Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 220


Quý Trường Tranh hơi nhíu mày: "Vậy được rồi, lão Trương, nếu bên chỗ anh nhận được thư của tôi nhớ phải đưa qua cho tôi trước."

Dĩ nhiên người đưa thư họ Trương không thể không đồng ý,

Chờ sau khi người đưa thư họ Trương rời đi.

Chỉ đạo Viên Ôn đi lại. Anh ấy chú ý tới hai lá thư trong tay của Quý Trường Tranh thì lau mồ hôi, bất ngờ nói.

"Cuối cùng cũng chờ được thư người anh em của anh gửi rồi?"

Trong khoảng thời gian này, từ khi về đơn vị tới nay, Quý Trường Tranh giống như là hòn vọng phu ngày nào cũng trông ngóng đối phương gửi thư cho anh.

Quý Trường Tranh nhíu mày, bên trên khuôn mặt mang theo vài phần đắc ý: "Người anh em của tôi gửi thư cho tôi, anh đi ra xa chút đi."

Đừng có nhìn lén!

Chỉ đạo viên Ôn mặc kệ anh, chỉ để lại hai chữ: "Keo kiệt!"

"Không biết còn tưởng là vợ anh gửi thư tình cho anh đó."

Nghe thế, Quý Trường Tranh hơi dừng lại, quay đầu cảnh cáo anh ấy: "Lão Ôn, nói chuyện chú ý chút."

"Người anh em của tôi còn quan trọng hơn cả vợ."

"Sao anh có thể đánh đồng người anh em của tôi với vợ?"

Chỉ đạo viên Ôn: "..."

Bỏ đi, không nên nói chuyện với người này.

Quý Trường Tranh cầm thư, không đi tới nhà anh mà định trở lại kí túc xá xem.

Nhưng trên đường trở về ký túc xá gặp được không ít chiến hữu đang định tới nhà ăn ăn cơm.

Có người tò mò.

"Doanh trưởng Quý, anh không tới nhà ăn ăn cơm à?"

Quý Trường Tranh lên tiếng: "Sao cậu biết người anh em của tôi gửi thư cho tôi."

Mọi người: "..."

Việc Quý Trường Tranh chờ thư của người anh em anh, 8 giờ sáng nào cũng đứng chờ người đưa thư tới.

Đã liên tục hai mươi ngày rồi, gần như tất cả mọi người đều biết Quý Trường Tranh có một người anh em đặc biệt tốt tới từ tỉnh Hắc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bây giờ anh đang đợi đối phương gửi thư. Chờ người đó tới sẽ đem Thiên Đao Tử giấu ở dưới giường đi vui vẻ với người anh em của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-220.html.]

Vì thế mọi người đều lắc đầu.

"Nhìn doanh trưởng Quý cười vui như vậy khi biết người anh em của anh ấy gửi thư tới, ai không biết còn tưởng là vợ anh ấy gửi thư tới."

"Cũng đúng, tôi chưa bao giờ thấy dáng vẻ đó của doanh trưởng Quý."

"Hay là chúng ta đi nhìn lén đi, xem xem người anh em của Quý Trường Tranh viết gì cho anh ấy?"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, có chút nóng lòng muốn thử.

"Không tốt lắm đâu, tới lúc đó nếu doanh trưởng Quý biết được sẽ đánh c.h.ế.t chúng ta."

"Cũng đúng."

"Không phải, tôi nói các cậu thật nhàm chán. Nếu người yêu hoặc vợ doanh trưởng Quý gửi thư cho anh ấy, chúng ta nhìn lén thì mới vui. Nhưng người anh em của doanh trưởng Quý gửi thư cho anh ấy, hai người đàn ông gửi thư cho nhau thì có gì hay?"

Lời này cũng rất hợp lý.

Đúng vậy.

Bọn họ rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi nhìn lén hai người đàn ông viết thư?

Không phải giống như lúc tắm rửa, trong nhà tắm có một đám đàn ông sao, có gì hay

Nhìn lén đàn ông tắm rửa, không phải cũng không khác gì b**n th** sao?

Vì thế mọi người quyết đoán từ bỏ suy nghĩ này.

Ký túc xá quân khu bọn họ là nhà ngang.

Nơi Quý Trường Tranh ở là một phòng hai người ở lầu 3.

Anh vươn chân dài, một bước lên ba bậc cầu thang. Chỉ thoáng chốc đã về tới ký túc xá.

Lúc này phòng ký túc xá trống không. Nói cách khác, bạn cùng phòng là chỉ đạo viên Ôn đã đi tới nhà ăn.

Phòng ký túc xá này sẽ là thiên hạ của một mình Quý Trường Tranh anh.

Anh kéo ghế dựa ra, ngồi cạnh bên cửa sổ, xoa xoa tay rồi chọn một lá thư trong hai lá thư.

Anh quyết định chọn lá thư mà người anh em kia gửi cho anh.

Nhưng sau khi xem xong, mày Quý Trường Tranh nhíu chặt lại: "Một tờ? Chỉ một tờ?"

Anh mở lá thư ra, nhìn cả trong ngoài.

Chỉ đạo viên Ôn cầm một cái lu tráng men bên trong có bốn cái bánh bắp xếp chồng lên nhau, trong miệng còn đang cắn một cái.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 221


"Một tờ gì?"

Anh ấy thuận miệng hỏi một câu.

Quý Trường Tranh đưa mắt nhìn anh ấy, không muốn nói. Anh hi vọng người anh em của mình viết thư cho mình, vậy mà lại chỉ viết có một tờ!!!

Không đủ một tờ cũng thôi đi, hơn nữa toàn bộ đều là lời cảm ơn.

Này cũng quá qua loa có lệ rồi.

Anh không nói, chỉ đạo viên Ôn cũng nhanh chóng hiểu được. Anh ấy đi qua, quả nhiên nhìn thấy trong tay Quý Trường Tranh là một tờ giấy mỏng không đầy chữ.

Anh ấy lập tức hiểu, để lu tráng men lên trên bàn rồi thuận tay lấy cái ấm nước lại, rót một ly nước ra.

Uống một hớp lớn rồi mới nuốt miếng bánh bắp kia xuống.

"Anh mong người anh em của anh lâu như vậy lại chỉ viết cho cậu một lá thư? Còn không viết hết?"

Giấy viết thư là giấy mỏng, đặc biệt là sau khi được viết bằng mực nước, từ phía đối diện cũng có thể nhìn thấy.

Anh ấy chỉ lờ mờ nhìn thoáng qua, lá thư kia chỉ viết được một nửa, phần còn lại trắng tinh.

Quý Trường Tranh muốn giấu lá thư đi nhưng đã không còn kịp nữa. Anh chỉ cẩn thận gấp lá thư lại, cất vào bên trong phong bì.

Sau đó nhét xuống dưới gối đầu.

Anh nhướng mày, sầu muộn nói: "Thì sao chứ? Một tờ không phải thư à?"

Dù sao cũng là người anh em anh viết cho anh.

Nhưng tình cảm của người anh em anh dành cho anh hình như không nhiều bằng anh dành cho đối phương.

Anh đã tiết kiệm Thiêu Đao Tử, mong chờ ngày người anh em tới đây. Kết quả người anh em lại chỉ viết cho anh nửa lá thư.

Thật đáng thương.

Nhưng Quý Trường Tranh cũng không thể nói ra, không thể để cho chỉ đạo viên Ôn cười được.

Chỉ đạo viên Ôn uống thêm một ngụm nước, cuối cùng nuốt hết cái bánh bắp kia xuống rồi mới vui vẻ nói: "Được rồi, anh không thất vọng với một lá thư là được."

Đâm tim.

Khuôn mặt anh tuấn của Quý Trường Tranh cứng lại. Nói không thất vọng là nói dối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-221.html.]

Nhưng anh không thể để chỉ đạo viên Ôn thấy được.

Quý Trường Tranh vẫn bình tĩnh: "Tuy người anh em tôi chỉ viết một lá thư nhưng có tận 98 từ."

"làm tròn lên là 100 từ, cũng không ít đúng không?"

Chỉ đạo viên Ôn: "..."

Anh ấy dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn anh: "Được rồi, biết anh và người anh em của anh có tình cảm sâu đậm rồi. Không phải, anh không xem thử xem cháu trai của anh viết gì cho anh à"

Vân Mộng Hạ Vũ

Thư của Quý Minh Viễn còn ném trên bàn đó.

Quý Trường Tranh nằm lên giường, hai tay đan chéo gối ra sau đầu, hoàn toàn không hề có ý bóc lá thư kia ra.

Đây là sự đối đãi hoàn toàn khác biệt.

Quý Trường Tranh nghe thấy chỉ đạo viên Ôn hỏi chuyện thì thở dài: "Thư Minh Viễn gửi tôi có thể đoán được đại khái."

Đơn giản là không chịu nổi sự khổ sở khi làm thanh niên trí thức ở đại đội Tỉnh Hắc. Dù sao thì lúc trước khi Minh Viễn còn ở nhà họ Quý cũng được sống trong sự nuông chiều.

Nếu nói, Quý Trường Tranh nổi tiếng phản nghịch thì Quý Minh Viễn lại ngoan ngoãn có tiếng.

Tích cách của cậu ta khi còn nhỏ có chút giống con gái, hơn nữa lại khá đáng yêu nên lúc ở nhà thực sự đều được cả nhà cưng chiều.

Chưa từng phải chịu khổ.

Vậy nên Quý Trường Tranh không cần nhìn cũng biết đứa cháu trai kia không chịu nổi cái khổ nên tới tìm anh than thở.

Nhưng tìm anh than thở thì có thể làm gì bây giờ

Đã đi vào điểm thanh niên trí thức ở nông thôn rồi. Con đường này là do cậu ta chọn, dù Quý Trường Tranh có quan hệ

Cũng sẽ không điều cậu ta khỏi đó.

Với anh, đây là nguyên tắc của người nhà họ Quý.

Không để việc tư xen vào việc công, không lạm dụng quan hệ. Đây là điều cơ bản nhất, dù có là người nhà cũng không được.

Chỉ đạo viên Ôn nghe vậy thì thầm cảm thán một câu: "Anh thật tàn nhẫn."

Đối đãi với người nhà mà cũng nghiêm khắc như vậy.

Nghe vậy, bàn tay đang gối sau đầu của Quý Trường Tranh hơi dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn qua. Giờ phút này, nắng sớm chiếu qua cửa sổ trong suốt, hắt lên khuôn mặt anh tuấn của anh tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 222


Khuôn mặt anh cực kì điển trai, nhưng đôi môi mỏng lại nói ra những lời vô cùng tàn khốc.

"Phải giữ vững lập trường, con đường mà mình đã lựa chọn và hành động cẩn thận."

"Người nhà họ Quý sinh ra đã như thế."

"Không có ngoại lệ."

Cho dù là Quý Minh Viễn thì cũng không được.

Nghe thế, chỉ đạo viên Ôn im lặng một lúc rồi thở dài: "Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao nhà họ Quý anh lại không dưỡng ra một kẻ vô dụng nào."

Với phương thức dạy dỗ này, rất khó sinh ra một kẻ vô dụng.

Vậy nên, hầu như đều giống Quý Trường Tranh là tinh anh trong tinh anh.

Quý Trường Tranh khẽ cong khóe môi, ánh mắt tối lại, nói vô cùng thâm sâu: "Anh sinh ra ở nhà họ Quý thì sẽ biết."

Sinh ở nhà họ Quý, hay là con trai của nhà họ Quý.

Áp lực không phải là thứ mà người thường có thể chịu nổi.

Nhà họ Quý bọn họ thờ phụng văn hóa loài sói, từ trên xuống dưới ai cũng nổi tiếng là tàn nhẫn.

Anh được coi là ngoại lệ, nhưng cũng không phải là ngoại lệ.

Anh là con út của Quý lão gia tử, theo lý từ nhỏ sẽ được cưng chiều. Nhưng cưng thì có cưng, chỗ nào cần nhẫn tâm thì cũng không ít.

Nếu không, năm đó anh sẽ không bị ném tới quân đội huấn luyện khi mới mười lăm tuổi.

Mười lăm tuổi, trong gia đình bọn họ, có rất nhiều người không phải đi học mà là trở thành hậu duệ đời thứ hai.

Mà anh cũng đã tiếp nhận lễ tẩy rửa.

Lần đầu tiên lên chiến trường, anh nôn hết một ngày một đêm, cũng từng gửi điện tín về cầu cứu.

Nhưng chỉ nhận được một câu trả lời cực kì lạnh lùng.

"Trường Tranh, con đường này là do con chọn, con không có đường rút lui."

Đây là lời ba anh đã nói với anh lúc đó.

Quý Trường Tranh không muốn quay đầu, anh chỉ muốn được an ủi. Nhưng ở nhà họ Quý thì ngay cả sự an ủi anh cũng không có được.

Anh đã từng chịu kiểu giáo dục này nên anh kiên quyết áp dụng kiểu giáo dục này lên trên người Quý Minh Viễn.

Ai bảo Quý Minh Viễn là người nhà họ Quý chứ.

Vậy nên –

Lúc trước trên đường Quý Trường Tranh đưa Quý Minh Triết tới điểm thanh niên trí thức, trước khi nộp đơn xin, anh đã từng hỏi Quý Minh Viễn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-222.html.]

Nếu hối hận còn kịp.

Nhưng Quý Minh Viễn đã cự tuyệt.

Nếu không hối hận, con đường này dù có khó khăn thì Quý Minh Viễn cũng phải đi.

Nghe vậy.

Chỉ đạo viên Ôn chỉ thở dài: "Các người cũng không dễ dàng gì."

Anh ấy cắn miếng bánh bắp, đứng dậy đưa thư trên bàn cho Quý Trường Tranh: "Mặc kệ có phải là xin giúp đỡ hay không cũng phải xem."

"Phải biết rằng, lúc anh gửi điện tín cho người nhà không phải cũng ôm hi vọng được an ủi sao?"

"Bây giờ nhìn xem Quý Minh Viễn cũng giống vậy sao?"

"Sợ là cậu ta cũng đang ngóng trông anh trả lời lại mình."

Lời này khiến cho Quý Trường Tranh im lặng một lúc. Tay anh cởi nút thắt ở cổ áo ra để lộ yết hầu hơi nhô lên.

Mang theo vài phần mị lực vô hình.

Một lúc lâu sau, anh mới trầm giọng nói: "Tôi không muốn mở ra, cũng không muốn xem."

Bởi vì anh sợ mình sẽ vô tình như lão gia tử.

Vậy nên, xem rồi thì sao?

Này –

Kỳ thật nói trắng ra, quan tâm sẽ bị loạn. Anh vừa biết mình không thể đi giúp đối phương, vừa hận mình không thể đi giúp đối phương.

Đây là người nhà họ Quý.

Thấy anh không chịu mở ra, chỉ đạo viên Ôn chỉ đành tự tiện mở phong thư ra. Anh ấy không coi thư, mà gián tiếp lấy thư ra đưa cho anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ đạo viên Ôn có chút bất ngờ: "Rất dày ít nhất ba tới năm trang giấy."

Lời này khiến cho Quý Trường Tranh quay đầu, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào anh đầy anh tuấn.

Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy, mở ra, cẩn thận đọc.

Nhưng vừa coi phần mở đầu, sắc mặt anh đã thay đổi.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Quý Minh Viễn phải rời khỏi sao?"

Có thể làm anh có phản ứng lớn như vậy.

Quý Trường Tranh lắc đầu, ngồi dậy, bỏ thư qua một bên rồi với lấy một gói t.h.u.ố.c lá trong túi quần ra, lấy ra một điếu sau đó châm lửa lên.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 223


Anh hút một hơi rồi phả ra khiến cho cột khói màu xanh nhạt lập tức bốc lên.

Sương khói nồng nặc khiến cho đôi mắt đen như mực của anh hơi híp lại. Không ai có thể nhìn thấu nội tâm anh bây giờ.

Chỉ đạo viên Ôn cũng không.

Anh ấy kéo một cái ghế ra, ngồi xuống trước mặt Quý Trường Tranh: "Sao vậy? Phía bên Minh Viễn rất khó xử lý à?"

Hai người bọn họ quen nhau nhiều năm nên chỉ đạo viên Ôn biết rõ tình hình trong nhà Quý Trường Tranh.

Đối với đứa cháu trai Quý Minh Viễn này, anh ấy cũng biết rõ.

Quý Trường Tranh lắc đầu, nhưng chỉ trong hai phút, anh đã nhanh chóng đưa ra quyết định.

"Xin nghỉ giúp tôi, chiều nay tôi đi tìm Minh Viễn một chuyến."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lời này khiến cho chỉ đạo viên Ôn hơi ngạc nhiên: "Sốt ruột tới vậy?"

Quý Trường Tranh ừm một tiếng. giữa phần đuôi lông mày đã không còn vẻ hài hước như trước mà có chút trầm lặng.

"Tôi đi xem tình hình."

Chỉ đạo viên Ôn gật đầu: "Anh đi đi, tôi đi xin nghỉ cho anh."

Đợi sau khi Quý Trường Tranh đi rồi, chỉ đạo viên Ôn do dự một lúc nhưng vẫn cầm lấy mấy lá thư kia xem thử.

Khi đã xem xong nội dung trên đó.

Chỉ đạo viên Ôn khẽ lẩm bẩm: "Hay thật, Quý Minh Viễn này lại lặng lẽ làm ra chuyện lớn như vậy."

Cậu ta chỉ mới mười chín tuổi, còn chưa tới hai mươi.

Thích con gái thì thôi đi, còn muốn đi làm cha kế của người ta.

Khó trách sắc mặt Quý Trường Tranh đột nhiên thay đổi.

*

Điểm thanh niên trí thức.

Từ sau khi Quý Minh Viễn gửi thư đi vẫn luôn trông ngóng, ngày đêm tơ tưởng chú nhỏ hồi âm cho cậu ta.

Hôm nay người đưa thư của công xã xuống đưa thư, Quý Minh Viễn đã chờ từ sáng sớm.

"Đồng chí, có thư của tôi không? Tôi tên Quý Minh Viễn."

Người đưa thư kiểm tra túi một lần rồi lắc đầu: "Không có."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-223.html.]

Nói chung, anh ta thường tới đưa thư cho đội sản xuất mỗi tuần một lần. Nếu như trong đội sản xuất có người cần gấp thì sẽ trực tiếp đi tới bưu cục công xã tìm thư của mình.

Nghe nói không có thư của mình, Quý Minh Viễn có chút thất vọng.

Vừa định xoay người rời đi đã thấy Thẩm Mỹ Vân đưa Miên Miên lại. Quý Minh Viễn hơi dừng một chút.

Thẩm Mỹ Vân chào hỏi cậu ta: "Thanh niên trí thức Quý."

Quý Minh Viễn gật đầu. Dường như cậu ta còn định nói chuyện với Thẩm Mỹ Vân thêm hai câu, tiếc là Thẩm Mỹ Vân không hề có ý định nói chuyện.

Cô đi tới bên cạnh người đưa thư, hỏi một câu: "Có thư của Thẩm Mỹ Vân không?"

Người đưa thư cúi đầu nhìn tên trên lá thư, tìm kiếm một vòng rồi lắc đầu: "Không có."

Lần này, Thẩm Mỹ Vân cũng thở dài rồi liếc nhìn Quý Minh Viễn một cái.

"Thư của cậu cũng chưa được người ta trả lời lại?"

"Cô cũng vậy?"

Hai người nhìn nhau cười, đồng thời cảm thấy đối phương có chút đáng thương.

Ngày nào cũng mong thư.

"Cô gửi thư cho người nhà à?"

Sau khi chào tạm biệt người đưa thư, Quý Minh Viễn vừa đi về điểm thanh niên trí thức vừa hỏi.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Cho một - người bạn."

Cô định nói là ân nhân những nghĩ lại thì thân phận bạn bè có vẻ thích hợp hơn.

"Cậu thì sao?"

Thẩm Mỹ Vân hỏi.

Quý Minh Viễn mỉm môi. Cậu ta nhẹ nhàng nói: "Tôi gửi cho người nhà của tôi."

Cậu ta mặc một cái áo bông màu lam, vô cùng trưởng thành. Có vẻ cậu ta cực kì thích hợp với màu xanh đen, làm nổi bật làn da trắng nõn cùng đôi môi ửng hồng.

Nhưng đây là vẻ bề ngoài của cậu ta, hoặc nên nói là dáng vẻ mà Quý Minh Viễn muốn mọi người thấy mà thôi.

Ít nhất thì Thẩm Mỹ Vân cũng sẽ bị mê hoặc bởi bề ngoài của cậu ta.

Một chàng trai sạch sẽ, khí chất cao nhã.

Điều này cũng khiến Thẩm Mỹ Vân cảm thấy yên tâm. Nếu tính ra đối phương cũng không lớn tuổi hơn Miên Miên là mấy.

Nghĩ tới đây, cô mỉm cười cổ vũ cậu ta: "Vậy người nhà cậu rất nhanh sẽ trả lời lại cậu thôi."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 224


Nghĩ tới thư mình viết cho chú nhỏ toàn bộ đều là về thanh niên trí thức Thẩm.

Điều này khiến cho Quý Minh Viễn có hơi mất tự nhiên. Cậu ta khẽ ừm một tiếng: "Hi vọng là vậy."

Hai người đang chuẩn bị trở về điểm thanh niên trí thức.

Được nửa đường lại thấy bí thư chi bộ đang dùng loa Sao Đỏ lớn kêu gọi đội sản xuất: "Mở họp, mở họp, đều tập hợp ở sân phơi lúa đi."

Lời này khiến cho Thẩm Mỹ Vân và Quý Minh Viễn không trở về điểm thanh niên trí thức nữa.

Mà trực tiếp đi vòng qua sân phơi lúa.

Thẩm Mỹ Vân còn đưa cả Miên Miên theo, dù sao thì bí thư chi bộ cũng chưa nói là có chuyện gì.

Lúc bọn họ tới, sân phơi lúa đã tập hợp rất đông người.

Trong đội sản xuất có người đang lấy ghế, có người xắn tay áo. Mọi người sôi nổi nói chuyện vô cùng náo nhiệt.

Lúc Thẩm Mỹ Vân đi lại liền nhìn thấy bà Hồ và hai đứa cháu. Bà ấy đang dùng cỏ tranh bện thành châu chấu cho bọn nhỏ.

Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đi lại, bà Hồ còn không quên vẫy tay với Thẩm Mỹ Vân: "Thanh niên trí thức Thẩm, bên này."

Bởi vì Thẩm Mỹ Vân thường xuyên dắt theo Miên Miên, cũng thường xuyên giúp đỡ bà Hồ nên hai nhà cũng khá quen thuộc.

Vậy nên bà Hồ vừa kêu Thẩm Mỹ Vân, cô liền đưa Miên Miên đi qua.

Vân Mộng Hạ Vũ

Còn không quên nói với Quý Minh Viễn một tiếng: "Thanh niên trí thức Quý, tôi đi qua bên bà Hồ một chuyến, cậu về điểm thanh niên trí thức trước đi."

Sau khi sắp xếp chỗ cho Miên Miên xong, cô cũng đi xem tình hình xem có đi qua đó hay không.

Quý Minh Viễn gật đầu.

Chờ lúc Thẩm Mỹ Vân đưa Miên Miên qua, bà Hồ cũng lấy tảng đá dưới m.ô.n.g cháu trai A Hổ ra.

Đưa cho Thẩm Mỹ Vân.

"Thanh niên trí thức Thẩm, cô ngồi đi."

Thẩm Mỹ Vân hơi do dự. Bà Hồ nhìn ra nên xua tay: "Đứa nhỏ có Miên Miên rồi. Cô xem, A Hổ nhất định chẳng còn tâm trạng ngồi đây xem tôi bện châu chấu đâu."

Còn chưa nói xong.

A Hổ đã đem con châu chấu cỏ quý báu trong tay cho Miên Miên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-224.html.]

"Em gái Miên Miên, em xem, đây là do bà nội anh là cho anh."

Miên Miên chưa từng thấy châu chấu được đan bằng cỏ. Cô bé muốn nhưng Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Anh A Hổ chỉ có một con, nói cảm ơn với anh A Hổ đi, con không cần đâu."

Hai mắt Miên Miên dán chặt vào con châu chấu cỏ, nói: "Cảm ơn anh A Hổ, em muốn."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Việc này khiến cho Thẩm Mỹ Vân phải che mặt, cảm thấy có chút xấu hổ.

Bà Hồ bên cạnh trêu ghẹo: "Có bao lớn đâu, A Hổ cho Miên Miên con châu chấu cỏ của cháu đi, lát nữa bà lại bện cho cháu một con nữa."

A Hổ hào phóng vỗ ngực: "Dì Thẩm, cái này là cháu muốn cho Miên Miên."

Nói xong liền đưa cho Miên Miên, ý muốn nói cái này cho Miên Miên, dì không cần ngại.

Thẩm Mỹ Vân thở dài, cô có thể nói gì chứ?

Chỉ có thể nói kẻ muốn cho người muốn nhận mà thôi.

Nhân dịp bọn nhỏ đi chơi, cô quay qua hỏi bà Hồ: "Bà Hồ, có nói vì sao phải mở họp không?"

Bởi vì trong khoảng thời gian này tuyết luôn rơi nên đại đội chưa bắt đầu cày bừa.

Nhà nào cũng ở nhà trú rét vậy nên điểm thanh niên trí thức cũng khá nhàn hạ.

Đột nhiên lại triệu tập mở họp, cô có chút bất ngờ.

Bà Hồ vừa linh hoạt bện châu chấu vừa cười tủm tỉm nói: "Tôi không biết, chờ phía trên nói là cô biết ngay."

Này là không muốn để lộ.

Thẩm Mỹ Vân đỡ trán: "Bà còn trêu tôi nữa."

Bên này nói chuyện, bên kia bí thư chi bộ cầm loa, dùng tay vỗ nhẹ phát ra từng đợt âm thanh lặp đi lặp lại.

Sau khi điều chỉnh xong.

Ông ấy bèn nói: "Triệu tập mọi người tới là vì có hai việc.

"Chuyện thứ nhất là cày bừa vụ xuân. Nếu chiều nay tuyết không rơi nữa thì ngày mai đại đội chúng ta sẽ bắt đầu cày bừa vụ xuân, mọi người sẽ tiếp tục kiếm công điểm."

"Nhưng nếu tuyết còn rơi thì cày bừa vẫn sẽ tiếp tục hoãn lại."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 225


Cô xác nhận bản thân không quen biết đối phương, hơn nữa điểm thanh niên trí thức và đội sản xuất cũng không có một người thế này.

Đối phương thực sự là quá xuất chúng rồi, gương mặt đó, xuất chúng đến nỗi khiến người ta gặp qua là không quên được.

Quý Trường Tranh không ngờ rằng, người mở cửa của điểm thanh niên trí thức vậy mà lại là một người thế này, một đồng chí võ trang đầy đủ.

Không nhìn rõ mặt, chỉ có một đôi mắt vô cùng sạch sẽ, trong veo, cứ lờ mờ như sương mù mùa thu, đẹp đến kinh người.

Quý Trường Tranh hơi sững lại, dựa vào đôi mắt và chiều cao đó, có thể đoán ra đối phương là nam hay là nữ.

Anh nhíu mày, xương hàm săn chắc, giọng nói trầm thấp: "Đồng chí, tôi tìm Quý Minh Viễn."

Nghe thấy giọng nói này, Thẩm Mỹ Vân bất ngờ một chút, cô cứ cảm giác dường như mình từng nghe qua giọng nói này ở đây.

Thế nhưng, nhớ kỹ lại thì lại không nhớ ra được.

Cô ngước mắt lên đánh giá đối phương một lòng, nghĩ thầm, nếu như thật sự là người quen, vậy cô nhất định sẽ nhớ được đối phương.

Thực sự là, vẻ bề ngoài đó của đối phương quá mức ưu việt, khung xương chân mày cao, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, đường quai hàm mượt mà.

Dáng người cao lớn rắn rỏi, một thân khí phách lại sáng sủa, vừa có sự nhã nhặn tuấn tú của một người có học, vừa có sự bất khuất kiên nghị của một quân nhân.

Vân Mộng Hạ Vũ

Loại khí chất này dung hợp lại với nhau, thực sự khiến người ta rất khó quên.

Nếu đã không thể quên, vậy thì là không quen biết rồi.

Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng loại bỏ một lượt, ngay sau đó sáng tỏ nói: "Anh chính là người nhà của thanh niên trí thức Quý nhỉ."

Giọng nói của cô rất trong trẻo, như thể viên ngọc trai rơi trên mâm ngọc làm động lòng người.

Điều này khiến cho Quý Trường Tranh không nhịn được nghiêng đầu nhìn sang, đáng tiếc, đối phương từ trên xuống dưới đều trùm đến kín kẽ.

Chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp đến quá đáng.

Anh thu lại tâm tư đang rối tung của mình,, ừ một tiếng: "Là tôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-225.html.]

"Xin hỏi, Quý Minh Viễn ở đâu vậy?"

Bởi vì là gấp rút lên đường trong đêm nên có hơi nóng, anh cởi bỏ nút áo sơ mi, để lộ ra yết hầu của mình.

Áo sơ mi không đủ hợp quy tắc vậy mà lại trung hoà vào vẻ nghiêm nghị trên người anh, dẫn đến khí phách và sự hào phóng trên người anh càng thêm rõ ràng.

Ngay cả khí khái hào hùng mang trên người cũng vừa khéo được phóng thích.

Thẩm Mỹ Vân thở dài trong lòng một hơi, đây đúng thật là một nam yêu nghiệt mà.

Cô suy nghĩ một lúc, chỉ chỉ hướng Quý Minh Viễn bọn họ đi vào làm việc: "Ở bên đó, đi thẳng khoảng hai mươi phút là đến."

Quý Trường Tranh nói cám ơn, Thẩm Mỹ Vân lắc đầu một cái, suy nghĩ chốc lát, liền trực tiếp nói: "Nếu anh không vào, tôi sẽ khóa cửa đó."

Cô cũng phải đi làm việc rồi.

Quý Trường Tranh quả quyết nói: "Tôi không vào, trực tiếp đi tìm người."

Anh cũng là nghe đám trẻ con chỉ, điểm thanh niên trí thức ở hướng này, mới theo đó mà đi qua.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, khóa cửa lại, kiểm tra lại võ trang đầy đủ, rồi ôm sách vào trong lòng.

Chỉ là, lúc khóa cửa lại, sách trong lồng n.g.ự.c cũng theo đó mà rơi xuống.

Loạc xoạc một tiếng.

Quý Trường Tranh vừa đúng lúc quay đầu lại, nhìn thấy quyển sách trên mặt đất, anh liền cúi người nhặt lên.

Chỉ là, lúc nhìn thấy mấy chữ "Hướng dẫn sau sinh cho heo nái" trên sách, anh hơi sững lại một lúc.

Anh đưa qua như không có chuyện gì: "Đồng chí, đồ của cô rơi rồi."

Thẩm Mỹ Vân hơi kinh ngạc, cô giơ tay lên nhận lấy, bởi vì đã vũ trang đầy đủ, nhưng trước khi chưa chính chính thức khởi công, nên vì để thuận thiện, đôi găng tay bông kia cô vẫn chưa đeo vào, thế là, cũng có thể xem như là toàn thân từ trên xuống dưới, chỉ lộ ra một đôi mắt và một đôi tay.

Cô đưa tay nhận lấy, sau khi nói một tiếng cảm ơn, lần nữa kẹp quyển sách Hướng dẫn sau sinh cho heo nái này lại dưới nách.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 226


Cô rất vui mừng, thời gian xuất bản quyển sách Hướng dẫn sau sinh cho heo nái này là vào khoảnh khắc cô lấy Bào Bào ra, nên liền đánh dấu vào đó.

Quý Trường Tranh còn chìm đắm vào đôi tay ngọc trước đó, thậm chí còn ngẩn ngơ trong chốc lát.

Đôi tay đó, trắng toát như ngọc, mười ngón thon dài, ngay cả móng tay cũng lộ ra màu hồng nhàn nhạt.

Một bàn tay thật đẹp.

Anh ngẩng đầu, ánh mắt di chuyển từ trên tay cô sang mặt cô, đáng tiếc là, cô đang đeo một cái mặt nạ bảo hộ, chỉ để lộ ra một đôi mắt.

Không nhìn thấy được khuôn mặt chân thực bên trong.

Điều này làm cho Quý Trường Tranh có chút tiếc nuối, sau khi tiếc nuối thì anh dừng lại chốc lát, thực sự là kỳ quái.

Anh vậy mà lại có tâm tư đi suy nghĩ lung ta lung tung.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vẫn là nên tìm thấy Quý Minh Viễn là chuyện chính.

Nghĩ tới đây, Quý Trường Tranh tạm biệt Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, cô cũng quay đầu rời đi. Nắng mai của buổi sáng tinh mơ chiếu xuống trên người hai người bọn họ, hai bóng hình chồng chéo lên nhau.

Cứ như hai người yêu nhau triền miên đến mức tận cùng đang nói ra điều mình tương tư, nhưng một khoảnh khắc tiếp theo, hai bóng hình đang chồng chéo lần nữa lại chia lìa.

Ai đi đường nấy.

Đi đến đại bộ phận của đại đội, đều là ở vị trí cửa thôn của đại đội, từ bên đó có một con đường đi qua, chính là những đầm lầy với từng mảng từng mảng lớn, chỉ tiếc là bây giờ từng có tuyết rơi, dẫn đến đầm lầy trở nên xám vàng từng mảng.

Còn không nhìn ra quang cảnh màu xanh lúc của mùa xuân và mùa hạ nữa.

Mà Quý Minh Viễn bọn họ đi ra công điểm, là ở bên cạnh đầm lầy lớn này, mấy chục mẫu, toàn bộ đều là trồng lúa mì.

Tuyết mới tan ra, để lộ màu xanh của mầm lúa mì, run rẩy đón gió tung bay.

Nhóm thanh niên trí thức và nhóm người của xã môn đi vào đại đội, toàn bộ đều bận trộn ở trong ruộng lúa mì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-226.html.]

Bởi vì lúa mạch quá nhỏ, mà cỏ dại lại quá nhiều, không ít người chỉ có thể cúi nửa người xuống để dọn cỏ.

Lúc mới bắt đầu còn được.

Nhưng một khi làm lâu rồi, không chỉ là cái cổ mỏi, thậm chí ngay cả eo cũng cảm thấy không phải là eo của mình nữa rồi.

Công việc làm cỏ này, là tuyệt đối không thoải mái.

Không ít các thanh niên trí thức đều có một vài người aiyo kêu trời, đặc biệt giọng của Chu Vệ Dân là lớn nhất.

Trước khi đến tỉnh Hắc, anh ta ở nhà mặc dù không phải là kiểu đặc biệt được cưng chiều, nhưng thân là con trai, anh ta đúng thật là không làm chút việc gì tốn sức.

Làm cỏ cả buổi sáng này, anh ta đã cảm thấy eo không phải là eo của mình nữa rồi.

Thế là, liền hướng về phía Quý Minh Viễn được phân công vào cũng một tổ với anh ta, nói: "Thanh niên trí thức Quý, anh thấy thế nào?"

Sắc mặt Quý Minh Viễn hơi trắng bệch, hiển nhiên, cúi đầu khom lưng quá lâu, khiến cậu ấy có hơi tuột đường máu, hơn nữa lại bởi vì phải nhỏ cổ một lần lại một lần.

Tuy rằng không tính là việc tốn sức, thế nhưng làm một thời gian dài, đương nhiên vẫn có chút không chịu được.

Chỉ là, con người Quý Minh Viễn từ trước đến giờ kiên nhẫn được, cậu ta mím môi, thấp giọng nói: "Vẫn ổn."

Sợ là có chút gượng ép rồi.

Chu Vệ Dân thở dài: "Lứa thanh niên trí thức này, sao lại khó như vậy."

Còn tưởng rằng bọn họ đi tới nông thôn là có thể làm lớn một phen, kết quả không ngờ rằng, không phải quét tuyết thì là làm cỏ, đào đất.

Làm đi làm lại đều là những việc này, vô vị.

Quý Minh Viễn không tiếp lời anh ta, cậu ta cúi đầu, không nhanh không chậm làm. Chu Vệ Dân nhìn cậu ta liền cảm thấy vô vị.

Bản thân chạy đến bên phía lão bí thư, đi tán gẫu với đối phương rồi, rõ ràng là ném việt lại cho Quý Minh Viễn.

Quý Minh Viễn vốn không nói gì, cậu ta chỉ yên lặng làm phần việc đó của mình, còn một phần kia của Chu Vệ Dân bị cậu ta bỏ lại đơn độc một bên.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 227


Lúc Quý Trường Tranh đi tới, liền nhìn thấy mọi người bận rộn trong ruộng lúa mì, anh quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt khóa chặt trên người Quý Minh Viễn.

Lúc Quý Trường Tranh xuất hiện, không ít xã viên làm việc trong đó đều tò mò mà nhìn qua.

Thực sự là, Quý Trường Tranh quả thực là quá mức nổi bật trong đám đông, dáng người cao, vẻ ngoài ưa nhìn, một thân khí chất lỗi lạc.

Khiến người ta khó có thể dời mắt đi.

Vẫn là lão bí thư phản ứng lại trước tiên, ông ấy đi qua đó: "Đồng chí, cậu tìm ai?"

Ông ấy ngước mắt lên đánh giá đối phương, cho dù là đứng, cũng cứ như cây thông vậy.

Đây có lẽ sợ là không phải một quân nhân?

Lão bí thư sống cả một đời, vẫn là biết nhìn người đó.

Quý Trường Tranh gật đầu với lão bí thư: "Chào lão đồng chí, tôi tìm Quý Minh Viễn."

Vừa dứt lời, lão bí thư nghi hoặc một lúc: "Cậu là?"

"Tôi là người nhà của Quý Minh Viễn, tìm cậu ấy có một chút việc."

Nghe đến đây, lão bí thư liền thu ánh mắt về, nghĩ thầm, chẳng trách đối phương có hơi giống Quý Minh Viễn.

Khí chất trên người Quý Minh Viễn là thiên về ôn hòa, mà Quý Trường Tranh lại là lạnh lùng lỗi lạc hơn một chút.

Sau khi lão bí thư biết được thân phận của đối phương, liền vỗ vỗ cái kèn đồng lớn hình sao đỏ trong tay mình.

Ông ấy thanh thanh giọng nói: "Thanh niên trí thức Quý, thanh niên trí thức Quý, qua đây một chút."

Ruộng lúa mì mà Quý Minh Viễn được phân nằm ở vị trí trung tâm của cả mảnh đất, thực sự không tiện đi qua.

Một khi nhiều thêm một chuyến dấu chân, ắt sẽ giẫm phải mầm lúa mì, đây cũng chính là nguyên nhân Quý Trường Tranh không có đi qua đó.

Lão bí thư vừa gọi một cái, Quý Minh Viễn vẫn còn làm việc bên trong bỗng nhiên bất ngờ một chút, cậu ta theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về hướng lão bí thư.

Chỉ là, lúc nhìn thấy người bộ đứng bên cạnh lão bí thư, khuôn mắt trắng nõn của cậu ta nhất thời kinh ngạc một chút, cái cuốc trong tay cũng theo đó mà rơi xuống.

"Chú út..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-227.html.]

Cậu ta theo bản năng gọi một tiếng, ngay sau đó, gần như là ngây người như phỗng đi tới.

Lúc đi đến trước mặt Quý Trường Tranh.

Quý Minh Viễn mang theo vài phần câu nệ: "Chú út, sao chú lại đến đây rồi?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Quý Trường Tranh không trả lời, mà là cúi đầu nhìn cậu ta một lúc, da của Quý Minh Viễn là rất trắng, từ nhỏ đã như một cô gái, trắng nõn đến kỳ cục.

Thế nhưng vào lúc này, nhìn vào đen đi một chút thì không nói, ngay cả người từ trước đến giờ thích sạch sẽ như cậu ta, lúc này trên tay và trên quần, trên giày, toàn bộ đều là hạt bụi.

Nhìn tới đây.

Quý Trường Tranh trước giờ hay nói toạc ra cũng theo đó mà trầm mặc chốc lát, ngay sau đó, anh nhàn nhạt nói: "Qua đây với chú một chuyến."

Quý Minh Viễn cứ như đứa trẻ phạm sai lầm, cậu ta dùng sức phủi đi hạt bụi trên tay, đi theo phía sau Quý Trường Tranh.

Bọn họ vừa đi.

Xã viên môn bỗng nhiên rầm rộ lên.

"Người lúc nãy là cái gì của thanh niên trí thức Quý vậy?"

"Dường như là người nhà của cậu ấy."

"Người nhà của thanh niên trí thức Quý đẹp trai hơn một tí, tôi cứ tưởng thanh niên trí thức Quý là nam đồng chí đẹp trai nhất mà tôi từng gặp, không ngờ người nhà của thanh niên trí thức Quý còn đẹp trai hơn anh ấy."

Hai người họ không giống nhau.

Nếu muốn nói rõ không giống nhau chỗ nào thì các xã viên không rành chữ nghĩa lại không miêu tả được.

Nhưng nếu để đám thanh niên trí thức có học hành đàng hoàng như Diêu Chí Anh nói thì sẽ thế này.

Thanh niên trí thức Quý đẹp trai kiểu dịu dàng ôn hòa, như một khối ngọc thô, không hề có tính công kích.

Còn chú út của thanh niên trí thức Quý đẹp trai theo kiểu sắc bén, uy h**p, nhất là khi im lặng, khí thế của anh luôn khiến người ta phải run sợ.

Đây là hai người hoàn toàn khác nhau.

Nếu họ có điểm chung thì đó là trông họ đều đẹp như nhau.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 228


Chỉ có thể nói, những người đẹp trai luôn có sự tương đồng.

Bên kia, Quý Minh Viễn đi theo Quý Trường Tranh, sau khi cách các xã viên ruộng lúa mạch ước chừng mấy trăm mét.

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Chỉ có gió bắc gào thét như vài nhát d.a.o cứa vào mặt, đau đớn nhức nhối.

Hai người đều im lặng.

Không biết qua bao lâu, Quý Minh Viễn thật sự không thể thích ứng được, chút út trước nay quen cợt nhả, bây giờ lại nhìn cậu ta với ánh mắt nghiêm túc như vậy.

Rõ ràng đối phương rất bình tĩnh, mặt không chút thay đổi, nhưng Quý Minh Viễn có thể nhìn thấy sóng ngầm dần trở nên dữ dội trong con ngươi của đối phương.

Khiến người ta hãi hùng khiếp vía.

Cuối cùng, Quý Minh Viễn vẫn là người bỏ cuộc trước, cậu ta mím môi, nhỏ giọng nói: "Chú, chú nhận được thư của cháu rồi à?"

Quý Trường Tranh không trả lời vấn đề này, mà nói với Quý Minh Viễn tiếng: "Ngồi."

Dưới chân họ là bờ ruộng, đối diện là cỏ dại mênh m.ô.n.g vô bờ.

Đồng cỏ khô vàng, dưới trông hoang vắng và im lìm dưới tiếng gió bấc gào thét.

Quý Minh Viễn trầm mặc một lát rồi ngồi xuống bờ ruộng theo động tác của Quý Trường Tranh.

Bờ ruộng bấy giờ tuy đã khô queo nhưng nếu đặt m.ô.n.g ngồi xuống vẫn dính phải ít bùn đất.

Nhưng cũng may rễ cỏ mọc quanh bờ ruộng nên không tính là quá bẩn.

Quý Trường Tranh không đánh thẳng vào vấn đề mà quay đầu nhìn cậu ta với vẻ hứng thú: "Không chê mặt đất bẩn à?"

Quý Minh Viễn là người thích sạch sẽ nhất Quý gia, ra ngoài chơi đùa với đám trẻ, bạn nhỏ nhà người ta chơi bất chấp hoàn cảnh nên lúc về cả người trông như mèo hoang.

Chỉ có Quý Minh Viễn, lần nào về cũng giữ quần áo sạch sẽ.

Thế nên từng có một khoảng thời gian dài người Quý gia coi Quý Minh Viễn như một cô bé mà chăm sóc.

Quý Minh Viễn nghe chú mình hỏi như vậy, cậu ta không khỏi bật cười: "Chú, cháu đã trưởng thành, không giống hồi nhỏ nữa."

Cậu ta tới làm thanh niên trí thức, sao có thể sợ khổ sợ bẩn chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-228.html.]

Quý Trường Tranh thấy cậu ta thả lỏng hơn nhiều, lúc này mới thờ ơ nhổ một cọng cỏ để lên miệng cắn: "Đúng là trưởng thành rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc trước, hồi còn bé, thấy bùn dính trên người thôi đã òa khóc nguyên buổi.

Chuyện này khiến Quý Minh Viễn hơi xấu hổ, cậu ta mím môi: "Đã qua lâu rồi."

Ý là chú đừng nhắc lại nữa.

"Được rồi, chú không nhắc."

Quý Trường Tranh cắn rễ cỏ, trên khuôn mặt đẹp trai khí phách chợt trở nên nghiêm nghị: "Quý Minh Viễn, cháu thích cô gái nào à?"

Nghe vậy, Quý Minh Viễn ngơ ngác rồi lập tức cúi đầu ừ một tiếng.

"Chú, chú đọc hết rồi à?"

Sau khi viết thư, thật ra cậu ta có chút hối hận, nhưng cậu ta không thể chia sẻ chuyện kiểu này với người nhà, người có thể chỉ rõ phương hướng cho cậu cũng chỉ có chú út.

Quý Trường Tranh khẽ ừ một tiếng, chiếc cằm xinh đẹp hơi cứng lại nhưng lời nói ra lại mang theo vài phần trêu ghẹo.

"Minh Viễn của chúng ta trưởng thành rồi."

"Biết thích con gái nhà người ta rồi."

Anh vừa dứt lời, Quý Minh Viễn chợt thả lỏng vài phần, khuôn mặt trắng nõn cũng nhuộm một tầng đỏ ửng.

"Chú út, cô ấy thật sự rất tốt."

Quý Minh Viễn nói như vậy kỳ thật cũng đang thăm dò, xem thử thái độ của Quý Trường Tranh thế nào mới kể tiếp.

Thái độ của Quý Trường Tranh thế nào?

Không phản đối, thậm chí còn trêu ghẹo, phản ứng này khiến Quý Minh Viễn hoàn toàn yên tâm.

"Cô ấy rất tốt, rất thông minh, khéo léo." Dừng một chút, cậu ta bổ sung thêm: "Cũng rất đẹp."

Quý Trường Tranh cười nhướng mày: "Đó là đương nhiên, cô gái mà Minh Viễn nhà chúng ta thích chắc chắn là cô gái tốt nhất trên đời."

Nghe anh nói thế, Quý Minh Viễn như được cổ vũ.

"Chú út, cháu chưa từng gặp cô gái nào tốt như vậy, dường như vừa vào tay cô ấy là mọi việc đều được giải quyết một cách dễ dàng. Cô ấy rất thông minh, cũng rất tháo vát, giỏi giáo dục bọn trẻ nữa."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 229


Lúc Quý Minh Viễn nói lời này, khuôn mặt luôn dịu dàng chợt sáng bừng: "Chú, cô ấy giáo dục trẻ con không chỉ dạy về đời sống vật chất, mà còn dạy về đời sống tinh thần."

"Cô ấy thật sự rất tốt."

Quý Trường Tranh một tay chống cằm lẳng lặng nhìn cậu ta, nghe cháu mình kể về cô gái kia.

Đợi đối phương nói xong.

Anh mới nhàn nhã gọi: "Minh Viễn."

"Cô gái kia có thích cháu không?"

Anh vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Quý Minh Viễn cứng lại, cậu ta chua xót nói: ""Hiện tại không thích, nhưng tương lai, chú út..."

"Cháu bảo đảm, cô ấy nhất định sẽ thích cháu."

Cậu ta sẽ cố gắng.

Nghe vậy, Quý Trường Tranh hiểu ngay, cháu trai nhà mình tương tư người ta, nếu là đơn phương thì dễ giải quyết hơn nhiều.

Anh nói thẳng: "Cô gái thích cháu, cháu có thể bảo vệ cô ấy an toàn không?"

"Quý Minh Viễn, cháu là người Quý gia, cháu đích tôn trưởng của Quý gia, cháu có hiểu ý nghĩa vai trò của người vợ tương lai của cháu không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Sau khi cưới cô ấy về, cháu có thể bảo đảm cô ấy ở Quý gia không phải chịu bất kỳ ấm ức nào không?"

Cái này...

Sau khi Quý Trường Tranh đặt vài câu hỏi.

Nụ cười trên mặt Quý Minh Viễn hoàn toàn biến mất, vết đỏ trước đó cũng nhạt đi, trở nên trắng bệch.

"Cháu..."

Cậu ta định nói cháu làm được.

Nhưng lại bị Quý Trường Tranh cắt ngang: "Minh Viễn, cháu nghĩ kỹ xem, cháu có thể vượt qua cửa ải của mẹ cháu không? Còn cửa ải của ông nội cháu nữa?"

Mẹ của Quý Minh Viễn xuất thân phú quý, cư xử tao nhã lễ độ nhưng cũng rất bá đạo, không bá đạo không làm con dâu của Quý gia được.

Đến Quý Trường Tranh cũng không thể không thừa nhận, anh cả của anh đúng là biết cưới vợ, chị dậu cả là người khéo léo, nhanh nhẹn, là một người vợ tuyệt đối lý tưởng.

Chị ấy tuy là một người vợ lý tưởng nhưng chưa chắc là một bà mẹ chồng tốt.

Không thể nói chị ấy xấu xa độc địa gì, chỉ là lập trường của hai bên khác nhau mà thôi.

Tuy cô gái Minh Viễn thích rất ưu tú, nhưng không thể phủ nhận, đối phương có một đứa con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-229.html.]

Về điểm này, bất kể là Quý Trường Tranh hay Quý Minh Viễn đều hiểu, mẹ của Quý Minh Viễn tuyệt đối sẽ không chấp nhận.

Nghe chú út nói trắng ra như thế.

Quý Minh Viễn trầm mặc, không biết qua bao lâu, cậu ta nói: "Cháu sẽ cố gắng thuyết phục mẹ cháu."

Quý Trường Tranh lắc đầu, giọng chắc như đinh đóng cột: "Không được, tính cách của mẹ cháu, cháu hiểu, chú cũng hiểu, cháu không thuyết phục được bà ấy."

"Cháu chỉ có thể dứt bỏ chị ấy thôi."

Dứt bỏ?

Câu nói này khiến Quý Minh Viễn khựng lại, cả hai người họ đều hiểu ý nghĩa của từ dứt bỏ.

Cậu ta rời khỏi Quý gia, cắt đứt quan hệ với mẹ, sau đó đi cưới cô gái mình yêu mến.

Cái này...

Quý Minh Viễn hoàn toàn im lặng, cắt đứt ư?

Rời khỏi Quý gia sao?

Quý Minh Viễn từ nhỏ đã được giáo dục với tư tưởng là người sẽ kế thừa Quý gia trong tương lai, làm trụ cột của Quý gia, và đó chính xác là những gì cậu ta đang làm.

Từ nhỏ cậu ta đã sống với những quy củ kia, cẩn thận từ lời nói đến việc làm, cậu cũng cố gắng hướng tới những mục tiêu mà cha mẹ và ông nội đặt ra cho mình.

Thậm chí, gần hai mươi năm sống trên đời này, đó cũng là mục tiêu mà cậu ta theo đuổi đến tận hôm nay.

Cậu ta thật sự phải buông bỏ quá khứ vì cô gái mà mình yêu sao?

Từ bỏ mục tiêu cũ của mình?

Suy nghĩ này khiến Quý Minh Viễn hoang mang.

Quý Trường Tranh châm một điếu thuốc, đưa cho cậu ta: "Suy nghĩ kỹ chưa?"

Quý Minh Viễn không hút thuốc, nhưng cậu ta vẫn nhận lấy, rít một hơi rồi sặc ra từng ngụm khói.

Nước mắt cũng chảy theo.

Khuôn mặt vốn trắng nõn chợt đỏ bừng.

"Chú út, t.h.u.ố.c lá này khó hút quá."

Cậu ta liên tục ho khan.

Quý Trường Tranh ngậm mẩu t.h.u.ố.c lá trong miệng, không hút mà thờ ơ cắn: "Đúng vậy, không dễ hút, nhưng có thể giải sầu."

"Cháu không muốn thử à?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back