ngang qua nhìn thấy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chủ nhiệm Lưu mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn bốn túi, bên ngoài khoác một chiếc áo bông, trước n.g.ự.c áo bông cài một chiếc bút máy anh hùng, trông rất đĩnh đạc.

Ông ta đi đến bên chuồng heo, cẩn thận đi vào xem máng ăn, A Hoa đang ăn rất ngon lành, ông ta không nhịn được hỏi:

"Cô Thẩm, cô cho gì vào máng ăn của heo mẹ vậy?"

Thẩm Mỹ Vân không ngờ lại gặp may như vậy, bí thư chi bộ già lại dẫn lãnh đạo công xã đến.

Cô ngạc nhiên sau đó nói thật: "Tôi cho thêm nửa thìa muối."

Nghe vậy, bí thư chi bộ già chủ nhiệm Lưu đi theo sau ông ta không khỏi nhìn nhau.

"Sao cô lại cho muối vào máng ăn của heo mẹ?"

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Tôi đọc trong sách rằng heo mẹ mới sinh xong thường bị suy nhược hậu sản, có thể bổ sung một chút muối, như vậy chân chúng sẽ khỏe hơn một chút."

Đúng là như vậy.

A Hoa mới sinh con hôm qua, hôm nay đã có thể tự mình run rẩy ra ngoài, đến máng ăn bên ngoài ăn, rõ ràng tinh thần rất tốt.

Nói xong, một người đi theo bí thư chi bộ già ngạo mạn nói: "Chủ nhiệm Lưu, ông thấy chưa, đây là sinh viên do đội sản xuất chúng ta đào tạo."

Chủ nhiệm Lưu nghe vậy, cảm thán nói: "Đọc nhiều sách đúng là tốt."

"Nhưng muối này không rẻ chứ? Cô cho nhiều như vậy?"

Số muối mà Thẩm Mỹ Vân cho vào bằng một nửa lượng muối của một gia đình bình thường.

Ai dám cho nhiều như vậy?

Thẩm Mỹ Vân nghe xong, chuông cảnh báo lập tức vang lên: "Không rẻ." Sau đó, cô chuyển hướng câu chuyện: "Vì tổ chức mà cống hiến, là bổn phận của mỗi một thanh niên trí thức."

"Cho dù tốn kém, tôi cũng cam tâm tình nguyện."

Nghe vậy, những lời này nghe thật hào sảng.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 257


Chủ nhiệm Lưu đứng bên cạnh cũng không nhịn được nói: "Là một đồng chí có tư tưởng giác ngộ cao."

"Hy sinh chuyện nhỏ vì chuyện lớn, tinh thần này đáng để chúng ta học tập."

Bí thư chi bộ già nghe chủ nhiệm Lưu khen Thẩm Mỹ Vân, còn vui hơn cả khen mình, ông ấy gật đầu đồng ý."Đúng vậy."

"Thanh niên trí thức Thẩm quả thực rất xuất sắc."

Nói xong, chủ nhiệm Lưu gật đầu, sau đó không ngại bẩn thỉu, trực tiếp bước vào chuồng heo.

Ông ấy xem xong heo mẹ rồi lại muốn xem heo con.

Heo con đều ở trong một căn nhà nhỏ, căn nhà nhỏ này được dọn dẹp rất sạch sẽ, một đàn heo con mũm mĩm nằm trên đống rơm rạ mềm mại sạch sẽ.

Heo con rất thích thú, hừ hừ trong đó.

Một số còn muốn đánh nhau với heo con bên cạnh, rõ ràng là cả đàn heo con đều rất khỏe mạnh.

Đây đâu giống như lời bí thư chi bộ già nói trước đây, heo mẹ của họ khó sinh, sợ rằng không giữ được một cậu heo con nào?

Lưu chủ nhiệm không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Này, heo con này, tinh thần không tệ nhỉ?"

Ông ta đếm sơ qua, tổng cộng có mười con.

Thẩm Mỹ Vân đáp: "Còn sống, hiện tại đều có thể ăn khỏe."

"Tổng cộng sinh bao nhiêu con?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Mười con."

"Đều ở đây hết chứ?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đúng vậy, toàn bộ đều ở đây."

Nghe vậy, Lưu chủ nhiệm ngồi xổm xuống, lật từng con heo con lên để xem. Những con heo con này vẫn tưởng rằng heo mẹ đến, lập tức tiến đến tay Chủ nhiệm Lưu để bú.

Thật là có sức sống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-257.html.]

Chủ nhiệm Lưu không khỏi cảm thán một câu, sau đó đứng dậy, vỗ tay: "Thanh niên trí thức Thẩm, là thế này, tôi đến tìm cô có chuyện."

Thẩm Mỹ Vân: "Ông cứ nói."

"Tôi thấy qua rồi, cô chăm sóc những con heo con này rất tốt, nên muốn nhờ cô đến công xã dạy cho các xã viên hai ngày, không cần nói nhiều, chỉ cần giảng về cách cô đỡ đẻ chăm sóc heo mẹ."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Thấy cô im lặng hồi lâu, Chủ nhiệm Lưu còn tưởng rằng cô không muốn, chủ động nói: "Cô đi công xã dạy cho các xã viên, tôi với tư cách là bí thư chi bộ sẽ tính công điểm cho cô, công điểm đó sẽ do công xã trả cho cô."

Đây đã là sự ưu ái lớn nhất.

Thẩm Mỹ Vân có thể nói gì được?

Cô đương nhiên đồng ý, so với việc đi trồng trọt hay quét chuồng heo, đi công xã dạy cho các xã viên hiển nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Cô gật đầu: "Được, nhưng Chủ nhiệm Lưu, bản thân tôi cũng chỉ biết sơ sơ, đến lúc đó nếu dạy không tốt, ông đừng trách tôi."

Cô thực sự chỉ biết sơ sơ, kiến thức chỉ có được từ cuốn sách hướng dẫn chăm sóc heo mẹ sau khi sinh.

Cô không có năng lực lớn như vậy, Thẩm Mỹ Vân rất tự biết năng lực của bản thân nên cô phải nói trước.

Chủ nhiệm Lưu: "Cô quá khiêm tốn rồi, ngay cả bác sĩ thú y cũng nói heo mẹ khó sinh, nhưng cô đều có thể cứu được, thậm chí còn bảo vệ được mười con heo con."

"Nếu cô chỉ biết sơ sơ, thì tôi có thể nói rằng toàn bộ công xã, không có ai biết về đỡ đẻ cho heo hơn cô."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Thẩm Mỹ Vân hít sâu, ép mình không được đỏ mặt, cô miễn cưỡng nở một nụ cười: "Cảm ơn Chủ nhiệm Lưu đã khen ngợi."

Đây quả thực là vinh dự lớn của cô. Kỹ thuật đỡ đẻ cho heo mẹ của cô thật tốt.

Nhưng mà lão bí thư chi bộ dường như nhận ra điều gì đó, ông ta vội ngắt lời: "Chủ nhiệm, ông thấy thế này, giao hai con heo con cho công xã, ông định mang đi ngay bây giờ, hay là đợi đến trăng tròn rồi mang về?"

Những con heo con của Đại đội Tiền Tiến lúc trước là do đại đội trưởng vay nợ công xã để mang về.

Bây giờ sau khi A Hoa đẻ con, họ lại phải trả nợ, ít nhất cũng phải trả lại hai con heo con cho công xã.

Chủ nhiệm Lưu: "Để ở đây thêm vài ngày đi, heo con còn quá nhỏ, tôi mang về, xã viên công xã cũng không nuôi sống được."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 258


Ông ta nói đúng, nếu mang heo con đi ngay, thì phải đợi đến trăng tròn mới có thể mang về.

Lão bí thư chi bộ giàng không ngạc nhiên: "Được, vậy ông chọn hai con, tôi sẽ đánh dấu, đợi đến tháng sau trăng tròn, ông đến lấy hoặc tôi sẽ đưa đến cho ông."

Chủ nhiệm Lưu đương nhiên đồng ý: "Tôi muốn hai con có ba đốm trên đầu."

Đen đen trắng trắng, nhưng không phải là tam hoa.

Bí thư chi bộ già nhanh chóng đánh dấu: "Được, khi đại đội chúng tôi bốc thăm, chúng tôi sẽ để hai con này ra ngoài."

Không nằm trong phạm vi bốc thăm.

Chủ nhiệm Lưu ừ một tiếng: "Thế thì tốt, Thanh niên trí thức Thẩm, chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai cô đến công xã một chuyến, dạy cho cán bộ xã viên công xã chúng tôi."

Trước khi đi Chủ nhiệm Lưu còn dặn dò một câu.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu, tiễn Chủ nhiệm Lưu đi. Sau đó cô có chút nghi hoặc nhìn lão bí thư chi bộ: "Đại đội chúng ta bốc thăm cái gì vậy?"

Lão bí thư chi bộ giàng không giấu giếm: "Lần này A Hoa không phải sinh mười con heo con sao? Tính cả việc trả lại công xã hai con, chúng ta vẫn còn tám con, chưa tính cả A Hoa nữa."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng.

"Cô cũng biết đấy, số lượng này rất nguy hiểm, đại đội không thể nuôi nhiều heo như vậy, nếu để người ngoài nhìn thấy, nói đại đội chúng ta cắt đuôi của chủ nghĩa tư bản(*), thì phiền phức lắm, nên tôi Kế toán Trần đã bàn bạc, định hạ phóng tám con heo con còn lại cho mỗi hộ dân."

(*) "Cắt đuôi chủ nghĩa tư bản" là một thuật ngữ chính trị được sử dụng trong Cách mạng Văn hóa Trung Quốc để chỉ các chính sách và hành động nhằm xóa bỏ ảnh hưởng của chủ nghĩa tư bản và các yếu tố tư sản trong xã hội Trung Quốc.

"Nhưng cô cũng biết, đại đội có nhiều hộ dân như vậy, không thể nào mỗi hộ đều nhận được một con, nên tôi định bốc thăm, ai bốc được thì sẽ mang heo con về nuôi."

Như vậy, mười mấy hộ dân mới nuôi được một con heo, cũng không thể coi là cắt đuôi chủ nghĩa tư bản.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, mắt cô sáng lên: "Cách của ông hay lắm."

Chờ tám con heo con này được gửi đi, mỗi ngày cô nuôi heo cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, phải không?

Chỉ riêng A Hoa đã rất dễ chăm sóc rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-258.html.]

Bí thư chi bộ già từ chối lời khen: "Này thanh niên trí thức, hãy quan sát đàn lợn con ở đây, tôi sẽ đi thông báo cho các xã viên, một lát nữa chúng ta sẽ họp ở sân phơi lúa."

"Mục đích của cuộc họp là gì?"

Tất nhiên là bốc thăm chia lợn con....

Bí thư chi bộ già cầm loa, đi dọc các con đường nhỏ trong đội sản xuất, vừa đi vừa thông báo: "Mở họp, mở họp, 11 giờ 30 tập trung tại sân phơi lúa, mỗi hộ gia đình phải có ít nhất một người tham dự."

Ông ta nhấn mạnh yêu cầu này ba lần. Vào thời điểm này, các xã viên thường đã hoàn thành công việc đồng áng buổi sáng, có thể đến họp.

Trong nhà, mọi người đang ăn cơm trưa đơn giản với gạo lứt, sưởi ấm bằng than cháy.

Sau khi ăn xong, họ lập tức đến sân phơi lúa.

Vừa đến sân phơi lúa, không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.

"Bí thư chi bộ già, giữa trưa thế này, ông không cho chúng tôi ăn cơm nghỉ ngơi, lại gọi mọi người đến họp, có chuyện gì vậy?"

Buổi sáng làm việc đồng áng vất vả, mọi người đang định về nhà ăn cơm nghỉ ngơi một chút.

Nhưng giờ lại phải họp bí thư chi bộ già cầm loa hình ngôi sao đỏ, đứng trên bục, nhíu mày: "Tôi gọi mọi người đến giữa trưa, tất nhiên là có chuyện tốt."

Nghe vậy, các xã viên bên dưới lập tức ồ lên.

"Có chuyện tốt gì vậy?"

"Năm nay đội sản xuất của chúng ta được bình chọn là tiên tiến sao?"

Tất nhiên không phải vậy.

Bí thư chi bộ già úp úp mở mở, thấy mọi người chưa đến đông đủ, ông ta không vội nói.

Thay vào đó, ông ta kéo một chiếc ghế nhỏ, ngồi trên bục nhắm mắt dưỡng thần.

Điều này khiến các xã viên bên dưới sốt ruột.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 259


Nhóm thanh niên trí thức cũng không ngoại lệ, họ đứng thành một nhóm riêng biệt, khác biệt với nhóm xã viên.

Mỗi khi có cuộc họp như thế này, sự khác biệt giữa thanh niên trí thức tập thể xã viên lại càng rõ ràng. Thanh niên trí thức mãi mãi không thể hòa nhập vào nhóm xã viên.

Họ như những người ngoài cuộc, bị ngăn cách bởi một ranh giới vô hình.

Khi Thẩm Mỹ Vân đến, cô nghe thấy nhóm thanh niên trí thức đang thảo luận: "Bí thư chi bộ già muốn nói chuyện tốt gì vậy?"

Thẩm Mỹ Vân thầm nghĩ, muốn nói chuyện bốc thăm lợn con, nhưng tiếc là bí thư chi bộ già chưa lên tiếng, nên cô cũng không thể tự ý nói ra.

"Thanh niên trí thức Thẩm, cô biết không?" Kiều Lệ Hoa hỏi.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu rồi gật đầu, nói thẳng: "Tôi không thể nói, dù sao thì lát nữa bí thư chi bộ già mở họp, các người sẽ biết."

Điều này càng khiến nhóm thanh niên trí thức tò mò hơn.

"Nhưng mà Tào Chí Phương, cô biết không?"

Tào Chí Phương từ trước đến nay thích hóng hớt: "Tôi muốn nói một chuyện, chắc chắn cô không biết."

Cô ta mở miệng là nói không ngừng, luôn thích gây sự chú ý.

Thấy Thẩm Mỹ Vân nhìn mình, Tào Chí Phương đắc ý nói: "Cô chuyển đi hôm qua rồi, nên không biết chuyện lớn xảy ra ở điểm thanh niên trí thức của chúng ta."

Thẩm Mỹ Vân tò mò.

"Là Thanh niên trí thức Quý, cô đi hôm qua, Thanh niên trí thức Quý cũng đi theo cô gái nhỏ kia."

Thẩm Mỹ Vân thực sự bất ngờ: "Đi đâu?"

Quý Minh Viễn có hộ khẩu ở Đội Tiền Tiến, cậu ta có thể đi đâu? Huống hồ, họ sắp vào mùa thu hoạch.

Việc Quý Minh Viễn rời đi lúc này có ý nghĩa gì?

Tào Chí Phương thì thầm: "Tôi nghe trộm được, họ nói là muốn đưa cô gái nhỏ Lâm Lan Lan kia về nhà, nhà Lâm Lan Lan ở rất xa, Thanh niên trí thức Quý nghĩ gì vậy? Có thể gọi điện báo cho người nhà Lâm Lan Lan đến đón con bé không phải tốt hơn sao? Cần gì phải đi xa xôi như vậy, vừa chậm trễ công điểm vừa phải đi xa hàng nghìn dặm."

Tất nhiên: "hàng nghìn dặm" ở đây là nói cường điệu nhưng cũng có một phần sự thật.

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-259.html.]

Thẩm Mỹ Vân nghe xong, sự ngạc nhiên trong lòng tan biến, cô cúi đầu, thầm nghĩ, đây là sức mạnh của cốt truyện sao?

Ngay cả Quý Minh Viễn cũng không thể thoát khỏi sao?

Nghĩ đến đây, Thẩm Mỹ Vân thở dài, so với Quý Minh Viễn, cô nên quan tâm đến con gái mình hơn.

Nếu nói Quý Minh Viễn là nam phụ số một, thì con gái cô chính là nữ phụ số một, mà còn là kiểu đối chiếu.

So với chuyện này cô càng nên bảo vệ tốt con gái mình.

Trong khi Thẩm Mỹ Vân đang suy nghĩ lung tung, Trần Hà Đường và Thẩm Miên Miên đi xuống từ trên núi, đi ngang qua mọi người.

Bất cứ ai đi ngang qua đều cố gắng tránh xa ông ta tám trượng.

Thật sự là Trần Hà Đường nổi tiếng là kẻ chuyên bắt nạt trẻ con.

Mọi người nhìn thấy Miên Miên thân mật nắm tay Trần Hà Đường, đều kinh ngạc há hốc mồm.

"Miên Miên, sao cậu lại ở đây?"

A Hổ lấy hết can đảm mà hét lên, mặc dù cậu ấy cũng rất sợ ông Độc Nhãn.

Miên Miên ngẩng đầu nhìn Trần Hà Đường.

Trần Hà Đường: "Đi thôi."

Miên Miên ừ một tiếng, không vội đi tìm A Hổ, mà đi thẳng đến chỗ Thẩm Mỹ Vân. Thẩm Mỹ Vân đang ở khu thanh niên trí thức, với nhiều người như vậy, không biết Miên Miên đã nhìn thấy cô như thế nào.

"Mẹ, con rất nhớ mẹ."

Giọng nói mềm mại, dáng vẻ sạch sẽ trắng trẻo, bụ bẫm đáng yêu, thật sự rất đáng yêu.

Nhìn thấy vậy, nhóm thanh niên trí thức không khỏi ghen tị. Họ đột nhiên cảm thấy so với việc một mình đến vùng nông thôn hẻo lánh, Thẩm Mỹ Vân đưa con gái theo khá tốt.

Ít nhất, họ có thể dựa vào nhau, quan tâm nhau, có hơi ấm sự nhiệt tình.

Thẩm Mỹ Vân không biết suy nghĩ của mọi người, cô mỉm cười, ôm Miên Miên: "Mẹ cũng nhớ con." Sau đó, cô dừng lại: "Không phải con nói muốn đi chơi với anh A Hổ sao? Mẹ sẽ không đi đâu, con cứ đi chơi đi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back