Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 190


Nghe vậy, các thanh niên trí thức có mặt đều im lặng trong chốc lát.

Kiều Lệ Hoa nói gần như không chút do dự: "Tôi đi."

Tuy cô ta không quen thuộc với bệnh viện, nhưng có thể chăm sóc cho Hầu Đông Lai.

Lời này bị lão bí thư phủ nhận: "Cô không được, cô và thanh niên tri thức Hầu chưa đăng ký kết hôn, chưa tổ chức tiệc cưới, chưa thành gia lập thất, không có danh phận gì ở trong đội chúng ta còn được nếu đến bệnh viện sẽ bị người ta đàm tiếu."

Trong đội có một số thanh niên trí thức lén qua lại với nhau, thực ra cũng không thể gọi là qua lại.

Chỉ là cùng nhau chung sống.

Lão bí thư biết chuyện này, đây là vấn đề lớn liên quan đến chuyện nam nữ, nhưng phải làm sao đây?

Nếu không có người giúp đỡ lẫn nhau, chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn những thanh niên trí thức này gầy gò ốm yếu, rồi c.h.ế.t đi sao?

Vì vậy, lão bí thư luôn nhắm một mắt, mở một mắt.

Chỉ là, lời này chưa bao giờ được nói ra, lần này tức quá nên mới nói ra.

Thấy sắc mặt tái nhợt của Kiều Lệ Hoa, lão bí thư biết mình đã nói sai.

Ông ta thở dài: "Biết cô quan tâm đến thanh niên tri thức Hầu, nhưng cô là con gái không có sức, khi thanh niên tri thức Hầu ở trong bệnh viện, dù là lên xuống cầu thang hay lên xuống giường đi vệ sinh gì đó đều cần người đỡ."

Tốt nhất là một nam đồng chí, có sức lực, nam đồng chí chăm sóc cho nhau, đi vệ sinh gì đó cũng tiện hơn.

Kiều Lệ Hoa cũng không phải người không hiểu lễ nghĩa, cô ta gật đầu.

Rồi lại quay đầu nhìn về phía mấy thanh niên trí thức nam bên cạnh.

Thực ra, thanh niên trí thức nam không nhiều, ngoài Hầu Đông Lai ra thì còn có Chu Vệ Dân và Quý Minh Viễn.

Quý Minh Viễn suy nghĩ một lúc, nói giọng ôn hòa: "Lão bí thư, tôi đi theo nhé."

Cậu ta đã từng đến bệnh viện, hơn nữa trước đây cậu ta hay đau ốm, nên là khách quen của bệnh viện.

Theo cậu ta thấy, bệnh viện ở thủ đô hay bệnh viện ở Hắc Long Giang thì về lý thuyết cũng không chênh lệch mấy.

Lão bí thư gật đầu: "Được, vậy quyết định là tri thức Quý, làm phiền cậu rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-190.html.]

Nói xong, bên kia Trần kế toán không chỉ ghi sổ sách mà còn đi mượn máy kéo từ xã về.

Tiếng máy kéo ầm ầm đến nơi, mọi người khiêng Hầu Đông Lai lên máy kéo.

Kiều Lệ Hoa dù sao cũng là đồng chí nữ nên cẩn thận hơn, cô ta nói: "Tôi về lấy chăn bông."

Từ đội đến bệnh viện thành phố phải đi ba mươi bốn cây số, trời lạnh như vậy, Hầu Đông Lai vốn đã bị thương, nếu phải đi đường gập ghềnh lại còn thổi gió như vậy.

E rằng sẽ bị lạnh cóng mất.

Kiều Lệ Hoa nói vậy, tất nhiên không ai phản đối.

Không lâu sau, cô ta ôm một chiếc chăn bông dày trở lại, còn cầm theo một cái chậu tráng men, một bình nước quân dụng và một chiếc khăn mặt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ta không chắc anh ta phải ở bệnh viện bao nhiêu ngày, nên chỉ có thể chuẩn bị trước tất cả những thứ này.

Cô ta xách theo những thứ lớn nhỏ, trên người còn khoác chăn bông.

Điều này khiến những người trên máy kéo đều im lặng.

Lão bí thư rít thuốc lào, nói với Hầu Đông Lai: "Thanh niên tri thức Kiều là người tốt, thích hợp để lấy về làm vợ."

Đây là đang ám chỉ Hầu Đông Lai, nên cho Kiều Lệ Hoa một danh phận.

Hai người họ cứ như vậy cũng không phải là cách.

Hầu Đông Lai cũng cảm động, anh ta ừ một tiếng: "Lão bí thư, tôi biết rồi."

Nghe vậy, lão bí thư không nói gì nữa.

Khi Kiều Lệ Hoa quay lại, mọi người dừng nói chuyện, cô ta đưa chăn bông qua.

"Đông Lai phải nhờ mọi người rồi."

Lão bí thư và Quý Minh Viễn đều lắc đầu: "Nên làm mà."

Đợi máy kéo đi xa, Thẩm Mỹ Vân an ủi cô ta: "Chắc chắn sẽ không sao đâu, đừng lo lắng quá."

Kiều Lệ Hoa ừ một tiếng, nhưng nói không lo lắng là giả, cả người đều mềm nhũn, mãi đến tận bây giờ mới bình tĩnh lại.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 191


Thẩm Mỹ Vân nhìn Kiều Lệ Hoa trở về điểm tri thức, cô định đến nhà lão bí thư đón Miên Miên về.

Khi cô đến, Miên Miên đang chơi trong sân với mấy đứa cháu của lão bí thư.

Rõ ràng là A Hổ và A Ngưu rất thích Miên Miên, hai đứa luôn chạy theo sau Miên Miên.

Chỉ là, Miên Miên vốn đang chơi rất vui, khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đến thì mắt sáng lên: "Mẹ."

Nói xong thì chạy về phía Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân ối một tiếng, nắm tay cô bé, đi về phía mấy đứa trẻ nhà bà cụ Hồ.

A Hổ, A Ngưu, Ngân Hoa và Ngân Diệp, tổng cộng có bốn đứa trẻ.

Thẩm Mỹ Vân sờ túi, lấy ra bốn viên kẹo cứng, đưa qua: "Mỗi đứa một viên, cảm ơn các cháu đã chơi với Miên Miên của dì."

Bà cụ Hồ không cần trả tiền trông trẻ, vậy thì coi như là cảm ơn các bạn nhỏ của Miên Miên.

A Ngưu nhỏ tuổi nhất, gần như không nghĩ ngợi đã nhận lấy, bóc ra nhét vào miệng.

Ngược lại, Ngân Hoa lớn nhất, đã mười hai tuổi, đã là một cô bé lớn nên khi nhận lấy kẹo cứng thì cẩn thận bỏ vào túi.

Thẩm Mỹ Vân hỏi cô bé: "Ngân Hoa, cháu không ăn à?"

Ngân Hoa lắc đầu, mím môi nói nhỏ: "Bây giờ cháu không đói, đợi khi nào em gái muốn ăn thì cháu mới ăn."

Ngân Hoa và Ngân Diệp là con của con dâu cả của lão bí thư.

Ngân Diệp nghe vậy, tay bóc giấy kẹo khựng lại, cô bé muốn nhét vào túi, nhưng lại thèm quá.

Kẹo đường ngọt lắm.

Sau khi do dự một lúc, cô bé suy nghĩ một chút: "Chị, em mở kẹo này ra, l.i.ế.m một miếng rồi trả lại cho chị, chị giữ cho em nhé?"

Ngân Hoa suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Ngân Diệp l.i.ế.m một miếng kẹo, không nhịn được lại l.i.ế.m thêm một miếng.

Ba phút sau.

Ngân Hoa nhìn viên kẹo nhỏ xíu, khóc rất thương tâm: "Em đã nói chỉ l.i.ế.m một miếng thôi mà, sao lại ăn hết rồi?"

Miên Miên thấy vậy thì vô thức ngẩn ra, cô bé nhìn Thẩm Mỹ Vân.

Cô bé có rất nhiều kẹo, mẹ mua rất nhiều kẹo để trong lọ thủy tinh.

Thẩm Mỹ Vân hiểu rõ con gái mình nhất, cô lắc đầu với con bé, ám chỉ rằng những thứ trong lọ thủy tinh tuyệt đối không được lấy ra cho người khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-191.html.]

Tuyệt đối không được!

Miên Miên cũng nghe lời, ngoan ngoãn đi theo sau Thẩm Mỹ Vân, mặc kệ Ngân Hoa và những đứa trẻ khác gọi cô bé đi chơi.

Cô bé không chịu nữa.

So với việc chơi với các bạn nhỏ, cô bé thích ở bên mẹ hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ở bên mẹ thì làm gì cô bé cũng thích.

Thẩm Mỹ Vân vào nhà, bà cụ Hồ đang dán đế giày vải, là loại đế vải làm bằng vải bông, dán từng lớp một, cuối cùng ép phẳng rồi phơi khô.

Loại giày này vừa chắc chắn vừa thoải mái.

Thấy Thẩm Mỹ Vân đến, bà cụ Hồ dừng tay, chào hỏi: "Thanh niên tri thức Thẩm, cháu tan làm rồi à?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu, kéo Miên Miên ngồi xuống, đó là loại ghế gỗ cũ, hiển nhiên đã có tuổi đời, trên ghế đã có lớp bóng mờ, đó là dấu vết của thời gian.

Cô ngồi xuống mới hướng về phía bà cụ Hồ hỏi: "Bà cụ Hồ, cháu muốn hỏi bà một chuyện."

Bà cụ Hồ đặt bát sứ thô xuống, duỗi thẳng đôi chân quấn vải, ngẩng đầu nhìn: "Cháu nói đi."

Bà ấy bất kể lúc nào nhìn Thẩm Mỹ Vân đều nở nụ cười, đó là nụ cười rất từ bi.

Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân cũng thả lỏng đôi chút: "Cháu muốn hỏi bà về chú Độc Nhãn."

Nhắc đến chuyện này.

Bà cụ Hồ hiển nhiên có chút kinh ngạc, nhưng bà ấy là người rất thông minh, không hề hỏi tại sao.

Chỉ chìm vào hồi ức.

"Hôm nay đội chúng ta có tuyết lở, đè hai thanh niên trí thức đấy phải không?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu.

Thực ra cô không hiểu bà cụ Hồ nhắc đến chuyện này để làm gì.

Nhưng may cô là người gì thiếu gì, nhưng chỉ không thiếu kiên nhẫn.

Vì vậy, Thẩm Mỹ Vân lặng lẽ lắng nghe bà cụ Hồ nói: "Gia đình chú Độc Nhãn mất như vậy đấy."

Thẩm Mỹ Vân nghe đến đó, vô thức kinh hô: "Sao ạ?"

Gần như đứng bật dậy.

Bà cụ Hồ chìm vào hồi ức, đó là chuyện của mấy chục năm trước.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 192


"Năm đó, Độc Nhãn mới kết hôn được vài năm, năm ấy đội chúng ta có một trận tuyết lớn mấy chục năm mới gặp, Độc Nhãn lên núi đi săn, lúc ông ấy quay về thì nhà đã bị tuyết đè sập."

"Một trận tuyết lớn đã cướp đi tất cả người thân của ông ấy, chỉ còn lại một đứa con trai ba tuổi, được vợ cậu ấy đè ở bên dưới, mới miễn cưỡng sống sót."

Nghe đến đây, Thẩm Mỹ Vân giật mình, như vậy thì hiểu được, tại sao khi nghe nói là tuyết lở, Độc Nhãn lại là người đầu tiên xông vào cứu người.

Thực ra, bảo là ông ta đi cứu người, chẳng bằng nói ông ấy cứu chính bản thân bất lực của mình năm xưa thì đúng hơn.

Trơ mắt nhìn người thân bị chôn vùi trong tuyết lớn, nhưng không có khả năng cứu thoát nỗi đau khổ.

"Vậy mấy năm nay, chú ấy-"

Bà cụ Hồ như biết Thẩm Mỹ Vân muốn hỏi gì, bà ấy lắc đầu: "Đứa bé đó được ông ấy nuôi lớn, mười sáu tuổi thì đi nhập ngũ, đã mười mấy năm rồi không có tin tức."

"Có người nói, đứa con trai đó của anh ấy đã hy sinh trên chiến trường, cũng có người nói con trai ông ấy là kẻ xấu đã bị người ta đánh chết."

"Vì vậy, tôi mới nói Độc Nhãn số khổ."

Những năm đầu gia đình ly tán, vất vả lắm mới nuôi lớn được đứa con trai, đi nhập ngũ rồi lại đi mãi không về.

Cuối cùng là sống hay c.h.ế.t cũng không ai biết.

Nghe xong những lời này, Thẩm Mỹ Vân chìm vào im lặng, nếu Độc Nhãn thực sự là chú của cô, không dám tưởng tượng nổi mấy năm này ông ta đã sống những ngày tháng khổ sở đến nhường nào.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, cô nhỏ giọng hỏi: "Vậy chú ấy còn người thân nào khác không ạ?"

Bà cụ Hồ lắc đầu: "Không còn ai, từ khi gia đình Độc Nhãn không còn, ông ấy đã đưa con trai lên núi."

Chân núi không thể có người ở được, sống ở chân núi sẽ bị tuyết lở đè chết.

Vì vậy, ông ta thà đến nơi bất tiện trên núi và ở đó hai mươi năm.

Sau đó, bí thư và đội trưởng của đội cũng khuyên ông ta xuống núi, con người sống chung với nhau, nếu xa rời mọi người trong thời gian dài thì sợ rằng sẽ phát điên.

Nhưng Độc Nhãn không muốn, nói đó là nhà của con trai ông ta, ông ta chuyển đi thì khi con trai về sẽ không tìm thấy nhà.

Một lần đợi chính là mười năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-192.html.]

"Tức là, thợ săn Độc Nhãn sống một mình trên núi ạ?"

Bà cụ Hồ gật đầu: "Đúng vậy, một mình ông ấy sống trên đó đã nhiều năm."

"Bà Hồ, vậy bà có biết tin tức về ba mẹ của thợ săn Độc Nhãn không?"

Bà cụ Hồ nào biết được?

Bà ấy cười nói: "Tôi năm nay năm mươi lăm tuổi, lúc tôi lấy chồng về đây, hình như ba mẹ Độc Nhãn đã không còn?"

Bà ấy là từ đội khác lấy chồng về, làm sao biết được chuyện của đội này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Huống hồ, đó là chuyện của hơn ba mươi năm trước, càng không có ai biết được.

Thấy Thẩm Mỹ Vân cau mày, bà cụ Hồ lại nhớ ra một chuyện cũ.

Bà nói: "Độc Nhãn hình như có một người mẹ kế, năm đó tuyết lớn đè c.h.ế.t cả nhà họ, có người nói, là mẹ kế của Độc Nhãn gặp báo ứng."

Câu này vừa nói ra, Thẩm Mỹ Vân vô cùng phấn chấn, phải biết rằng bà ngoại cô, chính là mang theo mẹ cô đi cải giá.

Như vậy thì đúng rồi.

Sau đó ông ngoại lại cưới thêm một người con dâu.

Người con dâu đó chẳng phải là mẹ kế sao?

"Còn gì nữa không? Bà có biết tại sao cha của Độc Nhãn lại cưới người vợ sau không? Còn mẹ ruột của Độc Nhãn đã đi đâu?"

Bà cụ Hồ nào biết được?

Phải tính ngược lại, bốn mươi năm rồi?

Không nhớ được, làm sao nhớ được, lúc đó bà ấy còn chưa phải là người của đội Tiến Lên.

Tuy nhiên, sợ Thẩm Mỹ Vân thất vọng, bà cụ Hồ đã chỉ cho cô một cách.

"Nếu cô thực sự muốn biết, có thể đi hỏi Đại gia, họ là những người lớn tuổi nhất trong làng chúng tôi, năm nay đã tám mươi rồi."

"Nhưng tôi thấy khó, tôi nghe nói nhà Độc Nhãn là từ bên ngoài chuyển đến, ban đầu không phải là họ Trần."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 193


Họ Trần đông nhất ở đội Tiến Lên, nhưng một số người họ Trần là người gốc của đội Tiến Lên.

Còn một số khác thì từ bên ngoài chuyển đến, nghe nói đội Tiến Lên họ Trần đông, nên cố tình định cư ở đội Tiến Lên.

Dù sao, đều là một họ, năm trăm năm trước nói không chừng là một nhà.

Những lời này khiến Thẩm Mỹ Vân có chút buồn phiền, cô thấy manh mối bị đứt đoạn, nhưng lại có vẻ như không đứt.

Cô tung ra một chiêu lớn.

"Vậy bà có biết, thợ săn Độc Nhãn tên là Trần Hà Đường không?"

Bà cụ Hồ suy nghĩ một chút: "Vậy à? Nhưng cháu cũng biết nơi chúng tôi ở đấy, thực ra tên thật là gì mọi người đều không quan tâm lắm, mọi người đều gọi nhau bằng biệt danh cả."

Hết năm này qua năm khác, điều này cũng dẫn đến việc mọi người đều quen thuộc với biệt danh của nhau, nhắc đến tên thật thì ngược lại không ai biết.

Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Cháu nghi ngờ Trần Hà Đường chính là người tên Trần Thạch Đầu đó, nhưng cháu không chắc chắn."

Bây giờ cô chỉ nắm chắc được năm mươi phần trăm.

Những lời này khiến bà cụ Hồ bật cười, chỉ cho cô một lối thoát: "Vậy thì cháu đi hỏi thẳng, không phải tốt hơn sao?"

"Thực ra, cháu hỏi ông ấy còn đáng tin hơn là đi hỏi những người khác trong đội, họ còn không biết nhiều bằng tôi."

Nếu như thanh niên tri thức Thẩm đi hỏi thăm về người khác, họ có thể kể ra cả ba đời tổ tiên của đối phương.

Nhưng nếu hỏi về Độc Nhãn, họ thực sự không biết.

Độc Nhãn là thợ săn, ngày thường luôn sống một mình trên núi, nếu không phải bất đắc dĩ thì cũng sẽ không xuống núi.

Hơn nữa, Độc Nhãn có vẻ ngoài hung dữ, khiến cho không ít xã viên trong đội không dám đến gần anh ấy.

Dần dà, điều này cũng dẫn đến việc những người trong làng họ thực sự xa lạ với Độc Nhãn.

Thẩm Mỹ Vân đã hỏi thăm xong cơ bản, cô suy nghĩ một chút, xem ra vẫn phải tìm cơ hội lên núi hỏi thẳng Độc Nhãn.

Dù gì người khác cũng không tốt bằng người nhà.

Nhưng Thẩm Mỹ Vân không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.

Hai ngày sau, Hầu Đông Lai và những người khác trở về từ bệnh viện thành phố, mắt cá chân bị gãy, sau khi bó bột ở bệnh viện.

Ở tạm tại điểm thanh niên trí thức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-193.html.]

Người ta nói gân cốt bị thương phải mất một trăm ngày, huống chi Hầu Đông Lai lại còn bị gãy mắt cá chân nên càng phải chăm sóc cẩn thận.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bác sĩ nói có thể khỏi hẳn hay không hoàn toàn phụ thuộc vào việc về nhà có được chăm sóc tốt không.

Xương bị gãy tất nhiên phải bồi bổ cơ thể.

Đặc biệt là phải uống canh xương.

Món này không dễ mua.

Thịt ở cửa hàng cung ứng rất khan hiếm, mỗi lần ra đều bị cướp sạch rất nhanh. Huống hồ, trong tay Kiều Lệ Hoa cũng không có phiếu mua thịt.

Nghĩ đi nghĩ lại, Kiều Lệ Hoa tìm đến Thẩm Mỹ Vân.

"Thanh niên tri thức Thẩm, tôi muốn lên núi tìm thợ săn hỏi xem họ có xương thịt gì không, cô có muốn đi không?"

"Cũng mua cho Miên Miên nhà cô một ít để bồi bổ luôn?" Sợ Thẩm Mỹ Vân cho rằng cô ta không thành thật, nên Kiều Lệ Hoa nói thẳng.

"Thực ra một mình tôi đi thì sợ ông ấy lắm."

Mỗi lần gặp Độc Nhãn, cô ta đều thấy đối phương rất dữ tợn, chỉ hận không thể tránh xa ra chứ đừng nói là tiếp xúc.

Vì vậy, trước đây mỗi lần Hầu Đông Lai đi đổi đồ với người thợ săn Độc Nhãn, cô ấy đều không đi.

Luôn để Hầu Đông Lai tự đi.

Nhưng bây giờ Hầu Đông Lai gặp chuyện, Kiều Lệ Hoa không còn cách nào khác, chỉ còn cách tự mình căng da đầu lên đối mặt.

Thấy Thẩm Mỹ Vân không hỏi gì, Kiều Lệ Hoa nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Thanh niên tri thức Thẩm, nếu cô không tiện thì tôi sẽ đi hỏi người khác."

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Không sao, vừa lúc tôi cũng có chuyện tìm ông ấy, đi cùng cô nhé."

Lúc này, Kiều Lệ Hoa rất vui mừng.

"Cảm ơn cô, thanh niên tri thức Thẩm."

Nhận được câu trả lời, Kiều Lệ Hoa lập tức chuẩn bị. Thợ săn Độc Nhãn sống sâu trong núi, trên núi còn lạnh hơn dưới chân núi.

Vì vậy, cô ta đã lấy chiếc áo bông dày nhất của mình.

Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ, cô lên núi, dẫn theo Miên Miên không tiện nên đã gửi cho bà cụ Hồ.

Sau đó mới lên núi cùng Kiều Lệ Hoa.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 194


Ngôi nhà gỗ trên núi.

Như thường lệ, việc đầu tiên Trần Hà Đường làm sau khi trở về là dọn sạch tuyết tích tụ ở trước cửa và sau nhà.

Nói thật, nếu không phải những cây xung quanh còn có tuyết trắng rơi xuống thì chỉ nhìn vào ngôi nhà này, rất khó có thể nhận ra rằng trước đây đã từng có tuyết rơi.

Thực sự là ngôi nhà của ông ta quá sạch sẽ.

Sau khi dọn dẹp xong, ông ta vẫn ngồi ngẩn người ở mái hiên trước cửa, dường như đã ngồi một mình như vậy rất lâu.

Lại dường như đã trải qua nhiều thập kỷ như lúc này.

Ông ta đã trải qua cả cuộc đời, khi còn trẻ, mẹ ông ta đã đưa em gái đi, lớn lên cuối cùng cũng cưới được một người vợ.

Nhưng sau khi kết hôn chưa được hai năm, vợ ông ta đã bị tuyết đè chết, bị đè c.h.ế.t chung còn có người cha và mẹ kế vô lương tâm của ông ta.

Nói thật, đối với cái c.h.ế.t của cha và mẹ kế, Trần Hà Đường hoàn toàn thờ ơ.

Điều ông ta hối hận nhất trong suốt những năm qua là lúc đầu khi vào núi săn bắn, đã không thể đưa vợ con đi cùng.

Có rất nhiều lúc, ông ta đều đang hồi tưởng, nghĩ lại năm đó nếu mình đưa vợ đi thì liệu có phải đã không đi sớm như vậy không.

Lúc đó nếu ông ta ngăn cản con trai không cho đi nhập ngũ, thì liệu con trai có thể ở bên ông ta không.

Hoặc là sớm hơn một chút, vào năm ông ta mười hai tuổi, đáng lẽ không nên bất chấp tất cả để đi theo mẹ và em gái.

Mà nên ở lại đây.

Đã trôi qua quá nhiều năm, những ký ức đáng lẽ phải quên đi đã lại một lần nữa trở nên rõ ràng.

Ông ta hiểu rất rõ, vào buổi sáng của năm 1933 đó, mẹ ông ta đã đưa em gái năm tuổi rời khỏi nhà.

Ngày ra đi, tuyết rơi rất dày, một chiếc giày của ông ta đã bị rơi mất nhưng vẫn không thể đuổi kịp.

Không phải ông ta đuổi không kịp, cũng không phải mẹ ông ta chạy quá nhanh.

Mà là vì ở phía sau có quá nhiều người kéo ông ta lại, không cho ông ta đuổi theo.

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-194.html.]

Mẹ dẫn theo em gái rời khỏi ngôi nhà này, ông ta đã canh giữ ở nhà cũ này mười hai năm. Đáng tiếc lại không thể đợi được mẹ và em gái trở về.

Lại nói đến vợ mình, ông ta đồng ý với cha mình chuyển xuống chân núi sống.

Nhưng một lần đi đó, ông ta đã mất đi cha và vợ, cùng với người mẹ kế mặt hiền nhưng lòng ác kia.

Chỉ còn lại một đứa con ba tuổi.

Có rất nhiều lúc Trần Hà Đường đã nghĩ rằng, có phải vì năm đó ông ta đã thất hứa với em gái nên đây chính là sự trừng phạt của ông trời đối với ông ta không.

Năm đó, ông ta đã hứa với em gái đang khóc nức nở rằng sẽ ở nhà chờ em ấy về.

Nhưng ông ta chỉ chờ mười hai năm rồi xuống chân núi, bốn năm sau ông ta lại trở về núi.

Nhưng mọi vật đã không còn như cũ, trong những năm này ông ta đã một mình nuôi lớn đứa con.

Nhưng con mình lại mất tin tức, mọi người đều nói con trai ông ta đã chết, không còn nữa.

Trần Hà Đường không tin, ông ta cứ ở đây chờ, chờ con trai và chờ em gái của mình.

Nhưng Trần Hà Đường không biết điều này sẽ kéo dài đến bao giờ.

Cả cuộc đời này của ông ta, không biết còn có cơ hội gặp lại con trai và em gái không.

Dường như ông ta đã quen rồi.

Quen với việc một mình ngồi ở cửa nhà cũ, nhìn xa xăm ngẩn người, rồi ngày qua ngày.

Rõ ràng ông ta mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại sống như một ông già bảy tám mươi tuổi.

Khi Thẩm Mỹ Vân và những người khác đến đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Rõ ràng là rất bình thường, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại thấy hơi chua xót.

Bởi vì cô nhìn thấy sự cô đơn, chán nản và già nua của đối phương.

Nếu Trần Hà Đường thực sự là cậu của cô thì cô thực sự không dám tưởng tượng trong những năm qua đối phương đã sống như thế nào.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 195


Mẹ và em gái mất sớm, cha và vợ mất khi còn trẻ, con trai mất khi về già.

Cả đời này của ông ta dường như luôn trong quá trình mất mát.

Những cay đắng của cuộc đời, ông ta hầu như đều đã trải qua một lần.

Thẩm Mỹ Vân chìm vào im lặng, Kiều Lệ Hoa phá vỡ sự yên tĩnh.

"Xin hỏi, có phải là chú Độc Nhãn không ạ...?"

Khi nói ra khỏi miệng, cô ta cảm thấy nói như vậy dường như sẽ lịch sự hơn một chút.

Độc Nhãn nghe thấy tiếng động thì nhìn lại theo bản năng, đôi mắt đó mang theo một chút nghi hoặc từ sự chán nản già nua.

"Ừ."

Có thể coi như câu trả lời.

Ngày thường không ai đến ngôi nhà gỗ này của ông ta cả.

Thấy Trần Hà Đường trả lời mình, Kiều Lệ Hoa rất vui mừng: "Là thế này ạ, thanh niên tri thức Hầu gặp chuyện cần phải bổ sung xương thịt để bồi bổ cơ thể, cháu muốn đổi một ít thịt với chú."

"Tốt nhất là gà rừng hay lợn rừng gì đó ạ."

Trần Hà Đường nghĩ một lúc, cũng không hỏi đối phương lấy gì để đổi.

Mà trực tiếp đi ra phía sau, không lâu sau đã xách ra một con gà rừng.

Khỏe như vâm, hiển nhiên là ông ấy tự bắt được, không ăn hết nên đã nuôi nó.

Thấy vậy, Kiều Lệ Hoa vui mừng khôn xiết: "Cảm ơn chú, cảm ơn chú ạ."

Trần Hà Đường không nói gì, chỉ lắc đầu, sau đó lại trở về vẻ mặt dữ tợn như trước, khiến người ta không dám lại gần.

Nhưng Thẩm Mỹ Vân lại phát hiện ra.

Mặc dù đối phương có vẻ ngoài hung dữ, nhưng đôi mắt lại dịu dàng lạ thường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Là ánh mắt mà chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết rằng người này không phải kẻ xấu.

Có lẽ vì nhận ra Thẩm Mỹ Vân đang nhìn mình.

Nên Trần Hà Đường quay đầu lại nhìn cô, nói một cách ngắn gọn súc tích: "Sao thế? Cô mua thịt à?"

Giọng Đông Bắc chính hiệu.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Thẩm Mỹ Vân im lặng một hồi lâu mới hoàn hồn sau ba chữ "cô mua thịt" của đối phương.

Cô hít một hơi thật sâu, quay sang nói với Kiều Lệ Hoa: "Thanh niên trí thức Kiều, cô có thể đợi tôi dưới chân núi được không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-195.html.]

Những lời cô và đối phương nói rõ ràng không thích hợp để người ngoài nghe được.

Kiều Lệ Hoa đã mua được thịt mình muốn, tâm trạng khá tốt, đương nhiên cũng rất thức thời nhường không gian cho Thẩm Mỹ Vân.

Sau khi cô ấy rời đi.

Trước căn nhà gỗ rộng lớn chỉ còn lại Thẩm Mỹ Vân và Trần Hà Đường.

Thẩm Mỹ Vân quan sát đối phương, cố gắng tìm ra điểm tương đồng với mẹ mình trên khuôn mặt ông ta.

Chỉ tiếc là Trần Hà Đường bị thương một bên mắt, tấm vải đen che đi khiến người ta không thể nhìn rõ.

"Cô không sợ tôi à?"

Trần Hà Đường rất nghi ngờ, khi nghi ngờ, ông ta hơi nhíu mày, trông càng dữ tợn hơn!

Thẩm Mỹ Vân gật đầu rồi lại lắc đầu, cô cân nhắc mãi, thấy rằng dù có uyển chuyển thế nào thì có vẻ như vẫn không nhanh bằng cách nói thẳng.

Vì vậy, cô trực tiếp mở lời.

"Ông có quen Trần Thu Hà không?"

Vừa nghe cô nói vậy, sắc mặt Trần Hà Đường đột ngột thay đổi, ánh mắt vốn nhu hoà của ông ta bỗng trở nên cảnh giác.

"Cô là người của bà ấy?"

Thẩm Mỹ Vân nhìn sắc mặt của đối phương thì hiểu ngay.

Rõ ràng là đối phương có liên quan đến mẹ cô, nếu không thì sao nghe thấy cái tên này lại phản ứng dữ dội như vậy chứ?

Thẩm Mỹ Vân ngước mắt lên, không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào của ông ta.

"Tôi là con gái bà ấy."

Vừa nói xong, toàn thân Trần Hà Đường run lên, ông ta nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi.

"Cô là con gái của Thu Hà ư?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu.

Trần Hà Đường lùi lại vài bước, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn kỹ Thẩm Mỹ Vân.

Đôi mắt đó gần như không chớp mà nhìn chằm chằm vào cô.

Không biết bao lâu sau.

Ông ta mới lẩm bẩm: "Giống, rất giống..."

"Đôi mắt của cô và Thu Hà giống hệt nhau."

Thẩm Mỹ Vân gật đầu, cô rất giống mẹ mình, đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt hạnh tiêu chuẩn, tròn, to và trong veo.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 196


Thực ra, ở một mức độ nào đó, Trần Hà Đường cũng có đôi mắt hạnh to như vậy.

Chỉ tiếc là Trần Hà Đường bị thương một bên mắt, lại thường xuyên đeo vải đen, khiến ông ta trông rất dữ tợn.

Nhưng thực tế không phải vậy.

Những người có mắt hạnh, nói chung ánh mắt thường rất dịu dàng.

Khó trách Thẩm Mỹ Vân thấy ánh mắt Trần Hà Đường rất dịu dàng, hóa ra họ kì thực có một đôi mắt giống nhau.

"Mẹ cô... mẹ cô vẫn khỏe chứ?"

Trần Hà Đường gần như run rẩy khi hỏi câu này.

Ông ta có rất nhiều điều hối tiếc trong đời, nhưng một trong những điều hối tiếc lớn nhất là năm đó ông ta đã không đi cùng em gái.

Hay nói cách khác, ông ta đã không ở lại ngôi nhà cũ này, chờ em gái mình trở về.

Kết quả là đến tận bây giờ, nửa đời sau của ông ta cô đơn lẻ bóng, trong một thời gian dài, Trần Hà Đường đều cho rằng đây là quả báo của mình.

Là quả báo vì năm đó ông ta đã thất hứa với em gái mình.

Thẩm Mỹ Vân im lặng một lúc, cô thở dài: "Trước đây thì ổn, bây giờ..."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Bây giờ tôi cũng không biết nữa."

Thực ra cô không biết tình hình của bố mẹ mình hiện tại ra sao, vì không thể hỏi thăm được.

Cô đã hỏi qua lão chi thư, lão chi thư cũng không biết, chỉ nghe qua Tề Minh Viễn nói một chút.

Nhưng chỉ là thông tin hời hợt mà thôi.

Trần Hà Đường nghe Thẩm Mỹ Vân nói vậy, sắc mặt ông ta thay đổi: "Thu Hà sao rồi?"

Thẩm Mỹ Vân sợ ông ta quá kích động, vội nói: "Mẹ tôi không sao, chỉ là tôi không liên lạc được với mẹ."

Cô kể lại tình hình gia đình mình cho Trần Hà Đường nghe.

Trần Hà Đường mất một lúc lâu mới hoàn hồn: "Cô làm thanh niên trí thức, Thu Hà cải tạo?"

Mười chữ, mô tả ngắn gọn tình hình hiện tại của gia đình họ Thẩm.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đúng là như vậy."

"Vậy bên mẹ cô..."

Thẩm Mỹ Vân trả lời thành thật: "Tôi không liên lạc được."

Nói xong, cô lại quên mất một người rất quan trọng.

Có một người có thể liên lạc được!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-196.html.]

Cô quên mất rồi!

Quý Yêu!

Hồi đó anh có thể giúp gia đình cô lấy được lệnh điều động, điều này chứng tỏ Quý Yêu có một số mối quan hệ.

Có lẽ anh có thể biết được tình hình của ba mẹ cô.

"Cậu ơi."

Thẩm Mỹ Vân đột nhiên gọi.

Hai chữ này vừa thốt ra, Trần Hà Đường sững sờ trong chốc lát, sau đó, mắt ông ta đỏ hoe: "Ừ, cháu gái."

Quá lâu rồi.

Quá lâu rồi, ông ta chỉ sống một mình, không có người thân, không có con cái, không có con cháu.

Bây giờ, đột nhiên có người gọi ông ta là cậu, trái tim lạnh giá của ông ta như được ngâm trong nước nóng.

Ấm áp, ấm áp đến mức ông ta muốn nghẹn ngào.

Thẩm Mỹ Vân không ngờ rằng, chỉ một tiếng chú thôi mà đối phương lại phản ứng dữ dội như vậy.

Cô dừng lại một chút: "Cậu ơi, có lẽ cháu biết phải tìm ai để hỏi thăm tin tức về ba mẹ cháu rồi, khi nào cháu hỏi thăm được thì sẽ nói với cậu."

"Được."

Trần Hà Đường không nhịn được vui mừng, thậm chí còn nói nhiều hơn bình thường.

Ông ta xoa tay, ngay cả biểu cảm dữ tợn cũng trở nên dễ thương hơn vài phần.

"Cháu hỏi thăm được thì đến nói với chú nhé."

"Thôi, hay là cháu cứ chuyển đến đây ở luôn đi? Cậu nghe nói, ở điểm thanh niên trí thức cũng có nhiều chuyện phiền phức lắm."

Tất nhiên, ông ta vốn ít nói, ông ta biết được chuyện này là do Hậu Đông Lai cứ đến đây là lại lải nhải.

Dù sao ông ta cũng sẽ không nói ra ngoài.

Lải nhải lâu ngày, Trần Hà Đường tự nhiên biết được nhiều hơn người khác.

Nói xong, ông ta lại tự bác bỏ.

"Không được, bây giờ ngôi nhà này quá cũ rồi, lại không đủ phòng, cháu đợi chú mấy ngày, chú sẽ sửa lại ngôi nhà này, rồi thêm hai cái giường mới, khi đó cháu và mẹ cháu mỗi người một cái."

Ngôi nhà này của ông ta là để đón em gái về nhà, còn đón cả cháu gái về nữa.

Tất nhiên là phải sửa sang cho đàng hoàng.

Nếu không thì sẽ rất tủi thân cho họ.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 197


Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Không cần đâu ạ."

"Bây giờ thế này là tốt rồi."

Cô thấy ngôi nhà này đã có tuổi nhưng rất kiên cố, Trần Hà Đường đã từng gặp chuyện như vậy nên ông ta rất chú trọng đến ngôi nhà này.

Trần Hà Đường: "Cháu không quản, chú cứ làm."

"Chờ chú làm xong thì cháu chuyển đến ở."

Cháu gái ông ta đến ở, ông ta đương nhiên phải sửa sang cho đàng hoàng.

Ông ta đã đợi ở đây nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không phải là chờ vô ích, đúng không?

Thẩm Mỹ Vân không cãi lại được ông ta, đành phải thôi, chỉ có thể nói: "Cháu về bàn bạc với thanh niên trí thức Hậu và lão thi thư trước, xem khi nào cháu có thể chuyển đi."

Nói chung, thanh niên trí thức đều ở tại điểm thanh niên trí thức.

Rất ít người chuyển ra ngoài, giống như Hậu Đông Lai đã nói, thanh niên trí thức chuyển ra ngoài có hai loại.

Loại thứ nhất là kết hôn, loại thứ hai là cưới vợ, mà cưới vợ ở đây không phải là cưới vợ bình thường, mà theo nghĩa nghiêm ngặt hơn.

Là làm rể hoặc ở rể.

Vì vậy mới có thể chuyển ra khỏi điểm thanh niên trí thức.

Thẩm Mỹ Vân như vậy, rõ ràng không phù hợp với loại trước, càng không phù hợp với loại sau.

Vì vậy, muốn chuyển ra ngoài càng khó hơn, huống hồ đại đại đội Tiền Tiến Tiến còn có một câu nói bài ngoại.

Vậy thì càng không đơn giản.

Trần Hà Đường cau mày: "Có cần chú đến nói chuyện với lão chi thư không?"

Mặc dù ông ta sống một mình trên núi, nhưng dù sao cũng là người của đại đội Tiền Tiến.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không cần, cháu đi vận động trước, nếu không được thì đến tìm chú sau."

Nói đến đây, cô lại nhớ ra chuyện chính: "Cậu ơi, khi cháu đến tìm cậu, cháu lấy lý do là đến mua thịt."

"Chú xem ở đây còn không, loại nào cũng được, cháu mua một ít mang về tránh tai mắt."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-197.html.]

Trần Hà Đường nhíu mày, nói giọng khàn khàn: "Mua gì chứ? Để chú lấy cho."

Nói xong, ông ta quay vào trong, xách ra hai con gà rừng và một con bồ câu.

Rõ ràng là ông ta vẫn biết phân biệt, con gà rừng bán cho Kiều Lệ Hoa trước đó là một con gà trống.

Nhưng con đưa cho Thẩm Mỹ Vân lại là một con gà mái, thậm chí là loại còn có thể đẻ trứng.

"Con này cháu mang về nuôi cho đàng hoàng, mỗi ngày có thể nhặt một quả trứng." Nói xong, ông ta lại lấy ra một con nữa: "Con này lâu rồi không đẻ trứng nữa, cháu mang về hầm canh mà uống."

Nói xong, ông ta dường như nhớ ra một chuyện.

"Cháu dám g.i.ế.c gà không?"

"Thôi, để chú làm sạch cho cháu, cháu đợi chút."

Ai nói Trần Hà Đường ít nói, ông ta chỉ ít nói với người ngoài, còn với đứa cháu gái mới nhận lại này.

Ông ta rất quan tâm, thậm chí vừa rồi ông ta nói còn nhiều hơn cả một tháng trước gộp lại.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, cô đúng là không dám g.i.ế.c gà, nên gật đầu: "Vậy được, chú giúp cháu làm sạch gà, phần còn lại cháu mang về."

Nhưng cô đi theo vào trong thì phát hiện chuồng gà không còn con nào.

Thời buổi này, nuôi gà cũng có định lượng, không được vượt quá một con số nhất định, nếu không sẽ bị coi là cái đuôi của tư bản.

Vì vậy, thực ra ở đây của Trần Hà Đường chỉ có tổng cộng bốn con gà rừng.

Một con đã bán cho Kiều Lệ Hoa, còn hai con đã cho cô.

Còn lại một con gà trống thì bị nhốt trong chuồng gà, trong chớp mắt, đồng bọn của nó sắp bị g.i.ế.c thịt.

Thật đáng thương.

Thẩm Mỹ Vân thở dài một tiếng: "Thấy mày cô đơn quá, hay là mày cũng vào nồi đi."

Con gà trống: "..."

Gáy một tiếng, rồi quay đi.

Thẩm Mỹ Vân không nhìn lâu, cô đi tìm Trần Hà Đường, Trần Hà Đường đang làm thịt gà rừng, những con gà rừng còn sống, đến tay ông ta.

Trực tiếp bẻ một cái "rắc", cổ con gà đã bị bẻ gãy, làm con gà trống gần đó sợ hãi mà gáy liên tục.

Đôi cánh cũng đập theo.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 198


Trần Hà Đường liếc nhìn, con gà rừng lập tức im lặng trốn vào góc.

Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc: "Con gà rừng này có thể hiểu được sao?"

Trần Hà Đường nghĩ một lúc: "Thỉnh thoảng "

Trên thực tế, động vật cũng có linh tính, có thể quan sát sắc mặt của con người để hành động.

Đặc biệt là, ông ta còn g.i.ế.c vợ của nó trước mặt con gà trống lớn.

Có lẽ, nó cũng biết điều phải trái?

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thì liên tục xuýt xoa, cô quay đầu nhìn con gà trống lớn, quả nhiên thấy con gà trống rất ngoan ngoãn nằm đó liên tục gáy.

Như thể đang nói rằng nó vẫn còn tác dụng vậy.

Thẩm Mỹ Vân cười: "Con gà trống lớn này thật thông minh."

"Nhưng mà chú ơi, chú mang hết gà rừng cho cháu rồi, vậy chú ăn gì?"

Trên thực tế, cô mang gà rừng về, có khả năng lớn là chỉ để qua mặt người khác thôi.

Nếu không cô ở trong điểm thanh niên trí thức, tự nhiên biến ra thịt gà chẳng phải là có vấn đề lớn sao?

Trần Hà Đường thậm chí còn không ngẩng đầu lên: "Chú đi đặt bẫy tiếp."

Ông ta là một thợ săn, hơn nữa còn là một thợ săn già, cả đời ông ta là người quen thuộc nhất với núi rừng.

Gà rừng trong tuyết là dễ bắt nhất, rất ngốc, ngày hôm trước đặt bẫy ngày hôm sau có thể bắt được.

Tất nhiên, phải là thợ săn già có kinh nghiệm mới được, dù sao nếu đổi người khác đến, chắc chắn không có bản lĩnh như Trần Hà Đường.

Thẩm Mỹ Vân: "Được, vậy cháu không khách sáo với chú nữa."

Lần sau đến cô sẽ mang một thứ khác, dù sao thì người thân qua lại với nhau, vốn dĩ là qua lại như vậy, như vậy mới có thể duy trì lâu dài.

Trần Hà Đường thích tính cách của Thẩm Mỹ Vân, dứt khoát, không chút do dự.

Ngược lại, ông ta còn cảm thấy đứa trẻ này rất hào phóng.

Rất nhanh, ông ta đã làm sạch con gà rừng, nhổ lông, bỏ nội tạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-198.html.]

Sau khi làm sạch cơ bản rồi ông ta mới đưa cho Thẩm Mỹ Vân.

"Trong nhà chú còn nấm khô, chú lấy cho cháu một ít nhé?"

Nói xong câu này, dường như ông ta không đợi Thẩm Mỹ Vân trả lời mà đã trực tiếp vào nhà, xách một cái túi ra. Cũng có thể nói rằng số nấm đó là toàn bộ số hàng dự trữ của ông ta.

Trần Hà Đường là một thợ săn, ông ta sống một mình không thể nói là tốt, nhưng cũng không thể coi là tệ.

Nhưng trong tình huống này, khi biết Thẩm Mỹ Vân là con của em gái mình.

Ông ta gần như muốn gom hết mọi thứ tốt trong nhà, tích góp lại một lần rồi đưa hết cho Thẩm Mỹ Vân.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ta chờ em gái, hoặc nói cách khác là chờ người thân đã quá lâu rồi.

Lâu đến mức ông ta sắp tuyệt vọng, thì người thân bỗng xuất hiện.

Đối với Trần Hà Đường đây là cơn mưa rào sau hạn hán, vì vậy ông ta muốn tặng hết nhiệt huyết của mình, cũng như tất cả những thứ ông ta cho là quý giá.

Tất cả đều dành tặng cho đối phương.

Đây là tình thương của người lớn dành cho trẻ nhỏ.

Thẩm Mỹ Vân cũng biết điều này, lúc đầu, cô còn nghĩ nếu tìm được chú rồi, nếu chú sống không tốt, cô sẽ dùng những thứ trong Bào Bào để giúp chú sống tốt hơn.

Nhưng không ngờ, cô còn chưa giúp chú thì.

Chú đã bắt đầu giúp cô rồi.

Cô thở dài, chỉ lấy một nắm nấm khoảng hơn chục cái, Trần Hà Đường thấy thế thì cau mày.

Cô mới giải thích: "Chú ơi, cháu chỉ cần một nắm nấm thôi, không cần nhiều như vậy đâu."

Trong Bào Bào cô có dự trữ đồ khô, chỉ là lấy ra cần có lý do.

Vì vậy, nhìn vào khía cạnh này, cô càng muốn dọn ra ngoài, bởi vì sau khi dọn ra ngoài, đóng cửa lại rồi sống cuộc sống riêng của mình.

Trần Hà Đường thấy cô thật sự không cần, vì vậy đã cất đi.

Ông ta nói rất bình tĩnh: "Vậy chú để dành cho mẹ cháu, hồi nhỏ mẹ cháu thích ăn nấm nhất."

Câu này vừa nói ra, xung quanh lập tức im lặng.

Thẩm Mỹ Vân cũng im lặng theo, cô đột nhiên hỏi: "Chú ơi, những năm qua, chú có đợi mẹ cháu không?"
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 199


Trần Hà Đường nghĩ một lúc, ông ta thở dài, lúc này, khuôn mặt vốn dữ tợn của ông ta, đều lộ ra vẻ buồn bã không nói nên lời.

So với việc đợi con trai trở về, ông ta đợi mẹ và em gái lâu hơn, từ khi ông ta mới mười tuổi.

Đợi đến khi kết hôn, mất chồng, mất vợ, rồi đến khi mất... con.

Tất nhiên, đây là điều Trần Hà Đường không muốn thừa nhận nhất, giống như ông ta vẫn luôn tin rằng em gái mình còn sống trên thế gian này.

Ông ta cũng kiên định tin rằng, con trai ông ta cũng vẫn còn trên thế gian này.

Đây cũng là chỗ dựa duy nhất giúp ông ta có thể sống sót trong những năm qua.

Nghe thấy tiếng thở dài này, Thẩm Mỹ Vân hiểu hết mọi chuyện, cô tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy ông ta.

"Chú ơi, đợi mẹ cháu đến là được rồi."

Nhiều năm cay đắng như vậy, thực ra cũng coi như khổ tận cam lai.

Cái ôm này, Trần Hà Đường vốn là một gã thô lỗ cũng không nhịn được mà đỏ hoe mắt, ông ta quay đầu đi, không muốn để Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy.

Thẩm Mỹ Vân cũng giả vờ không nhìn thấy, nhưng ở phía sau cô.

Trần Hà Đường giơ tay áo lên lau nước mắt.

Ông ta một mình cô đơn quá lâu rồi, cũng rất cần người thân.

Một người thân có quan hệ huyết thống, một người có thể mở cửa ra là nói chuyện.

Nhưng đối với người bình thường, yêu cầu đơn giản như vậy đối với Trần Hà Đường lại là điều không thể với tới.

Không biết qua bao lâu.

"Chú đưa cháu xuống núi, đường xuống núi không dễ đi."

Trần Hà Đường thu lại cảm xúc, đề nghị đưa Thẩm Mỹ Vân về.

Thẩm Mỹ Vân từ chối: "Thanh niên trí thức Kiều đang đợi cháu." Nói đến đây, cô thở dài: "Chú ơi, chúng ta đừng để người ngoài biết mối quan hệ của chúng ta trước."

Câu này vừa nói ra, sắc mặt Trần Hà Đường liền ảm đạm, ông ta tưởng Thẩm Mỹ Vân chê ông ta là kẻ cô độc.

Nhưng không ngờ.

Thẩm Mỹ Vân giải thích: "Ba mẹ cháu vẫn chưa định hình, nếu họ cải tạo tư tưởng riêng tư không tốt, mà nhận chú, thì sẽ liên lụy đến chú."

Trần Hà Đường nghe vậy, lập tức cau mày: "Chú không quan tâm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-199.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ cần em gái có thể trở về, ông ta còn quan tâm những thứ này sao?

Thẩm Mỹ Vân nói với giọng nặng nề: "Chú ơi, cháu biết chú không quan tâm, nhưng một khi chú cũng bị nhắm đến, thì chú còn giúp đỡ ba mẹ cháu được không?"

"Chúng ta chuẩn bị hai tay, nếu mẹ cháu thật sự không ổn, đến lúc đó chú ở trong bóng tối có thể giúp đỡ mẹ cháu một chút, đúng không?"

Nghe lý do này.

Trần Hà Đường không từ chối.

"Chú có tiền tiết kiệm."

Những năm qua nhờ đi săn nên chú cũng tiết kiệm được một ít. Một số là cho con trai, một số là cho em gái.

Nhưng thật ra, chính Trần Hà Đường cũng không biết em gái và con trai mình có trở về không.

Thẩm Mỹ Vân biết ông ta tốt bụng, cô nhẹ nhàng khuyên: "Đến lúc thiếu tiền, cháu nhất định sẽ nói với chú."

Sau khi hoàn toàn ổn định Trần Hà Đường.

Thẩm Mỹ Vân mới xách một con gà rừng còn sống được đựng trong bao tải, còn một con thì đã được làm sạch về.

Sau khi xuống núi.

Kiều Lệ Hoa đã ở đó chờ sẵn, cô ấy thấy Thẩm Mỹ Vân xách đồ về thì rất ngạc nhiên.

Nhưng cô ấy rất thông minh, vì vậy không hỏi nhiều.

"Xong rồi à?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu.

"Vậy về thôi."

Đến khi họ trở lại điểm thanh niên trí thức, những thanh niên trí thức khác nhìn thấy con gà rừng mà Kiều Lệ Hoa cầm cũng không hề ngạc nhiên.

Nhìn là biết mua của thợ săn Độc Nhãn rồi.

Nhưng Thẩm Mỹ Vân thì khác...

Ánh mắt của nhiều người đều đổ dồn vào Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân thản nhiên: "Miên Miên nhà tôi cần bồi bổ sức khỏe, nên tôi mua riêng một ít."

Nói xong, cô nhìn về phía Hậu Đông Lai: "Thanh niên trí thức Hậu, tôi sẽ hầm riêng canh gà, củi tôi nợ, trừ vào điểm công của tôi."

Lời này vừa nói ra, những thanh niên trí thức khác còn muốn nhíu mày: "Vậy thì đến bao giờ mới có điểm công?"
 
Back
Top Bottom