Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 200


"Hơn nữa, cô dùng củi, chúng tôi sẽ thiếu đi một ít."

"Cô cũng biết bây giờ thời tiết có tuyết rơi, trên núi khó chặt củi, đến lúc cô trả lại, chưa chắc mọi người đã cần."

Đây là sự thật, củi vào mùa này luôn khan hiếm hơn các mùa khác.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, thở dài, ở tập thể là vậy, đồ không phải của mình muốn dùng phải bàn bạc, mọi người không thống nhất ý kiến.

Đang lúc cô nghĩ cách đối phó thì có tiếng gõ cửa bên ngoài.

"Thanh niên trí thức Thẩm có ở đó không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Là giọng của Trần Hà Đường, nghe giọng ông ta, Thẩm Mỹ Vân giật mình, không phải vừa rồi họ mới chia tay sao?

Sao ông ta lại đến nhanh như vậy.

Thẩm Mỹ Vân vội buông đồ trên tay ra ngoài xem.

Thấy Trần Hà Đường mặc một chiếc áo bông mỏng, trên vai gánh một gánh củi, ông ta cười với Thẩm Mỹ Vân: "Thanh niên trí thức Thẩm, củi cô cần, tôi đã chẻ xong cho cô rồi."

Một người dữ tợn như vậy, lúc này lại cười rất hiền từ, thậm chí còn có chút cẩn thận.

Sợ Thẩm Mỹ Vân mắng, không phải đã nói rõ là ở ngoài không nhận nhau sao?

Nhìn gánh củi kia.

Thẩm Mỹ Vân không khỏi cay mũi, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt ở trường, vừa hay người lớn đến chống lưng.

Cô dựa vào ngọn núi đó, khiến cô cũng thấy yên tâm hơn.

Mấy chữ "dựa vào ngọn núi".

Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân có một cảm giác khó tả, cô khẽ lẩm bẩm: "Chú ơi..."

Nói được một nửa, nhận ra xung quanh có khá nhiều thanh niên trí thức đang nhìn, cô lại nuốt lời vào: "Sao ông lại đến đây? Vào trong đi."

Trần Hà Đường biết cô định nói gì thì ông ta rất vui, nụ cười cũng tươi hơn vài phần.

"Cô không phải nói cần gấp sao, tôi trực tiếp từ nhà kho củi nhà tôi mang đến cho cô."

Thực ra, đâu phải Thẩm Mỹ Vân cần gấp.

Cô căn bản không nghĩ đến củi, là Trần Hà Đường tự nghĩ, nghĩ đến một cô gái nhỏ như Thẩm Mỹ Vân làm sao có thể lên núi chặt củi, ông ta sợ cô chặt không được củi sẽ bị bắt nạt ở điểm thanh niên trí thức.

Vì vậy, mới lấy củi mình dùng, mang một gánh đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-200.html.]

Đừng coi thường gánh củi này, hai bó lớn, rất nhiều, ông ta sợ Thẩm Mỹ Vân không đủ dùng, liền cố tình chọn những cây củi tốt nhất trong nhà kho.

Loại củi cứng, dễ đốt, đều chọn cho Thẩm Mỹ Vân.

Còn loại ông ta dùng thì mềm hơn, nhỏ hơn, hoặc là loại có gai.

Chỉ là Thẩm Mỹ Vân đương nhiên không biết những điều này.

Thấy Thẩm Mỹ Vân chào đón mình, không cãi mình, không mắng mình không nên đến.

Trần Hà Đường trong lòng thật sự rất vui, ông ta mang gánh củi vào nhà.

Củi rất nặng, đè cong vai ông ta nhưng tâm trạng ông ta lại cực kỳ tốt.

Thấy Trần Hà Đường vốn dữ tợn, vậy mà giờ lại cười.

Điều này khiến những thanh niên trí thức xung quanh không khỏi ngạc nhiên, những thanh niên trí thức mới đến có thể không biết, nhưng những thanh niên trí thức cũ, đặc biệt là Hậu Đông Lai đã tiếp xúc với ông ta nhiều hơn.

Anh ta hiểu rõ tính cách của Trần Hà Đường, ông ta nhìn ai cũng không có vẻ gì là tốt, hơn nữa còn có một khuôn mặt dữ tợn.

Đến nỗi dường như chưa từng thấy ông ta cười.

Nhưng mà, lúc này ông ta lại cười.

Điều này khiến Hậu Đông Lai sao có thể không ngạc nhiên.

"Chú Độc Nhãn... chú."

Trần Hà Đường liếc anh ta một cái, rồi thu hồi ánh mắt: "Anh dưỡng thương đi."

Vẫn là kiệm lời như vậy.

Đây mới là chú Độc Nhãn mà Hậu Đông Lai quen biết, anh ta không thấy lạ.

Lúc anh ta đang ngẩn người.

Trần Hà Đường đã vào nhà kho củi bên cạnh, nhiều người đã tận mắt nhìn thấy Trần Hà Đường dỡ hai gánh củi xuống.

Ông ta buộc quá chặt, đến nỗi khi đột nhiên nới lỏng, củi trực tiếp chất đầy nửa gian nhà.

Sau khi dọn dẹp xong, sắp xếp gọn gàng.

Ông ta còn cố ý bước đến trước mặt Thẩm Mỹ Vân, nói với những thanh niên trí thức có mặt: "Về sau thanh niên trí thức Thẩm có củi dùng rồi."

Sẽ không dùng của mọi người. Những chữ này không nói ra, nhưng mọi người đều hiểu.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 201


Rõ ràng, cuộc nói chuyện trước đó của họ đã bị Trần Hà Đường nghe thấy.

Mọi người bỗng có chút ngượng ngùng: "Chú Độc Nhãn, chúng tôi không cố ý không cho thanh niên trí thức Thẩm dùng."

Chỉ là củi là của mọi người, đều có định lượng.

Thẩm Mỹ Vân dùng riêng, chẳng phải sẽ ít đi sao?

Trần Hà Đường đương nhiên hiểu, nhưng hiểu thì hiểu, là bậc cha chú nhìn thấy cảnh này sẽ luôn cảm thấy con cháu mình bị ủy khuất.

Bị bắt nạt.

Ông ta bước đến trước mặt Thẩm Mỹ Vân, giọng ồm ồm nói: "Về sau hết củi, thì đến tìm tôi."

Ông ta cũng sẽ thường xuyên mang đến.

Vẫn là một người dữ tợn như vậy, nhưng khi ở trước mặt Thẩm Mỹ Vân giọng nói lại vô thức hạ thấp tám độ.

Thẩm Mỹ Vân nhẹ nhàng vâng một tiếng, khi ba mẹ cô không ở bên chống lưng, ông ta dường như đã làm thay ba mẹ cô.

Đến để chống lưng cho cô, đến để chăm sóc cuộc sống của cô.

Cô thầm nói, cảm ơn chú.

Trần Hà Đường như hiểu được, ông ta lắc đầu với cô, liếc nhìn điểm thanh niên trí thức kia.

Ông ta sở hữu vẻ ngoài dữ tợn bẩm sinh, khi im lặng nhìn người khác sẽ khiến họ vô thức né tránh ánh mắt của ông ta.

Hầu như tất cả thanh niên trí thức đều vậy!

Ngoại trừ - Quý Minh Viễn.

Quý Minh Viễn dường như chẳng hề sợ ông ta, đôi mắt đen láy của cậu ta vẫn không ngừng đánh giá Thẩm Mỹ Vân và Trần Hà Đường.

Cậu ta dường như ngửi thấy một mùi vị khác thường.

Trần Hà Đường rất quan tâm đến Thẩm Mỹ Vân.

Điểm này, cậu ta vô cùng chắc chắn.

Đối mặt với ánh nhìn đánh giá của Trần Hà Đường, Quý Minh Viễn vẫn bình tĩnh, thậm chí còn chào hỏi: "Chú Độc Nhãn."

Giọng nói vẫn ôn hòa như mọi khi.

Quý Minh Viễn không sợ mình.

Khi nhận ra vấn đề này, Trần Hà Đường hơi sửng sốt rồi gật đầu với cậu ta, sau đó quay lại nhìn Thẩm Mỹ Vân một cái.

Sau đó sải bước rời khỏi điểm thanh niên trí thức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-201.html.]

Ông ta vừa đi.

Những người ở điểm thanh niên trí thức liền xôn xao.

"Thanh niên trí thức Thẩm, cô mua củi bên chú Độc Nhãn bao nhiêu tiền?"

"Đúng đúng, chúng tôi cũng muốn mua một ít."

Thời tiết này, lên núi chặt củi thực sự quá vất vả, hơn nữa họ đều nhìn thấy, đống củi mà Độc Nhãn bán cho Thẩm Mỹ Vân.

Toàn là củi cứng, củi khô, đốt đặc biệt tốt, thậm chí còn ít khói.

Thẩm Mỹ Vân làm sao biết giá bao nhiêu?

Vì số củi này của cô căn bản không phải trả tiền, là Trần Hà Đường chủ động gánh sang cho.

Cô suy nghĩ một lúc: "Giá cả thì tôi không tiện nói, mọi người tự đến nói chuyện với chú Độc Nhãn là được."

Còn họ có thể thương lượng được bao nhiêu, là chuyện của họ.

Nhưng Thẩm Mỹ Vân dám chắc số củi mà chú cô cho cô, và số củi bán cho những thanh niên trí thức khác, chắc chắn không giống nhau.

Cô đứng đầu trong lòng chú của cô!

Quả không sai!

Thẩm Mỹ Vân vừa nói xong, những người xung quanh làm sao dám?

Nếu họ dám nói chuyện với Trần Hà Đường, thì có lẽ đã đi mua củi từ lâu rồi.

Chính vì không dám nên mới đến hỏi Thẩm Mỹ Vân.

Thấy Thẩm Mỹ Vân không muốn nói rõ, mọi người cũng không hỏi thêm nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Mỹ Vân vui vẻ, cô cầm số củi Trần Hà Đường đưa đến, nhanh chóng bận rộn.

Tìm ra một cái nồi đất nhỏ, đây là cái cô mua trước đó từ hợp tác xã cung ứng, giờ lại có thể dùng đến.

Sau khi rửa sạch con gà rừng, cô cho vào nồi đất cùng với nấm hương khô, dùng lửa lớn để hầm.

Rất nhanh đã có mùi thơm của thịt, cô mới chuyển sang lửa nhỏ, nhân lúc hầm thịt.

Cô lại đến nhà lão chi thư để đón Miên Miên về.

Miên Miên vừa nhìn thấy mẹ đang hầm canh gà, liền vui mừng khôn xiết, mấy ngày nay ăn uống khiến ngay cả Miên Miên cũng có chút không chịu nổi.

Cô bé rất muốn lấy trộm đồ trong Bào Bào ra, nhưng đã hứa với mẹ, không được động vào đồ trong Bào Bào khi mẹ không có ở đó.

Vì vậy, cô bé vẫn luôn nhẫn nhịn, nhẫn nhịn.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 202


Khi Thẩm Mỹ Vân hầm canh gà, cô bé chống cằm, không ngừng hỏi: "Mẹ ơi, xong chưa?"

"Sắp xong chưa?"

Thơm, thật là thơm.

Thơm đến nỗi cô bé cứ nuốt nước miếng liên tục.

Thẩm Mỹ Vân mở nắp nồi đất, dùng đũa xiên vào thịt gà, đã hầm khá mềm, cô liền nói: "Xong rồi đây."

"Miên Miên đi lấy bát."

Cô và Miên Miên ở điểm thanh niên trí thức có bát đũa riêng, đây là Thẩm Mỹ Vân bảo Miên Miên lấy từ trong Bào Bào ra.

Nghe vậy, Miên Miên lập tức chạy đi lấy bát.

Chỉ là, lúc cô bé đi lấy bát, lại bị Diêu Chí Quân chặn lại, cậu bé với vẻ mặt khẩn cầu, cố lấy hết can đảm hỏi: "Em gái Miên Miên, anh có thể ăn cùng em không?"

Cậu bé đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.

Cậu bé dường như đã rất lâu, rất lâu rồi chưa được ăn thịt.

Vừa hỏi xong, Miên Miên cầm bát liền sửng sốt: "Nhưng mẹ chỉ hầm một ít thôi."

Cô bé nhìn thấy cái nồi đất kia còn chưa to bằng ấm đun nước nhà cô bé trước kia, rất nhỏ.

"Anh chỉ ăn một miếng, một miếng thôi có được không?"

Diêu Chí Quân van nài.

Từ khi nhà cậu bé xảy ra chuyện, cậu bé và chị gái đến tỉnh Hắc tham gia đội sản xuất, cậu bé đã rất lâu không được ăn thịt.

Miên Miên do dự một chút: "Được rồi, em sẽ chia một miếng của em cho anh."

Cô bé giơ ngón tay út trắng trẻo của mình lên: "Một miếng, chỉ một miếng thôi nhé? Anh không được ăn phần của mẹ em, mẹ em mỗi ngày làm việc nặng nhọc, chính mẹ em cũng không đủ ăn."

Nghe nói có một miếng, Diêu Chí Quân rất vui, cậu bé theo Miên Miên đến chỗ Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân không làm ở bếp lớn mà làm ở chỗ mọi người thường nấu ăn riêng, dùng cái bếp nhỏ đó.

Bên dưới là bếp lửa, bên trên treo nồi đất, như vậy mới miễn cưỡng hầm được canh gà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-202.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ là, khi cô nhìn thấy Miên Miên dẫn Diêu Chí Quân đến, cô liền sửng sốt.

Cô vô thức nhìn Miên Miên, Miên Miên nhỏ giọng giải thích: "Mẹ ơi, anh Chí Quân nói anh ấy muốn ăn thịt, con đồng ý sẽ chia cho anh ấy một miếng."

Sợ bị mẹ mắng, cô vội vàng bổ sung: "Chỉ lấy phần của con thôi, mẹ, không cần động đến phần của mẹ."

Nghe xong, Thẩm Mỹ Vân nhướng mày, thầm nghĩ con gái mình không ngốc nghếch như cô tưởng.

Cô ừ một tiếng, xoa đầu Miên Miên: "Đó là bạn của Miên Miên, mẹ đương nhiên sẽ đồng ý."

Trẻ con khi ra ngoài cũng cần giữ thể diện.

Quả nhiên, khi cô nói vậy, Miên Miên rất vui mừng: "Cảm ơn mẹ."

Thẩm Mỹ Vân cười bảo Diêu Chí Quân đi lấy một cái bát nhỏ tới, Diêu Chí Quân vui vẻ đi, nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy quay lại.

Thẩm Mỹ Vân hỏi thăm, mới biết là chị gái cậu bé, Diêu Chí Anh không cho cậu bé đến.

Khi Thẩm Mỹ Vân mua gà rừng từ Trần Hà Đường, họ đều biết, gà rừng rất đắt.

Đó là để bồi bổ sức khỏe cho con gái cô.

Diêu Chí Anh không muốn để em trai mình đi ăn ké, không chỉ không cho em trai đi, cô ây còn nhân lúc không ai để dạy dỗ Diêu Chí Quân một trận.

Bảo cậu bé không được đi ăn xin như vậy.

Dù sao thì bọn họ cũng là người nhà họ Diêu, cũng từng hưởng vinh quang, từ nhỏ cô ấy được giáo dục, không thể chấp nhận bản thân và em trai đi xin ăn.

Diêu Chí Quân rất tủi thân, cậu bé chỉ khóc thút thít: "Chị, em muốn ăn thịt."

Năm nay cậu bé mới mười hai tuổi, trước khi xuống nông thôn, cậu bé vẫn luôn là bảo bối trong nhà.

Diêu Chí Anh nghe em trai nói vậy, trong lòng vô cùng chua xót, cô ấy đếm tiền, cắn răng, rút từ trong túi ra năm hào.

Kéo Diêu Chí Quân đi thương lượng với Thẩm Mỹ Vân, nào ngờ Thẩm Mỹ Vân vừa vặn bưng một cái bát nhỏ đi tìm cô ấy.

"Thanh niên trí thức Diêu, đây là phần của Chí Quân."

Cô chỉ gắp hai miếng thịt gà, không lớn, nhưng may là có nửa bát nước dùng gà.

Thực ra, đây là điều Thẩm Mỹ Vân đã cân nhắc kỹ lưỡng.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 203


Đầu tiên, Diêu Chí Quân là trẻ con, chị gái Diêu Chí Anh của cậu bé là người tốt, có gia giáo. Thứ hai, sau này cô bận rộn, không biết có thể nhờ Diêu Chí Quân trông nom Miên Miên không.

Dù sao thì hai đứa trẻ cũng bằng tuổi nhau, làm cha mẹ thì không nói đến chuyện khác, không gây thù chuốc oán cho con gái, lấy đồ ăn đổi lấy một người bạn chơi cùng tuổi cho con gái, cô vẫn làm được.

Diêu Chí Anh thấy vậy, hốc mắt đột nhiên nóng lên, cô ấy biết rõ, năm nay nhà nhà đều không có thịt ăn.

Người dân ở nông thôn, có lẽ cả năm cũng không ăn được hai miếng.

Nhưng Thẩm Mỹ Vân lại cho cô ấy hai miếng, còn có cả nước dùng gà vàng ươm.

Trước kia gia đình còn khá giả, Diêu Chí Anh đương nhiên không để tâm, nhưng bây giờ đã sa sút.

Người thân của cô ấy cũng không làm được đến vậy.

Cô ấy hít sâu một hơi, cố nén nước mắt, nắm chặt năm hào tiền trong tay, đưa cho cô: "Thanh niên trí thức Thẩm, chị phải nhận tiền này, coi như em lén mua của chị."

Khi nói những lời này, giọng cô ấy rất nhỏ.

Thẩm Mỹ Vân sửng sốt, cô cho một bát nhỏ thịt gà này, không hề nghĩ đến chuyện lấy tiền.

Diêu Chí Anh nào có hiểu, cô ấy nhét thẳng tiền vào túi Thẩm Mỹ Vân: "Chị nhận đi, chị nhận đi, em mới dám nhận được."

Lần này, Thẩm Mỹ Vân không từ chối, cô ừ một tiếng, nhận lấy năm hào tiền.

Diêu Chí Anh mới nhận lấy bát nhỏ, dắt em trai đi.

Diêu Chí Quân thấy chị gái mình đột nhiên bỏ ra năm hào tiền để mua một bát thịt gà, trong lòng vô cùng khó chịu, hốc mắt đỏ hoe: "Chị, lần sau em sẽ không như vậy nữa."

Nhất định sẽ không.

Năm hào tiền này, chị gái phải tiết kiệm mấy ngày mới có.

Diêu Chí Anh thấy vậy, cô ấy nghiêm mặt: "Em nói em đau lòng vì mất năm hào tiền, hay là em sẽ không bao giờ mở miệng xin người khác nữa?"

Cái này...

Diêu Chí Quân sửng sốt, đến cả nước mắt cũng quên chảy: "Có gì khác nhau không?"

"Có."

"Em đau lòng vì mất năm hào tiền trước, hay là không muốn mở miệng xin đồ nữa?"

Diêu Chí Quân thành thật nói: "Năm hào tiền."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-203.html.]

Diêu Chí Anh nghe xong, lập tức quát lớn: "Diêu Chí Quân, em phải bỏ ý nghĩ này đi, chị thà em không đau lòng vì năm hào tiền, còn hơn là không muốn mở miệng xin đồ."

Thấy em trai đột nhiên sợ ngây người, Diêu Chí Anh cũng biết mình quá nghiêm khắc.

Cô ấy thở dài: "Quân Quân, thể diện và lòng tự trọng của chúng ta, luôn cao quý hơn năm hào tiền này."

"Em hiểu không?"

Một khi đã mở miệng xin đồ người khác, đây chính là một cái hố không đáy, vì xin được quá dễ dàng.

Lần một lần hai rồi lần ba, lâu dần, có gì khác so với kẻ vô lại không?

Diêu Chí Quân không hiểu, nhưng cậu bé lại nhớ mãi vẻ mặt của chị gái mình lúc này.

"Không nhận đồ bố thí, đúng không?"

Cậu bé khẽ hỏi.

Thực ra, theo quan điểm của Diêu Chí Anh, câu này không phù hợp trong tình huống này, nhưng để giáo dục Diêu Chí Quân.

Thực sự rất phù hợp.

Cô ấy ừ một tiếng: "Quân Quân, dù chúng ta có phải là người nhà họ Diêu hay không, chúng ta làm người đều phải có cốt khí, có cốt khí, chúng ta mới có thể ngẩng cao đầu."

Những lời còn lại, Thẩm Mỹ Vân không nghe hết, cô quay người bỏ đi.

Cô nghĩ rằng có thể kết bạn với chị em Diêu Chí Anh.

Miên Miên cũng có thể yên tâm chơi với bọn họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được cười, hai miếng thịt gà nửa bát canh, cũng đủ để cô hiểu rõ con người đối phương.

Cũng khá đáng giá.

Khi cô trở về, Miên Miên đang ôm bát nhỏ uống ừng ực, uống canh gà rất ngon lành.

Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân hoàn toàn sửng sốt, nói thật là cô chưa từng thấy con gái mình ăn ngon như thế.

Cũng giống như hầu hết trẻ em, Miên Miên từ nhỏ đã kén ăn, cô đã đau đầu về việc ăn uống của con bé rất lâu.

Mỗi lần, nếu Miên Miên có thể ăn thêm một miếng, Thẩm Mỹ Vân đều cảm thấy con gái mình thật tuyệt.

Giống như thế này, một lần uống hết một bát canh gà, lần đầu tiên.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 204


Khi cô đi đến, Miên Miên đang uống rất ngon lành, nhìn thấy cô, không khỏi xấu hổ nói: "Mẹ, canh gà mẹ nấu ngon quá."

Thơm quá.

Thẩm Mỹ Vân cười: "Con có muốn nữa không?"

"Có!"

Miên Miên trả lời rất to.

Thẩm Mỹ Vân cũng không kiềm chế con bé, liền múc cho con bé một bát nữa, nhìn con bé uống gần hết bát canh, lại ăn thêm hai miếng thịt gà, bốn cái nấm.

Lúc này mới để con bé dừng lại, sợ ăn quá nhiều sẽ không tiêu hóa được.

Thẩm Mỹ Vân không biết rằng, Miên Miên và những đứa trẻ nhà Bí thư già chơi đùa, chạy khắp đội sản xuất, vận động nhiều, tiêu hao nhiều sức lực.

Đương nhiên là nhanh đói, ăn nhiều.

Đây là điều mà trước đây cô chưa từng thấy.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Miên Miên, Thẩm Mỹ Vân mới nếm thử món gà hầm nấm, chỉ có thể nói gà rừng thật thơm, canh gà hầm ra, trên mặt nổi một lớp dầu màu vàng cam.

Nếu như trước đây, Thẩm Mỹ Vân sợ béo, chắc chắn sẽ phải bỏ lớp dầu này đi, nhưng bây giờ thì không thể.

Rốt cuộc, canh gà là thứ bổ dưỡng, còn có nấm, nấm hương rừng, nấu canh thực sự có hương vị rất riêng.

Cô tự mình ăn một bát cơm trắng với món gà hầm nấm.

Là do Miên Miên lấy từ trong Bào Bào ra, tiện thể lấy thêm hai quả ớt ngâm giải ngấy.

Ăn một bữa xong, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy cả người thoải mái, toàn thân đổ mồ hôi, ngay cả má cũng ửng hồng.

Trông rất tươi tắn.

Khi Quý Minh Viễn đến, cậu ta đã nhìn thấy cảnh này.

Cậu ta đột nhiên sững sờ, mặt đỏ bừng, sau đó bình tĩnh dời mắt đi: "Thanh niên trí thức Thẩm."

Thẩm Mỹ Vân sững sờ: "Thanh niên trí thức Quý, cậu có chuyện gì không?"

Quý Minh Viễn điều chỉnh cảm xúc, lúc cúi đầu, chiếc mũ lôi phong vừa vặn che đi đôi tai đỏ ửng.

Giọng cậu ta vẫn ôn hòa như trước: "Tôi chỉ muốn hỏi, cô có thể nhờ chú Độc Nhãn chặt thêm một ít củi, bán cho chúng tôi ở điểm thanh niên trí thức không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-204.html.]

Củi đốt ở điểm thanh niên trí thức vẫn là củi dự trữ từ trước Tết, bây giờ đã gần hết, bên ngoài lại có tuyết rơi. Thực ra rất khó kiếm củi.

Nhưng đội sản xuất có đống rơm rạ, nhưng đống rơm rạ đó là của công, hơn nữa đốt cũng rất nhanh hết.

Thường thì một bữa ăn cần dùng đến vài giỏ, một đống rơm rạ, không lâu sau là hết.

Vì vậy, mọi người thường chỉ dùng đống rơm rạ để nhóm lửa.

Thẩm Mỹ Vân không ngờ cậu ta lại đến tìm vì chuyện này.

Cô nghĩ một chút: "Tôi không biết." Sau đó, cô đổi giọng: "Nhưng tôi có thể giúp cậu hỏi thử."

"Có được hay không, tôi còn chưa chắc chắn, phải xem chú Độc Nhãn định thế nào."

Cô có thể giúp hỏi, đã rất tốt rồi.

Quý Minh Viễn đã rất vui, cậu ta mỉm cười, đôi mắt đen láy như mực cũng sáng lên.

"Cảm ơn cô, thanh niên trí thức Thẩm."

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không có gì, tôi vừa có việc tìm chú Độc Nhãn."

Canh gà vừa nấu xong, cô đã để lại một bát, cô định mang canh gà đó đến cho chú mình.

Chỉ là, không ngờ Quý Minh Viễn lại đến.

Thẩm Mỹ Vân nghĩ một chút, lấy từ trong bếp lò ra một quả trứng nướng: "Canh gà tôi phải mang một phần cho chú Độc Nhãn, cái này không thể chia cho cậu, nhưng trứng gà thì có thể."

Nói xong, cô đưa qua.

Quả trứng nướng có hơi đen, nhưng tay cô lại trắng như ngọc, mười ngón thon dài, đối lập rõ ràng với quả trứng nướng đen thui kia.

Điều này cũng khiến Quý Minh Viễn sững sờ, phản ứng đầu tiên trong đầu cậu ta là, tay của Thẩm tri thức thật đẹp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi nhận ra mình đang nghĩ gì, Quý Minh Viễn trong lòng khẽ chấn động, cậu ta vốn luôn bình tĩnh thản nhiên, nhưng lúc này, lại có chút gò bó và hoảng loạn.

"Không cần đâu, cảm ơn thanh niên trí thức Thẩm."

Nói xong, cậu ta quay người bỏ đi.

Nhìn bóng lưng đó, có vẻ như đang bỏ chạy.

Thẩm Mỹ Vân không hiểu, nhưng cô cũng không để tâm đến Quý Minh Viễn quá nhiều.

Rốt cuộc, tâm tư của thiếu niên, nắng mưa thất thường cũng là chuyện bình thường.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 205


Cô dùng hộp cơm nhôm, đựng đầy một bát canh gà, sau khi nhìn thời gian, thấy trời vẫn chưa tối.

Liền dẫn theo Miên Miên, cùng đến tìm Trần Hà Đường.

Nhà Trần Hà Đường nằm ở lưng chừng núi, đi từ chân núi lên, mất khoảng bốn mươi phút.

Giữa đường, lúc bên ngoài không có người.

Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên còn lấy từ trong Bào Bào ra một phần mì gạo bò cà chua nóng hổi.

Hai người bưng bát, người một miếng người một miếng, húp một miếng mì, nhẹ nhàng cắn đứt, mì đã nấu đủ chín nên tan ngay trong miệng, còn thịt bò đã ngấm nước sốt cà chua, cắn một miếng không chỉ đầy miệng nước thịt mà thịt bò cũng mềm và ngấm gia vị.

Rồi uống một ngụm canh nóng.

Vị chua chua ngọt ngọt xen lẫn chút tươi ngon, ngay cả vị giác trên đầu lưỡi cũng được đánh thức.

Hai người Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên đã ăn sạch sẽ một bát mì gạo cà chua, cuối cùng chỉ còn lại bát, nhanh chóng tiêu hủy sạch sẽ.

Đến nỗi hai người đều no căng bụng, rồi ợ một cái.

Cả hai nhìn nhau.

Miên Miên thỏa mãn nói: "Mẹ ơi, mì thật ngon."

Sao trước đây cô bé không phát hiện ra mì bò cà chua lại ngon đến thế chứ?

Thẩm Mỹ Vân nói: "Lần sau chúng ta đến thăm chú, sẽ tiếp tục ăn nhé."

Những món ăn có mùi vị như thế này không thích hợp để ăn ở điểm thanh niên trí thức, bởi vì mùi thơm của chúng quá nồng, vương vấn mãi không tan.

Nhưng lại rất thích hợp để ăn ngoài trời như thế này, dù sao thì cũng chẳng có ai nhìn thấy, càng chẳng có ai ngửi thấy mùi.

Mẹ con họ ăn bữa phụ này rất thoải mái.

Thậm chí khi đến nhà Trần Hà Đường, họ vẫn còn no đến mức ợ một cái.

Trần Hà Đường không ngờ Thẩm Mỹ Vân lại đến vào thời điểm này, trời lạnh như vậy, ông ta chỉ mặc mỗi cái áo cộc, đang đập gạch ống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Những viên gạch ống trước nhà gỗ đã đập được hơn chục viên, rõ ràng là sau khi ông đưa củi đến cho Thẩm Mỹ Vân, ông đã quay về bận rộn ngay.

Đập đất sét không phải vì lý do gì khác, mà chính là để chuẩn bị cho Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà đến.

Thẩm Mỹ Vân thấy vậy, ngạc nhiên nói: "Chú ơi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-205.html.]

Trần Hà Đường lau mồ hôi, tiện tay mặc chiếc áo bông rách vào, đi ra đón: "Sao cháu lại đến vào giờ này?"

Mặt trời sắp lặn rồi, đường xuống núi không dễ đi.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Cháu hầm canh gà xong rồi, mang đến cho chú một bát."

Trần Hà Đường nghe vậy, ông ta khựng lại một lúc: "Ban đầu là g.i.ế.c gà cho cháu mà..."

"Cháu làm thế này là sao?"

Thẩm Mỹ Vân nói: "Gà do chú nuôi, chú giết, cháu mang đến cho chú một bát canh gà, có gì mà không bình thường?"

Không thể ăn của người ta, lấy của người ta, mà lại không để lại cho người ta một cọng lông nào chứ.

Lời cô nói quá hiển nhiên.

Nhưng lại khiến Trần Hà Đường chìm vào im lặng, ông ta nhìn bát canh gà vẫn còn bốc hơi nóng hổi.

Trong lòng có một cảm giác không thể nói nên lời.

Đó là chua xót và ấm áp đã lâu lắm rồi ông ta mới cảm nhận được. Ông ta đã cô đơn quá lâu, lâu đến mức quên mất rằng được người khác chăm sóc, nhớ nhung là một cảm giác như thế nào.

Miên Miên thấy ông ta không chịu nhận, liền nói thêm: "Ông ơi, canh gà do mẹ cháu nấu rất ngon."

Khi nghe thấy tiếng gọi này.

Trần Hà Đường mới để ý đến bên cạnh Thẩm Mỹ Vân còn có một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn.

Cô bé quá thấp, lại mặc rất nhiều quần áo, bị che khuất ở phía sau.

Hoàn toàn không nhìn thấy.

Ông ta sửng sốt một chút: "Đây là?"

Thẩm Mỹ Vân quên mất chưa nói với ông ta, liền giới thiệu: "Chú ơi, đây là con gái cháu."

Khi cô nói ra lời này.

Trần Hà Đường liền cau mày: "Ba đứa bé đâu?"

Những thanh niên trí thức đến đây, ông ta chưa từng thấy người yêu của Thẩm Mỹ Vân.

Hơn nữa, xét theo tuổi của Thẩm Mỹ Vân, nhìn cô không giống như đã kết hôn.

Thẩm Mỹ Vân cân nhắc, mím môi nói: "Chỉ có cháu và đứa bé."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 206


Nghe vậy, Trần Hà Đường gần như đã tưởng tượng ra một câu chuyện, đứa cháu gái của mình bị một gã đàn ông tệ bạc phụ bạc rồi bỏ rơi, một mình nuôi con vất vả.

Ông ta cau mày, mang theo vẻ giận dữ: "Tên đó bắt nạt cháu? Không chịu trách nhiệm sao?"

Thẩm Mỹ Vân vội lắc đầu: "Không có, không có, chỉ là cháu không muốn kết hôn, chỉ muốn có một đứa con, vì vậy, đứa bé đã đến."

Cái này thì...

Trần Hà Đường im lặng, một lúc sau, ông ta mới thốt ra được vài chữ: "Cháu... cháu vui là được."

Rõ ràng là lời không từ đáy lòng.

Nhưng ông ta lại không có lập trường để nói đứa cháu gái mới nhận này.

Không biết qua bao lâu, ông ta lại khô khan nói thêm một câu: "Chú đi săn, có tiền."

"Chú đã tiết kiệm được rất nhiều tiền." Nuôi được cháu, cũng nuôi được đứa bé.

Một câu nói không đầu không đuôi, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại hiểu, cô không khỏi bật cười, trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp.

Thậm chí, đôi mắt và lông mày của cô cũng phủ lên một lớp ánh sáng trắng như tuyết, đẹp đến mức không thể tả.

Cô nhẹ giọng nói: "Chú ơi, cháu đã từng nói với chú chưa, con không thiếu tiền?"

Thẩm Mỹ Vân vừa nói xong, Trần Hà Đường đột nhiên sững sờ, rõ ràng là ông ta không tin lời của cô.

Ông ta ừ một tiếng, gật đầu phụ họa: "Cháu có tiền."

Nhưng trong lòng lại nghĩ, cháu gái của tôi lấy tiền ở đâu ra, xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, nơi này không quen biết ai, ba mẹ lại bị đày đi.

Còn một mình nuôi con gái nhỏ, cuộc sống vô cùng gian khổ.

Giống như cây cải xanh trên đồng vậy.

Xem ra, sau này ông ta phải cố gắng hơn nữa, mỗi ngày lên núi đặt bẫy săn bắt cũng phải tăng lên.

Trước tiên tăng từ năm cái lên mười cái đi.

Ít nhất, trước tiên phải nuôi được cháu gái.

Nói đến đây, Thẩm Mỹ Vân chợt nhớ ra một chuyện: "Chú ơi, mấy anh chị thanh niên trí thức ở điểm thanh niên muốn hỏi chú, chú có muốn đốn củi, bán cho họ không?"

Nói xong, cô lại bổ sung thêm một câu: "Tất nhiên, tùy ý chú..."

Trần Hà Đường suy nghĩ một lúc, rồi từ chối: "Đốn củi không tính là gì, không kiếm được nhiều như đặt bẫy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-206.html.]

Lúc này, Thẩm Mỹ Vân mới hiểu ra: "Được, cháu hiểu rồi."

Sau khi đưa canh gà xong, cô lại dẫn Miên Miên đi nhận cửa nhà, lúc đi, Trần Hà Đường nhét cho Miên Miên một phong bao lì xì.

Một bao tiền lớn.

Nói thật, phong bao lì xì này thực sự không ít.

Thẩm Mỹ Vân không muốn nhận, nhưng Trần Hà Đường lại cố chấp nói: "Chú có tiền."

"Cho cháu."

Cuối cùng không còn cách nào khác, cô mới để Miên Miên nhận.

Miên Miên rất vui, không phải là kiểu vui mừng khi nhận được phong bao lì xì, mà là vì cô bé có thêm người thân ngoài mẹ.

Trước đây cô bé chỉ có mẹ.

Nhưng bây giờ đã có bà ngoại, ông ngoại và anh của bà ngoại.

Anh của bà ngoại còn lì xì cho cô bé.

Miên Miên rất vui, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nở nụ cười ngọt ngào: "Ông ơi, cảm ơn ông."

Được rồi.

Một tiếng ông này làm Trần Hà Đường khựng lại rất lâu, ông ta cố gắng, cố gắng để biểu cảm của mình dịu đi một chút.

Nặn ra một nụ cười.

"Miên Miên thích là được."

Cùng với giọng nói, ông ta cũng vô thức hạ thấp tám độ.

Miên Miên cười toe toét, miệng nhỏ ngọt ngào: "Miên Miên thích ông nhất."

Chỉ một câu nói, thiếu chút nữa làm Trần Hà Đường phải lấy hết tiền tiết kiệm nhiều năm ra tặng cho Miên Miên.

Nếu không phải Thẩm Mỹ Vân ngăn cản, cô sợ Trần Hà Đường thực sự dám lấy ra, tặng hết cho Miên Miên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc xuống núi, cô cầm theo hộp cơm đựng canh gà đã tặng cho Trần Hà Đường trước đó.

Theo kế hoạch của cô, cô không muốn để Trần Hà Đường đưa về, nhưng Trần Hà Đường không yên tâm.

Cuối cùng, hai người mỗi người nhún một bước, Thẩm Mỹ Vân để ông ta đưa về, nhưng chỉ đưa đến chân núi, không đưa đến điểm thanh niên trí thức.

Cô hiện tại vẫn chưa muốn tiết lộ mối quan hệ của hai bên.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 207


Bởi vì tình hình của ba mẹ vẫn chưa chắc chắn, chú có thể là chỗ dựa lớn nhất của gia đình họ ở đại đội Tiền Tiến.

Chỗ dựa này, cô vẫn chưa muốn công khai trước mặt mọi người.

Vì vậy, sau khi cả hai đến chân núi, Trần Hà Đường liền quay về, còn Thẩm Mỹ Vân thì dẫn Miên Miên về điểm thanh niên trí thức.

Chỉ là cô không ngờ rằng khi vừa vào đội sản xuất, dưới gốc cây hòe già ở đầu ngõ, có một bóng người gầy gò cao lớn đang đứng.

Dưới ánh trăng, đối phương mặc một chiếc áo khoác màu xanh lục, khuôn mặt quá đỗi trắng trẻo, bị ánh trăng và tuyết trắng chiếu đến gần như trong suốt, xương mặt của cậu ta không sắc nét, ngược lại còn toát lên vẻ ôn hòa, cùng với làn da trắng trẻo quá mức của cậu ta, lại có một cảm giác bổ trợ cho nhau rất hài hoà.

Người đứng dưới gốc cây hòe già không phải ai khác, chính là Quý Minh Viễn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Như thể nghe thấy động tĩnh, Quý Minh Viễn quay đầu lại đúng lúc, lông mày ôn hòa, ánh mắt trong trẻo: "Thanh niên trí thức Thẩm."

Cậu ta bình tĩnh chào hỏi.

Cũng giống như con người cậu ta vậy, nhẹ nhàng như gió, như mưa, không mang theo bất kỳ sự xâm lược nào.

Thẩm Mỹ Vân bất ngờ: "Thanh niên trí thức Quý, thật khéo, sao cậu lại ở đây?".

Tất nhiên, cô sẽ không nghĩ rằng đối phương đang ở đây chờ cô và Miên Miên.

Đôi mắt đen như mực của Quý Minh Viễn nhìn cô một lúc, sau đó ôn hòa thốt ra hai chữ: "Chờ cô."

Rõ ràng là ôn hòa, nhưng vào lúc này, lại mang theo một chút nhiệt độ.

Điều này khiến trái tim Thẩm Mỹ Vân dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ.

Cô cũng thực sự làm như vậy, hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ta, dưới ánh trăng, cô không nhìn rõ mặt cậu ta, mang theo một chút mơ hồ.

Điều này cũng khiến Thẩm Mỹ Vân khựng lại, cô thản nhiên chuyển chủ đề: "Là chờ Miên Miên sao?"

Suy nghĩ của những người trẻ tuổi có vẻ không khó hiểu.

Bởi vì cô cũng từng trải qua thời thanh thiếu niên.

Quý Minh Viễn sửng sốt trong chốc lát, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn cô chăm chú một lúc, dưới ánh trăng, làn da cô mịn màng như ngọc, tỏa ra ánh sáng trong trẻo, đôi mày đẹp như được phủ một lớp sương mù mơ màng.

Cùng với đôi mắt vô cùng trong trẻo kia, dường như có thể nhìn thấu mọi thứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-207.html.]

Điều này khiến Quý Minh Viễn vô thức dừng lại một lúc, cậu ta cụp mắt, hàng mi dài phủ sương, khẽ ừ một tiếng.

Được coi là giả vờ thừa nhận.

Thẩm Mỹ Vân cười cười, giả vờ không nhìn thấy, cô nắm tay Miên Miên, nhỏ giọng nói với cô bé: "Còn không mau cảm ơn anh Minh Viễn của con?"

Nếu nói lần trước ở nhà bí thư già là sự chu đáo và trùng hợp của đối phương.

Thẩm Mỹ Vân rất khó để định nghĩa lần này là cũng là trùng hợp.

Còn là gì, Thẩm Mỹ Vân không muốn nghĩ sâu.

Miên Miên thì không nhận ra sự đấu đá ngầm giữa người lớn, cô bé mềm mại gọi một tiếng: "Anh Minh Viễn."

Tiếng anh này, như một chậu nước lạnh, lập tức dội từ trên xuống dưới Quý Minh Viễn, khiến cậu ta lạnh thấu tim.

"Ừ, Miên Miên."

Cậu ta chào hỏi.

Thẩm Mỹ Vân há miệng, lại không biết nói gì, liền chìm vào im lặng.

Trên đường về, hai người đều bình an vô sự.

Cho đến khi đến cửa điểm thanh niên trí thức, Quý Minh Viễn vẫn luôn ôn hòa điềm đạm, lần đầu tiên không chào Thẩm Mỹ Vân.

Mà là trực tiếp vào phòng nam thanh niên trí thức trước.

Sau khi vào cậu ta mới nhận ra, mình đi đón Thẩm Mỹ Vân, cũng là để hỏi đối phương, chú Độc Nhãn trên núi, có muốn bán củi cho họ không.

Chỉ là, có vẻ như đã bị xáo trộn.

Cậu ta loạn tâm, giống như mặt hồ nổi lên gợn sóng.

Lần đầu tiên.

Trên khuôn mặt ôn hòa của Quý Minh Viễn mang theo vẻ hoảng loạn và giằng xé.

Cậu ta một mình ngồi đến mười hai giờ, lắng nghe tiếng tuyết rơi xào xạc bên ngoài cửa sổ, cậu ta đứng dậy đẩy cửa sổ, gió lạnh thổi vào mặt.

Khiến cậu ta hoàn toàn bình tĩnh lại.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 208


Quý Minh Viễn do dự một lúc, cuối cùng cũng lấy ra chiếc hộp mây, lấy ra một chồng giấy thư màu trắng vỏ đỏ.

Sau đó, cầm thư ngồi vào bàn cạnh cửa sổ, trải phẳng ra.

Lại lấy ra một lọ mực nhãn hiệu Anh Hùng, đổ đầy mực vào bút máy, sau đó mới viết hai chữ lên lá thư.

"Chú nhỏ...

Sau khi do dự một lúc, cậu ta xé tờ giấy thư, vo thành một cục, vứt sang một bên.

Viết lại một lần nữa.

"Chú nhỏ, cháu là Minh Viễn, hiện cháu đã đến điểm thanh niên trí thức, và đã thích nghi với thời tiết và môi trường lao động của tỉnh Hắc rồi."

"Bây giờ cháu gặp phải một vấn đề rất khó giải quyết..."

Khi viết đến đây.

Quý Minh Viễn lại dừng lại một lần nữa, cậu ta lại rơi vào do dự, cậu ta xé lá thư, lại bắt đầu lại từ đầu.

"Chú nhỏ, chú đã từng thích một nữ đồng chí nào chưa? Cháu dường như đã thích một nữ đồng chí, tính cách của cô ấy rất tốt, thông minh, nhanh nhẹn, xinh đẹp..."

Viết đến đây, cậu ta lại rơi vào do dự, mực bút máy ngưng tụ thành giọt, nhỏ xuống lá thư, sau khi thấm ra, để lại một vết rất rõ ràng trên lá thư sạch sẽ.

Giống như tâm trạng của Quý Minh Viễn lúc này, hỗn loạn không chịu nổi.

Cậu ta lại xé tờ giấy thư, bắt đầu lại từ đầu.

"Có vẻ như cháu đã thích cô ấy, cô ấy dường như cũng biết, cô ấy quá thông minh, thông minh đến mức khiến cháu cảm thấy trước mặt cô ấy, mình không có gì để che giấu."

"Cô ấy dường như lại từ chối cháu, cô ấy để con gái mình gọi cháu là anh."

"Có vẻ như từ quan hệ họ hàng, cô ấy đã ngăn cháu ở bên ngoài, chú nhỏ, chú nói xem bây giờ cháu phải làm sao?"

Khi viết đến đây.

Quý Minh Viễn dừng lại một lúc, trong đầu cậu ta toàn là ánh mắt sáng ngời và thông suốt của Thẩm Mỹ Vân trước đó, mang theo sự xa cách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-208.html.]

Điều này khiến khuôn mặt cậu ta hơi nóng, lại hơi lo lắng.

Viết dòng cuối cùng của bức thư.

"Chú nhỏ, mong chú hồi âm."

Nghĩ một lúc, sau khi mong hồi âm, lại thêm hai chữ, khẩn cấp.

Những chữ nhỏ, nhưng lại có thể thay mặt cho trái tim nóng vội của cậu ta lúc này.

Điểm thanh niên trí thức bên cạnh.

Sau khi mọi người đã ngủ, Thẩm Mỹ Vân lấy ra một tờ giấy từ trong hành lý, những chữ trên tờ giấy đó, rồng bay phượng múa, mạnh mẽ hữu lực.

Tờ giấy này không phải của ai khác, chính là địa chỉ mà lúc trước Quý Trường Thanh để lại cho Thẩm Mỹ Vân.

Cô suy nghĩ một lúc, rồi lấy một chiếc đèn pin từ trong tủ giường của cô ra.

Cô cầm đèn pin và lá thư, mò mẫm đến bên một chiếc bàn.

Khi đi đến bên bàn, trong căn phòng tối đen tĩnh lặng.

Thẩm Mỹ Vân nhẹ nhàng ấn nút đèn pin, sau tiếng "tách" một cái, xung quanh lập tức sáng bừng lên.

Cô tìm một góc, đặt đèn pin nằm ngang trên bàn, sau đó mở lá thư ra, điều chỉnh vị trí.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một chùm sáng từ đèn pin vừa vặn chiếu vào lá thư.

Ánh sáng trắng yếu ớt, lá thư trắng ngần, dường như trong khoảnh khắc này, chúng hòa làm một.

Lại giống như, ánh sáng và lá thư chính là hy vọng của Thẩm Mỹ Vân ở giai đoạn hiện tại.

Cô mang theo hy vọng, cầm bút máy, chậm rãi viết một vài chữ.

"Đồng chí Quý Yêu, chào anh, tôi là Thẩm Mỹ Vân, trước đây anh đã nhiều lần giúp đỡ tôi, giúp đỡ Miên Miên, cũng giúp đỡ nhà họ Thẩm, hiện tại tôi đã đến tỉnh Hắc tham gia đội sản xuất, cảm ơn sự giúp đỡ hết mình của anh, tôi mới có được ngày hôm nay."

"Giờ tôi viết thư cho anh là vì tôi lại gặp khó khăn, muốn hỏi anh một chuyện, ba mẹ tôi lúc đầu đi cùng tôi xuống nông thôn, nhưng ở ga tàu chúng tôi bị tách ra, tôi đến đội sản xuất của công xã Thắng Lợi ở tỉnh Hắc, nhưng ba mẹ tôi lại bị đưa đi, hiện đã bị đưa đi mười ngày không có tin tức.

Anh có biết tin tức gì về ba mẹ tôi không? Hoặc biết những người có thành phần như họ bị đưa đi thì sẽ bị đưa đến đâu? Khoảng bao lâu thì có thể được thả ra, được thả ra ở địa điểm ban đầu không?"
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 209


Ở mặt sau của tờ giấy thư, cô viết ba chữ mong hồi âm.

Sau đó mới cất lá thư cho vào phong thư, định ngày hôm sau đến bưu cục của xã, gửi phong thư đi.

Sáng hôm sau, Thẩm Mỹ Vân hỏi thăm bí thư già về bưu cục của công xã Thắng Lợi, sau đó giao Miên Miên cho nhà bí thư già.

Cô thì đến bộ phận đại đội, định hẹn trước với anh thợ lái máy kéo họ Lý, mười giờ sáng đến bưu cục của xã một chuyến.

Bình thường, máy kéo của đại đội họ một ngày chạy hai chuyến đến xã, một chuyến vào buổi sáng và một chuyến vào buổi chiều.

Thẩm Mỹ Vân đến đúng lúc, khi cô đến, bác thợ lái họ Lý vừa lái máy kéo ra ngoài.

Tiếng máy kéo ầm ầm, đinh tai nhức óc.

Còn bên ngoài cửa bộ phận đại đội, không ít người đứng bên cạnh, có vẻ như muốn đến công xã.

Thời tiết ở tỉnh Hắc lạnh, cho dù là ngày mười lăm tháng hai, thì vẫn có tuyết lớn phong tỏa đường, rõ ràng là không thích hợp để tiến hành cày xuân.

Đại đa số xã viên đều ở nhà trú đông, tất nhiên cũng không nhàn rỗi, không ít người ở nhà se dây thừng, dán hộp diêm, định làm một số việc thủ công, mang đến hợp tác xã của đại xã, bán lấy muối ăn.

Cũng coi như là bù đắp vào chi tiêu gia đình.

Vì vậy, Thẩm Mỹ Vân thấy có mấy xã viên đứng bên ngoài cửa bộ phận đại đội, mọi người đều đeo bao tải lớn, trông bao tải ít nhất cũng nặng trăm mười cân.

Ép cả vai người ta xệ xuống.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu với những xã viên cùng đến xã, sau đó những xã viên đó cười nói: "Thanh niên trí thức Thẩm, cô đến công xã làm gì?"

Nhìn cô nhẹ nhàng bay bổng, dường như không mang theo gì.

Còn chưa đến giờ máy kéo khởi hành, nên các xã viên đều đứng ở cửa bộ phận đại đội, nói chuyện phiếm.

Đúng lúc Thẩm Mỹ Vân đến, liền nói đến người Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân nghe thấy hỏi cô, cô mím môi, cười cười, nhẹ giọng nói: "Đến bưu cục."

Bên ngoài chiếc áo bông cô mặc, lại mặc thêm một chiếc áo len lông cừu, vừa chắn gió vừa ấm áp.

Chiếc áo khoác đó không hề cồng kềnh, ngược lại còn tôn lên dáng người mảnh mai, nhỏ nhắn.

Điều này cũng khiến các xã viên không khỏi nhìn cô nhiều hơn, không biết tri thức thanh niên Thẩm ăn mặc thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-209.html.]

Sao lại đẹp như vậy.

Đè nén những suy nghĩ lộn xộn đó xuống, có xã viên liền hỏi: "Thanh niên trí thức Thẩm, cô có hẹn với tri thức thanh niên Quý không? Đều gửi thư cho gia đình rồi sao?"

Câu hỏi này khiến Thẩm Mỹ Vân sửng sốt: "Thanh niên trí thức Quý nào?"

Tiếp đó, cô nhanh chóng phản ứng lại: "Thanh niên trí thức Quý cũng đến bưu cục của xã gửi thư sao?"

Người trả lời cô không phải xã viên, mà là Quý Minh Viễn.

Cậu ta vừa đi ra khỏi bộ phận đại đội, khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân ở cửa bộ phận đại đội, cậu ta cũng sửng sốt.

"Thanh niên trí thức Thẩm." Giọng nói ôn hòa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dường như không thể nhìn ra sự hoảng loạn và giằng xé của đêm qua.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu với cậu ta, nhàn nhạt nói: "Thanh niên trí thức Quý"

Dường như giọng nói không còn thân thiết như trước, hơn nữa, lại lùi về phía sau một bước, giữa hai người cách bốn năm xã viên.

Những xã viên ở giữa đó, dường như là một hố sâu ngăn cách giữa hai người, cũng là vực thẳm.

Trực tiếp ngăn cách khoảng cách giữa hai người.

Để cậu ta không thể đến gần cô nữa.

Sau chuyện tối qua, cô đang xa lánh cậu ta.

Đúng vậy.

Cô thông minh như vậy, bản thân chỉ cần đón cô một lần nữa là cô đã có thể phản ứng nhanh chóng.

Sau đó cô cho cậu ta biết câu trả lời.

Cô không thích cậu ta.

Vì vậy, cô dùng cách này để từ chối cậu ta. Đây chính là thanh niên trí thức Thẩm, tính cách hào sảng, thông minh, tốt bụng nhưng không mất đi sự đoan trang.

Cũng không bao giờ muốn giống như người khác, lựa chọn mơ hồ để qua lại với cậu ta, từ đó lợi dụng cậu ta.

Không có.

Cô không hề có.
 
Back
Top Bottom